1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 417: Để cho chịu nổi 7

      Quả nhiên là Ngũ Học Phong!

      cùng với ông ta còn có mấy người Tiêu Mai, Ngũ Nhân Lệ, Ngũ Nhân Tâm.

      Trong tay bọn họ đều là giỏ trái cây lẵng hoa linh tinh, về phía dãy lầu phòng bệnh.

      “Bọn họ đến thăm cậu sao?”

      Hàn Giang Đình chạm tay Ngũ Y Y.

      Ngũ Y Y hừ lạnh: “Tôi thích việc họ đến đây! Đến hay cũng có gì đáng kể!”

      Tuy rằng như thế, nhưng trong mắt Ngũ Y Y lên tia mong chờ!

      ra luôn khát vọng được người thân mến, được quan tâm.

      “Mình lên lầu xem, chuyện với người của công ty Hắc Đế chút, để cho bọn họ vào đây.”

      “A? Vì sao cho vào đây?”

      “Cậu biết à? Vì cứu cậu, Hoắc lão đại đem người trong công ty lật tung lên, đêm qua vài trăm người cùng nhau tìm cậu, đúng là quá lắm rồi! Hơn nữa, đêm qua lúc cứu cậu, bác sĩ đều bó tay, đều tuyên bố cậu chết rồi. Là Hoắc lão đại dùng nội lực của ta cứu sống cậu, mình nghe A Trung , Hoắc lão đại cố gắng cứu cậu, dường như tất cả nội lực của ta đều tiêu hao, sau đó ta đứng cũng vững. Hoắc lão đại đối xử với cậu tốt.”

      Ngũ Y Y há hốc mồm, ngây ngẩn cả người.

      Hoắc Phi Đoạt làm nhiều chuyện vì như vậy sao?

      Cho tới bây giờ, tên đàn ông xấu xa kia lại với chuyện này.

      Mặc dù ta trả giá rất nhiều, nhưng thể tranh công với người khác được.

      Ngũ Y Y vụng trộm nở nụ cười.

      Cảm thấy có loại hạnh phúc ngọt ngào.

      Hàn Giang Đình kéo cửa chớp chớp mắt: “Cho nên mới , tôi này, nếu cậu mở miệng với Hoắc lão đại thu nhận mình làm đệ tử, ta nhất định nể mặt cậu.”

      Ngũ Y Y mở to mắt: “ chịu sao? Suốt ngày cậu chỉ biết học võ!”

      Hàn Giang Đình nở nụ cười, chạy ra ngoài.

      Ngũ Học Phong dẫn theo vợ mình vào phòng bệnh của Ngũ Nhân Ái: “Nhân Ái à, Nhân Ái! Sao lại thế này? Sao lại có thể bị thương

      Ngũ Học Phong vừa vào, nhìn Ngũ Nhân Ái nằm chỗ đó, hốc mắt ông đỏ lên.

      Tiêu Mai cũng khóc thút thít. “ là, sao lại ra nông nổi này? Tối hôm qua lúc còn rất tốt mà.”

      Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc, rồi cười : “Ba, có chuyện gì đâu, dì Mai, dì đừng lo lắng, là con cẩn thận mới thành như vậy. Tiêu Lạc bảo con cắt trái cây, là con muốn làm, mới cẩn thận bị thương. Bây giờ có chuyện gì rồi. Các người đừng lo lắng nữa.”

      Tiêu Mai gật gật đầu: “ có chuyện gì là tốt rồi. Sau này phải cẩn thận chút mới được.”

      Xoay mặt lại trừng mắt Tiêu Lạc: “Tiêu Lạc! Sao em lại thế này? Mới ngày đầu Nhân Ái về với em, bị thương rồi! Sau này để Nhân Ái cắt trái cây nữa.”

      Tiêu Lạc gật đầu: “ biết.”

      chuyện lúc, Ngũ Học Phong từ biệt bọn họ ra vềm để Ngũ Nhân Lệ và Ngũ Nhân Tâm ở lại bệnh viện chăm sóc Ngũ Nhân Ái.

      Ngũ Học Phong và Tiêu Mai ra gặp mặt Hàn Giang Đình.

      “Giang Đình? Sao cậu lại ở đây? Cũng đến thăm Nhân Ái à?” Ngũ Học Phong tưởng Hàn Giang Đình đến đòi tiếp giúp ba cậu ta, lập tức bày ra vẻ mặt cười tươi lấy lòng.

      phải chứ! Chú biết gì sao? Ngũ Y Y cũng nằm viện rồi, ở lầu dưới đó.”

      “Cái gì? Ngũ Y Y nằm viện sao? Sao lại thế này? Con bé có chỗ nào khỏe sao?”

      Tiêu Mai xen mồm: “Ai a, con bé kia da thô thịt dày, có thể có chuyện lớn gì sao? Chắc là hôm qua uống quá nhiều rượu, nêh đau đầu thôi.”

      “Sau này cho Ngũ Y Y uống rượu, đứa con sao có thể giống đàn ông, động tí là uống rượu!”
      Last edited by a moderator: 26/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 418: đêm mê loạn

      Chương 418: Để cho chịu nổi 8.

      Editor: Nguyên Nguyên.

      Ngũ Học Phong lắc đầu: "Giang Đình à, đứa này làm phiền con, luôn chăm sóc Ngũ Y Y."

      "Chú, phải Y Y uống rượu mà nhập viện, ấy bị té ở đường, nếu chú qua thăm ấy chút , ở dưới lầu đó."

      Ngũ Học Phong gật gật đầu: ", xem Ngũ Y Y chút."

      "Ông xã!"

      Tiêu Mai kéo ta áo Ngũ Học Phong: "Em còn tưởng chuyện gì, cũng phải là bệnh nặng, tuổi còn trẻ, chích mũi kim cũng có việc gì, cần xem, em còn có việc gấp nữa."

      Ngũ Học Phong do dự, nhìn Tiêu Mai vui vẻ, đành thở dài : "Giang Đình à, Tiêu Mai còn có chuyện qua trọng phải làm, thể qua thăm Y Y được, cũng phải là người ngoài, đều là người nhà. Trước hết làm phiền cậu chăm sóc Ngũ Y Y rồi."

      xong, Tiêu Mai nắm lấy tay Ngũ Học Phong đến thang máy.

      Hàn Giang Đình nhìn chằm chằm về hướng hai người biến mất, nhịn được mắng: "Lão già đáng chết kia! Trong đầu còn có Ngũ Y Y ? Có chuyện gì còn quan trọng hơn con mình chứ? Phi!"


      Quay người lại, như nhìn thấy gì, cậu nhanh chóng chạy về phía thang máy bên kia.

      thấy gì khác biệt, chỉ thấy nhóm người của công ty Hắc Đế canh giữ quanh cầu thang, còn có vài y tá sốt ruột thầm: "Bệnh nhân Ngũ Y Y này quật cường, ràng Hoắc tổng ra lệnh cho ấy được chạy loạn, ấy lại muốn chạy đến tầng này."

      "Cũng nha, ngộ nhỡ Hoắc tổng truy cứu đến cùng, vậy là ai phạm sai lầm? Nghe Hoắc tổng trừng phạt những người phạm lỗi rất lợi hại."

      Hàn Giang Đình sửng sốt, dậm chân: "Hỏng rồi!"

      Đoán chừng Ngũ Y Y nghe được đoạn đối thoại giữa cậu và Ngũ Học Phong rồi.

      Nha đầu mẫn cảm kia, đoán chừng rất thương tâm .

      Hàn Giang Đình bắt lấy tiểu tử hỏi: "Sao các người lại để cho Ngũ Y Y đến tầng lầu kia? Sao có thể để ấy chạy loạn?"

      "Chúng tôi quản được người phụ nữ của Lão đại sao? Chính ấy muốn , còn ai dám ngăn cản dùng dao đâm chết người đó, ấy là người phụ nữ của lão đại, lão đại đều nghe lời ấy, chúng tôi dám cãi lại lệnh của ấy sao? Làm chùng tôi khẩn trương muốn chết, tất cả đều muốn dùng vũ khí bảo vệ. Trung trước khi căn dặn, nếu người phụ nữ của lão đại thiếu cọng tóc, chúng tôi đều phải chết. Chúng tôi có thể sao?"

      Hàn Giang Đình thở dài.

      Qủa nhiên Ngũ Y Y nghe những lời vừa rồi.

      Hàn Giang Đình nhanh chóng đuổi theo Ngũ Y Y.

      Chạy vào phòng bệnh, thấy Ngũ Y Y nằm giường, nhóm y tá vây quanh , kiểm tra cẩn thận.

      vừa chạy ra ngoài đem về rất nhiều bệnh tật.

      Hoắc lão đại ở trước mặt Ngũ Y Y đều rất nhu tình, ở trước mặt người khác, ta luôn là Hoắc lão đại lãnh khốc vô tình.

      Hàn Giang Đình thở hổn hển chạy vào phòng, nhìn thấy Ngũ Y Y đứng ngây ngốc trước cửa sổ.

      ấy đáng thương tâm.

      Ngũ Y Y đáng thương, lúc mẹ qua đời kím nén rất nhiều, vứt bỏ lại, sống trong nhà họ Ngũ lạnh như băng, chịu tất cả khi dễ, chiếm được chút quan tâm nào.

      luôn khát vọng là đứa được thương.

      Nhưng hết lần này đến lần khác... Cha của , còn người gọi là chị đều như vậy.

      Hàn Giang Đình nghĩ, suýt chút nữa rơi nước mắt.

      Bác sĩ kiểm tra qua lần, phát Ngũ Y Y đều tốt, mới thở phào hơi, ồn ào ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại Hàn Giang Đình và Ngũ Y Y.

      Ngũ Y Y lời, giống như bức tượng nhìn ra ngoài cửa sổ.
      Last edited by a moderator: 29/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 419: Chỉ có thể


      Hàn Giang Đình xoa xoa hai tay, định di chuyển đến bên cạnh Ngũ Y Y, biết nên an ủi thế nào.

      “Haizz…”

      Hàn Giang Đình theo Ngũ Y Y cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn được thở dài.

      ra mình có ao ước được quan tâm quá.”

      Ngũ Y Y đột nhiên sâu kín .

      Dọa Hàn Giang Đình nhảy dựng lên, cậu ngạc nhiên nhìn bé kia, ràng nhìn thấy vẻ mặt bi thương của bé.

      Tên mạnh miệng!

      còn những lời trái lương tâm mình!

      Hơi yếu đuối chút thế nào chứ?

      Hàn Giang Đình khẽ vỗ vào vai Ngũ Y Y: “Có làm cha mẹ là thế này, cậu nhìn mình, lúc mình còn cha mẹ mình có xem mình giống người đâu. Tất cả đều bị xem .”

      Ngũ Y Y vẫn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mình cảm thấy kỳ quái, vì sao mình lại là con của ông ta, vì sao tên người mình lại chảy dòng máu của ông ta, mình là con của ông ta, vì sao ông ta có thể coi thường mình? Chẳng lẽ ra mình nên đến thế giới này?”

      Hàn Giang Đình sợ tới mức trừng to hai mắt, cậu ôm chặt Ngũ Y Y: “ được hươu vượn! được những lời này, cậu đến thế giới này, mình tìm ai làm bạn? Mình muốn chết trong đơn. Cậu cần phải đến thế giới này.”

      “Mình muốn ăn kẹo hồ lô rồi.”

      Ngũ Y Y làm nũng với Hàn Giang Đình.

      “Kẹo hồ lô? Được nha. Lập tức mua về cho cậu! Hắc hắc, cậu ngoan ngoãn nằm trong này, mình lập tức mua kẹo hồ lô về cho cậu.”

      Hàn Giang Đình kéo tay Ngũ Y Y, ấn ngồi giường bệnh.

      Ngũ Y Y xúc động nhìn Hàn Giang Đình, thở dài: “Hàn Giang Đình?”

      “Cái gì? Còn muốn ăn gì khác sao?”

      “Cảm ơn cậu!”

      “Hả? Cái gì?”

      “Mình , mau cút mua đồ .”

      “Nha đầu chết tiệt kia, chỉ biết hung dữ với mình, kiếp trước mình thiếu nợ cậu à?”

      Hàn Giang Đình lầm bầm ra ngoài.

      Dọc đường còn lẩm bẩm ‘kẹo hồ lô”.

      Thạch Ưng trở về biệt thự, sốt ruột tìm Phúc Hi.

      Phúc Hi đánh đàn, đưa mắt nhìn Thạch Ưng: “ xem điều tra được cái gì.”

      “Hoắc Phi Đoạt quả nhiên có xuất ngoại.”

      “Hả, biết ta gạt tôi! Còn gì nữa ?”

      “Mặt khác, hôm đó Ngũ Y Y bị hạ dược, cũng bị Tiêu Lạc mang .”

      “Cái gì?”

      Phúc Hi ngừng động tác, tiếng đàn chợt ngừng lại, trợn to hai mắt nhìn Thạch Ưng, nhìn vẻ mặt khó xử của Thạch Ưng, đoán: “ là…”

      Thạch Ưng gật gật đầu: “ ấy bị Hoắc Phi Đoạt đưa rồi.”

      “Cái gì?”

      Phúc Hi kinh hãi, thở hổn hển đứng lên.

      Ánh mắt mở to, cả người đều run rẩy.

      Ngũ Y Y bị hạ dược, phải được Tiêu Lạc đưa giải độc, mà lại là Phi Đoạt đưa ?

      Chẳng lẽ…

      phải Phi Đoạt giải độc cho ta chứ?

      Suy nghĩ đến cảnh Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y hai người quấn lấy nhau cùng chỗ, Phúc Hi hận thể giết sạch mọi người.

      ta nhắm mắt lại, hít hơi sâu, chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi đều ngoan độc.

      “Tôi vốn muốn giết ta, thế nhưng ta lại hếch mũi lên mặt, càng quá đáng rồi!”

      Thạch Ưng xoa mũi, khó xử : “Theo tôi điều tra, lúc đó Tiêu Lạc dẫn người cướp người, nghĩ cướp Ngũ Y Y về, kết quả gặp được Hoắc Phi Đoạt công kích, suýt chút nữa bị đánh mất mạng.”
      Last edited by a moderator: 1/12/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ĐÊM MÊ LOẠN: Đại ca xã hội đen đừng tới đây

      Chương 420: Chỉ có thể 2

      Eidtor: Diệp Thanh Trúc

      Phúc Hi cười lạnh, trong nụ cười chỉ có vắng lặng: “ Phi Đoạt nổ súng chỉ vì con đàn bà ư?”

      chỉ có thể, hình như tối hôm qua Ngũ YY xảy ra chuyện gì bất trắc, cả công ty Hắc Đế hết toàn lực tìm ta, sau khi tìm được, Hoắc Phi Đoạt còn tự mình đưa ta tới bệnh viện cấp cứu, vẫn luôn ở cùng.”

      Rầm!

      Phúc Hi nện quyền lên chiếc đàn Piano khiến nó phát ra thanh đáng sợ. “Lại xem con đó như bảo bối nữa! Hừ! Muốn đoạt đàn ông với Phúc Hi tôi sao, chẳng lẽ ta có chín cái mạng? Thạch Ưng, bố trí người giết chết Ngũ Y Y !”

      “Dạ!”

      Phúc Hi cả bụng uất ức, tức giận chỗ phát tiết, ta đứng lên, dùng sức đá vào chiếc ghế khiến nó vỡ thành mấy phần.

      “Ngũ Y Y! Đối nghịch với Phúc Hi tao đồng nghĩa với việc mày tự tìm đường chết!”

      Hoắc Phi Đạt chạy tới công ty, xử lý đống chuyện lớn khó giải quyết.

      Thư ký gõ cửa vào : “Hoắc tổng, Phúc Hi tiểu thư muốn gặp ngài.”

      Hoắc Phi Đoạt vùi đầu vào đống tài liệu, nghe vậy liền dừng tay, ngẩng đầu lên chau mày.

      Phúc Hi? rất quên tồn tại của này. ta tới làm gì? Phiền chết mất! “ tôi rất bận, rảnh tiếp ta, bảo ta về nhà trước .”

      Lời còn chưa dứt, Phúc Hi tiến vào, “Bảo em về nhà, buổi trưa về ăn cơm sao?”

      Hoắc Phi Đạt híp mắt lại.

      “Ô kìa, tiểu thư, tại sao lại tự tiện vào thế?” Thư Ký kinh ngạc ngăn Phúc Hi lại.

      Phúc Hi mỉm cười nhưng trong mắt lại ngập tràn ác độc, “ cho tôi vào? biết tôi là ai ? Tôi chính là vợ chưa cưới của Hoắc tổng, trong tương lai trở thành bà chủ của mấy người, ngay cả tôi cũng dám đặc tội, có phải muốn bị đuổi việc rồi ? Tránh ra!”

      Vừa tránh ra xong, Phúc Hi bắt lấy cổ tay của thư ký, nhéo phía sau cái rồi đá cá vào mông , đá ta ra ngoài cửa.

      thư ký nhếch nhác nằm sàn nhà, còn lộ ra quần lót trong váy ngắn.

      “Hứ, chịu nổi cước mà còn dám cản bản tiểu thư ? biết tự lượng sức mình!” Phúc Hi nhướn mày, vỗ tay cái.

      Chuyển sang Hoắc Phi Đạt, ta lập tức tươi cười rực rỡ: “ Phi Đoạt, mấy ngày gặp, em nhớ muốn chết. có nhớ em đó?”

      phải là phải làm thục nữ, tuỳ tiện dùng võ được hả? Tại sao hôm nay đột nhiên lại như vậy?”

      Hoắc Phi Đoạt dựa vào thành ghế, íp mắt nhìn kĩ Phúc hi. Cảm thấy hôm nay Phúc Hi có chỗ đúng lắm.

      Phúc Hi nũng nịu dậm chân cái: “Ưm Hừm, phải đâu Phi Đoạt, em chỉ dùng chút thôi mà, có lực sát thương gì đâu, sao lại em như vậy? phải bây giờ em rất dịu dàng ư?”

      Phúc Hi cười , vui vẻ chạy đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, dang hai tya ôm lấy .

      Hoắc Phi Đoạt vui : “Đó là cấp dưới của , em thể đối xử thô bạo như vậy với ấy được.”

      “Em biết rồi…. Sau này như vậy nữa, có được ? A, à, em xin lỗi với nhé.”

      Hoắc Phi Đoạt nhìn thư ký, nghẹ giọng hỏi: “ sao chứ?”

      Bạch Mỹ Mỹ lắc đầu, khổ mà được, buồn bực : “ sao đâu.”

      “Em tôi xưa nay vẫn bướng bỉnh như thế, tôi giáo dục nó, chuyện ngày hôm nay, tôi thay nó nhận lỗi với . Xin lỗi.”

      Khi Hoắc Phi Đoạt chuyện còn cố ý nhấn mạnh ba chữ em tôi, ràng là muốn phủi sạch quan hệ giữa và Phúc Hi.
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      dunggg thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      đêm mê loạn

      Chương 421: Chỉ có thể 3.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Vừa chuyện, vừa kéo cánh tay vòng cổ mình xuống.

      " thể quan tâm đến em, còn phải làm việc, rất bận. Em về ."

      "Em về! Cả ngày gặp được , em rất khó chịu."

      "Vậy bảo Thạch Ưng dạo phố với em."

      "Em muốn cùng cơ."

      " ."

      "Vậy làm việc của , em ở đây chơi, em cần chơi cùng như vậy được chưa?"

      Hoắc Phi Đoạt phiền não xoa sống mũi, sầm mặt xuống, trầm nhìn Phúc Hi: "Phúc Hi, tại sao em cứ muốn như vậy chứ? ràng em biết trong lòng chỉ xem em là em , em đừng có cả ngày hiểu chuyện như vậy nữa. Em ở đây làm gì? Đây là công ty, phải nhà của em, nếu các đồng nghiệp thấy em ở đây nghĩ thế nào? Chỗ này phải là chỗ của em! Mau về !"

      Phúc Hi trừng mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt ở đối diện, muốn khóc : "Tại sao em nhất định phải làm em ? Em muốn làm vợ của ! Em muốn làm Hoắc phu nhân! có từng nghiêm túc nhìn nhận em ? Em là con lai Trung Pháp, em cực kỳ xinh đẹp! Em muốn có ngực có ngực, muốn mông có mông, em như vậy có chỗ nào xứng với ?"

      Hoắc Phi Đoạt thở dài: " phải là em xứng với , mà là xứng với em. Ở trong mắt , chưa bao giờ coi em là người phụ nữ, mà chỉ là em của thôi, thể sinh ra loại tình cảm nam nữ đó với em, làm được!"

      Nước mắt, cuối cùng cũng tuột xuống khỏi khóe mắt Phúc Hi, ta lấy tay lau mạnh : "Vậy bắt đầu từ bây giờ coi em là người phụ nữ , bắt đầu bồi dưỡng tình cảm với em! Tình cảm... Giữa nam và nữ!"

      " rất nhiều lần rồi, muốn lặp lại nữa, có thêm cũng vô ích. Có phải em muốn làm em của , được thoi, em lập tức rời khỏi đây, trở về nước Mỹ của em ! Coi như biết em."

      "Hả? Hoắc Phi Đoạt! với em như vậy mà được à? coi em là em , chẳng lẽ coi em là người dưng? Sao có thể đối xử với em như vậy? Là ba em chứa chấp , là ba em truyền võ công cho , là ba em cho tương lai! Vậy mà lại đối xử với đứa con duy nhất của ông ấy thế ư?"

      "Đây là hai chuyện khác nhau, Phúc Hi!" Hoắc Phi Đoạt nhường: "Ân tình ba em cho trả lại, nhưng liên quan đến em! Em là em, luôn coi em là em , đây là quan hệ cả đời thể thay đổi. hy sinh tình cảm của mình, vì báo ân mà tùy tiện cưới em về, để em cả đời được thương, như vậy cũng đồng nghĩa với việc hại em! Bây giờ em về nhà ! muốn nhiều đâu!" Hoắc Phi Đọa tức giận xoay ghế qua chỗ khác, quay lưng lại với Phúc Hi.

      ta nhìn chằm chằm sống lưng của Hoắc Phi Đoạt, giận đến rớt nước mắt, dậm chân cái, tức giận chạy ra ngoài.

      bác sĩ nam đeo khẩu trang vào phòng bệnh của Ngũ Y Y, ta đẩy chiếc xe con, bên đều là thuốc và dụng cụ.

      Ngũ Y Y xem tin nhắn trong điện thoại di động, nhìn thấy bác sĩ liền đáng thương hỏi: "Lại muốn chích sao? Có thể chích ?"

      Bác sĩ nam, trả lời mà cẩn thận nhìn ra bên ngoài, đầu tiên là trả lời, động tác này khiến Ngũ Y Y nhíu chặt mày hoài nghi.

      " là ai?" Ngũ Y Y cả kinh ngồi thẳng dậy.

      Có phải là tới giết ?
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :