1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 486: Đưa ấy 8.

      Editor: Trúc Diệp.

      Ngũ Y Y giơ quả đấm lên, "Muốn ăn đòn phải ! đừng cho là nào ở trường cũng được hoan nghênh! Dung mạo em rất tồi tệ!"

      Hoắc Phi Đoạt nhe răng cười, "Bình thường thôi, tính là tệ, mùi vị cũng tệ lắm. Cởi quần áo ra dễ nhìn hơn nhiều." xong, ánh mắt liền dừng ngực .

      Ngũ Y Y nheo mắt lại, "Hừ! Đại Sắc Quỷ! thôi!"

      Ngũ Y Y xuống xe, chạy vào trường.

      Hoắc Phi Đoạt hạ cửa sổ xe xuống, cất giọng, "Nhớ xin nghỉ ngày mai, chúng ta ra nước ngoài kết hôn!"

      A. . . . . . Tất cả người nghe thấy đều hét chói tai. Ngũ Y Y muốn kết hôn sao? Mới đại học năm nhất kết hôn sao?

      Ngũ Y Y giận đến phát điên.

      cố ý đây mà! Hoắc Phi Đoạt cười, nghênh ngang lái xe rời , để lại bé cười nhạt giải thích với bạn học: "Đùa thôi, chỉ là đùa thôi, phải đâu."

      Ngũ Y Y học hết tiết liền xuống lầu, chuẩn bị đến lớp khác đụng phải người.

      "A!" Ngũ Y Y ngẩng đầu lên nhìn, hoảng sợ.

      "Tiêu Lạc?"

      Cả người Tiêu Lạc tỏa ra khí lạnh, đứng đó giống như bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp. Rất nhiều nữ sinh qua người ta đều si mê nhìn lại.

      " theo !" Tiêu Lạc bắt được tay Ngũ Y Y, kéo .

      "A, làm gì vậy, có gì ở đây , buông tôi ra!" lúc sau Ngũ Y Y mới hiểu ra, giãy cánh tay.

      Rốt cuộc, hai người tới rừng cây , yên tĩnh bóng người.

      "Buông tôi ra!" Ngũ Y Y kéo tay lại, xoa cổ tay.

      Tiêu Lạc đưa lưng về phía Ngũ Y Y, đứng lại, hít sâu.

      " muốn nhanh ! Tôi có gì muốn với đâu, tôi rất ghét !" Ngũ Y Y nhón chân lên, vẻ mặt buồn bực.

      "Em muốn kết hôn với Hoắc Phi Đoạt?" Tiêu Lạc đột nhiên xoay người lại, đe dọa nhìn ngũ Y Y.

      Ngũ Y Y bị dọa sợ đến lui về phía sau nửa bước, "Có kết hôn hay cũng liên quan đến ."

      "Em thể gả cho !" Tiêu Lạc kích động ôm lấy Ngũ Y Y, "Em thể gả cho , em chỉ có thể gả cho ! Em là người của Tiêu Lạc , bây giờ còn bất cứ quan hệ gì với Ngũ Nhân Ái nữa, độc thân, Y Y, xin em, đừng giận , trở lại bên cạnh !"

      " buông tôi ra! Tôi giận ! Tôi nữa! bảo tôi phải bao nhiêu lần nữa mới hiểu đây? Tôi nữa, người tôi là Hoắc Phi Đoạt!"

      "Em gạt , biết em gạt , em tức giận chuyện đính hôn với Ngũ Nhân Ái, em cố ý giận , có đúng ? Em căn bản , em vẫn luôn thích ! Y Y, sai rồi, cầu xin em trở lại bên cạnh ! Xin em!" Tiêu Lạc ôm chặt Ngũ Y Y, dù có giãy thế nào cũng đẩy ta ra được.

      "Tiêu Lạc! Bây giờ tôi chỉ , tôi còn hận ! Chẳng lẽ hiểu sao? Tôi hận !"

      "Cái gì?" Tiêu Lạc dám tin nhìn Ngũ Y Y.

      "Hận ? Tại sao phải hận ? vẫn đối xử với em tốt như vậy, tâm ý của đối với em chẳng lẽ em còn biết sao?"

      Ngũ Y Y nén lệ, cắn răng, nặn ra từng chữ, "Nhưng! hại chết Ngũ Nhân Ái! hại chết chị hai của tôi!"

      Thân thể Tiêu Lạc run lên, lui về phía sau bước.

      "Nhân Ái lựa chọn con đường đó phải lỗi của , là ta thích để tâm vào chuyện vụn vặt!"

      "Chính hại chết chị ấy! Nếu từ chối thẳng thừng, đính hôn với chị ấy chị ấy cũng sao. đính hôn, vậy đừng giải trừ hôn ước, để chị ấy mất hết mặt mũi! Chính lật lọng mới hại chết chị ấy! Chính là ! Tôi hận !"
      dunggglaula thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 487: Quên Quá khứ 1

      Edit: Nguyên Nguyên


      Tiêu Lạc ngây dại ra.

      lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, thở hơi sâu.

      Sau đó, ta mắt chặt hai mắt cười rộ lên.

      "Ha ha ha.... ........ha ha ha.... .... Hận sao? Phải ? Em hận sao?"

      Tiếng cười lạnh lẽo, trầm như vậy quá dọa người.

      Ngũ Y Y bị bộ dáng của Tiêu Lạc dọa sợ hãi tới mức ôm hai tay lui về phía sau.

      Bộ dạng này của Tiêu Lạc xa lạ!

      Cả người đều tỏa ra hơi thở đáng sợ.

      Giống như ác quỷ satan lên cơn.

      Đây vốn là nụ cười ấm áp khiêm tốn của người này sao?

      Ngũ Y Y sợ tới mức toàn thân nổi da gà!

      Xoẹt! Tiêu Lạc chợt mở mắt ra, ánh mắt tinh quang nhìn xung quanh, rồi nhìn Ngũ Y Y.

      Ngũ Y Y sợ tới mức run bắn người.

      " cho biết, tại em rất hận phải ?"

      Tiêu Lạc tiến lên bước, động tác sắc bén và nhanh nhạy, chớp mắt xê dịch đến trước mặt Ngũ Y Y, hai tay bắt lấy hai cánh tay , cúi thấp người, yên lặng nhìn chằm chằm vào .

      Tuy rằng giờ phút này Ngũ Y Y hơi sợ hãi Tiêu Lạc, vẫn kiên trì gật đầu: "Ừ, hận , hận tàn nhẫn với Ngũ Nhân Ái như vậy. Nếu cho rằng lúc đầu cho ta chút hi vọng, ta cũng tuyệt vọng đến chết, đều oán hận ."

      Tiêu Lạc cười : "Còn nhớ ban đầu ? Em si mê , lúc hôn em, em ngây ngô như vậy, giống như quả táo xanh, vừa kích động vừa hoảng loạn. Em còn nhớ ?"

      Trong ánh mắt Tiêu Lạc đều rơi vào ký ức tốt đẹp.

      Ngũ Y Y lắc đầu: "Nhưng cái đó qua rồi, qua rồi nên nhắc lại, tại tôi cũng còn thích nữa."

      "Ha ha ha ha ha..."

      Tiêu Lạc như gông xiềng xiết chặt Ngũ Y Y, ta nâng cằm lên, cười lạnh vài tiếng rồi dừng lại, liếc qua liếc lại đôi mắt đẹp, nhìn Ngũ Y Y" Em chỉ có thể là người phụ nữ của , em chỉ có thể mình , cho em ở với người khác. Làm sao bây giờ? tại em hận , làm sao có thể biến em thành bảo bối của mình ?"

      Tiêu Lạc cười , Ngũ Y Y sợ tới mức run bắn người.

      Vì sao lại có cảm giác sởn gai ốc như vậy chứ? ràng Tiêu Lạc cười mà.

      "Tất cả đều qua rồi, tuấn tú như vậy, nhất định có rất nhiều tốt thích , nhất thiết phải là tôi. Trước tiên hãy buông tôi ra, làm tôi đau quá."

      Tiêu Lạc si ngốc nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, giống như muốn đem Y Y nuốt vào bụng mình: " muốn dùng cách này để buộc em lại, nhưng còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy thôi."

      "Hả? muốn làm gì?"

      Ngũ Y Y mở to hai mắt, dùng sức tránh né, nhưng sức lực Tiêu Lạc rất lớn, gắt gao ôm chặt lấy .

      "Chỉ có thể hủy bỏ hết trí nhớ ban đầu của em, để cho quá khứ của em trống rỗng. Khi đó ở bên cạnh em chỉ có mình , em có quá khứ, chỉ có em và cùng nhau đến tương lai. Như vậy em hoàn toàn thuộc về , em mới chính là người của Tiêu Lạc này."

      "A, nên bậy."

      "Làm sao bây giờ, ai bảo em như vậy, muốn rời xa em, làm sao có thể trơ mắt nhìn em thuộc về người khác, em theo người khác chứ?"

      Tiêu Lạc cười chút rồi im lặng, tay cầm lấy cánh tay Ngũ Y Y, tay rút ống tiêm ra.

      Trong chớp mắt Ngũ Y Y nhìn thấy ống tiêm lập tức hiểu .

      Tiêu Lạc muốn tiêm vào người loại thuốc làm cho quên hết quá khứ.
      dunggglaula thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 488: Quên Quá Khứ 2


      Đó phải là bộ dạng bị tẩy não sao?

      muốn!

      Ngũ Y Y hung hăng cắn vào cánh tay Tiêu Lạc, Tiêu Lạc đến nhăn mặt than , sức lực trong tay cũng giảm chút, nhưng mà có cắn răng ta cũng buông ra.

      Ngũ Y Y nhất chân đá vào đầu gối Tiêu Lạc, mặc dù Tiêu Lạc phòng bị, nhưng muốn đánh trả lại , cắn rắng chống lại ai đó.

      Ngũ Y Y nhờ vậy tránh thoát được ràng buộc của Tiêu Lạc, xoay người nhanh chân bỏ chạy.

      "Cứu mạng! Cứu mạng! Có ai ? Cứu mạng!"

      Ngũ Y Y vừa nhanh chóng bỏ chạy, vừa sợ hãi kêu to.

      Giờ phút này, rất hy vọng Hoắc Phi Đoạt từ trời rơi xuống.

      "Y Y! Em đứng lại, Y Y!"

      Tiêu Lạc thấp giọng mắng câu, nhất chân đuổi theo .

      Tiêu Lạc chân dài bước lớn, cộng thêm luyện võ, rất nhanh đuổi theo kịp Ngũ Y Y.

      Ngũ Y Y sợ hết hồn hết vía, thuận tay cầm nhánh cây đán về phía Tiêu Lạc, Tiêu Lạc vội vàng nhảy dựng lên tránh thoát.

      Ngũ Y Y bỏ nhánh cây lại, tiếp tục chạy như điên.

      Ngũ Y Y bị dọa đến nổi kêu to, cúi người xuống nhặt tảng đá rồi dùng sức ném về phía Tiêu Lạc.

      Thình thịch!

      Tảng đá hung hăng nện vào trán Tiêu Lạc, máu lập tức chảy ròng ròng.

      "A! bị thương!"

      Ngũ Y Y bị dọa đến cả người run rẩy, gào to, vẫn chạy trốn như cũ.

      Tiêu Lạc dùng tay lau trán, trong lòng bàn tay là máu đỏ.

      Tiêu Lạc hít sâu hơi, nhặt hòn đá mặt đất lên, thầm dùng nội lực ném về phía Ngũ Y Y.

      Chân sau của Ngũ Y Y đột nhiên đau đớn, chân cũng chạy được, lập tức té lăn cỏ.

      "Cứu mạng! có người ? Có ai ? Cứu mạng!"

      Ngũ Y Y lo lắng nhìn Tiêu Lạc bước từng bước đến gần, lại nhìn xung quanh chút.

      Đáng chết, tại sao xung quanh đây người cũng có, những người ngày thường chuyện đương chạy đâu mất rồi?

      Tiêu Lạc quan tâm máu tươi chảy trán, lại để cho máu chảy xuống, ánh mắt nhìn Ngũ Y Y rời, môi mỏng chứa ý cười nhạt, bước từng bước về phía Ngũ Y Y.

      " muốn tiếp tục chạy trốn à, rồi, em chỉ có thể thuộc về mình , em nhất định là của , đừng làm những việc vô ích, hai chúng ta đều đến suốt cuộc đời."

      Ngũ Y Y hoảng sợ nhìn bóng dáng Tiêu Lạc, nhịn được cả người run rẩy.

      "Tránh ra.... ...... tránh ra.... ...... ...... ... tôi muốn tiêm cây kim này, tôi muốn.... ........"

      Tiêu Lạc đến trước bàn chân Ngũ Y Y, ngồi xổm xuống, giơ ống tiêm lên.

      Ngũ Y Y nổi điên, cánh tay dùng sức đánh vào người Tiêu Lạc.

      tay Tiêu Lạc ôm chặt Ngũ Y Y, tay khác kéo tay áo lên, đem kim tiêm đâm vào thịt .

      "A, a a! Tôi muốn như vậy, tôi hận , tôi hận chết được, muốn!"

      Ngũ Y Y rơi nước mắt, uốn éo người đẩy Tiêu Lạc ra.

      Chất lỏng từ từ chảy vào người , Tiêu Lạc rút ống tiêm ra, mỉm cười : "Ngoan, đừng kêu, đau đúng ?"

      "Cái đầu ! chết ! Tiêu Lạc, tôi hận tổ tông tám đời nhà ! là cái tên khốn kiếp! phải là con người!"

      "Ha ha, mắng chửi , chờ sau khi em tỉnh lại, cái gì nên quên đều quên hết. Yên tâm, đảm bảo, chăm sóc em cả đời, thương em cả đời."

      "............ ...... ..." Ngũ Y Y muốn mắng chửi Tiêu Lạc, cảm giác mí mắt ngày càng nặng.
      Last edited by a moderator: 29/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 489: Quên Quá Khứ 3


      "........... ........." Ngũ Y Y còn muốn mắng chửi Tiêu Lạc, lại cảm giác mí mắt ngày càng nặng, thần trí ngày càng mơ hồ, còn muốn thêm gì, ánh mắt nhắm lại, ngất .

      Tiêu Lạc vứt ống tiêm xuống, lấy tay nhàng vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y, trong đôi mắt tràn đầy nhu tình: "Y Y, chỉ có mới em, chỉ có mới đem lại cho em ấm áp cả đời, hai chúng ta phải sống đến bạc đầu có đúng ? Ngoan, ngủ giấc ngon. Bên cạnh em vẫn luôn có Tiêu Lạc ."

      Tiêu Lạc nhàng ôm Ngũ Y Y, như vậy, giống như ôm con mèo .

      Thần trí Ngũ Y Y , gương mặt nhắn tựa vào ngực Tiêu Lạc, bị ôm lên xe hơi.

      Hàn Giang Đình qua lại trong trường học, cũng tìm được Ngũ Y Y.

      " là, con bé này, bởi vì tình , ngay cả bạn bè cũng cần sao? Chẳng lẽ bữa trưa muốn mình ăn với phụ à?"

      Hàn Giang Đình cau mày gọi điện thoại cho Ngũ Y Y, vừa lầm bầm lầu bầu: "Mình có ghen chút nào nha, mình mới phải ghen, mình ăn dấm của sư phụ."

      Chờ trong chốc lát, điện thoại của Ngũ Y Y bên kia vẫn có người nghe, Hàn Giang Đình tức giận dậm chân: "Con bé chết tiệt kia! Ngay cả điện thoại của mình cũng nhận! thấy sắc quên bạn! Cậu dám để mình ăn trưa mình, kỳ cục a a a!"

      Ngũ Nhân Tâm từ bên kia đến, nếu là trước đây, giống như con ruồi nhìn thấy phân chó, nhanh chóng chạy về phía Hàn Giang Đình.

      Hàn Giang Đình nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm, bị dọa sợ hãi đến mức vội vàng che mặt lại, sợ Ngũ Nhân Tâm quấn lấy mình.

      Nhưng Ngũ Nhân Tâm vẫn bộ dạng lo lắng, căn bản thấy Hàn Giang Định, trái lại Hàn Giang Đình giật mình ít, há hốc mồm, mất hứng đến, đụng vào cánh tay Ngũ Nhân Tâm: "Ai ai ai, nghĩ gì thế, đường có mắt à?"

      "A? Là cậu à, Giang Đình."

      Lúc này Ngũ Nhân Tâm giật mình, hoàn hồn lại, nhưng mà ánh mắt vẫn vui khi nhìn về phía Hàn Giang Đình.

      Hàn Giang Đình quắc mắt: "Tôi cậu xảy ra chuyện gì, đường sắp đụng vào tường rồi, cậu suy nghĩ cái gì?"

      Ngũ Nhân Tâm cười khổ: ' có suy nghĩ gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chị cả.... ...... ..."

      Hàn Giang Định lập tức áy náy gãi gãi đầu: " xin lỗi, mình cố ý nhắc đến chuyện chị cả, mình biết gần đây cậu nghỉ ngơi tốt, còn uống nhiều thuốc an thần mới có thể ngủ được."

      Ngũ Nhân Tâm cúi đầu, lau nước mắt: " có sao, chỉ là trong lúc nhất thời mình thể chấp nhận được. Mỗi khi nghĩ đến chị cả, lòng của mình cũng rất đau."

      Ngũ Nhân Tâm xong, xoay người rời .

      Hàn Giang Đình trợn to hai mắt, nhanh chóng đuổi theo kéo lấy cánh tay Ngũ Nhân Tâm: "Này này này, cậu cũng đến đây rồi, còn chưa ăn trưa nữa, làm sao cậu lại chứ?"

      "Mình muốn ăn, xin lỗi, cậu ăn .... ...... ...... ..."

      Ngũ Nhân Tâm cúi đầu chạy mất.

      "Ai da, đây là thế nào." Hàn Giang Đình gãi gãi đầu, phiền muốn chết: "từng người đều chơi trò chơi mất tích, lão tử cũng bắt được người!"

      phát điên, đột nhiên nhìn thấy vài chiếc xe xa hoa chạy thẳng vào sân trường tiến về phía mình.

      Hàn Giang Đình nhìn choáng đầu hoa mắt.

      "Lại gần! phải trong khu vực trường học cho xe chạy vào sao? sao lại cho những người này chạy vào? Bảo vệ cổng trường ở đây phải nhất bên trọng, nhất bên khinh sao?"
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 490: Quên Quá Khứ 4


      tức giận, xe hơi dừng lại cách Hàn Giang Đình khoang 20 mét, tất cả hoc sinh khác đều mua cơm, họ hoảng hốt khi nhìn thấy đoàn xe xa hoa này.

      Cạch cạch, cửa xe mở ra.

      A Trung xuống xe trước, ngoắc tay về phía Hàn Giang Đình: "Tiểu tử!"

      Hàn Giang Đình lập tức mừng rỡ, há to mồm, dùng sức khoát tay: "Này! Trung!"

      Sau đó Han Giang Đình khoe khoan với bạn học đứng bên cạnh: "Thấy ! đây là người đứng đầu công ty Hắc Đế, tôi đều biết, quan hệ giữa chúng tôi tối lắm, hâm mộ ?"

      A Trung mở cửa xe ra, Hoắc Phi Đoạt bước xuống xe với ánh sáng rực rỡ.

      Ôi.... .........

      Mọi người ở đây lập tức hít ngụm khí lạnh.

      Tất cả nữ sinh đều phát ra thanh si mê.

      "Sư phụ!"

      Hàn Giang Đình hú lên tiếng quái dị, vui vẻ chạy về phía Hoắc Phi Đoạt.

      "Sư phụ! Ngài cũng đến à?"

      Hàn Giang Đình nhìn vào trong xe chút, hy vọng nhìn thấy Ngũ Y Y: "Ha ha, Y Y đâu?"

      "Hả?" Hoắc Phi Đoạt thoáng nhíu mày: "Tôi đến đây đón Y Y ăn trưa. Thuận tiện đưa cậu luôn. Cậu ở cùng với Y Y sao?"

      " phải chứ? Tôi cũng tìm ấy!" Hàn Giang Đình trợn to hai mắt: "Tôi tìm ấy khắp nơi khoảng nửa giờ rồi, tìm tất cả những nơi ấy có thể đến, ngay cả nhà vệ sinh nữ cũng vào tìm rồi, nhưng có bóng dáng Y Y đâu. Tôi còn ấy theo người ra ngoài nữa chứ!"

      "Cái gì?" Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại, vẻ mặt đề phòng.

      "Y Y ở cùng với cậu? cậu ở trong trường học tìm được ấy sao?" Hoắc Phi Đoạt tay bắt được cổ áo Hàn Giang Đình, nhấc cả người Hàn Giang Đình lên.

      Hàn Giang Đình sắp bị bóp chết, lắc lắc hai chân: "Thả tôi xuống trước, thả tôi xuống, phụ, tôi có nhìn thấy Y Y!"

      A Trung sợ đến nổi biến sắc.

      Hoắc Phi Đoạt để Hàn Giang Đình xuống, chửi thầm câu, nhanh chóng chui vào xe hơi. Chớp mắt cáu, đoàn xe xe hoa nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Giống như là đóng phim, cũng giống như làm ảo thuật, chớp mắt cũng thấy bóng dáng đâu.

      "Này, sư phụ! Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi còn phải ở trong trường tìm Y Y nữa sao?"

      Hàn Giang Đình hô to về phía chiếc xe hơi kia.

      Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe, mặt hung ác : "Lập tức phong tỏa tất cả các con đường, phi trường cũng hạn chết tất cả máy bay cất cánh!"

      "Vâng, lão đại!"

      "Gửi hình cho tất cả các em tìm Y Y, dựa theo hình ảnh để kiểm tra mỗi người!"

      " hiểu, lão đại!"

      A Trung theo lệnh của Hoắc Phi Đoạt sắp xếp xuống cấp dưới.

      Hoắc Phi Đoạt vẫn vẻ mặt sốt ruột, ngón tay lo lắng xoa xoa trán của .

      Rốt cuộc Y Y đâu?

      Lần này, nhất định phải là chuyện của Phúc Hi rồi.

      Phúc Hi bị giam lỏng, ấy tự lo còn xong.

      Như vậy.... ...... ......

      Người có thể bắt Y Y , ngoài hai trường hợp.

      là kẻ thù!

      Hai là.... .........Tiêu Lạc.

      "Shit! nhất định là tên khốn Tiêu Lạc kia!" Hoắc Phi Đoạt đấm vào ghế, híp mắt quát: "Lập tức gọi điện thoại hỏi người theo dõi Tiêu Lạc chút, hành trình hôm nay của Tiêu Lạc!"

      "Dạ!"

      lúc sau, A Trung lau trán đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi hồi báo: "Lão đại, tiểu đệ theo dõi Tiêu Lạc báo cáo, bọn họ vừa phát , theo dõi lầm người rồi!"

      "Cái gì? Theo dõi lầm người? Bọn họ làm ăn cái gì thế biết! Vừa nhìn biết đây chính là chiêu kim thiền thoát xác*! Lũ ngu ngốc này! chuyện cũng bị phá hỏng đầu bọn họ!"

      Hoắc Phi Đoạt giận đến phát điên, càng lo lắng cho Y Y, tâm tình càng nóng nảy, hận được giết chết bao nhiêu người tài này.


      Kim thiền thoát xác: Kim Thiền Thoát Xác là kế thứ 21 trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử, hàm nghĩa ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay kịp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :