1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 442: Cảm giác được cái gì 8

      Editor: Nguyên Nguyên

      "Đúng vậy, Phi Đoạt làm việc chưa bao giờ ra, bình thường ấy rất ít ."

      Thạch Ưng gật đầu: "Vì vậy mới , ấy làm như vậy chỉ có lí do, đó chính là, bên ngoài muốn cho biết, ta rất để ý Ngũ Y Y, đồng thời cũng cảnh cáo , có ý nghĩ động đến Ngũ Y Y."

      "A?" Phúc Hi phát hoảng ", ý của là..."

      "Đúng, Hoắc Phi Đoạt nghi ngờ rồi."

      Phúc Hi lập tức nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ?"

      "Hôm nay biểu của tệ, lúc đó tôi sợ nổi trận lôi đình lên, như vậy xong đời, Hoắc Phi Đoạt hoàn toàn nghi ngờ . Trong thời gian này phải diễn tốt, cố gắng làm bộ dạng rất thích Ngũ Y Y, loại bỏ cảm giác và nghi của Hoắc Phi Đoạt đối với ."

      "Hả? Muốn tôi phải luôn thích ta sao? Việc này rất khó! Đối với tôi quả dày vò, tôi hận thể lập tức giết chết ta!"

      Phúc Hi bất mãn nhăn mặt lại.

      Thạch Ưng mở cửa xe cho Phúc Hi, thở dài: " còn cách nào khác, nếu để cho Hoắc Phi Đoạt nghi ngờ đến , tôi nghĩ rất nhanh phải rời khỏi Trung Quốc."

      Phúc Hi cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào: "Được rồi, tôi cố gắng, tôi sợ đến lúc đó tôi làm được, bóp chết con nha đầu chết tiệt kia!"

      Hoắc Phi Đoạt chuẩn bị trở lại phòng bệnh, đến hành lang thấy Hàn Giang Đình ngáp liên tục, qua, vỗ vai Hàn Giang Đình, : "Giang Đình, hay là cậu về nhà , có em ở đây chăm sóc Y Y rồi. Mấy ngày nay cậu cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi tốt."

      "Hả?"

      Hàn Giang Đình bị doạ sợ hãi, chớp chớp mắt, gật đầu : "Được rồi, tôi về đây."

      Vừa được hai bước, quay đầu lại, dường như nhớ tới điều gì: "Đúng rồi, có chuyện tôi phải chút."

      "Ừ, cậu ."

      "Hôm nay ba của Y Y đến bệnh viện thăm Ngũ Nhân Ái, nhưng đến thăm Y Y, kết quả tôi nghe thấy Y Y chuyện với ba ấy, rất thương tâm. Tôi biết Y Y, tuy rằng bề ngoài nguỵ trang kiên cường, ra nội tâm ấy rất khát vọng được quan tâm, nhất là gia đình ấm áp."

      "Hả?"

      Hoắc Phi Đoạt nhướng mày, dường như hiểu , gật đầu: "Được, tôi hiểu. Cảm ơn cậu luôn quan tâm đến Y Y."

      Hàn Giang Đình gãi đầu: "Hắc hắc, có việc gì, Hoắc lão đại, có phải nên suy nghĩ chút chuyện thu nhận tôi làm đệ tử ? Tôi muốn theo học võ."

      Hoắc Phi Đoạt nghiêm túc : "Tôi có thời gian, bằng tôi đến công ty tìm cao thủ dạy võ cho cậu, để cậu bái ta làm sư phụ, rồi dạy võ cho cậu. Thế nào?"

      "Oa! là tốt quá."

      Ngũ Học Phong ngủ, điện thoại vang lên, ông ta bất mãn trở mình mấy lần, ngồi dậy bật đèn, miệng xụ xuống: "Nửa đêm là ai đây, nếu là gọi điện thoại nhầm số tuyệt tử tuyệt tôn."

      Ông nhận điện thoại, miệng còn ngáp, cất giọng chất vấn: "Ai đó? Phiền chết ."

      "Tôi là Hoắc Phi Đoạt."

      "A... A, ai ai? Ngài ngài là ai đó?" Hai mắt Ngũ Học Phong trừng to như viên đạn.

      "Hoắc Phi Đoạt tập đoàn Đế Vương."

      "........."

      Ngũ Học Phong choáng váng vài giây, lúc này chuyện bé xé ra to cao giọng : "Là ngài à? Tổng giám đốc Hoắc ngài khoẻ! Ngài rất rất rất rất khoẻ!"

      Ngũ Học Phong sợ đến mức từ giường nhảy xuống, đứng mặt đất, cúi đầu, khom lưng.
      Last edited: 7/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 443: Chỉ Xứng Đáng Làm Việc Này 1

      Editor: Nguyên Nguyên

      Tiêu Mai nằm trong chăn bực bội lầm bầm: “Trời ơi, ông bị bệnh gì à, nửa đêm ngủ được kêu la cái gì? Nhanh chóng ngậm miệng lại, ngủ!”

      “Đừng lên tiếng!”

      Ngũ Học Phong nhảy qua, dùng chăn che mặt Tiêu Mai lại, suýt chút làm Tiêu Mai bị ngộp chết.

      “Hoắc, tổng giám đốc Hoắc, mời ngài , tôi rửa tai lắng nghe.”

      Giọng Ngũ Học Phong run run.

      Hoắc Phi Đoạt công ty Hoắc đế, chỉ cần ta rống lên, dường như cả nước lung lay và chết.

      Ai dám chọc giận!

      “Y Y nằm viện, là con của ông ?”

      “Ai? Ai?”

      Ngũ Học Phong cảm thấy đầu như bị chập mạch.

      Từ miệng Hoắc Phi Đoạt ba chữ tên Ngũ Y Y kia, thế nhưng trong lúc nhất thời ông ta phản ứng kịp Ngũ Y Y là ai.

      “Ngũ Y Y có phải là con của ông ?”

      “ A, Y Y à, phải phải phải, tất nhiên nó là con của tôi.”

      “Con của ông nằm viện, ông thân là cha của ấy, có phải ông nên đến bệnh viện nhìn ấy cái chứ?”

      “A, phải, nên! Phải nên thăm nó! nên!”

      Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt lạnh như băng: “Tốt lắm, vậy ngày mai ông thăm ấy, tiện thể nhớ mang theo vẻ mặt chân thành quan tâm.”

      “Được được, tôi nhất định , tôi nhất định phải , xin ngài yên tâm, tổng giám đốc Hoắc.”

      Rốt cuộc Tiêu Mai từ trong chăn ló đầu ra, bà ta thở hồng hộc, cầm lấy tay Ngũ Học Phong cắn mấy cái.

      Tôi cạp cho ông chết!

      Hoắc Phi Đoạt chau mày cốt, nhìn bóng đêm bên ngoài, giọng lạnh như băng: “Tôi nghĩ ông hẳn nhớ kỹ, tôi chưa từng gọi điện thoại cho ông, hiểu chưa?”

      Lúc đó Ngũ Học Phong hiểu , choáng váng hai giây mới hoảng sợ kịp : “Hiểu , hiểu ! Tổng giám đốc Hoắc ra lệnh, tôi kiên quyết phải hiểu, ngài chưa bao giờ gọi điện thoại cho tôi!”

      “Được, cứ như vậy.”

      Hoắc Phi Đoạt thẳng thắn cúp điện thoại, hơi nhớ đến hoàn cảnh đáng thương của Ngũ Y Y, liền nhịn được thở dài.

      nha đầu tốt như vậy, sao lại gặp người cha như thế này?

      “Lão đầu tử, ông làm tôi ngộp chết, tôi bị ngộp chết ông lại cưới trẻ khác ? Làm gì lấy chăn bịt mũi tôi? Tôi chết ông vui lắm.”

      Tiêu Mai tức giận hô to.

      Ngũ Học Phong chán nản : “Bà được chưa? Câm miệng cho tôi! Lúc nãy là Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại tới!”

      “Điện thoại của ai?”

      Tiêu Mai ngạc nhiên mở to mắt.

      “Có bao nhiêu Hoắc Phi Đoạt? Có thể dậm chân cái người trái đất này đều run rẩy, phải ta sao?”

      “Hoắc Phi Đoạt? Vì sao ta gọi điện thoại cho ông? Có phải ta muốn cho công ty ông hạng mục làm ăn ?”

      “Cho cái đầu! ta bảo tôi ngày mai thăm Y Y, còn muốn tôi phải mang theo nụ cười ôn nhu. Bà chút, sao Hoắc Phi Đoạt lại có tâm tư quản chuyện như hạt đậu chứ? ta lên tiếng, ngày mai tôi nhất định phải . Người này giống như ma quỷ, dám đắc tội. Haizz……….”

      Ngũ Học Phong mệt mỏi nằm dài, nắm chặt tóc.

      Sau khi Tiêu Mai suy nghĩ, ngạc nhiên : “Ơ, nhưng mà kỳ lạ, Y Y nằm viện sao Hoắc Phi Đoạt lại biết chứ? Chuyện này là việc nhà của chúng ta, vì sao Hoắc Phi Đoạt lại nhúng tay vào?”

      “Đúng nha, tôi còn nghĩ đến điều này đó.”

      Ngũ Học Phong vừa nhắm mắt lại, lập tức mở ra: “Vợ, em cảm thấy ? Cảm thấy vì sao ?”

      “Hừ, còn có vì sao, nhất định con nha đầu kia làm ăn chơi cao cấp, lúc này thành công của Hoắc Phi Đoạt.”
      Last edited: 7/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 444: Chỉ xứng đáng làm việc này 2


      Editor: Nguyên Nguyên


      “Cắt, từ lúc bắt đầu tôi vừa mắt con nha đầu này, mẹ của nó sao có thể dạy nó thành đứa bé ngoan được? Cho dù đứa theo người mẹ xuất thân từ loại người này cũng trở thành đứa trẻ hư.”

      Tiêu Mai lắc đầu thở dài, vào nhà vệ sinh.

      Ngũ Học Phong trợn tròn hai mắt, lầm bầm lầu bầu: “Y Y thành công cụ của Hoắc lão đại? Công cụ của Hoắc Phi Đoạt? Y Y có năng lực này sao? Nó có thể trở thành người bên cạnh Hoắc lão đại? Ai da, Mai Mai cà, nếu Y Y chúng ta có thể trở thành tình nhân của Hoắc lão đại, chúng ta có thể phát tài rồi.”

      “Phát tài? Phát tài cái gì?”

      “Em nghĩ xem, Hoắc lão đại là loại người nào? ta là nhà giàu số Châu Á, còn quản lý bang xã hội đen lớn như vậy, hai phía hắc bạch ta đều nắm hết, nhân vật lợi hại như vậy, nếu Y Y chúng ta trở thành tình nhân của ta, như vậy sau này lo lắng cho công ty chúng ta nữa, trực tiếp theo hạng mục Hoắc Phi Đoạt muốn, mấy đời đều ăn hết.”

      “Ơ, ông phân tích như vậy, tôi thấy cũng có lý.”

      Tiêu Mai sắc mặt vui mừng giống như phát châu lục mới: “Nhưng mà tôi sợ chuyện Y Y trở thành tình nhân của người ta truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta sao? Hơn nữa chuyện này vừa mới xảy ra, sau này lỡ Hoắc Phi Đoạt bỏ Y Y, thanh danh cũng truyền ra ngoài, nó cũng đừng nghĩ lập được gia đình, cho dù có gả, cũng đừng nghĩ có thể gả cho người trong sạch.”

      Ngũ Học Phong cau mày suy nghĩ, thở dài: “Bỏ xa bảo vệ đẹp trai, cũng chỉ có thể như vậy thôi, công ty kiếm nhiều tiền, có thể hy sinh nó chút. thế nào cũng nuôi nó lớn, nó cần phải vì gia đình này mà kiếm sống sao? Nó phải như vậy.”

      Tiêu Mai gật gật đầu.

      Lúc này là ban đêm, đối với Tiêu Lạc là đêm ngủ.

      “Lạc! trễ thế này mà còn sao?”

      Tiêu Lạc đứng ở cửa phòng bệnh, xoay người nhìn Ngũ Nhân Ái, chỉ lạnh lùng : “ ra ngoài chút.”

      trễ thế này, còn có việc gì sao? Đừng , ở lại phòng bệnh với em.”

      Ngũ Nhân Ái giọng mềm mại cầu xin.

      Cả Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều về nhà, chỉ còn Tiêu Lạc và ta trong bệnh viện.

      “Mặc kệ tôi!”

      Tiêu Lạc vui giọng trầm thấp.

      “Nhưng cổ tay còn bị thương mà! cũng phải nghỉ ngơi.” Ngũ Nhân Ái nhìn cổ tay Tiêu Lạc băng bó vết thương, thở dài tiếng.

      Tiêu Lạc chú ý đến vết thương người ta, mỗi ngày trôi qua ta giống như linh hồn, gì, rất dọa người.

      cho quả tôi!”

      Tiêu Lạc ném lại câu rồi bỏ ra ngoài.

      Ầm! Cửa đóng lại, phát ra thanh lớn.

      Ngũ Nhân Ái bị chấn động, cả người run rẩy.

      Sửng sốt vài giây, ta mới phản ứng kịp, nhảy xuống giường, giày cũng kịp mang, nhanh chóng đuổi theo.

      “Lạc! Tiêu Lạc! Lạc!”

      Ngũ Nhân Ái hô to, ở góc cầu thang nắm được góc áo Tiêu Lạc.

      “Tiêu Lạc! đừng , mình em ở trong này rất sợ, em van xin , ở cùng em được sao? Đừng , cầu xin .”

      Tiêu Lạc cắn răng, hung hăng hất tay áo, hất Ngũ Nhân Ái văng vào góc tường.

      “Buông tôi ra, ghê tởm!”

      “A!”

      Ngũ Nhân Ái hét tiếng chói tai.

      Lúc này Tiêu Lạc tiếp tục bước chân, xoay người nhìn Ngũ Nhân Ái, hừ lạnh tiếng: “ còn muốn thế nào? Đây phải như muốn sao? Rốt cuộc đính hôn với tôi, hạnh phúc ? Sau này, càng thêm hạnh phúc.”
      Last edited: 7/1/15

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 445: đêm mê loạn: đại ca XHĐ

      Chương 445: Chỉ Xứng Đáng Làm Việc Này 3

      Editor: Nguyên Nguyên

      Tiêu Lạc nghiến răng nghiến lợi, tức giận bỏ lại câu rồi ra ngoài.

      Ngũ Nhân Ái ngây ngốc ngồi góc, trong đầu đau đớn thể chấp nhận nổi.

      Cả người lạnh như băng, rét lạnh thấu xương.

      Lúc nãy...... Những lời Tiêu Lạc .... Có ý gì?

      Vì sao cảm thấy cả người run rẩy?

      Hạnh phúc?

      Tiêu Lạc hạnh phúc là có ý gì?

      "Hu hu hu...... Tôi sai lầm rồi sao? Tôi theo đuổi người mình thích, chẳng lẽ là tôi sai lầm rồi sao? Tôi theo đuổi người mình thích, chẳng lẽ phải chết sao? với em , em thích là sai lầm rồi sao? A a a a a......"

      Ngũ Nhân Ái lấy tay đấm mạnh lên mặt đất lạnh như băng, khóc rất thương tâm.

      Trong quán bar xa hoa trụy lạc, ồn ào hỗn loạn.

      Tiêu Lạc nghiêm mặt bước vào, đụng thẳng vào trẻ bên cạnh.

      "A! làm gì đó? có mắt à?"

      trang điểm đậm, tóc rối bời, tai đeo bông tai lớn. Vừa nhìn là biết đây là phong cách của con mới lớn.

      từ mặt đất đứng lên, ngón tay chỉ vào mũi Tiêu Lạc, kiêu ngạo : "TMD! Dám đụng lão nương! có mắt như mù à? Nhanh chóng xin lỗi với lão nương! Cúi đầu xin tha lỗi! nghe lời lão nương đây chém !"

      Tiêu Lạc liếc mắt nhìn , chỉ lạnh lùng nặn ra mấy chữ: "Đừng chọc giận tôi!"

      "A a! Nhìn tuấn tú chút, lão nương đây tức giận, tiểu tử thối, muốn chết à? Các em, tên này đụng vào tôi, tất cả đến đây đập cho tên chán sống này trận!"

      kiêu ngạo hô to, lập tức có sáu bảy thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, đám bộ dáng hung thần sát khí.

      Các em, lên!"

      tiếng huýt sáo, sáu bảy tên tiểu tử cùng nhau tấn công Tiêu Lạc.

      Ầm!

      Tiêu Lạc đánh mấy tên tiểu tử nằm dài mặt đất, những tên này nằm mặt đất lăn qua lăn lại, làm sao cũng bò dậy nổi.

      lực mạnh mẽ ném qua vai, dọa những người có mặt ở đây sợ hãi, họ nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.

      Tiêu Lạc lướt ánh mắt sắc bén, nhìn cũng nhìn những người này, kéo cánh tay của tên quăng ra bên ngoài, nhìn thấy xung quanh Tiêu Lạc, mấy tên tiểu tử kia lăn qua lộn lại như cá chép.

      Nửa phút sau, quán bar náo nhiệt cũng yên tĩnh lại.

      Bảy tám tên tiểu tử quỳ rạp mặt đất.

      Tiêu Lạc vẫn đứng tại chỗ, thân nhàng thoải mái, ánh mắt trầm thấp.

      vừa mới la lối om sòm kia đứng hóa đá tại chỗ, đầu óc choáng váng.

      Má ơi, tên đàn ông này có phải là quỷ ? Vì sao ta có thể nhàng đánh bay bảy tám người thanh niên được huấn luyện như vậy?

      " cần chọc tôi, hôm nay lão tử rất bực bội, tự tìm cái chết!"

      Tiêu Lạc nhổ ngụm nước bọt.

      "A a a......."

      Lúc này mới phản ứng kịp, la hét chói tai bỏ chạy ra ngoài.

      Tiêu Lạc cầm lấy chai rượu, ném qua cái, chỉ nghe thấy thanh thanh thúy của tiếng thủy tinh vỡ vang lên, nằm sấp ở cửa, sau gáy máu chảy lênh láng, bất tỉnh nhân .

      A.............

      Tất cả những người xem náo nhiệt đều sợ hãi hít ngụm khí lạnh.

      Nhìn qua người đàn ông rất lịch này, lại xuống tay độc ác như vậy!

      Bốp bốp bốp!

      Từ xa có người vỗ tay.

      " Tiêu Lạc, được đó, nhìn ra, thân thủ của lại mạnh mẽ như thế! Để em mở mang tầm mắt rồi!"
      Last edited by a moderator: 10/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 446: Chỉ Xứng Đáng Làm Việc Này

      Editor: Nguyên Nguyên

      "Cố Tại Viễn cười nham hiểm bước từng bước đến trước mặt Tiêu Lạc, ánh mắt đào hoa cong cong, trong tay cầm ly sâm banh, bộ dạng hoa hoa công tử.

      theo phía sau còn có vài người phụ nữ, và vài tên bảo tiêu.

      "Cố thiếu! Tên tiểu tử này giết người của chúng ta, làm sao bây giờ?"

      Quản lý quán bar báo cáo với Cố Tại Viễn.

      Cố Tại Viễn cười khẽ hai tiếng, lơ đễnh khoát tay: "Thôi, phái người dọn dẹp chỗ này, đừng để lại mùi máu tanh làm ảnh hưởng tâm tình lão tử uống rượu! Tổng giám đốc Tiêu phải người ngoài, ra ta là bạn của tống giám đốc Hoắc và tôi, vài mạng người mà thôi, xử lý tốt là được rồi."


      Những người ở đây đều run bắn người.

      Ngần này tám mạng người, trong miệng Cố Tại Viễn gọi là gì.

      Tiêu Lạc nhìn cũng nhìn Cố Tại Viễn, ngồi trong quầy bar, xoa xoa cái bàn, cầm ly rượu uống hơi cạn sạch, đừng nghĩ rằng tôi nhớ đến người của ."

      "Ha ha ha...." Cố Tại Viễn cười nghiệt, bước đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lạc, mấy người phụ nữ cũng ngồi xung quanh bọn họ, ánh mắt đào hoa nhàng nhìn Tiêu Lạc, ý vị xâu xa : "Lão đại chúng tôi cướp người phụ nữ của , tôi làm em với ta, làm sao cũng muốn trấn an người bị thương chút chứ."

      "Ai cũng đừng nghĩ cướp người phụ nữ của tôi!"

      Tiêu Lạc chợt khó thở, quyền đánh về phía Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn muốn uống rượu, nhìn thấy nắm tay của Tiêu Lạc bay đên, chấp nhận bị ném về phía trung, ta ngồi ghế dựa, nghiêng người về phía sau, tránh được quyền kia của Cố Tại Viễn, sau đó nhàng cầm lấy ly rượu, tao nhã hớp ngụm, thái độ tự nhiên.

      Bốp bốp bốp bốp......

      Mấy người phụ nữ kia cũng lấy lòng Cố Tại Viễn: "Cố Thiếu, công phu của lợi hại nha."

      "Tất nhiên, tôi ở giường công phu la hét mới gọi là lợi hại, đảm bảo cho em gọi khàn cổ giọng, ha ha ha."

      Tiêu Lạc híp mắt, nhìn chằm chằm vào chén rượu của ta, tay đặt bàn, ngón tay chỉ vào Cố Tại Viễn: " với Hoắc Phi Đoạt! Đừng tưởng ta có thể tay che trời, ta bại dưới tay tôi."

      Cố Tại Viễn đứng lên, nhàng cười: " tại chỉ là bộ dạng chó chết chủ, còn suông cái gì? Tôi với , kẻ thù của Hoắc lão đại chúng tôi chỉ có thể là , lão đại chúng tôi còn thích tay che trời, có phải tính toán gì ? Tài nghệ của còn chưa đối phó được tôi, còn hy vọng đối phó Hoắc lão đại? bản lĩnh của lão đại gấp tôi trăm lần, như vậy ? Có tính rời vài năm học hỏi thêm ? Ha ha ha..."

      Cố Tại Viễn rất hài lòng, đến làm Tiêu Lạc mặt tái xanh.

      Cố Tại Viễn kéo thắt lưng, đón tiếp những người phụ nữ: " thôi các bảo bối, đêm nay gia cao hứng, sủng hạnh tiểu muội muội của các người, ha ha ha......"

      Tất cả những người phụ nữ này lắc lắc mông chạy theo Cố Tại Viễn.

      Tiêu Lạc tức giận cầm lấy chai rượu, ngửa đầu uống ừng ực vào miệng.

      "Hoắc Phi Đoạt! mày đừng đắc ý! Tiêu Lạc tao thề đội trời chung với mày! Mày hãy chờ lấy!"

      Tiêu Lạc cầm chai rượu ném lên sàn nhà.

      Mùi rượu bốc lên, nhưng trong ánh mắt tia tinh quang bắn ra bốn phía.

      Khi Ngũ Y Y tỉnh lại, phát bên người ấm, giống như ôm con chó lớn.
      Last edited by a moderator: 6/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :