1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 422: Chỉ được mình 4



      "Đừng sợ! Là ! Tiêu Lạc."


      Bác sĩ nam tháo khẩu trang xuống để lộ khuôn mặt tuấn tú.


      "À? Tiêu Lạc? Tại sao lại ăn mặc như vậy?" Ngũ Y Y giật mình.


      Tiêu Lạc tới trước mặt Ngũ Y Y, quan sát , trong mắt đều là thương :" còn cách nào nữa, Hoắc Đoạt cách ly cả tầng lầu này, người ngoài đừng mong vào, vắt hết óc suy nghĩ mới nghĩ ra cách này đấy. em khỏe chỗ nào? Tại sao phải tới bệnh viện? " xong, Tiêu Lạc đưa tay ra nhàng vuốt ve đầu Ngũ Y Y.


      cảm giác ấm áp, quen thuộc, thân thiết! ra luôn lưu luyến từng giây phút bên cạnh Tiêu Lạc, luôn đối xử với như vậy, luôn có thể để cảm thấy ấm áp.


      Ngũ Y Y thở dài, cúi đầu, giọng :"Em sao, chỉ là ngã xuống đường cái, bị thương thôi."


      "Cái gì? Ngã xuống đường cái? Tại sao em lại cẩn thận thế? Chuyện khi nào?"


      "Tối hôm qua."


      "Vậy Hàn Giang Đình đâu? Chẳng lẽ cậu ta ở cạnh em?"


      Ngu Y Y lắc đầu:" sao, chuyện qua rồi."


      "Để xem vết thương của em."


      Tiêu Lạc lời nào vén tay áo của lên, vừa nhìn thấy đống băng gạc ý liền nhíu chặt mày, cực kỳ đau lòng:"Tại sao lại bị thương thành như vậy? Đúng là khiến người ta đau lòng mà!"


      xong, ta cúi đầu nhàng hôn lên chỗ băng gạc tay Ngũ Y Y. Động tác này khiến rất hoảng sợ.


      lập tức rút tay về, hốt hoảng :" đừng như vậy, đừng như vậy. Em sao, cứ yên tâm. Mau về di."


      " thúc giục rồi sao? Nhóc à, em có biết em đối xử với như vậy khiến tan nát cõi lòng ?" Tiêu Lạc ngồi xuống cạnh , cầm lấy tay nhàng hôn lên.


      Ngũ Y Y hoảng sợ dùng sức kéo tay mình về, Tiêu Lạc giữ chặt muốn buông.


      "Tiêu Lạc! đừng như vậy! buông em ra!"


      " buông! Cả đời này buông em ra!"


      "Em thích như vậy!"


      "Em thích, muốn em thích cả đời!"


      Bộp! bàn tay khác của Ngũ Y Y lao , tát Tiêu Lạc cái.


      Cái tát này hạ xuống khiến Ngũ Y Y sợ hãi, cũng khiến Tiêu Lạc choáng váng.



      "Em...Em...Em xin lỗi. Em chỉ muốn buông tay em ra."


      Tiêu Lạc cười khổ tiếng:"Bây giờ em ghét đến thế sao? cầm tay em em cũng vui? Chằng bao lâu trước, hôn em, ôm em....Em đều thích. Tại sao lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ phụ nữ đúng là quá hay thay đổi?"


      "Là thay đổi trước! Là lừa gạt tình cảm của em, đính hôn với Ngũ Đại trước, là thay đổi trước! " Ngũ Y Y rơi nước mắt.


      Tiêu Lác lắc đầu, thâm tình :" có! vẫn luôn thay đổi! Tình cảm của đối với em luôn như lúc đầu! rất em, Y Y, rất em. Nếu em đây là loại khổ sở nhất với ! Đừng đối xử với như vậy....Đừng để ý đến , hãy ....Có được ?"


      Tiêu Lạc thâm tình khẩn thiết , đưa mặt đến gần Ngũ Y Y, ánh mắt si mê tập trung vào .


      ta nang nhiên xông qua, cách môi ngày càng gần.......





      Ngũ Nhân Lệ và Ngũ Nhân Tâm trò chuyện với Ngũ Nhân Ái.
      Last edited by a moderator: 7/12/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 423: Chỉ Có Thể 5

      Editor: Nguyên Nguyên

      “Chị cả, tối hôm qua chị có cùng với Tiêu Lạc làm cái gì ?” Ngũ Nhân Tâm nhiều chuyện chớp mắt.

      Ngũ Nhân Ái vẻ mặt ngưng trọng, tất nhiên hiểu được những lời em mình là có ý gì.

      Nhưng mà, thể ăn ngay , Tiêu Lạc ghét bỏ mình, còn trần truồng đứng trước mặt ta, ta đều sở vi bất động ? Như vậy có thể mất mặt lắm rồi.

      “Chị hiểu em cái gì.”

      “Ôi chào, phải là ân ái thôi, chị cả, tối hôm qua chị và rể có ân ái kịch liệt ?”

      Ngũ Nhân Tâm hưng phấn chớp chớp mắt.

      Ngũ Nhân Lệ cũng cuồng nhiệt hỏi: “Chỗ đó của Tiêu Lạc như thế nào? Kích cỡ như thế nào? Có phải rất đau chị cả?”

      Ngũ Nhân Ái mặt rất thối, thở dài, miễn cưỡng : “Có tới kịp làm đau đâu, phải chị bị thương sao?”

      “A đúng nha, chị còn chưa kịp, là đáng tiếc.” Ngũ Nhân Tâm nhìn trần nhà tha hồ suy nghĩ: “Em thường xuyên suy nghĩ, nếu em và Hàn Giang Đình có xảy ra chuyện kia, có phải xấu hổ đến ngất . Hàn Giang Đình nhà em là cao thủ giường, chắc chỗ đó của ta rất lớn.”

      Ngũ Nhân Lệ phẫn nộ: “Làm sao chị biết Hàn Giang Đình là cao thủ về mặt này?”

      “Rất nhiều đồn đại nha.”

      “Đúng, Hàn Giang Đình ngủ với nhiều như vậy, em còn muốn cậu ta sao?”

      Ngũ Nhân Tâm tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Nhân Lệ: “Ngủ qua với nhiều thế nào? Điều này chứng tỏ Hàn Giang Đình nhà chị có mị lực có đủ bản lĩnh! Tuổi trẻ bây giờ người nào mà ngủ qua với rất nhiều người rồi sau đó mới tiến vào hôn nhân, chuyện bé xé to!”

      Ngũ Nhân Lệ lại Ngũ Nhân Tâm, nhìn xuống dưới lầu, đột nhiên kinh ngạc hô to: “Ơ? Đó phải là Hàn Giang Đình sao? Sao cậu ta cũng đến bệnh viện vậy?”

      “Chỗ nào? Chỗ nào?” Ngũ Nhân Tâm kích động chạy đến bên cửa sổ, trừng to hai mắt nhìn ra ngoài.

      Quả nhiên, bên dưới gốc cây là cậu thanh niên đẹp trai, phải là tên Hàn Giang Đình thối tha kia sao?

      Tên tiểu tử này hôm nay mặc thân quần áo màu cà phê rất soái khí, đôi chân thon dài, nhiều ngang qua người cậu nhịn được phải ngoái đầu lại nhìn.

      là Giang Đình nha! là Giang Đình của mình!”

      Ngũ Nhân Tâm kích động vỗ cửa sổ.

      Ngũ Nhân Lệ trợn to hai mắt: “Cái gì mà Giang Đình nhà chị? Người ta có quan tâm đến chị sao?”

      “Nha đầu thối, đừng có những lời mất hứng! Ai da, nhìn từ xa như vậy, liếc mắt cái đều có thể nhìn ra Hàn Giang Đình nhà chị đẹp trai hơn người nha.” Ngũ Nhân Tâm chớp đôi mắt đào hoa, say mê biết trời đất.

      Ngũ Nhân Lệ ngạc nhiên hỏi: “Vì sao ta đến bệnh viện này?”

      Ngũ Nhân Ái nhíu chặt chân mày: “Hàn Giang Đình có quan hệ tốt với Ngũ Y Y, chẳng lẽ là vì Ngũ Y Y?”

      “Cái gì?” Ngũ Nhân Tâm trừng to hai mắt: “Hàn Giang Đình cũng thể làm bụng Ngũ Y Y lớn lên, rồi đưa ta đến đây phá thai chứ? Trời ạ, nếu như là vậy, chị nhất định phải cho ba biết, để ba đem con tiện nhân này đuổi ra khỏi nhà.”

      Ngũ Nhân Ái suy nghĩ: “ .”

      Ngũ Nhân Tâm sùng bái chỉ số thông minh của Ngũ Nhân Ái, lập tức vỗ vỗ ngực thở phào hơi: “Vậy là tốt rồi, phải là tốt rồi.”

      Ngũ Nhân Lệ : “Em biết! có phải cậu ta đến đây thăm chị cả ?”

      Ngũ Nhân Tâm vỗ tay mấy tiếng: “Chắc là đúng! Các người nghĩ xem, nhà cậu ta và nhà mình có quan hệ tốt như vậy, lúc chị cả phát bệnh nằm bệnh viện, nhất định ba báo cho bác Hàn biết, Giang Đình nhất định thay mặt nhà cậu ta đến thăm chị cả! chừng Giang Đình vừa nghe em cũng ở đây với chị cả, càng cao hứng về rồi.”
      Last edited by a moderator: 8/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 424: đêm mê loạn

      Chương 424: Chỉ có thể 6

      Editor: Nguyên Nguyên

      Ngũ Nhân Lệ bị Ngũ Nhân Tâm tưởng tượng giống khiến khiếp sợ bĩu môi.

      Ngũ Nhân Tâm cao hứng ngập tràn phấn khởi: "Em phải ra đón ấy! Em đón Hàn Giang Đình!"

      xong, Ngũ Nhân Tâm chạy lạch cạch ra ngoài.

      Hàn Giang Đình lắc lắc hai cây kẹo hồ lô, vừa ngâm nga khúc nhạc vừa lên lầu.

      Đợi Y Y nhìn thấy kẹo hồ lô, chắc chắn vui vẻ.

      Hôm nay nhiệm vụ của cậu là phải dỗ Y Y vui vẻ.

      "Giang Đình!"

      "Ôi cha mẹ ơi, hù chết tôi rồi!" Hàn Giang Đình cả người run rẩy, chớp mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm cười quá đáng, bực bội quát to: " làm gì vậy? Có biết dọa người như thế là có thể hù chết người ? tốt nhất là đường khác , ầm ĩ xuất ở đây, còn gào to tên như vậy, tôi còn tưởng gặp quỷ chứ!"

      Ngũ Nhân Tâm dẩu môi, nhíu mày, giọng : " phải người ta nhìn thấy rất vui sao?"

      "Tất nhiên, vui vẻ, người khác muốn khóc. Sao tôi lại gặp xui xẻo thế này?"

      "Giang Đình, đến thăm chị cả à, có đúng ?"

      "Cái gì?" Hàn Giang Đình quắc mắt : "Tôi có bệnh sao mà đến thăm ta?"

      " đến thăm chị cả của em, vậy đến đây làm gì?"

      Hàn Giang Đình ngước mắt nhìn trời: "Tất nhiên là đến thăm con dâu nuôi từ bé của tôi rồi."

      "Cái gì?"

      Những lời con dâu nuôi từ bé này, đây phải là lần đầu tiên Hàn Giang Đình những lời này.

      Ngũ Nhân Tâm giật giật khóe môi: " đến thăm Ngũ Y Y?"

      Hàn Giang Đình gật gật đầu: "Tất nhiên, nếu còn có ai? Có thể khiến bổn đại gia tự mình hành động, ngoại trừ Ngũ Y Y nhà tôi ra, còn có thể là ai? Ai da, tránh ra chút, cản trở tôi lên lầu rồi, chó ngoan cản đường!"

      Hàn Giang Đình thèm nhìn đến Ngũ Nhân Tâm, nhảy từng bậc thang lên lầu.

      Ngũ Nhân Tâm lỗ mũi phóng to, dùng sức thở hổn hển: " ra là đến thăm con tiện nhân Ngũ Y Y kia mà!"

      Ngũ Nhân Tâm vui vẻ khi , mất hứng khi về.

      Ngũ Nhân Ái nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm nắm chặt nắm đấm mặt tối đen về, đoán được tám chín phần.

      "Chị hai, thế nào? Nhìn thấy Giang Đình nhà chị ?"

      "Tiểu tử chết tiệt, nếu phải bộ dạng ta đẹp trai, ta đối với chị như vậy, chị đạp bẹp ta từ lâu rồi. quá đáng! ta lại đến đây thăm Ngũ Y Y!"

      "Cái gì?"

      Cả Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều ngạc nhiên mở to hai mắt.

      Sau lúc lâu Ngũ Nhân Ái mới nhíu mày, run giọng : "Chẳng lẽ.... Ngũ Y Y ở trong bệnh viện này?"

      Nếu là thế này, như vậy Tiêu Lạc thường biến mất chút, vậy là có thể giải thích rồi.

      Nhất định là ấy xem Ngũ Y Y rồi!

      Ngũ Nhân Ái nghĩ đến đây dùng sức cắn chặt môi.

      "Giang Đình Ngũ Y Y ở đây, ngược lại còn mua kẹo hồ lô cho con tiện nhân đó, tức chết tôi rồi! Ngũ Y Y, cho mày ăn, ăn ăn ăn, ăn chết mày "

      Ngũ Nhân Tâm ở trong phòng rống to.

      Khi môi Tiêu Lạc sắp chạm vào môi Ngũ Y Y, Ngũ Y Y dùng môi tay đè môi ta lại, che kín miệng .

      Tiêu Lạc cứng đờ người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y.

      Trong ánh mắt của Ngũ Y Y, giống như trước đây nhìn thấy, quật cường mà quyết tuyệt.

      " thể! Tiêu Lạc, em thể!" Ngũ Y Y kiên quyết .

      Tiêu Lạc hít thở ngày càng tăng lên, lửa giận trong con người tụ tập ngày càng đậm: "Vì sao? Vì sao bắt đầu cự tuyệt ? Vì sao cần ? Chẳng lẽ vì cai tên Hoắc Phi Đoạt kia? Có phải hay ?"
      Last edited by a moderator: 8/12/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 425: Chỉ có thể 7

      Mặc kê là vì nguyên nhân gì, tóm lại là giữa em và kết thúc. Chúng ta vốn qua lại với nhau. Em chỉ xem là chồng chưa cưới của con nhóc lớn họ Ngũ kia. Cứ như vậy .”

      muốn như vậy.” Tiểu Lạc hét lớn, tâm tình kích động:”Em vốn như vậy, thích như vậy, trong mắt em đều mê muội vì . Vì sao bây giờ đột nhiên trở nên như vậy? Chẳng lẽ bởi vì tên Hoắc Phi Đoạt kia sao? Bởi vì ta, cho nên em mới ? cho em biết, Hoắc Phi Đoạt nhiệt tình với em, ta có lý luận hôn nhân của ta, ta còn đường hôn nhân của ta, em có khả năng đến được tâm của ta đâu, ta lòng em! Chỉ có lòng với em. Y Y, hãy nghe , hãy để tiếp tục bảo vệ em, quan tâm em, cho em gia đình ấm áp có được ? có thể cam đoan với em, giải quyết mối quan hệ giữa và Ngũ Nhân Ái rất nhanh, dùng mạng sống của mình để cam đoan với em, có được ?”

      Tiêu Lạc xong, cầm chặt tay Ngũ Y Y, cả người đè người , tiến lên, muốn hôn Ngũ Y Y.

      Ngũ Y Y lắc đầu né tránh, muốn tránh xa xiềng xích của Tiêu Lạc nhưng mà sức lực của ta quá lớn.

      “Tiêu Lạc, nếu muốn làm như vậy, tôi hận .”

      Ngũ Y Y rống lên.

      Tiêu Lạc chợt ngẩn ra.

      Trong mắt tràn ngập bi thương, sau đó, chút tức giận mang theo mãnh liệt đến.

      “Hận ? chạm vào em chút em lại hận ? Vậy hận! Dùng sức hận! Hận cả đời !”

      Trong mắt Tiêu Lạc lộ ra tia hung ác, điên cuồng hung hang ngậm chặt môi Ngũ Y Y.

      Hơi thở của Tiêu Lạc phả vào mặt Ngũ Y Y.

      Hàn Giang Đình đẩy cửa vào, vốn là giơ kẹo hồ lô lên, mặt còn treo nụ cười tươi, nhưng lúc cậu ta vào phòng nhìn thấy cảnh này, cậu ta lập tức trợn to hai mắt.

      “MD! Tiêu Lạc cái tên khốn nạn này! ở đây làm gì?”

      Thế nhưng còn ném bỏ cây kẹo hồ lô , tay đưa kẹo hồ lô lên cao, tay lôi kéo quần áo Tiêu Lạc.

      Tiêu Lạc bị kéo ra xa thước. Ngũ Y Y bừng tỉnh thở hổn hển, lấy mu bàn tay dùng sức chà môi mình.

      “Buông tôi ra!”

      Lúc này Tiêu Lạc tức giận, xoay người lại nhấc chân ném Hàn Giang Đình ra, quăng cậu ra vào góc tường, mắt nổ đom đóm.

      Tiêu Lạc chợt xoay người ác độc nhìn Ngũ Y Y, Ngũ Y Y sợ tới mức cả người đều run rẩy, mò mẫn tìm ly trà bàn trà, đập nát ly trà, trong tay cầm mảnh thủy tinh chỉ vào Tiêu Lạc, run giọng :” đừng qua đây! Tôi đâm .”

      Tiêu Lạc cười lạnh tiếng, tiếp tục bước về phía Ngũ Y Y, vỗ ngực:”Đâm? Đến đây , đâm vào chỗ này! Nếu có thể chết trong tay em, coi như là được an ủi! Đến! Đâm . nguyện ý đem mạng sống này giao cho em, em có nhẫn tâm ?”

      Tiêu Lạc bước đến trước mặt Ngũ Y Y, nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y chớp mắt, trong con ngươi Ngũ Y Y chứa đầy nước mắt, run run cánh môi, tay cầm mảnh thủy tinh ngừng run rẩy.

      “Tiêu Lạc đừng ép tôi….Tôi cầu xin đừng ép tôi.”

      Ánh mắt Tiêu Lạc dần dần cố chấp, tay nắm chặt cằm , gương mặt tuấn tú đến gần, thổi hơi nóng:”Em , có đúng ? Trong lòng em vẫn luôn , có đúng ? Đừng lừa gạt chính mình, cần lừa gạt tim em, đồng ý .”
      Last edited by a moderator: 9/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 426: Chỉ có thể
      Editor: Nguyên Nguyên

      ... ....” Nước mắt Ngũ Y Y rơi xuống như mưa.

      cũng em, chỉ mình em, Y Y, cùng với cả đời, thương em cả đời.”

      Tiêu Lạc những lời này, bước từng bước qua, ánh mắt si mê khóa chặt cánh môi Ngũ Y Y, môi mỏng của đến gần môi .

      Ngũ Y Y cắn răng, dùng sức nâng mảnh vụn lên, đột nhiên đâm về phía cổ mình.

      “Đừng!”

      mắt Tiêu Lạc run run, hét lớn tiếng, cánh tay nhanh chóng bắt được mảnh vụn.

      Mảnh vụn nhọn, cách động mạch cổ của Ngũ Y Y vài ly.

      “Đừng như vậy, Y Y!”

      Tiên Lạc nhìn mày gắt gao cầm chặt mảnh vụn.

      Máu tươi theo cổ tay ta chảy đường xuống.

      “Tiêu Lạc, ép tôi chết.”

      Ngũ Y Y nghẹn ngào.

      Tiêu Lạc thở dài, khí thế yếu dần. “Là đúng, là sai rồi, nên bức bách em như vậy, tuy rằng rất em.”

      Tiêu Lạc túm lấy mảnh vụn , ném về phía sau, Hàn Giang Đình vừa mới tỉnh lại lập tức ôm chặt đầu, suýt chút ném trúng đầu cậu ta rồi.

      bức em tin tưởng , em vẫn là của . Y Y, hãy nhớ, em.”

      Tiêu Lạc xong, nhìn Ngũ Y Y lâu, sau đó ra ngoài.

      Ngũ Y Y vừa chuyển động con người, liền đưa tay bụm mặt khóc rống lên.

      Hàn Giang Đình kích động, nhanh chóng chạy qua dỗ : “Đừng khóc, cậu xem, đây là kẹo hồ lô mà cậu muốn.”

      Ngũ Y Y vẫn run run bả vai khóc thút thít.

      biết vì sao mình lại khổ sở như vậy.

      Cả người Tiêu Lạc đều kinh hồn bạt vía rồi.

      Phàm là chỗ nào qua, đều có máu tươi giọt.

      Rốt cuộc có vài y tá nhìn thấy mát tươi mặt đất, sau đó lại nhìn đến cánh tay Tiêu Lạc, sợ tới mức la hoảng lên.

      “Máu, có máu, nguời này bị thươg rồi.”

      Tiêu Lạc ngoảnh mặc làm ngơ, vẻmặt vẫn ngơ ngác, bước chân vẫn bước vềphía trước.

      Thẳng cho đến khi đứng trước cửa sổ, ta mới dừng bước lại, dùng sức đấm đấm vào tường.

      thế như lại ghét bỏ thân mật của , hận thể dùng cái chết để phản kháng?

      Chẳng lẽ trái tim từng mê luyến như vậy, lại thay đổi nhanh vậy sao?

      Chẳng lẽ Ngũ Y Y Hoắc PhiĐoạt?

      cần! thể chấp nhận chuyện này!

      quyết cho phép người phụ nữ của mình người đàn ông khác.

      rể, sao bên ngoài ầm ĩnhư vậy?”

      Ngũ Nhân Tâm ló đầu ra, nhìn thấy Tiêu Lạc, liền hỏi.

      Tiêu Lạc vẫn mắt điếc tai ngơ.

      Vẫn ngơ ngác dựa vào tường.

      rể? rể? A, rể! tay chảy máu rồi!”

      Lúc này Ngũ Nhân Tâm mớiphát hỉện, Tiêu Lạc đứng ở chỗ kia, phía dưới lại đọng vũng máu.

      “Sao lại như vậy? rể, vào đây nhanh lên, em lập tức gọi bác sĩ đến băng bó cho .”

      Ngữ Nhân Tâm cứng rắn, kéo cánh tay Tiêu Lạc vào phòng

      bệnh của Ngũ Nhân Ái, Tiêu Lạc vẫn ngây ngốc, tùy người khác muốn làm gì làm.

      Ngũ Nhân Ái, sợ hết hồn, suýt chút ngã từ giường bệnh xuống đất.

      “Lạc... sao lại thế này? Ai tổn thương ?”

      Tiêu Lạc cúi đầu .

      Bác sĩ nhanhchóng vọt vàobăng bó cho Tiêu Lạc.

      “Đây là vết căt chắc là do dao hoặc mảnh vụn bình hoa làm bi thương. Mấy ngày này được đụng nước, để tránh bị nhiễm trùng.”

      Bác sĩ khó hiểu : “Người bị chảy máu từ tầng năm lên đây chính là ? Vì sao lập tức tìm bác sĩ? May mà tổn thương nhiều đến động mạch, nếu rất nguy hiểm.”

      Tầng năm?

      Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều chú ý đến từnày.
      Last edited by a moderator: 8/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :