1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 96
      Có Muốn Tôi Giúp Em Mặc Thử 5

      Editor Nguyen Nguyen

      Hoắc Phi Đoạt hơi hơi nhíu mày.

      O o, tại sao lại dính lên tới nữa.

      Cánh tay, hết sức nóng bức.

      Bởi vì nơi nào đó của , cọ , từng động tác cọ vô tình hay cố ý khiến cắn răng.

      Hoắc Phi Đoạt vụt tránh ra Ngũ Y Y, hô hấp hơi nóng, "Em ở chỗ này nhìn xem dạo trước, tôi toilet trở lại ngay."

      Nếu còn thoát thân điều chỉnh chút, phía dưới của phải chống lên cái lều cao lớn. Bộ dáng như vậy, mất hết mặt mũi.

      "A, được, chú, tôi ở chỗ này chờ chú nha. Chú, có phải chú size L ?”

      Ngũ Y Y hướng về phía bóng lưng của Hoắc Phi Đoạt mở miệng hô, mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn tuấn kia lảo đảo cái.

      A Trung ở bên cạnh nhìn, nhịn được lắc đầu, "Quả đại ca tự ngược."

      Đại ca thực vừa ý con nhóc này sao chứ?

      Ngũ Y Y lơ đễnh nhìn phụ nữ thử y phục, 3 cười hơ hớ vào.

      Ngũ Y Y xoay mặt, trước giật mình.

      Lại là. . . . . . Ngũ đại tiểu thư Ngũ Nhân Ái.

      ta cùng hai bạn học nữ khác.

      Cùng lúc đó, Ngũ Nhân Ái cũng nhìn thấy Ngũ Y Y, nụ cười gương mặt, trong nháy mắt, lập tức bị ta thay đổi thành vẻ mặt xem thường, , "Ơ, nhìn xem đây là ai nha, thế giới này đúng là , tại trung tâm thương mại sang trọng như vậy cũng có thể gặp phải người quen?"

      Hai bạn học nữ của ta cũng nhận ra Ngũ Y Y, biết chuyện giữa 2 người, nhìn kỹ Ngũ Y Y, hỏi, "Nhân Ái, ấy là bạn của cậu sao?"

      Ngũ Nhân Ái hất cằm lên, khinh thường , "Bạn? ta cũng xứng? Tôi phải từng với các cậu rồi sao? Ba tôi ở bên ngoài làm bậy có con riêng, chính là ta. tại ở cùng chỗ với chúng tôi, cả ngày mặt dày tự xưng mình là tứ tiểu thư nhà họ Ngũ. Nè, Ngũ Y Y, phải tôi chê cười ... cũng tới nơi sang trong như vậy? có tiền sao? Loại người nghèo như mẹ , còn lại bao nhiêu của cải để lại cho hả? có tiền, cũng đừng nên tới chỗ như thế này mất mặt xấu hổ. Ha ha ha."

      Hai người bạn học của ta cũng cùng lúc cười rộ lên.

      A Trung mới vừa nãy vẫn còn giận dỗi Ngũ Y Y, chê Ngũ Y Y phá của, hoang phí tiền của đại ca bọn họ, nhưng mà vừa thấy ngũ Y Y bị khinh bỉ, lập tức liền giận. Hừ, người phụ nữ của đại ca, chừng nào mới đến phiên người khác khi dễ?

      muốn tới, lại bị Hoắc Phi Đoạt kéo lại cánh tay, A Trung kinh ngạc nhìn Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt ra dấu cho im lặng, lôi kéo A Trung vào phía trong, giọng , "Đừng ra mặt, nên tạo áp lực cho Y Y "

      A Trung ngơ ngẩn.

      Lão đại. . . . . . Từ lúc nào trở nên biết săn sóc như vậy? Biết quan tâm tỉ mỉ như vậy rồi?

      Cả khuôn mặt nhắn của Ngũ Y Y trắng bệch.

      Xui xẻo chết được, tại sao chỉ đến cái trung tâm thương mại mua sắm cũng có thể gặp phải Ngũ Nhân Ái tiện nhân này.

      Ngũ Y Y siết chặt các ngón tay, cố gắng dùng giọng bình tĩnh, "Ngũ Nhân Ái, chuyện chú ý chút, làm nhục người khác, đồng nghĩa với làm nhục chính . Ba chị em bình thường chưa từng có được tình thương của cha đúng , nên mới khắp nơi kiếm chuyện nhằm vào tôi."

      "Cái gì! cái gì! mới có tình thương của cha! Tôi cho biết, ba vô cùng chúng tôi!"

      Ngũ Y Y cười lạnh , "Được rồi, cần giả vờ nữa, thương các người, vậy làm sao có tôi? có biết hay , sủa loạn cắn loạn giống như chó điên như vậy, chỉ có thể ghen tỵ tôi!"

      "Ha, tôi ghen tỵ ? mê sảng chứ?" Ngũ Nhân Ái giống như bị người đạp cái đuôi, gấp đến độ cả mặt đỏ bừng.
      Chương 97: Có Muốn Tôi Giúp Em Mặc Thử 6

      Editor: Nguyen Nguyen

      Ngũ Nhân Ái như bị người đạp cái đuôi, gấp đến độ cả mặt đỏ bừng “Nếu ba tôi thích các người, tại sao cho các người rất nhiều tiền? Tại sao xây cho mẹ cái mộ? Chỉ là trăm nghìn a, ông ấy lại chịu đưa ra? Tôi cho biết, mẹ tôi qua đời, toàn bộ tốn còn nhiều hơn hai trăm nghìn! vẫn chưa sao, tại sao tiền xài vặt ít như vậy, bởi vì ba tôi căn bản thương , ông cho tới bây giờ cũng mẹ , nên đừng lấy tình làm ngụy trang để chuyện nữa, ai cũng biết, mẹ theo ba tôi là vì tiền, mà chỗ khôn khéo nhất của ba tôi, đó chính là chơi đùa với mẹ , còn giữ được ví tiền của ông ấy, ông bao giờ chịu cho mẹ phân tiền! Kẻ ngu!”


      Ngũ Y Y bị chọc tức, giơ cao cánh tay, muốn đánh Ngũ Nhân Ái, nhưng khắc chế lại.


      Ngũ nhân ái cười lạnh: “Muốn đánh tôi? Nếu như ra tay , có thể , bị tôi trúng, tức điên lên, có đúng hay ? Nếu như ba tôi lòng mẹ , cho mẹ rất nhiều tiền, để cho bà ấy trải qua cuộc sống lo cơm áo, tới mua cái y phục nơi này cho tôi nhìn chút a, mua được sao? có tiền! Mẹ phân tiền cũng có để lại cho ! Đây chính là ba tôi đối với các người hai mẹ con chân thực tình cảm! hiểu chứ?”


      Ngũ Y Y cả người run rẩy. chữ cũng nên lời. Bởi vì lời của Ngũ Nhân Ái là những lời chân .


      Ngũ Phong quả cho mẹ của chút tiền nào, mẹ mới có thể mang bệnh nặng trong người, kịp thời chữa trị, cho nên mẹ mới chết khi còn rất trẻ.


      Ngũ Y Y nhói đau trong lòng. Ngũ Phong, Ngũ Nhân Ái như vậy có ? Ông chưa từng lòng mẹ tôi, phải ? Ông chỉ đùa giỡn với bà sao? Người phụ nữ đáng thương lại ngốc nghếch đó, rất lòng đem hết chân tình đối đãi ông...ông lại nhẫn tâm làm như vậy?


      Ngũ Y Y thấy thực khổ sở, cả người cũng run rẩy.


      Nhân viên phục vụ nhận được điện thoại, nhàng nghe, thỉnh thoảng gật đầu cung kính chuyện.


      Nhân viên phục vụ đem mấy bộ quần áo đem tới trước mặt rồi đưa vào trong tay Ngũ Y Y, mỉm cười : “Ngũ tiểu thư, đây là quần áo mới vừamua , tất cả đều đóng gói kỹ cho . Bởi vì vẫn thường xuyên ghé qua cửa hàng, năm doanh số mua hàng vẫn là trăm nghìn trở lên, cho nên thăng cấp trở thành khách Vip hạng kim cương của cửa hàng chúng tôi. Chào mừng về sau lại đến ủng hộ nhiều hơn.”

      Ngũ Y Y ngơ ngác nhận lấy túi quần áo, cả người vẫn trong trạng thái lăng lăng.


      Ngũ Nhân Ái hít hơi lãnh khí, kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn trong tay Ngũ Y Y túi quần áo lớn , lùi về phía sau mấy bước: “. . . . . . vẫn luôn mua y phục ở cửa hàng này? . . . . . . Mẹ để lại cho rất nhiều tài sản?”


      Hai mắt Ngũ Nhân Ái trợn muốn lồi ra. Nhãn hiệu quần áo này, đắt tiền muốn chết, vậy mà Ngũ Y Y năm mua hơn trăm nghìn! Ba, ba rốt cuộc len lén cho mẹ Ngũ Y Y bao nhiêu tiền? Năm đó mẹ vẫn kiểm soát tài chính của ba, sau lại chủ tịch của công ty cũng thân thích bên nhà ông ngoại, vẫn tiếp tục kiểm soát tài sản của ba, ba dùng phương pháp gì len lén đem khoản tiền lớn cho mẹ con Ngũ Y Y chứ!


      Ngũ Y Y cảm giác mệt chết , nhàn nhạt: “Tôi muốn cùng loại người như chuyện. Tránh ra.”


      Ngũ Y Y xách theo túi quần áo chậm rãi về phía trước , ra , nước mắt lăn dài xuống.


      Ngũ Nhân Ái còn ngơ ngác, đứng tại chỗ há miệng thở hổn hển, tự : “ đáng chết! Ba thế nhưng lén lấy rất nhiều tiền! quá đáng rồi!”

      Chương 98: Có muốn tôi giúp em mặc thử 7

      Editor: Chu tước.

      Cái này chẳng khác nào Ngũ Y Y thanh thức cho Ngũ Nhân Aí bạt tai.

      Hai bạn học cùng Ngũ Nhân Aí cũng nhịn được lén cười thầm, còn phải giả bộ an ủi Ngũ Nhân Aí, “Được rồi, Nhân Aí, chúng ta thôi, phải muốn mua sách sao? thôi”

      Ngũ Nhân Aí mặt phiền nào bị bạn học lôi .

      Ngũ YY giống như khúc gỗ ngơ ngác rời ,đến gần ghề dài gần đó chán chường ngồi xuống.

      Ngũ Phong Tập, chỉ là vui đùa với mẹ thôi sao?

      Cái đau đớn này, cơ hồ muốn che mất ý niệm của mình.

      Hoắc Phi Đoạt tới, nhìn thấy Ngũ Y Y ngồi, thương tiếc ôm lấy , nhàng hỏi, “Nha đầu, thế nào rồi?”

      Ngũ Y Y hoảng hốt nâng khuôn mặt nhắn lên, mắt vô hồn nhìn Hoắc Phi Đoạt, đột nhiên hé miệng, oa tiếng khóc lên,”Chú…………Ô ô ô ô ô….., tâm của tôi đau quá…..Chú……..Tạisao tôi lại có cha như thế này…..tại sao a….ô ô ô ô”

      Ngũ Y Y chưa từng có bộ dạng như vậy , ở trước mặt người ngoài yếu đuối như vậy.

      đều là mọi thời điểm, luôn mình gặm bi thương.

      Hôm nay, biết vì sao lại như vậy, gặp Hoắc Phi Đoạt, muốn ngụy trang mình kiên cường, trực tiếp nhào vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt, khóc phen.

      Tâm của Hoắc Phi Đoạt, liền bị hòa tan, nhàng vuốt bả vai Ngũ Y Y, sâu kín ,”So với tôi, em hạnh phúc hơn nhiều, Tôi, ngay cả mẹlà ai, cũng biết”

      Hoắc Phi Đoạt cười khổ tiếng, tiếp, “Có lúc tôi cũng suy nghĩ, có phải hay tôi vì được thích, mới rất liền bị vứt bỏ, mẹ chút xíu cũng hề tôi.Tôi đến cái thế giới này, ra là vạn người đều căm ghét’

      “Dù vậy, nhưng tôi vẫn sống, so với người bình thương mạnh hơn rất nhiều. Tôi còn nghĩ nếu có ngày nhìn thấy mẹ đẻ, tôi nhất định hướng bà chứng minh, tôi phải là gánh nặng, tôi là cường giả cường thế”

      “Mà bây giờ, tôi ngay cả ý niệm này cũng muốn từ bỏ rồi. Bà có hay cha tôi như thế nào, tôi cũng là sinh mạng, dù sao tới cái thế giới này, nhiệm vụ của tôi, chính là phải sống tốt. Cũng như em, đạo lí đều giống nhau”

      Két.

      Ngũ Y Y ngừng khóc, ngẩng mặt nhìn Hoắc Phi Đoạt.

      Ngũ Y Y nghẹn khóc, bắt đầu an ủi Hoắc Phi Đoạt, “Chú, người mẹ nào cũng thương con mình, chú yên tâm, mẹ chú nhất định rất thương chú”

      Chú Hoắc đáng thương a, có mẹ. Dẫu gì, có cũng cùng mẹ sống với nhau 17 năm, hưởng thụ tình thương củ mẹ 17 năm a.

      Chú Hoắc khóc, khóc cái gì.

      Ngũ Y Y nghĩ tới đây, dùng sức hít hít mũi , dùng sức ôm sát Hoắc Phi Đoạt, an ủi cũng là an ủi mình, “Chú, khóc cũng có tác dụng gì đúng ? Người nhà chúng ta. Chúng ta chính là phải kiên cương hơn. Đối vu\ới kẻ cần chúng ta, cần phải quản khỉ gió bọn họ có sống tốt haqy , đúng ?”

      Hoắc Phi Đoạt khẽ mỉm cười, dùng sức vuốt tóc Y Y, trêu ghẹo, “Ơ, bạn học Ngũ Y Y của chúng ta những có thể làmquản gia rồi, còn thích hợp làm bác sĩ tâm lý nữa nha’

      “Hắc hắc” Ngũ Y Y mặt mày còn mang theo nước mắt liền cười lên.

      Sau đó cong môi oàn trách, “Chú! Làm sao đem tóc tôi làm loạn như vậy hả? Cái thói xấu này nhất định phải đổi a? Phải đổi a?”




      Chương 99: Có muốn tôi giúp em mặc thử 8.

      Eidtor: Chu tước.

      Hoắc Phi Đoạt chỉ tay về phía mấy cái túi, “Oa, nha đầu em khỏe nha, tôi mới toalet lát, em mu nhiều đồ như vậy, rất nhiều tiền đó biết ?”

      chính lá cố tình giả giống giọng của Ngũ Y Y lúc trước.

      Quả nhiên chọc cười Ngũ Y Y, “Chú, là mua mấy bộ đồ này cho tôi , phải ?”

      Hoắc Phi Đoạt bĩu môi, “Tên nào ngốc như vậy, mua nhiều y phục đắt như vậy cho nữ nhân”

      Ngũ YY chọc chọc ngực Hoắc Phi Đoạt, “Ha ha ha, chú, chú biết vừa rồi Ngũ gia kia thấy những y phục này thiếu chúc nữa là ngã quỵ rồi, nét mặt vô cùng khó coi, ha ha ha, bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy rất hả giận, cảm ơn chú”

      Hoắc Phi Đoạt cau mày, “Về sau nếu còn gọi tôi là chú, tất cả tiền mua đồ hôm này trừ vào tiền lương”

      Á

      Ngũ Y Y ngẩn ngơ, ô ô, hắc bang thủ lĩnh cũng dễ chuyện a, thay đổi liền thay đổi a. vừa rồi còn ngây ngốc đem Hoắc Phi Đoạt thành tỷ tỷ tri kỉ a.Ngũ Y Y mày ngu a.

      Nghe thấy chưa, người ta động chút là muốn trừ tiền.

      Vị chủ nhân này, hầu hạ còn khó hơn lên trời a.

      “Hắc hắc, chú, Hoắc lão đại”

      Ngũ Y Y cũng dám gọi là chú nữa.

      thể cùng Hoắc thủ lĩnh làm thân a.

      “Cái gì? Em gọi tôi là gì?”

      Hoắc lão đại? Đây là xưng hô mà kêu sao?

      Ngũ Y Y run rẩy đổi lời , “ Lão đại?”

      Hoắc Phi Đoạt trán mảnh mây đen.

      Ô ô, trả lời thế nào mới đúng đây?

      Rốt cuộc nên gọi là gì a?

      “Chú, phải muốn tôi gọi là Hắc bang thủ lĩnh chứ?”

      Hoắc Phi Đoạt muốn gõ đầu nha đầu này, bất đắc dĩ thở dài, “Hoắc Phi Đoạt”

      “Gì?” Ngũ Y Y miệng há to có thể nhét cả quả trứng vào.

      “Hoắc Phi Đoạt, tôi lần sau em gọi tôi là Hoắc Phi Đoạt”

      Ngũ Y Y run rẩy , “Tôi nào dám”

      cũng phải Tôn Ngộ , có vô số sái mạng , có thể cho thoải mái chém a.

      Người ta gọi là Hoắc lão đại, thế nào có thể gọi tục danh của a

      Đây chính là Hắc bang lão đại a!

      “Đúng rồi! Chú, tôi nghĩ sau này gọi là Hoắc tổng ?”

      Ngũ Y Y đắc ý , Hoắc Phi Đoạt mặt liền đen thêm , “ Tiền của mấy bộy phục này, tất cả tính vào tiền nợ”

      A Trung đúng bên cạnh gật đầu, “Vâng, lão đại”

      “A? cần a a a a a!” Ngũ Y Y vội vàng lắc tay Hoắc Phi Đoạt, hấp tấp , “Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt. Dù có chết, tôi cũng gọi chú là Hoắc Phi Đoạt”

      Hoắc Phi Đoạt lúc này mới lộ ra nụ cười, ngắt mũi của Ngũ Y Y, “Lúc này mới ngoan, về sau phải gọi dịu dàng chút”

      Ngũ Y Y vểnh cao miệng.

      Chủ tử khó phục vụ, chỉ phải gọi là Hoắc Phi Đoạt, còn phải gọi dịu dàng nữa? Như thế nào là gọi dịu dàng?

      Học giọng thiếu nữ Đài Loan, lạc lạc lạc theo , gọi Phi Đoat?

      Nôn! Suy nghĩ thêm liền thấy mắc ói a!

      Hoắc Phi Đoạt , Ngũ Y Y cũng theo”Chú, phải Hoắc Phi Đoạt, cái đó tiền trả quần áo cần tính vào tiếng nợ của tôi được ?”

      Hoắc Phi Đoạt rất tự nhiên nắm tay bé của Ngũ Y Y , hướng A Trung , “ cần tính thêm vào tiền nợ”

      “Vâng, lão đại”

      A Trung tức xam mặt lại.

      Lão đại a, ta trước đây giang hồ đường đường là A Trung ca ca, như thề nào lại trở thành cu li đây?


      Chương 100: Chú Hoắc nổi giận 1.

      Editor: Chu tước.

      “Chú…..Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt” Ngũ Y Y có thói quen gọi trực tiếp tên tuổi của Hoắc Phi Đoạt, bây giờ gọi có chútkhông quên, “Hoắc Phi Đoạt, chúng ta đâu đây? Yphục mua xong rồi, nên xuống dưới thôi”

      Hoắc Phi Đoạt tiêu sái sải bước , Ngũ YY vất vả đuổi theo sau.

      Thiệt là, dáng dấp cao lớn như vậy thôi , tại sao lại còn có đôi chân dài như vậy?

      phải đem bán , nhiều như vậy”

      A Trung kìm hãm được mở miệng chen vào, “ nhiều lời”

      Ngũ YY tức giận, ngược lại Hoắc Phi Đoạt hung hăng trợn mắt nhìn A Trung cái, khiến a Trung sợ hãi cúi đầu.

      Lão đại đúng là, chỉ cho mình phóng hỏa, cho người khác đèn.

      A, lão đại có thể Ngũ Y Y nhiều, người khác thể a.

      Hừ, có cần phải lấy lòng như vậy !

      Căm tức nha.

      “Chưa chắc a! Lỡ maycác người đem tôi bán sao đây?”

      ở bên cạnh Hoắc Phi Đoạt bính bính khiêu khiêu, hiếu động giống cón sóc .

      Hoắc Phi Đoạt châm biếm, “Em? Em cảm thấy tôi bán em lấy lại được số tiền kia hay sao?”

      Hoắc Phi Đoạt ưu nhã lấy tay nâng cằm Ngũ Y Y lên, Ngũ Y Y híp mắt nhìn,cười hết sức quyến rũ.

      Hoắc Phi Đoạt giật giật khóe miệng, lắc đầu, “Chậc chậc, ngũ quan bình thường, da cũng rất thô, cười lên nhìn đáng chút nào”

      “Cái gì đó, chú tôi đó hả?” Ngũ Y Y nhíu mặt lại xem thường lời Hoắc Phi Đoạt.

      Hoắc Phi Đoạtcơ hồ muốn cười lên, “Cũng nha, chỉ là loại tư chất này, , đem em đến Thái Lan bán , cũng đủ tiền để tôi mua vé máy bay bay trở lại, lỗ vốn rồi”

      “A a a , tôi mới có kém như vậy,” Ngũ Y Y cười vỗ vỗ Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt cũng né tránh, mắc cho móng vuốt của gãi ngứa người mình.

      Ngũ YY trợn mắt, muốn cho Hoắc Phi Đoạt nhìn mình, tức giận , “Chú xem, đôi mắt tôi có bao nhiêu to tròn, vị tiên sinh này thỉnh chú ý a, tôi chính là mắt đẹp thiên tiên a!Da tôi thô sao? Da tôi chính là đuộc xem mềm mại có muốn dưỡng cũng được a! Dám tôi như vậy, chú chê bai tôi hơn chú sao?”

      Hoắc Phi Đoạt gật đầu cái,”Được rồi, tôi thừa nhân, ngũ quan dáng dấp của em coi như thích hợp, nhưng mà mắt mũi hợp lại chỗ, nhìn lại thấy ổn”

      Ngũ Y Y giận.

      A Trung nhịn khôngđược, nghiêng đầu sang bên cười ha ha.

      Ngũ Y Y nhảy a nhảy, muốn cùng Hoắc Phi Đoạt lý lẽ, , về đạo lý, có kém như vậy a.

      Mà Hoắc Phi Đoạt, gương mặt vốn lãnh khốc , khóe môi mỏng kéo lên, lặng lẽ nở nụ cười.

      A Trung lén liếc Hoắc Phi Đoạt cái. ra, tâm tình lão đại lúc này tốt hơn trước kia rất nhiều.

      Trong chốc lát Ngũ Y Y cùng A Trung nhìn muốn hôn mê.

      Ngũ Y Y gào thét, “Hoắc Phi Đoạt………..Như thế nào muốn mua giàysao?”

      nữ nhân mà thôi, hai ngày cuồi tuần đến dọn vệ sinh cho nhà , có cần phải tốn nhiều tiền như vậy ?

      Vừa mua giày, vừa mua quần áo.

      A Trung thở dài, “Lão đại, mua 5 đôi giày rồi, có tiếp tục ?”

      Trong đống giày ở cửa hàng, mắt đẹp lướt vòng, dùng lại đôi giày xa phía trước, “Đôi kia, lấy số giày cho ấy”

      Nữ phục vụ lần đầu tiên thấy lão bản, cơ hồ muốn cúng bái, hai mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, hoa si đáp lời Hoắc Phi Đoạt

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 101: Chú tức giận 2.

      Editor: Lee Andy

      Ông chủ trẻ tuổi.

      Ông chủ đẹp trai.

      Đôi mắt của ông chủ mê người.

      Đợi đến khi Hoắc Phi Đạt chọn xong sáu đôi giày xoay người nhìn lên, lại phát bên kia chiếc ghế dài có thêm người ngồi, đều nâng quai hàm lộ vẻ suy sụp.

      Ngũ YY lười biếng mí mắt cũng nhấc lên được.

      A Trung nâng quai hàm nhìn trời thở dài.

      Hoắc Phi Đoạt nhịn được cười tiếng, tới, kéo vành tai của Ngũ Y Y," bé, mua đồ cho em mà em lại bày bộ dáng uất ức. Tôi còn chưa ngại mệt mỏi đâu!"

      Ngũ Y Y cong môi, "Chúng ta mua mấy đôi giày này có được hay ?"

      " được" Hoắc Phi đoạt quả quyết cự tuyệt.

      "Này, vậy mua rồi tôi mang có được hay ?"

      "Càng được?"

      "AAAA, vậy đống giày này tôi đến khi nào mới hư?"

      "Em mang giày về nhà, ngày đôi, thay phiên mang" Hoắc Phi Đoạt vô sỉ .

      Ngũ Y Y cắn răng, " ngày đôi? Chú rằng tôi quảng cáo giày hay sao? Này, tuần tổng cộng bảy ngày, chú dứt khoát gom đủ bảy đôi giầy , vậy ngày đôi rồi, hừ!"

      ngờ Hoắc Phi Đoạt lại tuấn búng tay "Đúng, vậy bảy đôi."

      Lại tiếp tục chọn đôi giày thứ bảy, Ngũ Y Y nhăn mặt than thở.

      A Trung cũng than thở theo.

      Mấy người từ siêu thị bước ra, phía sau là đoàn người theo tặng đồ.

      Ngũ Y Y thở dài, bộ dáng mệt rã rời," Nhà giàu mới nổi cũng tiêu tiền như vậy chứ? Giống như buôn bán sỉ vậy."

      Hoắc Phi Đoạt đính chính với Ngũ Y Y, " bé, tôi phải là nhà giàu mới nổi, tôi giàu từ lâu rồi."

      Ngũ Y Y xoa mồ hôi lạnh, theo lên xe hơi.

      Ngũ Y Y nhìn điện thoại di động chút, thở dài , "Trời ạ , vậy mà hơn 8h rồi, chờ tôi đến nhà chú, làm quen hoàn cảnh, tôi nên về nhà rồi, thể về quá muộn."

      Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày, nhàn nhạt, lại vô cùng cứng rắn , "Hôm nay em cần trở về. Ở chỗ của tôi là được!"

      "À...À? Cái gì? Ngũ Y Y trợn tròn mắt, "Ở chỗ của chú? Sao có thể? Khẳng định là được đâu!"

      Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, gò má hết sức tuấn, "Thế nào? Chẳng lẽ em còn định làm việc ở nhà tôi trong hai ngày, buổi tối còn định trở về?"

      "Dĩ nhiên, chú cho rằng là gì." Ngũ Y Y nâng mặt nhìn Hoắc Phi Đoạt.

      Ấy da da, ông chú Hoắc này có lông mi dài, lúc nhìn người , ánh mắt giống như có dòng điện chạy qua, ừ, rất giống ánh mắt của Lưu Xuyên Phong nha.

      Này, Ngũ Y Y, mày thất thần rồi. đáng xấu hổ!

      Hoắc Phi Đoạt vui, "Vậy em hãy gọi điện cho cha em, cho ống ấy biết, sau này mỗi tuần em đều ở bên ngoài."

      "À? với cha tôi? Chú đùa gì thế, cha tôi mới đồng ý! Tôi là sinh viên năm nhất mà có thể đêm về nhà ngủ, còn bị ông ấy mắng chết à? được được, khẳng định là được."

      "Em hãy với ông ta, ở công ty làm việc ngoài giờ, buổi tối thể trở về nhà."

      "Vậy cũng ko được! Con đường này thông, buổi tối tôi phải về nhà, ko thể ở chỗ của chú được, vậy quá đáng rồi."

      Hoắc Phi Đoạt trầm mặc hồi lâu, trực tiếp móc ra điện thoại di động, tìm được cái số, đẩy cửa ra ngoài.

      "Tiêu Lạc, là tôi, Phi Đoạt."

      Giọng của Hoắc Phi Đoạt nhàn nhạt liếc Ngũ Y Y.

      A a a, chuyện với ai?

      Tiêu Lạc?

      Ông chú Hoắc này rốt cuộc muốn làm gì?

      Ai nha nha, muốn điên rồi.
      Chương 102: Chú tức giận 3.

      Editor: Lee Andy.

      Ngũ YY quỳ gối ghế ngồi, cố gắng cho cao bằng Hoắc Phi Đoạt, hai tay giống hư phát điên,dùng sức lắc lư trước mặt Hoắc Phi Đoạt , khoa tay múa chân, miệng tạo khẩu hình: được, đừng nữa!

      Hoắc Phi Đoạt thản nhiên nhìn Ngũ YY khoa tay múa chân lung tung, vẫn đều đều , "Tiêu Lạc, có chuyện này muốn cậu giúp."

      Khuôn mặt Ngũ YY bị dọa trắng, nhào lên phía trước, muốn cướp diện thoại tay Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt liền lùi xuống phía sau, Ngũ Y Y qua, người dựa sát người Hoắc Phi Đoạt, tay dùng sức với lên.

      Hoắc Phi Đoạt né tránh, lại lợi dụng võ của cho Ngũ Y Y giành được điện thoại, giọng hề loạn, "Là như thế này, Ngũ Y Y muốn làm việc ngoài giờ ở chỗ của tôi...Đúng, chính là Ngũ Y Y, ấy cần ở tại bên này, thể về nhà, cậu hãy với vợ của cậu, tôi nghĩ cậu chuyện này, vợ của cậu nhất định đồng ý. Được, cứ như vậy."

      Hoắc Phi Đoạt ngắt điện thoại, cả người Ngũ Y Y đều như tan ra, suy sụp ngã vào bên kia.

      " xong rồi, Tiêu Lạc đồng ý rồi, chuyện này do cậu ta cho cha em nghe, em cứ yên tâm thoải mái ở nhà tôi ."

      Hoắc Phi Đoạt quan sát nét mặt của Ngũ Y Y.

      Vài giây đồng hồ sau, Ngũ Y Y đứng lên, gào thét điên cuồng, "Ai cho chú nhiều chuyện? Hả? Ai cho chú xen vào việc của người khác? Vì sao chú thế nào chính là thế ấy? Vì sao muốn cho Tiêu Lạc biết chuyện này? Vì sao cho tôi về nhà? Vì sao chú cố tình muốn cho Tiêu Lạc biết!"

      Hoắc Phi Đoạt híp mắt, con ngươi trở nên nguy hiểm, hạ giọng , "Thế nào? Cho Tiêu Lạc biết chuyện này rất quan trọng đối với em sao?"

      "Đương nhiên quan trọng! Đó là Tiêu Lạc! Vì sao cố tình lại là Tiêu Lạc!" Ngũ Y Y muốn khóc, cổ họng hầm hừ, " là, nếu để Tiêu Lạc biết, biết ấy nghĩ tôi thế nào, ấy nghĩ tôi là con người tùy tiện làm sao bây giờ."

      Ngũ Y Y trút giận, lại chú ý tới, sắc mặt Hoắc Phi Đoạt khó coi.

      " phải là quét nhà vệ sinh cho chú sao? Có cần làm cho ai cũng biết ? Tôi nên ở trong nhà chú làm gì! Rất có ý nghĩa! Đầu óc chú rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Phiền muốn chết!"

      Sắc mặt Hoắc Phi Đoạt xanh mét, môi mỏng mím chặt, đột nhiên khẽ quát tiếng, "Dừng xe!"

      Két!

      Tái xế biết tại sao, nhưng vẫn lập tức phanh xe lại.

      Mấy chiếc xe hộ vệ phía sau đều vang lên tiếng phanh xe rối rít.

      Ngũ Y Y mới giật mình dừng oán trách, sợ hãi nhìn mặt Hoắc Phi Đoạt.

      Hoắc Phi Đoạt cũng nhìn Ngũ Y Y, mặt lạnh lùng, mở cửa xuống xe.

      "Chú à!"

      Ngũ Y Y mới biết sợ.

      đúng sao? sai chỗ nào sao?

      Vừa rồi oán trách quá mức đúng ?

      Người bình thường còn tức giận, gì đến thủ lĩnh Hắc bang hai!

      Trời ạ, nếu ông chú Hoắc tức giận , coi như con kiến mà xử lí làm sao bây giờ?

      Ô ô ô, Ngũ Y Y, mày ngu ngốc quá, mày đắc tội ai được, lại muốn đắc tội thủ lĩnh Hắc bang?

      A Trung sốt ruột gọi, "Lão đại!"

      Hoắc Phi Đoạt quay lưng về phía Ngũ Y Y, hít hơi sâu, , "A Trung, cậu đưa ấy quay về nhà của ấy ."

      A Trung đau xót, "Lão đại..."

      Lão đại bớt giận !

      Ngũ Y Y vội vàng cầu xin, "Chú à, chú đừng nóng giận, a, phải chú, là Phi Đoạt, Phi Đoạt, đừng tức giận, tôi rút lại lời vừa rồi."

      Hoắc Phi Đoạt quay đầu lại, cũng thêm điều gì, trực tiếp đóng cửa xe lại, về chiếc xe phía sau.

      Ngũ Y Y tội nghiệp nhìn về phía sau, cắn ngón tay, lầm bầm lầu bầu,"Chú tức giận rồi? Mình muốn chọc chú giận mà."
      Chương 103: Chú tức giận 4.

      Editor: Lee Andy.

      A Trung tức giận , " còn dám trêu trọc ấy tức giận? Vậy cái gì! Vẫn là tiếng người sao? Nào có ai oán trách lão đại của chúng tôi như ? Còn có ai dám biết lớn lão đại của chúng tôi đâu! ăn gan báo à! Lão đại của chúng tôi đối với tốt, mua quần áo cho , còn mua giày, lão đại của chúng tôi chưa từng đối tốt với ai như vậy, chỉ có ! nhẫn tâm như vậy sao? Người khác đối với như vậy, có cảm giác gì sao?"

      Ngũ Y Y quyệt miệng muốn khóc," Chú A Trung, ô ô ô, chú đừng nữa, chú càng tôi càng sợ."

      rất sợ hãi thủ lĩnh Hắc bang- Hoắc Phi Đoạt, trong cơn tức giận, ném cho cá sông Trường giang.

      Ô tô khởi động, vòng vo hồi, hướng đến nhà của Ngũ Y Y .

      A Trung tức giận đến vung nắm tay, " thế giới này sao lại có loại phụ nữ như chứ? Chúng tôi thực xui xẻo muốn chết! Tại sao lại gặp phải chứ! Tức chết tôi! Tức chết lão tử rồi!"

      Ngũ Y Y núp ở phía sau, bĩu môi, run rẩy yếu ớt hỏi," Chú A Trung, Hoắc lão đại có tức giận , có thể răng rắc xử lí tôi ?"

      "Có thể! Thực có thể! Vô cùng có thể!" A Trung bị tức giận, về phía ngược lại.

      Cái miệng nhắn của Ngũ Y Y quắt lại, cuối cùng, oa tiếng, khóc thét lên.

      muốn chết mà, muốn chết đâu.

      Bị A Trung làm cho sợ hãi.

      Mẹ ơi, mẹ của con ơi, chọc chú tức giận, lỗi này lớn.

      Ở cạnh ông chú này nguy hiểm đến tính mạng đấy.

      "Này này này, khóc gì chứ, dọa thôi mà, phải đâu, rất an toàn được chưa? sỗng lâu khỏe mạnh hơn tôi, xin tiểu tổ tông, xin đừng khóc, mà khóc nữa là tôi khóc đấy!"

      Hoắc Phi Đoạt ngồi chiếc xe phía sau, khuôn mặt xanh mét vì tức giận.

      Ngũ Y Y lại quan tâm tới Tiêu Lạc!

      Có phải ta thích Tiêu Lạc ?

      Tiêu Lạc sao?

      Ý nghĩ này làm cho Hoắc Phi Đoạt suýt nữa muốn giết người.

      Hai nắm tay, rất nhanh siết chặt.

      Hoắc Phi Đoạt định xem Ngũ Y Y ngồi chiếc xe kia. Chiếc xe quẹo qua về hướng khác.

      Hoắc Phi Đoạt cười khổ tiếng.

      Vừa rồi còn ảo tưởng, bé kia nhảy xuống xe, ôm cánh tay của , quay về, vừa mới đùa, muốn ngủ ở chỗ của .

      Xem ra, đây đều là ý nghĩ của mình .

      Chính mình buồn cười!

      "Lão đại, đâu?"

      Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại, dặt quả đám trán, phiền muộn , "Tùy tiện!"

      Ách...Tài xế mắt choáng váng.

      Tùy tiện là nơi nào?

      Được rồi, vậy tùy tiện lái , cùng lắm phí chút tiền xăng, lái đường cả đêm.

      Điện thoại trong tay Hoắc Phi Đoạt vang lên, chẳng lẽ bé kia gọi tới?

      Trong lòng Hoắc Phi Đoạt dấy lên hi vọng, nhanh chóng nhận điện thoại.

      "A lô?"

      "Trời ơi, lão đại, ở đâu hả? Buổi tối có hạng mục gì sao? Tôi ở bên này nhàm chán đến cả trứng cũng đau rồi.” thanh của cà lơ phất phơ của Cố Tại Viễn truyền tới.

      Hoắc Phi Đoạt lại thất vọng, mày lập tức nhăn lại, thuận miệng ," Vậy đến biệt thự Vọng Hải ."

      "Hả? sao? Hắc hắc hắc, lão đại, cho tôi biệt thự của sao? Rất thích thú! Lão đại, cuối cùng cũng cho tôi ?"

      Hoắc Phi Đoạt phiền chán ngắn gọn, "Dong dài cái gì! Muốn đến nhanh !"

      "Được, ngay lập tức! Đúng rồi, lão đại, tôi mang qua đó vài nhóc mới nhé! Rất tốt rất tốt.”

      thanh của Cố Tại Viễn biến mất trong tiếng cười nham hiểm.

      Hoắc Phi Đoạt thở dài, gợi nổi chút hứng thú, "Vậy tới biệt thự Vọng Hải ."

      "Dạ, lão đại."

      Chương 104: Chú tức giận 5

      Editor: Lee Andy

      Biệt thự Vọng Hải, đúng như tên, là ngôi nhà nhìn ra biển.

      Vốn là nơi ở đắt tiền nhất, cũng là chỗ có phong thủy tốt nhất.

      Ngôi biệt thự kia, Hoắc Phi Đoạt mới mua năm trước, sửa sang lại qua quýt, cũng có nhiều kỉ niệm.

      Hoắc Phi Đoạt đặc biệt thích sạch , căn bản là cho người ngoài vào ngôi biệt thự đó của .

      Cố Tại Viễn đáng thương từng Nlần lăn vòng vòng cầu xin Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt cũng phát thiện tâm cho Cố Tại Viễn đến đó.

      Đối với biệt thự kia, Cố Tại Viễn thèm đến chảy nước miếng.

      Hôm nay, nghĩ tới, oa ha ha, lão đại đột nhiên nổi lòng từ bi, để cho đến.

      Cố Tại Viễn vui vẻ gọi các em, mua gà mua cá, thu thập đủ hai xe đồ ăn ngon, sau đó nhét đầy phụ nữ hai chiếc xe hơi, đường ca hát hướng đến biệt thự Vọng Hải.

      Thực vô cùng khí thế!

      Thực tầm thường!

      Nhìn địa thế chút, nơi này đa số là cây cối bao phủ, đoán chừng cũng là số số hai châu Á.

      "Lão đại chính là biết hưởng thụ, nơi ở của tổng thống cũng được tốt như của ." Cố Tại Viễn lái xe, quyệt miệng thở dài.

      Nữ MC đài truyền hình Ngải Mễ đem cánh tay khêu gợi khoác lên bả vai Cố Tại Viễn, nũng nịu , "Cố thiếu, người ta khó khăn lắm mới theo ra ngoài lần, phải cho người ta chút lợi ích chứ, thế nào, tối nay cũng muốn người ta dính với Hoắc tổng sao?"

      Cố Tại Viễn dựng thẳng chân mày, "Chính xác chính xác! Tối nay, chúng ta đều chuốc rượu lão đại nhiều hơn, để cho uống say, sau đó em có thể. . . . .. ha ha ha ha. . . .. . . "

      Ngải Mễ dường như thấy được mình leo lên người Hoắc Phi Đoạt, xé rách quần áo của mỹ nam, cũng cười như điên.

      Hai chiếc xe của Cố Tại Viễn dừng lại ở trước cổng, đám người rầm rập xuống xe, Cố Tại Viễn cao giọng , "Bây giờ, tới đây lấy thực phẩm bên trong xe xuống! Tối nay, chúng ta tới cho biệt thự này cái lễ!"

      Quản gia mang theo đám người giúp việc, tiến lên đem vô số đồ vật tháo xuống.

      Cố Tại Viễn dẫn đầu, theo sau là năm nàng, đung đưa vào biệt thự Vọng Hải.

      Trong phòng khách cũng sáng ngời như trong tưởng tượng.

      Ánh đèn vàng nhạt bao phủ căn phòng cao quý, ánh sáng trong phòng khách để cho Cố Tại Viễn có phần sửng sốt.

      Người ở đâu?

      Lão đại lại có trong phòng khách?

      "Lão đại đâu?" Cố Tại Viễn hỏi quản gia.

      Quản gia chỉ chỉ vào trong cài phòng lầu , , "Hoắc tiên sinh ở bên trong gian phòng kia, ngài tới đó tìm xem."

      "Được." Cố Tại Viễn vỗ tay ra tiếng, cười cùng năm , "Các , trước tiên các em cứ tìm nơi nghỉ ngơi chút, ha ha, nếu như bây giờ nghỉ ngơi chút, đoán chừng tối nay các em cũng được nghỉ ngơi, a ha ha ha."

      Năm nàng bên cười trộm, bên lại tỏ vẻ thẹn thùng, "Cố thiếu, là xấu quá ."

      Cố Tại Viễn thưởng thức trang trí của biệt thự Vọng Hải, vào bên trong.

      "Lão đại? Lão đại, tôi tới rồi! còn ở đây làm gì, lão đại?"

      Cố tại Viễn hắng giọng, nhàng tới nơi quản gia , đầy cánh cửa ra.

      "Lão đại. . . . . .. "

      Vừa mới vào, nụ cười mặt Cố Tai Viễn hoàn toàn cứng lại, sửng sốt hai giây, Cố Tại Viễn phản ứng nhanh nhẹn xoay người bỏ chạy.

      Đáng tiếc còn có chạy được bước, cổ áo liền bị người phía sau túm lại, tiếp theo, cả người bị ném vào trong phòng giống như chim bay.

      Ba!

      Cố Tại Viễn rất mất thể diện nằm thảm.

      Hoàn hảo, hoàn hảo dưới đất là nệm dày, rơi xuống cũng đến nỗi gặp Thượng đế.
      Chương 105: Chú tức giận 6

      Editor: Nguyen Nguyen

      tồi, tồi, dưới đất có lót đệm dày, nếu rơi xuống gặp thượng đế rồi.

      “Đại ca….” Cố Tại Viễn khó chịu trầm ngâm.

      Chỉ thấy đúng lúc này trong gian phòng luyện công to, thân thể cường tráng của Hoắc Phi Đoạt đứng thẳng, người mặc quần áo luyện võ công trắng như tuyết.

      Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt phiền chán, hung dữ “Theo tôi luyện tập chút”.

      “Hả? phải chứ? Đại ca, tôi phải là dân luyện tập chuyên nghiệp sao tôi có thể theo ngài luyện hả?”Cố Tại Viễn kéo dài khuôn mặt, giọng nghẹn ngào .

      Mặc kệ cái gọi là tôn nghiêm của người đàn ông, dứt khoát đứng lên, cứ như vậy ngã chõng vó nệm. cũng ngốc, giờ phút này kiên quyết đứng lên, đứng lên bị đại ca xem như bao cát ném . thà quỳ rạp mặt đất làm chó rụng lông.

      Hoắc Phi Đoạt cau mày “ Là cậu đòi tới, tôi cho cậu tới, chính cậu chủ động xin đến nơi này giết giặc, nếu đến đây rồi, thể đên, đứng lên, theo tôi luyện chút”.

      Cố Tại Viễn có khí phách, vẻ mặt ngang ngược “! Tôi đứng lên! Đứng lên chính là chết. đứng lên”

      “Vậy à? Như vậy tôi phải động tay mời cậu đứng lên.” Hoắc Phi Đoạt võ công cao cường, lại có biện pháp gì sao?

      vài bước qua, nâng chân lên, mạnh đạp xuống Cố Tại Viễn.

      “A, a, a, đại ca, đạp lên à?” Cố Tại Viễn lăn lộn tại chỗ, lăn qua bên, tránh thoát được chiêu này.

      dám tin nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, run giọng “Đại ca, rốt cuộc hôm nay người nào chọc giận ngài? Oan có đầu, nợ có chủ, ngài thể lấy tôi ra trút giận nha, có đúng hay ?”

      Hoắc Phi Đoạt cắn môi. Chẳng lẽ trói Ngũ Y Y lại, làm khó Ngũ Y Y để trút giận?

      Ngũ Y Y đồng ý, còn chịu đấy.

      “Cố đại thiếu gia, cậu cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sao lại vô dụng như thế?”Hoắc Phi Đoạt châm chọc.

      Cố Tại Viễn phồng má “Tôi so với , tôi chính là con gấu. mình có thể đánh mấy chục người, mình tôi đánh với , tôi phải là tự tìm cái chết à?”

      Hoắc Phi Đoạt hừ tiếng, hai lời, trực tiếp đánh tới Cố Tại Viễn.

      Bên ngoài, các mỹ nữ nghe được trong phòng truyền đến tiếng gào khóc kêu rên thảm thiết, đều bị dọa nhìn lẫn nhau.

      “Bên trong xảy ra chuyện gì?”

      biết nha.”

      “Tôi làm sao nghe như là thanh của Cố thiếu?”

      thể nào? Lúc Cố thiếu vào, cười đến trăm hoa đua nở.”

      Mấy người phụ nữ lắc đầu, tiếp tục ăn trái cây bàn.

      Trong chóc lát, cửa phòng được mở ra, năm mỹ nữ cùng quay đầu lại nhìn.

      Chỉ thấy Cố Tại Viễn toét miệng khập khiểng ra, nụ cười mặt còn khó coi hơn khóc.

      Cố Tại Viễn hướng mấy khoát khoát tay, báo bình an: “Này, đừng khóc, tôi còn sống đây này.”

      Ngãi Mễ nể mặt “Cố thiếu, chúng tôi có khóc, đều cười đấy”

      Cố Tại Viễn muốn đánh chết mấy người phụ nữ này.

      Hoắc Phi Đoạt chậm rãi ra, vẻ mặt hung ác hiểm.

      Ôi!

      Năm mỹ nhân đều hít hơi khí lạnh.

      Dáng dấp Hoắc Phi Đoạt tuấn thế này sao?

      sớm nghe , chỉ là lần đầu tiên gặp mặt lại thể tưởng tượng được, Hoắc Phi Đoạt đẹp đến như vậy. Còn tuấn mỹ hơn minh tinh điện ảnh. Còn đẹp hơn tất cả từ ngữ đẹp cộng lại. ngờ trong cuộc sống, lại có thể chế tạo ra người đàn ông hoàn mỹ tuấn dật như vậy.

      Chậc, chậc, chậc, người đàn ông này, thân hình, chiều cao, khí chất đó…

      có cách nào . Chỉ có thể nuốt nước miếng thôi.

      Năm mỹ nữ cùng nhau nhìn Hoắc Phi Đoạt cách háo sắc.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 106: Chú tức giận 7.

      Editor: Lee Andy.

      Năm cùng si mê nhìn Hoắc Phi Đoạt.

      bàn tay Cố Tại Viễn đỡ sau eo, nhe răng trợn mắt, "Đến đỡ đại gia ."

      nào chú ý đến .

      Cố Tại Viễn tức giận đến trợn trắng mắt.

      Rất tốt, bọn họ thấy đại ca, liền trực tiếp bỏ quên Cố Tại Viễn , đúng ?

      Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nhìn qua mấy , hờn giận , "Làm sao lại có phụ nữ?"

      "Gì? Đại ca, phải tôi báo qua với sao? Muốn dẫn vài xinh đẹp đến đây, phải cũng đưa ra ý kiến sao?"

      "Vớ vẩn!" Hoắc Phi Đoạt nhíu mày. Có lẽ do ngắt điện thoại nhanh quá, nghe được Cố Tại Viễn nhắc đến đem phụ nữ tới.

      Hoắc Phi Đoạt vui liếc năm , hung hăng , "Đều đuổi ."

      "Hả?" Năm và Cố Tại Viễn kinh hãi kêu lên cùng lúc.

      " phải chứ, đại ca? Người ta từ rất xa đến đây, đến đây chính là khách, cũng thể nể mặt như vậy, đuổi người ta ."

      Ngải Mễ nhảy dựng lên, vừa về phía Hoắc Phi Đoạt, vừa cởi áo choàng người xuống.

      Ả mặc váy ngắn thấp ngực bên trong, phía biết làm như thế nào, khiến cho "hai bán cầu" đầy đặn như sắp nhảy ra ngoài, phía bên dưới cùng lắm chỉ đến bắp chân.

      "Hoắc tổng... cần đối xử độc ác với người ta như vậy chứ." Ngải Mễ lẳng lơ ra sức lắc mông, kiều diễm hướng đến Hoắc Phi Đoạt.

      Cố Tại Viễn ngầm lắc đầu, Ngải Mễ này đúng là lỗ vốn rồi, xem mông kia lắc thành cái gì rồi.

      Ngải Mễ là nữ MC nổi tiếng ở vùng này, ai ai cũng biết, rất nhiều người đều muốn ăn bữa cơm với vị nữ MC này.

      Nhưng Ngải Mễ rất kiêu ngạo.

      Cự tuyệt biết bao nhiêu người rồi.

      Ngải Mễ đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, cười nũng nịu, ánh mắt đung đưa khẽ híp, gần như có thể khiến cho toàn bộ đàn ông bị điện giật, "Hoắc tổng, khó khăn lắm người ta mới đến đây chuyến, bình thường đều rất bận, thể vui đùa chút với mọi người sao."

      Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, nhìn lướt qua Ngải Mễ, hỏi Cố Tại Viễn, " ta là ai?"

      Ngải Mễ suýt nữa ngã nhào.

      Cố Tại Viễn há hốc miệng, " phải chứ đại ca, ngay cả nữ MC Ngải Mễ mà cũng biết? Người ta là người đẹp hàng đầu đấy! nổi tiếng..."

      "Tên là gì?"

      Hoắc Phi Đoạt lại đả kích Ngải Mễ lần nữa.

      Cũng may, khả năng chịu kích thích của Ngải Mễ hơn mức bình thường, nàng vuốt đầu của mình, núng nịu , "Em là Ngải Mễ, Hoắc tổng..."

      Cố Tại Viễn như chó lấy lòng chủ (nịnh hót), "Đại ca thân ái, hãy cho mấy ấy ở lại lần , được ? nhìn eo người ta đều bị làm sắp gãy rồi."

      Hoắc Phi Đoạt khẽ thở dài, lạnh lùng , "Được rồi, trước mười giờ phải rời ."

      Ngải Mễ sửng sốt chút, lập tức vui mừng kêu lên, " tốt quá! Hoắc tổng, tốt bụng."

      Hoắc Phi Đoạt nể mặt mà sửa lại, "Tôi và tốt bụng cho tới bây giờ chẳng có liên quan."

      Ngải Mễ đen mặt.

      Đều Hoắc Phi Đoạt rất khó gần gũi, cách người ngoài nghìn dặm, đúng là khúc xương khó gặm.

      Năm đều điên cuồng, hưng phấn giống như uống thuốc lắc, chạy dọn dẹp bàn ăn, mang ra bàn đầy món ngon.

      Hoắc Phi Đoạt uể oải ngồi chỗ, yên lặng uống rượu.

      Cố Tại Viễn thỉnh thoảng chạm ly cùng Hoắc Phi Đoạt, cũng ly tiếp ly.

      "Này, đại ca, hôm nay vui à?
      Chương 107: Chú tức giận 8

      Cố Tại Viễn thỉnh thoảng chạm ly cùng Hoắc Phi Đoạt, cũng ly tiếp ly.

      "Này, lão đại, hôm nay vui à?

      Hoắc Phi Đoạt thở dài, khẽ, "Thực phiền."

      "Chao ôi lão đại, phiền đâu, nên tìm phụ nữ, đem tất cả phiền não trút xuống người phụ nữ, biết sao, chuyển động ra ra vào vào làm tiêu tan nhiều tinh lực của con người nhất, về cơ bản, bận rộn cả đêm, đến ngày mai quên hết phiền não của ngày hôm nay thôi."

      Hoắc Phi Đoạt mỉa mai nhìn Cố Tại Viễn, "Giống như cậu? Suốt ngày ngâm mình ở chân phụ nữ, cả người đều sa sút tinh thần."

      "Tôi, tôi suy sút đâu? Cơ thể của tôi rất khỏe!"

      "Vậy mà cậu còn chịu nổi vài cú đánh của tôi?"

      Cố Tại Viễn gật gù đắc ý, "Chao ôi, lão đại, ai có thể so sánh với , còn phải đều giống cái túi mặt mềm?"

      nàng ngang nhiên qua, dựa vào trong lòng Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn kiêng nể nắm lấy ngực người ta, tạo thành dạng này dạng kia.

      Cơ thể kia như con rắn quấn chặt, cọ cọ trong lòng Cố Tại VIễn, phát ra tiếng ngâm khe khẽ.

      Hoắc Phi Đoạt cũng khó chịu, tiếp tục uống rượu, bất thình lình hỏi, "Tôi hỏi cậu, cậu xem, tôi và Tiêu Lạc ai tốt hơn?"

      Phụt...

      Rượu trong miệng Cố Tại Viễn trực tiếp phun ra ngoài.

      "Lão đại, phải đùa tôi chứ? Loại chuyện này cũng đáng để hỏi?"

      "Mau trả lời!"

      "Dĩ nhiên, dĩ nhiên là tốt hơn rồi, đến diện mạo, còn vóc dáng, còn năng lực, còn tài sản, tóm lại, tất cả, Tiêu Lạc cũng thể nào so với . Lão đại, khi nào hạ thấp chính mình như thế?"

      phải lão đại vẫn luôn hống hách kiêu ngạo sao?

      Hoắc Phi Đoạt mờ mịt lúc, ánh mắt nhìn xa xăm, thở dài, "Chính là, vì sao lại có người có mắt mà như mù đây?"

      "Ai? Ai có mắt như mù?" Cố Tại Viễn mang vẻ mặt "nhiều chuyện".

      Hoắc Phi Đoạt đạp chân cái, đạp Cố Tại Viễn ra xa.

      Tâm trạng của Hoắc Phi Đoạt tốt, cần người khuyên, uống ly lại ly.

      Đám người Ngải Mễ cố tình rót cho Hoắc Phi Đoạt, rót rượu rất nhanh nhẹn.

      Hoắc Phi Đoạt uống có phần say rượu.

      vỗ vỗ Cố Tại Viễn cùng mấy chơi đoán số cởi quần áo, lên lầu.

      Hoắc Phi Đoạt uống đầy bụng rượu, nhưng vẫn giải được phiền não trong lòng.

      Đẩy cửa vào phòng ngủ của mình, Hoắc Phi Đoạt ngẩn ra.

      Trong phòng có người phụ nữ ngồi sô pha.

      "Ai cho tự ý vào phòng ngủ của tôi?" giọng của Hoắc Phi Đoạt có vài phần tức giận.

      Ngải Mễ đứng lên, theo động tác của ả, váy ngắn người tụt xuống rơi sàn nhà.

      Lộ ra thân thể trắng muốt.

      Dáng người của ả đẹp.

      Ngực mỹ lệ nhô lên, là thứ mà đàn ông thích nhất.

      Như hai quả đào mật, run rẩy.

      Bụng trơn nhẵn, vừa nhìn liền biết ả là người chú trọng tập thể dục.

      Phía dưới...Xanh um tùm, nhìn cái sót gì.

      Ngải Mễ vuốt ve tóc của mình, hướng về phía Hoắc Phi Đoạt, mỗi bước , hai bầu ngực lại rung động cao thấp, cực kì quyến rũ.

      "Hoắc tổng, nhìn xem, quần áo của em bị hỏng rơi rồi, em phải làm sao bây giờ? Hay là...Hoắc tổng hãy cho em ở lại đêm , em nhất định báo đáp Hoắc tổng tốt."

      Ngải Mễ đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, đầu lưỡi đỏ tươi hơi thè ra, ánh mắt câu hồn, cánh tay và dài bám vào lồng ngực của Hoắc Phi Đoạt, vuốt ve xuống phía dưới.

      Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt dần dần híp lại.

      Ngải Mễ cười lẳng lơ, lướt qua eo Hoắc Phi Đoạt, xuống phía dưới...
      Chương 108: Dám chiếm tiện nghi của chú 1

      Editor: Lee Andy.

      Ngũ Y Y đường cũng quyệt miệng, lẩm bẩm có thể chết hay

      A Trung ngồi ở phía trước nghe thầm muốn chết.

      bé này quá là gian xảo.

      Cuối cùng tiếng chuông điện thoại của Ngũ Y Y cứu vớt A Trung.

      " Ngũ? Ngũ? bé! !"

      Gọi Ngũ vậy mà cũng để ngoài tai.

      Choáng váng.

      "Hả? Cái gì?"

      Đúng là, gọi mới có hiệu quả.

      A Trung nghiến răng, "Điện thoại của reo kìa, còn nghe?"

      A Trung khó chịu xoa đầu mình cái, thở dài mệt mỏi.

      suốt ngày giết người cướp của, thủ đoạn độc ác, mặt mày còn chưa nhăn, vậy mà hôm nay bị bé này giày vò phát sợ.

      "Hả? Di động? À, cám ơn chú nhắc nhở, chú A Trung."

      Ngũ Y Y chậm chạp tìm di động, dùng con mắt của người vô tội nhìn màn hình điện thoại có người gọi đến, bỗng nhiên mở to mắt, hút khí.

      Vậy mà lại là Tiêu Lạc?

      A a a a, chết rồi chết rồi, Tiêu Lạc gọi tới chắc chắn để hỏi tội?

      Ngũ Y Y dùng sức mín môi, cắn đến sắp nát, sau đó mới do dự nghe điện thoại.

      "A lô?"

      "Y Y, là tôi, Tiêu Lạc."

      Tiếng của Tiêu Lạc dịu dàng truyền lại, biết tại sao, khi nghe thấy giọng ôn hòa kia của Tiêu Lạc, tâm trạng của Ngũ Y Y, liền yên tĩnh lại.

      giống như là, mẹ ở bên cạnh vậy, rất yên tâm.

      "À, là à, tôi nghe."

      Tiêu Lạc thở dài, ra lòng của cũng bình tĩnh giống như giọng của , đứng trước cửa sổ, mặt có phần sốt ruột, "Em...đêm nay em định về nhà sao?"

      "Hả? Việc này... phải như nghĩ, đấy. . . . ."

      "Y Y, tôi biết em khó khắn, tình cảnh trong nhà cũng rất gian khổ, tôi nghe người giúp việc , em vì chuyện làm mộ cho mẹ mà vô cùng lo lắng, tôi hiểu cho em. Em làm việc ngoài giờ tôi phản đối, ha ha, với lại tôi cũng có lý do phản đối, chỉ là. . . . .Y Y, Hoắc Phi Đoạt là người bình thường, em vẫn nên cố gắng tránh va chạm với ta."

      Ngũ Y Y nở nụ cười nhàn nhạt, "Ừ, tôi biết. Tôi đường về nhà đây, yên tâm , tôi cố gắng ngủ ở bên ngoài. Đúng rồi, eo của thế nào rồi?

      Vừa nghe thấy Ngũ Y Y về nhà, Tiêu Lạc thở dài nhõm hơi, giọng cũng trở nên thoải mái, "Eo à, còn hơi đau."

      "Hả? Thế nào? Eo bị đau lắm sao? Có lưu lại di chứng về sau ?"

      Tiêu Lạc dựa vào cửa sổ cười yếu ớt, "Ha ha, nếu em muốn tôi cõng, có chút khó."

      Ngũ Y Y sửng sốt, sau mới biết được Tiêu Lạc chọc , cau mặt oán trách, "Ai nha, làm sao lại là người như vậy, làm sao có thể lấy sức khỏe của bản thân ra đùa chứ, biết người ta rất lo lắng cho sao?"

      Lời , bật thốt lên, Ngũ Y Y xong mới thấy giật mình, tay bé che miệng, muốn khâu miệng lại.

      Trời ơi, chết chắc rồi, mất mặt muốn chết, làm sao mà lại những lời như vậy chứ?

      Ngũ Y Y, mày còn mặt mũi nữa sao?

      Tiêu Lạc ngớ người, sau đó nở nụ cười, " sao? lo lắng cho tôi sao?"

      Vẻ mặt Ngũ Y Y đau khổ rối loạn, cười ha ha, "Ha ha ha, như thế nào cũng là vì tôi nên mới bị thương, tôi cũng phải có chút lương tâm, ha ha ha. . . . cũng cần nghĩ gì nhiều."

      !

      Mình nên thêm câu cuối cùng " cũng cần nghĩ gì nhiều."

      Chương 109: Dám chiếm tiện nghi của chú 2.

      Editor: Lee Andy.

      !

      Mình nên thêm câu cuối cùng " cũng cần nghĩ gì nhiều." Đây phải dấu đầu lòi đuôi sao.

      Ngũ YY dùng tay gõ vào đầu mình, cái đầu đần độn này dùng được rồi.

      Tiêu Lạc tao nhã cười, "Tôi nghĩ ngợi nhiều, tôi coi như trong lòng em có tôi. Ha ha ha."

      Ngũ YY đen mặt lại.

      thực muốn chết.

      "Vậy, vậy cái kia, gặp lại sau, tôi đến nhà rồi, bye bye!"

      Cúp điện thoại, bộ dạng hoảng hốt như chạy chối chết.

      Ngũ Nhân Ái bưng mâm hoa quả trong tay, đẩy cửa phòng Tiêu Lạc, lại nhìn thấy Tiêu Lạc dựa vào cửa sổ cười yếu ớt, vui vẻ, mặt đẹp như ngọc, nhìn đến ngây người.

      "Sao lại xuống giường? Eo thế nào rồi?"

      Khuôn mặt Ngũ Nhân Ái đỏ ửng, vào.

      Tiêu Lạc nghe thấy nhìn qua, mỉm cười gật đầu, " có gì, Nhân Ái, cần lo lắng."

      "Lại đây ăn chút hoa quả , em vừa mới gọt, còn rất tươi."

      Ngũ Nhân Ái chịu được nụ cười thân thiết của Tiêu Lạc, mặt thoáng cái nóng lên.

      "Ừ, cảm ơn em, Nhân Ái, em thực hiền lành."

      Tiêu Lạc khen Ngũ Nhân Ái, ngồi sô pha, đối diện với Ngũ Nhân Ái, cùng nhau ăn hoa quả.

      Ngũ Nhân Ái hạnh phúc nhìn Tiêu Lạc.

      Tâm trạng của Ngũ Y Y tốt, còn ra chút ngượng ngùng của .

      Trời ạ, có phải Tiêu Lạc biết được cái gì rồi hay ?

      Vì sao ban nãy ấy "Trong lòng có "?

      Aa a a, xấu hổ chết người rồi.

      Ngũ Y Y xấu hổ tức giận, dùng tay xoa loạn mặt, như muốn đem nặn mặt mình thành bột mì.

      Điện thoại cùa A Trung vang lên, nối máy, "Gì? Ai?. . . . . Cái gì? Cố thiếu đến biệt thự Vọng Hải? Cái gì? Cậu ta còn mang qua đó mấy người phụ nữ? Cái gì? Chuốc rượu? Cậu , mấy người...đàn bà kia cố ý chuốc rượu cho lão đại? Được được, tôi về ngay!"

      Động tác của Ngũ Y Y cứng đờ, lỗ tai liền dựng thẳng lên.

      Cái gì?

      Chú A Trung cái gì?

      Cố thiếu dẫn vài người phụ nữ đến biệt thự của chú Hoắc? Còn cố ý chuốc rượu chú Hoắc?

      Muốn làm cho chú Hoắc say khướt? . . . . . . Sau đó . . . . . .

      phải chứ?

      Phụ nữ bây giờ sao lại biết xấu hổ như vậy chứ!

      Đàn ông chuốc rượu thôi, lại còn chuốc rượu đàn ông? Có còn là lẽ thường ?

      A Trung với tài xế, "Cho đến bây giờ Cố thiếu chưa bao giờ là người ngu ngốc, lại thích diễn kịch cùng mấy người phụ nữ. Cậu ta chuyện lung tung với phụ nữ, lão đại của chúng ta đều để ý, này cũng thôi, vị gia kia lại còn đem phụ nữ đến biệt thự, tốt thôi, phải cho lão đại mới được.

      Ngũ Y Y càng mở to mắt.

      Tái xế trẻ tuổi, thích xem náo nhiệt, cười đến sung sướng, " phải có rất nhiều phụ nữ sao? Ha ha ha, lão đại của chúng ta có thể ỷ vào thân thể khỏe mạnh, chơi Np hay ?

      "P cái đầu mày! bậy bạ!" A Trung nể tình cốc đầu cậu ta cái, "Lão đại của chúng ta là loại người như vậy sao?"

      Tài xế quyệt miệng, ứa nước mắt, gật gật đầu, " phải. phải, Lão đại của chúng ta cực kỳ phải. . . . "

      A Trung thở dài đứng lên, "Muốn đến sức khỏe của lão đại chúng ta. . . .bao nhiêu P ở dưới cũng đủ. . . ."

      Ngũ Y Y nghe được đầu khói thuốc súng, đột nhiên hét to tiếng, " Sao có thể như vậy! ! !"

      A. . .

      A Trung và tài xế đều sợ hết hồn.

      Lúc nãy, hai người bọn họ lại quên bé ngồi phía sau này rồi.
      Chương 110: Dám Chiếm Tiện Nghi Của Chú 3


      Edittor: Nguyen Nguyen


      Lúc này, hai người bọn họ hoàn toàn quên sạch có mặt của ngồi ở phía sau.


      “Bà nội của tôi ơi, muốn hù chết tôi hả? muốn lên tiếng trước tiên phải chuẩn bị trước có được hay ? Hù chết lão tử, lão tử sắp bị hù đến có bệnh vàng da rồi. !” A Trung trừng lớn mắt, vỗ ngực, quay đầu nhìn Ngũ YY.


      Ngũ YY mặc kệ A Trung gì, trừng lớn hai mắt, móng vuốt hướng về phía trước cào ghế dựa, đầu gần như chui vào hàng trước, cao giọng kêu lên như cái loa: “Tại sao lại có thể như vậy? Sao có thể để người khác rót rượu lung tung với chú Hoắc? Còn chuyện sao? Tại sao nhìn thấy chú Hoắc bị khi dễ còn làm ngơ mặc kệ? Làm sao có thể như vậy?”


      A Trung sững sờ thầm: “Lão đại bị khi dễ?”


      Ông trời ơi, lúc nào Lão đại của bọn họ cũng bị khi dễ nha. Lão đại khi dễ người khác là khai ân hồi.


      Ngũ Y Y lại lớn giọng thét lên tiếng: “ quá đáng rồi!”


      Thét đến tay tài xế cũng run run, thiếu chút nữa quẹo xe vào trong cống rồi.


      Trong phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt, khí vô cùng nóng.


      Ngải Mễ hai má phấn hồng, cứ như vậy dính sát vào người Hoắc Phi đoạt.


      Từ góc độ Hoắc Phi Đoạt nhìn xuống, đó là màn vô cùng nhiệt huyết, tất cả đường cong người của người phụ nữ mỹ lệ này đều có thể nhìn cái sót gì.


      Ngực giương cao, mông nhếch lên.

      “Hoắc tổng… tôi có lòng tin, làm cho ngài có cảm giác cực khoái, bằng ngài thử xem kĩ thuật của tôi?”


      Ngải Mễ thổi khí nóng, cười mị, tay linh hoạt xẹt qua hông Hoắc Phi Đoạt, hướng xuống phía dưới tìm kiếm.


      “Bộp”.Tay sắp chạm vào khóa kéo quần của , lại bị Hoắc Phi Đoạt nắm lấy



      Ngải Mễ bên dưới hơi sửng sốt, tin, tại thời điểm mấu chốt người đàn ông nào có thể chống cự lại sức hấp dẫn mạnh mẽ này từ , lập tức dịu dàng cười, cả thân thể yếu đuối có xương trực tiếp nghiêng về phía Hoắc Phi Đoạt, miệng nũng nịu : “Ai da, Hoắc tổng, đột nhiên người ta choáng váng nha…”


      Đôi mắt của Hoắc Phi Đoạt chợt căng thẳng, đợi có phản ứng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Cố Tại Viễn lên tiếng trước: “Lão đại, ngài chưa ngủ à….hả?”


      Cố Tại Viễn nhất thời cả kinh đôi mắt mở to, da đầy run rẩy, đến khi nhìn xem trong phòng xảy ra chuyện gì cười xấu xa “Tính tôi có tới, cái gì tôi cũng thấy, các người tiếp tục, tiếp tục nha.”


      “Cạch”. Cố Tại Viễn đóng cửa lại mạnh.


      Sau khi Cố Tại Viễn ra ngoài, suy nghĩ chút liền đứng lên cười xấu xa “lần này Lão đại cũng đừng ra vẻ trong sạch nữa, Lão đại cũng gặp nạn, về sau xem ngài làm sao chê cười tôi?”


      Cố Tại Viễn lắc lư xuống lầu, trong miệng còn ngâm nga bài hát, nhìn về phía bốn người phụ nữ còn lại vẫy tay : “Các , các cùng phục vụ gia tốt, đêm nay miệng của ai làm gia thích nhất xấp tiền này gia cho người đó.”


      Cố Tại Viễn , đem xấp tiền giá trị lớn để trong tay.

      Bốn người phụ nữ kia nhìn nhau, phát cáu với Cố Tại Viễn: “Cố thiếu, ăn bốn chúng tôi cả đêm, sợ bị nghẹn à?”

      “Đúng đó Cố thiếu, eo ngài thận ngài thế nào, số lượng tồn kho đủ cho chị em chúng tôi dùng sao? Ha ha ha.” Mấy người phụ nữ trang điểm xinh đẹp cười rộ lên.


      Cố Tại Viễn nổi lên sắc tâm, cắn răng: “Các vật , khiến cho các mở mang kiến thức chút về lợi hại của các , xem xem các em ai kêu vui vẻ nhất.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 111: Dám Chiếm Tiện Nghi Của Chú 4

      Editor: Nguyen Nguyen

      Cố Tại Viễn nổi lên sắc tâm, cắn răng: “Các vật , khiến cho các mở mang kiến thức chút về lợi hại của các , xem xem các em ai kêu vui vẻ nhất.”

      ghế sofa lớn ở phòng khách, bốn người phụ nữ lôi kéo Cố Tại Viễn trực tiếp cởi bỏ cái quần của .

      Trong phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt, Ngải Mễ giả vờ suy yếu ngã xuống lồng ngực Hoắc Phi Đoạt, hai tay ấy thừa dịp vuốt ve lung tung người .

      “Tôi cho ba giây….” Hoắc Phi Đoạt rốt cuộc mở miệng vàng.

      Ngải Mễ muốn rơi vào trạng thái mê loạn, thở hồng hộc, lắc mông, lắc lắc mông, trọn vẹn: “ Ừ, ba giây, ba giây cái gì? Ba giây để cho tôi tách chân ra sao? Ha ha, trai, người ta sẵn sàng rồi, tại sao ngài còn mặc? Đến đây, đến đây, buông thả chính mình nha.”

      Hai tay Ngải Mễ vội vàng cởi dây nịt của Hoắc Phi Đoạt.

      Vèo….Rầm!

      Ngải Mễ như cái túi bị Hoắc Phi Đoạt đá ra xa sáu, bảy mét.

      “A!”

      Ngải Mễ ngã mạnh vào góc tường, toàn thân đau nhức, đáng thương nhìn Hoắc Phi Đoạt: “Hoắc tổng, ngài…”

      Hoắc Phi Đoạt chán ghét : “Tôi vừa mới cho ba giây ra khỏi phong tôi, nghe.”

      Ngải Mễ phun ra ngụm máu tươi, ngẻo đầu, ngất .

      Hoắc Phi Đoạt nhấn nút call: “Quản gia nhanh chóng cho người lên dọn dẹp !”

      Hoắc Phi Đoạt cau chặt chân mày đẹp, quan sát y phục của mình chút.

      Mới bị người phụ nữ này chạm qua, tại sao lại thấy ô uế như vậy chứ?

      Hoắc Phi Đoạt về phía phòng tắm cực lớn của , lúc sau, từng món y phục từ ngoài vào trong, tất cả đều bị ném ra ngoài.

      Tiếp theo, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

      Quản gia dẫn theo vài người đàn ông cao to vào, chỉ vào người phụ nữ hôn mê trong góc, vài người đàn ông im lặng qua, dùng tấm thảm cuốn người phụ nữ trực tiếp khiêng ra ngoài.

      Quản gia đến cửa phòng tắm nhặt từng món quần áo lên đem ra ngoài.

      Lập tức có hai người phụ nữ vào phòng khử trùng.

      Vài phút ngắn ngủi, trong phòng liền khôi phục lại khí trong lành, ga giường, áo gối, thảm, nệm, gối dựa hoàn toàn mới.

      Vòi sen phun nước ấm rơi thân thể cường tráng.

      Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại đứng dưới vòi nước như vi thần, khiến cho nước chảy lên tóc . Da thịt của co dãn săn chắc, cả người đều là cơ bắp khỏe mạnh, từng khối thịt hết sức to lớn nhô lên, phát ra vẻ đẹp lộng lẫy.

      “Ai…” Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại hướng về phía nước, nhịn được khẽ thở dài.

      “Tại sao lại có người giống như những người phụ nữ đáng ghét khác, thấy tôi liền dựa sát vào tôi chứ?”

      “có người”, chỉ mình biết đó là người đặc biệt nào.

      kia đến đây nữa, còn muốn trốn ra xa, giống như loại dịch bệnh, đáng ghét!

      Trong đầu đột nhiên ra đêm hôm đó, cơ thể nhắn xinh đẹp bày ra,cưỡng chế , xuyên vào trong cơ thể , có mùi vị mất hồn.

      Cọ!

      Trước mặt Hoắc Phi Đoạt run rẩy mạnh, đột nhiên cảm thấy dâng nào .

      Cái kia bé như vậy,quả làm cho người ta cực kì sợ hãi.

      “Shit! Chưa từng thất bại như vậy.”

      Hoắc Phi Đoạt dùng nắm đấm hung hăng đánh vào tường, toàn bộ cơ bắp đều nổi lên.

      Nếu vóc dáng tắm vòi sen bị phụ nữ nhìn thấy, đoán chừng người phụ nữ nào nhìn đều phải hóa thành nước ngay tại chỗ.
      Chương 112=Dám chiếm tiện nghi của chú 5

      Editor: Chu tước

      A Trung vào phong khách thiếu chút nữ ngã khuỵu xuống.

      Mồ hồi, Cốthiểu cởi mở , dám làm phòng khách lộn xộn như thế này.

      A Trung nhìn bên trong thấy, Cố Tại Viễn hai chân mở ra cưỡi người người nữ nhân, chỉ có người, nhiều cái đầu đầu vây quanh bộ phận mấu chốt của .

      Ngựa đực!

      “Ta Cố thiếu gia, thịnh hành chơi như vậy chứ? Ngươi còn để cho người khác sống ? thể chỉ vì mình sảng khoái, mà làm người khác mù mắt chứ!” A Trung quát.

      Cố Tại Viễn híp mắt, thoái mải rầm rì, chẳng muốn nhìn A Trung cái, miếng lung tung lầm bầm, “Cứ như vậy…oh…thoải mái….cứ như vậy,,,,,mau hơn chút nữa….A Trung, gia đếm xỉa tới ngươi…..tùy tiện chọn rồi mang mà hưởng. Ai , em cắn lên nó rồi! Cẩn thận chút”

      A Trung mặt đen như than.

      Mới nghĩ đến sau lưng còn bé vị thành niên, muốn che mắt người lại, cái bé kiađã lách qua, giống như Tiểu Bao Tư, chạy đến chỗ Cố Tại Viễn, nhìn từ cao xuống quát, “Hoắc Phi Đoạt đâu? Hoắc Phi Đoạt ở đâu?”

      Cố Tại Viễn híp mắt hưởng thụ, ‘ hai vui vẻ hưởng thụ, Ngã Mễ nhất định phục vụ tốt nha! Nữ nhân kia, trình độ rất giỏi!”

      “Ngươi chết

      Ngũ Y Y hung hăng đem cái gối to nện lên đầu Cố Tại Viễn, còn dung sức nhấn lên, tùy tiện níu lấy người hỏi, “Phòng Hoắc Phi Đoạt ở đâu?”

      “Lầu hai phí nam…….”

      Quản gia đần độn trả lời xong, Ngũ Y Y nhanh chân chạy lên lầu.

      Quản gia nháy nháy mắt, chậm lụt tới chổ A Trung, “ A.. A Trung, người vừa rồi là ai vậy?”

      A Trung nhún vai, “Người có thể vào phong lão đại , ông thử xem”

      Quản gia chớp chớp mắt nghe hiểu.

      Cố Tại Viễn bên kia kêu thảm thiết, “Ai dám nện gối vào lão tử, ai? Con mẹ ngươi tên cho ta! Ta giết chết cả nhà ngươi! Dám đập đầu lão tử! Âỷ, sao lại nghe thanh phụ nữ vậy?’

      Ngũ Y Y hai con mắt bốc lửa dùng sức đẩy cửa phòng Hoắc Phi Đoạt.

      Thở hỗn hễn, đứng chống nạnh trong phòng.

      cũng biết tại sao mình lại tức giận như vậy, vừa nghe Cố Tại Viễn mang theo mấy người phụ nữ đến cho Hoắc Phi Đoạt, cái gì cũng nhớ, để ýtới Tiêu Lạc , liền theo A Trung đến đây.

      Tức giận! tức giận a!

      Có nữ nhân dám để ý tới Chú Hoắc của ,.

      thể!

      Cảm giác trong đầu cứ loạn cả lên, Ngũ Y Ykhông biết từ lúc nào liền thành”Chú Hoắc của ” rồi.

      Thôi, để ý tới tiếng lạ trong lòng nữa, nếu bị điên mất.

      “Người đâu? Hoắc Phi Đoạt?” Ngũ Y Y run sợ kêu lên.

      Phòng ngủ chú Hoắc, lớn như vậy sao?

      Vừa vào cửa, khác với phòng khách là mấy, có TV, sô pha, khay trà, tủ rượi.

      Đưa mắt nhìn, thấy cánh cửa nữa.

      Hôn mê.

      Làm sao có phòng ngủ lại giống như mê cung thế này, quả nhiên người có tiền mà.

      Cùng với Hoắc Phi Đoạt so sánh, như trứngchọi với đá thôi, nhà quả thua xa nhà chú Hoắc rồi.

      Ngũ Y Y mặc kệ, bất kể có phải là cửa phòng hay , đẩy ra rồi tính.

      Chương 113=Dám chiếm tiện nghi của chú 6.

      Ediotr: Chu tước.

      Hừ! Dám thừa dịp chú Hoắc say rượi liền dính lấy chiem1 tiện nghi của chú Hoắc, nữ nhân chết tiệt, coi trừng trị như thế nào!

      Quyền đạo sơ cấp từng học qua xem như uổng phí.

      Ngũ YY vọt vào trong phòng, chiếc giường king size kia có dấu vết làm loạn, Hừm! Bỏ qua, nhưng sao bóng người cũng có vậy.

      giường rất phẳng, cong tóc cũng có a, giống như có người nằm qua nha”, Ngũ Y Y giống thám tử lầm bầm suy luận, , mượn ánh sáng trong phòng kiểm tra ga giường, oh, hề có dấu vết khả nghi.

      Ngũ Y Y khó hiểu nghiêng đầu.

      Hừ, sách từng , nam nhân bây giờ đều thích đáng dã chiến, đó chính là làm ở giường, làm chuyện kia, nếu bị bắt đều là ở giường .

      Tỷ như ghế sa lon, thảm a, phòng tắm, a, nhà bếp…..(Chu tước:~.~ Hết nổi chị….)

      Khoan!

      Cái đó, phải nữ nhân kia dụ Hoắc Phi Đoạt đánh dã chiến chứ!

      Đừng mơ tưởng!

      Chú Hoắc, Y Y tôi tới cứu chú !

      Ngũ Y Y giống như hùng thời loạn xoắn tay áo, từng chỗ trong phòng tìm kiếm hai kẻ lén lút kia.

      Phòng chứa quấn áo, có.

      Phòng chứa đồ, có.

      Ban công, có.

      Ngũ Y Y dùng toàn lực đẩy cửa phòng tắm.

      mảnh hơi nước phả vào mặt, bị khí nóng ập tới, Ngũ Y Y bị nóng tới mức nhắm hai mắt lại.

      Cái gì đây, chẵng lẽ là phòng xông hơi sao?

      Ngũ Y Y hai bàn tay múa may tìm đường, ta sờ a sờ, cuối cùng cũng đụng trúng rồi.

      Ngạnh éc…….!

      Ngũ Y Y trợn mắt nhìn khung cảnh phía trước!

      ặc, , phải chứ?

      Chú Hoắc…….Chú Hoắc tắm!!!!!!!

      Tắt vòi hoa sen, Chú Hoắc tóc ướt nhẹp, dính vào khuôn mặt tuấn tú, a a a quyến rũ chết người a.

      Từng giọt nước chảy xuống phác họa đường cong hoàn mĩ của cơ thể, vô hạn hấp dẫn.

      đúng, đúng nha mấu chốt phải như vậy!

      Mấu chốt là nhìn thấy chú Hoắc khoe hàng a, bộ vị mấu chốt lộ ra bên ngoài!

      Hùng vĩ như vậy!

      Như vậy….. đáng sợ!

      Như vậy……….

      Hình dung thế nào đây? Đúng rồi, nhìn như vậy, nghĩ tới dữ dội, ngược, cường hãn, tất cảmột chuỗi ý nghĩ đen tối đều lên trong đầu.

      “A a a a a!”

      Ngũ Y Y sững sờ 10s, Ngũ Y Y mặt đỏ như cà chua dùng hai móng vuốt che mắt mình lại.

      thân hơi nước Hoắc Phi Đoạt bị hét tỉnh lại, híp mắt hỏi, “Vật ? Là em sao?”

      đúng, sao lại ở đây.

      phải trở về Ngũ gia trang rồi sao?

      Thế nào, làm sao mà…..Đột nhiên xuất trong biệt thự của , còn ở trong phòng tắm trước mắt đây?

      thể nào!

      Chắc do uống nhiều rượi, choáng váng nên mới xuất ảo giác sao?

      Thế nhưng lại msinh ra ảo giác.

      Nhưng ràng nghe được tiếng nha đầu kia mà.

      Hoắc Phi Đoạt hướng Ngũ Y Y tới, đến trước mặt , hí mắt, cúi đầu nhìn bả vai run rẩy, bàn tay hạ xuống, nhàng vuốt tóc , giọng, “ Nha đầu? Là em sao? Ngũ Y Y?”

      Ngũ Y Y nhất thời tức giận thôi.

      A , nghĩ là sao, vậy hy vọng ai tới đây a?

      Ngũ Y Y bắt lấy tay Hoắc Phi Đoạt, ngẩng mặt, nhăn nhó , “Tôi được sao? Chú mong là ai? quá đáng!”

      là em?”

      “Đúng! Là tôi! Ngũ Y Y ! Thế nào, hy vọng tôi tới phá hư chuyện tốt của chú, đúng ?”

      Hoắc Phi Đoạt biết ý nghĩ kia của Ngũ Y Y, khẽ kéo môi, “ phải về nhà sao?”

      Chương 114=Dám chiếm tiện nghi của chú 7.

      Editor: Chu tước.

      “Chú hỏi hay lắm, còn phải vì chú , tôi……….” Ngũ Y Y muốn dạy dỗ Hoắc Phi Đoạt, đột nhiên cúi đầu xuống, liền thấy Hoắc Phi Đoạt trong tình trạng khỏa thân, hét thảm tiếng, hai tay vội che mặt, điên cuồng quay người bỏ chạy.

      “Chú sao mặc y phục a, thích khỏa thân cho người ta xem sao?”

      Kết quả, Ngũ YY quay đầu liền đập vào bức tường phía trước.

      Cốp!

      thanh rất to vang lên.

      “Ai ! Đau chết tôi”

      Ngũ YY đau đớn ôm đầu, ngồi thụp xuống.

      Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy cũng phải đau lòng, nhanh về phía , ôm lấy Ngũ Y Y rời khỏi phòng tắm.

      “Cái nha đầu này, mà cũng nhìn đường a, xem đau chết em”

      Ngũ Y Y mở mắt , rống, “Còn phải tại chú! Đêu tại chú”

      Hoắc Phi Đoạt ôn tồn dụ dỗ, “Phải! Đều tại tôi! Là lỗi của tôi, lỗi của tôi”

      Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y đặt lên giường, , “Em ở đây chờ chút, tôi tìm cao duoc5 thoa cho em”

      Ngũ Y Y thét lên tiếng, như tiểu Miêu lui sâu vào trong, xấu hổ a xấu hổ.

      “Chú chú chú chú sao mặc đồ a? Nhanh nhaqnh mau mặc đồ vào a!”

      Ngũ Y Y giận đến nỗi duỗi chân.

      Xong rồi, lần này xem như còn mặt mũi rồi, thế nhưng nhiều lần nhìn thấy cái kia của chú Hoắc a.

      Nhìn cái đó bị đau mắt hột a!

      Chỉ là………..

      Cái đó của Chú Hoắc còn lớn hơn mấy nam nhân Âu Mĩmà lén xem a.

      Mồ hôi, quả nhiên người luyện võ thân thể cường tráng, ngay cả bộ vị kia cũng khác người thường a,nếu ai gả cho chú Hoắc,như vậy cũng xui xẻo rồi, nếu như chú Hoắc đem nàng hàng đêm đều miệt mài giương, lão bà của nhất định chết thảm a…..

      Hoắc Phi Đoạt nhìn dáng vẻ uốn áo loạn lên kia củaNgũ Y Y. nhịn được cười, cúi đầu, mặt dán tại lỗ tai của , mỉm cười giọng , “Ngũ Y Y em tốt số a, thấy được nó a”

      Chết tiệt, chữ”Nó” kia nghe sao mà mập mờ dữ vậy?

      “Tôi có! Tôi thấy gì cả, !”

      Giờ phút này, nhất định phải phủ nhận, nếu , chết chắc.

      “Ha ha , sao? thấy? Tôi có mặc quần lót mà?”

      “Chú bậy, căn bản chú có mặc cái gì a!”

      Ngũ Y Y xoạt miệng ra, xong chỉ muốn tá vào miệng cái, hối hận chết được.

      Mẹ, chú Hoắc xảo trá! Dám gạt .

      Hoắc Phi Đoạt thầm bật cười, “Nghe nha, ràng tất cả đều nhìn thấy hết a. Tôi đều bị em xem hết, tôi là tiếc a?” (Chu tước: …..bỉ ối)

      Ngũ Y Y còn hơi sức , “ a! Tôi có thấy cía gì cả”

      Đều cảm thấy mình rất giả dối a.

      Hoắc Phi Đoạt ngồi xuống bên cạnh , cầm hai cái móng vuốt , than thở, “Này, em xem, xem xong rồi có cảm giác gì với nó a? Hài lòng ?” O.O

      Ngũ Y Y run rẩy thu tay về, gào thét, “Tôi van cầu chú, tôi thấy mà”

      Hopa8c1 Phi Đoạt cười tiếng, cũng muốn trêu chọc nữa, nếu nhất định xù lống.

      Hoắc Phi Đoạt tìm cái khăn tăm vây nửa người lại, lấy cao dược, đua cho Ngũ Y Y

      “Đây là cao dược đặc biệt, bôi lên hết đau, còn giảm tiêu sưng, lát liền tốt thôi”

      Chương 115: Dám chiếm tiện nghi của chú 8.

      Editor: Lee Andy.

      "Đầu chó cái gì, tôi là đầu người!" Ngũ Y Y thể gật đầu nhận bừa, từ giường nâng đầu lên, vừa đúng thấy bóng lưng của Hoắc Phi Đoạt tới phía bên kia.

      nhịn được nhìn về phía bóng lưng của Hoắc Phi Đoạt, mạnh mẽ nuốt từng ngụm nước bọt lớn.

      Hấp dẫn, quá!

      Hoắc Phi Đoạt giống như có ánh mắt sau lưng, "Nha đầu, em nhìn lén tôi phải ?"

      "Mới có!" Ngũ Y Y vội vàng xoay lưng, hấp tấp .

      Hoắc Phi Đoạt cất xong cao dược, xoay người, về phía Ngũ Y Y, vỗ cái mông mình, cố ý hỏi, "Mông tôi như thế nào?"

      Nôn!

      Ngũ Y Y cố làm cái vẻ mặt nôn mửa, làm ra dáng vẻ khinh thường, "Thôi , bình thường."

      "Thực nhìn lén tôi."Hoắc Phi Đoạt cười nham hiểm.

      Khuôn mặt nhắn của Ngũ Y Y đỏ lên.

      đáng chết, tại sao lúc đối mặt với Hoắc Phi Đoạt, chỉ số thông minh lại thấp giống đứa ngốc?

      "Chú có thể mặc quần áo vào hay ? Chú đam mê phô bày thân thể à?"

      Ngũ Y Y ôm hận nhìn tấm khăn tắm lỏng lẻo phía dưới eo của Hoắc Phi Đoạt cái.

      Thiệt là, lấy tấm khăn vải bao quanh là được rồi sao? Ngộ nhỡ, trận gió thổi qua, tấm vài kia rơi xuống biết là sao bây giờ?

      Nếu để cho nhìn thấy nơi đó của , muốn chảy máu mũi.

      Hoắc Phi Đoạt tới ngồi ghế salon, giũ khăn tắm, "Cái này được sao? Khăn tắm này rất dày, đôi mắt nho kia của em thể nhìn xuyên qua nó."

      "Ai muốn nhìn chứ, thiệt là. Này, tìm bộ quần áo mặc vào nhanh lên."

      Ngũ Y Y cảm thấy mình muốn điên mất rồi.

      Cuối cùng, Ngũ Y Y sắp phát điên, Hoắc Phi Đoạt cũng mặc xong phần bên dưới.

      Hoắc Phi Đoạt từ phòng quần áo ra, liền nhìn thấy Ngũ Y Y cong mông tròn vo lên, tìm dưới mặt giường.

      "Em ở đây tìm cái gì?"

      Hoắc Phi Đoạt kìm được vỗ xuống cái mông mập mạp của .

      Cảm giác, vô cung tốt.

      vỗ, miếng thịt béo.

      "A?" Ngũ Y Y nhíu lại chân mày đứng lên, bóp bóp eo, "Tìm người!"

      "Tìm người? Em ở giường của tôi, phía dưới còn có thể có người nào?"

      "Phụ nữ đó! Chú đem ta giấu đâu?"

      "Cái gì? Phụ nữ? Phụ nữ cái gì?"

      "Chú đừng giả ngu với tôi, tôi nghe được chú Cố ở dưới , có người phụ nữ ở trong này, ta đâu? Bị chú giấu đâu rồi?"

      Hoắc Phi Đoạt đến đó mới hiểu, bỗng nhiên hiểu ra, cười như cười ngồi xuống, trong tay bưng ly rượu brandy, "À, em nửa đêm về nhà, quay trở lại chỗ tôi, chính là vì chuyện này?"

      Ngũ Y Y há to miệng, hít vào.

      Người này, là thái độ gì! từ xa chạy tới, cứu vớt từ trong biển lửa, cảm ơn cũng thôi , còn bày ra giọng điệu cười này?

      Ngũ Y Y tới, hung hăng cướp lấy ly rượu trong tay Hoắc Phi Đoạt, đặt mạnh ở bàn, hét, "Chú bị người ta tính toán còn biết sao? Người khác chuốc rượu chú, muốn nhân lúc chú uống say chiếm tiện nghi của chú, vậy mà chú hiểu à?"

      Hoắc Phi Đoạt cười nhìn Ngũ Y Y, gác chân lên, suy nghĩ, "Người khác chiếm tiện nghi của tôi, em cứ gấp gáp như vậy?"

      "Có thể gấp gáp sao! Cũng thể trơ mắt nhìn người của mình bị khi dễ, còn tôi thờ ơ bỏ mặc?

      "Tôi là người của em?"

      "Cái này. . . . . ."Ngũ Y Y cà lăm.

      Hình như là phải. . . . . .

      "Ừ?" Con ngươi của Hoắc Phi Đoạt hẹp dài, sâu thăm thẳm nhìn Ngũ Y Y.

      Ngũ Y Y bị ánh mắt của làm cho tâm thần hoảng hốt, thấy thân thể tê tê, lắp bắp , "Cũng có thể coi như người mình, dù sao, chú Hoắc là chủ nợ của tôi, là tôi tôn trọng trưởng bối (bậc cha chú)."

      Nghe được cái từ trưởng bối này, mặt Hoắc Phi Đoạt lập tức tối lại.

      Mới cần tôn trọng trưởng bối! !

      Trưởng bối cái cầu!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 116: Tắm xong mặc cái gì 1.

      Editor: Lee Andy.

      Hoắc Phi Đoạt cùng Ngũ Y Y mặt đối mặt nhìn nhau, phân tích với , "Em , tôi so với em chỉ hơn có tám tuổi thôi, tôi làm sao lại là trưởng bối được?"

      Ngũ YY suy nghĩ, quắt mặt lại, "Kia, chú với tôi có thể là ngang hàng à?"

      "Làm sao thể ngang hàng? Chẳng lẽ em trai hơn em bảy tám tuổi hay sao?"

      Ngũ YY rất kiên định lắc đầu cái, " có."

      Cho đến chết cũng có!

      A a a a, muốn điên rồi, tại sao nha đầu này chị nào cùng thế hệ mà lớn tuổi đây?

      Hoắc Phi Đoạt còn chưa nghĩ ra lý do thuyết phục Ngũ Y Y, Ngũ Y Y trước thuyết phục , "Chú xem , chú Hoắc, tôi kêu chú bằng chú là rất đúng. Chú cùng Tiêu Lạc là bạn rất tốt ? Hai người thuộc cùng thế hệ ? Tiêu lạc chính là trưởng bối của tôi, danh nghĩa là cậu trẻ của tôi đấy. Vậy tôi nên kêu bạn của cậu là chú sao?"

      Đáng chết, lúc này, suy nghĩ nha đầu này lại rất nhanh.

      Hoắc Phi Đoạt bóp chân mày, "Vậy ý của em là, Tiêu Lạc cũng là trưởng bối của em sao?"

      Ngũ Y Y gật mạnh đầu, "Đó là đương nhiên, người ta là em trai của vợ mà lão ba tôi mới cưới về! Bàn về vai vế, tôi nên gọi là cậu trẻ."

      Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nhe răng cười, "Tốt, rất tốt!"
      Ngũ Y Y cau mày.

      Tốt cái gì thế.

      Chú này là kì quái.

      gọi Tiêu Lạc là cậu, Chú Hoắc tốt?

      Quả nhiên, lớn hơn tám tuổi, liền có khác biệt.

      Hơn nữa, điều này còn vô cùng sâu sa đấy.

      Hoắc Phi Đoạt vui vẻ hồi, khiêu mi nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, "Vậy, nếu Tiêu Lạc là trưởng bối của em, em thể thích Tiêu Lạc được."

      Ách. . . .Cái này cái này. . . ..

      Ngũ Y Y nhíu mày.

      Cái này cũng có nghĩ đến.

      "Vậy chú à, thích trong lời của chú là thích nào?"

      "Là loại thích giữa phụ nữ và đàn ông."

      "Tại sao thể có?"

      "Tiêu Lạc là trưởng bối của em, em cũng có thể thích sao?"

      Ngũ Y Y nhức đầu, vô thức thầm, "Cũng phải là thân thích, có liên hệ máu mủ, cũng sao cả."

      Mặt Hoắc Phi Đoạt, thoáng cái đen sì.

      Nga, Tiêu Lạc là trưởng bối của , danh nghĩa còn là cậu của , cũng chê chênh lệch vai vế, vẫn thích như cũ.

      Mà Hoắc Phi Đoạt cùng nha đầu này quen biết, chỉ là lớn hơn tám tuổi, liền khăng khăng cho rằng, là trưởng bối?

      Hoắc Phi Đoạt vui mím môi, " phải rồi sao, sau này cho gọi tôi là chú, phải là. . . . ."

      "Phi Đoạt, Phi Đoạt! Tôi nhớ, hì hì. Chú nên tức giận."
      Ngũ Y Y chớp mắt cười cười nịnh nọt, gương mặt kia giống như hồ ly xảo quyệt, chọc cho đáy lòng Hoắc Phi Đoạt nhộn nhạo.

      Nha đầu này, sao lại cười như vậy? Cười đến mức làm cho người ta sinh ra dục vọng dã thú.

      "Tôi tức giận khi nào."

      Hoắc Phi Đoạt lại bưng ly rượu muốn uống, che giấu cảm xúc của .

      Nhưng nghĩ, Ngũ Y Y cướp lại từ miệng, "Chú có tức giận mà, thời điểm chú tức giận, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, tôi quan sát cẩn thận! cho chú biết, thể luôn tức giận, như vậy rất chóng già. Nhất là nơi lông mày, khi để lại nếp nhăn, rất khó biến mất. Bây giờ chú muốn tôi gọi chú là chú, nhưng chú cứ luôn cau mày, đoán chừng mấy năm sau, tôi gọi chú là chú, người khác cũng cảm thấy gọi như vậy là còn trẻ đấy. Nhớ đấy, thể cau mày như vậy."

      Ngụy biện xằng bậy phen, lại trực tiếp làm cho Hoắc Phi Đoạtngay ngẩn cả người.

      Chương 117: Tắm xong mặc cái gì 2.

      Editor: Lee Andy.

      Ly rượu, cứ ngơ ngẩn bưng trong tay như vậy, hớp cũng uống.

      ?

      Lông mày của mình có nếp nhăn sao?

      phải đâu, tại sao lại chú ý tới.

      Tưởng tượng theo lời nha đầu Ngũ Y Y chút, Hoắc Phi Đoạt cũng sợ đến run cả người. già như vậy, còn nha đầu này vẫn dồi dào sức sống, vẫn có dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp, ngây thơ chân chất. . . .

      Nếu đúng như vậy, dọa người.

      Quyết định, ngày mai, để cho A Trung gọi mấy người sửa chữa diện mạo của đàn ông đến đây, nhất định phải chặn lại nếp nhăn sinh ra.

      Mẹ nó, hơn nha đầu này tám tuổi, cũng làm cho cảm thấy áp lực, suốt ngày bị nha đầu này theo gọi bằng chú, gọi đến mức muốn phát điên. Nếu như thêm mấy nếp nhăn dài nữa. . . .. Vậy còn điên lên mới lạ?

      Hoắc Phi Đoạt nhàng để ly rượu xuống, vô ý thức lấy ngón tay chạm tới giữa trán.

      Ngũ Y Y len lén liếc dáng vẻ của Hoắc Phi Đoạt, cười xấu xa.

      Hì hì, ngờ, lần này dùng mấy lời bịa đặt cũng có thể hù dọa Thủ lĩnh Hắc bang, có ý nghĩa, ha ha.

      Ngũ Y Y gợi lại chuyện chính, "Cái đó, phụ nữ thối kia ở đâu?"

      Cái đồ phụ nữ thối dám nhân lúc chú say mà vấy bẩn chú, nhất định phải giáo huấn ả tốt.

      Hừ, chuyện , Ngũ Y Y mặc dù đánh lại cao thủ lão luyện như Hoắc Phi Đoạt, nhưng đối phó với ả đàn bà tay chói gà chặt cũng phải là được. Cười thầm trong lòng.

      Hoắc Phi Đoạt nhịn được liếc nhìn ngực của Ngũ Y Y, vật , mới lớn như vậy, nơi đó cứ chắc nịch như vậy, "Em là người làm của tôi, cũng phải là bà quản gia, em có thể quản được nào tốt nào xấu sao?"

      "Hắc! Vậy được!" Ngũ Y Y mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mở to mắt, "Tôi thể để cho ông chủ của tôi bị mắc lừa chịu thiệt!"

      Hoắc Phi Đoạt nhịn được vẫn muốn thăm dò Ngũ Y Y, cười như cười , "Vậy, sao em quản Cố Tại Viễn trước? đem nhà của tôi là cho chướng khí mù mịt. Em quản trước ."

      Ngũ Y Y khả ái mở to mắt, "Tại sao tôi lại phải quản cái tên ăn chơi trác táng đó? Tôi cũng thèm quản ! là cái gì chứ?"

      Mấy câu đó, lập tức làm cho Hoắc Phi Đoạt vui vẻ.

      Xem ý này, ở trong suy nghĩ của nha đầu này, mình vẫn tương đối gần gũi.

      Vậy là đủ. . . . ..

      Hoắc Phi Đoạt đột nhiên mỉm cười mê người, cười đến làm cho Ngũ Y Y có chút ngây ngốc.

      Mẹ nó, tại sao chú Hoắc lại có dáng người tuấn tú như vậy? Cười lên làm cho người ta sinh ra ý nghĩ bậy bạ.

      Bàn tay của Hoắc Phi Đoạt xoa xoa gương mặt bầu bĩnh của Ngũ Y Y, hướng đến chóp mũi của thổi khí, động tác mập mờ lại thân mật, "Nha đầu, trời còn sớm, nhanh tắm rửa . Tôi xuống lầu dọn sạch những thứ ngổn ngang kia đuổi mọi người ."

      Ngũ Y Y gật đầu cái, đề ra ý kiến, "Sau này nên xoa mặt tôi như vậy, tôi cũng phải đứa trẻ ba tuổi."

      Hoắc Phi Đoạt nhe răng cười cười, lần nữa xoa mặt , Ngũ Y Y giận đến nỗi ngũ quan nhăn lại chỗ, Hoắc Phi Đoạt nhịn được vui vẻ, nhàng cắn chóp mũi của Ngũ Y Y.

      đoạn khí nóng, chợt đập vào mặt.

      Đem tất cả ý chí của Ngũ Y Y tách ra.

      Hoắc Phi Đoạt khẽ cười ha hả ra khỏi phòng ngủ, Ngũ Y Y còn trong trạng thái ngơ ngác.

      Chú Hoắc.. . . . .. Giống như là con chó, cắn chóp mũi của . . . . .

      Thình thịch thình thịch thình thịch. . . . .. Bàn tay của Ngũ Y Y đè lại trái tim, bật hơi, " phải đâu, mình vậy còn quá bối rối? Người ta đùa cợt mình cái, mình lại lúng ta lúng túng như vậy sao? Rất mất mặt nha Ngũ Y Y! Người lớn cùng trẻ đùa giỡn, mày lại tưởng là ? Mất mặt!"

      Bàn tay nho sờ sờ mặt mình, vậy mà lại nóng hầm hập.

      Mình tại sao? Tại sao lại có thể bối rối như vậy?
      Chương 118: Tắm xong mặc cái gì 3.

      Editor: Lee Andy.

      Ngũ Y Y vỗ vỗ đầu, quyết định cái gì cũng nghĩ nhiều, lăn qua lăn lại từ sáng tới giờ, quả rất mệt mỏi.

      Phải tắm cái tốt, nghỉ ngơi chút.

      Ngũ YY ngáp, vào phòng tắm.

      Ngô, cái mũi dựng lên.

      Hoắc Phi Đoạt dùng loại sữa tắm gì, mùi là thơm.

      Phân tích theo trình độ nhiều tiền của Hoắc Phi Đoạt, người này dùng đồ khằng định là vô cùng sang trọng.

      Hừ hừ, thân là người làm của kẻ có tiền, dĩ nhiên thể bỏ qua cho cơ hội này.

      Ya ya!

      Cái ý nghĩ này rất rất sáng tạo, nên lãng phí nhiều hơn sữa tắm đắt tiền của Hoắc Phi Đoạt.

      Ngũ Y Y vui sướng khoái trá cười xấu xa, đóng cửa phòng tắm, cởi quần áo vù vù.

      "Dáng người của mình cũng được xem là tốt, chỉ là có chút lùn, nhưng mà dáng dấp cũng thon dài a, Hàn Giang Đình đáng chết còn dám mắng mình giống hạt đậu mình đá xương đầu gối của cậu ta! Hừ!"

      Thân thể Ngũ Y Y tròn trịa, hướng về phía gương làm dáng vẻ nắm quyền cơ bắp.

      Lại ngáp cái, quả có chút mệt nhọc.

      Ngũ Y Y đến bây giờ cũng có nghĩ đến vấn đề vô cùng quan trọng - Chẳng lẽ muốn nghỉ ngơi tại nhà của Hoắc Phi Đoạt sao?

      đưa ra cái vấn đề này, đần độn u mê lại quên mất.

      Mơ hồ như trong trứng.

      Bồn tắm mở nước sai biệt lắm, Ngũ Y Y dùng bàn tay khuấy nước, thử nhiệt độ, tạo ra đống bong bóng lớn, cười hắc hắc nhảy vào trong bồn tắm.

      "Oa. . . . .Hoắc lão đại hổ danh là Thủ lĩnh Hắc bang, bồn tắm cũng giống nhà người khác, nằm là thoải mái."

      Ngũ Y Y vừa lòng thở ra, bướng bỉnh đem chân gác lên, chơi rất vui vẻ.

      Cộc cộc!

      Có người gõ cửa phòng tắm.

      "A?" Ngũ Y Y trợn to hai mắt, cả cơ thểvèo cái chìm vào trong nước, run giọng kêu lên, " cho vào! Tôi tắm đấy!"

      Phần phật. . . .. .

      Cửa phòng tắm còn bị đẩy ra.

      Hoắc Phi Đoạt hé ra gương mặt tuấn tú chui vào, liếc mắt nhìn Ngũ Y Y, huýt gió tiếng, "Ơ, tốc độ chậm a!"

      "Ai, phải thể vào sao? Da mặt chú sao lại dầy như vậy? Lúc người khác tắm, tại sao chú có thể tùy tiện vào phòng tắm? Tôi kháng, nghị!"

      "Kháng nghị dĩ nhiên có hiệu quả?" Con người Hoắc Phi Đoạt hẹp dài nhanh chóng, "Bởi vì em dùng bồn tắm của tôi, sữa tắm của tôi, khăn tắm của tôi, lát nữa còn phải dùng máy sấy tóc của tôi."

      Ngũ Y Y chỉ có cái đầu nhô lên mặt nước, chớp chớp mắt, có chút trố ra, mấy giây sau, mới kêu lên, "Theo như chú , hễ mà người khác dùng nhứng thứ đồ này của, cũng đều bị chú nhìn thấy hết à! Lý luận chó má!"

      Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, đem quần áo của Ngũ Y Y vứt mặt đất nhặt lên, gian xảo câu, "Đối với em, cái này chính là chính sách!"

      xong, ra phòng tắm, đóng kỹ cửa.

      Bên ngoài truyền đến thanh của Hoắc Phi Đoạt mang theo tiếng cười, "Nha đầu, ban ngày em quét phân sao? Quần áo của em như thế nào lại hôi hám vậy?"

      "Mới có! Căn bản là chưa có! Chú vu hãm người khác!" Ngũ Y Y ngồi trong bồn tắm, thiếu chút nữa giận đến hộc máu.

      Lại dám, quần áo của có múi thối? A a a a a, nhưng mà là nữ sinh, còn mặt mũi.

      Điện thoại Ngũ Y Y vang lên, màn ảnh chợt lóe.

      Hoắc Phi Đoạt chần chờ chút, tới, cầm điện thoại di động lên nhìn, gọi đến là Tiêu Lạc.

      suy nghĩ chút, nghe máy.



      Chương 119: Tắm xong mặc cái gì 4.

      Editor: Lee Andy.

      "YY! Làm sao còn chưa đến nhà? phải sắp về đến nhà sao?" thanh lo lắng của Tiêu Lạc truyền đến.

      Hoắc Phi Đoạt híp mắt cái, lệ khí quanh thân bắn ra bốn phía, " phải là YY, là tôi, Hoắc Phi Đoạt."

      ". . . . . ." Tiêu Lạc giật mình, trầm mặc chừng năm giây.

      "Phi, Phi Đoạt? Sao, tại sao lại là ?"

      Hoắc Phi Đoạt nhìn lướt qua phòng tắm, trầm ổn , "Tìm YY sao? ấy tắm, chờ ấy tắm xong, tôi để cho ấy trả lời điện thoại của cậu."

      "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao Y Y lại ở nơi đó của ! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"

      Tiêu Lạc trong lúc nhất thời nóng nảy, rống lên.

      "Ha ha," Hoắc Phi Đoạt nóng vội, "Thế nào, Tiêu Lạc, cậu là trách móc tôi sao?"

      Tiêu Lạc thở ra hơi, " phải trách móc , Phi Đoạt, mà là lo lắng."

      "Có cái gì mà lo lắng, Y Y ở chỗ này của tôi, chính là an toàn nhất, phải sao? có ai mạnh mẽ hơn tôi, càng thể bảo đảm an toàn của ấy." Trong đôi mắt của Hoắc Phi Đoạt tản ra địch ý thể xâm phạm.

      "Phi Đoạt, Y Y còn , ấy tốt nhất là nên về nhà nghỉ ngơi mới đúng."

      "Tiêu Lạc, Y Y phải trẻ , ấy trưởng thành, ấy có quyền quyết định mình con đường nào, phải sao? Tôi rất hoài nghi, phần quan tâm quá mức này của cậu đối với Ngũ Y Y, có phải là vượt quá giới hạn hay ."

      Tiêu Lạc sợ run lâu, nghiến răng, "Phi Đoạt, điều này cũng chính là tôi muốn với , lấy thân phận cùng địa vị của , tại sao lại chú ý tới Ngũ Y Y, điều này cũng vượt quá giới hạn của rồi."

      Chân mày Hoắc Phi Đoạt cau lại, "Hoắc Phi Đoạt tôi làm chuyện gì, còn có người nào có thể chất vấn, càng có người nào có thể ngăn cản. Tôi muốn cái này, cậu cũng hiểu."

      Tiêu Lạc nặng nề thở hổn hển, tâm tình có chút kích động, "Chỉ có Y Y là thể."

      Hoắc Phi Đoạt dứt khoát cúp điện thoại, trầm tư, nhìn ra bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ.

      Thế nào,Tiêu Lạc muốn tranh cùng sao?

      Đột nhiên có ai ba ba ba ra sức vỗ cửa phòng ngủ của , tiếp theo, cửa trực tiếp mở ra, A Trung giữ chặt Cố Tại Viễn muốn đem kéo , Cố Tại Viễn liều mạng bắt lấy cánh cửa, Hoắc Phi Đoạt vừa nhìn thấy hai người bọn họ, liền nhức đầu lấy tay vuốt mi tâm.

      "Lại làm sao?" Vẻ mặt của Hoắc Phi Đoạt vui.

      "Lão đại! Lão đại à, tại soa muốn đuổi chúng tôi ? cần đuổi tôi mà!"

      Cố Tại Viễn nức nở gào lên.

      A Trung giận giữ rít gào, "Cậu còn ý kiến gì, cậu xem cậu làm phía dưới biến thành cái gì, đều đem phim cấp 3 vào căn cứ! Bẩn chết!"

      Cố Tại Viễn hít hít múi, "Lão đại, cũng để cho Ngải Mễ ở lại, cũng cho tôi ở lại , tôi xin đó, tôi nhất định làm như vậy nữa, tôi ngoan còn được sao?"

      Hoắc Phi Đoạt cười lạnh tiếng, "Ngải Mễ? Ngải Mễ cũng ở sau cốp xe của cậu?"

      "Hả?" Cố Tại Viễn sợ ngây người.

      Hoắc Phi Đoạt khinh thường , "Loại đàn bà đó, loại mặt hàng đó, đều chật đầy cả đường, cậu nghĩ tôi và cậu cùng loại tiêu chuẩn? Tôi cho cậu ba giây đồng hồ, biến mất khỏi tầm mắt của tôi. . . . .. "

      Giọng uy hiếp, cộng thêm ánh mắt ác độc của Hoắc Phi Đoạt, làm cho Cố Tại Viễn cả người run lên.

      tay giơ lên, nhanh chóng , "Lão đại, ngủ ngon! Tuyệt đối tới ba giây! Tôi !"

      Vèo cạch! Cửa phòng đóng lại, hết thảy lại khôi phục yên tĩnh.

      Cố Tại Viễn cùng đám người vừa rời , lầu lại bắt đầu nghiêm túc quét dọn vệ sinh.

      Khử trùng, giặt giũ, thay đổi.

      Quản gia chỉ huy nhóm người giúp việc, tiến hành quá trình dọn dẹp sạch .
      Chương 120: Tắm xong mặc cái gì 5

      Editor: Lee Andy.

      Ngũ Y Y ngâm nước chán, lại bắt đầu phát điên.

      Làm sao bây giờ? Quần áo của mang giặt rồi, vậy bây giờ mặc cái gì?

      "Làm sao giờ? Chẳng lẽ trình diễn tiết mục mặc áo sơ mi của nam chính, vậy cũng phải đem áo sơ mi vào đây mới được? Mình phải làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ muốn trần chuồng ra ngoài, tìm áo sơ mi? A a a a a, điên rồi, điên rồi."

      Ngũ YY lặng lẽ mở của phòng tắm, mở ra khe hở , vừa đủ lộ ra con mắt, ngượng ngùng gọi, "Có ai ?"

      thanh Hoắc Phi Đoạt lập tức đáp lại , " có ai, chẳng lẽ tôi là quỷ?"

      A, chết rồi chết rồi, Hoắc Phi Đoạt vẫn ở trong phòng, vậy tính toán ra ngoài trộm quần áo của được rồi.

      "Vật , em tắm xong rồi?"

      Hoắc Phi Đoạt tới đây, vẫn còn cách phòng tắm mấy mét, nghe thấy Ngũ Y Y hét lớn tiếng, " cho phép chú tới đây!"

      Hoắc Phi Đoạt đứng lại, "Nga? Làm sao vậy? Có bom sao?"

      Ngũ Y Y quyệt miệng, hồi lâu mới hậm hực , "Cái đó. . . . . .Cái kia. . . . .Tôi có quần áo để mặc."

      đợi Hoắc Phi Đoạt tỏ thái độ, lập tức trợn tròn cặp mắt, kêu lên, "Này, tôi cho chú biết, cho chú lấy áo sơ mi của chú cho tôi mặc, bộ dạng kia rất xấu!
      Còn có, tôi phải vật !"

      "Ha ha, vậy em là vật lớn?"

      "Ai nha, vật lớn cái gì, tôi mới phải là vật!"

      "Nga? Ha ha ha. . . . . ra em còn bằng đồ vật."

      Hoắc Phi Đoạt vui vẻ thôi.

      Ngũ Y Y tức xạm mặt lại, muốn tát mình mấy bạt tai.

      Đầu đần a!

      Ngũ Y Y, bao nhiêu năm nay mày có đần như vậy, bây giờ vì sao lại thông minh bằng khi còn bé đây?

      Xui xẻo, lúc và Hàn Giang Đình ở chung chỗ, đều chiếm lợi thế, như thế nào cùng Hoắc Phi Đoạt ở chung chỗ, luôn là thảm nhất, có thiên lý a.

      Hoắc Phi Đoạt cầm mấy bộ quần áo đến gần cửa phòng tắm, Ngũ Y Y lập tức sợ hãi , "Chú thể tới đây, ngàn vạn lần thể tới đây."

      "Em có mời tôi cũng vào, em cũng phải siêu mẫu như người ta, chẳng có cái gì tốt để nhìn, tôi vào như là hành hạ đôi mắt vậy. Mang quần áo cho em!"

      Hoắc Phi Đoạt từ trong khe hở nhét quần áo vào.

      Ngũ Y Y bên nhận quần áo, bên tức giận kêu la, "Cái gì? Dám chê tôi như vậy? Mặc dù tôi phải là người mẫu gì đó, nhưng cũng kém như vậy chứ? Thiệt là, trong mắt trong đầu đều là siêu mẫu sao? Đàn ông mà, đều là loại thị giác động vật! Đáng khinh!"

      Ngũ Y Y đưa quần áo ra nhìn, nga, lại là quần áo ở nhà màu hồng dành cho nữ.

      Cổ áo tròn, còn đính đường viền hoa dễ thương.

      Khuôn mặt nhắn của Ngũ Y Y phồng lên, đảo tròng mắt suy nghĩ, lập tức kéo cửa chui đầu ra, hét lên, "Hay nhỉ, Hoắc Phi Đoạt, chú đem quần áo của người tình của chú cho tôi mặc, tôi ngại bẩn! mặc!"

      Hoắc Phi Đoạt hút thuốc, thiếu chút nữa bị lời của làm cho sặc, "Người tình cái gì? Tôi căn bản là có loại đồ chơi đó!"

      "Vậy quần áo phụ nữ này là cái gì?"

      "Em ý thức được sao? Cái này phải tối nay mua cho em sao? Em thế nào lại để ý, tôi còn mang cho em quần lót áo lót đây, em xem chút xem lớn thế nào, có vừa hay ."

      xong lời cuối cùng, khóe miệng Hoắc Phi Đoạt hé ra, nổi lên nụ cười phóng đãng.

      Ngũ Y Y bị nét mặt mị hoặc người của Hoắc Phi Đoạt làm cho da đầu run lên, ba chân bốn cẳng mở quần áo ra nhìn, quả nhiên choáng rồi.

      Hôn mê!
      lazyangel thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :