Chương 611: Ngoại truyện 4
giọng khác có lẽ là y ta già dùng vẻ mặt đắc ý .
"Là sao? tình đêm à?"
"Đúng vậy, tin đồn rằng cho đến bây giờ chưa có nào được ta mời đến lần thứ hai!"
"Ngang ngược như vậy, nhưng cũng khó trách, Cố thiếu đẹp trai như thế, với lại có quan hệ thân thiết với vị tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc kia, tất nhiên có cả đám con mong chờ được nhào vào lòng ta rồi."
"Nhưng mà biết , dường như Cố thiếu còn đặc biệt tìm viện trưởng, bảo ông ta cho dù làm cách nào cũng phải cứu sống ba của câm kia."
Nghe đến đó Thẩm Mặc Nhiên cảm thấy đầu như có vật gì đập mạnh vào, rất đau rất đau.
"Trời ạ! Có chuyện này sao?" Ý muốn ba của câm kia sống lâu nữa hả?"
Thẩm Mặc Nhiên thấy y tá ngạc nhiên lấy tay che miệng lại.
Mà chính cũng biết, vừa nghe đến đó, nước mắt rơi lả chã.
"Đúng đó. Lúc đưa đến đây thành như vậy, làm sao có thể sống được, nghe bác sĩ trưởng khoa , nội tạng đều nát hết, bây giờ chỉ cố gắng chống đỡ thôi."
"Cái gì? Nghiêm trọng vậy sao, tôi cỏn tưởng ông ta chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày là có thể lại được! Ôi! nhưng những chuyện này nghe từ đâu vậy?"
"Ôi, hôm đó đúng lúc Tiểu Trương ngang qua phòng làm việc của viện trưởng nghe viện trưởng chuyện với Cố thiếu, chính tai cậu ta nghe được, có sai đâu!"
Hai ngày nay y tá bàn luận về tính mạng người khác, dùng số mạng của người khác để đổi láy thời gian vớ vẩn của mình.
Nhưng nào có ai biết Thẩm Mặc Nhiên trốn trong góc nghe lén đãng xụi lơ mặt đất.
Lời các đều là sao?
Ba của hết thuốc chữa rồi sao?
thể nào, ba chịu nhiều khốn khổ như vậy, cũng cố gắng đối mặt được, lúc này ông nhất định cũng có thể làm được.
Thẩm Mặc Nhiên đường trở về phòng bệnh của Thẩm Uy.
chưa bao giờ nghị đến việc người thân duy nhất của rời bỏ .
nghĩ rằng cố gắng hết sức, chỉ cần kiên cường nhiều hơn nữa, và ba mãi mãi ở chung chỗ.
Tại sao thề vĩnh viễn rời bỏ ông mà , nhưng ông lại muốn vứt bỏ .
Thẩm Mặc Nhiên ngồi trước cửa phòng bệnh lặng lẽ khóc.
thể chuyện được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống.
ra cảm giác chua xót là như vậy, cảm giác bất lực là như vậy.
Nhưng thể từ bỏ như vậy, thể để ba rời bỏ .
Thẩm Mặc Nhiên gần như nổi giận chạy ra khỏi bệnh viện, chạy đến chỗ Cố Tại Viễn.
Chỉ có ta, chỉ có ta mới có thể giúp được .
Chuyện gì cũng có thể, cũng có thể chấp nhận hết.
Chỉ cần ta cứu ba , cái gì cũng làm.
Cố Tại Viễn còn nằm thảm trải sàn, nhớ lại vừa rồi giống như giấc mơ.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động, Cố Tại Viễn nhanh chóng từ mặt đất đứng lên.
Chẳng lẽ có chuyện gì?
Cố Tại Viễn cũng vội, mặc áo ngủ vào, rồi bước thong thả đến cửa.
Mở cửa ra, Cố Tại Viễn bị dọa hoảng sợ!
Đây phải là Thẩm Mặc Nhiên sao?
Tại sao quay lại?
xảy ra chuyện gì sao?
Trong lòng Cố Tại Viễn xuất nhiều thắc mắc, ta chưa bao giờ lo lắng như bây giờ.
Thẩm Mặc Nhiên bị mấy tên thuộc hạ lôi kéo, quần áo như bị xé rách.
phát ra bất kỳ thanh nào, chỉ liều mạng xông lên phía trước.
Chương 612: Ngoại truyện 5
mặt đều là nước mắt cũng tràn đầy bi thương.
"Thả ấy ra!'
Cố Tại Viễn đứng lầu hai hét to.
Mấy tên thuộc hạ sửng sốt, tay vẫn tóm chặt Thẩm Mặc Nhiên.
"Con mẹ nó các người nghe lời tôi sao? Thả ấy ra!"
Cố Tại Viễn ném chiếc dép xuống, trực tiếp đánh vào đầu tên thuộc hạ.
Cố Tại Viễn tức giận.
Rốt cuộc Thẩm Mặc Nhiên cũng được thả ra, như nổi điên xông lên lầu.
Cố Tại Viễn bị làm cho sợ hãi lùi về sau vài bước.
Chẳng lẽ này đến giết mình sao?
Sao tức giận như vậy.......
màn trước mắt khiến Cố Tại Viễn dám tin vào mắt mình.
Thẩm Mặc Nhiên quỳ gối trước mặt ta.
... ...... ...... ......
"Lâm Tịch, hôm nay có rảnh ?"
Ngũ Y Y mắc áo ngủ đáng nằm giường lớn, tay cầm điện thoại.
Nguyễn Lâm Tịch ở chỗ khác nghe điện thoại, ta vừa tập thể dục bên ngoài về.
Hôm đó ở núi, mình đánh với hai mươi người, tuy bị thương, nhưng lâu rồi hoạt động gân cốt nên cơ thể được khỏe.
"Hôm nay tôi có rảnh!"
"A, tốt quá tốt quá. Tôi vừa nghĩ ra chuyện, vẫn dám thực , hôm nay chúng ta thử lần !"
Ngũ Y Y ra vẻ thần bí , nhưng trong giọng giấu được hưng phấn.
"Nghĩ cái gì vậy Y Y?"
Nguyễn Lâm Tịch biết bé này nghĩ đến điều gì.
"Ôi, rồi biết. 5 giờ chiều gặp nhau ở đài phun nước quảng trường nha."
Ngũ Y Y vui vẻ cúp điện thoại.
Nguyễn Lâm Tịch lắc đầu, cười cười.
Nhanh như vậy tin tưởng rồi sao? Đúng là bé.
... ...... ...
Cố Tại Viễn nhìn Nguyễn Lâm Tịch hai hàng nước mắt chảy dài quỳ gối trước mặt mình.
Hơi biết phải làm sao, phất tay cái, thuộc hạ nhanh chóng rời ."
"Em, em làm gì vậy?"
Thẩm Mặc Nhiên nâng tay áo lau sạch nước mắt mặt.
Lấy quyển vở ra, sau khi viết xong đưa cho Cố Tại Viễn xem.
Vốn còn tưởng rằng lúc nãy ta gặp chuyện khủng khiếp nhất trong đời.
Nhưng sau khi nhìn đến quyển vở, Cố Tại Viễn cảm thấy sắp bị này làm cho phát điên rồi.
Xin bao dưỡng tôi, bắt đây bây giờ!
Chín chữ này như trách nhiệm nặng nề áp đặt lên người Cố Tại Viễn.
"Này, có ý gì? Bao dưỡng em?"
Cố Tại Viễn mở to hai mắt nhìn bé trước mắt.
này rốt cuộc nghĩ gì.
Thẩm Mặc Nhiên chẳng động đậy, chỉ mở to hai mắt nhìn Cố Tại Viễn.
Cố Tại Viễn bị ánh mắt kia làm cho biết nên phải làm sao.
Loại ánh mắt này chỉ có Hoắc Phi Đoạt thành thạo nhất, ta có thể làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bạn, khiến bạn sợ hãi.
Cuối cùng được tự chủ mà nghe ta định đoạt.
Cố Tại Viễn chợt cảm thấy số mạng ta khổ, sao gặp phải nhiều người khó đối phó vậy chứ.
"Em đứng lên trước !"
Cố Tại Viễn dìu Thẩm Mặc Nhiên lên.
vào phòng ngủ, Cố Tại Viễn để ngồi xuống, sau đó rót hai ly cà phê cho hai người.
Hôm nay gặp những chuyện này đau cả đầu, Cố Tại Viễn cảm thấy ta nên tỉnh táo lại chút.
Mà cũng cần ly cà phê để làm mình tỉnh táo lại.
Nhưng Cố Tại Viễn biết bây giờ còn bình tĩnh hơn so với bất kỳ ai, tất cả đều muốn tốt cho .
"Em, vừa rồi em có ý gì?"
Cố Tại Viễn ngồi cách khoảng, vì cái gì khác, ta sợ vừa nhìn thấy thú tính lại nổi lên.
Last edited by a moderator: 15/11/15