Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Tiết tử thôi mà dài dã man, coi bộ 1 chương cũng ko ngắn đâu nhỉ? Hí hí :yoyo60:

      Bé Kỷ Ức này còn biết tự chăm lo rồi, chuyện cũng lẽ phép nữa, ý là nam 9 hả bạn?
      trạch nữ thích bài này.

    2. love_is_blue317

      love_is_blue317 Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      394
      Mặc bảo Phi Bảo là thần tượng của mình ak, truyện nào cũng đọc hết rồi, mong hố mới của nàng
      Cố lên nha!

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      bé này còn mà giỏi quá..............2 ng này chênh lệch tuổi có lớn k nàng..........:cute::cute::cute::cute::cute:
      ủng hộ nàng bộ này nha truyện hay tóa :ngu nuong::ngu nuong::ngu nuong::ngu nuong:
      trạch nữ thích bài này.

    4. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      @lion3012 uhm, nam chính là Quý Thành Dương á :yoyo53:
      @quỳnhpinky Hai người chênh nhau tám tuổi rưỡi, cũng nhiều lắm, do Kỷ Ức là bạn của Noãn Noãn (cháu của Quý Thành Dương) nên thành ra theo bạn gọi ấy bằng chú thôi :uong2:
      trạch nữquỳnhpinky thích bài này.

    5. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 1 - Ký ức mơ hồ (1)

      Quý Thành Dương ôm Kỷ Ức sốt đến mơ hồ về nhà mình, đúng lúc chị dâu từ bếp ra, vừa thấy liền cười. Với tính cách của , ngay cả cháu ruột cũng chịu ôm, hình ảnh này đáng trân quý.

      " bé bị sốt, em muốn đưa bệnh viện, nhưng bé dù thế nào cũng chịu. Em nghĩ nhà có người, ôm về đây trước vậy." Quý Thành Dương ôm bé về phòng mình, nhàng đặt lên giường.

      Sau đó vươn tay, dùng hai ngón tay thử nhiệt độ cơ thể của bé.

      "Nhà Tây Tây thường xuyên có người." Chị dâu để ý lắm, "Nhà bọn họ đối với trẻ con rất áp lực, cuộc sống áp dụng chính sách nuôi thả." Chị dâu vừa vừa giúp lấy thuốc.

      Chị dâu là hiệu trưởng trường tiểu học trong viện, hai nhà ở lầu lầu dưới, thân thể thân hơn nữa.

      Kỷ Ức sợ tối, có đôi khi nhà có ai, chạy lên lầu ngủ chung với Quý Noãn Noãn là chuyện thường.

      "Áp lực? Chính sách nuôi thả?"

      "Hai ba câu rất khó , nêu ví dụ vậy. Áp lực ấy, chính là rất coi trọng việc bồi dưỡng trẻ con, Tây Tây bốn tuổi rưỡi học tiểu học, nên hơn Noãn Noãn hai tuổi vẫn học cùng lớp, mới đầu thành tích theo kịp, môn toán chỉ thi được hơn năm mươi điểm. Sau đó chậm rãi đuổi theo, rất nhanh đứng đầu lớp, duy trì tới bây giờ, điểm đó so ra Noãn Noãn kém hơn bé."

      Bốn tuổi rưỡi? Quả là hơi sớm.

      "Nhưng đối với cuộc sống của bé, quá xem trọng." Chị dâu lấy thuốc và nước ấm đến, tự nhiên đưa cho .

      thử đút cho Kỷ Ức, dù mơ màng, cũng rất dễ chăm sóc.
      Đưa gì ăn đó....

      "Ví dụ như trường học tổ chức chơi xuân, con nhà người khác ít nhất cũng có nước với trái táo đúng ? Nhà trực tiếp để năm mươi đồng bàn, biết nghĩ sao nữa. Em xem, lúc ngồi xe suốt hai tiếng, trẻ con ăn uống, cho nhiều tiền hơn cũng có ích gì? May mà chị ở xe, chia phần của Noãn Noãn cho bé."

      nghe xong, nhớ tới hình ảnh bé uống thuốc lúc chiều.

      Lại nghĩ tới cháu nhà mình, hình như là bạn tốt của bé. Quý Noãn Noãn mỗi lần chuyện điện thoại, nhắc tới Kỷ Ức chỉ có sùng bái.

      "Kỷ Ức nhà cháu bốn tuổi rưỡi học tiểu học, hơn cháu hai tuổi, lại học giỏi nhất lớp cháu đó."

      "Chú út biết , cậu ấy từ nhảy múa, thư pháp, quốc họa, toàn bộ đều rất tuyệt! Sao cháu lại ngốc như vậy a?"

      "Chú út, chú đàn piano giỏi lắm đúng ? Kỷ Ức đồng ý với cháu học piano, cháu chỉ dựa vào điểm đó để thắng cậu ấy thôi!"

      Đây coi như là điển hình giáo dục thành công sao?

      Hay thất bại? Nhưng dường như liên quan tới lắm.

      nhường phòng của mình cho bé, đến thư phòng trải chăn đệm ngủ dưới đất. Buổi tối, hiển nhiên quên mất tồn tại của Kỷ Ức, lúc ra ngoài rót nước, vừa vặn thấy Kỷ Ức tỉnh, ra, mờ mịt nhìn xung quanh.

      Kỷ Ức nhớ bản thân làm sao lại chạy lên lầu này, cho đến khi nhìn thấy .

      Dưới ngọn đèn trong phòng bếp, Quý Thành Dương đeo cặp kính nửa gọng màu vàng, dáng vẻ nhã nhặn. quấy cà phê vừa pha xong, thấy Kỷ Ức cũng sửng sốt.

      Kỷ Ức chậm chạp bước tới, giọng : "Cháu về, tạm biệt chú tiểu Quý."

      cúi người, cũng giọng hỏi bé: "Ngủ mình sợ tối ?"

      Kỷ Ức ngỡ ngàng, sao chú ấy biết mình sợ tối?

      thần kỳ.

      bé lắc đầu: "Mở hết đèn lên, sợ hồi rồi cũng ngủ."

      "Ở lại đây ngủ ngon sao?" cố gắng khiến mình ra dáng như dỗ trẻ con.

      bé lắc đầu: "Sáng mai em cháu về, rất sớm, về rồi lại , cháu phải ở nhà chờ mẹ."

      Xem ra rất kiên trì?

      cũng gì, sờ tay bé, hạ sốt rồi.

      Kỷ Ức lại hiếu kỳ, chỉ chỉ thứ tay : "Đây là gì ạ?"

      "Cà phê." trả lời.

      Trong nước rất ít người uống thứ này, nhất là kiểu gia đình cách mạng, nước sôi và trà là đủ rồi, quả thực biết cà phê là gì. Kỷ Ức ờ tiếng, ánh mắt dán vào chất lỏng trong ly. cười, lặng lẽ đưa cho bé, ý bảo bé có thể thử ngụm.

      Vì thế, đây là lần đầu tiên Kỷ Ức uống cà phê, có đường, nhưng nồng đậm mùi sữa.

      Tóm lại, nó là lạ.

      bé uống xong, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

      Quý Thành Dương chợt nhớ ra vấn đề rất nghiêm túc, bé lần đầu tiên uống cà phê, buổi tối có thể bị mất ngủ ?

      quả nhiên thích hợp dỗ trẻ con........

      Ký Ức quả nhiên thức đến tận hừng đông, bò khỏi giường, vệ sinh bản thân sạch, chuẩn bị đón cha mẹ về nhà, ngờ đợi đến giữa trưa cũng thấy người. bé rất thất vọng, vài vòng trong nhà, có việc gì làm, lại lôi hết sách giá sách của ông nội ra, chuẩn bị đọc lại lần nữa.

      Tất cả đều là sách cổ, hơn nữa Tam Quốc Diễn Nghĩa và Cách Lâm đồng thoại nhất đều được viết bằng phồn thể.

      Đúng lúc thích hợp để giết thời gian.

      Giữa trưa bốn ngày sau, lúc nắng trưa gay gắt nhất, Quý Noãn Noãn du lịch trở về sớm. bé chạy từ lầu bốn xuống lầu , ra sức gõ cửa nhà Kỷ Ức, dùng cách thức quen thuộc kiểu 'dù chết cũng quấn lấy', kéo Kỷ Ức đế bể bơi ngoài trời. Đợi đến khi Triệu Tiểu Dĩnh xuất , Kỷ Ức phơi nắng đến tổn thương da rồi.

      Quý Noãn Noãn biết bơi, ôm phao trôi mặt nước chuyện phiếm với bé. Cuối cùng phơi năng đến le lưỡi: "Hôm nay nắng gắt quá." Kỷ Ức ừ, hít hơi, lặn xuống nước khoảng phút, nổi lên ở bờ bên kia bể bơi, thở ra hơi, thoải mái hơn rồi.

      Khi bé bơi trở về, Quý Noãn Noãn đột nhiên nghĩ tới chú út của mình: "Kỷ Ức, cậu gặp chú út của mình rồi đúng ? Đúng ?"

      "Ừ." Kỷ Ức vòng tay qua phao của Noãn Noãn, kéo bé bơi nhanh hơn.

      "Chú út của mình có giống nam chính trong phim hoạt hình tụi mình xem hồi nghỉ đông , bộ Itazura na Kiss, Irie Naoki ấy?! Takashi gì đó!" [1]

      "...... giống đâu?" Tuy bé biết chú tiểu Quý là thần tượng của Noãn Noãn, Irie Naoki cũng là thần tượng của Noãn Noãn, nhưng hai người khác xa, đều đẹp trai, nhưng cảm giác khác xa.

      Kỷ Ức tiếp tục sửa tư thế cho Noãn Noãn, hết lòng dạy bạn bơi.

      Vì vậy mà phơi nắng khá lâu, trong bể bơi chỉ có mấy đứa trẻ chơi đùa, người lớn đều đứng bờ. Sắp tới hai giờ - giờ bể bơi đóng cửa làm vệ sinh, Triệu Tiểu Dĩnh mới xuất với đôi mắt đỏ hồng. Kỷ Ức và Noãn Noãn thấy lạ, gặng hỏi nửa ngày cũng biết lý do, đến khi nhìn thấy đám nam sinh ở xa xa, rốt cục hiểu ra.

      Đứa bé kiêu ngạo nhất đó là Vương Hành Vũ, là em trai cùng cha khác mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh.

      Lúc trước, khi Triệu Tiểu Dĩnh ra đời, cha mẹ ly hôn, nguyên nhân là cha muốn có con , thân là quân nhân phải tuân thủ chính sách chỉ con, nếu muốn con trai, chỉ có thể ly hôn cưới người khác...... Sau khi ly hôn, Triệu Tiểu Dĩnh theo họ mẹ, mà mẹ còn là người nhà quân nhân, may mà bà dạy trong trường tiểu học, mới có thể tiếp tục ở trong viện.

      "Em cậu lại ăn hiếp cậu?"

      "Nó phải em trai tớ." Triệu Tiểu Dĩnh lại bắt đầu khóc.

      "Mình giúp cậu xả giận." Quý Noãn Noãn ôm phao, ra sức đạp nước muốn lên bờ, nhưng tốc độ rất chậm, tức đến đỏ cả mặt.

      khờ.

      Kỷ Ức đột ngột giữ chặt phao của Noãn Noãn, nhàng kề sát tai với bạn: "Để mình ."

      xong, liền bơi tới cạnh hồ, nhảy lên bờ.

      Theo trí nhớ tìm được dây thừng ở cạnh cửa phòng quản lý, tiện tay thắt nút thòng lọng.

      lát sau lại nhảy tõm vào hồ bơi, bé rất giỏi lặn dưới nước, hơn nữa hôm nay mới đổi nước, cần kính bơi cũng có thể mở mắt trong thời gian ngắn. bé nhanh chóng lặn tới dưới chân Vương Hành Vũ, dùng dây thừng nhanh nhẹn buộc hai chân , cột chắc rồi, lập tức chạy.

      Đợi đến khi trồi lên, liền thấy Vương Hành Vũ ở phía xa bắt đầu liều mạng gào thét, mực bảo có thủy quái.

      Dù cậu bé bơi rất giỏi, căn bản bơi được, cũng quẫy khỏi dây thừng, chật vật đến sắp khóc........

      Triệu Tiểu Dĩnh rốt cuộc phì cười, vui rồi.

      Kỷ Ức hít sâu, bổ sung dưỡng khí, thấy Triệu Tiểu Dĩnh nín khóc mỉm cười, cũng vui vẻ cười theo.

      Hai bé thay Triệu Tiểu Dĩnh xả giận rồi, nhanh chóng tắm rửa sạch , thay quần áo sạch ra. đường lớn nóng bức, xách giày xăng-đan của chính mình, nhe răng trợn mắt nhảy lon ton về phía khu nhà mình. Nhưng vừa qua sân huấn luyện tám trăm mét bị đám Vương Hành Vũ chạy xe đạp đuổi kịp chặn lại.

      Kỷ Ức nhìn hai người bạn bên cạnh.

      Tiêu rồi, xúi quẩy đến nơi.

      Ba bé , đối mặt với nam sáu bé trai, thiệt tình là chút biện pháp cũng có..... Noãn Noãn nháy mắt ra dấu, muốn chạy, nhưng chân , làm sao chạy thoát được xe đạp chứ?

      Kỷ Ức lắc đầu, nhất thời nghĩ ra cách gì.

      "Kỷ Ức, là mày sao?" Em trai Triệu Tiểu Dĩnh trực tiếp nhìn bé, "Mấy người chúng mày chỉ có mày biết bơi."

      lên tiếng, tiếp tục nghĩ cách.......

      Trong lúc suy nghĩ, túi đựng áo tắm khăn mặt của Triệu Tiểu Dĩnh đột nhiên bị cậu nhóc cướp . Vương Hành Vũ đắc ý cười: "Triệu Tiểu Dĩnh, mẹ mày keo kiệt nhất, nếu tao vứt hết khăn mặt áo tắm với dép của mày, mày chắc chắn bị mắng chết, cả đời cũng được bơi nữa đâu?"

      Triểu Tiểu Dĩnh mắt hồng hồng, nghẹn nửa ngày, mắng: "Đồ khốn nạn!"

      Vương Hành Vũ , nếu bị phát , Triệu Tiểu Dĩnh khẳng định bị mẹ đánh, lại còn được bơi nữa.....

      Kỷ Ức rốt cuộc mở miệng : "Là tao trêu, mày muốn làm gì cũng được, trả lại đồ cho chúng ta."

      Bé chỉ muốn giúp Triệu Tiểu Dĩnh tránh trận đòn, xong câu đó, còn chưa tự hiểu được ý nghĩa của những lời này. Đến khi Vương Hành Vũ đưa các bé đến sân huấn luyện chạy 800m vượt chướng ngại vật, bé sợ hãi. biết thằng bé như côn đồ này làm gì mình đây. Đây là sân huấn luyện của binh lính, đường chạy 800m có lưới sắt, có tường cao, có thang dây, tóm lại là đủ loại chướng ngại đám trẻ con thể vượt qua......

      Vương Hành Vũ dừng lại ở hố cái vuông vức, chỉ chỉ: "Tao có thể trả lại đồ cho chúng mày, nhưng Kỷ Ức, mày phải nhảy vào đây."

      Nhảy xuống đó?

      Hố cát sâu ba thước?

      Bé đứng cạnh hố cát, nhìn Triệu Tiểu Dĩnh khóc ngừng, cả Quỹ Noãn Noãn bó tay biết làm gì. Lại nhìn hố cát sâu ba thước, người lớn nhảy xuống cũng khó trèo lên, chỉ có binh lính qua huấn luyện may ra.....

      "Mày cam đoan trả đồ lại cho chúng ta sao?" Kỷ Ức nhìn Vương Hành Vũ.

      " nhảm, tao ở trước mặt nhiều huynh đệ như vậy hứa với ngươi rồi!"

      Kỷ Ức hạ quyết tâm, cứ thế.... nhảy xuống......

      Tác giả có lời muốn :
      Nam chính nhà ta vẫn còn trong độ tuổi kiệt ngạo lạnh lùng....
      Ừm, cần chậm rãi học cách dỗ trẻ con......
      Đây là văn nuôi dưỡng, nên cần phải miêu tả thời niên thiếu, nhưng qua rồi lớn hơn chút, nóng chậm thôi...


      [1] Itazura na Kiss: bộ manga Nhật, nam chính là Irie Naoki, chuyển thể thành phim do diễn viên Takashi Kashiwabara thủ vai chính.

      P.S: Chương mới thứ 2 :3
      Mọi người cuối tuần vui vẻ nhé :yoyo56:
      Phamthanhhuong, Rubyzjn, quỳnhpinky7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :