1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 465: Ta Đau Buồn 7

      Edit: Nguyên Nguyên

      Hàn Giang Đình kiêu ngạo cúp điện thoại, lúc này mới phát , mẹ ơi, cậu thế nhưng lại lái xe vào làn đường bên kia, cậu ta sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng lái xe quay lại.

      Hoắc Phi Đoạt chậm rãi để điện thoại xuống.

      "Lão đại, tên tiểu tử Hàn Giang Đình kia chưa tại Ngũ tiểu thư ở đâu sao?"

      A Trung sốt ruột nhìn gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt.

      Hoắc Phi Đoạt lắc đầu, A Trung thất vọng rụt cổ lại.

      "Nhưng mà theo lời của cậu ta, tôi biết được vài điểm."

      "Hả? Vài điểm gì?"

      Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng suy nghĩ, suy nghĩ rất : "Thứ nhất, tại Y Y rất an toàn, ấy ra ngoài thuê phòng ở. Điều này chứng tỏ ấy về nhà họ Ngũ kia, nhất định hôm nay lúc Ngũ Học Phong đến đó, cái gì khiến ấy mất hứng."

      A Trung bội phục dùng sức gật đầu.

      Lão đại chính là lão đại, đầu lão đại suy nghĩ rất nhanh.

      "Thứ hai, lúc Hàn Giang Đình mắng tôi là tên hai mặt, biết Y Y có nghe được tin tức xấu gì, nhất định là đùa giỡn tình cảm ấy. Có thể khiến Y Y có suy nghĩ như vậy, trừ phi tôi và phụ nữ có liên quan với nhau."

      "Hả? Phụ nữ?"

      "Tôi chỉ có thể dối với Y Y như vậy, mới làm cho ấy tin tôi. tại trong đầu tôi hiểu rồi."

      "Hả? Hơi hiểu sao? Hiểu cái gì?"

      A Trung đau cả đầu nhưng vẫn hiểu ra sao.

      Làm sao bây giờ, ta cái gì cũng hiểu.

      Hoắc Phi Đoạt vứt bỏ đầu thuốc lá, híp mắt lại : "Về nhà!"

      "A!"

      Khi A Trung theo Hoắc Phi Đoạt ra khỏi văn phòng, nhưng vẫn hiểu sao đột nhiên Hoắc Phi Đoạt muốn quay về nhà.

      Hoắc Phi Đoạt ngừng xe trước cửa biệt thự, lão giản gia và nhóm người hầu vội vàng chạy ra nghênh đón.

      Rất nhiều ngày Hoắc tiên sinh có trở về.

      "Hoắc tiên sinh, ngài trở về?"

      Hoắc Phi Đoạt gì, liên tục gật đầu, nghiêm mặt cất bước vào trong nhà.

      Phúc Hi nghe được tin tức, vui vẻ chạy xuống lầu: " Phi Đoạt, Phi Đoạt, tan tầm rồi hả?"

      Đứng bậc thang, Phúc Hi mỉm cười khi thấy bóng dáng cao lớn đứng trong phòng khách: " Phi Đoạt, em phải đến phòng bếp tự tay nấu canh cho ."

      " cần, đến thư phòng chút."

      "Hả? Cái gì?"

      Phúc Hi chợt dừng bước lại, dám tin nhìn bóng lưng lạnh như băng của Hoắc Phi Đoạt.

      Hoắc Phi Đoạt chậm rãi xoay người, hai tròng mắt lạnh lẽo bức người, khí phách nhìn chằm chằm Phúc Hi, làm Phúc Hi sợ hãi: "Phúc Hi, đến thư phòng chút, tôi có lời muốn với ."

      "A, biết."

      Phúc Hi cảm thấy kinh hoảng, nhưng mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh.

      Phúc Hi đến thư phòng, trước tiên nhịn được ho khan vài cái.

      "Khụ khụ khụ, Phi Đoạt...Sao lại hút thuốc?"

      Hoắc Phi Đoạt tựa lưng vào ghế xoay, híp mắt lại, hút thuốc.

      Hoắc Phi Đoạt trả lời, ánh mắt lạnh như băng, im lặng như báo săn, cả người tràn đầy sát khí.

      Phúc Hi nuốt nước bọt, cảm giác hơi bất an.

      " làm sao vậy Phi Đoạt? Sao chuyện?"

      Hoắc Phi Đoạt dụi tắt điếu thuốc, liếc mắt cái: " muốn tôi cái gì?"

      "Hả? phải gọi em đến đây sao? phải có chuyện muốn sao?"

      Phúc Hi bày ra bộ dạng vô tội, hai mắt mở to.

      Hoắc Phi Đoạt chợt cười lạnh: "Phúc Hi... Mặc dù là con cưng của sư phụ tôi, điểm quan trọng của tôi cũng thể chạm đến, có hiểu ?"
      Last edited by a moderator: 5/2/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 466: Ta Đau Buồn 8

      Edit: Nguyên Nguyên

      Phúc Hi bị ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Phi Đoạt nhìn chằm chằm khiến tim đập mạnh, lắc đầu: "Em, em biết, Phi Đoạt, vì sao đột nhiên lại chuyện đó vậy?"

      "Hoắc Phi Đoạt tôi từ cha mẹ, may mắn được sư phụ cứu tôi, cho tôi mạng sống và võ công, nhưng mà mặc dù là như vậy, nếu ai động đến thứ quan trọng nhất của tôi, tôi đều đối xử bình đẳng, bẻ gãy cuộc sống của người đó, bao gồm cả !"

      Phúc Hi bị giọng độc ác của Hoắc Phi Đoạt dọa cả người run rẩy.

      " Phi Đoạt những lời đó có lý."

      Hoắc Phi Đoạt hung ác nhìn Phúc Hi, gằn từng tiếng: "Nếu để cho tôi biết lung tung gì với Y Y, tôi bỏ qua cho ."

      Phúc Hi nhịn được, nước mắt rơi lạch cạch xuống: " bỏ qua cho em? Vậy định làm gì em? Giết em sao? Vậy đến đây ! Bây giờ giết em , coi như em chưa từng biết , em và cũng chưa từng vượt qua mười mấy năm cùng nhau, hai chúng ta là người xa lạ, đến đây giết em ! Hu hu hu... Phi Đoạt, sao có thể đối với em như vậy? Những lời này, sao có thể với em? Em là Phúc Hi của , là người thân của . Vì con Ngũ Y Y, vì người ngoài mà phản bội tình cảm mười mấy năm của chúng ta sao? rất tàn nhẫn, Phi Đoạt!"

      Hoắc Phi Đoạt hít hơi sâu: "Đúng, em là người thân của tôi, là em của tôi, nếu em còn có suy nghĩ đứng đắn với tôi, làm những chuyện ảnh hưởng đến tình cảm em của chúng ta, tôi em như vậy! Em có thể làm tổn thương đến tính mạng của tôi, mạng của tôi có thể tặng cho em, nhưng mà còn Ngũ Y Y thể! Ngũ Y Y còn quan trọng hơn so với mạng sống của tôi. ấy đối với tôi mà còn hơn cả mạng sống của tôi! Em muốn với tôi em gì với Ngũ Y Y, khi tôi điều tra ra được, tôi lập tức cho em lập gia đình, lập tức rời khỏi Trung Quốc!"

      Hoắc Phi Đoạt xong, đẩy Phúc Hi sang bên rồi ra khỏi thư phòng.

      Phúc Hi ngẩn người lâu, sau đó che miệng khóc rống.

      Quản gia và nữ giúp việc trơ mắt nhìn nhau, Hoắc Phi Đoạt vừa mới trở về nhà lái xe rời .

      Trong thư phòng truyền đến tiếng khóc của Phúc Hi.

      Buổi tối, Ngũ Y Y nằm giường mới trong phòng trọ lăn qua lăn lại.

      Trong đầu luôn xuất hình ảnh Hoắc Phi Đọat.

      Hoắc Phi Đoạt cười quỷ dị......

      Hoắc Phi Đoạt hôn môi .....

      Thân thể mạnh mẽ cường tráng của Hoắc Phi Đoạt....

      Hoắc Phi Đoạt nằm người thở hổn hển, chuyển động........

      "A a a! Cút ngay! Cút ra khỏi đầu tôi! Đồ bại hoại! cảm thấy có bản lĩnh, bộ dạng đẹp trai, có thể chân đạp mấy thuyền, tôi phi! Ngũ Y Y tôi muốn gặp !"

      Ngũ Y Y dùng chăn quấn phủ đầu, cuộn cuộn lại như cái kén.

      Ngày thứ hai Hàn Giang Đình đến đón , vừa nhìn thấy mặt Ngũ Y Y, liền phát hoảng: "Má ơi, quỷ, sao cậu lại thành gấu mèo rồi? Mới đêm gặp cậu tàn tạ thành bộ dạng này rồi sao? được rồi, đêm nay mình nữa, phải biết hết nỗi tương tư của cậu!"

      Hàn Giang Đình còn hài phóng kéo áo trong ra, nắm lấy bàn tay Y Y đặt lên ngưc mình.

      Ngũ Y Y nhéo cậu ta cái rồi lên xe, ra lệnh ràng lưu loát: "Ít nhảm ! Lập tức ăn sáng, bây giờ mình đói muốn chết!"

      Hai người ăn sáng xong lái xe đến trường học.

      Hàn Giang Đình vừa lái xe vừa ngâm nga bài hát, đột nhiên trừng to hai mắt, nhìn trước cổng trường, hung hăng giảm phanh lại!

      "Y Y! Cậu nhìn phía trước kìa!"
      Last edited by a moderator: 5/2/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 467: Lần Đầu Tiên Cho 1

      Edit: Nguyên Nguyên

      "Đáng chết! Tên tiểu tử cậu định đụng chết tôi à!"

      Ngũ Y Y đầu bị đụng vào kính chắn gió, mặt mày bị vặn vẹo biến dạng, giống cái bánh mì lớn.

      Chỉ biết tên tiểu tử Hàn Giang Đình này làm việc đáng tin....

      thể tưởng tượng được đáng tin đến mức này.

      "Y Y! Đừng gào thét nữa! Cậu mau nhìn phía trước , phía trước, trước cổng trường học đó!"

      Đầu óc Hàn Giang Đình đều ong ong, bởi vì kích động mà giọng lớn đến dọa người, lỗ tai Ngũ Y Y bị cậu ta làm cho chấn động ong ong cả lên.

      Ngũ Y Y trợn tròn mắt, liếc nhìn phía trước.

      Ách.... Ngũ Y Y bỗng chốc ngây dại.

      Bình thường trước cổng trường rất ít người ra vào, tại bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, hai hàng vệ sĩ mặc áo đen đứng đầy cổng trường.

      Chặn đường trước cổng trường.

      Phía trước là chiếc xe xa hoa.

      Biển số xe này, thân xe bóng loáng, Ngũ Y Y nhìn cái có thể biết là ai.

      Ngoại trừ Hoắc Phi Đoạt lái loại xe xa hoa này còn có thể là ai?

      Ngũ Y Y nhìn trước mắt đều trợn mắt há hốc mồm.

      "Đúng, đúng là Hoắc lão đại nhà cậu ?"

      Hàn Giang Đình dụi dụi mắt.

      "Ai, nhà ai a! ta phải là vật sở hữu của mình, chạy nhanh chút, Hàn Giang Đình chết tiệt kia, cậu còn thất thần làm cái gì, nhanh chóng quay đầu chạy ."

      "Chạy, phải chúng ta học sao?"

      "Còn học cái rắm gì, trước tiên chạy thoát rồi hãy !"

      "A, nha, tuân lệnh!"

      Hàn Giang Đình chuẩn bị chạy trốn, chợt nhìn vào kính chiếu hậu thốt lên: "Y Y, xem ra chúng ta còn đường chạy trốn rồi."

      "Sao rồi hả?"

      "Chính cậu nhìn phía sau ."

      Ngũ Y Y run bắn người, nhanh chóng nhìn phía sau.

      Mẹ ơi! Xe của bọn họ bị bao vây rồi!

      xe của người bên công ty Hắc Đế bao vây phía sau xe bọn họ rồi!

      Hàn Giang Đình há hốc miệng, biết làm sao.

      "Làm sao giờ, Y Y?"

      Ngũ Y Y giật giật mí mắt: "Còn có thể làm sao? giả trang thành con cún."

      "Cái gì?"

      "Ngu ngốc! Chúng ta còn có thể làm sao? ngồi trong xe, sống chết cũng xuống xe, xem bọn họ làm gì được chúng ta."

      Ngũ Y Y ngạo mạng xong, dùng mũ che đầu lại, hơi rụt cổ xuống.

      Hàn Giang Đình dẫu môi, trong lúc nhất thời hơi cà lăm: "... cứ như vậy sao? Mình còn tưởng rằng cậu có cách nào tốt? Y Y, sao đối mặt với Hoắc lão đại, chỉ số thông minh của cậu đều thoái hóa hết rồi vậy?"

      Ngũ Y Y giật giật khóe mắt, môi run run, dám lên tiếng.

      Trong lòng thầm: "Tất nhiên, mình bị Hoắc lão đại ăn tươi nuốt sống rồi, chỉ số thông minh còn bảo trì chất lượng tốt sao?"

      Bởi vì sáng sớm tinh mơ công ty Hắc Đế dàn trận rồi, khiến cho nhiều con đường phải tắt nghẽn.

      Trong sân trường các học sinh đều rất tò mò, có rất nhiều học sinh cả nam lẫn nữ đều trèo lên cây cao nhìn về phía cổng trường.

      Lão đại xã hội đen trong truyền thuyết!

      Nghe diện mạo đẹp trai, hơn nữa cực kỳ gợi cảm!

      nhìn mới lạ, xem thiệt thòi lớn.

      A!

      nam sinh hét toán lên, nắm đấm đấm vào cây đại thụ.

      Âu Dương Tinh vỗ tay, tiếp tục trèo lên: "Hừ, dám cản trở lão nương trèo tường xem mĩ nam! Tất cả đều tránh ra cho lão nương!"

      tiếng sư tử rống, lá cây ào ào rơi xuống!

      "Lão đại, Ngũ tiểu thư xuống xe." A Trung xoay người, ở trước cửa xe hơi .

      "Muốn trốn tôi sao? Nằm mơ !"

      Hoắc Phi Đoạt quét mắt cái, mở cửa xe: " ấy , vậy chúng ta qua đó là được."
      Last edited by a moderator: 6/2/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 468: Lần Đầu Tiên Cho 2

      Edit: Nguyên Nguyên

      Trung nhanh chóng bảo vệ cửa xe phía sau.

      đôi giày bóng loáng dò xét xuống đất, sau đó, lúc trong sân trường hít ngụm khí lạnh, Hoắc Phi Đoạt đứng sưởi nắng sớm.

      Thân hình cao lớn như tòa điêu khắc, đẹp như bức họa.

      "Xong, xong đời rồi Y Y!, ta, ta đến đây!"

      Hàn Giang Đình suýt chút khóa chặt mình như cái quả trứng.

      Ngũ Y Y toát mồ hôi lạnh, từ cánh cửa kính, trơ mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt đẹp như thiên thần, bước từng bước về phía .

      Tim đập nhanh theo từng bước chân của .

      Hồng hộc, hô hấp cũng dọa người.

      "Khóa, khoát chặt cửa xe lại."

      Ngũ Y Y ra lệnh cho Hàn Giang Đình, giọng run run.

      có làm sai chuyện gì, vì sao lại run đến vậy chứ?

      Người làm sai là Hoắc Phi Đoạt, dựa vào cái gì ta có thể ngông nghênh như vậy?

      có thiên lý mà!

      Hàn Giang Đình nhanh chóng khóa chặt cửa xe.

      Hoắc Phi Đoạt đến bên cửa xe của Ngũ Y Y, đưa tay mở cửa xe, phát cửa xe bị khóa.

      "Mở cửa xe, Y Y."

      Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày, giọng ôn hòa vang lên.

      " ra! là ai chứ? Vì sao tôi phải mở cửa xe cho ? Đây là xe của sao? Hoắc Phi Đoạt, chỗ này phải là công ty Hắc Đế của , tôi cũng phải là cấp dưới của , dựa vào cái gì tôi phải nghe điện thoại của ? tránh ra, hai chúng tôi còn muốn ở trong xe nghỉ ngơi chút, tránh ra!"

      Ngũ Y Y ló đầu ra, cách cửa kính xe nhìn Hoắc Phi Đoạt hồi rồi liên thanh, tiện thể còn thay đổi biểu cảm.

      Hoắc Phi Đoạt cách cửa kính nhìn Ngũ Y Y, nhịn được tâm rất khó chịu, rất muốn xoa bóp gương mặt hồng hào của nha đầu kia.

      Là sao? mở cửa phải ? Tốt lắm."

      Hoắc Phi Đoạt sốt ruột, mỉm cười, từ từ móc trong túi áo ra vật rất tinh xảo, rất đẹp, còn rất vừa tay....súng lục!

      "A! Súng!"

      Ngũ Y Y sợ tới mức ngã ngửa về phía sau, đè cổ Hàn Giang Đình suýt chút gãy ra.

      "Cái gì cái gì? Cái gì súng?"

      Hàn Giang Đình theo Ngũ Y Y nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt.

      Hoắc Phi Đoạt mặt cười như cười, môi mỏng nhàng mấp máy: "Lại mở cửa, tôi có thể lấy nó ra làm giúp rồi."

      " thể!" Hàn Giang Đình chống đỡ được: "Đừng phá hỏng xe của tôi! Tôi mở cửa cho ngài! Lập tức mở liền."

      Hàn Giang Đình nhanh chân lẹ tay mở cửa xe.

      Ngũ Y Y tức đến phát điên: "Hàn Giang Đình, tên tiểu tử thúi! Xe cậu quan trọng hay là bạn bè quan trọng?"

      Hàn Giang Đình hơi ngập ngừng: "Chết vào lúc này, xe quan trọng hơn."

      "Cậu chết ."

      Ngũ Y Y vung nắm đấm đánh vào đầu Hàn Giang Đình.

      Hàn Giang Đình, cả người đều chui vào trong xe.

      "Xuống xe."

      Hoắc Phi Đoạt ra lệnh cho Ngũ Y Y, toàn bộ cơ thể to lớn đều bao phủ lên người .
      Ngũ Y Y có thể cảm giác được, mặt Hàn Giang Đình hơn run run dán chặt vào lung

      Tiểu tử ngốc này, nhất định là bị bàn tay to lớn của Hoắc Phi Đoạt dọa sợ rồi.

      Tên nhát gan!

      ", xuống, dựa vào cái gì mà phải nghe , tại sao tôi phải nghe lời?"

      Ngũ Y Y đụng phải lá gan dám tranh luận.

      Hơi nhìn vào con ngươi sâu thẳm của Hoắc Phi Đoạt, nhịn đươc hết hồn.

      Mẹ, kỳ quái! Vì sao bộ dạng của Hoắc Phi Đoạt lại đẹp trai như vậy? làm cho người ta nhìn cái nhịn được chân muốn nhũn ra.

      A di đà phật! muốn nghĩ đến cảnh sắc lúc ta khỏa thân!

      người Hoắc Phi Đoạt có hương thơm nhàn nhạt, tràn ngập trong xe hơi, bao phủ cả người Ngũ Y Y lại.
      Last edited: 9/2/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 469: Lần Đầu Tiên cho 3

      Edit: Nguyên Nguyên

      " xuống? Tốt, tôi ôm em xuống."

      Hai cánh tay hữu lực của Hoắc Phi Đoạt đưa qua, đưa đến trước đùi Ngũ Y Y.

      "A, làm gì? cho ép buộc tôi! Tôi muốn xuống xe! buông tôi ra, Giang Đình, cứu mình! Giang Đình, cậu nhanh giúp mình chút!"

      Ngũ Y Y dùng hai tay đánh loạn người Hoắc Phi Đoạt, giống như đánh lên sắt thép, ánh mắt Hoắc Phi Đoạt vẫn chớp cái.

      Hàn Giang Đình sợ tới mức cả người run rẩy, run giọng : "Bây giờ mình ngủ, tỉnh lại trả lời cậu."

      Hu hu, Hoắc lão đại rất mạnh, trong ánh mắt đều là sát khí thể xâm phạm, cậu ta dám ngăn cả Hoắc lão đại.

      Cậu còn muốn sống thêm vài năm nữa.

      Hoắc Phi Đoạt tách hai đùi Ngũ Y Y ra, sau đó để quấn vào mình, bàn tay to ôm mông , nâng từ trong xe ra.

      "A a a! Buông tôi ra, buông tôi ra!"

      Ngũ Y Y gấp đến độ giật loạn xạ tóc Hoắc Phi Đoạt.

      A Trung đứng bên nhìn mà trợn mắt há mồm.

      Ông trời ơi, lão đại của bọn họ chưa bao giờ chật vật như thế.

      Lại còn có con dám giật tóc lão đại.

      Ngũ Y Y xấu hổ muốn ngất .

      tại đây là tư thế gì của ?

      Cái tư thế gì a a a!

      Hai chân đều tách ra vòng qua bên hông Hoắc Phi Đoạt, tay ôm lấy mông , lâu lâu còn bị ta nhéo vài cái, cái tư thế này..... có phải quá sắc rồi ?

      Hàn Giang Đình từ trong xe nhìn ra, nhìn bóng dáng cao lớn của Hoắc Phi Đoạt đùa giỡn với Ngũ Y Y, nhìn như vậy cảm thấy Ngũ Y Y bé? Giống như Hoắc lão đại bế con mình.

      Ngũ Y Y luôn thét chói tai, lắc lắc thân mình, đánh loạn lên người Hoắc Phi Đoạt.

      Sau khi đặt Ngũ Y Y vào trong xe, tiện thể cũng áp đến, , Ngũ Y Y ở dưới, đem cả người nhốt chặt lại.

      Hai chân đều nâng cao lên, quấn chặt vào hông .

      Ngũ Y Y run sợ vài giây.

      Ách, tư thế này....Thế nào cũng giống như tư thế ma sát giường vậy?

      Xe hơi chuyển động.

      Ngũ Y Y giật mình phản ứng lại: ", muốn làm gì? Tôi muốn ngồi xe của , thả tôi , tôi là tự do, thể ép buộc tôi!"

      Hai bàn tay của Ngũ Y Y quơ loạn người Hoắc Phi Đoạt.

      bị thân hình cao lớn của bao phủ làm cho vị trí bất lợi, còn có khí thế nào đáng ?

      "Ầm ĩ muốn chết."

      Hoắc Phi Đoạt lầm bầm, đè ép thân mình, bắt lấy hai cánh tay Ngũ Y Y ngăn cho đánh loạn, sau đó dùng tay nâng mặt lên, cho Ngũ Y Y giây thời gian này, trực tiếp áp xuống chiếm lấy môi .

      Đó là cái hôn rất thô bạo.

      Như mưa rền gió dữ, trực tiếp đem Ngũ Y Y giết chết.

      mang theo loại thô bạo và tà khí, hoàn toàn khóa chặt môi , dùng sức mút chặt đôi môi mọng nước của , làm suýt ngất .

      Khó khăn lắm mới buông ra chút, vội vàng thở dốc, lưỡi của từng bước tiến vào càn quét môi .

      hoàn toàn bị lạc phương hướng.

      Chỉ có thể theo tiết tấu của , theo ngọn lửa của , run run, thở dốc, than

      ", ...."

      "Đừng, đừng...."

      "Buông, buông tôi ra..."

      Ngũ Y Y những lời vụn vặt khi môi hai người được tự do.

      Ngược lại càng có khí ái muội triền miên.
      Last edited: 9/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :