1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 504: Tiếp nhận 5

      “MD! Hoắc Phi Đoạt cái tên chết bầm này.” Tiêu Lạc tức giận đến nhảy dựng lên, hung hăng ném thuốc lá trong tay lên mặt đất.

      Lạc, làm sao bây giờ?”

      “Cậu để tôi suy nghĩ rồi lại sau!”

      Tắt điện thoại, Tiêu Lạc ngồi yên, cau mày, ở trong phòng khách qua lại.

      “Hoắc Phi Đoạt! Hoắc Phi Đoạt! Cái tên khốn kiếp này! là ngoan độc! có bản lĩnh nhắm vào tôi! bắt cóc người nhà của người khác, được tính là hùng gì chứ! Hoắc Phi Đoạt! Tôi hận chết được!” Tiêu Lạc đánh vào ghế sô pha, tùy tiện trút hết cơn giận.

      xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại, hít thở sâu, suy tư.

      Làm sao bây giờ?

      Chị hai duy nhất của mình lại rơi vào trong tay Hoắc Phi Đoạt!

      Hoắc Phi Đoạt thế nhưng quản chuyện làm huyên náo cả nước đều biết, chính là quyết tâm muốn giết chị hai.

      Nếu như mình xuất , chị hai nhất định xong đời, dựa vào tính tình Hoắc Phi Đoạt, nếu đến nhất giết người!

      Làm sao bây giờ?

      Tiêu Lạc phiền muộn lấy tay vò tóc, vừa bực bội vừa ảo não.

      Ban đầu, nên mang theo chị hai, như vậy có cái nguy hiểm này.

      Trách chỉ có trách, đánh giá quá thấp ác độc của Hoắc Phi Đoạt.

      “Là tôi, lập tức phái máy bay chuyên dùng cho tôi, tôi muốn trở về nước ngay lập tức.”

      Tiêu Lạc nhìn lên lầu nhìn chút, vẻ mặt đành lòng, tìm ra tờ giấy, bắt đầu viết lời nhắn nhủ cho Ngũ Y Y.

      cho biết, phải ra nước ngoài chuyến, có chút việc muốn làm, trở lại nhanh. Nơi này có người chiếu cố . Mong yên tâm, trở về.

      Tiêu Lạc lên lầu, đem thư đặt đầu giường, sau đó khom lưng, lưu luyến hôn lên khuôn mặt Ngũ Y Y cái, , “Bảo bối, chờ trở lại, muốn cùng em đến suốt đời.”

      Ngũ Y Y nhắm mắt lại, lông mi cũng run. tiếng nào, làm bộ vẫn ngủ như cũ.

      Chờ trở về? lời này là có ý gì đây?

      Chẳng lẽ muốn ra ngoài sao?

      muốn làm cái gì đây?

      có phải là nên đứng lên, cho ông xã thân cái ôm, với , nhanh về nhanh?

      Hay là thôi .

      , ra trong nội tâm cực kỳ thoải mái. cách khác, còn mong đợi rời khỏi đây, cần xấu hổ đối mặt với rồi.

      Tiêu Lạc mặc quần áo xong, mang theo khẩu súng, ra khỏi biệt thự. Bên ngoài có xe hơi chờ, chở mấy cây km tới sân bay tư nhân.

      Hoắc Phi Đoạt nằm ghế sô pha, tay chống lấy má, lông mi dày cong cong, ngủ thiếp .

      A Trung nhàng tới, nhàng đắp chăn cho Hoắc Phi Đoạt.

      Cố Tại Viễn ngáp cái, giọng , “Cậu thử lão đại chúng ta mấy ngày có ngủ rồi hả?”

      “Xuỵt xuỵt! Cậu giọng chút!” A Trung dựng ngón trỏ lên, hung dữ trợn mắt nhìn Cố Tại Viễn cái, “Kể từ ngày con nhóc kia mất tích có chợp mắt, dù có là người sắt cũng chịu nổi! Cái này là mệt muốn chết rồi, vừa rồi còn bố trí nhiệm vụ, đột nhiên lại ngủ mất.”

      Cố Tại Viễn bĩu môi, “Chúng ta cũng chưa có gặp qua tác phong nhanh nhẹn của Hoắc lão đại lại chật vật như vậy, công lực của con nhóc kia cũng thâm hậu quá.”

      A Trung lắc đầu thở dài, “Chỉ mong tìm được Ngũ, nếu , lão đại của chúng ta thực điên lên mất. Nhìn cái dáng vẻ này, lão đại thực rất con nhóc kia rồi.”

      Cố Tại Viễn vuốt cánh tay, “Đừng nữa, tôi nổi hết cả da gà, câu hay từ trong miệng cậu ra, nghe đặc biệt cổ quái.”

      Hai người , vẫn theo dõi kỹ thuật tên trẻ tuổi kêu lên: “Địa chỉ tuần tra đến! Từ máy bay cất cánh tra được địa chỉ!”

      “Cái gì!” Hoắc Phi Đoạt nhảy dựng dậy.

      Làm cho A Trung và Cố Tại Viễn giật mình.

      Má ơi, người này còn là người sao? Ngủ thiếp như vậy mà cũng có thể phản ứng như vậy.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 505: là ai 1

      Hoắc Phi Đoạt hoàn toàn trong trạng thái chờ xuất phát, làm gì còn dáng vẻ mệt mỏi nữa?

      “Tìm được địa chỉ sao?”

      Hoắc Phi Đoạt hướng tới bên tên trẻ tuổi rống.

      “Tìm được rồi! Ở Ba Lan.”

      “Chạy xa như vậy, hừ, Tiêu Lạc muốn để cho tôi cả đời tìm được Y Y. đúng là mơ tưởng! Lập tức phái máy bay chuyên dùng, tôi muốn bay ngay đến Ba Lan.”

      “Lão đại, định Ba Lan, vậy Tiêu Mai phải làm sao đây? Người ta dù sao cũng là người đẹp hết thời, bây giờ còn treo ngược ở Đại Kiều, vậy nên giao người này cho ai?”

      Cố Tại Viễn ngăn cản Hoắc Phi Đoạt, làm ra bộ dáng như tôi rất ngoan.

      “Cậu chủ động xin giết giặc, vậy giao cho cậu, cậu xem thử rồi xử lý . Theo suy đoán của tôi, Tiêu Lạc tuyệt đối mặc kệ chị mình, ta còn chưa mất trí đến trình độ biến thái này.

      Cố Tại Viễn trợn tròn mắt, “Chao ôi, tôi làm gì có chủ động xin giết giặc? Tôi phải hỏi câu như vậy sao?”

      “Tôi biết , cậu có thể khống chế chuyện dục vọng, dĩ nhiên, cũng có năng lực này. , tôi tin tưởng cậu có thể xử lý tốt.”

      Hoắc Phi Đoạt vỗ vai Cố Tại Viễn, tiếp theo người bước ra ngoài.

      “Hắc hắc, tôi đương nhiên có năng lực này rồi, còn phải nữa sao, cũng nhìn chút coi tôi Cố Tại Viễn là ai, có tôi Cố đại gia xuất , chuyện gì ràng đều dược xử lý, ha ha ha.”

      A Trung lập tức xạm mặt lại, đến trước mặt Cố Tại Viễn, giọng , “Cũng biết cậu bị lừa. Nghe vài câu êm tai liền mang mình bán . Người em Tại Viễn, nhân tiện nơi này cục diện rối rắm phải nhờ cậu tới thu thập rồi, tôi Ba Lan nhớ thương cậu.”

      A Trung nhe răng cười, vỗ bả vai Cố Tại Viễn, lắc đầu cũng vội vàng đuổi theo Hoắc lão đại.

      “Này! Này!” Cố Tại Viễn. Đưa tay kêu. Cả người đờ ra. Gãi da đầu, lầm bầm lầu bầu, “Tôi chẳng lẽ lần này lại bị lừa sao? Tôi lại lên làm Hoắc lão đại sao? Mẹ nó, Tiêu Lạc là muốn trở về cứu chị ta đó! Muốn tôi trực tiếp đối mặt với Tiêu Lạc! A a a a a, quả nhiên bị lừa! Lão đại! Toi Ba Lan! ở lại đối phó Tiêu Lạc!”

      Ngũ Y Y tỉnh lại, trời, sáng rồi.

      Có lẽ là quá mức mệt mỏi, nên giấc ngủ này đặc biệt ngon giấc.

      giống như……

      Trong giấc mơ, còn nằm mơ thất người đàn ông tuấn, người đàn ông kia, tuyệt đối phải là ông xã Tiêu Lạc.

      “Vậy ta là ai chứ? Tại sao trong giấc mơ ta lại cười với mình?”

      Ngũ Y Y gãi đầu ngồi dậy, duỗi lưng cái.

      Chủ yếu là, trong giấc mơ chang đẹp trai kia, chỉ cười với , còn cười đến mức nghiêng nước nghiêng thành, cực kì mê người, lúc ấy ở trong giấc mơ, chảy nước miếng hướng tới người ta mà nhào qua.

      Ngũ Y Y vuốt gương mặt có chút xấu hổ tự , “ là mất mặt, mình kết hôn rồi, có ông xã, thế nhưng lại nằm mơ thấy người đàn ông xa lạ khác, hơn nữa,,,,, Hơn nữa ở trong giấc mơ lại cùng người ta hôn môi, a a a a a, mình muốn điên rồi.” Đúng vậy, truocs khi tỉnh ngủ vừa mới ở trong giấc mơ, còn cùng với đại mỹ nam trong giấc mơ, hung hăng, hôn môi sâu!

      Hôn đến thần hồn điên đảo, hôn đến khí huyết dâng trào.

      Khụ khụ khụ, có chút sắc.

      Ngũ Y Y xuống giường, mang dép lê, mặc áo khoác, đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.

      “Nơi này có thể thấy biển rộng, mình nhớ .”

      Đột nhiên trong đầu Ngũ Y Y xuất ý niệm này.

      Biển rộng.

      Dù sao đứng trước cửa sổ, đầu tiên liền ngĩ đến biển rộng.

      Kết quả…..

      Ngũ Y Y mở cửa sổ ra, đáp lời là hơi lạnh sáng sớm, nhìn mọi nơi trái phải vòng, ở đâu có biển rộng? Nơi này, thực chất chỉ là nông trường dã ngoại, chỉ thấy rừng cây.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 506: là ai 2

      “Vì sao mình lại nghĩ đến biển rộng chứ?”

      Ngũ Y Y hết sức hiểu.

      nghiêng đầu, thấy tủ ở đầu giường có trang giấy gấp lại, mở ra nhìn.

      “Tiêu Lạc gửi thư cho mình?” Ngũ Y Y thầm ra tiếng.

      Đều ở cùng nhà, còn là hai vợ chồng, có lời gì cứ được rồi, cần phải tới viết thư sao? Người này cổ quái.

      Trong thư chữ viết lưu loát, kiểu chữ tuấn mỹ.

      “Hả? có chuyện ra ngoài sao? có người chăm sóc mình?” Ngũ Y Y mở to mắt, nhìn hai bên chút, quả nhiên, trong phòng ngủ yên tĩnh có người.

      “Ai chăm sóc mình?”

      Ngũ Y Y mặc quần áo tử tế, buồn bực xuống lầu.

      Liền thấy hai người phụ nữ giúp việc già chờ , “Bà chủ, người tỉnh? Muốn ăn chút gì , xin phân phó.”

      “A, các người khỏe, tùy tiện làm bữa sáng được rồi.”

      Ngũ Y Y hướng tới các bà cười nhạt, dọc theo cầu thang xuống dưới.

      Đây là nhà và Tiêu Lạc sao?

      Tại sao cảm thấy khắp nơi đều xa lạ như vậy?

      Giống như là ở trong nhà của người khác vậy.

      Từ cọng cây ngọn cỏ, chai bình giống như là nhìn quen thuộc.

      “A! Các người là ai?”

      Ngũ Y Y ôm ngực, nhìn hai người đàn ông lực lượng trong phòng khách, sợ tới mức lùi về phía sau mấy bước.

      Hai người đàn ông này vừa nhìn liền bộc lộ khuôn mặt hung ác, bả vai rất rộng, cánh tay khỏe mạnh, giữ tại cửa phòng, giống như hai người bảo vệ.

      “Bà chủ người khỏe chứ! Chúng tôi đến bảo vệ an toàn cho người.”

      Ngũ Y Y chớp mắt vài cái, “Bảo, bảo vệ an toàn cho tôi? Tôi cần bảo vệ sao?”

      Ngũ Y Y có chút hiểu.

      chẳng qua chỉ là người bình thường, cũng phải là nhân vật đặc biệt gì, còn cần bảo vệ sao? thể tưởng tượng nổi.

      Ngũ Y Y sợ tới mức chạy vào phòng ăn, going như đứa trẻ ngồi trước bàn ăn, nâng hai má, chờ ăn cái gì.

      Thỉnh thoảng, vẫn còn hơi sợ nghiêng mắt nhìn hai người bảo vệ mấy lần.

      Ăn xong điểm tâm, lái xe con bên ngoài, ở trong vườn trồng trọt dạo.

      Cầm cây kéo lớn muốn cắt sửa lại hoa cảnh, cố sức xách theo, ở trong hoa viên bộ.

      “Em cắt bỏ hoa sao?”

      Đột nhiên, thanh dễ nghe vang lên ở phía sau.

      “Hả?”

      Ngũ Y Y giật mình, xoay người lại nhìn.

      “A?”

      Ngũ Y Y há miệng lớn, giật mình nhìn người đàn ông cao lớn ở bên ngoài.

      cả người mặc quần áo màu đen, áo khoác ngoài màu đen bọc lấy thân hình thon dài của , chân thẳng lại dài, cổ quấn cái khăn quàng cổ màu xám hồng đan xen hình tam giác, quần áo phối hợp vừa thời thượng vừa đẹp.

      Lại nhìn đến mặt…..Vậy lại làm cho người ta đứng núi này trông núi nọ.

      Gương mặt tuấn tú quá mê người! Con ngươi dài hẹp, sáng ngời và tĩnh mịch, sóng mũi cao, môi mỏng khêu gợi.

      Lúc này, tay đút ở trong túi quần, nhàng cười nhìn !

      Nghỉ ngơi lát, thân lười biếng cùng phóng khoáng.

      A! Nghĩ tới! gặp qua !

      Cái này mỹ nam..... phải là ở trong mộng hôn môi đó sao!

      “A! Tại sao là ?”

      Ngũ Y Y xấu hổ lùi về sau nửa bước.

      Hoắc Phi Đoạt bước về phía trước mấy bước, “ thế nào chẳng lẽ em muốn gắp lại ?”

      nhàng cười tiếng, lộ ra chút răng trắng noãn, mê hoặc chết người!

      Ngũ Y Y bị mê hoặc đầu choáng váng, “, là người sao? ….. phải là trong giấc mơ mới có sao?”

      Trời ạ, quá đáng sợ! Người ở trong giấc mơ thế nhưng tồn tại!

      bé ngốc!”

      Hoắc Phi Đoạt sờ đầu Ngũ Y Y, cướp cây kéo lớn trong tay ném qua bên, “Em cắt bỏ hoa sao? Trải qua cắt sửa của em, vốn là bông hoa khỏe mạnh đều chết hết.”

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 507: là ai 3

      “Mới phải! Tôi cắt hoa! Tôi biết rồi!”

      Ngũ Y Y chu cái miệng nhắn, mất hứng phản bác.

      Đáng ghét, tuy ta lớn lên đẹp trai, cũng thể xem thường người khác chứ?

      tài giỏi lắm sao, cứ nêu ra vấn đề lớn như vậy, có thấy mệt hay ? Căn bản cũng giỏi!”

      Hoắc Phi Đoạt nửa ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Ngũ Y Y, nhìn năm giây, rốt cục nhịn được, tay ôm chặt Ngũ Y Y vào ngực.

      “Y Y….. lo lắng cho em chết được! Nhớ ?”

      Trong thanh Hoắc Phi Đoạt mang theo vài phần nghẹn ngào.

      Ngũ Y Y mở to mắt, đần độn vài giây, mới phản ứng được, dùng sức vỗ Hoắc Phi Đoạt, cố giãy ra ngoài, “….. cái người này chuyện gì xảy ra, làm sao đối với tôi như vậy? buông tôi ra! còn như vậy tôi gọi người tới! Buông tôi ra!”

      Hoắc Phi Đoạt kinh ngạc buông Ngũ Y Y ra, nhìn .

      “Thế nào? Vài ngày như vậy, em bị cái thằng nhóc Tiêu Lạc chết tiệt đồng hóa rồi? nên cho biết, em đối với thằng nhóc kia tro tàn lại cháy!”

      ….. ở đây gì vậy!”

      Ngũ Y Y tức giận khuôn mặt nhắn đỏ bừng. rất áy náy, lúc được người đàn ông này ôm chặt, vậy mà lại nghĩ đến mùi vị hôn môi. mất thể diện!

      sao lại chồng tôi như vậy? Lại mắng Tiêu Lạc là thằng nhóc chết tiệt! ấy là người tốt!”

      “Cái gì!”

      Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại, cảm giác có gì đó rất lạ, “Chồng? Em ai là chồng của em?”

      “Tiêu Lạc! Tiêu Lạc là chồng tôi! Hai chúng tôi là vợ chồng! là ai? Vì sao lại chạy đến nhà của tôi, ai cho phép vào đây?”

      Ngũ Y Y nhặt cây kéo ở mặt đất, nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt, vẻ mặt đề phòng.

      Tự với mình, mình là tốt, là người phụ nữ có chồng, tuyệt đối vì trai đẹp mà đầu hàng.

      Hoắc Phi Đoạt đứng thẳng người, chống nạnh, dám tim, “Ngũ Y Y em điên rồi sao? Em khi nào trở thành vợ của Tiêu Lạc? Tiêu Lạc lúc nào lại biến thành chồng em hả?”

      “Chúng tôi kết hôn hơn năm, làm sao, liên quan gì tới ? tránh ra!”

      “Cái gì?” Hoắc Phi Đoạt giống như nghe chuyện cười, “Ha, buồn cười chết được! Em và Tiêu Lạc biết nhau chưa quá năm, làm sao lại có thể kết hôn hơn năm? Em liên quan gì tới ? là người đàn ông của em, em là người phụ nữ của !”

      Ngũ Y Y há to miệng, mắt choang váng.

      …. cái gì? là….người đàn ông của tôi? Tôi căn bản biết ! nên bậy!”

      “A!” Hoắc Phi Đoạt kinh ngạc. Hai giây sau, mới chỉ vào mũi mình. “Nhìn kỹ khuôn mặt chút, em dám em biết ?”

      Ngũ Y Y cắn môi, nghiêm túc nhìn Hoắc Phi Đoạt, chậm rãi lắc đầu cái, “Tôi biết .”

      Hoắc Phi Đoạt tức giận đến mức vung quả đấm, “Muốn điên rồi! Em dám em biết ? Trước kia em làm hư Bugatti của , em quên?”

      “Hả? Tôi nào có!”

      “Em nợ tôi hai trăm vạn chưa trả, chẳng lẽ em cũng quên?” “ phải đâu? Hai trăm vạn? Tôi làm sao có khoản nợ đó, tôi có!”

      Vậy em cũng phải đem ba em cùng với các chị cùng cha khác mẹ quên luôn chứ? Bọn họ luôn nhằm vào em, khi dễ em, muốn đem em đuổi ra khỏi nhà họ Ngũ.”

      chậm chút, chậm chút, tại sao tôi có nghe qua, tôi phải là có cha mẹ sao? phải cha mẹ đều chết hết sao? Tôi làm sao có ba người chị? Tại sao lại ở đây bịa chuyện chứ?”
      dunggg thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Một đêm 508: là ai 4

      Edit: Nguyên Nguyên

      Ngũ Y Y ôm đầu, nhăn gương mặt nhỏ nhắn lại.

      Hoắc Phi Đoạt cảm thấy ổn, một phát bắt được cánh tay Ngũ Y Y: “Em nhìn !”

      “Làm gì? thả tôi ra.”

      “Nhìn !” Hoắc Phi Đoạt gầm lên giận dữ.

      Ngũ Y Y sợ tới mức run bắn cả người, sợ hãi nhìn gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt.

      Ánh mắt của thật đẹp, giống như là kim cương. Xinh đẹp giống như kim cương trong đêm.

      , nắm tôi đau quá…” Ngũ Y Y nhỏ giọng ấp úng.

      Hoắc Phi Đoạt sửng sốt một chút, đau lòng thả lỏng ra, thở dài, nói nghiêm túc: “Nhìn , Y Y, là Hoắc Phi Đoạt, là người đàn ông của em, chúng ta lập tức đăng ký kết hôn, khoảng thời gian này em đột nhiên mất tích, là bị thằng khốn Tiêu Lạc kia bắt .”

      “Hả? phải đâu? Tiêu Lạc là chồng tôi mà.”

      “Em hãy nghe nói!” Hoắc Phi Đoạt cắt đứt lời nói của Ngũ Y Y “Mẹ của em qua đời, chị cả của em là Ngũ Nhân Ái vì chuyện đương với Tiêu Lạc đã tự sát chết. Em vốn rất hận Tiêu Lạc, em cho rằng Tiêu Lạc hại chết chị cả của em. Em nhớ ?”

      Ngũ Y Y mở to hai mắt, trong con ngươi đều là hoảng sợ: “, nói cái gì? Tôi có chị? Tiêu Lạc còn hại chết chị của tôi?”

      Hoắc Phi Đoạt dùng sức gật đầu: “Sau khi Tiêu Lạc và chị cả Ngũ Nhân Ái của em ́nh hôn, lại đổi ý, công khai hủy bỏ hôn ước, chừa mặt mũi cho chị em, ấy chịu nổi nên tự sát, rất đáng tiếc cứu được cứ như vậy mà chết. Chẳng lẽ em đã quên rồi sao?”

      Ngũ Y Y lắc đầu: “ thể nào, điều đó thể nào… Đây đều do suy đoán, đều là bịa đặt, Tiêu Lạc làm sao có thể như vậy? ấy là chồng của tôi, ấy là người tốt, ấy rất ôn nhu. Đây đều có khả năng, đây cũng phải là sự thật, đây đều là gạt tôi…”

      Ngũ Y Y hít thở ngày càng gấp, càng ngày càng nhanh, đột nhiên tròng mắt khẽ đảo, cả người ngã xuống đất, bất tỉnh.

      “Y Y!”

      Hoắc Phi Đoạt ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Ngũ Y Y vào trong ngực: “Y Y, em sao chứ? Y Y! tên Tiêu Lạc chết tiệt, rốt cuộc mày đã làm gì đối với Y Y?”

      Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y nhanh chóng chạy vào biệt thự.

      A Trung cười đón: “Lão đại, Tiêu Lạc giữ lại vài tên vệ sĩ, mới đánh vài cái đã xong đời, thi thể đã đưa … A? Ngũ tiểu thư làm sao vậy?”

      Hoắc Phi Đoạt lo lắng: “Nhanh chóng liên lạc với bác sĩ giỏi nhất, tôi nghi ngờ Y Y mất trí nhớ.”

      “A…” A Trung được vài bước chợt dừng lại, mở to mắt: “Cái gì? Mất trí nhớ? phải chứ? Mất trí nhớ? Chơi trò mất trí nhớ?”

      Ngũ Y Y nằm trong phòng ngủ.

      Hoắc Phi Đoạt qua lại trong phòng, A Trung đứng gần cánh cửa, trong mắt dõi theo thân ảnh di chuyển của Hoắc Phi Đoạt.

      Lão đại tới lui làm ta muốn choáng váng rồi.

      Bác sĩ ngồi ở bên giường khám bệnh cho Ngũ Y Y.

      Dưới lầu, lấy làm tiếc nói: “Đúng là mất trí nhớ. Dựa vào sự kiểm tra của tôi, là bị tiêm vào người loại thuốc mất trí nhở kiểu mới, nên mới có thể xảy ra như vậy. Tất cả trí nhớ ban đầu đã bị niêm phong.

      “Cái gì? Niêm phong trí nhớ lại? vậy làm sao bây giờ?”

      “Trước mắt tôi có cách nào, nhưng mà Y học Trung Quốc hẳn là có cách chữa trị cho ấy, tôi có quen một bậc thầy. Y học Trung Quốc nổi tiếng thế giới ngài liên lạc với ông ấy .”

      “Được, cảm ơn ông!”

      Hoắc Phi Đoạt tiễn bác sĩ , mệt mỏi ngồi ghế sô pha, xoa xoa huyệt thái dương, càng nghĩ càng tức, nhịn được dùng quyền đánh lên ghế sô pha.

      A Trung đứng một bên sợ hãi, dám thở mạnh.
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      laula thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :