1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đời ngọt ngào - Bạc Hãn Khinh Y Thấu (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 23: Tôi Khóc. (16+)

      Editor & Beta: Ngọc .




      Cố Thiến Thiến trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp, đợi An Thế Trúc đem áp vào tường, mới hiểu được rành mạch, muốn làm gì, phút chốc kinh hoảng mặt mũi trắng bệch.




      Tuy rằng từng bị An Thế Trúc chiếm tiện nghi, trong lòng lại cảm thấy An Thế Trúc cũng chỉ ăn đậu hũ của , chứ thực làm gì .




      Đây giống như trở thành định lý, tựa như trước đây thường xuyên chọc ghẹo , nhưng khi bị người khác bắt nạt, An Thế Trúc đứng ra bảo vệ trước tiên.




      bất ngờ, phải rằng dù đắc tội An Thế Trúc, cũng nghĩ ra có chuyện gì quá mức ác liệt xảy ra, làm tổn thương, bảo vệ , tín nhiệm , cho nên khi trịnh trọng chuyện lạ "Nhịn được" như vậy , Cố Thiến Thiến kinh ngạc.




      "Đợi —— ưm ưm —— "




      Trước đây vài lần hôn , mỗi lần dường như đều thay đổi cách hôn, đến bây giờ vô cùng thuần thục, ở trong mỗi cái hôn đều dung hợp nhiều loại thay đổi, Cố Thiến Thiến bị hôn đến đầu óc choáng váng mơ màng, thở nổi, giãy dụa cũng thể so với sức mạnh của , chỉ có thể khe khẽ cắn chút, để rằng đừng xằng bậy, cũng có "vũ khí" nhé.




      An Thế Trúc tất nhiên phát giãy dụa kháng cự, ngón tay ở thân thể của di chuyển lung tung, vừa hôn vừa vội vàng trấn an: "Đừng sợ, ngoan, tổn thương em..."




      "Đừng sợ, Cố Tiểu Xuyến..." Giọng của càng ngày càng , chui vào trong lỗ tai Cố Thiến Thiến, còn thần kỳ hơn cả ma lực mị hoặc lòng người.




      Cố Thiến Thiến còn giãy dụa chậm rãi ngừng lại, tuy rằng đáp lại, ít nhất cũng phản kháng, An Thế Trúc từ lúc đầu hôn dồn dập cũng hôn trở nên ôn nhu, càng hôn càng triền miên.




      theo dõi mặt , vẻ mặt của ôn nhu say mê, trong đầu bỗng nhiên nảy ra câu: cuộc sống tựa như cuộc cường bạo, nếu thể phản kháng, vậy hãy hưởng thụ tốt.




      Cái này cũng có thể xem như cường bạo nhỉ, thể phản kháng, như vậy... Khụ khụ...




      Dù sao dáng vẻ An Thế Trúc thực đẹp mắt, cũng ghét , dù sao sớm hôn qua N lần, lần hai lần còn có thể giãy dụa, nhiều lần đều giãy dụa, An Thế Trúc chê phiền, chính cũng ngại phiền, đáp lại đương nhiên là có khả năng, mặt đo đỏ nhắm mắt lại, trong lòng hoảng hốt với chính mình, bình tĩnh.




      "Bình tĩnh lại", đó chính là khẩu hiệu, rất nhanh choáng váng, khi nào bị An Thế Trúc ôm đến giường cũng phát ra, khi đợi lấy lại tinh thần, mình nằm giường, áo T-shirt bị xốc lên đến tận ngực, tay nhanh chóng cởi áo ngực của , nắm lấy cặp ngực nõn nà.




      "An Thế Trúc, muốn làm gì! ! !" Cố Thiến Thiến lấy lại tinh thần, trong nháy mắt hoảng sợ .




      An Thế Trúc nhàng đè ở người , vừa hổn hển hôn môi và sườn mặt của , vừa trấn an cảm xúc lo lắng hoảng sợ của : " làm gì cả, chỉ ôm cái."




      "Tay để ở chỗ nào vậy hả! ! !" Cố Thiến Thiến nắm cánh tay của , muốn đem ngực của mình ở trong lòng bàn tay cứu ra, An Thế Trúc nhìn cái, hít sâu cái, mới buông tay ra, sau đó nhắm mắt lại ngã vào người .




      Cố Thiến Thiến bị ép tới hít thở thông, đẩy ra, lúc này mới phát , áo T-shirt và áo ngực dù vẫn còn ở người , nhưng tác dụng còn, cặp ngực tròn như vậy bị ngực đè nặng đến thẳng tắp.




      An Thế Trúc gối đầu lên cổ của , nhàng hôn hơi thở nóng bỏng, nóng đến mức nửa khuôn mặt đều tê rần, tay cũng nhàn rỗi, thong thả vuốt ve thắt lưng của , sau đó xoa đến đùi, lại chậm rãi cho tay vào trong quần của , Cố Thiến Thiến cảm thấy thể ngồi chờ chết nữa, lần An Thế Trúc cởi quần áo , còn giãy dụa tí, lúc này hoàn toàn choáng váng, bị cởi đến nửa thân trần cũng chưa phát .




      thẹn quá hóa giận quát : "Đè chưa! Ngực cũng bị đè cho phẳng mất rồi! !"




      An Thế Trúc nhấc nửa người lên, tay kia càng dễ tham nhập vào trong, thậm chí còn cảm thấy tóc cẩn thận bị kéo cái.




      nuốt nuốt nước miếng, lui về sau, thắt lưng bị đè lại, Cố Thiến Thiến ngẩng đầu trừng , bình tĩnh thay đổi tư thế, l ngồi đùi .




      Tầm mắt của tất nhiên vì vậy mà dừng ở bụng của , sau đó đuôi mắt khống chế nổi giật giật chút, nhanh chóng dời tầm mắt.




      Trong lòng thầm kêu ổn, tuy rằng An Thế Trúc vẫn rất đáng tin cậy, dù ăn trộm đậu hũ của , ăn hết cũng làm gì , nhưng gần đây bị tiểu thuyết ngôn tình "cường thủ hào đoạt" mà Ngôn Tĩnh đưa cho ảnh hưởng, trong lòng vẫn có chút hoảng hốt.




      An Thế Trúc cũng là người đàn ông, chẳng may ta tinh trùng lên não, vừa lúc nãy ta còn chính mình nhịn được, chẳng may ...




      Cố Thiến Thiến khóc ra nước mắt, leo núi em , muốn lần đầu tiên của mình ở loại địa điểm khách sạn như thế này —— ít nhất cũng làm ở nhà , nhà họ An cũng được, tốt nhất là phòng ở cũ chỗ Tĩnh Thủy viên...




      Á! ! ! suy nghĩ cái gì vậy! ! phải hẳn là nên tự hỏi làm cách nào thoát khỏi vận mệnh bị "Cường bạo" sao, nghĩ như thế nào lại đến chọn nơi nào có vẻ hợp ý?




      vội vàng đè tay lại, trong chốc lát thất thần, tháo nút thắt cùng kéo khóa quần ra, An Thế Trúc nhìn , ánh mắt sáng lên, ở trong mắt có bóng dáng mờ mờ của , làm cho thần sắc của mơ hồ , Cố Thiến Thiến lại kích động sợ hãi, lắp bắp : ", dừng ."




      An Thế Trúc cử động cái, lại cúi người đè , Cố Thiến Thiến cảm thấy mình sắp bị đè thành bánh thịt rồi, thôi được, tình nguyện bị đè cũng muốn bị ta cởi quần.




      "Nghĩ xem, bên trái là tâm, lại biên là sinh, căn do tâm sinh tắc vì tính, em, em cũng , vì sao được?"




      Cố Thiến Thiến há mồm phủ nhận: "Ai ! !"




      An Thế Trúc sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm lên tiếng, qua vài giây mới lạnh lẽo xa xăm cười: " ? Em , cũng cần cố kỵ cảm thụ của em."




      xong, làm bộ như muốn cởi quần của , Cố Thiến Thiến bị dọa đến biến sắc, vội vàng giữ lấy tay , cánh tay mảnh mai của phải đối thủ của An Thế Trúc, An Thế Trúc dùng bàn tay giữ chặt gắt gao, tay kia chậm rãi cởi quần của ra, hai đùi Cố Thiến Thiến đạp lung tung, ngoài mạnh trong yếu uy hiếp: " còn như vậy, tôi kêu lên!"




      An Thế Trúc đầu cũng ngẩng: "Kêu !"




      Sau hai câu này , quần và quần lót ren màu xanh nhạt của cùng nhau bị kéo xuống dưới, đầu óc Cố Thiến Thiến "Ong" tiếng, quần bị kéo đến đầu gối, cuối cùng còn ngây ngốc,"Ô" tiếng, hai mắt đẫm lệ đầy hốc mắt, đợi An Thế Trúc nhìn thấy, nước mắt chảy ra.




      " bắt nạt tôi... Hu hu hu..."




      Trước đây An Thế Trúc cũng rất sợ thấy Cố Thiến Thiến khóc, bây giờ vẫn còn có bóng ma, vừa thấy khóc tay chân hoảng hốt, định làm gì đều từ bỏ, vội vàng ôm vào trong lòng: "Cố Tiểu Xuyến, em bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc? Em cho là chiêu này dùng được sao?"




      Đáp lại lời của là tiếng khóc càng lúc càng lớn.




      Cố Thiến Thiến căm giận nghĩ: tôi khóc, tôi khóc, tôi khóc chết !




      Hai đầu lông mày của An Thế Trúc cũng nhíu lại, trong lòng rầu rĩ, nghiêng người cầm giấy, nâng gương mặt của lên rồi lau nước mắt cho , bất đắc dĩ thở dài: "Đừng khóc ..."




      "Hu hu hu hu..."




      " chạm vào em..."




      Tiếng khóc của Cố Thiến Thiến lập tức giảm xuống điệu, ánh mắt xem xét , vừa nghẹn hơi hỏi: " sao?"




      An Thế Trúc vừa bực mình vừa buồn cười: "Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc! chạm vào em!"




      Cố Thiến Thiến lập tức thu hồi nước mắt, An Thế Trúc tức giận đem giấy quăng cho , xoay người xuống giường, vào toilet.




      Cố Thiến Thiến bĩu môi, vừa hừ hừ lau nước mắt, vừa sửa sang lại quần áo mình, sau đó gõ cửa toilet: "Làm gì vậy? Tôi muốn rửa mặt."




      Người nào đó tắm nước lạnh gì, trong lòng có lửa đốt, "Oành" mở cửa ra, ngoài cửa Cố Thiến Thiến thét chói tai tiếng, mắng to An Thế Trúc lưu manh, An Thế Trúc đứng ở cửa cười lạnh, "Rốt cuộc ai lưu manh, tắm, em nên tiến vào!"




      Cố Thiến Thiến đỏ mặt hừ tiếng: "Ai biết tắm."




      "Cùng nhau tắm nhé?" tựa vào cửa, bọt nước từ tóc của chảy xuống từng giọt, chảy dọc từ cổ xuống cơ ngực trơn bóng tựa như mỹ nhân ngư.




      " chết !"




      mắng xong người ta, nhấc chân muốn chạy, An Thế Trúc vừa thấy hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng ôm người lại, tha người vào trong toilet: "Em hôm nay tắm cũng phải tắm, tắm cũng phải tắm!"

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 24: Nào, Khóc

      Editor & Beta: Ngọc




      An Thế Trúc vừa nhìn thấy đến hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhanh tay ôm người trở về, ôm vào trong toilet, Cố Thiến Thiến thầm kêu ổn, bám chặt khung cửa sống chết buông tay, An Thế Trúc nhe răng cười, cười đến lông tơ Cố Thiến Thiến dựng thẳng lên.




      "Em hôm nay tắm cũng phải tắm, muốn tắm cũng phải tắm!"




      Cố Thiến Thiến lập tức cứng cổ uy hiếp: " lại kéo tôi, tôi khóc cho xem!"




      Mặt của lập tức đen như đáy nồi, vừa rồi chỉ là lôi kéo tay , sợ làm đau , lực đạo nặng, bằng bây giờ sao còn có thể bám vào khung cửa được, cùng cò kè mặc cả, con nhóc chết tiệt này, cho chút màu sắc, còn dám mở phường nhuộm rồi.




      hừ tiếng, xoay người ôm lấy , mặc kệ người trong lòng làm ầm ĩ như thế nào, trực tiếp quẳng người nào đó vào trong bồn tắm đường kính 2m trong phòng.




      Cố Thiến Thiến từ trong nước ngẩng đầu lên, há miệng mắng An Thế Trúc phải người, An Thế Trúc căn bản thèm để ý , trần truồng ra khỏi phòng tắm, Cố Thiến Thiến trong phút chốc nghĩ ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ lại tức giận?




      lau nước mặt, cả người ướt đẫm trèo ra, cẩn thận ở cửa nhìn xung quanh, trong tay An Thế Trúc cầm cái gì đó cười lạnh về phía , tầm mắt Cố Thiến Thiến lại cẩn thận bay tới chỗ hài hòa kia, xấu hổ dời tầm mắt, cũng thấy trong tay rốt cuộc cầm cái gì, chờ khi trở về, lui về phía sau vài bước, nghiêng đầu nhìn tường: "Vậy, tôi quấy rầy tắm rửa ..."




      chột dạ liếc vẻ mặt của , An Thế Trúc nhìn chằm chằm cười lạnh, cười gượng nghĩ từ bên người vòng qua.




      và quả đại mã kim đao 衤 (*) của đứng ở cửa, khí thế đó giống như tướng quân mặc thiết giáp, đến bên người , muốn từ chỗ còn thừa đến nửa thước ở cửa chạy ra, An Thế Trúc nhìn , cũng ngăn cản, Cố Thiến Thiến vừa mới được nửa, khoát tay, ôm thắt lưng của tha vào trong, thành quả cố gắng của nháy mắt hóa thành hư ảo.




      (*) đại mã kim đao 衤: Hmmm là cái ấy của đàn ông đấy ạ.




      " , em hôm nay phải tắm cùng , em tắm cũng phải tắm, muốn tắm cũng phải tắm."




      "Tôi thực khóc!" chớp chớp mắt, khuôn mặt đỏ bừng có đôi mắt mông lung, An Thế Trúc nhìn chằm chằm hơi chu chu cái miệng nhắn, yết hầu khống chế được giật giật, sau đó phất phất máy ảnh trong tay, cười: "Khóc , vừa vặn chụp lại rồi, cùng mấy bức ảnh của em trước đây hợp lại để làm kỷ niệm."




      Trong nháy mắt mặt Cố Thiến Thiến cứng đờ, trước đây mỗi lần An Thế Trúc bắt nạt , khóc cho xem, nhưng An Thế Trúc là loại người nào, tùy ý để nắm cái nhược điểm này sao?




      Ngày nào đó, khi lại khóc, An Thế Trúc giống như trước vừa ôm vừa dỗ , mà là cầm cái máy ảnh vẻ mặt trấn định chụp lại.




      Lúc ấy Cố Thiến Thiến mới tám tuổi, khóc nửa ngày mới phản ứng lại, tiểu bạch thỏ sao có thể cướp máy ảnh trong tay đại sói xám, sau đó An Thế Trúc như bắt được cái nhược điểm lớn, thường xuyên lấy ra uy hiếp , ít lần buộc cùng ta chơi trò chơi, trước đây, ta chơi trò dâu chú rể, sau khi lớn lên, ta thích chơi trò thiếu gia và nha hoàn, khoảng thời gian đó Cố Thiến Thiến ít lần bị ta sai sử bưng trà đổ nước, bóp vai đấm chân cho ta.




      Cố Thiến Thiến rốt cuộc vẫn là đứa bé, qua vài ngày nhịn được, ngồi dưới đất oa oa khóc lớn, bất luận An Thế Trúc uy hiếp đe dọa thế nào cũng được, cuối cùng nghiêm mặt ủ rũ lại vừa dỗ vừa ôm, đồng ý hứa hẹn vô số, mới dỗ được người nào đó thôi khóc.




      ", , ... phải xóa bỏ sao?" Cố Thiến Thiến trừng mắt nhìn .




      An Thế Trúc hề áy náy cười: "Loại tư liệu quý giá như thế này, đương nhiên phải bảo tồn tốt!"




      phất phất máy ảnh trong tay, tươi cười ấm áp: "Nào, khóc , lần trước làm cái phần mềm đối lập, vừa vặn có thể dùng để đối lập, qua mười năm, nhìn xem em khóc có tiến bộ hay ..."




      Cố Thiến Thiến: "..."




      hự hự đánh , dùng hết lực, An Thế Trúc chút sứt mẻ, tươi cười càng ngày càng ôn nhu, Cố Thiến Thiến tức giận đến muốn cắn ngụm.




      thực tế, cũng đánh tiếp, cũng chém giết máy ảnh. thấp hơn so với An Thế Trúc cái đầu, kiễng mũi chân duỗi thẳng cánh tay, cũng cướp được, hai người dây dưa bên nhau, Cố Thiến Thiến ôm cổ của , vạn ngàn cực khổ rốt cục cướp được, còn chưa kịp cao hứng, người bị ôm lên, quăng vào trong cái bồn tắm kia.




      "Em tự mình cởi, hay là phục vụ cho em?" biết là hơi nước nóng bay lên, hay là vì hô hấp nóng bỏng của , mà khiến mặt vừa nóng vừa ngứa, vội vàng đem máy ảnh quăng vào cạnh bồn tắm, cầm lấy cổ áo mình, cảnh giác theo dõi .




      An Thế Trúc ôm lấy thắt lưng của , lộ ra răng nanh trắng noãn: "Hay là em thích cường bạo em?"




      " biết xấu hổ." Cố Thiến Thiến lòng đầy căm phẫn, hận thể dùng ánh mắt đốt cháy chết ta.




      lười biếng đáp: "Hay em muốn toàn bộ."




      Cố Thiến Thiến giãy dụa tay chân muốn chạy, An Thế Trúc bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy cánh tay của lại: "Em thể an phận chút sao."




      Cố Thiến Thiến hừ hừ cãi lại: " thể muốn toàn bộ."




      An Thế Trúc cười ra tiếng, Cố Thiến Thiến cũng mân miệng cười, lau gương mặt ướt sũng của , mềm dịu ôm : "Cố Tiểu Xuyến."




      "Ừ."




      "Em ngoan." Giọng của trầm thấp nhu hòa, giống như tiếng nhạc du dương.




      " Gậy Trúc." Cố Thiến Thiến nghiêm túc gọi .




      "Ừ."




      " đáng ghét!"




      An Thế Trúc mặt nhu tình trở nên cứng đờ, rốt cuộc ai đáng ghét hơn!




      Mặt bình tĩnh, giữ cổ áo tay bắt đầu xuống: " đáng ghét? Dù sao em ghét như vậy, cũng cần phải lấy lòng em, em muốn khóc khóc !"




      Cố Thiến Thiến gì, tuy rằng ghét , nhưng cũng phải thực là ghét như lời , An Thế Trúc giống như mèo bị dẫm phải đuôi vậy.




      lâu sau, áo T-shirt của bị cởi xuống, ôm ngực, An Thế Trúc muốn cởi quần của , Cố Thiến Thiến vội vàng che quần, kết quả chỗ nào cũng bảo vệ được, bị cởi lần đầu hoảng sợ, bị cởi lần thứ hai hoảng sợ, bị cởi lần thứ ba có chút bình tĩnh, vẫn là câu kia, cảm thấy An Thế Trúc cũng chiếm tiện nghi của , nhưng làm gì , thể.




      "An Heo Chết, cầm thú! còn có xấu hổ hay , chính mình mặc quần áo thôi , dựa vào cái gì mà cởi của tôi! Á á! ! Tay mò chỗ nào vậy! !"




      Hai tay An Thế Trúc nâng hai luồng ngực rất tròn của , đem đặt ở cạnh bồn, hùng hổ hỏi: "Cố Tiểu Xuyến, em tính xem phụ trách như thế nào?"




      Cố Thiến Thiến há hốc mồm, tất cả người , đều kiểm nghiệm qua, nhưng cũng bị ta mò mẫm sờ soạng, bây giờ ngực còn bị nắm đây, tuy nam nữ bình đẳng, nhưng loại chuyện này, bên nữ luôn luôn bị thiệt hơn chút, nên được phụ trách phải là chứ?




      hự hự tiếp tục giãy dụa: "Tôi cũng chưa bắt phụ trách, còn dám biết xấu hổ đòi phụ trách sao?"




      híp mắt nở nụ cười, thế nào cũng thấy rất giảo hoạt: " phụ trách, rất dễ chuyện, em thích phụ trách em, hay là tự mình chủ động phụ trách ?"




      Đầu óc Cố Thiến Thiến trong nháy mắt thanh tỉnh lại, bất luận là ta phụ trách , hay là phụ trách ta, đây đều phải là chuyện sao?




      căm giận : "Tôi cần phụ trách, cũng muốn phụ trách !"




      An Thế Trúc tới gần gương mặt của , trầm thấp đe dọa: "Khó mà làm được, có hai con đường, chỉ có thể chọn , trừ khi em chết."




      Cố Thiến Thiến trưng gương mặt sắp chết bất khuất: "Vậy cho tôi chết !"




      An Thế Trúc cũng tức giận, còn vui tươi cười hớn hở: " chết rất tiện nghi cho em, nợ cả cuộc đời rồi còn muốn chết thế nào?"




      Cố Thiến Thiến cảm thấy mình lại bị bẫy.
      Yoororo thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 25: Mừng Rỡ Như Điên (16+)

      Editor & Beta: Ngọc .




      vuốt ve gương mặt , ánh mắt vừa chuyên chú vừa thâm trầm: " cảm thấy, nếu có chuyện gì xảy ra, em luôn nhận được ..."




      Trong nháy mắt mặt Cố Thiến Thiến cứng đờ, đập nước cái: " muốn làm gì?"




      An Thế Trúc cười đến phá lệ mờ ám: " còn có thể làm gì?"




      Ở từ làm "Làm" còn càng nhấn mạnh thêm.




      thế mà lại nghe hiểu được, cũng nhờ Ngôn Tĩnh ban tặng, gần đây đọc ít loại tiểu thuyết "Cường thủ hào đoạt", trước đây sao có thể nghe hiểu được cái từ đầy nội hàm đấy.




      Vậy nghe hiểu còn hơn.




      khóc ra nước mắt, leo núi cái em , đây là cái bẫy lớn, vừa mới ở giường ép buộc đủ, An Thế Trúc đây là lại muốn tiếp tục ép buộc sao? lại khóc cũng biết còn có thể đối phó hay .




      "Muốn khóc cho xem sao?" ôn hòa hỏi.




      Cố Thiến Thiến: "..."




      mấy câu đầy công phu, túm cổ áo rộng thùng thình của dùng sức lôi kéo, "Tách tách ——" tiếng, cũng biết đồ của người nào bị giằng.




      Cố Thiến Thiến kinh hãi: " cầm thú! cho phép cởi áo của tôi!"




      Mặt An Thế Trúc đen lại, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn , dường như hận thể cắn chết , khí thế Cố Thiến Thiến nhất thời bị ép xẹp xuống, thuận theo nâng cánh tay lên, nâng được nửa cứng đờ, đây tính là cái ý gì?




      Đây quả thực giống như là lấy lòng người nào đó, sợ tức giận, mất hứng? Cố Thiến Thiến cảm thấy có chút hoảng sợ, phải bị hội chứng Stockholm(*) chứ? An Thế Trúc ăn đậu hũ của , vừa mới bắt đầu còn kịch liệt phản kháng, bây giờ lại bắt đầu lo lắng có thể làm cho đau lòng hay .




      (*)Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.




      lập tức tìm cho mình cái cớ, đó là bởi vì An Thế Trúc là quỷ hẹp hòi, hôm nay hiểu sao tức giận vài lần rồi, cho nên mới muốn chọc ta tức giận nữa.




      Vẫn là rộng lượng! An Thế Trúc đối xử với như vậy, cũng gì.




      Bây giờ tâm tình Cố Thiến Thiến có chút phức tạp, vừa muốn từ chối lại vừa muốn cùng cứng rắn, ở phòng ngâm suối nước nóng và quán đồ nướng cãi nhau, bỏ mình, mặt thèm để ý, nhưng trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt, giống như bị người ta buộc ở giữa trung, nửa vời, xuống được.




      Chạng vạng tắm suối nước nóng xong, cọ cọ xát xát đến tám giờ, vẫn gọi điện thoại cho , gặp ở quán đồ nướng, càng nghĩ, vẫn là nên gọi đến, dường như ở trong lòng của , An Thế Trúc trở thành lựa chọn duy nhất —— còn có người khác.




      muốn lại chọc tức giận, muốn nhìn bóng lưng rời ...




      miên man suy nghĩ, thân thể bé cơ bản có chút sức lực nào, về chút giãy dụa ở trong mắt An Thế Trúc, chỉ giống như gãi ngứa mà thôi, bây giờ còn như ngừng giãy dụa hơn phân nửa, tựa như xoay vài cái tượng trưng.




      An Thế Trúc sao mà phát ra thay đổi của chứ, trong lòng vui vẻ, động tác càng thêm ôn nhu, cũng phải muốn như vậy, Cố Thiến Thiến mới mười tám tuổi, có đủ kiên nhẫn cùng thời gian, cùng từ từ đến, nhưng nhóc con chết tiệt kia hiểu, lòng còn muốn thông đồng với người khác, làm gì còn tâm tình mà cùng chậm rãi, vẫn nên làm mối quan hệ trước có vẻ có cảm giác an toàn hơn.




      " Gậy Trúc." Cố Thiến Thiến đáng thương kêu tiếng.




      An Thế Trúc cười: " giương nanh múa vuốt nữa, bắt đầu giả vờ đáng thương ?"




      Cố Thiến Thiến: "..." Á! Người này đáng ghét! ! Bây giờ đầu óc tất cả đều như hồ dán, còn có cái sách lược gì chứ, chỉ muốn gọi tiếng mà thôi.




      Cố Thiến Thiến cái nhóc con chết tiệt này, bình thường đáng giận như thế nào, nhưng mềm nhũn ra, dùng loại ánh mắt ngập nước đáng thương này nhìn , chịu nổi, hiệu quả cùng cấp bậc với khóc.




      "Ngoan, đừng sợ." An Thế Trúc ở trong lòng thở dài.




      Dáng vẻ Cố Thiến Thiến sắp khóc: "Có thể ở trong này hay , ít nhất cũng phải chọn ngày trời trong nắng ấm, ở nhà ... Tôi muốn ở bên ngoài..."




      An Thế Trúc cả người đều như điên lên, trong đầu lặp lặp lại lời của vài lần, kế hoạch nguyên bản của chính là hôn toàn thân, để lại chút dấu hôn là đủ rồi, dù sao mới mười tám tuổi, mặc dù có chút nhịn được, nhưng vẫn luyến tiếc tổn thương , nhưng... Cố Thiến Thiến lại cho vui mừng cực lớn, cái loại vui thích này, giống như nhân loại lần đầu tiên phát minh ra lửa, giống như trẻ sơ sinh lần đầu tiên mở mắt trông thấy ánh sáng.




      Bất luận từ ngữ nào dường như cũng khó mà miêu tả tâm tình vui mừng của , tựa như nông dân cần cù và vất vả trồng trọt, trồng được cây thanh mai kiều kiều non non, hạt thanh mai này bất luận là cẩn thận tưới nước thế nào, sống chết cũng nở hoa, bây giờ lại trực tiếp nhảy qua giai đoạn nở hoa, bước vào giai đoạn ra quả, làm sao mà mừng rỡ như điên được.




      cười ra tiếng: "Còn ngày trời trong nắng ấm, có muốn cho em lịch những ngày có nắng ấm để tránh hay ?"




      đợi trả lời, mạnh mẽ cúi đầu hôn môi , hôn rất mãnh liệt, Cố Thiến Thiến bị lực đạo va chạm khiến đầu lùi về phía sau, răng cũng bị đụng phải có chút đau, cằm bị nắm cũng hơi hơi đau đớn.




      căm tức giãy dụa, những lời vừa đều là vô ích sao, muốn ở trong này, về sau nhớ lại đều cảm thấy có gì đó đặc biệt.




      dùng đầu lưỡi "Đánh" trong miệng "xâm nhập giả" công thành đoạt đất " khiến căm giận, muốn nhẫn tâm dùng răng cắn phát, trong lòng lại có chút muốn, An Thế Trúc chưa từng hôn kịch liệt như vậy, cũng chưa từng hôn lâu như vậy, thiếu chút nữa bị hôn đến ngạt khí, chỉ thiếu chút nữa thôi, đầu óc bởi vì thiếu dưỡng khí mà hôn mê, An Thế Trúc mới buông ra thở hồng hộc.




      Cố Thiến Thiến giống như cá chết, nhắm mắt lại liều mạng hít lấy khí tươi mới, ngón tay An Thế Trúc cởi áo ngực dưới áo T-shirt của , nửa áo ngực ở trước ngực của , sờ soạng lúc, đối với cấu tạo áo ngực hết sức hiểu biết, bỏ chút công sức tháo xuống.




      Áo T-shirt sớm ướt đẫm, gắt gao dính vào người , hai hạt rất tròn tòa núi đẹp đẽ lộ ra, đỉnh đào lại ràng đến có thể thấy được.




      Yết hầu của giật giật, lại bắt đầu cởi quần của xuống, Cố Thiến Thiến mất nửa ngày mới lấy lại tinh thần, lấy lại tinh thần cái, bi thương phát , người mình chỉ còn mặc cái áo T-shirt ướt sũng.




      Áo ngực, quần, quần lót đều cánh mà bay.




      An Thế Trúc hôn chóp mũi , giọng mang theo vài phần tranh công: "Em được cởi áo em, cởi áo em."




      Cố Thiến Thiến gì, thầm nghĩ đưa cho ta hai chữ: ha ha.




      cười cười với , cúi đầu hôn lên ngực , ngậm đỉnh đào, cách vải áo ướt đẫm, miệng khẽ mút, Cố Thiến Thiến cả người run rẩy, vừa muốn chuyện, lại thả lỏng miệng, đặt vách bồn tắm, nâng thắt lưng của , từ trong nước ôm lên nửa, ngực ướt sũng bị lộ ra giữa khí, Cố Thiến Thiến vừa cảm thấy lạnh, môi của lại ấn xuống, chỗ nào đó cũng bị tay nắm lấy, nhàng xoa nắn .




      Cả người Cố Thiến Thiến như nhũn ra, trọng lượng toàn thân đều dựa vào , cảm giác xoa nắn từ ngực của của khơi lên ngọn lửa lan tràn, cuối cùng tụ lại trong đầu , thành pháo hoa nổ tung sáng lạn, lúc này đây, tuy An Thế Trúc có hôn miệng của , nhưng vẫn liều mạng dùng miệng thở, cảm thấy sắp hít thở thông.




      Trong mơ hồ lại mang theo vài tia tức giận bất bình, được cởi áo, ta chỉ chừa lại cái áo, tỏ vẻ muốn ở trong này cùng ta "", sao ta lại giả vờ nghe thấy?




      Nhất định là ngữ khí của đủ nghiêm túc!




      Cố Thiến Thiến lập tức ngoài mạnh trong yếu rống với : "Tôi muốn làm ở nơi này!"




      Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát giọng mình run run tựa như lá cây trong gió, còn có cỗ yếu đuối kiều mỵ nên lời.




      An Thế Trúc đầu cũng nâng lên, hàm hồ trả lời tiếng "Được", xoa vẫn xoa, nắn vẫn nắn, chút thay đổi cũng có.




      Cố Thiến Thiến lo lắng: "Này! An Thế Trúc! ! !"




      ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như có ngọn lửa, nhìn cái, bất đắc dĩ : " lừa gạt em khi nào, còn chưa làm gì em, em gấp cái gì?"




      Cố Thiến Thiến vừa thẹn vừa quẫn bách, đầu óc ngược lại lóe sáng lên, lập tức vạch trần người nào đó dối: " có! gạt tôi xóa những bức ảnh đó !"




      Cố Thiến Thiến là chuyện trước đây khóc cho xem bị chụp lại, An Thế Trúc dối bị vạch trần, hề xấu hổ , "À" tiếng, nhớ lại chút, sau đó : "Lúc ấy là ' biết', Nhưng cũng 'Ừ', là tại em rất ngốc."




      Cố Thiến Thiến bị chọc vào vết sẹo, lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi: "Đúng, tôi rất ngốc mới bị làm gì làm! Tôi rất ngốc, suy nghĩ tí gì cùng leo núi! Hu hu hu..."




      Cố Thiến Thiến cũng biết mình sao lại thế này, câu trước còn năng rất có khí phách, câu sau đáng thương khóc òa lên.




      An Thế Trúc bị bỗng nhiên chảy nước mắt biến thành trở tay kịp, vội vàng ôm người nào đó vào trong lòng hết hôn lại dỗ dành.




      " đừng chạm vào tôi!"




      An Thế Trúc nhẫn nhịn, ăn khép nép: " ngốc, ngốc, lại chọc em khóc, là ngốc, còn vì sao em lại khóc." ràng vừa rồi vẫn rất tốt.
      Yoororo thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 26: Giả Vờ Ngủ...(16+)

      Editor & Beta: Ngọc




      Cố Thiến Thiến vì sao muốn khóc, chỉ sợ chính cũng biết, có thể là ánh mắt đầy hơi nước, có thể là lo lắng sợ hãi chuyện gì đó, cũng có thể chính muốn khóc để tra tấn .




      " ra ngoài, tôi muốn tắm rửa."




      An Thế Trúc: "..."




      buồn bực đứng dậy, mắt của là cái vòi rồng sao, khóc liền khóc, còn ăn nổi dáng vẻ này của .




      "Đem cửa khép lại!"




      An Thế Trúc "Oành" tiếng đóng cửa lại, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm cánh cửa trắng như tuyết, trong đầu tất cả đều là thân thể nõn nà của , làm đàn ông mà làm được bước này vô dụng, thích khóc cho khóc , khóc chút cũng chết, cứng rắn quyết tâm, kết quả vì câu của lại thỏa hiệp mềm lòng, ra cũng định làm gì ở trong này, nhiều nhất chỉ lấy tay làm ...




      Bây giờ hoài nghi điều ấy cũng có cách nào hoàn thành.




      Càng nghĩ càng buồn bực, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Trần Khải Sơn gọi ăn đồ nướng. An Thế Trúc quét mắt về phía phòng tắm, thấy hận thể khiến biến mất vậy, An Thế Trúc mang theo ví tiền di động, xoay người ra ngoài.




      Cố Thiến Thiến tắm rửa xong cân nhắc đêm nay ra sao bây giờ, thể thuê căn phòng mới nữa, nhưng ngủ cùng , vẫn có chút gì đó ổn.




      quấn khăn tắm lên người xong ra, vậy mới phát ra An Thế Trúc ở đây.




      "Người đâu?" thầm câu, muốn gọi điện thoại cuối cùng lại cầm điện thoại quăng về giường, cũng 10 giờ, người còn đâu vậy. lấy áo ngủ ra mặc vào, rồi ở giường xem TV, càng xem càng nhàm chán, lại muốn ngủ, cuối cùng vẫn nhắn tin cho An Thế Trúc: "Tôi ngủ đây."




      Đợi vài phút cũng chưa có tin nhắn trả lời, Cố Thiến Thiến chán đến chết lại cầm điện thoại mở QQ, nhìn thấy Ngôn Tĩnh còn online, quyết định chọc ấy chút.




      "Thế nào? Có bị ăn luôn ?"




      Cố Thiến Thiến ngầm bực, cái gì thế này. Hậm hực trả lời câu: "Đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy! !"




      " thể nào, An học trưởng chẳng lẽ làm được?"




      " chết !" Cố Thiến Thiến muốn ném bom qua, bỗng nhiên nghe thấy cửa có tiếng vang, vội vàng lấy tay quăng điện thoại đến bên, đắp chăn lên giả vờ ngủ.




      Phía cửa có bật cái đèn , bên trong tối như mực , An Thế Trúc nhìn lướt qua qua chỗ giường: "Cố Tiểu Xuyến?"




      có người trả lời, hạ mắt, màn hình điện thoại còn sáng, giả vờ ngủ cũng giả vờ được, cũng lười vạch trần , vào phòng tắm rửa mặt đơn giản chút, mới về phía giường.




      Cố Thiến Thiến lui vào trong chăn vẫn nhúc nhích, đổi lại lo bị phát giả vờ ngủ, nhưng cũng nhìn thấy tình cảnh gì bên ngoài, chỉ nghe thấy tới gần người . An Thế Trúc cúi đầu nhìn người nào đó quấn chăn như nhộng, xoay người cầm điện thoại màn hình tối lên, màn hình lập tức sáng lên cái, mấy chữ nhảy vào trong mắt của .




      Uống chút rượu vào, về chút rượu này đối với An Thế Trúc mà , chẳng khác gì uống nước cả, biết là bỗng nhiên rượu có tác dụng, hay là vì câu "An học trưởng chẳng lẽ làm được?" kích thích đến , hôm nay thỏa hiệp với , có thời gian cả đời, có thể từ từ đến, bây giờ hận thể đem nhóc con chết tiệt này lăn qua lăn lại chà đạp, vừa vặn uống vào chút rượu, loại chuyện rượu say loạn tính này cũng rất bình thường, chẳng những có thể thoải mái thở ra hơi, thuận đường còn có thể chứng minh chút xem mình có "được" hay .




      nhìn chằm chằm người nào đó, híp mắt nở nụ cười, giả vờ ngủ sao, có bản lĩnh giả vờ cả đêm cho .




      bật cái đèn ở đầu giường, ánh đèn mờ nhạt rọi xuống, khí mang theo loại mờ ám, tay dừng chiếc chăn bạc giường, từ cái khe chăn dò xét vào.




      Cố Thiến Thiến rối rắm nghĩ, tiếp tục giả vờ ngủ, hay là giả vờ bị làm tỉnh. Tiếp tục giả vờ ngủ, hiển nhiên làm người nào đó càng thêm kiêng nể gì, nhưng tỉnh, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản ? Ra vẻ tỉnh lại càng dễ gặp chuyện may hơn.




      Vậy vẫn nên tiếp tục giả vờ ngủ ! chừng cảm thấy có ý nghĩa, sờ soạng hai cái là xong. Cố Thiến Thiến nghĩ tốt đẹp như vậy.




      Cố Thiến Thiến nằm nghiêng ngủ, ra còn lo An Thế Trúc phát ra giả vờ ngủ, nào biết vận khí tệ, sườn chạm vào sau lưng , cũng chạm vào người , chỉ là đẩy cái chăn màu bạc người ra, chui vào.




      Tay nóng, còn có mùi rượu nhàn nhạt, Cố Thiến Thiến càng thấy may vì mình giả vờ ngủ, còn cảm thán giả vờ ngủ tốt, tay hất váy ngủ của đến bụng, Cố Thiến Thiến thầm kêu ổn, rút kinh nghiệm xương máu nghĩ, về sau thể mua váy ngủ, rất tiện nghi cho người nào đó .




      "Ngủ còn mặc nội y, cũng sợ bị ung thư vú." tự nhủ câu, giọng hàm hồ, giống như có chút say.




      Cố Thiến Thiến ở trong lòng đáp lại câu: ai cần lo!




      Ngủ cùng , mặc có cảm giác an toàn, được ? Nút thắt rất nhanh bị tháo ra, ở váy ngủ của sờ soạng hai cái, kéo được khóa kéo ở thắt lưng ra. Cố Thiến Thiến nhịn được mà đấu tranh tư tưởng, có vẻ muốn cởi đồ của , nhưng tỉnh lại cởi đồ của nữa sao, hoài nghi, vậy vẫn là nhìn kỹ trước hẵng .




      bị ôm lên nửa, váy ngủ áo ngực lưu luyến mấy chục giây rồi rời khỏi người , bị thả lại vị trí ban đầu, lo tới lòng cũng yên, tay để ở quần lót .




      thống khổ nghĩ, bây giờ phải làm sao? Vẫn là câu kia, tỉnh lại cởi nữa chắc?




      giống như vô tình gặp phải động đất, muốn "Cảnh cáo" người nào đó, đáng tiếc người nào đó dường như căn bản phát , nâng mông của lên chút đem mảnh vải cuối cùng người kéo xuống nửa.




      Cố Thiến Thiến chết lặng nghĩ, phải lõa thể chút sao, cũng phải chưa từng lõa thể...




      Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, dường như cởi quần áo của mình, Cố Thiến Thiến cảm thấy vẫn nên tiếp tục giả chết , so với cường bạo lúc tỉnh, vẫn là cường bạo lúc mê mang tỷ lệ thấp hơn chút...




      Ngực của dán lên người cái 衤 (*) chọc phía sau lưng .




      (*) 衤: cái ấy của đàn ông.




      Nóng, cơ thể nóng.




      Hơi thở của ngừng thở vào cổ , mùi rượu xông vào mũi.




      Có câu gọi là gì nhỉ, rượu say loạn tính! thầm nhéo mình cái, cũng có thể tính là dạng hoạt sắc sinh hương(*) , An Thế Trúc có vẻ cũng thuộc loại khí huyết dương cương.




      (*)Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ.




      Củi khô bốc lửa...




      , củi ẩm bốc lửa! Nhưng cho dù là củi ẩm, cũng bị nóng bỏng của đốt cháy.




      Đối với cái "Người chết" này, chẳng lẽ còn có thể làm gì, Cố Thiến Thiến lấy lời này tự an ủi chính mình, nụ hôn của từ bên gáy của đường xuống dưới, hôn ở khắp lưng, cố gắng động đậy, nhưng ở trong mắt An Thế Trúc, lưng của cong lên, còn run run rất đáng thương.




      mỉm cười, "Chụt" tiếng hôn ở lưng của .




      Cố Thiến Thiến nghĩ: là muốn chết a a a a a!




      bị xoay người, trực tiếp ghé vào giường, Cố Thiến Thiến gì mở mắt ra, nằm ngay đơ người vẫn nóng rực như vậy...




      Mông bị hôn cái, Cố Thiến Thiến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cố nén nhúc nhích, chân căng đến thẳng tắp, động tác này hơi mạnh, nhưng dường như chút cũng "Phát ", vẫn tiếp tục hôn .




      Hơi thở bóng bỏng như có như như thổi vào lòng của , Cố Thiến Thiến cầm lấy ga giường dưới thân, tự cho chính mình câu, nhịn! Cũng tin có thể làm gì ...




      Hơn nữa, cái tình cảnh này bây giờ làm sao có thể "Tỉnh" lại đây? Chẳng phải là tự cho biết, luôn luôn giả vờ ngủ, cởi đồ của , từ đầu đến cuối, vẫn luôn giả bộ ngủ, giải thích ra sao...




      là muốn chết a a a a a a!




      bỗng nhiên nâng thắt lưng của lên, đặt cái gối đầu ở dưới lưng , sau đó banh rộng chân ra.




      Lạnh lẽo ...




      là muốn chết a a a a a a!




      rất muốn ở mặt mình viết vài chữ: người này chết!




      trầm lặng nằm úp sấp, nửa ngày An Thế Trúc cũng có động tĩnh gì, buồn bực, bỗng nhiên nghe thấy hàm hồ vài câu, nghiêng người tựa đầu bật đèn lên, ánh sáng mãnh liệt đâm vào mắt có chút đau.




      Đấy là mấy lời rất hàm hồ, kết hợp với động tác của , chung quy hiểu ràng gì đó.




      : "Thấy lắm..."
      Yoororo thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 27: Yamete (18+)

      Editor & Beta: Ngọc




      Yamete: tiếng Nhật nghĩa là “Đừng mà” thường xuất trong các phim AV của Nhật.

      ---

      Cố Thiến Thiến giả bộ nổi nữa, mang theo nổi giận nâng cước đá vào vai , sau đó kéo chăn che kín mình.




      An Thế Trúc phòng bị thiếu chút nữa lăn xuống dưới giường, hai người yên lặng nhìn nhau lúc, An Thế Trúc hành động trước, ra đè .




      Cố Thiến Thiến thế nhưng bọc kín người mình, bây giờ lại có cách nào đẩy ra, An Thế Trúc đè nặng bắt đầu tháo chăn.




      "An Thế Trúc!"




      An Thế Trúc "Mơ mơ màng màng" "Ừ" tiếng, Cố Thiến Thiến vừa thấy trạng thái này của thầm kêu ổn, say chứ, giảng đạo lý với đàn ông uống say, có thể thông sao? Trong lòng chút cũng nghĩ ra, bây giờ hối hận, giả vờ ngủ cái gì chứ, cái này gọi là đâm lao phải theo lao ?




      "... Ưm! Ưm! Ưm! ..." thân thể của Cố Thiến Thiến bị đè tới mức chút cơ hội phản kháng cũng có, nháy mắt lại nhớ tới trạng thái khi giả vờ ngủ, điểm duy nhất khác nhau là, vừa mới bắt đầu là tự nguyện nằm ngay đơ, bây giờ là phản kháng lại, nhưng kết quả kỳ đều giống nhau, miệng hôn, tay sờ soạng, còn làm tiếp những tình tiết vừa rồi, , chuẩn xác mà , nhảy vọt qua tình tiết "Nhìn", trực tiếp động thủ sờ soạng luôn.




      Cố Thiến Thiến khiếp sợ mở to hai mắt, sờ soạng, còn ngừng sờ qua sờ lại, như là tìm cái gì.




      Bởi vì giãy dụa, động tác của An Thế Trúc làm cho hơi hơi đau, theo bản năng ngừng giãy dụa, đau cũng biến thành ngứa, loại ngứa này giống như chồng chất lên nhau, từ khẽ vuốt ngừng tại tăng mạnh, lấy ngón tay, cuối cùng xâm nhập vào chỗ nào đó.




      Cố Thiến Thiến cả người cứng đờ, giống như gặp phải trận gió lốc băng tuyết lớn, bị đông lạnh thành pho tượng, thể cử động, phản ứng như trước, cảm giác dị vật đâm vào, có chút đau.




      buông cái miệng nhắn hồng nhuận của ra, thở phì phò hỏi: "Đau ?" xong còn dùng ngón tay khẽ giật giật.




      khẩn cấp trả lời "Đau", trông mong nhìn :




      "Đau, tôi đau quá."




      " như vậy đau?" rút ngón tay ra, Cố Thiến Thiến lập tức kẹp chặt hai chân, đầu gối của quỳ xuống chen vào giữa hai chân của , nhìn nhìn ngón tay mình, dùng loại ánh mắt làm nóng rực : "Em ẩm ướt ."




      Cố Thiến Thiến: "..." thực hận ước gì chưa đọc tiểu thuyết Ngôn Tĩnh đưa, như vậy nhất định lý giải được hàm nghĩa những lời này của An Thế Trúc.




      Thẹn quá hóa giận, nhấc chân lại muốn đá, lúc này An Thế Trúc sớm có phòng bị, đánh cái đùi của , lại còn nhéo phen.




      Sau đó lại đè lên người trận, ngón tay để ở chân của sờ tới sờ lui, sờ vài lần lại lấy tay xâm nhập vào chỗ nào đó, cử động khe khẽ chút sau đó lại rút ra, ngay từ đầu ngón tay vào khá khó khăn, sau đó cử động vài lần đổi lại vào trơn chu, Cố Thiến Thiến buồn bực cắn ngụm, An Thế Trúc buông môi ra, ngón tay vẫn như trước ở bên trong thong thả cử động.




      " như vậy, còn đau ?"




      "Lấy tay ra!" đánh phát vào cái tay xoa ngực , kết quả bởi vì bỗng nhiên giãy dụa, ngón tay hơi hơi xâm nhập vào thân thể mạnh mẽ vào sâu hơn, Cố Thiến Thiến lập tức dám động đậy nữa, An Thế Trúc như trước cử động tay vào trong.




      "Lấy tay ra!" có cốt khí muốn khóc thêm lần, nếu khóc hữu dụng hơn lời ...




      "Tôi muốn làm ở trong này!" căm giận trừng mắt nhìn , dáng vẻ lừng lẫy nếu muốn cứng rắn khóc cho xem.




      Biểu tình An Thế Trúc có chút kỳ quái, lại có chút xác định: "Có phải đụng phải màng trinh của xử nữ(*) hay ?"




      (*) xử nữ: trinh.




      Cố Thiến Thiến: "..." Loại chuyện này đừng tới hỏi chứ, làm sao mà biết.




      lại thử sờ sờ, bây giờ Cố Thiến Thiến lại càng dám ngọ nguậy, chẳng may cẩn thận phá rách...




      " lấy tay ra ."




      "Cho nghiên cứu chút."




      Nghiên cứu em (**)!




      (**) câu chửi.




      nghiến răng, bây giờ nhìn dáng vẻ An Thế Trúc, làm gì còn có dáng vẻ nửa phần say rượu, vô cùng có tinh thần, còn banh rộng chân của , kéo tới hướng ánh đèn, có "lòng tốt" nhắc nhở : "Em đừng lộn xộn, chẳng may bị phá rách, cũng đừng oán ."




      " oán oán ai?"




      Đầu cũng nâng lên trả lời: "Động tác của rất , em tự lộn xộn liên quan đến ."




      Cố Thiến Thiến nghẹn lời, mặt cũng vặn vẹo, chủ yếu và thứ yếu đều điên đảo, tên khốn nạn! bây giờ còn thực dám cựa quậy, đáng thương nhìn chằm chằm đỉnh đầu . Còn bằng giả vờ ngủ, nghĩ, khác nhau, à, vẫn có chút khác nhau, là càng thêm nghẹn khuất ...




      "Thoải mái ?" bắt đầu cho tay từ lối vào bằng biên độ , giọng cũng run run .




      "Đau!" nghiến răng nghiến lợi trả lời.




      "Còn đau sao?" lầm bầm lầu bầu câu, "Nhất định là đủ ướt át..."




      rút ngón tay ra, cơ thể căng thẳng của Cố Thiến Thiến lập tức thả lỏng, nhưng giây tiếp theo trơ mắt nhìn đầu chôn xuống. Vừa nãy da còn có chút lạnh, bây giờ cảm thấy chính mình cũng sắp biến thành núi lửa, tùy lúc đều có thể nổ mạnh, hơi thở nóng bỏng, đầu lưỡi ướt át nóng rực, lại lần nữa nhấc chân muốn đá, đáng tiếc bởi vì tư thế rất cho phép, từ chối vài cái bị An Thế Trúc đè chân lại.




      dường như cũng có chút kích động, hơi thở nóng bỏng dồn dập hề có tiết tấu, đầu lưỡi ướt át cũng quét tới quét lui lung tung, Cố Thiến Thiến giãy dụa cái, hề để ý, liếm từ bên ngoài lần, lại bắt đầu xâm nhập vào bên trong.




      Hơi lạnh, ở chỗ đầu lưỡi của dời , như trước vẫn là cảm giác bị dị vật đâm vào, Cố Thiến Thiến lại có cảm giác đau, vừa mới mẻ vừa dễ chịu, ở trong thân thể của ngừng tích lũy, hề giãy dụa, có lẽ chính là vì sợ phá rách tấm màng yếu ớt đó, hoặc là chính theo đuổi cái loại bản năng nguyên thủy tốt đẹp nhất của nhân loại.




      Cố Thiến Thiến cảm thấy, ngoại trừ lần đầu tiên rất đau, và hậu quả phụ nữ phải gánh vác là mang thai, cái loại nam nữ vui vẻ này, cũng chịu thiệt, đương nhiên điều kiện tiên quyết là người đàn ông kia phải là người thích, bằng vừa nghĩ cảm thấy khó chịu, ngoại trừ ngượng ngùng, cũng phản cảm làm chuyện này cùng An Thế Trúc, thậm chí còn lạc quan nghĩ, bây giờ được người nào đó hầu hạ, nằm là có thể hưởng thụ ...




      Cho nên sau khi tích lũy khoái cảm cuối cùng lên đỉnh, mới bắt đầu giãy dụa kịch liệt.




      " muốn, muốn, muốn..." càng kêu càng thê lương, sức lực cũng càng lúc càng lớn, là dùng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ xuất ra.




      Cố Thiến Thiến phản kháng kịch liệt như vậy, An Thế Trúc đành phải buông ra, buồn bực nhìn chằm chằm bé con mềm nhũn thành đoàn, ràng vừa nãy còn giống con mèo kêu khiến chịu nổi, sao chỉ chớp mắt liều mạng giãy dụa, bây giờ dáng vẻ phải chết sống.




      "Làm sao vậy?" trèo qua người .




      Cố Thiến Thiến từ từ nhắm hai mắt thở, bị hôn xuống mặt, lập tức cả kinh mở mắt ra, "A" cách mặt rất xa.




      An Thế Trúc trầm mặc: "Em làm sao vậy?"




      " cho phép hôn tôi!" kéo chăn qua, đắp ở người.




      An Thế Trúc tuyệt đối phải người ngoan ngoãn nghe lời, vừa thấy có thái độ ghét bỏ, trong lòng nghẹn bụng lửa giận, túm người lại muốn hôn, Cố Thiến Thiến vội vàng che miệng mình, giọng cũng mạnh mẽ như trước: "Muốn hôn đánh răng trước !"




      Đầu óc An Thế Trúc vừa nghĩ liền hiểu ra, nhất thời hết chỗ , phải là vừa hôn chỗ ấy của ... chút cũng ngại dùng môi hôn toàn thân , thế mà lại để ý như vậy.




      ngáp cái, dùng chăn quấn chặt mình, mơ màng : "Tôi mệt rồi, ngủ ngon."




      An Thế Trúc: "..."




      Mọi chuyện phải phát triển như vậy.




      qua thấp giọng hỏi: "Thoải mái ?"




      Cố Thiến Thiến nhắm mắt lại tiến vào trạng thái ngủ...




      "Giả bộ ngủ hả?"




      bất đắc dĩ trả lời: "Tôi mệt nhọc, mệt mỏi quá."




      "Thoải mái ?" Người nào đó chấp nhất hỏi.




      "Bình thường thôi..." Cố Thiến Thiến cảm thấy nếu bên tai có cái giọng đáng ghét này, nhất định có thể tiến vào trạng thái ngủ.




      " đây luyện tập chút nữa." xong, liền mò vào trong chăn, Cố Thiến Thiến buồn bực mở mắt ra, "Tôi muốn."




      " muốn!" trả lời lưu loát ràng, ngón tay đâm thẳng vào mục đích, vừa đụng tới cái, cảm thấy giống như cái sàng run lên, lại bắt đầu liều mạng giãy dụa, kêu " cần" .




      An Thế Trúc đen mặt nghĩ, ràng vừa nãy vẫn rất tốt, đây là thẹn thùng sao? Nhất định là thẹn thùng !




      dùng lực banh hai chân của ra hai lời hôn xuống, Cố Thiến Thiến lập tức kêu lên: " là đồ khốn nạn, mau thả tôi ra!"




      An Thế Trúc ngẩng đầu nhìn lời nào, Cố Thiến Thiến giống như chết sống lại, càng ngừng thở, An Thế Trúc im lặng buông ra, sau đó cũng quay đầu lại về phía phòng tắm.




      vừa , Cố Thiến Thiến như mất hồn, gì nửa chống tay ngồi dậy tựa lưng vào giường, có ý gì đây, chịu nổi mà cũng muốn tức giận sao ?




      Hơn mười phút sau, An Thế Trúc quấn khăn tắm từ phòng tắm ra, mặt gợn sóng, tùy ý lau mái tóc ướt sũng, lạnh nhạt : "Ngủ ."




      Cố Thiến Thiến nhẫn nhịn hỏi: "Này, làm sao vậy?"




      hỏi còn tốt, vừa hỏi lại làm An Thế Trúc nổi nóng: " có ý gì sao? Đừng biến giống như kẻ muốn cường bạo phụ nữ!"




      An Thế Trúc rất ít khi chuyện lớn tiếng như vậy đối với , cho nên sau khi xong, ngược lại chính là người bình tĩnh trước, thở dài, giọng cũng trầm thấp xuống: "Em ngủ trước ."




      bắt đầu thay quần áo dường như muốn rời khỏi, Cố Thiến Thiến vô cùng rối rắm theo dõi mặc quần áo, chờ về phía cửa, mới vội vàng hỏi: " đâu vậy?"




      " thuê phòng khác, em ngủ trước , ngủ ngon."




      Cố Thiến Thiến: "..."




      vội vàng bọc chăn đứng dậy, An Thế Trúc mở cửa ra, chân nửa muốn nửa muốn đứng lại, căm tức kêu : " quay lại."




      quay lại nhìn , Cố Thiến Thiến hé miệng, khô khan : " cần thiết lãng phí tiền, đừng nữa?"




      Cái lý do gì đây, phải là muốn như vậy chứ gì.




      An Thế Trúc đóng cửa lại, rên tiếng lại trở về, Cố Thiến Thiến vội vàng cười với : "Ngủ ."




      " tốt lắm đâu, em có hứng thú với , ngủ tiếp cùng nhau..."




      Cố Thiến Thiến thầm hận, cũng chủ động giữ người, tên khốn nạn này lại còn kiêu ngạo với .




      "Ngủ!" nhắm mắt lại gục đầu xuống, lỗ tai lại dựng lên, nghe động tĩnh của .




      Cách nửa phút sau, nghe thấy tiếng sột soạt bắt đầu cởi quần áo, sau đó giường lún xuống, chăn bị lật ra, sau đó chậm rãi tới gần , cuối cùng gian phòng lâm vào bóng tối.




      Cố Thiến Thiến thầm thở dài hơi, an tâm mà chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, chỉ là cái người kia vừa nãy còn cách nửa thước, biết lúc nào đến sát lưng của , Cố Thiến Thiến lúc này mới giật mình nhận ra, cái gì cũng mặc, thế mà lại quên điều này...




      Buồn ngủ nháy mắt hết sạch trở nên kinh hoảng, được tự nhiên di chuyển về phía bên giường, lại sát vào, còn trực tiếp dùng cánh tay ôm ngang, khoác lưng của , đem người ôm vào trong lòng .




      Da rất nóng, cũng mặc quần áo, vật cứng ràng chọc mông khiến nghĩ nhìn cũng được, vội vàng ho tiếng: "Tôi ngủ đây."




      hé răng, nhưng lòng bàn tay nóng bỏng từ thắt lưng tìm kiếm xuống hoa cốc của .
      Yoororo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :