1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 146: Loại người Này Xứng 3

      Editor: Nguyen Nguyen

      nịn hót Tiêu Mai làm sao được? Ta là chị của Tiêu Lạc mà!

      Tiêu Lạc lại hiếu thảo vậy, ta đối với người chị này luôn quan tâm lo lắng, lời của chị Tiêu Lạc có ảnh hưởng lớn đối với ta.

      Ngũ Nhân Ái thầm cười gian.

      Ngũ Phong Tập vuốt ve mái tóc Ngũ Nhân Tâm rồi : “Nhân Tâm à, hôm nay con biểu diễn rất tốt, ba ba có chụp cho con vài tấm hình. Nhân Tâm, dù sao Y Y cũng là em con, con nhường nhịn nó chút, đừng cáu gắt với nó. Tính tình Y Y rất cổ quái, con đừng cãi nhau với nó. Có được ?”

      Ngũ Nhân tâm vui bĩu môi : “Ba ba… Con xem em ấy là em con, đối xử rất tốt với em ấy, cũng rất khoan dung. Còn Y Y nữa, em ấy luôn có ý thù địch đối với con! Ba ba, người thể thiên vị như vậy, lúc nào cũng bênh vực Y Y.”

      Ngũ Phong Tập bất đắc dĩ gật đầu: “Ta biết, ta biết, ta nghiêm khắc phê bình Ngũ Y Y. Nhân Tâm bị té sao rồi? Có đau ?”

      Ngũ Nhân Tâm quên chuyện mình bị té, còn đau nữa, bỗng nhiên nghe ba ba hỏi vậy, liền sợ run lên, hai giây sau mới phản ứng được, lập tức nhăn mặt lại, làm ra vẻ đau đớn : “Ai da, còn rất đau, con sợ bên trong cũng bị tổn thương rồi. Ba ba người thương con sao?”

      “Thương, rất thương con, Y Y kia, ba ba nghiêm khắc phê bình nó, có được ?”

      Hai người được mấy câu, nhìn thấy Tiêu Mai cẩn thận tới. “Dì? Lạc đâu? Tiêu Lạc đâu rồi?”

      Ngũ Nhân Ái cả kinh, vội vàng kiểm tra xung quanh.

      “Dì Mai, chúng ta tìm bên trong .”

      Tiêu Mai nhíu chân mày, trả lời: “, chúng ta tìm bên trong chút. Cái tên Tiêu Lạc này, luôn thích làm việc mình. Nhân Ái à, mặc dù so về tuổi tác các người lớn hơn em trai ta, nhưng ra tính tình nó giống như đứa trẻ vậy, sau này con ở chung với nó, tâm cùng nó nhiều chút.”

      Ngũ Nhân Ái lập tức vui vẻ, gật đầu : “Dạ! con nhất định chuyện với Tiêu Lạc nhiều hơn, ra chúng con rất hiểu nhau.”

      Ngũ Phong Tập, Tiêu Mai, Ngũ Nhân Ái và các em theo sau vào phía trong.

      Ánh mắt Ngũ Nhân Lệ nhạy bén nhìn thấy Tiêu Lạc, chỉ về phía trước kêu lên: “Đó phải là Tiêu Lạc sao?”

      Mọi người cùng nhau nhìn vào bên trong, thấy Tiêu Lạc ngồi ghế, còn Ngũ Y Y ngồi bên cạnh, nghiêng thân người nhàng cười nhìn Ngũ Y Y khoa tay múa chân gì đó rất vui vẻ.

      Ầm!

      cổ lửa giận bốc lên, liền thiêu đốt cả người Ngũ Nhân Ái.

      Ngũ Y Y! Mày biết thay đổi phương pháp quyến rũ đàn ông của tao.

      Con tiện nhân này.

      Ngũ Nhân Ái tức giận : “ biết Ngũ Y Y dùng cách gì mà lúc nào cũng khiến cho Tiêu Lạc loanh quanh nó. Dì Mai thấy , Lạc lại ở bên cạnh Ngũ Y Y.”

      Tiêu Mai chớp mắt tức giận, giận đến ngực cũng biến dạng.

      Ngũ Phong Tập ngược lại gì, cảm thấy hơi vui vẻ : “đứa bé Tiêu Lạc này tính tình rất tốt, nên có thể chuyện với Ngũ Y Y.”

      Ngũ Nhân Tâm tức giận muốn chửi Ngũ Y Y là hồ ly tinh, lại bị Ngũ Nhân Lệ kéo lại, ngăn cản .

      Dù sao ba ba ở đây, nếu dám công khai chửi mẹ con Ngũ Y Y, như vậy chọc giận đến ba ba.

      Tiêu Mai bị chọc tức, a, muốn cho Tiêu Lạc cách Ngũ Y Y chút, nhưng lại nghe, đúng ?

      “Tiêu Lạc, em chạy đến đây làm gì?” Tiêu Mai tới, đánh cái vào cánh tay tiêu Lạc, giật mình, hoảng hốt đứng lên.


      Chương 147: Loại Người Này Xứng 4

      Editor: Nguyen Nguyen


      “Chị họ?”

      Đôi mắt Tiêu Mai bốc lên lửa giận: “Tiêu Lạc, em cố ý nghe lời chị đúng ? Em nên ở cùng chỗ với con nha đầu chết tiệt kia làm gì!”

      “Chị họ…” Tiêu Lạc bất đắc dĩ thở dài.

      Ngũ YY đột nhiên lạnh nhạt : “Tôi phải là nha đầu chết tiệt kia.”

      Làm cho Tiêu Mai sửng sốt, quay lại nhìn ngũ YY, quát: “Mày vừa mới cái gì? Mày dám cãi lại?”

      Ngũ YY cắn răng ngẩn đầu lên, từng câu từng chữ: “ cho sĩ nhục tôi. Tôi phải là nha đầu chết tiệt kia.”

      Tiêu Mai hít sâu hơi, trợn to hai mắt quát: “Mày chính là con nha đầu chết tiệt kia, mày suốt ngày luôn tìm cách tiếp cận Tiêu Lạc, mày là con nha đầu đáng chết.”

      Tiêu Lạc chịu nổi nữa, liền tức giận quát: “Chị họ! chị đủ rồi! sao chị lại có thể như vậy?”

      Tiêu Mai nhìn Tiêu Lạc, ánh mắt đỏ lên, rốt cuộc khóc thành tiếng: “Ô ô ô, chị sống nữa, chị cực khổ đem em nuôi lớn thành người, em lạithét lên với chị, đứa bé này phải như thế, tại sao em lại thành như vậy, ai dạy em vậy a, ô ô ô, chị sống nữa.”

      Tiêu Mai vừa vừa khóc, che mặt lại run rẩy thân mình.

      chiêu này, lại làm cho Tiêu Lạc chút tức giận cũng có.

      Chị họ sai, cha mẹ chết sớm, quả tay chị họ đem về nuôi lớn, chị họ giống như mẹ của vậy.

      “Chị họ, chịn nhìn chị , làm sao động chút là khóc.”

      Ngũ Phong Tập bước nhanh qua, ôm Tiêu Mai dụ dỗ: “Mai Mai, tại sao lại khóc? Có lời gì a, Tiêu Lạc rất hiểu chuyện mà. Đừng khóc.”

      Ngũ Nhân Ái cùng chị em Ngũ Nhân Tâm tới, Ngũ Nhân Tâm liền châm chọc : “Ba ba, dì Mai thể khóc sao? Ông cũng quản lý tốt đứa con của mình, chúng con cũng thấy xấu hổ mà , đứa con lo học, suốt ngày luôn thay đổi biện pháp dính lấy đàn ông, bây giờ mới bao nhiêu tuổi mà dám câu hồn đàn ông rồi.”
      Ngũ Y Y nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Tâm, cười lạnh : “Phải ? Ý của các người là tôi quyến rũ Tiêu Lạc? Còn người kia muốn quyến rũ Tiêu Lạc nhưng thành công, lại biến thành nhếch nhác như vậy?”

      Ngũ Nhân Ái giận đến mặt đỏ bừng.

      Ngũ Phong Tập gào lên với Ngũ Nhân Tâm: “Được rồi! Đừng năng lộn xộn nữa! Có mặt nhiều người ngoài, sợ người ta cười à.”

      Ngũ Nhân Tâm chớp chớp đôi mắt, cúi đầu dám lên tiếng nữa.

      Ngũ Phong Tập ôm Tiêu Mai rồi nhìn qua Ngũ Y Y, buồn bực : “Y Y, tự quản mình cho tốt, đừng để người khác xằng bậy, đứa con chút phép tắt nào cả.”

      Tiêu Lạc mất hứng : “ rể, các người cần đối xử với Y Y như vậy, đều phải do Y Y, là em tự nguyện đến thăm ấy. Đây là chuyện của em, là ý muốn của mình em.”

      Ngũ Phong Tập ngẩn ngơ, Tiêu Mai lại khóc lớn tiếng hơn, ông ta biết làm gì hơn đành dụ dỗ Tiêu Mai, rồi nhìn Tiêu Lạc : “Lạc à, cậu nên chọc chị cậu tức giận, cơ thể chị của cậu được tốt, ấy vì cậu lớn lên hao tổn nhiều tâm tư như vậy rồi.”

      Tiêu Mai ngẩn đầu lên, nước mắt lưng tròng, lại hết sức hung dữ nhìn Ngũ Y Y gầm lên: “Ngũ Y Y, tôi cho nghe cho đây, Tiêu Lạc nhà chúng tôi muốn tiếp cận với người có ý nghĩ xấu xa như , loại người như , muốn cùng với Tiêu Lạc nhà tôi sao, nhìn lại mình …”

      Ngũ Nhân Lệ thừa dịp theo: “Lời của dì Mai, nghe hiểu sao?”
      Chương 148: Loại Người Này Xứng 5

      Editor: Nguyen Nguyen

      Ngũ Nhân Tâm cười xấu xa : “Ngũ Y Y, hãy nhớ lời của dì Mai nha.”

      Ngũ Nhân Ái thờ ơ : “Đúng vậy, dì Mai rất đúng, người phụ nữ cho dù có được giáo dục như thế nào, chỉ cần quản tốt bản thân của mình bị người khác xấu.”

      Ngũ YY tức điên lên, chưa bao giờ bị mọi người bắt nạt như vậy, tuyệt vọng nhìn Ngũ Phong Tập, ngay cả ba ba cũng câu nào, xem giống như bán mình vậy.

      Ngũ YY siết chặt quả đấm, cắn chặt răng, ngẩn đầu lên lạnh lùng : “Nếu tôi là loại người mà các người xem thường như vậy, việc gì phải lo lắng cho Tiêu Lạc? Có cần tôi phải thề độc tranh giành Tiêu Lạc ? Giống như con ruồi bẩn thỉu lây nhiễm qua Tiêu Lạc cao quý của các người ?

      Tiêu Lạc cắn chặt môi, tay duỗi ra kéo Ngũ Y Y dựa vào bên người mình, nhịn được nữa lên tiếng : “Vốn tôi muốn ra, nhưng đám các người luôn nhằm vào Y Y, vậy hôm nay tôi ra tâm ý của tôi. phải Y Y theo đuổi tôi, cho tới bây giờ Y Y đều đối xử niềm nở với tôi, mà là tôi…”

      Tiêu Mai trừng lớn hai mắt, Ngũ Nhân Ái há hốc mồm, dám thở ra hơi.

      Tiêu Mai lo lắng cắt ngang lời Tiêu Lạc: “Tiêu Lạc! tên khốn kiếp này, em câm miệng cho chị, em bị quỷ ám rồi phải ?”

      “Dường như…ở đây rất náo nhiệt.”

      Bỗng nhiên giọng lạnh buốt vang lên, ràng là câu , nhưng lại làm cho người khác rét mà run.

      Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn theo tiếng , thấy Hàn Giang Đình dẫn theo Hoắc Phi Đoạt đứng ở cửa. đám người đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt.

      Vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt yên lặng, mang theo tia nhàn nhạt vui, ràng đôi mắt dài đẹp trong suốt nhưng giờ phút này lại tỏa ra cổ sát khí làm người khác sợ hãi.

      Thân hình gầy mệt mỏi hơi lắc lư của Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt.

      Cố Tại Viễn xưa nay biết tính khí của Hoắc Phi Đoạt, nhìn thấy tình cảnh này nhất định rất tức giận, nhịn được nhìn về phía Ngũ Phong Tập : “Tôi này lão già, ông thể quản tốt ba đứa con da đen xấu xa của ông sao? Tôi ở chỗ này nghe lát muốn ghê tỡm chết được. Ba người da đen này cùng người phụ nữ trong ngực ông xấu xa, các người từ được dạy dỗ tốt sao, chuyện độc ác rất khó nghe vậy? Nhà của các người nghèo nghèo, làm gì cũng phải để cho ba da đen kia hiểu chút tính người chứ? Còn nữa, ý tứ mắng người cũng tồi, động chút mắng chửi người khác là loại người này loại người kia. Nhà các người là Tiêu gia trước có quyền thế, sau này bị phá sản phải ? Về chuyện này trong nhà các người hiểu nhất, ba mẹ các người phải làm rất nhiều chuyện xấu sao nên Tiêu Lạc mới có kết quả như vậy?Lúc đầu, Tiêu gia các người xuất thân từ nuôi heo, bây giờ gả cho lão già này, cảm thấy thân phận của rất cao quý à? Tức cười chết mất.”

      Cố Tại Viễn nổi tiếng nhất là ăn độc miệng, những thiên kim danh tiếng đều vô cùng sợ hãi người này, cho dù người đó có cao hứng hay cao hứng, chỉ cần chọc đến , đem người đó ra chó má gì cũng được.

      Hôm nay Hoắc Phi Đoạt tức giận, thừa dịp này đem chuyện của Tiêu Mai ra luôn.

      phen xong, Ngũ Phong Tập cùng bọn người Tiêu Mai đều trợn mắt há hốc mồm.

      Chương 149: Loại Người Này Xứng 6

      Editor: Nguyen Nguyen

      phen xong, Ngũ Phong Tập cùng bọn người Tiêu Mai đều trợn mắt há hốc mồm.

      Tiêu Mai chưa bao giờ bị người khác trắng trợn như vậy, tức giận đến run cả người. Cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

      Ngũ Nhân Lệ tức giận quát to về phía Cố Tại Viễn: “ là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của chúng tối? Mau tránh ra!

      Ngũ Phong Tập bị dọa sợ ít, vội vàng bịt miệng Ngũ Nhân Tâm lại nhưng kịp, người đàn ông cao to về phía Ngũ Nhân Lệ, tay bấm vào cổ ta, chân hung hăng đá vào gối Ngũ Nhân Lệ.

      Phịch! Ngũ Nhân Lệ kịp phát ra tiếng nào liền quỳ xuống đất.

      “Cố thiếu! Xử lý ta thế nào?”

      Cố Tại Viễn xoa lỗ mũi, thờ ơ : “ con nha đầu xấu xí biết trời cao đất rộng là gì. Thôi nhân từ cần mạng của ta, móc hai mắt ra, để cho ta làm người tàn phế.”

      Ối!

      Mọi người kinh sợ hít hơi khí lạnh, ai cũng dám thở ra tiếng.

      Phó thị trưởng đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt cũng giật nảy mình.

      Ngũ Nhân Lệ sợ tới mức hồn bay phách tán, cả người run rẩy, nước mắt chảy xuống ngừng.

      Ngũ Y Y cũng giật mình, quay lại nhìn Hoắc Phi Đoạt, vừa đúng lúc cũng nhìn . Ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau.

      Ngũ Phong Tập lập tức quỳ xuống bên cạnh Cố Tại Viễn, dập đầu : “Cố Thiếu, xin ngài hãy tha cho con tôi, nó còn hiểu chuyện nên biết ngài, xin ngài hãy bỏ qua cho nó.”

      Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Lệ cùng nhau quỳ xuống, vừa khóc vừa van xin.

      Ngũ Y Y nhịn được nhìn Hoắc Phi Đoạt, giọng : “Chú…”

      Hoắc Phi Đoạt khẽ thở dài, lên tiếng: “Tại Viễn.”

      “Cái gì? Lão Đại?”
      con nha đầu hiểu chuyện, tha cho ta .”

      Cố Tại Viễn bất mãn chu mỏ: “Tại sao phải thả? Trước kia có người phụ nữ ngài ngang tàng, bị đem ra biển làm mồi cho cá ăn sao? Tại sao phải bỏ qua cho con xú nha đầu khônghiểu chó má này.”

      Những lời này lại làm cho mọi người hít hơi khí lạnh.

      Nhìn kĩ! Quả Hoắc Phi Đoạt đủ độc ác! Đủ ngang tàng! Đủ kiêu ngạo!

      Hoắc Phi Đoạt về phía Ngũ Y Y, nhàn nhạt : “ thế nào cũng là người thân của người này.”

      Cố Tại Viễn chépmiệng, : “Vậy được rồi, nghe theo .”

      người đàn ông áo đen đem Ngũ Nhân Tâm ném xuống, ta chật vật nằm dài đất, mặt xuất vệt máu dài.

      Ngũ Phong Tập cùng bọn người Ngũ Nhân Ái vội vàng chạy đến đỡ Ngũ Nhân Lệ dậy.

      Tất cả mọi người đều sợ run rẩy.

      Tiêu Lạc nãy giờ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Hoắc Phi Đoạt đến gần Ngũ Y Y, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Phi Đoạt, từng là bạn học với nhau, sao cậu lại Tiêu gia như thế?”

      Gương mặt tinh xảo của Cố Tại Viễn ngoài cười nhưng trong cười: “Ai da, Tiêu Lạc cậu cũng ở đây à, ngại, lúc nảy tôi nhịn được nên những lời .”

      Hoắc Phi Đoạt liếc nhìn Tiêu Lạc, lạnh lùng : “Có cậu ở đây, nha đầu này lạibị thương tích khắp người. Cậu, bị tước tất cả quyền hạn. Tiêu Lạc, chúng ta còn là bạn học nữa.”

      Tiêu Lạc cau chặt mày.

      Cố Tại Viễn liên tục lắc đầu nhìn về phía Tiêu Lạc : “Cậu hãy nhớ kĩ! Từ nay về sau chúng ta còn là bạn học nữa.”

      Cố Tại Viễn nhắc lại lời của Tiêu Mai với Ngũ Y Y cho Tiêu Lạc nghe.

      Tiêu Mai hàm chứa nước mắt, cả người run rẩy.

      Hoắc Phi Đoạt đưa tay muốn vuốt lại mái tóc của Ngũ Y Y, bỗng nhiên đôi mắt chợt lóe lên, sắc bén vô cùng, híp mắt lại, cất tiếng lạnh lùng: “Chuyện gì xảy ra với cánh tay của bé ngốc này?”

      Bọn người Ngũ Phong Tập muốn bỏ chạy, cả người run sợ nhìn Hoắc Phi Đoạt.
      Chương 150: Tứ Phía Là Tức Giận Của Chú 1

      Editor: Nguyen Nguyen

      Bỗng nhiên tiếng của Hoắc Phi Đoạt nâng cao giống như tòa núi băng nổ tung, ngay cả người đần độn như Ngũ Nhân Lệ cũng cảm thấy sát khí giết người vây quanh.

      Dường như tất cả mọi người đều đứng im, ai dám nhúc nhích. Ai cũng nghĩ xem lúc này Hoắc Phi Đoạt về phía người nào.

      Ngũ Phong Tập lo sợ đến quai hàm của cũng run rẩy.

      Có rất nhiều người chặn lại lối của bọn họ cho ra ngoài.

      Bình thường Hoắc Phi Đoạt rất ít bày tỏ thái độ lạnh lẽo như tòa núi băng, nhưng tại ai biết được tâm tình của là gì. ai nghĩ ra được cao hứng hay cao hứng?

      giống với Cố Tại Viễn, lúc nào cũng thích lải nhãi như vậy.

      Bên ngoài Hoắc Phi Đoạt luôn tỏ ra là người khiêm tốn hoàn mỹ, cho dù núi Thái Sơn sụp đổ vẫn thay đổi.

      quan tâm thắng thua, dù chuyện xảy ra lớn hơn vẫn bình tĩnh.

      Mà hôm nay chính vào lúc này đây! Hoắc Phi Đoạt lại bộc lộ cơn giận của mình.

      Điều này làm cho A Trung theo lâu như vậy cũng thấy sợ hãi ít.

      Lão đại nổi giận a! Huhu, khi Lão đại nổi giận, máu chảy thành sông, nặng …ngươi muốn .

      yên tĩnh. Trong phòng yên tĩnh giống như có ai tồn tại.

      Ngay cả tiếng hít thở của mọi người cũng nắm bắt được.

      Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt.

      Ngũ Y Y ngây ngốc nuốt ngụm nước bọt. Hoắc Phi Đoạt cau chặt mày, híp đôi mắt lại cẩn thận quan sát cánh tay Ngũ Y Y. Bỗng nhiên vén áo khoác bả vai Ngũ Y Y.

      Ngũ Y Y giật mình: “A! chú làm gì a! cả kinh chợt? (kinh ngạc + sợ hãi)

      Hoắc Phi Đoạt nhìn miếng băng gạc quấn đơn giản cánh tay Ngũ Y Y, liền tức giận đến nổi vẻ mặt căng thẳng, hung ác : “Lúc em lên sân khấu biểu diễn tôi nên mặc áo khoác khó coi như vậy, lúc nảy tôi cảm thấy có gì đó ổn, ra là cánh tay em bị thương. ! Chuyện gì xảy ra với cánh tay của em?”
      rất hung dữ a, Hoắc Phi Đoạt như cơn bão chất vấn Ngũ Y Y, khiến sợ hãi đến hai mắt nhảy loạn, ánh mắt run rẩy, lắp bắp : “ có gì đâu, chỉ là vết thương thôi, quan trọng.”

      Ngũ Y Y muốn kéo áo choàng lại che đậy cánh tay cả mình, Hoắc Phi Đoạt tức giận đem áo choàng hung hăng ném xuống đất, hàn quang trong đôi mắt bắn ra bốn phía: “Nha đầu ngốc! biết chăm sóc tốt cho bản thân mình! Tôi hỏi em, cánh tay em bị thương là xảy ra như thế nào?”

      Ngũ Y Y bĩu môi, lúc này rất sợ hãi bộ dáng của như vậy, ánh mắt như muốn ăn thịt người, giọng lạnh lùng, bị dọa sợ đến nghẹn ngào, có tiền đồ rút bả vai lại: “Làm gì hung dữ vậy a? tôi bị thương có cách nào làm việc được, nhưng tôi đảm bảo làm trể nãi công việc phải tốt sao, làm gì hung dữ vậy a?”

      vừa , vừa lấy tay phải quẹt nước mắt mặt.

      Bĩu môi, hung tợn trợn mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.

      Chú Hoắc xấu!

      Mình cũng bị thương. lại hung dữ đối với mình như vậy. Đồ bại hoại!

      Nếu phải là Hoắc Phi Đoạt, nhất định đem tảng đá lớn đập vào đầu cho chết. Bại hoại!

      Hoắc Phi Đoạt đầu đầy vạch đen, nặng nề thở dài tiếng, tức giận : “Tôi hung dữ đối với em sao?”

      quan tâm có được ? Nha đầu ngốc này cái gì cũng hiểu.

      Ngũ Y Y rưng rưng nước mắt, hít hơi: “Chú, chú hung dữ với tôi, vậy chú hung dữ với người nào?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 151:Tứ phía là tức giận của chú 2

      Editor: Chu tước.

      Hoắc Phi Đoạt hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, mặt đen lại, tay giơ lên, nắm chặt cánh tay bị thương của lại.

      “Chú làm gì vậy?”

      Ngũ YY sợ run cả người, dùng đôi mắt nai con sợ hãi nhìn Hoắc Phi Đoạt.

      Ô ô, có phải hay khôngHoắc lão đại nhìn mình bị thương, thể tiếp tục công việc người hầu, xuống tay hạ sát sao?

      Ông trơi ơi, thần phật ơi, đúng là chủ nghĩa tư bản mà?

      Hoắc Phi Đoạt khẽ cau mày , tay khác nhanh chóng đển lên chỗ vết thương của , miệng , “Em thế nào? Phế bỏ cành tay chứ sao!”

      “!!!”

      “A? cần!!”

      Ngũ Y Y cho là , cả người lạnh toát, run rẩy cầu xin, “Chú, cần tàn nhẫn vậy chứ, chỉ là bị thương chút thôi, tay này rất có ích, cho nó mấy ngày nghỉ ngơi , nếu như sử dụng được, đến lúc đo chú đem nó cho cẩu ăn cũng được, tại đừng phế, tôi còn chưa chuẩn bị làm người tàn tật đâu”

      Hoắc Phi Đoạt xong mặt nhăn như cà chua héo, cắn răng nhìn , “Ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi”

      xong Hoắc Phi Đoạt nhấc chân, câu cái ghế tới, nấn bả vai Ngũ Y Y bắt ngồi xuống.

      Mọi người lần đầu tiên chứng kiến tận mắt công phu tuyệt diệu như vậy, hế sức sợ chết khiếp.

      Ngũ Y Y hiểu gì liền bị ấn ngồi xuống, nghĩ đến chú Hoắc la , lại lo lắng cho cánh tay, miệng mím lại gì.

      Ai, chú Hoắc muốn ngoan ngoãn mà ngồi, kia vẫn nên ngoan ngoãn ngôi thôi.

      Hoắc Phi Đoạt xoay người, ánh mắt thâm trầm, lạnh buốt dò xét xung quanh

      Tất cả mọi người cảm giác bị ánh mắt xuyên thấu lạnh cóng đến toát mồ hôi.

      Phó thị trưởng cũng bị sợ đến được gì.

      Hoắc lão đại nếu muốn đại khai sát giới, cái mạng này của có biện pháp giữ nỗi rồi.

      Chỉ cần giữ lại được mạng của mình, cài gì cũng cần.

      “Đệ tử tốt, buổi trưa tốt lành, tới trường tới nửa ngày, cánh tay liền trờ thành như vậy, đây là xảy ra chuyện gì?”

      Hoắc Phi Đoạt sâu kín mở miệng.

      Ngũ Y Y nhịn được giọng sữa chữa, “Chú, cánh tay này còn chưa có phế a?”

      Hoắc Phi Đoạt giận đến cắn răng.

      Cái nha đầu ngốc này, thể im lặng chút sao?

      Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, bất đắc dĩ nhìn Ngũ Y Y

      Ngũ Y Y bị dọa sợ, lập tức rụt cổ lại

      Hoắc Phi Đoạt ngón tay nhàng xoa lông mày, động tác hế sức tuấn nhã phiêu dật,giọng nhàng từng chữ, “Cánh tay này là thế nào bị thương, nếu như tất cả mọi người ở đây được…..ta Hoắc Phi Đoạt công bằng xử vụ này. Vị bạn học này bị thương , chúng ta ở đây nên cùng ấy phế ỏ cánh tay vậy.”

      !!!

      Tất cả mọi người hung hăng hít ngụm khí.

      phải chứ?

      Nam nhân tuấn mĩ phi phàm này, thế nhưng có thể cười nhạt ra câu sợ như vậy?

      Cũng, đều phế bỏ cánh tay sao?

      Hoắc Phi Đoạt đưa tay ra sau ngoắc cái, tường liền dính phi đao , bản lĩnh này, tư thế này khiến người ta phải hít lưỡi, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng lại ác độc, “Hay là để thủ hạ của ta giúp cac người tay vậy, tránh khỏi có chút thô bạo, mong rằng tha thứ………”

      bạn học nữ sợ hãi liền té xuống mặt đất òa khóc.

      Có người lại trực tiếp ngất hôn mê bất tỉnh.

      “Tôi biết! Tôi biết” giọng con trai vang lên, tay giơ lên giống như trả lời vấn đề học sinh tiểu học.



      Chương 152:tứ phía là tức giận của chú 3

      Editor: Chu tước.

      Hoắc Phi Đoạt nhàn nhạt nhìn sang, khóe miệng khẽ kéo lên, “ Cậu

      “Ngũ YY lúc thủ giọng, phía đen ne-on rớt xuống, đúng lúc nện trúng cánh tay của bạn ấy, cứ như vậy”

      Ban học trai thanh nòi chuyện đều run rẩy, vừa nhìn chính là bị dọa sợ.

      Hoắc Phi Đoạt cua mày, con người nhíu lại, “A Trung , đem cái đen treo đó lại đây”

      “Dạ, lão đại”

      A Trung hướng thủ hạ vung tay lên, hô lạp lap xuất mười tráng hán.

      Ngũ Nhân Aínhìn Ngũ Nhân Lệ, sắc mặt trắng bệch, giống như sợ người khác nghe thấy, giọng hỏi, “Nhân Lệ, em làm sao vậy? sao chứ? cần hù dọa chị a”

      “Em…em….thở được………” Ngũ Nhân Lệ giông như cá lên bờ hổn hển .

      Ngũ Phong Tập lo lắng nhìn Ngũ Nhân Lệ, vẻ mặt đau khổ hương Hoắc Phi Đoạt cầu cạnh, “Hoắc tổng….Ngài xem….Con của tôi có chút thoải mài, chúng tôi có thể hay trước, đưa nó đến bệnh viện?”

      Hoắc Phi Đoạt mặc kệ người nào là mình tinh, chỉ nhìn Nũ Nhân Lệ, từ đôi mắt ta thấy được sợ hãi

      Ngũ Nhân Lệ con ngươi chợt căng lớn, tất cả đều là hoảng sợ.

      Toàn thân run rẩy giông như bị động kinh vậy.

      Ngũ Phong Tập tiếp tục cầu xin Hoắc Phi Đoạt, “Hoắc tổng van cầu ngài, tôi xem bệnh của Ngũ Nhân Lệ rất nghiêm trọng….”

      “Nha đầu này tay bị phế, phải là con của ông sao?”

      Hoắc Phi Đoạt câu trúng tim đen( Chu tước: Hoắc ca good job^.^)

      Ngũ Phong Tập run lên, gật đầu, “Y Y cũng là con của tôi. Cũng vậy”

      “Cái này cánh tay con ông cũng bị thương, ông them quan tâm? Ngũ lão tiêng sinh, đối với khoản nợ phong lưu của mình lại thể phụ trách, là bị trời phạt, hiểu ?”

      Ngũ Phong Tập sắc mặt chợt chuyển sang trắng bệch, vội vội vàng vàng xem Ngũ Y Y, “Y Y, cánh tay con có sao ? Ba mang con tới bệnh viện kiểm tra”

      Ngũ Y Y vụt cái đứng dậy, trong đôi mắt nén lệ, “Con sao, ba xem Ngũ Nhân Lệ

      Cần người khác nhắc nhở, ông ta mới nghĩ tới là con của ông ta sao………..Đây là người cha mà mẹ nhắc với đây sao

      Hoắc Phi Đoạt cau mày nhìn Ngũ Y Y.

      Các tráng hán canh ngay cửa lui lại nhường đường, Ngũ Y Y lưng thẳng tắp ra ngoài.

      Cố Tại Viễn nhón chân lên, tiến tới bên tai Hoắc Phi Đoạt giọng ,”Em tương đối hiểu tâm lí nữ nhân, đai ca vừa rồi hùng cứu mỹ nhân, cái đó là đắc đội với nhóc con rồi”

      Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, quét mắt nhìn Cố Tại Viễn.

      thầm mắng câu”Shit”, đẩy Cố Tại Viễn ra,xải bước ra ngoài.

      Cố Tại Viễn len lén nở nụ cười, dương nhiều chuyện hướng mấy người đứng ở đây cao giọng , “Giờ sao? Tiết mục quyên tiền Cố thiếu tôi quyên tiền cho Ngũ Y Y, giờ người biểu diễn lại bị thương, mặt mũi thiếu gia ta để ở đâu đây? A Trung, lão đại bảo phải tìm hiểu ngọn nguồn, hôm nay chúng ta phải đưa đáp án ràng cho lão đại a”

      A Trung lên tiêng, “Vâng!”

      Ngũ Nhân Lệ sợ hãi thét lên tiếng, liền lăn ra bất tỉnh.

      Ngũ Nhân Aí sợ hãi kêu lên, Ngũ Phong Tập hoảng hốt liền đem Ngũ Nhân Lệ đưa bệnh viện


      Chương 153:Tứ phía là tức giận của chú 4

      Editor: Chu tước.

      Ngũ Y Y chạy , nước mắt trong háy mắt liền rơi xuống.

      Muốn dùng cánh tay trái lau lệ rơi, lại đau đến cau mày.

      “Đáng chết! Cánh tay này ta cần mày làm gì! Bỏ !Bỏ

      Ngũ YY khuôn mặt nhắn nén đau, ngước mắt nhìn bầu trời, muốn nước mắt dễ dàng chảy xuống như vậy.

      Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Ngũ Y Y căn bản có xoay người lại, quát lên “Hàn Giang Đình chết tiệt! Cậu là cái đuôi sao? Ai cho cậu tới đây hả! cảm thấy mình rất đáng ghét sao? chỗ khác !!”

      Phía sau truyền đến thanh rất ngầu, “ phải Hàn Giang Đình”

      “Hả?”

      Ngũ Y Y cau mày, sửng sốt, nhanh chóng xoay người lại.

      Hoắc Phi Đoạt dáng người dong dỏng đứng phái sau cách hai thước.

      “Tại sao lại là chú?”

      Ngũ Y Y mặt nhăn lại, miệng vểnh lên

      “Thế nào,là tôi, làm em buồn bực sao?”

      Ngũ Y Y cúi đầu, dùng chân đá cục đá dưới chân, lười biếng , “ kém bao nhiêu đâu”

      Hoắc Phi Đoạt nhăn mặt, nghiến răng, dám chê mình, nha đâu này, “Tôi làm em tức giận?”

      Ngũ Y Y trừng mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, “Đây phải ràng sao?”

      Hoắc Phi Đoạt buồn bực.

      giận dữ, ra mặt bào thù, dám đắc tội với ?

      Chưa từng dủ dỗ nữ nhân, Hoắc Phi Đoạt, giờ phút này vô cùng uất ức

      “Rốt cuộc, tôi chỗ nào làm em mất hưng? Tôi phụ lòng em chỗ nào”

      Hoắc Phi Đoạt chống nạnh, tới mấy bước, đên trước mặt Ngũ Y Y.

      Ngũ Y Y nhìn lồng ngực Hoắc Phi Đoạt, mặt càng nhăn hơn, cuối cùng, cái gì cũng quản, đánh vào ngực Hoắc Phi Đoạt ngừng.

      Hoắc Phi Đoạt mặc cho , dù thế nào cũng da thô thịt béo, có đánh cũng chẳng ăn nhằm gì, ngược lại lại nhìn chăm chú mặt , xem xem chưng nào hết giận.

      sống lâu như vậy, lần đầu tiên đem tâm tình người khác đặt lên tâm tình của mình.

      Ngũ Y Y,trong tim tôi em chiếm hết rồi, em có biết hay ?

      “Có thể rồi? Tôi chỗ nào đắc tội với em? Chỗ nào làm em vui đây?”

      Ngũ Y Y hận hận nén lện , nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, , “Chú chú làm cái gì? Hôm nay chú chạy đến hậu đài, chú làm gì với tôi a”

      “Tôi phải là gặp em bị thương,tôi thay em ra mặt sao?”

      “Ai cho chú thay mặt tôi? Ai cho phép hả? Chú thay tôi ra mặt, làm gì còn phải công khai những lời đó với Ngũ Phong Tập? Đó phải muốn cho toàn thế giới biết , tôi, Ngũ Y Y là con riêng sao, muốn cho tất cả mọi người đều biết, tôi có ai quan tâm sao? Đều tại chú! Nếu như phải chú ở đó những lời như vậy, tôi căn bản cảm thấy mình đáng thương! Đều là nữ nhi , đều là con của ông ta, trong mắt ông ta từ đầu hề coi tôi là con , trong mắt ông ta chỉ có Nhân Lệ…..tôi rất khổ sở rồi, ai cho chú còn những lời đó? biết tôi rất đau lòng sao?Tôi chán ghét chú, chán ghét chú!”

      xong Ngũ Y Y liền khóc lớn.

      Hoắc Phi Đoạt ngây ngẩn cả người

      mới vừa rồi nghĩ như vậy.

      chỉ vì đau lòng bị thương nên mới tức giân như vậy, nghĩ phải tìm được kẻ làm bị thương, muốn đem kẻ đó hung dạy dỗ, thay nha đầu này trút giận.

      Tốt bụng, có tốt báo.

      Hoắc Phi Đoạt thở dài, đem Ngũ Y Y ôm lấy, tay vuốt vuốt lưng cho , “Là tôi sai rồi, có được hay ?”

      Ngũ Y Y ngẩng đầu, nước mắt giàn dụa, vẫn nhất quyết tha, la hét, “Cái gì gọi là coi? Vốn chính là chú sao trước? Sao có thể qua loa như vậy?”



      Chương 154: Tứ phía là tức giận của chú 5.

      Editor: Lee Andy.

      Hoắc Phi Đoạt gật đầu khuất phục, "Được được được, là tôi sai rồi, được chưa? Nữ hoàng bệ hạ của tôi?"

      Ngũ YY phồng má, hừ hừ lỗ mũi.

      Hoắc Phi Đoạt cười nhạt tiếng, khom lưng, nhìn thẳng vào Ngũ Y Y, ngón trỏ chỉ chỉ chóp mũi của nha đầu này, dụ dỗ, " cho khóc nữa. Có phải tha lỗi cho tôi hay ? Tôi xin lỗi rồi mà."

      Ngũ YY gạt tay Hoắc Phi Đoạt ra, con người đảo loạn, vẫn dùng giọng tức giận, "Chú phải đảm bảo chuyện, tôi mới có thể hoàn toàn tha thứ cho chú."

      "Được! , để tôi đảm bảo cái gì?"

      Ngũ Y Y cắn cắn môi, ánh mắt như kẻ trộm hề hề liếc gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt mấy lần, giọng , "Chủ đảm bảo, vừa rồi tôi đánh chú cái, chú thể mang thù, thể báo thù, thể trả thù."

      Dựa vào! Hoắc Phi Đoạt thiếu chút nữa mắng ra.

      Cái nha đầu đần này, cho là làm như vậy với sao?

      biết trong đầu chứa cái gì, có lúc muốn mở đầu ra, thay đổi lại tư duy của , dựng lại tính cách.

      Ngũ Y Y xị mặt xuống, híp mắt, "Thế nào? Chú muốn bảo đảm?"

      Hoắc Phi Đoạt hướng về phía Ngũ Y Y đầu hàng, "Bảo đảm, bảo đảm, nhất định bảo đảm! Tôi bảo đảm, đấm kia của em vừa mới đánh tôi, tôi mang thù, báo thù, trả thù. Xong chưa?"

      Ngũ Y Y vẫn xấu xa nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, "Nếu như chú giữ lời, biến thành lão ô quy." (con rùa già)

      Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ thở dài, "Được, em như thế nào cũng được. Chỉ cần em tức giận."

      Ngũ Y Y mỉm cười.

      ra vừa mới đánh xong Hoắc lão đại liền hối hận. Má ơi, giống như là trêu chọc con báo vậy, dám đánh Thủ lĩnh hắc bang?

      Người này tính khí ổn định, tính tình nóng nảy như vậy, thủ đoạn cay độc như vậy, phạm vi thế lực rộng như vậy, đánh , vậy còn biết chết kiểu gì đây!

      tại được rồi, Hoắc lão đại bảo đảm, chỉ an toàn, mà dường như còn vô cùng trong sạch.

      Hoắc Phi Đoạt bên cạnh Ngũ Y Y, đầu đầy vạch đen.

      Lòng của phụ nữ, khó đoán.

      Lúc A Trung chạy tới, thiếu chút nữa đụng phải lưng của Cố Tại Viễn núp.

      "Ai nha, má ơi, Cố thiếu cậu trốn ở chỗ này làm gì, tôi thiếu chút nữa coi cậu như tảng đá mà giẫm lên!"

      Cố Tại Viễn trợn to hai mắt, "Cái rắm! Tôi đây to như vậy, cậu như thế nào lại coi tôi như tảng đá? Cậu nghĩ dùng cái so sánh này để hình dung cậu cao hơn tôi hay sao? Hình dung dụng ý bất lương! Hừ!"

      A Trung lau mồ hôi lạnh, kéo về đề tài, "Cố thiếu, cậu ở nơi này làm gì đó?"

      Cố Tại Viễn lập tức đứng lên than thở, "Ai nha, A Trung, cậu tới đúng lúc, mau mau mau, mau cùng tôi tưởng niệm đời kiêu hùng ngã xuống !"

      A Trung giật mình, "Lão đại thế nào?"

      Chẳng lẽ có nguy hiểm?

      Cố Tại Viễn siết chặt khăn tay bé, điệu bộ lau nước mắt, "Đáng thương Hoắc Phi Đoạt đời kiêu hùng, lại bị con nhóc trị cho phải vâng vâng dạ dạ. Ông trời a, ông quá tàn nhẫn."

      A Trug thở phảo nhõm, thiết tiếng, "Thôi , Cố thiếu cậu cũng quá phô trương. Đây là quy luật bình thường, hùng nào, đều phải thua bởi mỹ nhân. thua bởi mỹ nhân, phải chân chính là hùng!"

      A Trung kiêu ngạo xong, chắp tay sau lưng rời .

      Cố Tại Viễn nhe răng, "Tiểu tử thúi, cùng tôi văn vẻ, đọc sách được mấy năm!"

      Ngũ Nhân Lệ bị đưa đến bệnh viện, cúp treo ngược bài. (cái này mình ko hiểu)

      Bác sĩ có chuyện gì lớn, chỉ bởi vì tâm tình khẩn trương mà dẫn đên thiếu máu não bị sốc.
      Chương 155: Tứ phía là tức giận của chú 6

      Editor: Lee Andy.

      Ngũ Phong Tập cùng Tiêu Mai cũng bị khuyên rồi.

      Chỉ có Ngũ Nhân Ái cùng Ngũ Nhân Tâm ở lại nơi đo, chăm sóc Ngũ Nhân Lệ.

      Ngũ Nhân Tâm nghi vấn hỏi, "Chị cả, cái nhân vật truyền kỳ Hoắc Phi Đoạt đó, tại sao lại chú ý tới vết thương của Ngũ YY như vật?"

      Ngũ Nhân Ái híp mắt lại cũng suy nghĩ tới vấn đề này, "Cái loại đàn ông đó ở cao đám mây, nhất định coi trọng cái loại có nữ tính như Ngũ Y Y. Chị đoán, cái này có liên qua tới Cố thiếu."

      "Liên quan tới Cố thiếu? Tại sao liên quan tới Cố thiếu?"

      "Em xem, Ngũ Y Y hát có phải rất đáng để xem hay , tại sao Cố thiếu quyên tiền cho tiết mục của ta nhiều như vậy? Đây là tới tâng bốc Ngũ Y Y. Cố thiếu là bạn tốt của Hoắc Phi Đoạt, người phụ nữ của Cố thiếu bị thương, Hoắc Phi Đoạt chắc chắn tức giận."

      Ngũ Nhân Tâm gật đầu cái, "Ừ, có lý! Chị cả, em sợ, con tiện nhân Ngũ Y Y này khi có cái núi dựa là Cố thiếu, sau này chèn ép chúng ta."

      Ngũ Nhân Ái đảo con ngươi, "Gần đây trước tiên cần trực tiếp đụng chạm tới nha đầu này, theo dõi chút quan hệ của nó cùng Cố thiếu rồi hãy ."

      "Dạ. Là chị cả thông minh."

      Ngũ Nhân Ái lại nghĩ đến cái gì, "Nhân Lệ tìm cái tên sửa đường ống làm chuyện xấu, chuyện này chỉ sợ bị tra được."

      Tài xế lái xe, Ngũ Phong Tập cùng Tiêu Mai ngồi ở phía sau.

      Tiêu Mai híp mắt suy nghĩ, con ngươi lộ ra ác độc , "Chồng à, cảm thấy Y Y rất làm cho người ta quan tâm sao?"

      "Ừ? Em cái gì?" Ngũ Phong Tập giật mình.

      Tiêu Mai dịch dịch cái mông, ôm cánh tay của Ngũ Phong Tập, phân tích, " xem, hôm nay Cố thiếu đó quyên tiền nhiều như vậy, Hoắc tổng đó, cũng bởi vì Ngũ Y Y bị thương mà giận giữ, những chuyện này bình thường. , tại sao lại vô duyên vô cớ được những nhân vật có địa vị che chở như vậy?"

      "Ý của em là . . . . ."

      Tiêu Mai cười lạnh, "Chồng à, cũng đừng chê em khó nghe, em xem, Y Y của , đơn giản. Sợ là. . . .. . "

      "Sợ là cái gì?"

      "Sợ là làm chuyện mà người khác thể trông thấy, tùy ỳ bán thân thể. . . . . ."

      "A!"

      Ngũ Phong Tập trợn to hai mắt, hồi lâu mới cắn răng, "Con nha đầu chết tiệt biết xấu hổ! Trở lại, tôi nhất định đánh chết nó!"

      Sau khi Ngũ Y Y chạy , Tiêu Lạc cũng theo ra ngoài, đến vài bước, lại bị Hàn Giang Đình kéo lại.

      Tiêu Lạc kinh ngạc nhìn Hàn Giang Đình, "Cậu có chuyện gì sao?"

      Hàn Giang Đình lôi kéo , "Sư phụ tôi cũng đuổi theo Ngũ Y Y, chú vẫn còn muốn sao? Tôi đây là em thân thiết cũng , sao tới lượt chú?"

      Tiêu Lạc cau mày, "Tôi là sợ Y Y khó chịu . . . .. . "

      " ấy tất nhiên là khó chịu! Đám người các người luôn luôn khi dễ ấy, ấy có ai quan tâm có ai thương, ấy tất nhiên là khó chịu rồi! Nhưng mà những thứ này có ích ? Chú vẫn luôn là người đứng xem, chú có hành động thực tế nào đối với ấy."

      Tiêu Lạc giật mình.

      Hàn Giang Đình huýt sáo, lôi kéo Tiêu Lạc sát bên người.

      Hoắc Phi Đoạt tới sau lưng Ngũ Y Y, đột nhiên, tốc độ nhanh nhẹn, đem Ngũ Y Y bế lên.

      Ngũ Y Y bị dọa sợ, "A! Chú làm gì vậy?"

      "Dẫn em trị liệu cánh tay." Hoắc Phi Đoạt xong rất nhàng mà .

      "Tôi cũng băng lại, cần trị liệu nữa! Chú buông tôi xuống có được ? Tôi là bị thương ở tay, cũng phải là chân?"

      Hoắc Phi Đoạt liếc gương mặt hồng hồng của Ngũ Y Y cái, vẫn dùng giọng điệu rất khốc , "Em nặng như heo, người còn bẩn thỉu, em tưởng rằng tôi nguyện ý ôm em."

      Ngũ Y Y nổi đóa, "Tôi, tôi giống heo chỗ nào? bẩn có được ?"

      Hoắc Phi Đoạt xị mặt, "Cho nên thừa lúc tôi còn có chút kiên nhẫn, có đem em ném ra ngoài, liền ngoan ngoãn bớt ."

      "Kia, vậy tai sao chú lại ôm tôi?"

      Nếu tôi nặng như vậy, bẩn như vậy . . . ..

      "Em hạn chế bộ, tránh cho máu chảy quá nhanh, ảnh hưởng đến bước tiếp theo chữa vết thương cánh tay lành lại."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 156: Nếu như hôn thế nào 1.

      Editor: Lee Andy.

      A Trung len lén nhìn hai người ngồi sau qua kính chiếu hậu, nhịn được thầm thở dài, quả là vui mừng oan gia, Ngũ YY cùng lão đại ở chung, đúng là cãi nhau ngừng.

      Hoắc Phi Đoạt ngồi bên trái Ngũ YY, tay bóp tay phải của , thầm dùng lực, đưa tới trong cánh tay của , tay điểm vài huyệt vị xung quanh vết thương tay .

      Mặt Ngũ Y Y nhăn lại như trái mướp đắng, dùng tay phải gãi gãi đầu, oán trách, "Chú rốt cuộc làm gì? Bóp rất đau!"

      Căm hận trừng mắt nhìn đôi mắt dài mê người.

      "Hiểu Trung y sao?" Hoắc Phi Đoạt nâng mắt trong suốt, nhìn Ngũ Y Y cái, đem khuôn mặt mất hứng của nha đầu này thu vào trong mắt.

      Dựa vào, đây phải là bị coi thường sao?

      hao tốn nội lực quý báu, chữa thương cho , co lại mang dáng vẻ hết sức chán ghét.

      Bỏ qua cũng được, bây giờ lại thể bỏ được.

      Quả nhiên, đây chính là bị coi thường!

      " hiểu!" Ngũ Y Y quyệt miệng, "Tôi chỉ biết, cánh tay này của tôi nếu bị chú bóp nữa chết lặng!"

      "Muốn cánh tay có thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn, tại phải che lại chút huyệt vị, em cũng hiểu."

      "Thôi , tôi xem đây là chú thay đổi biện pháp báo thù ? Vừa rồi tôi đánh chú cái, miệng chú bảo đảm báo thù, nhưng đáy lòng chú vẫn thoải mái, nên chú chuyển biện pháp báo thù. Có đúng ?"

      Hoắc Phi Đoạt lim dim ánh mắt, hé ra gương mặt tuấn tú chết người, lập tức tràn đầy uy nghiêm, Ngũ Y Y có tiền đồ sợ tới mức rụt cổ lại.

      "Em, vừa cái gì? Lập lại lần nữa?"

      Ngũ Y Y sợ, giọng , "Lời hay hai lần, nghe thấy cói như xong."

      "Tôi là người điếc sao mà nghe được giọng lớn như cái loa của em?"

      Tim gan phổi của Ngũ Y Y đều run rẩy, hơi sợ thầm, "Nếu nghe được, vì sao chú còn để cho tôi nhắc là lần nữa? Đùa bỡn sao."

      "Vật ! Gan lớn rồi, có phải ?"

      Hoắc Phi Đoạt mặc dù có vẻ nghêm khắc, nhưng nội lực trong tay vẫn dừng lại.

      Ngũ Y Y quắt miệng , sợ hãi nhìn ánh mắt của Hoắc Phi Đoạt.

      Mẹ nó, là sắc tâm hại chết người, vì sao sắp bị chú Hoắc bóp chết, lại còn có tâm tư thưởng thức dung nhan tuyệt sắc của chú Hoắc đây?

      Bờ môi chú Hoắc, mê người!

      Vừa khốc vừa hấp dẫn!

      Vai nam chính đẹp trai nhất trong Manga cũng có đôi môi khiến cho người ta nhìn vào muốn ăn.

      Hoảng hốt ba giây đồng hồ, con ngươi mở to của Ngũ Y Y mới khép lại cúi đầu nhận lối, "Tôi sai rồi. Tôi mới vừa sai rồi, có được ? Cầu xin chú đừng hung dữ với tôi."

      Trái tim của mình cũng bị rèn luyện vô cùng bền chắc, thường bị Hoắc lão đại hung dữ, quả thực rất dễ dàng rèn luyện tâm lý.

      Cho Hoắc lão đại khi dễ nữ giúp việc, lại có thêm phần lợi ích.

      Hoắc Phi Đoạt thiếu chút nữa bật cười.

      Cái vật này, thời điểm gay gắt, líu ríu, liều mạng cái gì cũng dám .

      Lúc người này nhát gan, vừa giống như con sóc muốn dùng cái đuôi to bao lấy đầu, vô cùng khả ái.

      Giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ mềm mềm phấn nộn, bụng lửa của Hoắc Phi Đoạt, liền nhịn được tăng lên.

      Nội lựa trong tay vẫn cuồn cuộn ngừng truyền vào cho , gương mặt tuấn tú lại hướng về phía Ngũ Y Y áp sát.

      "Nha đầu . . . . ."

      "Ừ?"

      Ngũ Y Y cảm giác được mảnh khí nóng bên tai, gương mặt tuán tú đầu độc lòng người kia gần như muốn dán tại mặt , Ngũ Y Y bị tình huống này của Hoắc Phi Đoạt làm nhịp tim chợt loạn, thình thịch thình thịch thình thịch nhảy càng lợi hại.
      sửa bởi lúc 20.04.2014, 19:05.

      Chương 157: Nếu Như Hôn Thế Nào 2

      Editor: Nguyen Nguyen

      Mẹ ơi, Chú Hoắc muốn làm gì a.

      phải muốn hôn chứ?

      Cường hôn nha…Có phải muốn cạy miệng của ? Đưa lưỡi của vào thăm dò? Còn cùng nước miếng của hòa chung chỗ sao?

      Mình nên làm cái gì bây giờ? Phản kháng lại hay đón nhận là tốt đây?

      Nếu phản kháng…có vẻ như đánh lại chú Hoắc, kết quả phản kháng vẫn là số .

      Vậy phản kháng, dứt khoát ôm chặt cổ chú Hoắc, chủ động nhiệt tình phối hợp với .

      Ách, nhưng nghĩ tới dáng vẻ quả rất mất hồn, khẳng định là rất mất mặt nữa.

      Chỉ có vài giây, nhưng trong đầu Ngũ Y Y suy nghĩ rất nhiều rất nhiều chuyện.

      Đôi môi Hoắc Phi Đoạt chỉ cách đôi môi Ngũ Y Y vài cm, hô hấp của hai người hòa vào nhau.

      Mùi hương thơm mát tỏa ra từ cơ thể hòa lẫn với hơi thở nam tính của đàn ông bay vào mũi , bao bọc chặt chẽ.

      Hoắc Phi Đoạt nhìn bộ dạng Ngũ Y Y biết làm sao, ánh mắt chớp lia lịa, bộ dạng bối rối thôi. cật lực đè nén lửa nóng trong người mình, cười xấu xa, : " bé, coi như em có mắt nhìn, biết nhận sai đúng lúc."

      A? Ngũ Y Y trợn to hai mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.

      Môi mỏng Hoắc Phi Đoạt nhếch lên: “Nếu tôi ném em từ xe xuống, sau đó cho xe trực tiếp nghiền nát thành nhân bánh.”

      “Hả?” Này, sao chú độc ác như vậy?

      Hu hu, chú Hoắc, dù sao tôi cũng là người giúp việc của chú mà.

      Hoắc Phi Đoạt rời khỏi Ngũ Y Y, ngồi thẳng người lại, tuy ánh mắt nhìn về phía trước, nhưng khóe miệng thầm cười xấu xa, thản nhiên: “Em nghĩgì thế?”

      Ngũ Y Y vẫn chưa hoàn hồn lại, sững sốt vài giây rồi quay lại nhìn bên mặt đẹp đẽ của Hoắc Phi Đoạt: “Cái gì?”

      Hoắc Phi Đoạt thản nhiên xoay mặt, nhìn trực tiếp vào Ngũ Y Y, tại nhìn ra thái độ của là gì: ‘Tôi hỏi em tại hiểu lầm cái gì?”

      “Hiểu lầm?” Ngũ Y Y cắn môi.

      Mẹ ơi, Lão đại Hắc Bang này có phải là thần tiên ? Làm thế nào biết mình ở trước hắnnghĩ những chuyện vô sỉ háo sắc kia chứ ?

      có, có hiểu lầm cái gì a. Tôi, cái gì tôi cũng muốn.”

      Kiên quyết thể thừa nhận được!

      Nếu để cho biết, lúc nãy khi dựa gần mình, nghĩ đến các chi tiết của nụ hôn lưỡi…muốn cười nhạo à!

      Hoắc Phi Đoạt tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lóe lên: “Đúng ? bé ngang ngạnh, tại sao mặt em đỏ vậy?”

      “A?” Ngũ Y Y khiếp sợ, vội vàng lấy tay vuốt vuốt gương mặt mình.

      Tiêu rồi, mặt của đỏ bán đứng ! Gương mặt của nóng quá là nóng a.

      “Ách ha ha, tôi, tôi cảm thấy trong xe này rất nóng, nóng chết người. Thế nào? Ở trong xe cho tôi đỏ mặt sao? là!”

      Ngũ Y Y qua loa, mở cửa kiếng xe ra, nhìn ra bên ngoài thở ra hơi.

      Mẹ ơi, cùng Hoắc Phi Đoạt ở chung chỗ, đúng là rất nguy hiểm.

      Người này rất thông minh, dường như có thể nhìn thấu được lòng người.

      Hoắc Phi Đoạt lén nhìn Ngũ Y Y,rồi thầm cười

      bé, có phải động lòng rồi ?

      Sớm muộn gì cũng ngày, lòng của em hoàn toàn thuộc về tôi.

      Đến bệnh viện Mã Thị, Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y xuống xe, thẳng lên lầu.

      Lần này Ngũ Y Y rất ngoan, dám lung tung.

      Quên , dù sao cũng mệt, muốn ôm cứ để cho ôm.

      Tuy là có chút mất mặt, hơi giống như ôm ấp chú chó vậy.

      Nhìn bản thân mình có khác gì con chó là mấy a.

      “Chú Mã! Xem cánh tay cho ấy chút.”

      Chương 158: Nếu Như Hôn Thế Nào 3

      Editor: Nguyen Nguyen

      “Chú Mã! Nhanh xem cánh tay cho ấy chút.”

      Hoắc Phi Đoạt ngựa quen đường cũ vào, đem Ngũ YY đặt ở giường.

      ông lão đeo kính ngồi ghế đọc sách dược liệu từ từ quay lại, nhìn Hoắc Phi Đoạt, nhìn Ngũ Y Y hỏi: “Đây là người phụ nữ của cậu?”

      Ông ta bị chứng viễn thị chứ?Ngạc nhiên khi thấy Phi Đoạt lo lắng ôm người phụ nữ đến đây?

      Hoắc Phi Đoạt cắn chặt môi, tỏ thái độ gì, Ngũ Y Y lên tướng trước: “Gia gia, phải cháu, cháu là người giúp việc của chú ấy.”

      Hai chữ bên cạnh, nhật định . Bên cạnh cái gì a, phải là cái áo bông bên cạnh, mà là cận vệ.

      Bạn có nghe người giúp việc nữ muốn làm người bên cạnh chưa? Nhưng cho tới bân giờ vẫn dám mơ tưởng đến cơ thể Hoắc Phi Đoạt.

      Sắc mặt Hoắc Phi Đoạt đen lại.

      Nha đầu chết tiệt này, cần phải hoảng sợ mà quan hệ với chứ.

      Hoắc Phi Đoạt ho khan tiếng: “Chú Mã! Nhanh lên xem cho ấy chột chút .”

      Mới vừa xong, Hoắc Phi Đoạt phản ứng kịp, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y hỏi: “A? Tại sao tôi gọi ông ta là chú Mã, còn em lại gọi ông ta là gia gia?”

      Ngũ Y Y giống như đứa bé, lấy tay vuốt vuốt chóp mũi, ồm ồm : “Chú là trưởng bối của tôi a, tôi nhất định phải gọi ông ấy là gia gia rồi.”

      Hoắc Phi Đoạt bị chọc tức, nâng cao giọng: “Tôi tôi phải là trưởng bối của em sao?”

      “Rốt cuộc có muốn xem bệnh ? Nếu xem, ra ngoài ĩđược rồi.”

      Chỉ câu của chú Mã làm 2 người phục tùng rồi.

      Hoắc Phi Đoạt căm giận trợn mắt nhìn Ngũ Y Y, theo thói quen nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt rồi làm mặt quỷ với . Hoắc Phi Đoạt nhìn chú Mã : “Chú Mã, cánh tay của ấy bị đèn đập trúng, tôi sợ lưu lại sẹo, chú xem thử có cách gì để lưu lại vết sẹo cho ấy, nhanh chút cũng được.”


      Chú Mã để chút mặt mũi nào : “Nếu cánh tay bị thương tại sao lại muốn nằm giường, đứng lên? phải chân rất tốt sao? Lại còn ôm vào đây, tôi còn tưởng rằng chân bị sao chứ.”

      Hoắc Phi Đoạt đen mặt lại.

      Ngũ Y Y vui vẻ vỗ tay cười : “Lão gia gia, người rất đúng a, loại người có tính khí xấu xa này, phải để cho người dạy dỗ tốt.”

      Vỗ tay xong, lại động đến vết thương bên tay trái, lặp tức nhíu mày hít hơi khí lạnh.

      “Em bị thương được lộn xộn, như vậy ngoan.”

      Hoắc Phi Đoạt cau mày đến ấn vào huyệt vị của .

      Chú Mã ngẩng đầu lên nhìn, trầm ngâm: “Thế nào? dọc theo con đường này, cậu có thể dùng lực của mình để truyền vào cho ấy.”


      Hoắc Phi Đoạt ngừng lại chút, nhíu mày, hừ mũi : “Ừ”

      Chú Mã nhíu mày : “Tôi . rất có phúc.”

      Ngũ Y Y rất nhanh tiếp: “Có gì mà phúc a, đều xui xẻo chết.”

      Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩnhìn chú Mã vui vẻ cười trộm.

      Sau khi từ bệnh viện cổ truyền của Mã thị ra, Ngũ Y Y ca ngợi Y học Trung Quốc kì diệu.

      Trời ơi, thât thể tin tưởng, vừa rồi trước khi cánh tay còn đau thể cử động được, sau khi được chú Mã châm cứu, bây giờ cánh tay hết đau, y thuật của chú ấy quả là lợi hại. ra tôi còn tin được Y học của Trung Quốc đây này, sau khi tôi trải qua rồi, tại mới hiểu Y học Trung Quốc là giỏi! Đúng ?

      Ngũ Y Y ngồi trong xe nhìn Hoắc Phi Đoạt, lại bày ra bộ dạng chán ghét thèm nghe, nhíu mày nhăn mặt : “ sao? Ù ù cạc cạc giống như con ếch? Tại sao em và Tại Viễn có thể làm bạn?”

      Chương 159: Nếu Như Hôn Thế Nào 4

      Editor: Nguyen Nguyen

      “Tôi nào có a, tại sao tôi lại giống cái tên Cố Tại Viễn lưu manh háo sắc kia chứ? Tôi và khác nhau à.” Ngũ YY đặt biệt thích Tại Viễn, phải thích mà là quen nhìn.

      quen nhìn bộ mặt cà lơ phất phơ của , quen nhìn những người phụ nữ liên tục giả bộ bên cạnh , quen nhìn phong cách hoa hoa công tử của

      Hoắc Phi Đoạt xoa tâm mi : “Đợi khi đến biệt thự Vọng Hải, sắc thuốc đông ycho em uống trước, ngày mai vết thương hoàn toàn hết đau. Tuy là chú Mã có tính tình cổ quái, nhưng y thuật của ông ta rất cao.”


      Ngũ Y Y gật đầu, lại cau mày : “hôm nay tôi đến nhà chú được, dù sao tay tôi bị thương, ngày mai thể nào làm việc cho chú, cuối tuần . Chú có thể trừ vào tiền lương của tôi ngày.”

      được, tôi phải nhìn em uống thuốc.”

      Mới yên tâm… ba chữ kia suýt chút nữa ra miệng.

      Ngũ Y Y bĩu môi : “Ngày mai thể làm việc, tôi lại ở chỗ chú sắc thuốc, vậy hơi kì quái nha. đến chỗ của chú được, chú đưa tôi về nhà , nhà tôi cũng có thể sắc thuốc được mà.”

      Hoắc Phi Đoạt cau mày: “Chỗ của tôi thế nào? Ở lại đêm, tôi lấy tiền phòng của em.”

      Đúng lúc này điện thoại của Hoắc Phi Đoạt vang lên, định nhân điện thoại, cầm điện thoại lên nhìn chút, hai mắt lập tức tối sầm lại, giọng vui nghe điện thoại.

      “Là tôi…chuyện gì? Tại sao cậu báo trước với tôi?...Được rồi, tôi biết rồi.”

      Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Phi Đoạt cau chặt chân mày, trông có vẻ rất mất hứng.

      Ngũ Y Y lén nhìn Hoắc Phi Đoạt, trong lòng sợ run lên.

      Mẹ ơi, chú Hoắc lại tức giận rồi. Quên , tính khí của tranh chấp bất hòa như vậy, muốn đến biệt thự Vọng Hải , dù sao cũng quyết định ngày mai làm việc cho .


      còn chưa mở miệng đến nhà của , Hoắc Phi Đoạt : “A Trung, đưa Y Y về nhà của ấy.”

      Ngũ Y Y ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.

      gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt mảnh đen.

      “Vâng, Lão đại.”

      Hoắc Phi Đoạt nhàng thở dài, nhìn Ngũ Y Y rồi dặn dò: “Sau khi về nhà, em ngâm thuốc trước, sau đó đem sắc thuốc, nước sôi lên dùng lửa nấu từ từ.”

      “A, biết.”

      Ngũ Y Y trả lời, lại suy nghĩ trong lòng, vậy chú làm gì chứ?

      Dáng vẻ Hoắc Phi Đoạt có chút mệt mỏi, : “Dừng xe.”

      Hoắc Phi Đoạt bước xuống xe, được vài bước rồi quay lại, nhìn Ngũ Y Y : “ được lười biếng, ngày phải uống hai lần, được phép quên uống.”

      Ngũ Y Y gật đâu: “Tôi biết rồi.”

      Hoắc Phi Đoạt gật đầu lại rồi qua chiếc xe khác.

      Ngũ Y Y quay đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt lên xe, chiếc xe kia về hướng khác.

      Aiz. Ngũ Y Y nhịn được thở dài.

      Chú Hoắc nguy hiểm xuống xe, vui mừng mới phải a, , cũng gặp nguy hiểm. tại rất an toàn a.

      Nhưng mà… Tại sao lại thấy tâm tình nặng trĩu vậy?

      Bản thân mình thế nào?

      Mình kì quái.

      Hoắc Phi Đoạt lái xe đến biệt thư Đa Phúc.

      Đó là biệt thự khác của , biệt thự cũ.

      Xe hơi vừa dừng lại, Hoắc Phi Đoạt bước xuống xe, còn chưa kịp đứng vững từ bên trong cười vui vẻ vọt ra, nhảy vào lòng , ôm chặt lấy .

      Phi Đoạt, sao bây giờ mới về, em rất nôn nóng muốn gặp .”
      sửa bởi lúc 23.04.2014, 20:44.

      Chương 160: Nếu Như Hôn Thế Nào 5

      Editor: Nguyen Nguyen

      Hoắc Phi Đoạt nhàng cười, nụ cười đẹp như hoa mùa xuân nở rộ, tất cả ánh sáng trong đôi mắt đều rất quyến rũ, buông ra, vuốt ve mái tóc của : “Phúc nhi, tại sao trước khi về nước, báo trước với tôi? Tôi đón em tốt hơn.”

      Phúc Hi nghiêng đầu, cười vui vẻ: “Người ta muốn cho bất ngờ mà! phải rất bất ngờ chứ?”

      “Bất ngờ cái gì, chỉ sợ em ở bên ngoài mình rất nguy hiểm.”

      “Ai da, có gì nguy hiểm, võ thuật của Âu Dương Phúc Hi em phải là loại võ phổ biến khác, muốn cướp của em dễ dàng vậy đâu.”

      Phúc Hi ôm cánh tay Hoắc Phi Đoạt làm nũng: “ Phi Đoạt, Phi Đoạt, lâu rồi chúng ta gặp nhau, thân thiết với em như người nhà có được ?

      Hoắc Phi Đoạt hít hơi sâu, hơi bất đắc dĩ hướng về phía mặt Phúc Hi chạm vào nhàng.

      Âu Dương Phúc Hi lập tức cười vui vẻ, hai tay ôm cổ Hoắc Phi Đoạt để cho đứng dậy, sau đó nhảy lên, bĩu môi,nhanh chóng hôn cái ở mặt Hoắc Phi Đoạt.

      Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt chân mày, bắt lấy hai tay Âu Dương Phúc Hi, thản nhiên : “ biết lớn . Mau vào thôi.”

      Âu Dương Phúc Hi từ phía sau ôm lấy thắc lưng Hoắc Phi Đoạt, làm nũng: “Em mặc kệ, Phi Đoạt, em muốn cõng em vào, giống như lúc ở bên Mỹ vậy, em muốn cõng.”

      Hoắc Phi Đoạt cảm thấy có cách nào với Âu Dương Phúc Hi, đành lắc đầu : “Lúc em ở bên Mỹ, chắc chắn sư phụ bị em chọc giận đến râu ria vểnh lên hết rồi.”

      Hoắc Phi Đoạt vừa vừa ngồi xổm xuống, Âu Dương Phúc Hi vui vẻ nhảy lên lưng , sau đó được cõng vào trong nhà.

      A Trưng đưa Ngũ Y Y đến khuôn viên Ngũ gia trang liền lái xe rời .

      Ngũ Y Y cầm gói thuốc Đông Y vừa vừa nghe điện thoại của Hàn Giang Đình gọi đến.

      Y Y, cậu nhất định phải giúp tôi chuyển lời đến sư phụ, cậu cơ thể tôi rất khỏe a, tôi có thể hít đất năm mươi cái. Tôi đó gạt cậu đâu, cái cũng thiếu.”

      Ngũ Y Y thở dài : “Tôi xin cậu, cậu mới hít đất năm mươi cái khoe khoang rồi, chờ khi nào cậu chạy được mười km rồi hãy .”

      “Này, sao cậu ác vậy? Mười km, cậu muốn lấy mạng lão tử à?”

      “Tôi chỉ là người giúp việc bên cạnh chú Hoắc, muốn tôi giúp cậu, cậu nghĩ có thể đùa giỡn à? Lỡ như chú Hoắc kiểm tra mà phát ra tiểu tử cậu là người vô tích , chú Hoắc tức giận lên đem tôi và cậu cho cá mập ăn. Tôi muốn chết theo cậu có được ?”

      Ở bên kia Hàn Giang Đình giả vờ khóc thút thít.

      Sau khi chuyện với Hàn Giang Đình, Ngũ Y Y thấy Tiêu Lạc chờ mình.

      Từ sau khi cãi nhau ở phía sau hậu trường, Ngũ Y Y hơi né tránh mặt .

      Lời của Tiêu Mai vị trí của , cho nên cần tự tìm xấu hổ cho mình.

      Rời xa Tiêu Lạc .

      "Y Y! Cánh tay khá hơn chút nào ?”

      Ngũ Y Y cúi đầu muốn vòng qua bên người Tiêu Lạc vào nhà, đột nhiên Tiêu Lạc tiến lên ngăn cản , mĩm cười hỏi.

      Ngũ Y Y cúi đầu nhìn giày mình, buồn bực trả lời: “ có việc gì. Tôi vào đây.”

      Ngũ Y Y từ từ qua bên người Tiêu Lạc. Tiêu Lạc cắn môi, đột nhiên lên tiếng: “ thích em.”

      Phịch!

      Ngũ Y Y hoảng sợ dừng bước! Gói thuốc tay cũng rơi xuống đất.

      nghe lầm chứ?

      Tiêu Lạc vừa mới thổ lộ với sao?

      cái gì? thích ?

      Ngũ Y Y chậm chạp quay lại, chớp chớp đôi mắt, nhặt gói thuốc Đông y, nhưng Tiêu Lạc lại tiến lên phía trước nhặt, khiến cho Ngũ Y Y đành phải đứng nhìn Tiêu Lạc.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 161: Nếu Như Hôn Thế Nào 6

      Editor: Nguyen Nguyen

      Hai tay Tiêu Lạc giữ chặt vai Ngũ Y Y, khom người nhìn ở khoảng cách gần, nghiêm túc từng câu từng chữ: “Lúc đầu muốn chờ em lớn lên chút nữa mới những lời này, nhưng sợ em lẫn tránh xa, chỉ có thể ích kỹ lần mà bày tỏ với em. Y Y, thích em, ngay từ lần đầu tiên gặp em, bị em hấp dẫn sâu sắc.Cho dù bây giờ em thích , nhưng cầu xin em, đừng từ chối , đừng đẩy quá xa. Để được nhìn thấy em, được quan tâm đến em, để cho được thấy em lớn lên từng ngày như vậy cũng vui lòng. vẫn muốn cứ như vậy chờ đợi đến ngày nào đó em thích .”

      Ngũ Y Y cong cái miệng nhắn lên, nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú của Tiêu Lạc, những lời của làm ngớ ngẩn.

      Sau lúc lâu vẫn giữ nguyên tư thế này, Ngũ Y Y mới lắp bắp: “Nhưng, nhưng mà cậu là cậu Út a.”

      Tiêu Lạc cười yếu ớt : “Chúng ta cần quan tâm đến việc này, hai chúng ta vốn có bất kì quan hệ huyết thống nào.”

      Ngũ Y Y khôi phục lại dáng vẻ ngớ ngẩn há hốc mồm.

      Tiêu Lạc nhịn được cười vui vẻ : “Này, có thể giúp thỏa mãn tấm lòng của lão già này chút , cho biết chút, bây giờ em có thích chút nào ? Cho dù chút đỉnh cũng được."

      Y Y há hốc mồm, hai mắt tầng sương mỏng, nhịp tim đập nhanh muốn dọa chết người, xấu hổ cúi đầu cắn môi.

      Tiêu Lạc cười lên: “Vậy có thể hiểu được, em có thích chíu xíu.”

      Y Y muốn gì đó, bỗng nhiên trong sân truyền ra tiếng rống to của Ngũ Phong Tập: “Y Y! con đến đây cho ba, nhanh lên! Ba có lời muốn với con, nhanh chóng đến đây!”

      Ngũ Y Y hiểu nhíu mày nhìn Tiêu Lạc và Ngũ Phong Tập.

      Tiêu Mai đứng sau lưng Ngũ Phong Tập tức giận nhìn em trai và Ngũ Y Y đứng gần nhau, giận cắn răng châm dầu vô lửa: “Ông xã à, thiên kim tiểu thư nhà chúng ta ra ngoài biết được tin tức thôi nhưng ông ở bên ngoài mà còn hồ đồ thế hả? Làm tình nhân của đàn ông nhà giàu cũng phải là chuyện nhà chúng ta có thể làm được. Đâu phải là loại người nhà nghèo thấp hèn . Haiz, là, đứa Y Y này sao có thể làm như vậy chứ?"

      Ngũ Phong Tập vẻ mặt trắng bệch, chống nạnh rống to: “Lo lắng cái gì? Còn nghe thấy sao? Bảo con đến đây nhanh lên chút!

      Cõi lòng Y Y đầy buồnbực, đành phải về phía Ngũ Phong Tập.

      Tiêu Lạc hơi sững sốt, vội vàng theo Y Y.

      “Ba…”

      Y Y nhìn Tiêu Mai, rồi lại nhìn Ngũ Phong Tập.

      Có phải ba cuối cùng cũng nghĩ đến vết thương của mình, muốn quan tâm đến mình hay ?

      Nhưng mặt ba rất tức giận, giọng lại vui như vậy.

      Tiêu Lạc đứng bên cạnh Y Y: “ rể, có chuyện gì ?”

      “Cậu cần xen vào chuyện này. Y Y! con theo ba đến đây!”

      Ngũ Phong Tập tức giận xong, dẫn đầu vào trong nhà.

      Ngũ Y Y nhìn lại Tiêu Lạc, theo vào trong.

      Tiêu Lạc bước nhanh qua: “ vào với em.”

      Lại bị Tiêu Mai kéo cánh tay, bà ta tức giận quát: “Em làm gì? Sao em thích phô trương vậy? Hai cha con nhà người ta chuyện riêng, em mù sao? được !”

      “Chị, chị đừng như vậy được ? Chuyện của em, chị cần lo, được ?”

      Tiêu Mai cất giọng châm chọc: “ cho chị lo? Được! Vậy chị tìm cái chết! Chị sống nữa, em cũng đừng quản chị! Coi như chúng ta quen biết! Em phải là em trai của chị.”

      Tiêu Lạc nhăn mặt thở dài: “Chị…”


      Chương 162: theo về nhà 1.

      Editor: Chu tước.

      Tiêu Lạc lo lắng cho Ngũ Y Y, xoay người lên lầu nhìn bóng lưng Ngũ Y Y tiến vào thư phòng , gấp đến độ muốn kéo lại.

      Bên này Tiêu Mai cũng phải đèn cạn dầu, trong đầu sinh ra ý nghĩ độc ác, cố làm ra vẻ tang thương, khóc, “Ai nha, đời ta coi như xong rồi, ta thương đệ đệ của mình hất mực, lại đặt ta vào trong mắt, em bây giờ cnh1 cứng cáp rồi, khả năng lớn rồi, liền thém quan tâm đến người chị này,có đúng hay ? Tốt lắm! Em cũng đừng quan tâm người chị này, ta tìm chết, em cũng đừng quan tâm!”

      “Chị, cái này phải chị làm khó em sao?” Tiêu Lạc phiền não dùng sức dậm chân.

      Tiêu Mai cũng ngừng khóc, hướng thư phòng nhìn chút, gọng nó, “Chị cho em biết, Tiêu Lạc, em đừng có trì độn nữa. Cái đó Ngũ Y Y phải người đàn bà đơng giản, nó chỉ mới có bây lớn, liền cùng mấy công tử nhà giàu qua lại mật thiết, loại đạo hạnh hơn hồ ly như vậy. Chị cảnh cáo em, cho em lui tới với Ngũ Y Y nữa, nó có gì xinh đẹp, cũng cho em ở chung với nó ! đứa con riêng, có địa vị gì!Nêu em muốn chọn, bằng chọn Nhân Aí , con bé tốt lắm, lại là chị cả, đối vơi em lại có mấy phần ý tứ…….”

      Tiêu Lạc nhất thời thối mặt, “Chị! Làm sao chị có thể bẻ cong tình cảm của em vậy? Chẳng lẽ tình cảm có thể tùy ý thay đổi sao? Chị để chi em thích người nao, em liền phải thích người đó hay sao? Tình cảm là thứ thể ép bu6c5 được!”

      Tiêu Mai bị Tiêu Lạc hét lên nhất thời ngây dại.

      Tiêu Lạc phiền não vào phòng khách, nặng nề ngồi xuống ghế sa lom, lo âu nhìn thư phòng.

      Ngũ Y Y vào thư phòng, nhìn NgũPhong Tậpđang nhíu mày, liền đoán được chẳng có chuyện gì tốt lành.

      A, ra ba tức giận, xem bởi vì Nhân Tâm té xỉu mà đai lòng rồi, thôi để cho ông ta tùy ý mắng vậy.

      Ngũ Y Y thậm chí tính toán, mặc kệ Ngũ Phong Tập có mắng gì, cũng muốn câu với ông ta.

      Ngũ Phong Tập nóng nảy qua lại torng thư phòng, thỉnh thoảng trừng Ngũ Y Y cái, sau đó phiền não thở dài hơi

      Như vậy lặp lặp lại mười lần, mới hung hăng nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, ngòn tay chỉ vào mặt , chỉ tiếc rèn sắt thành thép, giọng oang oang , “Cái đứa bé này sao người có thể làm chuyện như vậy?”

      Ngũ Y Y hít sâu hơi, vẻ mặt lạnh nhat đứng đo, nhìn bức tường đối diện.

      “Tại sao chuyện? Ta là cha ngươi! Ta có quyền quản người”
      Ngũ Phong Tập càng càng tức giận, đứng trước mặt Ngũ Y Y, quát, “Ngươi nữ hài tử như ngươi, mới có chút íu tuổi, học hành đàng hoàng, cố tình muốn học hư như loại đàn bà đầu đường xó chợ sao?”

      Ngũ Y Y cười lạnh tiếng, “Là ả ép tôi”

      Nếu phải Ngũ Nhân Tậm khiêu khích trước, nếu như phải ta động thủ đánh trước, mới dùng mấy chiêu chú Hoắc dạy cho để đối phó với bọn họ.

      ép ngươi? Người nào có thể ép buộc ngươi” Ngũ Phong Tập ông gà bà vịt với Ngũ Y Y, vỗ trán mình cái, khổ sở , “Loại chuyện như vậy, chính là thể tránh! Cho dù ai ép buộc ngươi….ngươi cũng thể đồng ý a! Vốn mẹ ngươi xuất thân là ca kĩ, bên ngoài có nhiều lời đồn đại dễ nghe rồi, ngươi liền chút khí cốt cũng có, chịu giữ mình trong sạch chút, để cho mẹ ngươi an tâm chút. Đằng này lại nào như vậy! Người thế mà….thế mà……..”

      Ngũ Phong Tập cơ hồ nỗi nữa
      sửa bởi lúc 26.04.2014, 09:14.

      Chương 163: theo về nhà 2.

      Editor:Chu tước.

      Ngũ Y Y nghe Ngũ Phong Tập xong, liền hiểu ý tứ, giương mắt nhìn Ngũ Phong Tập, “Ba đây là có ý gì? Tại sao tôi có khí cốt? Tôi tại sao có giữ mình trong sạch?”

      “Còn dám mạnh miệng!” Ngũ Phong Tập tức điên hét lên, “Cũng làm chuyện mất mặt như vậy rồi, người còn làm bộ trong sạch sao! Ngươi rốt cuộc cóbiết xấu hổ hay vậy? Người khác đều , ta nên mang đứa trẻ như người về nuôi, ta bởi vì đau lòng ngươi, đau lòng mẹ ngươi mất sớm, ta để ý nhiều người phản đối, đem ngươi vầ đây, công khai nhận ngươi, ta chính là muốn cho người điều kiện tốt nhất để lớn lên.Người lại làm ra chuyện mất mặt như vậy….Ai, ta hối hận, lúc đó nên để người chết ( Chu tước:Đau lòng …..Loại cha như vậy, đáng làm người), trách được người xưa đều , rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, loại chuột hôi như người đều giống mẹ ngươi! Nhất định do từ nhìn mẹ người qua lại với nhiều đàn ông, nên bây giờ lại muốn giống mẹ người chăng, đều giống như kĩ nữ?”

      Ngũ Y Y há miệng, nước mắt đọng lại mi, người run rẩy, “Ông tôi cài gì cũng được, nhưng thể hạ nhục tôi như vây! Tôi chỉ đem Ngũ Nhân Tâm đánh ngã cái, ông liền mẹ tôi với tôi là kĩ nữ, tại sao ông có thể mẹ như vậy! Ông hối hận? Trước kia là ông theo đuổi mẹ tôi, đáng lẽ ông nên trêu chọc mẹ tôi, đáng lẽ nên để tôi ra đời! Ông cho rằng tôi nguyện ý làm con của ông sao? Ông có hay hỏi tôi…có nguyện ý hay đến chỗ này”

      Pằng!!

      Ngũ Phong Tập tức giận, hăng hăng tát Ngũ Y Y bạt tai.

      Mặt Ngũ Y Y nhanh chóng bị nghiêng qua bên, nửa gương mặt bị đánh đến sưng đỏ.

      Bịch! Bịch!

      Thuốc trong tay rơi xuống đất.

      Bàn tay Ngũ Phong Tập tê tê, liền giật mình, mình ra tay quá độc ác

      Ngũ Y Y nước mắt rơi xuống, cười lạnh, “Tôi cần cái danh con Ngũ gia này, tôi chịu đủ rồi!”

      xong, Ngũ Y Y xoay người , bị Ngũ Phong Tập nắm lấy bả vai, vội vàng hỏi, “Ta hỏi ngươi, ngươi có phải là tình nhân của thiếu ?”

      Ngũ Y Y hít sâu hơi, nhìn ông ta, trong mắt tràn đầy hung quang, Ngũ Phong Tập bị nhìn đến chột dạ, cười lạnh, ,“A, ông yên tâm, tôi lấy tính mạng của mình ra thề, nếu tôi là tình nhân của Cố Tại Viễn, tôi chết toàn thây”

      Ngũ Phong Tập giật mình

      Ngũ Y Y nhắt gói thuốc bắc lên, kéo cửa, trước khi ra khỏi, thèm nhìn người đằng sau lạnh lùng , “Ngũ tiên sinh, ông có thể khai trừ tên tôi ra khỏi hộ khẩu, họ Ngũ này, tôi cần”

      xong, ra ngoài, vừa ra đến cửa, thiếu chút nữa đụng phải Tiêu Mai nghe lén ngoài chửa.

      Tiêu Mai vội vàng làm bộ nhưkhông có chuyện gì, xoay người nhìn bức tranh tranh tường.

      Bị đánh nửa bên mặt khiến đau nên lời, cả lỗ tai cũng ong ong cả lên.

      Tiêu Lạc bước vội đến chỗ , “Y Y! Mặt của em bị làm sao vậy?”

      Ngũ Y Y hoảng hốt nhìn Tiêu Lạc cái, buồn bả kéo môi cười, cùng lúc đó, nước cũng nhịn nổi liền chảy xuống.

      “Mặc kệ tôi”

      “Tiêu Lạc! Em đến đây cho chị!” Tiêu Mai đứng lầu hét lên.

      Tiêu Lạc ôm lấy Ngũ Y Y, phát giác run dữ dội.

      Lúc này, cửa thư phòng mở ra, Ngũ Phong Tập ngây ngốc nhìn bàn tay mình lắc lư ra ngoài.

      Tiêu Lạc tức giận hướng Ngụ Phong Tập, quát, “ rể! quá đáng! sao có thể phân biệt tốt xấu liền đáng Ngũ Y Y như vậy? Y Y ở trong cái nhà này quá thê thảm rồi, đối với ấy như vậy, mẹ ấy dưới mộ hận đấy!”

      Ngũ Phong Tập cả người run lên, hối hận muộn, mắt cũng đỏ lên, lệ quang, rầm rì, “Y Y a, ba…………..”



      Chương 164: theo về nhà 3.

      Editor:chu tước.

      Tiêu Mai hét to lên, “Tiêu Lạc! Khốn kiếp? Làm sao có thể vậy với rể của em hả? Làm cha giáo dục con cái, đây là kinh thiên địa nghĩa”

      Tiêu Lạc tia cười khổ, “Chị, chị cũng kết hôn, cũng an gia rồi, em cũng yên tâm.Vốn muốn ở lại nơi này lâu dài, giờ em chính thức dọn ra ngoài. Các người cần YY , em cần! Em cho YY mái nhà ấm áp”

      xong, Tiêu Lạc ôm Y Yra ngoài

      Tiêu Mai há to mồm, dám tin, vội vàng đuổi theo chạy ra ngoài đường kêu to, “Tiêu Lạc!Em dám!Em dám đối với chị như vậy! Em đứng lại đó cho chị! Tiểu tử mau quay lại!Đứng lại, có nghe thấy !”

      Tiêu Mai chay đến bậc thềm Tiêu Lạc lái xe chở Ngũ Y Y khỏi.

      Tiêu Mai giận đến mức mặt tím đen, vỗ bắp đùi la hét, “Tiêu Lạc, em trở lại cho chị! Ngũ Y Y, đồ tiện nha đầu nhà ngươi, mày dám dụ dỗ em trai ta! Ta bỏ qua cho ngươi! Tiện nữ! Tiện nữ”

      Ngũ phong Tập run rẩu bước ra bên ngoài, mất hồn nhìn xe Tiêu Lạc rời , xoa xoa nước mắt đọng khóe mắt, xoay người về phía Tiêu Mai nổi giận,”Caí gì tiện nữ! Đó là nhi tử của tôi! Là con ruột của tôi! cho phép gọi nó là tiện nữ! Nếu để tôi nghe được lần nữa, tôi liền phế bà!”

      Tiêu mai nhất thời cả kinh cắn môi lời nào.

      Ngũ Phong Tập thèm để ý đến Tiêu Mai, trong lòng khó chịu, dứt khoát vào trong nhà, “Ta đánh nó quá độc ác rồi……………..Nên sớm biết đứa kiên cường như nó dù có chết cũng làm ra loại chuyện đó, tại sao ta lại hồ đồ như vậy a. Y Y , con ba, cho ba xin lỗi………..Y Y….thúy Bình, tôi thực xin lỗi, thực xin lỗi bà……….”

      Tiêu Mai đặt mông ngồi bậc thang, bụm mặt khóc.

      Em trai rồi.

      Chồng lại hùng dữ với mình. Từ trước tới nay, đây là lần đầu Ngũ phong Tập nổi giận với mình.

      Tiêu Lạc lái xe, xoay mặt nhìn Ngũ Y Yđang ngồi yên lặng bên cạnh, mặt làm mảng đỏ bừng.

      cũng phải cái loại khóc nháo động trời kia… bé này, tiếng cũng , chỉ ngồi ủ rũ cúi đầu, mất hồn.

      Nước mắt giàn khóe mi.

      Càng như vậy, càng làm cho lòng người đau dứt.

      Tiêu Lạc vươn tray, nhàng vuốt tóc Ngũ Y Y, Ngũ Y Y bị dọa sợ, cả người run lên nhìn chằm chằm Tiêu Lạc

      Sau đó, nhận thức được người bên cạnh là ai, là Tiêu Lạc.

      cố gắng hướng Tiêu Lạc nhe răng cười cười, khàn khàn ,”Tôi sao………”

      Tei6u Lạc tâm giống như bị bóp nghẹn, vỗ vỗ đầu Ngũ Y Y, dịu dàng , “Có chuyện cũng cần phải sợ, tôi luôn bên cạnh em, bảo vệ em”

      Ngũ Y Y cười khổ, đem mặt chuyển sang nhìn bên ngoài .

      Nước mắt, đừa tay chùi .

      đau lòng, đó là giả!

      Cha ruột của mình, thế nhưng hoài nghi mình là loại người tùy tiện quan hệ với nam nhân bên ngoài, tiện nữ!

      Chẵng lẽ trong lòng Ngũ Phong Tập, mình hôm nay ngủ cùng người đàn ông nỳ, mai ngủ với người đàn ông khác sao?

      Này so với đánh mắng còn muốn nặng hơn rất nhiều.

      “Muốn khóc, cứ khóc” Tiêu Lạc giọng , tay đưa khăn giấy cho .

      Ngũ Y Y nhận khăn giấy , quay mặt, lau

      Lau tầng lệ này, nhưng sau đó lệ càng rời nhiều hơn, lần này, gần như khóc hết nước mắt rồi
      Chương 165: theo về nhà 4.

      Editor: Lee Andy.

      Ngoài trời bóng đêm bao phủ.

      Chuông điện thoại của Tiêu Lạc vang lên, cầm lên, liếc mắt nhìn, cho Ngũ Y Y, "Là rể."

      Ngũ YY có tỏ thái độ, vẫn như cũ quay mặt ra ngoài cửa sổ.

      " rể . . . . " Tiêu Lạc tay lái xe, tay nghe điện thoại.

      "Tiêu Lạc à, trở lại , chị của cậu vì cậu bất thình lình mà khóc liên tục." Đầu bên kia truyền đến tiếng thở dài của Ngũ Phong Tập.

      " trở về, rể. ra có chuyện của YY, em sớm muộn cũng muốn rời , chị tìm được hạnh phúc, em sớm muốn rời ."

      "Ai, Tiêu Lạc à, để cho tôi vài câu với Y Y được ? Tôi muốn cho nó biết, tôi sai rồi, nên tin nó, còn đánh nó, ô ô ô." Ngũ Phong Tập cầm điện thoại, khóc thành tiếng.

      Tiêu Lạc nhìn Ngũ Y Y cái, thở dài, " rể, hôm nay quá xúc động rồi. Bây giờ tâm tình của Y Y vô cùng xấu, em đưa ấy đâu đó buổi chiều, đợi đến khi tâm tình ấy tĩnh lại, rồi mới đưa ấy về. cứ yên tâm, em chăm sóc cho ấy."

      Ngũ Phong Tập ngừng lại lát, thể làm gì khác hơn là ấm ức , "Tôi cũng biết bản thân sao lại thế này, cho nên những lời đó với Y Y, tôi đáng chết! Lạc, cậu giúp tôi khuyên Y Y, nhất định phải làm cho nó tha thứ cho ba ba này.

      "Ừ, được."

      Tiêu Lạc ngắt điện thoại, nhìn Ngũ Y Y , " ra ba ba của em hối hận rồi, tôi có thể nghe được trong lời của ông ấy, ra ông ấy bây giờ rất áy náy, hơn nữa cảm thấy rất có lỗi với em. Y Y, ra bất kể là thế nào, ông ấy cũng là ba ba của em, ông ấy cũng là quan tâm em."

      Ngũ Y Y lời nào.

      Tiêu Lạc thở dài, nhấn ga, cho xe chạy nhanh chút.

      Nhà của Tiêu Lạc là khu dân cư hạng sang ở trung tâm thành phố.

      Lái xe hơi vào bãi đỗ xe, Tiêu Lạc mở cửa xe, kéo Ngũ Y Y xuống, Ngũ Y Y đột nhiên hốt hoảng, chớp mắt , "Tôi, tôi thể tới đây làm phiền . . . .. Tôi ."

      Tiêu Lạc ngăn cản Ngũ Y Y, cau mày , "Em có thể được nơi nào? Em và tôi còn làm phiền làm gì, phải là quá xa cách sao?"

      "Tôi tìm Giang Đình, chỗ cậu ấy có giường cho tôi."

      " muộn thế này, lại đến chỗ Giang Đình, lại muốn làm Giang Đình lo lắng. Trước hết em cứ ở lại chỗ này của tôi đêm, em yên tâm, em ở phòng khách, tôi làm gì em. Em tin tôi hay sao?"

      Ngũ Y Y nhìn Tiêu Lạc cái, cái gì nữa, bị Tiêu Lạc ôm bả vai, cùng vào thang máy.

      Nhà Tiêu Lạc rất rộng rãi, khoảng hai trăm mét vuông, trong phòng rất sạch , bật đèn đặt dưới đất, trong phòng tức khắc trần đầy màu sắc ấm áp.

      "Vào , bình thường rất ít khi ở đây, em là người khách đầu tiên. Muốn uống gì ?"

      Tiêu Lạc bỏ áo khoác, vén tay áo lên, vào phòng bếp nấu nước.

      Tâm tình Ngũ Y Y rất kém, lắc đầu cái, "Cái gì cũng muốn uống, cám ơn ."

      Tiêu Lạc xoay người nhìn Ngũ Y Y, đề nghị, "Nếu em tắm nước nóng trước , bỏ xuống tâm tình vui. Rồi ra ngoài uống chút trà sữa, ngủ lát thấy tốt. Như thế nào?"

      Ngũ Y Y gật đầu cái.

      Ngũ Y Y ngâm cả người vào trong nước nóng, lúc đó mới khóc lên.

      Tắm xong, về phía gương sấy tóc, tâm tình Ngũ Y Y mới tốt hơn chút.

      Mặc quần áo ngủ con trai ra ngoài, trong phòng ánh đèn lờ mờ, Tiêu Lạc ngồi ở ghế sa lon, vẫy tay với Ngũ Y Y.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 166: theo về nhà 5.

      Editor: Lee Andy.

      "Mau tới đây, Y Y. Ăn chút phô mai điểm tâm, uống thêm chén trà sữa nóng."

      Ngũ Y Y về phía Tiêu Lạc ôn nhu, ngồi xếp bằng thảm trải dưới sàn, cầm cốc trà sữa nóng hổi, nhìn điểm tâm khay trà chút, tự đáy lòng , "Tiêu Lạc, cám ơn , luôn làm cho em nghĩ tới mẹ của mình, cám ơn cho em ấm áp."

      Tiêu Lạc cong môi cười yếu ớt, "Nha đầu ngốc, cảm ơn với tôi làm gì. Nhanh ăn , đây chính là điểm tâm tôi vừa mới mua bên ngoài, trễ chút nữa cửa hàng liền đóng cửa."

      Ngũ Y Y gật đầu cái, dùng thìa múc muỗng đưa vào miệng, tinh tế thưởng thức.

      "Ăn ngon ? Mùi vị thế nào?"

      "Rất ngọt." Ngũ Y Y cười nhạt.

      Tiêu Lạc há to miệng, "Cho tôi nếm thử muỗng."

      Ngũ Y Y sửng sốt chút.

      nhịn được ánh mắt nóng rực của Tiêu Lạc, dùng thìa múc muỗng, đưa đến khéo miệng Tiêu Lạc, Tiêu Lạc vui vẻ ăn.

      Cười nhìn Ngũ Y Y, "Quả ngọt khiến người ta ngây ngất. Y Y, sau này, chúng ta vẫn làm bạn như vậy, đến già. Có được hay ?"

      Mí mắt Ngũ Y Y máy mạnh, hốt hoảng nhìn Tiêu Lạc.

      Tiêu Lạc ngượng ngùng , "Tại tôi quá nóng lòng, đúng ? Tôi nha, như thế nào luôn là nhịn được muốn em hứa hẹn đây? Dù sao, đây cũng là ước nguyện của tôi."

      Ngũ Y Y gì, múc muỗng điểm tâm, cho vào trong miệng ăn.

      Đáy lòng cũng : Tiêu Lạc, em cách nào cự tuyệt ấm áp của , bởi vì, nó giống như mùi của mẹ. Em muốn.

      dòng khí ấm áp được, bao phủ ở quanh thân hai người.

      Đột nhiên, điện thoại di động của Ngũ Y Y vang lên, dọa Ngũ Y Y giật mình.

      Ngũ Y Y vội vàng tìm được điện thoại di động, vừa nhìn, lại là Hoắc Phi Đoạt gọi tới.

      Tại sao muộn thế này mà chú Hoắc còn gọi điện thoại cho ?

      Ngũ Y Y vội vàng nuốt xuống điểm tâm trong miệng, hắng giọng cái, bắt máy, "A lô?"

      Giọng mát lạnh của Hoắc Phi Đoạt lập tức bay tới đây, "Ngủ sao?"

      Ngũ Y Y vội liếc mắt nhìn Tiêu Lạc bên cạnh, có chút bối rối trả lời, "Còn có."

      " sắc thuốc sao?"

      "A? Thuốc?"

      Hoắc Phi Đoạt nhắc, Ngũ Y Y quên mất việc uống thuốc.

      Ngũ Y Y cầm điện thoại, tìm quanh mọi nơi.

      Tiêu Lạc cũng hiểu được, cũng tìm theo, cuối cùng tìm được ở cửa ra vào.

      "Thế nào? Còn có nấu sao?" Hoắc Phi Đoạt híp mắt, đề cao giọng .

      "Nấu! Nấu! Dĩ nhiên nấu! Sao có thể nấu chứ!" Ngũ Y Y bị dọa sợ nhanh chóng phủ nhận.

      mặt vừa , mặt khác lại liên tục lắc đầu , giống như là Hoắc Phi Đoạt bên kia có thể thấy được lắc đầu.

      "Có phải sợ đắng , em nhịn uống?"

      "Ha ha, sao có thể uống, nhất định phải uống, thuốc đắng dã tật có lợi cho vết thương, cái này tôi hiểu. Yên tâm , tôi nhất định uống hết hớp cũng để lại!"

      Cảm giác như thế, thuốc này giống như sản phẩm độc quyền của Hoắc Phi Đoạt, uống chẳng khác nào đắc tội với Hoắc Phi Đoạt.

      Mẹ, trong thuốc uống đều có nguy hiểm.

      Hoắc Phi Đoạt hừ tiếng, "Nghe ý tứ lời của em, khẳng định là chưa uống. Cảnh cáo em, cho phép em uống, nếu như lạnh, phải hâm nóng lại, cho uống lạnh."

      Hoắc Phi Đoạt chuyện giống như ra lệnh cho tên lính quèn.

      Ngũ Y Y gật đầu, giống như gà mổ thóc, "Biết, biết, tôi biết, nhất định uống hết, lạnh hâm lại, tôi hiểu, chú cũng cần dài dòng nữa, cảm thấy miệng khô à, dài dòng quá."
      Chương 167: theo về nhà 6.

      Editor: Lee Andy.

      Hoắc Phi Đoạt thầm bật cười, miệng lại , "Ngoan ngoãn uống thuốc, nhanh chóng khỏe lại, tương lai cố gắng lao động làm việc cho tôi."

      Ngũ YY bĩu môi, cũng biết người này phải quan tâm , chỉ là để có thể tạo ra sức lao động lớn nhất mà thôi.

      Khinh bỉ chú Hoắc!

      "Biết, cảm ơn ông chủ quan tâm tới công nhân viên, tôi nhất định nhanh chóng khỏi , làm hao tổn lợi ích của nhà tư bản."

      Hoắc Phi Đoạt còn muốn điều gì, lại nghe được bên ngoài truyền đến giọng của Phúc Hi, thể làm gì khác hơn là vội vã kết thúc, "Biết là tốt rồi. Tôi giám sát em uống thuốc. Ngủ giấc tốt, ngày mai cho em nghỉ, hơn nữa xem như là cho em lương nghỉ phép."

      Ngũ Y Y vừa nghe nghỉ cần làm việc, còn có lương nghỉ phép, lập tức lại vui vẻ, híp đôi mắt sưng húp vì khóc, vui sướng giống như đứa bé , "Ông chủ vĩ đại, cám ơn ông chủ khai ân! Vạn tuế!"

      Hoắc Phi Đoạt cắt tiếng, thầm bật cười, ngắt điện thoại.

      Bên này vừa mới ngắt điện thoại, cửa liền bị đẩy ra, Phúc Hi vào, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm, tò mò nhìn Hoắc Phi Đoạt, chất vấn , " Phi Đoạt, em gọi mấy tiếng, đều trả lời, trốn ra đây chuyện với ai? Cho em xem điện thoại chút!"

      Bàn tay bé trắng nộn của Phúc Hi đưa tới.

      Hoắc Phi Đoạt nhíu nhíu mày, đưa ra điện thoại di động, lại sang chuyện khác, " phải em làm cho mấy món ăn ngon sao, làm xong chưa? Hay là thành công, thành bánh hồ bột ngô rồi."

      Phúc Hi dậm chân cái, làm nũng, " Phi Đoạt coi thường người ta! Người ta mới có vô dụng như vậy đâu! phải khoác lác, quả là sắc hương vị đủ cả, nhanh lên chút, chúng ta xuống nếm thử chút tay nghề của đầu bếp Phúc Hi."

      xong, Phúc Hi lôi kéo tay của Hoắc Phi Đoạt, cười ha hả chạy ra ngoài.

      Hoắc Phi Đoạt lặng lẽ đưa điện thoại di động nhét vào trong túi quần.

      Nghe xong điện thoại của Hoắc Phi Đoạt, tất cả buồn phiền của Ngũ Y Y đều tiêu tan, há miệng nuốt xuống thìa điểm tâm to, uống ngụm trà sữa, hướng về phía Tiêu Lạc cảm thán, "Có lúc, người kia đáng ghét làm cho người ta hận thể cách xa, lại có lúc, cũng coi như là khoan dung vĩ đại."

      Tiêu Lạc nhìn khuôn mặt nhắn hưng phấn của Ngũ Y Y, nhịn được nhíu mày, "Em là . . . . .. "

      "Hoắc Phi Đoạt! Chú Hoắc!" Ngũ Y Y vui sướng hài lòng khi nhắc tới Hoắc Phi Đoạt.

      Lông mày Tiêu Lạc, nhíu lại càng sâu.

      "Y Y, em thế nào lại có qua lại với Hoắc Phi Đoạt?"

      "Nga, cái này à, có thể là quá kịch bản, quá cẩu huyết. Ngày hôm đó, em cỡi xe . . . . . . " Ngũ Y Y đứng lên , vừa , vừa mặt mày hớn hở khoa tay múa chân, có lúc còn vui vẻ cười khanh khách.

      Tiêu Lạc nghe, nhịn được thở dài.

      khi Y Y tới Hoắc Phi Đoạt, có lẽ chính cũng phát , rất tự nhiên nhõm khoái trá vui vẻ.

      Chẳng lẽ . . . . . là Hoắc Phi Đoạt có thể mang đến cho Ngũ Y Y cảm giác an toàn và có thể dựa vào?

      "Chính là như vậy đó! Em cứ như vậy bị thúc dục trở thành hầu của thủ lĩnh hắc bang!" Ngũ Y Y xong, chớp chớp đôi mắt to.

      Tiêu Lạc lại nghĩ thầm, em lại đoạn truyện cũ này, em có chút xíu nào cảm giác bị thúc giục? Ngược lại tâm tình rất là cao hứng .

      Tiêu Lạc lắc đầu cái, hoảng hốt xua bất an trong đầu, an ủi mình, Y Y căn bản đem Hoắc Phi Đoạt để ở trong lòng, ở trong mắt Y Y, Hoắc Phi Đoạt chẳng qua chỉ là chủ nợ, ông chủ.

      Đúng vậy.

      Tiêu Lạc cười nhạt tiếng đứng lên, "Tốt lắm, chuyện xưa kể xong, chúng ta cũng nên nấu thuốc , phải là nhất định phải uống xong thuốc mới có thể ngủ sao?"

      Ngũ Y Y dùng sức gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, nếu như em uống thuốc đúng hạn, chắc chắn chú Hoắc đem đầu của em ra làm bóng đá."

      "Tốt lắm, nấu thuốc, em xem TV."

      Ngũ Y Y ngồi ở ghế sa lon xem ti vi, hướng về phía bóng lưng của Tiêu Lạc , "Vất vả rồi."

      Tiêu Lạc dựa vào cửa bếp nhìn Ngũ Y Y, lời hai ý nghĩa , "Em nhờ cậy vất vả cả đời cũng được."

      Ngũ Y Y có chút ngượng ngùng, vội vàng dời mắt chỗ khác, dám nhìn Tiêu Lạc, xem TV.
      Chương 168: Kết Cục Của Kẻ Đồng Lõa 1

      Editor: Nguyen Nguyen

      Phúc Hi vô cùng thân thiết ôm chặt cánh tay Hoắc Phi Đoạt, đưa đến ngồi bên bàn ăn: “ nên vui mừng quá nha, bỗng nhiên Phúc Hi của trở nên hiền lành mà!”

      Phúc Hi tính trẻ con ngoắc tay về phía người giúp việc, người giúp việc bưng lên mâm thức ăn to.

      Hoắc Phi Đoạt mĩm cười : “Phúc Hi của chúng ta từ hiền lành rồi, nấu ăn món nào cũng ngon cả.”

      Phúc Hi cười híp mắt : “Vì muốn nấu cơm cho Phi Đoạt cả đời, nên em bắt đầu cố gắng từ mà.”

      Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày.

      Phúc Hi mở nắp, cùng với nhạc đệm, "Đỡ đỡ lấy.....Pizza ngon nhất thương hiệu của Phúc Hi! Phi Đoạt, như thế nào, có phải nhìn qua bề ngoài rất ngon phải ? ăn thử miếng thôi, nè, thưởng thức hương vị chút."

      Phúc Hi ấn vào cổ Hoắc Phi Đoạt để cho đưa mặt đến gần để ngửi, Hắc Phi Đoạt thể ngửi được đành nhìn xuống khen : “Ừ, quả tệ, dường như tay nghề của em ngày càng tiến bộ.”

      Phúc Hi ngồi đùi Hoắc Phi Đoạt trông rất tự nhiên, hai tay ôm cổ , làm nũng : “Lần trước khi ở Mỹ, rằng ăn được vị cà ri, nên em thay đổi lại mùi vị nước sốt bánh Pizza có cà ri cho .”

      Gương mặt nhắn của Phúc Hi tựa vào ngực Hoắc Phi Đoạt, hít sâu mùi hương thơm mát thuộc về riêng , khoa trương: “ đâu tìm được người tốt như em, Âu Dương Phúc Hi em sinh ra là vì , lúc nào cũng lo lắng cho . Phi Đoạt!
      nhất định phải quý trọng em tốt nha.”

      Hoắc Phi Đoạt nhàng kéo cổ tay cổ xuống, đem Phúc Hi ngồi lại ghế, hắnnói thản nhiên: “ đứa trẻ còn chưa lớn, học ở đâu giọng người lớn. Phúc Hi của chúng ta tương lai cuộc sống thuộc về mình.”

      Phúc Hi bĩu môi, mất hứng lầu bầu: “Tại sao lại em chưa lớn? Em hai mươi tuổi, trưởng thành rồi.”

      Hoắc Phi Đoạt lãng sang chuyện khác: “ cho nếm thử chút tài nấu nướng của em sao? Làm chỉ để nhìn, cho ăn à?”

      Phúc Hi cười tươi, tự mình xúc miếng bỏ vào trong đĩa Hoắc Phi Đoạt.

      Hoắc Phi Đoạt cắn miếng, gật đầu khen ngợi: “Ừ, mùi vị rất là khác, Phúc Hi, tương lai em cũng có thể mở nhà hàng cho riêng em rồi.”

      Phúc Hi chống cằm, cười hạnh phúc nhìn Hoắc Phi Đoạt ăn, liền nhanh: “Em cần mở nhà hàng, cũng có tiền, em cần làm, em vẫn ở nhà nấu cơm cho , để cho mỗi ngày đều được ăn cơm do chính em nấu.”

      Hoắc Phi Đoạt cau chặt chân mày, thản nhiên liếc Phúc Hi cái.

      suy nghĩ : “Em vừa đến Trung Quốc, ngày mai dẫn em ra ngoài ăn, phải em rất thích ăn lẩu sao? mời em ăn lẩu.”

      “Em làm sao thích ăn lẩu?” Phúc Hi phản ứng nhanh trợn to hai mắt.

      “Khụ khụ” Hoắc Phi Đoạt suýt chút bị sặc, giật mình nhìn Phúc Hi “ nhớ em thích ăn a?”

      Phúc Hi mất hứng xụ gương mặt nhắn: “ Phi Đoạt, căn bản em thích ăn lẩu, đem ai thích ăn lẩu nhớ lầm đến em rồi. Hừ, kém cỏi, ngày cả người ta thích ăn gì cũng nhớ.”

      Hoắc Phi Đoạt vuốt đầu Phúc Hi an ủi: “Ai da, công việc của nhiều vậy, sao có thể nhớ được? Tóm lại ngày mai dẫn em ra ngoài ăn.”

      Phúc Hi cười vui vẻ.

      Hoắc Phi Đoạt lại ăn vô, nhíu mày suy nghĩ.

      Làm sao lại nhớ lầm chứ?

      Chương 169: Kết Cục Của Kẻ Đồng Lõa 2

      Editor: Nguyen Nguyen

      Làm sao lại nhớ lầm chứ?

      Rốt cuộc là ai thích ăn lẩu?

      bỗng nhiên hiểu ra chuyện.

      Là Ngũ Y Y thích ăn lẩu.

      lần kia, chính thấy Ngũ Y Y và Tiêu Lạc trong tiệm ăn lẩu.

      Choáng.

      Vừa nghĩ đến Ngũ Y Y kia, Hoắc Phi Đoạt nhịn được nghiến răng.

      Vật ! Em em trêu chọc tôi xong rồi hả? Làm hại tâm trạng tôi yên. Lúc nào cũng có thể bị em ảnh hưởng.

      Cánh tay bị ai đó dùng sức lắc mạnh, mới định thần lại, ra Phúc Hi lắc cánh tay : “ Phi Đoạt! lại thất thần. xảy ra chuyện gì à? Vỗn dĩ như vậy a! Lần đầu tiên em gặp , lúc nào cũng thất thần. được thất thần! được!”

      Hoắc Phi Đoạt trả lời qua loa: “ thất thần, đây phải là tỉ mỉ thưởng thức món ăn do em nấu sao?”

      Phúc Hi tinh nghịch nghiêng đầu, gương mặt nhắn đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt: “Mùi vị thể nào? muốn ăn thêm miếng nữa ?”

      Hoắc Phi Đoạt giả vờ trợn mắt: “ miếng nữa? Em muốn no chết à?”

      A Trung đứng ở xa, đổ mồ hôi lạnh thay Hoắc Phi Đoạt.

      Từ lúc Lão đại ra từ nồi lẩu, toát mồ hôi lạnh thay Lão đại rồi.

      Tiêu Lạc bưng chén thuốc Đông Y vừa nấu xong đến trước mặt Y Y. Thế nhưng Y Y ngủ thiếp ghế salon.

      Cần phải đánh thức nha đầu này để cho uống thuốc a!

      Tiêu Lạc do dự lúc, nhàng đẩy Y Y: “Y Y! tới giờ uống thuốc rồi, thức dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp.”

      Ngũ Y Y như con mèo con, lông mi dày khẽ động, miễn cưởng mở mắt, lẩm bẩm: “ khỏe rồi…Có thể uống ?”

      Tiêu Lạc muốn cúi xuống hôn lên gương mặt cực kỳ đáng của nha đầu này.

      phải là sợ Hoắc Phi Đoạt lấy đầu của em làm bóng đá sao?”

      Ngũ Y Y trợn to hai mắt, quả nhiên chú Hoắc là loại thuốc tốt làm cho tinh thần người khác phấn khởi.

      “Đầu quan trọng, đầu quan trọng.” Ngũ Y Y liền nhớ tới, ngồi thẳng người lại.

      nhìn chén thuốc, bị dọa sợ kêu lên tiếng “A”. “Đen như vậy a? Cái này có thể uống được sao?”

      có biện pháp. Thuốc Đông Y đều như vậy cả.”

      Ngũ Y Y lấy cái mũi nhắn của mình ngửi ngửi, lập tức dùng hai móng vuốt quạt mùi khó ngửi: “Nôn, khó ngửi quá, em đều muốn ói ra, nhưng làm sao uống vào a? Em uống, uống.”

      Tiêu Lạc thở dài: “Vậy cũng tốt, đem đầu làm banh đá .”

      Nhắc tới chuyện này, Ngũ Y Y hạ mắt xuống, từ từ đưa móng vuốt lên giật lấy chén thuốc.

      Ngũ Y Y cắn răng tức giận, nheo mắt lại : “Chết chết! Thà uống thuốc đắng chết còn tốt hơn bị chú Hoắc đá vào đầu! Em uống!”

      Ngũ Y Y nhắm mắt lại, nín thở, cầm chén thuốc lên uống.

      “Tốt lắm, tốt lắm, bã thuốc còn lại cần uống.” May nhờ Tiêu Lạc lấy lại chén thuốc kịp thời nếu Y Y đem cặn bã thuốc uống vào hết.”

      “Ôi, đắng chết tôi, đắng chết tôi rồi!” Ngũ Y Y há hốc miệng, lẽ lưỡi.

      Tiêu Lạc đưa đến chén nước sạch, cầm lấy uống ừng ực hết.

      Tiêu Lạc đứng ở cửa nhìn Ngũ Y Y nằm trong chăn, cười ấm áp : “Ngủ ngon nha, dù sao ngày mai học, cũng có việc gì để làm, em ngủ .”

      “Ồ, em biết rồi. ngủ ngon.”
      Chương 170: Kết Cục Của Kẻ Đồng Lõa 3

      Editor: Nguyen Nguyen

      “Ô, em biết rồi. ngủ ngon.”

      “Ngủ ngon.”

      Tiêu Lạc đóng cửa phòng lại.

      Ngũ YY chép chép miệng, đôi mắt to nhắm lại.

      nhịn được lầm bầm lầu bầu: “Chú Hoắc độc ác, lại cho tôi uống thuốc đắng như vậy, hận chú chết được! Lão đại Hắc bang đúng là lòng dạ độc ác! Aiz, tôi xui xẻo a, làm sao mà đắt tội với người này chứ? Ông trời ơi, tôi thề, tôi đảm bảo, tôi đường có nhìn thấy chuyện gì nữa tuyệt đối xen vào. Amen.”

      thầm lung tung, Ngũ Y Y từ từ tiến vào mộng đẹp.

      Trong mộng, quay trở về lúc mới biết học, thấy mình tập tễnh về phía mẹ, bà ngồi xổm cách cái bàn vài mét nhìn cười dịu dàng, bà dang hai cánh tay ra nhìn về phía , cưng chiều gọi: “Y Y đến đây, đến đây với mẹ.”

      Rốt cuộc Y Y cũng ngã vào trong ngực mẹ mình, được mẹ bế lên hôn vài cái ở mặt.

      “Y Y, mẹ rất con, con chính là trái tim bé của mẹ.”

      Ánh mắt của bà rất đẹp giống như vầng trăng sáng lấp lánh, tràn đầy tình .

      Mẹ….

      Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống khóe mắt của Ngũ Y Y.

      Trong kho hàng u, người con trai cả người đầy máu bị treo ngược lên.

      Bốn năm người đàn ông lực lưỡng vậy quanh ,những người đó trong tay cầm cây thiết côn thay phiên nhau đánh lên người con trai kia.

      “A…”

      “Tha cho tôi …A”

      “Cầu xin các người, tôi nhận tội, cầu xin các người tha cho tôi ….Là Ngũ Nhân Lệ bảo tôi làm, ấy…”

      Cậu bé năn nỉ kịp thở.

      mặt chảy đầy máu, bên mắt bị sưng lên, cả người đều là vết thương, vừa chuyện vừa phun ra ngoài ngụm máu tươi.

      tên tiểu tử chen ngang: “Ai bảo mày có mắt, dám đụng đến người phụ nữ của Lão đại? Ngũ Y Y kia, mày dám động vào sao? cho mày biết tiểu tử ngốc, hôm nay mày chỉ có có về. Ngày mai, trong khe núi, có tin tức mày bị tai nạn xe hơi.”

      “Hả? Hu hu hu, Cầu xin các người đừng giết tôi….”

      tên phiền phức : “, tên này khóc rất phiền, trực tiếp dứt khoát với nó ,đánh gậy vào ót, chỉ có bộ não, lằng nhằng, phí sợi dây thừng.”

      Cậu con trai bị treo ngược cả người run rẩy.

      hối hận tột đỉnh.

      tên tiểu tử khác : “ được, Trung điện thoại đến thông báo, Lão đại tức giận muốn cho tên tiểu tử này chết thê thảm, nếu để chết nhanh như vậy, Lão đại hỏi tới, em mình bị cắt đứt chân.”

      Mọi người vừa nghe thêm gì. tên cầm đầu hung ác : “Còn cái gì, đánh , gậy đánh gậy, đánh cho đến khi nào tên tiểu tử này trầy da sứt thịt, tắt thở mới thôi.”

      Phúc Hi bảo người giúp việc đem quần áo, hành lý của ta sắp xếp ngay ngắn, bận rộn chết được.

      Hoắc Phi Đoạt ngồi trong thư phòng, nhìn vào các số liệu hạng mục máy vi tính xử lý công việc.

      A Trung gõ cửa phòng rồi vào.

      “Lão đại.”

      “Ừ, .” Hoắc Phi Đoạt nhìn đến A Trung, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính.

      “Có điện thoại báo về từ miệng tên tiểu tử kiađã biết, Ngũ Nhân Lệ phái cố ý làm rớt đèn plastic.”

      “Hả?” Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu lên, hé mắt: “Đúng là ta.”

      A Trung thăm dò hỏi: “Xử trí Ngũ Nhân Lệ như thế nào?”

      Hoắc Phi Đoạt dùng tay vuốt ve cằm đẹp, sau đó suy nghĩ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :