1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đời một kiếp - Mặc Bảo Phi Bảo (47 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 25 - TỔNG TUYỂN CỬ PHILIPPINES 1
      Bởi vì xung đột biển giữa Bắc Kinh và Philippines chưa chấm dứt nên bọn họ mở con đường biển khác để .

      Trình Mục Dương cùng Nam Bắc được sắp xếp ở hòn đảo chưa bị xung đột lan đến. Tuy rằng hành động của hai người được tự do, nhưng trong khi Philippines vẫn có nội loạn, mặc dù đảo này bị ảnh hưởng nhưng cũng khó tránh được nằm trong phạm vi khai chiến của quân đội.

      Nơi này thực yên tĩnh.

      Nếu biết tình hình căn bản thể tưởng tượng được Philippines ở trong cuộc xung đột đẫm máu.

      Căn phòng của bọn họ tuy nhưng cũng có thể gọi là tiện nghi. Có phòng khách, toilet cùng phòng ngủ. Có đêm, Trình Mục Dương ra ngoài trong khoảng thời gian dài, phụ trách giúp bọn họ dọn dẹp là , nhìn mới khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Tựa như biết đêm nay Trình Mục Dương có ở đây, bé cố ý đến thăm thuận tiện mang theo bữa tối.

      Bình thường, khi Trình Mục Dương có ở đây, bé này lời nào.

      Nhưng đêm nay, lại nhiều hơn chút.

      Mới đầu, Nam Bắc dùng tiếng để chuyện phiếm với , mãi đến khi nghe được có chồng mới giật mình.

      "Pháp luật nơi này cho phép hai người kết hôn sớm như vậy sao?"

      "Mười sáu tuổi, pháp luật cho phép kết hôn." bé cười, "Nhưng với nhiều người mà , con mười ba mười bốn tuổi mà chưa gả , tổn hại đến danh dự của gia tộc."

      gật đầu.

      Nghĩ lại, khi bản thân mười ba mười bốn tuổi vẫn còn ở Đài Loan.

      Khi đó, dù tình cảm với Thẩm Gia Minh tốt đẹp tới đâu cũng tuyệt đối nghĩ đến hai chữ "kết hôn". Mười ba mười bốn tuổi, vẫn bị các giáo sư tra tấn, tùy thời đều muốn trốn học. Nay, hoàn cảnh của bé này khiến khỏi suy nghĩ về bản thân mình lúc đó.

      rồi, Nam Bắc lại thấy nhàm chán, xung quanh cũng có gì để giải trí, vì thế trở về giường nặng nề ngủ. Đến đêm khuya, cảm thấy khí có chút ngột ngạt, chậm rãi tỉnh lại, mới phát Trình Mục Dương nhàng hôn : "Tỉnh rồi sao?"

      Nam Bắc dạ, ôm cổ của : " phong lưu ở đâu vậy?"

      " xem mắt."

      "Nha?"

      "Tổ chức này thờ phụng đạo Hồi, kinh Coran của họ , nếu có thể đối xử ngang hàng với tất cả các người vợ của mình có thể cùng lúc cưới bốn người phụ nữ." Trình Mục Dương giọng , "Cho nên, bọn họ thấy chỉ có mình em, cảm thấy nên sắp xếp cho em tốt của bọn họ, cưới thêm ba phụ nữ Philippines ôn nhu xinh đẹp."

      Nam Bắc lại dạ: "Kỳ hẳn là nên với bọn họ, cần thực tế là bốn người nha."

      tựa hồ cười.

      Ánh trăng xuyên qua cửa chớp bằng gỗ, chiếu vào căn phòng, loang lổ khuôn mặt của .

      "Hơn nữa, những người này cho rằng mục đích duy nhất của việc kết hôn chính là sinh con đẻ cái rồi dạy dỗ chúng." Tay vòng xuống thắt lưng của , ôm rồi leo lên giường, "Cho nên trước khi chính thức kết hôn, còn có thể kết hôn thử."

      "Ha, nghe qua cũng thú vị."

      vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ, tùy ý đùa nghịch với mình.

      Từ khi đến nơi này, luôn chú ý tận lực tôn trọng tập tục của đạo Hồi, tránh uống rượu. Cho nên đôi khi uống rượu được thỏa mãn lại đòi quyền lợi từ .

      Có đôi khi ngồi bờ biển xem san hô, chỉ cần có người, ngay dưới mặt trời thiêu đốt, tảng đá nóng bỏng, cứ thế tiến vào người . làm bậy của , vượt qua khả năng tưởng tượng của Nam Bắc, nhưng thể thừa nhận, khó có thể cự tuyệt.

      "Đúng vậy." Trình Mục Dương đặt cửa chớp rồi nhàng hôn, "Nhưng mà, kinh Coran rất ràng, chỉ cần đối xử bình đẳng với với tất cả những người vợ mới có thể cưới họ. làm được, nhìn đến em, thấy những người khác."

      " sao?" muốn né ra từ dưới thân .

      "." Lại bị nắm lấy mắt cá chân, kéo trở về, áp dưới thân.

      Có lẽ do đồ ăn quen nên gầy .

      Nhưng xương quai xanh vì thế mà càng xinh đẹp, còn có cổ tay, mắt cá chân...

      cúi đầu dùng răng nanh cắn xương quai xanh của .

      Nam Bắc ngẩng đầu, lại nghe thấy nhàng : "Mở chân ra."

      "Lưu manh."

      Trình Mục Dương khẽ cười, ngón tay vuốt ve làn da , đường tiến xuống bên hông. Sau đó cầm lấy mắt cá chân của , gấp khúc hai chân lại, đặt thân mình vào giữa.

      Thân hình mê người. Đường cong ràng.

      cắn môi, ngửa đầu đến cực hạn mà thừa nhận sức mạnh của .

      Từ khi bọn họ có lần đầu tiên, nhìn thấu trúc trắc ngây thơ của trong chuyện này, nhìn đau đớn dưới thân , đến bây giờ, còn giữ lại gì cho bản thân. Trình Mục Dương biết, cực kỳ , tình này vượt xa cả khả năng của , tuy như thế vẫn kinh ngạc, kinh ngạc bởi lòng tham đáy của mình.

      đối với việc đều có thái độ đúng mực, nhưng đối với , vĩnh viễn là đủ.

      Kích tình qua , Nam Bắc tựa vào khuỷu tay của , im lặng ngủ.

      Như khi mới trở về phòng.

      Trình Mục Dương nhìn từng nơi khuôn mặt , thậm chí để ý đến cái trán có những bọc nổi lên, chắc là dị ứng? Hay là quá hỏa vượng (khụ khụ, hỏa vượng có thể hiểu là cơ thể bị nóng do làm chuyện ý quá nhiều)? Ý nghĩ này xuất trong đầu, Trình Mục Dương nhịn được mà cười rộ lên.

      Đêm bất an, nhìn người con gối đầu tay mình, thấy những nốt đỏ cái trán thanh xuân của rồi tự hỏi.

      có phải hơi quá đáng hay ?

      Lúc ngủ, miệng lúc nào yên tĩnh, đôi khi bĩu môi lại có đôi khi nhếch khóe miệng. Như thế khiến người ta đoán rằng, có lẽ nằm mộng.

      Trình Mục Dương cúi người, nhàng dùng đầu lưỡi mở miệng của ra.

      nhắm mắt lại cảm nhận đầu lưỡi của , trong lúc vô thức mà đáp trả lại .

      Nam Bắc tại với Nam Bắc khi ở Bỉ, cũng giống nhau. mười tuổi đến Thẩm gia, mười bốn tuổi đến Moscow. Tuổi xuân của là ánh mặt trời chiếu sáng bốn phía, mà thời niên thiếu của đều là những lời răn dạy của người lớn, những câu chuyện về Phật, nhưng cuối cùng, tại Moscow, vẫn là đắm chìm trong chết chóc.

      Con đường của , là bị bức bách mà phải . Mà , giữa thiện và ác, do dự chọn con đường đầy máu này. Người có thể sống trăm năm, nhưng có bao nhiêu giây phút là mộng đẹp. Mà, nếu chỉ là giấc mộng đẹp ngắn ngủi, hà tất gì phải tham lam?

      Nếu tham lam, thể quen biết .

      Trình Mục Dương phát , bản thân lại ghen tị, Ghen tị khi tình cảm đơn thuần lúc mười tuổi lại phải là . nắm chặt cằm của , hôn như trả thù.

      Cuối cùng Nam Bắc cũng cảm thấy hít thở thông, nhịn được lắc lắc thân mình, muốn đẩy ra.

      Nhưng tay lại bị bắt được.

      mở to mắt, nụ hôn này xong, ánh trăng xuyên qua cửa số chiếu lên thân thể . Trình Mục Dương yên lặng ngắm nhìn, muốn dập tắt dục hỏa trong cơ thể. Như bình thường, Nam Bắc hô hấp thông thuận rồi lại theo thói quen ôm , tiếp tục giấc mộng.

      bất đắc dĩ cười cười, hai làn da va chạm ma sát vào nhau, chỉ đơn giản xoay người đè lên cơ thể , muốn lần nữa. Nam Bắc mệt thảm, miệng ngừng kháng nghị, ánh mắt thậm chí mở ra được. Nhưng thân thể lại rất phối hợp, uyển chuyển chào đón người đàn ông có nhu cầu vô độ này.

      Sáng sớm hôm sau, Nam Bắc ra từ phòng ngủ, bé kia bận rộn dọn bữa sáng cho hai người. bé nhìn thấy khuôn mặt Nam Bắc ửng đỏ, bước có chút mệt mỏi, nhịn được mà cười rộ lên.

      Nam Bắc cũng mỉm cười, bối rối vì bị người khác nhìn thấu.

      biết vì sao mấy ngày nay, người cầm đầu kia rất có trách nhiệm dẫn Trình Mục Dương thăm các khu gieo trồng đảo. Hôm nay, bọn họ đến khu trồng cao su và gỗ lạt.

      nhớ những người này sau khi li khai mặt trận giải phóng tự lập tổ chức riêng, nhân số cũng có gần ngàn người. Nhưng mà trong mười mấy ngày gần đây, lại phát , phạm vi thế lực thực tế của bọn họ lớn hơn rất nhiều.

      "Xung đột giữa bọn họ và chính phủ xong chưa?" Nam Bắc hỏi Trình Mục Dương.

      đem chiếc mũ che nắng đặt lên đầu : "Chưa xong, bên muốn độc lập, bên muốn ngăn cản độc lập, nhưng cả hai bên đều muốn xung đột lan rộng nên chắc lâu lắm kết thúc. Dù sao tổ chức này ở đảo Miên Lan đây cũng là tổ chức có nhiều thế hệ, giống Trung Đông với Bắc Phi, hầu hết các tổ chức là lưu động, vì vậy bọn họ căn bản muốn xung đột đổ máu ảnh hưởng đến người dân."

      " quả là hiểu biết nhiều, chuyên gia." Nam Bắc cười nhạo , "Có phải đối với tổ chức của mỗi quốc gia đều thuộc làu làu?"

      Trình Mục Dương cười cái: " sai, bọn họ đều là khách hàng, đương nhiên phải quen thuộc rồi."

      Nam Bắc buồn cười, nắm tay .

      Cách đó xa, có thể nhìn thấy hơn hai mươi người súng vác vai, đạn đều lên nòng, nấp sau những thân cây. Người cầm đầu kia vẫn chuyên tâm giới thiệu giá trị sản lượng của cao su ở nơi này. Nam Bắc chăm chú lắng nghe, bỗng nhiên chuyện: "Tại Vân Nam Trung Quốc, có đám người giàu có danh, đều là lập nghiệp bằng cách trồng cao su."

      Người cầm đầu rất hứng trí: "Tôi chỉ biết ở Trung Quốc có rất nhiều mỏ than đá."

      cười: "Cho nên tôi mới , những vụ làm ăn về cao su ở Vân Nam đều là do những người giàu có danh thực . Tại Shangri-La, Lệ Giang, sân bay Côn Minh, có thể nhìn thấy rất nhiều máy bay tư nhân, hầu hết chúng là sở hữu của những ông chủ cao su."

      "Vợ của có vẻ rất hiểu biết về Vân Nam Trung Quốc." Người cầm đầu nhìn Trình Mục Dương .

      Trình Mục Dương cười cười, chuyện.

      Nam Bắc chỉ là nhìn thấy cao su cảm giác thân thiết, cho nên mới tùy tiện hai câu, vô ý mà đề cập nhiều lần đến "Vân Nam Trung Quốc". làm bộ quá để ý: "Tôi là người Myanmar, nơi đó rất gần Vân Nam."

      May mắn, ban đầu Trình Mục Dương với họ: vợ của chính là Hoa kiều Myanmar.

      Khi bọn họ trở về khu ở, người cầm đầu nhận được tin tức.

      "Có người tranh cử, có ý định ngưng cuộc nội loạn này." Người cầm đầu cười rộ lên, "Trình, nếu vũ khí của đến, chỉ sợ chúng tôi phải cướp vũ khí thôi."

      Trình Mục Dương cười rộ lên: "Nhanh thôi."

      Tại quốc gia này, bạo lực cùng chính trị như hình với bóng, đặc biệt là ở đảo Miên Lan. Gia tộc ở đây trường kì đấu tranh chính trị, vì muốn đả kích đối thủ mà tiếc tiền thuê các tổ chức tiến hành bắt cóc, mưu sát, chỉ người địa phương mà còn có cả phóng viên nước ngoài.

      Tổ chức này tồn tại hơn ba mươi năm, giết hơn mười vạn người. Ai có thể tính toán được, bao nhiêu trong số đó là vì đấu tranh quyền lực?

      Khi xuống xe, gió thổi qua, khiến tóc của rối loạn.

      Trong tầm mắt, Nam Bắc thấy bóng người quen thuộc, người châu Âu tóc vàng.

      đưa tay giúp vén tóc lên: "Nhìn cái gì vậy?"

      dựa vào người : "Đột nhiên thấy người Châu Âu."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 26 - TỔNG TUYỂN CỨ PHILIPPINES 2
      "Quen sao?"

      " biết, chỉ là thấy kì lạ."

      Người này, từng hợp tác với Nam Hoài, biết.

      Câu trả lời vừa rồi như là bản năng. Có nên cho Trình Mục Dương biết thân phận của người Châu Âu này ? vẫn suy nghĩ.

      Hai người là "khách quý" ở trong này, mọi hành động của họ đều bị vô số ánh mắt dõi theo.

      biết, Trình Mục Dương muốn những người này lơi lỏng với bọn họ nên lúc nào cũng diễn vai người của Trình gia, sa sút nghèo túng những vẫn có thói tiêu xài tư bản.

      Khi Trình Mục Dương ở cùng với , giống như là người có chấp niệm sâu nặng.

      Đôi khi nhìn vào ánh mắt kích tình của , hoài nghi biết suy nghĩ điều gì?

      Bởi vì tôn trọng tập tục của đạo Hồi nên Nam Bắc bình thường ra ngoài nhiều, chỉ ngồi trong phòng xem các chương trình giải trí ngữ. Chạng vạng hôm nay, AFa Fu (mình giữ nguyên tên Philippines nên hơi lạ, Hán Việt là A Pháp Phù) – người phụ trách giúp họ nấu cơm, đề cập đến khu vực đá ngầm gần đây.

      "Có tôm cua, hải mẫu đơn cùng với cá." AFa Fu , "Chủ yếu là nơi đó còn có đàn cá mập trắng."

      giật mình: "Lúc tôi đến, có gặp qua, nhưng là cá voi ăn thịt người mà."

      ", là cá mập."

      thấy rất thú vị, tiếp tục hỏi vài câu.

      Trình Mục Dương thấy nóng lòng muốn xem như vậy cười : " xem ."

      biết AFa Fu là theo đạo Hồi kết hôn, nên cùng hai người.

      Nam Bắc theo AFa Fu đến bờ biển, có người cho đàn cá mập ăn.

      Hoàn toàn giống với đàn cá mà bọn họ thấy trước kia. Nơi này tuy có ánh mặt trời lúc chiều tà nhưng lại có chút hương vị lạnh lùng.

      Có hai người đàn ông ném xuống con trâu .

      Rất nhanh liền có hơn mười con cá mập xuất , tuy tuổi nhưng dài hơn thước, to lớn thể thấy hết toàn thân chúng. Tại nơi bọn họ đứng có thể thấy được vài con dài đến ba bốn thước. Sắc máu lan tràn mặt biển, nhưng sau đó nhanh chóng bị biển hòa tan, trả lại về màu xanh ban đầu.

      Những người kia ném thêm bít tết sau đó rời , chỉ còn hai ở lại trong này. Đáng tiếc, những con cá mập còn cái ăn, nhưng nhìn thấy còn người đứng bờ nên bơi lội mà chỉ bất động chỗ.

      Vây lưng cao ngất của chúng lộ ra mặt biển, đôi mắt trầm tĩnh, cất giấu sát khí, như thể lúc nào cũng có thể nhảy lên mà cắn giết con mồi.

      Trình Mục Dương, Nam Hoài.

      Đều có đôi mắt như vậy.

      AFa Fu vẫn ở bên cạnh , lẳng lặng nhìn bốn phía, tháo xuống chiếc khăn che mặt hỏi: "Có tâm sao?"

      tiếng.

      " nghĩ về Trình?"

      "Đúng vậy." Nam Bắc cười rộ lên, nhìn kỹ , " xinh đẹp. Từ che mặt như vậy có thấy đáng tiếc ?"

      " phải che mặt từ ." AFa Fu , "Sau khi tôi được gả cho người ở đây mới tin tín ngưỡng này."

      "Khó trách." Nam Bắc cười, "Xem ra, bọn họ là cố ý chọn tới giúp chúng tôi?"

      Ánh mắt AFa Fu cong lên đầy ý cười: "Đúng vậy. Khách mời đặc biệt những phụ nữ đạo Hồi bình thường thể phục vụ được."

      "Ví dụ như?"

      "Ví dụ như, quan hệ của cùng Trình, có chỗ nào cố kỵ."

      Nam Bắc đem cầm đặt đầu gối: "Đúng vậy. Tôii nghe tín ngưỡng này là cấm vợ chồng thẳng thắn thành với nhau?" AFa Fu cúi đầu buồn cười, " có khắc nghiệt như vậy, nhưng ít nhất cũng cho đối phương nhìn đến những nơi quan trọng của bản thân mình. Vì vậy, ban đêm khi tôi cùng chồng ở với nhau, đều có tấm thảm để che lấp cơ thể."

      Nam Bắc có chút kinh ngạc.

      cố ý dùng những từ ngữ ràng để tránh , nghĩ tới AFa Fu lại thẳng thắn như vậy.

      Cũng đúng, ấy sau khi lấy chồng mới theo tín ngưỡng này, cho nên tuổi thanh xuân quá bảo thủ.

      Nam Bắc tiếp tục nhìn cá mập, phát người nuôi cá mập có để lại tảng thịt bò , tựa hồ để các giải trí. tự hỏi, có nên tự tay mình đút cá mập ăn hay . Lúc này, AFa Fu đội lại khăn che mặt.

      Phía sau các có người đến.

      Nam Bắc quay đầu lại nhìn, là người đàn ông tóc vàng kia: "Nam Bắc tiểu thư, có thể gặp lại quả là vinh hạnh của tôi."

      tiếng Trung, điệu có chút kì quái nhưng rất lưu loát.

      AFa Fu dường như cũng biết , đồng ý xa xa, để hai người có cơ hội chuyện.

      "Kyle (phiên Hán Việt là Khải Nhĩ, nhưng mình để nguyên tên nước ngoài, vì dù sao cũng là người châu Âu)." Nam Bắc ngồi xổm xuống, chọn khối thịt bò rất đẹp ném xuống dưới biển, " làm sao biết tôi ở đây?" Từ khi nhìn thấy , tận lực né tránh làm thể thấy .

      nghĩ tới, vẫn bị phát .

      "Tôi nghe bọn họ nhắc đến Trình Mục Vân, bên cạnh Myanmar, đoán là ." Kyle cũng tươi cười xoay người, nhìn cho cá mập ăn.

      Ngoài dự đoán, khi ném khối thịt bò xuống, có con cá mập dài hơn thước nhảy mạnh lên, mang theo bọt nước tung tóe.

      Nam Bắc chưa kịp đứng lên.

      Kyle bước tới trước đánh mạnh vào đôi mắt con cá mập.

      Nước biển mang theo mùi máu tươi, biết là của con cá hay của miếng thịt bò, bắn tung tóe lên người . Cá mập kia vốn phấn khởi muốn kéo hai người xuống nước, ngờ rằng người đàn ông kia lại có quyền cước mạnh như vậy.

      Nam Bắc thấy con cá mập mở miệng, răng nanh ra, sau đó là thanh của nó khi rơi xuống nước.

      Nam Bắc nhíu mi, đứng lên: "Vì sao đoán được là tôi?"

      Kyle nhún vai: "Chỉ là đoán thôi, , tuổi lớn, ở cùng Trình gia Moscow, ngôn ngữ Myanmar, nghe qua, suy nghĩ có phải là hay ? Mà đó rất hứng thú với việc cho cá mập ăn, càng giống với , Nam Bắc." xoay người, tò mò nhìn Nam Bắc, "Nhưng tôi thấy rất kì quái, ba năm trước gặp , , thích xa nhà."

      Nam Bắc nửa nửa giả trả lời: "Tôi bỏ trốn, cũng biết thân phận của Trình Mục Vân như vậy, cũng chỉ có thể bỏ trốn."

      Kyle cười rộ lên.

      đứng dậy: "Cho nên, nếu làm hỏng tuần trăng mật của tôi, tôi liền..." dùng hai ngón tay gõ lên ngực Kyle, "Đem làm mồi cho cá mập." Tay hơi dùng lực, Kyle liền né tránh, "Yên tâm, Bắc. Lần này tôi đến, là vì tổng tuyển cử ở Philippines, liên quan đến , hơn nữa...Tôi cũng tuyệt đối muốn có quan hệ gì với ."

      "Vậy đến đây chuyện với tôi là có ý gì?"

      "Tò mò." Kyle cười, " trai là ân nhân cứu mạng của tôi, chắc cũng biết."

      Người tên Kyle này, Nam Hoài nhắc tới nhiều.

      hiểu biết của về rất ít. Trong lần làm nhiệm vụ bị thất bại ở Thái Lan, chính phủ Thái lấy lí do hoạt động khủng bố mà tuyên bố bắt . Mà cũng rất thông minh, sớm chạy trốn sang Myanmar, nhờ Nam Hoài thu xếp cho mười ngày.

      Trong mười ngày, chính phủ Myanmar cự tuyệt việc chính phủ Thái Lan đòi dẫn độ Kyle.

      Mười ngày sau, Kyle biến mất hoàn toàn.

      Kì lạ nhất là, Thái Lan cũng truy cứu lại chuyện này, tất nhiên là có người ra mặt làm ít giao dịch, đổi lấy tính mạng của Kyle.

      Người này, tuy rằng là người Châu Âu, nhưng cuối cùng lại biết làm việc cho ai.

      Trước khi màn đêm buông xuống, đàn cá mập biến mất, trả lại bình yên cho mặt biển.

      Nam Bắc cũng có hứng thú chuyện cùng Kyle. Khi trở lại phòng, ngoài cửa sổ còn chút ánh sáng nào.

      Sau khi đến Philippines, mới phát nơi này mỗi ngày đều có mưa, trận này nối tiếp trận khác. Cho nên thời tiết đêm nay quả rất hiếm, sau khi mặt trời lặn, bầu trời cao đến mức ngay cả ánh trăng cũng nhìn tới.

      đẩy cửa vào, Trình Mục Dương rất hứng thú làm bít tết. cầm bàn chải quét lên miếng thịt bò lớp dầu ô liu mỏng. "Chờ 10 phút." quay đầu lại.

      Có lẽ vì ngọn đèn, sườn mặt mang theo ý cười khiến người ta có cảm giác yên tâm.

      "Trình Trình?" tựa vào vai trái của , đùa giỡn: "Trình Mục Dương, có thấy hai chữ "Trình Trình" này rất quen thuộc ?"

      Trình Mục Dương cười cái: "Phùng Trình Trình?"

      "Ôi chao? cũng xem qua bến Thượng Hải?"

      "Lúc nhàm chán có xem qua, nhưng là bản cũ, Triệu Nhã Chi làm diễn viên chính."

      "Phùng Trình Trình là rất Văn Cường." Nam Bắc thổn thức thôi.

      cảm thấy bản thân nhàm chán, ở dưới giám sát của ma lạc Philippines lại có thể cùng chuyện phiếm về phim truyền hình nhiều tập.

      Đến khi Trình Mục Dương hoàn thành xong bít tết.

      Bụng của sôi, giơ dao nĩa, đem miếng bít tết hoàn chỉnh cắt thành hơn mười miếng , sau đó há mồm bắt đầu ăn. Trình Mục Dương nhìn động tác của , ánh mắt trở nên nhu hòa.

      Đây là cách ăn mà thích nhất.

      Bởi vì lười, thích vừa ăn vừa cắt. Cho nên Nam Bắc đem miếng thịt cắt trước sau đó mới cầm nĩa ăn. Cách ăn này, là lười biếng đến đáng .

      Nam Bắc ăn miếng thịt sau đó lại đưa tới miệng miếng.

      bỗng nhiên thầm câu. , em sao có cảm giác là Phùng Trình Trình của em?

      Vừa xong, liền nở nụ cười.

      Trình Mục Dương để ý, ngược lại cắn miếng thịt kia: "Nếu là Phùng Trình Trình, có xung đột lợi ích với người nhà của em, em chọn ai?"

      " trai em."

      xong, im lặng nhìn .

      "Câu trả lời nằm trong dự kiến." Trình Mục Dương rũ mắt, tự cắt bít tết cho mình, "Cho nên, để chuyện này xảy ra."

      "Nếu xảy ra sao?"

      " từ bỏ lợi ích của bản thân."

      "Nếu từ bỏ, nhưng trai em vẫn muốn mạng của sao?"

      "Vậy cũng được." Trình Mục Dương đem miếng bít tết của đút cho , "Nhưng trước khi muốn chết, em phải ở với đêm." Giọng của là say đắm lòng người.

      Nam Bắc cười rộ lên: "Đúng vậy, , chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

      nhún vai, từ chối cho ý kiến.

      Trình Mục Dương tiếp tục đề tài này, thuận miệng hỏi về những con cá mập. Nam Bắc nhớ đến buổi chiều, chợt nghĩ cũng ăn bít tết giống những con cá mập, nhất thời còn khẩu vị.

      Khi Trình Mục Dương ngoan ngoãn thu dọn chén đĩa, lại nhớ tới Kyle.

      Theo như lời Nam Hoài, Nam gia có bạn bè vĩnh viễn. Mặc dù lúc trước trai có cứu Kyle mạng, nhưng cũng chỉ là vì trao đổi lợi ích, vì vậy cho rằng, Kyle vì giao tình này giấu diếm thân phận giúp .

      "A Mạn khi nào đến?" rốt cục quyết định thẳng thắn.

      "Nhanh nhất là ngày kia, chậm nhất cũng vượt qua bốn ngày."

      "Ngày kia, cũng là trễ." Nam Bắc vòng tay qua thắt lưng , giọng , "Thân phận của em có lẽ có người biết, có thể bọn họ nhanh chóng biết là Trình Mục Dương."

      Hai người họ từng đồng thời xuất thuyền của Chu gia, đây con là bí mật.

      Chỉ cần có người nhận ra là ai, khó đoán, người ở cùng chính là Trình Mục Dương, mà phải là thiếu gia Trình gia bốn năm bị truy sát.

      Trình Mục Dương trầm mặc lát, tay vẫn ngừng dọn dẹp chén đĩa.

      "Có thể gặp phiền phức ?" Nam Bắc hỏi .

      "Có chút."

      "Muốn đêm nay trước bước ?"

      "Nếu có thể , ngày đầu tiên chúng ta . Từ khi đến đây, xung quanh bốn mươi thước đều có đến bốn mươi đến năm mươi tay súng theo chúng ta." Trình Mục Dương cười , " rất khó."

      Nam Bắc nhàng thở dài hơi.

      cũng thể nghĩ ra cách nào.

      "Nhưng mà, tổ chức này cần chính là vũ khí. Bọn họ tuy rằng hận , nhưng nay, mặc kệ là người nào của Trình gia, đối với bọn họ đều là cái cây rụng ra tiền, chúng ta tạm thời có nguy hiểm." đem cái chén cuối cùng để tại chỗ, "Ít nhất, nguy hiểm đến từ những người Philippines."

      Nam Bắc nghi hoặc nhìn .

      Tin tức của nhiều lắm nên đương nhiên thể hiểu hết lời của Trình Mục Dương.

      "Có nhớ với em cần bắt người phản bội ?" Trình Mục Dương cầm khăn sạch lau chén đĩa, "A Mạn biết là ai, đáng tiếc thể bắt . Cho nên tại, nếu để đồng bọn sau lưng biết chúng ta ở đây, nhất định ta gặp phiền toái. Chúng ta săn bắt , đồng bọn của nhất định cũng đuổi bắt chúng ta."

      "Đồng bọn sau lưng là ai?"

      Trình Mục Dương ừ tiếng: "CIA."

      Nam Bắc sửng sốt, dám tin mà buông cánh tay ra, ngây người nhìn .

      từng hoài nghi, người Trình Mục Dương muốn tìm đơn giản chỉ là kẻ phản bội. Nếu , cần tự mình mạo hiểm để khiến người này lộ ra dấu vết. Nhưng tuyệt đối nghĩ tới, người này lại là người của CIA.

      Nếu , tranh đoạt hầm mỏ có thể đắc tội với CIA.

      tại, Trình Mục Dương căn bản là kẻ địch của CIA.

      Mà chính miệng Nam Hoài thừa nhận, ấy cùng hợp tác với CIA. Thậm chí trong vòng mười năm tới, muốn CIA trở thành kẻ địch của Nam gia.

      Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng nổ ầm ầm, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ bị càn quét. Trình Mục Dương ấn mạnh lên mặt đất, cả người bao phủ phía người .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 27 - TỔNG TUYỂN CỨ PHILIPPINES 3
      Chung quanh đều là mảnh thủy tinh . Vách tường vỡ nát, phòng ốc sụp xuống.

      Nam Bắc nằm giữa đám tàn tích theo bản năng đưa tay ra sờ Trình Mục Dương. quên hô hấp, tim đập như sấm, sợ bị trúng đạn. Rất nhanh, cổ tay bị bắt lấy: "Đừng cử động."

      Trình Mục Dương giọng với .

      xong, bỗng nhiên liền ho khan hai tiếng, hình như là bị sặc bụi.

      Sau vài giây im lặng, lại là tiếng nổ lớn, còn có tiếng bắn đạn của súng máy. nghe được, là súng Gatling [1], bình thường trong chiến tranh mới có người vác những khẩu súng lớn như vậy mà tấn công.

      Nơi này là tổ chức vũ trang tự do, là tổ chức khó nắm bắt nhất tại Philippines, bắt cóc giết người, khủng bố tập kích, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng mà đêm nay lại dễ dàng bị tấn công thế này.

      Súng đạn giao chiến ngừng, những tiếng nổ tiếp tục vang lên, phòng ốc liên tiếp bị phá hủy.

      Nơi họ ở là góc Tây Bắc, tiếng nổ đầu tiên cũng là đánh vào đây. Cho nên, những người tấn công này chắc chắn là đánh vào nơi họ ở đầu tiên sau đó mở rộng phạm vi tiến công.

      Tiếng người gào thét, cùng tiếng súng ống, dần dần hướng về phía Đông Nam.

      biết Trình Mục Dương muốn nằm dưới đất đến lúc nào.

      "Người tấn công tiếng Philippines." bỗng nhiên mở miệng.

      Nam Bắc nghe .

      "Hơn nữa, nghe qua, chính là giọng đảo Miên Lan." Trình Mục Dương ngắn gọn tổng kết, " biết là quân của địa phương hay tổ chức nào khác, nhưng phải nhằm vào chúng ta, thừa dịp này xem có thể rời hay ?"

      Ngay sau tiếng nổ tiếp theo, Trình Mục Dương kéo từ đất đứng lên, về hướng ngược lại với tiếng súng.

      Trong bóng đêm trầm, nơi nơi đều là ánh lửa.

      Bên trong đống đổ nát, ngừng vang lên tiếng khóc của những người phụ nữ và trẻ con.

      Cũng trong đống đổ nát đó, có người cầm súng đứng, xem ra là người bên phía tấn công.

      Trong bóng đêm, Nam Bắc cùng Trình Mục Dương di chuyển rất nhanh. Dưới chân có thi thể, trong đám hoang tàn có thi thể, nơi nơi đều là thi thể.

      Đây phải lần đầu tiên cùng chạy trốn.

      Hơn mười ngày trước, giữa cơn bão, Trình Mục Dương mang theo hai mắt thể nhìn thấy, bơi hơn ngàn thước dưới biển. Khi đó Nam Bắc chỉ có thể ỷ vào , nhưng giờ phút này mới phát , bản thân cùng có bao nhiêu ăn ý.

      Hai người trao đổi ngôn ngữ.

      Nhưng động tác rất của cũng hiểu được, tìm đường.

      Trình Mục Dương bỗng nhiên dừng lại, sờ soạng trong bóng đêm vài giây, sau đó ném ra vật thể màu đen.

      đưa tay nhận.

      Là súng trường đột kích loại mini.

      Trình Mục Dương cũng cầm khẩu súng. Sau mười ngày quan sát, rất quen thuộc với địa hình ở đây, thôn này đối diện với rừng mưa và biển. Những người tấn công này hiển nhiên là từ bên sườn kia của rừng mưa đến.

      Cho nên, Trình Mục Dương đương nhiên chọn hướng chạy ra biển.

      biết lựa chọn của , chỉ là theo, mãi cho đến khi nghe được tiếng sóng biển cũng hiểu được kế hoạch của . Khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh, dừng lại.

      "Sao vậy?" Trình Mục Dương quay đầu nhìn .

      "Nơi này ——"

      chưa xong, Trình Mục Dương liền nâng súng, bóp cò.

      phát, liên tiếp hạ bốn người. Nam Bắc ngồi xổm dưới chân giúp tiếp đạn. viên đạn rít qua tai, đau đớn, dòng máu ấm áp theo tai chảy xuống.

      Sau đó nhanh chóng bị gió biển thổi lạnh.

      Cảm giác mát lạnh xâm nhập vào bả vai.

      May mắn, hai người ở nơi bí mật, những người đó lại ở chỗ sáng.

      Trình độ bắn súng của Trình Mục Dương quả là chuẩn xác thần kì, đến hai phút giải quyết 7,8 tên canh giữ ở bờ biển.

      Đến khi thu súng, Nam Bắc mới lấy tay đè lên lỗ tai. Khi nãy ở ranh giới sinh tử, thấy đau đớn, nhưng lúc này đây đau đớn mới nhanh chóng lẻn vào thần kinh. nhìn động tác của , đem tay kéo ra, theo ánh lửa nhìn vết thương tai.

      Thực may mắn, viên đạn chỉ bay sát qua lỗ tai .

      "May mắn." Trình Mục Dương giọng an ủi, "Bị thương nặng."

      Nam Bắc đau nhe răng: "Nơi này có cá mập, ăn thịt người."

      "Buổi chiều em đến đây?"

      "Vâng."

      " còn cách nào khác, muốn chỉ có con đường này." Trình Mục Dương hạ thắt lưng nhìn đến những tảng đá bên cạnh, "Nơi này được người ta làm ra con đường hẹp, hẳn là có thể dẫn ra ngoài."

      Nam Bắc theo tầm mắt của nhìn đến bên cạnh, hơn nửa các tảng đá bị người ta phá bỏ, những tảng đá còn lại vừa vặn tạo thành con đường đủ cho người .

      Buổi chiều đến đây, vì bị con cá mập nhảy lên làm hoảng sợ mà chú ý đến điều này.

      nghĩ tới ở đây cũng có đường.

      Những tảng đá ven bờ biển, trực tiếp nối với con đường bên ngoài thôn.

      Tuy rằng bọn họ chưa qua, nhưng nơi đây chắc chắn là nơi an toàn nhất so với những nơi khác.

      Trình Mục Dương từ thi thể tìm được băng vải quân dụng, thay cột khẩu súng vào lưng. muốn trước nhưng lại bị Trình Mục Dương ngăn cản: "Để trước."

      Trong bóng đêm, tay Trình Mục Dương vịn lên những tảng đá, cả người gần như dán sát xuống đất.

      Thần kinh Nam Bắc vẫn căng thẳng, nhìn khắp mọi nơi đề phòng có người xuất . Những người tập kích dường như rất quen thuộc hoàn cảnh ở đây, nghĩ rằng có ai lui tới nơi nuôi cá mập này nên chỉ để khoảng 7,8 người canh giữ.

      Trình Mục Dương đứng lại, vươn tay trái, ý bảo đạp lên tay xuống.

      Nam Bắc có chút do dự, nhưng biết cá tính của , tuyệt đối để tự mình xuống. Cuối cùng chỉ có thể cẩn thận đạp lên tay , dọc theo tảng đá.

      Đến khi hai người đứng được nửa con đường đá này, Nam Bắc mới nhàng thở ra.

      Trình Mục Dương vịn vào đá, cùng duy trì khoảng cách nửa bước, Nam Bắc theo , lặng yên tiếng động. thêm hai bước, liền nhìn thấy mặt biển có những vệt màu trắng lướt qua, sau đó dần trở nên dày đặc.

      nắm lấy cổ tay Trình Mục Dương: "Cá mập trắng."

      Trình Mục Dương dừng bước, nhìn theo tầm mắt của .

      Vị trí hai người đứng, cũng cao lắm.

      Nếu có con cá mập trưởng thành nào đó nhảy lên, dễ dàng cắn thân thể bọn họ. Hình ảnh buổi chiều lên trong đầu Nam Bắc, chỉ cần cá mập hứng thú, đừng là vị trí này, cho dù nhảy cao hơn hai, ba thước cũng thành vấn đề.

      "Bắc Bắc." bỗng nhiên , "Em dọc theo nơi này, dùng tốc độ nhanh nhất ra bên ngoài."

      " sao?" hỏi theo bản năng.

      " lên mang thi thể ném xuống, dẫn những con cá mập rời ."

      Nam Bắc hiểu được ý của .

      Nhưng giây tiếp theo, cảm thấy nguy hiểm.

      muốn ném những thi thể này dẫn đàn cá mập rời , quả rất dễ dàng, nhưng sau khi sao? Ai giúp dẫn cá mập? Hơn nữa, loại động vật ăn thịt này sau khi nếm mùi máu khẳng định đối với người sống rất thèm khát. muốn , lắc đầu với , "Chúng ta trở về, đổi đường khác."

      " có khả năng." Trình Mục Dương nhìn , "Nơi này ở hơn năm trăm người, những người đột kích khẳng định phải hơn hai ngàn người, hai người chúng ta có khả năng thoát vòng vậy. Huống hồ, được xem là bạn bè với tổ chức này, nếu bị bắt chỉ có thể chết." vươn tay nắm lấy đỉnh vách đá, "Nghe lời, theo con đường này , nhanh chóng đuổi theo em."

      Từng chữ , đều đồng ý.

      Nhưng chân lại đứng bất động.

      Trong chớp mắt, nghĩ, ở lại với , cho dù là cùng chết.

      Nhưng vẻ mặt Trình Mục Dương rất bình tĩnh, dường như chứng minh cho biết, hai người phải ở đường cùng. rốt cuộc cũng bị ánh mắt của thuyết phục, quyết tâm tiếp tục .

      Trình Mục Dương nhanh chóng biến mất, bỗng nhiên có tiếng vật nặng bị ném xuống biển.

      Bóng dáng màu trắng biển ngừng chuyển động, máu dần lan tràn. xem nữa, lòng về phía trước, phía sau lại có tiếng vật bị ném xuống nước, có tiếng cắn xé còn có thanh cá mập tranh giành đồ ăn.

      Khoảng mười phút sau, cuối cùng cũng đến đích. Nơi này là ven bờ biển, sóng biển ngừng cọ rửa những hạt cát thô. quay đầu lại, bởi vì đá có độ cong nên thể nhìn thấy đầu bên kia.

      thấy Trình Mục Dương.

      đứng bờ biển xa lạ, chân như nhũn ra, đứng nổi, cởi khẩu súng vai xuống, ngồi bờ cát chờ . lâu chưa từng chờ đợi ai.

      biết sinh tử của đối phương, chỉ là vì câu hẹn của mà đồng ý chờ đợi.

      Tựa như cú điện thoại cuối cùng Nam Hoài gọi cho khi đó, , Bắc Bắc, cho khoảng thời gian, đến tìm em.

      Gió biển thổi qua bờ vai lạnh buốt.

      Nơi đó còn có máu của .

      Ánh mắt di chuyển, nhìn con đường kia, biết qua bao lâu, có bóng đen xuất . Tốc độ rất nhanh về phía , cuối cùng khi có thể nhìn ràng từ tảng nhảy xuống.

      Tất nhiên là trải qua chiến đấu, người có vết máu.

      Nhưng may mắn, thoát hiểm.

      sức cùng lực kiệt, ngồi xuống dựa vào , thở dài hơi.

      Nam Bắc nhìn vết thương tay , sâu, cũng còn đổ máu.

      "May mắn." thấp giọng , "Mặt mày hốc hác, cũng thiếu bộ phận nào."

      lặng yên, tiếng động vươn tay, nhàng ôm thắt lưng .

      tựa vào vai , nhắm mắt lại.

      " nên cử động." vô cùng thân thiết dùng môi hôn vào mặt , "Nơi này có người."

      câu , khiến thần kinh buộc chặt.

      Chỗ dựa bên cạnh bỗng nhiên biến mất, Trình Mục Dương nhanh chóng bứt ra, vồ đến phía sau tảng đá gần đó. Cùng lúc, Nam Bắc nhặt khẩu súng lên, nhắm ngay về phía tảng đá kia. Sau đó, hai bóng người từ tảng đá lăn ra, giữa tay hai người có con dao.

      Trình Mục Dương thể dùng tay phải nên dùng khuỷu tay kẹp cổ tay , khống chế đối phương dùng dao.

      Nam Bắc nhắm vào hai người, ngón tay nắm chắc cò súng.

      Đây là lần thứ hai thấy đánh nhau với người khác, nhưng thực lực của đối thủ lần này tốt hơn rất nhiều so với quản gia của Chu gia. Trong bóng đêm, Nam Bắc miễn cưỡng có thể nhận ra người nào là Trình Mục Dương, ngay khi định nhắm bắn người kia, Trình Mục Dương lại dùng khuỷu tay kẹp cổ đối phương, bẻ đầu lên. Người này là Kyle.

      Nam Bắc nhíu mi, trong chớp mắt do dự của Nam Bắc, Kyle cắn răng ra câu.

      Là tiếng Nga, nghe hiểu.

      ***

      Chú thích:

      [1] Súng Gatling: M134 là loại súng máy đại có sáu nòng xoay, có cấu tạo đặc biệt so với các loại súng máy riêng và súng chung. M134 còn được gọi là Minigun hoặc Súng Gatling hay Súng nòng xoay. Súng có tốc độ bắn cao ( 3000 viên/phút) nhờ vào động sơ điện gắn trực tiếp súng. Mặc dù là vũ khí cầm tay, M134 có sức công phá rất khủng khiếp, ngoài khả năng bắn hạ bộ binh, súng còn có thể tiêu diệt được xe bọc thép, chiến hạm , trực thăng, phá hủy công và máy móc.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 28 - GIA TỘC PHILLIPINES 1
      Tư thế của Trình Mục Dương thay đổi, né tránh những đòn trí mạng. dùng thanh rất thấp với Kyle hai ba câu, Kyle bị khống chế cổ họng, rất khó khăn, thể phát ra thanh nên chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

      Nam Bắc nghe hiểu.

      tiếp tục ngắm súng vào mi tâm Kyle, đoán xem hai người gì.

      Cuối cùng, Trình Mục Dương thả Kyle ra rồi đứng lên, vỗ vỗ những hạt cát người.

      Kyle được giải thoát ho khan cả nửa ngày, liên tục quệt cát dính miệng: " ngờ hai người lại theo con đường cá mập trốn đến đây."

      "Những người đêm nay là ai?" Trình Mục Dương hỏi , sau đó lấy tay hạ họng súng của Nam Bắc xuống, ý bảo yên tâm.

      "Mặt trận dân tộc giải phóng."

      "Mặt trận dân tộc giải phóng?"

      Kyle đáp: "Người họ muốn giết là tôi. Lần tổng tuyển cử này, mặt trận giải phóng muốn hòa giải cùng chính phủ, tranh thủ đem đảo Miên Lan biến thành khu tự trị [1]. Đáng tiếc là tổ chức vũ trang này muốn thỏa hiệp, muốn độc lập với Philippines." nhún vai, ánh mắt màu lam dừng trong đêm đen, có chút tiếc nuối, "Tín đồ Hồi giáo cùng tín đồ Hồi giáo, người nhà đánh nhau, các tín đồ Thiên chúa hẳn cười họ đến chết."

      Lời của mang lại tin tức lớn.

      Cuối cùng cũng hiểu được thế cục đêm nay.

      Hai tôn giáo lớn nhất tại Philippines chính là Thiên chúa giáo cùng Đạo Hồi. Tín đồ Thiên chúa chỉ có tổ chức cầm đầu, trong khi đạo Hồi lại chia thành hai thế lực vũ trang.

      Đêm nay, chính là đêm mà hai tổ chức này giao chiến.

      Kyle đến cuối cùng là làm cái, quan tâm, nhưng vì sao Trình Mục Dương lại tin tưởng ? Nam Bắc có cơ hội mình để hỏi Trình Mục Dương. Kyle tiếp tục dùng giọng tiếng Trung kỳ quái của mình cho họ biết, sớm sắp xếp con đường chạy thoát này cho bản thân, ngờ lại gặp hai người họ.

      Kyle biết bọn họ thể quay trở lại nên cũng nhiều, nghỉ ngơi 5 phút bảo cả hai cùng rời .

      rất quen thuộc vùng này.

      Trình Mục Dương với trước sau, bảo vệ Nam Bắc ở giữa, nhanh chóng ra con đường lớn. Có lẽ vì trận chiến đêm nay mà con đường này hề ít người dân, bắt được chiếc ô tô, xe chất ít hành lí.

      Nam Bắc mặc quần áo địa phương nên rất thích hợp để giả dạng người dân.

      "Vừa rồi cái gì với ?" bên cạnh Trình Mục Dương, nhìn Kyle ở phía trước.

      "Lúc nãy?" Trình Mục Dương nhớ lại, với , " với , là người giúp đỡ."

      "Giúp đỡ?"

      "Cục an ninh Liên bang Nga [2] là cơ quan đứng đầu trong hoạt động tình báo và gián điệp." giọng , "Cơ quan này có nhiệm vụ thu thập tin tức tình báo của các quốc gia, đồng thời thực hoạt động gián điệp ở nước ngoài."

      kinh ngạc nhìn : "Kyle là người Nga?"

      Nếu phải là Trình Mục Dương , hề nghĩ đến Kyle lại có xuất thân từ Nga.

      Trình Mục Dương vuốt cằm: "Nhiệm vụ của Kyle có liên quan đến cuộc tổng tuyển cử ở Philippines. Cho nên căn bản quan tâm đến việc làm. chỉ biết giúp đỡ chúng ta thoát nguy hiểm, bởi vì, thủ trưởng của là bạn tốt của ."

      Đáp án của vượt xa so với tưởng tượng của .

      Lúc mới bắt đầu hành trình, chỉ nghĩ Trình Mục Dương muốn cướp đoạt hầm mỏ. Sau khi rơi xuống biển, mới biết có hứng thú với hầm mỏ, chỉ là muốn bắt kẻ phản bội của gia tộc.

      Mà lúc nãy, Trình Mục Dương rốt cục cũng với : Người muốn bắt chỉ là kẻ phản bội mà còn là người của CIA.

      tại,

      Những chuyện biết được đều bị phủ nhận.

      Trong đầu lại lên câu đánh giá của Ba Đông Cáp:

      Trình Mục Dương từng nhiều lần được giới truyền thông công khai thừa nhận là bạn bè của nhân dân Nga, là nhà từ thiện lớn. là kẻ buôn bán vũ khí lớn nhất, cho dù là quốc tịch hay màu da thế nào, luôn là người khách tôn quý nhất của Nga.

      tại mà thấy, Trình Mục Dương quả nhiên là người "Khách tôn quý nhất".

      Nam Bắc muốn lại thôi, Trình Mục Dương cũng thêm gì nữa. Hai người sóng vai bên nhau, khẩu súng cướp được cất vào túi du lịch lấy của người qua đường.

      Dù sao ở Philippines, ngay cả học sinh cũng có thể mang súng, hai khẩu súng cũng mang đến cho họ phiền toái gì.

      Ngược lại, mang súng, mới là phiền toái lớn nhất.

      Kyle cũng là hay, vài câu mua được mấy bình nước cho bọn họ đồng thời cũng biết được ít tin tức.

      Trong lúc hai tổ chức vũ trang này giao chiến, lại có thêm tổ chức vũ trang khác ra tấn công chính phủ, bắt giữ chừng 500 người của thôn làm con tin, đồng thời chặt đứt nguồn cứu viện của các thôn xung quanh.

      Ngắn ngủn chỉ mấy giờ, long trời lở đất.

      Bởi vì có quân đội phụ trách hộ tống, bọn họ thể tự do.

      Trình Mục Dương chỉ có thể theo quân hộ tống, đến thị trấn an toàn. tại là khoảng thời gian trước bình minh, đa số dân chúng đều mệt mỏi, có vài ba người ngồi nghỉ ngơi ven đường.

      Ba người họ cũng ngồi ven đường, Kyle mặc cái áo có mũ, lúc này đội mũ lên nên che khuất được cái đầu.

      Ngoại hình của ba người, đương nhiên Kyle là người chói mắt nhất, vì vậy phải trốn tránh chút.

      "Chính phủ Philippines phái đội quân hộ tống người dân rời ." Kyle ngồi chiếu, thuận tiện ý nghĩ của mình, "Tôi cần đến thủ đô Manila, nên với chỉ huy đưa tôi đến sân bay quốc tế ở đảo Miên Lan. Trình, đến lúc đó hẳn là như cá gặp nước."

      Trình Mục Dương từ chối cho ý kiến.

      Trình gia có đội máy bay vận chuyển hàng hóa lớn nhất thế giới, chỉ cần đến sân bay, nhất định có hội lặng yên biến mất.

      "Nhưng mà quên với ." Kyle như nhớ đến điều gì, "Trước khi tôi đến đảo Miên Lan, CIA có mặt ở đây, bắt đầu thực kế hoạch với ."

      Nam Bắc nhìn Kyle cùng Trình Mục Dương, vẫn im lặng.

      Đây phải lần đầu tiên có cảm giác này, cho dù có năng lực hô phong hoán vũ với thế giới thế nào, nhưng tại Philipines này, tay tấc sắt, thể liên lạc với bên ngoài, thể tiết lộ thân phận của mình.

      Ở đây, Trình Mục Dương chỉ có thể là người thường.

      Đối mặt với truy sát cùng tiêu diệt, chỉ có thể tự mình bảo vệ bản thân.

      Nếu gặp phải thiên la địa võng của CIA cũng như con kiến.

      "Nam Bắc tiểu thư." Ánh mắt Kyle cong lên, giọng , " cần nhìn tôi như vậy. Ngày hôm qua tôi có hỏi Trình là ai? , cho nên, tôi cũng vậy."

      "Tôi trách ." mặc kệ , "Tôi chỉ là tò mò, có nhiêu thân phận."

      "Rất nhiều, cũng rất ít." Kyle cười, " tốt nhất là nên biết."

      xong, đứng lên, bắt đầu xung quanh.

      Philippines thân Mỹ, ngay cả tranh cử tổng thống cũng có phần lớn người Mỹ đứng sau lưng chống đỡ. Cho nên Kyle rất thông minh, đưa ra hộ chiếu Mỹ, sau đó liền nhận được đối đãi đặc biệt.

      Sau khi trình hộ chiếu, .

      "Tôi là bác sĩ ngoại khoa." Kyle lấy giấy chứng nhận ở trong người, "Tôi cần lập tức đến Manila, bệnh nhân của tôi đợi."

      Người chỉ huy kia thấy giấy chứng nhận của nửa tin nửa .

      Kyle mượn cây bút đưa cho chỉ huy số điện thoại.

      Người chỉ huy cho binh sĩ gọi số này, sau khi chuyện lập tức từ xe nhảy xuống, đem chính xe jeep quân dụng này tặng cho ba người.

      Con đường phía trước rất an toàn cho nên chỉ có người lái xe cùng hai binh sĩ theo. Ba người rời nơi này, hướng đến sân bay quốc tế tại đảo Miên Lan, nếu thuận lợi, buổi chiều là có thể tới nơi.

      Nam Bắc thay Trình Mục Dương băng bó vết thương, sau đó ngồi dựa vào cửa sổ, cảm nhận những cơn gió lạnh.

      Tay Trình Mục Dương ôm lấy thắt lưng của , nhàng hỏi: "Có muốn cùng đến Moscow ?"

      Lời của , chỉ có Kyle hiểu.

      Kyle lại làm bộ như hiểu.

      Nam Bắc dựa đầu vào bả vai , nhắm mắt : " thông minh như vậy, chắc cũng biết trai em có quan hệ với CIA."

      "Biết." Thanh của Trình Mục Dương, rất , cũng rất bình tĩnh, "Cho nên, nếu cần thiết, cho em biết quá nhiều chuyện của , đặc biệt là chuyện lần này."

      "Nhưng mà em cũng biết."

      có thể đoán được.

      Việc này căn bản được sắp xếp nhiều năm, ván cờ bây giờ bắt đầu vào giai đoạn thu lưới.

      Sau lưng Trình Mục Dương là Cục an ninh Liên bang Nga, mà sau lưng kẻ phản bội kia, là CIA của Mỹ.

      Ván cờ này, mưu lớn, là vì cái gì, nhận được những gì? Phải mất những thứ gì?

      Từ khi theo vào sinh ra tử, đến bây giờ mới thấy được bí mật chân chính. Nhưng mà hỏi thêm gì, việc làm bây giờ là đưa ra lựa chọn.

      Trình Mục Dương đợi đáp án của .

      Nam Bắc lại gần lát, rốt cục ra quyết định của chính mình: "Đến sân bay, trở về Moscow làm xong mọi việc. Em trở về Uyển Đinh, đợi đến khi chuyện này chấm dứt, lại đến tìm em."

      "Được." do dự.

      cười: " đến sao?"

      "Nhất định."

      " sợ, có đến mà có về?"

      Cằm Trình Mục Dương đặt trán : " sợ nhìn thấy em, như lúc ở Bỉ vậy. Khi đó, muốn đem toàn bộ việc làm ăn giao cho Trình Mục Vân, đáng tiếc, em cho cơ hội bước ."

      Kyle nhịn được giương mắt nhìn hai người.

      Trình Mục Dương nhìn , bàn tay thủ thế hình họng súng nhắm ngay mi tâm Kyle.

      Kyle cười hồi sau đó tiếp tục làm kẻ điếc.

      Trời sắp sáng, xe chạy đến ngã ba. ngờ bọn họ nghe thấy tiếng súng, sau đó thấy hai trẻ hoảng sợ chạy về phía họ. Hai binh sĩ khẩn trương, ngừng lái xe lùi ra sau.

      Hiển nhiên, còn kịp rồi.

      Trình Mục Dương từ túi du lịch lấy ra hai khẩu súng, giao khẩu cho Nam Bắc.

      cùng Kyle nhảy xuống xe, đè tay lại: " cần xuống dưới."

      việc kế tiếp là hồi chiến đấu tàn khốc. Rất nhiều người cầm súng đuổi theo hai kia nhảy ra, trong bóng đêm thể phân biệt họ là ai, nhưng ràng họ phải quân đội của chính phủ. Trình Mục Dương cùng Kyle chiến đấu, súng và dao trong tay ngừng vung lên, ngừng có người ngã xuống, tất cả đều là nhát trí mạng, trong tình trạng địch nhiều ta ít thế này phải tàn nhẫn, để ai sống sót.

      Nam Bắc cùng lái xe vẫn ngồi im trong xe, hai trẻ cũng chui xuống được gầm xe.

      Vì trời tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng và nghe tiếng súng cùng với tiếng gào thét.

      Trong hoàn cảnh này, thấy máu, cũng đếm được kẻ địch còn lại bao nhiêu, làm cho người ta ngay cả lỗ chân lông cũng bắt đầu rét run.

      Trình Mục Dương từ người kẻ địch cuối cùng đứng lên, súng tùy ý vắt vai, mặt trời xa xôi từ đường chân trời dần hé ra. Ánh nắng nhạt nhòa chiếu sáng tất cả.

      đường, có hơn ba mươi mấy người nằm ngang dọc, khắp nơi đều là súng ống và máu.

      Hai bước ra, là người phương Tây. Kyle băng bó cánh tay rồi hỏi hai vài vấn đề.

      người Trình Mục Dương đầy máu, cởi áo để trần nửa thân , trở lại xe. Nam Bắc cẩn thận kiểm tra cho , có vết thương, may mắn hơn Kyle.

      Trình Mục Dương cúi đầu, đem Nam Bắc ôm vào ngực, trầm mặc mà kịch liệt hôn .

      Đêm qua, có rất nhiều máu và nguy hiểm. Mặt trời lên cao, dường như đem mây đen xua tan ít. ôm thắt lưng , cảm giác được mồ hôi của , đợi đến khi buông ra, Nam Bắc nhàng thở phì phò. Trái tim đập mạnh lâu cuối cùng cũng dịu lại.

      từ xe lấy ra ít băng vải quân dụng.

      Nam Bắc thay băng bó vết thương lần nữa, vừa nãy chiến đấu kịch liệt làm miếng băng rớt ra. cầm băng quấn quanh cánh tay , bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó: "Em có nghe qua câu chuyện xưa của Phật giáo Ấn Độ, có chút giống ."

      "Cái gì?"

      " loài có thất tình lục dục [3] như con người, có pháp thuật như các vị thần, có hung ác của quỷ. Tuy rằng suốt ngày nghe Phật giảng dạy nhưng thể hướng thiện. Những lời này giống sao?"

      Trình Mục Dương nghĩ nghĩ, sau đó tươi cười: "Em về A Tu La[4] sao? Đáng tiếc, A Tu La uống rượu."

      sửng sốt, cười rộ lên: "Được rồi, chỉ có điểm này là giống."

      "Còn có..." Trình Mục Dương ghé sát vào tai , tiếp tục phản bác: "Trong truyền thuyết Phật giáo Ấn Độ, A Tu La là đàn ông nhưng tướng mạo rất xấu, trong khi phụ nữ rất đẹp. Em cảm thấy giống sao?"Tư thế của Trình Mục Dương thay đổi, né tránh những đòn trí mạng. dùng thanh rất thấp với Kyle hai ba câu, Kyle bị khống chế cổ họng, rất khó khăn, thể phát ra thanh nên chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

      Nam Bắc nghe hiểu.

      tiếp tục ngắm súng vào mi tâm Kyle, đoán xem hai người gì.

      Cuối cùng, Trình Mục Dương thả Kyle ra rồi đứng lên, vỗ vỗ những hạt cát người.

      Kyle được giải thoát ho khan cả nửa ngày, liên tục quệt cát dính miệng: " ngờ hai người lại theo con đường cá mập trốn đến đây."

      "Những người đêm nay là ai?" Trình Mục Dương hỏi , sau đó lấy tay hạ họng súng của Nam Bắc xuống, ý bảo yên tâm.

      "Mặt trận dân tộc giải phóng."

      "Mặt trận dân tộc giải phóng?"

      Kyle đáp: "Người họ muốn giết là tôi. Lần tổng tuyển cử này, mặt trận giải phóng muốn hòa giải cùng chính phủ, tranh thủ đem đảo Miên Lan biến thành khu tự trị [1]. Đáng tiếc là tổ chức vũ trang này muốn thỏa hiệp, muốn độc lập với Philippines." nhún vai, ánh mắt màu lam dừng trong đêm đen, có chút tiếc nuối, "Tín đồ Hồi giáo cùng tín đồ Hồi giáo, người nhà đánh nhau, các tín đồ Thiên chúa hẳn cười họ đến chết."

      Lời của mang lại tin tức lớn.

      Cuối cùng cũng hiểu được thế cục đêm nay.

      Hai tôn giáo lớn nhất tại Philippines chính là Thiên chúa giáo cùng Đạo Hồi. Tín đồ Thiên chúa chỉ có tổ chức cầm đầu, trong khi đạo Hồi lại chia thành hai thế lực vũ trang.

      Đêm nay, chính là đêm mà hai tổ chức này giao chiến.

      Kyle đến cuối cùng là làm cái, quan tâm, nhưng vì sao Trình Mục Dương lại tin tưởng ? Nam Bắc có cơ hội mình để hỏi Trình Mục Dương. Kyle tiếp tục dùng giọng tiếng Trung kỳ quái của mình cho họ biết, sớm sắp xếp con đường chạy thoát này cho bản thân, ngờ lại gặp hai người họ.

      Kyle biết bọn họ thể quay trở lại nên cũng nhiều, nghỉ ngơi 5 phút bảo cả hai cùng rời .

      rất quen thuộc vùng này.

      Trình Mục Dương với trước sau, bảo vệ Nam Bắc ở giữa, nhanh chóng ra con đường lớn. Có lẽ vì trận chiến đêm nay mà con đường này hề ít người dân, bắt được chiếc ô tô, xe chất ít hành lí.

      Nam Bắc mặc quần áo địa phương nên rất thích hợp để giả dạng người dân.

      "Vừa rồi cái gì với ?" bên cạnh Trình Mục Dương, nhìn Kyle ở phía trước.

      "Lúc nãy?" Trình Mục Dương nhớ lại, với , " với , là người giúp đỡ."

      "Giúp đỡ?"

      "Cục an ninh Liên bang Nga [2] là cơ quan đứng đầu trong hoạt động tình báo và gián điệp." giọng , "Cơ quan này có nhiệm vụ thu thập tin tức tình báo của các quốc gia, đồng thời thực hoạt động gián điệp ở nước ngoài."

      kinh ngạc nhìn : "Kyle là người Nga?"

      Nếu phải là Trình Mục Dương , hề nghĩ đến Kyle lại có xuất thân từ Nga.

      Trình Mục Dương vuốt cằm: "Nhiệm vụ của Kyle có liên quan đến cuộc tổng tuyển cử ở Philippines. Cho nên căn bản quan tâm đến việc làm. chỉ biết giúp đỡ chúng ta thoát nguy hiểm, bởi vì, thủ trưởng của là bạn tốt của ."

      Đáp án của vượt xa so với tưởng tượng của .

      Lúc mới bắt đầu hành trình, chỉ nghĩ Trình Mục Dương muốn cướp đoạt hầm mỏ. Sau khi rơi xuống biển, mới biết có hứng thú với hầm mỏ, chỉ là muốn bắt kẻ phản bội của gia tộc.

      Mà lúc nãy, Trình Mục Dương rốt cục cũng với : Người muốn bắt chỉ là kẻ phản bội mà còn là người của CIA.

      tại,

      Những chuyện biết được đều bị phủ nhận.

      Trong đầu lại lên câu đánh giá của Ba Đông Cáp:

      Trình Mục Dương từng nhiều lần được giới truyền thông công khai thừa nhận là bạn bè của nhân dân Nga, là nhà từ thiện lớn. là kẻ buôn bán vũ khí lớn nhất, cho dù là quốc tịch hay màu da thế nào, luôn là người khách tôn quý nhất của Nga.

      tại mà thấy, Trình Mục Dương quả nhiên là người "Khách tôn quý nhất".

      Nam Bắc muốn lại thôi, Trình Mục Dương cũng thêm gì nữa. Hai người sóng vai bên nhau, khẩu súng cướp được cất vào túi du lịch lấy của người qua đường.

      Dù sao ở Philippines, ngay cả học sinh cũng có thể mang súng, hai khẩu súng cũng mang đến cho họ phiền toái gì.

      Ngược lại, mang súng, mới là phiền toái lớn nhất.

      Kyle cũng là hay, vài câu mua được mấy bình nước cho bọn họ đồng thời cũng biết được ít tin tức.

      Trong lúc hai tổ chức vũ trang này giao chiến, lại có thêm tổ chức vũ trang khác ra tấn công chính phủ, bắt giữ chừng 500 người của thôn làm con tin, đồng thời chặt đứt nguồn cứu viện của các thôn xung quanh.

      Ngắn ngủn chỉ mấy giờ, long trời lở đất.

      Bởi vì có quân đội phụ trách hộ tống, bọn họ thể tự do.

      Trình Mục Dương chỉ có thể theo quân hộ tống, đến thị trấn an toàn. tại là khoảng thời gian trước bình minh, đa số dân chúng đều mệt mỏi, có vài ba người ngồi nghỉ ngơi ven đường.

      Ba người họ cũng ngồi ven đường, Kyle mặc cái áo có mũ, lúc này đội mũ lên nên che khuất được cái đầu.

      Ngoại hình của ba người, đương nhiên Kyle là người chói mắt nhất, vì vậy phải trốn tránh chút.

      "Chính phủ Philippines phái đội quân hộ tống người dân rời ." Kyle ngồi chiếu, thuận tiện ý nghĩ của mình, "Tôi cần đến thủ đô Manila, nên với chỉ huy đưa tôi đến sân bay quốc tế ở đảo Miên Lan. Trình, đến lúc đó hẳn là như cá gặp nước."

      Trình Mục Dương từ chối cho ý kiến.

      Trình gia có đội máy bay vận chuyển hàng hóa lớn nhất thế giới, chỉ cần đến sân bay, nhất định có hội lặng yên biến mất.

      "Nhưng mà quên với ." Kyle như nhớ đến điều gì, "Trước khi tôi đến đảo Miên Lan, CIA có mặt ở đây, bắt đầu thực kế hoạch với ."

      Nam Bắc nhìn Kyle cùng Trình Mục Dương, vẫn im lặng.

      Đây phải lần đầu tiên có cảm giác này, cho dù có năng lực hô phong hoán vũ với thế giới thế nào, nhưng tại Philipines này, tay tấc sắt, thể liên lạc với bên ngoài, thể tiết lộ thân phận của mình.

      Ở đây, Trình Mục Dương chỉ có thể là người thường.

      Đối mặt với truy sát cùng tiêu diệt, chỉ có thể tự mình bảo vệ bản thân.

      Nếu gặp phải thiên la địa võng của CIA cũng như con kiến.

      "Nam Bắc tiểu thư." Ánh mắt Kyle cong lên, giọng , " cần nhìn tôi như vậy. Ngày hôm qua tôi có hỏi Trình là ai? , cho nên, tôi cũng vậy."

      "Tôi trách ." mặc kệ , "Tôi chỉ là tò mò, có nhiêu thân phận."

      "Rất nhiều, cũng rất ít." Kyle cười, " tốt nhất là nên biết."

      xong, đứng lên, bắt đầu xung quanh.

      Philippines thân Mỹ, ngay cả tranh cử tổng thống cũng có phần lớn người Mỹ đứng sau lưng chống đỡ. Cho nên Kyle rất thông minh, đưa ra hộ chiếu Mỹ, sau đó liền nhận được đối đãi đặc biệt.

      Sau khi trình hộ chiếu, .

      "Tôi là bác sĩ ngoại khoa." Kyle lấy giấy chứng nhận ở trong người, "Tôi cần lập tức đến Manila, bệnh nhân của tôi đợi."

      Người chỉ huy kia thấy giấy chứng nhận của nửa tin nửa .

      Kyle mượn cây bút đưa cho chỉ huy số điện thoại.

      Người chỉ huy cho binh sĩ gọi số này, sau khi chuyện lập tức từ xe nhảy xuống, đem chính xe jeep quân dụng này tặng cho ba người.

      Con đường phía trước rất an toàn cho nên chỉ có người lái xe cùng hai binh sĩ theo. Ba người rời nơi này, hướng đến sân bay quốc tế tại đảo Miên Lan, nếu thuận lợi, buổi chiều là có thể tới nơi.

      Nam Bắc thay Trình Mục Dương băng bó vết thương, sau đó ngồi dựa vào cửa sổ, cảm nhận những cơn gió lạnh.

      Tay Trình Mục Dương ôm lấy thắt lưng của , nhàng hỏi: "Có muốn cùng đến Moscow ?"

      Lời của , chỉ có Kyle hiểu.

      Kyle lại làm bộ như hiểu.

      Nam Bắc dựa đầu vào bả vai , nhắm mắt : " thông minh như vậy, chắc cũng biết trai em có quan hệ với CIA."

      "Biết." Thanh của Trình Mục Dương, rất , cũng rất bình tĩnh, "Cho nên, nếu cần thiết, cho em biết quá nhiều chuyện của , đặc biệt là chuyện lần này."

      "Nhưng mà em cũng biết."

      có thể đoán được.

      Việc này căn bản được sắp xếp nhiều năm, ván cờ bây giờ bắt đầu vào giai đoạn thu lưới.

      Sau lưng Trình Mục Dương là Cục an ninh Liên bang Nga, mà sau lưng kẻ phản bội kia, là CIA của Mỹ.

      Ván cờ này, mưu lớn, là vì cái gì, nhận được những gì? Phải mất những thứ gì?

      Từ khi theo vào sinh ra tử, đến bây giờ mới thấy được bí mật chân chính. Nhưng mà hỏi thêm gì, việc làm bây giờ là đưa ra lựa chọn.

      Trình Mục Dương đợi đáp án của .

      Nam Bắc lại gần lát, rốt cục ra quyết định của chính mình: "Đến sân bay, trở về Moscow làm xong mọi việc. Em trở về Uyển Đinh, đợi đến khi chuyện này chấm dứt, lại đến tìm em."

      "Được." do dự.

      cười: " đến sao?"

      "Nhất định."

      " sợ, có đến mà có về?"

      Cằm Trình Mục Dương đặt trán : " sợ nhìn thấy em, như lúc ở Bỉ vậy. Khi đó, muốn đem toàn bộ việc làm ăn giao cho Trình Mục Vân, đáng tiếc, em cho cơ hội bước ."

      Kyle nhịn được giương mắt nhìn hai người.

      Trình Mục Dương nhìn , bàn tay thủ thế hình họng súng nhắm ngay mi tâm Kyle.

      Kyle cười hồi sau đó tiếp tục làm kẻ điếc.

      Trời sắp sáng, xe chạy đến ngã ba. ngờ bọn họ nghe thấy tiếng súng, sau đó thấy hai trẻ hoảng sợ chạy về phía họ. Hai binh sĩ khẩn trương, ngừng lái xe lùi ra sau.

      Hiển nhiên, còn kịp rồi.

      Trình Mục Dương từ túi du lịch lấy ra hai khẩu súng, giao khẩu cho Nam Bắc.

      cùng Kyle nhảy xuống xe, đè tay lại: " cần xuống dưới."

      việc kế tiếp là hồi chiến đấu tàn khốc. Rất nhiều người cầm súng đuổi theo hai kia nhảy ra, trong bóng đêm thể phân biệt họ là ai, nhưng ràng họ phải quân đội của chính phủ. Trình Mục Dương cùng Kyle chiến đấu, súng và dao trong tay ngừng vung lên, ngừng có người ngã xuống, tất cả đều là nhát trí mạng, trong tình trạng địch nhiều ta ít thế này phải tàn nhẫn, để ai sống sót.

      Nam Bắc cùng lái xe vẫn ngồi im trong xe, hai trẻ cũng chui xuống được gầm xe.

      Vì trời tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng và nghe tiếng súng cùng với tiếng gào thét.

      Trong hoàn cảnh này, thấy máu, cũng đếm được kẻ địch còn lại bao nhiêu, làm cho người ta ngay cả lỗ chân lông cũng bắt đầu rét run.

      Trình Mục Dương từ người kẻ địch cuối cùng đứng lên, súng tùy ý vắt vai, mặt trời xa xôi từ đường chân trời dần hé ra. Ánh nắng nhạt nhòa chiếu sáng tất cả.

      đường, có hơn ba mươi mấy người nằm ngang dọc, khắp nơi đều là súng ống và máu.

      Hai bước ra, là người phương Tây. Kyle băng bó cánh tay rồi hỏi hai vài vấn đề.

      người Trình Mục Dương đầy máu, cởi áo để trần nửa thân , trở lại xe. Nam Bắc cẩn thận kiểm tra cho , có vết thương, may mắn hơn Kyle.

      Trình Mục Dương cúi đầu, đem Nam Bắc ôm vào ngực, trầm mặc mà kịch liệt hôn .

      Đêm qua, có rất nhiều máu và nguy hiểm. Mặt trời lên cao, dường như đem mây đen xua tan ít. ôm thắt lưng , cảm giác được mồ hôi của , đợi đến khi buông ra, Nam Bắc nhàng thở phì phò. Trái tim đập mạnh lâu cuối cùng cũng dịu lại.

      từ xe lấy ra ít băng vải quân dụng.

      Nam Bắc thay băng bó vết thương lần nữa, vừa nãy chiến đấu kịch liệt làm miếng băng rớt ra. cầm băng quấn quanh cánh tay , bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó: "Em có nghe qua câu chuyện xưa của Phật giáo Ấn Độ, có chút giống ."

      "Cái gì?"

      " loài có thất tình lục dục [3] như con người, có pháp thuật như các vị thần, có hung ác của quỷ. Tuy rằng suốt ngày nghe Phật giảng dạy nhưng thể hướng thiện. Những lời này giống sao?"

      Trình Mục Dương nghĩ nghĩ, sau đó tươi cười: "Em về A Tu La[4] sao? Đáng tiếc, A Tu La uống rượu."

      sửng sốt, cười rộ lên: "Được rồi, chỉ có điểm này là giống."

      "Còn có..." Trình Mục Dương ghé sát vào tai , tiếp tục phản bác: "Trong truyền thuyết Phật giáo Ấn Độ, A Tu La là đàn ông nhưng tướng mạo rất xấu, trong khi phụ nữ rất đẹp. Em cảm thấy giống sao?"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 29 - GIA TỘC PHILIPPINES 2
      " giống," Nam Bắc vươn tay sờ đôi mắt , "Ánh mắt của rất đẹp. quốc lộ E40 tại Bỉ, từ lúc bắt đầu đối diện, em bị hấp dẫn."

      Đôi mắt màu hổ phách.

      Lúc tức giận khiến người khác cảm thấy lạnh như băng. Lúc nhìn , có ôn nhu, có chăm sóc, có lười biếng, nhưng cũng có loại thâm tình nhiều năm khiến người ta thể tưởng tượng.

      cười: " sao?"

      " ." , "Em nhớ đó là ngày 10 tháng 2 đúng hay ?"

      Trình Mục Dương ngạc nhiên.

      cúi đầu, chóp mũi trượt từ trán xuống mũi, môi, cằm, cuối cùng dừng ở cổ họng. Có thể cảm nhận được mạch đập của cũng như nhìn thấy dấu răng cổ: "Trước khi đến sân bay, tìm khách sạn hay chỗ nào đó, hay ngay tại trong xe này cũng được, muốn em."

      "Sắc quỷ." Giọng của như là trong hàm răng phát ra.

      " chỉ là sắc quỷ, còn là ác quỷ." Trình Mục Dương tươi cười đáp lại, "Sau khi chết nhất định đến ngục A Tỳ [1], vĩnh viễn siêu sinh. Cho nên, chỉ có đời kiếp này triền miên cùng em. đời kiếp này, em có thể cự tuyệt sao?"

      cười, tay vươn ra sau lưng vuốt ve vết thương của .

      người phụ nữ nào có thể từ chối người đàn ông, luôn dùng những từ ngữ tự nguyền rủa bản thân như vậy để miêu tả si mê của đối với . cảm thấy tồn tại của Trình Mục Dương chính là số kiếp của bản thân.

      Hơn nữa là, vạn kiếp bất phục.

      Từ lời của hai kia, Kyle biết thêm được số tin tức.

      Hai này là phóng viên quốc đưa tin về cuộc tổng tuyển cử. Trong lúc cuộc tổng tuyển cử gay cấn lại có người đưa ra tin đồn, người có khả năng lớn nhất nắm giữ chiếc ghế tổng thống chính là người của gia tộc lớn nhất đảo Miên Lan – tộc Khăn An Cư [2].

      Vì muốn thu được tin tức chính xác, hai phóng viên này cùng với hơn năm mươi phóng viên khác đều đến đảo Miên Lan. Mục đích là muốn phỏng vấn gia tộc này cùng với gia tộc đối địch.

      Sau đó, lại bị bắt cóc giết hại.

      Theo lời hai , hơn năm mươi người kia đều chết, chỉ có hai bởi vì tới muộn nên mới trốn thoát được.

      Cũng may mắn, các gặp Kyle.

      Nam Bắc hiểu biết lắm về Philippines, nhưng Kyle lại hiểu rất . trấn an hai phóng viên, viết bức thư ngắn gọn, sau đó cho hai binh sĩ cung lái xe xuống xe đưa hai trở về nơi đóng quân, tìm người bảo vệ họ trở về nước.

      Binh lính cùng lái xe nhận được nhiệm vụ này vô cùng vui vẻ.

      Trải qua cuộc ác đấu lúc nãy, Trình Mục Dương cùng Kyle đối với bọn họ mà , thậm chí còn đáng sợ hơn tổ chức khủng bố.

      Tay phải Trình Mục Dương vẫn trong thời kì dưỡng bệnh, lúc nãy lại dùng súng nên vết thương tái phát.

      Cho nên, Kyle cùng Nam Bắc thay phiên nhau lái xe.

      "Ở Philippines này toàn là gia tộc chính trị." Kyle thấy phiền phức mà cung cấp thêm thông tin cho Nam Bắc, cũng xem như là tiêu khiển trong lúc lái xe nhàm chán, "Trong nước có hơn mấy trăm gia tộc, chiếm cứ hầu hết quyền lực xã hội. Tộc Khăn An Cư tại đảo Miên Lão, có thể là lấy thúng úp voi...Lấy thúng úp voi, câu này có đúng ?"

      Nam Bắc cười: "Tiếng Trung của rất tốt."

      "Đương nhiên, gia tộc này kém xa so với bốn gia tộc của hai người, hoàn toàn tự do ngoài biên giới. "Kyle từ trong túi lấy ra điếu thuốc, tự mình châm rồi hút ngụm, "Tộc Khăn An Cư rất coi trọng quyền lực cho nên làm như vậy cũng có gì khó hiểu."

      "Chỉ vì vậy mà giết tất cả phóng viên sao?"

      "Quốc gia này nhiều đảo lắm, đại đa số đều trong trạng thái vô chính phủ, ai đến giành quyền lực trước, người đó chính là quốc vương. Cho nên dù là tuyển cử tỉnh trưởng hay thị trưởng, hay chỉ là tuyển cử chức vụ nho , đều phát sinh các kiện bạo lực." Kyle nhún vai, "Tôi đoán, những phóng viên này hẳn là phóng vấn gia tộc đối địch với tộc Khăn An Cư nên dẫn đến tai họa này."

      thế giới này, tại mỗi góc đều có mỗi nét văn hóa khác nhau.

      nghe xong thấy những phóng viên này đáng thương khi bị quấn vào vòng mưu sát vì quyền lực này.

      Xe chạy 10 phút, Kyle bỗng nhiên đạp phanh lại.

      Hình ảnh trước mặt, vượt ra ngoài tưởng tượng của họ. Bọn họ từng nghĩ qua con đường này nhất định xảy ra rất nhiều cố, nhưng hình ảnh này là quá mức. Máu lênh láng, so với cuộc chiến lúc nãy của họ còn tàn khốc hơn, hơn nữa, còn có người già, phụ nữ và trẻ em. Rất nhiều người có lẽ trải qua vũ nhục, thân thể trọn vẹn.

      Khi bọn họ tới nơi còn có xe cảnh sát địa phương.

      Bởi vì họ điều khiển xe jeep của quân đội, lại có giấy thông hành của người chỉ huy, nên cảnh sát địa phương xem xét giấy thông hành rồi bọn họ chờ để xác thực. Nhanh chóng có người cảnh sát chức tước có vẻ lớn, thông qua cửa kính xe đưa di động cho Trình Mục Dương.

      Điện thoại reo.

      Trình Mục Dương rất ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp điện thoại.

      Toàn bộ quá trình trò chuyện lâu, biết Trình Mục Dương những gì. cắt đứt điện thoại, trả lại cho vị cảnh sát kia, sau đó vuốt cằm : "Tôi cao hứng, có thể nhận được lời mời tham gia yến hội đêm nay của gia tộc Khăn An Cư."

      Đó là hình ảnh rất quỷ dị.

      để trần nửa thân , toàn thân là vết thương, lại có vẻ sảng khoái như là khách quý của đại gia tộc. Trình Mục Dương chớp mắt cái, toàn thân là lạnh lùng của quý tộc Đông Âu.

      Nam Bắc cùng Kyle đều kinh ngạc.

      Nhưng cả hai biểu lộ mặt, bọn họ biết, nếu Trình Mục Dương quyết định, khẳng định tình có biến chuyển, hơn nữa là biến chuyển rất quan trọng.

      Sau khi xong, cả ba người rất ăn ý mà im lặng, làm theo sắp xếp của người cảnh sát kia.

      Rất nhanh liền có người lái xe dẫn đường cho bọn họ đến gia tộc Khăn An Cư.

      Kyle hỏi, Nam Bắc hỏi, cũng .

      Xe chạy mãi vào đến khu vườn sau cánh cổng lớn, phong cảnh ngoài cửa sổ trở nên ấm áp lạ thường. Dọc theo đường con sông rộng lắm, bốn phía trồng đủ loại quả dừa cùng mía. Cũng bởi vì những loại quả này mà trong khí đều thơm ngát mùi thực vật.

      Hệ sinh thái trong khu vườn này hoàn hảo.

      Thậm chí còn phảng phất phong cách thực dân Tây Ban Nha.

      Kiến trúc xa xa, giống như bức tranh thời Trung Cổ.

      Khi bọn họ xuống xe có rất nhiều người nghênh đón, ăn mặc cũng rất trang trọng. Ngược lại dáng vẻ của ba người họ có chút buồn cười. Nam Bắc nhìn thấy A Mạn đứng sau đám người, chớp mắt liền hiểu được vì sao Trình Mục Dương lại đồng ý đến đây.

      Tất cả việc này là do A Mạn sắp xếp.

      Lúc nhận ra mọi việc, bỗng nhiên có Đông Âu xinh đẹp nâng váy đến phía Trình Mục Dương. Sau đó ôm cái đồng thời dùng tiếng Trung trúc trắc của mình kêu tên : "Trình."

      Chỉ chữ.

      Trong lòng Nam Bắc có biết bao nhiêu cảm giác.

      Có vui mừng, chờ đợi, chờ đợi cùng lo lắng.

      Thậm chí, còn có bất mãn.

      tay Trình Mục Dương vỗ vào sau lưng kia cười cười.

      "Xin chào." kia chuyển sang tiếng chuyện với Nam Bắc, "Tôi là Catherine (Phiên hán Việt là Khách Thu Toa, vốn là Cachiusa, tên gọi thân mật của các Nga tên Catherine. Mình giữ nguyên tên nước ngoài, thích cái tên phiên dịch Khách Thu Toa lắm, hehe) là bạn của Trình, bạn rất nhiều năm." Giới thiệu ngắn gọn nhưng lại khiến Nam Bắc buồn cười. Rất khó khăn mới biết được Nga thứ hai, sao lại có tên giống nhau chứ, đây là trùng hợp sao ( bạn cùng phòng người Nga của Nam Bắc cũng tên là Catherine)?"

      Nhưng mà nụ cười của trong mắt kia lại trở thành đùa cợt.

      Hơn nữa, hình ảnh của Nam Bắc nay dám khen tặng. Trải qua đêm bôn ba, giống Trình Mục Dương cởi trần nhưng cũng kém phần chật vật.

      Thậm chí người còn có mùi máu tươi.

      Mọi người đến đại sảnh.

      Trình Mục Dương vẫn dùng tiếng Philippines chuyện với chủ nhân. kia, dường như cũng là bạn bè với chủ nhân, ngừng mỉm cười chuyện với họ.

      Ngược lại, Nam Bắc lại bị lãng quên.

      nhớ tới, khu vườn đẹp như vậy nhưng khắp nơi đều có thi thể, đối với những người ở đây cũng có hảo cảm nên chỉ im lặng bên cạnh Trình Mục Dương.

      Qua lát, A Mạn tiếng động đến bên cạnh , giọng : "Nghe hiểu, cũng chuyện, bằng để tôi mang tắm nước ấm." Nam Bắc cười, thấy rất cảm kích, theo A Mạn rời .

      A Mạn mang lên căn phòng ở lầu 3, có phòng tắm rất lớn.

      Bồn tắm này, ước chừng có thể chứa đến ba, bốn người.

      A Mạn hai câu, hai Phillippines liền giúp Nam Bắc chuẩn bị nước tắm, còn có những đóa hoa, khiến người ta cảm thấy như ở thiên đường. A Mạn giọng chuyện với , hỏi về cuộc sống hơn mười mấy ngày qua. Nam Bắc mỉm cười, chỉ như trở về cuộc sống nguyên thủy. A Mạn cười, sờ sờ mái tóc đen dài ẩm ướt của : "Em trai tôi, nhất định rất đau lòng vì ."

      Trong hơi nước lượn lờ, Nam Bắc mệt mỏi nhắm mắt, cười cười, chuyện.

      "Catherine cùng lớn lên với cậu ấy từ năm mười tuổi, vẫn luôn thích cậu ấy." A Mạn tiếp tục giải thích với , "Lần này, nhờ vào giúp đỡ của ấy mới có thể giúp ba người vào đây. Nhưng mà lúc nãy trong điện thoại tôi chuyện này với cậu ấy, sợ cậu ấy từ chối. chắc cũng biết, CIA giăng lưới tại Philippines, nếu có gia tộc Khăn An Cư giúp, cậu ấy tuyệt đối thể đến sân bay."

      Lời của A Mạn, rất có đạo lý.

      Cho nên, Nam Bắc cũng gì.

      Dòng nước ấm chảy ngừng, nhiệt độ ổn định.

      thậm chí muốn dựa vào bồn tắm mà ngủ, bỗng nghe được tiếng mở cửa, nhưng cũng lười mở mắt. Cho đến khi cảm giác được có người bước vào bồn tắm, tay ôm hai bên sườn của , lúc này Nam Bắc mới nheo mắt nhìn .

      Có mùi rượu mạnh.

      đúng là tửu quỷ, vất vả mới thoát khỏi khu người Hồi, liền như cá gặp nước.

      Hơi nước bốc lên, khiến làn da trở nên mờ ảo rất đẹp.Trong ánh mắt của có men say, cũng có tình dục.

      cười, tựa đầu tay trái của : "Nơi này, vẫn tốt hơn rất nhiều là ở khách sạn hay ở xe."

      " đúng."

      "Em rất ngạc nhiên, sao có thể bỏ được những người kia đến tìm em?"

      "Ghen tị sao?" Giọng của pha thêm men rượu, cực kỳ mê người.

      " chút."

      "Có thể nhiều hơn chút ?" cười, "Như vậy rất vui vẻ."

      "Thực ngây thơ. Được rồi." cũng cười, "Nhiều chút."

      Thân thể của dán sát vào người , vẫn mặc quần dài xuống nước.

      Vải quần ướt sũng, ma sát làn da của Nam Bắc khiến có chút thoải mái. Trình Mục Dương nhanh chóng cởi quần dài, nhịn thở lặn xuống nước nhàng cắn ngực của .

      Dưới sức nước, càng làm cho cảm xúc tăng lên.

      nhịn được đẩy ra, lại bị tóm xuống nước, môi hôn môi.

      Ở dưới nước có dưỡng khí, tiến vào , cho cơ hội từ chối. Mãi cho đến khi khuôn mặt Nam Bắc chuyển hồng, muốn ngất , mới ôm nổi lên.

      "Vừa rồi có suy nghĩ..." liếm môi , thấp giọng : "Nếu thả em về, em có thể gả cho người khác hay ? Khi gặp lại, em có thể thành vợ của người nào đó hay ? Ví dụ như, Thẩm Gia Minh?"

      Nghe lời của , Nam Bắc bật cười.

      Có người đàn ông nào ở bên trong cơ thể người phụ nữ lại bắt đầu hoài nghi ta có thể trở thành vợ của người khác hay ?

      " ." nhớ tới lúc nãy Trình Mục Dương ôm Catherine có chút giận , "Ít nhất phải là Thẩm Gia Minh." Giọng của chưa kết thúc, ôm thắt lưng , trằn trọc trong thân thể , để Nam Bắc có cơ hội chuyện.

      Người tự tin như vậy, bỗng nhiên lại như người đàn ông mới lần đầu, ghen tị với đoạn tình cảm đơn thuần ngắn ngủi kia của .

      Chỉ là như vậy, thể giận .

      Trong cuộc đời, lần đầu tiên, muốn trở về Uyển Đinh, trở về gia đình mà luôn thương nhớ.

      ***

      Chú thích:

      [1] A Tỳ địa ngục là 1 trong mười địa ngục. Theo quan niệm đạo Phật, đây là địa ngục đau khổ nhất, nơi các tội nhân bị hành hạ liên tục. Ngục này rộng lớn nhưng chung quanh đều là lửa cháy hừng hực. Trong địa ngục này có các hình phạt tương ứng theo tên: Địa ngục bò cạp, địa ngục rắn độc, địa ngục giác định thủ não, địa ngục tôn phong, địa ngục quạ ăn, địa ngục mưa kim.

      [2] Tộc Khăn An Cư là phiên Hán Việt, tên tiếng là Ampatuan, mình tìm hiểu tại Philippines cũng có gia tộc chính trị như thế này cũng gọi Ampatuan, biết có phải tác giả đến gia tộc này . Nếu thích các bạn có thể tìm hiểu thêm tại đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :