1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 616: Ngoại truyện 9


      Gần đầy thừa dịp có ở nhà, bé này lại chạy .

      Đưa tay nhìn đồng hồ, đúng là vượt quá thời gian quy định.

      Hoắc Phi Đoạt nhẫn nhịn ngồi im khoảng mười phút, được rồi, đây là cực hạn với , bé này vẫn chưa về.


      "A Trung!"

      "Dạ, lão đại!"

      A Trung cung kính đứng bên cạnh Hoắc Phi Đoạt.

      "Gọi điện thoại cho lái xe, hỏi thăm ta xem Ngũ Y Y đâu?"

      "Việc đó, lão đại, lái xe ở ngoài sân, vừa rồi ta với tôi, hôm nay Ngũ tiểu thư có ngồi xe ra ngoài."

      Hoắc Phi Đoạt nghe như thế, nhướng mày.

      "Lập tức theo dõi thiết bị định vị!"

      "Dạ!"

      A Trung lập tức làm.

      Hoắc Phi Đoạt hơi lo lắng cho bé này. Lần trước gặp chuyện ở KTV đủ để lo lắng rồi, bây giờ nếu xảy ra việc như vậy nữa, cũng thể chấp nhận được.

      Hoắc Phi Đoạt chưa bao giờ nôm nớp lo sợ vì bé.

      Sợ xảy ra chuyện gì, đó là do bảo vệ tốt.

      Hoắc Phi Đoạt tuyệt đối để cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Vả lại, tình hình bây giờ giống như trước, Âu Dương Chấn Đình phải là người dễ dàng đối phó.

      "Lâm Tịch à, biết ? Sau khi tôi bị mất trí, người đàn ông tên Tiêu Lạc kia với tôi.... ..."

      Ngũ Y Y giật tay áo Nguyễn Lâm Tịch, gương mặt đỏ bừng .

      " ấy gì hả?"

      Nguyễn Lâm Tịch kìm nén hiếu kỳ trong lòng, chỉ cần chuyện gì về Tiêu Lạc là ta đều muốn biết.

      " ta ta là chồng của tôi! Hơn nữa, ta còn muốn ép buộc tôi......."

      Ngũ Y Y dừng lại ở chỗ quan trọng, dùng sức lắc lắc đầu, muốn nữa.

      Nhưng người thông minh như Nguyễn Lâm Tịch sao thể đoán được chứ.

      Tiêu Lạc lừa gạt Ngũ Y Y là chồng của ấy sao?

      Xem ra, muốn sống chung với ấy.

      Vậy Tiêu Lạc Ngũ Y Y sao?

      Dùng thủ đoạn lừa gạt?

      Thậm chí Nguyễn Lâm Tịch hơi khinh thường tình chân thành của Tiêu Lạc đối với Ngũ Y Y.

      "Y Y vừa mới , mất trí, cũng bởi vì người đàn ông tên Tiêu Lạc à? Chuyện này là sao vậy?"

      Nguyễn Lâm Tịch nhớ đến lời lúc nãy của Ngũ Y Y, cảm thấy khó hiểu.

      Ngũ Y Y vuốt vuốt trán mình, lại uống ngụm rượu.

      "Ôi, ra tin đâu, sau đó Hoắc Phi Đoạt cho tôi biết, là Tiêu Lạc tiem loại thuốc vào người tôi, khiến tôi bị mất trí!"

      "Cái gì? Tiêm thuốc?"

      Nguyễn Lâm Tịch tin vào lỗ tai mình, nghe là Tiêu Lạc tiêm thuốc vào người Ngũ Y Y sao?

      ... ...... ....

      "Lão đại, tôi tra ra được vị trí của Ngũ tiểu thư rồi." A Trung nhanh chóng báo cáo cho Hoắc Phi Đoạt.

      ta biết chuyện lão đại quan tâm nhất chính là an toàn của Ngũ Y Y.

      "Chuẩn bị xe, lập tức xuất phát!" Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng ra lệnh.

      Trong lòng thầm nghĩ, bé này bị bắt về nhất định phải dạy dỗ ấy thích đáng.

      có ở nhà dám lén ra ngoài.

      Mỗi lần muốn dạy dỗ đều bày ra bộ dáng động lòng người, thể lại mềm lòng đối với .

      Hoắc Phi Đoạt ngồi xe, đường đến quán bar mà Ngũ Y Y ở đó.

      Sau khi a Trung báo cáo vị trí, mặt của Hoắc Phi Đoạt vẫn rất thối.

      bé này, mình ra ngoài đành, lại còn đến quán bar!

      Lại nhìn trộm trai đẹp sao?

      A Trung biết tại sao, lại ngửi được mùi dấm chua nồng đậm, phát ra từ chiến thần mặt lạnh Hoắc Phi Đoạt ngồi ghế sau.

      Còn Ngũ Y Y liên tục, Nguyễn Lâm Tịch ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng chen vào câu.








      Last edited: 18/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 617 : Ngoại truyện 10

      " Lâm Tịch, tại sao ta muốn để tôi bị mất trí chứ ?"

      Ngũ Y Y mở hai mắt to nhìn Nguyễn Lâm Tịch, nhìn tai dĩ nhiên lại muốn né tránh .

      Ánh mắt của bé này rất trong trẻo, giống như pha chút tạp chất nào .

      Chuyện Tiêu Lạc tiêm thuốc vào người Ngũ Y Y, khiến Nguyễn Lâm Tịch rất sợ hãi .

      Nhưng đồng thời cũng có cảm giác thất vọng .

      Vì muốn đạt được người mình , mà tiếc làm cho ấy bị mất trí, tiếc mà tiêm vào người ấy loại thuốc .

      Như ta bây giờ, có tư cách gì thất vọng đối với hành động của Tiêu Lạc chứ .

      Lúc đó ta cũng chẳng phải là người , cam tâm lừa gạt người khác, trở thành người người mình căm thù nhất sao .

      Nguyễn Lâm Tịch nghĩ đến đây, lại nhịn được cười khổ .

      Ha ha, có phải mỗi người đều buồn cười như vậy .

      Luôn có người bảo vệ , luôn có người thầm thương .

      Nguyễn Lâm Tịch nghĩ đến điều này, cửa quán rượu đột nhiên bị người dùng sức đá văng .

      Vài người đàn ông mặc tây trang vào, sau đó, là người đàn ông mặc áo khoác ngoài, mang kính đen sau lưng bọn họ .

      Người đàn ông đó thậm chí còn cao lớn, phong độ hơn bọn họ .

      Thậm chí Nguyễn Lâm Tịch còn cảm giác nội lực của người này rất lớn, nếu hơi thở lại phát ra mạnh mẽ như vậy .

      Nguyễn Lâm Tịch nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, khi ta quay đầu nhìn về phía lại ung dung thay đổi ánh mắt, che giấu vết tích .

      Nhưng Nguyễn Lâm Tịch lại người chính là người đàn ông đó lại về phía .

      Có lẽ xuất phát từ bản năng, trái tim Nguyễn Lâm Tịch bắt đầu đập mạnh, tay trái của nắm lại thành quyền, cả người hết sức căng thẳng .

      Nhưng người đàn ông kia lại xem có mặt của , bàn tay đưa về phía Ngũ Y Y .

      Nắm tay của Nguyễn Lâm Tịch thả lỏng chút, lần này hiểu, người này chính là Hoắc Phi Đoạt danh tiếng lẫy lừng .

      Hoắc Phi Đoạt bế Ngũ Y Y mê man, Ngũ Y Y giống như con mèo cuộn tròn trong lòng , gương mặt nhắn dùng sức cọ cọ vào ngực .

      mặt Hoắc Phi Đoạt nhìn ra cảm xúc gì, lại trực tiếp ôm Ngũ Y Y .

      Nguyễn Lâm Tịch biết lúc này nên lên tiếng tốt hơn, người đàn ông đó phát ra cảm giác áp bách lớn .

      Sau khi lên xe, Hoắc Phi Đoạt chỉ câu :" Quán bar này, có thể đóng cửa ."

      Thủ hạ lập tức hiểu ý , quán bar đáng thương kia, đơn giản là vì Ngũ Y Y vào xem do đó kết thúc vận mệnh của nó .

      Nguyễn Lâm Tịch vẫn ngồ ghế cao như cũ, nhưng sau đó người xử lý quán bar đến, là thuộc hạ của Hoắc Phi Đoạt, Nguyễn Lâm Tịch cười lạnh rời .

      Suốt dọc đường ta đều nghĩ, người kia chính là Hoắc Phi Đoạt sao ?

      Dường như rất Ngũ Y Y .

      Tiêu Lạc muốn tranh giành với người này sao ?

      Dường như phần thắng lớn.

      Coi như đứng về phía Tiêu Lạc, nhưng đúng, người đàn ông Hoắc Phi Đoạt này, giống như sinh ra là để chiến thắng .

      .....................

      Cố Tại Viễn nhìn ngủ say bên cạnh mình, nhịn được đưa tay vuốt ve sợi tóc trán .

      Cố Tại Viễn cũng hiểu tại sao, ta chưa bao giờ ngủ với đàn bà quá hai lần, lại còn đồng ý điều kiện của bé này .

      ta tổng giám đốc tập đoán Cố thị, Cố đạo thiếu gia lại nuôi dưỡng , hơn nữa còn là người câm .
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 618 : Ngoại truyện 11

      biết chuyện này nếu như truyền ra ngoài, bị người trong vòng luẩn quẩn này chế nhạo, đây là điều chắc chắn .

      Đường đường Cố Tại Viễn lại làm chuyện bao nuôi .

      Nhưng mà khi ánh mắt trong suốt của nhìn .

      thể tìm được bất kỳ lý do nào để từ chối .

      Đúng vậy, thích . Thích bộ dáng yên tĩnh của , thích cơ thể , thích làm cái gì cũng đều mang theo loại cảm giác thẳng thắn .

      Cố Tại Viễn nhịn được liền ôm vào lòng, vùi mặt mình vào cổ của .

      Hít lấy hương thơm dễ chịu người , mùi hương này làm ngây ngất .

      Hoắc Phi Đoạt bế Ngũ Y Y say khước thả lên giường, nhìn gương mặt nhắn hồng hồng bộ dáng xằng bậy của , nhưng lại có chút thú vị .

      Nhưng bây giờ say, mình nên thừa dịp gặp người nguy hiểm được .

      Hoắc Phi Đọat cố gắng khống chế dục vọng của mình, thay quần áo cho , đổi lại bộ đồ ngủ thoải mái .

      Nhưng mỗi chiếc cúc áo được cở ra, Hoắc Phi Đoạt cảm giác vật cứng giữa hai chân mình ngày càng căng thêm .

      Cho dù bé này ngủ, cũng có thể khiến kiềm chế được .

      Chậm rãi cởi áo ra, Hoắc Phi Đoạt từ từ trượt bàn tay lên hai khối mềm mại của .

      Vừa mới đụng vào, Ngũ Y Y lật người lại, lẩm bẩm như thoải mái .

      " Muốn uống nước ?"

      Hoắc Phi Đoạt quan tâm hỏi .

      Sờ lên trán , chỉ có chút mơ hồ .

      Hoắc Phi Đoạt đứng dậy điều chỉnh máy điều hòa trong phòng cho thích hợp chút .

      Trươc đây Hoắc Phi Đoạt chưa từng quan tâm người khác, từ đến lớn, thứ để ý nhất chỉ có bản thân .

      Có lẽ là bản tính trời sinh, có lẽ hoàn cảnh nuôi dưỡng trở thành người trong mắt người khác có tính cách lạnh lùng.

      Nhưng từ lúc bé này nằm trong ngực , bắt đầu muốn quan tâm đến , che chở cho .

      Khi đó trong vòng đêm Hoắc Phi Đoạt thay đổi, những chuyện trước đây làm, bây giờ làm chỉ vì .

      là đối tượng quan trọng nhất, khi làm những chuyện này đều cảm thấy rất hạnh phúc .

      Nhìn Ngũ Y Y ngủ say, tuy Hoắc Phi Đoạt cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn điên cuồng muốn .

      Nghĩ lại mới có ba ngày nếm được mùi vị của , ba ngày, rất dài .

      Hoắc Phi Đoạt tự an ủi mình, bàn tay to nhàng vuốt ve da thịt .

      Có lẽ do tác dụng của rượu, khi vuốt ve người Ngũ Y Y, bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ .

      Giống như con mèo ngâm khẽ, thỉnh thoảng vặn vẹo người chút .

      Ngũ Y Y ngủ nên biết được, tất cả những hành động này đối với Hoắc Phi Đoạt là hấp dẫn .

      " bé, em cổ vũ sao ?"

      Hoắc Phi Đoạt nằm người , dùng lồng ngực đè .

      Nhìn thấy hai khối no tròn bị đè nén, nhưng lại có chút dâm loạn .

      Hoắc Phi đoạt dùng đầu gối cọ vào chỗ sâu nhất trong người .

      Ngũ Y Y yên mà giật giật, nhưng rất nhanh hai tay bị Hoắc Phi Đoạt kiềm chặt lại .

      " Ừ ...... Ừ ......"

      Hoắc Phi Đoạt dùng đầu gối cọ vào chỗ nhô lên của , kiều rên khẽ tiếng .

      Rất nhanh Hoắc Phi Đoạt cảm nhận được đầu gối của mình hơi lạnh lẽo .

      Cúi đầu nhìn, dòng ẩm ướt, đây phải là dịch ái của Ngũ Y Y là cái gì ?

      Hoắc Phi Đoạt cảm nhận được dịch của , cũng nhịn được nữa .

      Lật người Ngũ Y Y lại, để nằm sấp giường .

      Da thịt trắng mịn, đường cong lưng xinh đẹp, phần mông hơi nhô cao .

      Hoắc Phi Đoạt bấm cái, cái mông mềm mại của Ngũ Y Y tựa như có thể chảy nước .
      Last edited by a moderator: 16/11/15
      dunggglaula thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 619: Ngoại truyện 12

      Hăng hái dâng trào, Hoắc Phi Đoạt thong thả tiến vào.

      "Ưm....."

      khít chặt khiến Hoắc Phi Đoạt nhịn được rên lên tiếng.

      Hoắc Phi Đoạt rong ruổi người , thúc từng cái va chạm mạnh mẽ lên cơ thể mềm mại của .

      Có lúc Hoắc Phi Đoạt chậm lại, sợ mình làm đau.

      Hoắc Phi Đoạt cảm thấy mình chìm vào trầm luân.

      Đắm chìm trong cơ thể , cách nào kiềm chế lại được.

      ... ...... ...... ...... ......

      Cố Tại Viễn biết ba của Thẩm Mặc Nhiên có cách nào cứu chữa được nữa.

      vốn từ chối lời thỉnh cầu của , bởi vì cho dù có xuất tiền xuất lực, cũng có cách nào xoay chuyển được sinh mệnh cuối cùng cũng rời .

      Nhưng nhìn bộ dạng của , nhìn thấy khóc, sau đó nhìn cười, dường như Cố Tại Viễn thấy được lòng đau đớn.

      bé này, dùng đôi vai gầy yếu để gánh vác cả gia đình.

      chôn vùi tất cả đau đớn vào tận đáy lòng, biểu ra bên ngoài cho ai nhìn thấy.

      Nhưng vừa nghĩ đến những điều này, Cố Tại Viễn nhịn được có ý nghĩ muốn che chở cho .

      Tại Viễn suy nghĩ, cũng cho rằng bản thân mình quá ích kỷ, giữ ở bên người, lại cứu được ba của .

      Nhưng lại tin tưởng , giao mình cho .

      Đây coi là gì? Là tin tưởng sao?

      Cố Tại Viễn vẫn quên được khi nhìn vào ánh mắt rồi : "Em yên tâm, tôi nhất định cứu sống ba em, nhưng em phải vĩnh viễn theo tôi!"

      Cũng quên được bộ dáng kiên quyết gậu đầu của .

      Kể từ ngày đó, số phận của Cố Tại Viễn và Thẩm Mặc Nhiên lại dây dưa với nhau.

      ... ...... ...... ...... ...... ......

      Hoắc Phi Đoạt ngồi trước bàn làm việc, trầm mặc hồi mới mở miệng : " điều tra bên cạnh Ngũ Y Y!"

      "Là cứu tiểu thư Ngũ ở dưới chân núi đó sao?" A Trung hỏi.

      Hoắc Phi Đoạt gật đầu, A Trung nhận lệnh.

      Hôm đó lúc ở quán bar, ra Hoắc Phi Đoạt cũng nhìn chăm chú vào Ngũ Y Y say khướt.

      tháo kính đen xuống, che giấu ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nguyễn Lâm Tịch.

      Giống như Nguyễn Lâm Tịch cảm thấy Hoắc Phi Đoạt có nội lực thâm hậu, sao Hoắc Phi Đoạt thể nhận thấy có bộ dạng yếu đuối ngồi chỗ kia lại có bản lĩnh thể bỏ qua được chứ.

      Trực giác cho biết, này tiếp cận Ngũ Y Y cũng có ý tốt.

      Sao có thể cho phép người có lòng dạ xấu xa đối xử với bảo bối mến.

      Người bình thường khi nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt nếu hét chói tai, cũng bối rối.

      Nhưng biểu của Nguyễn Lâm Tịch lại rất bình tĩnh.

      Hoắc Phi Đoạt ngờ, rất lâu mà A Trung vẫn chưa báo cáo.

      Dựa theo thực lực của bọn họ, muốn điều tra người dễ như trở bàn tay.

      Tất cả mọi người trong cuộc hoặc là ngay cả ta đều biết, đối với ông chủ tập đoàn Đế Quốc, muốn làm chuyện gì chỉ là việc đơn giản.

      Ánh mắt hẹp dài của Hoắc Phi Đoạt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.

      "Lão, lão đại!"

      A Trung thở hổn hển chạy vào phòng làm việc của Hoắc Phi Đoạt, vẻ mặt hơi khác thường.

      Hoắc Phi Đoạt vẫn đưa lưng về phía A Trung.

      "Thế nào?"

      Giọng lạnh lùng, giống như thiết chùy đóng vào cây đinh, chấn động cả căn phòng.

      "Này, cái đó. Theo điều tra được, nhìn ra ta có thế lực nào, bối cảnh của ta rất sạch !"

      A Trung hơi cà lăm, hiển nhiên theo Hoắc Phi Đoạt nhiều năm, A Trung biết tính cách của .

      " chi tiết chút!"

      "Tên của ta là Nguyễn Lâm Tịch, sinh ra ở vùng núi phía Nam, cha mẹ là thương nhân, sau đó theo cha làm ăn đến nơi này.

      Chương 620: Ngoại truyện 13

      Nhưng sau đó vì số nguyên nhân nên cha ta bị phá sản, nhất thời thể chấp nhận được những điều này nên ba của ta tự sát, sau khi mẹ ta đưa ta đến chỗ sư phụ học võ biến mất thấy. Khi đó ta mới 5 tuổi, vì vậy Nguyễn Lâm Tịch gần như lớn lên cùng với sư phụ."

      A Trung giải thích ngắn gọn về Nguyễn Lâm Tịch cho Hoắc Phi Đoạt nghe.

      "A? Đúng là được tập võ từ . Chỉ có vậy?" Môi mỏng của Hoắc Phi Đoạt nhếch lên đường cong, nhưng tuyệt đối có ý tốt.

      "Đúng, chỉ như vậy. Trong khoảng thời gian này sở dĩ ta xuất bên cạnh Ngũ tiểu thư, là do trường học của Ngũ tiểu thư mời ta vào làm huấn luyện viên dạy võ, sau đó Ngũ tiểu thư và tên Hàn Giang Đình cùng tham gia vào xã đoàn kia, vì vậy bọn họ mới có thể chung với nhau."

      Hoắc Phi Đoạt im lặng , lúc lâu sau. "Sư phụ của ta là ai?"

      A Trung lập tức trả lời: "Sư phụ của ta là người sáng lập Lãnh Hân Vinh. Nhưng......."

      " tiếp ......." Hoắc Phi Đoạt thích ấp a ấp úng.

      "Sư phụ của ta qua đời."

      "Được rồi, cậu ra ngoài ! Tiếp tục thầm theo dõi ta, có tình huống gì nhất định phải lập tức báo cáo với tôi."

      A Trung nhận lệnh, từ từ ra cửa.

      Trong mắt Hoắc Phi Đoạt tràn đầy ý lạnh, gương mặt tuấn tú như kết liễu màn sương lạnh lùng.

      "Nguyễn Lâm Tịch!"

      nhàng đọc lại tên này.

      biết khi này được Âu Dương Chấn Đình cứu, biến mất thấy bóng dáng đâu.

      Hàn Giang Đình mở cửa xe thể thao lo lắng chờ đợi ở trước chung cư của Nguyễn Lâm Tịch.

      Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, trời vừa sáng Hàn Giang Đình rời giường tắm rửa thay quần áo.

      Cậu ta chưa bao giờ hao tâm tổn trí với nào.

      Nguyễn Lâm Tịch đứng bên cửa sổ nhàng vén góc bức màn, nhìn Hàn Giang Đình đứng dưới lầu.

      "Tiểu tử, cậu thích tôi sao? Nhưng làm sao đây, tại tôi chỉ xem cậu như ván cầu, là cậu cho tôi cơ hội, tại sao xuất sớm chút. tại tim tôi trao cho người khác mất rồi."

      Nguyễn Lâm Tịch thầm nghĩ, sau đó buông bức màn xuống.

      Hàn Giang Đình vẫn nhìn chớp mắt vào cổng lớn tòa nhà, Nguyễn Lâm Tịch vừa ra ta nhìn thấy.

      Hôm nay Nguyễn Lâm Tịch mặc váy ngắn, trong trí nhớ của Hàn Giang Đình, cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy ta mặc váy.

      Hai chân thon dài ra, đẹp và có tính đàn hồi.

      người mặc chiếc áo len, bên trong là cái áo màu đen.

      Hàn Giang Đình nhin đến ngây người.

      Đến khi Nguyễn Lâm Tịch đến trước xe cậu ta, cúi đầu gõ gõ cửa xe, Hàn Giang Đình mới khôi phục tinh thần.

      Nguyễn Lâm Tịch ngồi vào trong xe, mỉm cười : "Để cậu chờ lâu."

      Nụ cười này làm cho Hàn Giang Đình cảm thấy cho dù bây giờ có xảy ra đại chiến thế giới cũng liên quan đến cậu ta, nụ cười của ta có thể chữa trị tất cả tổn thương của cậu.

      "Nào có! Chờ đợi chút mà thôi. Hơn nữa, tôi còn nguyện ý chờ."

      Câu sau cùng của Hàn Giang Đình gần như ngậm trong miệng, Nguyễn Lâm Tịch nghe .

      "Chúng ta đâu?" Nguyễn Lâm Tịch hỏi.

      "Ừ......Trước tiên tôi đưa đến chỗ. Tôi nghĩ đảm bảo thích."

      Từ lúc Nguyễn Lâm Tịch xuất Hàn Giang Đình vẫn cười khép miệng, nụ cười vẫn luôn gương mặt đẹp trai của cậu.

      "Được rồi, vậy xuất phát ."

      Hôm nay Hàn Giang Đình mới biết, ra Nguyễn Lâm Tịch phải là người đẹp lạnh lùng như tòa núi băng, ta cũng có vẻ mặt hoạt bát.
      Last edited by a moderator: 19/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :