1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 627: Ngoại truyện 20

      Nhất định là như vậy, coi như phải như vậy, hành động của nhất định cũng làm cho Y Y tức giận.

      Loại người cố chấp bá đạo muốn xóa trí nhớ của người khác như vậy, cũng giống như tôi cướp trí nhớ của ấy, có cái gì khác nhau sao?

      Tiêu Lạc ngồi xuống ghế sofa, khí trong phòng cũng có chút trở nên lạnh lùng.

      "Ha ha, Hoắc Phi Đoạt ơi là Hoắc Phi Đoạt!" Tiêu Lạc tự mình .

      cho rằng chuyện này lừa gạt được Y Y sao?

      Nếu như Y Y biết, ấy nghĩ sao.

      Với tính tình của ấy, tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho .

      tại sao lại muốn giấu ấy cho ấy biết, coi như những ký ức kia tốt, có thể là như vậy.

      Chẳng lẽ cảm thấy Y Y cùng với thân phận cao quý là xứng sao?

      Nhưng vậy như thế nào, cho rằng chưa từng làm những chuyện bẩn thỉu kia sao?

      Tôi nghĩ, sau khi biết được những chuyện này, Y Y nhất định rời khỏi .

      Chỉ cần rời khỏi , nhất định trở lại bên cạnh tôi.

      khóe miệng Tiêu Lạc mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại mang vẻ lạnh lùng đáng sợ.

      Y Y, đây chính là người đàn ông mà em , ta muốn em ở lại bên cạnh ta, nhưng lại giam giữ trí nhớ của em.

      Người đàn ông này, trong mắt ta chỉ có chính ta, căn bản quan tâm đến ai.

      ta rất tự cao, đem ai để trong mắt, chẳng lẽ em còn chưa nhìn ra bộ mặt của ta sao?

      Tiêu Lạc suy nghĩ muốn đem tất cả mọi chuyện kể lại cho Ngũ Y Y biết.

      Đây đối với đây chính là lý do tốt.

      Nhưng Tiêu Lạc biết, bây giờ còn chưa đến lúc, mặc dù kịp chờ đợi muốn xem bộ dáng Y Y chạy về phía mình ôm vào trong ngực.

      Nhưng, còn phải lại đợi chút, chờ cơ hội tốt hơn.

      kích, trí mạng!

      Thẩm Mặc Nhiên từ trong mộng tỉnh lại, nằm mơ thấy ba rời khỏi .

      Vô luận cố gắng thế nào, đều vô ích.

      Thời điểm tỉnh lại, Thẩm Mặc Nhiên có cảm giác như được giải thoát.

      Cũng may đó chỉ giấc mộng, phải .

      Cả người đều là mồ hôi, Thẩm Mặc Nhiên cảm thấy dính khó chịu.

      Nằm ở bên cạnh Cố Tại Viễn vẫn còn ngủ say, hô hấp đều đều khí chứa hơi thở của Thẩm Mặc Nhiên.

      từ từ đứng dậy, lặng lẽ xuống giường vào phòng tắm.

      Mở vòi hoa sen, nước chảy ào ào chảy người của .

      người mồ hôi mặc dù bị nước rửa sạch , nhưng những phiền não kia, những thứ ưu sầu kia làm thế nào trôi hết đây.

      Thẩm Mặc Nhiên đứng ở trong nước, đột nhiên có loại cảm giác chóng mặt, còn có chút cảm giác muốn ói.

      Chẳng lẽ là tối hôm qua ăn thứ gì bị hư, Thẩm Mặc Nhiên nghĩ.

      Nhưng cái loại cảm giác buồn nôn đó làm sao cũng thể tiêu tán, Thẩm Mặc Nhiên từ trong nước ra ngoài.

      Lau khô thân thể, muốn mặc quần áo, cảm thấy luồng nhiệt lưu từ trong khoang mũi chảy ra.

      Đưa tay ra, là máu đỏ.

      Làm sao lại chảy máu mũi?

      cầm giấy lau, cửa phòng tắm được mở ra.

      Cố Tại Viễn mắt nhấp nhem vào, thấy Thẩm Mặc Nhiên cúi đầu lau gì đấy.

      tới hỏi: "Làm gì vậy? Lau cái gì vậy?"

      Vừa mới vào, Cố Tại Viễn thấy khuôn mặt toàn máu của Thẩm Mặc Nhiên.

      bị dọa sợ thiếu chút nữa ngã mặt đất.

      "Mặc Nhiên, em làm sao vậy? Cáí con nhóc này sao lúc nào cũng làm yên lòng được hả!"

      xong nhanh chóng cúi đầu nhìn Thẩm Mặc Nhiên.

      Thẩm Mặc Nhiên lắc đầu cái, ở trong phòng tắm tràn đầy sương mù viết gương: sao, chỉ là chảy máu mũi mà thôi, có chút mệt mỏi.

      Viết xong chuẩn bị ra ngoài, lại bị Cố Tại Viễn kéo lại.

      "Thẩm Mặc Nhiên, cho em biết, em bây giờ là người phụ nữ của tôi, tôi muốn em làm cái gì em phải làm cái đó, nếu tôi cứu ba em. Em có biết hay ?"




      Chương 628: Ngoại truyện 21


      Thẩm Mặc Nhiên đột nhiên bị chất vấn sợ hết hồn, nhưng rất nhanh trấn định lại, bịt mũi gật đầu cái.

      "Cho nên, nếu em để cơ thể suy sụp, cần em nữa, em có hiểu hay ?"

      Cố Tại Viễn cầm lấy tay chặt.

      Thẩm Mặc Nhiên có nhìn , vẫn như cũ gật đầu.

      " cần lúc nào cũng gật đầu, em phải nhớ kỹ. cần mệt mỏi như vậy, chuyện chăm sóc ba em tìm người làm, em hôm nay là chảy máu mũi, ai biết ngày mai còn có thể như thế nào! Nếu em bị bệnh, trực tiếp vứt bỏ em!"

      xong cũng bỏ tay của , đóng cửa phòng tắm lại.

      Cố Tại Viễn ngâm mình trong nước, ngừng mắng mình.

      Mày rốt cuộc có biết chuyện hay , có biết quan tâm người khác hay .

      ràng muốn cho biết nên để quá mệt mỏi, nhưng cố tình lại những lời đó với người ta.

      Cố Tại Viễn hận muốn cho mình cái tát, nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng chảy máu mũi của , lại cảm thấy rất đau lòng.

      kiên trì muốn mình chăm sóc ba, muốn ai giúp tay.

      Chăm sóc cho người bệnh thể cử động, phải là chuyện dễ dàng.

      Mình lại mỗi đêm ngừng giày vò , dù là thân thể bằng sắt cũng chịu nổi.

      Cố Tại Viễn quyết định hôm nay mang bồi bổ chút.

      Đợi đến lúc Tại Viễn từ phòng tắm ra, thế nhưng phát vẫn còn chảy máu.

      "Làm sao em vẫn còn chảy máu!"

      Cố Tại Viễn vội chạy đến trước mặt , khẩn trương nhìn .

      Nhưng Thẩm Mặc Nhiên câu cũng , chỉ là ngồi ở đó lau máu mũi.

      Cố Tại Viễn nhịn được la to: "Lời của tôi em nghe thấy sao? cho ngã bệnh! được chảy máu!"

      nhóc này rốt cuộc là ai, thế nào có thể nhẫn nại như vậy!

      Thẩm Mặc Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Cố Tại Viễn, gì, thế nhưng đứng dậy, kéo cửa ra ngoài.

      Để Cố Tại Viễn ở lại hối hận ngừng.

      Cố Tại Viễn đặt mông ngồi ở giường, trong lòng khó chịu.

      Rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể làm cho ấy từ lạnh lẽo chuyển thành ấm áp.

      Tại sao mình để mình lo lắng cho ấy đây.

      Lời muốn ràng phải như vậy, nhưng khi nhìn đến ấy bộ dáng nhu nhược nhưng lại rất mạnh mẽ, nhịn được vô cùng tức giận.

      Làm sao lại biết quan tâm đến thân thể của mình như vậy?

      là cái kẻ ngốc sao? chỉ có thể nhìn đến người khác mà thấy mình sao?

      Cố Tại Viễn đấm quyền lên giường, cái đấm này làm giường lung lay cái.

      Cũng may là giường mềm mại, nếu như đổi lại là cái khác, có thể sớm bị đập vỡ.

      Thẩm Mặc Nhiên ngồi ở bên ngoài, hiểu tại sao Cố Tại viễn lại tức giận như vậy.

      Là bởi vì sợ cơ thể của mình suy sụp thể phục vụ ta được sao?

      Hay là chê mình làm dơ phòng của .

      Thẩm Mặc Nhiên lạnh lùng cười, đúng vậy! cái thế giới này có ai là chân chính quan tâm chứ?

      Đây chính là nguyên nhân vì sao lại bỏ rơi Thẩm Quốc Uy.

      Coi như Thẩm Quốc Uy chịu trách nhiệm, coi như ông ba có bao nhiêu là khuyết điểm, nhưng ông đối với Thẩm Mặc Nhiên là tình cảm chân .

      Làm người cha, ông đối với Thẩm Mặc Nhiên là thương phải là giả.

      Thẩm Mặc nhưng nghĩ tới những thứ này, chỉ cảm thấy lỗ mũi chua, rất muốn khóc ra.

      Nhưng, nhịn được. Ngày ấy, nàng thề, cuộc đời này chảy giọt nước mắt!

      "Lão đại, đây là gói hàng của !"

      A Trung gõ cửa vào, cầm trong tay cái gói hàng .

      "Thứ gì?" Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt chăm chú nhìn gói hàng tay kia.
      Last edited: 28/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 629: Ngoại truyện 22

      "Lão đại, kiểm tra an toàn rồi, có vấn đề gì!"

      A Trung đem gói hàng đặt ở bàn Hoắc Phi Đoạt.

      "Ở đâu?"

      Chân mày Hoắc Phi Đoạt cau lại, lạnh lùng hỏi.

      "Công ty chuyển phát nhanh đưa tới, hỏi người gửi là ai, bọn họ biết, chỉ là có người bảo đưa tới đây."

      Hoắc Phi Đoạt phất tay cái, A Trung mở cửa ra.

      Nhìn chăm chú nhìn túi kia lát, Hoắc Phi Đoạt vô cùng hiếu kỳ rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy dám danh đưa mình gói hàng.

      Chẳng lẽ sợ mình tìm được sao?
      Mở túi ra, Hoắc Phi Đoạt phát bên trong là con búp bê bằng vải , nhìn nó cũ xem ra được mấy chục năm.

      Ở phía dưới búp bê vải, còn có tấm hình, năm tháng làm nó dính màu vàng.

      Hoắc Phi Đoạt cầm lên tấm hình kia tay cứng lại.

      Hình mặc dù rất cũ, nhưng, người trong hình vẫn còn nhìn thấy ràng.

      Trong hình kia có nam nữ, giống như là vợ chồng, nam đứng bên người đứa bé trai, xem ra tám chín tuổi, nữ trong ngực ôm bé, cột bím tóc, giống như chỉ có hai ba tuổi, tay của , cầm chính là búp bê vải trước mặt Hoắc Phi Đoạt.

      Hoắc Phi Đoạt cảm giác trái tim mình muốn ngừng đập, vì cái gì khác, chỉ vì trong hình người con trai kia, chính là ! Chính là Hoắc Phi Đoạt!

      Lật hình lại, đó viết hàng chữ: vợ chồng tôi cùng hai đứa con trai tháng 5 năm 1993.

      Đây là có ý gì, đó là cha mẹ của mình biết, nhưng tại sao kia lại nhớ .

      Nghĩ tới đây, Hoắc Phi Đoạt đột nhiên cảm thấy nhức đầu dữ dội.

      Giống như có gì đó ở trong đầu ngừng chạy qua, Hoắc Phi Đoạt thậm chí có thể cảm thấy thần kinh ngừng nhảy lên.

      Đột nhiên, từng bức họa giống như cuộn phim xuất trước mắt Hoắc Phi Đoạt.

      tiếng đồng hồ sau thấy mình dắt bé chạy ở trong sân.

      Thấy kia vuốt mũi gọi mình là .

      Còn chứng kiến thấy kia bị chiếc xe bắt , sau đó biến mất còn thấy nữa.

      Đột nhiên tất cả giống như là thuỷ triều chạy qua trong tâm trí .

      Trí nhớ mười tuổi lúc trước, tất cả đều chạy qua trong đầu Hoắc Phi Đoạt.

      Rốt cuộc, rốt cuộc lại nhớ ra chuyện này.

      Hoắc Phi Đoạt thể tin đây là thực, chẳng lẽ mình cũng bị mất trí nhớ sao?

      Tại sao hôm nay mới nhớ tới chuyện lúc mười tuổi.

      kia, là ai ? Thấy chữ sau lưng hình, vậy hẳn là em của mình.

      ra mình còn có em !

      Hoắc Phi Đoạt quả đấm hết sức chặt , cũng nghĩ tới, mình còn có người em .

      Chẳng lẽ lại là Âu Dương Chấn Đình tên kia làm sao? Để cho mình mất trí nhớ?

      Hoắc Phi Đoạt đột nhiên rất hối hận mình tại sao lúc trước tận tay giết ông ta.

      Vậy mà vẫn luôn gọi ông ta là sư phụ suốt hai mươi năm.

      Nếu phải là lần đó tình cờ biết được cha mẹ của mình chính là bị ông ta giết hại, có thể sai lầm này còn có thể vẫn kéo dài tiếp.

      "A Trung!" Hoắc Phi Đoạt cơ hồ điên cuồng hét to lên hai chữ .

      "Dạ, lão đại!"

      A Trung sau khi nghe lập tức vào.

      " điều tra tìm hiểu cha mẹ của tôi, tất cả tất cả, đều điều tra tìm hiểu !"

      Hoắc Phi Đoạt cố nén lửa giận .

      "Cha mẹ của ? Lão đại. . . . . ."

      "Con mẹ nó cậu nghe hiểu ý của tôi sao? Hoắc gia, Hoắc gia tất cả! Lập tức làm, mặc kệ phải bỏ ra bất kỳ giá nào, đều điều tra tìm hiểu cho tôi!"





      Chương 630: Ngoại truyện 23


      Hoắc Phi Đoạt cảm giác lòng của mình rỉ máu.

      "Dạ!"

      A Trung chưa từng có thấy Hoắc Phi Đoạt tức giận đến vậy, nổi giận lớn như thế!

      Mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều là giả bộ bình tĩnh, rốt cuộc cái gói hàng kia bên trong là cái gì, có thể làm cho lão đại kích động như vậy.

      Thẩm Mặc Nhiên ngồi trước bàn cùng Cố Tại Viễn ăn cơm, bởi vì thể chuyện, cho nên bàn, rất yên tĩnh.

      Đột nhiên, Thẩm Mặc Nhiên bắt đầu ho kịch liệt.

      "Em thể ăn từ từ sao? Ăn no sau đó chăm sóc ba em được sao?"

      Cố Tại Viễn cho là vì ăn quá nhanh bị sặc, cho nên lớn tiếng trách cứ .

      Thẩm Mặc Nhiên vẫn còn ho khan ngừng, dùng khăn giấy che miệng, ho trận mãnh liệt.

      Thời điểm cầm lấy khăn giấy, thế nhưng ở mặt giấy lại có máu!

      vốn định nhanh chóng đem khăn giấy nắm chặt, để cho Cố Tại Viễn nhìn thấy.

      Nhưng mặt giấy trắng như tuyết có màu máu đỏ nhạt, Cố Tại Viễn phải người mù làm sao thấy được.

      kéo tay của lại, : "Chuyện gì xảy ra? Làm sao em lại ho ra máu hả ? chuyện, tôi hỏi em chuyện gì xảy ra!"

      Cố Tại Viễn bởi vì quá gấp, lại bắt đầu rống lên với .

      Thẩm Mặc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Tại Viễn, sau đó lắc đầu cái.

      "Lắc đầu! Lại lắc đầu! Em là em biết chuyện sao?"

      Cố Tại Viễn nhìn dáng vẻ bàng quang, nhất thời cảm giác mình nổi trận lôi đình.

      " theo tôi, bệnh viện!"

      Cố Tại Viễn đứng dậy tới bên cạnh Thẩm Mặc Nhiên, kéo ra ngoài.

      Thẩm Mặc Nhiên mặc dù rất muốn tránh thoát tay của , nhưng nỗ lực mới phát căn bản là đánh sức lực Cố Tại Viễn.

      Hai người rất nhanh đến bệnh viện.

      Cố Tại Viễn như nổi điên kéo bác sĩ đến, hướng về phía ông ta hét lên: "Này! Nhanh lên chút mang ấy kiểm tra, ấy ho ra máu rồi! Nhanh lên chút!"

      Bác sĩ kia bị hành động Cố Tại Viễn dọa cho sợ hãi.

      Cũng may nhận ra người này chính là tổng giám đốc Cố của công ty nổi tiếng Cố Tại Viễn.

      "Được, Cố thiếu, nên gấp gáp, tôi ấy kiểm tra!"

      xong liền đưa Thẩm Mặc Nhiên kiểm tra, lúc sắp Thẩm Mặc Nhiên đem tờ giấy nhét vào trong tay Cố Tại Viễn.

      Sau đó mỉm cười cái, bước .

      Cố Tại Viễn mở tờ giấy ra, đó viết: đừng lo lắng, có việc gì. Ở nơi này chờ em.

      Cố Tại Viễn cũng biết là chuyện gì xảy ra, vốn trong lòng phiền não cùng lo lắng sau khi nhìn thấy cái này tờ giấy sau, lại bình tĩnh ít.

      Rất nhanh, Thẩm Mặc Nhiên kiểm tra xong trở lại.

      Cố Tại Viễn khẩn trương kéo tay của , hỏi: "Như thế nào? Bác sĩ thế nào!"

      Thẩm Mặc Nhiên móc ra vở, viết: bác sĩ kết quả phải chờ chút mới có, cần lo lắng!

      Cố Tại Viễn lo lắng tới lui, cứ có cảm giác có chuyện gì đó tốt xảy ra.

      Rất nhanh, bác sĩ cầm tay giấy xét nghiệm tới.

      "Ông sao chậm như vậy, biết chúng tôi đợi sao?" Cố Tại Viễn hôm nay tính khí giống như đặc biệt lớn, vẫn nén được cảm giác trong lòng.

      Bác Sĩ kia ấp a ấp úng : "Này, cái đó, Cố thiếu. . . . . ."

      "Con mẹ nó ông nhanh mau? cho tôi biết nhanh chút!"

      "Có thể kiếm chỗ nào chuyện được ?" Bác sĩ cố lấy can đảm .

      Cố Tại Viễn giống như phát giác ra được cái gì, tới trước mặt bác sĩ.

      Thẩm Mặc Nhiên tới gần, chỉ là an tĩnh ngồi ở ghế.

      có cảm giác xấu, nhưng kỳ quái là, thế nhưng lại tuyệt đối sợ.

      "Kết quả như thế nào, nhanh chút!"
      Last edited: 29/11/15
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 631: Ngoại truyện 24

      "Kết quả như thế nào, nhanh chút!" Cố Tại Viễn cảm giác mình còn có tính nhẫn nại nữa rồi.

      "Cố thiếu, kết quả có, kia, ấy, ấy giống như, bị bệnh bạch cầu!"

      Bác sĩ kia lắp bắp, rốt cuộc vẫn ra.

      "Ông cái gì?"

      Cố Tại Viễn giống như điên vậy kéo lấy cổ áo của bác sĩ.

      "Cố thiếu, , tỉnh táo chút!"

      Vài tên thuộc hạ vội vàng tới kéo Cố Tại Viễn ra.

      Nhưng mà bọn họ lại thấy Cố thiếu trước đây bất cần đời, thế nhưng mặt tràn đầy tức giận!

      "Đáng chết!" Âu Dương Chấn Đình cơ hồ là đem tất cả hơi sức đều dùng lên quả đấm, hung hăng đánh lên khay trà bằng thủy tinh.

      Sau đó, mảnh vỡ tan tành.

      "Âu Dương tiên sinh, ông phải tỉnh táo!"

      Tiêu Lạc đứng ở bên, mặt lạnh lùng nhìn ra lửa giận, ngược lại là bình tĩnh như hồ nước, giống như thường ngày.

      Âu Dương Chấn Đình cảm thấy hàm răng muốn cắn nát, cái tên Hoắc Phi Đoạt chết tiệt kia, thế nhưng cậu ta lại ra tay trước.

      "Là tôi sơ sót, thế nhưng tôi lại có đề phòng, chỉ muốn tiến công, đây là sai lầm lớn nhất!"

      Âu Dương Chấn Đình tức giận như vậy, mới vừa nhận cú điện thoại.

      Vốn là an bài muốn ngày mai cho tên nhóc Hoắc Phi Đoạt kia đả kích lớn, vốn là tính toán an bài cho các thế lực liên hiệp nhằm phá hoại việc buôn bán của .

      Nhưng mới vừa rồi tất cả những người đứng đầu thế lực đều gọi điện thoại tới, Hoắc Phi Đoạt thế nhưng ra tay trước chiếm được lợi thế, đem bọn họ làm cho đều đổ nát.

      Chuyện như vậy, cơ hồ làm cho kế hoạch báo thù của Âu Dương Chấn Đình bị thất bại nặng nề, thất bại khoản!

      Ông làm sao có thể tức giận, tại sao có thể bình tĩnh được.

      Tiêu Lạc đứng ở bên, mặc dù trong lòng phải có ý nghĩ đó, nhưng còn đến tức giận đến mức giống như Âu Dương Chấn Đình.

      Bởi vì quan tâm, chỉ có Ngũ Y Y. Hoắc Phi Đoạt buôn bán như thế nào, ta làm chuyện gì?

      " được, chuyện này thể cứ như vậy được."

      Âu Dương Chấn Đình nhanh chân đến gian phòng, mấy phút sau mấy người áo đen nhanh nhẹn dũng mãnh vào.

      Hiển nhiên lúc này Tiêu Lạc ý thức được tình huống đúng, nhưng nếu như mấy nhóc này đánh lại, làm sao có thể lăn lộn xã hiểm ác này.

      Nhưng vừa mới xoay người, liền phát đầu choáng váng lợi hại.

      Rất nhanh, loại cảm giác vô lực truyền khắp toàn thân.

      được, bị người bỏ thuốc rồi.

      tại phản ứng kịp, trễ.

      Âu Dương Chấn đình cười vào, : "Tiêu Lạc, xem ra, trước phải uất ức cậu chút. Yên tâm , tôi hoàn thành tâm nguyện của cậu, nhóc gọi là Ngũ Y Y tôi dẫn đến bên cạnh cậu. Chỉ cần cậu bây giờ an tĩnh chút, đừng ảnh hưởng đến chuyện của tôi!"

      Tiêu Lạc chỉ cảm thấy hồi khí huyết vọt tới đỉnh đầu, nhưng bây giờ chính là bị mấy tên cao lớn giữ chặt, căn bản thể động đậy.

      "Âu Dương Chấn Đình, ông được đối với Y Y như thế nào! Ông dám tổn thương ấy, tôi bỏ qua cho ông!"

      Tiêu Lạc dùng hơi sức cuối cùng cảnh cáo Âu Dương Chấn Đình, chỉ là biết cảnh cáo này đối với lão hồ ly mà có tác dụng hay .

      Mắt Tiêu Lạc dần dần khép lại, Âu Dương Chấn Đình lặng lẽ mở miệng: "Nhóc con, chỉ bằng cậu, cũng dám điều kiện với tôi!"

      Thẩm Mặc Nhiên nằm ở giường bệnh, Cố Tại Viễn bên cạnh trông chừng khắc cũng rời.

      Thẩm Mặc Nhiên cầm lấy vở, viết: bác sĩ rốt cuộc cái gì với , liền trực tiếp để cho em nhập viện vậy. Em chỉ là mệt mỏi, cần nằm viện.

      Cố Tại Viễn đợi viết xong liền đem vở ném xa.

      Nhìn chằm chằm lời nào, tim cũng rỉ máu.
      Last edited: 29/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 632: Ngoại truyện 25

      Tại sao là em, tại sao em là người phải chịu căn bệnh này.

      Nếu như tôi tốt rồi, em chăm sóc cho tôi tốt, nhất định để cho tôi chết.

      Nhưng cố tình là em, tôi quan tâm em, như vậy chăm sóc em, tôi sợ!

      Những lời độc thoại trong lòng này, Cố Tại Viễn biết suy nghĩ bao nhiêu lần.

      Mỗi lần cũng làm cho tim của càng đau đớn hơn phần.

      Cố Tại Viễn lẳng lặng nhìn Thẩm Mặc Nhiên, biết nên với như thế nào cho tốt.

      Dù mình có phát ra tính khí lớn như thế nào?

      Thẩm Mặc Nhiên nhìn quyển vở của mình bị vứt bỏ, cũng giận, cũng tức.

      Làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

      Nhưng trong lòng của phải là biết, mình nhất định là bị loại bệnh nào đó rất đáng sợ.

      Nhưng, thể bệnh được, thể ngã bệnh nằm ở đây.

      Ba vẫn chờ mình chăm sóc, còn nữa, còn có người đàn ông trước mắt này.

      Bọn họ đều cần mình.

      "Buông tôi ra, các người buông tôi ra!" Ngũ Y Y liều mạng giùng giằng, dùng hết sức gào thét.

      Nhưng hình như người nào dám đến gần chiếc xe kia.

      được được, thể bị bọn họ kéo lên xe, những người này rốt cuộc là ai, bọn họ bắt mình rốt cuộc muốn làm gì?

      Ngũ Y Y suy nghĩ chạy nhanh, nhất định phải kiên trì chờ Hàn Giang Đình trở lại.

      Nhưng cái tên ngu ngốc kia mua nước uống ở đâu, thế nào lại lâu như vậy.

      , làm sao có thể ngăn cản được mấy tên vạm vỡ.

      Giãy giụa mấy cái, Ngũ Y Y liền bị kéo lên xe.

      Dĩ nhiên, là ở dưới con mắt của mọi người.

      Hàn Giang Đình mắt thấy Ngũ Y Y bị những người kia kéo lên xe, trong tay nước uống "Bịch" tiếng rơi mặt đất.

      "Buông ấy ra, các người là ai?"

      Hàn Giang Đình cơ hồ là dùng tính mạng chạy, chặt đuổi theo chiếc xe phía sau.

      "Tăng tốc!"

      Người ngồi ghế lái phụ nhìn kính chiếu hậu, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt.

      Nếu như chân có thể đuổi theo xe hơi bốn bánh, như vậy, xe hơi phát minh có lẽ cũng có ý nghĩa gì rồi.

      Hàn Giang Đình nhất thời kinh ngạc cùng rối loạn, biết nên làm như thế nào cho phải.

      Còn kém chút nữa, chỉ kém chút nữa, Y Y cũng bị người khác kéo .

      Nếu như phải là lúc mua nước uống bà chủ có tiền lẻ, nếu như mình nhanh chút nữa, như vậy, như vậy. . . . . .

      Thế nhưng thế giới rất tàn khốc, nó căn bản có bán thuốc hối hận!

      Hàn Giang Đình dù thế có hối hận thế nào, cũng chỉ là phí công.

      Làm thế nào làm thế nào! Chiếc xe kia càng lúc càng xa.

      Sư phụ! Đúng rồi, phải nhanh thông báo cho sư phụ.

      "Hả? Tại sao là tên nhóc này!"

      A Trung nhìn điện thoại di động hiển thị tên, nhíu mày cái.

      Cái tên này giống như thuốc cao bôi da chẳng lẽ muốn cầu xin dạy cho võ công?

      Hừ! Lão đại để ý tới cậu, liền bắt đầu bám lấy tôi?

      A Trung nhấn tắt điện thoại, trong lòng suy nghĩ, tên nhóc chết tiệt, ta phải quan sát cậu có thành ý hay .

      "Con mẹ nó! Tại sao lại cúp điện thoại!"

      Hàn Giang Đình cơ hồ là nổi nóng, nổi điên lại nhấn điện thoại lần nữa.

      A Trung lấy điện thoại di động ra, cười cười, nhấn phím kết nối.

      "Này! Sư phụ tôi ở đâu? Hoắc Phi Đoạt ở đâu?"

      Hàn Giang Đình giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng, kích động thanh truyền tới trong lỗ tai A Trung bên đầu điện thoại bên kia.

      A Trung cũng phải người ngu, dù có là cá heo ngốc, theo Hoắc Phi Đoạt nhiều năm như vậy, cũng biến thành con hầu tinh.

      Tên nhóc này bình thường miệng như vậy ngọt, hôm nay thanh đúng, lại gọi thẳng tên lão đại, nhất định là có chuyện gì xảy ra.
      Last edited: 29/11/15
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :