1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đời ngọt ngào - Bạc Hãn Khinh Y Thấu (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 18: Bá vương ngạnh thượng cung (*).

      Editor & Beta: Ngọc




      ***




      (*) Bá vương ngạnh thượng cung: “Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn thẳng với Lưu Bang rằng:




      “Thiên hạ náo loạn nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt cái, tên thiện xạ kỵ binh kia run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…




      Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ” ; mà “cường cung” hiển nhiên bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”] ; mà “cưỡng gian” thời xưa là từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”




      ***




      Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, có cái khăn mặt hơi ẩm ướt chụp vào đầu, che kín gương mặt của lại, Cố Thiến Thiến nhàng thở ra, cũng dám tháo khăn mặt xuống, vừa rồi nhìn thoáng qua cái, An Thế Trúc chưa mặc cái gì cả, cúi đầu, từ khăn mặt nhìn gian ở dưới chân, bắt đầu về phía cửa.




      Chỉ là chưa được bao xa, tay bị An Thế Trúc nắm tay, An Thế Trúc kéo tay đến bên giường của : "Em ngồi đây chút trước ."




      Cố Thiến Thiến cũng dám giãy dụa, bây giờ An Thế Trúc hơn phân nửa vẫn là lõa thể, chỉ có thể đau thương bị ta kéo đến bên giường ngồi xuống. Bên tai có tiếng quần áo ma sát sột soạt, ước chừng là An Thế Trúc mặc quần áo, mặt Cố Thiến Thiến nóng rực, lúc này, hận thể chui xuống hố nấp, sao còn dám lên tiếng, thành ngồi ở bên giường, trong lòng hỗn loạn.




      và An Thế Trúc vốn hỏng bét, bây giờ, lại họa vô đơn chí, qua vài phút, An Thế Trúc tới chỗ , Cố Thiến Thiến hiểu sao cảm thấy từng bước của như là dẫm nát lòng của vậy, ép tới sắp thở nổi.




      xốc khăn mặt đầu lên, ánh sáng và bóng người cùng nhau mạnh mẽ xông vào trong mắt , An Thế Trúc cười cười với : " cảm thấy hôn lễ kiểu trung cũng tệ."




      Cố Thiến Thiến nghe đột nhiên câu, hiểu gì, khăn mặt đầu mới chỉ được xốc lên nửa, còn nửa vẫn ở đầu , khoác lên cái gáy, ngón tay An Thế sau khi xốc khăn mặt lên, dừng lại ở gương mặt , vuốt ve từ đuôi mắt đến quai hàm thon , Cố Thiến Thiến ngây ngốc, hoàn toàn biết mình nên phản ứng thế nào, thẳng đến khi bỗng nhiên cong thắt lưng, hôn môi , Cố Thiến Thiến rốt cục có phản ứng, trừng to mắt "Ưm ưm" kháng nghị hai tiếng, chỉ là chút kháng nghị ấy rất nhanh bị nuốt vào trong bụng.




      Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc kéo đến bên giường, dâng lên cảm giác kỳ quái, lúc này chung quy mới phát cảm giác rất kỳ quái, sao lại thế này, cái khăn mặt đầu , giống như cái khăn voan đỏ của nương tử lúc kết hôn, còn thành ngồi ở giường, đợi An Thế Trúc đến hất khăn voan, khó trách ta bỗng nhiên lại ra câu như vậy.




      Bây giờ Cố Thiến Thiến hận sao dưới người mình lập tức xuất cái hố đáy , nhất là lúc hơn mười giây sau.




      càng hôn càng đem áp xuống, sau đó ngã ở giường.




      Lúc này cửa bỗng nhiên bị mở ra, mẹ An "Ây da" tiếng: "Các con tiếp tục tiếp tục!" Bà lại vội vàng khép cửa lại, còn quên giáo huấn An Thế Trúc câu, "Lần tới nhớ khóa cửa vào!"




      Lúc mẹ An bỗng nhiên vào, An Thế Trúc liền buông ra, cả người cứng ngắc, vẻ mặt thê lương nhìn chằm chằm trần nhà, mất hết can đảm, hẳn là phải giãy dụa, dùng sức giãy dụa, như vậy phải làm cho mẹ An phát ra An Thế Trúc cầm thú cỡ nào, bây giờ phải cam chịu cỡ nào...




      là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch.




      An Thế Trúc nghe lời khóa cửa lại, Cố Thiến Thiến hoảng sợ nhìn xung quanh cái, biết bây giờ kêu phi lễ, còn có ai tới hay . An Thế Trúc khóa cửa xong, xoay người mỉm cười với , cái mỉm cười dừng ở trong mắt Cố Thiến Thiến, thấy sao như giống ác ma.




      "Tôi... Tôi còn có việc, trước." bò xuống giường, muốn ra cửa, nhưng An Thế Trúc lại bình thản đứng ở trước cửa, ra đấy, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?




      "Em tìm có chuyện gì?" đứng ở cửa nhúc nhích.




      "... có việc gì." Bây giờ tình hình như thế này, vẫn là nên trước tốt hơn, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm cánh cửa ở sau An Thế Trúc.




      "Lo lắng lắm sao?" mỉm cười hỏi.




      Cố Thiến Thiến dự cảm nếu mình trả lời cho ta đáp án khiến ta vừa lòng, hơn phân nửa có kết quả tốt, nhưng muốn cho An Thế Trúc vừa lòng đẹp ý, chuyện đấy cũng là chuyện thể, cười gượng hai tiếng: "Tôi hơi lo lắng chút."




      "Đồng ý hay muốn, rất dễ dàng trả lời, cần lo lắng lâu như vậy, cho dù em muốn, cũng làm gì em." khẩu khí ôn hòa .




      Cố Thiến Thiến trừng mắt nhìn, An Thế Trúc dễ chuyện như vậy sao? mừng rỡ hỏi: " sao?" Hỏi xong, cảm thấy mình giống như có chút ổn, lại giải thích câu, "Kỳ , tôi cảm thấy bây giờ còn hơi nhanh..."




      Lời giải thích của còn chưa xong, bị An Thế Trúc cười đến lạnh cả sống lưng, mở miệng, theo cười gượng hai tiếng, hỏi: "Vậy tôi trước nhé?"




      tiếc nuối lắc lắc đầu: " được!"




      " còn có chuyện gì?" Cố Thiến Thiến cẩn thận hỏi.




      "Ừ, có việc." nhe răng cười, tùy ý giống như hỏi buổi tối ăn cái gì vậy, " cân nhắc xem có bá vương ngạnh thượng cung em ."




      Cố Thiến Thiến: "..." Yamete!




      gằn từng tiếng chậm rãi phân tích cho nghe: "Bá vương ngạnh thượng cung chỗ nào cũng tốt, có thể trước tiên thượng, cần nhịn, nếu làm ra tai nạn chết người, vừa vặn kết hôn luôn, chỗ hỏng... Ừ, bị mẹ mắng chút, bị mẹ em giáo huấn chút, tuy nhiên chuyện này đều rất dễ giải quyết, trừ lần đó ra hình như chẳng bị làm sao nữa."




      Á! Có gì mà phải đặc biệt lo lắng mẹ An và mẹ Cố, chuyện này với khác gì bị hại đâu! ?




      xong rồi tới chỗ , Cố Thiến Thiến lập tức lui vài bước: " đừng làm xằng bậy, tôi kêu dì An!"




      An Thế Trúc đồng tình nhìn cái, hỏi: "Trốn được lần đầu, trốn được 15 sao?"




      nhịn, giọng mềm mại, " Gậy Trúc, có việc gì thương lượng!"




      An Thế Trúc hạ mi mắt, dễ dàng thương lượng : "Chuyện đính hôn nhé?"




      "..." Cố Thiến Thiến yên lặng nghĩ, cũng tin ta dám làm gì ! ngạnh cổ quyết định chết trong bất khuất.




      An Thế Trúc đứng ở trước mặt , từ hai mắt trừng lớn cũng có thể đoán được đáp án của , xoay người lại đến trước bàn học, vừa nãy còn mở nhạc nhàng chậm rãi, đột nhiên chấn động, tiếng nhạc vô cùng lớn, điều chỉnh lượng xong, lại trở về, thong thả mỉm cười: "Kêu , xem mẹ còn có thể nghe thấy hay ."




      Tay ôm cả thắt lưng của , vừa cúi đầu hôn ở môi , đầu lưỡi hung mãnh xông vào, Cố Thiến Thiến từ chối, cả người bị ôm lên, tình huống như vậy đổi lại sợ hãi lắm, cho dù An Thế Trúc cần che kín môi bằng môi , cũng kêu, bị mẹ An thấy được lần là đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn tới lần thứ hai, thực da mặt dày như vậy đâu.




      Huống chi ở trong lòng cảm thấy, An Thế Trúc cũng chỉ hù dọa , nhiều năm như vậy, nếu về chuyện làm đau lòng, An Thế Trúc cho tới bây giờ chưa từng làm, đến giường, An Thế Trúc đè xuống, tay trực tiếp dò xét vào từ cổ áo rộng thùng thình của .




      Loại chuyện sờ soạng ngực này, đối với An Thế Trúc mà lần đầu lạ lẫm, hai lần quen tay, đối với Cố Thiến Thiến cũng là, lần đầu tiên kinh hách cộng thêm biết phải làm sao, lần thứ hai lại vừa quẫn bách vừa thẹn thùng, lần thứ ba là tim đập mạnh đầu óc hỗn loạn.




      Bây giờ, nghĩ, nghĩ sờ soạng ngực , mà có thể làm cho vào khuôn khổ sao? Nằm mơ!




      trừng đôi mắt tròn vo, tỏ vẻ khinh thường trần trụi, cùng với thái độ quyết khuất phục.




      Chỉ là đợi khi An Thế Trúc bắt đầu cởi hết quần áo của , thoáng có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cắn răng cứng rắn chống đỡ, sờ soạng cũng sờ soạng, còn sợ nhìn? cũng tin ta có thể làm thế với .




      Cố Thiến Thiến mặc cái T-shirt rộng, bên dưới là quần đùi jean, khi cởi áo, tất nhiên là chịu, buông tha mà giãy dụa, hai người ở giường lăn đến lăn , Cố Thiến Thiến hết đấm lại đá, trừ cắn, có thể nghĩ được cách gì đều dùng tới, nhưng vẫn bị cởi mất áo.




      An Thế Trúc gắt gao đè hỏi: "Lại cho em thêm lần cơ hội!"




      An Thế Trúc lời này, Cố Thiến Thiến còn có chút kích động, vừa lời này, Cố Thiến Thiến cũng còn chỗ nào lo lắng, gân cổ với : "Tôi cũng tin thực dám! cho là như vậy tôi sợ? Tôi vừa nhìn thấy hết người , bây giờ còn rất lãi!"




      An Thế Trúc ngẩn ra, dường như là bị chọc cười, bé kia thế mà lại chắc chắc rằng dám làm gì , ra quả định làm gì , nhưng vừa thấy được bộ ngực thiếu nữ nõn nà phồng lên, ở trước mắt lúc lúc như vậy, sao còn có thể nhịn được.




      Mặc kệ là dục vọng trong lòng. Vẫn phải giáo huấn , tay lập tức duỗi về phía quần đùi của , cởi bỏ nút cài, kéo khóa kéo ra, tụt quần xuống, quần đùi này vốn ở người, Cố Thiến Thiến còn giãy dụa ngừng, lôi kéo, lập tức kéo cả quần lót bên trong cùng quần đùi xuống dưới.




      Lúc này Cố Thiến Thiến là ngây dại, quần đùi bị tụt đến đầu gối, mới thét chói tai tiếng: "An Thế Trúc, buông ra!"




      An Thế Trúc thở phì phò đè lại, ánh mắt tham lam ở thân thể nõn nà của : "Sợ sao? Vừa nãy rất kiên cường cơ mà!"
      Yoororo thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 19: Dù Sao.

      Editor & Beta: Ngọc




      "Sợ sao? Vừa nãy rất kiên cường cơ mà!" thả ra, Cố Thiến Thiến lui thành đoàn, sau đó cả người trực tiếp chui vào trong chăn, rên tiếng, trong lòng An Thế Trúc có chút hối hận, mới bắt đầu cũng nghĩ chỉ dọa , nhưng cuối cùng cẩn thận.









      May mà từ đầu tới cuối Cố Thiến Thiến cũng chưa dám nhìn , cuối cùng lấy chăn bọc kín người, cho nên thấy thấy mặt nóng lên, ánh mắt mơ màng của nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ lát, ho tiếng: " chịu trách nhiệm."









      Cố Thiến Thiến chui vào trong chăn, trong phút chốc dừng lại, vừa nghe thấy lời này, tức giận cắn răng cái, hận thể lên cắn chết người này, là vô cùng biết xấu hổ, là vô cùng rất biết xấu hổ .









      ở trong chăn muốn lấy quần đùi mặc vào, đầu lộ ra, tiện tay lấy quần áo để bên giường, An Thế Trúc ngồi ở bên giường mặt bình tĩnh nhìn , lại lùi vào trong chăn, sau đó bọc chăn lăn qua lăn lại, bỗng nhiên muốn cười.









      Cố Thiến Thiến mặc quần áo xong, lật chăn ra, muốn tìm An Thế Trúc tính sổ, nhìn thấy An Thế Trúc cười đến sáng lạn, thù mới hận cũ cùng nhau tuôn trào, quan tâm lên quyền đấm cước đá , An Thế Trúc bị đánh trúng hai phát, chế trụ tay , dễ dàng đặt giường, vẫn cười như cũ : "Khi nào kết hôn mới cho đánh."




      Trong lòng thầm nghĩ cho ta ba chữ: kết hôn em (*)!




      (*) Là câu chửi.




      mà tin lời ta , còn bằng tìm khối đậu hũ đập đầu chết cho xong.




      "Bỏ ra!"




      An Thế Trúc nhìn tức giận đến thở hồng hộc, nghĩ hôm nay vẫn là đừng trêu chọc nữa, lại trêu chọc nữa tốt, cười cười, buông tay ra, Cố Thiến Thiến xoay người cái xuống giường, dép cũng thèm xỏ, chạy luôn.




      Ngày hôm sau Cố Thiến Thiến ngủ say, bị An Thế Trúc đánh thức , cả kinh, căm giận chất vấn: " vào bằng cách nào."




      "Mở cửa vào." An Thế Trúc tựa ở bên người , trả lời nhàng bâng quơ .




      Cố Thiến Thiến: "..." ngủ say bị người đánh thức, nghẹn bụng tức giận, nhưng vừa mở mắt, trông thấy giường mình còn có thêm người đàn ông, người đàn ông này ngày hôm qua còn sàm sỡ ... cố tức giận thêm, vội vàng quấn chăn lại, chút cảm giác an toàn cũng có.




      "Rời giường , hôm nay leo núi."




      Cố Thiến Thiến nghiến răng: "Ai tôi muốn leo núi hả?"




      Ánh mắt An Thế Trúc dừng ở mặt nhìn vòng: "Em thi môn thể dục đại học thực đạt tiêu chuẩn ?"




      Cố Thiến Thiến: "..." Ngã! ! Sao cứ phải chọc vào nỗi đau của người ta chứ?




      Tuy rằng Cố Thiến Thiến muốn leo núi, nhưng mà cũng muốn ở lại giường, nam quả nữ ở cái giường...








      Cho dù ngày hôm qua xảy ra chuyện, trong lòng vẫn cảm thấy An Thế Trúc làm gì , nhưng tóm lại là muốn cùng ta nằm giường, bắt đầu đuổi người, An Thế Trúc cũng phải chịu , mà chỉ dặn dò câu, động tác nhanh chút, mặc quần áo rộng rãi, xong liền .




      Cố Thiến Thiến hừ tiếng, mặc quần áo rộng thùng thình, ngược lại mặc váy, Dì Chu ở trong phòng khách quét tước dọn vệ sinh, lười biếng ngáp cái xuống lầu, hỏi câu, thế mới biết mẹ An có việc ra ngoài, Cố Thiến Thiến bỗng nhiên cảm thấy có chút ổn, cân nhắc thực lực của mình cùng An Thế Trúc, nhưng mà là đem cả mẹ An tính vào.




      An Thế Trúc nhìn lướt qua đồ mặc, chỉ cười cười, ăn xong điểm tâm, từ sofa nhấc cái balô cao đến nửa người, tay kia kéo Cố Thiến Thiến.




      "Tôi !" Cố Thiến Thiến cầm lấy cạnh bàn buông tay.




      An Thế Trúc buông balô, trực tiếp ôn người nào đó lên: "Tố chất thân thể này của em, thiếu rèn luyện, còn cả ngày ngồi trước máy tính..."




      Cố Thiến Thiến mắt thấy tình hình này, nhanh chóng nhận , cũng phải , bị mạnh mẽ mang , cho dù gọi điện thoại cho mẹ An, mẹ An hơn phân nửa cũng kêu vận động. rầu rĩ đá chân xuống: "Tôi thay bộ quần áo."




      An Thế Trúc buông ra, nâng cổ tay nhìn thời gian: "Tốc độ nhanh lên chút."




      Cố Thiến Thiến hừ tiếng, trong lòng mắng An Thế Trúc biết bao nhiêu, đêm qua lăn qua lăn lại ngủ được, hôm nay sáng sớm nhìn thấy An Thế Trúc còn rất xấu hổ, kết quả cái người tên An Thế Trúc kia giống như có việc gì, đề cập tới chuyện đính hôn, thẳng thắn thành khẩn đề cập tới tối chuyện hôm qua, trước kia ra sao, bây giờ thế nào.




      Kỳ vẫn giống như trước, An Thế Trúc trước kia ở nhà, dám trắng trợn kiêng nể ôm cái, bây giờ giống như hoàn toàn có băn khoăn gì.




      Tuy rằng An Thế Trúc như người có việc gì xảy ra, Cố Thiến Thiến lại có cái tố chất tâm lý kia như ta, lên xe cái nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, mấy con người trong lòng của nhảy ra bàn chuyện.




      Người bé A nhảy dựng lên hô to: chuyện chung thân đại , sao có thể tùy tiện định ra như vậy?




      Người bé B phụ họa gật đầu: đúng vậy, lúc cầu hôn ta tùy tiện câu thích, lại tùy tiện câu , rất là đặc biệt tùy tiện.




      Người bé C thở dài: vậy có thể làm sao bây giờ? Cha mẹ hai bên đều biết, ngày này phỏng chừng bảy tám bà nhà họ An, nhà họ Cố cũng đều biết.




      Người bé D rơi lệ đầy mặt: các mi quên An Thế Trúc...








      ...




      Cố Thiến Thiến quay đầu nhanh chống liếc An Thế Trúc, miệng An Thế Trúc thích xong, đúng là mấy tin tưởng, sao mà lại thấy giống, lời kịch khi ác bá cưỡng ép dân nữ: bé kia ta chiếm đoạt .




      thở dài, trong lòng phiền chán, quản ta, dù sao, kết hôn ít nhất còn phải hai năm nữa, đến lúc đó rồi xem lại.




      Đến điểm du lịch dưới chân núi kia, Cố Thiến Thiến mới biết được chỉ có và An Thế Trúc cùng leo núi, còn có đồng nghiệp công ty phần mềm của An Thế Trúc.




      Bắt đầu khi vừa chín giờ rưỡi, đoàn người cười cười dọc theo quốc lộ leo lên , An Thế Trúc cầm cái ba lô cao nửa người kia, quăng cho Diệp Chí Thành, mấy người khác cũng đều quăng đồ vào xe Diệp Chí Thành, Diệp Chí Thành lên xe, cười rồi phất phất tay với mọi người: "Tôi lên trước rồi chờ mọi người."




      Thế này Cố Thiến Thiến mới cảm thấy kỳ quái, leo núi mang nhiều như vậy làm gì.




      "Buổi tối ở lại núi đêm, buổi chiều ngày mai trở về."




      Cố Thiến Thiến: "..." cảm thấy lại bị bẫy ! ! Vậy là đương sao cái gì cũng biết?




      nghiến răng nghiến lợi nhìn đất hỏi, An Thế Trúc nhàng đáp câu: "Tại em có hỏi."




      Nhóm người này hoặc là sinh viên, hoặc là vừa tốt nghiệp lâu, tuổi cũng lớn, vừa vừa chuyện phiếm, khí thế nhưng rất hòa hợp, đương nhiên, trừ bỏ thi thoảng ánh mắt u oán của Bạch Lộ nhìn sang đây.




      Cố Thiến Thiến cảm thấy có chút chột dạ, lần trước khi liên hoan, Bạch Lộ hỏi và An Thế Trúc có quan hệ gì, Cố Thiến Thiến đúng lý hợp tình trả lời, là quan hệ hàng xóm, bây giờ...




      muốn rút cái tay bị An Thế Trúc nắm về, An Thế Trúc liếc mắt nhìn cái, dừng động tác chút, ở trước mặt mọi người, cố kỵ mặt mũi, cũng muốn để cho người khác trông thấy, yên lặng động đậy, lát sau chung quy nhịn được, dùng móng tay hung hăng chọc lòng bàn tay của .




      An Thế Trúc lại liếc cái, cái loại cảm giác này có vẻ giống như là đứa bé cáu kỉnh, mà An Thế Trúc chính là người bao dung .




      Cố Thiến Thiến yên lặng nghĩ, đây nhất định là ảo giác.




      được giờ, Cố Thiến Thiến cảm thấy sức lực mệt mỏi, vừa bắt đầu vẫn là An Thế Trúc kéo tay , bây giờ biến thành nửa người đều dựa vào người , vất vả đến giữa sườn núi, Diệp Chí Thành sớm đợi ở nơi này, cười theo chân bọn họ tiếp đón, Cố Thiến Thiến vội vàng tìm chỗ ngồi xuống, uống gần nửa bình nước, vừa quay đầu thấy, Bạch Lộ, Trương Tiểu Mạn, còn có đều giúp đỡ nướng món gì đó, mình nghênh ngang ngồi ghế.




      vội vàng cũng tiến đến chuẩn bị giúp đỡ, An Thế Trúc lấy chân gà trong túi plastic ra, nghiêng người đuổi tới bên: "Đừng đến thêm phiền ."




      Cố Thiến Thiến: "..."




      May thay câu tiếp theo của ta còn giống tiếng người: "Muốn ăn cái gì, nướng cho em."




      "A, Gậy Trúc, nhìn ra cậu còn rất biết săn sóc nha." Trương Tiểu Mạn cười trêu ghẹo câu.




      An Thế Trúc bình tĩnh đáp câu: "Từ bé chăm sóc, nên thành thói quen ."
      Yoororo thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 20: Chỗ Nào Hài Lòng.

      Editor & Beta: Ngọc




      Trong lòng Cố Thiến Thiến tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng có cách nào để phủ nhận cả, tuy rằng trước đây ta thường xuyên chọc ghẹo , nhưng mà chăm sóc rất thỏa đáng, mỗi lần làm "Khóc", cũng mua mấy thứ gì đó dỗ vui vẻ, trước đây tiền tiêu vặt của đều dùng 80% ở người .




      Nếu lo lắng ta "Quá gần", An Thế Trúc kỳ ...




      Cố Thiến Thiến bỗng nhiên cả kinh, sao lại thế này, lại cảm thấy An Thế Trúc cũng tệ lắm. nhanh chóng nhắc nhở chính mình, người trước mắt này là đại ác ma ăn tươi nuốt sống đó, ngẫm lại đêm qua ta làm gì với ! !




      " cho em ăn hạt tiêu, gần đây em có vẻ nóng trong người, ăn ít chút." đặt rau dưa và thịt nướng xong vào trong khay, đưa tới.




      Cố Thiến Thiến bĩu môi kháng nghị: "Ai nóng trong người hả?"




      An Thế Trúc liếc mắt nhìn cái: " mặt em có cái mụn to bằng hạt đậu kìa!"




      mặt mới có mụn to bằng hạt đậu! ! Cố Thiến Thiến tức giận bất bình, Trương Tiểu Mạn đứng ở đối diện lấy tay chọc chọc khủy tay bạn trai mình là Trần Khải Sơn: "Nhìn thấy ? như Gậy Trúc mới là người đàn ông thập toàn thập mỹ."




      Cố Thiến Thiến: "..." Chị à, xem việc thể chỉ nhìn mặt ngoài, phải xé mặt ngoài nhìn vào bên trong, nhìn kinh nghiệm và An Thế Trúc từ bé cùng nhau lớn lên, có thể khẳng định ràng, tính tình ta tuyệt đối phải tốt lành.




      Bị người con khác ở phương diện nào đó khích lệ, tâm tình An Thế Trúc hiển nhiên tệ, Cố Thiến Thiến cũng ưa dáng vẻ này của ta, hừ tiếng: "Ăn đồ nướng rất nóng trong người nhỉ." Ngụ ý, biết nóng trong, còn cho ăn đồ nướng, nướng xong, mới giả dối được ăn hạt tiêu, sợ nóng trong.




      chữ: giả!




      Hai chữ: giả!




      An Thế Trúc ngồi bên cạnh Cố Thiến Thiến, cầm chiếc đũa rút đồ ăn và thịt ở xiên xuống, nghe vậy làm như gật gật đầu, nhìn nở nụ cười: "Vậy em đừng ăn."




      "Tôi đây ăn cái gì?" Cố Thiến Thiến khiêu khích hỏi.




      An Thế Trúc đứng lên, cầm mười xiên rau dưa nướng đến chỗ quán đồ nướng, buổi sáng Cố Thiến Thiến ăn gì, buổi sáng lại leo núi mấy tiếng, sớm đói đến mức ngực dán vào lưng, ngửi hương vị đồ nướng nhịn được nuốt nước miếng, nhưng bây giờ ra oai với An Thế Trúc, chỉ có thể chịu đựng, nhìn ta có thể cho ăn cái gì.




      duỗi cổ trái đợi phải đợi, ràng đứng lên nhìn An Thế Trúc làm gì, An Thế Trúc mượn quán đồ nướng cái nồi, tuốt rau dưa nướng từ xiên vào trong nồi, nhìn thấy Cố Thiến Thiến đến, quay đầu cười với : "Đói bụng sao?"




      Cố Thiến Thiến trừng mắt nhìn, có loại cảm giác mở to mắt, hôm nay An Thế Trúc mặc bộ đồ vận động màu trắng, có thể là rất phong độ, chàng trai tuấn mỹ, đứng ở bên bếp lò khí thiên nhiên đơn sơ, giảm chút phong thái nào.




      Cố Thiến Thiến đứng ở bên người nhìn lát, biểu tình có chút kỳ quái, đàn ông xuống bếp dường như cũng có gì ngạc nhiên, chỉ là người này đổi thành An Thế Trúc, Cố Thiến Thiến vẫn cảm thấy kỳ quái, bởi vì trước đây...




      Đó là chuyện xảy ra khi An Thế Trúc mười tuổi, Cố Thiến Thiến cảm thấy rất đói bụng, bảo mẫu trong nhà bởi vì có việc nên ra ngoài, Cố Thiến Thiến la hét muốn ăn cháo bát bảo, An Thế Trúc bị ầm ỹ vài câu, tự nhận thông minh tuyệt đỉnh, còn phải chỉ là nấu cháo làm bữa ăn sáng đơn giản hay sao, rồi tính làm cho ăn, kết quả...




      Phòng bếp nhà họ An thiếu chút nữa bị cháy, cuối cùng An Thế Trúc mặt xám mày tro ra cửa, mua cho mấy bát cháo bát bảo.




      An Thế Trúc nhìn vẻ mặt này của Cố Thiến Thiến, sao còn biết nghĩ gì: "Cố Tiểu Xuyến, đó đều là chuyện từ trước rồi, trù nghệ của tuy rằng kém đầu bếp, nhưng muốn nấu cho em ăn, vẫn là dư dả."




      Cố Thiến Thiến xem thường, cầm cái bát , múc đồ ăn lên, miệng hỏi: "Nhìn thấy mặt ở nhà của như vậy, có suy nghĩ gì ?"




      "Suy nghĩ gì?"




      "Ví dụ như cảm thấy, vô cùng thích hợp để kết hôn."




      mặt Cố Thiến Thiến có chút nóng lên, nghiêm túc phản bác: "Xem việc, thể chỉ nhìn mặt ngoài..."




      An Thế Trúc hạ mi: "Xem việc, cũng thể nhớ mãi chuyện quá khứ, còn nữa, thực cảm thấy trước kia đối với em có gì tốt, em muốn cái gì mà thỏa mãn em?"




      Cố Thiến Thiến há miệng thở dốc, muốn tìm ví dụ để phản bác, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ ra, An Thế Trúc bình thản nhìn : " là người đàn ông tốt như vậy, em rốt cuộc còn có chỗ nào hài lòng?"




      Cố Thiến Thiến chọc đồ ăn trong bát, còn suy tư, rốt cuộc đối với An Thế Trúc có chỗ nào hài lòng.




      Rất biết xấu hổ? Đúng rồi ! Chưa thấy qua người nào biết xấu hổ như vậy, công khai thương sờ soạng, sau đó còn tính dùng tá nhẫn úp sọt .




      Rất hạ lưu? Cái này cũng đúng ! cũng chưa đáp ứng ta đâu nhé, ta ra tay, hoàn toàn quan tâm đến suy nghĩ của , đêm qua còn xem sạch phong cảnh của , nhưng ta lại làm gì .




      Ồ, ta lại làm gì !




      Chính cũng mình nghĩ cái gì, ta làm gì , lại cảm thấy... tốt xấu gì cũng là xinh đẹp đầy thanh xuân, ta nhìn thấy hết người , vậy mà cái gì cũng làm...




      hấp dẫn, hay là định lực của An Thế Trúc cao?




      Cố Thiến Thiến cúi đầu, trong lòng lộn xộn, tùy tiện ăn mấy miếng rau dưa nhạt nhẽo, oán niệm nghĩ, cái gì mà nóng trong người, ràng là liên tục vài ngày ngủ được, mới có thể mọc mụn, nhưng loại chân tướng này, tất nhiên thể ra.




      Ăn cơm xong, đám người chậm rãi lên núi, giữa trưa chưa ăn được bao nhiêu, Cố Thiến Thiến mới giờ, cảm thấy đói bụng, lúc ấy ra An Thế Trúc có kêu ăn nhiều chút, lại làm trái lại lời ta, đẩy bát ghét bỏ đồ ăn làm quá khó ăn, bây giờ mới bắt đầu hối hận, ép buộc cái gì ép, sao phải ép buộc chính mình.




      Lại thêm giờ, Cố Thiến Thiến căn bản là bị An Thế Trúc nửa ôm kéo , hữu khí vô lực hừ hừ: "Còn xa lắm ?"




      đỉnh đầu có tiếng cười: "Nhanh, nhiều nhất nửa giờ nữa, có muốn cõng em hay ?"




      " cần!"




      vất vả tới khu nghỉ dưỡng đỉnh núi, Cố Thiến Thiến vào cửa khu nghỉ dưỡng, giống như có xương cốt, ngồi ở sofa cạnh cửa muốn động đậy, đợi khi An Thế Trúc nhận chìa khóa phòng đến gọi , run rẩy đứng lên, theo sau , vào phòng, trực tiếp gục ở giường nhúc nhích.




      An Thế Trúc buông balo chứa quần áo đồ dùng, mở TV, sau đó cởi giày cũng trèo lên giường chuyến.




      Giường trầm xuống, Cố Thiến Thiến giường nằm ngay đơ đột nhiên mở mắt ra, chút khách khí đuổi người: "Sao còn ở đây."




      An Thế Trúc cười như cười nhìn chằm chằm : "Có phải quên chưa cho em biết hay , buổi tối chúng ta ở cùng nhau?"




      Cố Thiến Thiến trong lòng hoảng hốt, An Thế Trúc nhất định là cố ý ! Tuy ta cũng phải chưa từng ngủ chung cái giường, nhưng... Nhưng tình hình bây giờ có chút giống như xưa, trước đêm qua mới bị ta xem hết phong cảnh, bây giờ bọn họ hẳn là có thể trở về thuê thêm phòng , nam nữ, thuê phòng...




      Cố Thiến Thiến chịu đựng mệt mỏi, lăn lông lốc cái đứng dậy, di chuyển xa cái giường.




      An Thế Trúc nhanh tay túm lại: "Sợ cái gì?"




      Vịt chết còn mạnh miệng người nào đó lập tức cãi lại: "Ai sợ!"




      kéo gương mặt của dựa vào gần mặt mình, Cố Thiến Thiến cần đoán cũng biết muốn làm gì, xoay đầu sang hướng khác, An Thế Trúc kiên nhẫn, xoay người trực tiếp đè ở người , nắm cằm của hôn xuống đôi môi.




      Cố Thiến Thiến mở to mắt hung hăng trừng , lồng ngực của hơi hơi chấn động, đôi mắt trong trẻo gần trong gang tấc, trong phút chốc đầy ý cười nhu hòa, lấy tay che đôi mắt của , đầu lưỡi như là dây leo, cậy mở hàm răng của , tiến quân thần tốc.
      Yoororo thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 21: Kỳ Cũng Ghét Đến Như Vậy.

      Editor & Beta: Ngọc




      Cố Thiến Thiến đẩy tay đạp chân trốn tránh loạn lên, bị An Thế Trúc đè chặt, mặc cho giãy dụa thế nào, vẫn trốn thoát khỏi lòng bàn tay của .




      An Thế Trúc hôn đến phút đồng hồ thả ra, thần sắc tự nhiên đè ở lưng : "Nếu em gần chút, chuẩn bị cường bạo em."




      Cố Thiến Thiến lắc mông, thở hồng hộc: " xuống, thắt lưng như sắp gãy rồi!"




      "Gọi tiếng dễ nghe, bỏ qua cho em."




      trừng mắt nhìn , hận đến nghiến răng nghiến lợi, cố tình nề hà, cổ họng nghiến răng nghiến lợi gọi tiếng " Heo Chết", An Thế Trúc cười, lắc đầu: "Gọi ông xã".




      Cố Thiến Thiến thiếu chút nữa phun ra búng máu, ông xã em ! tình nguyện bị đè đến chết .




      An Thế Trúc thấy cứng cổ nghiêng đầu sang bên kia, cười tủm tỉm cúi người xuống, lại hôn tiếp. Cố Thiến Thiến xấu xa uy hiếp: " lại hôn nữa, tôi cắn ."




      "Tùy em, người khác hỏi, là em cắn".




      : "..."




      Mặt của càng ép càng gần, Cố Thiến Thiến trừ thầm nguyền rủa, hề có cách nào. Tục ngữ , thà bị giết cũng thể chịu nhục! Muốn gọi An Thế Trúc là "ông xã", cảm thấy tình nguyện bị "Gặm" ngụm còn hơn.




      Môi mềm lên, Cố Thiến Thiến cũng lười uổng phí sức lực giãy dụa, lòng nghĩ ta làm sao, lão nương ở chỗ này nằm ngay đơ.




      Vài phút sau, Cố Thiến Thiến nhịn được, vừa mới bắt đầu rất tốt sao cả, nhưng ta đưa tay vào tập kích ngực , xoa hai cái, bắt đầu tháo nút thắt của , vừa cởi vừa có "lòng tốt" : "Muốn ngâm suối nước nóng, giúp em cởi ra."




      Cố Thiến Thiến lập tức bắt đầu nghĩ chuyện tối hôm qua, trong lòng là như thiêu như đốt, cũng biết là hoảng hốt hay là xấu hổ, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, há miệng mắng: "An Thế Trúc, cái đồ khốn nạn này, cút ngay! Tôi ghét đồ chết bầm!"




      Tay An Thế Trúc dừng chút, chậm rãi ngẩng đầu, thu lại vẻ tươi cười mặt, nhìn chằm chằm nửa ngày, rên tiếng từ lưng xuống dưới, Cố Thiến Thiến vội vàng vọt sang bên, An Thế Trúc giày sửa sang lại quần áo, im lặng rồi.




      Cố Thiến Thiến trừng mắt nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng đáng ra rất căm tức, lúc này lại sinh ra tia hối hận, giọng than thở : " ràng là chiếm tiện nghi của tôi, bây giờ ngược lại còn ra vẻ đáng thương!"




      giường ngồi lúc, trong lòng càng lúc càng được tự nhiên, cửa bị gõ cái, Cố Thiến Thiến vội vàng từ giường nhảy xuống chạy mở cửa, sau cửa là Trương Tiểu Mạn đứng, hiểu vì sao trong lòng dâng lên tia thất vọng.




      "Mang áo tắm ?"




      Cố Thiến Thiến lắc đầu, Trương Tiểu Mạn cười cho trong khu nghỉ dưỡng có bán áo tắm, lại đưa cho chìa khóa phòng ngâm suối nước nóng định, xong việc, Trương Tiểu Mạn tính rời , Cố Thiến Thiến vội vàng kéo ấy: "Là mỗi người phòng hay là..."




      Trương Tiểu Mạn mập mờ cười cười: "Em cùng Gậy Trúc phòng."




      Trương Tiểu Mạn rồi, được tự nhiên đóng cửa lại, trong lòng nghĩ, ai muốn cùng ta tắm nước nóng, mở TV xem vài phút lại thể nào xem vào đầu, vẻ mặt An Thế Trúc lúc rời , tựa như dấu ấn, ở trong đầu xóa được.




      thầm mắng mình câu đáng khinh, thay đổi vài kênh lại tiếp tục xem, nhịn lát, cảm thấy ngồi cũng xong, nằm cũng được, giống như có chuyện quan trọng chưa làm, thấp tha thấp thỏm.




      hậm hực thở dài, lại mắng câu mình đáng lhinh, sửa sang lại quần áo mình, phải cửa hàng bán áo tắm mua bộ nhìn thuận mắt. Sau khi mua về, lại bắt đầu mâu thuẫn.




      , vậy chẳng phải là thỏa hiệp với ta?




      , trong lòng mong mỏi như thiêu như đốt.




      Trong lòng Cố Thiến Thiến nôn nóng lại hai vòng, cắn răng cái, mình xem trước, chừng ta có ở đó, mệt mỏi ngày, đây chỉ là đơn thuần ngâm suối nước nóng mà thôi!




      Cố Thiến Thiến đến nửa đường lại muốn quay về, cảm thấy xung quanh trong lúc vô ý có ánh mắt nhìn sang, như nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ cẩn thận của , đấu tranh tư tưởng, Trương Tiểu Mạn ở phía sau gọi tiếng.




      ấy và Trần Khải Sơn tới bên này, vừa vừa hỏi: "Có phải tìm thấy chỗ hay , chị đưa em ."




      Cố Thiến Thiến há miệng thở dốc, yên lặng gật đầu, Trương Tiểu Mạn và Trần Khải Sơn đưa đến cửa phòng, Cố Thiến Thiến hạ ánh mắt tha thiết của mình xuống, kiên trì đẩy cửa ra.




      Trong phòng đầy hơi nước, nhanh chóng nhìn lướt qua, có người, trong lòng biết là cảm thấy may mắn, hay là cảm thấy thất vọng, đến đều đến rồi, vậy cứ ngâm .




      cởi quần áo, muốn thay áo tắm, ở cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa, Cố Thiến Thiến hoảng sợ, luống cuống tay chân nhảy vội vào trong bể.




      vừa nhảy vào, người cao to xuất ngay ở chỗ rẽ, Cố Thiến Thiến vội vàng kêu tiếng: " đừng tới đây!"




      An Thế Trúc im lặng nhìn cái, xoay người rời , Cố Thiến Thiến lo lắng đề phòng, nào biết hôm nay ta lại có thể nghe lời như vậy, cũng cố nhanh hơn, luống cuống tay chân mặc áo tắm, sau đó gọi tiếng, lại có người đáp lại.




      buồn bực từ trong nước trèo lên, lại thấy, trong phòng đâu còn bóng dáng An Thế Trúc nữa.




      Cố Thiến Thiến lần nữa ngâm mình trong nước, trách An Thế Trúc lòng dạ hẹp hòi, phải trông thấy đến đây, cho nên bỏ ? Còn sao? ngâm hơn nửa giờ, cũng còn hứng thú, bất mãn mặc quần áo, về trong phòng, trong phòng cũng có người, trong lòng khó chịu, gọi đến leo núi, bây giờ bỏ mặc mình, có ý gì chứ?




      chán đến chết trừng mắt xem TV, cảm thấy ép buộc bản thân ngày, sau đó chạy lên núi xem TV? Càng nghĩ càng phiền, lăn qua lộn lại xem, muốn gọi điện thoại cho ta, lại cảm thấy bỏ mặt mũi xuống được, chần chừ đến tám giờ hơn, Cố Thiến Thiến đói đến choáng váng đầu hoa cả mắt, gọi điện thoại cho An Thế Trúc.




      "Tôi đói bụng..."




      An Thế Trúc "Ừ" tiếng, sau đó gì.




      ác thanh ác khí gào lại lần: "Tôi đói bụng!"




      im lặng vài giây, bất đắc dĩ thở dài: "Em muốn như thế nào?".




      Hơn mười phút sau, hai người ngồi ở quán đồ nướng gần khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Cố Thiến Thiến đói đến mức bụng kêu thầm , giữa trưa ăn bát nước rau dưa có hương vị gì, nên càng thèm ăn đồ nướng, sống chết la hét đòi ăn. An Thế Trúc có cách nào với đành phải bồi ăn đồ nướng.




      trong lúc chờ đợi, Cố Thiến Thiến ho tiếng: "Đàn ông, thể nhen như vậy, xem đối với tôi như vậy, tôi cũng gì..."




      An Thế Trúc liếc mắt nhìn cái, câu cũng .




      Cố Thiến Thiến lặng im trong chốc lát, càng nghĩ càng biết như thế nào, buồn bực nhìn chằm chằm đồ nướng tỏa khói đến ngẩn người.




      "Em ghét đến như vậy sao?" đột nhiên hỏi.




      Cố Thiến Thiến lập tức lấy lại tinh thần, tức giận "Hừ" tiếng: "Là rất ghét !"




      Mặt An Thế Trúc trong nháy mắt xanh lét, lặng im vài giây, ràng muốn cùng hòa nhau, lúc này giống như đổ dầu vào lửa, nhanh chóng nhìn vài lần, ấp a ấp úng : "Kỳ , cũng ghét đến như vậy..."




      ràng đứng lên, giọng hơi lạnh: "Em ghét đến như vậy, tôi ở trước mặt em làm em chướng mắt ."




      Cố Thiến Thiến ngồi ở ghế, mắt choáng váng, ràng chẳng phải ghét! An Thế Trúc xoay người rời , lại bỏ mặt mũi xuống được gọi ta trở lại, chỉ có thể héo mòn nhìn mất.




      Phục vụ bưng đồ nướng lên, bỗng nhiên có khẩu vị, miễn cưỡng ăn mấy xiên liền tính chạy lấy người, sờ túi mới phát , mình tự quăng mình vào hố, lại mang tiền ra ngoài.




      Cũng may còn mang theo điện thoại di động, ra muốn gọi An Thế Trúc đến, nhưng vấn đề là căn bản có số điện thoại Trương Tiểu Mạn và những người khác, nhịn vài phút, nhụt chí gọi điện thoại cho An Thế Trúc, đáng thương : "Tôi mang tiền, mang tiền đến cho tôi, rồi lại !"




      "Tút tút tút——" câu cũng tắt điện thoại luôn.
      Yoororo thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 22: Trai Tốt, Tôi .

      Editor &; Beta: Ngọc .




      Cố Thiến Thiến thầm hai câu, sao chứ, lại gọi điện tiếp, lần này còn chưa kịp chuyện, vậy mà đầu kia truyền đến câu: " biết!"




      "Tút ——" lại cúp điện thoại, Cố Thiến Thiến còn phân tích cách chuyện của chút, trầm thấp, thô cứng, giống như tức giận.




      An Thế Trúc người này bình thường luôn mang theo dáng vẻ bình tĩnh, lúc nào cũng bày ra cái vẻ dù núi có sụp mặt cũng đổi sắc, Cố Thiến Thiến từng muốn làm cho ta giận đến mức giơ chân, đáng tiếc lần cũng thành công, bây giờ ta rốt cục còn bình tĩnh nữa, Cố Thiến Thiến đáng ra phải bất ổn nhưng trong lòng lại bình tĩnh đến kỳ lạ.




      Nhìn chằm chằm đồ nướng trước mặt, còn thèm ăn.




      Khi An Thế Trúc đến, trông thấy trong sáng động lòng người ngồi, chậm rãi gỡ đồ ăn xiên đồ nướng xuống trong khay, lại dùng đũa chậm rãi gắp đưa đến miệng.




      Đây gọi là nhàn nhã.




      ở xa xa đứng lại lúc, trong lòng tức giận, qua. Khi cần , đuổi , khi cần , cuộc điện thoại lại gọi đến, mà , gọi đến là đến, đuổi , so với mấy đồ dùng tiện lợi tùy lúc dùng tùy lúc xé còn tùy tiện hơn.




      Đứng lúc, đến cái quán khác, nhàn nhã ngồi xuống, ngồi được lúc, điện thoại lại reo, xa xa nhìn chằm chằm Cố Thiến Thiến, nhận điện thoại.




      " còn chưa tới à?" hỏi.




      An Thế Trúc lười biếng "Ừ" tiếng, " lạc đường, em lại chờ chút."




      Cố Thiến Thiến thầm, có phải đây, chỗ này cách khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cũng xa.




      "Vậy nhanh chút..."




      hơi hơi gợi môi lên: "Ừ."




      Cúp điện thoại, sờ cằm nhìn , tính đợi gọi điện thoại vài lần, hoặc là đau khổ cầu xin chút, đại nhân chấp tiểu nhân qua.




      Năm phút đồng hồ sau, điện thoại lại gọi tới nữa, ở xa xa An Thế Trúc nhìn Cố Thiến Thiến mặt nhăn nhó, tươi cười càng sâu thêm vài phần.




      "Còn chưa tới sao?" giọng than thở , "Tôi cũng ăn no rồi ..."




      An Thế Trúc an ủi như : "Đừng nóng vội, vừa hỏi đường, cũng sắp đến rồi."




      "A, được rồi... Nhanh chút nhé..."




      Lại năm phút đồng hồ sau, điện thoại lại vang lên, tâm tình An Thế Trúc sung sướng nhận điện thoại: " giống như lại lạc đường ..."




      Cố Thiến Thiến nhẫn nhịn, thấp giọng uy hiếp: " đùa giỡn tôi phải ?"




      nghiêm túc trả lời: " là người nhàm chán như vậy sao?"




      Cố Thiến Thiến hừ tiếng, tức giận thúc giục: "Nhanh chút! Đồ nướng tôi ăn xong rồi! !"




      nhịn cười: "Vậy em gọi thêm ít."




      "Ăn no rồi! !"




      có lòng tốt ra chủ ý: "Vậy trước đừng gác điện thoại, giả vờ cùng chuyện điện thoại."




      Cố Thiến Thiến vừa nghĩ, cái chủ ý này tệ, cũng làm người khác chú ý.




      " rốt cuộc đâu vậy?" hừ hừ trào phúng, "Chẳng lẽ ngã xuống hố, leo lên được?"




      " leo lên được, em phải làm sao bây giờ?"




      Cố Thiến Thiến bị chọc lại đến nghẹn lời, hừ tiếng, "Tôi đây trước bắt tay với người làm việc ở đó, theo tôi trở về lấy tiền rồi , đừng cho là tôi như thế nào cũng phải chờ !"




      "À, như vậy, vậy đừng chờ , còn biết khi nào có thể đến đâu."




      Cố Thiến Thiến oán hận nắm chặt điện thoại di động, đến bây giờ hơn phân nửa cũng đoán được An Thế Trúc cố ý đùa giỡn , cái chủ ý kia nếu vạn bất đắc dĩ, muốn dùng, là người da mặt mỏng, kéo được mặt mũi xuống với chủ quán người ta, mang tiền, nếu như người ta đồng ý làm sao bây giờ.




      thầm thở dài hơi, căm giận : " nhàm chán!" muốn đầy cốt khí gác điện thoại, thình lình nghe , "Nếu em cầu xin chút, chừng lập tức tìm được đường ."




      "Cút! ! ! !"




      Tắt điện thoại, Cố Thiến Thiến có chút ngồi yên, bụng cũng chịu thua kém, bỗng nhiên đau chút, muốn toilet . khổ sở nhìn chằm chằm ánh trăng đầu, hít vào hơi sâu, cho mình làm người phải co được dãn được, sau cùng tính sổ.




      lấy điện thoại ra gọi lại, nghiến răng nghiến lợi: "Cầu xin ."




      "Đây là thái độ cầu người của em sao?"




      cứng đầu nhịn trong chốc lát, giọng : "Cầu ( chết) ." chết ! ! !




      An Thế Trúc còn hài lòng, vẫn tốt tính ân cần dạy: "Em phải ' trai tốt, em , cầu tới cứu em' ."




      Trong nháy mắt Cố Thiến Thiến ngây ra như phỗng, cách vài giây, mới tìm được giọng của mình: " biết xấu hổ! !"




      như nghe thấy, bình tĩnh : " có việc gì nữa, tắt máy đây."




      Cố Thiến Thiến nắm chặt điện thoại di động, dùng khóe mắt liếc qua người chủ quán ăn bên cạnh, bụng trướng đến khó chịu, càng ngày càng đau, nhịn trong lúc, lại lần nữa làm cho lòng mình mềm mỏng, con phải co được dãn được, sau cùng tính sổ.




      Lúc này đây điện thoại vừa gọi qua, mới reo tiếng, An Thế Trúc lập tức nghe máy.




      Trước đó lúc, lại làm cho mình trong lòng phải mềm mỏng phen, mới giọng lập lại câu kia lần, mặt trong nháy mắt liền đỏ lên.




      "Em ấp úng cái gì đây?"




      Cố Thiến Thiến thiếu chút nữa cắn răng ngụm, lấy lại bình tĩnh, bất cứ giá nào: " trai tốt, tôi , cầu xin tới cứu tôi! !"




      cũng bị buộc trở nên nóng nảy, cảm thấy phải ngồi xuống, chẳng may nhịn được, đó là lịch sử đen tối của đời , cho dù là dùng nước sông hoàng hà cũng rửa được.




      Giọng có hơi to, đôi tình nhân nhau bên cạnh ăn đồ nướng lập tức nhìn sang đây, Cố Thiến Thiến kẹp chặt hai chân, trong lòng còn muốn cắn chết An Thế Trúc.




      An Thế Trúc cười tiếng, tắt điện thoại, đến phút đồng hồ, xuất ở trước mặt . Cố Thiến Thiến oán hận trừng mắt nhìn , An Thế Trúc thanh toán tiền, tay cầm túi của : " thôi."




      Cố Thiến Thiến vội đứng lên, nhấc chân về khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, vừa vừa hít sâu.




      Ở trước mặt An Thế Trúc làm ra chuyện dọa người, làm nhiều đến nỗi đếm xuể, nhưng bây giờ, tuyệt đối thể bị ta bắt được cái nhược điểm nào. nhanh như bay, An Thế Trúc cũng nghi ngờ gì, nghĩ rằng tức giận.




      "Tức giận à?" tiến lên cầm lấy tay .




      Cố Thiến Thiến rút rút cái tay bị nắm, mắt thấy sức lực mình hữu hạn, bất đắc dĩ thỏa hiệp: " có!"




      thuận thế cầm tay , kéo liền muốn lệch khỏi đường trở về khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Cố Thiến Thiến lập tức nóng nảy: "Tôi muốn về!"




      "Gấp gáp cái gì, cơm nước xong, nên tản bộ..."




      "Tản bộ em !" ( câu chửi của người TQ)




      An Thế Trúc nhìn vài lần, chậm rãi : "Em vừa kêu cái gì mà trai tới cứu em..."




      Cố Thiến Thiến muốn khóc, giờ làm gì còn có tâm tư cùng ta mò mẫm nữa chứ.




      " trai tốt, tôi , tôi muốn trở về!"




      An Thế Trúc ngẩn ngơ, lúc trước nghe câu kia, là bức , tuy rằng nghe cảm thấy thực sung sướng, nhưng vừa nghĩ đến hẳn là lòng, cảm giác sung sướng đó còn lại bao nhiêu, bây giờ bỗng nhiên câu như vậy, An Thế Trúc cảm thấy cả người mình vô cùng nhàng, giống như đám mây.




      si ngốc mê mang trả lời: "Được."




      Lộ trình năm phút đồng hồ, Cố Thiến Thiến cảm thấy mình quả như là ở đao nhọn.




      Lộ trình năm phút đồng hồ, An Thế Trúc cảm thấy mình như mộng du trong tiên cảnh, tuyệt vời thể tả.




      Hai người tay trong tay trở về khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, sau khi vào cửa, Cố Thiến Thiến thẳng đến toilet, vào toilet, quay người muốn đóng cửa, vừa thấy An Thế Trúc cũng theo vào, đem ta đẩy ra ngoài phen: " vào làm gì?




      An Thế Trúc bị đẩy ra ngoài cửa, cửa "Oành" tiếng ở trước mắt đóng sầm lại, mới hồi phục tinh thần lại, còn ra vẻ, ấy còn vừa mới ...




      xong toilet, Cố Thiến Thiến thở dài nhàng hơi, thoải mái mặc quần lại, đợi mở cửa ra, kinh ngạc, An Thế Trúc đứng ở cửa chờ .




      Nhìn thấy , câu đầu tiên hỏi: "Em vừa mới thổ lộ với , đúng ?"




      Cố Thiến Thiến há miệng thở dốc, khi đó gấp tới độ muốn chết muốn sống, làm gì còn lo lắng rụt rè ngượng ngùng cái gì nữa, ta nên kéo đòi tản bộ, trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ ra câu kia, Cố Thiến Thiến lúc ấy sau khi xong, còn xấu hổ 1 giây, nhưng so với nhu cầu cấp bách muốn toilet chẳng là gì.




      Quả nhiên, ngoan ngoãn trở lại, dọc theo đường rên tiếng, Cố Thiến Thiến cũng có tâm tình gì rối rắm sau, nhưng có tâm tình gì, có nghĩa là An Thế Trúc cũng có tâm tình gì.




      Mặt của giống như có chút hồng hồng, hô hấp cũng có chút dồn dập, mím môi, thần sắc tựa như rất hồi hộp, lại có chút kích động, bỗng nhiên tới gần , yết hầu giật giật.




      " em, em cũng —— tuy rằng cảm thấy hẳn là nên phát sinh quan hệ trước khi kết hôn, nhưng có chút nhịn được nữa..."
      Yoororo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :