Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ôi 2 ng này tiến triển chậm quá...........a iu chị chưa k být
      thank nàng.hẹn gặp lại vào tuần sau

    2. green and blue

      green and blue New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      tâm lý ghê, chị mới hỏi lái xe chơi có vui k mà dạy chị lái rồi

    3. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      @lamkhongngannguyet là hình món ăn đó c :-(( Truyện của Mặc Bảo Phi Bảo lần nào cũng có mỹ thực hết luôn :-((
      Em k xem đucợ mấy hình món ăn c bonus ở dưới bài đó à :-(((

    5. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 13 - Tâm tư nho của em (3)

      tháng trước khi thi cuối kỳ đúng lúc là cuộc thi của nhóm nhạc cụ dân gian.

      Kỷ Ức đành phải vừa ôn tập vừa tập luyện.

      ra trong khoảng thời gian đó, chỉ nhóm nhạc cụ dân gian, nhóm vũ đạo, đoàn nhạc giao hưởng, nhóm học sinh năng khiếu thể thao đều phải tham gia các loại trận đấu. Có điều, đa số mọi người ôn tập nhiều, học sinh năng khiếu của trường phụ trung trước giờ đều rất xuất sắc, đoạt giải quán quân là chuyện thường, có thể lấy được cơ hội cử học đại học.

      Nên như Kỷ Ức chịu khó học tập thế này, trong dàn nhạc tuyệt đối là đóa kỳ hoa.

      tập luyện xong, thu dọn đồ, định trở về lớp tự học.

      Bỗng nhiên có đàn em chạy vào, vẻ mặt quái dị: "Kỷ Ức, Kỷ Ức, trước cổng trường có người tìm chị."

      Cổng trường?

      Kỷ Ức nghi hoặc ra cổng trường, thấy học sinh phụ trách trực cổng tụm lại nghị luận về bốn chiếc xe đậu ngang trước cổng. Trước cổng trường phụ trung có xe là bình thường, nhưng người lái xe lại là những cậu trai trẻ, cả bốn chiếc lại đậu hàng ngang chữ nhất, rất gây chú ý. Hơn nữa, những người này còn rất nổi tiếng, đều từ trường công học[1] nổi tiếng kia.

      Người trong trường đó, phần lớn là học sinh vị thành niên nhà trường quản chế được, nhiều hoặc ít đều có tiền sử phạm tội, nhưng đủ nghiêm trọng để vào trại cải tạo lao động. Nơi đó và trường phụ trung, quả thực có khoảng cách như địa ngục và thiên đường.

      Hơn nữa vào năm 2001, tình huống phô trương thế này vẫn rất ít thấy.

      nhận ra, người chiếc xe trong số đó là bạn trai của Noãn Noãn - Tiêu Tuấn, còn có người em thường xuyên ở cạnh Phó Tiểu Ninh.

      "Tây Tây," Phó Tiểu Ninh chuyện luôn rất dịu dàng, nửa chữ thô tục cũng có, thậm chí so với số học sinh kém trong trường phụ trung còn lịch hơn, "Tìm em cũng có việc gì, em biết Noãn Noãn ở đâu ?"

      "Tây Tây, lại đây, ở đó nắng lắm, đến đây chuyện." Tiêu Tuấn phải người hay chuyện, nhưng đối xử với lại rất khách khí.

      Người đến kẻ , mấy học sinh trường phụ trung tránh né những chiếc xe này đều quay đầu lại nhìn .

      Cuối tháng sáu, thời tiết rất nóng, đứng dưới ánh nắng, nhất thời thực biết phải làm sao. ra, những người này đứng trước cổng trường tiếp, nếu ra ngoài.... căn bản muốn ra bước nào.

      "Sao thế?" Phó Tiểu Ninh về phía .

      theo bản năng muốn lùi về, đột nhiên bị bóng người chắn trước mặt, ngờ là lớp trưởng nghe tin đuổi tới. Lớp trưởng vốn là người có tư tưởng cách mạng, đặc biệt thích những người này: "Trường phụ trung cho phép người ngoài vào trường, vị... bạn học này xin hợp tác, lui lại vài bước, cho học sinh tan học của chúng ta đường ."

      Phó Tiểu Ninh cười khẽ, ờ tiếng: "Tôi cũng định vào, chỉ muốn hỏi Tây Tây chút chuyện ."

      Lớp trưởng nghe gọi nhũ danh của Kỷ Ức, lại hoang mang, giọng hỏi : "Cậu quen người này?"

      Kỷ Ức lắc đầu, qua loa : "Mình quen ."

      khó có thể , càng khó với lớp trưởng, những này đều có quan hệ với Noãn Noãn.

      May mà bọn họ chỉ muốn tìm Noãn Noãn, muốn ở trường quậy ra chuyện, cứ thế bỏ , Phó Tiểu Ninh trước khi còn liếc nhìn Kỷ Ức, dường như có chút đăm chiêu cười cười.

      biết ai chuyện này cho chủ nhiệm khối biết, Kỷ Ức bị gọi vào văn phòng, chủ nhiệm khối và chủ nhiệm lớp cùng dạy dỗ cả tối. Ý tứ đại khái là sớm được gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, nên qua lại với người bên ngoài trường, nhất là những phần tử hỗn loạn của xã hội từ trường công học, rất dễ gặp chuyện.

      Kỷ Ức là có khổ mà được, úp mở cho qua chuyện, bị phê bình suốt cả buổi tự học tối.

      Sau đó Noãn Noãn giải thích là do cãi nhau, nên tắt di động, ôm Kỷ Ức ngừng xin tha thứ: "Tây Tây tốt, mình sai rồi... Mình lén cho cậu biết vậy, chú út bảo, sau khi thi cuối kỳ xong dẫn chúng ta công viên trò chơi, xem như mình đền bù cho cậu, có được ?"

      Quý Thành Dương? Lòng hơi bay bổng chút, bỗng nhiên mềm lòng.

      "Cậu xem, cười rồi," Noãn Noãn lập tức nhõm, "Có điều cậu là dễ dỗ, hồi tiểu học chúng ta chơi xuân là đến công viên trò chơi mà? lớn thế này rồi mà vẫn còn muốn ..... Aiz, đừng nhìn mình, đừng nhìn mình, mình chỉ thuận miệng oán giận vài câu thôi."

      đúng là rất mong chờ, cực kỳ chờ mong.

      Còn vị bạn trai 'đầu gấu cao cấp' của Noãn Noãn kia, nghĩ có vấn đề gì, chừng chẳng mấy ngày nữa lại chia tay. Khi đó nghĩ đây chỉ là đoạn nhạc đệm, lại đoán được, đây chỉ là bắt đầu.

      Đến kỳ nghỉ hè.

      Thành tích thi cuối kỳ công bố vào mười ngày sau, đến lúc đó có bảng xếp hạng của cả khối.

      Sau đó mọi người bắt đầu chọn lựa đường đời cho mình, bắt đầu từ chọn ban tự nhiên hay ban xã hội, từ đó lựa chọn những con đường đời khác nhau.

      mong chờ lâu lắm rồi, nên ngày hôm sau, sau khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc, Quý Thành Dương lái xe dẫn bọn họ đến công viên trò chơi Thạch Cảnh Sơn. Trong số công viên trò chơi ở Bắc Kinh, thích nhất chỗ này, vì nơi đây có tòa lâu đài trong truyện cổ Grimm. Mỗi lần đến đây, đều nhớ lại bộ truyện cổ tích Grimm bản phồn thể đọc lúc bé.

      Noãn Noãn chơi xe vượt thác lần vẫn chưa thỏa nguyện, tự quyết chạy tới xếp hàng chơi tiếp.

      Kỷ Ức đứng xa nhìn ấy vừa kiên nhẫn đứng cuối hàng chờ, vừa lấy di động ra, liền biết ấy muốn tìm cơ hội tránh tầm mắt của Quý Thành Dương để gọi điện tán gẫu với bạn trai.

      ngồi ghế dài dưới bóng cây, cởi giầy, co chân lên ghế, đặt cằm lên đầu gối nhìn tàu lượn siêu tốc lượn qua lượn lại.

      Quý Thành Dương ngồi cạnh, tay gác thành ghế, tay kia cầm chai nước uống.

      đặc biệt thích bộ dáng hôm nay của , chỉ mặc chiếc áo ngắn tay và quần lửng qua gối, trông thoải mái lại tuấn như sinh viên đại học.

      Cũng đúng, vốn là vừa tốt nghiệp đại học.

      "Tháng sau New Zealand?" Quý Thành Dương mở chai nước, uống ngụm, có nước lạnh chạy dọc theo thân chai, chảy qua tay . Kỷ Ức nhìn ánh nắng đầu gối, là tia nắng xuyên qua khe hở của tán cây chiếu xuống: "Vâng, đoàn nhạc cụ dân gian của chúng em đoạn giải nhất, đến New Zealand diễn giao lưu." ngẩng đầu hỏi, "Ở đó chơi vui ạ?"

      Quý Thành Dương dường như nhớ lại: "Cũng tệ, là nơi rất đáng đến thăm thú."

      tệ, đó nhất định là nơi rất tốt.

      tiếp tục gác cằm lên đầu gối, nhìn tàu lượn.

      phát : "Muốn chơi ?"

      " dám ngồi," le lưỡi, "Nhưng vẫn muốn ngồi, Noãn Noãn có chứng sợ độ cao, chịu với em đâu."

      Còn bảo mình, cũng dám.

      Quý Thành Dương đột ngột thò người ra, chặn tầm mắt của , nghi hoặc, liền thấy ngồi thẳng lại, trong tay có thêm cái chai rỗng. ra là thấy nước của uống hết rồi: " mua nước, em ở đây chờ, đừng lung tung."

      ....... rất muốn , sắp mười sáu rồi, hoàn toàn có nguy cơ bị lừa bán đâu.

      nhanh chóng mua rồi về, còn cầm hai vé của tàu lượn siêu tốc.

      nhìn hàng người bên chỗ Noãn Noãn, đoán chừng mình chơi xong về ấy vẫn còn xếp hành, liền vui vẻ theo Quý Thành Dương. Nhưng khi ngồi lên tàu lượn rồi, nhìn gông bảo hiểm hạ xuống, chụp xuống vai mình, đột nhiên hơi sợ....... "Đừng sợ," Quý Thành Dương trấn an : " ở đây."

      Đúng vậy, ở ngay cạnh mình, ngay sát bên cạnh.

      Thậm chí chỉ cần nhúc nhích là có thể chạm vào.

      an ủi bản thân, cảm giác được tàu lượn chậm rãi chuyển động, sau trận rung động, bắt đầu chầm chậm chạy hướng về điểm cao nhất. Cả người ngửa ra, trong tầm mắt trừ bầu trời, cũng chỉ có .

      Sống mũi cao thẳng của , còn có đôi mắt.......

      đột nhiên huých tay , lòng bàn tay đưa hướng về phía , Kỷ Ức lập tức sợ hãi đặt tay vào tay , nắm chặt ba ngón tay của , nháy mắt khi định đáng sợ, cả người chợt rơi như bay xuống.

      Dốc cao đầu tiên là cao nhất, cũng đáng sợ nhất.

      ra sau đó tàu lượn thế nào cũng biết, vì cả người sợ tới mức đơ ra, chỉ biết nắm chặt mấy ngón tay kia, mắt nhắm chặt, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai. Cuối cùng dừng lại rồi vẫn biết, đến khi gông bảo hiểm được nâng lên, lại nghe tiếng bé ở phía sau sợ hãi khóc......

      mở to mắt, nhất thời, trong tầm mắt mơ hồ chỉ có nụ cười hứng thú của .

      Quý Thành Dương nhìn ngơ ngác ngồi đấy, lại nhìn bé sợ hãi khóc ở phía sau, rốt cuộc vươn tay, bế ra khỏi chỗ ngồi, sau đó nắm tay , xuống bậc thang ở lối ra.

      Khi chân chạm đất, đứng nền xi-măng nóng hầm hập, Kỷ Ức mới cảm thấy chân mình mềm nhũn.

      Bọn họ giữa bóng cây và ánh nắng, Quý Thành Dương mới rút điếu thuốc trong hộp ra, định hút.

      Kỷ Ức bỗng nhiên lầu bầu câu: "Đời này em tuyệt đối bao giờ..... ngồi tàu lượn nữa......."

      nghe câu đó, rốt cuộc nhịn được cười ha hả, dẫn đến hai vừa qua quay đầu lại, thực hâm mộ nhìn bọn họ.

      Đây là lần đầu tiên nghe được tiếng cười vui vẻ thực của , rất êm tai.

      Đồng thời, phát bản thân vẫn nắm tay , giống như lúc còn bé, nắm rất chặt.

      Hành trình tàu lượn này, lúc ăn tối bị Noãn Noãn cười nhạo trận.

      Noãn Noãn chọc xong, vội vàng với Quý Thành Dương vừa nhận thực đơn từ phục vụ viên: "Chú út, cháu ăn hành gừng tỏi hẹ, ăn nội tạng, ăn thịt có da và thịt mỡ, còn ăn ----"

      "Tây Tây sao?" Quý Thành Dương cố ý ngắt lời.

      "Em sao cũng được." .

      "Em có thứ gì thích ăn sao?"

      định lắc đầu, lại bị Noãn Noãn vạch trần: "Cậu ấy ăn cá, đây là cháu nhìn ra đó, cậu ấy ăn cơm chưa từng gắp cá."

      Kỳ .... sao cũng được.

      thích ăn gắp là được, sợ người khác gắp cho, ăn vài miếng cũng chết người.

      Quý Thành Dương hoàn toàn dự liệu hết: "Con nên quá soi mói, nhưng phải học cách kén chọn thích hợp," lật thực đơn, nhàng , "Khi cháu quen cường điệu những thứ mình ' thích', người khác mới có thể quen với việc chú ý cháu, tôn trọng cháu, bảo vệ cháu, bất quá phải nhớ kỹ, cầu đặc biệt hai cái là đủ, nhiều quá chỉ khiến người ta phản cảm."

      Noãn Noãn cắn đũa, nháy mắt: "Chú út, lần đầu tiên chú dạy dỗ người nha."

      mắt cũng cười nâng: "Đây là nghệ thuật làm người. Cháu hết cách cứu, cần dạy dỗ."

      .........

      tùy tiện chọn vài món, sau đó mới hỏi: "Có món canh đặc biệt nào giới thiệu ? cần canh cá, chúng tôi có người ăn cá." Phục vụ đứng cạnh lập tức bỏ qua mấy món cá, đề cử món canh Lão Hỏa[1].

      Phục vụ viết món rồi rời .

      Quý Thành Dương cầm ly trà, nhuận hầu: "Sau này ra ngoài ăn cơm, nhớ với người lạ là em ăn cá."

      Kỷ Ức cắn miệng ly trà, dạ tiếng.

      Quý Thành Dương lái xe đưa hai người đến dưới lầu, khi chuẩn bị , Kỷ Ức xuống xe đột nhiên quay lại, cúi người sát cửa kính xe hỏi : " học chuyên ngành nào?"

      cười: "Tiến sĩ Triết học, còn chưa lấy bằng, tạm nghỉ học."

      Chuyên ngành hiểu, cách biểu đạt quen, ra học đại học có thể tạm nghỉ học sao?

      Cuộc sống đại học năm sau đối mặt, giờ đối với mọi thứ vẫn còn rất huyền bí, hơn nữa, con đường phía trước người như thiên tài tồn tại. Tiến sĩ.... triết học sao?

      Đằng sau có người ngang, gọi tên .

      ngờ là chú hai và thím hai, qua đầu, chào hỏi, còn định tiếp tục hỏi vài vấn đề về ban tự nhiên và xã hội, dù sao mười ngày nữa phải quyết định xem mình học ban tự nhiên hay ban xã hội.

      Thím hai bất thình lình đến gần, cười cười trò chuyện với Quý Thành Dương: "Tiểu Quý a, là lâu quá gặp, nghe gần đây cháu đặc biệt chiếu cố Tây Tây nhà dì, cảm ơn cháu nhiều rồi."

      Quý Thành Dương : " có gì ạ, cháu từ bé biết Tây Tây, quen rồi ạ."

      "Đúng a, Tây Tây hiểu chuyện, từ thích theo người chú như cậu chạy khắp nơi chơi đùa." Thím hai vô cùng lịch , "Có điều bây giờ lớn rồi, cũng nên học kiêng kỵ chút......" Ngụ ý rất dễ hiểu, sắp vào cấp 3, mỗi ngày theo cậu thiếu niên thân chẳng quen chạy khắp nơi, dù sao cũng tốt.

      Noãn Noãn nghe có chút vui.

      có vẻ hơi giật mình, sau đó rất nhanh khách khí vài câu.

      Kỷ Ức lại nghe , tâm tư rối bời, sợ Quý Thành Dương giận. Vội vã tạm biệt trở về nhà.

      Khi ở trong phòng nhét tai nghe, nghe bài kiểm tra nghe môn tiếng , thím hai vào, sâu xa vài câu: "Con lớn rồi, đừng theo chú nhà người ta chơi nữa, ngoan."

      gì, đột nhiên nhớ đến trấn núi, câu với A Lượng.

      "Người có dũng khí gánh vác lý tưởng của mình, mới có cơ hội trở thành lý tưởng của người khác."

      bắt đầu học đàn dương cầm năm sáu tuổi, trễ hơn so với bạn cùng lứa, chín tuổi lên đài biểu diễn. Tiểu học nhảy hai lớp, học bốn năm, mười sáu tuổi học đại học ở Pennsylvania, đến bây giờ.... tiến sĩ Triết học, tạm nghỉ học.

      Đồng thời, cũng là phóng viên chiến trường.

      Nếu có lý tưởng nào đó, chính là .

      [1] trường công học: như tác giả giải thích, mình thấy trường dạy nghề ở Việt Nam phù hợp lắm, nên tạm dịch như .
      [2] Canh Lão Hỏa 老火汤: còn gọi là canh Quảng Phủ, món ăn nổi tiếng của Quảnh Đông. Đây là bài thuốc gia truyền từ mấy ngàn năm, món ăn bồi dưỡng sức khỏe, dùng lửa đun chậm, thời gian dài, có công hiệu như thuốc bổ, có vị ngọt lành. Món này có nhiều cách kết hợp nguyên liệu khác nhau, canh gà táo đỏ cũng loại là canh Lão Hỏa.
      [​IMG]


      P.S: Đầu tuần vui vẻ ~ :yoyo69:
      @Tuyết Liên đôi khi size ảnh to nên mình để link thôi.. giờ chèn link ảnh trực tiếp luôn vậy =v=.. Gì chứ hình món ăn phải ngó, nhìn ngon lắm :yoyo60:
      Chương mới thứ 5 :yoyo56:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :