1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đời ngọt ngào - Bạc Hãn Khinh Y Thấu (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 28: Này Thuộc Về Sở Hữu Của An Thế Trúc.

      Editor & Beta: Ngọc .




      Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc liên tục gọi hai lần, đầu chui vào trong chăn co rụt lại, sống chết chịu rời giường, đêm qua tuy rằng có xâm nhập thân thể, nhưng dùng phương thức khác, cũng coi như nếm được vị, ép buộc đến nửa đêm mới để ngủ, An Thế Trúc nhìn dáng vẻ xinh đẹp mở nổi mắt của , cũng từ bỏ gọi dậy.




      mấy câu với Trần Khải Sơn, để cho bọn họ xuống núi trước, mấy người đó nhìn cười đến ý vị thâm trường, Diệp Chí Thành ồn ào : "Nhớ mang ga giường về nhà giữ làm kỷ niệm!"




      Vẻ mặt An Thế Trúc trấn định liếc xéo ta cái, cũng lười giải thích, sớm trở về phòng chút. giường rối loạn thành nùi, trong phòng cũng tràn ngập loại hương vị tình ái đặc biệt, An Thế Trúc cởi quần áo lại bò lên giường.




      Cố Thiến Thiến buồn bực duỗi chân, cả đêm ngủ ngon, ngủ lại bị gọi dậy, sau đó lại ngủ được lát, bàn tay ở thân thể tác quái, bị kích thích quá lớn, muốn bất tỉnh cũng phải tỉnh, nghẹn bụng tức, lập tức phát tác với An Thế Trúc.




      " đủ rồi đấy... Này..."




      Cố Thiến Thiến căm giận giãy dụa, An Thế Trúc nhiệt tình ở người hôn tới hôn lui, để ý chút giãy dụa của , dùng đầu gối tách hai chân của ra, đè , Cố Thiến Thiến dám lộn xộn, ở trước cốc hoa đặt vật cứng nóng bỏng, đặt ở cốc hoa ngừng mà ma sát.




      Đêm qua dùng phương thức này, ma sát hai lần, cuối cùng bắn đầy thứ gì đó lên đùi , ga giường có cách nào gọi người đến thay, nửa đêm tắm sạch, còn cảm thấy ở chóp mũi vẫn đầy mùi này, vừa giận lại vừa buồn bực.




      khi nghĩ vậy, Cố Thiến Thiến lại bắt đầu từ chối, An Thế Trúc cắn vành tai của , thấp giọng uy hiếp: "Cứ lộn xộn nó tự đâm vào liên quan đến đâu."




      Cố Thiến Thiến căm giận đánh mấy cái ở sau lưng , An Thế Trúc vô cùng am hiểu nghiên cứu thân thể của , ngừng gây cho cảm giác vui thích, sau đó Cố Thiến Thiến nghĩ mình cho làm thế căn bản là vì cho rằng, loại chuyện này nam nữ kỳ là hưởng thụ bình đẳng, cho nên mới đá bay .




      Người nào đó từ chối thừa nhận, cho dù muốn đá, cũng bởi vì chân bị cố định lại hề có sức phản kháng.




      Chờ làm ra, nặng nề ghé vào người Cố Thiến Thiến, bị ép tới mức chết sống lại, ngừng cào người đàn ông kia : "Tôi cho phép đè lên người tôi! ! ! Lăn xuống ! ! Tôi muốn tắm rửa! !"




      An Thế Trúc thờ ơ ghé ở người , cách vài giây mới lười biếng trả lời: "Cho ôm lát."




      Cố Thiến Thiến bất đắc dĩ, đánh vài cái cho hả giận, mới thành bất động.




      Hơn hai giờ chiều, Cố Thiến Thiến mới đứng lên, tuy rằng hoạt động thân thể, cũng phải trả sức lao động, nhưng bị đưa lên đỉnh, vẫn mệt chết , ở buổi sáng để cho ôm lát, nằm lại ngủ luôn.




      giường, gương mặt của đen xì, nhất là khi đứng lên, chất lỏng từ đùi của chảy xuống, trong lòng muốn băm An Thế Trúc.




      An Thế Trúc có lòng tốt hỏi: " tắm cho em nhé?"




      "Cút! !"




      Tắm rửa xong mặt bình tĩnh rên tiếng, An Thế Trúc sớm thu dọn đồ đạc tốt rồi, nhìn sắc mặt của , suy nghĩ bắt đầu xem xét lại hành vi của mình, cũng làm gì , chỉ là dùng thân thể của để xuất tinh vài lần mà thôi, làm người đàn ông tốt, xuất vài lần, đều làm cho sảng khoái lên đỉnh vài lần, kiên quyết dám nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê của , rất làm cho người ta...




      Hẳn là quá đáng ?




      Nghĩ lại nghĩ, vẫn nên thu liễm tính tình lại, tính gọi , củng cố thành quả cách mạng chút.




      "Nơi này đồ ăn rất bình thường, chúng ta xuống núi ăn ?"




      Cố Thiến Thiến hé răng, nhưng cũng có ý kiến phản đối. Đợi hai người thu dọn xong, mới hỏi, "Những người khác đâu?" Ngủ thẳng đến hơn hai giờ chiều, trong lòng khỏi có chút chột dạ.




      "Bọn họ buổi sáng xuống núi." An Thế Trúc thuận miệng đáp.




      Cố Thiến Thiến mặt tức tối, rên tiếng ra ngoài, xung quanh có tầm mắt của những người kia nhìn sang cũng hiểu được hình như là sắc mặt mình mang theo vẻ nào đó, đêm qua bị người nào đó chà đạp mọi cách, cảm thấy mình cũng rất hưởng thụ, tính chịu thiệt, nhưng hôm nay ý nghĩ của trong nháy mắt giống với hôm qua, rốt cuộc là trúng phải cái tà gì, lại cảm thấy bị An Thế Trúc sờ soạng cũng thiệt?




      Khi đến bộ, khi trở về ngồi xe, thực tế cho dù để cho Cố Thiến Thiến bộ, hai cái đùi của cũng rất đau, tựa như bị xe nghiền qua vậy.




      ra An Thế Trúc muốn gióng tiếng trống làm cho tinh thần thêm hăng hái, trực tiếp phòng ở cũ ở Tú Thủy viên, ăn bé ở trước mặt này luôn, vừa thấy thái độ Cố Thiến Thiến hôm nay, đành phải tạm thời bỏ qua cái chủ ý này.




      "Muốn ăn cái gì?"




      " có khẩu vị!"




      " về nhà nấu cho em ăn nhé?"




      " có khẩu vị!"




      " có quà muốn tặng cho em."




      Cố Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn về phía , mặt bình tĩnh như trước, tâm tình trong nháy mắt tốt lên nhiều. làm bộ như vô tình hỏi, "Quà gì? Tôi ghét nhẫn!" bị An Thế Trúc tặng nhẫn là cái bẫy thê thảm.




      An Thế Trúc sớm có chuẩn bị, tay lấy ra cái hộp to đưa cho , Cố Thiến Thiến vừa thấy cái hộp biết hơn phân nửa là đồ trang sức, cái này có thể là dây chuyền vòng tay vân vân, vừa mở ra, quả sợi dây kim cương tinh xảo, nhưng chiều dài... phải dây chuyền, cũng phải vòng tay.




      "Là lắc chân." An Thế Trúc lên tiếng ra.




      Cố Thiến Thiến liếc trắng mắt, chẳng lẽ nhìn ra đó là lắc chân chắc? Dây này rất đẹp, Cố Thiến Thiến vừa vui mừng lấy tay cầm đến, trông thấy ở bông hoa hình tròn dây chuyền có hai dòng chữ.




      " này thuộc về sở hữu của An Thế Trúc."




      Chữ viết này còn nhìn rất quen mắt, hiển nhiên chính là nét chữ của An Thế Trúc, làm thành khuôn mẫu khắc lên .




      Cố Thiến Thiến đen mặt, cầm lắc chân đưa đến trước mặt An Thế Trúc: " có ý gì?"




      An Thế Trúc liếc mắt, bình tĩnh trả lời: "Ý nghĩa mặt chữ."




      "Thích ? thiết kế đó." Ngữ khí của đầy là "Cầu khen ngợi", vẻ mặt bình tĩnh hỏi.




      Cố Thiến Thiến "Hừ" tiếng, "Khó coi chết được, ai muốn đeo bảng tên chó! !"




      An Thế Trúc gì nghĩ, ràng là đưa bảng tên người, thế nào cũng phải là bảng tên chó, thế nào cũng phải đem mình so sánh với chó ? Trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra cảnh quỳ rạp mặt đất, chân mang theo lắc chân tặng.




      Cái tư thế này có vẻ tồi...




      "Dựa vào cái gì bắt tôi đeo cái này, được! Tôi muốn làm cái 'Người đàn ông này thuộc về sở hữu của Cố Thiến Thiến!" Cố Thiến Thiến tức giận bất bình trừng mắt nhìn .




      An Thế Trúc thầm cười, hận thể lập tức thuộc về sở hữu của , nhưng mà... Sắc mặt lại lộ ra khinh thường, Cố Thiến Thiến vừa thấy cam lòng, quả nhiên càng thêm dũng cảm, dù thế nào cũng phải bức An Thế Trúc lại làm cái để cho đeo.




      An Thế Trúc làm ra dáng vẻ bị Cố Thiến Thiến làm cho còn cách nào, dáng vẻ tình nguyện, qua lúc lâu mới chậm rãi : "Muốn đeo cũng có thể, trừ phi em cũng phải đeo."




      Cố Thiến Thiến lập tức bày ra tư thái người thắng: " đeo tôi đeo! Tôi muốn đích thân thiết kế!" là làm, từ xe An Thế Trúc lấy giấy bút ra, bắt đầu viết lên.




      An Thế Trúc mỉm cười, bị người bán còn muốn đếm tiền hộ người ta, ngốc này, dốc lòng chăm sóc lâu như vậy, giao cho người khác, làm sao có thể yên tâm, quên , tiếp tục chịu khổ, chăm sóc thêm tám mươi năm .




      " 'Người đàn ông này thuộc về sở hữu của Cố Thiến Thiến' rất khí thế , ừm, 'Con Heo này do Cố Thiến Thiến nuôi' ? Cái này có khí thế!"




      An Thế Trúc: "...".




      Mẹ An ở nhà, trong nhà chỉ có dì Chu, Cố Thiến Thiến về nhà kêu đói, dì Chu cười muốn làm đồ ăn cho , Cố Thiến Thiến vội vàng ngăn cản, ánh mắt quét cái qua An Thế Trúc cầm đồ đạc chuẩn bị lên lầu.




      "An Thế Trúc, tôi đói bụng."




      Dì Chu cười, cũng vui vẻ thoải mái, làm chuyện của mình.




      An Thế Trúc tính tình dễ chịu đeo tạp dề, quay đầu hỏi: "Muốn ăn cái gì?"




      Cố Thiến Thiến nhìn nhìn trong tủ lạnh, khiêu khích với : "Tôi muốn ăn thịt dê xiên nướng."




      An Thế Trúc chỉ biết nấu chút đồ ăn sáng đơn giản, đối với món ăn có chút khó nấu này hiển nhiên biết làm, bây giờ Cố Thiến Thiến muốn ép buộc , đứng ở bên giọng oán niệm bổ sung: "Em muốn để nấu à?"




      An Thế Trúc đem thịt dê lấy ra để tan tuyết, dễ tính đáp ứng: " tra sách dạy nấu ăn chút, em chờ lát trước nhé."




      Cố Thiến Thiến nghênh ngang ngồi ở sofa, vuốt đầu "Thiến Thiến", thảnh thơi xem TV, cách vài phút quay về phía phòng bếp gọi tiếng, thúc giục hoặc oán giận An Thế Trúc nấu chậm.




      Hơn hai mươi phút sau, ở phòng bếp tỏa ra mùi hương thịt dê xiên nướng, dáng vẻ Cố Thiến Thiến nghiêm túc như ông chủ thị sát nhân viên, chắp tay sau lưng tới phòng bếp, An Thế Trúc quay đầu cười với : "Chờ thêm lát nữa, đói bụng ăn chút đồ ăn vặt trước."




      Cố Thiến Thiến ngây người 1s, sau đó nghĩ, nhất định là do đeo tạp dề dáng vẻ rất ở nhà, nhất định là ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào rất nhu hòa, nhất định là nụ cười của rất lừa gạt ... Bằng , làm sao có thể khiến cảm thấy trái tim chịu nổi khống chế ... kịch liệt đập mạnh.
      Yoororo thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 29: Chúng Ta Chờ Xem

      Editor & Beta: Ngọc




      "Này!"




      Cố Thiến Thiến "A" tiếng, mờ mịt xoay qua nhìn Ngôn Tĩnh: "Cái gì?"




      Ánh mắt Ngôn Tĩnh ở mặt dừng lại vài giây, cười gian ha ha: "Trúc mã của cậu đâu? Mấy ngày nay thấy An học trưởng cắm ở dưới lầu ."




      " ta công tác ..." Cố Thiến Thiến bất lực nâng cằm.




      Ngôn Tĩnh lắc lắc đầu, làm ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách cậu có dáng vẻ tương tư."




      Cố Thiến Thiến mặt lập tức đen xì, đúng vậy, thừa nhận lúc nãy vừa nhớ tới cái tên An Thế Trúc biết xấu hổ đó, nhưng đây và tương tư cũng cách nhau khoảng cách rất dài nhé?




      "Bây giờ hai người thế nào rồi?" Ngôn Tĩnh bỗng nhiên thở dài, nhìn trái nhìn phải mới lén lút , "Lưu Bình và bạn trai cậu ấy chia tay, aizzzz..."




      Cố Thiến Thiến ngẩn ra, khó trách ngày hôm qua ở ký túc xá khi nhìn thấy Lưu Bình ấy lại lặng lẽ như vậy, từ sáng đến tối vẫn nằm ở giường, cũng gì, còn tưởng rằng Lưu Bình sinh bệnh, cầm thuốc cảm mạo đưa cho ấy.




      Cố Thiến Thiến cũng nhịn được thở dài.




      "Cậu ấy và bạn trai trung học cậu ấy ở bên nhau, kết giao hai năm, nam sinh kia thành tích bình thường, đậu được đại học thành phố B, lại muốn học ở trường đại học kém hơn, kết quả hai người xa nhau, đại học mới bắt đầu hai tháng, chia tay như vậy." Ngôn Tĩnh xong lại thở dài.




      "Mấy ngày trước mình còn nghe học tỷ học năm ba , đợi đến năm thứ bốn tốt nghiệp chừng có bao nhiêu đôi nhau lại chia tay, aizzz..."




      Cố Thiến Thiến nghe Ngôn Tĩnh cũng thổn thức, may là và An Thế Trúc cũng có vấn đề như vậy, cho dù là khi chín tuổi, nhà họ Cố chuyển thành phố C, đoạn quan hệ này cũng vẫn luôn duy trì, cho tới tận bây giờ, mười năm.




      Hóa ra được mười năm...




      Thế mà lại những mười năm ...




      Cố Thiến Thiến nhịn được cảm thấy rất ngạc nhiên, dường như lần đầu phát ra chân tướng tồn tại lâu này.




      "Aizzz, vẫn là cậu tốt, có bạn trai là thanh mai trúc mã, cái gì cũng cần lo lắng, ưu phiền, nhìn Lưu Bình mình lại cảm thấy tin tưởng tình , nhìn cậu , xem như tình cũng có thể tin tưởng chút, nhưng vấn đề là, của cậu là thanh mai trúc mã, tình cảm giống nhau..." Ngôn Tĩnh sầu mi khổ kiểm nhắc tới.




      Trước kia Cố Thiến Thiến mỗi lần nghe được mình và An Thế Trúc ở bên nhau, còn lấy danh hiệu "Thanh mai trúc mã" như vậy, vô cùng tình nguyện, nhưng lần này tại sao nghe thấy trong lòng lại có chút vui thích.




      vuốt cằm suy nghĩ lát, cứ phát triển như trước mắt, cho dù tốt nghiệp đại học và An Thế Trúc đại khái cũng chia tay, à... đúng, cái gì mà chia tay với chia chân, cho tới bây giờ cũng chưa đáp ứng làm bạn , cầu hôn, hồ đồ hiếm thấy còn báo cho cha mẹ hai nhà biết, Cố Thiến Thiến mỗi lần nghĩ đến căm tức, phát hỏa vài giây lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, tuy rằng còn chưa hoàn toàn gạo nấu thành cơm, kỳ cũng kém bao nhiêu.




      Chiếu theo lời An Thế Trúc tự về bản thân, dáng vẻ tồi, năng lực xuất chúng, hai người môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã... Dù thế giới còn có lựa chọn tốt hơn , tiếc là, bây giờ chỉ mới gặp được An Thế Trúc.




      Buổi tối trở lại ký túc xá, Cố Thiến Thiến chơi máy tính lát, nhìn đồng hồ kim ngắn hướng về phía mười giờ, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, từ khi leo núi trở về, An Thế Trúc cũng rất nhanh tay nhanh mắt, mỗi ngày đều đúng giờ xuất ở dưới lầu ký túc xá, nhưng qua vài ngày, An Thế Trúc dường như cảm thấy tai hoạ ngầm bị tiêu trừ, chịu khó như vậy nữa, ngày hôm qua công tác, gọi điện chỉ mở miệng hai câu, báo bình an, rồi chúc ngủ ngon, bây giờ hơn mười giờ, cả ngày cuộc điện thoại cũng gọi.




      Cố Thiến Thiến mặt chút thay đổi đánh răng rửa mặt, Ngôn Tĩnh khi toilet, nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, thấu hiểu chạy lại hỏi câu, Cố Thiến Thiến và Ngôn Tĩnh cũng chưa từng đương, nhưng Ngôn Tĩnh đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, lý luận tri thức đương nhiên phong phú, nghe vừa như vậy, Ngôn Tĩnh lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc : "Tục ngữ , chiếm được vĩnh viễn buông tha. Ấy, có phải cậu rất dễ dàng cho ta hay ?"




      Cố Thiến Thiến mặt lập tức nóng bỏng lên, Ngôn Tĩnh vẻ mặt khiếp sợ : "Hai người , làm chuyện đó rồi chứ?"




      Cố Thiến Thiến vội vàng phủ nhận.




      Ngôn Tĩnh nhàng thở ra: "Ai da, vậy còn được, cậu đừng dễ dàng cho như vậy... Khụ khụ, đây là mình lấy kinh nghiệm làm người từng trải khuyên cậu..."




      Người từng trải, Cố Thiến Thiến liếc mắt tỏ vẻ khinh thường.




      "Khụ khụ... Căn cứ vào số tiểu thuyết ngôn tình, lần OX tất nhiên mang thai, mang thai tất nhiên bị ngã, bị sảy thai lưu sản gì đó, mình đọc thôi cũng thấy đau khổ!"




      Cố Thiến Thiến: "..." Đây là cái tiểu thuyết gì vậy, hoàn toàn là truyện ngược , Cố Thiến Thiến nghe mà cũng có chút sợ hãi.




      Rửa mặt xong, Cố Thiến Thiến bò lên giường, nhìn điện thoại chăm chú hơn nửa ngày, thầm mắng mình thêm lần nữa, muốn gọi gọi, tuy rằng , kỳ thái độ của cho thấy nguyện ý ở bên , loại tư thái kiêu ngạo của con trước đặt ở bên .




      Điện thoại vang lúc lâu, cũng chưa có người nhận điện, biết có phải nghe cái miệng quạ đen của Ngôn Tĩnh hay , trong lòng Cố Thiến Thiến cũng cảm thấy lo sợ bất an, gọi điện thoại lần hai hơn nửa ngày mới có người nhận điện, nhận điện thoại còn là .




      "Alo, xin hỏi tìm ai?"




      Đầu óc Cố Thiến Thiến "Ong" tiếng, khi người phụ nữ xa lạ kia hỏi lần thứ hai, ngược lại trấn định hơn.




      "Xin chào, xin hỏi đây có phải số điện thoại của An tiên sinh ?"




      "A, xin hỏi là? Bây giờ An Thế Trúc tiện nghe điện thoại, nếu có chuyện gì, tôi có thể giúp chuyển lời..." Giọng người phụ nữ kia mang theo cảnh giác mãnh liệt.




      Cố Thiến Thiến nghe xong thầm hận thôi, tiện nghe được điện thoại? Có chuyện gì mà tiện nghe điện thoại? Bây giờ cũng mười giờ rưỡi tối! làm gì? Người phụ nữ này là ai?




      Tim Cố Thiến Thiến kịch liệt nhảy lên, ở trước mặt An Thế Trúc người rất ngốc rất ngốc , nhưng vậy cũng phải nhìn người, chưa bao giờ cho rằng mình ngốc, ở vài giây ngắn ngủn, đầu óc nhanh chóng hoạt động.




      Nếu bây giờ An Thế Trúc tiện nhận điện thoại, có thể là điện thoại ở bên người , hoặc là uống rượu ...




      Nếu quan hệ của người phụ nữ này và An Thế Trúc quá quen thuộc, hoặc là cấp dưới An Thế Trúc, tình hình chung mình nhận điện thoại của An Thế Trúc, cho dù bởi vì nguyên nhân tính cách mà nghe điện thoại của An Thế Trúc, cũng cho người gọi điện thoại trước là, đây phải điện thoại của bản thân, hoặc là cho biết An Thế Trúc làm gì, chứ cảnh giác truy vấn người gọi điện thoại tìm ai, hoặc là trực tiếp ràng hỏi người gọi điện thoại là ai.




      Cố Thiến Thiến tự hỏi trong lòng còn bày ra cái bẫy nho , gọi An Thế Trúc là "An tiên sinh", nếu là người thân quen với An Thế Trúc, chỉ sợ cũng gọi theo cách xưng hô của là "An tiên sinh", nhưng người phụ nữ này lại trực tiếp gọi tên đầy đủ của An Thế Trúc.




      An Thế Trúc? Tôi là heo chắc!




      Cố Thiến Thiến trong lòng hừ lạnh tiếng, trừ lần đó ra, người phụ nữ này còn tự chủ trương muốn chuyển lời giúp .




      Bất luận là trực giác phụ nữ, hay là mấy câu ngắn ngủn vừa làm Cố Thiến Thiến phát ra dấu vết để lại, đem người phụ nữ này trở thành tình địch.




      Muốn thay chuyển lời sao?




      Cố Thiến Thiến mỉm cười, dùng giọng điệu chính mình nghe xong cũng nổi da gà, nũng nịu : "Tôi tên là Tiểu Thúy ở câu lạc bộ đêm, hôm kia trước khi An tiên sinh đáp ứng đưa tôi mua cái nhẫn kim cương ( cho cuồng mua nhẫn này ), tôi chọn xong rồi..."




      "Này, kia! Cái đồ hồ ly tinh! Tôi cho nghe, tôi mặc kệ là Tiểu Hồng hay là Tiểu Thúy, An Thế Trúc là người mà bản tiểu thư chọn, mau cút xa xa, còn dám gọi điện thoại đến, có tin tôi gọi người cho trận ?"




      "Tút tút tút —— "




      Cố Thiến Thiến nghĩ đến mình rất bưu hãn, hóa ra đối phương còn bưu hãn hơn cả . nhìn chằm chằm điện thoại vừa tắt máy, oán hận nghiến răng, điều muốn biết cũng biết, An Thế Trúc được lắm, chúng ta chờ xem!




      Cả đêm Cố Thiến Thiến lăn qua lăn lại, có thể ngủ được mới là lạ, trong đầu tất cả đều là mười đại khổ hình thời mãn thanh, đợi sau khi tâm tình bình tĩnh, mới bắt đầu lo lắng mình nên làm gì bây giờ.




      Theo tin tức, An Thế Trúc ở cấp hai trung học đại học đều có bạn , chỉ có tin đồn có bạn , cho nên hẳn là phải người tùy tiện, nhưng kết hợp với hành vi biết xấu hổ của người nào đó, Cố Thiến Thiến lại xác định chỉ đối với mình như vậy, bản tính như thế.




      Khi Cố Thiến Thiến còn luôn cùng đại BOSS An Thế Trúc trường kỳ đấu tranh, tuy rằng thông minh như An Thế Trúc, nhưng mà ngu ngốc, chỉ mới nghe được câu tuyên ngôn của người phụ nữ xa lạ, việc rốt cuộc như thế nào, vẫn chưa thể biết được, còn có thể ổn định cảm xúc, miễn cưỡng bình tĩnh tự hỏi.




      Tuy là tự hỏi, nhưng thực tế việc có thể làm rất ít, người An Thế Trúc ở thành phố D, thể chạy đến thành phố D thăm dò xem rốt cuộc làm gì, bây giờ việc quan trọng nhất chính là liên lạc với An Thế Trúc, hoặc là chờ trở về.




      Cố Thiến Thiến nhìn điện thoại, lúc lâu, suy tư vài giây, lại nghĩ gọi điện thoại An Thế Trúc, muốn xác nhận xem người phụ nữ kia còn nghe hay , tiếc là, điện thoại của tắt máy.




      Cố Thiến Thiến lại nghiến răng nghiến lợi thêm trận, hết thảy chỉ có thể đợi thêm đến ngày mai.
      Yoororo thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 30: Thiêu Đốt Vài Ngày.

      Editor & Beta: Ngọc




      Cả đêm Cố Thiến Thiến làm sao còn có thể ngủ yên, lăn qua lăn lại cũng biết mấy giờ mới mơ mơ màng màng ngủ, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh, bảy giờ gọi điện thoại cho An Thế Trúc, điện thoại còn chưa bật máy, nghiến răng nghiến lợi gặm bánh bao trong tay, hận bánh bao này phải làm từ thịt của An Thế Trúc.




      Cái gọi là đánh tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái lên, lúc , lúc mạnh, lúc này Cố Thiến Thiến cũng còn tức giận đến như vậy, hơn nữa tối hôm qua cũng sao có thể ngủ ngon.




      ghé vào bàn học buồn ngủ, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại, Cố Thiến Thiến ngáp cái, còn suy nghĩ ai mà học còn để chuông điện thoại, Ngôn Tĩnh bỗng nhiên dùng cánh tay đụng vào : "Điện thoại của cậu reo kìa!"




      Cố Thiến Thiến đột nhiên lấy lại tinh thần, vừa nghe quả nhiên tiếng chuông điện thoại của mình, luống cuống tay chân từ trong túi lấy ra ấn tắt, vừa thấy người gọi điện thoại tới là An Thế Trúc, lửa giận của suy giảm lập tức bùng lên.




      Buổi sáng An Thế Trúc tỉnh lại cảm thấy mình giống như quên chưa làm chuyện gì, suy nghĩ nửa ngày rốt cục nhớ ra, bữa ăn đêm qua uống hơi nhiều quên gọi điện thoại cho Cố Thiến Thiến, chưa gọi cho , vậy mà cũng biết chủ động gọi tới?




      An Thế Trúc tìm nửa ngày mới tìm được điện thoại của mình bàn trong phòng khách, vừa thấy điện thoại còn tắt máy, vừa mở máy thấy vài cuộc gọi nhỡ, An Thế Trúc chưa bao giờ tắt máy, chính là để dự phòng người nào đó có khi động kinh, ví dụ như nửa đêm bỗng nhiên gặp ác mộng sau đó gọi điện thoại quấy rầy , An Thế Trúc bóp bóp trán, chắc là người khác thay tắt máy .




      Nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Cố Thiến Thiến, tâm tình An Thế Trúc tệ chút nào, lập tức gọi lại, điện thoại reo hai tiếng, bị tắt , An Thế Trúc bất đắc dĩ cười, xem ra là tức giận.




      cũng thèm để ý, gọi lại cuộc thứ hai.




      Cố Thiến Thiến đem tức giận tích tụ cả đêm và buổi sáng vào tin nhắn, phát tiết với người nào đó, tin nhắn còn chưa kịp gửi , điện thoại lại reo.




      Cố Thiến Thiến và Ngôn Tĩnh ngồi ở bàn cuối cùng, bạn học cả ban cộng thêm thầy giáo giảng bài đồng loạt nhìn sang, nhanh chóng tắt điện thoại, buồn bực đến cực điểm đứng lên câu "Thực xin lỗi" với thầy giáo, nhanh chóng ra khỏi phòng học.




      Đợi khi An Thế Trúc gọi tới lần thứ ba, Cố Thiến Thiến nhận điện thoại liền bắt đầu ác thanh ác khí hỏi: " biết tôi lớp sao?"




      "... Quên ."




      "Có chuyện gì?"




      An Thế Trúc châm chước chút, ngữ khí dễ chịu: "Bữa ăn đêm qua uống hơi nhiều, quên gọi điện thoại cho em..."




      Cố Thiến Thiến kỳ quái : "Ôi, tôi cái loại nhân vật này dám để tổng giám đốc An nhớ thương ."




      An Thế Trúc cười cười, trong đầu ra dáng vẻ khi Cố Thiến Thiến chu miệng giận dỗi.




      "Ba có mẹ nhớ thương, mẹ có ba nhớ thương, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nhớ thương em."




      Khóe miệng Cố Thiến Thiến nhếch lên, tâm tình trong nháy mắt tốt hơn nhiều, miệng vẫn ác ý như trước : "Tôi là nhân vật tiêu thụ nổi, miễn cho có người bảo tôi là hồ ly tinh."




      "Có ý gì?" An Thế Trúc mờ mịt .




      Cố Thiến Thiến hừ lạnh tiếng, "Ai da, tôi rất sợ đó, dám , tổng giám đốc An tôi tắt máy trước đây, nếu như bị người biết tôi lại gọi điện thoại cho , người ta gọi người cho tôi trận đó, tổng giám đốc An hẹn gặp lại!"




      Cố Thiến Thiến nhanh chóng tắt cuộc gọi, sau đó tắt máy: "Cho hại tôi cả đêm ngủ được này, nha ngày này cũng đừng mơ gọi được."




      Cố Thiến Thiến hừ tiếng rồi chậm rãi trở lại phòng học, Ngôn Tĩnh vừa thấy trở về, liền cầm điện thoại trong tay quơ quơ: "An học trưởng gọi đến này."




      Ở trong điện thoại, mơ hồ nghe được tiếng An Thế Trúc gào thét: "Cố Tiểu Xuyến, nhận điện thoại!"




      Cố Thiến Thiến đoạt lấy điện thoại, quyết đoán tắt .




      Ngôn Tĩnh cẩn thận hỏi: "Các cậu cãi nhau à?"




      Cố Thiến Thiến liếc mắt nhìn ấy cái: "Cậu có thể cho số của ta vào danh sách đen ."




      "Ách..." Ngôn Tĩnh trầm mặc, "Các cậu chia tay ? phải chứ, cậu lại làm cho mình còn tin tình nữa."




      Cố Thiến Thiến hé răng, yên lặng nghĩ tâm của mình, thẳng đến ngày hôm qua mới ý thức được, nghĩ rất đơn giản về mối quan hệ của với An Thế Trúc .




      Tuy rằng quan hệ của vẫn rất đơn giản, đơn giản đến đơn thuần, mà chính vì đơn thuần, loại tình cảm này có thể từ lúc nào đó bỗng nhiên chuyển từ tình bạn bè, sang tình thân, rồi sang tình .




      Cũng là vì đơn thuần, cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới còn có những người khác tham gia vào, thẳng đến đêm qua...




      muốn thừa nhận, nhưng cũng phải thừa nhận An Thế Trúc người đàn ông vô cùng ưu tú, tuy rằng kém hơn Đường Tăng có vô số tinh muốn thưởng thức, nhưng mà vẫn có ít, tối hôm qua suy nghĩ rất nhiều, lúc bắt đầu còn tự hỏi tương lai mình ra sao, ở trong lòng cái gọi là tình hẳn là tình cảm tốt đẹp giống như bố mẹ , bố mẹ An Thế Trúc, gắn bó với nhau, rời bỏ, bình an hạnh phúc vượt qua vài chục năm cuộc đời.




      Nhưng ở xã hội này, hay là xã hội càng ngày càng vật chất hóa, nếu có thực lực mạnh mẽ muốn thực mục tiêu này cũng dễ dàng.




      đương nhiên tin tưởng An Thế Trúc, đây là tín nhiệm mười mấy năm qua đúc lại, tuyệt đối cái hiểu lầm nho mà sụp đổ, tuy nhiên chuyện này cũng làm cho tỉnh ra, muốn thay đổi mối quan hệ với An Thế Trúc, thể đối đãi tiêu cực giống như trước đây, mà là phải tích cực đối mặt với vấn đề có khả năng xuất .




      Rốt cuộc nên làm như thế nào, Cố Thiến Thiến còn chưa nghĩ ra, quyết định thiêu đốt lòng dạ An Thế Trúc vài ngày trước rồi sau, đừng tưởng rằng dễ dàng có được như vậy.




      Sau khi tan học, Cố Thiến Thiến khởi động máy, quyết đoán cho số An Thế Trúc vào trong danh sách đen, cũng trở lại ký túc xá, miễn cho An Thế Trúc gọi điện thoại đến ký túc xá quấy rầy , lúc này hoàn toàn náu, mỗi ngày trở về nhà họ Cố ở trước kia. Cha Cố mẹ Cố nửa tháng sau thành phố B cùng nhà họ An thương lượng chuyện hôn , Cố Thiến Thiến vừa vặn ở nhà dọn dẹp chút.




      qua hai ngày kể từ buổi sáng hôm đó, buổi tối hôm nay, Cố Thiến Thiến từ trường học về nhà, gọi phần pizza, ở trong phòng mình chơi trò chơi, nghe thấy chuông cửa reo, lập tức dép ra mở cửa.




      "Sao lại là ?" Cố Thiến Thiến có chút sững sờ.




      An Thế Trúc tay để cửa, bình tĩnh mặt nhìn : "Vậy em cho là ai?"




      tưởng người đưa pizza.




      Cố Thiến Thiến dường như có việc gì đứng ở cửa, ý chặn cho An Thế Trúc vào: "Có việc gì sao?"




      "Có việc!" mạnh mẽ chen vào, Cố Thiến Thiến đành phải lùi từng bước, sau khi vào, đóng cửa lại dễ như trở bàn tay, cười lạnh chất vấn, "Cố Tiểu Xuyến, chịu nhận điện thoại của em có ý gì? Phạm tội tử hình cũng có quyền lợi chống án chứ?"




      "Tôi nhát gan, chẳng may người ta thực tìm người xử lý tôi tôi phải làm sao bây giờ?" Đúng vậy, chính là cố ý, An Thế Trúc coi như là người đàn ông tồi, phụ nữ đều muốn quyến rũ , nhân đan lực bạc chống đỡ nổi, tục ngữ , cho tới bây giờ chỉ có ngàn ngày làm cướp, nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp, mấu chốt còn phải xem An Thế Trúc xử lý như thế nào.




      Khóe miệng An Thế Trúc ràng co rút giật giật, nhìn chằm chằm nửa ngày mới phun ra bốn chữ: " ta dám."




      Cố Thiến Thiến dùng sức lắc đầu: "Vậy vẫn là thôi , tôi cảm thấy vậy, chuyện đương cần thiết phải ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, rất nguy hiểm ." Cố Thiến Thiến bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hoảng hốt kêu lên, "Gọi cuộc cái điện thoại muốn cho tôi trận, vậy gặp mặt chẳng phải là càng nghiêm trọng hơn sao, bị giết rồi tiêu hủy thi thể chứ? Phiền mau!"




      Gân xanh trán An Thế Trúc giật giật, cầm lấy bàn tay Cố Thiến Thiến đẩy ra bên ngoài: "Cố Tiểu Xuyến em chơi chưa?"




      Cố Thiến Thiến lắc lắc tay, gỡ được, căm tức kêu tiếng "Buông tay", An Thế Trúc làm sao để ý , kéo người vào trong phòng: "Chúng ta chuyện."




      " chuyện gì?" Cố Thiến Thiến nắm lấy cửa tủ giầy, sống chết buông.




      An Thế Trúc quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cái: "Xử lý em!"




      "Ách..." Cố Thiến Thiến hiểu sao cảm thấy có chút nguy hiểm, giọng tự chủ , " cần, tôi đối với loại lời bạo lực này có hứng thú."




      "Bị cường bạo có hứng thú sao?" An Thế Trúc chặn ngang đem ôm lên, Cố Thiến Thiến sợ hãi cả kinh: "A a a... Cũng có hứng thú."




      An Thế Trúc cúi đầu mỉm cười với : "Nhưng có hứng thú."
      Yoororo thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 31: Rồi Tốt Hơn.

      Editor & Beta: Ngọc




      Hai đùi Cố Thiến Thiến ở trong trung đạp loạn xạ, An Thế Trúc căm tức : "Em có thể an phận chút được hay !"




      " để tôi xuống dưới, rồi an phận ngay lập tức!"




      An Thế Trúc tức giận thả ngồi sofa: "Chúng ta chuyện."




      Cố Thiến Thiến liếc mắt nhìn cái, tìm tòi gói khoai tây chiên: " ."




      An Thế Trúc nhìn quanh bốn phía, từ bàn cầm điện thoại của Cố Thiến Thiến lên, vài giây sau, bỏ xuống điện thoại xuống lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Thiến Thiến: "Cho vào danh sách đen phải ?"




      Cố Thiến Thiến vừa bị người nào đó "dọa xử lý", "dọa cường bạo" đề chút, trong lòng có chút chột dạ, cúi đầu chậm chạp cắn khoai tây chiên , " có bạn , tuy rằng chúng ta cùng nhau lớn lên từ , nhưng cũng nên kiêng dè chút, chẳng may để cho người ta hiểu lầm..."




      Khoai tây chiên trong tay bị An Thế Trúc mạnh mẽ đoạt quăng xuống đất, Cố Thiến Thiến liếc mắt nhìn sang mặt trầm xuống, yên lặng ngậm miệng.




      An Thế Trúc cầm ngón tay lên hỏi: "Nhẫn đâu?"




      "... À..."




      An Thế Trúc cho tay vào túi quần , đuôi mắt Cố Thiến Thiến bắt đầu run rẩy, giây tiếp theo trông thấy lấy cái hộp từ trong túi quần ra, sốt ruột đeo nhẫn cho luôn, mà là xoay người, từ trong cái túi khác lấy ra vài thứ, cách lát, mới cười lạnh cầm tay lên.




      Cố Thiến Thiến liếc mắt nhìn sắc mặt dám phản kháng, chờ khi đeo nhẫn vào ngón tay , mới giật mình thấy nhẫn này có vẻ thích hợp, giống như bị dính ở ngón tay.




      An Thế Trúc chậm rì rì giải thích: "Khẳng định là lần này tháo được nữa rồi, làm nhẫn bằng nhựa cao su."




      Cố Thiến Thiến: "..."




      lập tức rút nhẫn tay ra, nhẫn nhựa cao su còn chưa đeo vào hẳn, dính chặt lên ngón tay, gì nhìn An Thế Trúc, trong lúc đó nhất thời cũng biết nên gì.




      "Có ba chuyện em phải nhớ cho ! Thứ nhất, bất luận lúc nào cũng luôn phải nhận điện thoại của , thứ hai, vẫn là bất luận lúc nào cũng luôn phải nhận điện thoại của , thứ ba, em đừng giả ngu với ..."




      Cố Thiến Thiến nghĩ, nếu trong tay An Thế Trúc có thanh kiếm, ước chừng chặt gãy góc bàn, nếu trong tay An Thế Trúc có cái chén, ước chừng bóp vỡ cái chén... Đáng tiếc An Thế Trúc nhìn xung quanh bốn phía cũng chưa tìm được cái gì có thể thị uy, nhấc chân lên giẫm nát khoai tây chiên vừa vứt xuống dưới đất, sau đó nhìn Cố Thiến Thiến cười lạnh.




      Cố Thiến Thiến: "..." cắn môi cố nhịn cười, An Thế Trúc cũng mỉm cười, "Tâm tình rất tốt sao?"




      Cố Thiến Thiến cười "Ha ha" hai tiếng, "Cũng tạm..."




      An Thế Trúc hừ lạnh tiếng, lại ôm người lên, về phía phòng Cố Thiến Thiến: " thực lo lắng làm cho người ta hiểu lầm, vì để cho người ta hiểu lầm, cảm thấy vẫn là gạo nấu thành cơm có vẻ hợp lý."




      "Gì?"




      An Thế Trúc để ý , Cố Thiến Thiến lại bắt đầu chân tay loạn xạ.




      "Ngày hôm nay tệ, địa điểm cũng là em chọn, em còn có cái di ngôn đòi công đạo gì nữa ?"




      "... Yamete..."




      An Thế Trúc cúi đầu nhìn cái, "Đợi lát nữa lại kêu.




      Cố Thiến Thiến: "..."




      " Gậy Trúc, có việc gì từ từ thương lượng."




      "Ở giường rồi thương lượng."




      " đừng như vậy."




      "Vậy em thích kiểu nào? Kiểu úp thìa? kiểu chó? kiểu 69?"




      An Thế Trúc cước đá văng cửa, lại dùng chân đem cửa khép lại, sau đó quăng Cố Thiến Thiến lên giường. Cố Thiến Thiến trái nhìn phải nhìn, cuối cùng quyết định giảng đạo lý cùng An Thế Trúc




      "Tôi hôm nay mới mười tám thôi..." Sớm như vậy muốn ăn luôn, rất có tính người.




      An Thế Trúc bắt đầu cởi quần áo: "Chúc mừng em trưởng thành ."




      " phải là đợi sau khi kết hôn sao..." Cố Thiến Thiến bắt đầu trèo ra khỏi giường.




      "Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, có người luôn hiểu ràng lắm nên phải vậy." An Thế Trúc xoay người cầm chân của kéo trở về.




      "Vì sao ràng là ở bên ngoài, kết quả lại muốn bắt nạt tôi?




      "Bắt nạt em sao? là muốn em." An Thế Trúc hai ba giây cởi áo mình, nhảy lên giường bắt đầu cởi quần áo Cố Thiến Thiến.




      "Tôi... Cái gì... Ưm ưm..."




      Cố Thiến Thiến vừa muốn "Tôi cần", An Thế Trúc bỗng nhiên nhét thứ gì đó vào miệng , sợ hãi kêu tiếng, bị đặt ở giường chặn miệng lại.




      " cho tôi nuốt cái gì?" Cố Thiến Thiến vất vả mới đẩy được ra, thở hồng hộc chất vấn, chỉ cảm thấy miệng có chút ngọt, sau đó bị ép nuốt xuống.




      "Xuân Dược."




      Cố Thiến Thiến cả người run lên, cảm thấy khó có thể tin, " phải chứ."




      để tiếp tục khiếp sợ, An Thế Trúc hôn môi , Cố Thiến Thiến sống chết giãy dụa, An Thế Trúc bên ấn cổ tay , bên cởi cúc áo trước ngực của .




      "Này, phải cho tôi lời giải thích chứ?" Tuy giãy dụa, nhưng đổi lại thực tế trong lòng cũng sợ hãi lắm, huống chi từ sau lần leo núi đó, An Thế Trúc nửa đêm ở trong phòng đụng đến , rồi ôm ngủ thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, đợi buổi sáng vừa tỉnh dậy, váy ngủ người vén tới ngực, quần lót bị kéo đến đùi, tay bình thản xoa ngực của , hoặc là sờ soạng chỗ giữa hai chân .




      Cố Thiến Thiến yên lặng nghĩ, nhất định là bị sờ soạng thành quen .




      " khách sạn Hồng Phong ở thành phố D bàn chuyện hợp tác, người phụ nữ kia là đại tiểu thư khách sạn Hồng Phong, là người râu ria thôi, giúp em báo thù rồi."




      Khóe miệng Cố Thiến Thiến cong cong, "Ai khiến giúp tôi báo thù!"




      An Thế Trúc vừa hôn vừa trả lời: "Em cho rằng muốn báo thù cho em sao? Chính là thói quen, chờ báo thù cho em xong mới phát ra."




      giữ thắt lưng của , ôm lên, cởi cái áo mở rộng, lại mò khóa cài áo ngực sau lưng .




      "Vậy... Thói quen này bỏ sao?" Cố Thiến Thiến hô hấp dồn dập hỏi.




      An Thế Trúc khe khẽ cười, trong đôi mắt đen bóng có tình cảm nóng bỏng nhảy lên, kéo áo ngực của , lại xoay về phía thắt lưng của , "Giống như rất khó bỏ, chừng cả đời bỏ được."




      Cố Thiến Thiến quay đầu nhìn cái nhẫn dính ở ngón tay, ánh mắt chậm rãi ra ý cười, thuận theo nâng mông lên, lại nâng chân lên.




      "Có đau ?"




      "Hẳn là đau lắm, có lý luận tri thức phong phú."




      Cố Thiến Thiến bỗng nhiên hoảng hốt, cái gì gọi là lý luận tri thức phong phú?




      " có ý gì?"




      An Thế Trúc liếc mắt nhìn cái, "Dành ít thời gian nghiên cứu chút."




      "Từ giờ trở , trừ bỏ em , cái gì em cũng được nữa." An Thế Trúc lại ngăn chặn môi của , Cố Thiến Thiến chớp mắt, ràng có sợ hãi, dường như cũng kháng cự, nhưng chỗ nào đó trong lòng vẫn chậm rãi cảm thấy hoảng loạn.




      Đầu lưỡi tinh tế của xâm nhập rồi quấn quýt với , bàn tay ở bên hông trượt qua trượt lại đường cong, sau đó chậm rãi đặt lên bộ ngực mềm mại, xoa nhắn mạnh .




      Cố Thiến Thiến hơi hơi run rẩy, ngửa đầu ra sau thở dồn dập, bị xoa nắn đến mức vừa ngứa vừa mê mẩn, theo bản năng muốn trốn tránh, vừa muốn trốn tránh lại vừa muốn đụng chạm nhiều hơn, tự chủ được ưỡn ngực lên.




      Cuối tháng mười thành phố B, nhiệt độ khí xuống thấp, Cố Thiến Thiến chưa cảm thụ được chút cảm giác lạnh nào, ngược lại bản thân bị vây trong lồng ngực cực nóng bỏng, còn có An Thế Trúc ở người , sờ tới sờ lui, lại càng nóng.




      cúi đầu ngậm quả đào của , dùng đầu lưỡi đánh qua đánh lại, bên ngực rất tròn kia cũng bị nắm trong lòng bàn tay, tùy ý xoa nắn, khó chịu khẽ ngâm tiếng, trong lồng ngực cực nóng dường như càng ngày càng nóng, nóng đến làm váng đầu hoa mắt.




      quỳ gối giữa hai chân của , bàn tay dọc theo bụng bằng phẳng của , xoa về phía cánh hoa non mịn. Cả người Cố Thiến Thiến nháy mắt như vỡ tan, tiếng ngâm nga cũng trở nên to hơn, ngón tay mang theo ẩm ướt ở trong đóa hoa ngừng trượt ra trượt vào, cuối cùng đứng ở chỗ mềm mại nhất, hung hăng đè xuống.




      "A ——" Cố Thiến Thiến giống con cá bị quăng lên bờ, như muốn nhảy dựng lên, cả người vừa chua xót lại sung sướng, thầm nghĩ trốn, nhưng né ra cái, lại càng cọ sát, lại thể nghiệm cái loại cảm giác khoái hoạt kỳ diệu này.




      "Đừng lộn xộn!" An Thế Trúc nhả quả đào ướt đẫm ra, căm tức đè lên mềm mại của .




      "Ưm ưm ưm, tôi có chút chịu nổi." Cố Thiến Thiến ngừng xoay đến xoay , mở mắt ra đáng thương nhìn cái, rồi tâm hoảng ý loạn nhắm lại.




      môi của hôn cái, đứng dậy ngồi chồm hỗm ở giữa hai chân , nâng hai chân non mịn của lên.




      " muốn." Cố Thiến Thiến vô cùng rối rắm phun ra hai chữ này.




      An Thế Trúc hừ tiếng, "Khẩu thị tâm phi."




      Cố Thiến Thiến mặt càng ngày càng hồng, vừa xấu hổ vừa cáu đạp chân, hai chân ngược lại bị báo thù nâng lên đến cực hạn, cúi đầu hôn lên, dùng đầu lưỡi mút đóa hoa ướt át, lại dễ chịu thêm lần.




      Cố Thiến Thiến gắt gao nắm lấy ga giường dưới thân, ngửa đầu thở hổn hển ngừng, hai cái đùi muốn khép lại nhưng căn bản nhúc nhích được, đáng thương nức nở vài tiếng, đáp lại là liếm láp càng mãnh liệt.




      Mặc cho hai chân đạp loạn xạ, mặc cho vặn vẹo thắt lưng mình, chính là trốn thoát khỏi lòng bàn tay , dễ dàng tìm được chỗ mà mẫn cảm nhất, dễ dàng đánh cho tơi bời.




      " muốn, tôi muốn..."




      An Thế Trúc thờ ơ, chỉ chuyên chú khiêu khích hạt châu non mịn, Cố Thiến Thiến giãy dụa càng ngày càng vô lực, tiếng ngâm nga trong miệng càng ngày càng mơ hồ, ga giường dưới thân cơ hồ rất nhanh bị nắm cho nhàu nát, mỗi giây dường như đều phá lệ lâu thêm, thẳng đến khi chậm rãi ưỡn thắt lưng, như là chủ động đem mình đưa đến bên môi , mời nhấm nháp.




      Đến khi chân của banh rộng ra thành đường thẳng, thần kinh của cũng bị bức đến cực hạn...




      thét chói tai tiếng, thân thể ngừng giãy dụa như là hấp hối, run rẩy giằng co vài giây sau khi liều mạng từ chối, giãy dụa quá mạnh, An Thế Trúc nhất thời lại bị tránh ra.




      ngẩng đầu, Cố Thiến Thiến giống như là có hơi thở, nhũn thành đoàn chỉ lo thở, cúi người phủ lên, ở môi hôn, cởi quần của mình.




      "Em mệt mỏi quá..." Cố Thiến Thiến nhắm mắt lại mơ hồ thầm câu.




      An Thế Trúc gì vỗ vỗ gương mặt , "Thế này mới vừa bắt đầu..."




      "Mệt..."




      An Thế Trúc mặc kệ , lại mở rộng chân ra, Cố Thiến Thiến cũng mặc kệ , hai mắt cũng nhắm nghiền lại, đợi cho An Thế Trúc nâng hai chân của lên ép đến ngực, bởi vì tư thế thoải mái, mới thống khổ mở mắt: "Mệt..."




      An Thế Trúc trấn an : "Rồi tốt hơn."




      Cố Thiến Thiến nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh, thống khổ mở mắt: " đừng động!"




      An Thế Trúc nâng mắt, bình phục hô hấp, "Em cũng đừng động!"




      "Đau!"




      "Rồi đỡ đau."




      "A —— "




      "Rồi tốt hơn."




      "Ưm ưm ưm, là đồ cầm thú!"




      "Rồi tốt."




      " đừng động."




      An Thế Trúc thẳng lưng đem đoạn cuối cùng vào, Cố Thiến Thiến ôm chặt đau đến sắc mặt trắng bệch, trấn an : "Lát nữa ổn."




      Lát nữa em a a a a a a a! ! ! Cố Thiến Thiến thực hận thể cước đá tên đàn ông người xuống giường.




      " đừng động!"




      Lúc này An Thế Trúc cuối cùng cũng động, mà là lấy ngón tay xoa ở cửa động của , Cố Thiến Thiến chỉ cảm thấy mình như bị chém thành hai nửa, cả người đều đau, kết quả An Thế Trúc sờ lúc, đau đớn dường như trong nháy mắt liền giảm bớt vài cấp bậc, thân thể của lại bắt đầu run rẩy rất .




      An Thế Trúc nhìn chằm chằm sương mù trong mắt , trong hốc mắt còn phiếm nước, cánh môi hồng ngừng mà khép mở thở dốc, mạnh mẽ hôn môi , dưới thân chậm rãi cử động.




      Cố Thiến Thiến rất nhanh cau mày, lời trong cổ họng đều bị đầu lưỡi chặn lại.




      Cử động dưới thân tuy rằng thong thả, nhưng ra vào, vài phút sau, ra vào trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Cố Thiến Thiến nhăn mày cũng chậm rãi giãn ra, cái miệng nhắn hồng nhuận lại lần nữa mà nhàng kêu lên, khóe miệng An Thế Trúc nhếch lên, hai tay nâng mông , lập tức tăng nhanh tốc độ hơn.




      "Ừmm..." Cố Thiến Thiến bị đung đưa đến đất trời rung chuyển, cả người ý thức khi thanh tỉnh, khi mơ hồ, An Thế Trúc thả ra, Cố Thiến Thiến cả người mềm nhũn ra ghé vào giường, còn chưa kịp thở hổn hển, đùi lại bị nâng lên, vật nóng bỏng xông vào, ở trong cơ thể gây sóng gió.




      "Em muốn..."




      "Thêm lát nữa." Trong miệng An Thế Trúc liên tục lừa dối, dưới thân vô cùng nghiêm túc, ôm lấy thắt lưng , hung ác làm.




      Cố Thiến Thiến đáng thương ghé vào phía dưới gắt gao cắn chăn, làm lâu, đột nhiên nghỉ chút lại làm mạnh, lập tức thét chói tai từ chối.




      "Ngoan, chút nữa." cúi đầu cắn vành tai , giọng ôn nhu biết ngay là lời dối, nhưng vẫn làm cho người ta muốn tin tưởng.
      Yoororo thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 32: Phản Đối Có Hiệu Quả (Đại Kết Cục)

      Editor: Ngọc




      Sáng sớm hôm sau, chuẩn xác mà là giữa trưa, Cố Thiến Thiến ở giường tỉnh lại. sớm thấy bóng dáng của An Thế Trúc đâu, cửa sổ mở ra nửa, rèm cửa sổ theo gió lay động, là giữa trưa.




      Cố Thiến Thiến hoàn hồn, tâm tình thực khó chịu, có loại cảm giác An Thế Trúc ăn xong, vỗ mông chạy lấy người, đáng ra sau đó, An Thế Trúc phải ôm ngủ thẳng đến khi tỉnh lại chứ?




      Mặt bình tĩnh chậm rãi đứng lên, rửa mặt xong mới xuống lầu tìm An Thế Trúc tính sổ, ai ngờ vừa mở cửa phòng ngủ ra ngửi thấy hương thơm đồ ăn nồng đậm, Cố Thiến Thiến sờ sờ bụng, đêm qua ăn cơm tối, cũng biết vì sao người đưa bánh pizza có tới, bây giờ đói đến nỗi ngực dán vào lưng, chạy thẳng xuống lầu về phía phòng ăn.




      An Thế Trúc buộc lại tạp dề, nghe thấy tiếng vang quay đầu nhìn cái, sau đó xoay người cúi đầu múc đồ ăn trong nồi: "Đói bụng sao?




      Cố Thiến Thiến hơi tức giận nháy mắt hóa thành tro bụi, thậm chí còn cảm thấy An Thế Trúc sáng sớm rời giường, sau đó mua đồ ăn nấu cơm đặc biệt mà , đeo tạp dề nấu cơm, là càng nhìn càng đẹp trai.




      lấy cái chén trứng gà đun đường đỏ sớm nấu xong ở bên cạnh cái nồi mang sang, bảo ăn luôn.




      Cố Thiến Thiến vẫn luôn ghét mùi vị đường đỏ, đối với trứng gà cũng thích gì lắm, tuy nhiên bây giờ, rất đói bụng, hơn nữa giọng ôn nhu của An Thế Trúc là làm cho người ta có nổi ý niệm từ chối trong đầu, ngoan ngoãn khéo khéo bưng trứng gà đun đường đỏ ngồi ở bàn cơm, vừa nhìn vừa ăn.




      " đối tốt với em cả đời sao?" hỏi.




      An Thế Trúc "Hừ" tiếng, "Thế nào, bây giờ biết đối với em rất tốt rồi sao?"




      Cố Thiến Thiến mân miệng cười: "Bình thường thôi."




      An Thế Trúc tắt lửa, đem đồ ăn ra, ba món mặn món canh, tất cả đều là món Cố Thiến Thiến thích nhất, Cố Thiến Thiến vừa cắn thịt dê xiên, vừa cảm thấy mình đáng khinh, ràng là vị thịt dê xiên cay, thế mà lại ăn ra thành vị ngọt.




      Bữa cơm ăn được nửa, Cố Thiến Thiến nhận được điện thoại của ba Cố, ba Cố mẹ Cố sân bay, ước chừng buổi chiều bốn giờ tới thành phố B.




      Cố Thiến Thiến kinh hoảng, cảm thấy đêm qua vừa cùng An Thế Trúc lêu lổng xong, hôm nay cha mẹ đại nhân giá lâm, vô cùng chột dạ.




      Qua loa ăn cơm xong, Cố Thiến Thiến chạy lên lầu rửa sạch trường, đem ga giường vào túi chữ nhật đợi mọi thứ thay đổi hết lần, lại bắt đầu đuổi người.




      An Thế Trúc mặt trầm xuống vài phần: "Buổi chiều vừa vặn và em cùng đón ba mẹ em."




      "Tự em đón."




      An Thế Trúc nhìn chằm chằm cười lạnh, Cố Thiến Thiến im lặng vài giây mới đỏ mặt , " vừa trở về thành phố B trực tiếp chạy đến chỗ em..." liếc mắt nhìn vali hành lý trong phòng khách, lại tiếp, " đêm về, cần nghĩ cũng biết chúng ta làm gì..."




      An Thế Trúc cười như cười liếc mắt nhìn cái, làm khó nữa, đứng dậy : " về nhà trước chuyến đây, lát nữa qua đón em."




      Cố Thiến Thiến chê bai người nào đó phiền toái, trong lòng lại ngọt như mật.




      "Hôn cái, liền." Người nào đó đem quần áo bẩn ngày hôm qua thay ra quăng vào trong vali hành lý, biết xấu hổ ngoắc tay về phía cái.




      Cố Thiến Thiến lấy tay che ở bên môi ho khan vài tiếng, mới ra vẻ có việc gì rồi qua, sau đó kiễng mũi chân nhanh chóng hôn cái lên môi .




      An Thế Trúc dễ như trở bàn tay ôm lấy , cúi đầu trả lại nụ hôn triền miên dài lâu mới rời .




      Buổi chiều đón được ba Cố mẹ Cố xong, An Thế Trúc mời ba Cố mẹ Cố đến nhà họ An, lý do đạo lý ràng, cái gì mà mẹ An vẫn nhớ thương mẹ Cố, ở cùng chỗ thương lượng hôn tốt hơn, Tú Thủy viên lâu lắm có người ở tiện lắm vân vân.




      Cho nên vừa rời khỏi sân bay, ba người nhà họ Cố thẳng đến nhà họ An.




      Vừa vào cửa mẹ An đeo tạp dề ở phòng bếp chạy ra, lôi kéo mẹ Cố hỏi, Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc kéo vào trong phòng.




      " muốn nhanh chóng kết hôn. Đính hôn hoàn toàn cần thiết, trực tiếp kết hôn luôn! Qua hai năm nữa lại đăng ký, nếu em sốt ruột muốn đăng ký hết hôn, chúng ta cũng có thể ra nước ngoài kết hôn..."




      Cố Thiến Thiến im lặng, tuy rằng nguyện ý ở bên An Thế Trúc, nhưng vừa ở bên nhau xong hoả tốc muốn kết hôn, tiết tấu nhanh khiến có chút tưởng tượng được, "Em còn học đại học, đợi tốt nghiệp đại học..."




      "Cái đó có liên quan đến chuyện kết hôn với sao?"




      liên quan sao? Cố Thiến Thiến nhìn cái xem thường.




      An Thế Trúc cau mày, giống như bất đắc dĩ thở dài: " đây đành phải nhận tội chịu đòn với ba mẹ em, ngày hôm qua đem con bảo bối của bọn họ làm ..."




      "..." Cố Thiến Thiến sửng sốt vài giây, tức giận đến mắng to lưu manh, An Thế Trúc có thể bày ra tư thế lợn chết sợ nước nóng này, biện pháp Cố Thiến Thiến cũng có.




      "Vậy định nhé, lát nữa mấy người lớn hỏi có suy nghĩ gì, em chỉ cần gật đầu là được, cái khác trả lời."




      Cố Thiến Thiến căm giận trừng mắt nhìn , tên khốn nạn này nếu còn dám trèo lên giường của , tuyệt đối để yên!




      Trước bữa cơm chiều, ba An cũng trở lại, bởi vì có việc hợp tác làm ăn, mấy năm nay qua quan hệ hai nhà cũng có chút bất hòa nào, xa cách lâu ngày gặp lại, đề tài tán gẫu tất nhiên nhiều hơn, huống chi còn có hôn của Cố Thiến Thiến cùng An Thế Trúc.




      Mẹ Cố kéo Cố Thiến Thiến vào trong phòng , chuẩn bị tiến hành giáo dục tư tưởng: "Rốt cuộc con thích cậu ta hay ? Chân trước vẫn luôn coi cậu ta làm trai, sau lưng mẹ nghe con có vẻ như là nguyện ý, bây giờ lại làm cái vẻ mặt mất hứng này, rốt cuộc con muốn như thế nào?"




      Cố Thiến Thiến buồn bã : "Mẹ hỏi ấy , ấy muốn như thế nào như thế..."




      Mẹ Cố còn muốn tiếp tục giáo dục Cố Thiến Thiến, mẹ An đến gọi các hai mẹ con ăn cơm, An Thế Trúc tuyệt đối là thuộc phái hành động, ba An ba Cố còn thảo luận sắp tới mời người dự họp đại hội nghị, An Thế Trúc trực tiếp đem đề tài xoay đến chuyện kết hôn.




      "Con cùng Thiến Thiến quyết định nhanh chóng kết hôn, thời gian định chọn lúc cuối năm..." An Thế Trúc lập tức lại các bước tiến hành cử hành hôn lễ trước sau đó đăng ký hoặc là xuất ngoại kết hôn.




      Mấy người lớn còn chưa bắt đầu thương lượng, kết quả hai đương tự quyết định chuyện cả đời mình, mẹ An vui tươi hớn hở trêu chọc An Thế Trúc chút: "Động tác nhanh đấy!"




      Mẹ Cố nghiêng đầu hỏi Cố Thiến Thiến: "Con cũng nghĩ như vậy à?"




      Đùi bị An Thế Trúc nhéo cái, Cố Thiến Thiến yên lặng gật đầu.




      "Tuy rằng con còn , mẹ và ba con cũng phải là đồ cổ hủ, Gậy Trúc cũng là mẹ và ba con nhìn từ bé đên lớn, kết hôn sớm cũng có chỗ tốt của kết hôn sớm..."




      Mẹ Cố vừa nghĩ cũng có ý kiến phản đối gì, muốn tìm chàng trai môn đăng hộ đối, lại có nhân phẩm năng lực xuất chúng, cũng dễ tìm như vậy, nếu nhân duyên trời ban như thế này đương nhiên phải nắm chặt.




      Thời gian tổ chức hôn lễ cứ như vậy mà định ra.




      Hôn kỳ định ở đầu tháng 2 năm sau, bây giờ cuối tháng 10, tính ra cũng chỉ còn có ba tháng, cho nên mẹ Cố ở lại thành phố B, cùng mẹ An bận trước bận sau chuyện hôn lễ, nhà mới sớm chuẩn bị tốt rồi, nhưng mà mẹ An cùng mẹ Cố đều cho rằng Cố Thiến Thiến còn quá , vừa phải học bài, An Thế Trúc làm việc cũng bận, cho nên đề nghị hai người trước hết ở nhà họ An, Cố Thiến Thiến tất nhiên giơ hai tay đồng ý, có mẹ An ở cùng, cảm thấy mình cho dù chịu thiệt cũng sao.




      An Thế Trúc tất nhiên là buồn bực, từ lúc uy hiếp Cố Thiến Thiến xong, Cố Thiến Thiến đối với rất xa cách, Cố Thiến Thiến tất nhiên ở ký túc xá trường học nữa, bởi vì mẹ Cố cũng ở đây, An Thế Trúc cũng thể nửa đêm vào phòng Cố Thiến Thiến được, chỉ có thể thừa dịp khi Cố Thiến Thiến ở trường học, đem người kéo tới chỗ hẻo lánh hôn cái miệng nhắn, sờ sờ bộ ngực .




      Vì thế, người nào đó bắt đầu lừa gạt: "Nhà mới em còn chưa qua đấy, tuy rằng chúng ta nghỉ ngơi ở đây, em cũng nên xem..."




      Cố Thiến Thiến nghi ngờ , , sau đó bị ăn luôn .




      "Buổi tối sinh nhật Vân Triết..."




      Cố Thiến Thiến , nửa đường An Thế Trúc lại mang chỗ khác, đến nhà mới, lại bị ăn luôn .




      "Cuối tuần, chúng ta xem phim ..."




      Cố Thiến Thiến quá muốn , cứ cảm thấy An Thế Trúc có ý kiến gì tốt lành, mẹ Cố mẹ An vui mừng nhìn hai người: "Tối trở về cũng sao."




      Cố Thiến Thiến rưng rưng , xem phim xong, lại bị An Thế Trúc mang đến nhà mới, lại bị ăn luôn .




      ...




      Đêm bình yên đó, An Thế Trúc lấy đủ loại lý do mang theo Cố Thiến Thiến , lại lại lại lại... bị ăn luôn .




      Vì thế ngày nào đó, Cố Thiến Thiến ở ký túc xá bi thương mắng hành vi biết xấu hổ của An Thế Trúc.




      "Nếu cậu còn muốn tìm được người đàn ông tốt như An học trưởng, cậu chỉ có thể bay qua toàn bộ hệ ngân hà mà tìm kiếm, còn phải vượt qua chướng ngại ba ngàn thước chạy cùng các khác tranh nhau đến chết tôi sống, mới có thể tóm được vào trong túi. Đừng có bày ra dáng vẻ ở trong phúc cũng biết hưởng!" Ngôn Tĩnh làm Cố Thiến Thiến bạn tốt kiêm phù dâu tương lai, vẻ mặt hâm mộ ghen tị hận.




      Cố Thiến Thiến nghiêm mặt, có thể dùng câu quảng cáo để hình dung tâm tình khổ bức của : bạn chỉ có thể nhìn được hạnh phúc của tôi, lại thấy được bi thương của tôi...




      Nguyên đán nhà họ An tổ chức bữa tiệc, xem như kiểu nghi thức đính hôn, trong lúc này khách quý chật nhà, trong mắt đều là vui mừng, bữa tiệc tiến hành được nửa, mẹ An cười dài cầm micro đọc diễn văn, cảm ơn khách khứa, hơn nữa chính thức tuyên bố hôn kỳ của An Thế Trúc và Cố Thiến Thiến.




      được nửa, đại sảnh bữa tiệc có người đàn ông vội vã chạy đến, vừa vào cửa lớn tiếng kêu "Tôi phản đối" !




      Trong lúc nhất thời tiếng hoan hô vui cười ở đại sảnh lập tức im bặt, sắc mặt người nhà họ An cùng người nhà họ Cố đều vui, Cố Thiến Thiến trong lòng cũng lộp bộp chút. Ngôn Tĩnh am hiểu nhất là tiểu thuyết ngôn tình, và chuyên tấn công tiểu thuyết đam mỹ, Cố Thiến Thiến tất nhiên cũng bị ảnh hưởng, bây giờ vừa thấy người đàn ông lạ nhảy ra kêu "Phản đối", lập tức nghĩ sai lệch.




      đương khác là An Thế Trúc tâm tình hết sức trầm, hận thể đem người đàn ông kia mang ra ngoài bắn chết trăm lần, nếu muốn , thế giới này ghét người nào nhất, đó chính là Kha Khiêm.




      Trong Tú Thủy viên cũng chỉ có nhà An Thế Trúc, nhà Cố Thiến Thiến ở, lúc ấy còn có hơn mười nhà khác, Cố Thiến Thiến dáng vẻ đáng , lại tròn tròn như quả bóng, khiến người ta thích, chẳng những khiến người lớn thích, cũng khiến bọn thích, nhưng cố tình chỉ có An Thế Trúc từ bé thích bắt nạt .




      Đối với Cố Thiến Thiến còn , An Thế Trúc chính là đại Ma vương trong truyện cổ tích, còn Kha Khiêm chính là kỵ sĩ bảo vệ , tuy rằng kỵ sĩ này cũng luôn bị đại Ma vương bắt nạt. Trước đây, An Thế Trúc chẳng những vội vàng bắt nạt Cố Thiến Thiến, còn phải đề phòng người khác bắt nạt Cố Thiến Thiến, đồng thời còn đề phòng con quỷ đáng ghét Kha Khiêm "Xen vào việc của người khác".




      An Thế Trúc cùng Kha Khiêm trở thành kẻ thù là bắt đầu từ bé, thẳng đến khi nhà Cố Thiến Thiến trở về thành phố C, nhà An Thế Trúc chuyển xây biệt thự mới, lúc gần hai người bởi vì Cố Thiến Thiến mà đánh trận.




      Sau đó nghe Kha Khiêm xuất ngoại du học, thế mà sau đó lại xông ra đây.




      "Thiến Thiến, là , Kha Khiêm! Em muốn cùng ta kết hôn chứ? Em quên ta bắt nạt em thế nào à?"




      Cố Thiến Thiến im lặng, căn cứ vào An Thế Trúc dạo này liên tiếp dụ dỗ, uy hiếp, ức hiếp bằng vũ lực, đối với tương lai mình đúng là rất lo lắng ...




      Mẹ An tất nhiên là cũng biết Kha Khiêm, sắc mặt cứng ngắc lập tức khôi phục như thường, cười với mọi người giải thích người trẻ tuổi hay giỡn.




      Khóe miệng An Thế Trúc nâng lên cái, Cố Thiến Thiến im lặng đồng tình với Kha Khiêm sắp hay ho rồi.




      " đáng tiếc..."




      đứng dậy tao nhã nắm tay Cố Thiến Thiến, cố ý khoe ở trước mặt Kha Khiêm, ở mu bàn tay Cố Thiến Thiến hôn cái.




      Sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Kha Khiêm ở đối diện, mỉm cười. Cử chỉ của tao nhã, nhưng ai nấy đều thấy được vẻ đắc ý của lúc này, nụ cười của càng thêm sâu vài phần, thong thả mà khí thế bức người phun ra bốn chữ: "Phản đối... có hiệu quả!"


      HOÀN
      Yoororo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :