1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 407:Là em chủ động 4

      Editor:Chu tước

      “Ai! Ai! Cố thiếu”

      Hàn Gaing Đình giận đến trợn mắt

      Mồ hôi, có chỗ nào tốt a, tại sao mấy người này vừa nghe hán muốn bái làm sư phụ đều tập thể bỏ chạy hết vậy?

      Chạy mấy bước đuổi theo Cố Tại Viễn, kéo tay áo lại, cam lòng hỏi, “Tại sao được ah…? Tại sao thể dạy võ công cho tôi? suy nghĩ lại chút , vì tương lai của nhị đệ nha , nếu như nhị đệ lớn như vậy, mấy kia còn nhìn mà chảy nước miếng sao….”

      Quả nhiên,ảo tưởng trong mộng hấp dẫn Cố Tại Viễn, liếm liếm môi, , “Huynh đệ à, nó cho cậu biết, phải tôi muốn dạy võ công cho cậu, mà là, cậu có thiên phú để học võ a. Xương cốt của cậu cứng rồi, chút dẻo dai cũng làm sao mà học”

      “A?”

      Hàn Gaing Đình hoàn toàn sửng sốt

      “Vậy cả đời này tôi thể trở thành cao thủ võ công à?”

      Cố Tại Viễn bĩu môi, gật đầu, “Đời này, là khó a”

      Hàn Giang Đình lập tức dựa vào tường khóc rống lên

      Cố Tại Viễn vừa ngáp vừa tới phòng của Ngũ Y Y, trong miệng còn thào, “Con nhóc này biết dày vò người mà, đem mấy người chúng ta lăn qua lăn lại muốn chết rồi”

      Nhìn vào trong liền thấy Hoắc Phi Đoạt cứ ngồi ghế, cả người dựa vào giường Ngũ Y Y nằm ma thiếp , dáng vẻ vô cùng mệt mỏi

      “Đảo lộn hết rồi! Lão đại đáng thương mà!Làm sao lại trở thành bộ dạng này a?” Cố Tại Viễn mặc đồ khử trùng , lặng lẽ vào, nhàng phủ lên người Hoắc Phi Đoạt cái áo

      Hoắc Phi Đoạt lập tức tỉnh lại, mở mắt ra, ánh mắt đầy đề phòng nhìn người vào

      Thấy người tới là Cố Tại Viễn, mới thở ra hơi, “Cậu vào làm gì!Ra ngoài !Trong này dễ bị nhiễm vi khuẩn lắm!”

      “Thôi , nhóc kia dễ bệnh thế đâu? phải là giải phẫu, chỉ bị té xỉu thôi, lão đại cần phải cẩn thận như vậy a”

      “Còn nhảm, liền ném cậu ra ngoài. Muốn có thể thử xem”

      Cố Tại Viễn lập tức ngậm miệng

      Bất đắc dĩ ra ngoài

      Tiêu Lạc mấy lần thử dò xét tình hình của Ngũ Y Y, lần nào cũng bị bác sĩ , y tá cự tuyệt

      bây giờ có biện pháp nào, thể làm gì khác hơn là vào phòng bệnh của Ngũ Nhân Aí, nằm ghế sô pha, ngủ

      Ngũ Y Y khi mở mắt ra, cảm giác như mình trải qua giấc ngủ dài vậy

      Cả người nhức mỏi, nhất là cánh tay ê ẩm kia

      muốn cử động cánh tay đau xót kia nhưng lại thể động đậy được

      Sao lại thể cử động được? Chẳng lẽ bị tàn phế?

      Nghĩ tới đây, Ngũ Y Y nhất thời sợ hết hồn, trừng lớn mắt, cứng ngắt xoay mặt nhìn cánh tay của mình

      trách được tại sao thể cử động tay của mình, ra là có bàn tay to lớn nắm chặt tay của , lực nắm rất chặt, làm tay của thể nhúc nhích được

      Nhìn lần nữa, phát chính là Hoắc Phi Đoạt nằm thiếp bên mép giường của mình!

      Mặc dù ngủ thiếp , nhưng vẫn cố chấp nắm chặt tay của , xem ra là sợ cử động lộn xộn mà, cái tay còn gắm kim tiêm

      Trí nhớ dừng lại ở chiếc xe hàng chạy với tốc độ cao kia

      Chiếc xe đó, ánh đèn chiếu vô cùng sáng!

      Giống như hỏa tiễn phóng thẳng đến chỗ của vậy!

      bị ngã lăn xuống phía dưới

      Đầu óc choáng váng, toàn thân đều đau nhức

      Ý thức cuối cùng của , trong nháy mắt, nghĩ mình chết tại chỗ đó, mưa là lớn, từ đường lăn xuống chỗ đất đó, ai có thể cứu đây?

      ngờ, có thể được người khác cứu sống

      Nhìn Hoắc Phi Đoạt mệt mỏi nằm bên mép giường, Ngũ Y Y hồi cảm động
      dunggg thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 408: đêm mê loạn


      Chương 408: Là em chủ động 5


      Editor: Chu Tước.


      nhất định là mệt muốn chết rồi, còn ngồi như vậy canh cho nguyên đêm?


      biết từ lúc nào, người đàn ông mang tên Hoắc Phi Đoạt cứ như vậy mà tiến vào thế giới của .


      mang theo uy nghiêm và ấm áp, lại luôn bao dung với .


      " thích em, tại sao lại đối xử với em tốt như vậy?"


      Ngũ Y Y giọng nỉ non, giơ cánh tay khác, nhàng vuốt ve tóc của .


      Cái người bên ngoài nhìn cực kì lãnh khốc vô tình như vậy, nội tâm luôn chứa đựng thế giới khác, cũng là người lộ ra vẻ mặt nhu tình với người khác.


      Hoắc Phi Đoạt đột nhiên tỉnh lại, hít sâu hơi, đầu ngẩng lên,


      Vừa nhìn lên, liền đối chọi với ánh mắt của Ngũ Y Y nhìn mình


      "Có mệt hay ?"


      Ngũ Y Y bướng bỉnh cười tiếng.


      Hoắc Phi Đoạt ngây ngốc nhìn , sau đó sửng sốt mấy giây, mới giọng lẩm bẩm, "Cảm tạ thượng đế, em rốt cuộc cũng tỉnh lại."


      "Tôi ngủ rất lâu sao?"


      Hoắc Phi Đoạt trả lời, đột nhiên đứng dậy, lấy tay ôm chặt Ngũ Y Y.


      Mặt của , chôn ở , kích động thở hổn hển từng phen.


      Khí nóng thở ra đều phun bên tai , ngứa chút, nóng chút.


      "Cảm ơn! Cảm ơn em tỉnh lại! Cảm ơn em còn sống, cảm ơn!"


      Hoắc Phi Đoạt miệng ngừng cảm ơn.


      Ngũ Y Y sửng sốt lát, sau đó mới bật cười, từ đáy lòng ngừng truyền đến cảm giác ấm áp.


      rất lo lắng cho .


      "Tôi sao, yên tâm."


      Ngũ Y Y vỗ đầu vài của , cảm giác bên tai hơi ươn ướt, nong nóng!


      khóc?


      Bởi vì tỉnh lại, người đàn ông này lại có thể khóc?


      "Em làm tôi sợ muốn chết! Em thiếu chút nữa hù chết tôi rồi! Tối qua em như vậy... như vậy... Có biết tôi lo lắm , lúc đó thiếu chút nữa phát điên rồi.... May quá, em tỉnh lại, sống lại.... Cảm ơn em tỉnh lại..."


      Lời đứt quãng, từ tối hôm qua tới giờ Hoắc Phi Đoạt luôn đè nén tâm tình của mình, giờ phút này mới thả lỏng hoàn toàn.


      gặp qua vô số người sinh ly tử biệt, thấy qua vô số trường hợp máu tanh, có thể làm như nhìn thấy gì khi đối diện với tử vong của bất kì kẻ nào, nhưng với Ngũ Y Y, sống chết của thể coi như thấy gì, thể tỏ ra lạnh nhạt, thể lãnh khốc mà đối mặt được.


      Thời điểm kia muốn lặp lại nữa!


      sợ cứ như vậy mà bỏ mất!


      thể mạnh miệng với , thể đùa giỡn vui vẻ với , còn líu ríu la hét dài dòng bên tai nữa.


      thậm chí cầu mong thượng đế lấy mạng , chỉ cần còn sống, bình an mà sống!


      Giờ này mới nhận ra, những thứ tình chết sống lại mà những nhà văn hay viết kia, có tồn tại đời này!


      Tối hôm qua, lúc nằm bàn mổ, từng nghĩ tới, chỉ cần có thể đổi mạng của để sống, rất đáng giá!


      Ngũ Y Y chưa từng nghe Hoắc Phi Đoạt nhiều như vậy bao giờ, cũng chưa từng thấy luống cuống như vậy bao giờ.


      luôn luôn lạnh lùng, trầm ổn, luôn nắm giữ tất cả trong tay mình.


      Ngũ Y Y cảm nhận được loại cảm giác ấm áp mất từ lâu, đó là người, lo lắng quan tâm tới có chút tâm cơ nào.


      "Thả ra, nghẹt thở quá."


      "A? Xin lỗi...."


      Hoắc Phi Đoạt giật mình, vội vàng buông Ngũ Y Y ra.


      ngờ tay của vẫn còn ôm nên trong nháy mắt, môi chuẩn xác hôn lên môi của .


      Rầm!


      Hoắc Phi Đoạt trực tiếp bị cái hôn này bất ngờ này giết chết trong nháy mắt.


      Ngây người vài giây, Ngũ Y Y vội buông ra, nhe răng cười xấu xa, "Mất hứng sao? Muốn chuẩn bị quăng tôi sao
      Last edited by a moderator: 4/11/14
      dunggg thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 409: Là em chủ động 6


      Editor: Chu Tước.


      Hoắc Phi Đoạt lúc này mới phản ứng lại, ôm sát , đáp lại bằng nụ hôn nhiệt tình.


      Ngũ Y Y lần đầu tiên cảm nhận được ngọt ngào từ đáy lòng của hai người.


      Cùng hăn hôn môi, cùng quấn quít, cùng dây dưa.


      ý tá lúc đẩy cửa vào, đột nhiên phát người đàn ông cao to đè lên bệnh nhân nằm giường.


      Từ góc độ của mình, y tá chỉ phát bệnh nhân kia co chân lại, nhìn giống như, giống nhân vật trong phim hoạt hình bị cá mập ăn thịt vậy (Chu Tước: ôi so sánh)


      "A!"


      ý tá sợ hết hồn, quay người bỏ chạy ra ngoài.


      Lúc quay ra liền đụng phải Cố Tại Viễn, "Ai ! phải nhìn thấy tôi đẹp trai, nên muốn dùng loại phương thức này để làm quen chứ?"


      Cố Tại Viễn xoa xoa chỗ bị đụng phải, dâm đãng cười.


      "A... xin lỗi, xin lỗi." y tá bị gương mặt nghiệt của Cố Tại Viễn làm nhất thời quên mất khung cảng bên trong phòng bệnh kia.


      "Thế nào? Nhìn bộ dạng của , thấy quỷ sao?"


      Cố Tại Viễn liếc về cửa phòng bệnh hỏi.


      này từ trong phòng của Ngũ Y Y ra lại có bộ mặt sợ hãi như vậy?


      A Trung con ngươi căng thẳng, cả kinh kêu lên, "Hư! phải Ngũ tiểu thư xảy ra việc gì chứ?"


      "A! cần. Y Y a..."


      Hàn Giang Đình phản ứng khoa trương nhất, trực tiếp mở miệng khóc lớn, giống như trâu điên chạy vọt vào phòng bệnh.


      Cố Tại Viễn cùng A Trung cũng vội vàng chạy vào.


      Vọt vào trong, liền đụng phải Hàn Giang Đình đứng sững sờ.


      Hai người cùng nhìn sang, cũng choáng váng kém.


      Mẹ ơi, nhìn phải hình ảnh 18 cộng rồi


      "Lão đại cũng hôn môi sao? Mới lạ à nha!"


      Cố Tại Viễn xấu xa bình phẩm.


      Hàn Giang Đình trợn mắt, dám tin, "Hoắc lão đại để ý Y Y nhà tôi a! tưởng tượng nổi a! Nha đầu kia có tiềm năng a."


      A Trung thở dài: "Hôn môi ai dạy cũng biết, có cần phải khoa trương như vậy ?"


      Chỉ có Cố Tại Viễn cùng A Trung mới biết, Hoắc Phi Đoạt bài xích hôn môi cỡ nào. luôn thích sạch , luôn , cùng phụ nữ hôn môi, mới suy nghĩ thôi cảm thấy bẩn rồi.


      Mà nay....


      Hoắc lão đại toàn tâm toàn lực làm chuyện vốn rất dơ bẩn kia, còn rất là hưởng thụ nữa kìa.


      Ngũ Y Y liếc mắt thấy có người đứng ở cửa, nhất thời xấu hổ vô cùng, đá đá chân, dùng sức đẩy Hoắc Phi Đoạt ra.


      "Ưhm, uhm... Có người tới kìa..."


      Ngũ Y Y gương mặt đỏ bừng .


      A a a, có người nhìn thấy hôn môi với người khác, là xấu hổ a!


      Hoắc Phi Đoạt vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm miệng, buông Ngũ Y Y ra, môi mỏng ướt át, con ngươi tĩnh mịch, giống như núi lửa chuẩn bị phun trào vậy.


      dán vào mặt : "Còn muốn hôn tiếp."


      Ngũ Y Y đỏ mặt.


      A a a, ngờ Hoắc lão đại lại sắc lang như vậy.


      Hoắc Phi Đoạt chống thân thể lên, mặt rút vẻ động tình vừa rồi, thay vào đó là khuôn mặt băng sơn ngàn năm đổi, trầm hỏi, "Các người vào đây làm gì?"


      "Y Y cậu tỉnh rồi à? tốt quá, ô, ô, mình vui mừng a! Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!"


      Hàn Giang Đình mới mặc kệ Hoắc Phi Đoạt như thế nào, chạy tới bên giường nhìn Ngũ Y Y, vui vui mừng mừng lau nước mắt .


      Ngũ Y Y trừng to mắt nhìn Hàn Giang Đình, "Thối tiểu tử, sao cậu lại ở đây?"


      Xong rồi, vừa rồi hôn môi với Hoắc Phi Đoạt lại bị kẻ này nhìn thấy rồi.


      "Mình ở chỗ này cậu vui sao?"
      Last edited by a moderator: 5/11/14
      dunggg thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      đêm mê loạn.

      Chương 410: Là em chủ động 7

      Editor: Chu Tước.

      "Mình rồi mà, mình là bạn thân của cậu, nên nhất định phải ngồi đây để chăm sóc cậu, đúng ? Chỉ là bọn họ cho mình làm..."

      Hàn Giang Đình bên tố cáo, bên u oán nhìn Hoắc Phi Đoạt.

      Hắc Y Y tức đáp lại: "Ai muốn cậu chăm sóc cho mình hả? Cút xa chút."

      "Hắc hắc, mình hiểu mà, hiểu mà, cậu muốn rời xa mình nên mới như vậy ha!"

      Hàn Giang Đình quen thói trêu trọc Hắc Y Y.

      biết được là tính mạng của bị đe doạ nghiêm trọng, trong phòng vị đại thần bị bỏ qua bên vui chút nào.

      Hoắc Phi Đoạt khuôn mặt trầm nhìn hai người náo loạn kia.

      Cố Tại Viễn bũi môi, A Trung nghĩ cách nào thoát thân an toàn hay ?

      Hắc Y Y rốt cuộc cũng phát tren n9nh3 đâu của Hoắc Phi Đoạt bốc lên từng luồng oán khí nặng nề.

      Im lặng, cuỗi cùng đại thần cũng mở miệng.

      "Nếu phải cậu, Y Y cũng gặp thảm trạm như vậy, cậu còn mặt mũi nào mà như vậy?"

      Két

      Hàn Giang Đình lập tức im bặt, há miệng hồi lâu nên lời.

      "Tôi ..tôi, tôi .. .."

      "Cậu cái gì? Cậu từ hôm qua tới giờ toàn thân đều bẩn thủi như tên ăn mày, người biết có bao nhiêu tỷ vi khuẩn, còn chạy tới phòng vô khuẩn này? Chẳng lẽ cậu muốn lây bệnh cho Y Y sao?"

      "Tôi có.. Chỉ là tôi.."

      "Nếu tối qua tôi cho cậu ở chỗ này, ngộ nhỡ cậu đem mấy khuẩn này lây sang Y Y sao đây, sực đề kháng của ấy cực kỳ thấp, ấy có chuyện gì, có phải cậu cũng là bộ dáng vô tội hay ?"

      "Tôi.. có.. Tôi"

      Ha ha ha

      Cố Tại Viễn và A Trung chịu nổi mà cười nghiêng ngả.

      Hàn Giang Đình gãi gãi đầu: "Mình ra ngoài sửa sang lại chút. lúc nữa lại vào thăm cậu."

      Hàn Giang Đình khoát khoát tay với Y Y, rồi quay sang làm mặt quỷ với Hoắc Phi Đoạt ( mồ hôi chú Hàn), vội vàng chạy ra ngoài.

      Cố Tại Viễn buồn cười chịu được "Cái kia, lão đại, em khuyên câu, cái kia lúc hôn ấy, vẫn nên kiềm chế chút, giống như muốn sống người ta vậy. Có biết là doạ chạy tiểu y tá hả?"

      Hoắc Phi Đoạt thầm cười cái.

      Ngũ Y Y xấu hổ mắc cỡ muốn chết, liền lập tức kéo chăn lên chùm kín người.

      "Tôi có chứng minh nè, quả lão đầu doạ chạy y tá rồi a" A Trung xấu xa bổ sung.

      Hoắc Phi Đoạt cau mày, giống như có chuyện gì : "Hai người... Rảnh rỗi có việc gì làm?"

      Ặc!!!!


      Cố Tại Viễn và A Trung liếc nhau mọt cái đều đồng thanh .

      "Làm sao có? Em với A Trung chỉ là ghé qua đây chút thôi, công ty có rất nhiều việc a, làm hết làm sao mà rảnh rỗi chứ."

      Cố Tại Viễn gian nhất, nhanh chóng tìm lý do rồi thoát thân.

      A Trung chậm chạp sau: "Cái kia, tôi cũng có việc, nên ra ngoài trước."

      Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai người Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y.

      Hoắc Phi Đoạt nhàng vén chăn, lộ ra khuôn mặt nhắn của Ngũ Y Y.

      Ngũ Y Y chớp mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt tò mò hỏi: "Bọn họ hết rồi à?"

      "Ừ" Hoắc Phi Đoạt gật đầu cái, đôi mắt vẫn nhìn .

      Ngũ Y Y bị nhìn chằm chằm mà hoảng: "Làm gì mà nhìn tôi như vậy? mặt tôi có gì à? Hay mắt tôi có ghèn à?"

      Hoắc Phi Đoạt tiến tới gần chút, nghiêm trang : "Tiếp tục chuyện vừa rồi."

      Ác, Ngũ Y Y trợn mắt, lập tức hiểu ra, vội vàng kéo chăn chùm đầu.

      Chỉ là độc tác của vẫn chậm hơn Hoắc Phi Đoạt, sớm chặn lấy chăn của lại. "Lúc này mới biết xấu hổ, là ai vừa này câu dẫn tôi hả?"

      xong chờ Ngũ Y Y đáp lại, vội vàng, hạ xuống nụ hôn nồng nhiệt.
      Last edited by a moderator: 8/11/14
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 411: Để chịu nổi 1


      Editor: Chu Tước.


      Phúc Hi gọi điện cho Hoắc Phi Đoạt, đoán chừng hôm nay về nước rồi.


      Cao hứng gọi điện cho ấy, điện thoại có tiếng chuông, nhưng lại có người trả lời.


      biết, để tránh ảnh hưởng tới Ngũ Y Y nghỉ ngơi, Hoắc Phi Đoạt đặt điện thoại ở chế độ im lặng.


      "Tại sao có người nghe máy? Chẳng lẽ ở trạm kiểm quan?"


      Phúc Hi cho là Hoắc Phi Đoạt còn máy bay từ Ý về nên thể nghe điện thoại, vậy nên ta gọi điện thoại cho Cố Tại Viễn.


      Cố Tại Viễn ăn sáng, điện thoại trong túi kêu lên, nhìn cũng nhìn trực tiếp nhấn nút nghe.


      Mồ hôi, chắc lại là tên thư kí bám dai như đỉa kia rồi, thúc dục cái gì a.


      Cũng biết là kẻ khốn kiếp nào phát minh ra cái nghề thư ký này, đúng là quỷ đòi mạng a.


      "Làm gì! Ngay cả bữa sáng cũng gia ăn tử tế? Có gì mau ! Lão tử đêm qua còn chưa được ngủ chút nào đâu, mệt muốn chết rồi"


      Cố Tại Viễn lớn tiếng mắng người, tay cầm điện thoại, tay kia vẫn gắp mì trong bát ăn lia lịa.


      Phúc Hi bên kia giật mình.


      Tối hôm qua ngủ?


      Như vậy tối qua bọn họ phải làm việc sao?


      Lúc này ăn bữa sáng, chẳng lẽ về rồi?


      Phúc Hi hí mắt, cẩn thận hỏi: " ở đâu vậy?"


      Cố Tại Viễn chút suy nghĩ trực tiếp trả lời, "Còn ở đâu? phải ở trong tiệm mì ngay cạnh công ty sao?"


      "A?"


      Phúc Hi hung hăng hít hơi.


      "Các người trở về nước hồi nào vậy?"


      "Cái gì mà về, phải ông đây vẫn ở trong nước sao? Ah? là ai a?"


      Cố Tại Viễn cảm giác đúng, ngừng ăn, lấy điện thoại ra, nhìn màn hình.


      Thôi chết!!!!


      hung hăng che miệng.


      Là Phúc Hi. Xong đời rồi!


      Là em của Hoắc Phi Đoạt.


      Mẹ ơi, cha ơi, vừa gì a! Sao lại có thể lỡ miệng như vậy a?


      Đáng chết!


      Cố Tại Viễn tay run lên, vội vàng đem điện thoại tắt , cũng quan tâm trực tiếp tắt máy luôn.


      Làm sao đây?


      lỡ miệng ra rồi.


      cẩn thận đem huynh đệ bán rồi. bị lão đại bắt bán chứ!!!!


      Ô ô ô....


      "Cố thiếu, ngài làm sao lại ăn nữa vậy?"


      đàn em ngồi ăn cùng ân cần nhắc nhở Cố Tại Viễn.


      "Ăn ăn ăn! Chỉ biết có ăn thôi! Máy ăn cho thành heo luôn , chờ đó chuẩn bị đem mổ! Còn ăn nữa!"


      Cố Tại Viễn bụng ảo não đứng lên vỗ bàn cái rầm.


      Tên đàn em bị mắng oan vẻ mặt vô tội nhìn .


      Phúc Hi để điện thoại xuống, gương mặt u.


      Lâu sau, ta vẫn giữ vẻ mặt đó, đứng sát bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn khung cảnh bên ngoài.


      "Tiểu thư, sao vậy?"


      Thạch Ưng tới, ân cần hỏi thăm.


      Phúc Hi giống như chịu rất nhiều đả kích, vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hồi lâu, mới sâu kín , " nước ngoài."


      "Cái gì?" Thạch Ưng nhất thời hiểu gì.


      "Phi Đoạt ca, căn bản nước ngoài, gạt tôi."


      "A? Làm sao biết? Chẳng lẽ nước ngoài? ở trong nước sao?"


      Phúc Hi xoay người, ưu thương nhìn Thạch Ưng. "Tôi mới vừa gọi điện cho Phi Đoạt ca, nhưng có nghe máy. Tôi liền gọi cho Cố Tại Viễn, tên kia có lẽ nhớ, nước ngoài, bây giờ ở phụ cận Hắc đế."
      Last edited by a moderator: 8/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :