1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 491: Cũng buông tha 1


      "Điều tra cho tôi! con kiến cũng bỏ qua cho tôi! tra từng người từng người !" Hoắc Phi Đoạt gầm thét, xe hơi cũng run run theo.

      A Trung điên cuồng gật đầu, bị dọa sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Tất cả mọi người trong công ty Hắc Đề đều bị phái ra ngoài, ở các đầu đường, các nhà ở cũng bị tra xét.

      Phi trường phải hoãn lại tất cả chuyến bay, có rất nhiều người ở lại trong đại sảnh.

      Có người mặc đồng phục, lần lượt xếp hàng vô cùng nghiêm túc nhìn mặt từng người phụ nữ.

      người đàn ông hơn năm mươi tuổi đẩy xe lăn đến Hải Cảng.

      "Mỗi người đều phải kiểm tra!"

      Hải cảng bị phong tỏa, có rất nhiều nhân viên hải cảng mang súng, phàm là tất cả những người ra biển đều phải kiểm tra.

      Người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước chân tập tễnh đẩy xe lăn đến trước mặt nhân viên kiểm soát, còn nhịn được ho khan vài tiếng.

      Mấy tiểu đệ công ty Hắc Đế cầm súng, nhìn ông lão, chất vấn: "Người ngồi xe năm cho độ mũ, lấy xuống, nhất định phải kiểm tra lần lượt từng người! Nhanh lên chút"

      "Cơ thể vợ tôi tốt, có chứng hôn mê, chỉ cần mở mắt cực kỳ choáng váng."

      Người đàn ông năm mươi tuổi có nếp nhăn mặt, khom lưng xuống, bộ dạng giống như bệnh nặng. Làm mấy tên tiểu đệ công ty Hắc Đế cảm thấy ghê tởm.
      Họng súng chỉa đến trước ngực người đàn ông: "Ít nhảm ! Mỗi người đều phải kiểm tra! Tôi cho ông biết, đừng là ông, ngay cả thị trưởng cũng phải kiểm tra, ngay cả con chó chúng tôi cũng bỏ qua! Mau lấy cái mũ xuống!"

      "Được được được.... ...... ...."

      Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, nhàng gỡ cái mũ của người ngồi xe lăn xuống.

      Mấy tên tiểu đệ đều trợn mắt nhìn.

      ra là bà lão!

      Tóc đều bạc phơ, sắc mặt vàng như nghệ, mặt đều là nếp nhăn.

      "Bà ấy ngủ sao?"

      tên tiểu đệ nhịn được hỏi.

      "Phải, trong cơ thể bà ấy tốt, động chút là ngủ mất, dù có có tỉnh cũng dám mở mắt, vừa mở mắt lập tức hôn mê. Kiểm tra xong chưa? tôi có thể đội mũ lên cho bà ấy chưa, bên này gió biển quá lớn, bà ấy bị lạnh."

      Mấy tên tiểu đệ gật đầu, tên tiểu tử còn cười hỏi tên khác: "Này này này, chờ chúng ta già rồi, có phải có bộ dạng như vậy ?"

      " nhảm! Ai già đều cũng như vậy!"

      "Còn có ý gì nữa. Ngay cả đường cũng được, e rằng khi làm cả phụ nữ cũng bất động."

      "Ha ha ha.... .........Vì vậy mới , Cho nên , bây giờ tốt nhất để cậu làm nhiều hơn cho đủ.'"

      Mấy tên tiểu đệ kia cười trận, chợt có người giọng : "Đừng cười nữa, Hoắc lão đại đến!"

      "A!"

      Chà! Tất cả tiểu đệ công ty Hắc Đế đều im lặng, cười cũng dám cười.

      Người đàn ông hơn năm mươi tuổi đẩy xe lăn tiến vào Hải Cảng, ông ta quay đầu lại liếc mắt nhìn.

      Chỉ thấy từ xa có chiếc xe xa hoa nhanh chóng chạy đến, két tiếng dừng lại kiểm tra cửa khẩu bên kia.

      A Trung bước xuống xe trước, mở cửa xe, Hoắc Phi Đoạt khôi ngô tuấn tú bước xuống xe, nhíu đầu lông mày, bộ dang nặng nề bước nhanh đến.

      "Lão đại!"

      Tất cả tiểu đệ đều đồng loạt hành lễ.

      Chim hải âu kêu líu ríu, bay tới bay lui.

      Gió biển rất lớn, thổi lên mái tóc và vạt áo của Hoắc Phi Đoạt.

      "Lão đại, hễ là tất cả mọi người vào đều được kiểm tra xong, ngay cả bệnh nhân cũng bỏ qua! Kiểm tra lần lượt từng người !"

      Hoắc Phi Đoạt nhìn người đàn ông đẩy xe lăn xa, hỏi: "Cái xe lăn đó là chuyện gì xảy ra?"
      dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 492: người cũng tha 2


      "Lão đại, đây là đôi vợ chồng già, gương mặt đều có nếp nhăn, người nữ có bệnh choáng váng, cũng thể mở mắt. Người đàn ông già thể bộ được. Tất cả kiểm tra xong rồi, mỗi người đều hỏi qua chút."

      Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu: "Vậy kiểm tra nghiêm túc chút! người cũng thể bỏ qua!"

      "Dạ!"

      Hoắc Phi Đoạt thoáng nhìn bóng dáng hai người nơi xa, thở dài tiếng.

      Y Y, rốt cuộc em ở đâu? Em có biết , trong lòng gấp đến độ muốn vỡ tung rồi!

      Tiêu Lạc! tao biết mày giở trò, mày cứ chờ đó, tao bỏ qua cho mày!

      "Lão đại, có muốn đến đường cao tốc xem ?"

      A Trung giọng nhắc nhở Hoắc Phi Đoạt.

      Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu: "!"

      Đoàn xe của Hoắc Phi Đoạt rời khỏi cảng biển.

      tàu chở khách lớn, trong căn phòng xa hoa.

      Người đàn ông hơn năm mươi tuổi đứng chỗ cửa sổ nhìn về phía bờ, khóe miệng cong lên, tự : "Hoắc Phi Đoạt, tin chắc rằng mày cũng tìm thấy tao, mày và những người kia đều ngu ngốc! ha ha!"

      Đưa tay nắm lấy mái tóc bạc, nhàng xé ra, lớp da mặt từ từ mở ra.

      Lộ ra gương mặt Tiêu Lạc khôi ngô tuấn tú.

      Tiêu Lạc xoay người nhìn giường, bà lão nằm đó, cười đến: "Thân ái, có phải em cũng bực bội lắm đúng ? tháo mặt na bảo vệ ra cho em?"

      Tiêu Lạc nhàng kéo áo khoác trước mặt xuống, lộ ra gương mặt thanh lệ của Ngũ Y Y.

      Đeo cái này ủy khuất cho em, nhất định rất bực bội? Chờ khi chúng ta đến thành phố mới có thể đổi máy bay, bay ra nước ngoài được. Khi đó, cũng chỉ có hai người chúng ta, để cho chúng ta trải qua thế giới buồn lo chỉ có hai người."

      Tiêu Lạc tưởng tượng, cười, cúi đầu, hôn xuống gương mặt Ngũ Y Y ngủ say.

      Kiểm tra tất cả đều tìm được Ngũ Y Y!

      Dường như, trong chớp mắt Tiêu Lạc và Ngũ Y Y như biến mất khỏi thế gian này.

      "Chết tiệt! Rốt cuộc đâu? Tên khốn kiếp Tiêu Lạc này, mày ra cho tao! Tao bầm thây vạn đoạn mày ra!"

      Hoắc Phi Đoạt hung hăng đấm đấm vào cây cột.

      Trời bắt đầu tối.

      Bên ngoài nhiệt độ cũng từ từ lạnh .

      A Trung lạnh đến phát run, giọng : "Lão đại, ngài uống chút trà nóng, cả ngày nay ngài ăn uống gì rồi."

      "Lấy ra, tôi uống. Tôi uống! Phiền chết mất! Rốt cuộc người đâu? Nhiều người như vậy cũng tìm thấy hai người? Tiếp tục tìm cho tôi! kiểm tra tất cả đều bỏ qua chút nào!"

      "Dạ dạ dạ, vẫn luôn tìm. Xin ngài cũng bớt giận, có thể uống chút nước ?"

      A Trung đau lòng nhìn Hoắc Phi Đoạt.

      ngày rồi lão đại uống nước, cơm trưa cơm tối đều ăn, từ lúc bắt đầu tìm thấy Ngũ Y Y, giống như con quay chạy khắp nơi, hai mắt đều dám chớp.

      Ngũ Y Y này là phiền phức, từ lúc sau khi có ta, lão đại bọn họ chưa từng rảnh rỗi, cả ngày đều bận rộn vì chuyện của ta.

      "Từ Từ!" Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người, ngón tay chỉ vào A Trung: "Có vấn đề! Tôi càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào đúng!"

      "Cái.... ....Cái gì có vấn đề? Lão đại, ngài nghĩ đến điều gì sao?"

      A Trung mở to hai mắt, chuyện đều cà lăm.

      "Ở cảng biển.... ......."

      "Cảng biển làm sao vậy?"
      Last edited by a moderator: 7/4/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 493: người cũng tha 3

      "Chẳng phải khi thành viên trong nhà bị bệnh, tất cả đều muốn chăm sóc để họ nhanh chóng hết bệnh sao? Ông ta đưa vợ mình theo, lại lựa chọn chiếc thuyền, điều này chẳng lẽ thể nghi ngờ sao? Hơn nữa, vợ ông ta có chứng hôn mê."

      "Đúng vậy!" A Trung chợt hiểu ra: "Vợ ông ta có chứng hôn mê, càng thể thích hợp ngồi thuyền, ngồi thuyền cho dù người có sức khỏe tốt cũng bị say sóng, vợ ông ta lại có chứng hôn mê, ngồi thuyền càng khó chịu hơn!"

      "Bingo! Vấn đề là ở chỗ này! Ông lão đó nhất định là có vấn đề!"

      Hoắc Phi Đoạt đột nhiên vỗ vai A Trung, suýt chút nữa đập A Trung nằm sấp xuống mặt đất!

      "Tôi lập tức liên lạc với người của cảng biển! để bọn họ chặn tất cả lại!"

      A Trung nhanh chóng bỏ chạy, vừa chạy vừa liên lạc.

      Hoắc Phi Đoạt tức giận dậm chân: "Mình thực ngốc! mình ngu ngốc chết thôi! Làm cho tên hỗn đản Tiêu Lạc kia chuồn mất trước mặt mình, mình đáng chết, ngu chết rồi!"

      Hoắc Phi Đoạt tức giận đánh vào đầu mình.

      A Trung thở hồng hộc chạy về, vẻ mặt ảo não và bực bội: "Lão đại, lão đại! muộn rồi! Chiến thuyền chở khách xuất phát từ lâu rồi!"

      "Shit! Chậm bước rồi! đáng chết! Vậy tranh thủ thời gian thăm dò mục đích của bọn họ, nếu đoán sai, đích thứ nhất Tiêu Lạc đổi phương tiện giao thông khác!"

      "Dạ, tôi cho bọn họ thăm dò!"

      Ngày hôm sau, Tiêu Lạc đến thành phố khác, sắp xếp chiếc xe đến đón ta từ sớm, ta ôm Ngũ Y Y còn hôn mê lên xe.

      " Lạc, phải ra sân bay sao?"

      " !"

      "A! Vốn phải định thẳng đến sân bay sao?"

      "Tôi vừa đổi ý. Tôi nghĩ rồi, cảm thấy Hoắc Phi Đoạt nhất định đoán được cái gì, vì vậy để cẩn thận, chúng ta lái máy bay bên đến thành phố C."

      "Dạ, Lạc!"

      Tiêu Lạc nhàng vuốt ve mặt Ngũ Y Y, ôm chặt hơn, giọng nỉ non với : "Y Y thân ái, chúng ta gần về nhà rồi, đưa em đến thành phố đẹp nhất, cho em mỗi ngày đều sống trong thế giới hoa. Chỉ có giúp em, được ?"

      Hoắc Phi Đoạt dẫn theo A Trung còn có rất nhiều em, suốt đêm đến Lâm Thị, vừa vào Hải Cảng, phát con thuyền này cũng rời khỏi từ lâu.

      "Lão đại, làm sao bây giờ? ở Hải Cảng tra được, chiếc thuyền chở khách này cập bờ rất sớm, sau đó nhanh chóng rời , xem ra Tiêu Lạc lên bờ rồi."

      A Trung lo lắng nhìn Hoắc Phi Đoạt.

      Vành mắt Hoắc Phi Đoạt đen, nắm chặt nắm tay, hung hăng : "Đến sân bay, chúng ta lập tức đến sân bay!"

      "Dạ!"

      Hoắc Phi Đoạt dẫn theo đám người tiến vào sân bay làm nhân viên ở đó đều sợ đến choáng váng mặt mày.

      Má ơi, súng vác vai, đạn lên nòng!

      phải diễn tập chứ?

      Đình chỉ tất cả chuyến bay cho tôi, chúng ta phải lần lượt kiểm tra từng người bên trong! Tìm người canh giữ cửa, tạm thời cho bất luận kẻ nào tiến vào sân bay. A Trung. cậu lần lượt đến kiểm tra từng người!"

      Hoắc Phi Đoạt chĩa súng vào nhân viên trực tổng đài, tất cả các bên trong sợ tới mức lui về sau vài bước.

      Tiếp theo, sân bay bắt đầu thông báo, xin lỗi với tất cả hành khách, sân bay tạm dừng tất cả chuyến bay, có vài nhân viên tiến hành kiểm tra.

      Vốn hành khách đều ồn ào, nhưng khi bọn họ nhìn thấy trong tay mấy tên tiểu đệ công ty Hắc Đế cầm súng đều im lặng lên tiếng.

      Hai giờ sau, tất cả nhóm người kiểm tra đều trở về, rồi báo cáo với Hoắc Phi Đoạt.

      "Lão đại, có!"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 494: người cũng tha 4

      "Cũng có!"

      Hoắc Phi Đoạt bực bội gõ báng súng: "Làm sao có thể có! Bọn họ còn có thể chấp cánh bay thành?"

      A Trung bày mưu hiến kế: "bằng , chúng ta kiểm tra lại vòng nữa!"

      "!" Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại, nảy sinh ác độc : "Xem ra tôi đánh giá thấp tên trộm Tiêu Lạc kia rồi, chắc hẳn ta đoán được chiêu này của chúng ta, ta trực tiếp đến sân bay, mà ngồi xe đến thành phố khác!"

      "A? vậy làm sao bây giờ?"

      Trời đất bao la muốn bọn họ đâu tìm đây?

      Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại, hít hơi sâu, sau đó mở mắt ra, có cách: ", liên lạc với tất cả sân bay của thành phố khác, để cho bọn họ trực tiếp giữ hộ chiếu của Tiêu Lạc và Ngũ Y Y!"

      "Dạ!"

      Hoắc Phi Đoạt vừa xong, đột nhiên nhíu mày, nôn tiếng, phun ra ngụm máu tươi.

      "A! lão đại, ngài làm sao vậy? sao chứ? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra chút?" A Trung sợ tới mức ôm vai Hoắc PhI Đoạt, đưa khăn tay cho .

      Hoắc Phi Đoạt lau máu tươi khóe miệng, lắc đầu : "Tôi sao, tôi biết cơ thể mình, tôi chỉ là gấp tới mức lửa đánh vào lòng, sốt ruột chuyện này. có việc gì, cần bệnh viện! Làm chậm trễ thời gian!"

      "Lão đại.... ....... Ngài thể chịu đựng như vậy........Lão đại!......"

      "Cậu câm miệng! đừng làm cho tôi thêm phiền!"

      A Trung nước mắt lưng tròng nhìn Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt hít hơi sâu, tỉnh táo lại chút, kiên trì ra ngoài.

      A Trung hít hít mũi, cảm kích tăng lên, đỡ Hoắc Phi Đoạt.

      Tiêu Lạc nhận hộ chiếu từ tay lái xe, mở ra xem, đó ta có tên là Triệu Minh.

      Mở quyển khác ra, tên là Hoàng Duyên.

      "Ha ha, tệ, hai bản hộ chiếu này được làm rất tốt.'

      Lái xe cười tươi: " Lạc cho nhiều tiền như vậy, nhất định phải làm cho tốt, đều làm tìm người quen, chính thức làm. Đến chỗ nào cũng đều có thể dùng! Còn nữa, đây là giấy chứng minh. Ngài cũng xem qua ."

      Tiêu Lạc cầm lấy giấy chứng minh rồi nhìn nhìn, gật đầu: "Làm rất tốt, sau khi xong, tôi cho người đem số tiền còn lại đưa cho ."

      Tiêu Lạc ôm Ngũ Y Y lên máy bay, máy bay cất cánh sau giờ ngọ trời nắng.

      Vài ngày sau.

      Ngũ Y Y mở to mắt tỉnh lại.

      "Ách, mệt mỏi quá.'

      Ngũ Y Y duỗi tay, cảm thấy toàn thân đều có sức lực.

      "Thân ái, tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?"

      Tiêu Lạc cười dịu dàng đến, nắm bàn tay bé của Ngũ Y Y, ánh mắt thâm tình.

      "A? là ai? Sao lại gọi tôi là thân ái?"

      " là chồng của em, là Tiêu Lạc, em đều gọi là Lạc. Em quên rồi sao?"

      Ngũ Y Y nhăn gương mặt nhắn lại, khó xử nhìn Tiêu Lạc: "Tôi, tôi biết ."

      "Ừ, lúc trước em gặp tai nạn giao thông, bị đập đầu, bác sĩ em bị mất trí nhớ."

      "Hả? Tai nạn giao thông? Mất trí nhớ? Vậy tôi là ai?"

      là kinh khủng, ngay cả chính mình cũng biết là ai.

      "Em tên là Ngũ Y Y, bảo bối thân nhất của , gọi em là Y Y."

      "Y Y? Ngũ Y Y? Đây là tên của tôi sao?"

      Tiêu Lạc gật đầu, vuốt ve mái tóc : "Đúng vậy, em là Ngũ Y Y, là người vợ nhất."

      "Vợ? Tôi là vợ của ?"

      gương mặt nhắn của Ngũ Y Y tràn đầy ngạc nhiên.

      Nhưng mà, nhìn người đàn ông trước mắt này, ta rất đẹp trai, con mắt cong cong rất đẹp, ánh mắt cũng rất dịu dàng.

      "Ừ, em là người nhất. Y Y, gọi Lạc."

      "Lạc? Tôi nhìn có chút quen mắt, giống như quen biết."

      Ngũ Y Y xoa xoa huyệt thái dương, đầu óc vẫn trống rỗng, cái gì cũng nghĩ ra.

      Chương 495: là chồng của em 1

      Người đàn ông đẹp trai trước mắt có nụ cười ôn nhu này quả là chồng của sao?

      Bộ dạng ta đẹp trai!

      Con mắt xinh đẹp như vậy, trong ánh mắt dường như chứa đựng vũng nước biển nhu hòa.

      Ôi trời, mình là tốt số, lại có được ông xã tốt như vậy.

      Ngũ Y Y cười với Tiêu Lạc: "Này, Lạc, hai chúng ta kết hôn bao lâu rồi."

      "Ách.......Được năm."

      "Chúng ta có con chưa?"

      Phù phù! Tiêu Lạc ngã quỵ rồi.

      Lau mồ hôi lạnh, cười khổ: "Còn chưa muốn đâu. Thế nào? Em rất muốn nhanh chóng có con sao?"

      Ngũ Y Y gãi gãi đầu, ngáp cái: " có, trước tiên em phải hiểu tình huống của mình. Ngộ nhỡ đột nhiên xuất đứa bé, chạy theo gọi em là mẹ, đây phải làm em sợ nhảy dựng lên sao?"

      Tiêu Lạc nhìn cặp mắt trong suốt mê người của Ngũ Y Y, nhịn được cười rộ lên: "Vậy xem ra dọa em nhảy dựng rồi."

      "Hắc hắc, cũng có, chỉ dọa chút xíu thôi." Ngũ Y Y nhíu mày hỏi Tiêu Lạc rất chân thành: " là chồng em sao?"

      Tiêu Lạc sợ run bắn người, đối diện với ánh mắt chân thành của ngũ Y Y, thậm chí hơi chiếm giữ chút hoảng sợ: "Ừ, tất nhiên là chồng em rồi. Nếu sao có thể ngây ngốc chờ em tỉnh lại, mực chăm sóc em?"

      "Cũng đúng, em xảy ra cố, nếu như phải ông xã, nhất định ghét bỏ em. Hì hì, sao em có thể gả cho ông xã đẹp trai như vậy? Em phát em rất có năng lực."

      Ngũ Y Y giống như đứa bé, híp mắt cười khanh khách.

      Tiêu Lạc hơi cảm động, cầm lấy bàn tay bé của Ngũ Y Y, nhàng vuốt ve, dịu dàng : "Năng lực của em vẫn rất lớn, nhớ ngày đó, lần đầu tiên gặp em, dĩ nhân là em dùng xe đạp đụng ngã ."

      " phải xe đạp! là xe leo núi!"

      Ngũ Y Y phản ứng theo bản năng.

      "Ách.... .........Em nhớ sao?" Tiêu Lạc càng hoảng sợ, mở to hai mắt, quan sát vẻ mặt của Ngũ Y Y.

      lại có thể nhớ đến vốn cưỡi chiếc xe đạp leo núi của mình.

      Ngũ Y Y ngây ngẩn cả người, vểnh cái miệng nhắn, suy nghĩ lát rồi chậm rãi lắc đầu: "Cái gì cũng nhớ."

      "Vậy vì sao em như thế?"

      "Xe đạp leo núi sao? Em cũng biết tại sao lại như vậy. hề động vào trí nhớ, trực tiếp phun ra. Rốt cuộc có phải xe đạp leo núi ?"

      Tiêu Lạc cắn môi, hít sâu hơi, miễn cưỡng cười: "Ừ, là xe đạp leo núi. Em có chiếc xe đạp leo núi. Đột nhiên em từ phía sau vọt tới, dùng xe đụng vào chân ."

      "A! đụng vào chân sao? Có làm bị thương ?"

      "Ha ha, có, như mà làm em sợ . Lúc đó xoay người, nhìn thấy bé vô cùng đáng , nhăn gương mặt nhắn, tuy nhiên mình cũng rất đau, trước tiên chạy đến hỏi cậu ta thế nào. lúc đó, em sâu đậm."

      Tiêu Lạc xong, kìm lòng được lâm vào trong hồi ức.

      Lúc đó bọn họ lại hài hòa, hòa hợp như vậy.

      "Vậy, sau đó sao? Sau đó thế nào?"

      Tiêu Lạc từ trong hồi ức tỉnh lại, nhìn Ngũ Y Y tò mò, vuốt ve mái tóc : "Sau đó thế nào hả, hai chúng ta cứ như vậy mà nhau, quan tâm em, em , hai chúng ta vừa thấy , thành đôi tình nhân tâm đầu ý hợp. Rồi sau đó, hai chúng ta kết hôn, em là người vợ mà nhất."
      Last edited by a moderator: 9/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 497: Là Chồng Của Em 3


      "Hoắc, tổng giám đốc Hoắc, người bên trong làm sao? tại sao phải đối xử tốt với ấy?Có gì hiểu lầm, chúng ta hết ra.... .......Y Y mất, tôi biết, có liên quan gì đến tôi, tôi có trách nhiệm, tổng giám đốc Hoắc...."

      Hoắc Phi Đoạt tức giận đến sôi gan: "Ngũ Học Phong! Con ông cũng mất, mất tích, tìm được, điều ông lo lắng đầu tiên phải là cho an nguy của ấy, hỏi thăm hướng của ấy mà điều ông nghĩ tới đầu tiên là trốn tránh trách nhiệm của mình, ông sợ người khác đổ trách nhiệm lên đầu ông! ông còn có lòng người hay ? Ông còn có tính người hay ?"

      "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin tổng giám đốc Hoắc đừng tức giận, cho tôi thêm cơ hội nữa, sau này tôi nhất định cố gắng thay đổi."

      "Đây phải là vấn đề thay đổi hay thay đổi, đây là bản tính! Tình cảm chỉ dành cho người ông cũng có! là làm cho người ta đau khổ, làm cho tôi quá thất vọng! Nhưng tôi cho ông biết, Ngũ Học Phong, ông đối xử với Y Y như vậy, ông đừng mong có ngày nào tốt! A Trung, ra lệnh, từ ngày mai trở , tất cả các xí nghiệp cắt đứt hợp tác với Ngũ Học Phong! cho bất kỳ công ty nào lui tới chỗ ông ta!"

      "Vâng, lão đại!"

      Ngũ Học Phong hét lên tiếng, bị dọa sợ hãi ngồi phịch mặt đất.

      Tiêu Mai bị bắt đến trước mũi chân Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt ngồi ghế sa lon, liếc nhìn Tiêu Mai hỏi: "Tiêu Mai, cho tôi biết, em trai của bà đâu?"

      "Tôi biết, làm sao tôi biết tên nghịch tử kia đâu? Kể từ sau khi nó hủy hôn với Nhân Ái, tôi cắt đứt quan hệ với nó, cái tên tiểu tử thúi này, nhất định nghe lời tôi! Đính hôn với Nhân Ái cho tốt, sau này tất cả cổ phần trong tay của nó đều thuộc về cậu ấy, nhưng mà cậu ấy nhất định chịu nghe, giống như uống phải thuốc mê, hết lần này đến lần khác mê luyến con Ngũ Y Y. Tức chết tôi rồi! Ngài đừng hỏi tôi, tôi biết cậu ấy đâu! chết chết, sống sống!"

      Hoắc Phi Đoạt cười lạnh: "Được, bà mặc kệ ta sống hay chết có đúng ? sao, nhất định quan tâm đến sống chết của bà!"

      "A? , có ý gì?" Tiêu Mai bị dọa đến nổi mở to hai mắt.

      Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nhướng mắt nhìn về chỗ khác, cơ thể cao lớn đứng lên, tay để vào túi, ra ngoài rồi : "A Trung, đưa Tiêu Mai , treo lên cầu lớn bắt qua sông, dùng các phương thức truyền tin , hãy là cho Tiêu Lạc tám giờ, nếu như ta xuất , chị của ta bị cho cá ăn.”

      "A! muốn, ông xã, ông xã, hãy cứu em, ông xã, cứu em với!"

      Tiêu Mai khóc lóc hướng về phía Ngũ Học Phong nhờ ông ta giúp đỡ.

      Ngũ Học Phong nằm sấp, ôm lấy chân Hoắc Phi Đoạt, khóc lóc cầu xin: "Tổng giám đốc Hoắc, tôi cầu xin ngài, đừng để công ty tôi đóng cửa, tôi cầu xin ngài thu hồi lại mệnh lệnh ! tôi sai rồi, từ đầu đến cuối tất cả đều là tôi sai rồi! ngài trừng phạt tôi thế nào cũng được, ngài lột mấy lớp da của tôi cũng được, cầu xin ngài đừng đóng cửa công ty của tôi! hu hu hu, tôi cầu xin ngài, tổng giám đốc Hoắc, nể mặt Y Y, cầu xin ngài tha cho tôi con đường sống , hu hu hu."

      Tiêu Mai tức giận dậm chân: "Ngũ Học Phong! ông còn là chồng tôi ? tôi bị người ta đưa , ông giúp tôi, ông cứu tôi, ông chỉ biết công ty rách nát kia của ông thôi, ông chỉ biết buôn bán tệ mạc của ông! Tôi nhìn thấu ông rồi!

      Hoắc Phi Đoạt cước đá văng Ngũ Học Phong: "Sau này chờ tâm tình tôi tốt rồi hãy ! hảo hảo tỉnh lại , ba vợ."

      xong, Hoắc Phi Đoạt cũng quay đầu lại.

      Tiêu Mai kêu la khóc loạn cũng bị mang .

      Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ bị dọa sợ tới mức đứng ngây ngốc lầu.

      Chương 498: Là Chồng Của Em 4


      màn vừa rồi cả hai người đều thấy được.

      Ngũ Nhân Tâm chạy xuống, vội vàng hỏi Ngũ Học Phong: "Ba! Y Y bị bắt cóc sao? tìm được Y Y sao?"

      Ngũ Học Phong ngồi phịch sàn nhà, đấm mạnh lên mặt đất khóc lớn: "Công ty của tôi! Tâm huyết cả đời của tôi! thể đóng cửa! muốn cái mạng già này của tôi, công ty của tôi!"

      Vành tai Ngũ Nhân Tâm đỏ bừng, cứng cổ, cắn môi : "Chị mới lo lắng cho con bé chết tiệt kia! Chị mới lo lắng.... ... hu hu.... ......."

      xong, ta cũng khóc.

      Ngũ Nhân Lệ ôm Ngũ Nhân Tâm, hai người khóc đến đau đớn thương tâm.

      Tiêu Lạc bưng thức ăn có hương vị thơm ngon ngọt ngào cho Ngũ Y Y, đỡ Y Y đến trước bàn ăn.

      "Ôi, đây đều là làm sao? Tài nấu nướng của giỏi! Em lợi hại như vậy, tìm được ông xã hoàn mỹ."

      Ngũ Y Y nhìn bốn món ăn món canh, hoan hô lên.

      "Ăn chút gì , mấy hôm nay em ăn cái gì, nhất định là rất đói."

      "Ừ! cũng ăn , chúng ta cùng nhau ăn!"

      Ngũ Y Y chăm chỉ gắp thức ăn cho Tiêu Lạc.

      Tiêu Lạc gật đầu, có cảm giác rất ấm áp.

      Cơm nước xong, Ngũ Y Y chuẩn bị tắm.

      Vừa bước vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo bên ngoài, cửa phòng tắm bị mở ra.

      "A!" Ngũ Y Y bị dọa sợ hét to tiếng, vội vàng lấy quần áo che chắn phía trước.

      Tiêu Lạc vào, nhìn cơ thể trắng noãn của Ngũ Y Y, hỏi: " giúp em tắm được ?"

      "Hả? giúp em? , cần! Em tự tắm được rồi, ra ngoài ."

      Ngũ Y Y lắc đầu như trống bỏi.

      "Trước kia đều là giúp em tắm, em quên rồi sao?"

      Ngũ Y Y hoa mắt choáng váng.

      Trời ơi, ra mình cởi mở như vậy, thậm chí còn để cho người đàn ông này tắm cho mình.... ...... ... Ách, chịu nổi, vừa nghĩ cảm thấy mặt đỏ tai hồng.

      "Bây giờ.... ........em nhớ về trước đây, em muốn tự mình tắm, xin , để em tự tắm có được ?"

      Tiêu Lạc mím môi cười: "Bây giờ ngay cả tắm cũng muốn cõng sao? Buổi tối chúng ta làm chuyện đương sao? Chẳng phải là em càng thêm xấu hổ à?"

      "Hả? Ân ái?"

      Ngũ Y Y trừng to hai mắt muốn rớt ra.

      Sau gáy đổ mồ hôi lạnh.

      phải chứ, hai người bọn họ còn phải.... ......cái gì kia?

      ", muốn đây, em, em có.... ......Em, em cảm thấy phải.... ...... ..."

      Ngũ Y Y đỏ mặt tía tai, hoảng hốt thôi.

      Tiêu Lạc cười tiếng: "Vậy cũng được, để tự mình em tắm. Nhưng mà tiết mục buổi tối thể thay đổi, chờ đợi mấy ngày rồi, em phải thông cảm cho chồng em, em muốn để chồng em trở thành hòa thượng sao?"

      Tiêu Lạc chớp chớp mắt với Ngũ Y Y, đóng cửa ra ngoài.

      Ngũ Y Y ngồi ngây ngốc tại chỗ.

      "A a a, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? muốn làm cái kia sao? Ai da, tại sao mình khẩn trương như thế, tại sao mình lại sợ như thế? Trời ơi, sắp điên rồi! Có phải mình là ngu ngốc nhất đời này ? thậm ngay ngay cả việc ân ái với ông xã mà cũng sợ hãi? Trời ơi, vì sao mình cảm thấy xa lạ như vậy?"

      Ngũ Y Y tắm phát điên lên.

      Bây giờ trước tiên nghĩ đến nữa, càng nghĩ càng lo lắng.

      Trước tiên tắm trước, tắm rửa sạch , có cảm giác dính dính thoải mái nữa.
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :