Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hu hhu k být bao h 2 ng ms iu nhau đây......ta thích có JQ cơ
      thank nàng

    2. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      lẽ đường tình duyên của hai người sau này lận đận hả ta, sau thấy bất ổn quá
      Thanks @lamkhongngannguyet nha

    3. green and blue

      green and blue New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      hóng hóng:yoyo63: hay quá à (y)(y)(y)(y)(y)

    4. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 12 - Tâm tư nho của em (2)

      phát , Quý Thành Dương hề đụng tới món canh lòng trước mặt.

      chính xác hơn, hình như ăn gì, chỉ ăn chút bánh nướng và thịt rán.

      Lúc rời khởi, Vương Hạo Nhiên cũng thấy lạ, còn hỏi phải động vật ăn thịt sao? Ở chỗ quân đội Palestine thời gian lại thay đổi hoàn toàn: "Tôn trọng tôn giáo của người khác? Bọn họ đều ăn chay sao?" Vương Hạo Nhiên đoán.

      "Muốn biết sao?" chỉ cười.

      Vương Hạo Nhiên phì cười: "Còn thừa nước đục thả câu?"

      Tầm mắt của dừng ở cầu Jishuitan[1] bên kia sông hộ thành, ở đó xe đến xe , ánh đèn lấp loáng: "Nếu để cậu tận mắt thấy hỏa tiễn bắn trúng chiến xa, mười mấy binh linh đương trường bị đốt thành xác cháy, hoặc là.... Người chỉ huy mấy phút trước còn giới thiệu tình hình chiến đấu cho cậu, ngay trước mắt cậu bị súng bắn tỉa bắn trúng đầu, máu chảy đầm đìa, hoặc là ----"

      "Ngừng, mình hiểu rồi, nếu là mình mình cũng muốn ăn thịt nữa." Vương Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Kỷ Ức theo phía sau hai người, cách hai ba bước, "Trẻ thích hợp nghe."

      cười, nữa.

      hay cười hơn so với trước kia.

      Kỷ Ức tiếp tục đưa ra tổng kết về thay đổi của trong năm qua.

      Tuy rằng nghe rất đẫm máu, nhưng vẫn kiềm lòng được muốn lắng nghe, muốn hiểu hết những chuyện có liên quan đến .

      nhìn chằm chằm bóng lưng của Vương Hạo Nhiên, im lặng suy nghĩ, người này đêm nay ở lại nhà Quý Thành Dương chứ? May mắn, ý niệm này vừa xuất , Vương Hạo Nhiên nhận được cuộc gọi khẩn, phải trước.

      có vẻ rất thích Kỷ Ức, đặt chân lên taxi rồi còn quên : "Thành Dương, cậu đưa số di động cho , nếu tìm cậu rất bất tiện. Đúng rồi, còn số của mình nữa, cũng đưa cho Tây Tây ----"

      tay đút trong túi quần, tay vẫy, ra dấu cho Vương Hạo Nhiên nhanh chạy lấy người .

      Bạn của rồi.

      Còn lại hai người bọn họ, qua cầu Jishuitan, băng qua sông về.

      vốn trầm tính, hay chuyện, ở trong ký túc khi chuyện với bạn bè cũng là người ta , tiếp hai ba câu, nhưng nếu để mình làm sôi nổi khí diễn nổi. Vậy nên, giờ này phút này, tại, cạnh Quý Thành Dương, liều mạng tìm chủ đề tán gẫu, nhưng chỉ uổng công.

      nhìn lén vài lần, rốt cuộc có lần bị phát .

      Quý Thành Dương cúi đầu, ung dung cười cười: "Muốn gì với ?"

      đột nhiên lúng túng, hai má nóng lên, quay đầu nhìn biển xe cầu: "Em nghĩ.... lái xe chơi vui ?" biết gì nữa.

      "Công cụ thay cho bộ, rất khó dùng "chơi vui" hay "chơi vui" để nhận định." Quý Thành Dương trái lại thuận theo tiếp.

      ừ.

      Noãn Noãn sắp mười tám tuổi, có thể học lái xe.

      còn phải đợi hai năm rưỡi nữa, là lâu quá.

      Còn nửa năm mới có chứng minh thư mà tất cả bạn học đều có, aiz.

      Hai người tới dưới lầu, vị đại tiểu thư Quý Noãn Noãn rốt cuộc làm bộ làm tịch đưa ra cái hộp, bên trong là đôi khuy cài tay áo màu xanh đậm đưa cho Quý Thành Dương: "Chú út, sinh nhật vui vẻ, chúc chú càng lớn càng trêu người."

      Sinh nhật?

      Kỷ Ức triệt để đần ra, bản thân là khách mời mà đến nhưng ngay cả quà cũng chưa chuẩn bị, thậm chí bữa tối sinh nhật còn phải ăn cùng mình trong quán ăn vặt rất bình thường của người Hồi.

      áy náy, buổi tối nằm giường của mình, vẫn suy nghĩ, có nên tặng bù quà sinh nhật ? Nhưng cần gì mình căn bản , hôm sau khi thức dậy, bác cả và vợ, hai chú cùng vợ mình theo thường lệ chạy bộ, dù sao nhà họ cũng xa, cơm trưa cũng ăn về mất.

      Kỷ Ức tự lấy cơm thừa trong tủ lại, múc hai muôi cơm, chuẩn bị hai cây cải, đánh trái trứng, tự mình chiên cơm cho mình, lúc nhấc chảo xuống thuận tay cho thêm hành băm và ngò. Khi bé chien xong, kênh điện ảnh vừa vặn bắt đầu chiếu phim mới.

      bưng dĩa qua, thấy hình ảnh đặc biệt quen thuộc, Châu Tinh Trì cầm gương đồng, xem cái mặt khỉ của bản thân....... ngẩn ngơ, nhớ ra đây là bộ phim nhiều năm trước từng xem..... ra là Đại thoại tây du 2 à? nghe nhiều bạn học nhắc đến, lại chưa từng thấy tivi.

      Khi tác phẩm kinh điển này lên phim, lại phát , bản thân bị rung động bởi đoạn " vạn năm" của Châu Tinh Trì, ngược lại ghi nhớ đoạn Tử Hà tiên tử mơ mộng về người của mình "nhất định là đại hùng"..... hiểu sao bị xúc động, cho đến kết cục cuối cùng, khi Tử Hà chết lặp lại lời này, Kỷ Ức lần nữa bị rung động sâu sắc, nhất là câu cuối kia:

      "Ta đoán trúng mở đầu, lại đoán được kết cục........"

      xem xong, phát cơm chiên trước mặt nguội lạnh, chỉ mới ăn được mấy muỗng, đành phải hâm nóng lại.

      ngày qua rất nhanh, ăn cơm rồi làm bài, đến gần tám giờ tối mới xem như làm xong tất cả bài tập cuối tuần. Dưới ánh đèn bàn, thu dọn bàn học, đột nhiên nghĩ đến buổi tối hôm qua, đoạn tản bộ ngắn ở cạnh sông hộ thành kia.....

      "Tây Tây, điện thoại của con."

      chạy đến phòng khách, cầm ống nghe điện thoại.

      "Làm bài tập xong rồi?" Là giọng của Quý Thành Dương.

      sửng sốt: "Quý......."

      "Là ," xác nhận. "Làm xong?"

      "Vâng." nắm ống nghe, vô thức hô hấp .

      : "Vậy bây giờ xuống lầu , đến trạm xe cũ tìm ."

      Điện thoại cứ thế bị ngắt.

      hốt nhiên lúng túng rối loạn.

      Vốn buổi tối ra ngoài cũng chẳng ai quản, rất bình thường. Nhưng bị dặn như thế, lại có tật giật mình, chỉ nghĩ muốn mình xuống lầu, còn để ai thấy, nhanh chóng rút chiếc váy và áo ngắn tay mình thích nhất ra, thay đồ, cầm chìa khóa chạy ra cửa.

      Dưới lầu có mấy chú quen biết vừa tản bộ trở lại, vừa vừa chào hỏi, chạy đến trạm xe bus cũ của đại viện. Vì đổi trạm mới, nơi này chỉ còn là trạm xe danh nghĩa, có ai đến đây nữa.

      Chiếc xe màu đen của Quý Thành Dương đậu ở góc tối, hình như là nhìn thấy , chợt bật đèn xe trước.

      Kỷ Ức chạy đến, đè ngực thở hồng hộc, cửa xe ghế phó lái cũng được mở ra. Nháy mắt khi cửa xe mở ra, ngẩng đầu nhìn, thấy khoát tay vô-lăng, nhìn mình thở hổn hển.......

      cúi đầu, cố gắng tự cảnh cáo chính mình: ngàn vạn lần được đỏ mặt, ngàn vạn lần đừng nha, bạn học Kỷ Ức.

      Cứ thế chui lên xe.

      "Chúng ta đâu?" Kỷ Ức nhìn hướng xe chạy, phải ra khỏi đại viện.

      "Đến sân huấn luyện dã ngoại."

      "A?" Kỷ Ức kinh ngạc.

      Đến đó làm gì....... Nơi đó buổi tối chỉ có vài lính mới trông coi, cả đèn cũng chẳng mở được mấy cái.

      Bên ngoài sân huấn luyện là triền núi và bụi cây nhấp nhô, có tường vây cụ thể.

      Xe chạy đến cách cửa vào sân huấn luyện khoảng trăm mét, có binh lính đến, dùng đèn chiếu qua, thấy biển số xe của Quý Thành Dương là xe trong đại viện, hiển nhiên căng thẳng nữa. Bất quá buổi tối có báo trước sắp xếp gì, đột nhiên có xe chạy đến quả rất hiếm.

      Lính mới thấy số xe chỉ biết là người trong đại viện, vẫn phải theo thông lệ ngăn lại hỏi câu, lính cũ nhận ra số xe này là của nhà nào, rất tự giác nhường đường, chỉ hỏi có cần mở đèn hay ?

      Quý Thành Dương cảm thấy cần thiết, trực tiếp chạy vào.

      Xe đại khái chạy qua khu huấn luyện vũ khí phun lửa, sân bắn vũ khí hạng và sân huấn luyện thăm dò chất độc......

      Xe chậm rãi dừng ở cái sân trống rất rộng, trong bóng tối nhìn tới ranh giới: "Lại đây, đổi chỗ với ."

      "Đổi chỗ?" Để làm gì a?

      " dạy em lái xe." lời ít ý nhiều.

      Nghi hoặc suốt cả đoạn đường, rốt cuộc được giải đáp.

      nhìn xuống xe, qua phía bên mình, cũng tiếp nhận niềm vui bất ngờ này.

      Vì thế, dưới giám sát của Quý Thành Dương, ngồi vào ghế lái, vô-lăng trong tay còn lưu lại hơi ấm của . Quý Thành Dương có vẻ đặc biệt kiên nhẫn, dạy rất cẩn thận, cuối cùng thấy căng thẳng quá, ngón tay siết chặt tay lái đến trắng bệch..... rốt cuộc phì cười: "Em cứ xem như xe đồ chơi mà lái, ở đây có ai, sao đâu."

      Đâu chỉ có người, còn có đèn.

      Đêm rất tối, bốn phía im lặng dọa chết người, nếu phải có ngồi bên cạnh, chỉ sợ bản thân sớm bị dọa mất mật.

      Nhưng dường như rất hiểu người mới tập lái sợ nhất điều gì, sân huấn luyện có chướng ngại vật, ai đứng xem, có người qua đường để đau đầu tránh né, chỉ có người chuẩn bị tất cả, để tận tình 'chơi'.

      bảo giẫm lên bàn đạp, làm quen với cảm giác này.

      Sau đó đột nhiên phát động: "Chạy ."

      nắm chặt tay lái, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm phía trước, khởi động "món đồ chơi cỡ lớn" này.

      "Còn chưa dừng sao? Sắp đến chỗ rẽ chưa?"

      Đèn xe chiếu lên con đường phía trước, nhưng phía xa hơn nữa nhìn .

      sợ run, lại để bụng: " sao, theo tốc độ tại của em, còn mười phút nữa mới chạy đến cuối."

      Thời tiết tháng năm mà khẩn trương đến chảy mồ hôi.

      Kết quả tới cuối đường, câu "Tới ngã rẽ", thành công tắt máy.

      Quý Thành Dương cười: "Lái tệ."

      xong liền mở cửa xe, xuống xe ở cuối đường này, đứng trước những bụi cây lớn hóng gió.

      Vậy mà là tệ? Cũng tắt máy rồi.

      nghiêng đầu áp má lên vô-lăng, thở ra hơi dài, nhìn bóng dáng của , áo màu đen và quần dài cùng màu, cả người đơn sắc, khiến như hòa vào bóng tối.

      Gió thổi qua tán cây, có tiếng xào xạc khe khẽ, xoay người, vội nhắm mắt giả vờ ngủ. Rất nhanh nghe thấy tiếng cửa xe mở, Quý Thành Dương hỏi: "Mệt sao?" chấm dứt ngụy trang, chậm rãi mở mắt: "Có chút mệt."

      Khi trở về gần mười giờ. Xe theo con đường lúc đến, chạy khỏi sân huấn luyện, bỏ lại những binh lính cúi chào ở sau lưng, chạy theo con đường người trở về. muốn hút thuốc, liền mở cửa kính xe, gió đêm ấm áp ngừng thổi vào, thổi mồ hôi mặt . dựa vào ghế, khóe mắt có thể thấy được đốm lửa điếu thuốc trong tay .

      bỗng nhiên mở miệng: "Còn có việc gì, muốn làm mà ai làm cùng em ?"

      "Việc muốn làm à, để em nghĩ xem......" nghiêng người dựa vào lưng ghế, nhìn khuôn mặt nghiêng của : "Nghĩ ra cho ."

      Có người chịu phí thời gian cùng làm bất cứ việc gì mình muốn, mà người này, từ trước đến giờ chỉ có . Từ năm mười tuổi giúp quang minh chính đại ngồi trong rạp chiếu phim của đại viện xem bộ phim chiếu cho riêng mình, đến sau này, ở cao nguyên, cùng ngắm núi tuyết. Còn có rất nhiều nữa, vì mà hết lòng cứu chữa con thỏ sắp chết, thậm chí vì dùng ly thủy tinh tạo ra cầu vồng......

      Bởi vì có được rất ít, mới càng trân quý.

      Quý Thành Dương cười: " thành vấn đề."

      tay lái xe, tay gác cửa sổ xe, quét ra vệt khói dài.

      Con đường thẳng tắp, như cũ có xe hay người đường, chỉ có đèn đường chiếu sáng hai bên, giống như có điểm cuối. Kỳ biết, chạy hết con đường này, rẽ vài lần chính là điểm cuối.

      Tới đó, phải tạm biệt với .

      Về đến dưới lầu tòa nhà, đúng lúc đèn đường tắt nửa.

      Thân ảnh của biến mất ở cửa tòa nhà.

      Quý Thành Dương đứng ở ngoài giao lộ, nhìn thân ảnh biến mất sau cánh cửa, rốt cục vứt tàn thuốc vào thùng rác.

      "Vài năm trước gặp Tây Tây, khiến mình nhớ đến Lolita," Trong đầu ra lời Vương Hạo Nhiên lúc sáng, "Đừng nhìn mình như vậy, mình cũng □ thế đâu. Mình chỉ cảm thấy mỗi lần gặp ấy đều đặc biệt muốn cưng chiều ấy, là loại tâm tình nam nhân muốn cưng chiều nữ nhân....."

      Lolita, đề tài cấm kỵ mà thế kỷ trước ngay cả Âu Mỹ cũng dám tùy tiện xuất bản.

      xem qua bản năm 1955. Bộ tiểu thuyết rất nổi tiếng của Vladimir Vladimirovich Nabokov, tác giả nổi tiếng thế giới, ở đại lục tuy danh tiếng bằng Milan Kundera, có điều, "Lolita" dưới ngòi bút của ông ấy lại ai biết. Vương Hạo Nhiên chuyện biết kiêng kỵ, quyển Lolita này khai thác vấn đề mới lạ, □, chẳng hề thích hợp để hình dung ấy.

      Quý Thành Dương lại nhớ đến bộ phim khác của năm sáu năm trước.

      ấy giống diễn viên nhí trong đó, chải chuốt trang điểm, lại có khuôn mặt khiến người ta nhìn qua quên được. Cũng đều trưởng thành sớm, độc, nhìn có vẻ yếu đuối. Nhưng vai diễn trong phim kia độc lạnh lùng có tính nổi loạn, còn ấy, lại có độ ấm khiến người ta ấm áp.


      [1] Cầu Jishuitan: cầu Tích Thủy Đàm, ở tây thành Bắc Kinh, là cây cầu vượt ở gần giao lộ Xinjiekou và Deshengmen (Đức Thắng Môn), xây xong năm 1992, bản đồ đường Xinjiekou bắc ngang con sông tách nhánh bởi sông Nanchang (Nam Trường) – đây có lẽ là con sông hộ thành ngày xưa.

      P.S: Lolita kìa ~ :yoyo60:
      Quý đích thị là Lolicon :hoho::hoho::hoho:

      @Tuyết Liên xem được ảnh gì bạn? Mình ko làm pic mà :021:

      Chương mới thứ 2 ~ Sang tuần gặp lại
      :bye:
      Hoa Hong Xanh _16, Rubyzjn, Anh Trần6 others thích bài này.

    5. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      lamkhongngannguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :