1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đời một kiếp - Mặc Bảo Phi Bảo (47 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 15 - SÒNG BẠC MYANMAR 3
      Hai người chuyện.

      trẻ của Chu gia ôm cậu bé vào sòng bạc.

      Cậu bé kia mấy ngày nay thấy Nam Bắc cũng đặc biệt thích , vén rèm bước vào, vỗ vỗ chân Nam Bắc. cười ôm cậu bé đặt cái bàn.

      "Cha em , vừa rồi chị vì Myanmar mà làm ầm ỹ?"

      Đứa bé trai bốn năm tuổi, dáng vẻ rất chững chạc.

      "Đúng vậy." Nam Bắc tươi cười nhìn Trình Mục Dương, sau đó nhéo cái mũi cậu bé. "Cha em còn gì?" Cậu bé nhún nhún vai: "Cha , những người trẻ tuổi nay hiểu phép tắc."

      Nam Bắc cười lên tiếng: " chữ cũng sai?"

      " chữ sai." Cậu bé "Em đặc biệt nhớ kỹ để đến cho chị nghe."

      Nam Bắc nắm tay cậu bé trong tay mình, : "Chị với em chút chuyện thú vị." Cậu bé vuốt cằm, nâng khuôn mặt nhắn nhìn . "Ở đất liền có rất nhiều nhà giam, bên trong nhốt toàn người xấu. Nhưng em có biết, người xấu cũng chia thành năm, bảy loại." Nam Bắc giọng dỗ cậu bé. "Ở nơi này, những người xấu phải hầu hạ người khác hoặc là bị người ta làm nơi trút giận."

      "Như vậy." Cậu bé nhíu mi, "Bọn họ phân chia cấp bậc như thế nào?"

      "Bắt nạt phụ nữ, hình phạt chính là bỏ tù, những người đàn ông bắt nạt phụ nữ chính là những kẻ yếu."

      "Bắt nạt phụ nữ?"

      Nam Bắc chỉ chỉ Trình Mục Dương: "Ví dụ như ấy, ấy rất thích chị, muốn hôn chị, nhưng chị đồng ý, ấy lại nhất định muốn hôn. Bắt nạt phụ nữ chính là như thế."

      Trình Mục Dương nhướng mày, tiếng động nở nụ cười.

      "Cho nên, phải nhớ lời chị ." Nam Bắc lấy tay nhàng nắm mũi cậu bé. "Vĩnh viễn được bắt nạt kẻ yếu, nhất là phụ nữ. Nếu có người vi phạm nguyên tắc của em, vì bảo vệ những người xung quanh, em phải tiêu diệt hoàn toàn kẻ xấu đó."

      Lời này xong, ngay cả mẹ của cậu bé cũng cười rộ lên, khen dạy dỗ rất khéo léo.

      kia thoạt nhìn trẻ, Nam Bắc tùy tiện hai câu, lại phát tuổi của ấy chỉ mới mười chín. Chẳng qua vì mặc trang phục truyền thống, lại ôm con trai, đương nhiên trông có vẻ già hơn chút.

      Hai người nhanh chóng rời sòng bạc.

      Phòng Trình Mục Dương, nằm cuối hành lang tầng năm. Tay lớn hơn tay rất nhiều, gắt gao ôm . Hai người từ lúc vào thang máy ngừng hôn môi. Tay đêm nay vì mà giết người, thậm chí vì có thể gặp phải phiền toái cần thiết.

      nghĩ, nợ rất nhiều.

      Trình Mục Dương xoay người mở cửa phòng, tránh qua bên bước vào.

      Tay đóng cửa lại, ấn chốt mở đèn, sau đó lại nắm tay .

      Rèm trong phòng đều là loại ngăn cách ánh sáng, cho nên dù giữa trưa, trong phòng vẫn tối đen. Trong bóng tối, mọi giác quan đều nhạy cảm gấp đôi, tay đem ôm vào trong lòng: "Bắc Bắc."

      "Hư..." Nam Bắc giọng , " được , để em ."

      an tĩnh lại.

      "Em là ai?"

      "Nam Bắc."

      "Chúng ta quen nhau thế nào?"

      " Quốc lộ E40 tại Bỉ, chúng ta cùng ngồi ghế sau của ôtô, sau đó." Trình Mục Dương trả lời vấn đề của , "Em vì né tránh , mình xuống xe, gặp bắn nhau. Sau đó, cứu em."

      "Ai né tránh ?" Nam Bắc dở khóc dở cười.

      " phải sao?" Trình Mục Dương trượt tay từ lưng xuống, nâng thắt lưng của lên: "Còn suy nghĩ gì?"

      rất thông minh.

      Ngay từ lúc bắt đầu, mỗi lần tránh né, mỗi lần muốn lui sau, đều hiểu .

      "Được, được." Nam Bắc nhìn vào ánh mắt , "Nhớ , em là Nam Bắc, chúng ta quen nhau ở Bỉ. Cùng ở với phải là Nam Bắc của Uyển Đinh, vĩnh viễn phải."

      Lời mơ hồ, nhưng ý tứ rất ràng.

      Em thích , em và ở cùng chỗ, nhưng bản thân em bao gồm toàn bộ lợi ích gia tộc của em.

      "Em đối với , cho đến bây giờ em đều liên quan đến Uyển Đinh." Trình Mục Dương cúi đầu. " chỉ biết Nam Bắc thiếu thẻ bạc khi nãy, Nam Bắc bị bắn vào cánh tay mà khóc hỗn loạn."

      "Trình Mục Dương ——"

      Nam Bắc muốn chạm vào , nhưng cánh tay lại bị bắt lấy. Độ mạnh yếu rất chính xác, triệt tiêu lực của nhưng khiến bị thương.

      thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm nóng bỏng của lòng bàn tay .

      "Em trước kia chịu bao nhiêu cực khổ? Mới có thể tự tin như vậy né tránh con dao kia?" Tay di chuyển nắm lấy tay , năm ngón tay đan vào nhau, bắt đầu hôn trán, hai má rồi xuống dưới chút, giọng : "Phơi nắng mặt hồ mấy giờ bị thương, trúng đạn liền khóc. Nếu trai em, nhất định để em chịu những tổn thương này."

      "Đó là lần đầu tiên." Nam Bắc giọng , "Em biết là đau như vậy, hơn nữa khi đó em vẫn có tin tức của trai, cứ nghĩ ấy chết."

      Rất kỳ quái.

      Lần đó khóc rất to. Có lẽ, tại Bỉ khi đó, cũng phải là Nam Bắc chân chính. Có lẽ, nếu còn Nam Hoài, cũng còn là chính mình.

      "Bắc Bắc?"

      "Vâng."

      đứt quãng hôn môi , dẫn lên nhiệt tình của hai người: "Bắc Bắc?"

      lại dạ, hai má nóng lên.

      "Bắc Bắc?"

      Trình Mục Dương lần thứ ba kêu tên của .

      Thanh lưỡng lự.

      nhắm mắt lại, cúi đầu, ừ tiếng.

      Từ lúc ban đầu khi gọi tên , đều có thói quen được đáp lại. Mặc kệ là ánh mắt hay tiếng đáp của , đều lặp lặp lại để chứng thực.

      Rất kỳ quái.

      Lại làm cho người ta có cảm giác thỏa mãn.

      Trong bóng đêm, bọn họ dựa vào vách tường, hôn nhau.

      Tay làm thể tránh thoát. Đôi tay vì nổ súng kia, giờ phút này ôn nhu tiến vào trong áo sơmi, lưu luyến ngực và bụng của . Trình Mục Dương nhàng dùng chân để ở vách tường, đặt ngồi vững đùi mình, ngón tay chôn chặt vào sâu trong cơ thể .

      hỗn loạn, đau đớn, Nhưng loại đau đớn này kịch liệt, giống như cơ thể bị thiêu cháy. cắn chặt bả vai Trình Mục Dương để bản thân phát ra thanh rên rỉ. Nhưng hiểu , chậm rãi liếm lỗ tai hỏi: "Đau sao?"

      Nam Bắc cúi đầu đáp lời.

      Bỗng nhiên có thanh rất , là thanh của kim loại.

      Trình Mục Dương rời tay khỏi thân thể , từ trong túi quần lấy ra chai rượu màu bạc, dùng răng nanh mở bình, chính mình uống ngụm lớn. Nam Bắc mê mang nhìn , cho đến khi dùng ngón tay ẩm ướt nâng cằm lên, đem rượu trong miệng truyền sang miệng .

      Hương vị cồn đậm đặc, bị sặc đến chảy nước mắt.

      "Đồ khốn."

      "Tiếp tục mắng." cười, lại tiếp tục mớm rượu cho , đầu lưỡi dây dưa đầu lưỡi, khiến thể thở.

      "Trình Mục Dương, là đồ khốn, từ đầu đến đuôi là đồ khốn ——"

      thanh xé vải, áo ngực của bị mở ra, tay còn ôn nhu nữa. Hương vị cồn vẫn lan tràn trong miệng. "Tiếp tục mắng."

      Trong thanh , ý cười tràn đầy.

      ràng là đồ khốn. lại căn bản thể kháng cự.

      Chỉ là thân kề cận ma sát như vậy bị tra tấn đến thần trí tỉnh táo.

      Cuối cùng rốt cuộc cũng tháo bỏ quần áo của , tay ôm , sau đó cởi quần dài của mình, đồng thời vén rèm cửa sổ lên, toàn bộ quá trình, nụ hôn bị gián đoạn.

      Nam Bắc nhắm mắt, cảm giác được ánh sáng chiếu vào toàn bộ căn phòng.

      mơ mơ màng màng cắn bờ môi : " cần mở cửa, bật đèn ." Phòng đối diện bể bơi, nếu có người xuất , nhất định thấy những hình ảnh này.

      " có ai, có người canh ở bên ngoài." Trình Mục Dương giọng lừa gạt , "Bắc Bắc, mở to mắt."

      Là ánh nắng, phải ánh đèn.

      Cho nên là có độ ấm, độ ấm nóng rực.

      híp mắt, mơ hồ nhìn mắt , đôi mắt nâu kia tràn đầy tình dục, xinh đẹp đến thực. đến bây giờ chưa từng cho biết, lần đầu tiên nhìn ánh mắt , cảm thấy chính là chàng trai đơn thuần.

      Lạnh lùng, lại thiện lương.

      Mồ hôi ngừng chảy xuống dính vào làn da hai người.

      Trình Mục Dương đưa lưng về phía ánh mặt trời, đem hai tay của đặt vai , nâng chân lên, chậm rãi tiến vào, môi lại ngăn chặn mọi rên rỉ của .

      "Ôm chặt ." thấp giọng cầu , "Bắc Bắc, ôm chặt ."

      khoảng thời gian, ôm chặt , im lặng chờ đợi thích ứng .

      Thân thể , bao vây mọi tư duy của . Nam Bắc giãy dụa được, chỉ có thể chậm rãi quen với có mặt của trong cơ thể .

      Thích ứng với động tác xé rách của , lần lại lần thân thể bị xỏ xuyên. Đau đớn lan tràn trong huyết mạch, cồn sáu mươi độ lại khiến có sức lực giãy dụa, thân thể bởi vì ngừng chiếm giữ mà trở nên mềm mại.

      Toàn bộ quá trình, Trình Mục Dương đều im lặng nhìn Nam Bắc, tay chưa bao giờ rời khỏi thân thể . Mồ hôi ngừng chảy xuống, giọt mặt đất. Hai người từ hành lang đến giường, hạ thân vẫn gắt gao kết hợp, thắt lưng gấp khúc thừa nhận chiếm hữu cùng với ra vào của .

      " rất nhớ em."

      nặng nề mà thở hổn hển. Cuối cùng, dùng môi hôn lên ánh mắt nhắm chặt của , "Vẫn luôn nhớ em."

      Ánh mặt trời chói chang đốt cháy . Hai người nằm giường hỗn loạn, đồng thời đạt đến cao triều.

      là bị rượu của làm say khướt.

      Cuối cùng, trong cảm giác mông lung thấy mang vào phòng tắm, dưới vào hoa sen giúp tẩy rửa. Ngón tay thon dài cẩn thận tỉ mỉ lau chùi toàn thân.

      "Khát nước..." Nam Bắc cọ cọ thân thể .

      Tay Trình Mục Dương nâng thắt lưng , bởi vì động tác này của mà thân thể lại có phản ứng.

      "Khát..."

      "Muốn uống nước?"

      "Vâng."

      "Tắm xong rồi uống, được ?"

      "Khát."

      Uống rượu nồng độ quá cao khiến khát nước nghiêm trọng.

      Hơn nữa lại đứng dưới dòng nước, nghe tiếng nước chảy, khát càng khát hơn.

      chưa bao giờ biết, ở trạng thái này làm nũng, đối với Trình Mục Dương có bao nhiêu dụ hoặc. đem đặt trong bồn tắm lớn, nửa thân quỳ dươi đất hé miệng ngậm ngực .

      "Trình Mục Dương, khát." Nam Bắc vỗ vỗ lưng của , bởi vì chợt dùng sức mà run rẩy, "Em muốn uống nước...Uống nước trước, uống nước xong....Lại làm..."

      khát muốn chết.

      Tóc dài phân tán trước ngực, tay quấn quanh thắt lưng Nam Bắc, để ý đến kháng nghị, tách hai chân ra lại đem chính mình đẩy vào.

      Nam Bắc cúi đầu rên rỉ, cả miệng khô khốc, trong lòng lại bị châm lửa.

      gian hẹp như vậy, bị dồn vào góc của bồn tắm, ngừng thở hổn hển. Cuối cùng nhịn được nghiêng đầu dùng lưỡi hứng lấy nước từ vòi sen.

      "Ngoan, Bắc Bắc, ngoan." Trình Mục Dương ngừng ra vào, thanh khàn khàn dụ dỗ, " được uống."

      dùng tay xoay mặt lại, dùng môi mình nhàng chạm vào môi , thân thể vẫn ngừng lại.

      Đợi đến khi tắm rửa xong mang đến giường, Nam Bắc say khướt ngủ trong lòng . Trong mơ hồ, Trình Mục Dương cho uống ba ly nước đá. Nhưng lúc tỉnh lại, miệng lưỡi vẫn khô như trước.

      Trong phòng có ai.

      là hoàng hôn. ghé mặt vào vải bông mềm mại của ga giường, nhìn về chân trời xa xa mặt biển. Trong mũi tràn ngập hương vị của hai người, dù qua ba, bốn giờ nhưng nó vẫn nồng đậm như cũ.

      Từ lúc sinh ra, biết có số chuyện là thể thay đổi.

      Sinh ra trong gia tộc đặc biệt như Nam gia, biết, đen là đen, vĩnh viễn thể xóa thành màu trắng, bước vào thế giới này, cái tên của khiến mọi người e ngại. Vì thế, chỉ cái nhíu mi của mình, chỉ câu ngắn ngủi, liên lụy đến thù hận mấy đời, dây dưa vĩnh viễn.

      Có lẽ trước mặt đơn giản chỉ là ly nước.

      Mà nguồn gốc của nó có thể là máu của ai đó.

      Thời khắc gặp Trình Mục Dương, tuyệt đối nghĩ chàng trai ôn nhu đơn thuần. từng nghĩ, chỉ phù hợp thuộc về nước Bỉ, quốc gia nhiều mưa kia, thuộc về phòng thí nghiệm, hay thuộc về các hạng mục nghiên cứu khoa học. Chưa bao giờ nghĩ đến, thuộc về thế giới hắc đạo này.

      biển, mặt trời lặn, trời tối đen, gần tám giờ.

      Đêm nay là ván bài thứ hai. Ban ngày chỉ ăn qua chút đồ ăn, bây giờ chắc ngồi chiếu bạc. Đối mặt với ai đây? Con trai lớn của Thẩm gia, hay người nào của Chu gia?

      Trình Mục Dương.

      Trình Mục Dương.

      Là ánh mắt trời chậm rãi lặn xuống, trong đầu vẫn mờ mịt, lặng lẽ ngồi xuống.

      Màn đêm buông xuống, ván bài bắt đầu, có lẽ nên xem chút. Dáng vẻ ngồi chiếu bạc của Trình Mục Dương.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 16 - VÁN BÀI THẮNG THUA 1
      Ván bài tối nay được tổ chức bên trong rạp hát.

      Bởi vì trò khôi hài ban ngày, khi xuất , rất nhiều người chú ý đến.

      Trình Mục Dương mới từ chiếu bạc đứng dậy, mặc áo đơn giản màu rám nắng, quần tây, gương mặt phản xạ ánh đèn vàng càng trở nên tuấn cực kỳ, như là nhà quân phiệt (người nắm sức mạnh về quân đội hay vũ khí) ra từ trong tranh thủy mặc (là tranh được vẽ bằng mực nước lụa).

      Nam Bắc dựa vào lan can cầu thang gỗ, ánh mắt mềm mại nhìn .

      Nhìn cho đến khi đến bên cạnh, lấy tay chạm vào gương mặt : "Vẫn còn khát sao?"

      "Khát." nhàng nhướng mày, "Còn có đau đầu."

      "Chỉ có đau đầu?" Trình Mục Dương tâm tình vô cùng tốt, cánh tay chống tại cầu thang, vui đùa cùng .

      Nam Bắc để ý tới : "Thắng sao?"

      "Thắng." Trình Mục Dương giọng , "Đại sát tứ phương."

      liếc cái, khuôn mặt nóng bừng.

      Hai người theo cầu thang gỗ uốn lượn đến lầu ba, vào căn phòng lớn nhất, cửa đóng kín.

      Hai người ăn ý, duy trì khoảng cách thích hợp, mọi người khó có thể biết, bọn họ có quan hệ bình thường.

      Điều ngoài ý muốn là, đêm nay có ông Thẩm.

      Lúc này ngồi khoanh chân chơi cờ lại là người đàn ông trung niên của Chu gia. ngẩng đầu nhìn Nam Bắc, mời ngồi trước mặt: "Đến đây, chơi với tôi ván."

      Nam Bắc quét mắt, cầm lên quân trắng đặt lên bàn cờ.

      "Nghe gần đây quân nổi dậy Myanmar liên minh cùng Nam gia, tuyên bố muốn tiêu hủy ma túy toàn thế giới?" Chu Sinh thuận miệng hỏi , bình thản đặt xuống quân cờ màu đen.

      Nam Bắc dạ, nâng cằm nhìn bàn cờ: "Đây là vì muốn tốt cho bọn họ. Quân nổi dậy này nằm đầu tiên trong danh sách truy nã của quốc tế, nếu làm vậy, sợ chỉ có hai kết cục."

      "Hai kết cục?"

      "Bị nước Mỹ dẫn độ hoặc là bị chính phủ Myanmar giam giữ đến chết." Nam Bắc thản nhiên , "Hai trùm ma túy lớn nhất Myanmar là Khun [1] Sa cùng Bành tướng quân, bọn họ từng có chính quyền của riêng mình, thậm chí còn có mối quan hệ hòa hảo với chính phủ. Đáng tiếc, buôn bán ma túy vẫn là việc rất mẫn cảm, thể dễ dàng được chấp nhận."

      Chu Sinh vuốt cằm: "Myanmar quá , tuy có tiền, nhưng đủ phạm vi để nuôi dưỡng thế lực."

      "Đúng vậy." Nam Bắc tiếp nhận ly trà từ tay phục vụ, liếc mắt nhìn Trình Mục Dương, lúc này rất chăm chú nhìn ván bài sau bức rèm, "Thời điểm lớn mạnh nhất của bọn họ, quân đội cũng chỉ có mấy vạn người, người ít, phạm vi thế lực lại ."

      đối với Myanmar rất quen thuộc, càng càng ràng.

      Chu Sinh cùng với vài người rất chăm chú lắng nghe.

      Đứa bé trai bốn năm tuổi kia, vẫn tựa vào người .

      biết vì sao Chu Sinh lại nhắc đến chuyện của Nam Hoài.

      Thậm chí trong tiềm thức, muốn nhiều lời về chuyện của , càng sâu, ít hay nhiều liên quan đến CIA. tin tưởng, đối với hợp tác của Nam gia cùng với CIA, Trình Mục Dương chắc chắn cũng biết.

      Thế nhưng vẫn im lặng, vì thế, trừ khi mở miệng, nếu nhắc đến việc này.

      Nam Bắc uống trà, sờ sờ cái trán cậu bé: "Kỳ thực, trong nội bộ của những ông trùm thuốc phiện này, việc nghiêm cấm sử dụng ma túy được áp dụng rất nghiêm khắc, ai vi phạm đều bị xử bắn. Nếu chính quyền Âu Mĩ có thể đối với nhân dân của mình có quyết đoán này, hà tất phải sợ Tam Giác Vàng?" xong, như nhớ ra điều gì, cười rộ lên: "Đôi khi nghĩ lại, người Nga cùng người Mĩ hợp tác chế tạo bom nơtron [2], so với thuốc viện có tốt hơn bao nhiêu đâu. Vũ khí cùng thuốc phiện, cái là bị bức bách mà chết, cái là tự nguyện tìm chết, khác nhau lắm."

      Trình Mục Dương nghe đến "Nga", nhàng quay đầu, như có như cười với .

      biết chỉ mạnh mồm, cảm thấy thú vị.

      "Cho nên." Chu Sinh hạ xuống quân cờ đen, rốt cuộc cũng chuyển đề tài. "Nam gia có thể đối xử tử tế với kẻ địch, giống như loại đuổi tận giết tuyệt. chút ân oán, nhất định phải giải quyết hoàn toàn. Chuyện của Ngô tiểu thiếu gia sáng nay, tôi cũng có nghe mọi người qua. Đêm nay ông chủ Trình ngại đại khai sát giới, đuổi tận giết tuyệt người Ngô gia, có phải còn vấn đề gì đáng để lo lắng nữa ?"

      ra, Chu Sinh vòng lớn như vậy, chính là muốn nhắc lại chuyện sáng nay.

      Nam Bắc có chút ngạc nhiên. Nhất là việc Trình Mục Dương đuổi tận giết tuyệt đối với Ngô gia.

      đồng thời nhìn nhau.

      Chiếu bạc vừa có người thắng, cả sảnh đều vang tiếng chúc mừng.

      Trình Mục Dương nhàng vỗ tay, phát ra thanh . Qua lát, mới đưa lưng về nơi này mà : "Từ lúc tôi nổ súng, chuyện này còn liên quan đến người khác. Ngô gia nếu cùng tôi có mối nợ máu, giữ lại, đối với tôi có ích lợi gì." Giọng của rất bình thản nhưng kém phần cứng rắn.

      Trình Mục Dương làm việc này, chính là vĩnh viễn giải quyết mối nguy hại về sau. Mà người mở miệng cầu tình cho Ngô gia, lại là chủ nhân của chiếc thuyền này.

      Ly trà trong tay Chu Sinh hơi dịch chuyển, phát ra thanh ma sát với đĩa sứ bên dưới.

      Nam Bắc cầm lấy mấy quân cờ trắng ném vào hộp đựng cờ, bỗng nhiên oán hận vài câu: "Lúc trước tôi có qua với Ngô gia, Myanmar là nơi khỉ ho cò gáy, thích hợp với bọn họ, cuối cùng có bị chính phủ niêm phong cũng đừng trách tôi. Có đôi khi vài câu lại trở thành . Việc niêm phong này tốt lắm, mỗi ngày ở đây đều súng đến đạn , tiền nào có dễ kiếm như vậy."

      Trong lòng vẫn là con trai của Chu Sinh.

      Cậu bé nghe rất thú vị, học theo: "Súng đến, đạn , tiền nào có dễ kiếm như vậy."

      " được bắt chước chị." Nam Bắc vỗ vỗ cái trán của cậu bé, cười rộ lên.

      Cậu bé gì nữa, khí trở nên căng thẳng.

      "Đất liền khí hậu tốt, trị an cũng tốt." Trình Mục Dương phá vỡ ngột ngạt này, đùa với : "Nếu có người muốn tiếp nhận Moscow, Trình Mục Dương cũng cam tâm tình nguyện dâng hai tay."

      Cậu bé nghĩ nghĩ, lại nghiêm trang học vẹt: "Nếu có người muốn tiếp nhận Moscow, Trình gia cũng cam tâm tình nguyện dâng hai tay."

      Cái này, tất cả mọi người đều bị chọc cười.

      Lời của Nam Bắc và Trình Mục Dương, tỏ thái độ của họ.

      Bọn họ có thể tồn tại lâu dài cùng năm tháng, bình an vô , là vì ai có thể thay thế được.

      người nào có thể thay thế địa vị về vũ khí của Trình gia tại Moscow, cũng như ai có thể thay thế địa vị tài chính cùng lực ảnh hưởng của Nam gia tại Đông Nam Á. Mà Chu gia cùng Thẩm gia đều là hai gia tộc có lịch sử lâu đời, danh môn vọng tộc, gốc rễ vững chắc.

      Việc này cũng giống như những năm tồn tại của Mafia, gia tộc dù mạnh đến cỡ nào cũng thể thao túng tiêu diệt các gia tộc còn lại.

      Mà ý nghĩa quan trọng nhất chính là, bốn gia tộc của họ là cộng đồng cùng chung lợi ích.

      cần vì gia tộc khác mà xích mích lẫn nhau.

      "Tốt lắm." Chu Sinh nở nụ cười nhấp ngụm trà: "Cho dù các người muốn tặng, người khác cũng dám nhận. Chỉ sòng bạc ở Tam Giác Vàng đủ để khiến Ngô gia bị tiêu diệt, ai còn dám động đến các mối làm ăn ở biên giới?"

      xong im lặng.

      Chuyện "Ngô gia biến mất", Chu Sinh biết nhưng nhúng tay.

      Toàn bộ ván bài chỉ có 3 trận.

      đem những quân cờ trắng thu dọn, đến nhìn khán đài thấy Tiểu Phong, tất nhiên là có dáng vẻ người mới chơi, mà đối diện đều là những gương mặt thuần thục. Trình Mục Dương ngồi phía sau thấy vẻ nghi hoặc của liền : " có chút mệt mỏi, để Tiểu Phong ngồi thay lát."

      Nam Bắc nghe được biết nên khóc hay cười: " thoạt nhìn, chỉ sợ ngay cả đánh bài cũng biết."

      " từ lớn lên ở Nga, làm sao có thể biết đánh bài." Trình Mục Dương cười cái, nhìn Tiểu Phong lúc này mất phương hướng, cảm thấy rất thú vị, " muốn để thử chút, ba trận thắng hai, ván này thua cũng còn cơ hội."

      Giọng thoải mái, giống như thảo luận đêm nay nên ăn cái gì.

      xoay người: "Em nghe tối qua cũng thắng. Ván bài này chỉ có ba ngày, nếu đêm nay lại thua, như vậy có cơ hội nữa sao." thể hiểu nghĩ gì, "Nếu thua, làm sao?"

      "Em muốn biết?" trầm mặc lát, bỗng nhiên đè thấp thanh , "Chúng ta đánh cuộc, nếu em thắng cho em biết đáp án. Nếu em thua...Phải học câu tiếng Nga theo ."

      "Lại đây?"

      cười: "Đoán xem, trận này là ai thắng?"

      Nam Bắc nhìn dáng vẻ tự tin của , xoay người nhìn dưới lầu, có bốn người ngồi. biết Thẩm Gia Minh rất am hiểu về bài bạc, vốn định Thẩm Gia Minh thắng, nhưng nghĩ lát lại tùy tiện chỉ người khác.

      Kết quả cần cũng biết.

      Là Thẩm Gia Minh thắng.

      Trình Mục Dương từ chiếc ghế dựa đứng thẳng lên, đến phía sau Nam Bắc, hai tay chống hai bên người : "Cố ý để thắng?"

      là thành công.

      Nam Bắc từ chối cho ý kiến, câu dạy lần này rất ngắn gọn. nghe qua hai lần nhớ kỹ. đợi hỏi ý nghĩa, Trình Mục Dương giải thích: "Là 'Em nguyện ý', nhớ kỹ nó, về sau nhất định em dùng đến."

      Em nguyện ý.

      Trường hợp sử dụng câu này cũng nhiều.

      Những câu của luôn làm mềm lòng.

      Nam Bắc cười, tiếng động nhắc nhở : "Đến lượt , trận cuối cùng."

      Trình Mục Dương đặt cằm lên đỉnh đầu : "Bỏ , chúng ta trở về phòng."

      "Tốt, vậy thôi."

      "Được, bây giờ."

      đưa hai tay ra hiệu bỏ cuộc.

      Nam Bắc nhịn được cười, liếc cái: " có biết trong bài bạc có câu ." vươn tay, giúp chỉnh lại cổ áo sơmi, ngón tay dừng lại xương quai xanh của , nơi đó vẫn còn dấu răng, "Trong ván bài sinh tử, đêm có thể khiến mất cả toàn thành. Thẩm Gia Minh từ rất thích trò này, làm tốt, thảm bại dưới tay ấy."

      lo lắng có nên cài lại nút áo ở cổ , Trình Mục Dương dùng tay vỗ vào trán : "Phép khích tướng này đối với rất có hiệu quả." bảo cùng mình xuống lầu, đứng ở nơi gần nhất xem cuộc chiến.

      Nam Bắc cự tuyệt, dù sao hôm nay đến đây cũng chỉ là muốn xem dáng vẻ chiếu bạc của .

      Hai người xuống lầu, ngồi ở vị trí gần chiếu bạc nhất, nhìn Trình Mục Dương ngồi vào bàn.

      đến chiếu bạc, biết cái gì, Thẩm Gia Minh liền phất tay với nhà cái, người đó hơi khom người rồi rời .

      Chẳng lẽ bốn người thay phiên nhau làm nhà cái?

      thấy được bọn họ chơi bài điểm 32 quân [3]. Mỗi người có bốn quân bài trong tay, sau đó tự do lựa chọn hai quân bài nữa, cùng nhà cái so điểm. Hai cơ hội, phải thắng cả hai mới tình là thắng.

      Rất đơn giản, nhưng cũng đơn giản.

      Mấu chốt là phải biết phối hợp bài thế nào.

      Hiển nhiên, Trình Mục Dương rất tinh thông bài này. Chỉ có nhà cái mới có thể ném xúc xắc, theo trình tự phân phát bài cho người chơi.

      kì diệu của loại bài này chính là ở những con xúc xắc.

      Mọi hiểu biết của về việc đánh bạc đều do Thẩm Gia Minh dạy.

      Đổ xúc xắc thế nào, phân biệt cùng phối hợp bài thế nào.

      nhớ , cái học sớm nhất chính là đổ xúc xắc, chính Thẩm Gia Minh dạy . Hai người thường ngồi bãi cỏ chơi, lúc bắt đầu Thẩm Gia Minh muốn lừa gạt hôn mà luôn chơi thắng.

      Sau này tức giận, Thẩm Gia Minh cũng dám bắt nạt nữa, chậm rãi đem cách khống chế xúc xắc, cách nghe thanh của chúng dạy cho . Về sau, còn thắng nữa.

      biết có phải là cố ý nhường hay .

      Từ nơi này, Nam Bắc có thể nhìn thấy hai người họ rất ràng.

      Thẩm Gia Minh hôm nay rất nhã nhặn, mang kính gọng vàng, nhàng dùng tay phải gõ lên bàn: " ngại quá, trận trước là tôi thắng, nên trận này tôi đành làm nhà cái trước."

      " sao." Trình Mục Dương vẫn ngồi dựa vào ghế, im lặng nhìn xúc xắc tay Thẩm Gia Minh, "Thời gian còn sớm, thẻ bạc của chúng ta đủ để chơi cả đêm nay."

      ***

      Chú thích:

      [1] Khun Sa tên là Chang Chi Fu (chữ Hán: 張奇夫, Trương Kỳ Phu; (1993-2007), biệt danh "Hoàng tử Chết", là trùm ma túy, là vua buôn thuốc phiện địa bàn rộng lớn ở vùng Tam Giác Vàng, nơi đây cung cấp đến 60% nhu cầu thuốc phiện của thị trường Hoa Kỳ. Ông cũng là người đấu tranh đòi quyền tự quyết, lập khu tự trị cho dân tộc Shan thông qua việc thành lập nước Cộng hòa bang Shan và là kẻ bị chính quyền Hoa Kỳ truy nã toàn cầu.

      [2] Bom nơtron là dạng bom hiđro, khi nổ, phần lớn năng lượng phát ra trong phản ứng tổng hợp nhiệt hạt nhân giữa đơteri và triti biến thành bức xạ nơtron (chủ yếu là các tia gamma và nơtron, đặc biệt là nơtron nhanh 14 MeV) lớn hơn hàng chục lần so với bom hạt nhân khác. BN là loại vũ khí nhằm tiêu diệt sinh vật và giết người hàng loạt, ít phá huỷ công trình vì tác dụng sát thương của nó chủ yếu do bức xạ xuyên của các nơtron gây ra, còn sóng xung kích và bức xạ quang đóng vai trò thứ yếu.

      [3] Bài này gọi là Pai Gow Tile cũng còn được gọi là Domino Trung Hoa, trò chơi này nặng tính chất truyền thống và dân gian. Đây là trong những loại bài khó chơi hơn nhưng lại lôi cuốn hơn tại sòng bạc. Môn này đánh với 32 quân bài hay domino, mỗi quân mang số điểm. Các quân bài được xoa trộn, xếp thẳng thắn và kinh, đoạn ba hột xúc xắc được tung ra để xác định thứ tự chia quân bài. Quân bài được chia lần lượt bốn quân cho các tay chơi. Người được cuộc là người có tay bài với cặp quân cao điểm nhất. Bạn có thể chơi bài này tại các cơ sở Caesars Entertainment sau đây ở Las Vegas: Caesars Palace Las Vegas và Bally's.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 17 - VÁN BÀI THẮNG THUA 2
      Thẻ bạc của chúng ra đủ để chơi đêm.

      Câu này có nghĩa gì?

      Người ngồi ngoài sòng bạc cúi đầu hâm mộ. Ai cũng biết muốn đổi được thẻ bạc thuyền này cần phải dùng những cái gì để đổi, chỉ sợ nếu là người bình thường, chơi vài ván hết thẻ.

      Màn hình lớn kéo gần đến chiếu bạc.

      Bởi vì ván bài lần này có ý nghĩa rất lớn nên ai cũng chú ý.

      màn ảnh, khuôn mặt Trình Mục Dương được thể rất mạnh mẽ, đối lập với Thẩm Gia Minh thanh tao nhàn nhã. Trình Mục Dương luôn khiến người ta có cảm giác chính là yên tĩnh của mặt biển trước cơn bão. Biết nguy hiểm, nhưng vẫn muốn đến gần.

      Bất luận giây tiếp theo có phong ba bão táp thế nào, giờ khắc này luôn là tĩnh lặng.

      Làm cho người ta yên tĩnh.

      Ván đầu tiên, Thẩm Gia Minh thắng.

      Nam Bắc vẫn tin tưởng, chỉ cần Thẩm Gia Minh làm nhà cái nhất định thắng.

      Đến phiên Chu gia làm nhà cái, bên cạnh Nam Bắc bỗng nhiên có người: "Còn nhớ quy tắc chơi bài này ?" Là cha của Thẩm Gia Minh, Nam Bắc hạ giọng gọi chú Thẩm: "Còn nhớ ít, nhưng quên cũng nhiều." nhàng ra, "Chỉ có thể xem náo nhiệt."

      Cha Thẩm Gia Minh là Thẩm , sinh ra trong doanh trại của dân chạy nạn miền Nam, sau đó mới nhập cư trái phép đến Đài Loan, tòng quân nhiều năm.

      người mang dáng vẻ của quân nhân, thân thể cường tráng, chịu nhiều đau khổ thời thiếu niên, con người ông tránh khỏi trở nên trầm.

      Nam Bắc mặc dù sống tại Thẩm gia sáu năm nhưng gặp qua ông nhiều lắm. Nhưng vì quan hệ giữa và Thẩm Gia Minh nên Thẩm đối với rất tốt.

      Ông nghe Nam Bắc xong, thoáng trầm mặc lát, trầm giọng : "Nếu được đừng quá gần gũi Trình Mục Dương. Xung quanh rất nguy hiểm, chú hy vọng con theo Thẩm gia tế tổ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra."

      Nam Bắc thực kinh ngạc.

      Phải là rất kinh ngạc.

      Ông Thẩm đối với Trình Mục Dương có điểm tán thưởng, vì sao Thẩm lại như vậy?

      "Ông Thẩm của cháu cũng có ý này." Thẩm rất nhanh bổ sung thêm câu.

      màn hình lớn, có thể nhìn thấy những thẻ bạc được ném bàn. Giống như mọi người muốn chơi đêm nay là đêm cuối cùng, nhất là Thẩm Gia Minh cùng Trình Mục Dương. nghe , tối hôm qua, Thẩm gia thắng.

      Chỉ cần đêm nay Thẩm Gia Minh thắng, hầm mỏ kia chắc chắn thuộc về Thẩm gia.

      Mà Trình Mục Dương nếu thua đêm nay, cũng chỉ có thể bỏ cuộc.

      nhớ tới câu của Trình Mục Dương "Đây chỉ là hình thưc", lại nhớ đến khi cả hai người ở trong căn phòng tại lầu ba, chính hỏi nếu thua thế nào, nhớ ánh mắt tươi cười của lúc đó.

      Cảm thấy, có dự cảm tốt.

      Nếu Thẩm gia thắng, dùng sức mạnh sao?

      Nam Bắc bỗng nhiên nghe được thanh ong ong ở phía sau, quay đầu lại nhìn có hai người đứng lên nhận thua.

      Hai người của Chu gia, đồng thời nhận thua.

      Chiếu bạc rất lớn, lại ngờ chỉ còn hai người.

      Thẻ bạc của Thẩm Gia Minh cùng Trình Mục Dương chất thành đống, có hai đến giúp họ sắp xếp. Sau khi sắp xếp xong, mọi người quan sát nhịn được mà than thở. Hầm mỏ đối với họ mà cũng chỉ là "khái niệm" mà thôi, nhưng giờ khắc này, những chồng thẻ bạc chất như núi kia, tất cả đều là bạc trắng đích thực.

      Thẩm Gia Minh lấy ra điếu thuốc: "Muốn nghỉ ngơi hay ?"

      Trình Mục Dương cười cái: "Tốc chiến tốc thắng như thế nào?"

      "Được." Thẩm Gia Minh đốt thuốc, thả lại vào trong hộp. "Năm trận thắng ba là được."

      hơn hai giờ sáng nhưng hai người chiếu bạc cũng quan tâm.

      Vẫn mệt mỏi như cũ.

      Ván bài đêm nay đối với đa số mọi người chính là chỉ có thể quan sát. Chu gia vô cùng chu đáo dùng những ngọn đèn mạnh nhất chiếu sáng, dưỡng khí cung cấp cho nơi này cũng cao hơn 60%, đây là sòng bạc đúng tiêu chuẩn hoàn cảnh.

      Mà tài phú khuynh thành chiếu bạc cũng là hiếm thấy.

      Đêm nay, tất cả mọi thứ đều làm mọi người phấn khởi.

      Hai người có vận may ngang bằng nhau, cho dù thắng cũng rất sát nút, từ đầu đến đuôi chưa có ai tiêu bài.

      Ván cuối cùng, Thẩm Gia Minh là nhà cái.

      cầm ba mươi hai quân bài chậm rãi bày ra. Quân bài bằng ngà voi màu vàng bị xếp xen kẽ trông rất đẹp mắt.

      Động tác rất chậm. Cuối cùng cười : "Để công bằng, ván cuối này, tôi rút bài, đổ xúc xắc."

      Câu này khỏi khiến Nam Bắc cười rộ lên.

      Thẩm Gia Minh từ rất thích trò rút bài này, có trăm ngàn cách để ký hiệu bài khiến bản thân luôn thắng. Động tác rất khéo léo.

      Nhưng mà chiếu bạc này, nếu có năng lực vạch trần đành chịu thua.

      tin tưởng nếu Trình Mục Dương dám cùng chơi nhất định cũng có bí quyết hơn người.

      Trình Mục Dương cũng cự tuyệt, cầm lấy xúc xắc.

      " có nghe qua câu này chưa?" Trình Mục Dương hứng thú dạt dào nhìn Thẩm Gia Minh, ánh mắt có ý cười, "Trong ván bài sinh tử, đêm có thể khiến thua mất cả tòa thành." Những lời này là vừa mới với .

      Mà người với , chính là Thẩm Gia Minh.

      Nam Bắc nghĩ tới, Trình Mục Dương bỗng nhiên như vậy.

      "Có chút quen tai." Thẩm Gia Minh suy nghĩ chút rồi nhìn lại Trình Mục Dương, "Hình như có người qua." Tầm mắt của dừng cổ áo sơmi của Trình Mục Dương, vài giây sau liền dời .

      Sau đó, lấy ra que diêm muốn đốt điếu thuốc, nhưng ngoài ý muốn lại đem que diêm bẻ gãy trong lòng bàn tay.

      thể buông tha. Thắng cùng thua, chỉ là ý nghĩ mà thôi.

      Trình Mục Dương cười cười, cái gì nữa, nhàng đong đưa xúc xắc.

      Đếm số mở ra, mỗi người lấy thêm bốn quân bài.

      Mở ra hai lá bài, Trình Mục Dương thắng.

      Nam Bắc chậm rãi thở ra hơi, nhìn hai quân bài còn lại trước mặt hai người, biết hy vọng ai thắng. Cha của Thẩm Gia Minh bỗng nhiên nhìn rồi đứng dậy ra ngoài.

      hiểu sao trái tim nhảy loạn cái.

      Đồng thời, màn hình lớn phóng đến chiếu bạc.

      Tất cả mọi người im lặng, rất nhanh, tiếng vỗ tay tắt dần từ gần đến xa.

      Trình Mục Dương mở hai quân bài còn lại, ai cũng bất ngờ mà ồ lên. Bài của là thế bài cao nhất.

      Trình Mục Dương thắng. Thắng tuyệt đối.

      Ván bài này khiến cả chiếc thuyền phải nín thở theo dõi. nhanh chóng ra khỏi sòng bạc, boong tàu ở cả bốn tầng đều đầy người. Có lẽ khi nãy ngồi bên trong dưỡng khí rất cao, bây giờ ra ngoài có chút khó thở. dọc theo dãy ánh sáng đến cuối boong tàu.

      Bầu trời xa xa chút ánh sáng, ngay cả mặt trăng cũng có, rất u. Từ nơi này nhìn mặt biển chỉ là màu đen nồng đậm, từng trận sóng biển nổi lên cuồn cuộn, đập vào mạn thuyền.

      "Trình Mục Dương vận may tốt." Có người cảm thán.

      Còn có người khinh thường : "Đó chỉ là trò chơi của người ta, là giải trí thôi. chừng có giao dịch ngoài chiếu bạc hết rồi, vậy mới có thế bài đẹp như thế."

      "Mặc kệ là giao dịch gì, Chu gia bị knockout, người thắng cuối cùng đêm mai mới biết được."

      Đêm mai.

      Qua đêm mai, trở về điểm xuất phát.

      Nam Bắc nhìn bóng dáng những con chim biển lượn vòng, nghĩ đến những ngày ngắn ngủi thuyền. Có cảnh cáo, có quyết đấu, có giết người, còn có dụ hoặc của Trình Mục Dương.

      có hỏi qua Thẩm Gia Minh, thuyền này đến đảo Đài Loan hay Philippines. Vàn bài ba ngày kết thúc, thuyền đến thẳng Đài Loan.

      Đây là hành trình ngắn, từ lúc lên thuyền đến khi xuống thuyền, chưa đủ bảy ngày.

      Bỗng nhiên, truyền đến tiếng ồn rất lớn.

      Nam Bắc xoay người nhìn, trong bể bơi có đám sủi bọt, nhanh chóng liền thấy Thẩm Gia Minh từ trong nước nổi lên: "Các vị, tối nay say về."

      Bóng đêm bị xua tan hoàn toàn.

      Tuy rằng thua, nhưng phong thái vẫn như cũ.

      Lúc Thẩm Gia Minh ra khỏi bể bơi, toàn thân đều ướt đẫm, áo sơmi dính sát người làm nổi bật thân hình trưởng thành. Gầy, so với trước đây gầy hơn rất nhiều, nhưng hề mỏng manh yếu đuối.

      Có lẽ từ sau khi quân đội, lịch lãm hơn, bước nhàng mà trầm ổn.

      như đoán được đứng ở nơi nào, nhanh chóng nhìn đến , chuyện cùng những người xung quanh mà bước xuyên qua họ đến bên cạnh nhìn , lời nào.

      "Làm sao vậy?" Nam Bắc cười rộ lên.

      " có gì." Thẩm Gia Minh nhàng thở dài hơi, "Sợ em xảy ra chuyện."

      " ." giọng , "Khi rời thuyền xuống Đài Loan, đây là thiên hạ của , em còn có thể xảy ra chuyện gì."

      Thẩm Gia Minh từ chối cho ý kiến cười cười: "Nếu em đồng ý ở lại Đài Loan nhất định lo lắng."

      " được." Nam Bắc nghiêm trang lắc đầu, "Em rất thích ăn lá bạc hà, nhất định phải trở về Vân Nam, ở chỗ của có."

      Thẩm Gia Minh im lặng.

      Gió đêm biển rất lớn, cả người Thẩm Gia Minh lại ẩm ướt. Hai người chuyện lát liền khuyên trở về thay quần áo. Hai người thang máy mà cầu thang gỗ, khi đẩy cửa cầu thang nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ. Nam Bắc dừng bước đứng đối diện với Thẩm Gia Minh, tất nhiên cũng nghe được.

      Tiếng thở dốc càng nhanh, hơn nữa chỉ là người, rất áp lực, rất thống khổ.

      Bốn phía mảnh tối đen, đèn tường tắt.

      Chỉ có ánh sáng từ boong tàu xuyên qua cánh cửa mở chiếu vào, tiếng thở dốc càng ngày càng ràng.

      Thẩm Gia Minh đưa tay che ở phía sau , chậm rãi lên mấy bậc thang.

      Rất nhanh liền thấy vài bóng đen co rúm, tư thế có chút nào phòng bị. Bốn phía xung quanh có người. Nam Bắc trong lòng hồi hộp chút, qua dò xét, phát có người còn sống, nhưng cũng có người chết.

      "Có thể ?" Thẩm Gia Minh ngồi xổm xuống trước người còn thở.

      Người nọ bỗng nhiên co rút mạnh

      Nam Bắc đưa tay để lên yết hầu của , người bị điểm vào yết hầu, trong hai ba ngày thể ra tiếng.

      Thẩm Gia Minh đến kiểm tra người chết bên cạnh. Vừa đưa tay nắm cằm người đó, dòng máu từ mũi lập tức chảy ra dính đầy tay , dinh dính ấm áp.

      rút tay về, hạ đôi mắt quan sát kỹ, mới phát mũi người kia bị bể nát.

      Miệng rất sạch nên nội tạng nhất định bị tổn thương.

      Chẳng lẽ là tụ máu bên trong? Ý nghĩ này lên trong đầu liền đưa tay sờ xương mũi của tử thi, nhéo hai cái chậm rãi thở ra: "Ra tay rất khá, may mắn là biết Nam Hoài thuyền này."

      Thẩm Gia Minh là quân nhân, đương nhiên rất am hiểu cách đánh của số người.

      Ra tay nghệ thuật thế này cũng là trong những sở trường của .

      Đánh vào mũi là chiêu thức rất bình thường trong khi giao đấu, nhưng nếu có tay khéo léo, đập vỡ xương mũi lại có thể khiến những mảnh xương ấy như lưỡi dao đẩy vào óc, đâm thủng não, làm người ta chết lúc nào hay. Chỉ có sức mạnh nhất định làm được, cần phải có góc độ cùng chiều sâu phù hợp mới có thể thành công khi dùng chiêu này.

      Mà khi đến chiêu này, người giỏi nhất mà biết, chính là Nam Hoài.

      Nam Bắc nghe như vậy cũng ngồi xuống nhìn, quả nhiên rất giống cách ra tay của Nam Hoài. Chẳng qua vị trí những mảnh xương mũi bị vỡ nát phải là sở thích của trai. Vị trí này, theo cách của Nam Hoài chính là: nhìn đẹp mắt.

      cẩn thận sờ dưới mũi chút, phát điều thú vị.

      Diện tiếp xúc của lực tay với mặt rất .

      dùng tay của chính mình thử, giọng : " thuyền này, có người phụ nữ quyền pháp so với em còn mạnh hơn."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 18 - VÁN BÀI THẮNG THUA 3
      Thẩm Gia Minh cũng muốn việc này lan rộng, ra cửa cầu thang gọi hai người đến, phân phó dọn dẹp sạch nơi này. Khi có ánh sáng chiếu vào, Nam Bắc thấy dấu giày cao gót màu đỏ mặt đất.

      Những người bị tập kích này là liều lĩnh tìm cách để lại vết máu người ta.

      Nhưng mà chỉ có nơi này mới có.

      cách khác, ta có thể cởi giày cao gót ra mà .

      Tầng bốn của du thuyền đều là sòng bạc, rạp hát, nhà ăn cùng bể bơi, tất cả đều đông người. Người hỗn loạn như vậy, người có vết máu chắc hẳn chọn nơi đông người mà vào, có lẽ theo đường dành cho nhân viên mà rời .

      Nam Bắc nhìn mắt Thẩm Gia Minh.

      Những người xử lý ở đây hẳn là nhanh chóng truyền lời đến Chu Sinh. lại muốn trước Chu gia bước, tìm ra dấu vết để có thể biết ràng chuyện gì xảy ra. Dù sao cũng xảy ra chuyện giết người, này có nhiều người gần gũi với , muốn họ có nguy hiểm.

      Thẩm Gia Minh nhìn , ngầm hiểu : "Chờ phút, cho người mang tới cái áo sơmi sạch ."

      cười rộ lên: "Lạnh?"

      "Có chút."

      Lúc hai người có người tiến vào, Thẩm Gia Minh cởi bỏ áo sơmi ướt đẫm mặc vào áo mới, cầm theo khẩu súng lục, cùng qua cửa ngăn cách dành cho nhân viên rồi xuống dưới.

      Thẩm Gia Minh trước khi lên thuyền xem qua bản vẽ bố trí toàn thuyền. Từ phòng nhân viên, hai người qua nhà ăn cùng phòng giải trí vào cabin. Trong phòng giặt quần áo có tiếng của nhân viên truyền ra. Đến trước phòng bơm nước và phòng điện cả hai đều khóa. Thẩm Gia Minh khom người trước mười bước, sờ soạng hồi rồi bắt tay mở cửa.

      Cửa mở, tiếng còi vàng lên, Thẩm Gia Minh đứng che chắn trước người Nam Bắc.

      Cửa phòng giặt đồ bỗng nhiên mở ra, Nam Bắc che cái cửa, sau đó lui dần về con đường dành cho nhân viên.

      Trong bóng đêm, tiếng bước chân dần dần tới gần.

      nhàng nín thở.

      Rất nhanh, tiếng bước chân, lại dần dần xa.

      Nam Bắc thở ra hơi, dựa vào vách tường của khoang thuyền, đợi cho nhân viên hoàn toàn rời mới lặng lẽ trở về cabin, nhìn thấy Thẩm Gia Minh cũng ra từ phòng áp suất.

      Toàn bộ khoang thuyền có 6 phòng áp suất, chỉ có phòng cửa mở. Hai người theo căn phòng này nhưng thấy chút manh mối nào. Theo lý thuyết, chỉ cần kia qua nơi này nhất định để lại dấu vết.

      Hai người ngừng tìm kiếm ở các cánh cửa, bỗng nhiên Nam Bắc dừng lại.

      Tất cả cửa phòng ở hai bên đường này đều có đèn, chỉ có phòng là có, nếu bình thường, Nam Bắc tuyệt đối nghi ngờ gì. Vừa rồi qua lần, tất cả các cánh cửa đều có đèn bình thường, cách khác, phòng này mới tắt đèn.

      lấy ra lưỡi dao mỏng manh tinh tế từ trong người, giấu trong lòng bàn tay. Thẩm Gia Minh thấy động tác của cũng lấy súng ra. Hai người nhìn nhau vài giây, tranh luận xem ai vào trước.

      Về điểm ấy, vĩnh viễn thua.

      Thẩm Gia Minh vặn tay vịn cửa, cả hai trái phải xông vào, ngay khi Nam Bắc muốn xoay người đóng cửa cánh cửa lại bị đẩy mạnh. Nhờ chút ánh sáng cuối cùng, thấy được họng súng đen ngòm trực tiếp để ở trán Thẩm Gia Minh đồng thời súng của Thẩm Gia Minh cũng chỉa vào người đó.

      Mà lưỡi dao trong tay cũng đặt lên cổ .

      Trong phòng có ánh sáng, bây giờ nhìn thấy cái gì.

      Đến khi chạm vào làn da của người kia, ngón tay run rẩy. Thẩm Gia Minh bị súng chĩa vào, người kia bị dao kề cổ bị súng chĩa vào đầu, còn có . Trong ba người, lại là người hô hấp nặng nề nhất.

      "Trình Mục Dương." Nam Bắc giọng .

      biết.

      Có phải do da thịt gần gũi tiếp xúc quá nhiều, ngay tại thời điểm chạm đến đối phương, như có giác quan thứ sáu. Liền cảm giác giác đây là , cho dù tối đen thấy được năm ngón tay , cho dù chỉ có 1 ít ánh sáng nhợt nhạt từ khe cửa dưới chân....

      Lúc lên tiếng, cảm giác được người kia thả tay xuống.

      Nam Bắc rút dao về nhưng thu hồi súng.

      " nên cử động." Trình Mục Dương với , "Chúng ta đứng bom, biết mặt đất còn cái gì ." dạ, thu hồi lưỡi dao, mu bàn tay lướt qua cánh tay .

      Ánh mắt bắt đầu thích ứng với bóng tối tối, dần dần có thể nhìn thấy hình dáng .

      lặng yên tiếng động vươn tay, nhàng ôm thắt lưng .

      khác của căn phòng truyền đến thanh, thanh của người đàn ông xa lạ: "Ông chủ, thứ này tốt a, có thể lấy lại sử dụng được ?"

      Giọng dần, từ nồi hơi ra hai người.

      Nam Bắc có thể thấy là nam nữ.

      Nhìn qua, cảm thấy quen thuộc.

      người trong đó cầm cái đồng hồ và quơ quơ cái hộp màu đen. Sau đó buông tay lấy ra từ trong người thứ gì đó, bật lên, chiếu sáng hơn nửa căn phòng này. " ngại quá, lúc nãy vội vàng gỡ kíp nổ nên chiếu sáng cho mọi người." chuyện là người đàn ông, mang mắt kinh rất nhã nhặn.

      Bốn phía là nồi hơi vận động phát ra tiếng vang rất lớn.

      rốt cuộc cũng nhìn thấy xung quanh. Thẩm Gia Minh vẫn chĩa súng như cũ vào Trình Mục Dương, mà Tiểu Phong ôm khẩu súng đứng phía sau nhắm vào Thẩm Gia Minh. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ lại đứng phía sau.

      thậm chí dám tưởng tượng, nếu người đứng đây phải là Trình Mục Dương.

      Kết quả cuối cùng biết thế nào.

      Trình Mục Dương thèm để ý đến khẩu súng của Thẩm Gia Minh, vẫy tay với Tiểu Phong ý bảo xong chuyện, Tiểu Phong do dự chút, sau đó vâng lời hạ súng.

      "Chúng tôi đuổi theo người phụ nữ." Trình Mục Dương vươn hai ngón tay nhàng đẩy họng súng của Thẩm Gia Minh ra, "Hai người sao lại đến đây?"

      Thẩm Gia Minh nhìn mặt : "Chúng tôi cũng đuổi theo người phụ nữ."

      Hai người, lúc nãy vừa chơi với nhau ván bài.

      Sau đó lại có duyên cùng nhau chĩa súng vào đối phương.

      Nam Bắc nhìn bốn phía, thấy thi thể nào: "Khi nãy có người đập vỡ đèn, người đâu?"

      Người gỡ kíp nổ giương mắt nhìn nồi hơi.

      Bị ném vào bếp lò? thể tin được.

      "Ở phía ." Trình Mục Dương trả lời .

      Chu Triết theo tầm mắt của nhìn qua, quả nhiên là đỉnh của nồi hơi. Bên nồi hơi này nhiệt độ rất cao, có thể nướng chín da thịt của bất kỳ ai, liếc mắt nhìn Trình Mục Dương cái.

      Trình Mục Dương tựa hồ hiểu được suy nghĩ cái gì, nhàng vuốt cằm : "Chắc là chết."

      "Tự ta nhảy lên sao?"

      "Uh ."

      ...

      Chị họ A Mạn của Trình Mục Dương dường như chịu nổi hai người đứng đây chuyện phiếm, cất giọng : " ta vào phòng thấy chúng tôi tự tay đập vỡ cái đèn rồi chính mình nhảy lên đó." nghĩ nghĩ lại . " ta hẳn là sợ chúng tôi phá hỏng thiết bị nổ trong này nên mới đập vỡ cây đèn kéo dài thời gian, về việc vì sao lại nhảy lên lò hơi..." nhún vai, tỏ vẻ khó giải thích.

      Trình Mục Dương nở nụ cười : "Kíp nổ chỉ có 3 phút, đập cây đèn là phương pháp tốt nhất. Đáng tiếc, bên cạnh bọn cao thủ gỡ bom."

      3 phút?

      Nam Bắc có chút kinh ngạc, nhìn người đàn ông nhã nhặn kia.

      có nghi ngờ gì về lời của họ. Ngẩng đầu đánh giá nồi hơi cùng bốn vách tường, nếu lên kia chắc cũng bị nướng chín, mà xung quanh có khe hở nào.

      Ngay khi xuất thần, bỗng nhiên có đôi bao tay chịu nhiệt đưa qua.

      "Phòng cháy, chịu nhiệt." Người đàn ông nhã nhặn nhìn nóng lòng muốn thử như vậy cười tủm tỉm giải thích.

      Nam Bắc khách khí nhanh chóng mang vào, đến nồi hơi bắt lấy cái thang trèo lên.

      Bởi vì mặc váy nên mọi người tự giác nhìn chỗ khác, ngay cả Thẩm Gia Minh cũng vậy.

      Chỉ có Trình Mục Dương vẫn nhìn như cũ.

      Nam Bắc nhanh chóng trèo lên đỉnh nồi, chân đặt tại khoang thuyền bắt đầu xem xét.

      mùi kỳ quái bay vào trong mũi...Nam Bắc nhàng nhăn mày, nhìn người trước mặt.

      Người phụ nữ trước mắt nằm cuộn người, trong tay ôm quần áo của bản thân, làm da dính vào nồi hơi bị cháy đen.

      đưa tay, vén tóc của ta lên, là vợ của Chu Sinh. Nam Bắc dùng miệng rút găng tay ra, cẩn thận mở mí mắt của người phụ nữ, chết do hít phải khí đốc. May mắn.

      Uống thuốc độc chết, so với bị nướng chết tốt hơn nhiều.

      cẩn thận kiểm tra lần nữa thu hoạch thêm được gì xoay người nhảy xuống.

      "Thấy cái gì?" Thẩm Gia Minh nhìn sắc mặt của có vẻ bình thường hỏi.

      lắc lắc đầu: "Là vợ của Chu Sinh, hơn nữa sau khi lên đem quần áo cởi hết."

      "Nơi này có còi báo cháy, ta làm vậy là sợ mọi người chú ý." Trình Mục Dương đưa tay nhàng lau mồ hôi trán . "Bom kia tuy sức công phá nhưng đủ để làm tê liệt căn phòng chứa nồi hơi này."

      " ấy vì sao muốn cho nổ nơi này?"

      nghĩ là có người muốn khủng bố, nhưng muốn cho nổ tại sao trực tiếp cho nổ con thuyền này?

      "Nơi này là phòng chứa nồi hơi động lực." Thẩm Gia Minh đối với bố trí trong căn phòng này rất quen thuộc. "Có lẽ sau khi bị phát , ta nhanh chóng kích hoạt kíp nổ để phá hư động lực của chiếc thuyền."

      "Chắc là như vậy." Người đàn ông nhã nhặn bĩu môi với Trình Mục Dương. "Khi ta bước vào liền cầm cái hộp kíp nổ này ném vào lò hơi, nếu phải ông chủ Trình nhanh tay, tôi cũng thể gỡ kíp nổ được."

      Nam Bắc nghe như vậy mới chú ý đến vết bỏng tay Trình Mục Dương.

      Người chết này, thân phận quá đặc biệt.

      Trình Mục Dương phân phó người báo cho Chu Sinh, lập tức có quản gia của Chu gia đến thông báo: lão gia biết.

      Thi thể được hạ xuống, cẩn thận quấn vải đen xung quanh.

      bỗng nhiên nghĩ đến việc.

      Người phụ nữ chết rất thê thảm, có lẽ ta có chút ít hi vọng rằng sau khi chết căn phòng này bị hủy diệt toàn bộ, như vậy dáng vẻ chết thảm của ta có ai nhìn thấy.

      Đáng tiếc, ta chết, căn phòng này vẫn hoàn hảo như trước.

      Mà mục đích cuối cùng của ta là gì? Vì sao phải liều chết muốn chiếc thuyền này thể tiến lên phía trước mà phải dừng lại?

      Làm khách, khi chủ nhân đứng ra giải quyết, chỉ có thể yên lặng đợi kết quả.

      Có lẽ, Chu Sinh cũng muốn cho họ biết chân tướng.

      "Các vị." Sau khi di chuyển thi thể, quản gia của Chu gia hạ thấp người đưa bọn họ thiệp mời. "Lão gia nhà chúng tôi muốn mời các vị, ngày mai cùng nhau dùng cơm trưa, xem như là tiệc chia tay."

      Thẩm Gia Minh nhận trước: "Quá khách khí, mặc dù xuống thuyền nhưng sau này vẫn có cơ hội qua lại."

      "Tối nay, trễ chút đại thiếu gia lên thuyền." Quản gia bình tĩnh giải thích. "Ý của lão gia là, đại thiếu gia là người trẻ tuổi, hẳn là nên kết thêm nhiều bạn bè cùng thân phận."

      Thế này ngoài ý muốn.

      phát , càng ngày càng có nhiều điều ngoài ý muốn, xuyên suốt mọi việc lại từ đầu, có lẽ tất cả phải là ngoài ý muốn.

      Chu gia vừa mới rút khỏi ván bài, người là "đại thiếu gia" kia lại lên thuyền trước đêm diễn ra ván bài cuối. Vì cái gì? Muốn làm cái gì? Có thể làm cái gì?

      Thiệp mời, vẫn là in màu khắc gỗ như trước.

      Cẩn thận tỉ mỉ. Lời mời bất ngờ này, lại có thiệp chuẩn bị tỉ mỉ từ trước.

      cùng Trình Mục Dương trở về phòng, thấy chị họ lấy ra hộp thuốc trị thương. Cả người ngồi sô pha nhìn , chỉ như thế thôi, cũng đó có cảm giác bức bách mạnh mẽ.

      "A Mạn." Trình Mục Dương bỗng nhiên , "Chị ra ngoài , tôi có thể tự làm."

      Ánh mắt A Mạn từ người chuyển sang người Nam Bắc.

      Nhanh chóng nở nụ cười, đem thuốc giao cho Nam Bắc. Khi nhận thuốc, nhìn đến mu bàn tay của A Mạn, giống với Trình Mục Dương, lưng các đốt ngón tay cực kỳ trơn nhẵn, gấp khúc, độ cong xinh đẹp.

      Phải luyện quyền hơn mười năm mới có dấu vết này.

      Nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu, nhớ tay của vợ Chu Sinh, rất tinh tế, giống cao thủ luyện quyền. A Mạn chú ý đến khác thường của , rút tay về, cười : "Em trai của tôi rất thích , thích đến nỗi phá vỡ các nguyên tắc."

      A Mạn xong, xoay người mà .

      Sau khi cửa phòng đóng, Nam Bắc mới xoay người đến ngồi xổm trước người Trình Mục Dương. dùng ngón tay nhàng thoa thuốc, bôi đều khắp nơi, giống như khi bà lão ở hồ Vạn Đảo bôi thuốc cho vậy, kiên nhẫn tỉ mỉ. Sau đó dùng miếng băng trắng băng lại. Làm xong mới ngẩng đầu nhìn .

      "Muốn cái gì?" Trình Mục Dương thực tự nhiên cúi đầu nhìn .

      "Vừa rồi chiếu bạc, sao lại nhắc đến "Ván bài khuynh thành"?"

      "Em nghĩ rằng lợi dụng để thắng ?" Trình Mục Dương trực tiếp hỏi lại , mảng vải trắng trong tay chạm vào hai má : " cần thắng thua, chỉ muốn ghen tị, làm cho thoải mái."

      Nam Bắc cười cái: " xạo."

      " lừa em."

      dùng tay trái bị thương vòng qua sau lưng Nam Bắc rồi kéo vào lòng. vén tóc cùng áo của lên, đặt sô pha, hôn dọc theo lưng. Thân thể dần nóng lên, trong đầu là hình ảnh khi nãy dùng dao đặt nơi cổ .

      Mà khi đó, lại dùng súng chĩa vào đầu Thẩm Gia Minh.

      Nhớ lại như vậy tốt.

      Thân thể biết dối, trong bóng đêm, có thể bằng xúc giác cảm nhận ra . thể trốn tránh hấp dẫn, bọn họ cần trao đổi vẫn có thể nhận ra nhau.

      Trình Mục Dương dùng sức vây khốn , hai người từ sô pha trượt xuống dưới. Đầu gối của quỳ thảm, bàn tay xâm nhập vào trong váy. Ngay cả khi có tầng tầng vải vóc ngăn cách, nơi riêng tư của hai người vẫn gắt gao dán chặt, muốn , đồng thời cũng muốn .

      vẫn có nhiều nghi vấn, yếu ớt hỏi: "Vừa rồi, em nhìn thấy những người đó, có phải hay do chị của ..." Trình Mục Dương nắm thắt lưng từ phía sau tiến mạnh vào.

      Động tác xảy ra bất ngờ khiến Nam Bắc thoát ra tiếng rên rỉ.

      "Có đau hay ?" giọng hỏi .

      tiếng.

      Bụng để sô pha, nắm chặt áo sơmi của , động tác này cũng bị phát .

      Trình Mục Dương mạnh mẽ tách hai tay ra rồi nắm trong lòng bàn tay của mình. "Là A Mạn làm." bắt đầu ở trong thân thể chuyển động. "Người phụ nữ kia muốn giết , chỉ đuổi theo ta tầng. Những chuyện sau đó là ngoài ý muốn."

      Sườn mặt dán chặt vào sô pha, nhìn được phía sau.

      Chỉ có ánh sáng mới bắt được khuôn mặt Trình Mục Dương.

      gần như trầm mê nhìn , thân mình cúi xuống, chóp mũi chạm vào mặt : "Tin những gì sao?"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 19 - VÁN BÀI CUỐI CÙNG 1
      Eo biển Ba Sĩ trong chương này chính là eo Bering nhắc đến ở chương 9, mình có nhầm lẫn tên giữa hai eo biển, đúng là eo Ba Sĩ, mọi người có thể xem lại chú thích về eo biển này ở chương 9. Chân thành xin lỗi vì sai sót này, hihi!!!

      trả lời .

      Trình Mục Dương rũ mắt nhìn mọi biểu tình của , lần lại lần xâm nhập, dùng toàn lực. Mồ hôi từ người chảy xuống dừng lưng . Nam Bắc cuối cùng chịu nổi mở miệng gọi tên , nhưng Trình Mục Dương lại nắm lấy cằm , đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong miệng, cùng hôn sâu.

      rời môi , nhàng hỏi: "Có khỏe ?"

      Nam Bắc bị tra tấn có khí lực, chính là nghiêng đầu , ôn nhu dùng mặt cọ cọ vào sườn .

      Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, trừ bỏ ván bài cùng vụ giết người khi nãy, hai người dường như là làm từ lúc hoàng hôn đến đêm khuya. ngày ngắn ngủi, trằn trọc hầu hạ dưới thân thể , chưa bao giờ nghỉ ngơi.

      biết vì sao lại cố chấp với như vậy.

      cố chấp khiến người ta thể giãy dụa.

      Sau nửa đêm, Trình Mục Dương mặc vào quần dài, để thân trần đến kéo rèm cửa sổ xuống, trong phòng còn ánh sáng. nằm ở giường, cảm giác bên cạnh hơi rung động, sau đó nhanh chóng lao vào lòng : "Khó chịu sao?" Tay dọc theo đùi , tiến vào trong, nhàng vuốt ve.

      "Khó chịu." Giống bị hỏa thiêu, đau.

      xoay người lại nhìn ánh mắt : "Trình Mục Dương, có phải em thiếu nợ cái gì hay ?"

      Trong bóng đêm, thể phân biệt ánh sáng hay ánh mắt.

      "Là thiếu em. Chưa từng có người nào đặt dao ở cổ , hơn nữa lại vì người đàn ông khác." Trình Mục Dương cười cười, trầm mặc lát mới tiếp tục . "Lúc còn , thường nghe người lớn , con người sa đọa chỉ vì dục vọng trong lòng quá mãnh liệt. Bọn họ rất thích dùng từ..." Thanh của tạm dừng, "Tâm niệm thành ma."

      "Tâm niệm thành ma." thào, "Rất có ý nghĩa."

      Trình Mục Dương thuộc dạng người, cho dù cầm dao mổ cũng có thể ra chuyện nhà Phật.

      "Có ý nghĩa sao?" cười, "Có nghe chuyện xưa của Phật tổ chưa? Khi Thích Ca Mâu Ni làm người, từng ngồi dưới cây bồ đề, xếp bằng hướng về hướng Đông, tuyên bố với mọi người nếu ngộ đạo đứng dậy." kéo cái chăn mỏng, che lại người , "Đến ngày thứ bốn mươi sáu, xung quanh ông ta xuất vòng ánh sáng, ma vương sợ ông ta thành Phật nên cho ba phụ nữ đến dụ hoặc ông ta. Ba người này đại diện cho cho nhạc dục, tham dục cùng ái dục. Tất cả đều bị Thích Ca Mâu Ni nhìn thấu, họ đều hóa ra chân thân (chân thân: hình hài )."

      "Chân thân là cái gì?"

      " bộ xương khô, tất cả dục niệm chỉ là bộ xương khô máu thịt."

      dùng chân cuốn lấy chân , nhắm mắt lắng nghe. Giọng của trong bóng đêm mềm mại, lạnh lẽo nhưng , làm cho người nghe rất thích thú.

      " vốn có thể làm người tốt, đáng tiếc, người dụ hoặc lại là em." Trình Mục Dương nửa nửa đùa, dùng môi chạm vào hai má .

      So sánh như vậy, là mờ ám.

      "Theo lời , nếu nhìn thấu em, em hóa thành xương khô sao?" Nam Bắc nâng khóe miệng, dùng chóp mũi cọ cọ xương quai xanh của , "Ông ngoại của có phải muốn dính dáng đến thế giới đen tối này ? Những gì dạy cho đều đặc biệt từ bi, đặc biệt siêu thoát gì đó."

      " sai biệt lắm." phủ nhận, "Nhưng lại được như mong muốn. Ngủ , ngủ với em."

      dạ, giống như ngủ.

      Qua lâu, bỗng nhiên lại giọng : "Vừa rồi quên , em tin tưởng ."

      Khi tỉnh lại, mặt trời lên cao. Quần áo của bị làm nhăn nhúm chịu nổi, chỉ có thể để Trình Mục Dương đến phòng lấy quần áo mới đến đổi. Trình Mục Dương chọn chiếc váy hoa dài màu đỏ sậm, có màu trắng điểm xuyết tay áo ngắn, trông rất nhàng.

      để thân trần bước xuống giường, phát lại thản nhiên nhìn .

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, soi sáng toàn bộ căn phòng.

      Nam Bắc bỗng nhiên cười cười, đứng trước mặt , nhanh chóng mang quần áo mặc vào.

      Trình Mục Dương theo thói quen dựa vào sô pha, chân lười nhác gác lên chiếc bàn gỗ trong phòng, ăn miếng thịt hun khói cùng sôcôla. Nhìn , ánh mắt im lặng.

      Cuối cùng, nhảy đến chỗ , cảm thán câu: " có biết, ở Vân Nam hàng năm đều có mưa rất nhiều, đặc biệt ẩm ướt. Có đôi khi, em rất nhớ những ngày tháng ở Bỉ, có người giúp em hong khô quần áo."

      "Cảm ơn Nam đại tiểu thư, còn nhớ công lao vất vả của ."

      "Em vẫn nhớ ." Nam Bắc đến bên cạnh , ngồi xuống, cắn miếng bánh ngọt trong tay , "Chẳng qua là, Trình Mục khi đó với ông chủ Trình nay khác nhau quá lớn, em cho rằng đó là hai người khác nhau."

      Lúc ngẩng đầu lên, nhanh chóng tươi cười.

      "Kỳ đều giống nhau." cúi đầu, dùng lưỡi liếm sôcôla khóe miệng của .

      Cằm Nam Bắc để tay vịn sô pha, giọng : "Chúng ta cùng nhau học ở Bỉ, lúc em mới học tiếng Pháp học xong, lúc em bắt đầu học học từ lâu. Khi đó em là hai bàn tay trắng, nhưng bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn của gia tộc. Xem ra, là giống như, chẳng qua là em biết."

      Trình Mục Dương phản ứng nở nụ cười: "Em vẫn giống như xưa."

      từ chối cho ý kiến.

      Trình Mục Dương lấy quần áo ra từ trong tủ, bỗng nhiên : " cuộc điện thoại quan trọng."

      gật gật đầu: "Em về trước phòng."

      " cần ." Trình Mục Dương đem áo sơmi mặc vào, chậm rãi cài cúc áo: " tiếng Nga, đừng quá để ý."

      cười: " chuyện điện thoại trước mặt em còn ít sao?"

      Nam Bắc cầm đĩa thịt hun khói bàn, chân đến bên cạnh cửa sổ, đứng phía sau rèm nhìn mặt trời chiếu sáng ngoài kia.

      Trình Mục Dương nhận điện thoại, bình tĩnh dùng tiếng Nga chuyện: "A Mạn?"

      "Chu Sinh quyết định con thuyền đến vùng biển khu vực phía Nam." Giọng của A Mạn từ bên kia điện thoại truyền đến, tiếng Nga rất chuẩn, "Nhưng đêm nay khoảng bảy giờ chúng ta thay đổi tuyến đường, quay trở về eo biển Ba Sĩ. Nhớ kỹ, từ tám giờ đến tám giờ mười lăm, du thuyền hoàn toàn ngừng chuyển động. Nhất định phải tận dụng 15 phút này nhảy xuống thuyền bơi về hướng Đông Nam 1000 thước để lên đảo . Hòn đảo kia rất , mặt biển lại tối đen, chắc chắn có người phát ."

      " biết." Trình Mục Dương nhìn cửa sổ sát đất, Nam Bắc dùng miệng in lên kính thủy tinh dấu son sôcôla, hình ảnh xinh đẹp, khéo léo. nhịn được nở nụ cười.

      "Cùng lúc này, trực thăng của cậu cất cánh từ Philippines, 8 rưỡi đến đảo đó." A Mạn tiếp, "Chỉ cần cậu thuận lợi lên trực thăng, chúng tôi tung ra tin đồn cậu chết."

      " tại là tháng mấy?" Trình Mục Dương đột nhiên hỏi.

      "Đầu tháng bảy." A Mạn theo bản năng trả lời xong mới thấy câu hỏi của kỳ quái.

      " tại là thời gian bão mạnh ở eo biển Ba Sĩ, hạm đội của Nga bình thường đều tránh hai tháng này." Trình Mục Dương rất chậm, đồng thời như tự hỏi gì đó, "Đây là con đường rất nguy hiểm."

      A Mạn thanh có chút bất đắc dĩ: " còn cách nào khác, trước khi lên thuyền ai biết hành trình của Chu gia, nếu đến gần eo Ba Sĩ, chúng ta chỉ có thể tìm nơi gần đấy để lên." dừng chút, "Xuống chút nữa chính là Đài Loan, nếu vào phạm vi Đài Loan, gây ra tiếng nổ mạnh rất phiền phức. Nhưng mà phải cậu đêm nay rời là thời điểm tốt nhất sao? Hay là cậu muốn ở lại."

      " có khả năng." quyết đoán cho A Mạn, "Khu vực biển phía trước đá ngầm dày đặc, gió thổi rất mạnh, có khả năng thuyền va chạm với đá ngầm vỡ thành sáu bảy mảnh."

      càng chậm, thanh lại càng nhàng.

      Dễ nghe cực kỳ.

      A Mạn cười rộ lên: "Như vậy, bơi trong bão khoảng 1000 thước với va chạm đá ngầm chìm thuyền, cậu muốn chọn cách nào?" hỏi xong, đợi Trình Mục Dương trả lời, lại trêu chọc : "Hay là từ bỏ, để lần sau?"

      " tại từ bỏ khác nào đánh rắn động cỏ." Trình Mục Dương bình tĩnh trả lời A Mạn, "Con rắn ngủ đông, nếu lần này để nó phát nguy hiểm, lần sau rất khó dụ nó ra khỏi hang. Cứ làm theo kế hoạch, kỹ thuạt bơi lội của tôi cũng tồi, 1000 thước thành vấn đề."

      Lời của Trình Mục Dương làm A Mạn yên tâm hơn, loại yên tâm này chính là do nhiều năm tín nhiệm mà tạo thành.

      Bọn họ đối mặt qua nhiều tình huống còn nguy hiểm hơn.

      Trong thế giới này, nhất là khu vực đẫm máu ở Đông Âu, tuyệt đối có người yếu đuối làm lãnh đạo, càng có những ngày tháng bình yên hưởng thụ. "Vua chiến tranh" chỉ là danh từ sách, mà là băng tuyết bao trùm Moscow, là đôi giày tẩm máu ra từ gia tộc.

      "Nam Bắc của cậu sao?" Trước khi cắt điện thoại hỏi.

      "Nam Bắc ——"

      Nam Bắc vừa mới lấy tay lau sạch kính thủy tinh, nghe thấy tên mình quay đầu.

      Đoạn đối thoại này ngắn, chỉ nghe hiểu được cách phát . bạn cùng phòng từng dạy tên của mình bằng tiếng Nga. nhìn ánh mắt Trình Mục Dương muốn tìm ra điều gì nhưng vô ích. vẫn cầm điện thoại gì, Nam Bắc đến trước mặt .

      Khoảng cách gần như vậy có thể ngửi được mùi bạc hà người Trình Mục Dương.

      Miệng vừa động giống như cười: "Nghe hiểu sao?"

      "Vâng."

      "Nghe hiểu bao nhiêu?"

      "Nghe hiểu tên của em."

      Trình Mục Dương ra hiệu chớ lên tiếng, giọng : "Chờ xong điện thoại."

      "Được." Nam Bắc cũng hạ giọng, cánh tay đặt lên vai , nửa đùa nửa , "Nếu muốn bán em, phải bán giá tốt chút."

      cử động ngón tay, nhàng gõ lên trán : " luyến tiếc."

      Nam Bắc nhăn lại cái mũi, thể tin của bản thân.

      Trình Mục Dương cười cái, dùng tiếng Nga qua điện thoại với A Mạn, rất chậm: "Về Nam Bắc, làm theo sắp xếp tôi hôm qua."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :