Chương 514: Được tiện nghi
Editor: Nguyên Nguyên
“Đừng bắn! Bên trong chiếc xe trang bị có Tiêu Lạc, cần bắn nữa! Chúng ta bị lừa!”
Cố Tại Viễn giận điên lên.
Chiếc xe chiến đấu bên này lái xe đến trước mặt xe trang bị vũ khí của Tiêu Lạc, mọi người cầm lấy vũ khí, tấn công vào trong xe trang bị của Tiêu Lạc nhưng điều ngạc nhiên dứt.
“Cố thiếu! có ai. Đây là xe trang bị người điều khiển, làm sao bây giờ?”
Cố Tại Viễn cũng vào xem kiểm tra, sau đó hoa mắt choáng váng.
ta hung hăng giậm chân: “Hừ, cmn. Tiêu Lạc, mày nên biến mất cho tao. Có ngày tao nhất định phải tự tay róc xương lóc thịt mày. Ngay cả ông mày mà mày cũng dám đùa giỡn! Cmn, tổ tông mười tám đời nhà mày!”
Tất cả đám đàn em đều cúi đầu dám lên tiếng.
Hoắc lão đại phân công nhiệm vụ chẳng những hoàn thành, còn làm cho Tiêu Lạc cứu được chị của ta.
A Trung nghe Cố Tại Viễn báo cáo, sắc mặt hơi khó coi, giọng mắng: “Cái tên Cố Tại Viễn ngu ngốc này! Cậu cũng biết, tin này mà truyền đến tai lão đại, tôi là người chịu thiệt thòi nhất! Tuy cậu làm việc sai, nhưng tôi là người chịu giáo huấn nhiều nhất!”
Mắng xong, A Trung nơm nớp lo sợ nhìn vào Hoắc Phi Đoạt ngồi trong khoang máy bay.
Hoắc lão đại dụ dỗ Ngũ Y Y ăn.
Thôi, trước tiên cần báo cáo tin hay ho này, chờ cho Ngũ Y Y ngủ rồi sau.
“Ngoan, ăn miếng đu đủ”
Hoắc Phi Đoạt đưa cái đĩa đựng 2 miếng đu đủ đến trước mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y phồng má, bĩu môi, vô cùng phiền phức.
Nghĩ lại vừa mới xe hơi. . . . . . . liền nén giận!
là phụ nữ có chồng!
Làm sao có thể biết xấu hổ mà ân ân ái ái với người đàn ông xa lạ chứ?
Hơn nữa cả quá trình lại cuồng dã như vậy!
Bây giờ nhớ lại chút cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa còn ở xe!
A a a a, mà xe rung động! Muốn chết!
“Tôi ăn! cần lo!”
Gương mặt nhắn tức giận quay qua bên.
Hoắc Phi Đoạt buồn cười: “Thế nào? tức giận?”
“Hừ, cần lo! muốn quan tâm!”
“Lần trước cho em ăn đu đủ em tức giận, lần này cho em ăn, em còn mất hứng? Hiểu rồi, ngực của em , rất lớn rồi, cần bồi bổ nữa, em xem như trái cây bình thường mà ăn chút là được rồi.”
“Cái gì? phải là bởi vì cái gì!” Ngũ Y Y tức giận trừng mắt Hoắc Phi Đoạt.
Vừa nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Phi Đoạt cười như cười, cảm thấy mất hết khí thế, nhanh chóng cúi đầu xuống. dám nhìn thẳng người đàn ông đẹp trai này.
“Vừa xe. . . . . . Mất mặc quá!”
“A? phải vì ăn đu đủ sao? Hay là vì sao?” Hoắc Phi Đoạt biết còn cố hỏi, còn đùa nghịch sợi tóc sau lưng .
Ngũ Y Y tức giận hất tay ra, muốn khóc : “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi cũng là người có chồng, làm sao có thể cùng với như vậy? mất mặc! rất xấu xa!”
Hoắc Phi Đoạt cười ra tiếng, làm Ngũ Y Y càng thêm tức giận trừng mắt .
“Vật , em đây là oan cho người tốt nha. Vừa mới xe. . . . . . . phải chủ động trước, là em chủ động cầu . Em nhớ lại xem, có phải em cho biết em rất khó chịu ?”
“Ác. . . . “ Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm, cái miệng nhắn mở to.
Hoắc Phi Đoạt tiếp tục cười: “Em nhớ xem, hỏi mong muốn của em, hỏi em có nhớ , em nhớ.”
“Ách. . . . . “
Ngũ Y Y tiếp tục hóa đá.
“ hỏi em có muốn cho em ? Em muốn! đều hỏi qua ý của em, là em đồng ý, là em chủ động cầu, mới vất vả hao tổn sức lực của để thỏa mãn cho em. Em đừng quên, vừa mới xe, em nhiều lần gọi to, ưm ưm ưm. . . . . . . . “
Chương 515: Được tiện nghi 6
Ngũ Y Y dùng tay bé trực tiếp che miệng Hoắc Phi Đoạt, cho tiếp tục .
Khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt luống cuống cùng xấu hổ.
Hoắc Phi Đoạt cười thầm, kéo tay bé của xuống, rất rộng rãi , “Được rồi, em cho , vậy . Để tiện cho em, cứ cho là chủ động, coi như là em chưa từng bày tỏ tình cảm với .”
Ngũ Y Y cúi đầu tức giận đến nghiến răng.
Còn ! Cái đồ con gấu này tại sao lại đến biện pháp đó thế! Đúng là ngụy biện! Tức chết !
Nhìn dáng vẻ vật bị tức đến biết phải làm sao, Hoắc Phi Đoạt quay mặt, vụng trộm cười vài cái.
Nhìn bộ dáng vật bị tức đến biết phải làm sao, là rất thú vị.
Ngũ Y Y vò góc áo, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cố lấy dũng khí ngẩng đầu , “Tôi như thế nào vẫn còn cảm thấy có chỗ là lạ? ràng là …….Khi dễ tôi đấy! Như thế nào để cho xong, lại thành tôi chiếm tiện nghi của đây? Này đúng!”
“A, rốt cuộc em cũng thừa nhận, là em chiếm tiện nghi của . ra biết, phụ nữ mà, mặc dù có sắc, cũng muốn thừa nhận. Đây chính là phụ nữ có lòng hư vinh. Giống như tuyệt thế đại mỹ nam ở trước mặt em, em đương nhiên là bộc phát muốn ăn rồi, chỉ là, quyến rũ xong rồi, ăn xong rồi, liền muốn quệt miệng thừa nhận. Để tiện cho em. Lần này, cứ coi như là chiếm tiện nghi của em .”
“Hả? phải như thế! phải vậy!”
Ngũ Y Y tức giận đến đập bàn.
Hoắc Phi Đoạt cười , ngón tay sờ khuôn mặt Ngũ Y Y, “ quan trọng, hai người chúng ta, còn phân biệt ai với ai sao? Em chiếm tiện nghi của , hay là chiếm tiện nghi của em, đều là giống nhau. Lần tới, ai chiếm tiện nghi của ai, đều nghi theo lời em. Em muốn như thế nào liền như thế ấy, bao gồm màn dạo đầu, tư thế, đọ mạnh yếu, thời gian, tất cả đều nghe theo em, được chưa?”
“A a a a, phải như thế! Tôi phải có ý này!”
“Tôi ăn cơm! ăn !”
Ngũ Y Y tức giận ném đũa.
Hoắc Phi Đoạt liền rút qua đôi đũa mới đưa qua, , “Tốt, ăn ăn. Dù sao ăn cơm có sức, có sức cũng đừng nghĩ có thể thắng được .”
Hả?
Ngũ Y Y dựng tai lên.
Đúng nha, ăn cơm có hơi sức đối phó với tên đáng ghét này!
Ăn! Tại sao ăn!
Ngũ Y Y giật lại đôi đũa, bắt đầu tức giận, mở miệng lớn ăn ngồm ngoàm.
Hoắc Phi Đoạt liếc mắt lén nhìn cái, thầm cười.
Ăn cơm no, Hoắc Phi Đoạt đưa cho Ngũ Y Y máy tính bảng, “Em tự mình xem lại quá khứ của mình , trong này có hình của em khi còn bé, còn có người nhà cùng bạn bè của em.”
“Hả? Đều là của tôi? Tại sao lại có những thứ này?”
Hoắc Phi Đoạt rũ mắt. Trong lòng trả lời : đây là bởi vì theo đuổi em mới làm ra đó nhóc.
“Tự mình xem . hiểu tới hỏi .”
Hoắc Phi Đoạt lật xem quyển sách.
Ngũ Y Y đưa mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, ừ, người đàn ông này mặc dù bá đạo, nhưng mà đối vối cũng dịu dàng săn sóc, mới vừa đắp chăn cho .
Ngũ Y Y xem máy tính bảng.
Đầu tiên xuất hình ảnh nhóc hai ban tuổi, tết hai bím tóc, được trẻ tuổi xinh đẹp ôm.
“A! Đây là mẹ tôi sao?”
Ngũ Y Y kích động, đưa tay nắm lấy bàn tay Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhìn móng vuốt nắm tay mình, sau đó nhìn khuôn mặt Ngũ Y Y , “Ừ, đó là mẹ em, người phụ nữ rất có sức quyến rũ. Tại sao em biết đây là mẹ em?”
“Chính là giác quan thứ sáu cho tôi biết ấy là mẹ tôi……” Ngũ Y Y cũng biết mình xảy ra chuyện gì, nhìn thấy trẻ đó, liền chắc chắn cho là, ấy là mẹ của .
Hoắc Phi Đoạt thầm thở hơi.
Cũng may, điều này cho thấy trí nhớ của có thể quay trở về.
Chương 516: Trở về 1
Ngũ Y Y ngủ thiếp , Hoắc Phi Đoạt thâm tình nhìn dáng vẻ ngây thơ lúc ngủ của , nhịn được khóe miệng nhếch lên đường vòng cung đẹp mắt.
nhóc này…..Rốt cuộc…..Trở lại bên cạnh rồi.
, rốt cuộc cũng có thể ngủ an giấc rồi. Hoắc Phi Đoạt nhàng đắp chăn cho Ngũ Y Y, đem đầu của kéo qua, kéo đến bả vai của , để cho được gối thoải mái, khẽ thở dài tiếng, nhắm hai mắt lại.
Trong buồng máy bay, tràn đầy khí yên tĩnh.
“Haizz, bây giờ tôi cần phải cho lão đại biết về chuyện của Tiêu Lạc, giờ phút này có biết bao nhiêu tốt đẹp, là nỡ phá vỡ bầu khí tại.”
A Trung rũ đầu xuống, phiền não xoa mày.
Cố Tại Viễn đuổi theo ngừng, lập tức tiến hành bao vây chặn đánh Tiêu Lạc.
Đáng tiếc…..
Bất luận có hành động gì, cũng tìm ra được tung tích của Tiêu Lạc.
cách khác, lần này canh giữ trong doanh trại, rốt cuộc chẳng làm nên trò trống gì.
Tiêu Lạc chỉ được cứu được chị mình mình là Tiêu Mai, mà còn lẩn trốn thành công.
“A a a a, tôi chết chắc!” Cố Tại Viễn đấm vào cái bàn ở quầy rượu, tức giận kêu lên, “Nhiệm vụ lần này bị tôi làm cho thất bại rồi, đợi Hoắc lão đại trở về, nhất định giết tôi! Đầu của tôi khó giữ được! Làm sao bây giờ!”
Cố Tại Viễn hướng về phía người pha rượu trẻ tuổi dông dài, giống như là người khác có thể giúp giải quyết khó khăn.
“ được, Cố thiếu, trước hết phải rời khỏi nước tránh mấy ngày, để sau khi Hoắc lão đại trở về thấy được , đợi đến khi Hoắc lão đại hết giận, lại trở về?”
Người pha rượu hiến kế. Hai mắt Cố Tại Viễn sáng rực.
Búng tay kêu cái, “Đúng nha! Ý kiến này rất khả thi! Bây giờ tôi khỏi đây, đến hòn đảo ở Châu Mỹ mấy ngày nằm bờ cát tắm nắng chơi đùa cùng Tây, sau đó qua thời gian, tôi lại lặng lẽ trở về. Ha ha ha ha, ý kiến này rất hay! Trẫm thích!”
Cố Tại Viễn cười đến nghiêng trước ngã sau, đến “” giống như đứa con nít dùng hai ngón tay ở mặt bàn biểu diễn bộ.
Người pha rượu híp mắt khúc khích cười hì hì.
Cố Tại Viễn vui vẻ, ném cho người pha rượu xấp tiền mặt, “Nhóc con! Đây là phần thưởng cho cậu! Được lắm, cái đầu óc này của cậu cũng có thể dùng được! uổng công tôi bình thường đối tốt với cậu! Tiếp tục chiến nữa!”
Người pha rượu vội vàng nhận xấp tiền kia, hết sức vui vẻ, nhanh nhẹn rót rượu cho Cố Tại Viễn.
“Cố thiếu, vì chuyện của , em nhất định phải ra sức suy nghĩ, là ai, chính là Cố thiếu em kính nhất!
“Ha ha ha, tên nhóc cậu.”
Cố Tại Viễn uống hơi cạn rượu trong ly.
Mặc kệ bên cạnh có nàng giả bộ hạ thấp ngực dụ dỗ, Cố Tại Viễn móc điện thoại di động ra, gọi điện cho đàn em, “Này, là tôi! Nghe kỹ cho tôi, bây giờ đặt vé máy bay ra xuất ngoại cho tôi, cậu , tìm nơi có bãi biển, vùng á nhiệt đới, tôi muốn ra ngoài nghỉ phép mấy ngày. Nhanh lên chút.”
Cố Tại Viễn đẹp trai cúp điện thoại, cười đến mức mắt híp lại thành đường cong, “Nhờ có hộ chiếu miễn trừ, tôi liền ! Nhóc con, muốn quà gì, tôi gửi về cho cậu.”
“Đóng gói mỹ nữ tóc vàng gửi về.”
người ở phía sau vỗ bả vai Cố Tại Viễn .
“Được! Đóng gói cho cậu tới hai! Từ từ…..”
Cố Tại Viễn hào phóng trả lời, lúc này mới kịp phản ứng,
Last edited by a moderator: 6/6/15