1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một Cục Cưng Và Bốn Ba Ba - Dạ Khinh Trần (q2-28) Đại kết cục 7

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.2:



      Edit: Băng Thần
      Beta: Tuyết Huệ
      Sắc mặt Bạch Tiểu Hoa tái nhợt, toàn thân khó thở, thậm chí còn cảm thấy được bản thân mình giây sau chết mất.

      Con ngươi Sở Vân Hiên trở nên lạnh lùng, nhấn chân ga đến tốc độ nhanh nhất, như cơn gió lốc phóng về phía trước.

      Cuộc đua này dần biến thành chiến tranh của những người con trai, người nào thua ở trận này, chẳng khác nào mất tư cách. Ba người con trai này đều kiêu ngạo, bọn họ chó phép bản thân mình có vết nhơ trong quãng đường chinh phục Tiểu Hoa.

      Tiêu Lạc Hàn cắn răng cái, đem đầu xe dời , lấy hướng ngược lại chạy tới.

      Dường như thăm dò tuyến đường, chỉ cần tăng tốc tới, Sở Vân Hiên cùng đuổi theo Hạ Lưu Ly, Tiêu Lạc Hàn ngăn cản ở chính diện, trước sau vây công.

      "Đừng như vậy, các đều muốn sống nữa sao?" hiểu, ba người này đột nhiên vì cái gì muốn chơi đua xe, trò chơi nguy hiểm như vậy, nhưng chết người.

      đường, ba chiếc xe.

      , ba người con trai.

      Con đường này dường như biến thành chiến trường của ba chiếc xe, giống như Tiểu Hoa là người trông coi ba người bọn họ.

      giây tức nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, phía trước cát vàng làm mê mắt người, nhìn con đường phía trước, cho nên thể có thả chậm tốc độ chút.

      Mà ở phía sau, đột nhiên xuất cái chấm đen.

      Chấm đen này càng ngày càng gần, đó là chiếc xe máy hạng nặng, qua sửa chửa, hết sức lóe mắt, cũng vô cùng thích hợp với người cưỡi thân của nó.

      Bạch Tiểu Hoa chấn kinh, vì sao đến cả Lãnh Phong đều xuất rồi chứ?( Ari: Thế mới đủ bộ chị ạ, chị t.giả tâm lí quá cơ, iu chị quá >.<)

      Hạ Lưu Ly dường như nghĩ tới đột nhiên lại xuất thêm Lãnh Phong, môi đỏ mọng mấp máy thành đường thẳng, ánh sáng trong mắt càng hung hãn hơn.

      Mà bóng dáng Lãnh Phong càng ngày càng gần, dần dần, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Phong, Tiểu Hoa xua tay với , ý bảo dừng lại, đừng đuổi theo nữa.

      Mà Lãnh Phong giống như nghe thấy, mặt nhìn , chỉ là tay phải lại tiếp tục gia tăng tốc độ.

      là trước có sói, sau có hổ.

      Kế hoạch của Tiêu Lạc Hàn thành công, thuân lợi xuất ở phía trước xe của Hạ Lưu Ly.

      có cách nào tiếp rồi.

      Hạ Lưu Ly tính thay đổi đầu xe, mà Sở Vân lại.

      Cuối cùng đem mục tiêu cố định người Lãnh Phong, dù sao chỉ là xe máy, cải tạo lại như thế nào, chẳng lẻ còn dám liều mạng cùng xe thể thao của hay sao?

      Đem tay lái mạnh mẽ đánh về bên trái, quyết định đột phá tại nơi của Lãnh Phong.

      Xe máy đụng vào cạnh góc xe thể thao, phát ra thanh chói tai, thậm chí nơi va chạm cũng tóe lửa.

      "Đáng chết! Đồ khốn!" Hạ Lưu Ly thấp giọng mắng, nghĩ tới kỹ thuật của Lãnh Phong tốt như vậy, ràng chỉ là chiếc xe máy thôi, lại có thể đối kháng với chiếc xe thể thao của mình, mẹ nó quá biến thái rồi.

      Nếu biết, giờ phút này Lãnh Phong định mạnh mẽ đánh nát cửa kính thủy tinh xe của , đoán chừng Hạ Lưu Ly cũng tin được rồi.

      Mà Lãnh Phong nghĩ chỉ muốn mà thôi, mà ra tay.

      Rút ra vũ khí sau lưng, nhắm mục tiêu, chút do dự đập bể.

      muốn làm gì? Quá điên cuồng rồi sao?

      Cư nhiên nghĩ muốn đập bể xe của mình sao? Này này.... Cái này đùa quá lớn rồi!

      Ầm!

      Ầm!

      Chỉ cần bắt được cơ hội lại gần, Lãnh Phong liền quang cây vũ khí hung hăng hướng về kính thủy tinh đập bể, cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân.

      lần, hai lần, ba lần...

      Thủy tinh xuất khe hở.

      Sắc mặt Hạ Lưu Ly trở nên khó coi dị thường.

      "Người này điên rồi"

      "Phong, đừng như vậy, quá nguy hiểm, mau dừng lại." Tiểu Hoa nhìn Lãnh Phong liều chết hành động, thiếu chút nữa bị hù chết, lục phủ ngũ tạng đều vặn lại thành khối, bắc dắc dĩ chỉ có thể liều mạng kêu to sau tắm thủy tinh, hy vọng có thể ngăn cản .

      Lãnh Phong lúc này làm cái động tác khiến cho Bạch Tiểu Hoa thể nào quên.

      Cái động tác này, chính là cười.

      Lãnh Phong thường có vẻ mặt lạnh lùng, Lãnh Phong chưa từng biểu cảm, thế nhưng lúc này lại nở nụ cười. Môi mỏng thoáng trắng, vậy mà cong lên đường cung nhàn nhạt, đặc biệt là biểu tình nhu hòa ngoài dự đoán của mọi người. Bạch Tiểu Hoa cho tới bây giờ cũng biết, người con trai chỉ hơi nhếch môi cười cũng đẹp như vậy.

      phải Sở Vân Hiên xinh đẹp, phải Hạ Lưu Ly tùy tiện, cũng phải Tiêu Lạc Hàn nho nhã.

      Là do bản thân xứng với ấm áp.

      Cái người con trai lành lạnh này, cư nhiên tươi cười ấm áp như vậy, như ánh mặt trời, có thể thâm nhập vào lòng người.

      Hạ Lưu Ly thấy bộ dáng ngây ngốc, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt, hận thể đem bóp nát. Bàn tay trái nắm tay lái, tay phải che mắt , hung tợn , "Em ở bên cạnh lão tử còn liếc bậy, lão tử liền móc mắt chó của em đem ngâm rượu uống!"

      "Mắt mới đúng là mắt chó, tên khốn ngốc này, tôi ghê tởm !" Trừ mắng , khi dễ , hung dữ , uy hiếp , có thể làm cái gì?

      " cho phép chán ghép !" Chết tiệt, tại thể xác lẫn tinh thần đều bị thương, bị ba cái người này truy đuổi đến cạn kiệt sức lực , con nhóc ngu ngốc này lại vẫn bên kích thích , đến còn muốn gặp như vậy sao? Cuối cùng tốt chổ nào chứ? Mẹ nó!

      Càng nghĩ càng bực, chỉ cảm thấy ngực như bị tảng đá lớn đè ép.

      Nhưng Lãnh Phong cho có thời gian để thở, kích cuối cùng, cửa kính xe bị nện vào vỡ lưu loát sạch . Tay nắm lấy cửa sổ, hành động nguy hiểm làm cho người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía, lại cảm thấy rất kịch thích.

      "Đây cũng quá đẹp trai, cư nhiên đập bể cửa..." Tiểu Hoa thào tự , ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn cách bản thân mình tới nửa thước.( Ari: Phong đập chai, cứu chị Hoa như phim hành động í… có 1 gato hề T_T)

      Khóe mắt Hạ Lưu Ly hung hăng nhảy dựng lên, đột nhiên thay đổi, muốn bỏ Lãnh Phong ra.

      Lãnh Phong phản ứng cực nhanh, dường như tất cả đều trong dự liệu của , nhanh chóng bắt được cánh tay Tiểu Hoa, lớn tiếng kêu lên, "Đừng sợ, theo !"

      Tiểu Hoa biết muốn làm cái gì, tuy sợ hãi, nhưng vẫn hết sức tín nhiệm , biết vì sao, người con trai này có dũng khí làm cho người ta có cảm giác an toàn thể kháng cự.

      giây sau, Tiểu Hoa chỉ cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm, cửa xe biết bị mở lúc nào, mà thân thể của lại treo ở bên cạnh xe, nếu Lãnh Phong nắm lấy , tuyệt đối hài cốt còn rồi.

      Kết quả sợ hải quá độ làm cho chữ cũng phun ra được, ràng muốn thét chói tai, cổ họng giống như bị nghẹn lại, hoàn toàn biến thành câm điếc, nếu trái tim nổ mạnh mà còn kịch liệt nhảy, chỉ sợ cảm thấy bị bị hù sợ đến chết rồi.

      Tình huống tại lại, thân thể Tiểu Hoa nửa tay Lãnh Phong nửa xe Hạ Lưu Ly.

      Gió cát thổi vào mặt làm mắt mở ra được, tùy ý cuối đầu nhìn cái, phát mông đít của mình ở trạng thái lơ lửng, chỉ cảm thấy toàn thân run cái, khuôn mặt nhắn trắng bệt, đều toát mồ hôi lạnh rồi.

      Này... tại đây chính là chơi bạc mạng!


      Nhưng hôm nay loại tình huống này, chấp nhận lùi bước, ngoại trừ tin tưởng Lãnh Phong, có cách nào khác.

      "Lãnh Phong, mẹ nó buông tay cho Lão Tử!" Hạ Lưu Ly nắm lấy nửa thân thể của Tiểu Hoa còn ở trong xe, bởi vì sợ bị thương, cho nên tốc độ giảm rất nhiều.

      Chỉ là cái tên Lãnh Phong này, phải là người bình thường.

      Bất luận là kỹ thuật, tốc độ, hay là nội công, cũng có thể ngang với , có thể còn hơn nữa. tên Sở Vân Hiên đủ để cho điên đầu, cái tên Lãnh Phong này lại còn ác hơn, ràng mặt chút thay đổi, mặt hề ác ý, lại làm cái chuyện khủng bố như vậy.

      tại Tiểu Hoa hận thể cước đá chết , lúc này để cho Lãnh Phong buông tay, phải bản thân mình bị mất cân bằng, rớt xuống bị Ngũ Mã Phanh Thây sao?

      Thôi, vào địa ngục ai vào địa ngục, kéo như vậy càng làm đau khổ hơn, còn bằng chút đau nhức, sống hay chết cũng phải cố gắng liều mạng, phản kháng phải là tốt!

      Cúi đầu, đối với cái bắt lấy cánh tay của mình, bày ra hàm răng bén nhọn, hung cắn xuống.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.3:


      Edit: Tuyết Huệ + Bảo Ngân

      Bởi vì bị đau mà Hạ Lưu Ly khẽ nhăn mày, phun ra búng máu, khuôn mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Hoa, con ngươi trong suốt bắn ra tia tinh quang lãnh liệt, tin Bạch Tiểu Hoa đối xử như vậy với mình.

      Nhưng Bạch Tiểu Hoa rất quyết tâm, tình huống tại chỉ có thể ngăn cản Hạ Lưu Ly, chỉ cần ngăn cản , những chuyện hoang đường này chấm dứt, mọi người cũng có việc gì.

      Vì ngăn tất cả, chỉ có thể hy sinh Hạ Lưu Ly.

      Thực xin lỗi!

      lại thêm dùng sức cắn, thậm chí cảm thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong miệng.

      Hạ Lưu Ly cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm vào , con ngươi trong suốt như bảo thạch kia dường như thâm trầm thấy đáy, bên trong giống như chứa rất nhiều điều mà Bạch Tiểu Hoa hiểu, cũng có lẽ, bản thân Hạ Lưu Ly kỳ cũng hiểu.

      Bởi vì hiểu, bởi vì mê man, cho nên dùng cách thương tổn, tra tấn để biểu đat tình của mình.

      biết qua bao lâu, Bạch Tiểu Hoa cảm thấy được thân thể của mình run lên, miệng cũng trở nên cứng ngắc, bàn tay của Hạ Lưu Ly rốt cục cũng có dấu vết buông lỏng.

      "Vì sao?" Ánh mắt của mất tiêu cự, thoạt nhìn có chút trống rỗng, thào , "Chẳng lẽ tôi sai lầm rồi?" nụ cười nhếch môi mà cũng chất chứa bao chua xót.

      Vì có tiếng ồn, thế nên Bạch Tiểu Hoa căn bản là có nghe cái gì.

      buông tay, cuối cùng cũng buông ra.

      Giây tiếp theo, cả người Bạch Tiểu Hoa bị Lãnh Như Phong ôm trong lòng, mà cũng cả gắt gao bám vào người , gian nan ngồi ở phía sau , thở hổn hển tựa vào lưng của , mở lớn miệng mà hô hấp .

      Chỉ là ngắn ngủi mấy chục phút mà thôi, thế nhưng cảm thấy ở trước cửa sinh tử biết bao nhiêu lần .

      Cảm giác chết sống lại này tuy rằng tồi, thế nhưng. . . . . .

      Tốc độ của Hạ Lưu Ly càng ngày càng chậm, cách càng ngày càng xa.

      Giống như là cố ý thả chậm tốc độ.

      Bạch Tiểu Hoa quay đầu lại, nhìn khuôn mặt chút thay đổi của , trong lòng khỏi sinh ra tia hối hận.

      Thực ra, cũng làm gì thương tổn tới , nhưng cũng biết muốn làm gì. Bởi vì những khó khăn của ở trường phần là do , thế nên kháng cự tất cả bá đạo của , cự tuyệt tất cả những điều tốt làm cho .

      đối với , đến cuối cùng là gì?

      Tình ?

      đúng là dám nghĩ ! biết bộ dạng phúc hắc, cuồng ngạo ai bì nổi của Hạ Lưu Ly, Hạ thái tử làm thế nào đối với nảy sinh tình cảm?

      Loại trừ tình cảm này ra, vậy chỉ có thể là ở trả thù mà thôi, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt chán ghét , khi dễ , chưa từng nghĩ muốn tha cho , bởi vì phạm vào ba đại kị của ! ( Ari: Kể ra cũng tội , ai bảo hồi đâu ức hiếp chị Hoa nhiều quá… Thế là chị loại tình từ vòng gửi xe =_:)

      Thế nhưng, trong ánh mắt nhìn , lại có tia thản nhiên, sầu bi và….quyến luyến?

      hiểu, cái người đàn ông kia đến cuối cùng là suy nghĩ cái gì.

      Khoảng cách càng ngày càng xa, cho đến khi biến thành điểm đen trong đoàn người, cuối cùng biến mất thấy.

      Sở Vân Hiên từ xe bước xuống, đá cước lên cửa xe của Hạ Lưu Ly, dung nhan tuyệt sắc giấu khỏi phẫn nộ, "Hạ Lưu Ly, thằng chết tiệt!"

      Hạ Lưu Ly ngồi ở vị trí lái xe, tay châm điếu thuốc, hút hơi sâu, sương khói lượn lờ.

      "Trả Hoa Hoa lại cho tôi!"
      Hạ Lưu Ly tà nghễ (tà mị+ ngạo nghễ) liếc mắt cái, khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng, thản nhiên , “Nếu ta chết ở tay của tôi, tôi còn có thể đứng ở nơi này nghe sao?"

      Sở Vân Hiên nheo mắt, biểu tình kia cùng hồ ly giảo hoạt khác gì nhau, giống như muốn kiểm tra lại thực giả trong câu của , cuối cùng mở miệng , "Vậy ý là, Lãnh Như Phong mở của sổ xe của , đem Tiểu Hoa mang sao?" ( Ari: Phong chắc là ninja :))

      Hạ Lưu Ly mạnh mẽ nở nụ cười, thế nhưng nụ cười có chút độ ấm, mà còn nghiến răng nghiến lợi, "Chúc mừng , đúng rồi đó."

      Hạ Lưu Ly biểu tình rất chân thực, giống như là !

      Sở Vân Hiên nhăn mày, thế nhưng lại vô cùng đẹp, có cảm giác như tiểu mỹ (thụ) nhân thản nhiên ưu sầu. (Ari: Em lạy chị tác giả, chị so sánh như vậy Hiên biết đạp chị chết =_:)

      "Hạ Lưu Ly, buông tha , Hoa Hoa phải là nữ nhân mà muốn, ấy và những nữ nhân bên cạnh . . . . . . giống nhau."

      Hạ Lưu Ly hung hăng vung tay ném điếu thuốc, quay đầu lạnh lùng nhìn Sở Vân hiên, "Chính là bởi vì ấy khác những khác, cho nên lão tử mới chịu thích ấy!" Con ngươi trong suốt như bảo thạch lên chút hèn mọn, tiếp tục , "Sở Vân Hiên, tôi cũng có điều tò mò về , đường đường là gia chủ Thiên Long hội, thế mà lại quản đường xá xa xôi ngàn dặm hạ mình ở trong học viện nho này, làm cho người ta suy nghĩ sâu xa nha!"

      Phượng mâu của Sở Vân Hiên khẽ cụp xuống, nhưng môi lại nở nụ cười như hoa Mân Côi nở, khanh khách cười khẽ, xinh đẹp mê hoặc, "Quả nhiên là Hạ thái tử, nhanh như vậy tra được thân phận của bản gia chủ, lá gan cũng quá lớn rồi, hay là ngươi ngu ngốc ngay cả chết cũng sợ?"


      Hạ Lưu Ly cười lạnh, khí phách mười phần, "Lão Tử chính là Hạ Lưu Ly!" Thái tử gia của Y quốc, Hạ Lưu Ly!

      Sở Vân Hiên hé mắt nhìn , cuối cùng gât đầu , thầm, "Thiên Long hội muốn cùng Y có thù oán, tôi và , nước sông phạm nước giếng. Chuyện của Hoa Hoa phải dựa vào bản lãnh của mình ." Đây là chiến trang giữa nam nhân cùng nam nhân, gia thế, thân phận, địa vị đều liên quan.


      Tiêu Lạc Hàn đứng cách đó xa, khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã nở nụ cười tình bất định làm cho người ta nhìn thấu.

      Bỗng chuông điện thoại di động vang lên, nhìn tên điện thoại, kiên nhẫn nhấn nút “Nghe”——

      "Lạc Hàn, chuyện đó như thế nào rồi, có dành được con của Bạch Nguyên hay ?"

      Tiêu Lạc Hàn nhíu mày, lạnh nhạt , "Còn chưa có thành công, thế nhưng ta chắc chắn tôi, chẳng qua là xảy ra số chuyện ngoài ý muốn mà thôi."

      "Tận lực thu phục càng nhanh càng tốt, nếu Tiêu thị khó giữ được!"

      "Tôi biết!" Cúp điện thoại, trong con ngươi ôn hòa bị lạnh lùng thay thế.

      Ba nam nhân bên cạnh rất ưu tú, có thể cực phẩm, Nhưng Bạch Tiểu Hoa. . . . . . Tiêu Lạc Hàn tôi cũng là tình thế bắt buộc!

      . . . . . .

      Trời bắt đầu tối, gió đêm thổi mặt, làm cho người ta cảm thấy đau.

      Bạch Tiểu Hoa tựa vào sau lưng của Lãnh Như Phong, hai tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của , thế nhưng cơ thể vẫn ngừng run rẩy vì lạnh.

      biết qua bao lâu, bọn họ rốt cục dừng lại ở mảnh rừng cây trống trải.

      "Tại sao lại dừng ở đây?" Nơi này thoạt nhìn vô cùng trầm, hơn nữa còn có nhân khí, ngay cả nơi để ngồi nghỉ cũng .

      Lãnh Như Phong đem ôm vào trong ngực, gì, mà chỉ lẳng lặng ôm , cẩn thận ngồi xuống thảm cỏ, mượn ánh trăng, quan sát bụi cây trước mặt, rồi trốn vào trong đó.

      Lãnh Như Phong ôm vào lòng, gì, chỉ ôm như vậy, rồi cẩn thận ngồi xuống, .

      "Sao vậy?" Cảm thấy đúng lắm, Tiểu Hoa tò mò chui đầu ra khỏi ngực .

      Lãnh Như Phong lại ấn đầu xuống, ghé vào tai thầm, "Chúng ta bị theo dõi, nếu tôi đoán sai, chắc là kẻ địch, có sát khí!"

      Ôi mẹ ơi!

      Tiểu Hoa thiếu chút nữa hai mắt trợn trắng, ngất luôn cho rồi.

      " phải vừa thoát khỏi nguy hiểm sao, tại sao lại gặp phải chuyện này rồi, sao tôi lại xui xẻo như vậy?" ra đắc tội thần thánh phương nào, ràng chỉ là nhân vật bình thường như người ngoài đường, tại sao cứ gặp phải những chuyện hay ho tới vậy.

      Lãnh Như Phong than , " tới giết tôi."

      "Giết, giết ?” Bạch Tiểu Hoa có chút khó tin, đối với thiếu nữ còn chưa quá hai mươi mà , giết người linh tinh chỉ có ở tiểu thuyết, TV, tin tức, báo chí mà thôi, nhưng bây giờ, vậy mà có thể tự mình nghiệm chứng nha!

      Oh my god!

      " đùa chứ, tại sao muốn giết ? cướp vợ hay dụ dỗ con người ta?" thể hiểu nổi, ràng cũng chỉ là thiếu niên tuổi tác tương đương mình, sinh viên bình thường như vậy, sao lại bị đuổi giết? ( D: ngu lâu, thông minh đột xuất ) )

      Lãnh Như Phong nghe lời , vẻ mặt cứng nhắc cuối cùng cũng lộ ra chút bất đắc dĩ, khóe miệng dường như nhếch chút, xíu nữa bị lời làm cho chết cười, thản nhiên , " phải vậy."

      Tiểu Hoa còn muốn nữa, nhưng Lãnh Như Phong lại nghiêm mặt, che miệng của , hai người quỳ rạp mặt đất, nghe tiếng bước chân ngày càng gần, còn tiếng ma sát của...

      Chưa ăn thịt heo, cũng thấy heo chạy, xem ti vi tiếng này là tiếng của người ——

      Kéo khóa nòng súng!

      tay có súng!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2.4:


      Edit: Diễm
      Beta: Tuyết Huệ

      TMD, còn chưa muốn chết ! ràng mới tìm được đường sống trong chỗ chết, vì cái gì lại gặp chuyện tiếp? là xui xẻo !

      Nhận thấy được Bạch Tiểu Hoa run rẩy, bàn tay của Lãnh Như Phong khẽ vỗ lên lưng .

      Bởi vì có trấn an nên Bạch Tiểu Hoa dần bình tĩnh lại, thế nhưng thân thể vẫn còn run rẩy. Tay bé vô ý đụng tới bắp đùi của , lại thấy bàn tay có chất lỏng ấm áp, mùi hương chất lỏng đó chui vào mũi , là mùi máu tươi nhàn nhạt.

      Trong đầu lóe ra hình ảnh Lãnh Như Phong phía trước muốn sống dán lên xe thể thao.

      Là khi đó bị thương sao? Lẽ ra nên sớm biết, trong tình huống nguy hiểm như vậy, Lãnh Như Phong tuy lợi hại nhưng cũng chỉ là người bình thường, cũng phải làm bằng sắt đá, vẫn có thể bị thương.

      Lãnh Như Phong nắm lấy bàn tay bé lạnh lẽo của , ngón trỏ làm động tác, sau đó ở bên tai giọng , "Lát nữa em ngồi im ở đây đừng nhúc nhích, tôi ra ngoài đánh lạc hướng ."

      "Đừng!" Theo bản năng bàn tay gắt gao túm góc áo của , bất an hoảng sợ , "Đừng ra ngoài, tôi ra ngoài đánh lạc hướng , tôi s. . . . . ."

      Nghĩ đến sợ mình gặp nguy hiểm, cho nên Lãnh Như Phong kiên định , "Đừng sợ, tôi để cho em có việc, tin tưởng tôi!"

      Bạch Tiểu Hoa rất muốn khóc.

      sợ hãi ở mình, sợ hãi trở lại. ( cười té ghế ) )

      "Nhưng bị thương, kẻ thù lại có súng, là súng đó, sơ suất chút cũng lấy mạng của !"

      Trong con ngươi tối đen của Lãnh Như Phong lên tia sáng, hòa mình vào trong đêm tối như thể, , chỉ lẳng lặng nhìn , sau đó nhàng đẩy ra bàn tay nắm lấy áo của , thản nhiên , "Tin tôi!"

      Ngón tay, ngón, hai ngón, ba ngón. . . . . .Từ người chậm rãi buông xuống.

      Khuôn mặt vẫn chút thay đổi, thế nhưng sắc mặt có chút tái nhợt.

      Nhưng mơ hồ , Bạch Tiểu Hoa nhìn thấy khuôn mặt của có biểu tình mềm mại, thản nhiên chợt lóe qua, chỉ lướt qua trong giây lát.

      Tiếng bước chân thưa thớt, càng lúc càng xa.

      Chỉ chốc lát sau, trận tiếng bước chân theo sát mà phía trước, bước qua bạch trước mặt Tiểu Hoa, đuổi sát mà .

      Thời gian như nước chảy, bất tri bất giác, bóng đêm cuối cùng hoàn toàn phủ xuống, giữa núi rừng yên tĩnh người, đại nam nhân cũng cảm thấy hoảng, huống chi là nữ nhân.

      Bạch Tiểu Hoa ghi nhớ lời Lãnh Như Phong, phải ở chỗ này chờ trở về, cho nên dám động đậy chút nào.

      Bỗng dưng, bên tai chấn động, truyền đến tiếng súng xé rách khoảng .

      "Như Phong!" Thầm kêu tốt, cũng quan tâm có sợ , đứng dậy chạy về chỗ có tiếng súnng, Tiểu Hoa luôn luôn sợ hãi đêm tối, giờ phút này cái gì cũng biết, cái gì cũng quan tâm, chỉ có ý niệm trong đầu—— muốn đến bên Lãnh Như Phong.
      Đường núi xíu uốn lượn khúc chiết, gồ ghề, Tiểu Hoa biết mình ngã xuống bao nhiêu lần, cũng biết cánh tay và hai má bị cây mây cỏ dại xẹt bị thương nhiều hay ít, chỉ biết liều mạng chạy về phía trước.

      Khi nhìn thấy bóng đen nằm mặt đất, hai chân mềm nhũn, liền quỳ xuống.

      ". . . . . . . . . . . ." Con ngươi sáng ngời linh động, trống rỗng vô thần, giống như bị hút linh hồn.

      Chậm rãi đến cỗ thi thể kia giữ, nhàng đụng vào , " đứng lên, đứng lên. . . . . . trở về tìm tôi mà, đại nam nhân thể giữ lời, thực lời hứa, phải đàn ông tốt, đứng lên, mau đứng lên, tên trứng thúi này, ngu ngốc, ngốc tử. . . . . . Ô ô. . . . . . Như Phong. . . . . ."

      “Ưm…tôi ở đây!"

      Bạch Tiểu Hoa khóc, đứt quãng , "Vậy tại sao trả lời tôi, tôi kêu lâu như vậy, như thế nào. . . . . . Hả?" Kinh ngạc ngẩng đầu, mê mang nhìn bốn phía, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, mạnh mẽ cúi đầu, nhìn xác chết trước mắt mình, hoảng sợ nhảy dựng ra ba thước, " . . . . . . Xác chết trỗi dậy!"

      Lãnh Như Phong bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cách đó, buồn cười , "Tôi chưa chết."

      "Ha?" Tiểu Hoa lúc này mới nhận thấy được, căn bản phải khối thi thể này chuyện, tiến lên can đảm trở mình xác chết lại ——

      Đó gương mặt xa lạ, khoảng 30 tuổi, mặt có vết chém làm cho người ta sợ hãi.

      " phải Như Phong!" Kinh hách qua , khuôn mặt nhắn dần dần ra ý cười, khỏi ngẩng đầu chung quanh tìm kiếm bóng dáng Lãnh Như Phong
      Cách đó xa, Lãnh Như Phong ngồi dựa vào thân cây, ánh trăng vừa vặn chiếu vào , gương mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt. Giờ phút này, đứng xa xa nhìn , con ngươi tối đen có tầng ấm áp.

      Bạch Tiểu Hoa nhanh chân chạy vọt tới.
      "Như Phong!" chỉ kinh hỉ, gương mặt nhắn còn tràn ngập tươi cười, giống như được toàn bộ thế giới, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Như Phong, sợ nháy mắt cái biến mất thấy.

      "Ân!" Lạnh như Phong thản nhiên , "Tôi sao."

      Bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như tất cả đều liên quan đến mình, thậm chí còn ngẩng đầu bắt đầu thưởng thức ánh trăng.

      Bạch Tiểu Hoa cảm thấy mình mới là ngu ngốc, đương tĩnh lặng như vậy, ngược lại chính mình, đần chết người!

      " có chuyện gì sao lên tiếng, có biết làm tôi lo lắng hay ?" Hồi nãy thiếu chút nữa hù chết , khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, nhưng nam nhân này ràng đặt ở trong mắt, cũng lên tiếng, đây phải là cố ý trêu tức sao!

      Giận dỗi, ngồi xuống đưa lưng về phía , nhìn , để ý đến , nam nhân đều ngu ngốc như nhau.

      Lãnh Như Phong nhìn bóng dáng của , khóe mắt có ý cười, giống như biết cáu kỉnh, vì thế thấp giọng , "Tôi phải có lên tiếng, là khóc rất thảm thiết, cho nên nghe thấy mà thôi."

      Bạch Tiểu Hoa xoay người, căm tức nhìn . Hứ, cái gì gọi là khóc rất thảm thiết? Có từ để hình dung người như vậy sao?
      Lãnh Như Phong chỉ chỉ bắp đùi của mình, lại chỉ chỉ xương sườn, thản nhiên , "Tôi bị thương, hô hấp được, cho nên thanh quá ." ( D: xương sườn như cái khung bảo vệ phổi, trong trường hợp này, khi xương sườn bị gãy cụp vào, nếu hít thở quá mạnh dẫn đến đâm vào phổi gây đau đớn hoặc tử vong )

      Bạch Tiểu Hoa vừa vội vừa giận, xoay người, "Sao sớm?" Đây rốt cuộc là loại người gì, ràng bị thương nặng , cư nhiên còn có thể coi như có việc gì mà nhàn nhã thưởng thức ánh trăng?

      Kéo lấy , Bạch Tiểu Hoa cho tới bây giờ cũng biết, ra khí lực của mình lớn như vậy

      Kéo lấy thân thể cao 1m9 như , đặt lên vai của mình, ", chúng ta rời khỏi đây, tìm bệnh viện ."

      Lãnh Như Phong tùy ý để gây sức ép , mặc cho chỗ bị thương rất đâu ( D: chung này mạng lớn, bị thương chỗ đó phải nằm thẳng đơ, đây tới lui vẫn k sao )

      Lần đầu tiên chủ động mở miệng, giọng hỏi, " biết sao? Vì cái gì mà có người muốn đuổi giết tôi? Mà tôi. . . . . . có thân phận gì?"

      Bạch Tiểu Hoa sau khi nghe xong, thế nhưng lại nở nụ cười, chính là nụ cười mười phần thanh khiết, hồn nhiên, có gì hư tình giả ý hay làm ra vẻ, chăm chú nhìn ánh mắt của , "Tôi có tò mò, nhưng nhất định phải biết. Mỗi người đều có con đường mà mình lựa chon, có cuộc sống và bí mật của mình. So với biết lý do có người muốn giết , tôi càng muốn biết xem có bình hay , so với biết có thân phận gì, tôi càng muốn biết thương thế của có nghiêm trọng . Cho nên, mặc kệ là người nào, hay là làm gì, tôi chỉ biết tên là Lãnh Như Phong, là người rất trọng yếu đối với tôi!"

      gương mặt than đen vạn năm của Lãnh Như Phong lộ ra tia nghi hoặc , thào hỏi, " Người rất trọng yếu?"

      Tiểu Hoa gật gật đầu mạnh, "Đúng, rất trọng yếu, cho nên. . . . . . tôi mới khóc vì !"

      Nhìn mặt còn đọng lại vài giọt nước mắt, Lãnh Như Phong tò mò, nhàng đụng vào mặt của , đầu ngón tay lạnh lẽo đụng vào nước mắt trong suốt, sau đó làm ra động tác làm Bạch Tiểu Hoa khiếp sợ.

      nhíu mày nhìn đầu ngón tay của mình, sau đó đem đến bên môi, chậm rãi vươn đầu lưỡi, liếm cái——

      Bạch Tiểu Hoa bị sock nặng.

      Động tác này, cũng quá thân mật ! ?

      "Mặn quá!" Giống như rất tò mò, tiếng thâm trầm, tựa hồ quá thích hương vị này, "Còn có chút đắng, tôi thích."

      " cần thích, nhanh lau , thiệt tình!" Tim đập mạnh, bởi vì hành động của .

      Lãnh Như Phong cúi đầu, bởi vì Tiểu Hoa quá mức thấp bé, phải hạ thấp người, sau đó dùng cặp con người thâm trầm nhìn thấy đáy, gắt gao nhìn chằm chằm , thản nhiên mở miệng , "Về sau, tôi cho chảy ra thứ đó nữa, vì tôi thích!"

      Bởi vì thực mặn, thực đắng, còn có chút đau khổ

      Bởi vì vừa đụng đến hương vị này, tim của đau, lại có chút rối rắm

      Cho nên, thích, cũng muốn thấy nữa.

      ". . . . . ." Tiểu Hoa ngốc lăng lát, cuối cùng xấu hổ cúi đầu xuống dám đối diện, ra vẻ kiên nhẫn , "Biết rồi, kỳ tôi cũng thích, làm gì có ai có việc gì mà chảy nước mắt, cũng đâu phải làm từ nước." Bởi vì phải tiểu mỹ nhân nũng nịu, cho nên ngay cả khóc, cũng dám khóc, bởi vì rớt nước mắt, chẳng những chiếm được thương tiếc, thậm chí còn có thể bị trào phúng thành bắt chước!
      Natsuki thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.5:


      Edit: Hương Trần
      Beta: Tuyết Huệ

      Nếu phải hỏng mất, sợ hãi, tại sao lại khóc?

      Thế nhưng Lãnh Như Phong có cười nhạo , mà dường như thích khóc, nhưng cũng có dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn , mà là. . . . . .

      Thôi, đầu óc bây giờ thể nghĩ nhiều được như vậy.

      " thôi, nếu muốn từ địa phương quỷ quái này ra ngoài, xe của còn có thể dùng ?" tự nhận là khí lực của so với người này vẫn cảm thấy được có chút ăn tiêu.

      biết vô tình hay cố ý mà bị thương ở chân cùng xương sườn.

      "Có thể sử dụng, thế nhưng tôi có biện pháp lái." Lãnh Như Phong thản nhiên , thanh của nghe có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng rất ôn nhu.

      vào đây rồi chạy ra chỗ xe máy vừa ngã xuống , tìm cây, Tiểu Hoa đưa tựa vào cây cổ thụ. Sau đó chạy như điên đến bên cạnh xe máy , dùng hết sức mà đem nó dựng lên, nhìn từ xuống dưới, chút nào keo kiệt tán thưởng , " là xe tốt, rất đẹp nha !"

      Chưa thỏa mãn còn sờ chỗ này,chạm chỗ kia, thậm chí còn ngồi lên xe, điều chỉnh tay lái.

      Lãnh Như Phong nhìn động tác của , con ngươi chợt lóe, xác định hỏi, " phải. . . . . . tính toán chuẩn bị lái nó chứ?"

      Tiểu Hoa , lấy nụ cười thay cho câu trả lời.

      Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Như Phong , chạy xe máy đến trước mặt , gương mặt sáng lạn tươi cười kia lộ vẻ tràn đầy tự tin cùng sáng rọi, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, đắc ý giơ tay lên xoa cằm, ra vẻ lưu manh , "Này, muốn hay Như Phong? Gia mang ngươi !"

      Dung nhan Lãnh Như Phong cũng nhịn được lộ ra tia cười nhạt, thoạt nhìn tâm tình tốt lắm.

      "Vậy làm phiền vị đại gia này". Thậm chí còn đáp lại ý vui đùa của , ngoan ngoãn ngồi chỗ ngồi phía sau.

      "Ôm chặt tôi, ngã xuống tôi cũng phụ trách nha!"

      Lãnh Như Phong từ phía sau vươn cánh tay gắt gao ôm thân hình , tuy vóc người mập mạp nhưng lại vô cùng mềm mại.

      Bạch Tiểu Hoa lần đầu tiên bị nam sinh như vậy ôm, thân thể khỏi có chút cứng ngắc, sau đó ổn định cảm xúc, mãnh liệt đạp chân ga mà hướng phía trước chạy . . . . . .

      Gió thổi sát vào mặt có chút đau, thế nhưng nghĩ thả chậm tốc độ, thầm nghĩ nên nhanh lên chút tìm được bệnh viện.

      Lãnh Như Phong ở sau lưng , đem gắt gao ôm chặt, dùng thân thể cực nóng của mà giữ ấm.

      " thấy như thế nào?"

      "Nghe giọng điệu của , giống như tôi thể lái loại xe này, ha hả, có phải hay rất kì lạ, bình thường nữ sinh làm sao có thể biễu diễn như thế này?"

      "Ừ!" nghĩ nghĩ, nếu như mình tò mò, vậy nghe chút câu trả lời của cũng tốt.

      "Bởi vì hồi trung học tôi có lái xe mô tô phân khối , tuy rằng loại xe máy trọng lượng này là lần đầu tiên chạy thử, cấu tạo cùng xe máy sai biệt lắm nha, chỉ cần nắm lực đạo trong tay, lấy kỹ thuật của tôi vẫn là có thể ổn định tay lái".

      Lãnh Như Phong nhắm mắt lại, ngay cả đầu cũng tựa vào lưng của , thản nhiên , "Nha, hóa ra là như vậy".

      " mệt mỏi sao?" Nhận thấy được dị thường của , Tiểu Hoa có chút khẩn trương hỏi, ngẫm lại cũng là muốn chết đem mang , sau đó đụng tới kẻ địch, người đàn ông này luôn luôn muốn sống lại chảy nhiều máu như vậy, làm sao có thể phiền lụy?

      "Uh, có chút" thế mà lại trả lời thành thực, giống những tên đàn ông khác, vì tự tôn mà đến chết cũng muốn chống đỡ.

      " tò mò vì cái gì mà tôi thích những hoạt động của nam sinh sao?" Tuyệt đối thể để cho ngủ, phải hấp dẫn lực chú ý của .

      "Uh, vì cái gì?"

      "Bởi vì tôi từ bị nữ sinh cùng tuổi bài xích a, tôi trước đây cũng rất béo cho nên ai nguyện ý cùng tôi chơi, mỗi lần chơi nhảy dây và vân vân, tôi đều chơi được, bạn bè trong nhóm đều cười tôi, xem thường tôi, sau lại cùng tôi chơi nữa . . . . . . nghe sao?"

      "Uh, nghe!"

      "Vậy tôi tiếp tục ha, bởi vì tôi mập, cho nên mặc quần áo rất khó coi, từ đến lớn chưa từng có nam sinh thích tôi, các bạn mỗi lần nhìn thấy tôi đều ghét tôi, thậm chí đẩy tôi ra xa. Khi tôi khóc, tất cả mọi người tôi khóc lên càng xấu, ai an ủi tôi, bởi vì nước mắt thích hợp với tiểu mỹ nhân gầy yếu, mà tôi. . . . . . Ngay cả tư cách khóc cũng có! nghe sao?"

      "Uh, nghe!"

      "Chính bản thân tôi cũng cho rằng tôi thích hợp khóc, cho nên tôi quên cách phối hợp quần áo xinh đẹp như thế nào, quên cách chơi nhảy dây như thế nào. Ở năm tháng tôi còn trẻ, tôi trừ bỏ lái xe máy cùng trồng hoa, cái gì cũng làm. Thời điểm lái mô tô hóng gió, tôi mới cảm thấy được mình là còn sống, gió thổi ở mặt tuy lạnh, nhưng đối với tôi đó là ấm áp, cái loại tốc độ chạy cực nhanh như bay này mới có thể làm cho tôi cảm nhận được hơi thở sinh mệnh. . . . . ."

      Tiểu Hoa xong, bản thân mình cũng dừng lại.

      Lãnh Như Phong giờ phút này hề muốn buồn ngủ, ở sau lưng , lẳng lặng nghe, cho đến khi ngừng lại, mới lên tiếng, "Tôi cũng thích khóc, nhưng là. . . . . . phải bởi vì khóc nhục nhã, xấu xí mà là bởi vì thời điểm khóc, lòng tôi đau, hơn nữa toàn thân cũng thoải mái".

      Tiểu Hoa ở phía trước, lộ ra mỉm cười lạnh nhạt, giọng , "Cám ơn , Như Phong!" Đây là lần đầu tiên mà được nghe lời ôn nhu như vậy trong suốt nhiều năm như vậy.

      "Cho nên, về sau cần khóc, nếu . . . . . . Ta nhịn được giết người" Lãnh Như Phong câu hù chết người đền mạng, trực tiếp chấn động Tiểu Hoa hai cánh tay mềm nhũn, thiếu chút nữa buông tay lái.

      " đừng lời khủng bố như vậy được , làm tôi sợ muốn chết, thiếu chút nữa là xe hai mạng ". cho rằng chỉ là thuận miệng mà thôi, tựa như con người đôi khi quá kích động, chính mình có biện pháp thực nên hứa hẹn mà thôi, xong liền quên.

      Lãnh Như Phong ở sau lưng , sắc mặt như thường, giống như câu hết sức bình thường "Đây phải là lời xuông khủng bố , tôi chỉ trần thuật chuyện có mà thôi."

      Sau đó, Bạch Tiểu Hoa khiếp sợ, nghe được thản nhiên giới thiệu chức nghiệp quang vinh của chính mình ——

      "Tôi là sát thủ! Từ lúc tôi 10 tuổi bắt đầu giết người".

      . . . . . .

      Ngồi ở chiếc ghế dài hành lang bệnh viện nhìn bác sĩ, y tá, còn có người bệnh tới lui trước mắt, Bạch Tiểu Hoa có loại cảm giác biết là gì.

      Tôi là sát thủ, từ lúc tôi 10 tuổi bắt đầu giết người!

      Lạnh Như Phong dùng thanh ôn nhu bình tĩnh như vậy, thản nhiên ra lời khủng bố tà ác như vậy.

      Sát thủ. . . . . . hai chữ này, đối với cuộc sống của Tiểu Hoa thực là xa lạ, thậm chí là cả đời cũng nghĩ xuất từ này. kiên cường như vậy, những cũng chỉ là , nhát gan yếu đuối, nếu cũng sinh hoạt tự ti, sống cuộc sống hối tiếc. Cho nên sợ hãi, chân tay luống cuống.

      thể lý giải được thế giới này như thế nào, mỗi người đều phải có điều gì đó sợ hãi, phải thần tiên, có tâm lý cường đại như vậy, thản nhiên tiếp thu, sau đó bình tĩnh cười —— nga, sát thủ a, nghề nghiệp thực khốc!

      Trong đầu của , ngừng dần ra ý nghĩ là —— cùng sát thủ làm bạn tốt, đối với sát thủ ngu ngốc nhiều như vậy, còn khóc chết sống lại, lôi kéo tay , là người rất wuan trọng!

      Kết quả, người ta căn bản liền cùng sinh hoạt tại thế giới bất đồng này, mày - con nhóc này, làm sao có thể trở thành bạn với loại người này?

      Giải phẫu tiến hành, thở dài hơi, có chút hiểu hành động của .

      Cho dù là , cũng hiểu được sát thủ là loại nghề nghiệp thể gặp ai, vĩnh viễn sinh hoạt trong bóng đêm, hai tay dính đầy máu tươi, hành tung cùng thân phận vĩnh viễn là bí mật. Nếu là bí mật, chính là vì cái gì, liền bình tĩnh như vậy cho , liền đơn giản như vậy. . . . . .

      "Tiểu thư, giải phẫu hoàn thành, bạn của có gì vấn đề lớn, chính là cần tĩnh dưỡng vài ngày" Bác sĩ cùng y tá toàn bộ ra, sợ lo lắng cho nên an ủi.

      Bạch Tiểu Hoa có chút hoảng hốt đứng lên, lễ phép gật đầu, "Cám ơn bác sĩ."

      Bác sĩ gật gật đầu mang theo các y tá phía sau rời khỏi.

      Bạch Tiểu Hoa chậm rãi hướng phòng bệnh đến, đứng ở cửa lâu dám vào.

      Ngược lại là Lãnh Như Phong, tuy rằng có đem ánh mắt chuyển dời đến người , nhưng vẫn là nhận ra tồn tại của , thản nhiên , "Nếu đến đây liền vào ."

      Bạch Tiểu Hoa do dự lúc vẫn là vào.

      Nhìn tuấn nhan tái nhợt khỏi có chút đau lòng, trong lúc nhất thời cũng quên sợ hãi, dời bước đến bên cạnh ngồi xuống, quan tâm hỏi, "Thế nào, có hay cảm thấy được thoải mái? Nếu vẫn là cảm thấy đau nhất định phải cho tôi biết, biết ?"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.6:


      Edit: Hương Trần
      Beta: Ngân Xinh Đẹp

      Ánh mắt Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, biết nhìn cái gì mà tập trung như vậy.

      Mỗi lần Bạch Tiểu Hoa đều cảm thấy được giống như luôn nhìn chằm chằm vào trong trung, lẳng lặng câu cũng biết suy nghĩ gì.

      Rốt cuộc nhìn cái gì?

      Lãnh Như Phong như trước quay đầu lại cũng nhìn , lại dùng bàn tay to ấm áp của mình nhàng bao trùm lên bàn tay bé lạnh như băng của , " sợ hãi tôi sao?"

      giống như đoán được suy nghĩ của , Tiểu Hoa nhất thời cảm thấy khẩn trương lo lắng, được tự nhiên nhéo thân mình, " gì chứ? Tôi vì cái gì phải sợ ?"

      Lãnh Như Phong thu lại ánh mắt quay đầu, vẫn như trước có nhìn , chỉ là cúi đầu xuống, sau đó rũ mi mắt xuống, lông mi như cánh quạt hơi hơi có chút rung động, "Phải ?"

      "Đúng, đương nhiên rồi". hận chính mình vô sỉ, tự nhiên mặt đỏ khí suyễn hoảng hốt, đáng chết!

      Lãnh Như Phong gì, buông lỏng tay ra, thản nhiên , " trở về !"

      " được, tôi phải ở trong này chăm sóc ". Bị ánh mắt xa cách đau đớn của nhìn, lời phản bác thốt ra xong lại cảm thấy sợ hãi, nghe sát thủ đều là độc lai độc vãng(*), tiếp xúc với người khác.

      (*) Hành động mình

      Lãnh Như Phong vẫn tránh ánh mắt của , rốt cục vì phản bác lại hỏi, "Vì sao phải chăm sóc tôi?" trong mắt sợ hãi cùng mê mang, xem nhất thanh nhị sở, ràng muốn việc gì phải lưu lại?

      Bạch Tiểu Hoa rầu rĩ cúi đầu xuống, "Bởi vì bị thương, tôi thể mặc kệ bỏ lại ".

      Lãnh Như Phong giống như nghe người khác chuyện, mặt như biểu tình, ánh mắt trống rỗng, thanh thản nhiên như là xa xôi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, " ?" Hoá ra là bởi vì thế này sao? Cho nên mới ủy khuất ở bên cạnh , xong phải chăm sóc lời của .

      khí có chút mê ly, trầm mặc khiến người hít thở thông.

      " , tôi cần chăm sóc". Quay đầu, lần thứ hai nhìn về phía ngoài cửa sổ, tuy rằng bên ngoài tối đen mảng.

      Theo ánh mắt của , Tiểu Hoa cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

      nhớ lần đầu tiên bọn họ ở mái nhà, cũng như vậy nhìn chằm chằm lên trời, lúc ấy nghĩ đến nhìn mặt trời, mà lại phải nhìn mặt trời. Vừa mới ở núi rừng tìm được , cũng là nhìn khoảng trời, nghĩ đến thưởng thức ánh trăng. tại, bởi vì là ở lầu hai, nhiều lắm cũng chỉ tính nhìn trời, chỉ là nhìn thấy ánh trăng.

      Như vậy đến cuối cùng nhìn cái gì đây?

      Ngoài cửa sổ cái gì cũng đều có, đừng nhìn thấy ánh trăng, mà ngay cả sao cũng có, ngoài mảng khoảng ở ngoài, căn bản cái gì đều có ——

      Từ từ. . . . . .

      Trời!

      Nhưng, nhìn trời.

      Tuy rằng biết vẫn nhìn trời, lại nghĩ đến ánh mắt của là mặt trời, là ánh trăng.

      cái gì cũng đều nhìn, chỉ là nhìn khoảng bầu trời mà thôi.

      ", vì sao vẫn nhìn trời?" Nhịn được chung quy vẫn là hỏi ra.

      Kỳ cũng mong chờ có thể trả lời.

      Lãnh Như Phong lại thản nhiên , "Bởi vì trời, là tự do." Giọng noi của cũng lớn, ngược lại thanh thanh lành lạnh, nho tinh tế, nghe vào trong lòng Tiểu Hoa giống như bom, nháy mắt nổ tung trong ngực của , khí thông.

      "Tôi, biết trời có tự do nhiều , biết nó đến cuối cùng là nhiều bao nhiêu, nhưng nó là tự do, tôi hướng tới loại tự do này, ngày nào đó, tôi bầu trời bay lượn, ngày nào đó, tôi cũng có thể tự do như vậy. . . . . ."

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa nghe được Lãnh Như Phong nhiều như vậy.

      cũng biết, hướng tới trời như thiếu niên khát khao tự do, tương lai thực lời hứa trong miệng chính mình. Giờ phút này biết tương lai của Vua sát thủ thứ nhất thế giới bị phạm tội truy nã - chính là người trước mắt này.

      "Tôi biết, sợ hãi tôi". Giọng nhàn nhạt truyền đến, "Nhưng tôi hối hận cho , bởi vì tôi nghĩ lừa gạt , sở dĩ đến lớn học được đọc sách, cũng là bởi vì có nhiệm vụ, cho nên tôi làm cho người khác chú ý thân phận này mà thôi".

      " , đừng cùng tôi liên quan nữa, cũng đừng ở cạnh tôi".

      Bạch Tiểu Hoa nhìn mặt của , nghĩ đến tuổi của cùng mình khác biệt lắm, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, cổ họng có chút nghẹn.

      Xoay người bước hỗn độn chạy ra ngoài.

      Lãnh Như Phong vẫn nhắm ánh mắt chậm rãi mở ra, nhìn phòng bệnh trống rỗng, ngoài cửa sổ gió thổi rối loạn trán , con ngươi tối đen như mực nhìn vào trung, lần thứ hai khôi phục lại tĩnh mịch cùng trống rỗng.

      Ước chừng qua lúc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân tinh tế có chút tập tễnh cẩn thận tới nơi này.

      Lãnh Như Phong nheo mắt lại, nhanh chóng nhìn ra cửa.

      Đập vào mắt là khuôn mặt nhắn tròn tròn khẩn trương của Bạch Tiểu Hoa.

      Đem vật cầm trong tay đưa ra, ngồi ở bên giường giọng , "Đói bụng chưa? Bởi vì tại khuya cho nên chỉ có thể mua được cái này, tuy rằng phải là thứ gì tốt nhưng nóng hổi, nếm thử chút!"

      Lãnh Như Phong kinh ngạc nhìn .

      Bạch Tiểu Hoa có chút ngượng ngùng cúi đầu, dám cùng ánh mắt sáng quắc của đối diện, có chút luống cuống tay chân đem cháo thịt nóng hầm hập bưng ra. Nháy mắt hương vị thơm ngát ngon miệng tràn ra.

      Lãnh Như Phong nhìn bát cháo, bụng rất phối hợp kêu tiếng.

      "Đây, nếm thử chút, hương vị chắc là tồi".

      Sợ có sức tự ăn, Bạch Tiểu Hoa quyết định tự mình đút cho .

      Lãnh Như Phong hé miệng, cẩn thận nuốt vào, nhìn vẻ mặt Bạch Tiểu Hoa chờ mong, thản nhiên , "Ăn ngon!" ra hương vị thực bình thường, lại cảm thấy ăn ngon, chưa từng nếm qua cháo ăn ngon như vậy.

      " ? Tôi biết nhất định ngon, vậy ăn nhiều chút, như vậy vết thương mới mau lành".

      "Tốt!" cười khẽ, gật gật đầu.

      Đến tột cùng bao nhiêu lâu rồi mới được quan tâm như vậy. . . . . .

      Qua nhiều năm, mặc kệ là bệnh hay vết thương nghiêm trọng, vẫn chỉ có mình, sống đơn độc, lặng lẽ nhấm nháp miệng vết thương chính mình.

      Cho là mình thành thói quen, cần cũng cảm thấy đau đớn.

      Chỉ là vì cái gì, loại cảm giác này, hai mươi năm qua chưa bao giờ cảm thấy ấm áp, giờ phút này biết thỏa mãn, thỏa mãn đến mức rất muốn rơi lệ, nghĩ muốn vĩnh viễn ngốc như vậy, để cho này cứ như vậy ở bên cạnh mình. . . . . .

      "Thực xin lỗi, Như Phong, tuy rằng tôi cảm thấy mình thực vô sỉ, thực đê tiện, chỉ là tôi muốn ra". Nhìn ăn miếng cuối cùng xong, thu dọn bàn sạch , Tiểu Hoa do dự lâu rốt cục vẫn cố lấy dũng khí.

      ". . . . . ." Lãnh Như Phong nhìn , thấy mặt rối rắm, cố lui về phía sau, kiên định như vậy, thản nhiên , "Tốt, ".

      "Kỳ . . . . . . khi tôi nghe như vậy, tôi bị dọa rồi". Rốt cục mở miệng, hoá ra chỉ cần ra có cũng đủ dũng khí, tiếp tục , " xin lỗi, tôi ràng mới là người bạn rất quan trọng,chớp mắt lại lắc lư chừng, bởi vì nghi ngờ việc làm của , tôi rất kém cỏi, thực xin lỗi. . . . . . Nếu khiến cảm thấy khó chịu hoặc là xúc phạm tới , tôi giải thích với , nhất định, nhất định phải tha thứ cho tôi. Về sau, tôi càng thêm cố gắng, cho nên . . . . hãy để tôi ở lại cạnh , cần đuổi tôi !"

      Rốt cục ra hết.

      Chính là trả lời như thế nào? Lại có ý kiến gì với chính mình?

      lo lắng!

      "Tôi đuổi ".

      Vẫn là thanh mười phần nhàn nhạt lại hơn tia ấm áp, ở bên tai vang vọng.

      ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt của , lần đầu tiên cảm thấy hoá ra ánh mắt của tốt như vậy, sáng ngời như vậy.

      Cám ơn , tha thứ cho tùy hứng của tôi.

      . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :