1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 401: cho em chết 8


      Editor: Chu Tước.


      Hàn Giang Đình cả kinh há miệng, "... ... ra phải là đến thăm Y Y! ở cùng với Ngũ Nhân Ái!"


      Trong cơn tức giận, Hàn Giang Đình hung hăng đẩy Tiêu Lạc ra.


      "Rốt cuộc vị nào là người nhà của Ngũ Nhân Ái? Bên trong chờ ký gấp!" Y tá nóng nảy, thanh cũng cao lên vài phần.


      "Là tôi" Tiêu Lạc lạnh lùng đáp, chậm rãi xoay người tới trước mặt y tá, cầm bút ký tên.


      Hàn Giang Đình hét lên, "Tiêu Lạc! hãy cùng với Ngũ Nhân Ái ngọt ngọt ngào ngào ! Y Y cần quan tâm! Y Y mới cần cái quan tâm rẻ tiền của !"


      Hàn Giang Đình xong, xoay người chạy .


      Bởi vì dép bị ướt, mới chạy mấy bước liền bị văng ra ngoài, Hàn Giang Đình cũng thèm nhặt, cứ để chân trần chạy .


      Tiêu Lạc hung hăng đấm vào vách tường.


      nhìn đèn phòng cấp cứu, vòng vo mấy cái, vẫn nhịn được ngược lại, hướng y tá phía trước chạy tới.


      "Xin hỏi..."


      Tiêu Lạc thở hổn hển bắt lấy nữ y tá lim dim ngủ.


      Nữ y tá bị đánh thức, thấy chàng đẹp trai đứng trước mặt, vẻ mặt trở nên ngây dại, "Tiên sinh, ngài cần gì? Tôi có thể giúp gì cho ngài?"


      Thái độ tốt đến mức người khác phải líu lưỡi.


      "Tôi muốn hỏi, bệnh nhân Ngũ Y Y nằm ở phòng nào."


      Y tá muội muội nhìn mặt Tiêu Lạc cái, duy trì vẻ mặt mỉm cười say lòng người bắt đầu dò tìm tên máy tính.


      Nhìn mấy giây, nụ cười chợt cứng đờ, sau đó nháy mắt hai cái, thái độ biến thành lạnh lẽo, " xin lỗi tiên sinh, chỗ chúng tôi có bệnh nhân tên Ngũ Y Y."


      Tiêu Lạc nóng nảy, "Làm sao có? Tôi mới vừa gặp bạn của ấy ở đây cậu ta Ngũ Y Y ở chỗ này! làm ơn tra lại dùm tôi!"


      "Tra nữa cũng có, xin lỗi tiên sinh!"


      Nữ y tá mới vừa rồi còn si mê nhìn Tiêu Lạc, giờ phút này đột nhiên giống như biến thành người khác, lạnh lùng cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, trực tiếp đem Tiêu Lạc coi thành khí.


      Tiêu Lạc giận đến mức bước qua quầy trực ban, đem màn ảnh máy tính xoay về phía mình, y tá bị dọa thét chói tai, " làm cái gì đó! Tôi muốn báo cảnh sát!"


      " cứ gọi!"


      Tiêu Lạc chẳng thèm để ý, nhanh chóng tra tên tuổi Ngũ Y Y.


      Tên của nhanh chóng lên màn hình, nữ y tá sao biệt lắm muốn tiến lên che màn hình.


      Tiêu Lạc lướt mắt rất nhanh, chớp cái nhìn xong nội dung.


      Chữ đỏ đặc biệt chú thích: Nhân vật quan trọng của tập đoàn Hắc đế, giữ bí mật.


      ra là như vậy!


      trách được y tá lại có thái độ như vậy, ra Hoắc Phi Đoạt ở chỗ này.


      Tiêu Lạc đem máy tính trả về, lạnh nhạt : "Tôi với lão đại của Hắc đế là bạn thân, cần phải khẩn trương như vậy."


      " điên sao! Tại sao lại xem cái đó? Đây là tư liệu bí mật, xem rồi ai chịu trách nhiệm hả? Tôi đảm đương nổi đâu! được ! kia mau đứng lại!"


      Y tá vội vàng kêu lên, chạy theo muốn kéo Tiêu Lạc lại.


      Tiêu Lạc nhanh chóng xoay người biết khi nào liền rút ra cây súng lục, nòng súng lạnh lẽo chĩa về phía nữ y tá.


      Y tá nhất thời ngẩn người, đứng yên tại chỗ dám nhúc nhích.


      Tiêu Lạc thấp giọng, trong thanh mang theo mấy phần nguy hiểm, "tránh ra, còn muốn , tôi liền bắn nát sọ !"


      Nữ y tá run rẩy dám kháng cự.
      Last edited by a moderator: 27/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 402: cho em chết 9

      Editor:Chu tước

      Tiêu Lạc hừ lạnh tiếng, thu hồi súng, xoay người rời

      Y tá ngây ngô đứng tại chỗ, mười giây sau, mắt trợn trắng, thân thể ngã về phía sau, ngất xỉu tại chỗ

      Tiêu Lạc trở lại trước phòng cấp cứu, phiền não ngồi hút thuốc

      ràng cực kỳ lo lắng cho tình trạng tại của Ngũ Y Y, nhưng cũng muốn ở cạnh Ngũ Nhân Aí

      Người con của mình lại để cho Hoắc Phi Đoạt bảo vệ, điểm này làm cho bị nghẹn tại cổ họng nuốt xuống được

      Càng nghĩ càng thấy tức

      “Tiên sinh, nơi này cấm hút thuốc”

      y tá nhắc nhở

      Tiêu Lạc nóng nảy trực tiếp hét lên, " Câm miệng ! "

      Y tá le lưỡi, nhanh chóng rời

      Hôm nay là cái ngày gì a, hồi này tới nhóm xã hội đen, trực tiếp đem bệnh viện biến thành địa bàn của họ, giờ tốt rổi, lại tới thêm kẻ hung hãn như vậy

      Cạch !

      Đèn tắt, cửa phòng cấp cứu mở ra

      Tiêu Lạc vẫn chìm đắm trong lo lắng về Ngũ Y Y, cả người vô tri vô giác để ý tới ai

      Bác sĩ đây Ngũ Nhân Aí ra ngoài, thế nhưng có lấy người thân tới hỏi thăm bệnh tình của bệnh nhân

      Bác sĩ cũng chưa từng gặp tình huống như thế này, nhìn nhìn hai bên chút, hết sức kinh ngạc

      Trước cửa, chỉ có mình Tiêu Lạc đứng ngây ngô ở đó, nhíu mày suy nghĩ gì đó

      Bất đắc dĩ, bác sĩ thể làm gì khác hơn liền cất giọng hô, " Có người nhà của Ngũ Nhân Aí ở đây ? "

      " À ? "

      Tiêu Lạc lúc này mới giệt mình, nháy mắt xoay người tới, " Gỉai phẫu xong rồi à "

      Bác sĩ cùng y tá thiếu chút nữa ngất

      Còn có loại người thân như vậy ?

      Nhìn ràng này muốn tự sát, vậy mà chồng của ta lại thèm quan tâm chút nào

      Lão bà ở bên trong phẫu thuật, người đàn ông này lại có thể mất hồn để ý ?

      Chưa từng thấy qua người chồng nào như vậy…….

      " Ngũ Nhân Aí phẫu thuật xong rồi, rất thành công, có muốn chuyển tới phòng giám hộ ? Người thân mau làm những thủ tục cần thiết để nhập viện "

      " Được "

      Tiêu Lạc vứt tàn thuốc, vội vàng theo

      Ngũ Y Y nằm trong phòng ICU lầu năm

      Cả lầu năm đều bị Hoắc Phi Đoạt bao trọn, trong hành lang đều là nhân viên của Hắc đế, mỗi cửa đều có người canh giữ, đều là tinh của tập đoàn

      Ngũ Nhân Aí ở tại lầu sáu

      Muốn từ lầu sáu xuống, vậy khỏi cũng biết

      Hàn Giang Đình chạy về đây, nhìn Hoắc Phi Đoạt có chút mệt mỏi, giọng , " Hoắc lão đại, nếu nghỉ chút , dù sao cũng có nhiều giường, nơi này để tôi coi chừng cho "

      Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y chút, lại nhìn Hàn Giang Đình, lắc đầu , " Tôi ai cũng tin được "

      Ách !

      Hàn Giang Đình giật mình

      Nghe Hoắc lão đại vậy, sao lại có cảm giác là lạ vậy ?

      Giống như…Y Y là người của ấy vậy !

      Hàn Giang Đình nhịn được, hỏi, " Cái đó cái đó….Em muốn hỏi chút, có phải Y Y nhà em vậy ? "

      Hoắc Phi Đoạt cau mày, trả lời

      Hàn Giang Đình chưa từ bỏ ý định, còn muốn hỏi tiếp, liền bị A Trung nắm cổ áo kéo ngược ra sau, " Tiểu tử cậu, sao còn chưa về nhà hả ? "

      " Tại sao phải về ? Tôi muốn ở lại với Y Y ! Tôi muốn về "

      A Trung gì , xách theo Hàn Giang Đình ra bên ngoài

      Hàn Giang Đình nắm chặt hai tay bấu vào vách tường, " Hoắc lão đại, câu a, để cho em ở lại mà ? Nếu cho em ở lại…Em giúp lấy lòng Y Y, được ? "

      " Thả cậu ấy ra "

      Hoắc Phi Đoạt đột nhiên mở miệng hạ lệnh

      A Trung sửng sốt chút, vẫn như cũ xách cổ áo Hàn Giang Đình

      phải chứ ? nghe lầm a ? Lão đại thế mà lại trở mặt liền trở mặt a

      Mới vừa rồi còn hạ lệnh đuổi Hàn Giang Đinh , kẻ này ở chổ này trừ thêm phiền, chút lợi ích cũng

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 403: cho em chết (10)


      Sao trong chớp mắt lão đại lại thay đổi mệnh lệnh?

      Chẳng lẽ… Hàn Giang Đình vừa mới lời hứa kia sao?

      Giúp đỡ Hoắc lão đại đến được trái tim của Ngũ Y Y?

      Hàn Giang Đình bất mãn tức giận: “Mau thả tôi xuống! Lão đại lên tiếng bảo tôi ở lại! Mau thả tôi ra!”

      A Trung buông Hàn Giang Đình ra.

      Hàn Giang Đình xác định, trong lòng Hoắc Phi Đoạt thích Ngũ Y Y, bằng ta nghĩ muốn đến được tim Ngũ Y Y.

      “Hắc hắc, Hoắc lão đại, ngài thực rất minh nha, để tôi ở lại đây là rất đúng! Tôi là bạn từ thuở của Ngũ Y Y, đáng tin nhất, ngay cả hồi ấy mặc quần lót màu gì tôi đều biết, có gì mà tôi biết! Đúng rồi lão đại, tôi có cầu nho xin ngài nhất định phải đồng ý, chỉ cần ngài đồng ý nhận tôi làm đệ tử, về chuyện gì của Ngũ Y Y tôi đều đồng ý giúp ngài.”

      “Tôi rất ghét người nào ra điều kiện với tôi, càng chán ghét người nào cò kè mặc cả với tôi. A Trung, đưa cậu ta ra ngoài, bảo người ta tắm rửa cho cậu ta, thay bộ đồ sạch , thối chết mất.”

      “A? Tôi thối, tối nay tôi tắm rồi, , chính chính là trời đổ mưa nên mới… Đừng đưa tôi ra ngoài, tôi muốn ở lại với Ngũ Y Y.”

      thanh của Hàn Giang Đình biến mất.

      Hàn Giang Đình bị A Trung túm cổ, dù sao cậu ta có sức lực phản kháng, tùy ý để A Trung nắm cổ như con chó, cậu ta lầm bầm lầu bầu: “Tôi bái Hoắc lão đại làm sư phụ, bảo ta nhận tôi làm đệ tử, chuyện này là lừa đảo sao?”

      A Trung bàn giao chuyện Hàn Giang Đình xong, liền trở lại bên cạnh Hoắc Phi Đạt.

      Hoắc Phi Đạt chống cằm nhìn Ngũ Y Y hôn mê.

      “Lão đại, nghỉ trước , tôi ở đây canh chừng cho.”

      cần, tự tôi là được.”

      “Nhưng hao tổn nhiều nội lực như vậy, cần phải điều dưỡng tốt, thời gian cũng còn sớm, bên cạnh còn có giường, bằng hãy ngủ chút, tỉnh lại tinh thần tốt hơn nhiều.”

      Hoắc Phi Đạt thở dài: “Tôi làm sao có thể ngủ được. Tôi muốn chờ ấy thoát khỏi nguy hiểm mới được.

      A Trung biết Hoắc Phi Đạt luôn luôn có chủ kiến, lúc ấy quyết định có ai thay đổi được. A Trung thở dài, rồi ra ngoài.

      Cố Tại Viễn nằm ở phòng bên cạnh ngáy kho kho rồi.

      Tiêu Lạc dàn xếp chuyện Ngũ Nhân Ái xong, nhìn ta còn ngủ say, liền lặng lẽ ra ngoài, ý định muốn thăm Ngũ Y Y chút.

      Nhưng mà, đứng ở hành lang liên tiếp giữa lầu năm và lầu sáu, thử rất nhiều lần vẫn có cách nào được.

      Nhân viên công ty Hắc Đế bảo vệ chặt chẽ.

      Tiêu Lạc suy nghĩ đến, ở lầu có sợi dây thừng, ta theo sợi dây thừng xuống lầu.

      Nhưng ta vừa mới ló đầu ra cửa sổ thăm dò, ta phát tường có đặt thiết bị báo động, loại hệ thống này chỉ có chuyên gia ánh mắt hiểu vũ khí mới có!

      Hoắc Phi Đạt lại cẩn thận như vậy!

      Lại nghĩ tới điều này!

      Đến gần!

      Nhân viên công ty Hoắc Đế được Hoắc Phi Đạt huấn luyện thành bộ đội đặc chủng rồi!

      Ngũ Nhân Ái tỉnh lại.

      ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn bức tường màu trắng, sau khi nhìn vài phút, xác định lúc này mình nằm trong bệnh viện!

      Bên cạnh lại người!

      Nhất thời cảm thấy mình thê lương, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

      Y tá vào kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho tôi, nhìn thấy ta tỉnh lại, liền chạy nhanh đến hỏi: “ cảm giác thế nào? Có thấy lạnh ?”

      Ngũ Nhân Ái nhàng lắc đầu, khàn giọng : “Ai đưa tôi đến đây?”
      Last edited: 31/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 404: Là em chủ động (1)


      Khi tỉnh lại trong căn phòng lạnh lẽo này, bên cạnh thậm chí ngay cả người thân cũng có!

      người chăm sóc cũng có!

      Ngũ Nhân Ái cụp mắt xuống, nước mắt chảy dài.

      Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Tiêu Lạc đẩy cửa vào.

      “Ai da, tiên sinh, ngài trở lại rồi! Phu nhân của ngài tỉnh, ấy vừa mới tìm ngài.”

      Y tá quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Lạc, lập tức cao hứng .

      Phu nhân?

      Xưng hô này, khiến Ngũ Nhân Ái và Tiêu Lạc đều ngạc nhiên.

      mình là phu nhân của ấy… vậy, có phải Tiêu Lạc với bác sĩ?

      Ngũ Nhân Ái tăng thêm vài phần vui mừng.

      “Nhân Ái, em tỉnh rồi! tốt quá, cuối cùng tôi cũng yên tâm rồi.”

      Tiêu Lạc nhanh chóng đến bên giường, kéo ghế dựa ra, ngồi ở bên giường, nhìn Ngũ Nhân Ái.

      lo lắng sao?”

      Ngũ Nhân Ái quay mặt nhìn Tiêu Lạc.

      Nhìn Tiêu Lạc ở góc độ nào, cũng thấy ta đẹp trai!

      Tiêu Lạc gật đầu: “Tất nhiên là lo lắng rồi! Tôi vào nhìn thấy em nằm trong vũng máu, tôi bị dọa choáng váng. Nhân Ái, sao em có thể làm như vậy? Em như vậy có lỗi với ba mẹ sinh ra em, càng có lỗi với bản thân em! Sinh mạng là quý giá nhất, sao em lại có thể xem thường? Sau này cho em làm như vậy nữa, có biết ?”

      Ngũ Nhân Ái cười khổ: “Người em , chút cũng em, em sống còn ý nghĩa gì?”

      Tiêu Lạc nhất thời im lặng, cụp mắt xuống nhìn hai bàn tay mình, giọng trầm thấp: “Em là vì chính em mà sống, đơn giản chẳng phải vì cái gì cả. Tình cảm, phải là tất cả sinh mạng.”

      “Là tất cả của em, là tất cả của em! chiếm được người em , sinh mạng này của em là uổng phí.”

      Ngũ Nhân Ái đột nhiên kích động đứng lên.

      Y tá liền phát hoảng, khuyên nhủ: “Bệnh nhân thể xúc động, bây giờ còn giai đoạn quan sát, người nhà thể để bệnh nhân quá kích động nha.”

      Tiêu Lạc nhìn y tá chút, gật gật đầu: “Được, tôi biết, cảm ơn .”

      Y tá liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Ái, hơi lắc lắc đầu rồi ra ngoài.

      Quả nhiên các đồng nghiệp đều đoán đúng, này tự sát ra là vì ông xã ấy ở bên ngoài…

      là đáng thương.

      Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Lạc và Ngũ Nhân Ái.

      Nước mắt Ngũ Nhân Ái rơi xuống, giọng nỉ non: “Nếu luôn lạnh lùng với em như vậy, luôn luôn thấy tồn tại của em, thể đáp lại tình của em, bằng để em chết, như vậy tốt hơn.”

      Tiêu Lạc thở dài hơi, sợ Ngũ Nhân Ái kích động làm chuyện nguy hiểm, đành tạm thời an ủi , vỗ vỗ sau lưng ta, giọng : “Được, tôi biết rồi. Sau này tôi đối xử tốt với em. Em nghỉ ngơi , nhắm mắt lại ngủ chút , đừng khóc nữa, vừa mới phẫu thuật xong, khóc nữa tốt đối với cơ thể.”

      “Vậy lau nước mắt cho em.”

      Ngũ Nhân Ái làm nũng.

      Tiêu Lạc trong lòng vui, chỉ do dự vài giây, hay là lấy khăn giấy, lau nước mắt cho Ngũ Nhân Ái.

      Ngũ Nhân Ái mỉm cười: “Muốn để em nghỉ ngơi, phải hôn em cái, sau đó em, em mới có thể ngủ được.”

      Mí mắt Tiêu Lạc run lên, máu trong người đều đông cứng lại.

      “Nhanh chút, Tiêu Lạc, mau lại đây.”

      Ngũ Nhân Ái nhìn chằm chằm vào Tiêu Lạc, sốt ruột thúc giục.
      Last edited: 31/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 405: Là em chủ động 2


      Editor: Trúc Diệp.


      Tiêu Lạc nghiêm mặt, tới gần hôn lên mặt Ngũ Nhân Ái, : " Nghỉ ngơi ."


      Ngũ Nhân Ái cắn môi, hung dữ nhìn chằm chằm Tiêu Lạc. ta! câu như vậy có khó ?


      " toilet chút." Tiêu Lạc xong đứng lên ra ngoài cửa: " trở lại ngay, em nghỉ ngơi."


      "Trong phòng bệnh này có toilet!" Ngũ Nhân Ái kêu.


      ràng Tiêu Lạc nghe được những lời này nhưng vẫn dừng lại, thẳng ra ngoài.


      Ngũ Nhân Ái đập mạnh tay xuống giường, "A!" Đau chịu được. cổ tay ta vẫn còn kim truyền nước.


      Tiêu Lạc vừa ra khỏi cửa, động tác liền trở nên bén nhọn và nhanh chóng, bước nhanh chân, chạy băng băng về phía trước, ở khúc quanh, tới phía trước bắt lầy Hàn Giang Đình.


      "A! Buông tôi ra! Lão Tiêu thối tha! Buông tôi ra!" Hàn Giang Đình mặc bộ quần áo hoàn toàn khác, lại biến trở về bộ dạng công tử phong lưu phóng khoáng.


      Tiêu Lạc dùng sức bắt lấy cổ áo Hàn Giang Đình, khiến rất muốn làm Kim Thiền Thoát Xác.


      "Vừa rồi cậu ở đây làm gì? Len lén làm gì!"


      Tiêu Lạc đẩy Hàn Giang Đình tới cầu thang, đạp xuống cước, suýt chút nữa kết liễu Hàn Giang Đình khiến sợ hãi thụt lùi về phía sau.


      Mẹ ơi, người này có phải Tiêu Lạc thế? Tại sao người luôn khiêm tốn như lại đột nhiên biến thành tên võ công cao cường đáng sợ đến vậy?


      ".... ... có phải Tiêu Lạc ?" Hàn Giang Đình cà lăm chỉ vào Tiêu Lạc hỏi.


      " nhảm ít thôi! Trả lời câu hỏi của tôi! Vừa rồi cậu nhìn vào phòng bệnh của Nhân Ái, len lén làm cái gì! Cậu muốn làm gì?"


      "Tôi... tôi muốn làm gì cả."


      Tiêu Lạc cười gằn tiếng: "Cậu đừng có đùa với tôi, tôi có kiên nhẫn như Ngũ Phong Tập đâu. nếu cậu trả lời cho đàng hoàng, tôi cho cậu làm thái giám đấy!"


      Hàn Giang Đình bị dọa liền hít hơi.


      "... uy hiếp tôi?"


      "Đúng! Tôi uy hiếp cậu đấy! Có phải muốn nếm thử lợi hại của tôi ?"


      "... cần...." Hàn Giang Đình lắc đầu, ngoan ngoãn , "Tôi trả lời vấn đề của , dù sao cũng phải là chuyện lớn gì."


      " mau!"


      "Tôi biết tại sao Ngũ đại lại đến bệnh viện cho nên mới đến đây dò xét, sau đó báo lại cho Y Y."


      "Ừ. tiếp."


      "Tôi hỏi y tá phòng bệnh của Ngũ đại liền chạy tới đây, len lén mở cửa nhìn vào bên trong. Kết quả tôi thấy...."


      "Thấy cái gì?"


      "Tôi thấy Ngũ đại cho hôn ta...."


      " tieeps1"


      "Tôi... Tôi liền lấy điện thoại ra chụp lại."


      "Cái gì!" Tiêu Lạc nhe răng, "Cậu chụp cái này làm gì?"


      " cho phép phế tôi!"


      " mau!"


      "Tôi chờ Y Y tỉnh lại cho ấy xem để ấy hoàn toàn từ bỏ ."


      Tiêu Lạc híp mắt, ánh mắt lộ ra ác độc, đột nhiên nhào về phía trước, Hàn Giang Đình bị dọa gào loạn lên.


      cho rằng bây giờ Tiêu Lạc thẹn quá hóa giận biến thành thái giám, cho nên hai tay che ở đáy quần.


      Ai ngờ Tiêu Lạc chỉ đến giành lấy điện thoại của .


      "Chương trình, thư viện, có thể tìm được hình đó." Hàn Giang Đình rất phối hợp, lập tức cho Tiêu Lạc chỗ lưu ảnh.


      Chương 406: Là em chủ động 3


      Editor: Diệp Thanh Trúc.


      Tiêu Lạc theo chỉ dẫn tìm được hình chụp mới nhất, quả nhiên là hình hôn Ngũ Nhân Ái, gò má của cực kỳ nét.


      Đáng chết, cái tên Hàn Giang Đình này đáng ghét, dám chơi vố như vậy!


      Tiêu Lạc hóa hình rồi ném trả điện thoại lại cho Hàn Giang Đình.


      "Ôi, đừng ném, điện thoại rất quý, vừa mới mua đó!"


      Hàn Giang Đình vẫn còn ý định ba hoa, tiếp được điện thoại di động rồi thả lại vào túi áo.


      Tiêu Lạc túm áo Hàn Giang Đình, lôi dậy, hạ thấp giọng, nguy hiểm : "Tiểu tử thối, về sau còn dám xấu tôi trước mặt Ngũ Y Y, tôi thề, tôi khiến cậu biến mất khỏi trái đất! Cậu có tin ?"


      Hàn Giang Đình ra sức gật đầu, "Tôi tin! Tôi rất tin! Y Y? Tại sao cậu lại ra đây?" Hàn Giang Đình chợt nhìn về phía sau Tiêu Lạc.


      Tiêu Lạc cả kinh, buông Hàn Giang Đình ra, nhanh chóng xoay người nhìn lại.


      Hàn Giang Đình thừa dịp đó đạp phát vào mông Tiêu Lạc, sau đó gào khóc chạy trốn.


      "Tiểu tử thối! Dám gạt tôi! Đứng lại!"


      Tiêu Lạc tức giận, nhanh chóng đuổi theo Hàn Giang Đình, Hàn Giang Đình lập tức chạy vào vòng bảo vệ của công ty Hắc Đế, Tiêu Lạc thể làm gì khác hơn là tức giận dậm chân.


      Hàn Giang Đình tới chỗ an toàn bắt đầu đùa bỡn, vung tay làm mặt quỷ với Tiêu Lạc. "Tới đây nè lão Tiêu, mau tới đây ! Gia ở chỗ này chờ uống trà Long Tĩnh thượng hạng đấy!"


      Tiêu Lạc hung dữ trợn mắt nhìn Hàn Giang Đình rồi quay người rời .


      Cố Tại Viễn tới, vỗ bộp cái lên vai Hàn Giang Đình, khiến suýt tàn phế.


      Mẹ ơi, tại sao công ty Hắc đế lại có nhiều người mạnh khỏe như vậy chứ?


      Nếu là chú A Trung thôi , hộ vệ số bên cạnh Hoắc lão đại bản lĩnh đương nhiên bất phàm. Nhưng tại sao công tử đào hoa Cố thiếu cũng mạnh thế?


      Hàn Giang Đình răng trợn mắt, hít ngụm khí lạnh: "Cố thiếu, chút có được ? Chúng ta cũng phải kẻ thù mà!"


      Suy tính chút, có thể học võ cùng Cố Tại Viễn cũng tồi. Bị Hoắc lão đại cự tuyệt, quay sang A Trung cũng chịu làm sư phụ của .


      Nhìn bộ dạng của Cố Tại Viễn xem ra bản lĩnh tồi, bằng theo học ít công phu cũng tốt.


      "Tiểu tử, tại sao tôi lại nghe cậu có chỗ nào đó rất lớn nhỉ?" Cố Tại Viễn liếc nhìn, thần thần bí bí hỏi.


      "Gì? Chỗ nào cơ?" Hàn Giang Đình hiểu gì.


      Cố Tại Viễn sờ Hàn Giang Đình.


      "Ừ, quả nhiên ." Cố Tại Viễn nhìn hai bên chút rồi kéo lỗ tai Hàn Giang Đình, giọng , " cho gia biết, phía dưới của cậu làm thế nào mà luyện được lớn như vậy?"


      Hàn Giang Đình ngẩn người. Phía dưới? có lấy cách gì à? Đó là trời sinh thôi!


      Hàn Giang Đình đảo mắt, nhe răng, "Bí truyền tổ tông, thể truyền ra ngoài."


      "Cái gì! Muốn chết hả?" Cố Tại Viễn trợn mắt.


      Hàn Giang Đình lập tức cợt nhả, "Dỉ nhiên Cố thiếu là ngoại lệ. Cố thiếu phong lưu phóng khoáng, thông minh ngời ngời, rất có duyên phận với tôi! Ta nhất định phải cho biết cách đó, chỉ có điều...."


      "Chỉ có điều cái gì?"


      "Chỉ có điều phải dạy võ công cho tôi!"


      "Cái gì!" Cố Tại Viễn trợn mắt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hàn Giang Đình lẫn nừa, thở dài: "Vậy thôi, tôi cần bí truyền tổ tông của cậu làm gì nữa. Dù sao của tôi cũng ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :