1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 458: Rất Đau Lòng 8

      Edit: Nguyên Nguyên

      Ngũ Y Y vội vàng cúp điện thoại, khóc thành tiếng.

      Hàn Giang Đình nhìn vài lần, rút khăn giấy rồi đưa cho Ngũ Y Y.

      " thể tưởng tượng được, cậu lại có tình cảm sâu nặng với Hoắc lão đại. những lời cay độc chứng mình tình cảm của cậu càng sâu nặng. Nha đâu, phải cậu luôn thích tên tiểu tử Tiêu Lạc kia sao? Khi nào cậu thích Hoắc lão đại rồi?"

      "Mình mới ta, thích ta! Hu hu...."

      Ngũ Y Y đau khổ bác bỏ, khóc rống lên, vừa đấm vào cánh tay Hàn Giang Đình vừa khóc : "Giang Đình, mình rất khó chịu, mình nên làm cái gì bây giờ? Từ khi nào mình thích ta cũng biết....Hu hu hu...... vì sao lại chờ sáu khi mình thích ta, lại xảy ra chuyện này, hu hu hu...."

      Hàn Giang Đình thích nhất là Ngũ Y Y khóc, cậu hận thể khó chịu thay : "Y Y, được, ràng cậu giống như tiểu tam, người ta kết hôn còn có thể ly hôn mà, huống hồ Hoắc lão đại chưa kết hôn với Phúc Hi?"

      Ngũ Y Y ngừng nỉ non, nhìn ra ngoài cửa sổ, quyệt miệng, lúc lâu sau nức nở : "Nếu làm vậy, mình thể tha thứ cho bản thân mình được."

      Hoắc Phi Đoạt nghe di động vang lên tiếng đô đô, ngẩn ngơ cả buổi, nhíu mày, vẫn duy trì tư thế như thế, hồi lâu vẫn nhúc nhích.

      Sao Y Y lại biến thành như vậy rồi?

      Đột nhiên trong lúc đó, liền rời xa , giống như loại bệnh dịch!

      Từ lúc rời khỏi bệnh viện trong khoảng thời gian đó xảy ra chuyện gì?

      "Ai...Rất dễ dàng đến gần, bỗng chốc lại rời xa. Phiền chết mất."

      Hoắc Phi Đoạt đấm mạnh vào cửa kính, A Trung sợ hãi lui về sau vài bước.

      Rất quen thuộc với Hoắc lão đại rồi, gần đây đứng sau lưng Hoắc lão đại, có thể kết luận, giờ phút này Hoắc lão đại rất tức giận.

      "Tổng giám đốc Hoắc , có văn kiện..."

      thư ký nam bước vào, Hoắc Phi Đoạt liền rống to: "Cút, cút ."

      Vừa xong vừa nhanh chóng xoay người đem đồ đạc bàn ném ra ngoài.

      Ầm! tiếng vang lớn, đồ đạc rơi ván cửa, nếu phải người đàn ông kia thoát ra được, trán của ta nở hoa rồi.

      A Trung bị dọa đến run lẩy bẩy.

      Như thế nào, sao Hoắc lão đại lại tức giận rồi.

      Ngũ Y Y, lại là chọc giận Hoắc lão đại chúng tôi, lại là khiến Hoắc lão đại của chúng tôi chịu cơn tức giận lớn này.

      Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình nhìn căn phòng rộng 20 mét vuông, trong lúc nhất thời biết gì.

      20 mét vuông, tháng tiền thuê là hai nghìn.

      " được, cậu đến nhà mình ở , cậu cứ mặc kệ ba mẹ mình, giống như có bọn họ. Cậu ở nhà mình, mình lấy tiền thuê nhà của cậu, mình còn đưa cho cậu phí sinh hoạt, bởi vì mình chết cậu nhất định phải quét dọn vệ sinh giúp mình. Như vậy tốt, ở chỗ của tôi cậu cũng có thể kiếm tiền. Như thế nào? Suy nghĩ chút ."

      Hàn Giang Đình suy nghĩ của cậu lần nữa.

      Ngũ Y Y nhìn căn phòng , lắc đầu: "Mình mấy lần rồi, mình đến ở nhà cậu, mình muốn ba mẹ cậu ở sau lưng mình mắng mình là tiện nhân, chạy đến nhà cậu câu dẫn cậu. Mình chịu nổi lời này."

      "Họ dám mình cắt đứt quan hệ với họ."

      "Mình cũng đến chỗ cậu, mình ở đây, mình thấy chỗ này cũng tệ, đừng nhìn căn phòng , tuy nhưng đồ dùng đều đủ. Cậu , mình mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."

      Ngũ Y Y đẩy Hàn Giang Đình ra cửa. "Được, được rồi, cậu , sáng mai đừng quên đến đón mình đến trường, đồng thời cũng phụ trách mình ăn sáng."

      Hàn Giang Đình cười vui vẻ: "Hắc hắc, tuân lệnh, bái bai."

      Ngũ Y Y ngồi trong nhà thở hổn hển, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, Ngũ Y Y thở dài, vừa mở cửa, vừa kiên nhẫn : "Họ Hàn kia, cậu lại có chuyện gì à?"

      Ngũ Y Y vừa mở cửa liền ngây ngẩn cả người.
      Last edited by a moderator: 29/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 459: Ta Đau Buồn 1

      Edit: Nguyên Nguyên

      Ngũ Y Y nhìn người tựa vào cửa hoảng hốt, miệng lập tức mở to, lui về sau bước.

      "Thế nào, thế nào lại là ?"

      cổ tay Tiêu Lạc quấn băng gạc, nhưng mà ảnh hưởng đến khí chất phong lưu của ta.

      " muốn gặp sao?" Tiêu Lạc cười .

      Hai con ngươi sáng như trăng vẫn tinh quan như cũ, ánh sáng chiếu vào chút trông mê người.

      Tiêu Lạc....hàm răng vẫn trắng sáng, phong phong vận vận.

      Ngũ Y Y mím chặt môi, vẻ mặt chào đón: 'Làm sao biết tôi ở đây, theo dõi tôi sao?"

      Trong đôi mắt sáng đều là đề phòng và địch ý.

      Aiiz....

      Tiêu Lạc nhịn được nhàng thở dài, trong ánh mắt ta đều là ưu thương: "Em như vậy.....Có biết rất thương tâm. Nơi này rất đau!"

      Tay ta hung hăng chọc vào ngực trái của mình, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y.

      Ngũ Y Y hoảng hốt, tâm nhịn được đập mạnh.

      Mặc kệ thế nào, cho dù thành tình nhân, Tiêu Lạc cũng là người đối xử với tệ.

      Vẫn là người tràn ngập hơi thở gia đình!

      "Ý này của hề theo dõi tôi đúng ?"

      Tiêu Lạc cười thê lương, trả lời.

      " chưa từng theo dõi tôi vậy làm sao biết tôi ở trong này?"

      Tuy rằng Ngũ Y Y cứng rắn , nhưng mở cửa ra, vào bên trong.

      Tiêu Lạc theo sau vào, sau đó đóng cửa phòng lại.

      " ở công viên gần đây, vừa vặn thấy em, cho nên theo đến đây."

      "A, đúng là trùng hợp."

      Ngũ Y Y cầm lấy bình thủy điện: " uống nước ? Ở đây có cà phê và nước trà, chỉ có nước lọc."

      Tiêu Lạc qua, từ phía sau Ngũ Y Y ôm chầm lấy tay , để Ngũ Y Y dựa vào lòng ta, Ngũ Y Y sợ tới mức cả người run lên, xoay mặt, trừng mắt với Tiêu Lạc: " muôn làm gì?"

      Sau khi Tiêu Lạc sửng sốt, tiếp nhận bình nước trong tay : " muốn làm gì, chẳng qua là muôn nấu nước thôi."

      Lúc này Ngũ Y Y mới thở phào hơi, đem bình thủy đưa cho Tiêu Lạc từ trong ngực thoát ra ngoài, trốn qua bên.

      Tiêu Lạc hơi thất vọng nhận lấy bình nước, đặt cái đế rồi cắm điện vào.

      "Bây giờ....Em rất chán ghét sao? đến gần em chút, em lại chán ghét sao?"

      Tiêu Lạc nhướng mày, đè nén cảm giác đau xót, lâu mới có thể xoay mặt nhìn Ngũ Y Y.

      Từ trong ánh mắt ta toát ra tia ưu thương.

      Loại ưu thương này, Ngũ Y Y chống đỡ được!

      ", cũng phải......Tôi chán ghét , thể dùng từ chán ghét này...."

      "Vậy phải chán ghét?"

      Cũng phải chán ghét....chính là....."

      "Bài xích?"

      "Cũng phải bài xích....Tiêu Lạc, nghĩ xem, tại là người đàn ông của Ngũ đại con nhóc, giữa tôi và cũng chỉ là người thân bình thường, tôi và đến gần chút, Ngũ đại con nhóc ăn dấm chua, đều nhất quyết tha cho tôi, hơn nữa, tôi...."

      "Chúng ta cần để ý đến Ngũ Nhân Ái!" Tiêu Lạc kích động bước lên bước, bắt được cánh tay Ngũ Y Y, ánh mắt nóng rực nhìn .

      "Y Y, hai chúng ta cần thiết để ý đến Ngũ Nhân Ái, chuyện của hai chúng ta, hoàn toàn có quan hệ gì! thích ta, chút cũng thích ta, trong lòng chỉ có mình em, em hẳn là nên biết, từ đầu đến cuối người trong lòng đều là em!"
      Last edited by a moderator: 29/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 460: ta đau buồn 2

      Edit: Nguyên Nguyên.

      "Nhưng mà ta đính hôn rồi." Ngũ Y Y ầm ĩ lên, hơi kích động thở gấp. "Tiêu Lạc, luôn với tôi, tôi bao nhiêu, nhưng mà đâu? là, và Ngũ đại con nhóc đính hôn rồi. tôi như vậy, vì sao lại đính hôn với khác? Bây giờ đính hôn với Ngũ Nhân Ái rồi, vì sao còn những lời có ý nghĩa và lập trường với tôi? biết làm như vậy tham lam sao? Chẳng lẽ muốn được sở hữu?"

      Ngũ Y Y xong mở tay Tiêu Lạc ra, đến bên ghế sô pha ngồi xuống.

      Tiêu Lạc nhắm mắt lại, hít sâu hơi, lâu sau mới mở mắt ra, đau xót nhìn Ngũ Y Y : "Nếu ... có nỗi khổ tâm sao?"

      Hả?

      Nỗi khổ tâm?

      "Cái gì khổ tâm?"

      " muốn chị vì chuyện này mà thương tâm, muốn chị ấy quan tâm , nhiều năm như vậy, ấy vì lập gia đình, đều để lỡ hạnh phúc của mình, lúc chị ấy ở thời kỳ đẹp nhất của tuổi thanh xuân, chị ấy vì có tình , mà là làm việc khổ cực, kiếm tiền cho , cho đến trường. Vì chị ấy, thể để chị ấy thương tâm nữa. Chị ấy thích Nhân Ái, chị ấy hy vọng và Nhân Ái đính hôn, muốn làm chị ấy thất vọng."

      Ngũ Y Y trừng to hai mắt: " muốn chị thương tâm, chẵng lẽ muốn tôi thương tâm và thất vọng sao? cũng biết, khi tôi biết tin và Ngũ đại con nhóc đính hôn, lòng tôi đau đớn khó chịu thế nào ? Bây giờ lựa chọn hoàn thành tâm nguyện của chị rồi, lựa chọn ở cùng với Ngũ đại con nhóc, vậy hãy kiên quyết theo con đường chọn ! làm gì chạy đến đây, tìm tôi rồi ngừng kể tôi nghe sao? cho rằng tôi vì những lời lói lý do đó của mà ở cùng với sao? cho rằngNgũ Y Y tôi là tình nhân thể lộ ra ngoài sao?"

      " nghĩ như vậy, chưa bao giờ nghĩ để em làm tình nhân thể lộ ra ngoài, muốn cho, cho em tất cả, cho em địa vị vinh quang nhất, muốn cưới em..."

      "Đủ rồi! phải cưới Ngũ Nhân Ái."

      " lập tức giải trừ hôn ước với ta."

      "Hả? cái gì?"

      Ngũ Y Y hoảng hốt.

      "Này, đây phải là chuyện đùa... cũng biết, chuyện đính hôn là chuyện trong nhà chúng ta, kỳ cũng quan trọng như chuyện kết hôn, làm sao có thể giải trừ là giải trừ?"

      Nếu đột nhiên Tiêu Lạc giải trừ hôn ước với Ngũ đại con nhóc, Ngũ đại con nhóc mất hết tất cả, sau đó ngay cả danh tiếng cya3 ta cũng trở thành trò cười, ta vĩnh viễn ngẩng đầu lên được.

      "Tiêu Lạc! thể làm như vậy, như vậy đối với Ngũ đại con nhóc mà , bất công vô cùng! là đàn ông, phải gánh vác tất cả áp lực!"

      " chịu đựng đủ rồi!" Tiêu Lạc bước đến vài bước, quỳ gối bên cạnh Ngũ Y Y, nhàng nắm lấy tay , đặt vào lòng bàn tay mình vuốt ve, "Y Y, em cũng biết, mấy ngày qua bị dày vò đến mức nào? Mỗi khi bất đắc dĩ đối mặt với Ngũ Nhân Ái, đều hận thể quay đầu bước . Trong đáy lòng ngừng kêu gào, vì sao người ở cùng phải là Y Y, vì sao phải? Mỗi phút ở cùng với Ngũ Nhân Ái, đều là dày vò! ngay cả nhìn cũng muốn nhìn ta cái, ngay cả ngón tay ta cũng chạm vào. Y Y, nếu để cho tiếp tục kéo dài nữa, nhất định chết mất! Chẳng lẽ em muốn nhìn chết sao?"
      Last edited by a moderator: 29/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 461: Ta Đau Buồn 3

      Edit: Nguyên Nguyên

      Cả người Ngũ Y Y run lên.

      Hai người cứ như vậy, ánh mắt giao nhau.

      lúc lâu sau, Ngũ Y Y lắc đầu, bi thương : "Nhưng mà Tiêu Lạc.... muộn rồi..."

      "Cái gì?"

      Tiêu Lạc sốt ruột nắm chặt tay Ngũ Y Y: "Vì sao lại vậy?"

      Ngũ Y Y buồn cười: "Tất cả đều thể trở lại, muộn rồi. Có rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian ngắn xảy ra biến hóa long trời lở đất. Tôi và , hai chúng ta đều thể trở lại như trước nữa, còn là Tiêu Lạc mà tôi thích, tôi cũng còn đơn thuần mà là Ngũ Y Y quật cường rồi. Hai chúng ta, tất cả đều thể trở lại như trước nữa."

      " muộn! Y Y, chút cũng muộn, vẫn em như trước, em vẫn như trước, hai chúng ta có thể ở cùng nhau như trước đây! rồi, muốn cùng em trải qua cả đời này."

      Ha ha ha....

      Ngũ Y Y giọng cười.

      Cười đủ rồi, mới liếc mắt nhìn Tiêu Lạc, nhàng : "Tôi bây giờ.... còn thương nữa....Tôi người khác. Vì vậy tôi , hai chúng ta thể trở lại như lúc trước nữa."

      Ầm!

      Tiêu Lạc ngạc nhiên bỗng chốc ngây ngẩn cả người

      "....! Em là gạt ! Em thể thương ! Em người khác! Em giận , cố ý dỗi với đúng ? biết, em vẫn như trước, giống như em vẫn ! Y Y, đừng tùy hứng, nhận sai với em, hối lỗi với em, hai chúng ta làm lại từ đầu, có được ?"

      Ngũ Y Y ngơ ngác, gương mặt nhắn thanh lệ lên vẻ khổ sở: "Tôi hy vọng tất cả đều thay đổi, như vậy, tôi bất lực và khổ sở như bây giờ, tôi cảm thấy mình thể quy y. Đáng tiếc....Tất cả đều thay đổi, Tiêu Lạc nhận thực tế , tôi nữa."

      Nước sôi, kêu lên.

      Tiêu Lạc ngẩn ngơ, hai mắt mở to: "Được rồi, lấy nước."

      Ngũ Y Y xoa xoa huyệt thái dương, thở dài.

      Ào ào!

      Ngũ Y Y giật mình, quay mặt nhìn ngạc nhiên.

      "Tiêu Lạc, sao chứ?"

      bàn tay Tiêu Lạc giơ lên cao, mặt nở nụ cười khổ: " có việc gì, cổ tay bị thương, thậm chí ngay cả ấm nước cũng cầm được."

      Hả?

      Ngũ Y Y bước đến, ấm nước rơi mặt đất, nước nóng chảy ra đất.

      Cánh tay Tiêu Lạc bị thương kia, mảng đỏ bừng!

      "A, nóng ? Sao cẩn thận vậy?" Ngũ Y Y nhíu mày, lôi kéo Tiêu Lạc đến bên ghế sô pha.

      " sao, nóng chút cũng sao. Em xem cái ấm nước kia có hỏng , nếu em uống nước lọc ."

      " cái ấm nước sao quan trọng bằng tay ."

      Ngũ Y Y rống to, tức giận nhìn Tiêu Lạc.

      Tiêu Lạc giật mình nhìn Ngũ Y Y, từ từ, ta nở nụ cười: "Em vẫn còn quan tâm , đúng ?"

      Ngũ Y Y run bắn người, cúi đầu, đến ngăn kéo tìm băng gạc.

      Tiêu Lạc nhìn bóng lưng Ngũ Y Y: "Bỏng chết cũng đáng thôi."

      Tay Ngũ Y Y chợt dừng lại.

      Đáy lòng nhịn được thương tiếc cho Tiêu Lạc.

      "Tiêu Lạc, cần gì phải ở trước mặt tôi làm như vậy...."

      " vui như vậy." Tiêu Lạc cắt ngang lời của Ngũ Y Y, nhìn chằm chằm: " cảm thấy rất hạnh phúc. Ở bên cạnh em, mặc dù chết nhưng cũng đáng."

      Ngũ Y Y hít hơi sâu, tìm được thuốc trị bỏng, ngồi bên cạnh Tiêu Lạc rồi nhàng thoa thuốc cho ta.

      Ngũ Y Y híp mắt, nhìn tay ta, rồi nhìn thuốc.

      Tiêu Lạc si ngốc nhìn Ngũ Y Y, hô hấp ngày càng dồn dập.

      Chương 462:

      Chương 462: Ta Đau Buồn 4

      Edit: Nguyên Nguyên.

      "Y Y"

      "....."

      "Chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được ?"

      "Thời gian có cách nào quay ngược lại."

      " em, là có thể."

      Tiêu Lạc nỉ non, ta bước từng bước đến gần Ngũ Y Y.

      " nhớ em, Y Y, nhớ đôi môi em, nhớ nụ hôn của em, nhớ cái ôm ấm áp của em, nhớ tất cả về em...Y Y.....?"

      Khi bờ môi của sắp chạm vào môi Ngũ Y Y, xoay mặt, né qua bên: "Đừng như vậy, Tiêu Lạc. còn như vậy, tôi chỉ có thể đem ra ngoài."

      Tiêu Lạc khẽ động tay ta, nhịn được than : "A, đau quá."

      Ngũ Y Y sợ tới mức xem xét tay ta.

      Tiêu Lạc thừa cơ hôn vào mặt .

      Ngũ Y Y như bị điện giật, bỗng chốc giật bắn người, gương mặt đỏ bừng: ", vẫn nên thôi."

      Tiêu Lạc chần chờ lát, gật gật đầu: "Tốt lắm. Ngày mai lại đến thăm em."

      "Ngày mai đừng đến nữa." Ngũ Y Y sợ hãi kêu lên.

      Tiêu Lạc nở nụ cười: "Ngày mai em nhận được tin và Ngũ Nhân Ái giải trừ hôn ước."

      "A! cần đâu! Tiêu Lạc, đừng làm như vậy!" Ngũ Y Y cũng biết vì sao lại sốt ruột như vậy, bắt lấy tay áo Tiêu Lạc, Tiêu Lạc chậm rãi xoay người nhìn Ngũ Y Y.

      "Vì sao cản trở khôi phục tự do?"

      "Đừng như vậy, Tiêu Lạc, làm như vậy, làm Ngũ đại con nhóc rất khó coi. Mặt mũi của ta đều mất sạch rồi."

      Tiêu Lạc cười khổ: "Ngũ Nhân Ái khi dễ em như vậy, cả ngày những lời khó nghe với em, bây giờ em còn quan tâm ta sao?"

      " phải quan tâm." Ngũ Y Y cúi đầu: "Chỉ là cảm thấy gặp phải cảnh đó bất lực."

      Tiêu Lạc nhìn chỗ khác, hít hơi : "Bây giờ càng bất lực! Y Y, em thương tiếc đẩy cho khác, đáng thương. Em rộng lượng như vậy khiến lòng tan nát."

      Ách....Ngũ Y Y ngớ ra.

      Tiêu Lạc bước cũng quay đầu lại.

      lâu sau, Ngũ Y Y ngồi phịch xuống ghế sô pha, chán nản cào tóc: "A a a a, sao tất cả đều lộn xộn như vậy! Đây đến cùng là làm sao? Phiền chết rồi!"

      thể thừa nhận, Tiêu Lạc xuất quấy rầy suy nghĩ của .

      chán ghét loại tâm tình này, chán ghét đau lòng cho Tiêu Lạc.

      Ngũ Nhân Ái ở trong phòng bệnh nhìn đồng hồ rồi thở dài.

      "Chị cả, rốt cuộc rể có đến đón chị ? Đây hơn chín giờ rồi, phải bảy giờ xuất viện sao?"

      Ngũ Nhân Tâm nhàm chán nghịch tóc, dò xét Ngũ Nhân Ái.

      " ấy ấy đến đón chị, cũng mấy giờ, ai biết bây giờ còn chưa đến?"

      "Vậy chị gọi điện thoại cho ấy , rốt cuộc sao lại thế này, chúng ta đầu ngây ngốc chờ mấy tiếng, là."

      "Em câm miệng cho chị, em ồn ào muốn chết." Ngũ Nhân Ái chán nản quát Ngũ Nhân Tâm, Ngũ Nhân Tâm méo miệng, dám lên tiếng nữa.

      Ngũ Nhân Ái yếu ớt : "Chị gọi rất nhiều cuộc cho ấy, ấy nghe máy."

      "Hả? tiếp?" Ngũ Nhân Tâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Ngũ Nhân Ái.

      Ngũ Nhân Lệ luôn gì, tại cũng giật mình chút.

      Cuối cùng Ngũ Nhân Ái nhìn bóng đêm bên ngoài, thở dài: "Thôi, đợi ấy nữa, có lẽ ấy có chuyện gì quan trọng. Chúng ta thôi."

      Ngũ Nhân Ái ra ngoài, Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ xách đồ theo.

      "Chính là có chuyện gì quan trọng, dù sao cũng nên gọi cú điện thoại đến chứ, làm cho người ta ngây ngốc chờ đợi, tính là chuyện gì!"

      Ngũ Nhân Tâm bất mãn lầm bầm, Ngũ Nhân Lệ nhanh chóng kéo tay áo Ngũ Nhân Tâm, ý bảo ta đừng nữa.
      Last edited by a moderator: 30/1/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 463: ta đau buồn 5

      Edit: Nguyên Nguyên

      Sắc mặt Ngũ Nhân Ái rất khó coi.

      Ba chị em về đến trước nhà họ Ngũ.

      Vừa vào cửa, người hầu thân thiện : "Đại tiểu thư về rồi? Tất cả mọi người đều rất nhớ đại tiểu thư đấy! Đúng lúc cậu cũng đến rồi, chuyện trong thư phòng với lão gia."

      Hai mắt Ngũ Nhân Ái sáng ngời, mừng rỡ : " ? Tiêu Lạc đến đây sao?"

      Ngũ Nhân Tâm thầm: "A, ra rể về đây."

      Ngũ Nhân Ái tự đắc cười: " rể của em phải là loại người bỏ mặc người khác, nhất định là ba có việc gọi ấy đến đây, em xem."

      Ngũ Nhân Tâm trêu ghẹo : "A, chị cả đây là nhớ rể đến chịu được rồi hả?"

      Ngũ Nhân Ái xấu hổ liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm: "Cút! Tiểu nha đầu chết tiệt."

      Sau đó cười cười, rồi đến thư phòng.

      "Lạc, vì sao cậu có thể như vậy? Đây phải trò đùa đâu!"

      Vừa mới đẩy khe cửa ra, Ngũ Nhân Ái liền nghe được ba mình lớn tiếng.

      Ngũ Nhân Ái dừng tay, tò mò dán chặt vào khe cửa nghe trộm.

      Tiêu Lạc và ba bàn chuyện gì? Vì sao nghe giọng của ba như được tốt? Giống như tức giận.

      Chợt nghe được giọng bình tĩnh của Tiêu Lạc: "Thực xin lỗi, tôi có cách nào tiếp tục kéo dài nữa, chỉ có thể làm như vậy."

      Tiêu Lạc thể tiếp tục làm cái gì?

      Ngũ Nhân Ái cắn môi, nghe có chút hiểu lắm.

      Ngũ Nhân Tâm cũng đến, Ngũ Nhân Lệ cũng bu lại, Ngũ Nhân Ái bày ra tư thế suỵt với Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ, sau đó ba người cùng nghe lén.

      "Tiêu Lạc, đây là hôn nhân đại , phải trò đùa! phải là đứa hư hỏng! Chuyện hôm nay có thể vậy, ngày mai sửa lại chủ ý, thể làm chuyện như vậy được."

      A?

      Ngũ Nhân Ái nhìn em mình, vẻ mặt tái mét.

      Hôn nhân?

      Chẵng lẽ....

      " xin lỗi, rể em thể kết hôn với Nhân Ái, tại em phát , tình cảm thể miễn cưỡng được, mặc dù cố gắng thế nào, cũng xem Nhân Ái là người mình thích được, đây chỉ mà bắt đầu, sau này hai chúng tôi còn có rất nhiều thời gian, chẵng lẽ cả đời hai chúng tôi đều phải sống chung mà nhau sao? Bộ dạng này, chỉ công bằng với em, đối với Nhân Ái càng công bằng. ấy vĩnh viễn chiếm được người mình . Vì vậy, rể, em cần hủy bỏ hôn ước với Nhân Ái."

      Ầm!

      Ngũ Nhân Ái cứng ngắc đứng ngoài cửa.

      Ngũ Nhân Tâm hung hăng bịt miệng lại, nhìn Ngũ Nhân Ái.

      Ngũ Nhân Lệ cũng ngạc nhiên.

      Ngũ Nhân Ái bắt đầu ngăn chặn được bản thân mình run rẩy.

      "Tiêu Lạc, đính hôn, thể hủy bỏ hôn ước, cậu cũng biết khi hủy bỏ hôn ước, nhà chúng tôi thể ngóc đầu lên được, Nhân Ái cũng rất mất mặt! Trong gia đình chúng ta, đâu có chuyện đính hôn rồi hủy bỏ hôn ước? Đây chẳng phải muốn thể diện mất sạch sao? Tiêu Lạc, tại tình cảm có, đừng vội, có thể từ từ bồi dưỡng mà, tôi tin tưởng cậu và Nhân Ái kết tinh được tình ."

      " xin lỗi, rễ, em quyết định, ngày mai em thông báo với các nhà báo lớn, công khai quyết định này."

      "Tiêu Lạc! khinh người quá đáng!"

      Ngũ Nhân Ái đẩy cửa vào, hai mắt kiềm nén hai hàng nước mắt, trừng mắt với Tiêu Lạc, ta bước vài bước đến gần, nghiêm mặt nhìn Tiêu Lạc, hét to: "Tiêu Lạc, vì sao đối xử với tôi như thế? quá độc ác, rất tàn nhẫn, tôi đồng ý hủy bỏ hôn ước, đồng ý!"

      Tiêu Lạc vẫn bình tĩnh: "Thực xin lỗi, Nhân Ái, tôi cũng rất cố gắng, nhưng có cách nào làm được. Em đồng ý hủy bỏ hôn ước, tôi cũng có cách quyết định công khai mình."

      Chương 464: ta đau buồn 6

      Edit: Nguyên Nguyên

      Tiêu Lạc nhìn thoáng qua Ngũ Nhân Ái, vẻ mặt Ngũ Nhân Ái rất thống khổ, hung hăng xoay người lại, nắm tay Tiêu Lạc: "Vì sao đối xử với em như vậy? với em, có phải bởi vì con tiện nhân Ngũ Y Y ? Người trong lòng là Ngũ Y Y đúng ? thích ta, cho nên mới đối xử với em như vậy. Có phải Ngũ Y Y khiến hủy bỏ hôn ước với em đúng ? Có phải đây là chủ ý của Ngũ Y Y đúng ? cho em biết!"

      Ngũ Học Phong chán nản vỗ vỗ đầu, dựa vào bàn thở dài.

      Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn Ngũ Nhân Ái, đẩy ta ra: "Ngũ Nhân Ái, đừng lúc nào cũng thù hận Ngũ Y Y như thế. Chuyện này là quyết định của tôi, và có quan hệ gì với Ngũ Y Y. Ngược lại, sau khi ấy nghe được tin này, luôn khuyên tôi đừng làm như thế với . Bởi vì tôi thích Ngũ Y Y sao? Bởi vì ấy có trái tim tinh khiết và cao quý, mà có!"

      Ngũ Nhân Ái khiếp sợ lui về sau bước.

      Tiêu Lạc cười lạnh, ra khỏi thư phòng.

      Ngũ Nhân Tâm nhìn theo bóng lưng Tiêu Lạc mắng: "Tiêu Lạc, tên khốn kiếp này, chết được tử tế, đùa giỡm với chị tôi, gặp báo ứng!"

      Ngũ Nhân Ái đứng đó, cả người run rẩy, lúc lâu sau mặt đất rồi khóc rống.

      Ngũ Nhân Tâm với Ngũ Học Phong: "Ba, đây đều là do chính Ngũ Y Y kia làm vậy, đều là chuyện của nó, vì sao ba muốn đem con nghiệt chủng kia về nhà? Nó chính là ma quỷ, từ lúc nó vào nhà chúng ta, chúng ta yên lành với nó, đều oán Ngũ Y Y kia, ba nhanh chóng đuổi Ngũ Y Y kia ."

      "Câm miệng hết, ta phiền chết rồi, câm hết!"

      Ngũ Học Phong tức giận quát to, ném ống đựng bút bàn xuống đất.

      Rầm rầm, ống đựng bút rơi mặt đất.

      Ngũ Nhân Lệ dám lên tiếng, cũng dám lộn xộn, nhìn chị cả khóc lớn tiếng, lại nhìn chị hai tức giận giậm chân.

      Tiêu Mai đắp miếng dưỡng da, nghe tiếng ồn chạy xuống dưới, hiểu hỏi: "Ai da, ở lầu nghe thanh ồn ào của mọi người, rốt cuộc là thế nào, sao lại thành bộ dạng này? Ầm ĩ muốn chết."

      Ngũ Học Phong chỉ vào Tiêu Mai quát to: "Hỏi em trai của , chính đến hỏi cậu ta , xem em trai rốt cuộc muốn làm gì? Bạc tình bạc nghĩa, đùa giỡn."

      Hả?

      Tiêu Mai ngờ cũng có liên quan đến Tiêu Lạc, trừng to hai mắt đứng ngây ngốc tại chỗ.

      Hàn Giang Đinh lái xe đường về nhà, di động vang lên, cậu nhìn cũng nhìn liền bắt máy: "Alo, ai đó?"

      "Tôi là Hoắc Phi Đoạt."

      "A? Hoắc lão đại."

      Hàn Giang Đinh suýt chút lao xe xuống mương.

      "Hoắc lão đại, ngài làm gì gọi điện thoại cho tôi vậy? Tôi cho ngài biết, tôi vĩnh viễn đứng bên cạnh Ngũ Y Y, ngài đừng cố gắng thuyết phục tôi, tôi đứng về phía ngài."

      "Cậu ở đó với Y Y sao?"

      " có, vừa mới tách ra. Ngài đừng có ý hỏi tôi tại Y y ở đâu? Tôi đáp ứng với Y Y rồi, kiên quyết cho người khác biết nhà trọ của ấy."

      Hàn Giang Đình ngây thơ bô lô ba la, căn bản biết cậu vừa mới tiết lộ tin.

      Hoắc Phi Đoạt phủi phủi tàn thuốc, hít ngụm khí, vẻ mặt ngưng trọng mang theo phần lo lắng: "Y Y bên kia xảy ra chuyện gì?"

      "Ngài còn biết xấu hổ hỏi Y Y xảy ra chuyện gì? Ngài cần quản tốt chính mình . là, đừng đùa giỡn Y Y của tôi, tôi cho ngài biết, ai đùa giỡn với tình cảm của Y Y, chính là kẻ thù của tôi. Được rồi, được rồi, tôi muốn chuyện với người xấu xa như ngài. Tôi đáp ứng với Y Y, quan tâm đến ngài, cứ như vậy , cảnh cáo ngài nha, được gọi điện thoại cho bản thiếu gia! Hừ, trứng thối!"
      Last edited by a moderator: 5/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :