1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đời một kiếp - Mặc Bảo Phi Bảo (47 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 45 - PHẢN KÍCH Ở BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG 1
      Vị trí của họ là ở vùng hoang mạc gần thủ đô Riyadh.

      Chuyên cơ của Trình Mục Dương sáng sớm mai đến sân bay Riyadh, vẫn muốn ở đây, dù sao sa mạc thích hợp với người như hơn là thành thị. Chẳng may có đổ máu xung đột cũng có thể dễ dàng che lấp, thi thể cùng máu tươi đều bị cát chôn vùi.

      Mà nơi này cách thị trường kinh doanh lạc đà lớn nhất thế giới rất gần.

      Sau giữa trưa, Trình Mục Dương mang đến đó nhìn những cuộc mua bán lạc đà.

      chỉ có bán lạc đà còn có sữa lạc đà, thậm chí là hamburger thịt lạc đà.

      Trình Mục Dương đưa cái Hamburger lạc đà cho , Nam Bắc cầm lấy với vẻ mặt quái dị: "Ăn ngon sao? Giống hương vị gì vậy? Thịt gà? Thịt dê? Hay là thịt bò?"

      " giống cái nào cả." cười cái , "Nhưng mà khẳng định khiến em mập lên. Người Ả Rập Saudi ăn chúng vì thịt lạc đà rất ngon, hàm lượng mỡ lại thấp, bởi vì đa số mỡ của chúng đều nằm bướu."

      Nam Bắc uh tiếng rồi ăn miếng .

      Mùi vị này sao nhỉ, tính là ngon.

      thấy Trình Mục Dương mua phần nào cho liền đưa bánh của đến miệng , ý bảo ăn miếng. Ngoài dự đoán, Trình Mục Dương lại lắc đầu, đưa sữa lạc đà cho .

      Trình Mục Dương lại lắc đầu, giọng cho : " quên với em, trong mắt đàn ông Ả Rập, sữa lạc đà chính là thuốc tráng dương tự nhiên, rất hữu hiệu."

      Nam Bắc kêu , nhất thời cũng muốn uống nữa.

      nhớ tối hôm qua, Trình Mục Dương những tự uống còn dùng miệng đút uống sữa lạc đà, Nam Bắc bỗng nhiên cảm thấy nóng mặt.

      Bởi vì đây là nơi buôn bán súc vật nên rất hỗn độn, còn có cả nơi giết mổ, mùi máu hòa vào khí khiến người ta thoải mái. Nam Bắc thấy kỳ lạ, Trình Mục Dương vì sao mang đến nơi này, mãi đến khi họ vào cái lều rất lớn, thấy được nhiều tảng đá rất đẹp.

      Có lớn, có , đặt bên trong lều. Chủ nhân nhìn họ cười.

      Những viên đá màu nâu vàng, nhìn bên ngoài giống như sói, được thợ điêu khắc làm thành hai ba đóa hoa hồng. Ngay giữa lều là cái lồng bằng thủy tinh, bên trong có gần trăm bông hoa.,

      Hoa có hình dạng khác nhau nhưng đóa nào cũng có lớp lớp cánh hoa trùng điệp.

      "Hoa hồng sa mạc (được điêu khắc từ đá sa mạc nên người ta gọi là hoa hồng sa mạc)." Trình Mục Dương nắm lấy bả vai của : "Đóa hoa lớn nhất kia dự định mang về nhà của chúng ta ở Moscow."

      "Hoa hồng sa mạc?"

      vuốt cằm: "Nơi đào ra những viên đá này chủ yếu là ở dải Gaza[1], vì vậy họ biến chúng thành hoa hồng đá, giống như hoa hồng ở sa mạc Australia vậy, là vật phẩm quí giá có giá trị rất cao."

      Nam Bắc tới gần khối đá kia, cảm nhận được sắc bén của chúng.

      Trình Mục Dương thấp giọng giải thích với .

      cho , ở nơi này của Ả Rập Saudi rất dễ đào được hồng sa mạc. Dùng xẻng đào xuống ba bốn thước, nếu đụng phải tầng đất ẩm ướt, có đá, nếu may mắn chính là hồng sa mạc này.

      "Ở vùng cát chảy mênh mông này thể tìm ra bông hoa hồng chân , nhưng có thể dùng những viên đá mấy ngàn năm này kết thành hoa hồng sa mạc, vĩnh viễn héo tàn." Trình Mục Dương tiến sát vào sau người , dùng tiếng Trung , "Lễ tình nhân vui vẻ."

      "Lễ tình nhân vui vẻ."

      Nam Bắc trả lời .

      Đây phải lễ vật gì đáng giá, nhưng cũng đủ lãng mạn rồi.

      cười: "Khi Thích Ca Mâu Ni 29 tuổi, cảm thán con người có sinh, lão, bệnh, tử sực khổ, ông từ bỏ thân phận vương tộc, bỏ lại vợ và con, trong đêm xuất gia tu hành." Giọng của rất ràng, " vẫn nghĩ ông ta làm thế rất hợp lý. Nhưng tối qua cẩn thận suy nghĩ, làm sao có thể bỏ vợ và con chỉ vì muốn thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử? là khờ."

      Nam Bắc cười rộ lên: "Thích Ca Mâu Ni, từ khi sinh ra cứ bảy bước xuất bông sen, cũng phải là người bình thường mà có thể so sánh." cầm lấy đôi tay ôm quanh bụng mình, cười : "Trình Mục Dương, hở chút những câu chuyện xưa về Phật, tay lại cầm dao mổ, nhất định là khắc tinh của phụ nữ."

      Trình Mục Dương nở nụ cười , nữa.

      Chủ nhân của chiếc lều này cũng biết hai người Phương Đông kia đangnói gì. chỉ lễ phép mỉm cười, bên cạnh cùng hai người xem những bông hoa hồng sa mạc khác. Thậm chí còn dùng tiếng Trung Quốc tự mình học được lên chữ "Vĩnh viễn tàn".

      Nam Bắc nghe được buồn cười đến chết, khẳng định có người sắp đặt trước, khiến ông chủ này lấy lòng Trình Mục Dương. Trình Mục Dương lại biểu rất bình thường. Hai người ra khỏi cái lều lại bất ngờ thấy được những con lạc đà rất đẹp ở xa xa, những con lạc đà thượng đẳng.

      Những con lạc đà này rất bắt mắt, làn da bóng loáng, ánh mắt rất to.

      nhìn thấy rất thú vị, Trình Mục Dương ở bên cạnh cho biết, quý tộc ở Ả Rập Saudi rất thích thi đấu lạc đà, cho nên dân bản xứ ở đây chuyên môn đào tạo ra những con lạc đà chạy rất nhanh: "Đôi khi chúng ta có thể bắt gặp những con lạc đà thượng đẳng, giá thấp nhất cũng khoảng 50 vạn đô la Mỹ, cao nhất có thể lên đến trăm vạn."

      " sao?" tò mò nhìn những chú lạc đà này.

      "Những con lạc đà quý báu dùng để đua cũng được giao dịch ở đây." Trình Mục Dương cười rộ lên.

      Khi người Ả Rập tướng mạo quí phái, hỏi chủ nhân những con lạc đà này để mua. Bọn họ lớn tiếng với nhau, Trình Mục Dương cẩn thận nghe xong phiên dịch lại cho nghe: "Buổi chiều, có cuộc thi đấu lạc đà, chúng ta có thể xem chút."

      hề có ý kiến khác.

      Đây là ngày cuối cùng ở đây.

      Sau đó cùng Trình Mục Dương trở về Moscow, ở cùng với và cục cưng.

      Khoảng giờ sau, cuộc thi lạc đà bắt đầu.

      Nơi thi đấu cách chợ giao dịch lạc đà khoảng mấy km. Rất nhiều người đàn ông Ả Rập Saudi mặc áo choàng trắng ngồi khán đài. Nam Bắc và Trình Mục Dương cũng chọn góc nhìn những người cưỡi lạc đà như cưỡi ngựa.

      Theo như những lời Trình Mục Dương , những người ngồi lạc đà càng sức nặng lưng lạc đà càng , cho nên con lạc đà chạy nhanh hơn.

      Vì thế ngồi lưng những con lạc đà này hầu hết là những bé trai tuổi, nhìn qua khoảng mười hai, mười ba tuổi. Sau khi trận đấu bắt đầu, khán đài reo vang những tiếng hò hét của khán giả, ngừng có ngưới đứng lên cổ vũ.

      Nam Bắc cũng nhiệt huyết sôi trào nhịn được cầm tay Trình Mục Dương, lại phát nhìn nơi cách đó xa. cảm thấy kỳ quái, vừa định nhìn theo tầm mắt Trình Mục Dương lén vỗ lên vai giọng : "Đừng quay đầu, bọn họ đến đây."

      "Ai?"

      " tại là kẻ địch, tương lai là bạn bè của chúng ta."

      Nhân viên CIA?

      Nghe giọng điệu của Trình Mục Dương, cũng ngạc nhiên lắm.

      Tâm tình thoái mái của Nam Bắc cả ngày nay cũng bị đánh tan, trong lòng căng thẳng. cũng đoán ra, sau khi bọn họ đưa nữ khoa học gia hạt nhân kia , lại bắt cóc nhân viên của CIA, sớm hay muộn CIA cũng tới tìm họ.

      Lần này bọn họ có kiêng kỵ điều gì.

      Nếu trước ngày hôm qua, nhiệm vụ hàng đầu của họ là muốn mang nữ khoa học hạt nhân của Ả Rập Saudi rời , tại nhiệm vụ của họ càng đơn giản hơn nhiều, ở đây, trực tiếp ám sát tội phạm truy nã cuối cùng nằm danh sách của CIA.

      Trình Mục Dương đại khái cũng biết phải có lúc trực tiếp giao chiến như thế này.

      Vì vậy mới lựa chọn dừng chân bên ngoài thủ đô Riyadh, giữa sa mạc cùng chơi trò chơi với họ.

      Lạc đà chạy nhanh, bụi tung cuồn cuộn.

      Trình Mục Dương bỗng nhiên nắm tay nhảy xuống khán đài, sau đó vươn tay ra với , Nam Bắc liền nhảy theo. Trình Mục Dương vững vàng đỡ lấy thắt lưng , khi hai người xoay người, có rất nhiều lạc đà chuẩn bị chạy tới.

      Cách đó xa cũng có vài người mặc áo choàng trắng cũng đứng lên chạy về nơi này.

      Những người cổ vũ rất nhiều, ai chú đến vài người mặc áo trắng đặc biệt kia. Trình Mục Dương và Nam Bắc chạy nhanh ngang qua con đường đua, khiến người khán đài phải kêu lên bốn phía.

      Những con lạc đà tiến lên, nài lạc đà (những người ngồi lưng điều khiển nó ấy) tay cầm dây cương quất ngừng.

      Với tốc độ này, bọn họ căn bản thể tránh hai người.

      May mắn là Trình Mục Dương, cũng may mắn là Nam Bắc.

      Hai người giữa bụi cuốn mù mịt bay ngang qua đường đua, ngay khi hai người bước ra những con lạc đà cũng lập tức chạy qua nơi họ vừa đứng. Nhân viên công tác trợn mắt há mồm, họ liền đoạt con lạc đà chuẩn bị ra đua. Trình Mục Dương ôm Nam Bắc nhảy lên lưng lạc đà rồi cưỡi nó chạy khỏi khu đua lạc đà.

      Phía sau là những tràn vỗ tay hoan hô, còn có cả giọng của nhân viên công tác hét to.

      " kêu cái gì vậy?" Nam Bắc nghiêng đầu hỏi, mặt dán vào người Trình Mục Dương.

      " đây là lạc đà quán quân." Giọng Trình Mục Dương mang theo ý cười, "Ý chính là, rất đáng giá."

      "Ít nhất là 100 vạn đô la Mỹ sao?"

      " sai."

      "Giặc cướp." Nam Bắc cười, " những lưu manh mà còn là giặc cướp."

      Đoạn đối thoại của hai người bị gió xé toang.

      hổ danh là lạc đà quán quân, tuy rằng phía sau có người đuổi theo nhưng hoàn toàn đem những người đó đá ra xa. Sa mạc rộng lớn, thể nhìn thấy biên giới. Nam Bắc đem khăn che mặt màu đen đội lên, ngăn cản gió cát càng ngày càng mạnh.

      Trình Mục Dương dường như vào càng sâu trong sa mạc, tránh đám người đó.

      biết muốn làm cái gì, nhưng tuyệt đối lo lắng.

      Nếu cuộc hành trình ở Philippines là ngoài ý muốn lần này là hoàn toàn ngược lại.

      Cát mịn như phấn, ở dưới ánh mắt trời ra màu chói mắt.

      Khác với ngựa, cách thức lạc đà chạy quả là tra tấn người khác.

      Cũng may là dùng hai tay nhanh chóng ôm chặt lại, để bị xóc nảy quá mạnh.

      Trình Mục Dương sợ bị gió thổi, trong lúc "chạy nạn" vẫn cẩn thận mang khăn che mặt của kéo lên, bao lấy cả khuôn mặt, ngay cả mắt cũng che lại.

      Tầm mắt Nam Bắc bị bịt kín, phía trước tối đen, đôi mắt bị ánh mặt trời chói chang cùng bão cát sa mạc tàn phá.

      Chỉ là hơi kín gió.

      "Phía trước có những mỏm núi đá." Trình Mục Dương cúi đầu bên tai Nam Bắc, "Nhảy xuống lạc đà, A Mạn tiếp ứng chúng ta."

      Nam Bắc ừ tiếng, mơ hồ nhìn thấy những cồn cát và núi đá xa xa.

      Thực giảo hoạt, đây phải là cạm bẫy sớm an bài sao?

      Chú thích:

      [1] Dải Gaza Dải Gaza là dải đất hẹp ven biển dọc theo Địa Trung Hải, ở Trung Đông, về mặt pháp lý được quốc tế công nhận là phần của bất kỳ quốc gia có chủ quyền nào. Tên của nó được đặt theo tên thành phố chính Gaza. Đây là vùng lãnh thổ có mật độ dân số cao nhất trái đất, với khoảng 1.4 triệu người sống khu vực diện tích 360 km².

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 46 - PHẢN KÍCH Ở BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG 2
      "Trình Mục Dương." thấp giọng kháng nghị, "Lần sau có thể thông báo trước hay ?"

      "Thông báo trước?" cười, "Như vậy ảnh hưởng đến tâm trạng vui chơi của em, mất nhiều hơn được."

      Lý do tốt.

      Phải vĩnh viễn đều có đạo lý, cho dù chân lý hay ngụy biện.

      Lúc này gần đến hoàng hôn, ánh mặt trời như máu, sa mạc cũng như máu.

      Những đồi núi cát đá bị phong hóa (gió mài mòn) càng ngày càng gần.

      Những đồi núi này bị bão cát bào mòn cả trăm năm, đứng sừng sững ở xa xa, cho dù ban ngày có hình dạng thế nào tối đến, dưới ánh trăng đều trông như bức tượng Phật. nhớ tới khi vừa mới đến Ả Rập Saudi cũng bị cảnh này hấp dẫn, Trình Mục Dương cũng nhắc đến bức tượng Phật dưới ánh trăng này.

      Mặt trời lặn chỉ trong giây phút.

      Khi bọn họ bỏ lại lạc đà tiến vào các khe núi thiên nhiên, trời cũng vào đêm. Trình Mục Dương rất quen thuộc địa hình nơi này, mỗi lần gặp ngã rẽ đều quyết đoán chọn đường . Phạm vi cồn cát lớn thế này rất dễ lạc đường, rất nhanh, sáu bảy người CIA theo phía sau thấy bóng dáng.

      Trình Mục Dương sau khi lòng vòng trong những ngọn núi như mê cung này cũng dẫn ra gò đất, ở đó có người ngồi chờ sẵn bên cạnh những đống lửa.

      Còn có lều trại được dựng rất chu đáo.

      A Mạn cùng Kyle thấp giọng chuyện, khi thấy bọn họ xuất Kyle ngẩng đầu cười, dùng tiếng Trung kì quái của : "Hai vị, lễ tình nhân vui vẻ."

      Trình Mục Dương quan tâm , qua.

      Những người ngồi giữ đống lửa đều lập tức đứng dậy, im lặng nhìn .

      Trình Mục Dương nhoài người ra nhìn thấy những xiên thịt đặt đống lửa tùy tay cho thêm ít gia vị.

      "Kế hoạch của chúng tôi chính là có người giả dạng hai người đưa người của CIA đến." Kyle tủm tỉm nhìn Nam Bắc, "Đáng tiếc, hôm nay là lễ tình nhân, Trình kiên trì muốn chúc mừng với ."

      Nam Bắc cười cái.

      Trình Mục Dương lãng mạn, phải là điều mà người bình thường có thể thừa nhận.

      Ví dụ như có thể cho nhiều niềm vui, nhưng sau lưng biết có bao nhiêu nguy hiểm chờ đợi. May mắn, là Trình Mục Dương.

      Ninh Hạo ở bên cạnh A Mạn vẫn dùng máy tính quan sát những người CIA trong đồi núi kia. Những điểm đỏ biểu nguồn nhiệt của con người ngừng di động màn hình, có đôi khi những điểm đỏ này tập trung cùng chỗ, có thể nghe được tiếng bắn súng cách đó xa. Xem ra Trình Mục Dương an bài mê cung này, còn bố trí thêm rất nhiều chướng ngại vật.

      Sau đó, tiếng súng nổ dày đặc liền biến mất.

      Trình Mục Dương từ phía sau lấy ra con dao, đem phần ngon nhất cắt ra, đến ngồi xuống bên cạnh Nam Bắc rồi đút cho ăn.

      Nam Bắc nhàng cắn miếng nhai.

      "Ăn ngon ?" hỏi.

      "Vị thịt tồi." cười, "Ăn ngon."

      Trình Mục Dương tươi cười cũng cắn miếng thịt, với A Mạn muốn tắm nước ấm. Mọi chuyện đều làm theo kế hoạch, giờ sau bắt đầu, cần phải giải quyết mọi vấn đề trước 7 giờ sáng mai.

      giao mệnh lệnh xong mang Nam Bắc vào cái lều .

      Ở trong sớm chuẩn bị vòi sen để tắm, còn có nước ngọt.

      "Nơi này nước còn quý hơn dầu mỏ, ông chủ Trình, cũng xa xỉ." Nam Bắc dưới dòng nước thả mái tóc, đem những nơi dính cát rửa sạch, từng mảng lớn bọt tắm màu trắng ở đầu , nhìn rất bắt mắt.

      xúc động đưa tay giúp lau bọt tắm hai bên tai và cả ở cằm.

      Sau đó bàn tay từ cổ xuống, nắm lấy ngực .

      "Lưu manh." mở mắt, chỉ than thở cười mà mắng .

      " phải lưu manh, " Giọng của trêu chọc, "Là giặc cướp."

      Đây là từ buổi chiều cười nhạo , nghĩ còn nhớ ràng như vậy.

      hé miệng cười gì.

      Trình Mục Dương dán sát vào thân thể của , giúp tắm rửa từ đầu đến chân, rất cẩn thận: " thấy rất kì lạ, vì sao Chu Sinh Nhật lại giúp em." Nam Bắc nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Có lẽ là nhấc tay chi lao, hoặc cũng có thể do em trai rất thích em, nhưng lí do này thuyết phục lắm."

      Ánh mắt Trình Mục Dương giữa làn hơi nước trở nên sáng bóng.

      Chẳng qua là lúc này có chút thoải mái.

      Nam Bắc cười , dùng ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt của : "Có thể vì chúng ta đều là người Hoa, nhấc tay chi lao, cớ sao lại làm?" Trình Mục Dương gì, chỉ là cúi đầu hôn lên môi .

      Thân thể hai người áp sát vào nhau, nhanh chóng nổi lên khát vọng với đối phương.

      Chính là khi sắp hành động từ xa xa lại truyền tới tiếng bắn nhau. Hẳn là CIA gặp chướng ngại vật. Nam Bắc nhân cơ hội hất tay ra, "Bên ngoài có rất nhiều người."

      cười: "Hôm nay là lễ tình nhân."

      nhìn ánh mắt , giọng : "Sau này đền cho ."

      "Gấp đôi?"

      "Gấp đôi."

      "Sáu ngày sáu đêm, như thế nào?"

      Khẩu vị lớn.

      Nam Bắc cảm thấy buồn cười, tùy tiện gật đầu, lấy khăn tắm nhanh chóng lau khô thân thể rồi mặc quần áo sạch vào. Sau đó nhanh chóng mặc áo choàng đen và mang khăn che mặt. Trải qua cuộc trốn chạy vừa nãy sa mạc, bỗng nhiên rất thích trang phục của phụ nữ Ả Rập Saudi, ít nhất bị cát bay vào cơ thể, khiến cả người dơ bẩn chịu nổi.

      Khi họ ra tất cả mọi chuyện được chuẩn bị thỏa đáng.

      nhóm người leo lên đỉnh núi đá, có thể xuyên qua khe hở nhìn thấy khung cảnh dưới chân núi. Trình Mục Dương mang theo súng mini tự động, dẫn mọi người qua đỉnh núi. Cho đến khi tiến vào phạm vi bao vây, Nam Bắc có thể nhìn thấy có mấy người đàn ông nằm đỉnh núi đá, dùng những mỏm đá nhấp nhô che đậy cơ thể, nhắm súng bắn vào người của CIA ở phía dưới.

      Đây là cái bẫy được thiết kế rất tốt, đáng tiếc người của CIA hề hay biết.

      Những người này tự nhận là đặc công ưu tú nhất thế giới, lại trong khi thực nhiệm vụ ám sát mà rơi vào bẫy của kẻ thù. Nam Bắc nghĩ, cho dù thế nào họ cũng tình nguyện thừa nhận chuyện này.

      Đáng tiếc, điều Trình Mục Dương muốn làm là khiến cho họ tuyệt vọng.

      Trình Mục Dương lấy bình rượu bạc ra uống ngụm, đây là lần đầu tiên vi phạm phong tục truyền thống đạo Hồi khi đến quốc gia này. Đối với tín ngưỡng của bạn bè, rất tôn trọng, nhưng đối với kẻ thù, nhân từ như vậy.

      Đêm khuya sa mạc, bão cát rất lớn.

      Đầu tóc rối loạn do gió bão thổi, che khuôn mặt nhưng thể giấu được ánh mắt sắc bén trực tiếp.

      Sau khi xem trận chiến gần 5 phút, với thủ hạ hai câu tiếng Nga, rất ngắn gọn. Vẻ mặt những người đó như cứng lại, nhưng nhanh chóng thu hồi súng, đình chỉ bắn.

      Trình Mục Dương mang kính ngắm trong đêm, giương súng trong tay lên, nhắm xuống dưới, tiếng đạn rít lên xé tan khí, gián đoạn, lưu tình. Nam Bắc nhìn thấy ở dưới ngừng có người ném súng, nhưng ai ngã xuống cả.

      chính là tự mình giúp họ buông súng.

      Có thể là kinh hoàng.

      Tư thế bắn của rất đẹp, hơn nữa, giữa trung tâm của bão cát lại phát ra uy lực khiến người ta hít thở thông.

      Người của Trình Mục Dương đỉnh núi, thêm người của Cục an ninh có khoảng 25, 26 người.

      "Tôi muốn giết các người." Cuối cùng cũng buông súng, dùng tiếng với những người Mỹ này, "Ngược lại, tôi còn muốn trả lại ngươi bạn cho các người, để các người an toàn về nước. Vì vậy, buông súng đối với chúng ta mà đều có lợi."

      Những người ở dưới có biến hóa gì những hiển nhiên dừng bắn.

      Trình Mục Dương ném khẩu súng cho A Mạn .

      Sau đó đến người ngồi xổm phía sau, bị trói hai tay hai chân đồng thời bị bịt miệng Afa Fu : "Tôi biết mục đích các người đến Ả Rập Saudi lần này, mà các người có thể cũng biết mục đích của tôi tới đây làm gì."

      Afa Fu mở to hai mắt nhìn .

      Người đàn ông này, trước khi gặp đọc rất nhiều tư liệu về , nhưng ra chỉ là chút ít bên ngoài. Cho đến khi xuất tại Philippines, cấp lập tức hủy bỏ lệnh nằm vùng nhiều năm qua của , đổi thành việc theo dõi trùm buôn vũ khí này.

      rốt cuộc là người như thế nào?

      đảo Philippines, người đàn ông rất dịu dàng chăm sóc bạn , đây là ấn tượng đầu tiên của về . Sau đó, giữa những cuộc khủng bố tập kích tại Philippinesm biết mất. Khi trở lại tổng bộ, mới nhìn thấy hình giết hại những nhân viên CIA, dùng lời của người Phương Đông để hình dung, là ác quỷ ra từ địa ngục, A Tu La.

      Tội phạm truy nã quốc tế, nhân vật trọng yếu danh sách ám sát, lại có thể ngang nhiên ở Ả Rập Saudi cướp nhà khoa học hạt nhân mà họ dụ dỗ, thậm chí giữa sa mạc có thể bao vây những nhân viên CIA phụ trách ám sát .

      Trình Mục Dương nhìn ánh mắt của , kéo khăn che miệng xuống.

      " muốn làm gì?" Afa Fu hỏi .

      "Đem nhóm người các giao cho Ả Rập Saudi." Vẻ mặt bình tĩnh, thờ ơ lạnh lùng, "Đương nhiên, có thể tố giác với bọn họ, tôi là người đoạt nữ khoa học gia hạt nhân. Cho dù họ có tin tưởng hay , đầu tiên họ lấy mạng của các người, sau đó rằng ở đây có rất nhiều phần tử tôn giáo thù hận với Mỹ, khủng bố tập kích kéo dài dài thời gian như vậy, đương nhiên bọn họ thể đề phòng."

      Bởi vì chậm, giọng điệu lại lạnh như băng.

      phân tích khách quan này khiến người ta khó có thể chống đỡ.

      Mỗi câu của Trình Mục Dương đều đúng. thế giới này, nước Mỹ đắc tội với đại đa số tôn giáo cùng quốc gia, quan hệ cách nào cứu vãn. Cho nên bọn họ vẫn luôn tìm cơ hội khống chế, kìm hãm các quốc gia đó. Trung Đông là nơi nguy hiểm, nếu chuyện này bị tố giác, mang đến thêm nhiều thù hận.

      "Nếu hiểu rồi tôi cho xuống." Trình Mục Dương cười cái, "Ngày kế tiếp, các người phải tiếp nhận những buổi thẩm vấn tâm lý dài dòng, sau đó quốc gia nhất định lấy đầu tư kinh tế làm thỏa hiệp đổi các người trở về. Tôi chỉ có lời khuyên thiện ý, che miệng các người lại, quên chuyện của nhà khoa học hạt nhân, các người mới còn mạng sống mà trở về."

      xong, đứng lên.

      Ý bảo hai người ở bên cởi trói cho .

      "Chúc may mắn."

      hề nhìn Afa Fu, xoay người đến bên cạnh Nam Bắc, nhàng đẩy mái tóc bị gió thổi rối loạn của ra, hôn vào trán Nam Bắc. Giống như và Nam Bắc chỉ là ngẫu nhiên qua nơi này, sau đó thả cho Afa Fu con đường sống mà thôi.

      "Trình Mục Dương." Nam Bắc giọng , "Có đôi khi rất đáng sợ."

      " sao?"

      Ánh mắt hơi cong lên: "."

      " có hảo cảm với người Mỹ." thấp giọng , "Chỉ do kì thị chủng tộc, thầm nghĩ dọa họ cái."

      Nam Bắc dần dần nghe được, là thanh quay của cánh quạt. Tiếng vang đinh tai nhức óc đánh gãy cuộc chuyện giữa bọn họ. Càng lúc càng lớn, càng lúc tới gần, ánh sáng chiếu mạnh đến, hơn nữa chỉ có .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 47 - PHẢN KÍCH Ở BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG 3 (HẾT)
      Áo choàng đen của Nam Bắc bị cuốn bay trong gió. ngẩng đầu nhìn thấy bốn, năm chiếc trực thăng xoay quanh bầu trời đêm. Có dây thang từ trực thăng được thả xuống.

      Cảnh sát Ả Rập Saudi? Hay là ai?

      thấy người đứng thang.

      Cho đến khi người đó nhảy xuống, giữa gió xoáy cùng với tạp đến phía , Nam Bắc mới nhận ra là Ba Đông Cáp. Tất nhiên là khi rời khoảng thời gian, Ba Đông Cáp trở thành bộ phận trong kế hoạch của Trình Mục Dương.

      "Hoàng tử nghe có rất nhiều nhân viên CIA của Mỹ xuất tại Ả Rập Saudi nên khiếp sợ." Ba Đông Cáp cười, "Đồng thời, ngài ấy cũng rất lo lắng đến an toàn của khách quý."

      Ba Đông Cáp nhìn Nam Bắc chào hỏi.

      "Tôi rất tốt." Trình Mục Dương nâng cao giọng giữa những tạp , cười , "Chỉ là có hơi kinh sợ."

      Ba Đông Cáp ngầm hiểu: "Những lời này tôi giúp chuyển đến họ."

      "Cám ơn ."

      Những tia sáng ngừng chiếu lung tung lên người Trình Mục Dương, càng làm nổi bật làn da trắng của . Trực thăng xoay quanh đầu tạo ra luồng gió thổi mái tóc rối loạn.

      Nam Bắc bĩu môi, ý bảo sau này phải giải thích với .

      Có thể khiến Ba Đông Cáp ra tay chỉ có Nam Hoài và . Cho nên có thể là Nam Hoài giúp .

      Tuy rằng chung quy cũng là người nhà, nhưng tin Nam Hoài có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, lợi dụng quan hệ của mình với hoàng thất Ả Rập Saudi mà giúp Trình Mục Dương, điên đảo trắng đen.

      Lúc này sa mạc xuất mười chiếc xe của cảnh sát và quân đội được vũ trang, chạy lại nơi này. Trình Mục Dương đưa súng cho Ba Đông Cáp, người phía sau ngầm hiểu, đều đem súng giao cho tâm phúc của hoàng tử.

      Từ khi Trình Mục Dương chuyển giao súng, " " cũng được xác định:

      Chuyện này vô cùng đơn giản, là khách quý của Ả Rập Saudi, khi xem đua lạc đà bỗng nhiên gặp tập kích của nhân viên CIA. May mắn, hoàng tử minh thần võ, thu được tin tức tình báo đến cứu đúng lúc.

      Từ đầu đến đuôi, vị khách quý này căn bản liên quan đến chuyện của nhà khoa học hạt nhân.

      Những chuyện sau đó, là khúc mắc trong quan hệ giữa Mỹ và Ả Rập Saudi.

      Cuối cùng Trình Mục Dương mang theo Nam Bắc cùng người của lên trực thăng rời xa cồn cát. Nam Bắc từ cao nhìn xuống, nơi đó bị đèn chiếu sáng như ban ngày. Rất nhiều quân vũ trang bao vây nơi đó như là chuẩn bị lâm trận đánh đại địch. Họ biết, những nhân viên CIA ở dưới sớm bị Trình Mục Dương đánh tan khí thế, buông vũ khí đầu hàng.

      Nam Bắc nhìn chằm chằm, càng nhìn càng xa, càng bội phục người đàn ông bên cạnh.

      "Suy nghĩ cái gì?" đem cằm đặt vai .

      cười: "Suy nghĩ lật ngược phải trái, phân biệt trắng đen."

      cười mà .

      Nam Bắc tiếp tục : "Những người này nhất định bị khởi tố tội gián điệp. Hơn nữa, chuyện này nhất định làm quan hệ Mỹ và Trung Đông căng thẳng, lúc này, Moscow càng muốn cảm ơn ."

      Trình Mục Dương ừ tiếng: "Bọn họ lại thiếu nợ lần."

      "CIA đáng thương." Nam Bắc cảm thán, "Hao hết khí lực, dụ dỗ nhà khoa học hạt nhân, lại bị mang qua tay người Nga. nay chỉ có kỹ sư, còn phải nén giận mà nhận tội gián điệp."

      lại uh.

      Qua lát lại hỏi : "Muốn uống rượu ?"

      " muốn."

      "Chỉ uống ngụm thôi."

      "Em uống rượu, uống rượu, uống đến say a."

      " ." cười.

      "Nếu say sao?"

      " mang em về nhà."

      Đáp án phù hợp, là do Trình Mục Dương cố ý trả lời. Khoảng cách giữa họ rất gần, thậm chí cảm thấy nếu thêm chữ nữa, môi hai người có thể chạm nhau. Ánh mắt vẫn như trước, có mê hoặc, khiến suýt nữa nhận lời.

      buồn cười.

      Đây ràng là những lời khi mới quen lúc đầu, đường cao tốc với . Từ ánh mắt đến khẩu khí đều rất mê hoặc. nghĩ đến đây nhịn được chế nhạo : " , lúc trước có nghĩ đến khiến em uống quá chén hay ?"

      cười: "Uh."

      Nam Bắc nhướng mày, đúng là lưu manh.

      Trình Mục Dương thấp giọng , "Nếu lúc đó khiến em quá chén, có Trình Mục Dương tại. Nhưng mà, cho dù thế nào nữa, kết cục của hai chúng ta đều giống nhau."

      Lời rất mê người.

      Nam Bắc vốn định hỏi tiếp đến tột cùng là có lý do gì để trai của có thể thỏa hiệp, tại giờ khắc cuối cùng giúp tay, đem chuyện này kết thúc hoàn mỹ. Đáng tiếc chưa kịp mở miệng Ninh Hạo đưa tai nghe qua, ý bảo Trình Mục Dương tiếp điện thoại.

      Nghe qua, là chuyện ở Moscow.

      dừng lại lòng hiếu kì của bản thân, còn nhiều thời gian để hỏi.

      Khi họ rời khỏi Ả Rập Saudi giới truyền thông đưa tin nhân viên của Mỹ hoạt động gián điệp tai Ả Rập Saudi bị bắt. Mà mục đích cùng nội dung hành động được nêu . Nam Bắc ngồi máy bay xem tin tức của kênh truyền hình Trung Đông, rất ngạc nhiên vì sao họ lại biết tin tức nhanh như vậy.

      Nhưng rất nhanh liền hiểu.

      Việc này nhất định là Trình Mục Dương khi ở trực thăng với người Nga kia an bài.

      Trải qua cuộc hành trình ở Ả Rập Saudi, tuy ngắn nhưng rất có hiệu quả, đối với thủ đoạn bày mưu tính kế của Trình Mục Dương cùng ý nghĩ chính trị quốc tế của rất tin phục.

      biết, tất cả hướng đều dựa theo đánh giá của Trình Mục Dương mà phát triển. Ban đầu, chẳng qua là Trình Mục Dương muốn liên thủ với Moscow lấy cớ nhà khoa học hạt nhân uy hiếp nước Mỹ thừa nhận Trình Mục Dương là thương nhân từ thiện. Cuối cùng, Nam Hoài lại giúp đỡ, khiến Trung Đông cũng trở thành bạn bè với .

      Những ngày kế tiếp, các quốc gia liên quan tiến hành thương lượng lợi ích.

      Trình Mục Dương và Nam bắc đều tin rằng, trong xã hội đại, cho dù là chiến tranh, dụ dỗ, chia rẽ hay là gián điệp, hoạt động ám sát, chẳng qua đều phục vụ cho lợi ích kinh tế. Lợi ích kinh tế cao hơn tất cả, đây mới là trung tâm của đấu tranh.

      Cho nên vấn đề chính là thời gian.

      Mọi việc xảy ra, đều được yên lặng giải quyết cái bàn tròn nào đó.

      Thế giới này, lục địa cùng đại dương chiếm gần 5,1 triệu km2.

      Mà ở đó vẫn luôn tồn tại thế giời ngầm.

      Có lẽ quy tắc sinh tồn khác nhau, nhưng giống nhau ở chỗ, những thế lực tồn tại ở những nơi nhất định, vì bảo vệ người dân cùng đất đai nơi đó mà tiến hành tranh đấu.

      Giống như lời Nam Hoài: Bắc Bắc, chúng ta sinh ra trong gia tộc này, phải có nhiệm vụ bảo vệ người nhà cùng quê hương. Cho dù là chiến loạn hay bần cùng, cho dù thời thế thay đổi, cũng phải bảo vệ tốt con người cùng khí hậu ở đây.

      Mà Trình Mục Dương, cũng nhắc đến ý này qua lời của .

      Nam Bắc nghĩ ban đầu động tâm với Trình Mục Dương chính là vì cảm thấy là người cùng thế giới. may mắn, gặp được .

      cứ nghĩ máy bay đến Bỉ, ngờ Trình Mục Dương sắp xếp như vậy. Càng kỳ lạ hơn là, Bỉ cũng trở về Moscow mà là đến Bắc Kinh, sau đó từ Bắc Kinh tàu về Moscow.

      Bọn họ ở toa hạng nhất.

      Trừ bỏ những người của Trình Mục Dương, còn hành khách nào khác.

      Có ánh nắng từ ngoài chiếu vào qua kính thủy tinh rơi sàn. Tàu chạy đến nhà ga của đại lục Siberia và cách nó khoảng chừng 1000 cây số. Xung quanh chỉ có thảo nguyên cùng những khu rừng rậm bạt ngàn, phải là phong cảnh có thể nhìn thấy ở Uyển Đinh.

      Nam Bắc thấp giọng dỗ cục cưng, vô tâm nhìn ngoài cửa sổ.

      " trai em mang cục cưng trở về Vân Nam sao?" Nam Bắc cắt đứt điên thoại với Nam Hoài, khẩn trương nhìn về phía Trình Mục Dương.

      nghĩ, Trình Mục Dương muốn cho bất ngờ nên mới thay đổi hành trình.

      Có lẽ cục cưng xuất tàu, nhưng kết quả là có. Càng có thêm tin vui là Nam Hoài lại mang cục cưng rời Bỉ về Vân Nam.

      Trình Mục Dương liền gật đầu: " ấy với rồi, ấy muốn dẫn cục cưng ba năm."

      Tay từ lưng Nam Bắc trượt xuống đùi, nhàng vuốt ve.

      " đồng ý sao?" Nam Bắc vẫn cảm thấy có gì đó kì quái.

      lắc đầu: " muốn."

      "Vậy sao còn đáp ứng với ấy?"

      " ấy là trai em."

      "Nhưng cục cưng là con ."

      " sao." Trình Mục Dương cười rộ lên, " nghĩ biện pháp cướp về."

      Nam Bắc dở khóc dở cười.

      Hai người kia rốt cuộc chơi trò gì vậy?

      " trai em đồng ý giúp là vì muốn dẫn cục cưng ?"

      "Đây phải nguyên nhân chủ yếu, chỉ là điều kiện phụ."

      "Nguyên nhân chủ yếu là cái gì?"

      Trình Mục Dương cười cái, thanh thấp dần, nhưng cũng trả lời vấn đề của : "Bắc Bắc, em phát ra tuyến đường này phong cảnh rất đẹp sao?" Nam Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếp, "Tuyến đường sắt này từ Bắc Kinh đến Moscow, khoảng cách mỗi nhà ga cũng hơn 1000 dặm, hai bên chỉ có thảo nguyên và rừng rậm, rất thích hợp để im lặng đọc sách, hoặc là làm số việc."

      "Quả là rất đẹp." thuận miệng ứng phó.

      "Chủ yếu là, toàn bộ hành trình vừa vặn sáu ngày sáu đêm."

      rốt cục cũng hiểu ý tứ của . ra người đàn ông này vẫn còn nhớ lời hứa của ở Ả Rập Saudi.

      Trình Mục Dương cười mà , gọi điện thoại nội tuyến, cho người mang bữa tối tới.

      Nhanh chóng có Moscow bưng đến rượu cùng thức ăn ngon.

      Khi kia buông khay, Nam Bắc mới tùy tiện nhìn chút, rất kinh ngạc. Là Catherine, bạn cùng phòng khi học tại Bỉ, nhiều năm gặp. Catherine nhe răng cười với , dùng tiếng Nga vài câu với Trình Mục Dương rồi rời khỏi phòng.

      Nam Bắc càng thêm nghi hoặc, quay đầu nhìn Trình Mục Dương.

      Xem ra cần lời giải thích hợp lý, về Bỉ, về quen biết của cùng Trình Mục Dương, có phải đều do cố ý sắp xếp hay : " ấy là người của ?"

      " phải." Trình Mục Dương ôm thắt lưng của Nam Bắc, nhàng vuốt mái tóc : " ấy là người của cục an ninh."

      Nam Bắc né tránh tay , nhưng lại trốn khỏi ánh mắt , như là chờ đợi điều gì đó từ lâu lắm.

      Ánh mắt như vậy dễ dàng khiến đầu hàng.

      "Vấn đề này, về sau em hỏi lại ." Giọng của thấp xuống, " cho em biết, trai em đồng ý giúp là vì nguyên nhân gì?"

      Trình Mục Dương im lặng nhìn , qua lát, mới đột nhiên cười cười.

      " với ấy câu chuyện xưa. Là chuyện của khi mười bốn tuổi."

      vừa xong, nụ hôn dừng thân thể . Bọn họ còn có thời gian rất dài, vội. Chuyện xưa đó, chậm rãi kể cho nghe:

      , Trình Mục Dương, thiếu mạng như thế nào.

      Lại như thế nào, có lòng tham đáy, muốn đời kiếp.

      Hết.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :