1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một Cục Cưng Và Bốn Ba Ba - Dạ Khinh Trần (q2-28) Đại kết cục 7

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Kết cục 5: Đại Kết Cục ( )


      Edit: Thúy Băng
      Beta: Tuyết Huệ

      Tiếng ồn ào phức tạp bên ngoài, các loại tiếng đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết dứt bên tai. Nhưng trong sơn động, bóng dáng gầy gò linh động, lại ngồi vững vàng tảng đá, tia khí lạnh bao trọn lấy , từ thân thể có thể nhìn thấy quả cầu trắng bao bọc đến khe hở, chậm rãi lưu động, đến khi bị hấp thu sạch mới thôi.

      Mặc dù nhắm mắt, thần thức cũng tập trung, nhưng luôn cảm nhận tình huống bên ngoài, cho nên trong lòng cũng vô cùng lo lắng.

      "Quá chậm..." Trong lòng thở dài, nếu như những lời này bị người khác nghe thấy chắc chắn có thể phun ra bụng máu, nhờ có thiên phú trời cho , còn chiếm được tất cả Nguyệt Linh Tuyết, ngay cả tốc độ đột phá để lên cấp cũng thể dùng mắt thường nhìn thấy tất cả tình huống. Lại còn quá chậm sao ——

      Từng thấy người biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua người biết xấu hổ như vậy.

      đủ nghịch thiên rồi, chẳng lẽ còn muốn đem trời lật lại hay sao?

      "Mọi người... Phải chịu đựng!"

      Bóng dáng mãnh khảnh vẫn luôn nấp trong huyệt động, chờ đợi Bạch Tiểu Hoa đột phá.

      Bởi vì được truyền sinh khí, thân thể của tỏa ra ánh sáng kì dị, ở trong cơ thể , từng đạo ánh sáng giống như biển rộng mênh mông, chạy ở chạy kháp các tĩnh mạch cùng xương cốt trong cơ thể , làm dịu huyết nhục, rèn luyện thân thể.

      Chỉ cậy vào sức mạnh làm gì được, trong võ học, đầu tiên là lực sát thương, sau chính là Linh Vũ Học. Mà Linh Vũ Học chính là vũ kỹ cùng vũ lực kết hợp với nhau. Vũ kỹ cũng được chia cấp, thực lực càng cao, có thể học được vũ kỹ càng cao.

      Bạch Tiểu Hoa chấp tay trước ngực, thấp thoáng lóe lên đủ mọi ánh sáng màu sắc, có chút yếu ớt, lại chứa sức mạnh vô tận, khiến người ta dám bỏ qua.

      "Mẹ... Xin phù hộ con ." Đôi tay trắng nõn của Bạch Tiểu Hoa, chậm rãi vuốt ve ngực phát ra đủ loại tia sáng màu sắc, ngay sau đó, tia sáng kia coi như có phản ứng bình thường, mơ hồ tản ra ánh sáng càng thêm sáng ngời .

      đến giai đoạn phá tan quan trọng. Chỉ cần cho chút thời gian, chắc là thành vấn đề.

      Ép buộc đè xuống nóng bức với bất an trong lòng, tại có thể làm, chính là nhanh chóng thăng cấp, trở nên mạnh mẽ.

      Từ từ, hơi thở Bạch Tiểu Hoa càng ngày càng yếu ớt, đến khi chung quanh thân thể tất cả năng lượng toàn bộ biến mất mới thôi, Bạch Tiểu Hoa tiến vào cảnh giới hết sức kỳ diệu, thậm chí ngay cả hô hấp đều từ từ biến mất, người biết tình huống, chắc hẳn cho rằng nàng tọa hóa. (đạo phậtt là chỉ ngồi chết.)

      Mà thần thức cùng linh hồn Bạch Tiểu Hoa, toàn bộ dung hợp với thế giới này, có ai biết, kế tiếp xảy ra chuyện gì.

      Toàn bộ, yên lặng đáng sợ.

      Tương phản với tĩnh hình yên ắng bên trong, bên ngoài tình hình chiến đấu ầm ỹ kịch liệt.

      " Bọn tiểu bối biết tự lượng sức mình, " mở miệng chuyện, là Dược cốc Cốc chủ vẫn luôn im lặng, chỉ thấy ông ta cười lạnh tiếng, ánh mắt khinh miệt nhàn nhạt liếc qua bọn Thanh Loan, sau đó với chàng trai trẻ tuổi đứng bên cạnh, "Tuyệt nhi, con phải giáo huấn chút bọn họ ."

      Chàng trai trẻ tuổi cười khẽ, khẽ gật đầu, "đồ nhi lĩnh mệnh."

      Người này tên là Dược Tuyệt, chính là Đại Đệ Tử thân truyền của Cốc chủ, thực lực phi phàm, tay y thuật càng xuất thần nhập hóa, ở trong thế hệ thanh niên, có danh tiếng .

      Cho nên, khi người thanh niên này ra, bầu khí chung quanh cũng trở nên tưng bừng náo nhiệt.

      "Dược Tuyệt ra, xem ra thú vị."

      "Nhất định hết sức đặc sắc, những người bỏ này, chờ ngược đãi , khà khà."

      "Dược Tuyệt đại ca cố gắng lên —— "

      Nghe tiếng gào chung quanh, những Đại Môn Phái đó, nhóm người cầm đầu Đại Gia Tộc những ngăn cản, thậm chí cong lên khóe môi.

      Thanh Loan hơi nhíu mày, nhín thấy mặt trắng nõn đáng như thủy tinh, hiếm thấy lộ ra nụ cười lạnh như băng, khinh bỉ mở miệng , "Cái thứ biết xấu hổ, quả thực là vũ nhục danh tiếng Thượng Cổ Môn Phái, tổ tiên của các ngươi nếu trời có linh thiên chắc lẽ chết nhắm mắt."

      Thanh Loan đại diện cho Phượng tộc, Phượng tộc tồn tại vạn năm sớm hơn Thượng Cổ gia tộc cùng các Đại Môn Phái, trong khung có dòng máu Phượng Hoàng kiêu ngạo cùng cao quý. Thực lực của những người này ràng cao hơn , nhưng lại dùng loại phương pháp này nhục nhã bọn họ. Chết cũng sợ, sợ là có tôn nghiêm cùng cốt khí.

      " Dược Tuyệt, xin chỉ giáo." Chàng trai lạnh lùng , "Trước tiên chính nên lo lắng , tôi nhường , tôi muốn lời phải trả giá nhiều." nhàng liếc Thanh Loan, ở trong nhóm người này, ra Thanh Loan là thực lực mạnh nhất, những người khác... Dược Tuyệt ngông nghênh cười, đúng là bằng cọng lông!

      "Thanh Loan." Đôi môi đỏ mọng của Thanh Loan mấp máy, nhạt nhẽo nhổ ra hai chữ, cũng nhảm nhiều lời, ngay sau đó bắt đầu điên rồ thay đổi linh lực liên tục của mình, đem trạng thái điều đến cao nhất.

      Cái tên Dược Tuyệt kia, rất mạnh, chỉ từ hơi thở có thể phát giác được, thực lực của người này cao hơn với mình.

      Trái tim bọn người Sở Vân Hiên cảm thấy lo lắng.

      Nhiệt độ trong sân đột nhiên tăng cao ít, hai người Thanh Loan cùng Dược Tuyệt, đều mang ra khả năng đặc biệt, vì tiết kiệm thời gian, hiển nhiên Dược Tuyệt có ý định dây dưa với Thanh Loan, cho nên vừa ra tay, chính là sát chiêu.

      măt Dược Tuyệt chậm rãi lên thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, theo linh lực ổn định, từng vòng hơi thở màu xanh đưa vờn quanh trong đó, bầu trời bắt đầu rả rích mưa phùn, mưa phùn lâm râm này nhưng ai dám bỏ qua, mưa phùn chứa vô số sinh cơ, mang theo lực lượng trấn áp lòng người, đem linh khí trong trời đất đều ngưng tụ.

      Mưa phùn tản ra ánh sáng trong suốt, giống như từng mũi tên độc, bất cứ lúc nào cũng đều có thể muốn lấy mạng người.

      Mà trong trời đất, tia sấm chớp, chậm rãi từ trời giáng xuống.

      "Đây là..."

      "Dược cốc đứng đầu vũ kỹ —— "

      " ngờ Dược Tuyệt ngay cả Trấn Cốc Chi Bảo đều học xong, tên đối diện kia chắc xong đời."

      Mọi người sợ hãi than, ánh mắt nhìn Dược cốc tràn đầy bội phục cùng tự tin, căn bản cũng so đo, tiểu tử đối diện kia chết chắc rồi. Nhìn có chút đồng thời hả hê, cũng mang theo đồng tình nhàn nhạt, chỉ có điều đồng tình này cũng phải là đồng tình , ngược lại là châm biếm càng thêm nhiều hơn.

      Bên kia, sắc mặt Thanh Loan cũng bắt đầu ngưng trọng.

      Bọn người Sở Vân Hiên, Ngọc Đường Xuân càng lo lắng nhíu mày, nhưng, vì giúp Tiểu Hoa tranh thủ thời gian, có lẽ tình huống này mới là tốt nhất.

      " Thanh Loan..." khuôn mặt nhắn của Tiểu Bảo, cũng phải lộ vẻ thần sắc bất an. Bàn tay nắm chặt góc áo Diệp Đan Phượng, Diệp Đan Phượng vỗ cái đầu của bé, cuối cùng cũng phải bất lực thở dài hơi, trong đám người của bọn họ, cũng chỉ có Thanh Loan mới có thể kéo dài ít thời gian.

      Diệp Đan Phương nhìn về hướng sơn động, trong con mắt lóe lên tia sáng.

      Tiểu Hoa, nhất định phải thành công!

      "Đại đạo luân hồi." tiếng quát chói tai, Dược Tuyệt hung hăng vung bàn tay, song chưởng mang theo ít lực đao, mạnh mẽ tấn công về hướng Thanh Loan.

      Đồng tử Thanh Loan co rút lại kịch liệt, toàn thân tiềm lực phát huy đến cực hạn, tiếc thúc dục sức lực Phượng Hoàng bên trong cơ thể

      Phượng Hoàng bay lượn, niết bản trọng sinh!

      Từng đoàn ánh lửa, đem vây quanh Thanh Loan trong đó, giống như áo giáp bằng lửa, đem bảo vệ Thanh Loan.

      Trong mắt Dược Tuyệt lên chút tia sáng kinh ngạc, ngờ khôi giáp Hỏa Phượng trong truyền thuyết lại tồn tại, nhưng, này thực lực của Thanh Loan lại đủ để vận dụng đến cực hạn, mặc dù khôi giáp Hỏa Phượng có thể hình thành phòng ngự năng lực cường đại, nhưng mặt Dược Tuyệt lại ra chiến đấu điên cuồng.

      "Ha ha, từ lâu nghe qua khôi giáp Hỏa Phượng của Phượng tộc chi lợi hại, hôm nay, Dược cốc tôi liền muốn nhìn, rốt cuộc là khôi giáp Hỏa Phượng của lợi hại, còn là Đại đạo luân hồi của ta càng cao thêm bậc!"

      Ngọn lửa đỏ rực, vờn quanh chung quanh thân thể Thanh Loan,ngọn lửa này làm cho người ở gần hít thở thông, sửng sốt khiến người chung quanh cách nào tới gần, hơi thở nhiệt huyết này, khiến người ta dám bỏ qua.

      "Lại là người Phượng tộc?"

      "Phượng tộc phải bị tiêu diệt rồi sao? Tiểu tử này rốt cuộc là ai?"

      "Ngay cả khôi giáp Hỏa Phượng đều có thể đem ra sử dụng, tiểu tử này đơn giản, chừng vẫn là nhân vật trọng yếu của Phượng tộc."

      "Chậc chậc, vẫn còn có huyết mạch trực hệ Phượng tộc còn tồn tại, xem ra quá đặc sắc rồi, Tuyết cốc cùng Phượng tộc ràng đều có hậu nhân, xem ra còn chiếm được truyền thừa."

      Biết thân phận của mình bộc lộ ra đưa tới bao nhiêu phong ba, nhưng bây giờ Thanh Loan có lựa chọn nào khác, chỉ là thực lực của mình chưa đến thiên giai, chỉ sợ khôi giáp Hỏa Phượng này phát huy được 100% sức lực.

      Trong chớp mắt, Dược Tuyệt mang sức mạnh trời đất chấn động, sát khí nồng đậm đập vào mặt, từ trung, hung hăng đánh xuống về hướng của Thanh Loan.

      Mà Thanh Loan cũng phải đưa ra tất cả sức lựa, thúc dục nội lực lớn lên chống lại kích sắc bén này của Dược Tuyệt.

      Hai người hung hăng đụng vào nhau, trong lúc nhất thời, hỏa quang cùng sát khí phóng lên trời, tiếng đinh tai nhức óc phá hủy, vang dội cả bầu trời.

      Đại phá tạo thành thanh thế, vô cùng to lớn, trận khói đặc bụi tràn ngập trong khí, khiến người ta thấy cuối cùng kết quả như thế nào.

      Trong khói đặc, hô hấp mọi người ngừng lại.

      bóng người chậm rãi đứng lên, từ trận cuồng phong thổi qua, chủ nhân đạo bóng dáng kia, hoàn toàn xuất ở mọi người trước mắt.


      "Thanh Loan!" Diệp Đan Phượng kinh ngạc kêu lên, ngay sau đó vô cùng vui sướng bất ngờ

      Tiểu Bảo cũng phải mặt mày hớn hở, " tốt quá, ta biết ngay Thanh Loan thua."

      Ngay lúc mọi người thở dài hơi, đôi mắt Ngọc Đường Xuân bỗng nhiên co rụt lại, sắc mặt trở nên khó coi lạ thường, mà bên cạnh Sở Vân Hiên sắc mặt cũng biến thành màu đen, đến ngay cả xưa nay sắt mặt Lãnh Như Phong có biểu gì, khóe miệng cũng phải chịu hết nổi co lại.

      Ngoài ra còn bóng người, mặc dù có chút chật vật, nhưng cũng là vững vàng đứng lên.

      Người kia, phải Dược Tuyệt còn có thể là ai?

      Chỉ thấy cười lạnh, hai mắt đắc ý cuồng vọng, aanh ta nhếch nhếch miệng, từng chữ từng câu , "Phượng tộc... Cũng gì hơn cái này."

      Lời vừa dứt, đối diện Thanh Loan phun ra ngụm máu tươi, nhưng có ngã xuống, mặc dù lung lay sắp đổ, tuy nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Dược Tuyệt đối diện.

      lúc ánh mắt mọi người nghi hoặc ở bên trong, Dược Tuyệt lại chậm rãi tới trước mặt Thanh Loan.

      Ánh mắt của ta có chút phức tạp, mặt cũng lộ ra loại thần sắc khiến người ta hiểu, tựa hồ là bàng hoàng, lại dường như mang theo chút kính nể.

      Ngay tại lúc bọn người Sở Vân Hiên quyết định tiến lên, lại nghe thấy Dược Tuyệt chậm rãi mở miệng , "Dù cho mất ý thức, cũng chịu lui bước sao? Nếu như phải có quan hệ đối địch, có lẽ... Tôi kết giao với làm bạn, đáng tiếc..."

      Dược Tuyệt vừa dứt, ầm ỹ chung quanh lại an tĩnh lại.

      Ánh mắt của mọi người bị dáng người cao lớn kia thu hút

      Thiếu niên khuôn mặt máu đen, quần áo rách nát, toàn thân là thương tích. Nhưng gương mặt tuấn mỹ kia, lại là mang theo đậm đặc chiến ý, hai mắt vô thần, gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước.

      Thanh Loan, mất ý thức, nhưng như cũ vẫn dùng thân hình gầy yếu kia chắn trước mặt kẻ thù

      Chỉ cần ta vẫn còn, chỉ cần còn có thể , như vậy, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ qua ——

      ...

      Bởi vậy, Thanh Loan cùng với Dược Tuyệt chiến đấu, thất bại!

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Kết cục 6: Đại Kết Cục ( hai )


      Edit: Thúy Băng
      Beta: Tuyết Huệ

      Phượng Loan thất bại, làm sắc mặt đám người Sở Vân Hiên, Ngọc Đường Xuân càng trở nên khó coi. Mặc dù sớm biết mình phải là đối thủ của bọn họ, nhưng cũng lo lắng, tuy nhiên Phượng Loan bị thương dưới tình huống này thể nghi ngờ là càng thêm họa vô đơn chí.

      Ngọc Đường Xuân chút do dự, trực tiếp bế Phượng Loan lên, ngồi ở góc, bắt đầu cấp cứu.

      Sở Vân Hiên lại là lạnh lùng nhìn cha của mình.

      Long Nguyên Trù bị nhìn có chút chột dạ, tựa như cảm thấy mặt mũi bị nhìn có chút mất tự nhiên, cộng thêm Sở Vân Hiên luôn làm cho ông khó xử, hơn nữa còn chịu nhận ông là cha, trong lúc nhất thời, hít thở cũng thông, vì thẹn mà hóa giận lạnh lùng quát, "Vân Hiên, những người bạn này của con, tư chất rất tốt, toàn bộ đều là người có tài, đều là người kế thừa của các gia tộc chẳng lẽ con muốn để bọn chúng bị chon vùi ở đây sau?"

      Sở Vân Hiên nhếch môi cười nhạt, "Có phải là người kế thừa hay , cũng là chuyện liên quan đến ông, huống chi. . . Ông chắc chắn cho rằng, chết ở chỗ này là chúng tôi sao?"

      Thời gian! Sắp đến rồi.

      Trước lúc Tiểu Hoa bế quan, từng để lại phần linh khí ở trong cơ thể Sở Vân Hiên, ngay lúc mới vừa rồi, thân thể Sở Vân Hiên kiềm được run rẩy lên, giống như muốn phá tan trói buộc, cảm giác điên cuồng dâng cao, khiến cho cảm giác được tình huống lúc này của Bạch Tiểu Hoa.

      Đó là điềm báo sắp đột phá.

      Ở ánh mắt kinh ngạc Long Nguyên Trù, vừa cảnh giác canh giữ vừa vẫy tau gọi Lôi Thú, Lôi Thú nghe lời bay đến bên người .

      Lời tiếp theo của Sở Vân Hiên khiến mọi người sinh ra ít kinh ngạc.

      "Cho dù liều mạng, cũng phải liều mạng vì chủ nhân của mày, bất kể là mày hay là người chúng ta còn, cũng lùi bước, tuyệt đối !"

      Lôi Thú giống như nghe hiểu được lời của , liền đem toàn thân phát ra ánh sáng càng thêm chói mắt, từng tia ánh sáng màu bạc phát ra, dùng tốc độ khủng khiếp mở rộng phạm vi, dường như thanh phát ra uy hiếp, ai hoài nghi, giây phút này nếu như bị nó nhàng đụng chạm chút chắc chắn bị thiêu đốt cháy đen.

      "Mọi người cẩn thận chút, người từ Thiên giai trở xuống, toàn bộ lui ra phía sau, tuyệt đối cần tiếp cận cái tên súc sinh kia." Ánh mắt Long Nguyên Trù tràn đầy độc ác, sớm cảm giác đến giây phút bị Lôi Thú này khủng bố, linh tính sợ tên súc sinh này bây giờ thành , trong lúc tình cảm thôi thúc, loại Linh Thú nhận chủ này nhất định nổi điên vì chủ nhân của mình.

      "Bây giờ mới sợ sao?" Sắc mặt Lãnh Như Phong trầm rất nhiều nhìn chằm chằm vào kẻ địch bên cạnh mình, khuôn mặt tuấn mỹ chút sợ hãi, ngược lại tràn đầy khinh thường với ác chiến.

      Diệp Đan Phượng càng chửi ầm lên, "Em chồng nhà ông, lấy nhiều khinh ít đành, cái ông già kia còn cậy già lên mặt, còn có xấu hổ hay , nhiều người như vậy sợ con linh thú, tôi nhổ vào, đám cháu con rùa."

      Lông mày Sở Thiếu Hoa chau lại cười , lần đầu tiên ngăn cản Diệp Đan Phượng lên tiếng chửi bậy.

      Thôi, tính cách của xem ra là đổi được rồi, cũng được, vì lời mới vừa mắng làm nghe cũng rất sướng.

      Tiểu Bảo nhìn Thanh Loan nằm mặt đất tiếp thu trị liệu, đôi mắt tròn xoe trong suốt có chút đỏ lên, mặc dù tuổi còn ngây thơ, nhưng cũng hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, càng biết thêm người đối diện này chính là người hại mẹ nó năm xưa. Giây phút này, đến ngay cả Tiểu Bảo cũng nóng nảy lên, căn bản biết hai chữ sợ hãi viết như thế nào, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đứng dậy ra.

      Mọi người hiếu kỳ, đứa này từ đâu ra, dáng dấp có thể là tinh thông, đáng vô cùng, giống như Kim Đồng từ trời rơi xuống. Bạn học Tiểu Bảo của chúng ta duổi bàn tay bé trắng nõn của nó ra, ngón trỏ ác độc chỉ bào bọn họ, lớn tiếng kêu lên, "Những người xấu các người, Tiểu Bảo hề sợ các người, bởi vì các người muốn làm mẹ Tiểu Bảo bị thương, cho nên Tiểu Bảo thề, nếu như mẹ ta thiếu sợi tóc trong tương la nhất định Tiểu Bảo tôi cho các người chết được tử tế, chết rất khó coi."

      Mọi người sau khi nghe xong, thái độ mọi người giống nhau, đương nhiên, trong đó cũng bao gồm những tiếng kinh hô. Cũng phải vì uy hiếp của Tiểu Bảo, mà là vì tu vi của Tiểu Bảo.

      vô luận thấy như thế nào, đều chỉ là đứa bé khoảng năm sáu tuổi, ràng nghịch thiên đạt đến tiêu chuẩn Địa giai, mặc dù chỉ là sơ kỳ, nhưng nó vẫn chỉ là đứa bé, Thế Tục Giới xảy ra chuyện gì? ràng ở đó linh khí ít đến đáng thương, nhưng sao tu vi có thể nghịch thiên như vậy, nghiệt sao?

      Điều này làm cho bọn họ, những người liều mạng hơn nửa đời người cũng thể đạt đến Địa giai làm sao mà sống? Dứt khoát đâm đầu mà chết thôi, đỡ phải mất mặt xấu hổ.

      Lời đứa này vừa , nếu như là đứa bé bình thường, sợ rằng còn còn có thể coi đây là câu chuyện cười, có thể cho qua, nhưng bây giờ phải như vậy, đây chính là lời từ trong miệng cao thủ Địa giai ra, nếu chờ tám hay mười năm nữa, đứa bé này trưởng thành, tu vi và cảnh giới có thể tưởng tượng được? Chắc là mười tuổi có thể đạt đến Thiên giai rồi?

      Mười tuổi là cao thủ Thiên giai, liệu chờ đến khi nó lớn, khi nó hai mươi tuổi vì lời này biến thành dạng nghiệt như thế nào!

      Cho nên ——

      Đứa bé này, giữ lại được! Cũng giống như mẹ nó, phải chết!

      "Đứa xúc sinh, tuổi còn mà tâm tư ác độc, vì sao có thể để mày sống sót đời? Muốn chết!" Xuất thủ lại là người lớn tuổi, tóc cũng hoa râm. Vô sỉ chính là, chính bản thân mình vây đánh đòi giết mẹ của người khác lại xem là quang vinh, người khác vì bảo vệ mẹ mình bị xem là ác độc sao? đúng là biết xấu hổ.

      " kẻ lớn tuổi, lại có thể ra tay với đứa đáng tuổi cháu mình, các người những người là Võ lâm thế gia mặt mũi đều dài như mông đít rồi sao, bình thường đều mang theo cái mông ra khỏi cửa sao? Lão Tạp Chủng biết xấu hổ, ông sống đến bây giờ, chi bằng mua sợi dây ở nhà thắt cổ chỏ rồi!" Vóc người cao gầy của Diệp Đan Phượng bay đến, đem Tiểu Bảo chặn lại ở sau lưng tự mình, thông qua khoảng thời gian này có thêm kinh nghiệm, cộng thêm Ngọc Đường Xuân cho thuốc, sớm đột phá Địa giai, là cao thủ Địa giai Trung kỳ, đẳng cấp bằng với lảo già này, cho nên tiếp ông ta chiêu cũng thiệt thòi gì, ngược lại hết sức thoải mái.

      Lão già bị Diệp Đan Phượng mắng trở nên đỏ bừng, lại thêm vừa rồi đánh lén có thành công, cũng bị mọi người khinh bỉ nhìn vào, trong nháy mắt máu nóng sôi trào suýt chút nữa bị tụ huyết.

      Ngược lại sắc mặt Long Nguyên Trù kiên nhẫn, hét lớn về phía lảo già kia, "Đứng tại đó làm gì, còn mau lăn về đây."

      Lão già kia mặc dù bất mãn, nhưng tâm cam vẫn tình nguện mà lui trở về.

      Giây phút này, trong lòng Long Nguyên Trù có mục đích khác.

      Ông đến cũng có chọc giận Tiểu Bảo, mà là tỉ mỉ nhìn khuôn mặt Tiểu Bảo, vì bất kể ông nhìn như thế nào, đều cảm thấy đứa này cùng Sở Vân Hiên giống nhau đến bảy phần. Con trai của mình cùng Bạch Tiểu Hoa có nảy sinh tình cảm, ông vốn phải biết, trong miệng đứa bé này mẫu thân tất nhiên chính là Bạch Tiểu Hoa, vậy xem ra là, đứa này là con của nghiệt kia ——

      Mười phần là con trai của Sở Vân Hiên, là cháu đích tôn của mình!

      "Long Môn chủ, đứa bé này thể giữ lại, ông muốn che chở nó sao? Hay đúng hơn là ông có ý đồ khác?" giọng trầm ấm vang lên, mang theo nồng đậm bất mãn và chê cười.

      Rất nhiều người cũng ý tứ trong lời này, nhưng cũng có nghĩa là tất cả mọi người biết, luôn có tầng cao nhân cực biết được như vậy.

      Long Nguyên Trù bị trúng tim đen, sắc mặt có chút khó coi.

      Mặc dù trong lòng bất mãn, thực bình tĩnh , "Lời lảo Tần , ta có thể có ý đồ gì đây? Chỉ có điều quen nhìn tôm tép nhãi nhép mà thôi, dù thế nào chúng ta cũng là Tông phái đại siêu cấp, dù sao cũng phải có chút thể diện mới được, ông cảm thấy tôi có đúng ?"

      Lão đầu ông ta gọi là lảo Tần hừ tiếng, , "Tốt nhất là đúng như ông ! Khuyên ông câu, vẫn là ít chuẩn bị mưu ma chước quỷ, chớ để vì chính tâm tư của mình mà trở thành Tuyệt cốc thứ hai!"

      Nếu như đứa nghiệt này là cháu của ông may, nếu nghe lời, nhất định phải hủy Nguyên Thần mới tiêu diệt được!

      Lông mày Long Nguyên Trù nhảy lên, lửa giận trong lòng càng lúc càng bừng cháy, bình tĩnh nở nụ cười tỏ ra vẻ trầm dùng giọng điệu khiêm tốn , "Long mỗ tự nhiên hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, cảm ơn lão Tần nhắc nhở!"

      Nhưng trong lòng vẫn ngoan độc mắng cái: Lão Bất Tử gì đó, chờ việc này xong, cần phải để ông ta biến mất mới được! Trong chốn võ lâm này, cũng nên thay đổi xử lý rồi.

      " là có ỵ́, đây chính là thứ gọi là chó cắn chó sao?" Diệp Đan Phượng cười lạnh tiếng, khinh thường , "Cái gọi là tông phái đại siêu cấp, cũng hơn cái này."

      Địa giai sơ kỳ nho , dám kiêu ngạo ăn lung tung như vậy sao? Khiến cho bản tiểu thư lãnh giáo chút, để xem đây là lời ngoài miệng của nó hay là có bản lĩnh !" Mở miệng người có dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, giữa lông mày để lộ ra chút thần sắc mạnh mẻ cùng tàn bạo hung ác, xem tính cách nóng nảy này, ngược lại giống Diệp Đan Phượng.

      " là chọc cười, hay là biết xấu hổ?" Diệp Đan Phượng nhìn ngu ngốc biết điều.

      ". . ." Bị Diệp Đan Phượng đột nhiên xuất làm cho sửng sốt, biết nên trả lời như thế nào.

      Diệp Đan Phượng liếc ta cái, "Đám chị em muốn làm ràng sao, tôi là Địa giai sơ kỳ được ? Ngài đất là Địa giai cao thủ, ràng có thể có mặt mũi ra những lời vô liêm sỉ, hơn nữa còn như là quang minh chính đại, đây là làm trò cười sao?"

      ". . ."

      " thực cho biết, tôi chính là ngoài miệng lợi hại, tôi cũng phải là Tiểu Hoa, hết cách rồi vượt cấp đánh người. Cho nên ngài vẫn nên vào thôi, khiêu chiến này tôi tiếp rồi, trực tiếp bỏ qua là tốt rồi." Lời này , có có chút xấu hổ cùng mất mặt, thậm chí có chút lẽ đương nhiên.

      "Tôi dựa vào, cũng có chút tính cách, làm tôi thích thể loại này." Tần Ngôn từ trước đến nay trốn ở sau bóng Á Tư chịu hết nổi cười

      Tần Ngôn mặt có cảm xúc gì liếc xéo ông ta, lạnh lùng , "Rất khó tưởng tượng thế giới này có loại mà ông thích."

      "Có" Á Tư gật đầu, nghiêm túc , "Ví dụ như Bạch Tiểu Hoa kia, tôi tuyệt đối đối với ta có hứng thú. Hơn nửa ta cũng phải loại tôi thích." Gương mặt tuấn mỹ lộ ra thần sắc nghiêm túc hiếm có, con ngươi màu xanh lam dần dần trở nên sâu sắc

      Nhắc tới cái tên Bạch Tiểu Hoa này, mỗi thân thể của mỗi người ngừng kiềm chế được mà run lên.

      Sau đó cũng nhớ tới bản thân mình bị đối xử trước đó.

      Khóe miệng hung hăng nhảy lên, là gặp quỷ, sao vừa nghĩ tới kia, cảm thấy toàn thân khó chịu?

      "Tôi nghĩ… đại khái tôi cũng hiểu được ý tứ trong lời của ." Tần Ngôn thản nhiên ,

      Á Tư từ chối cho ý kiến nhún vai, cười vô vị.

      "Tôi thích vì có lý do, bởi vì ta quá mạnh mẽ, quá ưu tú. ta là tia sáng, ngày nào đó che khuất những đám mây trời này, trở thành tia sáng sáng nhất —— "

      Tần Ngôn sau khi nghe xong, như có điều suy nghĩ nhìn chằm vào Á Tư, lại xuất kỳ có phủ nhận.

      Có lẽ trong lòng ta, cũng nghĩ như vậy, cho nên ta mới vụng trộm đuổi theo, chỉ là bởi vì muốn nhìn thấy ta gặp chuyện bất trắc!

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Kết cục 7: Đại Kết Cục (Ba)

      Edit: Tuyết Huệ

      Nhìn Tần Ngôn có vẻ đăm chiêu, con ngươi Á Tư giảo hoạt lộ ra tia ý cười dễ dàng phát giác.

      Tình quả nhiên là thần kỳ, có thể đem băng sơn vạn năm hòa tan, quả thực làm cho người ta thán phục. Như vậy cũng được, xem ra cũng chỉ có nữ nhân Bạch Tiểu Hoa kia , mới có tư cách đoạt toàn bộ tình của nam nhân này , nếu như có thể thúc đẩy chuyện tốt của hai người họ, có thể được coi như là công thần, có thể ở trước mặt bá phụ bá mẫu có câu trả lời thỏa đáng rồi.

      Chẳng qua - -

      Con đường tình của hảo hữu này của , phỏng chừng thể thuận lợi, tình địch nhiều vô số kể, mà tất cả so với ngang sức ngang tài, hơn nữa họ cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, sài lang hổ báo mọi thứ đầy đủ hết, tránh được hồi chém giết tàn khốc .

      Chậc chậc, có trò hay nhìn.

      "Tâm tình ngươi có vẻ rất tốt?" Tần Ngôn liếc xéo Á Tư cái, trong giọng mang theo tia phòng bị.

      Á Tư mỉm cười, "Cũng phải tâm tình tốt, mà là nội tâm tràn ngập chờ mong, ngươi có biết, con người của ta lòng hiếu kỳ có vẻ tương đối lớn, cho nên..."

      Tần Ngôn hừ lạnh tiếng, "Thu hồi cái lòng hiếu kỳ kia đáng chết của ngươi lại , nếu ta đích thân đem nó bóp chết." Nụ cười này của Á Tư ràng có ý tốt.

      "..." Á Tư ngoan ngoãn ngậm miệng lại nữa, thế nhưng trong mắt thể che hết ý cười.

      Tần Ngôn cũng chẳng buồn để ý đến , mà đem lực chú ý đặt lên cuộc chiến trước mắt.

      Nếu Bạch Tiểu Hoa thăng cấp thành công, cách thời gian xuất quan cũng còn nhiều lắm, nhưng vì sao tia động tĩnh nào? Chẳng lẽ thất bại rồi sao?

      Trong lòng khỏi có chút lo lắng vì Bạch Tiểu Hoa.

      "Đừng lo lắng, nữ nhân kia thành công." Á Tư tựa vào thân cây , lười biếng .

      Tần Ngôn có phủ nhận, có lẽ ở trong lòng , cũng nhận định như vậy.

      "Hừ, xem ta vả nát miệng ngươi!" thanh bén nhọn truyền đến, nữ nhân kia căm tức nhìn Diệp Đan Phượng, nhanh chóng rút ra bên hông trường tiên, hướng về phía Diệp Đan Phượng công kích.

      Diệp Đan Phượng phản ứng cực nhanh, chút hoang mang rút ra vũ khí của bản thân , hai vũ khí đụng vào nhau, mọi người vừa thấy, vậy mà đều là roi da. khỏi líu lưỡi, hai người này, chẳng lẽ là tỷ muội thất lạc nhiều năm ?

      Bên ngoài, cách ăn mặc, tính tình, lời ác độc, ngay cả vũ khí cũng giống nhau.

      Hai cái roi da gắt gao quấn ở chỗ.

      Diệp Đan Phượng cười lạnh, "Ngươi da mặt quá dày rồi, có cần hay ta giúp ngươi chém gọt mấy tầng để cho dỡ dày? Ngay cả đánh lén cũng dùng tới, các ngươi là Đại Thế Gia , Siêu cấp môn phái trong truyền thuyết cũng chỉ như vậy."

      ta bị Diệp Đan Phượng trúng tim đen, khuôn mặt xinh đẹp lúc xanh lúc đỏ, sát tâm nháy mắt tăng lên, giống như nghĩ muốn lập tức cắt đứt cổ Diệp Đan Phượng, sau đó rút đầu lưỡi.

      "Hãy bớt sàm ngôn , đánh thắng ta rồi ."

      Đây vốn là trận đấu công bằng, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, trận chiến này từ khi bắt đầu công bằng, cho nên, dù mọi người ai cũng hiểu , cũng làm bộ như hồ đồ mà thôi, bởi vì những người ở đây đều chỉ để ý đến tiền đồ sau này, mà phải danh dự.

      Chiêu thức của ta vô cùng tàn nhẫn, có chút nào thủ hạ lưu tình, từng bước ép sát, căn bản tính toán cho Diệp Đan Phượng cơ hội thở dốc .

      Mà Diệp Đan Phượng bị ta bức chỉ có thể bị động phòng ngự, tuy nhiên bây giờ còn có thể chống đỡ hồi , nhưng thời gian dài, bại trận là chuyện sớm hay muộn.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người chỉ cảm thấy Diệp Đan Phượng phải thua thể nghi ngờ, nhưng hết lần này đến lần khác Diệp Đan Phượng vẫn chống đỡ được.

      Chiêu thức của ta càng phát ra cuồng bạo, Diệp Đan Phượng sức lực chống đỡ dần dần mỏng manh, gióng như lá cây có thể rơi rụng giữa gió lớn bất cứ lúc nào. Nhưng làm cho người ta buồn bực đó là, phiến lá rụng này quật cường ngoan độc, rơi xuống nổi, ngược lại theo gió nhảy múa.

      "Đừng lo lắng, áy thắng." Ngọc Đường Xuân cười, thản nhiên .

      Con ngươi Sở Thiếu Hoa thâm thúy nhìn ngừng chiến đấu giữa sân xinh đẹp như mặt trời màu đỏ, cố định , "Cho tới bây giờ tôi đều có lo lắng."

      Diệp Đan Phượng kiên trì đối với kẻ thù mà quả thực là kỳ tích, ràng cho người ta cảm giác sắp thua, lại vẫn có thể kiên trì, loại tình huống này làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng để cho đối thủ cảm thấy phiền toái, khi có tia cảm giác phiền toái này khống chế cảm xúc, như vậy , Diệp Đan Phượng còn có tia chiến thắng.

      Phải nhớ kỹ, địch loạn ta bất loạn, tuyệt đối cần hành động theo cảm tình, chờ thời điểm quyết định cho đối thủ kích trí mệnh.

      Tiếng của Ngọc Đường Xuân vang bên tai, đây là cho cảnh báo, thông qua lần Quyết đấu Sinh Tử này, Diệp Đan Phượng hiểu , lột xác như thế nào, chỉ là tính cách, mà còn là tu vi, đây là lần lột xác hoàn mĩ.

      chỉ là vì chính mình, cũng là vì Sở Thiếu Hoa, muốn cho thấy mặt tốt đẹp của mình.

      cũng trở thành đồng bạn đáng tin cậy của Tiểu Hoa !

      "Giãy dụa cũng vô dụng, chết !"

      Đối thủ công kích càng thêm mãnh liệt, Diệp Đan Phượng chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân giống như muốn nổ tung, huyết dịch sôi trào giống như thiêu đốt .

      "Ai chết ai sống vẫn còn chưa biết đâu, ngươi cũng đừng vui mừng sớm!" Nghiến răng nghiến lợi xong, mồ hôi Diệp Đan Phượng chảy xuống.

      ta bị Diệp Đan Phượng sắc mặt càng thêm trầm, từ được coi như là thiên tài được mọi người vây quanh mà lớn lên, trước giờ chưa bị người ta chửi bao giờ.

      "Tôi nhất định phải vả nát miệng !"

      Diệp Đan Phượng hừ lạnh, "Xin nhờ đổi câu khác, nghe ngấy rồi."

      Căn đúng thời gian, nhìn thấy ta lộ ra khe hở trong tích tắc, Diệp Đan Phượng đột nhiên thu chưởng, mặc cho ta công kích .

      ta cho rằng Diệp Đan Phượng buông tha giãy dụa, khóe miệng lộ ra đắc ý, hề cố kỵ dốc hết toàn lực cho Diệp Đan Phượng chưởng có thể giết chết luôn Diệp Đan Phượng.

      "Ngu ngốc - -" ngay khoảnh khắc ta dốc toàn lực chuẩn bị đánh , bên tai truyền đến tiếng cười lạnh của Diệp Đan Phượng .

      Lập tức, toàn thân bỗng cảm thấy mềm nhũn, nội lực như thủy triều rút hết.

      "Ngươi - - "

      Diệp Đan Phượng phun ra ngụm máu tươi, khóe miệng lại vẽ ra ý cười thực được gian kế, "Đánh nhau nhất định phải dựa vào khí lực, có đôi khi cũng cần phải động động não."

      Thế nhưng... chưởng này tuy giảm bớt lực đạo, nhưng vẫn là để cho nàng bị trọng thương, may mà kết quả viên mãn.

      Độc dược của Ngọc Đường Xuân so với giải dược càng tốt hơn!

      "Ngươi tại có phải cảm thấy được lời nào? Binh Bất Yếm Trá thôi, tôi khẳng định tôi đánh lại nha, đành phải hạ độc thôi, như thế nào, có phải hay cực kỳ thoải mái?" Dứt lời, Diệp Đan Phượng cho ta cơ hội, dùng hết khí lực toàn thân cùng với sở học cả đời toàn bộ tập trung tại chưởng, sau đó ở trong tiếng kinh hô của mọi người ra sức vỗ vào phía sau lưng của ta.

      ta phun ra máu đen, nhanh chóng từ trung hạ xuống, té ngã đất, nổi lên trận gió cát.

      Chết ngay tại chỗ.

      Tuy việc này đê tiện, nhưng đây là hành động bất đắc dĩ, bọn phải tranh thủ từng phút từng dây chờ Tiểu Hoa xuất quan.

      Long Nguyên Trù lạnh nhạt nhìn chuyện xảy ra trước mắt, con ngươi giảo hoạt đảo qua Ngọc Đường Xuân dựa vào gốc cây ở chỗ xa , , "Lão phu quá coi thường các ngươi rồi, cư nhiên phát các ngươi có vị cao thủ độc y thâm tàng bất lộ."

      Sở Vân Hiên cười lạnh.

      "Lão Bất Tử, chuyện ngươi biết còn rất nhiều, đừng tưởng rằng các ngươi nhiều người có thể thắng."

      Long Nguyên Trù bởi vì lời của Sở Vân Hiên mà hơi thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, "Loại thủ đoạn hạ lưu này, lão phu quả biết nhiều."

      Sở Vân Hiên , "So về thủ đoạn hạ lưu , ai có thể thắng được Long Nguyên Trù ông nha? Chúng ta chẳng qua gậy ông đập lưng ông mà thôi, con thỏ tức giận cũng cắn người, huống chi là loại cặn bã biết xấu hổ như các người."

      "Xú tiểu tử, ngươi cái gì?"

      " muốn sống chăng phải hay ?"

      "Chỉ là Lão đại xã hội đen ở Thế tục giới mà cũng đòi so sánh với chúng ta- - "

      "Long Môn chủ, loại con trai như vậy đại nghịch bất đạo, nên cho cái tát để nhớ, nếu như ông ra tay được, chúng tôi thay ông làm."

      Cảm xúc của mọi người vì câu của Sờ Vân Hiên mà tức giận, họ chưa bao giờ bị khiêu chiến quyền uy, càng chịu được vũ nhục.

      Trong lúc này huyết thống cũng bằng mặt mũi.

      Long Nguyên Trù nghiêng người liếc mắt cái đám người lao xao, lạnh lùng , "Lão phu tự có chừng mực, đều lui ra cho lão phu ."

      Mọi người tuy phục, nhưng cũng đều lui ra.

      Sở Vân Hiên rũ xuống rèm mắt, che giấu con ngươi của mình, cảm xúc. Lôi thú ở bên cạnh xoay tròn, giống như an ủi .

      "Vân Hiên, con là nhi tử của ta , hổ dữ ăn thịt con, con trở về bên cạnh ta, ta cho con toàn bộ tất cả những gì ta có."

      Sở Vân Hiên cười lạnh, chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt , "Hay là thôi , ta nghĩ đến việc làm con trai của ông, cũng nghĩ muốn có được toàn bộ những thứ của ông, ông nên thôi ."

      Ài!

      Long Nguyên Trù thở dài hơi, "Chỉ là ta đưa cho con cơ hội cuối cùng, con cảm kích, cũng nghĩ muốn nhận ta làm cha, ta cũng đành phải cần đứa con trai này.Từ giờ trở , sống chết của ngươi liên quan gì đến tâ."

      Sở Vân Hiên trong lòng hận ý càng thêm sâu, tuy nhiên những mệt mỏi khổ đau trong lòng giống như giảm bớt ít, Giống như tảng đá đè nặng nhiều năm bỏ xuống, trong lòng dễ chịu nhiều.

      "Cảm tạ lời này của ông, bởi vì đây cũng là lời tôi muốn với ông, cảm ơn ông giúp tới đỡ tốn nước bọt!"

      Quan hệ phụ tử ràng buộc, tại chặt đứt triệt để .

      Bỗng ở phía sau, bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng phi cơ trực thăng , mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, thấy nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi như thần Apolo đứng cửa cabin, thân hình tiêu sái lơ lửng giữa trung, đầu tóc bạc dài tự nhiên, dưới ánh dưới mặt trờilấp lánh phát quang, thiếu chút nữa làm mù ánh mắt người trước mắt.

      Tập thể đám người Sở Vân Hiên, Ngọc Đường Xuân, Lãnh Như Phong ngẩng đầu, nhưng khi nhìn thấy người đó, khỏi mở to hai mắt nhìn.

      Hạ Lưu Ly cười ha ha, nhìn mấy nam nhân phía dưới dường như ngây ngốc nhìn , đắc ý dương dương , "Như thế nào, bản đại gia lên sân khấu có phải hay cho các ngươi kinh ngạc vô cùng?"

      Người tới phải vị đại gia Hạ Lưu Ly này , còn có thể là ai?

      Mọi người sắc mặt đều đen lại, đây là thời điểm kệ cận giữa sống và cái chết, tên ngu ngốc chạy tới để làm chi?

      Chỉ có Tiểu Bảo vô cùng hưng phấn, hướng về phía Hạ Lưu Ly vui vẻ phất tay, kêu to, "Vương tử phụ thân, cha như thế nào tại mới đến nha!"

      Kẻ thù mọi người nghe thấy Tiểu Bảo mà , nháy mắt há hốc mồm.

      Cha? Từ đâu lại xuất cha? Tiều quỷ kia phải hài tử của Sở Vân Hiên sao? Làm sao có thể lại xuất thêm người phụ thân nữa, Rốt cuộc quan hệ của Bạch Tiểu Hoa với mấy nam nhân này như thế nào?
      Elise Tuyen thích bài này.

    4. Nomnom

      Nomnom New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      4
      Truyện này full chưa ạ?

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :