1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 395: muốn em chết 2

      Editor: Nguyên Nguyên

      “ Tôi nghe ta Ngũ Y Y chết…”

      “ Má ơi…….”

      Cố Tại Viễn và A Trung chạy về phái xe

      Nhóm người công ty Hắc Đế kiểm tra người, từng nhóm lần lượt bỏ chạy.

      Lúc này đây tạm thời hành động, diễn.đàn.lê.quý.đôn liền tập hợp gần 300 người.

      Hoắc Phi Đoạt ôm lấy Ngũ Y Y vào trong xe , Hàn Giang Đình vừa muốn đến gần, Hoắc Phi Đoạt rống lên khiến cậu bỏ chạy ra ngoài: “ Tôi muốn thay quấn áo cho ấy cậu tránh né chút”

      “ Hả? A!”

      Hàn Giang Đình nhanh chóng chạy ra bên ngoài, còn xoay người lại.

      Ba giây sau, Hàn Giang Đình tri hậu giác mới phản ứng kịp, gì?diễn.đàn.lê.quý.đôn Vì sao Hoắc Phi Đoạt muốn thay quần áo cho Ngũ Y Y?

      Nên trở vế tránh người……..Phải là Hoắc Phi Đoạt mới đúng chứ?

      trong lúc suy nghĩ, bác sĩ và y tá chạy đến, Hàn Giang Đình đành rút lui sang bên, nhường chỗ cho người ta .

      Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng thay quần áo cho Ngũ Y Y nhanh chóng đặt nằm giường, đắp chăn lại.

      “ Bác sĩ đâu?”

      “ Tôi ở trong này!”

      “ Mau đến đây xem bệnh cho ấy

      “ Vâng!”

      Bác sĩ và y tá vào bắt đầu kiểm tra toàn bộ cho Ngũ Y Y

      Hoắc Phi đoạt đứng bên cạnh hơi thở hôn hển, khẩn trương nhìn bọn họ chăm chú

      Y tá : “ Bác sĩ, bệnh nhân có huyết áp rồi”

      “ Cái gì?”

      Hoắc Phi Đoạt kinh ngạc, ánh mắt trừng to

      Người bên trong vừa mới gì?

      Y Y có huyết áp?

      Đó phải là ……

      Hu Hu, Y Y chết sao?

      Hàn Giang Đình kéo cửa xe bỏ chạy ra ngoài, quỳ trong mưa khóc rống lên

      Đều trách cậu, đều tại cậu diễn.đàn.lê.quý.đôn. Nếu cậu cho cha mẹ đuổi Y Y , Y Y gặp bất trắc như vậy!

      Y Y ơi, bạn tốt của tôi, tại sao cậu có thể chết như vậy?Sau khi cậu rồi, tôi nên làm cái gì bây giờ?

      Thân hình cường tráng cảu Hoắc Phi Đoạt rung lên từng trận, suýt chút nữa đứng vững.

      có khả năng!

      Y Y sao có thể chết như thế được?

      còn chưa có được lòng , có được tình của , bọn họ còn rất nhiều ngày dài muốn vượt qua……Làm sao có thể như vậy…………

      Vành mắt Hoắt Phi Đoạt hơi đỏ diễn.đàn.lê.quý.đôn tất cả hít thở đều rối loạn, bàn tay to gắt gao nắm chặt.

      Bác sĩ : “ Lập tức chuẩn bị ấn ngực”

      Hoắc Phi Đoạt ra lệnh: “ Lập tức đến bệnh viện gần nhất, liên hệ bệnh viện gần nhất chuẩn bị đoán tiếp!”

      “ Vâng!”

      Đài chỉ huy phía trước lập tức làm theo lệnh của Hoắc Phi Đoạt.

      Hàn Giang Đình còn quỳ khóc trong mưa ,mấy chiếc xe ngựa lúc này cũng chạy rồi.

      Cố Tại Viễn và A Trung chạy nhanh đến, trố mắt nhìn dòng xe chạy .

      Cố Tại Viễn đến đá cước vào Hàn Giang Đình, mắng: “ Cậu là cái d9oe62 vô dụng! Cậu khóc cái gì mà khóc?Rốt cuộc là như thế nào?”

      Hàn Giang Đình ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt nước mũi : “ Y Y …… huh u, Y Y có huyết áp rồi…..hu hu hu …. Tôi sống nữa!”

      A Trung và Cố Tại Viễn run bắn người.

      “Hả? có huyết áp rồi hả?”

      “ Việc này tương đương là có nhịp tim”

      Cố Tại Viễn nghiến rang: “ Đáng chết! Ở trong mưa trong bùn đông lạnh cũng có thể lạnh chết rồi! Nhanh lên, lên xe! Chúng ta chạy theo ! Nhanh!”

      Hàn Giang Đình còn ôm mặt khóc, bị A Trung nắm cổ áo xách lên xe việt dã.

      Chương 396: muốn em chết 3

      Editor: Nguyên Nguyên

      Hơn mười chiếc xe chạy về hướng bệnh viện.

      Vài phút sau, bác sĩ qua khiểm tra lần, sốt ruột nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt bào cáo: “ Hoắc tổng, vẫn có nhịp tim, làm sao bây giờ?”

      trán Hoắc Phi Đoạt nổi gân xanh, quát: “ Ông là bác sĩ mà ông hỏi tôi làm sao bây giờ? Tôi chỉ với ông mội câu, nếu như ấy chết, tất cả các người phải chôn cùng

      Ôi!

      Tất cả bác sĩ và y tá đều lo sợ đến mức hít ngụm khí lạnh.

      dám chậm trễ, họ nhanh chóng tiếp tục cấp cứu cho Ngũ Y Y.

      Xe hơi rất nhanh liền đến bện viện,trước cửa bệnh viện có rất nhiều người đứng chờ, cùng đợi bọn người Hoắc Phi Đoạt đến.

      Cửa xe vừa mở ra lập tức có người đem cán cứu thương tới, đư Ngũ Y Y lên, mọi người đều theo sau Ngũ Y Y.

      Viện trưởng theo Hoắc Phi Đoạt nịnh bợ : “ Hoắctổng, sau khi nhận được chỉ thị của ngài, tôi lập tức phái toàn bộ chủ nhiệm khoa đến đây, đều là bác sĩ tốt nhất, mọi người cùng nhau hội chuẩn, khẳng định kết quả tốt”

      biết!”Hoắc Phi Đoạt phiền chán đẩy viện trưởng ra, theo cán cứu thương của Ngũ Y Y.

      Bệnh viện lại có thể chật kín người.

      Tất cà phòng cấp cứu tầng lầu đều ngừng hoạt động.

      đám vệ sĩ của công ty Hắc đế đứng canh giữ bên ngoài hành lang.

      Hoắc Phi Đoạt trực tiếp vào phòng cấp cứu.

      Bên ngoài hành lang, Hàn Giang Đình sụp đổ ngồi ghế dựa, cậu bụm mặt khóc rống, miệng còn lẩm bẩm, có gì khác, cậu rồi mình sống, cậu dám chết mình tìm cậu, mình thể để cậu mình.

      A Trung nghe thấy đầu như muốn nổ tung.

      “ Tôi này tên tiểu tử nhà cậu, có thể yên tĩnh chút ? Cậu mệt sao?Cậu khóc liên tục lâu rồi!”

      A Trung xoa nguyệt thái dương, tức giận đến xoay vòng vòng.

      Vốn sốt ruột bên tai còn luẩn quẩn ngừng tiếng khóc của tên tiểu tử này, là sắp điên mất rồi.

      Hàn Giang Đình dung tay chùi nước mũi, nức nở: “ biết cái gì? biết tình cảm của tôi và Y Y sâu sắc bao nhiêu đâu! Nếu ấy chết , tôi cũng muốn sốn nữa!”

      A Trung tức giận quất to: “ sống sống! bây giờ cậu chết , bên kia có cửa sổ, cậu nhảy xuống là có thể nhình thấy thượng đế rồi. !”

      “ Bây giờ tôi thể chết được, lỡ như Y Y còng sống ai cùng ấy?”

      “ A a a!” A Trung gãi đầu tựa lưng vào tường.

      Nhưng lần này Cố Tại Viễn lại bình tĩnh, hai tay ôm gối, ngồi ghế bên cạnh, hai chân dài vươn về phái trước: “ Yên tâm , nhóc con chết đâu. nghe đến cậu sao?”

      cái gì?” Hàn Giang Đình khàn khàn .

      “ Tai họa đánh rơi ngàn năm”

      Hàn Giang Đỉnh chợt ngẩn ra, sau đó hai mắt mở to, gật gật đầu: “ Đúng nha, Y Y có thể ép buộc bản thân, coi như là tai họa, ấy còn phài sống lâu.Nhất định chết!”

      Rốt cuộc Hàn Giang Đình ngừng khóc.

      A Trung run bắn người.

      Hai người này điên rồi!

      Lý do như vậy có thể khích lệ tên tiểu tử Hàn Giang Đình kia.

      Hai người này bình thường!

      “Bệnh nhân có nhịp tim, có huyết áp”

      “ Lập tức chuẩn bị kích điện cho tim”

      “ Điện áp 200 trăm!”

      “ Bắt đầu”

      Oành! tiếng nặng nề qua . Cơ thể bé của Y Y chấn động chút!

      Hoắc Phi Đoạt đứng bên cạnh nhìn thấy mà run cả người.

      “ Bác sĩ, vẫn có nhịp tim”

      “ Tăng áp lực 300”

      “ Bắt đầu”

      Oành!

      Lại tiếng qua , cơ thể Ngũ Y Y lại lay động như tờ giấy mỏng manh..
      Last edited by a moderator: 22/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 397: cho em chết 4
      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Sắc mặt tái nhợt, đôi môi xanh mét, khác gì người chết.

      Chẳng lẽ.... Y Y của , phải chết như vậy sao? Hoắc Phi Đoạt khổ sở nhắm mắt lại, đập mạnh đầu vào tường.

      "Bác sĩ, vẫn có nhịp tim!"

      "Làm lại!"

      Oành!....

      Tất cả các bác sĩ trong phòng cấp cứu đều đổ đầy mồ hôi, giường bệnh Ngũ Y Y vẫn chút biến chuyển.

      Hoắc Phi Đoạt chịu nổi, tách bác sĩ ra, ngang nhiên xông vào, bá đạo : "Mấy người tránh ra trước ! Tôi dùng nội lực thử xem."

      "Ách..." Tất cả bác sĩ đều ngơ ngẩn.

      Mọi người đều biết, những bác sĩ này đều theo Tây y, khi bọn họ nhận được giáo dục, Trung y chỉ là chuyện gạt người. Càng đừng cái gì nội lực hay chẳng nội lực, chỉ là bịa chuyện mà thôi.

      Chỉ có điều Hoắc Phi Đoạt là thủ lĩnh xã hội đen, lên tiếng, ai dám tuân theo.

      Các bác sĩ đều đứng sang bên, nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt.

      Hoắc Phi Đoạt hít sâu, tay cầm cổ tay Ngũ Y Y, tay vận lực, truyền nguồn lực dồi dào trong cơ thể vào người . Từng dòng lực vô hình di chuyển trong người Ngũ Y Y.

      Hoắc Phi Đoạt ngừng vận nội lực như vậy. Trán của dần dần giăng đầy mồ hôi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

      y tá đột nhiên ngạc nhiên kêu lên: "Có! Có! Người bệnh xuất tần số nhịp tim rồi!"

      A! Toàn bộ mọi người đều hoan hô. Cuối cùng bọn học cũng cần phải chôn theo rồi, hu hu, cảm động, sinh mạng là tốt đẹp và vĩ đại biết bao!

      Hoắc Phi Đoạt thu thế, liếc nhìn máy theo dõi nhịp tim, bây giờ nhịp tim của Ngũ Y Y gần như thong thả, mới thoáng yên tâm.

      "Chuyện còn lại giao cho mấy người! cứu sống ấy, mấy người tự biết hậu quả." Hoắc Phi Đoạt trầm xong, về bên. bảy tám bước, thân thể rắn chắc đột nhiên khựng lại, lảo đảo chút rồi ngã xuống đất.

      "Hoắc tổng!"

      Mấy bác sĩ vội vàng chạy tới muốn đỡ Hoắc Phi Đoạt dậy, Hoắc Phi Đoạt khoát tay, cho bất cứ kẻ nào giúp , giọng trầm thấp mà vẫn mạnh mẽ như cũ: "Đừng để ý đến tôi, mấy người mau chuyên tâm cứu ấy ."

      Các bác sĩ sợ run lên, lập tức gật đầu, trở lại bên cạnh Ngũ Y Y.

      Hoắc Phi Đoạt hít sâu vài lần rồi mới đứng lên khỏi mặt đất, người đầy mồ hôi, sắc mặt trắng như tờ giấy. truyền tất cả nội lực có cho . Muốn khôi phục, có khi cũng phải mấy tuần.

      Hoắc Phi Đoạt chống tường, ngồi xuống ghế dựa, cố chấp nhìn về phía Ngũ Y Y. muốn tận mắt nhìn thấy thoát khỏi nguy hiểm mới có thể yên tâm.

      "Bác sĩ khoa não điều trị chấn thương não cho bệnh nhân!"

      "Nối lại cánh tay bị gãy cho bệnh nhân."

      Các bác sĩ người nào chức nấy, vội vàng vây quanh Ngũ Y Y.

      Hoắc Phi Đoạt thở hổn hển, vừa đỡ lấy gương mặt tuấn tú, vừa nhìn Ngũ Y Y.

      Nhóc à, em nhất định phải cố gắng! cho em chết! cho phép!

      "Hoắc tổng! Bệnh nhân chuyển nguy thành an, có thể đưa đến phòng ICU [1] rồi!"

      [1] Phòng ICU: Phòng chăm sóc đặc biệt.

      "Ừ, tốt"

      Hoắc Phi Đoạt thở dài nhõm, gật đầu cái: " kêu A Trung vào đây."

      "Dạ, Hoắc tổng."

      Ngũ Y Y hộ tống đến phòng ICU

      A Trung tới, kinh ngạc nhìn Hoắc Phi Đoạt: "Lão đại...."

      "Đỡ tôi...."

      "A?! Lão đại, sao rồi?"
      Last edited: 23/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 398: cho em chết.

      A Trung khiếp sợ nhìn Hoắc Phi Đoạt, lúc này mới chú ý tới, sắc mặt của Hoắc lão đại vô cùng tái nhợt, chút huyết sắc, trong mắt cũng đầy vẻ mệt mỏi.

      Hoắc Phi Đoạt khẽ lắc đầu:” sao, chỉ là truyền nội lực cho Y Y nên hơi mệt thôi.”

      A Trung thầm sợ hãi. Người luyện võ tối kỵ nhất chính là đánh mất nội lực của mình. Nội lực là hộ thể của bọn họ, tại sao có thể dễ dàng lãng phí?

      Lão đại truyền bao nhiêu nội lực mà mệt mỏi đến thế?

      Mũi A Trung cay xè, thiếu chút nữa khóc lên. Cậu ta đỡ lấy Hoắc Phi Đoạt, phát còn chút sức lực càng thêm lo lắng.

      Cố Tại Viễn nghe thấy tiếng vào:” Sao đây? Còn phải nhờ người khác giúp đỡ sao? Tại sao thế? con nhóc cấp cứu khiến sợ đến vậy rồi sao? Em rồi, con đó sao đâu, ấy chịu khổ rất tốt mà, sao có thể chết dễ dàng như vậy nữa?”

      A Trung quát lớn:” Cậu đừng nhảm! Mau tới đây đỡ lão đại! Lão đại hao tổn rất nhiều nội lực!”

      “À? Chuyện ngu như vậy cũng làm? Nếu xảy ra chuyện gì ai cứu ?” Cố Tại Viễn cũng rất đau lòng cho Hoắc Phi Đoạt, tiến tới đỡ .

      Hai người A Trung và Cố Tại Viễn cùng đỡ Hoắc Phi Đoạt ra ngoài.

      Tiêu Lạc nhìn cơ thể Ngũ Nhân Ái cái, ngừng hai giây rồi rút tay ta ra:”Nhân Ái, đừng hèn mọn như vậy.”

      Rầm!

      Cả người Ngũ Nhân Ái cứng đờ, cả thân thể nhịn được run rẩy.

      Hèn mọn? Tiêu Lạc lại dùng từ này để hình dung ta? ta chủ động đến gần như vậy, lại bị là hèn mọn?

      Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn ta, tâm tình hề biến hóa, tiếp:” Mau về phòng , đừng để bị cảm lạnh.” Tiêu Lạc cầm điện thoại di động lên, tùy tiện đọc tin tức.

      Ngũ Nhân Ái cắn môi, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, hít sâu mấy hơi, ta đột nhiên đoạt lấy điện thoại di động của Tiêu Lạc, dọa giật ình.

      “Nhân Ái, làm cái gì thế? Trả điện thoại cho tôi!”

      trả! thà nhìn cái điện thoại này cũng muốn em ư? Em xấu đến nỗi nhìn liền vui sao? Lạc, tại sao lại đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ em phải vị hôn thê của ư?” Ngũ Nhân Ái bi phẫn xong, nước mắt ào ào rơi xuống.

      Tiêu Lạc thở dài tiếng, vuốt vuốt sống mũi:” Nhân Ái, đừng quậy, phả là đứa trẻ.”

      “Em quậy! Tiêu Lạc, đồng ý đính hôn với em cũng chính là đồng ý kết hôn với em! Nếu chúng ta đính hôn nên tiếp xúc thân thể, em làm như vậy phải hèn mọn mà là nghĩa vụ! Đây chỉ là nghĩa vụ của em mà còn là nghĩa vụ của ! Bây giờ em cầu thực nghĩa vụ của vị hôn phu với em! Đến đây !” Ngũ Nhân Ái trợn to đôi mắt đẫm lệ, đau lòng nhìn chằm chằm Tiêu Lạc.

      Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn Ngũ Nhân Ái, ứng phó ,” Hôm nay tôi rất mệt…..”

      “Vậy còn ngày mai? Ngày mai có mệt ?”

      “Ngày mai có khi cũng mệt.”

      “Có phải lúc nào cũng muốn kêu mệt ?”

      Tiêu Lạc tức giận, nheo mắt lại, vui :” Nhân Ái, đừng cố tình gây ! Phụ nữ tại sao có thể chạy theo đàn ông muốn như vậy? Truyền , sợ bị người ta chê cười à? Hôm nay tôi quả rất mệt, muốn làm tình! thông cảm chút có được ? Đợi hôm nào tôi hăng hái chút, tôi đến tìm . Dù sao đuổi theo tôi muốn chuyện đó cũng được hay cho lắm! Được rồi, tôi muốn nữa, ra ngoài !”
      Last edited by a moderator: 25/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 399: cho em chết 6

      Editor:Chu tước

      xong, Tiêu Lạc nhìn Ngũ Nhân Aí, đem chăn nhấc nâng, trùm kín đầu, xoay lưng về phía Ngũ Nhân Aí

      Ngũ Nhân Aí cả người ngơ ngẩn, nước mắt im lặng chảy xuống

      đến nước này, tất cả tôn nghiêm của đều bị chà đạp thương tiếc

      ta chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt áo ngủ khoát lên người, khổ sở , “Nếu ghét em như vậy, ngay cả thân thể em cũng chán ghét, tại sao phải đồng ý đính hôn với em?”

      Tiêu Lạc mở mắt, trong đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường, cũng lời nào, giả vờ như nghe thấy

      Ngũ Nhân Aí cuối cùng sâu kín rời

      Tiêu Lạc đẩy chăn ngồi dậy, phiền não vò loạn tóc của mình

      Phiền phức chết tiệt!

      “Người trong lòng lại ở bên cạnh kẻ khác, kẻ bên cạnh lại phải người mình thích, khiến người ta tức chết mà!”

      Tiêu Lạc cầm điện thoại di động lên, cuối cùng nhịn được, bấm số gọi cho Ngũ Y Y

      Số máy quý khách vừa gọi tạm thới liên lạc được….


      “Tắt máy? Lúc này là mấy giớ mà đẵ tắt máy? theo tên Hàn Giang Đình kia, chắc xảy ra việc gì . Ai, phiền”

      Tiêu Lạc bị Ngũ Nhân Aí làm hỗn loạn ngủ được, ra khỏi phòng ngủ liền tới thư phòng

      Trong thư phòng, Tiêu Lạc mở ra hệ thống định vị, gọi cho Tia Chớp, “Tia chớp!”

      “Lạc ca, gọi em!”

      “Số vũ khí mới bên Châu Âu an bài xong chưa? Khi nào có thể chở qua đây?”

      “Sáng nay an bài xong, mười ngày nữa có thể tới chỗ

      “Ừ, tốt. Đến lúc đó thới điểm nhận hàng phải cẩn thận chút, gần đây chỗ chúng ta bị người theo dõi ít”

      “Yên tâm, Lạc ca, em biết phải làm gì”

      Kết thúc cuộc gọi, Tiêu Lạc ngồi dựa vào ghế, rút điếu thuốc ra hút

      lúc chuẩn bị đến phòng ngủ ngủ, lúc qua phòng ngủ chính, đột nhiên nhíu mày

      Mũi giật giật, nghiêm túc hít hơi


      Trải qua nhiều năm huấn luyện, khứu giác của hết sức nhạy bén

      vừa ngửi được cỗ huyết tính trong phòng sộ̣c ra

      Suy nghĩ chút, Tiêu Lạc lập tứ kinh hãi, lập tức đẩy cửa phòng ngủ chính ra,

      “Nhân Aí! Nhân Aí!”

      Trong phòng,Ngũ Nhân Aí đăng nằm sàn nhà

      Máu đỏ tươi giống như dòng suối chảy ngừng từ cổ tay của ta

      “Nhân Aí! Em sao chứ!Em làm sao vậy!”

      Ngũ Nhân Aí cắt cổ tay tự sát

      ta nhắm chặt hai mắt, mặt con vươn mấy giọt lệ, sắc mặt tái nhợt, đầu rũ xuống


      Tiêu Lạc dám chậm trễ, lập tức tìm băng gạc, băng chặt cổ tay chảy máu ra, lấy điện thoại trong túi quấn, ấn số gọi cấp cứu

      Trong chốc lát, nhân viên cứu hộ chạy tới

      Mấy người nhanh chóng đem Ngũ Nhân Aí đặt lên băng ca chở

      Tiêu Lạc tiện tay lấy cái áo khoát mặc vào, phái dưới mặc quần ngủ, cứ như vậy vội vã đuổi theo xuống lầu


      “Tiên sinh, ngài may mắn, ngài gọi trễ năm phút nữa, trung tâm cấp cứu chúng tôi chuẩn bị đóng cửa đó”

      sao?”

      Tiêu Lạc vẫn nhìn Ngũ Nhân Aí, có chú ý nghe lời y tá

      Xa cấp cứu chạy tới bệnh viện trung tâm, Tiêu Lạc đường báo tên tuổi của Ngũ Nhân Aí, các bác sĩ lập tức đưa vào phòng cấp cứu

      Đèn phòng cấp cứu bật, Tiêu Lạc bên ngoài qua lại, hết sức nóng nảy


      Ngộ nhỡ lâu quá, cứu được, phải làm sao đây?

      Tiêu Lại bước chân chậm lại, nhịn được vỗ trán cái

      người mặc quần áo lộn xộn tới, cúi khom người, trong miệng còn lẩm bẩm, “Ah? Rớt chỗ nào vậy? Chắc phải ở chỗ này chứ. Rớt chỗ nào a? A!Thấy rồi!Tìm được rồi!”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 400: cho em chết 7

      Editor: Chu tước


      Người kia vẫn cúi người, giống như tìm cái gì đó.

      khom người tới chỗ cái ghế, đúng lúc Tiêu Lạc chắn ngang trước mặt người kia đụng phải chân Tiêu Lạc, hơi ngẩng đầu , “Tiên sinh, làm phiền ngài tránh ra chút, tôi muốn tìm… Ah? Là sao?”

      Tiêu Lạc nhướn mày, cúi đầu nhìn.

      “Hàn Giang Đình.”

      Tiêu Lạc kinh hãi.

      Hàn Giang Đình mặc quần áo bẩn thỉu, giống như mấy người ăn xin ngoài đường vậy, tóc từng nhúm bết lại, ngã trái ngã phải đều, chân còn mang dép lê, cả người dính đầy bùn.

      Nếu phải Hàn Giang Đình nhận ra , Tiêu Lạc chắc nhận ra đấy là Hàn Giang Đình mình quen.

      Cái bộ dạng này cùng với kiểu phong lưu thường ngày của khác xa nhau!

      Hàn Giang Đình cũng thích Tiêu Lạc, nên chỉ nhìn cái, lập tức cúi đầu, lạnh nhạt , “ tránh ra chút! Tôi muốn lấy đồ.”

      Tiêu Lạc hơi tránh người chút, Hàn Giang Đình cúi người nhặt đồ, ra là cái chìa khóa xe của bị rớt dưới gầm ghế.

      Tiêu Lạc vẫn nhìn chằm chằm dáng vẻ khác thường của Hàn Giang Đình, nhanh chóng suy tư.

      Y Y phải theo tiểu tử này về nhà sao?

      Tên này sao lại xuất ở đây?

      Vậy Y Y ở chỗ nào?

      Nghĩ tới đây, Tiêu Lạc hoảng hốt, nhanh chóng kéo lấy áo Hàn Giang Đình, lớn giọng chất vấn, “Y Y đâu? ấy ở đâu? Cậu tại sao lại ở trong bệnh viện?”

      “Buông tôi ra!”

      Hàn Giang Đình tràn khí nhìn Tiêu Lạc.

      Tiêu Lạc buông tay, Tiêu Lạc vẫn nhìn chằm chằm dáng vẻ khác thường của Hàn Giang Đình, nhanh chóng suy tư.

      Y Y phải theo tiểu tử này về nhà sao?

      Tên này sao lại xuất ở đây?

      Vậy Y Y ở chỗ nào?

      Nghĩ tới đây, Tiêu Lạc hoảng hốt, nhanh chóng kéo lấy áo Hàn Giang Đình, lớn giọng chất vấn, túm áo của mình run lên cái.

      Tiêu Lạc gấp gáp hỏi, “Y Y đâu? ấy phải ở cùng với cậu sao? Party tối nay phải cậu mang Y Y sao? Sao cậu lại ở đây? Như vậy Y Y đâu?”

      “Tôi vì sao phải cho ? là ai? cũng phải cha ruột của ấy, tôi sao phải cho biết?”

      Tiêu Lạc híp mắt, nhất thời cũng nổi nóng, giơ tay đẩy Hàn Giang Đình va vào tường, tay bóp cổ nhấc lên, cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ, “Mau trả lời tôi!”

      “Uhm ư ư… … Buông tôi ra…”

      Hàn Giang Đình giật mình, dùng sức giãy dụa, nhưng thể thoát được.

      căm tức, nâng gối lên muốn đạp Tiêu Lạc ra, ngờ Tiêu Lạc phía dưới giống như có mắt, lập tức nghiêng người, tránh cú đá, ngược lại đảo ngược tình thế dùng chân chặn đầu gối của Hàn Giang Đình.

      mau! Tôi có kiên nhẫn đâu!”

      Tiêu Lạc mị mắt khí lạnh tỏa ra.

      Hàn Giang Đình ngờ người khiêm tốn mảnh mai như Tiêu Lạc lại có lực công kích mạnh như vậy, nhất thời choáng váng, cà lăm , “Y Y ấy, ấy có chuyện, cấp cứu trong này…”

      “Cái gì!”

      Tiêu Lạc vạn vạn ngờ lại nghe được kết quả này, ánh mắt nhất thời mơ hồ, tay buông lỏng Hàn Giang Đình ra.

      Hàn Giang Đình xoa xoa cái cổ đau của mình, thầm đem Tiêu Lạc mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Y Y xảy ra chuyện gì? ấy bị thương sao? ấy nằm ở đâu?”

      Hàn Giang Đình liếc Tiêu Lạc cái, “Hừ! bây giờ mới biết quan tâm đến ấy? cho biết, lúc thân thiết với Ngũ Nhân Ái, Y Y còn biết sống hay chết đó!”

      “Y Y ở chỗ nào!”

      Hàn Giang Đình muốn tếp cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá chạy ra kêu lên, “Ai là người nhà của Ngũ Nhân Ái? Chỗ này cần ký tên?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :