1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đời ngọt ngào - Bạc Hãn Khinh Y Thấu (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Còn Muốn Trốn Sao?

      Editor: Ngọc .



      Từ lúc Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc phen giả giả thổ lộ rồi mạnh mẽ hôn, liền bắt đầu sớm ra ngoài trễ trở về nghỉ ngơi, buổi sáng 6 giờ rời ký túc xá, buổi tối mười giờ thư viện đóng cửa mới trở về, cả học cũng lén lút làm cho Ngôn Tĩnh trước nhìn An Thế Trúc có tìm , như vậy trốn tránh hai ngày, Cố Thiến Thiến ở giảng đường nào đó tan học, bị An Thế Trúc tìm thấy.

      Cố Thiến Thiến cúi đầu, chuẩn bị trốn trong đám người hỗn loạn, nhưng cho dù đầu chôn đến ngực, vẫn bị An Thế Trúc cầm lấy tay kéo . Cố Thiến Thiến hạ giọng cả giận : "Mau buông tay, trước mặt mọi người, biết xấu hổ nhưng tôi còn muốn mặt mũi."

      An Thế Trúc liếc cái, cười đến nguy hiểm, "Thích chơi trốn tìm sao? Muốn cùng em chơi hay ?"

      Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc kéo tới phòng học người, Cố Thiến Thiến vừa thấy xung quanh có ai, liền muốn chạy , An Thế Trúc túm trước, đem đè ở cửa, híp mắt hỏi, "Còn muốn trốn sao?"

      Cố Thiến Thiến nhìn chằm chằm mặt An Thế Trúc gần trong gang tấc, cực kỳ có cốt khí : "Ai trốn , tôi dù thế nào, dù thế nào, a... Ô ô..."

      Cố Thiến Thiến trừng mắt hạnh, khóc ra nước mắt, như thế nào quên người trước mặt, là người biết xấu hổ.

      An Thế Trúc hôn hơn mười giây, buông Cố Thiến Thiến ra, lại hỏi, "Còn muốn trốn sao?"

      Cố Thiến Thiến cắn môi, căm giận trừng mắt , hé răng, An Thế Trúc nở nụ cười, môi lại bao trùm lên.

      "Còn muốn trốn sao?"

      " biết xấu hổ! ...Ô ô..."

      "Còn muốn trốn sao?"

      Tục ngữ , quân tử chấp kẻ tiểu nhân, Cố Thiến Thiến cúi đôi mắt : " trốn ."

      An Thế Trúc vừa lòng cười khẽ tiếng, tiếp tục làm khó Cố Thiến Thiến nữa, lôi kéo tay , hướng canteen trường học chuẩn bị ăn cơm trưa. Cố Thiến Thiến khuôn mặt nhắn cứng đờ, vắt hết óc nghĩ, nghĩ thế nào thoát khỏi An Thế Trúc.

      Tại trước ánh mắt mọi người, Cố Thiến Thiến thể nuốt nổi bữa cơm này, cùng An Thế Trúc ăn xong. An Thế Trúc lại lôi kéo đến cửa hàng hoa quả ngoài trường học, mua đống hoa quả cầm ở trong tay, sau đó đưa Cố Thiến Thiến về ký túc xá.

      Cố Thiến Thiến theo An Thế Trúc mua hoa quả, trong lòng cũng nên lời rốt cuộc là cảm giác gì, vừa trở lại ký túc xá Ngôn Tĩnh lên, "Mình xem cậu căn bản phải đối thủ của An học trưởng."

      Cố Thiến Thiến xa xôi liếc mắt nhìn ấy cái, chưa từ bỏ ý định : "Cậu xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình như vậy, thể cho mình cái chủ ý nào sao?"

      Ngôn Tĩnh khó xử : "Nhưng là mình thích xem đều là tà mị cuồng quyến, cường thủ hào đoạt! Cậu nếu hỏi như thế nào làm cho mình bị nam chủ ăn luôn, mình rất có kinh nghiệm..."

      Cố Thiến Thiến cực kỳ biết gì nhìn ấy, Ngôn Tĩnh nâng cằm mắt bắt đầu phát ra ánh sáng mạo muội, "An học trưởng rất ôn hòa, tuy rằng phải loại hình mình thích, nhưng thanh mai trúc mã thực có rất nhiều đôi nhau."

      An Thế Trúc ôn hòa? ta đủ biết xấu hổ ! !

      "Cậu mau theo An học trưởng , giãy dụa cũng vô dụng !"

      Cố Thiến Thiến nhẫn nhịn, căm giận : "Cậu là đồ phản bội!"

      Ngôn Tĩnh nghiêm túc : "Mình đây là lo lắng cho hạnh phúc cả đời cậu, người đàn ông tốt cần phải nắm chặt!"

      Cố Thiến Thiến trầm mặc, chiếu theo An Thế Trúc ngày đó tự khen ngợi mình, ra mà , ta tựa hồ quả có thể là người đàn ông tốt, nhưng là, nhưng là, cho tới bây giờ chưa nghĩ tới phương diện này, hai người rất thân quen, cả ngủ chung cái giường, đều có ý nghĩ khác.

      Thẳng đến khi đồng nghiệp của " dâu nuôi từ bé", tựa hồ từ trì độn nhận ra An Thế Trúc có chỗ thích hợp, mãi cho đến tối hôm đó ở bên trong xe cường hôn. Cố Thiến Thiến vuốt môi mình, giữa trưa lúc tan học, lại bị hôn, trong đầu chỉ cảm thấy bối rối khiếp sợ.

      Cố Thiến Thiến bò lên giường chuẩn bị ngủ trưa, nhưng trong lòng vẫn là nghĩ đến chuyện An Thế Trúc, mấy ngày nay cũng chưa ngủ được an ổn, tất cả giấc mơ đều mơ An Thế Trúc mang theo ý vị thâm trường tươi cười nhìn , miệng còn : "Thân quen, nên ăn em!"

      Cố Thiến Thiến lại sờ sờ môi mình, tựa hồ cảm thấy chán ghét, ninh mi suy tư về rốt cuộc muốn làm sao bây giờ?

      Buổi tối An Thế Trúc gọi điện thoại hẹn ăn cơm, Cố Thiến Thiến rối rắm vài phần, chẳng lẽ lại trốn? Lại bị An Thế Trúc bắt được? Cuối cùng vẫn là bình tĩnh đối mặt .

      Ăn xong cơm chiều, An Thế Trúc kéo Cố Thiến Thiến vòng quanh sân thể dục trường học tản bộ, đường còn ngang qua "rừng Uyên ương" đại học T rất nổi tiếng, Cố Thiến Thiến cảm thấy đặc biệt được tự nhiên, nhất là trông thấy có đôi nhau ngồi ở tảng đá hôn nhau, gương mặt của nháy mắt có chút nóng.

      Mới tản bộ được nửa, An Thế Trúc bỗng nhiên lôi kéo chui vào trong hành lang u, sắc trời tuy rằng còn chưa tối hẳn, nhưng hành lang hạ trái phải đều bao trùm đầy dây thường xuân, cho nên tối, An Thế Trúc kéo Cố Thiến Thiến vừa vào, liền nhìn thấy đôi nhau ôm nhau, An Thế Trúc mím môi kéo xoay người rời , CốThiến Thiến mặt càng nóng.

      An Thế Trúc cúi đầu nhìn hai má Cố Thiến Thiến đỏ bừng, tốc độ nhanh hơn, ra khỏi trường học tiêu sái .

      Bởi vì khí quá mức ái muội, Cố Thiến Thiến cũng hỏi An Thế Trúc muốn đưa đâu, đến cổng trường, An Thế Trúc : "Em ở đây chờ chút, lấy xe."

      Cố Thiến Thiến "Ừ" tiếng, đợi đến lúc An Thế Trúc đem xe chạy tới đón , mới phản ứng lại, cảm thấy mẹ ơi!, xe này rất nguy hiểm!

      "Tôi... , tôi muốn về ký túc xá !" Cố Thiến Thiến mắt thấy ổn, liền tính toán chuồn .

      An Thế Trúc xuống xe, hai bước ngăn cản Cố Thiến Thiến, trầm giọng : "Lên xe!"

      Cố Thiến Thiến ngồi ở xe hối hận thôi, biết ràng kế tiếp An Thế Trúc hơn phân nửa muốn ăn đậu hũ , vì sao thể bất cứ giá nào la to rồi chạy trốn? Quả nhiên là da mặt mỏng .


      Cố Thiến Thiến da mặt mỏng, gặp An Thế Trúc biết xấu hổ, thất bại hoàn toàn!

      Ngoài đại học T nghìn thước có ngọn núi , bởi vì thường xuyên có tình nhân trường đại học T leo núi, cho nên ngọn núi này mang tên núi tình , khi Cố Thiến Thiến quân huấn, nghe Ngôn Tĩnh nhắc qua, trong truyền thống đại học T, nam muốn đuổi theo nữ , hơn phân nửa mời đối phương leo núi tình .

      An Thế Trúc mời leo núi tình , mà là trực tiếp bí mật mang theo lên núi. Xe dọc theo quốc lộ chạy đến giữa sườn núi, liền ngừng lại. Cố Thiến Thiến tim đập mạnh theo lên xe vẫn ngừng, cách cửa kính xe hết nhìn đông tới nhìn tây, hoang tàn vắng vẻ, thích hợp làm chuyện xấu, quả là địa điểm tốt để phi lễ thiếu nữ.

      An Thế Trúc ngừng xe, sốt ruột phi lễ , mà là hỏi: "Xuống dưới chút nhé?"

      Cố Thiến Thiến nghĩ, thế này ít nhất so với ngồi ngốc ở trong xe tốt hơn.

      Ban đêm giữa tháng 9, khí hậu cực kì thoải mái, An Thế Trúc nắm tay Cố Thiến Thiến, lên núi, Cố Thiến Thiến nhìn nơi tay hai người giao nhau, nắm tay rất nhiều năm, lúc còn , biết chạy trốn chậm, nên lôi kéo chạy nhanh, lúc học tiểu học, luôn nắm tay đến trường, qua đường cái, sau khi lớn lên, nắm tay , miệng trào phúng trước đây phiền toái...

      Nhưng Cố Thiến Thiến chưa từng cảm thấy ràng như hôm nay, cùng bây giờ khác xưa!

      Tay khô ráo ấm áp, thời tiết này nắm tay còn có chút nóng, nên trong lòng bàn tay có chút ẩm ướt, An Thế Trúc lại như trước có buông tay ra. đường núi, có côn trùng kêu, chim kêu, có tiếng gió thổi , có nhánh cây đong đưa, còn có giọng như nước suối mát lạnh dễ nghe.

      "Mệt sao?" An Thế Trúc nghiêng đầu hỏi.

      Cố Thiến Thiến xấu hổ, thích vận động, nhất là trải qua việc học trung học ba năm nặng nề, mới leo trong chốc lát, liền bắt đầu thở dốc.

      "Muốn ôm em, hay là muốn cõng em?"

      Cố Thiến Thiến: "..."

      trầm tư, trước kia ôm , cõng ít, vì sao khi tại An Thế Trúc như vậy, lại làm cho tâm hoảng ý loạn?

      " ôm em ." An Thế Trúc muốn lại còn bảo lựa chọn.

      "A..." Cố Thiến Thiến kêu tiếng, rất rối rắm, trước kia chính là rất tùy tiện, tùy tiện để An Thế Trúc hết ôm lại nắm, tại nếu cự tuyệt, chẳng phải là có vẻ chột dạ?

      An Thế Trúc ôm Cố Thiến Thiến tiếp tục hướng lên leo, leo hơn mười phút sau, mới hơi hơi thở dốc, Cố Thiến Thiến nghĩ, thể lực của quả tốt. Giây lát Cố Thiến Thiến nghĩ đến làm thế nào báo thù An Thế Trúc , sống chết ở người , cho mệt chết nha !

      Đợi khi An Thế Trúc ôm đến đỉnh núi, mồ hôi đều đổ giọt lên tóc Cố Thiến Thiến , Cố Thiến Thiến trong lòng thích thú, An Thế Trúc đem đặt ở cái đình cổ, từ trong bọc lấy ra bao giấy, trải mấy tờ lên, sau đó tự mình ngồi lên.

      Cố Thiến Thiến giương mắt nhìn, "Tôi ngồi ở đâu?"

      An Thế Trúc đưa cho xem bao giấy vừa dùng hết, cố ý suy nghĩ vài giây, mới : "Em đành phải ngồi đùi vậy !"

      Cố Thiến Thiến khẽ hừ tiếng, thầm : ngồi chết nha !
      YoororoTrâu thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Nửa Đêm Hẹn Hò

      Editor: Ngọc

      An Thế Trúc đưa cho xem giấy lau chỗ ngồi dùng hết, cố ý suy nghĩ vài giây, mới : "Đó, em đành phải ngồi đùi !"

      Cố Thiến Thiến khẽ hừ tiếng, thầm : ngồi chết nha !

      Cố Thiến Thiến mặc dù có ý tưởng thông minh như vậy, dùng bộ mông ngồi chút lực, chợt nghe An Thế Trúc cười khẽ, tay từ sau lưng vòng lại, để ở xương sườn của , tay kia nâng cong đầu gối của lên, thoải mái ôm ngồi.

      Cố Thiến Thiến cả người cứng đờ, động đậy cũng dám động, bởi vì tay An Thế Trúc để ở xương sườn gần ngay ngực , hướng lên di chuyển hai cm, có thể...

      hối hận , hoàn toàn quên chính mình là nhân vật gì, An Thế Trúc là nhân vật gì.

      An Thế Trúc điều chỉnh tốt tư thế xong, đem tay ở xương sườn Cố Thiến Thiến đến lưng, Cố Thiến Thiến cảm thấy an toàn rồi, xoay người, được tự nhiên : "Tôi muốn đứng lên."

      "Ngồi ở trong lòng ." An Thế Trúc nhàng cự tuyệt đề nghị của . Cố Thiến Thiến há miệng thở dốc, đối với con người mặt dày, lại còn rất bá đạo này, Cố Thiến Thiến muốn giãy dụa, sau đó lại bị An Thế Trúc nhấn vào trong ngực làm tiết mục cường hôn, mặt có điểm nóng, nhụt chí, ôm liền ôm , dù sao đều ôm nhiều như vậy rồi, cũng phải lần đầu tiên.

      Cố Thiến Thiến nghĩ đến đành phải thành lại, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, xuống núi, hai phút đồng hồ sau, lập tức phát , là suy nghĩ quá ít rồi!

      Môi An Thế Trúc sao lại thế này? Hôn từ đỉnh đầu theo tóc rồi hôn đến cằm, Cố Thiến Thiến nửa phần thử né tránh, giây tiếp theo đầu bị An Thế Trúc cố định, sau đó nụ hôn của từ cằm rơi vào môi.

      Đỉnh núi mặc dù có đèn đường chiếu sáng, nhưng cái tiểu đình hẻo lánh này bên trong chỉ có ánh trăng dưới bầu trời rọi xuống sáng tỏ, đầu Cố Thiến Thiến bị nâng lên, mở to mắt, An Thế Trúc cũng mở to mắt, khuôn mặt tuấn dật của trong bóng đêm hình dáng mơ hồ, nhưng mắt lại sáng ngời tựa là viên lưu ly tràn đầy màu hắc ngọc.

      tựa như cười, đường cong đôi mắt giống xuân thủy nhu hòa, trong con ngươi của có khí thế bức người, chỉ có mềm mại tình cảm.

      Cố Thiến Thiến mạnh mẽ nhắm mắt lại, đôi mắt An Thế Trúc lại càng thêm ràng lên ở trong lòng của , ánh mắt đó tựa như có ma lực bất thường, làm cho bất tri bất giác liền khẽ mở môi, thẳng đến khi đầu lưỡi của ở trong miệng của công thành đoạt đất, Cố Thiến Thiến mới phản ứng lại, tâm tình hoang mang rối loạn, tựa như ở trong nháy mắt mất người trong lòng.

      Cố Thiến Thiến cảm thấy lưỡi mình như dư thừa, ở trong miệng mình tựa hồ mọi chỗ đều bị An Thế Trúc xâm chiếm, ngừng dùng đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi , Cố Thiến Thiến tức giận lấy lưỡi cuốn lưỡi , sau đó lưỡi của liền bị An Thế Trúc cuốn mang vào trong miệng mút.

      "Ngô ngô ngô..."

      Cố Thiến Thiến khóc ra nước mắt, lưỡi bị mút run lên, lại thu trở lại được, lâu sau An Thế Trúc rốt cục buông môi ra, Cố Thiến Thiến che môi mình, căm giận trừng mắt An Thế Trúc, biểu tình căm giận còn duy trì quá 2s, Cố Thiến Thiến thấy cả kinh mắt choáng váng, ngực , tay kia sao lại thế này?

      Khi nào sờ lên ? Cố Thiến Thiến cứng họng trừng mắt An Thế Trúc, "... ..."

      An Thế Trúc tay cứ như vậy trắng trợn kiêng nể chui vào áo trong của , Cố Thiến Thiến biết nên làm biểu tình như thế nào, là kinh hách quá độ hay là bi phẫn hiểu.

      Cố Thiến Thiến nhịn, đè tay An Thế Trúc lại, An Thế Trúc nở nụ cười, bàn tay bị đè lại liền dùng đầu ngón tay sờ mạnh da thịt mềm mại ngực .

      Cố Thiến Thiến vội vàng lại bỏ thêm cánh tay, cuối cùng làm cho An Thế Trúc chỉ lộc sơn chi trảo* có cách nào khác nhúc nhích, Cố Thiến Thiến còn chưa kịp tức giận, An Thế Trúc lấy đầu dựa vào đầu , trong thanh trêu tức đầy ý cười: "Em luyến tiếc tay của sao? ấn nhanh như vậy ?"

      *Lộc Sơn chi trảo: móng vuốt Lộc Sơn. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng gian díu tới lui chơi đùa. hôm An Lộc Sơn để lại cặp nhũ phong của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát , nên mới làm cái yếm bằng gấm che trước ngực lại. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ “Lộc Sơn chi trảo” hình thành.

      Cố Thiến Thiến buông tay ra, ngay sau đó An Thế Trúc xoa lấy ngực của , xoa mạnh, Cố Thiến Thiến khóc ra nước mắt đè lại tay của An Thế Trúc, An Thế Trúc nở nụ cười, tiếng cười làm cho người ta hận thể cắn ngụm.

      Buổi tối lúc Cố Thiến Thiến trở về ký túc xá, chột dạ nên lén lút như kẻ trộm, trở về ký túc xá vội chui vào giường mình, đầu chôn vào trong ổ chăn, trong lồng ngực tim đập mạnh làm cho hít thở thông, còn chưa kịp suy nghĩ, đầu óc vẫn rối loạn, chuông di động vang lên.

      Vừa thấy tên cuộc gọi màn hình điện thoại làm cho nghiến răng nghiến lợi, định tắt máy, nhưng, tắt máy An Thế Trúc nhất định gọi điện tới ký túc xá...

      Cố Thiến Thiến buồn bực tiếp điện thoại.

      " lên đến nơi chưa?"

      "Đến rồi!" Cố Thiến Thiến tức giận trả lời, ta đưa đến tận dưới ký túc xá, nhìn thấy lên lầu, còn phải gọi điện thoại tới hỏi lần nữa.

      An Thế Trúc "Ừ" tiếng, tiếng trầm ấm từ trong miệng thông qua sóng điện thoại vào tai ChiếnThiến, tựa hồ mang theo loại mê hoặc người khác.

      Cố Thiến Thiến cảm thấy lỗ tai mình nong nóng, hoang mang rối loạn khăng khăng : "Tôi tắt điện thoại đây, tôi muốn rửa mặt..."

      "Ừ, ngủ ngon, mơ đẹp..."

      Mơ đẹp? ! Cố Thiến Thiến ngẩng đầu làm biểu tình ưu thương, kiên định cho rằng tối hôm nay nếu có mơ, nhất định là gặp ác mộng!

      thực tế, Cố Thiến Thiến cũng có ngủ mơ, mất ngủ đến rạng sáng ba giờ, sau đó lúc 3 giờ rưỡi gọi cho tên đầu sỏ gây nên chuyện này - An Thế Trúc.

      hại tôi ngủ được,
      cũng đừng mong ngủ!

      “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Em ở đâu?” Lúc An Thế Trúc câu đầu tiên còn mang theo giọng mơ hồ vì ngủ bị đánh thức, lúc câu thứ hai thanh tỉnh hơn phân nửa, câu cuối cùng mang theo giọng nghiêm túc.

      Cố Thiến Thiến quanh co, thể bởi vì trong lòng bình thường, nên cố ý ép buộc An Thế Trúc.

      “Tôi ở ký túc xá……” Cố Thiến Thiến chui đầu vào trong chăn, đem giọng đè lại rất thấp, rồi trả lời.

      An Thế Trúc bình tĩnh lại, lười biếng ngồi ở giường, “Gặp phải ác mộng?”

      Cố Thiến Thiến có lệ ừ hai tiếng, An Thế Trúc trầm mặc 2s, “ tại tới đón em?”

      “A?” Cố Thiến Thiến mắt choáng váng, rạng sáng 3 giờ rưỡi?

      “Cổng chính ký túc xá khóa rất…”

      An Thế Trúc nở nụ cười, tiếng vừa mới thanh tỉnh trầm thấp mang theo vài phần thần thái sáng láng: “Dùng thanh sắt là có thể xử lý!”

      Cố Thiến Thiến lập tức nghĩ về chuyện trước đây, khi đó cha mẹ Cố Thiến Thiến lại đưa quăng đến nhà An Thế Trúc, Cố Thiến Thiến quên mang chìa khóa nhà, ngày hôm sau mới phát sách giáo khoa quên ở trong nhà, An Thế Trúc mười tuổi gọi tới trai thân thích, sau đó trai kia cầm thanh sắt, kim loại, màu bạc, mất vài phút liền mở được cửa nhà Cố Thiến Thiến.

      Sau đó An Thế Trúc cũng học được chiêu thức ấy, có việc gì liền đem cửa nhà mình, cửa nhà Cố Thiến Thiến làm thí nghiệm, làm hỏng mất vài cái khóa, cuối cùng bị mẹ An cầm chày cán bột đuổi đánh mới dám làm nữa.

      Nhưng từ đó An Thế Trúc cũng coi như luyện ra tay phá khóa chuyên nghiệp, Cố Thiến Thiến buồn bực hỏi An Thế Trúc luyện cái này như thế nào, An Thế Trúc ra vẻ khinh thường rồi trả lời: “Có người ngu ngốc chính mình đều có thể tự đem mình khóa trong toilet, còn muốn trèo cửa sổ cứu…”

      Sau đó An Thế Trúc quả cũng dùng tới hai lần, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi, nhưng khi đó, Cố Thiến Thiến tuyệt đối thể tưởng được, tương lai có ngày, An Thế Trúc khuya khoắt chạy đến dưới lầu ký túc xá , dùng thủ đoạn mở cửa, câu dẫn …, hành vi này thấy như thế nào cũng giống, nửa đêm trèo tường cùng người gặp gỡ, giống như hái hoa tặc vậy?

      “Chờ lát, đến nơi gọi điện thoại cho em.”

      Cố Thiến Thiến nhìn chằm chằm màn hình di động lên kết thúc cuộc gọi, tim đập ầm ầm, sinh ra loại mong chờ quỷ dị, giống như muốn mong chờ như thế vậy…

      Nhưng, khuya khoắt như vậy cùng người gặp mặt…, Cố Thiến Thiến gọi điện lại cho An Thế Trúc, nặng nề : “ đừng đến…”

      muốn gặp em.”

      Cố Thiến Thiến nhấp môi dưới, tim lại lần nữa đập loạn nhịp.

      “Lúc em cần nhất, xuất trước mặt em đầu tiên, Tiểu Thiến em có cảm thấy cảm động hay ?”

      có!” Cố Thiến Thiến đúng cảm thấy cảm động, nhiều hơn là biết gì cùng bối rối.

      An Thế Trúc cố ý thở dài: “ có lương tâm!”

      Tắt điện thoại, Cố Thiến Thiến biết là vì sao mà tim đập quá nhanh, như thở nổi, bò xuống giường, nương theo đèn đường ngoài cửa sổ mặc quần áo vào, lại chải tóc, che che ngực trái mình, muốn ức chế lại tim đập kịch liệt, nhưng trong đầu lại bất chợt nhớ tới buổi tối khi ở đỉnh núi, An Thế Trúc vuốt ve ngực .

      Tim đập càng thêm kịch liệt, Cố Thiến Thiến lại sờ sờ ngực mình, vì sao lúc sờ hề có cảm giác gì, lúc An Thế Trúc sờ, cảm thấy cả người đều như bị bỏ vào gian bịt kín mít, sắp sửa hít thở thông mà chết vậy?

      Hơn mười phút đồng hồ, Cố Thiến Thiến nghe thấy được tiếng xe phanh lại dưới lầu, còn chưa đến xem có phải An Thế Trúc hay , di động liền vang lên, Cố Thiến Thiến cả kinh luống cuống tay chân, vừa rồi mở điện thoại là muốn gọi cho An Thế Trúc, quên chưa điều chỉnh tiếng chuông điện thoại.

      Cố Thiến Thiến cuống quít tiếp điện thoại, nhanh chóng ra cửa, mới đưa điện thoại tới bên tai : “ đến rồi sao?”

      “Ừ, em xuống dưới .”

      Thang ở túc xá Cố Thiến Thiến rất nhiều lần, nhưng giống lần này, từng bước đều làm cho cảm xúc nhấp nhô, lại thấp thỏm lo âu, mấy lần muốn bỏ chạy.

      Nhưng nếu tại mà bỏ chạy, Cố Thiến Thiến tuyệt đối tin tưởng, An Thế Trúc dám lên đem bắt lại.

      Cố Thiến Thiến xuống đến tầng , cổng chính ký túc xá rộng mở, bóng hình cao to dựa ở cửa, mặt chìm trong bóng tối, mơ hồ , Cố Thiến Thiến thấy mặt , nhưng lại cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của .

      Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào người , im lặng giống như con sông, mà tựa như con cá sống trong dòng sông đó.

      Cố Thiến Thiến đến bên người , ngẩng mặt, dù quen nhau lâu, nhưng tựa như lần đầu tiên thấy tinh tường như vậy.
      Last edited by a moderator: 13/2/15
      YoororoTrâu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Chúng Ta Đến Đây Cùng Tính Toán.

      Editor: Ngọc


      " năm nay 22 tuổi, bộ dáng đẹp trai, dáng người tốt, thể lực mạnh mẽ, vài năm trước bắt đầu quản lý xí nghiệp của gia tộc, quản lý cũng tệ lắm, năm ngoái cùng bạn góp vốn mở ra công ty phần mềm, nghiệp vụ cũng vào quỹ đạo, năng lực kiếm tiền cần lo lắng..."

      Cố Thiến Thiến lần đầu phát
      trí nhớ mình lại tốt như vậy, từng câu đó, cư nhiên có thể nhớ lại chữ quên, ngửa mặt nhìn .

      ta đẹp trai? biết xấu hổ, tự biên tự diễn, biết khiêm tốn mới
      là nhân mỹ đức của nước Z sao?

      Dáng người tốt? Cái này nhìn
      qua cũng tệ lắm, nhưng
      mặc quần áo cũng thể xác nhận chuẩn xác nha!

      Thể lực mạnh mẽ? Cái này cảm nhận được đầy đủ, ai nha, những lời này như thế nào cảm thấy ý vị thâm trường như vậy nhỉ ... ? Nhất định là suy nghĩ nhiều.

      Năng lực kiếm tiền cần lo lắng...

      " thôi." An Thế Trúc dắt tay Cố Thiến Thiến, lòng bàn tay của ấm áp mà khô ráo, Cố Thiến Thiến lại cảm thấy bị nóng chút, theo phía
      trước trong lúc miên man suy
      nghĩ lấy lại tinh thần.

      Lập tức mặt nóng rực lên, may mắn là trời tối, bằng An Thế Trúc có thể phát gương mặt của so với ánh bình minh còn đỏ hơn.

      Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc kéo ra khỏi cổng ký túc xá, An Thế Trúc trở lại đem cổng ký túc xá khép lại, hai người nắm tay nhau hướng đối diện chỗ xe đậu.

      Cố Thiến Thiến bởi vì thiếu nữ tâm tư của mình nên cúi đầu, lại
      ngạc nhiên phát , bước của An Thế Trúc cùng bước của , ra là hòa hợp như vậy, cùng nhau cất bước, cùng nhau bước xuống đất, cùng nhau nhấc chân... , tựa như diễn luyện nhiều năm.

      Cố Thiến Thiến trong lòng đối với xa cách bỗng nhiên tan thành mây khói, năng lực kiếm tiền cần lo lắng nhiều, người lớn hai bên ở chung tốt, An Thế Trúc mặc dù có lúc hơi ác liệt chút, nhưng đại đa số đều đối với dường như cũng rất tốt?

      Chính là mẹ An có phải cảm giác rất ngạc nhiên hay ?

      " nghĩ cái gì?"

      An Thế Trúc mở cửa xe cho Cố Thiến Thiến, đem Cố Thiến Thiến cúi đầu nâng lên, Cố Thiến Thiến thần sắc kích động xoay qua, dám nhìn mắt , : "Tôi, nghĩ gì cả."

      Cố Thiến Thiến lên xe, mới giật mình kinh sợ, cư nhiên cùng An Thế Trúc ? Buổi tối vừa mới phi lễ ... , lúc này lại chui đầu vào lưới.

      Cố Thiến Thiến miễn cưỡng trấn định hỏi: " đâu?"

      An Thế Trúc nâng cổ tay nhìn thời gian: "Chúng ta có thể lên núi ngắm mặt trời mọc, có thể xem phim điện ảnh chiếu đêm, có thể dạo trường học, cũng có thể về nhà ngủ..."

      Cố Thiến Thiến cả đêm
      ngủ, tại tinh thần cũng
      được tốt, ngắm mặt trời
      mọc cùng dạo trường học chuyện phí thể lực như vậy cắt bỏ, về nhà ngủ... , nhưng lại cảm thấy An Thế Trúc khi lời này kiểu chuyện cùng ánh mắt, đều có vẻ mờ ám làm cho mặt đỏ rực, cắt bỏ!

      "Vậy xem phim !"

      Cổng trường đại học T bị bỏ lại
      phía sau, Cố Thiến Thiến nhìn
      chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, tâm tình nhấp nhô bất định cũng chậm chạp bình tĩnh lại, bỗng nhiên quay đầu hỏi An Thế Trúc: " buồn ngủ sao?"

      Hơn nửa đêm ngủ, còn chạy đến ký túc xá ... , tinh thần trông cũng tốt.

      An Thế Trúc lười biếng trả lời: "Vốn rất mệt, nhưng vừa nhìn thấy em liền có tinh thần ."

      Cố Thiến Thiến mím môi, loại chuyện này khiến có cách nào để tiếp, tiếp tục quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

      "Chẳng nhẽ mặt đẹp bằng ngã tư tối om bên ngoài đường?"

      Cố Thiến Thiến quay đầu : " biết xấu hổ!"

      An Thế Trúc cười như cười. hỏi: "Muốn ngắm cảnh đẹp nhìn ?"

      "Muốn ngắm cảnh đẹp cũng nhìn!"

      "Thế muốn ngắm cảnh đẹp làm gì."

      Cố Thiến Thiến gì,
      tuy rằng trước đây cũng rất biết xấu hổ, nhưng khi nào biết xấu hổ đến mức này?

      Dù là 4 giờ sáng, nhưng trung tâm thành phố vẫn như trước, đèn đuốc huy hoàng, đến rạp
      chiếu phim, An Thế Trúc mua cho đống lớn đồ ăn vặt cùng bịch bỏng ngô, cầm
      theo nhiều thứ như vậy, An Thế Trúc vẫn như trước bộ dáng tao nhã bình tĩnh, còn
      đưa ra bàn tay nắm tay , Cố Thiến Thiến than thở
      : "Tôi cũng phải trẻ con, chỗ nào đều phải nắm tay."

      An Thế Trúc nắm tay ,
      dừng lại nhìn cười: "
      phải là trẻ con, chúng
      ta làm chuyện người trưởng thành làm ..."

      Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc
      cười đến sợ hãi, lập tức sửa lại
      miệng: "Tôi còn là trẻ con!"

      " còn nữa..." Ánh mắt An Thế Trúc đảo qua ngực của , trả lời câu hai ý.

      Cố Thiến Thiến cảm thấy rằng mỗi câu An Thế Trúc , đều câu nhiều nghĩa, dám đoán, cúi đầu xuống, cũng thêm gì.

      Phim là do Cố Thiến Thiến chọn, là bộ phim tình cảm cộng tác với nước M, Cố Thiến Thiến ôm bỏng ngô nhìn có vẻ ngon, An Thế Trúc lấy viên bỏng quăng vào miệng, Cố Thiến Thiến đem bịch bỏng ngô đặt ở đầu gối đưa tới trước mặt An Thế Trúc, kinh ngạc :
      " phải thích ăn đồ ngọt sao?"

      "Nhìn em ăn ngon như vậy,
      muốn nếm thử." An Thế Trúc đem bịch bỏng trả lại cho
      , " tuy rằng thích
      ăn đồ ngọt, nhưng cái miệng nhắn ngọt ngào thích ăn..."

      Cố Thiến Thiến quay đầu nhìn chằm chằm màn hình lớn, làm
      bộ như nghe thấy, An
      Thế Trúc, biết xấu hổ! Qua vài chục phút, trong phim nhân vật nam nữ chính hôn nhau, Cố Thiến Thiến nhìn
      chằm chằm trong màn hình hai người hôn nhau nhiệt tình,
      khóe mắt nhịn được quét về phía An Thế Trúc, lại bị An Thế Trúc ánh mắt vừa vặn nhìn qua.

      Cố Thiến Thiến cực kỳ xấu
      hổ làm bộ như
      xem phim, bịch bỏng đặt ở hai chân lại bị An Thế Trúc lấy , đặt ở bên cạnh, sau đó gương mặt của bị cố định, hơi thở đầy nam tính và sạch
      cùng hô hấp nóng bỏng xâm nhập vào các giác quan của , cánh môi mềm mại bao trùm lên.

      Buổi chiếu phim đêm, phòng chiếu phim vốn
      nhiều người lắm, mà Cố Thiến
      Thiến cùng An Thế Trúc ngồi ở phòng chiếu phim tình nhân, Cố
      Thiến Thiến ngay từ đầu bước vào cảm thấy ổn,
      nhưng xem phim lát, An Thế Trúc ngồi ở bên cạnh nhưng có làm gì, chỉ là khoác tay lên vai .

      Lúc Cố Thiến Thiến bị hôn, hết cách rồi 2s sau liền nhắm hai mắt lại, nếu nhắm mắt, bị ánh mắt An Thế Trúc thiêu nóng.

      vừa mới nhắm mắt, thân
      thể của bị An Thế
      Trúc ở bên cạnh đè lên, thẳng đến khi nằm ở sofa tình nhân.

      Cố Thiến Thiến mở mắt ra,
      con mắt ở trong phạm vi hữu hạn khẩn trương xoay vòng, xung quanh chắc là có người, khụ, quan sát qua phía trước... , khụ, vì sao phải quan sát, vì bị An Thế Trúc phi lễ, sợ bị người khác nhìn thấy... Cố Thiến Thiến có loại xúc động muốn che mặt chạy như điên, bình thường phải nên hô to " muốn" sao?

      Cố Thiến Thiến bắt đầu thương
      tiếc nụ hôn đầu tiên của mình, nụ hôn thứ hai, nụ hôn thứ ba... , như vậy là còn nữa,
      đợi An Thế Trúc buông môi của
      ra, Cố Thiến Thiến kịch liệt khiển trách hành vi của An Thế
      Trúc.

      "Nụ hôn đầu tiên?" An Thế
      Trúc cười nhạo tiếng, "Cố
      Thiến Thiến em có phải trí nhớ tốt hay , nụ hôn đầu tiên của em hồi năm tuổi còn!"

      Cố Thiến Thiến trong nháy mắt: " có ý gì?"

      An Thế Trúc khụ tiếng, nhắc nhở : "Lúc em năm tuổi, chúng ta bắt đầu chơi trò chơi dâu chú rể..."

      Cố Thiến Thiến nháy mắt u oán, cái gì mà trò chơi dâu chú rể, căn bản muốn cùng ta chơi, mỗi lần đều là bị An
      Thế Trúc ép chơi, lúc đó, ta mới tám tuổi, tám tuổi biết chiếm tiện nghi của ? biết xấu hổ! !

      "Cái kia tính!" Cố Thiến Thiến kiên quyết chịu thừa nhận đó là nụ hôn đầu tiên.

      " tính tính ,
      đúng rồi, lúc năm tuổi, em đáp ứng sau khi lớn lên gả cho ."

      Cố Thiến Thiến: "..."

      Cố Thiến Thiến nhẫn 2s lấy
      nghiêm túc mà kiên định : " nhớ !"

      An Thế Trúc cười cười, cũng
      nghĩ đem trò chơi trước đây có thể làm cho Cố
      Thiến Thiến thừa nhận.

      An Thế Trúc ung dung tiếp tục
      : " nhớ
      nhớ , lúc em tám tuổi, chúng ta bơi lội, em thiếu chút nữa chết đuối, đem em từ trong nước vớt lên, lúc ấy hô hấp nhân tạo , đây là nụ hôn đầu tiên ? ..."

      Cố Thiến Thiến kịch liệt nghĩ, đây là tệ nạn từ bé cùng nhau
      lớn lên, chuyện của , ta đều như lòng bàn tay, Cố Thiến Thiến nháy mắt muốn thảo luận về chủ đề "Nụ hôn đầu tiên" nữa , tuyệt đối tin tưởng, An Thế Trúc còn có thể sổ ra vài chuyện, ít nhất cũng vừa nhớ ra chuyện...

      Cố Thiến Thiến muốn thảo luận nữa, An Thế Trúc lại
      tính chấm dứt như vậy:
      "Cố Tiểu Thiến, lúc em tám tuổi
      lần đó cứu em, em tính báo đáp như thế nào?"

      Cố Thiến Thiến: "..."

      "Lúc em bốn tuổi, thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt cóc, đem em cứu về, em báo đáp như thế nào? ... , Năm ấy em năm tuổi, em bị sặc, cõng em bệnh viện, em báo đáp như thế nào ? ... , Năm em sáu tuổi, tự mình đem mình khóa trong toilet, trèo cửa sổ cứu em ra , em báo đáp như thế nào? ..."

      Cố Thiến Thiến khẽ nhếch môi, bị An Thế Trúc lấy câu "Báo đáp" liên tục đập, muốn hôn mê, Cố Thiến Thiến nhanh tay che miệng An Thế Trúc,
      An Thế Trúc cầm lấy tay đặt
      môi , hôn hôn, tiếp tục : "Đó là chuyện ơn cứu mạng, từ đến lớn, tiền tiêu vặt của toàn cho em mua đồ ăn vặt , tại nên trả nợ ?"

      Cố Thiến Thiến: "..." trước đây An Thế Trúc thường xuyên "Bắt nạt" , Cố Thiến Thiến sau đó thông minh ra, vừa thấy An Thế Trúc chuẩn bị bắt nạt , trước tiên liền khóc, mỗi lần biến thành An Thế Trúc đặc biệt buồn bực, sau đó mua cho Cố Thiến Thiến đồ ăn vặt thích, dỗ vui vẻ, An Thế Trúc hầu như mỗi ngày đều phải mua vài thứ như vậy, tiền tiêu
      vặt của ...

      Cố Thiến Thiến tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng An Thế
      Trúc trước đây tiền tiêu vặt hầu như toàn dành cho ... , Cố Thiến Thiến mất tự nhiên : "Cũng phải tôi đòi mua ..."

      ràng là chính chột dạ
      muốn dỗ vui, tự quyết định, liên quan gì đến ?

      An Thế Trúc để ý ,
      nghiêm trang : "Đầu tiên
      chúng ta đính hôn, qua hai năm nữa lại kết hôn, bất quá, hy
      vọng tại liền kết hôn, chúng ta có thể Hong Kong kết hôn."

      Cố Thiến Thiến há miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn , này,
      này... , biết nên có biểu tình như thế nào rồi.

      An Thế Trúc từ trong túi quần lấy ra cái hộp bé nhung màu cà phê, Cố Thiến Thiến
      hoảng hốt theo dõi từ bên trong lấy cái nhẫn kim cương, trơ mắt nhìn cầm tay mình giãy dụa lên, đem nhẫn đeo vào.

      An Thế Trúc nắm cổ tay Cố Thiến Thiến, vừa lòng :
      "Rất tốt, trời sáng, đầu tiên thông báo cho cha mẹ em biết..."
      YoororoTrâu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Cảm Giác Của Đối Với .

      Editor: Ngọc .

      Cố Thiến Thiến nếu muốn cuộc đời tan vỡ và cuối cùng có thêm vài chuyện, nửa đêm ngủ được xem phim với An Thế Trúc, tuyệt đối là đệ nhất.

      Sau khi An Thế Trúc đeo nhẫn cho , Cố Thiến Thiến dùng sức tháo ra, nhẫn vướng lại ở chỗ đốt ngón tay, làm thế nào cũng tháo ra được, An Thế Trúc ở bên nhìn tháo nhẫn, cũng ngăn cản.

      Cố Thiến Thiến cố gắng năm phút đồng hồ sau, An Thế Trúc từ từ ăn bỏng: "Tháo được đeo ."

      Cố Thiến Thiến nghe vậy nâng mi, căm giận nhìn theo :
      " rốt cuộc có ý gì?"

      "Cầu hôn."

      Cố Thiến Thiến môi khẽ nhếch, kinh ngạc nhìn , An Thế Trúc thu lại vẻ lười nhác, đem Cố Thiến Thiến kéo vào trong lòng, mắt nhìn ánh mắt mơ hồ của , thở dài tiếng, mới nâng mặt Cố Thiến Thiến lên hỏi: "Cố Tiểu Thiến, em đối với chút cảm giác cũng có à?"

      Cố Thiến Thiến trong đầu loạn thành đoàn, cùng An Thế Trúc? Trước kia cho tới bây giờ nghĩ tới, trước kia lúc 9 tuổi, với tựa như hai đứa trẻ con nghịch ngợm, khi nào ở cùng chỗ đều ồn ào, tuy rằng An Thế Trúc thường xuyên trêu đùa , nhưng thể phủ nhận cũng bảo hộ , chăm sóc , thậm chí có thể theo những chuyện nhớ lại, trước khi rời thành phố B, cùng An Thế Trúc ở cùng chỗ, so với ở cùng cha mẹ còn nhiều hơn.

      -----Tôi là giải phân cách giữa quá khứ và tại-----

      An Thế Trúc lúc biết Cố gia muốn chuyển đến thành phố C, phụng phịu chạy tới hỏi : "Nhóc cũng muốn sao?"

      Cố Thiến Thiến lúc ấy vừa thả chó đem bạn của An Thế Trúc cắn bị thương, lòng rất lo lắng, ước gì sớm chút rời khỏi đây, liền nghiêm mặt hưng phấn : "Đó là đương nhiên!"

      Cuối cùng còn bổ sung thêm câu: "Về sau, có người bắt nạt tôi nữa !"

      An Thế Trúc trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên kéo tay tràn ngập chờ mong : "Nếu nhóc , về sau bắt nạt em, em có thể ở nhà của , giống như lúc trước vậy..."

      Cố Thiến Thiến còn nghĩ nghĩ, nào có người cần cha mẹ mình, ở nhà người khác, kiên quyết lắc đầu: " được!"

      Sau đó An Thế Trúc luôn, mấy ngày cũng tìm đến , ở học viện tình cờ gặp, ta cũng thèm để ý , giống như hai người quen biết.

      Cố Thiến Thiến cùng phần đông bạn học của mình tạm biệt, duy nhất An Thế Trúc là có, cũng muốn cùng An Thế Trúc tạm biệt, nhưng vừa nghĩ đến An Thế Trúc thèm nhìn , cũng lười làm thân với ta, vài ngày sau Cố Thiến Thiến theo ba Cố mẹ Cố đến thành phố C, hưng phấn được ngày, tâm tình Cố Thiến Thiến liền thấp xuống, nhớ An Thế Trúc .

      Về sau có người nắm tay qua đường, có người mua cho đồ ăn vặt, có người bên cười nhạo lại bên giúp chải đầu, nhưng mà, biết thành phố B và thành phố C cách xa nhau vạn dặm, rốt cuộc được nhìn thấy ta nữa.

      Đoạn thời gian đó Cố Thiến Thiến vẫn trầm mặc, mẹ Cố nghĩ do đổi nhà mới, khiến quen, quả quen, mỗi ngày đều gặp An Thế Trúc, Cố Thiến Thiến cảm thấy phiền, nhưng vừa nghĩ đến về sau còn được gặp lại nữa, làm cái gì cũng vực nổi tinh thần dậy.

      Thẳng đến khi An Thế Trúc gọi điện thoại đến cho ."Cố Tiểu Thiến, nhóc có phải hay nghĩ đến thành phố C có thể thoát khỏi bàn tay của ? Nghĩ cũng đừng nghĩ, về sau mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho ! Nghe chưa?"

      Khuôn mặt của Cố Thiến Thiến buồn bực vài ngày, lập tức tinh thần lên cao: "Tôi vì sao phải gọi điện thoại cho ?"

      "Nhóc là của người hầu của , đương nhiên phải cấp báo tình hình của nhóc cho !"

      Mỗi ngày gọi điện thoại lần, mãi cho đến năm ấy tốt nghiệp tiểu học, An Thế Trúc xuất ở trong nhà , Cố Thiến Thiến trong lúc nhất thời cũng chưa nhận ra An Thế Trúc, ánh nắng rực rỡ từ cửa sổ rơi tóc , sườn mặt tuấn dật, hình dáng ràng, ngồi ở sofa, cười chuyện với mẹ Cố, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại.

      Mười lăm tuổi thiếu niên, ánh mắt còn mang theo ngây ngô, ánh mắt như sao sáng, sáng rực rỡ, mặt mang theo nụ cười thanh cao và kiêu ngạo.

      Cố Thiến Thiến lúc ấy nghĩ: bộ dáng đẹp, so với trợ giảng trường cấp hai gì đó, đẹp hơn nhiều.

      Cố mẫu tiếp đón tiếng: "Thiến thiến mau tới đây, còn nhớ Gậy Trúc hàng xóm trước kia ?"

      Cố Thiến Thiến hai mắt choáng váng, đây là An Thế Trúc sao?

      và An Thế Trúc mỗi ngày đều gọi điện thoại, có khi còn có thể ở mạng chuyện phiếm quay video, nhưng loại chuyện này cảm thấy là bí mật của riêng mình, ai cũng cho, cho nên mẹ Cố vẫn biết hai người kỳ lén liên hệ .

      và An Thế Trúc thường xuyên quay video, nhưng... , An Thế Trúc cho tới bây giờ chưa cho xem qua bộ dáng của , nên khi tới, đầu tiên cũng chưa nhận ra được.

      Ngay lúc đó cảm thấy đại khái là vui mừng, nhưng quen cùng cãi nhau, vì thế mặn

      nhạt “Dạ” tiếng.

      Sau đó An Thế Trúc thường xuyên xuất trong cuộc sống của , hàng năm nghỉ hè đều phải đến ở gần 1 tháng, Cố Thiến Thiến phủ nhận với bạn mình về “Bạn trai” An Thế Trúc, bạn tốt hỏi: “Vậy các cậu là cái quan hệ gì?”

      Cố Thiến Thiến khó xử, suy nghĩ lâu đều có cách nào đưa ra định nghĩa về quan hệ của với An Thế Trúc, vừa sinh ra, An Thế Trúc liền biết , bọn họ cùng nhau lớn lên, vẫn cãi nhau ầm ĩ, hẳn tính là bạn tốt? Nhưng cảm thấy cái từ này đặt ở người và An Thế Trúc quỷ dị.

      có cách nào khác đưa ra định nghĩa về An Thế Trúc, nhưng bạn tốt nghe xong tự thuật của , định nghĩa rất chuẩn xác: “Đây phải là thanh mai trúc mã sao?”

      Lang kỵ trúc mã lai, Nhiễu sàng lộng thanh mai (*)

      Lang kỵ trúc mã lai, Nhiễu sàng lộng thanh mai (*): nghĩa là chàng cưỡi ngựa trúc chạy đến, chạy vòng quanh giường đùa với mai xanh.

      Câu thơ này rút ra từ bài thơ của Lý Bạch là bài Trường Can hành. Bài thơ này tả mối tình thơ ngây của chàng và nàng, cùng ngụ trong xóm Trường Can, thuở luôn luôn nô đùa quấn quít cùng nhau.

      Cố Thiến Thiến ngay lúc đó mặt đỏ lựng lên, cãi lại vài câu.

      Nhưng mà, nhưng mà vẫn cảm thấy có chút quỷ dị, cùng An Thế Trúc tuy rằng là cùng nhau lớn lên, nhưng mà, nhưng mà….

      Đầu tháng ba chấm dứt nghỉ hè, Cố Thiến Thiến có tâm của mình, nhưng chết thừa nhận và An Thế Trúc là loại quan hệ này, bọn họ chính là bạn tốt mà thôi! Ừ! Đúng vậy!

      Năm thứ hai, rốt cuộc thu hoạch đóa hoa đào Lâm Thanh, còn ở giai đoạn hảo cảm, An Thế Trúc đến gần, liền đem người K.O (**), Cố Thiến Thiến u oán.

      (**) K.O: Knock Out: Đánh bại

      Lúc điền nguyện vọng thi đại học, An Thế Trúc như hổ rình mồi nhìn chằm chằm , Cố Thiến Thiến hỏi: “ cũng phải mẹ tôi, tôi làm sao phải nghe ?”

      An Thế Trúc cười cười, xoay người , chốc lát sau mẹ Cố tìm Cố Thiến Thiến tâm , sau đó Cố Thiến Thiến điền nguyện vọng vào trường đại học An Thế Trúc học.

      Cố Thiến Thiến trong lòng buồn bực, An Thế Trúc tuy rằng phải mẹ , nhưng tuyệt đối có thể tác động được mẹ , có ta ở đây, như đứa con nhặt được, là hâm mộ, ghen tị, hận.

      lịch sử tin nhắn
      -----Tôi là giải phân cách giữa quá khứ và tại-----

      “Cố Tiểu Thiến, em đối với chút cảm giác cũng có sao?”

      Cố Thiến Thiến tại vài phút nhớ lại hồi ức mười mấy năm, trả lời khẳng định: “Có!”

      Trong đôi mắt An Thế Trúc tràn ra ánh sáng lấp lánh, khóe môi gợi lên, chợt nghe Cố Thiến Thiến nghiến răng nghiến lợi thêm câu: “Hâm mộ, ghen tị, hận!”

      An Thế Trúc mặt cứng lại vài giây, giọng cực kỳ bất đắc dĩ: “Ý phải là loại cảm giác này!”

      Cố Thiến Thiến tháo được nhẫn, ngữ khí tự nhiên tốt, biết còn cố hỏi : “Đó là cái cảm giác gì?”

      An Thế Trúc vẻ mặt càng thêm bất đắc dĩ, thở dài tiếng, môi dừng môi Cố Thiến Thiến, dừng lại chút: “Em có cái cảm giác gì?”

      “Cảm giác rất biết xấu hổ.”

      An Thế Trúc: “…”

      Cố Thiến Thiến nhìn thấy mặt An Thế Trúc loại thần sắc kinh ngạc nhanh, trong lòng vô cùng đắc ý, còn đắc ý được 2s, bị An Thế Trúc nhấn sofa, nụ hôn mới lại hạ xuống, nóng kịch liệt.

      lâu sau, An Thế Trúc mới buông Cố Thiến Thiến thở hổn hển ra: “Em có cảm giác gì?”

      Cố Thiến Thiến trừng mắt nhìn , cố ý : “Ta muốn gọi 110!”

      An Thế Trúc thản nhiên lấy di động mình ra, quăng cho Cố Thiến Thiến: “Gọi !”

      Cố Thiến Thiến: “…” Quả nhiên, muốn cho ta kinh ngạc phải chuyện dễ dàng.

      Cố Thiến Thiến bắt lấy rồi quăng trả lại cho An Thế Trúc, hừ tiếng, An Thế Trúc đem ôm đến đùi, chuyện, Cố Thiến Thiến quay đầu tiếp tục xem phim, thực tế, nội dung phim căn bản vào đầu .

      Nửa ngày, An Thế Trúc bỗng nhiên ở bên tai giọng câu: “ thích em.” tạm dừng vài giây, giọng tựa như có vài phần khẩn trương, “Em thích ?”

      Cố Thiến Thiến ánh mắt dừng ở nhẫn, nhịn được trào phúng: “ thích tôi, cầu hôn tôi luôn? thích mọi người, cầu hôn mọi người à? Cũng hành động giống như vậy? Bắt buộc người ta đeo nhẫn cầu hôn?”

      An Thế Trúc bị Cố Thiến Thiến lưu tình chút nào mấy câu làm trầm mặc, tay đem gương mặt của gần sát mặt mình, vẻ mặt trầm tĩnh và nghiêm túc hiếm thấy: “Là vừa rồi ...”

      phải thích em, em. Cố Tiểu Thiến, chỉ người, chỉ mình em, ... , đây là lần đầu tiên cầu hôn, ..., em chờ chút.”

      Cố Thiến Thiến choáng váng nhìn chằm chằm màn hình lớn, đợi An Thế Trúc ra khỏi phòng chiếu phim mới phản ứng lại, vừa muốn há mồm gọi trở về, biến mất ở cửa.
      Last edited: 16/2/15
      YoororoTrâu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Lại Lần Nữa Cầu Hôn

      Editor: Ngọc

      Cố Thiến Thiến sờ sờ mặt mình, nóng quá, nhất định là rất đỏ, may mắn là buổi tối nên tối như mực, nâng ngón tay lên, viên kim cương cực kỳ xinh đẹp, ở nơi tối như vậy, cũng lên vài tia sáng loáng.

      Cảm giác của đối với An Thế Trúc, hâm mộ, ghen tị, hận là khẳng định có, cảm thấy cũng biết xấu hổ, cầu hôn rất có lệ, điều đấy là người sáng suốt đều thấy được, nhưng như vậy... , kỳ còn là vì đầu óc rất loạn.

      Nếu đối với hề có tình nam nữ, vì sao khi nghe thấy " dâu ", nhớ mãi quên?

      chạm vào , cũng phải chán ghét như vậy, kỳ nhiều hơn là bị đột nhiên nhanh nhẹn quấy rầy trận tuyến, bị làm cho tâm hoảng ý loạn.

      Cố Thiến Thiến tâm hoảng ý loạn dần giảm , cố bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình, thẳng đến khi hơn hai mươi phút đồng hồ sau, An Thế Trúc ôm bó hoa trở về.

      Trong nháy mắt cảm thấy càng thêm tâm hoảng ý loạn.

      An Thế Trúc đến trước mặt , từ trong túi lấy ra cái hộp gấm, cực kỳ mạnh mẽ quỳ xuống.

      đem hoa nhét vào trong tay , mở hộp ra, lấy ra cái nhẫn kim cương giống cái vừa nãy như đúc, kéo tay ra, đeo vào.

      Sau đó nhàng nắm ngón tay , trịnh trọng : "Gả cho !"

      Cố Thiến Thiến quét mắt qua ngón giữa tay trái đó có hai cái nhẫn kim cương song song, tâm hoảng ý loạn và biết gì.

      phải hẳn là đồng ý mới đeo nhẫn vào sao? Nào có quan tâm ý người ta đeo nhẫn vào, lại cầu hôn ?

      yên lặng nghĩ: để cho tiếp tục quỳ ! thích!

      An Thế Trúc thấy thế, lại trịnh trọng lặp lại lần: "Gả cho !"

      Cố Thiến Thiến khẽ hừ tiếng, cực kỳ kiêu ngạo giơ cằm lên: " thèm!"

      An Thế Trúc "Ồ" tiếng, tiếng kéo dài, sau đó tự mình đứng lên, bình thản ngồi bên cạnh , đem ôm vào trong lòng: "Nghỉ đông chúng ta nước ngoài kết hôn được ? Thuận tiện hưởng tuần trăng mật luôn, nước Pháp mà em thích nhé."

      Cố Thiến Thiến gì, căn bản là đồng ý! ! !

      Lúc bình minh, Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc ôm vào trong ngực, ôm đến mở được mắt, An Thế Trúc đề nghị về nhà, từ chối, sáng sớm mà về nhà họ An, mẹ An nhìn thấy, còn có mặt mũi sao? An Thế Trúc đề nghị đưa về ký túc xá, lại từ chối, này... Bị bạn cùng phòng nhìn thấy, kỳ cũng tốt ? Còn bằng làm bộ sáng sớm định ra ngoài.

      "Vậy khách sạn?"

      Cố Thiến Thiến nghiêng đầu liếc cái, khách sạn thuê phòng? Cùng ta? Cùng người đàn ông mặt người dạ thú? Tỉnh lại ! Đó phải đưa bản thân đến miệng cho ta ăn sao?

      trầm mặc, hơn nửa đêm ngủ được, cùng An Thế Trúc ra ngoài xem phim đêm khuya, cái hành vi này cũng ổn tẹo nào, xem , nhẫn đều đeo cho những hai cái.

      "Ở khu Kim Hồ gần đại học T có nhà thuê, chỗ đó nhé?"

      Cố Thiến Thiến buồn ngủ lập tức tỉnh nửa, mấy ngày hôm trước còn nghe Ngôn Tĩnh , ở đại học rất nhiều đôi nhau thuê nhà trọ ở gần trường ở chung, An Thế Trúc thuê nhà gần trường...

      Cố Thiến Thiến bây giờ mới phát , mình căn bản biết tí nào về tình sử của An Thế Trúc, vài năm gần đây từng thích ai, cùng ai ở cùng chỗ, cho tới bây giờ chưa từng hỏi, mà ở trước mặt An Thế Trúc, tựa như trang giấy trắng.

      bắt đầu hỏi thăm: "Sao trước kia nghe qua?"

      An Thế Trúc vô tình giải thích: " cùng Trần Khải Sơn mở ra công ty phần mềm, khi công ty còn chưa thành lập, bọn thường xuyên ở căn nhà thuê kia."

      Cố Thiến Thiến "Ồ" tiếng, "Vậy chỗ đó ."

      đường, nghĩ tiếp tục hỏi về tình sử của An Thế Trúc, nhưng... Vừa nghĩ đến vẻ mặt cười như cười... Hay là thôi , còn bằng về hỏi thăm Ngôn Tĩnh.

      Đến khu phố Kim Hồ, Cố Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy, tình cảnh này so với khách sạn thuê phòng cũng tốt hơn bao nhiêu, vào cửa có chút mất tự nhiên hỏi: "Tôi ngủ ở đâu?."

      "Ngủ phòng của ."

      "... Vậy còn ?" Trong lòng lại bắt đầu nhảy loạn.

      "Cùng nhau ngủ, cũng phải chưa từng ngủ cái giường." An Thế Trúc cười như có như liếc cái, "Yên tâm , trước khi kết hôn, làm gì em..."

      Cố Thiến Thiến cố trấn tĩnh vào phòng tắm rửa mặt, nhìn vào trong gương thấy mặt đỏ rực, vừa lấy nước mát vỗ lên mặt, cửa phòng tắm bị gõ vài cái, truyền đến giọng An Thế Trúc: "Mở cửa, bàn chải đánh răng khăn mặt."

      Cố Thiến Thiến cúi đầu mở cửa, nhận bàn chải đánh răng khăn mặt mới rồi đem cửa mạnh mẽ khép lại, ở trong phòng tắm cọ cọ lau lau hơn nửa ngày mới ra, An Thế Trúc hỏi: "Em muốn tắm rửa sao? Lát nữa bảo người ta lấy quần áo của em sang đây, trước cứ mặc quần áo của ."

      chỉ chỉ giường bộ T-shirt rộng thùng thình.

      Cố Thiến Thiến ngáp cái, cầm lấy T-shirt, thần sắc mệt mỏi tiến vào phòng tắm, cởi quần áo ra mới phát ta đưa

      Cho bộ T-Shirt, cũng đưa cho quần lót!! Ngã!! Cho dù tại giặt quần lót, cũng làm được!

      Bây giờ thể đem quần áo cởi ra mặc lại được, vì luôn cảm thấy quần áo có mùi ở rạp chiếu phim, sạch . tắm rửa xong, cảm thấy càng thêm buồn ngủ, dung khăn mặt giũ qua loa vào nước, ngó ra, tốn hơi thừa lời trừng mắt An Thế Trúc : “ có quần lót! !”

      An Thế Trúc cười cười, giọng điệu trêu trọc : “Quần lót của , em muốn mặc hay !”

      “…” im lặng 2s, than thở : “Chấp nhận vậy.”

      Đợi tắm rửa xong ra, An Thế Trúc nhàn nhã : “Đưa em về nhà em muốn trở về, đưa em về ký túc xá cũng , khách sạn còn hơn tới chỗ này.”

      Cố Thiến Thiến u oán liếc cái, khách sạn? Cùng An Thế Trúc? Khẳng định ta đưa khách sạn An Thị, còn bằng trực tiếp cùng ta về nhà.

      ngáp cái, đến giường, ngồi giường mới phát ánh mắt An Thế Trúc nhìn có điểm đúng, được tự nhiên kéo kéo áo T-Shirt người, sau đó phát bởi vì tóc nước nên làm trước ngực thấm ướt khoảng , cái kia cương cứng lên, rất ràng.

      mạnh mẽ chui vào trong chăn, trừng mắt nhìn An Thế Trúc cái.

      An Thế Trúc tới, đem túm lên: “Sấy tóc xong ngủ tiếp.”

      Đợi sau khi An Thế Trúc phòng tắm tắm rửa, Cố Thiến Thiến mới hỏa tốc đứng lên, sấy khô tóc, sau đó chui vào giường, dùng chăn đem mình quấn thành nhộng.

      An Thế Trúc tắm rửa xong ra Cố Thiến Thiến buồn ngủ, cầm máy sấy phòng tắm sấy tóc xong, lên giường, đem bọc nhộng Cố Thiến Thiến, ôm vào trong lòng.

      Buồi chiều Cố Thiến Thiến vừa tỉnh lại, mở mắt ra trong thấy mặt An Thế Trúc ngủ. căm giận lay tỉnh: “Sao lại ôm tôi ngủ?”

      An Thế Trúc chút để ý quét mắt nhìn cái, trước sau như trả lời: “Chính em lăn vào trong lòng .”

      Cố Thiến Thiến: “…” Dù sao mỗi lần cùng ngủ, tỉnh lại đều bị ôm, cũng xác định rốt cuộc có phải hay chính mình lăn vào trong lòng , nhưng hôm nay giống với lần trước, người mặc áo T-shirt, áo cuốn đến ngực, chạy nhanh đem áo rũ xuống.

      Ăn xong cơm chiều lại ở trong trường học dạo qua vòng, An Thế Trúc mới đưa về ký túc xá, trước khi , phi thường lớn tiếng : “Buổi tối nếu ngủ được gọi , gọi là đến ngay.”

      Cố Thiến Thiến trở lại kí túc xá, Ngôn Tình quay đầu tới hỏi: “Cả ngày đều thấy cậu, mình còn tưởng rằng cậu mất tích.”

      “Ách…” Cố Thiến Thiến cười gượng chút, tiến đến bên Ngôn Tình hỏi: “Chuyện đó, cậu có nghe trước kia ta có chuyện gì xấu hay , bạn turớc…”

      Ngôn Tình ngoáy lỗ tai, cười tủm tỉm hỏi: “ ta? Ai cơ? Cậu ràng mình làm sao biết được là ai.”

      “…An Thế Trúc!”

      Ngôn Tình cười hắc hắc: “Mình sớm hỏi thăm qua, đổi lại người theo đuồi An học trưởng còn nhiều hơn, An học trưởng mỗi lần đều mình có bạn , nhưng cho tới bây giờ chưa ai thấy qua bạn đó, vì thế có người tin nha.”

      Cố Thiến Thiến bỗng nhiên nhớ tới, mỗi lần tới C thị, e dè mà luôn tỏ vẻ, là bạn trai của , nhưng khi đó, cho tới bây giờ cũng đáp lại.

      ngắm nhìn ngón tay mình, “Ai zaaaaa” kêu tiếng, buổi sáng khi tắm, tháo nhẫn xuống, đặt ở trong phòng tắm, lúc lại quên cầm .

      “LÀm sao vậy?” Ngôn Tình bị kêu cả kinh làm cho hoảng sợ

      “Quên đồ ở…Ách…” Cố Thiến Thiến bỗng nhiên phản ứng lại, giống như đồng ý lời cầu hôn của An Thế Trúc, cho nên vừa vặn trả lại nhẫn cho !

      Ngày hôm sau là thứ Sáu, sáng sớm An Thế Trúc gọi điện thoại cho , gọi rời giường chạy bộ ăn sáng, Cố Thiến Thiến nhìn theo mặt ,còn phân tích, bây giờ hai người rốt cuộc tính là quan hệ gì.

      Người ?

      Nhưng cũng chưa đề cập là kết giao, bỗng nhiên cầu hôn.

      Vị hôn phu?

      Cố Thiến Thiếnbị cái ý tưởng này làm cho hoảng sợ, cũng đáp ứng lời cầu hôn của , tối hôm qua lại ngủ trễ, ban ngày ngủ cả ngày, buổi tối tất nhiên có chút ngủ được, suy nghĩ đến nửa đêm, trong đầu dường như càng rối loạn.

      Chính như theo lời , các phương diện của đúng là thể soi mói, là người kết hôn vô cùng tốt, nhưng mà… Tuổi còn , sớm như vậy kết hôn… Hơn nữa, cảm thấy và An Thế Trúc dường như quá nhanh, hơn nửa tháng trước vẫn bình thường, hơn nửa tháng sau đột nhiên biến thành loại hình thức khác, còn chưa hiểu được đối với An Thế Trúc là loại cảm giác gì.

      Còn An Thế Trúc đối với là loại cảm giác gì?

      cắn ống hút sữa đậu nành, phiền não hỏi: “An Heo , rốt cuộc đem tôi làm người nào?”
      Last edited: 24/2/15
      YoororoTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :