1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 622: Ngoại truyện 15

      Nguyễn Lâm Tịch gật đầu cái, cầm quần áo tiến vào.

      ngờ mặc quần áo vào, lại vừa như vậy.

      ngờ Hàn Giang Đình lại quan sát tử tế thế này, ngay cả vóc người mình cũng ràng.

      Nghĩ tới đây, mặt của Nguyễn Lâm Tịch hơi đỏ lên.

      Cầm roi ngựa, Nguyễn Lâm Tịch ra ngoài.

      Hàn Giang Đình cũng sớm mặc xong đứng chờ ở cửa.

      Nguyễn Lâm Tịch lặng lẽ đứng phía sau lúc lâu.

      Vốn là Hàn Giang Đình cao và thẳng mặc bộ quần áo vào, càng lộ vẻ cao lớn.

      Hai chân thon dài, phần lưng rắn chắc, còn có bả vai rộng rãi.

      Hàn Giang Đình đột nhiên xoay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Lâm Tịch cũng đến.

      Lâm Tịch thay xong quần áo, lại đẹp như vậy.

      Hai người nhìn nhau mấy giây, sau đó ngượng ngùng dời mắt.

      "Đổi, đổi xong rồi?"

      Hàn Giang Đình mở miệng trước.

      "Đúng vậy, chọn rất hợp!"

      Nguyễn Lâm Tịch cười tiếng.

      Hàn Giang Đình được khen như vậy, cười khúc khích gãi gãi đầu, có cảm giác giống như tình ở tuổi dậy .

      Nghiêm khắc mà , mặc kệ Nguyễn Lâm Tịch là lòng hay là giả dối, đây đều là tình cảm của .

      " thôi, cởi ngựa!"

      Hàn Giang Đình lần nữa cầm tay Nguyễn Lâm Tịch, hai người sóng vai về phía chuồng ngựa.

      Hàn Giang Đình ra hiệu, có người dắt hai con ngựa to khỏe tới chỗ họ.

      màu đen, màu đỏ thẫm .

      Con ngựa hình thể cân xứng, tứ chi khỏe mạnh, cái đuôi được cắt tỉa ngăn ngắn.

      tóm lại, hoàn hảo.

      Nguyễn Lâm Tịch ở trong lòng tán thưởng hai con ngựa.

      "Lâm Tịch, cưỡi con màu đỏ thẫm được được? Nó gọi là Mary, vô cùng ôn thuận!"

      Hàn Giang Đình nhận lấy dây cương con Mary, đưa cho Nguyễn Lâm Tịch.

      "Nó đối với hình như rất quen thuộc!"

      Nguyễn Lâm tịch thử lấy tay vuốt ve lông bờm của Mary, rất mềm mại.

      Hàn Giang Đình mắt đẹp thành đường cong, cười hì hì : "Thời điểm tôi lớn lên, thường xuyên đến nơi này cỡi ngựa. Mary cũng có vài tuổi rồi, cùng tôi làm bạn rất nhiều năm. Lại , nó cùng với tôi cực kỳ có tình cảm."

      Hàn Giang Đình xong, đột nhiên lời xoay chuyển: "Đúng rồi Lâm Tịch, tôi dẫn tới nơi này, quên hỏi có biết cỡi ngựa hay ."

      Hàn Giang Đình ở trong lòng cầu nguyện, ông trời làm ơn, ngàn vạn lần đừng biết cỡii ngựa, như vậy mình có thể dạy cho ấy.

      Nhưng , hình như Hàn Giang Đình đủ thành ý, còn chưa đủ để làm cảm động ông trời.

      Nguyễn Lâm tịch cầm yên ngựa, rất lưu loát ngồi ở lưng ngựa, sau đó nắm chặt, loạt động tác làm mau mà chuẩn.

      Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Giang Đình chớp chớp mắt : " cảm thấy thế nào?"

      đợi Hàn Giang Đình phản ứng, liền đạp lên chân ngồi lên lưng ngựa.

      Bộ dáng kia, xinh đẹp tả được.

      Hàn Giang Đình vỗ ót của mình, giọng : " là ngu ngốc, tại sao lại chọn trúng mạnh mẽ như vậy!"

      "Này! Giang Đình, nhanh lên chút!" Nguyễn Lâm Tịch trong chốc lát chạy xa.

      Cưỡi lưng ngựa tâm tình Nguyễn Lâm Tịch đột nhiên trở nên rất tốt, suy nghĩ kỹ chút, mình lâu cũng có cưỡi ngựa rồi.

      Lần trước cỡi ngựa là thời điểm cùng sư phụ.

      Chợt lắc đầu cái, Nguyễn Lâm Tịch muốn tại thời điểm nghĩ những tốt đẹp như vậy lại bị những chuyện kia làm vui.

      Phía sau Hàn Giang Đình cũng là nhanh chóng leo lên yên ngựa xoay người đuổi sát tới.

      Lúc này đây trường đua vô cùng lớn, cho nên hai người đều buông thả tâm tình mà chạy.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 623 : Phiên ngoại 16

      Gió từ bên tai thổi qua, Nguyễn Lâm Tịch hô hấp khí trong sạch ở vùng ngoại ô, cảm thấy dễ chịu rất nhiều.

      " Lâm Tịch, tôi vượt qua ! Ha ha ha ......"

      Nguyễn Lâm Tịch đắm chìm trong trong tự nhiên sung sướng hô hấp thời điểm, Hàn Giang đình tiểu tử này cởi ngựa từ bên người nàng sát qua, xoay người lại cười ha ha, vô cùng vui vẻ.

      " Nếu so với tranh tài sao ?"

      Nguyễn Lâm Tịch chợt dùng chân vỗ vào bụng Mary, roi ngựa nhàng đánh vào mông Mary, đột nhiên tăng tốc đuổi theo Hàn Giang Đình.

      Lúc này Hàn Giang Đình lại tăng tốc, sớm còn kịp.

      Hai người cỡi ngựa ở trong gió ánh nắng ấm áp chạy nhanh, từ xa nhìn lại, hình ảnh rất đẹp.

      " Ha ha, ha ha ha . . . . . ."

      Nguyễn Lâm Tịch cũng chạy cực kỳ sung sướng, nhịn được bật cười.

      Hàn Giang Đình nhìn xuyên thấu ánh mặt trời, thấy Nguyễn Lâm Tịch cười to, là muốn thời gian ngừng ở trong nháy mắt đó.

      Chạy lát, hai người đến ngọn đồi, cột ngựa ở bên cạnh dưới thân cây.

      Tìm chỗ bóng mát, cùng nhau ngồi xuống.

      " ngờ, lại cưỡi tốt như vậy !"

      Hàn Giang Đình tay đưa cho Nguyễn Lâm Tịch bình nước mặt cảm thán.

      Nguyễn Lâm Tịch nhận lấy nước, muốn mở nắp bình, lại phát được mở ra, ngờ Hang Giang Đình cẩn thận như vậy.

      Giơ lên bình, Nguyễn Lâm Tịch uống hớp.

      Ngẩng lên, lần nữa cảm thụ cái gió quất vào mặt. Nguyễn Lâm Tịch cười : " Đúng vậy, tôi rất thích cưỡi ngựa!"

      " biết có cái gì hiểu, giống như có!"

      Nguyễn Lâm Tịch trả lời Hàn Giang Đình, ngược lại là trực tiếp ngửa mặt nằm ở cỏ.

      Hàn Giang Đình quay đầu nhìn , ngờ Nguyễn Lâm Tịch lấy tay vỗ lên đất trống bên cạnh .

      Hàn Giang Đình lập tức xoay đầu lại, mặt có chút ửng hồng, nhưng do dự chút, từ từ nằm xuống.

      tay gối đầu, tay lo lắng đặt ở người, Hàn Giang Đình khẩn trương biết làm sao.

      " rất hồi hộp sao? Thả lỏng ra, tôi làm gì !"

      Nguyễn Lâm Tịch hít lỗ mũi, lấy tay vỗ Hàn Giang Đình.

      " có, có, tôi ... tôi khẩn trương!"

      Hàn Giang Đình cà lăm phủ nhận, mặt ửng đỏ.

      người đàn ông lại đỏ mặt, xem ra có chút đáng .

      " Đừng lên tiếng ! Chúng ta chuyện chút !"

      Nguyễn lâm Tịch chủ động đánh vỡ khí ngột ngjat, bên cạnh người đàn ông này thể nghĩ đến như vậy xấu hổ.

      “ À?Ồ!Được!”

      Hàn Giang Đình đại não bắt đầu chuyện gì gì tốt nhỉ? Đề tài thể quá cũ, nhất định phải làm Lầm Tịch có cảm giác hứng thú.

      đợi Hàn Giang Đình mở miệng, Nguyễn Lâm Tịch hình như tìm được đề tài.

      cho tôi chút về hồi còn !”

      Hàn Giang Đình vỗ đùi, đúng vậy, cái đề tài này hay, thế nòa mình nghĩ tới chứ.

      Tại sao vừa ngồi bên cạnh Lâm Tịch, mình biến thành tên ngốc, đặc biệt ầm ĩ linh hoạt.

      “ Ừ . . . . . . Lúc tôi còn , căn bản có gì đặc biệt, hoàn toàn chính là vây quanh bên cạnh con nhóc Ngũ Y Y .”

      đến đây, Hàn Giang Đình giống như là chạm điện, lập tức lật người ngồi dậy, mặt nghiêm túc : “ đừng hiểu lầm, tôi cùng Y Y phải là quan hệ kia, tôi mặc dù thích ấy, phải phải, ta phải thích ấy, ai nha! Cũng phải !”

      Hàn Giang Đình trong lúc nhất thời tìm được từ ngữ thích hợp.

      Nguyễn Lâm Tịch nhìn phát điên nóng nảy, đột nhiên có chút buồn cười.
      Last edited by a moderator: 21/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 624: Ngoại truyện 17

      "Cái gì? ra là thích Ngũ Y Y!"

      Nguyễn Lâm tịch khắc chế tâm tình muốn cười, cố ý cau mày giả vờ ra bộ dáng giật mình.

      Điều này làm cho Hàn Giang Đình gấp gáp, vò đầu bứt tai.

      Đỏ mặt biết nên giải thích ra sao.

      Nguyễn Lâm Tịch hì hì bật cười.

      "... cười cái gì?" Hàn Giang Đình hiểu nổi mới vừa rồi còn cau mày Nguyễn Lâm Tịch thế nào đột nhiên lại cười.

      "Ha ha ha, tôi là cười ! Tôi mới vừa rồi đùa giỡn, tôi hiểu biết đối với Y Y là tình cảm gì!"

      ra mới vừa rồi là trêu chọc mình! Hàn Giang Đình nhìn Lâm Tịch, nhắm mắt lại nằm ở cỏ, dáng vẻ an tĩnh.

      Từ từ nằm xuống, Hàn Giang Đình nhớ lại.

      "Thời điểm tôi lần đầu tiên nhìn thấy Y Y, cảm thấy và những bé khác giống nhau. nhắn, nhưng lại bộ dáng hung hãn."

      Hàn Giang Đình tới đây, bỗng nhiên bật cười.

      Nguyễn Lâm Tịch nghe vào trong tai, nghĩ ở trong lòng.

      Xem ra Hàn Giang Đình biết rất mọi chuyện về Ngũ Y Y.

      "Tôi theo ấy chơi, nhưng ấy lại bảo tôi tránh ra! ràng lùn hơn tôi, còn dùng sức đẩy tôi. Mỗi lần tôi tìm cùng nhau chơi đùa, ấy giơ lên quả đấm chu cái miệng nhắn , mau tránh ra, nếu đánh cậu đấy!"

      Hàn Giang Đình xong, suy nghĩ cũng trở về mười mấy năm trước.

      hắng giọng cái tiếp: "Sau này, tôi giống như cục kẹo đường dính lấy ấy, bởi vì tôi luôn thấy ấy trốn ở nơi có ai lén khóc. đứa bé như vậy, vì cái gì phải khóc, chắc là có tâm gì. Mặc dù khi đó tôi cũng là đứa bé, nhưng, lại bắt đầu sinh ra ý tưởng bảo vệ ấy. Mặc kệ ấy đuổi tôi , tôi đều , cứ dính lấy ấy. Sau này, ấy bắt đầu chuyện với tôi cùng tôi chơi."

      "Các người từ tốt như vậy trách được cho tới bây giờ tình cảm bền như vậy!"

      Nguyễn Lâm Tịch cười .

      "Đúng vậy, nhưng sau này, ba tôi lái xe tới đón tôi, nhìn thấy, liền tức giận bao giờ để ý tới tôi. Tôi cũng biết tại sao, sau lại tôi cũng để cho ba tới đón tôi nữa, ấy mới tha thứ tôi. Ai, ra trách nàng, đó là bởi vì. . . . . ."

      tới chỗ này, Hàn Giang Đình đột nhiên ngừng lại , giống như ý thức được mình cái gì nên .

      Nguyễn Lâm Tịch là thông minh, tại sao có thể đoán ra phía sau câu kia là gì, đây mới là quan trọng nhất.

      Nhưng cũng giục tiếp, chỉ lẳng lặng chờ.

      Hàn Giang Đình quay đầu nhìn về phía Nguyễn Lâm Tịch, Nguyễn Lâm Tịch vẫn nhắm mắt lại, tựa như nghe chuyện xưa.

      nghĩ, những chuyện này có nên cho Lâm Tịch biết hay ?

      Lâm Tịch và Y Y bây giờ bạn tốt, nên biết những chuyện này.

      Nhìn bộ dạng Lâm tịch, làm ra chuyện gì tốt đối với Y Y, tuyệt đối cũng bởi vì chút này chuyện mà xem thường Y Y.

      "Lâm Tịch, tôi cho biết chuyện, nhưng nhất định phải giữ bí mật! Ngàn vạn lần được cho Y Y, đúng rồi, biết chuyện ấy mất trí nhớ chứ?"

      Nét mặt Hàn Giang Đình hết sức chăm chú.

      Nguyễn Lâm Tịch mở mắt, xoay đầu lại, nhìn Hàn Giang Đình gật đầu : "Y Y có cho tôi biết, về phần , tôi nghĩ là chuyện xưa, cho bất kỳ ai biết!"

      xong cười tiếng, nụ cười này, lại nắm chặt trái tim của tên ngốc Hàn Giang Đình.

      Hàn Giang Đình dừng lại lát, sau đó tiếp: " ra , tôi là sau mới biết. Y Y là đứa bé có ba."

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 625: Ngoại truyện 18

      Nguyễn Lâm Tịch nghe đến đó, có chút hiểu.

      Hình như Ngũ Y Y phải như vậy.

      " phải, tôi như vậy cũng đúng. Y Y có ba có nghĩa là, từ có ba ở bên cạnh, mà cùng mẹ cùng sống nương tựa lẫn nhau. , là đứa con riêng!"

      Hàn Giang Đình muốn ra"Con riêng" ba chữ này, cho dù là Y Y ở bên, cũng cảm thấy như vậy cũng làm tổn thương .

      Lòng Nguyễn Lâm Tịch nhàng chấn động cái, con riêng?

      Hàn Giang Đình thở dài cái, : " có thể tin, Y Y vui vẻ giống như đứa trẻ vậy, ra trong lòng tràn đầy oán hận đối với ba ấy. Ba ấy có gia đình riêng, hơn nữa cũng có ba đứa con khác. Cho đến khi mẹ Y Y qua đời,ông ta có quen biết với Y Y, sau này, là bởi vì Y Y có nhà để về, ông mới giống như là lượm người dân du cư dẫn ấy về nhà. Ở trong căn nhà kia, có thể Y Y có bất kỳ hạnh phúc nào."

      "Hoá ra là như vậy ? Như vậy những thứ này, Y Y cũng biết sao?"

      Nguyễn Lâm Tịch xoay đầu lại hỏi, ngờ Ngũ Y Y xem ra lúc nào cũng vui vẻ như vậy buồn lo, lại có thể trải qua những chuyện như vậy.

      "Sau ấy mất trí nhớ, những chuyện này đều nhớ . Sư phụ tôi, cũng chính là lão đại tập đoàn đế quốc, Hoắc Phi Đoạt quyết định đem đoạn ký ức này giấu !"

      "Cái gì? Giấu ?"

      Nguyễn Lâm Tịch ngờ thế nhưng Hoắc Phi Đoạt lại làm ra quyết định như vậy, người đàn ông này, chẳng lẽ mạnh đến nỗi có thể tùy ý xóa bỏ trí nhớ của người khác sao?

      " ra chuyện này, mọi người có cái nhìn đều giống nhau, ba của Y Y cùng với các chị của ấy giống như tìm ra lương tâm chết của mình. Thái độ đối đãi ấy so với trước kia tốt hơn rất nhiều. biết, ở trong đoạn thời gian, Y Y trải qua rất nhiều, mẹ mất chỉ sợ đối với ấy là đả kích quá lớn. ấy mạnh mẽ như vậy, dùng lớp vỏ dày để gói mình lại. Tôi cùng sư phụ làm như vậy, chỉ là để ấy quên những chuyện vui trước kia mà thôi."

      Hàn Giang Đình càng thanh càng thấp, đến cuối cùng, giống như là kể chuyện xưa cho Nguyễn Lâm Tịch nghe.

      Mà biến thành mình.

      Nguyễn Lâm Tịch chưa từng bao giờ nghĩ đến, mọi chuyện ra là như vậy .

      Ngũ Y Y bị mất trí nhớ, cho nên ấy quên mất mình có thân phận là con riêng, quên mất từng bị đối xử công bằng, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới sao?

      Bất tri bất giác, bầu trời giống như trở nên tối chút.

      Nguyễn Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn lên đám mây, quay đầu : "Giang Đình, chúng ta nhanh lên chút trở về thôi. Giống như trời sắp mưa!"

      "Cái gì? Mới vừa rồi phải là trời còn nắng sao? Thế nào đột nhiên lại sắp mưa?"

      Hàn Giang Đình ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

      Hai người chậm trễ nữa, đều vội vàng ngồi lưng ngựa, chạy trở về trang viên.

      Dọc theo con đường, lòng của hai người cũng đều trở nên giống như trước.

      Hàn Giang Đình nhớ lại Y Y ngày trước chỗ gặp phải chuyện, có chút trách cứ mình có bảo vệ tốt cho . Mặc dù làm rất nhiều.

      Mà Nguyễn Lâm Tịch, vẫn còn giật mình đây tất cả đều giống như tiểu thuyết. muốn biết, những chuyện này, Tiêu Lạc có biết những chuyện này hay .

      Hôm nay nghe được chuyện Tiêu Lạc cùng Ngũ Y Y, có chút tiếc nuối.

      Nguyễn Lâm Tịch lặng lẽ ở trong lòng nghĩ.

      muốn biết Tiêu Lạc như thế nào biết Y Y , cũng muốn biết bọn họ có nhau hay .

      Ngũ Y Y ngày trước, ra là chịu rất nhiều khổ cực.
      Last edited by a moderator: 28/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 626: Ngoại truyện 19

      Trí nhớ biến mất mà có thể vứt bỏ quá khứ sao?

      Trận mưa lớn này quả nhiên tới, Ngũ Y Y che lỗ tai chuyển hồng lầu bầu: "Rốt cuộc là ai xấu mình. Lỗ tai nóng cả chiều."

      Tiêu Lạc mình ngồi ở trong căn phòng trống, uống rượu.

      biết là tại sao, ngày trước uống rượu Tiêu Lạc gần đây si mê thân mình uống rượu giải sầu.

      Giống như chỉ có uống say, mới nhìn thấy người muốn gặp nhất.

      Mới có thể ở trong mộng, hôn môi của , vuốt ve thân thể của .

      Có lúc, mộng cảnh quá chân thực, cơ hồ có thể cảm giác đến nhiệt độ của , hô hấp của .

      Nhưng tỉnh mộng, tất cả liền đều là giả.

      Mỗi lần nằm mơ thấy , mỗi lần mất mát tỉnh lại, cũng càng gia tăng phần dục vọng của đối với .

      Hoắc Phi Đoạt, tại phải chăm sóc tốt người phụ nữ của tôi.

      Bởi vì qua được bao lâu nữa, tôi đem từ bên cạnh của đoạt lại.

      "Ring. . . . . .Ring. . . . . ." . Điện thoại di động của Tiêu Lạc kêu lên.

      Cầm điện thoại di động lên, mã số quen thuộc.

      "Alô?"

      Tiêu Lạc nhận điện thoại, giọng trầm thấp xuyên thấu giống như ngưng trệ khí, khuếch tán mà ra.

      "Là tôi! Nguyễn Lâm Tịch!"

      Đầu bên kia điện thoại Nguyễn Lâm Tịch tay dùng khăn lông mềm lau chùi tóc còn ướt, vừa .

      "Tôi biết, có chuyện gì?"

      Giọng Tiêu Lạc lên xuống, cũng nghe ra tình cảm.

      Nhưng Nguyễn Lâm Tịch thành thói quen với những thứ này, cũng thèm để ý.

      Cho nên mới có thể bên lau khô tóc vừa cùng người đàn ông này chuyện điện thoại.

      Chỉ có giả bộ làm như có chuyện gì xảy ra, lòng Nguyễn Lâm Tịch mới có thể dễ chịu hơn chút.

      "Hôm nay tôi biết chút tin tức, biết, đối với có hữu dụng hay ."

      thanh Nguyễn Lâm Tịch xuyên qua dây điện thoại, biến thành sóng điện từ truyền đến điện thoại di động của Tiêu Lạc, thành sóng truyền vào trong lỗ tai của .

      "Tin tức gì."

      Ngữ điệu Tiêu Lạc vẫn như cũ, giống như cái gì cũng thể làm hứng thú.

      Nhưng khi Nguyễn Lâm Tịch nhắc tới cái tên kia, mắt của Tiêu Lạc ràng mở to.

      "Ta biết hết chuyện Ngũ Y Y bị mất trí nhớ."

      Khẽ siết chặt điện thoại Tiêu Lạc cũng có bởi vì tin tức này biểu hoảng sợ nào.

      "Chuyện này, cần quản, tôi nghĩ nên ràng."

      Tiêu Lạc theo lời Nguyễn Lâm Tịch nhớ lại tình cảnh cầm ống tiêm đâm vào thân thể Ngũ Y Y.

      Nhưng rất nhanh lắc đầu cái, muốn nhớ tới những thứ kia, ngược lại ở trong lòng an ủi mình: mình làm những thứ kia đều đúng, là vì muốn Y Y trở lại bên cạnh mình.

      "Ha ha, tôi đương nhiên ràng!"

      Nguyễn Lâm Tịch cười hai tiếng, nhưng mà trong lòng lại là cảm giác ân đau.

      liên quan đến việc mình sao? Đây cùng chuyện, cho nên cần tôi nhúng tay vào.

      "Nhưng, biết ? Ngũ Y Y trí nhớ cho đến bây giờ vẫn chưa khôi phục, hơn nữa, người đàn ông kia, giống như cũng muốn để cho nhớ lại."

      Nguyễn Lâm Tịch khóe miệng lộ ra nụ cười giả hoạt.

      "Cái gì? Tại sao?"

      Tiêu Lạc ngờ Y Y vẫn chưa khôi phục trí nhớ, chẳng lẽ là mình cho tiêm vào quá nhiều sao?

      Nhưng, Hoắc Phi Đoạt tại sao lại muốn để cho nhớ tới những chuyện trước đây?

      "Tôi nghĩ, có thể là người đàn ông này muốn bảo vệ ấy thôi. Nghe , ngày trước giống như chịu rất nhiều khổ cực!"

      " cho phép như vậy!"

      Tiêu Lạc cúp điện thoại, tay của khẽ run.

      Hoắc Phi Đoạt, thế nhưng muốn để Y Y khôi phục trí nhớ?

      Là bởi vì sợ Y Y nhớ lại vốn người ấy là tôi sao?
      Last edited by a moderator: 28/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :