1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một Cục Cưng Và Bốn Ba Ba - Dạ Khinh Trần (q2-28) Đại kết cục 7

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.6:


      Edit: Hương Trần
      Beta: Diễm

      uy hiếp mình, chính là người thường xuyên vây lượn bên cạnh Hạ Lưu Ly, con mụ bướm lòe loẹt sặc sỡ kia, ra dáng dấp cũng xinh đẹp, nhưng là tính cách này. . . . . . là làm cho người ta dám nhìn.


      "Rất đơn giản, quỳ xuống trước mặt Hạ vương tử chúng tôi, dập đầu nhận lỗi lầm là được, thuận tiện giúp bổn tiểu thư đem giày lau khô, mới vừa rồi bị đạp phải."


      "Lâm Tuyết, đừng quá phận!" phải là cẩn thận đụng phải sao, có cần thiết như vầy phải ? Huống chi, cũng thực có đạp đến ta, tại sao phải lau giày?


      Lâm Tuyết lạnh lùng cười tiếng, vô sỉ , " cũng có thể lựa chọn làm, bất quá. . . . . Cuộc sống sau này của có thể tốt như vậy, nghe mới vừa lên năm thứ hai đại học? Chẳng lẽ tìm đàn ông? ả đàn bà thối, quyến rũ hết nơi này đến nơi khác, dùng thân thể ghê tởm đó làm sao làm được? cũng có lòng tự ái sao?"


      Nghe được lời của ta, Bạch Tiểu Hoa chợt vừa ngẩng đầu, mâu trung dấy lên lửa giận hừng hực.


      Những người này là phải là những kẻ ăn no có chuyện gì làm?

      Chỉ có Tiêu Lạc Hàn thể, bọn họ thế nào khi dễ , thế nào mắng đều được, nhưng là thể ô nhiễm danh dự như vậy.


      "Các người chớ có gây , giữa tôi cùng Hạ Lưu Ly phải là như vậy, tôi cũng có quyến rũ , . . . . . . Tôi ai cũng có quyến rũ. Các người cũng xem thường tôi, cảm thấy tôi xấu xí, tôi mập. Nhưng các người xinh đẹp như vậy, vóc người tốt như vậy, tại sao còn phải như vậy? Chẳng lẽ là các người ra là hâm mộ tôi sao?" Bất kể, chỉ cần nhắc đến Tiêu Lạc Hàn, để cho gánh hết thảy tội lỗi , là người tốt, càng thêm được mọi người thần tượng lâu dài, thể bởi vì mình chọc phải thành lời đồn đãi chuyện nhảm kỳ quái.


      từ biết, ngôn ngữ có thể cứu sống người, cũng có thể giết chết người.


      Lời đồn đãi lưỡi dao sắc bén giết người thấy máu.


      Lâm Tuyết tiến lên, tát cái làm ngã xuống, trong đôi mắt lóe lên hận ý điên cuồng, "Hâm mộ ? coi mình là thứ gì, ha ha, là buồn cười, Bạch Tiểu Hoa, ngừng hạ tiện ghê tởm, là do bức tôi đến mức này!" Dứt lời, phảng phất cũng khiến ta hết hận mà tựa như còn đến nỗi phải xông lên đá .


      ta chính là ghen tỵ , ghen tỵ ở chỗ mình xinh đẹp, thông minh, vóc người đẹp, nhưng mà lại có thể giành được chiếm được nhiều hoan tâm của đàn ông như vậy. ta phải người ngu, làm sao biết, Hạ Lưu Ly mới vừa là cố ý để thân thể cho đụng vào. Vốn là loại chuyện như vậy ta là đánh chết cũng tin, nhưng là, ta hôm nay tận mắt nhìn thấy, cái này có thể khiến ta tin được sao?


      Tại sao mỗi người đều như vậy.


      Khinh thường đàn bà, thậm chí cũng hôn nào, Hạ Lưu Ly cao quý tuấn mỹ - Hạ vương tử, cư nhiên xấu xí như vậy mà thay đổi giống như đứa ngốc!


      đột nhiên nhớ tới lúc , nam sinh luôn thích trêu chọc nữ sinh, hơn nữa chỉ trêu người duy nhất. Bởi vì thích ấy, cho nên mới phải khi dễ. Cách làm của Hạ Lưu Ly phải là như vậy sao? Bởi vì thích Bạch Tiểu Hoa cho nên mới trêu chọc ta, ngừng khi dễ ta. . . . . .


      là quá tức cười.


      "Đủ rồi!" Hạ Lưu Ly bắt được Lâm Tuyết sắp mất khống chế, hung hăng đem ta đẩy ngã, vui nhìn chằm chằm ta, " nếu tiếp tục như vậy, như vậy. . . . . . Tôi cho nếm thử chút tư vị sống bằng chết."


      Lâm Tuyết kinh ngạc nhìn , nghĩ tới cư nhiên ngay trước mặt Bạch Tiểu Hoa khiến mình khó chịu, trong lúc nhất thời, sắc mặt trầm, tình bất định, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hoa.


      Hạ Lưu Ly hề nữa để ý ta, phảng phất xem ta tựa như là khí. Ngược lại xoay người tới bên người Bạch Tiểu ,đem ngồi dưới đất ngẩn người kéo lên, nổi giận đùng đùng , " là kẻ ngu sao, người khác đánh phản kháng lại hả?"


      Bạch Tiểu Hoa vốn là đủ ủy khuất, hơn nữa người khiến bị như vậy chính là cái tên đàn ông này, có tư cách gì nổi giận mắng , dùng sức hất tay của ra, "Đây phải là ý của sao? Nếu như phải là , ta có thể tìm tôi gây phiền toái? Nữ sinh cả trường hùa nhau bắt nạt tôi sao? mới là cái kẻ ngu, kẻ đại ngu!"


      " . . . . ." Hạ Lưu Ly giơ tay, phản rồi nha .


      Bạch Tiểu Hoa theo bản năng nhắm mắt.


      Chờ đợi trong trung đau đớn có đến, len lén mở mắt ra, lại thấy Hạ Lưu Ly vẻ mặt khinh bỉ nhìn mình.


      "Quả nhiên là ngu." hừ lạnh.


      "Tôi cảm thấy mới là người giống kẻ ngu!" đạo lãnh, thanh hàm lửa giận mơ hồ truyền đến.


      Hạ Lưu Ly cùng Bạch Tiểu Hoa đồng thời quay đầu lại, hấp dẫn tầm mắt là trường bào màu đỏ đung đưa trong gió và—— mái tóc dài đen nhánh


      Chung quanh thân thể Sở Vân hiên tản ra hơi thở mãnh liệt chớ đụng vào, trong tròng mắt phượng hẹp dài lóng lánh lửa giận tuyệt đối, tựa hồ có thể đem thân thể của con người thiêu đốt. Hai tay khoanh lại, loại khí chất quân lâm thiên hạ như như , khóe miệng hàm chứa nụ cười vui vẻ, cả người thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp nguy hiểm, giống như mật hoa hấp dẫn ong bướm tìm đến, tuyệt mỹ, rồi lại như loại độc dược trí mạng.


      Hạ Lưu Ly cam lòng yếu thế nhìn thẳng , cái tay cũng động thanh sắc nhàng bắt được tay Bạch Tiểu Hoa.


      Động tác này tự nhiên rơi vào trong mắt Sở Vân Hiên, trong con ngươi lạnh mỏng quang mang thoáng qua tia ngoan.


      "Gì đây, buông tôi ra!" Tiểu Hoa lại hết sức phối hợp , ngược lại nhịn được trừng , dùng sức mà rút tay của mình ra.


      Hạ Lưu Ly hận được tát cái đập chết , Sở Vân Hiên mới vừa châm biếm nhưng khi nhìn đến nhất thanh nhị sở, cái người đáng chết ngu như heo này ném mất mặt mũi của .


      "Để cho buông tôi ra nghe được sao? Đơn giản là giải thích được." lòng cảm thấy người đàn ông này là phiền toái, nếu mình vì sao mỗi lần đụng phải cũng đều gặp chuyện?


      Ở lúc mãnh liệt giãy giụa, Hạ Lưu Ly tức giận hất tay của ra.


      Bạch Tiểu Hoa lấy được tự do, lập tức chạy đến bên người Sở Vân hiên, tìm được cảm giác an tâm, núp ở phía sau , khuôn mặt nhắn nở nụ cười vui vẻ thỏa mãn làm đau nhói mắt Hạ Lưu Ly. Mà người kia nhìn mình lại còn hất tay mình ra, bàn tay bé lại chỉ lôi kéo vạt áo Sở Vân Hiên, bộ dáng như con chó bị khi dễ khi chủ nhân vắng.


      "Hạ Lưu Ly, nơi này là Trung Quốc, chớ đem những thói quen xấu kia của mang tới Trung Quốc, nơi này phải là địa phương tùy tiện giễu võ giương oai, cũng phải là nào cũng có thể đụng vào!" Sở Vân Hiên lạnh lùng xong, liền dắt tay Bạch Tiểu Hoa, ôn nhu , "Hoa hoa, chúng ta !"


      Nhìn Bạch Tiểu Hoa thuận theo mặc cho dắt , Hạ Lưu Ly như nghe được thanh tan nát cõi lòng.


      Đây là loại cảm giác gì, ra, chỉ biết là trong ngực buồn buồn, lửa giận cũng biết phát tiết từ đâu, vô luận nghĩ như thế nào cũng nghĩ thông.


      Tức giận quyền nện ở thân cây, chảy máu cũng cảm thấy đau, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Sở Vân Hiên cùng Bạch Tiểu Hoa tay trong tay rời .


      Lâm Tuyết ngã ngồi mặt đất, phát rồ nhìn hết thảy mới vừa phát sinh, dám tin lắc đầu, tự lẩm bẩm , " thể nào, quá hoang đường, tại sao, tại sao. . . . . ."


      Chương 1.7:


      Edit: Hương Trần
      Beta: Diễm

      Mà bên kia, Sở Vân Hiên sớm kéo Bạch Tiểu Hoa tới khoa y tế.

      Tự mình giúp thoa thuốc, nhàng xử lý miệng vết thương bị sưng cho .

      Bị thương , cái tát kia cuả Lâm Tuyết là dùng toàn lực mà đánh, khiến cho nửa gương mặt sưng lên, khóe miệng cũng rách da, vết máu rỉ ra.

      "A a. . . . . . Đau!"

      Sở Vân Hiên liếc cái, vui , "Em còn biết đau? Đáng đời!"
      Tiểu Hoa mặt ủy khuất, trong đôi mắt to tràn đầy buồn bã, "Tôi đáng thương như vậy, còn mắng tôi sao!"

      Sở Vân Hiên để ý tới , chẳng qua là nghiêm túc tỉ mỉ đem vết thương của lau chùi, thấy lầu bầu, đưa tay ấn đầu cái mạnh, "Chớ lộn xộn, muốn động tôi cũng quản em."

      Tiểu Hoa cười hì hì kéo cái tay khác của , lấy lòng , "Biết rồi, tôi động được chưa."

      Ngoài cửa sổ bị gió cho thổi vào, màn cửa sổ thuần trắng nhàng lay động, nam sinh tuấn mỹ dịu dàng thay nữ sinh lau chùi vết thương. Năm tháng thanh xuân dù có qua , hình ảnh lúc này lưu lại cho dù đến chết cũng khó có thể quên được. . . . .

      Sở Vân Hiên phải là biết Bạch Tiểu Hoa bị khi dễ, vẫn thờ ơ lạnh nhạt, mặc cho mỗi ngày bị đánh rất thảm, sau đó còn làm bộ như có chuyện gì, bày ra dáng vẻ cười hì hì tới lấy lòng mình.

      vẫn hiểu cái khuôn mặt cười giả ngu kia có điểm nào giống nữ sinh kiên cường ngang ngạnh đó. Tại sao cuộc sống như ý vẫn còn có thể cười vui vẻ như vậy? Mình cũng cho ta cái gì, nhưng vì cái gì ta lại làm giống như được cho rất nhiều, dù mỗi ngày đều cho cũng thỏa mãn.

      nhu nhược, kiên cường, khóc, cười, dịu dàng, rồi lại hết sức quật cường, tự ti, rồi lại cả người tản ra vẻ lạnh nhạt, thiện lương rồi lại ác độc với kẻ thù.

      Dáng vẻ nào mới , biết, cũng muốn biết.

      Bạch Tiểu Hoa là kết hợp đầy mâu thuẫn, có lúc rực rỡ chói mắt thế giới, có ai dám đến gần, mà cũng muốn ai đến gần.

      hiểu, dần dần muốn hiểu cũng hiểu.

      Bởi vì mâu thuẫn, bất luận là loại diện mạo nào, cũng vẫn là , hết sức thích hợp với , có chút nào ổn.

      thấy được trong mắt Hạ Lưu Ly có mê man, tình cảm, thấy được ghen tỵ, thấy được chiếm hữu.

      biết, điều này đại biểu cho cái gì.

      Nhưng cho phép, này là con mồi của , để cho bất luận kẻ nào nhúng chàm, ít nhất tại. Bởi vì tại, trong lòng của nhất định chỉ có thể có Sở Vân Hiên , chỉ có thể thương .

      "Học muội, là đúng dịp, sao tôi thấy ở đâu cũng có thể gặp được em nhỉ?" Tiêu Lạc Hàn vừa vào cửa liền thấy Bạch Tiểu Hoa ngồi ở giường bệnh, cùng người tóc dài, thiếu niên tuyệt mỹ mị tà tứ.

      Nếu như nhớ lầm, hình như là năm nhất vừa mới chuyển tới nhân vật siêu cấp Sở Vân Hiên.

      Con ngươi chợt lóe.

      nghĩ tới Tiêu Lạc Hàn lại đột nhiên xuất , Bạch Tiểu Hoa hết sức kinh ngạc, ngay sau đó cúi đầu xin lỗi, muốn để cho nhìn thấy mình bị thương, trong lòng cực kỳ ảo não.

      "Học trưởng! Ha ha, là đúng dịp, cũng tới xem bệnh sao?" muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình, tới phòng cấp cứu cũng phải là chuyện gì tốt, mình lại còn cười vui vẻ như vậy.

      Còn có, tại sao hết lần này tới lần khác lại đúng ở thời điểm mình chật vật nhất?

      Tiêu Lạc Hàn giống như hề để ý, ngược lại mỉm cười gật đầu , "Ừ, mới vừa học thể dục cẩn thận ngã xuống, tới đây xin thuốc, bất quá. . . . . . nhân viên y tế có ở đây sao?"

      Bạch Tiểu Hoa lúng túng gãi gãi đầu, rầm rì , "A . . . . . , thầy thuốc có chút việc, ra ngoài, lát mới có thể trở lại." cũng thể cho biết, thầy thuốc là bị Sở Vân Hiên ném ra ngoài ? Hơn nữa còn uy hiếp thầy thuốc trong vòng giờ được phép trở lại.

      "Như vậy à, vậy có biện pháp, tự tôi giải quyết ." Tiêu Lạc Hàn tựa hồ có chút tin, lại nhìn chung quanh cái, xác định thầy thuốc có ở đây mới nhớ tới mục đích của bản thân tự tìm kiếm thuốc khử trùng .

      Nhưng thuốc khử trùng, vừa lúc ở trong tay Sở Vân Hiên, giúp Tiểu Hoa thoa thuốc.

      Bạch Tiểu Hoa bắt được tay Sở Vân Hiên, giọng , "Tốt lắm rồi, đừng lau nữa, chút ít vết thương này cũng cần dùng nhiều như vậy, còn lại đưa học trưởng ."

      Sở Vân Hiên sắc mặt hơi lạnh, nhìn như lơ đãng liếc qua Tiêu Lạc Hàn cách đó xa cái, hừ tiếng, cũng gì, mà đem thuốc bỏ vào trong túi mình.

      Bạch Tiểu Hoa nhìn thấy tính trẻ con của khỏi buồn bực, nghĩ ai cũng mắc nợ chắc? Dường như Tiêu Lạc Hàn có đắc tội qua nha?

      Thừa dịp chú ý, vèo cái đem chai thuốc trong túi trộm ra ngoài, cười hì hì chạy vừa quay đầu hướng Sở Vân Hiên , "Cám ơn , Hiên Hiên!"

      Sở Vân Hiên sắc mặt khó coi, hừ tiếng, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

      "Học trưởng, dùng cái này !" Mở ra bàn tay, cười tủm tỉm .

      Tiêu Lạc Hàn dùng giấy khăn lau chùi vết máu, nghe được thanh của , kinh ngạc ngẩng đầu, ngay sau đó khẽ mỉm cười, "Cám ơn học muội!" Cũng dư thừa , cũng có hỏi tại sao thuốc khử trùng ở tay , mà là rất có lễ phép ra câu cám ơn.

      Bạch Tiểu Hoa sắc mặt đỏ lên, khẩn trương ra lời, lắp bắp la hét " dùng mau ạ, nếu vết thương nhiễm trùng."

      Tiêu Lạc Hàn cười nhạt, đưa tay nhận lấy thuốc, trong lúc lơ đãng, chạm được lòng bàn tay mềm mại của .

      Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy cả người tê rần, thiếu chút nữa đứng vững.

      Tiêu Lạc Hàn lại làm ra vẻ cái gì cũng phát ra, hết sức tự nhiên nhận được thuốc trong tay, bắt đầu tự mình thoa thuốc. Nhưng thương thế ở bắp chân của khó tránh khỏi muốn cúi người xuống mới có thể thoa thuốc, có chút tiện.

      Cũng biết lấy dũng khí ở đâu ra, Bạch Tiểu Hoa bật thốt lên, "Học trưởng, tôi tới giúp thoa thuốc!"

      Những lời này, để cho trong phòng hai người đàn ông này cũng kinh ngạc, Sở Vân Hiên quay đầu lại nhìn , Tiêu Lạc Hàn hơi ngẩn ra, tâm tình rất tốt gật đầu, tựa hồ thập phần vui vẻ đề nghị, "Tốt, cám ơn học muội, phiền toái em rồi."

      Mà Sở Vân hiên còn lại là chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Tiểu Hoa, phượng mâu thoáng qua tia lưu quang hiểu .

      Đây ràng là điềm báo.

      Bạch Tiểu Hoa động xuân tâm.

      Nhưng là cái tên Tiêu Lạc Hàn này. . . . . . thấy thế nào cũng cảm thấy có điểm đúng. Cái này nhìn như nam sinh ôn hòa vô hại, đến tột cùng là biểu tượng mà thôi, hay là thiện lương như vậy? Bạch Tiểu Hoa tuyệt đối phải là làm cho nam sinh vừa thấy , cho dù là thấy mấy trăm lần, chỉ cần biết , có giao lưu tiếp xúc qua là tuyệt đối thích như vậy.

      Tiêu Lạc Hàn ưu tú như vậy, đối với Bạch Tiểu Hoa chưa từng thấy qua mấy lần động tâm sao?

      Nhưng nụ cười dịu dàng, cảm thấy có chút cố ý. Hai người đồng thời đều ra hai chữ này là đúng dịp, lên hai người bọn họ chỉ lần ở nơi này đột nhiên dẫn tới huống gặp mặt.

      Đến tột cùng là trùng hợp, hay là cố ý an bài?

      Hơn nữa Sở Vân Hiên có cảm giác sai, người đàn ông này cũng là len lén quan sát mình.

      Ánh mắt kia. . . . . . Cũng giống như thoạt nhìn ôn hòa vô hại như vậy.

      Nhịn xuống Bạch Tiểu Hoa cúi đầu đỏ mặt, ngay cả mắt cũng dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lạc Hàn , Sở Vân Hiên tự chủ hơi nhíu chân mày xinh đẹp lên.

      "Tốt lắm." Bạch Tiểu Hoa có chút thở hổn hển chậm hơi, ràng chuyện tình là nhàng như vậy, nhưng cảm thấy xài hết sức, trong lòng áp lực quả nhiên so với lúc nãy còn nhiều hơn.

      "Cám ơn em, Tiểu Hoa!" Tiêu Lạc Hàn nhìn trợn to con ngươi, cười , "Tôi có thể gọi tên em như vậy sao? Dù sao chúng ta cũng coi là bằng hữu, gọi học muội có vẻ xa lạ quá."

      Bạch Tiểu Hoa lớn bằng này rồi mà chưa từng vui vẻ như thế, ông trời già rốt cục mở mắt sao? Hành hạ gần hai mươi năm, rốt cục định đem hạnh phúc trả lại cho sao?

      ", dĩ nhiên, có, thành vấn đề nữa."

      Sở Vân Hiên chân mày càng nhăn càng sâu, nhìn nổi, xông tới tay túm lấy Bạch Tiểu Hoa, khinh bỉ nhìn nàng cái, lạnh lùng , "Tốt lắm , nên trở về ”. Hình dáng gương mặt hoa si kia là chói mắt.

      Tiêu Lạc Hàn giống như để ý, ngược lại tựa như thuận thể tiếp, "Tiểu Hoa, mau trở về học, tôi sao nữa rồi”

      Bạch Tiểu Hoa áy náy cười cười, ngượng ngùng , " là Sở Vân Hiên, bạn tốt của em, bình thường chính là cái dáng vẻ này, đừng để ý, là xin lỗi."

      Sở Vân Hiên vừa nghe lời này cũng vui lòng, cái gì gọi là bình thường chính là cái này dáng vẻ, đừng để ý? Mới vừa thời điểm đối mặt Hạ Lưu Ly, sao như vậy?

      "Sở Vân Hiên sao, ngưỡng mộ đại danh lâu." Tiêu Lạc Hàn con ngươi chợt lóe, khóe môi nhếch lên ôn hòa vui vẻ.

      "Me too!" Sở Vân Hiên mím môi cười khẽ, nhàng liếc cái, bắt được tay Tiểu Hoa lại nắm chặt, nhàn nhạt bỏ lại câu, "Vậy chúng tôi cũng quấy rầy học trưởng nghỉ ngơi." Xách theo Bạch Tiểu Hoa rời .

      Mãi cho đến đường , Bạch Tiểu Hoa mới từ trong tay thoát khỏi, bất mãn thầm , "Thiệt là, cũng có cùng học trưởng hảo hảo tạm biệt."

      Sở Vân Hiên sau khi nghe xong, hai lời, giận phất tay áo, thân mình hướng phía trước tới.

      Tiểu Hoa thấy thế, đuổi sát lên, túm chéo áo của , " nổi điên cái gì, chờ tôi chút."

      Sở Vân Hiên dùng sức rút áo mình về, cũng quay đầu lại, " trở về cùng học trưởng của hảo hảo lời từ biệt , theo tôi làm gì."

      Tiểu Hoa thế mới biết nổi điên vì cái gì, cười hì hì tiếp tục kéo chéo áo của , làm nũng đuổi theo ở phía sau, "Hiên Hiên, ghen có phải hay ? Ai ui, yên tâm , tôi vứt bỏ , là bằng hữu quan trọng nhất của tôi nga! Ê này, sao chạy nhanh quá vậy ——"

      Năm tháng tuổi trẻ dài dằng dặc trôi qua, thầm mến cùng cảm nắng, cơ hồ là chuyện trong nháy mắt.

      Ở trong nháy mắt tôi gặp đó. . . . . .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.8:


      Edit: Hương Trần
      Beta: Diễm

      . . . . . .

      Học kỳ này tựa hồ hết sức bất thường, tại sao như vậy, bởi vì học sinh chuyển trường giống như hơi nhiều, hết lần này tới lần khác trước sau kém mấy ngày, hơn nữa tất cả cùng ban.

      Chủ nhiệm hôm nay vẫn như cũ treo nụ cười khiêm tốn, tân học sinh lần này, thủng thẳng lên giảng đài.

      "Các bạn học, hôm nay lớp chúng ta lại có bạn học mới, phía dưới, xin bạn học mới lên đài tự giới thiệu mình ."

      Satan!

      Đây là cảm giác đầu tiên khi Bạch Tiểu Hoa nhìn thấy Lãnh Như Phong.

      Người con trai này tóc đen, tròng mắt đen, bộ áo đen bọc lại vóc người thon dài hoàn mỹ. Mặt biểu nét vô tình, nhàn nhạt liếc mắt nhìn phía dưới đồng học, gợn sóng vô tình trong con ngươi tia quang mang, tựa như có chút sinh khí, có chút nhân tính nào.

      "Tôi tên là Lãnh Như Phong ——"

      Sau đó. . . . . . liền thẳng tắp tiêu sái xuống, bắt đầu tìm kiếm chỗ ngồi của mình.

      Trong phòng học vang lên tiếng thét chói tai nhiệt liệt của nữ sinh.

      Mặt nam sinh co quắp!

      Bạch Tiểu Hoa cẩn thận ngẩng đầu nhìn cái, thấy cũng chân chính nhìn mình bên này, khỏi sợ vội vàng cúi đầu. Mà Sở Vân Hiên cũng là luôn luôn trong trạng thái ngủ say, đối với chung quanh phát sinh tình huống nào chút cũng rãnh để ý.

      "Cực giỏi!"

      "Đúng vậy đúng vậy, biểu cảm vô tình mặt của ngược lại đáng !"

      "Cút, …, cái này, là thích loại hình mặt co quắp hả."

      "Hắc hắc, nhưng là là nam sinh tuấn mỹ, há há, lớp chúng ta lần này có sức hấp dẫn ghê!"

      Trong phòng học náo loạn ầm ầm mà chủ nhiệm cũng sớm chẳng biết đâu rồi.

      Lạnh Như Phong quét mắt vòng ánh mắt ngốc trệ chung quanh của mọi người bỏ qua ánh mắt của những nữ sinh xinh đẹp, cư nhiên thẳng tắp bắn về phía Bạch Tiểu Hoa bên kia.

      " phải là muốn ngồi gần tôi bên này ?" Bởi vì Tiểu Hoa là hàng cuối cùng, mà phía trước của nàng vẫn còn có chỗ trống, cho nên Lạnh Như Phong ánh mắt liền rơi vào nơi đó.

      Có lầm hay ? Bên trái là Hạ Lưu Ly, bên phải là Sở Vân Hiên, trước mặt lại tới cái tên Lạnh Như Phong kia, còn cho tôi đường sống sao? Bốn bề hoàn toàn là kẻ thù a, những nữ sinh kia giết mình.

      Xin , đừng tới đây, đừng tới đây!

      Nhưng ông trời già tựa hồ chưa bao giờ thương Bạch Tiểu Hoa, Lãnh Như Phong cứ như vậy thẳng tắp hướng bên này tới, dưới ánh mắt phẫn hận của mọi người cùng nhiều nữ sinh ghen tỵ, đặt mông an vị ngồi xuống.

      Bạch Tiểu Hoa cúi đầu rất thấp, cơ hồ muốn dập đầu ở bàn.

      đôi tay ấm áp mềm mại lại duỗi tới, dính vào trán của , sợ hốt hoảng ngẩng đầu thấy Sở Vân Hiên cười tủm tỉm nhìn mình, khỏi thở phào nhõm, "Gì nữa đây!"

      Sở Vân Hiên , "Sợ dập đầu đau cái trán, cho dập tay tôi."

      " cần, aiii!" Bạch Tiểu Hoa lần nữa , tuyệt vọng nhìn bóng lưng cao lớn tuấn mỹ trước mặt cùng cái lão thái thái kia, lắc đầu cái.

      Tính chỉ cần chuyện bất hòa, dính dấp tới là được, nhìn dáng vẻ của , tựa hồ cũng ngơ ngác, cũng rất khó dây dưa ? Chỉ cần phải giống như Hạ Lưu Ly là tốt rồi.

      Nhắc tới Hạ Lưu Ly, khỏi theo bản năng nghiêng đầu qua gắm , mà giống như cảm ứng được ánh mắt của , cũng vừa nghiêng đầu tới, tầm mắt hai người tránh khỏi chạm cùng nhau, bùm bùm phóng hỏa thiêu: lửa đốt văng khắp nơi.

      Bạch Tiểu Hoa lộ vẻ mặt kinh sắc, sợ vội vàng quay đầu lại, dám nhìn nữa.

      Hạ Lưu Ly lại có chút thất vọng, mới vừa rồi còn cảm giác mình cùng lòng có cảm ứng nhau đây. Mặc dù mới vừa nãy bị hoảng sợ, dáng vẻ còn đáng , nhưng núp mình như vậy để cho hết sức khó chịu.

      Hạ thái tử rất vui vẻ!

      ngày trong quá khứ, bình an vô .

      Trước mặt đồng học quả nhiên đủ an tĩnh, từ đầu tới đuôi cũng cùng mình câu nào. Tại sao? Bởi vì thế mà lại ngủ từ đầu đến đuôi, nhúc nhích chút nào.

      Thiện tai !

      So với Sở Vân Hiên còn có thể ngủ ngon hơn.

      Vị đại ca này buổi tối phải làm kẻ trộm hay là canh bắt trộm?

      Tiểu quỷ ngủ đầu thai a!

      Các nữ dinh vốn là muốn đến gần cũng hết sức thất vọng, vốn là còn muốn chờ lát tự nhiên tỉnh đến lúc đó cùng chuyện cũng có thể, nhưng vị đại ca này lần ngủ chính là cả ngày, động cũng động cái, chủ nhiệm căn bản tựa như nhìn thấy cho nên ngủ được cách an nhàn.

      Tiểu Hoa cảm thấy trong lòng cực kỳ thăng bằng.

      Những học sinh này lấn thiện sợ ác, là vô sỉ! Tại sao chẳng qua là đánh rắm trong lớp bị phạt đứng?

      Mong đợi tiếng chuông tan học lâu rốt cục vang lên, Sở Vân Hiên bởi vì có chuyện cho nên sớm rời , mà Bạch Tiểu Hoa còn lại là bởi vì muốn tài xế đưa đón, muốn độc lập mà kiên trì mình ngồi xe bus học.

      Mắt thấy các bạn học đều lục tục rời , trừ vị bạn học ngồi trước mình này, phảng phất ngủ đến thiên hôn địa ám, hoàn toàn chút ý tứ muốn tỉnh lại.

      Tiểu Hoa ngồi lâu, rốt cục ở lúc trong nháy mắt đó, đưa tay đâm đâm phía sau lưng của .

      Vốn cho là ngủ người sâu như vậy, bị chạm cái khẽ chắc chắn tỉnh, Lãnh Như Phong phản ứng nhanh nhẹn mà mắt thường nhìn thấy, nhảy lên bàn, ánh mắt thẳng tắp nhìn côchằm chằm.

      Bị đôi con ngươi đen nhánh như mực như vậy trực tiếp nhìn, Tiểu Hoa chỉ cảm thấy da đầu tê dại, bất an , "Cái đó. . . . . . Tôi phải cố ý đánh thức , chẳng qua là tan học, ừ. . . . . . Nên, nên trở về nhà."

      Lãnh Như Phong nheo con ngươi lại, từ xuống dưới nhìn Bạch Tiểu Hoa lần, sau đó từ bàn nhảy xuống, bắt đầu thu thập cặp sách của mình .

      Người này giống như chưa từng dùng qua cặp sách hay tập vở, thu thập nửa ngày, vẫn như cũ quyển sách là quyển sách, cặp sách là cặp sách. Mà lại như cũ hết sức ngoan cường tiếp tục xếp, dùng sức mà xếp, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc đẹp trai kia, vẻ mặt biểu tình vô cảm . . . . . .

      "Phì . . . . ." Tiểu Hoa cuối cùng nhịn được, giọng chê cười, lại rước lấy cái ghé mắt của Lạnh Như Phong, vội vàng "Ngại quá, tôi phải cố ý, chẳng qua là cái bộ dáng này của như thi đấu, mặt trời xuống núi cũng chưa thi xong."

      Lãnh Như Phong cau mày, nhìn bài thi cùng túi sách trong tay, ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Hoa.

      "Cái đó. . . . . . Cần tôi giúp sao?" Bạch Tiểu Hoa cẩn thận nhìn , giọng .

      Vốn cho là cự tuyệt, lại nghĩ rằng, người này dứt khoát lưu loát đem cặp sách tập vở đến trước mặt , gương mặt tuấn tú thượng thừa kia, hai viên con ngươi đen nhánh trực tiếp câu lên nhìn .

      Có chút sợ chậm rãi vươn tay, đem bài thi cùng túi nhận lấy, tùy ý qua loa hai cái dọn dẹp thỏa đáng, mỉm cười đưa cho Lãnh Như Phong "Tốt rồi, cầm ."

      Lạnh Như Phong nhận lấy, tựa hồ cảm thấy hết sức thần kỳ, lật xem chút bên phải bên trái, cuối cùng từ trong túi mình móc ra cây viên kẹo que đưa cho Bạch Tiểu Hoa. ( D: xếp có cái cặp sách cũng thần kỳ, tuổi thơ bất hạnh quá )

      Sau đó xoay người rời , lưu lại Bạch Tiểu Hoa tay cầm kẹo que, xốc xếch trong gió ( D: hình ảnh này giống như trong anime đứng đực mặt ra, quạ bay đầy đầu, gió thổi vù vù ).

      ra tên con trai này, đáng như thế!

      Làm sao lại mang kẹo que trong người? Bạch Tiểu Hoa buồn cười đem giấy bọc kẹo que xé ra, nhàng nếm cái, đúng là ngọt!

      Bởi vì thế nào chuyện, cho nên cũng cám ơn được, mà là dùng viên kẹo đường này bày tỏ thiện ý của .

      Lãnh Như Phong. . . . . . nam sinh kỳ quái!

      Ngày thứ hai.

      Bạch Tiểu Hoa mới vừa vào phòng học, liền nhận ra được cỗ khí bất thường, lúc mọi người nhìn chăm chú, lo sợ bất an tiêu sái đến vị trí của mình, lại kinh ngạc phát , bàn mình cư nhiên để phần bữa ăn sáng nóng hổi, còn tản ra mùi thơm nồng nặc.

      chén sữa tươi còn ấm, ngào ngạt thơm nức nghi ngút khói, còn có sandwich mới mẻ ngon miệng.

      trách được tất cả mọi người nhìn mình như vậy.

      Bất quá, rốt cuộc là người nào để ở chỗ này ? Có phải để sai chỗ rồi hay ?

      Đem giấy ở dưới bình sữa tươi nhàng rút ra, thấy phía chỉ viết câu ——

      “Tiểu Hoa, cám ơn , xin nhận lấy tạ lễ của tôi! Tái bút, là Tiêu Lạc Hàn”.

      Bạch Tiểu Hoa đùng cái, mặt liền đỏ giống như trái cà chua.

      Đem thiệp giấy cẩn thận, hết sức trân quý đặt ở trong bàn học mình, dùng laptop gập lại đứng lên.

      Nhớ tới dung nhan Tiêu Lạc Hàn tuấn mỹ, dịu dàng cười, tưởng tượng vẻ mặt của lúc viết tấm thiệp này, khóe miệng tự chủ được nhếch lên. Đặt bữa ăn sáng ở trước mặt, thoạt nhìn khả ái như vậy, khả ái đến mức nhẫn tâm ăn.

      "Làm sao bây giờ, chị muốn ăn hết các em."

      "Vậy vứt bỏ!"

      Hắc, thức ăn trước mặt chợt bị đôi bàn tay trong nháy mắt lấy , ở lúc còn chưa làm ra phản ứng trước, liền bị ném vào thùng rác, vinh quang hy sinh.

      Bạch Tiểu Hoa nổ đom đóm, cặp mắt máu đỏ, giờ phút này tức giận đủ để hình dung tâm tình , cơ hồ giây kế tiếp phải nổ tung.

      "Hạ Lưu Ly, làm gì? tại sao tùy tiện vứt bỏ đồ của tôi." có người nuôi dạy, có tư cách, là tên đàn ông có chút lễ phép.

      "Tự ăn thôi, cho nên bổn đại gia hảo tâm giúp giải quyết xong a, thế nào, quá cảm động sao?" Hạ Lưu Ly cười lạnh, trả lời lại cách mỉa mai.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.9:


      Edit: Băng Thần
      Beta: Tuyết Huệ

      Bạch Tiểu Hoa bị ánh mắt nhìn xuống đến hoảng sợ và ưu thương, ràng người làm sai là mà, vì sao lại còn làm ra vẻ mặt như thế này?

      "Cái tên hỗn đãn này, cặn bã!" Bạch Tiểu Hoa giận đến nghiến răng nghiến lợi, kìm nén nước mắt sắp chảy ra như bão tố, giẫm chân mạnh tới hướng thùng rác.

      Hạ Lưu Ly nhanh tay lẹ mắt, chạy tới nắm chặt bả vai , lạnh giọng quát, "Em muốn làm gì?"

      "Hừ, cần để ý." Hung hăng hất tay ra, bướng bỉnh khom lưng xuống, đem bàn tay vào trong thùng rác.

      Hạ Lưu Ly thấy hành động này, liền biết muốn làm gì, thoáng chốc cảm thấy máu dồn lên tới não, huyết áp tăng vọt trong nháy mắt, suýt nữa phun ra bụng máu rồi.

      Chặn ngang kéo lại, để ý chửi bày hay cắn xé, vẫn cứ kéo đến chổ ngồi của mình, dốc sức giữ lấy .

      Mang điểm tâm của mình đẩy đến trước mặt , dùng giọng điệu ra lệnh thể phản kháng, "Ăn!"

      Bạch Tiểu Hoa hừ lạnh tiếng, nhìn cùng nhìn chút nào, hất mặt nhìn qua chỗ khác.

      Hạ Lưu Ly như con sói hung bạo, ngấm ngầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn mà bướng bỉnh kia, hận thể đem ra ăn tươi nuốt sống.

      "Đừng để tôi lần thứ hai, ăn cho tôi."

      Tầm mắt Bạch Tiểu Hoa ý thức nhìn tới chổ ngồi của Sở Vân Hiên, lại phát ra thằng nhãi này có việc rời đêm qua, mãi cho đến buổi điểm tâm hôm nay, đều có xuất .

      Hạ Lưu Ly đem miếng pho mát ngon đưa tới bên miệng , chút nào để ý đến tiếng hét chói tai xung quanh, lạnh lùng , "Ăn!"

      Bạch Tiểu Hoa quay đầu, bât luận ta có ra lệnh như thế nào, đều ăn.

      Cuối cùng, há miệng ra, con mắt Hạ Lưu Ly sáng lên, lại phát cổ tay mình đau nhói, Bạch Tiểu Hoa hung hăn cắn cổ tay của , hàm rắng bén nhọn dường như bỏ qua miếng thịt nào của .( Ari: Chị cắn Ly nhiều nhất phải)

      Nhíu mi, chịu đau.

      Để cho cắn, vẫn kiên trì đưa đồ ăn hướng về phía , bình tĩnh phun ra chữ, "Ăn."

      Bất đắc dĩ Bạch Tiểu Hoa buông ra, lại thừa dịp thả lỏng, cướp đồ ăn tay , trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chút do dự ném vào thùng rác.

      Nhìn thấy màn này, tất cả yên lặng, mọi người dường như quên hô hấp, tất cả đều ngây ngốc xem màn đầy kịch tính trước mắt này.

      Hạ Lưu Ly ném đồ ăn của Bạch Tiểu Hoa, trong nháy mắt, Bạch Tiểu Hoa ném đồ ăn của Hạ Lưu Ly.

      Quá cường hãn rồi.

      "Em - -" Con mắt Hạ Lưu Ly ngày càng lạnh, giống như băng tuyết tràn ngập, làm cho người ta trong lòng phát lạnh đến chết, " chết chắc rồi!"

      Lúc này Bạch Tiểu Hoa mới nhớ bản thân mình mới vừa làm cái gì, trong lúc này cũng dọa sợ dám hành động chút nào.( Ari: Chị làm nhanh hơn nghĩ http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif

      Trong nháy mắt tay Hạ Lưu Ly sắp bắt lấy áo , bàn tay lớn ấm áp khác nhanh chóng nắm lấy eo , thoải mái ôm vào trong lòng, thoát khỏi móng vuốt của Hạ Lưu Ly.

      Bạch Tiểu Hoa kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt đen nhánh.

      ta--

      Mặt Lãnh Như Phong chút thay đổi nhìn Hạ Lưu Ly, khuôn mặt tuấn mỹ, lãnh lẽo như , giống như làm chuyện hết sức tự nhiên.

      Mặt Hạ Lưu Ly vặn vẹo, nhìn trốn ở trong lòng Lãnh Phong, chỉ cảm thấy loại thất bại sâu sắc, toàn thân vô lực.

      Mà Lãnh Như Phong cũng cho Tiểu Hoa có cơ hội thở dốc, trực tiếp đem khiêng vai, như cơn lốc biến mất.

      Lưu lại khuôn mặt ảo não và phẩn nộ của Hạ Lưu Ly.

      đường lắc lư, dạ dày Bạch Tiểu Hoa thiếu chút nữa bị vỡ ra. Tay của gắt gao nằm bả vai rắn chắc kia, đường chạy trốn, làm cho sắp hôn mê.

      Cũng biết chạy được bao xa, càng biết chạy đến nơi nào. Lúc ngừng lại, vẻ mặt Bạch Tiểu Hoa trắng bệch, toàn thân run rẩy.

      " Vù vù..." Kịch liệt thở hổn hển, chuyện bắt đầu lắp bắp, "Sống, sống lại rồi." Xém chút nữa là chết rồi.

      Trái lại Lãnh Phong, khiêng mình nặng như vậy, chạy xa như vậy, mà mặt đỏ tim đập mạnh, giống như người có chuyện gì, vẻ mặt bình tĩnh đứng dựa cạnh tường, nhìn mặt trời, mặt vẫn như cũ chút thay đổi.

      "Cảm ơn , vừa mới giúp tôi." Bạch Tiểu Hoa giọng .

      Nhưng người đàn ông này giống như có nghe thấy, cũng quay đầu lại, vẫn như cũ tựa vào cạnh tường, ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp.

      "Ài!"... Khẽ thở dài cái, biết cùng người đàn ông này chuyên là tốt, cũng nữa, đỡ phải chọc phiền người khác.

      Lúc này mới bắt đầu đánh giá chỗ này, đoán sai mà, nơi này chắc là tầng cao nhất.

      Ngước lên bầu trời cách đó xa, pha chút gió mát, thổi vào người hết sức thoải mái, trong khí tự nhiên còn có mùi vị của hoa và cỏ, hết sức sảng khoái.

      nơi tốt.

      Quay đầu, thấy Lãnh Phong tựa vào góc tường, đầu hơi nghiêng, nhắm mắt lại, lẳng lặng ngủ thiếp .

      Ánh mặt trời chiếu sáng mặt , làn da trắng bạch như bệnh sáng lên, lông mi dày đậm cong vút, giống như bồ phiến. Bộ dáng ta ngủ, hết sức an tĩnh, Tóc đen bóng vô cùng mềm mại, có vài sợi dài bay trong gió xuân, cuối cùng dán trán ta. cần phải sửa lại, tự nhiên này làm nên mộ hình dáng hết sức đẹp, có vẽ tướng mạo của càng nhu hòa hơn, phải nhà lạnh như băng.( Ari: *tưởng tượng* đẹp trai quá)

      Đột nhiên cực kỳ hâm mộ ta.

      Người này hình như là loại người độc lai độc vãng, mà còn để ý đến ánh mắt người khác, tự do tự tại, muốn làm gì làm.

      tốt!

      Bạch Tiểu Hoa tự giác liền đối với Lãnh Phong sinh ra cảm giác tốt đẹp, rất muốn kết bạn với ta. Vì thế lặng lẽ đến bên cạnh ta, nhằng dựa vào vách tường ngồi xuống.

      Vừa rồi ta mới nhìn cái gì?

      Nhìn theo ánh mắt của ta, Bạch Tiểu Hoa cũng ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời.

      Nhìn hồi, cảm thấy có gì đặc biệt, có chút thấy vọng.

      "Tôi phải nhìn mặt trời."

      Bên tai truyền đến tiếng nhàn nhạt của ta, có lẽ vì bình thường gì, cho nên giọng có chút khàn khàn khô khốc, lại vô cùng có hương vị, loại...hương vị đàn ông nhàn nhạt.

      "Tôi nhìn mặt trời." Giống như người làm chuyện xấu bị bắt lại, Tiểu Hoa chột dạ phản bác, nghiêng đầu sang chổ khác.

      Bên người truyền đến thanh lác đác thưa thua, Bạch Tiểu Hoa thấy ta đứng lên, dùng vẽ mặt nghi hoặc nhìn ta.

      ta gì nhiều, chỉ bỏ lại hai chữ chờ tôi, liền rời .

      Bất quá 10 phút sau, Lãnh Phong lại xuất , Bạch Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn thấy nhiều thứ tay ta, hiểu ta muốn làm gì.

      Lãnh Phong cầm gói trong tay đưa tới trước mặt , biểu tình khuôn mặt, vẫn như cũ có ti tí biểu cảm gì, chỉ là thản nhiên , "Cho ."

      Tò mò nhận lấy, Bạch Tiểu Hoa chần chừ mở cái gói ra, lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn ta, "..."

      Lãnh Phong gì thêm, mà lại ngồi xuống kế bên .

      Đống đồ trong túi, chúng là bửa ăn sáng mà Tiêu Lạc Hàn mang tới, nhưng mà mình chưa kịp ăn lại bị Hạ Lưu Ly ném vào thùng rắc.

      Sữa tươi, bánh Donut, còn có sandwwich.

      biết là loại cảm giác gì, nước mắt Bạch Tiểu Hoa liền chảy xuống.

      nghĩ đến câu -- Có đôi khi, câu quan tâm cùng hành động vô ý, lại có thể làm tan biến tất cả kiên cường.

      lấy sữa ra, chảy nước mắt, hung hăn hút hơi, sau đó nuốt từng ngụm từng ngụm bánh Donut.

      Lãnh Như Phong vẫn tựa vào tường như cũ, đứng lặng bên cạnh , ngẩng đầu nhìn trời.

      Nước mắt Bạch Tiểu Hoa ngày càng nhiều, cuối cùng khóc lớn lên, dường như khàn cả giọng, đem tất cả ủy khuất cùng phân nộ trong lòng đều theo nước mắt chảy ra ngoài.

      Tại buổi sáng ấm áp này, nước mắt thiếu nữ, dịu dàng thiếu niên, lặng yên, xinh đẹp như đóa hoa.

      Bắt đầu từ hôm nay, quan hệ hai người bắt đầu thân thiết cách nhanh chóng.

      Trong mắt Bạch Tiểu Hoa khuôn mặt Lãnh Phong vẫn chút thay đổi, còn cảm giác sợ hãi nữa.

      Người đàn ông nhu hòa lương thiện, nhất định phải biểu mặt, đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Hoa nghĩ như vậy, cũng mới lĩnh hội được cảm giác này.

      Trong mối quan hệ đó như tam giác vô cùng hòa hợp, Sở Vân Hiên cũng đối đãi với Lãnh Như Phong như Hạ Lưu Ly cùng Tiêu Lạc Hàn. Việc này cũng khó trách, bình thường Lãnh Phong đều ngủ, ngẫu nhiên tĩnh lại cũng gì, chỉ nhìn lướt qua Sở Vân Hiên chế giễu hoặc truyện cười gì đó, sau đó lại cảm thấy nhàm chán, tiếp tục ngủ.

      Ba người bên này quá thoài mái, có nghĩa là người bên cạnh nào cũng thoải mái.

      Tính tình Hạ Lưu Ly càng ngày càng tốt, ai cũng dám chuyện với ta, sợ chọc vào lại trở thành nơi trút giận. Tính tình của Hạ Lưu Ly như bom hẹn giờ, bị nổ bùm cái hài cốt còn.

      Nhưng hôm nay, Hạ Lưu Ly dường như hết sức bình tĩnh, cũng có động tĩnh gì lớn, mà là an phận ngồi chỗ, chuyên tâm đọc sách.

      Đúng là gặp quỷ, Hạ Lưu Ly tự nhiên lại đọc sách sao? Nếu là như vậy lão thiên gia cũng phải cảm động chảy nước mắt vui mừng.

      Nếu có người nào can đảm chạy lại nhìn xem, khẳng định bị sét đánh làm cho ngoài khét trong sống.

      Bởi vì thứ Hạ thái tử xem phải cái gì khác, mà là sổ tay 36 kế đương.

      Người này trong mắt mọi người là đại thiếu gia hoa tâm, lãng tử bất cần đời, kỳ vẫn là con gà tơ. Tuy có nhiều mỹ nữ xung quanh, có lẽ từ thích sạch , mà Hạ thái tử lại thích người dưới thân toàn mùi nước hoa, đối với những người phụ nữ này đều có hứng thú, chỉ cho phép các ngồi xa ta chút, khoảng cánh tay hay gì đó của .

      Lần trước cướp nụ hôn đầu của Bạch Tiểu Hoa, kỳ cũng là nụ hôn đầu tiên của ta.( Ari: à há, Ly sạch nhoa http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif)

      Giờ phút này, người này hăng hái xem quyển sổ tay nhập môn sơ cấp tình này, cân nhắc mỗi điều trong này.

      Bổng dưng, Bạch Tiểu Hoa cảm thấy trận gió thổi qua, liền đứng dậy mà nổi cả da gà, quay đầu, liền nhìn thấy Hạ Lưu Ly nhìn chằm chằm vào mình, thấy cũng nhìn ta, khỏi cười nụ cười tươi, lộ ra cái răng u ám, dọa Bạch Tiểu Hoa đồ mồ hôi lạnh, cũng dám nhìn ta, chỉ cần là bên trái, giống nhứ thấy gì, giống như phong tỏa.( Ari: Nụ cười sát của bị chị biến thành nụ cười hắc ám.. A men)

      Hạ Lưu Ly liền buồn bực.

      Bên trong ràng có ghi, đối với người thương nhất định phải ôn nhu, được lớn tiếng chửi bậy, mỗi ngày đều phải cười với , để cho cảm thấy rằng được ở cùng với mình hết sức thoải mái, cũng có cảm giác an toàn.

      Vì thế, thái tử Hạ lại nở nụ cười, cười ôn nhu như thế, thậm chí hàm răng trắng luôn tự hào của ta cũng lộ ra. Cũng đúng rồi, sau khi ta nở nụ cười như thế, Bạch Tiểu Hoa giống như càng bài xích ta cách nghiệm trọng, trước khi còn có thể chuyện qua loa, còn có thể có cơ hội cùng đối diện, mà lúc này giống như là số , ta hoàn toàn bị nhốt vào lãnh cung rồi.

      Vì thế, Hạ thái tử chút cũng nổi giận bắt đầu sử dụng chiêu thứ hai, đó chính là hoa tươi.

      nào thích hoa, cho nên hoa luôn luôn là sát chiêu của các nam sinh.

      Buổi sáng trời mới nhô lên Hạ Lưu Ly liền rời giường, lân đầu tiên kiên trì đến trường học, sau đó để bàn của Bạch Tiểu Hoa bó hoa Hồng Mân Côi. Sau đó lại lặng lẽ rời , đợi cho đến khi học, mới từ trong xe bước ra, tâm tình kích động chạy về phía trường học. ta khẩn cấp muốn thấy biểu tình của Tiểu Hoa, nhất định rấy vui vẻ, sau đó liền cùng hòa hợp.

      Mà đến khi ta bước vào phòng học, khí vẫn như ngày thường, Bạch Tiểu Hoa vẫn như cũ cùng Sở Vân Hiên đùa giỡn, Lãnh Phòng ngồi phía trước ngẫu nhiên cùng trò chuyện.

      Càng nghĩ càng thấy lạ, vì sao đến lúc này có phản ứng?

      Khi ánh mắt của ta nhìn xuống thúc rác, cư nhiên phát ra hoa của mình tặng, lại vô cùng thê thảm nằm trong đó.

      Vì cái gì lại vứt ? ta có ki tên, có khả năng Tiểu Hoa bởi vì đưa mà vứt ?

      Chẳng lẽ vì hoa Hồng Mân Côi quá tục sao? Cũng đúng, Hồng Mân Côi rẻ như vậy, cũng phải là loại sang quý gì, đương nhiên đặt trong mắt, là ngu dốt đến chết, tự nhiên mua hoa Hồng Mân Côi, trở về phải cho quản gia kia thông suốt.

      Vì thế , vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hạ Lưu Ly lại ôm bó hoa Hồng Lam to, đặt ở bàn Bạch Tiểu Hoa, lần thứ hai lặng lẽ rời .

      Đợi cho đến khi các học sinh lục đục kéo đến đông đủ, mới ngáp, cực kì hưng phấn chạy về phòng học.

      Lần này, như ta ước nguyện thấy được hoa hồng lam, thành công, Bạch Tiểu Hoa chấp nhận hoa hồng,

      Mà đến khi ta đến gần mới thấy, thiếu chút nửa xù lông lên! Chỉ thấy Sở Vân Hiên đem bó bông hồng lam kia đặt ở bàn của mình, cái bông bị cắt, sau đó kéo từng cánh hoa hồng ra, sơn móng tay.( Ari: Phen này tức ói máu… hihi)

      P.s: Còn 1 phần nữa là hết chương 1 nhé!

      All: Cảm ơn các bạn, chung tình trạng cóp truyện cũng ai xa lạ gì nữa rồi.....Thôi kệ vậy, các bạn cứ thanks và Cmt ủng hộ là được, còn phần đặt pass nếu đặt chắc 10c Ari ms đặt 1c thôi, các bạn cứ yên tâm. Thanks+ cmt nhiều mình sent pass^^

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.10:


      Edit: Băng Thần
      Beta: Tuyết Huệ

      Trong lớp học thể dục, Bạch Tiểu Hoa tính tranh thủ lúc rảnh rỗi, nghỉ ngơi trước tiết học kinh tế cực kỳ độc ác.

      Mới vừa thay đồng phục xong, ra liền bị dám nữ sinh kéo đến góc hành lang, sắc mặt thiện cảm nhìn chằm chằm vào , có mấy người nữ sinh nhìn có vẻ hung dữ, thậm chí bắt đầu mạnh tay đánh rồi.

      “Hạ Lưu Ly vì mày mà đến trường học tuần rồi mày biết ?”

      lạ, ràng là người quái dị, vì cái gì chứ?”

      “Dạy dỗ trước rồi sau !”

      người xấu xí ngu ngốc.”

      Đại khái bảy tám nữ sinh, mỗi người câu, líu ríu ngừng.

      Trường học chính là xã hội kéo bè kéo phái, cho nên tạo ra đám đần độn như vậy.

      Bạch Tiểu Hoa cũng gì, chỉ lạnh lùng, quật cường nhìn các .

      biết là vì bọn họ mà cảm thấy bi ai, hay là vì chính bản thân .

      ràng nên ghen tị với các ấy, oán hận các ấy, hâm mộ các ấy. Thế nhưng vì cái gì, lại cứ làm cho suy nghĩ rối rắm lại, các ấy hâm mộ , ghen tị , còn thầm cười nhạo những nữ sinh ấy.

      Tự khinh bỉ bản thân mình, xem thường ghen tỵ của mọi người, như vậy xin hỏi, những người này, cuối cùng là dạng người gì?

      muốn tát cái để cho mấy nữ sinh này tỉnh lại, nhưng dám. sợ bản thân mình chưa kịp mài móng vuốt, bị làm cho sạch rồi.

      Lòng người, đáng sợ.

      Ghen tỵ, có thể hủy hoại người con .

      Bạch Tiểu Hoa cảm thấy bất đăc dĩ, hèn mọn như bản thân mình, chỉ muốn im lặng, kết thúc bốn năm đại học để nuối tiếc mà thôi. cầu như vậy, ngược lại lại thành hy vọng xa vời.

      “Các ở trong này làm cái gì?”

      May mắn, để cho may mắn gặp người như vậy…

      “Giờ học xong lâu rồi, vẫn còn tản ra?”

      Cái người này luôn luôn làm cho mình xấu hổ, chịu nổi, thời điểm cần có giúp đỡ lại xuất người con trai.

      “Đừng để cho tôi lại lần thứ hai, lập tức tản ra!”

      giống như là lần đầu tiên thấy ta lộ ra vẽ tức giận như vậy, mày có hơn nhăn chút, con mắt ôn hòa sáng lên tia sắc bén, giọng có chút nặng, lại vẫn lạnh nhạt tiêu soái như cũ, ôn nhu như ngọc.

      Hóa ra, mỗi lần nóng giận vẫn ôn nhu như vậy.

      Tiêu Lạc Hàn như là thần Thủ Hộ của , mồi lần đều có thể giải cứu trong lúc nước sôi lửa bỏng.

      sao chứ?”

      Tiểu Hoa lắc đầu, “ có việc gì, cám ơn .”

      Tiêu Lạc Hàn cười , “Cám ơn tôi cái gì? Tôi chỉ qua nhắc nhở các ấy thời gian lên lớp nhanh mà thôi.” Nháy mắt cái, dường như cần nhiều lời, .chỉ im lặng nhìn

      Tiểu Hoa biết, đây là Tiêu Lạc Hàn cấp cho mình bậc thang, hề muốn thương hại tự tôn của mình mà thôi.

      Ngẩng đầu, lại phát ta vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào ,trong con mắt sáng dường như nhìn thấu tất cả, làm cho cảm thấy sợ sệt nhưng cũng say mê.

      Khi phục hồi tinh thần lại, lại phát ta nắm tay , mà cũng cự tuyệt, tất cả đều cực kỳ tự nhiên. Bàn tay to lớn của ta, bao phủ lấy bàn tay bé của , ấm áp.

      Dường như cái gì cũng nghe được, nhìn thấy, toàn bộ thế giới đều thành màu xám trắng, chỉ có ta là màu sắc rực rỡ.

      “Có đôi khi, cảm thấy em giống như loại động vật.”


      Sắc mặt Bạch Tiểu Hoa say mê trong xuân tình lại ngẩn ra, lúc nghe được như động vật, tâm, có chút bối rối. biết giông loại động vật đó, cho nên đối với chuyện đó hết sức mẫn cảm, tuy tự bản thân mình, Tiêu Lạc Hàn là vô ý, là cẩn thận, cũng phải đùa cợt , nhưng, lại vẫn cảm thấy đau đớn.

      “Chính em cảm thấy sao?” Tiêu Lạc Hàn giống như biết cảm xúc của Tiểu Hoa, cũng nhìn sắc mặt của càng lúc càng khó nhìn, ngược lại giọng vẫn như cũ, thản nhiên , “Em luốn từ từ , từ từ chạy, từ từ bộ, từ từ phơi nắng, đến ngay cả tình cảm…Cũng từ từ, mỗi lần nhìn thấy em, đều nghĩ đến con rùa!”

      “Ô Quy!”( Ari: Con rùa nha) Bạch Tiểu Hoa chấn kinh rồi, kinh ngạc, trong lòng khó chịu nháy mắt biến mất, sắc mặt tái nhợt chợt hồng hào, tâm tình khuẩn trương thả lỏng, tình cảm thất vọng lại cháy lên mãnh liệt.

      “Chẳng thế em cho là con gì?” Biểu tình của Tiêu Lạc Hàn cực kỳ hồn nhiên cũng cực kỳ vô tội nhìn Bạch Tiểu Hoa, khóe miệng ôn nhu thanh nhã cười.

      “Ha ha…” Bạch Tiểu Hoa cười gượng, xấu hổ , “Em chỉ là kinh ngạc chúng ta nghĩ đến cùng loại động vật, kỳ em cũng chuẩn bị Ô Quy.”

      vậy sao? liền biết em cũng nghĩ như vậy, khà khà.” Tiêu Lạc Hàn dường như rất cao hứng, thường ngày rất nghiêm túc, thế nhưng trong ngày hôm nay lại nở nụ cười, tuy cũng là nhàn nhạt, cười ôn hòa, nhưng chưa bao giờ thấy cười thoải mái như vậy.

      Đương nhiên, nụ cười của có thể ảnh hưởng đến Bạch Tiểu Hoa, trước khói mu bay qua mà phát sáng, lần nữa đạt được hy vọng làm cho người ta càng thêm thỏa mãn, cao hưng, hơn nữa thể buông tay.

      Đây là lễ vật mà cho , biệt hiệu.

      , Ô Quy kỳ rất đáng .

      , nhà trước kia có nuôi con rùa.

      , chúng ta kết giao .

      Khoảng thời gian này, đối với Bạch Tiểu Hoa như dừng lại.Thế nhưng, lá rụng xuống, rơi trúng đầu Bạch Tiểu Hoa ngây ngốc.

      Tiêu Lạc Hàn cười , khớp xương ràng, ngón tay thon dài sạch xoa xoa đầu , cẩn thận đem mấy cái lá cây lấy ra.

      Sau đó, ôn nhu nhìn , , “Tiểu Hoa, có muốn cùng kết giao ? Chỉ là Ô Quy của mình …”

      Trong phút giây này, dường như thế giới của Bạch Tiểu Hoa nở hoa tình.


    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.1: Bốn người đều là kẻ điên.


      Edit: Băng Thần
      Beta: Tuyết Huệ

      Bạch Tiểu Hoa nằm ở giường, lăn qua lộn lại, cuối cùng bắt đắc dĩ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trần nhà.

      Haizzzzz!

      là buồn bực chết được, sao bản thân mình lại ngốc như vậy? Người ta đều mở miệng, khi đó mau nhào lên lại còn giả bộ rụt rè, là muốn tát mình cái mà!

      Buổi chiều nhận được lời thổ lộ của Tiêu Lạc Hàn, bởi vì khẩn trương quá mức, lại lắp bắp trả lời, " Này...cái này... Em phải hỏi ba em chút!"

      Lúc ấy, mặt Tiêu Lạc Hàn lạnh băng, bị mình câu này vài giây sau cũng nên lời.

      tại nhớ lại, cảm thấy xúc động muốn chui xuống hố.

      ảo não, mí mắt dần chịu nổi mà ngủ thiếp , cũng biết mơ thấy cái gì, khóe miệng Tiểu Hoa nở nụ cười.

      Mãi cho đến ngày hôm sau mang theo mắt gấu trúc tới trường học, vừa đến cổng trường, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

      Tiêu Lạc Hàn quá xuất sắc đứng bên ngoài cổng trường được rất nhiều người chú ý, người trong trường hầu như đều biết nên cũng dám lại gần, nhưng vẫn có nhiều người đường đều nhao nhao liếc trộm , có số nữ sinh còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

      Bạch Tiểu Hoa biết vì sao, tâm tình có chút hỗn loạn.

      Cúi đầu xuống giả vờ nhìn thấy , chậm rãi về phía cửa trường, hy vọng Tiêu Lạc Hàn phải đợi .

      Bây giờ là lúc sắp vào lớp, nên đặc biệt nhiều người.

      Thừa dịp hỗn loạn, Tiểu Hoa nhanh chóng chạy tới trường, xấu hổ ngày hôm qua chưa tan hết, có khả năng đối mặt với Tiêu Lạc Hàn bây giờ.

      Nhưng mà ông trời đúng là thích đối nghịch với , muốn chạy, nhưng người khác lại cho thực được.

      Tiêu Lạc Hàn vui vẻ đứng trước mặt mỉm cười với Tiểu Hoa, cúi đầu nhìn bộ dáng bối rối của , cười nó, "Hi! Tiểu Ô Quy!"

      Bạch Tiểu Hoa ngẩng đầu, được tự nhiên nhìn cái, lại cúi đầu, giọng , "Hi..."

      " đợi em, thôi!" Dứt lời, tự nhiên dắt tay , cũng thèm để ý những ánh mắt kinh ngạc xung quanh.

      Bạch Tiểu Hoa cũng bị hành động của làm cho tay chân luống cuống, cho dù cần nhìn cũng biết, bản thân mình bị ánh mắt căm phẩn lạnh như băng của nữ sinh chung quanh xử chém rồi, hung hảng chém nát--

      Từ hôm qua cho đến hôm nay, tâm tư vẫn ở trạng thái mơ hồ. cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra đều chân thực, có bạn bè, bản thân cũng có bạn trai, trong tháng ngắn ngủi ở đây, toàn bộ những điều có được, đều là nhưng người ưu tú trong trường như vậy, cảm thấy quá giả dối.

      Hạnh phúc tới quá nhanh, làm cho có chút phản ứng kịp.

      Tiêu Lạc Hàn vẫn nở nụ cười ấm áp như cũ, coi những ánh mắt chung quanh như có, gắt gao nắm lấy tay , cúi đầu hỏi, "Em rất lạnh sao?"

      Bạch Tiểu Hoa dám ngẩng đầu nhìn , chỉ lắc đầu trả lời, "Tay của em lúc nào cũng lạnh, cho dù là màu hè cũng lạnh."

      Tiêu Lạc Hàn sau khi nghe xong, dường như cau mày suy nghĩ chút, sau đó nắm tay , giơ lên bờ môi của mình, hôn cái, , "Sở dĩ tay em có nhiệt độ, là vì nó tìm nơi ấm áp để dựa vào."

      Mà bàn tay to lớn ấm áp này, chính là !

      Còn chưa hưởng thụ hết lãng mạn khó có được này, bàn tay kia bị bàn tay to lớn năm giữ, vốn cho là của Tiêu Lạc Hàn, cho nên có chút thẹn thùng, cũng cự tuyệt. Vốn là hối hận ngày hôm qua lập tức kết giao, nghĩ tới bây giờ mới sáng sớm, Tiêu Lạc Hàn liền dùng hành động chứng minh rồi, cho nên giờ phút này tâm tình trong sáng la thường.

      Hoắc, khóe mắt vừa liếc lên bên trái, bên trái của mình... Dường như xuất đôi chân của nam sinh, mà hai chân này, khoảng cách rất gần, mà còn, cảm giác tay phải và tay trái, dường như có chút khác nhau--

      "Buổi sáng tốt lành!"

      Kinh ngạc quay đầu, Hạ Lưu Ly đứng cười nhưng thực ra trong lòng muốn cười chút nào.

      "A!" Bạch Tiểu Hoa bị dọa thét lên tiếng, theo bản năng muốn lui về phía sau, mà Hạ Lưu Ly hơi dùng lực chút, liền đem tay của trong tay Tiêu Lạc Hàn buông ra.

      giải thích, đoạt lấy Tiểu Hoa, liền nắm lấy bắt đầu chạy.

      Mà khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Lạc Hàn cũng biến đổi, phản ứng nhanh, liền đuổi theo bọn họ

      " làm gì vậy, buông ra!" Tiểu Hoa liều mạng vùng vẫy, Hạ Lưu Ly người này bị làm sao vậy, phải xin phép nghỉ tháng sau? Hôm nay mới ngày thứ ba, thấy xuất rồi.

      "Câm miệng cho Lảo Tử! Tử tam bát!" Trách sao đêm qua cảm thấy tâm thần hoang mang, thông minh, sáng nay đến trường, nếu tin vào cảm giác hôm qua, chừng cái ngốc này bị người khác bắt cóc rồi. đúng là giây cũng thể được sơ suất, bây giờ có phải đàn ông đều trọng khẩu vị con như vậy? Bản thân mình để ý ngốc này còn chưa tính,Sở Vân Hiên cũng chạy đến cướp đoạt, có nhất thiết phải đến Tiêu Lạc Hàn cũng tới chen ngang sao?( Ari: còn thiếu Lãnh Phong~ Phong phải dạng vừa ddaauuu )

      Nghĩ tới đây, liền cảm thấy ngực dồn nén ngọn lửa tên, bỗng chốc bàn tay nắm lấy tay Tiểu Hoa càng dùng lực mạnh hơn.

      " muốn mang tôi đâu?" Lúc Tiểu Hoa nhìn cửa trường học càng ngày càng xa chiếc xe thể thao, trong lòng liền cảm thấy bất an.

      Hạ Lưu Ly quay đầu hung dữ cười, lộ ra chút u, nụ cười cực kỳ tà ác, ái muội , "Lão Tử muốn bắt nhốt em lại ngay bây giờ, xem em còn dám cho Lão Tử đội nón xanh nữa !"

      Nhốt ? Còn cho đội nón xanh là sao?

      " lại bậy bạ cái quỷ gì đó, đừng quái lạ nữa được , sắp vào lớp, cũng đừng náo loạn."

      Ánh mắt Hạ Lưu Ly nhìn Tiểu Hoa giống như là nhìn con mồi, gắt gao nhìn chằm chằm , nghiêm túc , " cực kỳ nghiêm túc, em nghe cho lời , em là của lão tử, mấy người con trai khác đừng hòng mơ tưởng đến em" dứt lời, để ý đến vùng vẫy của , sống chết cố kéo về phía trước.

      Bạch Tiểu Hoa liền bất động, tùy ý để cho kéo mình, dù sao quay lại đằng sau cũng thấy Tiêu Lạc Hàm dần dần chạy tới, liền cất giọng la to, "Em ở trong này, học trưởng, học trưởng, nơi này--"

      "Mẹ nó!" Hạ Lưu Ly phát hỏa, trực tiếp kéo nghiêng , dùng lực ném lên vai, hung hăng đánh vào mông , "Lão Tử cho em la lên ah, đánh chết em!"

      Mở cửa xe, ném vào.

      Lúc còn chưa bắt đầu chạy trốn, liền đem cửa xe đóng lại, cũng nhanh chóng lên xe, khởi động chân ga.( Ari: Tưởng tượng cứ như phim hành động í :))

      Tay Bạch Tiểu Hoa mở cửa xe, Hạ Lưu Ly bình tĩnh nhàng ấn xuống chốt đóng mở, chỉ nghe tiếng cạch, cửa xe khóa trái, cho dù có làm cách nào cũng kéo ra được.

      Xe khởi động, Tiêu Lạc Hàn cũng vừa lúc chạy tới.

      "Mở cửa!" Khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra vẻ tức giận cùng hung hãn.

      Hạ Lưu Ly nhếch môi cười lạnh, môi khẽ nhếch, phun ra hai chữ, tuy nghe được, nhưng Tiêu Lạc Hàn có thể thấy ràng.

      -- nằm mơ!

      "Học trưởng!" Tiểu Hoa vuốt cửa sổ, liều mạng hét to.

      Hành động này, càng làm cho Hạ Lưu Ly tức giận, nhiều lời, nhấn mạnh chân ga chạy như điên.

      Tiêu Lạc Hàn đứng cực kỳ gần thiếu chút nửa bị xe lai bất ngờ mà ngã nhào, may mắn nhanh chóng ổn định lại thân thể, con ngươi ôn hòa giờ phút này phủ đầy băng tuyết, toàn thân tản ra sát khí dày đặc!

      Xoay người chạy hướng bãi đỗ xe, lái xe của mình ra, liều lĩnh đuổi theo.

      Mà vừa vạn lúc này Sở Văn Hiên vừa tới cửa trường liền nhìn thấy Bạch Tiểu Hoa vùng vẫy xe Hạ Lưu Ly, biến sắc, quay đầu, lái như điên đuổi theo.

      Ba chiếc xe thể thao cao cấp đồng thời chạy đường, làm cho mọi người dừng bước, ngờ vực nhao nhao.( Ari: Hãy tưởng tượng nào các bạn, chị tác giả cho chap này như phim hành động í nhỉ :))

      Mà lúc này Hạ Lưu Ly dám thả lỏng giây phút nào, nghĩ đến Tiêu Lạc Hàn và Sở Vân Hiên có thể theo kịp, đúng là khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. ràng người là thiếu chủ, người là hội trưởng hội học sinh, sao ở trường học làm tốt công việc của mình là được sao? Vì sao nhất định phải cướp của lão tử đến cùng chứ?

      Khi thấy phía sau xe thể thao màu trắng của Tiểu Lạc Hàn, còn có chiếc xe thể thao màu đen.

      "Chết tiệt!" Sở Vân Hiên lại theo đuổi phía sau. TMD,lần này là phiền toái lớn, bị hai chiếc xe đuổi theo, áp lực rất lớn.

      này lại còn vùng vẫy ngừng, ngừng cấu véo , những thế còn ríu ra ríu rít ngừng. chỉ muốn lái xe, mà còn phải lái xe tốc độ, tránh cho hai tên phía sau đuổi theo, nhất định rất phiền toái, còn phải chiếu cố này tốt, xung đột va chạm này, nếu cẩn thận đánh lên mà , nghĩ lại liền cảm thấy đau lòng.( Ari: Tội nghiệp , lúc làm mấy việc :)))

      Quả có chút thể tin được, trước vẫn tuyên bố muốn cắt đứt với , mà bây giờ lại để ý như vậy.

      Tốc độ liên tục tăng nhanh , hai chiếc xe phía sau càng nhanh hơn.

      Từ từ con đường càng ngày càng nghiêng, sau cùng tiến vào mảnh đất trống người, vừa nhìn thấy điểm cuối. Gió bão nổi lên từng trận cát vàng, thanh điếc tai xa tận mây xanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :