1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 609: Ngoại truyện 2

      "Người kia : Thẩm tiểu thư, thiếu gia của tôi mời qua đó."

      Thẩm Mặc Nhiên có vẻ hơi giật mình, nghĩ rằng giữa bọn họ chấm dứt.

      do dự quay lại nhìn phòng bệnh.

      Người kia lập tức hiểu ý: " hãy yên tâm, ở đây có người đến chăm sóc cho ba ."

      Thẩm Mặc Nhiên cúi đầu suy nghĩ, sau đó viết vào tờ giấy: "Vậy biết tổng giám đốc Cố tìm tôi có việc gì ?"

      Người đàn ông kia lắc đầu : "Tôi cũng , vẫn nên xem chút."

      Thẩm Mặc Nhiên viết gì nữa, suy nghĩ chút rồi nhàng gật đầu.

      Cố Tại Viễn bưng ly rượu giả vờ nhàn nhã uống.

      ra trong lòng rối bời thể gỡ được.

      bé đó có đến hay .

      Nếu ấy đến làm sao bây giờ?

      "Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, tim của Cố Tại Viễn đập mạnh.

      Tất cả đều giống như lần đầu tiên đến đây.

      Nhưng lần này, Cố Tại Viễn ra mở cửa.

      Đúng là , chỉ là bây giờ, trông như rất mệt mỏi.

      Cố Tại Viễn nhìn hơi ngây người, trong lòng cảm thấy đau nhói.

      Đưa tay quơ quơ trước mặt , Thẩm Mặc Nhiên chen vào từ bên cạnh .

      Cố Tại Viễn mới phản ứng lại, nghĩ thầm này to gan, sợ ta làm ra chuyện gì đối với sao?

      Đóng cửa lại, Cố Tại Viễn nhìn cũng thể tin được, dưới đùi mình lại nổi lên phản ứng!

      Cố Tại Viễn, mày là cầm thú sao?

      Trong lòng thầm chửi mình, Cố Tại Viễn sợ nhìn thấy lập tức ngã nhào ra giường, kéo chăn lên che bộ phận quan trọng.

      Thẩm Mặc Nhiên nhìn ta như vậy, biết ta có ý gì.

      Sao gọi đến, lại lên giường nằm để ý đến chứ.

      Thẩm Mặc Nhiên lấy vở ra, viết vào.

      Sau khi viết xong đưa Cố Tại Viễn xem, Cố Tại Viễn ngẩng đầu liếc nhìn cái.

      Trực tiếp nhìn kết quả vở, đó viết: " tìm tôi đến đây có việc gì?"

      Cố Tại Viễn ném quyển vở lại cho , rồi : "Gia nhớ em, được sao?"

      Cố làm ra vẻ bình tĩnh, Cố Tại Viễn muốn bị bé này xem thường.

      Thẩm Mặc Nhiên vừa nghe những lời này của Cố Tại Viễn, hơi xấu hổ cúi đầu xuống.

      Nhưng sau đó lại viết vào quyển vở.

      Sau khi Cố Tại Viễn nhìn xong, mặt lập tức đỏ lên.

      viết quyển vở: " muốn gọi tôi đến làm chuyện kia à?"

      Lời này viết nghiêm túc giấy, với lại vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.

      Cố Tại Viễn có cảm giác ta sắp bị làm cho phát điên rồi.

      Lúc này, Cố Tại Viễn ném quyển vở qua bên, từ giường nhảy dựng lên, kéo ngã nhào mặt đất.

      như vậy, tất cả như mong muốn.

      tấm thảm mềm mại, Cố Tại Viễn lần lại lần xuyên vào cơ thể mềm mại của .

      Lúc này Cố Tại Viễn rất dịu dàng, ta sợ cảm giác này trôi qua nhanh, ta còn chưa kịp thưởng thức.

      Dường như khi tiến vào cơ thể trong chớp mắt nổi buồn bực tích tụ mấy ngày gần đây đều mất sạch.

      Sau khi xong việc, hai người mảnh vải che thân nằm thảm trải sàn.

      Thẩm Mặc Nhiên cuộn người lại chỗ, biết tại sao Cố Tại Viễn lại rất muốn ôm .

      Nhưng lần nào đối với cũng vậy, có loại cảm giác muốn bảo vệ khó thành lời.

      Là vì thân thế đáng thương sao?

      Hay là vì có đôi mắt đẹp động lòng người.

      Hay là ta si mê thân thể này của .

      Chương 610: Ngoại truyện 3

      Cuối cùng Cố Tại Viễn cũng biết lý do tại sao mình lại quan tâm .

      Có lẽ là vì lần đó, có lẽ cũng phải.

      Cứ ôm từ phía sau như thế, lâu Cố Tại Viễn cũng giấc ngủ ngon.

      biết tại sao lại như vậy, Cố Tại Viễn từ từ ngủ thiếp .

      Mấy ngày nai, đây là lần đầu tiên ta ngủ ngon nhất.

      Chờ khi Cố Tại Viễn từ trong giấc mộng đẹp tỉnh dậy, cả căn phòng chỉ còn lại mình ta.

      Thẩm Mặc Nhiên rồi, giống như chưa bao giờ đến đây.

      Cố Tại Viễn biết có phải ta nằm mơ .

      Nhưng giấc mơ kia lại rất chân .

      Cố Tại Viễn xốc thảm lên, thấy cả người mảnh vải che thân, lúc này mới xác định đây phải là giấc mơ.

      Thẩm Mặc Nhiên trả lại phòng bệnh của ba .

      "Mặc Nhiên.... ...."

      Ba của Thẩm Mặc Nhiên là Thẩm Uy vẫy tay gọi con .

      Thẩm Mặc Nhiên nghe ba gọi, bước nhanh đến bên giường ông.

      "Mặc Nhiên, con đâu.......khụ khụ......."

      Thẩm Uy mới ho khan.

      Thẩm Mặc Nhiên nhìn hết sức đau lòng.

      Tuy người ba này luôn say rượu ham mê cờ bạc, khiến gia đình từng hạnh phúc bị tan vỡ!

      Nhưng cho dù ông ta có làm sai chuyện gì, người đàn ông nằm giường bệnh kia cũng là ba của .

      Lúc Thẩm Mặc Nhiên còn rất , khi mẹ rời khỏi căn nhà này từng nhìn thấy ba mình trong đêm khuya lặng lẽ khóc.

      Đáng lẽ ra phải hận ông ta, hận ông ta phá hủy hạnh phúc gia đình. Nhưng sau khi nhìn người đàn ông này chảy nước mắt, thầm thề trong lòng, cho dù thế nào, cũng rời khỏi ông ta.

      Thẩm Mặc Nhiên lấy quyển vở ra, nhanh chóng viết vào đó.

      Sau khi đưa cho Thẩm Uy xem, ra ngoài có chút việc.

      Thẩm Uy lại ho sặc sụa.

      "Mặc Nhiên à, tổng giám đốc Có cứu mạng của chúng ta, chúng ta nên.....Khụ khụ, đền đáp ngài ấy!"

      Gương mặt đầy nếp nhăn của Thẩm Uy tràn đầy ưu sầu.

      Nợ người ta nhiều tiền như vậy, phải làm sao mới có thể trả hết đây.

      Nhìn lại đứa con bởi vì lo lắng cho mình mà trở nên gầy yếu, Thẩm Uy càng hối hận nhiều hơn.

      Thậm Mặc Nhiên cúi đầu xuống, gì.

      Thẩm Uy nghĩ rằng con lo lắng chuyện này.

      Có lẽ ông ta mãi mãi biết, con của mình lấy cơ thể trong trắng hoàn trả lại tất cả.

      Thẩm Mặc Nhiên chuẩn bị ra ngoài mua chút gì đó cho ba ăn.

      ngang qua hành lang bệnh viện, ở khúc quanh, dừng lại.

      "Ôi, có nghe , người câm đó, dường như ta quyến rũ Cố thiếu đó!"

      "Cái gì, ý muốn Cố Tại Viễn tập đoàn Cố thị đó sao?"

      "Đúng đúng, chính là ta!"

      Bên cạnh cửa sổ có hai y ta chuyện hăng say.

      Thẩm Mặc Nhiên phải kẻ ngốc, biết bọn họ .

      Từ đến lớn, nghe rất nhiều lời xấu về . nghe nhiều rồi, nên quan tâm.

      Nhưng hôm nay, biết tại sao rất muốn biết về những chuyện này, về tin đồn Cố Tại Viễn và .

      giọng khinh thường của vang lên: " nghèo nàn kia ngay cả vóc dáng cũng có, chỉ mặc quần áo nhặt được, tại sao Cố thiếu lại nhìn trúng ta!"

      "Cái này biết đâu, Cố thiếu nổi tiếng đào hoa, tin đồn ta đối với phụ nữ, qua lần rồi xem như là chấm dứt."
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 611: Ngoại truyện 4

      giọng khác có lẽ là y ta già dùng vẻ mặt đắc ý .

      "Là sao? tình đêm à?"

      "Đúng vậy, tin đồn rằng cho đến bây giờ chưa có nào được ta mời đến lần thứ hai!"

      "Ngang ngược như vậy, nhưng cũng khó trách, Cố thiếu đẹp trai như thế, với lại có quan hệ thân thiết với vị tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc kia, tất nhiên có cả đám con mong chờ được nhào vào lòng ta rồi."

      "Nhưng mà biết , dường như Cố thiếu còn đặc biệt tìm viện trưởng, bảo ông ta cho dù làm cách nào cũng phải cứu sống ba của câm kia."

      Nghe đến đó Thẩm Mặc Nhiên cảm thấy đầu như có vật gì đập mạnh vào, rất đau rất đau.

      "Trời ạ! Có chuyện này sao?" Ý muốn ba của câm kia sống lâu nữa hả?"

      Thẩm Mặc Nhiên thấy y tá ngạc nhiên lấy tay che miệng lại.

      Mà chính cũng biết, vừa nghe đến đó, nước mắt rơi lả chã.

      "Đúng đó. Lúc đưa đến đây thành như vậy, làm sao có thể sống được, nghe bác sĩ trưởng khoa , nội tạng đều nát hết, bây giờ chỉ cố gắng chống đỡ thôi."

      "Cái gì? Nghiêm trọng vậy sao, tôi cỏn tưởng ông ta chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày là có thể lại được! Ôi! nhưng những chuyện này nghe từ đâu vậy?"

      "Ôi, hôm đó đúng lúc Tiểu Trương ngang qua phòng làm việc của viện trưởng nghe viện trưởng chuyện với Cố thiếu, chính tai cậu ta nghe được, có sai đâu!"

      Hai ngày nay y tá bàn luận về tính mạng người khác, dùng số mạng của người khác để đổi láy thời gian vớ vẩn của mình.

      Nhưng nào có ai biết Thẩm Mặc Nhiên trốn trong góc nghe lén đãng xụi lơ mặt đất.

      Lời các đều là sao?

      Ba của hết thuốc chữa rồi sao?

      thể nào, ba chịu nhiều khốn khổ như vậy, cũng cố gắng đối mặt được, lúc này ông nhất định cũng có thể làm được.

      Thẩm Mặc Nhiên đường trở về phòng bệnh của Thẩm Uy.

      chưa bao giờ nghị đến việc người thân duy nhất của rời bỏ .

      nghĩ rằng cố gắng hết sức, chỉ cần kiên cường nhiều hơn nữa, và ba mãi mãi ở chung chỗ.

      Tại sao thề vĩnh viễn rời bỏ ông mà , nhưng ông lại muốn vứt bỏ .

      Thẩm Mặc Nhiên ngồi trước cửa phòng bệnh lặng lẽ khóc.

      thể chuyện được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống.

      ra cảm giác chua xót là như vậy, cảm giác bất lực là như vậy.

      Nhưng thể từ bỏ như vậy, thể để ba rời bỏ .

      Thẩm Mặc Nhiên gần như nổi giận chạy ra khỏi bệnh viện, chạy đến chỗ Cố Tại Viễn.

      Chỉ có ta, chỉ có ta mới có thể giúp được .

      Chuyện gì cũng có thể, cũng có thể chấp nhận hết.

      Chỉ cần ta cứu ba , cái gì cũng làm.

      Cố Tại Viễn còn nằm thảm trải sàn, nhớ lại vừa rồi giống như giấc mơ.

      Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động, Cố Tại Viễn nhanh chóng từ mặt đất đứng lên.

      Chẳng lẽ có chuyện gì?

      Cố Tại Viễn cũng vội, mặc áo ngủ vào, rồi bước thong thả đến cửa.

      Mở cửa ra, Cố Tại Viễn bị dọa hoảng sợ!

      Đây phải là Thẩm Mặc Nhiên sao?

      Tại sao quay lại?

      xảy ra chuyện gì sao?

      Trong lòng Cố Tại Viễn xuất nhiều thắc mắc, ta chưa bao giờ lo lắng như bây giờ.

      Thẩm Mặc Nhiên bị mấy tên thuộc hạ lôi kéo, quần áo như bị xé rách.

      phát ra bất kỳ thanh nào, chỉ liều mạng xông lên phía trước.


      Chương 612: Ngoại truyện 5


      mặt đều là nước mắt cũng tràn đầy bi thương.

      "Thả ấy ra!'

      Cố Tại Viễn đứng lầu hai hét to.

      Mấy tên thuộc hạ sửng sốt, tay vẫn tóm chặt Thẩm Mặc Nhiên.

      "Con mẹ nó các người nghe lời tôi sao? Thả ấy ra!"

      Cố Tại Viễn ném chiếc dép xuống, trực tiếp đánh vào đầu tên thuộc hạ.

      Cố Tại Viễn tức giận.

      Rốt cuộc Thẩm Mặc Nhiên cũng được thả ra, như nổi điên xông lên lầu.

      Cố Tại Viễn bị làm cho sợ hãi lùi về sau vài bước.

      Chẳng lẽ này đến giết mình sao?

      Sao tức giận như vậy.......

      màn trước mắt khiến Cố Tại Viễn dám tin vào mắt mình.

      Thẩm Mặc Nhiên quỳ gối trước mặt ta.

      ... ...... ...... ......

      "Lâm Tịch, hôm nay có rảnh ?"

      Ngũ Y Y mắc áo ngủ đáng nằm giường lớn, tay cầm điện thoại.

      Nguyễn Lâm Tịch ở chỗ khác nghe điện thoại, ta vừa tập thể dục bên ngoài về.

      Hôm đó ở núi, mình đánh với hai mươi người, tuy bị thương, nhưng lâu rồi hoạt động gân cốt nên cơ thể được khỏe.

      "Hôm nay tôi có rảnh!"

      "A, tốt quá tốt quá. Tôi vừa nghĩ ra chuyện, vẫn dám thực , hôm nay chúng ta thử lần !"

      Ngũ Y Y ra vẻ thần bí , nhưng trong giọng giấu được hưng phấn.

      "Nghĩ cái gì vậy Y Y?"

      Nguyễn Lâm Tịch biết bé này nghĩ đến điều gì.

      "Ôi, rồi biết. 5 giờ chiều gặp nhau ở đài phun nước quảng trường nha."

      Ngũ Y Y vui vẻ cúp điện thoại.

      Nguyễn Lâm Tịch lắc đầu, cười cười.

      Nhanh như vậy tin tưởng rồi sao? Đúng là bé.

      ... ...... ...

      Cố Tại Viễn nhìn Nguyễn Lâm Tịch hai hàng nước mắt chảy dài quỳ gối trước mặt mình.

      Hơi biết phải làm sao, phất tay cái, thuộc hạ nhanh chóng rời ."

      "Em, em làm gì vậy?"

      Thẩm Mặc Nhiên nâng tay áo lau sạch nước mắt mặt.

      Lấy quyển vở ra, sau khi viết xong đưa cho Cố Tại Viễn xem.

      Vốn còn tưởng rằng lúc nãy ta gặp chuyện khủng khiếp nhất trong đời.

      Nhưng sau khi nhìn đến quyển vở, Cố Tại Viễn cảm thấy sắp bị này làm cho phát điên rồi.

      Xin bao dưỡng tôi, bắt đây bây giờ!

      Chín chữ này như trách nhiệm nặng nề áp đặt lên người Cố Tại Viễn.

      "Này, có ý gì? Bao dưỡng em?"

      Cố Tại Viễn mở to hai mắt nhìn bé trước mắt.

      này rốt cuộc nghĩ gì.

      Thẩm Mặc Nhiên chẳng động đậy, chỉ mở to hai mắt nhìn Cố Tại Viễn.

      Cố Tại Viễn bị ánh mắt kia làm cho biết nên phải làm sao.

      Loại ánh mắt này chỉ có Hoắc Phi Đoạt thành thạo nhất, ta có thể làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bạn, khiến bạn sợ hãi.

      Cuối cùng được tự chủ mà nghe ta định đoạt.

      Cố Tại Viễn chợt cảm thấy số mạng ta khổ, sao gặp phải nhiều người khó đối phó vậy chứ.

      "Em đứng lên trước !"

      Cố Tại Viễn dìu Thẩm Mặc Nhiên lên.

      vào phòng ngủ, Cố Tại Viễn để ngồi xuống, sau đó rót hai ly cà phê cho hai người.

      Hôm nay gặp những chuyện này đau cả đầu, Cố Tại Viễn cảm thấy ta nên tỉnh táo lại chút.

      cũng cần ly cà phê để làm mình tỉnh táo lại.

      Nhưng Cố Tại Viễn biết bây giờ còn bình tĩnh hơn so với bất kỳ ai, tất cả đều muốn tốt cho .

      "Em, vừa rồi em có ý gì?"

      Cố Tại Viễn ngồi cách khoảng, vì cái gì khác, ta sợ vừa nhìn thấy thú tính lại nổi lên.
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 613: Ngoại truyện 6

      Thẩm Mặc Nhiên cầm quyển vở, viết đoạn đưa cho Cố Tại Viễn.

      Cố Tại Viễn có tính tình nóng nảy, chịu nổi khi trò chơi này được viết vào trong giấy.

      viết: "Tôi biết tất cả những việc làm cho ba tôi, nhưng bây giờ tình trạng của ông ấy còn rất xấu. Chỉ có mới cứu được ông ấy, tiếp tục cứu ông ấy lần nữa. Nếu đồng ý, cái gì tôi cũng làm, vì vậy hãy bao nuôi tôi . cần cho tôi tiền, cái gì tôi cũng muốn chỉ cần cứu ba của tôi thôi."

      Lúc Cố Tại Viễn ngẩng đầu nhìn , cười.

      Lúc này lại cười.

      Tại sao giống Hoắc Phi Đoạt đáng sợ như thế.

      cầm quyển vở lên viết: "Tôi cười, vì tôi khóc cũng vô ích. Lúc nãy tôi khóc rồi, bây giờ tôi muốn cười đối mặt với . Tôi nghĩ thích nụ cười của tôi."

      Cố Tại Viễn ném quyển vở qua bên, hét lên: "Con mẹ nó nghĩ là ai, để lão tử phải bao nuôi ? Bị làm cho vị trí của mình mơ hồ rồi!"

      Mà ngay cả Cố Tại Viễn cũng biết tại sao ta lại tức giận.

      Nhưng Thẫm Mặc Nhiên vẫn nở nụ cười như trước, thay đổi.

      ... ...... ...... ...... ......

      Lúc Nguyễn Lâm Tịch đến đài phun nước quảng trường, thấy Ngũ Y Y chờ ở đó.


      "Lâm Tịch, Lâm Tịch, tôi ở đây!"

      Ngũ Y Y liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Lâm Tịch từ xa.

      Nguyễn Lâm Tịch nghe Ngũ Y Y kêu lên, lập tức nở nụ cười bước nhanh đến.

      "Y Y, đến sớm vậy à?"

      xong, đưa cho Ngũ Y Y chai nước.

      "Ôi, Lâm Tích, tôi cũng khát sắp ngất rồi!"

      Ngũ Y Y xong mở nắp chai ra uống ừng ực.

      Sau khi uống xong, lại bắt đầu nhíu mày.

      "Y Y, làm sao vậy? Chẳng lẽ đồ uống này hết hạn rồi sao?"

      Nguyễn Lâm Tịch cầm chai nước chuẩn bị nhìn ngày tháng sản xuất.

      Ngũ Y Y đặt tay lên bàn tay Nguyễn Lâm Tịch, ra vẻ thần bí : "A phải phải, bây giờ tôi uống rất no, trong bụng cũng có chỗ nào chứa được nữa."

      "Gì mà trong bụng có chỗ?"

      Nguyễn Lâm Tịch bị Ngũ Y Y làm cho khó hiểu.

      " chút, rồi biết?"

      xong kéo tay Nguyễn Lâm Tịch.

      Nguyễn Lâm Tịch bị lôi kéo, quẹo trái quẹo phải chẳng mấy chốc đến cái hẻm .

      "Đến rồi." Ngũ Y Y nâng tay lên lau mồ hô.

      Ngẩng đầu nhìn, Nguyễn Lâm Tịch mới hiểu được trong hồ lô của bé này chứa cái gì.

      bảng hiệu viết hai chữ " quán bar"

      "Y Y, ......."

      "Ôi, đây là ước mơ từ trước đến giờ của tôi. nghĩ xem, tôi 19 tuổi rồi, trưởng thành lâu rồi, còn chưa được đến quán bar, ra rất mất mặt, tôi vẫn dám , nhưng hôm đó ở núi khi tôi nhìn thấy võ công của , tôi quyết định cùng với , chính xác."

      Ngũ Y Y kéo tay Nguyễn Lâm Tịch tiếp: "Lâm Tịch, hành động lần này của chúng ta là bí mật. Ngàn vạn lần đừng cho ai biết, đặc biệt là tên miệng rộng Hàn Giang Đình. Nếu cậu ta chuyện đó cho người biết, cậu ta muốn làm xấu mặt tôi."

      Nguyên Lâm Tịch bị quấy rầy cũng có cách nào, ra lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng đến chỗ này.

      Nếu đến đây rồi, vậy vào xem thử.

      Vì vậy hai kia trước sau vào quán bar.

      "Này, bên trong rất tối!"
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 614: ngoại truyện 7


      “cẩn thận coi chừng đụng phải đồ.”


      Nguyễn Lâm Tịch nhắc nhở Ngũ Y Y vụng về hấp tấp.


      Nhưng hai người thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh.


      Ngồi quầy bar, Ngũ Y Y giả vờ thuần thục nhận hai ly rượu tây.


      Người phục vụ ở quán bar là chàng trai trẻ, nhìn thấy hai , tất nhiên là muốn chuyện vài câu.


      “người đẹp, nhìn vóc dáng của em, trưởng thành chưa?”


      Ngũ Y Y nghe lời này cực kỳ tức giận.


      “sao trưởng thành, dựa vào cái gì mà tôi trưởng thành? Con mắt nào của thấy tôi trưởng thành? Có muốn kiểm tra chứng minh thư ?”


      miệng Ngũ Y Y như súng liên thanh liên tục bắn ra, làm chàng trai trẻ kia á khẩu trả lời được.


      bé này nhìn vóc dáng rất , bộ dáng nhu nhu nhược nhược, sao tới lui lại độc ác vậy chứ.


      “được rồi, được rồi, Y Y, người ta phải thấy xinh đẹp nên muốn tiếp cận sao?”


      Nguyễn Lâm Tịch kéo tay Ngũ Y Y nổi giận đùng đùng.


      Sau đó quay đầu nhìn người phục vụ rượu : “ sao đâu, ngại quá!”


      Ngũ Y Y mặt trắng có chút máu. bị chột dạ, nên mới doạ người ta như thế.


      Ngũ Y Y bưng ly rượu lên uống hơi cạn sạch.


      “ôi, oẹ, rượu này có gì mà phải uống!”


      Ngũ Y Y lè lưỡi ra, biết vĩ sao những người đó lại thích uống rượu.


      Nguyễn Lâm Tịch nhìn bộ dáng của , cảm thấy rất buồn cười.


      Bưng ly rượu lên khẽ nhấp ngụm, với Ngũ Y Y: “rượu này phải uống như ! Muốn uống phải uông từng chút từng chút....”

      Nhìn lại Ngũ Y Y, mới vừa rồi còn chu cái miệng nhắn lên mắng chửi người, bây giờ nổ mắt đom đóm rồi.


      “Lâm, Lâm Tịch, trần nhà sập xuống sao? Còn nữa, còn cánh cửa sao lại chuyển động rồi!”


      Ngũ Y Y che miệng, giống như rất muốn nôn.


      Nguyễn Lâm Tịch thấy thế, biết ngay bé này say rượu.


      “ Y Y, Y Y, uống say rồi à?”


      “ gì? Uống rượu? , tôi có uống rượu đâu! Đầu óc tôi vô cùng tỉnh tảo! Lâm Tịch, xem đây là , đây là hai, tôi đều biết!”


      Ngũ Y Y vừa vừa giơ tay lên khoa tay múa chân cho Nguyễn Lâm Tịch xem.


      “Y Y, nếu chúng ta trở về !”


      ai, say rượu cũng hơi nhanh đó.


      Từ lúc vào đây đến giờ mới có năm phút thôi mà!


      Nguyễn Lâm Tịch lắc đầu.


      Nhưng đúng là thể trách Ngũ Y Y, đừng nhìn bộ dạng ra vẻ sợ trời sợ đất, ngày thường tự biến mình thành con nhím để bị người khác bắt nạt.


      ra chỉ là bé.


      Rượu này, từng uống vài lần.


      muốn muốn, bây giờ trở về, tôi nhất định chết! Lâm Tịch, chúng ta lại uống ly nữa! Người đó, người phục vụ rượu luôn xen vào việc của người khác đâu rồi? Này, lấy cho tôi thêm ly nữa, à đúng, là chai rượu!”


      Ngũ Y Y hét to với người phục vụ rượu, người lúc nãy xem như vừa đắc tội với .


      Bây giờ Ngũ Y Y rất vui, sao có thể trở về chứ.


      Chỗ lạ như vậy, đối với bé, lực hấp dẫn phải là ít đâu.


      Nguyễn Lâm Tịch muốn ngăn cản , chai rượu, bé này điên mất rồi!


      Nhưng từ lúc bị Ngũ Y Y hét to, động tác của người phục vụ kia cũng rất nhanh.

      Này, bên Ngũ Y Y cũng bắt đầu há miệng uống.


      “Y Y, uống như vậy nôn đó!”


      Nguyễn Lâm Tịch vỗ lưng của , biết phải làm sao, nhưng phát ngờ mình làm như vậy là vì xuất phát từ nội tâm.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 615: Ngoại truyện 8

      "Lâm Tịch, , .... .....có thể hoàn toàn biết chứ! Ợ.... ...."

      Ngũ Y Y lại ợ tiếng làm mùi rượu xông lên.

      Mùi rượu này suýt chút xông vào người Nguyễn Lâm Tịch.

      "Hì hì, tốt, Lâm Tịch à ngại quá! Lâm Tịch, tốt! Đồng ý theo tôi, theo tôi làm bạn với tôi!"

      Ngũ Y Y híp mắt, cười ngây ngô ôm lấy Nguyễn Lâm Tịch.

      Động tác thân mật kia suýt chút làm ta cả kinh.

      "Chúng ta là bạn mà Y Y, sao lại như vậy?"

      "Tôi rất thích ! là bạn tốt nhất của tôi, đương nhiên còn có tên tiểu tử họ Hàn kia!"

      Ngũ Y Y uống say, cả người đều có chút sức lực.

      Nghiêng đầu nằm quầy bar, miệng ngừng lẩm bẩm.

      "Ha ha, Lâm Tịch, biết ? Tôi là người bị mất trí đó!"

      Ngũ Y Y cười khổ tiếng, lại cầm lấy chai rượu uống ngụm.

      Đừng đây là lần đầu tiên Ngũ Y Y uống bình rượu, ngượi lại động tác vô cùng thành thục.

      Nguyễn Lâm Tịch thầm giật mình, mất trí?

      ta gì, chỉ lẳng lặng ngồi nhe.

      "Tôi mất trí, vì người đàn ông!"

      người đàn ông? Nguyễn Lâm Tịch thầm nghĩ, có lẽ người đàn ông đó là Hoắc Phi Đoạt.

      người đàn ông được rất nhiều người sùng bái.


      "Chỉ tiếc là tôi biết ta, chỉ biết tên ta gọi là Tiêu Lạc!"

      " cái gì? Tiêu Lạc!"

      Nguyễn Lâm Tịch cầm ly rượu trong tay, khi nghe Ngũ Y Y đến hai chữ Tiêu Lạc bàn tay vô thức nắm chặt hơn.

      Ngón tay mảnh khảnh đều hơi tái nhợt.

      Ngũ Y Y rủ mắt, .

      "Đúng vậy, biết ta sao?"

      ", sao tôi có thể biết ta chứ?"

      Nguyễn Lâm Tịch vén mái tóc ra sau tai, bộ dạng giả vờ để ý.

      "Ừ, đúng đó, sao phải biết ta!"

      Ngũ Y Y nghiêng đầu sang chỗ khác, cái cằm nằm lên tay, tay kia duỗi ngón trỏ ra chấm chút rượu viết lên bàn hai chữ "Tiêu Lạc".

      Nguyễn Lâm Tịch nhìn tên này, bỗng chốc thất thần.

      Cuối cùng ta có nên biết chuyện cũ của Tiêu Lạc và Ngũ Y Y ?

      Rốt cuộc bé này và Tiêu Lạc xảy ra chuyện gì, có thể làm cho ấy si tình bé này như vậy.

      "Lâm Tịch? nghĩ gì thế?"

      Ngũ Y Y chu môi nhìn Nguyễn Lâm Tịch ngây người.

      "Hả? có. Tôi nghĩ rượu này rất dễ uống!"

      Nguyễn Lâm Tịch giơ ly rượu về phía Ngũ Y Y.

      "Hai chúng ta vẫn chưa cụng ly đó!"

      Ngũ Y Y xong chớp chớp mắt.

      Tuy Ngũ Y Y uống say, nhưng cái đầu của vẫn rất tỉnh táo.

      Ngũ Y Y lập tức hiểu ý cầm chai rượu lên tiếng thủy tinh va chạm vào nhau.

      "Ha ha ha ha.... ......."

      Dường như Ngũ Y Y rất thích cảm giác này, ngây ngô cười ra tiếng, nốc cạn chai rượu.

      Bộ dạng kia rất giống nữ hiệp khách giang hồ.

      Nguyễn Lâm Tịch nhàng dùng môi thấm chút rượu, ra, ta hề cảm thấy rượu này dễ uống.

      ... ...... ...... ...... ...... ...

      Hoắc Phi Đoạt từ công ty trở lại biệt thự, bên trong trống rỗng, tuy rằng quan gia và người hầu đều ở đây, nhưng đối với , chỉ cần có Ngũ Y Y, chính là đầy đủ.

      "Y Y vẫn chưa về sao?"

      Hoắc Phi Đoạt cởi áo khoác người ra, ngồi xuống ghế sô pha hỏi.

      "Buổi chiều sau khi ngài , sau đó Ngũ tiểu thư ra ngoài."

      Hoắc Phi Đoạt kéo caravat cổ xuống, trước giờ thích trò chơi trẻ con này.

      " ấy có đâu ?"

      Quản gia lắc đầu: "Ngũ tiểu thư ra ngoài."

      Hoắc Phi Đoạt nhàng gật đầu, ý bảo quản gia còn chuyện gì nữa.
      Last edited by a moderator: 18/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :