Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 11 - Tâm tư nho của em (1)

      Quý Thành Dương làm phóng viên trường.

      chỉ là ngẫu nhiên từ mẹ của Noãn Noãn hoặc Noãn Noãn nghe được vài chuyện linh tinh của . Trong trường có tivi, chỉ mỗi cuối tuần trở về nhà ông nội mới có tivi để xem, lần nào cũng nhìn chằm chằm kênh tin tức, hơn nữa khi nước ngoại có kiện lớn, cả đêm chuyển kênh, chỉ muốn nghe được thanh liên tuyến, hoặc thấy được hình ảnh trường.

      lần, nhớ rất , vào trung tuần tháng mười hai.

      Cách xa năm, rốt cuộc nhìn thấy Quý Thành Dương tivi. Trong màn ảnh là buổi tối, mưa rền gió giật, Quý Thành Dương mặc áo mưa màu đen, đứng dưới mái che, hình như vừa tháo mũ xuống, nửa người , thậm chí cả tóc cũng ướt sũng.

      vừa vừa giới thiệu trường bị ** tập kích ở phía sau: "Tôi tin rằng, bạn và những người bạn của bạn đều thấy được các công trình bị ** tập kích ở phía sau tôi....."

      ** tập kích?

      Kỷ Ức nghe mà hoảng hốt, chạy đến trước TV, nhìn kỹ , xem có bị thương ở đâu .

      Kỳ chỉ thấy nửa người , nhìn .

      nhìn chằm chằm màn hình, chú tâm nghe .

      chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên thấy người quen tivi, cách màn ảnh, lại ở chiến trường xa cách muôn sông nghìn núi. vươn tay chạm vào màn hình tivi, nháy mắt chạm đến, chợt thấy ngượng ngùng, rụt tay lại.

      Trong tivi, lời kết thúc: "..... Vấn đề này, tôi nghĩ cả thế giới đều chú ý đến tình hình Trung Đông, tại xem ra, Hamas trở thành biến số lớn nhất đối với thế cuộc Trung Đông."

      Hình ảnh bị cắt chuyển về MC, bắt đầu chuyển sang bàn luận về xao động rối ren ở Argentina.

      Ngày đó, thấy .

      So với năm trước lại khác rồi.

      đột nhiên hiểu ra Noãn Noãn hình dung Quý Thành Dương có "khí chất hấp dẫn người khác" là có ý gì.... Đôi mắt của rất đẹp, vì trong đối mắt ấy cất chứa nhiều ý tưởng. Khi cười mỉm, cười khẽ, hoặc cười vui vẻ, đều liên quan đến người khác.

      Giống như........

      để tâm cách nhìn của người khác, cần người khác định nghĩa thành công là gì.

      Đêm đó, ở dưới cơn mưa trắng xóa, mặc áo mưa màu đen dính đầy bùn đất, qua phế tích vừa bị bom nổ..... tắt tivi, vào bếp, lấy gói cà phê mới mua từ trong ngăn tủ ra, vẫn nghiêm túc pha theo lời hướng dẫn nhiều năm trước của . Cúi đầu, kề môi lên miệng ly nhấp ngụm.

      Cảm giác ấm áp lan ra toàn thân.

      Tháng năm, mùa hè đến đột ngột.

      Trong lớp có người bắt đầu mặc đồng phục mùa hè, có người nhân lúc thầy giáo có mặt lén mở quạt trước.

      Hài hước nhất là, vì mở trước thời gian lau bụi, khi quạt quay liền thổi bụi đầy phòng học.

      Lớp trưởng dở khóc dở cười, đến xin phép thầy giáo để mọi người tan học sớm nửa tiếng, tự mình xắn tay áo cùng với mấy ủy viên trong lớp bắt đầu lau chùi phòng học...... Kỷ Ức lấy đề thi phải làm nhét vào balô, trong đầu còn suy nghĩ về đề thi đại học năm ngoái, bị Noãn Noãn kéo ra cửa.

      Lớp trưởng đúng lúc đứng dậy, đối diện Noãn Noãn, trong mắt có chút khác thường.

      "Tạm biệt lớp trưởng." Noãn Noãn cười.

      "Ừ, tạm biệt." Lớp trưởng có chút xấu hổ, còn quên dặn, "Đừng quên làm bài tập hóa đó."

      "Biết rồi." Noãn Noãn kéo Kỷ Ức mất.

      còn nhớ , nửa năm trước, Noãn Noãn kể về buổi tối hôm có tiết học trễ, hai người ở trong phòng học trải qua nụ hôn đầu tiên thế nào, thoáng cái nửa năm sau, nam diễn viên chính đổi người. Lớp trưởng đối với Noãn Noãn vẫn có chút đặc biệt săn sóc, lại nhìn ra chút đau khổ sau chia tay nào. Kỷ Ức đặc biệt sợ nghe nội tình bên trong việc chia tay này, chỉ biết là Noãn Noãn cảm thấy hai người tính cách hợp, chia tay trong hòa bình, hỏi nhiều nữa.

      Hôm nay là thứ sáu, trước cổng trường sớm xếp hàng dãy xe có rèm che đến đón, Noãn Noãn kéo Kỷ Ức lên xe: "Đến ngõ Xinjiekou[1], nhà chú út mình." Kỷ Ức sửng sốt: "Chú út cậu?" Noãn Noãn vui vẻ: "Đúng a, ba ngày trước chú ấy về rồi, mình , định cho cậu bất ngờ, nhưng là nghẹn chết mình rồi. Cậu phải thích nhất chơi với chú út mình sao? Đừng nghĩ mình biết."

      .......... ràng thế sao?

      Nhưng khi xe đến trước tiểu khu, Noãn Noãn lại đưa cho chiếc chìa khóa, địa chỉ, rồi nháy nháy mắt bảo: "Mình mua chút điểm tâm cho chú út, còn có lễ vật này nọ, cậu lên trước . Lúc nãy mình gọi điện ai nghe máy, chú ấy chắc có ở nhà, cậu ở trong phòng chơi, muốn ăn uống gì tự nhiên, đừng khách khí. Nếu chú ấy về chờ mình đến ăn tối với cậu."

      Kỷ Ức dở khóc dở cười.

      biết Noãn Noãn muốn làm gì, từ khi ấy chia tay với lớp trưởng, sau đó lại quen với chàng bên ngoài trường, vì gọi điện gặp mặt rất thường xuyên nên bị mẹ cấm túc rồi. Hôm nay là dẫn mình gặp chú út, chỉ sợ là muốn lấy cớ để ra ngoài.

      Nếu thực có ai........

      Đoán chừng mình đói đến tám chín giờ mới được ăn cơm.

      Bất quá, Noãn Noãn đem chìa khóa nhà chú út mình cho người ngoài như , có ổn a?

      gõ cửa hồi, ai mở cửa.

      Rốt cuộc dùng chìa khóa mở cửa, vào nhà của .

      Đây là......... Đây là lần đầu tiên đến nhà của Quý Thành Dương, nghe căn nhà này đa số thời gian đều để trống, vì thường xuyên ở nước ngoài. Nhưng tại nhìn thấy, có cảm giác trống trải người, hẳn là thường xuyên có người đến quét dọn? Trong phòng trang trí chủ yếu là màu xanh nhạt và màu trắng, cửa phòng khách và ban công để ngỏ, vừa vặn nhìn thấy mặt trời lặn.

      dựa theo thường thức, tìm ra dép lê trong tủ giày, xỏ chân vào.

      Lại phát cửa phòng ngủ cũng để ngỏ.

      liếc mắt nhìn qua khe hở.

      ngờ lại thấy Quý Thành Dương nằm giường, đắp chăn màu xám, hơi cuộn người ngủ say, còn sô pha trong phòng ngủ, là người bạn tên Vương Hạo Nhiên đắp quần áo của mình cũng ngủ say. Ngủ sâu như thế, chắc nghe được tiếng gõ cửa?

      Kỷ Ức đứng ở cạnh cửa, nhìn .

      chợt nhận ra, bản thân còn mặc đồng phục mùa xuân, xanh trắng lẫn lộn, tay áo dài nên xắn lên, có chút khó coi........ Nếu đổi thành đồng phục mùa hè, váy carô đen trắng đẹp hơn nhiều.

      Giữa hai lựa chọn đánh thức và để ngủ, Kỷ Ức như ma xui quỷ khiến cởi áo khoác, bên trong là đồng phục: áo trắng ngắn tay và quần dài màu lam, lặng lẽ vào phòng. Đứng giữa sô pha và giường, do dự lát, lén lút nằm sấp ở mép giường bên kia, chăm chú nhìn .

      Lâu quá gặp, Quý Thành Dương.

      So với nửa năm trước nhìn thấy tivi, tóc của hơi dài hơn, mềm mại tản xuống, che khuất đôi mắt nhắm chặt. Dưới khóe mắt trái, có nốt ruồi nâu nhạt nho , là lệ chí [2] sao? thần kỳ, vậy mà trước giờ phát ra. sờ sờ khóe mắt trái của mình, nơi đó cũng có nốt ruồi lệ.

      Mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh đặc biệt thích nghiên cứu những thứ này, nên mới cho Kỷ Ức biết. Nốt ruồi nơi đó gọi là lệ chí, người có nó rất hay khóc.

      Lúc bé rất mít ướt, chẳng lẽ cũng thế?

      Hơn nữa hốc mắt của khá sâu. Đây là gần đây mới biết, cái này gọi là mắt hai mí kiểu Âu..........

      Kỷ Ức như phát ra lục địa mới, tỉ mỉ quan sát , vành tai của đặc biệt đẹp, rất mỏng, nhưng...... Theo lời mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh đây ràng là tướng vô phúc. Cuối cùng, bỏ qua việc quan sát ngũ quan, nhìn xuống nữa, cổ áo sơmi của mở ba bốn cúc áo, lộ ra xương quai xanh, gầy....... Lại có thể thấy xương quai xanh ràng như vậy.

      sợi dây màu đen từ phía sau cổ , dọc theo xương quai xanh rủ xuống, phía cuối xuyên qua đầu đạn màu bạc.

      Dường như có gì đó dấu dưới đáy lòng rất lâu, chậm rãi lên men, rốt cuộc tạo thành loại tâm tư .

      Tâm tư rất rất .

      Kỷ Ức định lặng lẽ xuống giường, Quý Thành Dương đột nhiên vươn tay muốn quơ chăn ôm lấy, lại ôm lấy tay phải chống bên cạnh .......

      Trong nháy mắt kinh hoảng, người giường cũng tỉnh lại.

      theo bản năng buông ra tấm chăn mình vừa ôm, chống tay ngồi dậy.

      "Tây Tây?" hơi bất ngờ, giọng có chút mỏi mệt và mơ hồ.

      Kỷ Ức cảm thấy xấu hổ muốn chết, khi nhảy xuống giường lại lóng ngóng ngã về phía sau, may mà Vương Hạo Nhiên đúng lúc vươn tay đỡ : "Xem cậu dọa người ta kìa."

      Tiêu rồi, mất mặt hết rồi.........

      mở to đôi mắt đen nhánh, biết nên làm gì.

      Quý Thành Dương xuống giường, cài lại cúc áo, cần hỏi cũng dễ dàng đoán ra vì sao Kỷ Ức có chìa khóa của nơi này, hỏi nhiều, cứ như quen xem Kỷ Ức là thành viên trong nhà, để ý tùy tiện xâm nhập. Chỉ là khi đến toilet rửa mặt hỏi câu: "Noãn Noãn đâu rồi?"

      xong, hai tay vốc nước lạnh hắt lên mặt mình.

      Nước từ mặt chảy xuống, dùng tay phải tùy tiện lau hơn nửa, phần nước còn lại giọt từ cằm rơi cổ áo sơmi của .....

      "Cậu ấy..... mua lễ vật cho ."

      Cái cớ cả cũng tin....... Hiển nhiên có sức thuyết phục với .

      Quý Thành Dương cúi đầu nhìn , nhìn hồi, vạch trần cái cớ ấy, ngược lại câu liên quan: "Tây Tây dạo này cao hơn ít."

      "Vâng ạ," thở ra hơi, "Cao hơn 6cm, cao 1m55 rồi."

      Là lần đầu tiên có người quan tâm đến chiều cao của .

      Bất quá vẫn phải ngẩng mặt nhìn a, có lẽ cao đến 1m87 hay 1m88 rồi?

      Kỷ Ức đoán lung tung, khi Quý Thành Dương và Vương Hạo Nhiên đều tỉnh ngủ, liền bị hỏi bữa tối muốn ăn gì? "Em ăn gì cũng được, a ---" Kỷ Ức nhớ tới ở trong ngõ đường này có đồ ăn vặt của người Hồi, nhưng lời giữa chừng lại nuốt xuống.

      "Muốn ăn gì nào?" Quý Thành Dương dễ dàng nhìn thấu, dùng ngón trỏ nhàng quệt qua chóp mũi , "Đừng khách khí với ."

      Lực rất , sượt qua chóp mũi, còn có mùi thuốc lá. Bỗng dưng tai nóng lên.

      " phải đắt lắm đâu," Kỷ Ức thể giải thích, "Chỉ là muốn ăn đồ ăn vặt của người Hồi, mề gà đặc biệt ngon."

      "Tây Tây," Vương Hạo Nhiên đột nhiên cười, "Em dễ nuôi."

      Vì thế, hai người đàn ông quyết định đến tiệm ăn vặt của người Hồi đường Xinjiekou ăn tối. Từ tiểu khu chỗ Quý Thành Dương bộ đến đó mất khoảng hai mươi phút. Vừa vặn vào giờ cơm tối, trong tiệm rất náo nhiệt.

      Vương Hạo Nhiên bê món canh lòng [3] phần ba người đến, lấy kèm đũa.

      Quý Thành Dương mua mâm đồ ăn vặt đặt lên bàn.

      "Quý Thành Dương, sao mình lại phát , cậu đặc biệt biết dỗ con nha?" Vương Hạo Nhiên nhìn mấy món ăn, lập tức cười bảo, "Ông chú quái dị cậu phải muốn mưu đồ bất chính chứ?"

      Quý Thành Dương có vẻ lười , đặt chén dĩa trước mặt Kỷ Ức. Ý tứ rất đơn giản, tất cả là mua cho .

      túi giấy mề gà chiên, bốn xiên thịt dê chiên, hai cái đường nhĩ đóa[4], hai cái oản đậu hoàng[5]....... Đây là số lượng đánh chết cũng ăn hết a. Kỷ Ức cúi đầu, lại nhìn món canh trước mặt: "Em ăn hết đâu."

      "Nghe chưa? Tây Tây ăn hết." Vương Hạo Nhiên thừa cơ chế nhạo.

      Quý Thành Dương cả ngẩng đầu cũng lười, cầm muỗng sứ cho vào bát canh. Vương Hạo Nhiên cười tủm tỉm nhìn , vốn tưởng phản bác lại vài câu, ngờ vị đối diện cầm đũa trúc, gắp miếng mề gà của Kỷ Ức, : "Hình như quên bảo họ cho bột ớt rồi."

      " sao."

      đứng dậy, lấy túi mề gà, lại tới cửa. Thấy nhiều người, liền ở quầy khác mua hai phần thịt rán, mua lon cola, đợi người ta rắc gia vị xong rồi mới trở về.

      Vương Hạo Nhiên hơi nhướng mày, cười tiếng.

      Ý là: cậu béo cậu còn cãi, đại thiếu gia cậu xem người ta như heo mà nuôi à?

      Quý Thành Dương xem như thấy, cắm ống hút vào lon cola, với : "Từ từ ăn, đừng vội."

      Kỷ Ức dạ, ràng nhìn thấy hai bé trai bảy tám tuổi ở bàn bên, nhìn đống thức ăn trước mặt mình, ánh mắt hâm mộ kiểu chị có sức ăn đáng nể, vô cùng sùng bái nhìn mình.............


      [1] Xinjiekou: tên đường, chữ gốc là 新街口, tân nhai khẩu - để vậy kỳ nên mình dùng tên phiên pinyin của chữ gốc.

      [2] Lệ chí: nốt ruồi lệ. Người ta hay người có nốt ruồi này nhất định kiếp này vì mà khổ, vì tình khốn đốn, dễ dàng rơi lệ. Còn có truyền thuyết khác lãng mạn hơn: lệ chí là do nước mắt ngưng kết mà thành. Người có lệ chí, vì kiếp trước khi chết, vợ ôm khóc, nước mắt rơi mặt hình thành ấn ký, là để sau ba đời có thể trùng phùng. Người có lệ chí, khi gặp đúng người đó, bọn họ cả đời rời xa nhau, cho đến khi bản thân mất . Còn cũng vì đối phương mà trả lại tất cả nước mắt của kiếp trước. Lệ chí là dấu vết khắc hạ đá Tam Sinh, ngay cả chuyển thế cũng xóa được. Có truyền thuyết con có lệ chí chỉ hay khóc, mà vì ấy có nhân duyên kiếp trước chưa hết, kiếp trước từng từng đau, lại đến chết cũng chịu buông đoạn tình cảm ấy, nên mới lưu lại lệ chí nhắc nhở chính mình, kiếp này còn phải hoàn thành đoạn nhân duyên chưa kết kia. [nguồn: baike]

      [3] món canh lòng: nguyên liệu chủ yếu từ nội tạng động vật

      [4]đường nhĩ đóa: món ăn vặt nổi tiếng của Bắc Kinh, còn gọi là mật ma hoa, nguyên liệu chủ yếu: bột, đường đỏ, dầu đậu phộng, mạch nha, mật ong.

      [5] Oản đậu hoàng: món ăn vặt truyền thống của Bắc Kinh, theo tập tục 3/3 nông nịch phải ăn oản đậu hoàng.

      P.S: ra mình thấy, từ lúc hai người gặp nhau, Quý Thành Dương luôn cưng chiều Kỷ Ức, cố ý hoặc vô tình bù đắp việc có cha mẹ bên cạnh, tuổi thơ bé có ấy quả thể xem là bất hạnh. [Mình cũng muốn lắm cơ :runintears:]
      Chương mới thứ 5 [hy vọng quên =-=] ..
      Đầu tuần vui vẻ ~ :yoyo56:
      chau007153, dhtt, Rubyzjn8 others thích bài này.

    2. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Thank editor!
      Doc xong chuong 11 tiep tuc ngong cho chuong 12

    3. love_is_blue317

      love_is_blue317 Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      394
      ta cũng công nhận cưng chiều chị , sau này nhau biết đến thế nào

    4. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      hôm nay cũng có chương mới này, hạnh phúc quá :ex10::ex10::ex10:

    5. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      huhu sao e k xem đc ảnh :-((((

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :