Chương 619: Ngoại truyện 12
Hăng hái dâng trào, Hoắc Phi Đoạt thong thả tiến vào.
"Ưm....."
khít chặt khiến Hoắc Phi Đoạt nhịn được rên lên tiếng.
Hoắc Phi Đoạt rong ruổi người , thúc từng cái va chạm mạnh mẽ lên cơ thể mềm mại của .
Có lúc Hoắc Phi Đoạt chậm lại, sợ mình làm đau.
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy mình chìm vào trầm luân.
Đắm chìm trong cơ thể , cách nào kiềm chế lại được.
... ...... ...... ...... ......
Cố Tại Viễn biết ba của Thẩm Mặc Nhiên có cách nào cứu chữa được nữa.
vốn từ chối lời thỉnh cầu của , bởi vì cho dù có xuất tiền xuất lực, cũng có cách nào xoay chuyển được sinh mệnh cuối cùng cũng rời .
Nhưng nhìn bộ dạng của , nhìn thấy khóc, sau đó nhìn cười, dường như Cố Tại Viễn thấy được lòng đau đớn.
bé này, dùng đôi vai gầy yếu để gánh vác cả gia đình.
chôn vùi tất cả đau đớn vào tận đáy lòng, biểu ra bên ngoài cho ai nhìn thấy.
Nhưng vừa nghĩ đến những điều này, Cố Tại Viễn nhịn được có ý nghĩ muốn che chở cho .
Tại Viễn suy nghĩ, cũng cho rằng bản thân mình quá ích kỷ, giữ ở bên người, lại cứu được ba của .
Nhưng lại tin tưởng , giao mình cho .
Đây coi là gì? Là tin tưởng sao?
Cố Tại Viễn vẫn quên được khi nhìn vào ánh mắt rồi : "Em yên tâm, tôi nhất định cứu sống ba em, nhưng em phải vĩnh viễn theo tôi!"
Cũng quên được bộ dáng kiên quyết gậu đầu của .
Kể từ ngày đó, số phận của Cố Tại Viễn và Thẩm Mặc Nhiên lại dây dưa với nhau.
... ...... ...... ...... ...... ......
Hoắc Phi Đoạt ngồi trước bàn làm việc, trầm mặc hồi mới mở miệng : " điều tra bên cạnh Ngũ Y Y!"
"Là cứu tiểu thư Ngũ ở dưới chân núi đó sao?" A Trung hỏi.
Hoắc Phi Đoạt gật đầu, A Trung nhận lệnh.
Hôm đó lúc ở quán bar, ra Hoắc Phi Đoạt cũng nhìn chăm chú vào Ngũ Y Y say khướt.
tháo kính đen xuống, che giấu ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nguyễn Lâm Tịch.
Giống như Nguyễn Lâm Tịch cảm thấy Hoắc Phi Đoạt có nội lực thâm hậu, sao Hoắc Phi Đoạt thể nhận thấy có bộ dạng yếu đuối ngồi chỗ kia lại có bản lĩnh thể bỏ qua được chứ.
Trực giác cho biết, này tiếp cận Ngũ Y Y cũng có ý tốt.
Sao có thể cho phép người có lòng dạ xấu xa đối xử với bảo bối mến.
Người bình thường khi nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt nếu hét chói tai, cũng bối rối.
Nhưng biểu của Nguyễn Lâm Tịch lại rất bình tĩnh.
Hoắc Phi Đoạt ngờ, rất lâu mà A Trung vẫn chưa báo cáo.
Dựa theo thực lực của bọn họ, muốn điều tra người dễ như trở bàn tay.
Tất cả mọi người trong cuộc hoặc là ngay cả ta đều biết, đối với ông chủ tập đoàn Đế Quốc, muốn làm chuyện gì chỉ là việc đơn giản.
Ánh mắt hẹp dài của Hoắc Phi Đoạt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
"Lão, lão đại!"
A Trung thở hổn hển chạy vào phòng làm việc của Hoắc Phi Đoạt, vẻ mặt hơi khác thường.
Hoắc Phi Đoạt vẫn đưa lưng về phía A Trung.
"Thế nào?"
Giọng lạnh lùng, giống như thiết chùy đóng vào cây đinh, chấn động cả căn phòng.
"Này, cái đó. Theo điều tra được, nhìn ra ta có thế lực nào, bối cảnh của ta rất sạch !"
A Trung hơi cà lăm, hiển nhiên theo Hoắc Phi Đoạt nhiều năm, A Trung biết tính cách của .
" chi tiết chút!"
"Tên của ta là Nguyễn Lâm Tịch, sinh ra ở vùng núi phía Nam, cha mẹ là thương nhân, sau đó theo cha làm ăn đến nơi này.
Chương 620: Ngoại truyện 13
Nhưng sau đó vì số nguyên nhân nên cha ta bị phá sản, nhất thời thể chấp nhận được những điều này nên ba của ta tự sát, sau khi mẹ ta đưa ta đến chỗ sư phụ học võ biến mất thấy. Khi đó ta mới 5 tuổi, vì vậy Nguyễn Lâm Tịch gần như lớn lên cùng với sư phụ."
A Trung giải thích ngắn gọn về Nguyễn Lâm Tịch cho Hoắc Phi Đoạt nghe.
"A? Đúng là được tập võ từ . Chỉ có vậy?" Môi mỏng của Hoắc Phi Đoạt nhếch lên đường cong, nhưng tuyệt đối có ý tốt.
"Đúng, chỉ như vậy. Trong khoảng thời gian này sở dĩ ta xuất bên cạnh Ngũ tiểu thư, là do trường học của Ngũ tiểu thư mời ta vào làm huấn luyện viên dạy võ, sau đó Ngũ tiểu thư và tên Hàn Giang Đình cùng tham gia vào xã đoàn kia, vì vậy bọn họ mới có thể chung với nhau."
Hoắc Phi Đoạt im lặng , lúc lâu sau. "Sư phụ của ta là ai?"
A Trung lập tức trả lời: "Sư phụ của ta là người sáng lập Lãnh Hân Vinh. Nhưng......."
" tiếp ......." Hoắc Phi Đoạt thích ấp a ấp úng.
"Sư phụ của ta qua đời."
"Được rồi, cậu ra ngoài ! Tiếp tục thầm theo dõi ta, có tình huống gì nhất định phải lập tức báo cáo với tôi."
A Trung nhận lệnh, từ từ ra cửa.
Trong mắt Hoắc Phi Đoạt tràn đầy ý lạnh, gương mặt tuấn tú như kết liễu màn sương lạnh lùng.
"Nguyễn Lâm Tịch!"
nhàng đọc lại tên này.
biết khi này được Âu Dương Chấn Đình cứu, biến mất thấy bóng dáng đâu.
Hàn Giang Đình mở cửa xe thể thao lo lắng chờ đợi ở trước chung cư của Nguyễn Lâm Tịch.
Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, trời vừa sáng Hàn Giang Đình rời giường tắm rửa thay quần áo.
Cậu ta chưa bao giờ hao tâm tổn trí với nào.
Nguyễn Lâm Tịch đứng bên cửa sổ nhàng vén góc bức màn, nhìn Hàn Giang Đình đứng dưới lầu.
"Tiểu tử, cậu thích tôi sao? Nhưng làm sao đây, tại tôi chỉ xem cậu như ván cầu, là cậu cho tôi cơ hội, tại sao xuất sớm chút. tại tim tôi trao cho người khác mất rồi."
Nguyễn Lâm Tịch thầm nghĩ, sau đó buông bức màn xuống.
Hàn Giang Đình vẫn nhìn chớp mắt vào cổng lớn tòa nhà, Nguyễn Lâm Tịch vừa ra ta nhìn thấy.
Hôm nay Nguyễn Lâm Tịch mặc váy ngắn, trong trí nhớ của Hàn Giang Đình, cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy ta mặc váy.
Hai chân thon dài ra, đẹp và có tính đàn hồi.
người mặc chiếc áo len, bên trong là cái áo màu đen.
Hàn Giang Đình nhin đến ngây người.
Đến khi Nguyễn Lâm Tịch đến trước xe cậu ta, cúi đầu gõ gõ cửa xe, Hàn Giang Đình mới khôi phục tinh thần.
Nguyễn Lâm Tịch ngồi vào trong xe, mỉm cười : "Để cậu chờ lâu."
Nụ cười này làm cho Hàn Giang Đình cảm thấy cho dù bây giờ có xảy ra đại chiến thế giới cũng liên quan đến cậu ta, nụ cười của ta có thể chữa trị tất cả tổn thương của cậu.
"Nào có! Chờ đợi chút mà thôi. Hơn nữa, tôi còn nguyện ý chờ."
Câu sau cùng của Hàn Giang Đình gần như ngậm trong miệng, Nguyễn Lâm Tịch nghe .
"Chúng ta đâu?" Nguyễn Lâm Tịch hỏi.
"Ừ......Trước tiên tôi đưa đến chỗ. Tôi nghĩ đảm bảo thích."
Từ lúc Nguyễn Lâm Tịch xuất Hàn Giang Đình vẫn cười khép miệng, nụ cười vẫn luôn gương mặt đẹp trai của cậu.
"Được rồi, vậy xuất phát ."
Hôm nay Hàn Giang Đình mới biết, ra Nguyễn Lâm Tịch phải là người đẹp lạnh lùng như tòa núi băng, ta cũng có vẻ mặt hoạt bát.
Last edited by a moderator: 19/11/15