1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 347: Ta cứu ngươi mạng 4

      Editor: Ngáo Ộp

      Cuối cùng cũng thể phân biệt , là cứu , hay là dụ dỗ .

      Ôm lấy thân thể bé của , để đối diện với mình, quan sát khuôn mặt .

      Ừ, cũng tệ, bây giờ những vệt ửng đỏ khác thường khuôn mặt biến mất.

      lại biến thành vật trắng hồng.

      Hoắc Phi Đoạt nhàng cầm lấy cổ tay , nghe mạch đập của .

      vững vàng, hô hấp cũng bình thường rồi.

      như thế, có lẽ thuốc trong người cũng hết.

      “Vật , em khiến mệt muốn chết!Chỉ là, cũng rất đáng giá, mùi vị của em rất ngon.”

      Hoắc Phi Đoạt mỉm cười, cúi đầu, hôn lên khóe môi , ôm lấy , nhắm mắt lại, mệt mỏi thiếp .

      Sáng sớm, trong phòng bếp, vài nữ giúp việc làm cơm, giọng bàn luận.

      “Tối hôm qua mọi người có nghe thấy thanh gì ?”

      thanh gì?”

      “Trời ơi, mọi người đều biết sao, tối qua tôi ngủ, nhưng lại giống như ngeh thấy tiếng thét chói tai của phụ nữ. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng, quá nửa buổi lại nghe thấy, hại tôi mãi gần bốn rưỡi mới ngủ được, bây giờ mơ mơ màng màng.”

      sao? Tại sao tôi lại nghe thấy nhỉ? Có phải là nằm mơ ?”

      phải nằm mơ, căn bản là tôi có ngủ, tôi cứ nằm đó mà trợn tròn mắt.”

      “Tôi biết rồi, vậy là bị trúng tà rồi!”

      “Ôi trời, , là tiếng hét chói tai của phụ nữ, chẳng lẽ mọi người đều nghe thấy sao? Mấy người cũng là, tại sao lại ngủ say như vậy chứ!”

      Lão quản gia vào nghe được những lời này, nhất thời giật mình.

      Dùng sức ho khan vài tiếng, khiến cho nhóm người chú ý đến, tất cả đều dám chuyện.

      Lão quản gia nghĩ nghĩ, ông vốn là Quản gia, rất có trách nhiệm giữ gìn hình tượng của chủ nhân, vì thế lớn tiếng , “Đêm qua, sao nhỉ, là do ta xem TV quá muộn, nhìn đồng hồ hơn bốn giờ, rất có hứng thú! Mấy hiểu chưa?”

      vài người hầu mắt to mắt trừng lên. Cái gì chứ, lão quản gia gì thế, để cho mọi người trong nhà biết cái gì thế.

      “Còn hiểu?” Lão quản gia nóng nảy, trừng lớn mắt , “ cách khác, mấy nghe thấy tiếng thét chói tai, đều là thanh phát ra từ TV! được nghĩ lung tung về Hoắc tiên sinh!”

      À…..tất cả người hầu đều hiểu.

      Lão quản gia muốn tát cho mình mấy cái. Sao lại thế này chứ, trình độ chuyện thế này mà lại để giấu đầu lòi đuôi sao.

      Mí mắt Ngũ Y Y run lẩy bẩy, chậm rãi mở mắt.

      Trước tiên thở ra ngụm khí mệt mỏi.

      Vì sao lại cảm thấy rất mệt mỏi nha.

      Giống như tôi qua vừa chạy Marathon.

      Khi mở to mắt, ngây người vài giây, mới để ý, nhìn cảnh vật, dĩ nhiên là rất xa lạ!

      Hả? Đây là nơi nào? phải là nhà mà!

      Ngũ Y Y vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, khẽ đảo mắt đánh giá xung quanh.

      xa lạ, nhưng vẫn có chút quen thuộc.

      muốn ngồi dậy, thế nhưng lại thể di chuyển.

      thể di chuyển, nhưng cánh tay lại có thể tự do hoạt động, vì thế, xốc chăn lên.

      Cúi đầu nhìn bản thân.

      Trần như nhộng.

      Bản thân mình trần như nhộng.

      Ngủ trần à.

      Khoan …..Ngũ Y Y nhíu mày

      eo mình có cái gì thế nhỉ?

      có nhìn lầm vậy?

      Đó là cánh tay?

      Ngũ Y Y lại ngủ mơ rồi.

      nghiêng đầu đếm hai tay của mình, đếm. sai, mình có hai cái tay.

      Nhưng vậy….bên hông là cánh tay của , là của ai!!

      Ngũ Y Y căng lớn mắt, cả người sợ hãi, nghiêng lai lắng nghe.


      Chương 348: Tôi cứu em mạng 5.

      Edit: Diệp Thanh Trúc.

      Có vẻ..... Giống như..... Ngờ ngợ..... Phía sau truyền đến tiếng thở dốc rất !

      A! phải chứ?

      Ngũ Y Y hơi xoay người nhìn, khi thấy khuôn mặt tuấn tú đến hoa nhường nguyệt thẹn của Hoắc Phi Đoạt choáng váng.

      Phần phật!

      ra sức xốc chăn lên, nhìn thấy ràng Hoắc Phi Đoạt cũng ngủ trần!

      Song song với ..... Giống mấy đứa trẻ sơ sinh!

      Hai người đều trống trơn, ôm chặt lấy nhau, cùng nằm trong ổ chăn..... Hơn nữa còn là cảnh tượng vào sáng tinh mơ.....

      A a a a a!

      Ngũ Y Y sụp đổ, thét chói tai.

      Hoắc Phi Đoạt bị làm cho mày nhíu mặt nhăn, nhưng trợn mắt, cánh tay lại ôm chặt Ngũ Y Y, nỉ non: "Mệt quá, ngủ tiếp , đừng lên tiếng."

      Ngũ Y Y bị ôm chặt, mẫn cảm lập tức cảm giác được ở dưới thân có cái gì đó cứng rắn!

      Dựa vào cảm giác ban đầu, vật kia chỉ cứng rắn mà còn rất vĩ đại!

      Oanh!

      Nhận ra nó là cái gì, Ngũ Y Y lại sụp đổ!

      "Sao lại thế này? Chuyện gì đây? A a a a! Tôi điên mất! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?"

      Ngũ Y Y phát điên vung loạn bốn chi, thịch tiếng ngã xuống đất, hoảng sợ đứng lên, tránh xa mấy thước như tránh ôn dịch, nhìn mĩ nam nghỉ ngơi, la hét như kẻ điên: "Hoắc Phi Đoạt! là đồ trứng thối! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? mau , cho ràng tôi giết !"

      Thanh của Ngũ Y Y sắc nhọn, cất cao như còi báo động, làm chấn động lỗ tai của Hoắc Phi Đoạt.

      "Ầm ĩ chết."

      vô thức , mở to đôi mắt phượng đẹp đẽ.

      Ặc..... Tên Hoắc Phi Đoạt kia nằm giường, nhìn thế nào cũng thấy giống bức tượng điêu khắc thời La Mã cổ đại.

      Đều là con người, tại sao động tác mở mắt của người ta cũng đẹp vậy hả?

      Lông mi kìa, sao lại dài thế?

      Đàn ông muốn lông mi dài thế làm gì?

      Ngũ Y Y dán đứng tường, ngờ vẫn còn có thể miên man suy nghĩ .

      Ngũ Y Y nuốt nước miếng, tức giận ồn ào: "Tôi cho biết, Hoắc Phi Đoạt, đừng cho mình đẹp trai là có thể đem chuyện xảy ra thành tôi chiếm lợi của ! Đừng cho rằng là người đứng đầu thế giới ngầm có thể đổi trắng thay đen. Đừng cho rằng...."

      "Em cứ cái dạng này đứng ở đó để tôi quan sát, có phải là ám chỉ với tôi rằng em cực kỳ thích ** vào buổi sáng ?"

      Hoắc Phi Đoạt mở to đôi mắt mê hoặc, chậm rãi phun ra từng chữ.

      điệu lười biếng, tư thế mê hoặc, nụ cười xấu xa .

      "Cái gì?"

      Ngũ Y Y bị người cắt ngang có phần hiểu.

      cái gì? cứ cái dạng này? Cái dạng này là cái dạng gì?

      Hậu tri hậu giác [1] cúi đầu xem xét bản thân.....

      [1] Hậu tri hậu giác : Nghĩa là / thấy rồi mới hiểu. Ngược lại tiên tri tiên giác là cần cũng có thể hiểu.

      Ngũ Y Y hít sâu hơi, hai chân nhảy dựng lên khỏi mặt đất: "A a a a! Tôi muốn chết!"

      , thực ra là nhẵn bóng.

      Nếu so với bây giờ để nhìn hết thế này, bằng nằm trong lòng như vừa rồi còn hơn.

      Như vậy, tối thiểu cũng nhìn cả 360 độ như thế.

      Hoắc Phi Đoạt cười phi, Ngũ Y Y phát điên muốn tìm chỗ núp.

      Dưới cái bàn? Trong tủ quần áo? Hay là nhấch chăn lên quấn thành xác ướp?

      Luống cuống chân tay lúc, đến khi Hoắc Phi Đoạt cảm thấy hoa cả mắt, nha đầu kia Hoắc phi đoạt đều hoa cả mắt khi đó, nha đầu kia mới trốn sau sofa, chỉ lộ ra cái đầu của , tức giận hét chói tai: "Hoắc Phi Đoạt! Quần áo của tôi đâu? Mau trả lại quần áo cho tôi!"

      đêm mê loạn

      Chương 249: Tôi cứu em mạng

      6.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, thở dài: “Tiểu Tổ Tông, hầu hạ em đúng là vất vả.”

      “Quần áo! Quần áo! Đừng nhảm nữa! Mau trả lại quần áo cho tôi!”

      Ngũ Y Y ở đằng sau sofa cắn ngón tay.

      Quá rối loạn, là quá rối loạn!

      Tại sao vừa mở mắt tình cảnh rối loạn thể chịu nổi thế?

      Chỉ mong đây là nằm mơ!

      Để lập tức tỉnh lại.

      “Được, được, được, nghe lời em, đưa quần áo cho em.”

      Hoắc Phi Đoạt sủng nịnh lôi kéo, đứng lên.

      Nhất thời, ánh mắt của Ngũ Y Y biến thành viên đạn.

      Ba tôi ơi!

      Bình thường chú ý, bây giờ khoảng cách gần như vậy mới phát ngờ lại cao lớn thế!

      To lớn như thế!

      Dũng mãnh như thế!

      … Cái gì kia, dọa người!

      Ngũ Y Y ngây ngốc nhìn vài giây rồi mới kịp phản ứng, bàn tay bé bịt mặt hai mắt, kêu lên: “Quần áo! Tại sao lại mặc quần áo! đúng là đồ Đại Lưu Manh!”

      Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, dở khóc dở cười: “Xin em đó, giữa hai chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao?”

      Những chuyện nên làm cũng đều làm rồi. Mà còn tối hôm qua lại còn chỉ lần…

      Ngũ Y Y choáng váng: “ mau mặc quần áo !”

      “Được được được, tôi mặc quần áo.”

      Hoắc Phi Đoạt hết cách, đành phải tùy ý mặc chiếc quần ở nhà vao, đến tủ quần áo, tìm bộ cho Ngũ Y Y rồi ném cho .

      “Đừng qua đây, được nhìn! xoay người ! được nhìn!”

      Ngũ Y Y cầm lấy quần áo, khẩn trương tìm kiếm trước sau.

      Hoắc Phi Đoạt nghe lời xoay người lại, lấy tay vuốt tóc, thở dài: “Có muốn tôi giúp e mặc ?”

      cần!!” Ngũ Y Y tức giận đến lỗ mũi hếch lên.

      “Tôi cảm thấy…” Hoắc Phi Đoạt trầm ngâm.

      “Cảm thấy cái gì mà cảm thấy! Cấm xoay người lại.”

      cũng được hả?”

      cái gì mà ! Ngậm miệng lại! Phiền chết được!”

      Ngũ Y Y cảm thấy mình giống người phụ nữ bình thường, nào gặp phải chuyện này phải đều khóc lóc rất dữ dội cũng than thở mình thiếu kinh nghiệm hay sao?

      Vậy mà khóc.

      Hoắc Phi Đoạt xoa cái mũi, bởi vì tối hôm qua hoan ái, lửa nóng phát tiết rất lâu, bây giờ lại càng môi hồng răng trắng, đẹp gì sánh nổi.

      “Tôi cảm thấy tốt nhất là em nên tắm rửa trước, tối hôm qua…”

      Ngũ Y Y giật mình.

      Vài giây sau, liền đấm ngực giậm chân kêu lớn: “Hoắc Phi Đoạt! mà dám nhắc lại chuyện tối qua tôi liều mạng với ! ra ngoài ! Mau lăn ra!”

      Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, nhe răng cười: “Nhưng đây là phòng của tôi mà…”

      Ngũ Y Y đấm sofa, hữu khí vô lực: “Nếu ra ngoài, tôi tức chết mất! ra ngoài!”

      ầm ĩ.”

      Hoắc Phi Đoạt gãi gãi lỗ tai, ưu tai du tai (an nhàn thảnh thơi) ra ngoài.

      Thấy cửa phòng đóng lại, Ngũ Y Y lập tức từ từ chui ra khỏi ghế sofa, đương nhiên chưa mặc quần áo, muốn đến phòng tắm cửa phòng lại bật mở, Hoắc Phi Đoạt ngó vào.

      “A a a! là đồ trứng tròn hư hỏng! phải ra ngoài rồi sao? Bây giờ lại vào làm gì hả?”

      Ngũ Y Y sợ tới mức vội vội vàng vàng lấy quần áo che người, đôi má đỏ bừng.

      Hoắc Phi Đoạt nhìn khẽ cười: “Muốn cho em biết bồn tắm lớn có chỗ massage bong bóng gì đó cũng ở bên cạnh.”

      Sắc mặt Ngũ Y Y đỏ tím, nghiến răng nghiến lợi: “Biết rồi! mau cút !”

      Hoắc Phi Đoạt nhíu mày cười nhạt: “Còn nữa… Dáng người của em vẫn tồi. Mặc dù có chút béo, nhưng béo rất thích hợp.”
      Last edited: 5/9/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 350: Tôi cứu em mạng 7.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.


      Ngũ Y Y tức điên, cũng quản Đông Tây Nam Bắc, lập tức ném quần áo của mình về phía Hoắc Phi Đoạt.

      Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng đóng cửa lại ra ngoài.

      Ngũ Y Y ủ rũ vào phòng tắm.

      Muốn khóa cửa, suy nghĩ chút lại cảm thấy khóa hay cũng chẳng có tác dụng.

      Ngũ Y Y ngâm mình vào làn nước ấm, nó khiến thần kinh căng thẳng của hoàn toàn thả lỏng.

      "A...... Đau quá, đau quá...."

      Lúc này mới phát hai chân đều rất đau, nhất là..... Phần bắp đùi...... Đau đớn chịu nổi!

      Thắt lưng cũng đau.

      Cẩn thận cảm giác chút, toàn thân tựa như có chỗ nào là chua xót đau đớn.

      Giống như, tối hôm qua bị người ta gỡ ra, sau đó lại lắp ráp lại.

      Bàn tay của lặng lẽ chạm xuống dưới....

      "Hí hí!"

      lập tức nhíu mày hít ngụm khí lạnh.

      Chết tiệt, phía dưới nhất định là sưng tấy, hơi động vào chút là đau đến thể chịu được.

      "Tối hôm qua..... Chẳng lẽ mình...... gì gì đó.... Cùng Hoắc lão đại rồi? Trời ơi, tại sao lại như vậy? Tại sao mình lại có thể làm ra cái loại chuyện này chứ? Điên rồi, đúng là muốn điên rồi!"

      Ngũ Y Y vuốt trán, khuôn mặt nhắn đau khổ.

      Ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      chỉ nhớ được là khi đến gần trạm xe buýt đột nhiên choáng váng, sau đó nhớ gì nữa.

      Ngũ Y Y nghiêm mặt, cố gắng nhớ lại, trong đầu lộn xộn, lờ mờ còn có chỗ giống như khách sạn, đều là mơ hồ, giống mà là giả.

      Tại sao lại đột nhiên ngất xỉu?

      Nếu ngất xỉu, phải nên ở trong bệnh viện ư? Tại sao lại chạy lên giường của Hoắc Phi Đoạt, lại còn bị ăn sạch luôn?

      Ngũ Y Y muốn dìm chết mình.

      Tắm rửa rất lâu mới thay quần áo, chậm rãi ra ngoài.

      Đúng là muốn đối mặt với thực.

      thực là rất tàn khốc.

      Ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đổi mới hoàn toàn.

      ràng tắm rửa ở phòng khác, tóc hơi ướt, xuyên qua bộ quần áo ở nhà màu be, trong như đeo giống ngọc quan (mũ ngọc) vậy.

      Xinh đẹp quyến rũ như nghiệt!

      Đúng! Tên gia hỏa kia chính là tên nghiệt!

      Ngũ Y Y phồng má, qua, ngồi phịch xuống ghế sofa, hung tợn trừng Hoắc Phi Đoạt, tức giận : " ! Ngày hôm tại sao lại như thế? Tại sao tôi lại chạy đến chỗ của !"

      Còn bị ăn..... Những lời này, có mặt mũi ra.

      Hoắc Phi Đoạt đưa cho Ngũ Y Y ly sữa, nhàn nhạt : "Uống chút sữa trước , có cho thêm táo đỏ đấy."

      Ngũ Y Y theo bản năng muốn nhận lấy, lại nghĩ đến đây là người đàn ông ngủ với đưa liền giận dỗi rụt tay lại, xoay mặt qua chỗ khác.

      Hừ, thèm!

      Tưởng rằng dùng chút ơn huệ là có thể bỏ qua chuyện tối qua ư? Đừng mơ!

      Hoắc Phi Đoạt ngồi đối diện , vẻ mặt nghiêm túc: "Được rồi, tôi với em những gì tôi biết. Hôm qua A Trung đến trường đón em nhưng phải đợi rất lâu, vì thế cậu ta gọi điện thoại cho em, gọi rất nhiều cuộc em mới nhận, thanh của em cực kỳ suy yếu, em em rất khó chịu, được vài câu tắt máy. Tôi cảm thấy em gặp nguy hiểm liền tra vị trí cụ thể của em. Lúc tôi đến khách sạn kia, em gần như ngất , mặt cực kỳ đỏ, hô hấp dồn dập, khó chịu muốn chết. Đưa em tới đây, cho bác sĩ kiểm tra mới biết em bị người ta tiêm thuốc kích dục."

      "Thuốc kích dục?"
      Ngũ Y Y hít ngụm khí lạnh.

      "Ừm, tục ngữ gọi là xuân dược."

      "A! Có lầm lẫn ?"

      Chương 351: Tôi cứu em mạng 8.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.


      "Nếu em tin có thể gọi bác sĩ Trần hôm qua đến khám cho em đối chất. Ông ta có tiêm cho em thuốc giảm dược thanh nhưng bởi vì thuốc kích dục trong người em là loại thuốc mới được nghiên cứu phát triểni gần đây nhất nên ông ta cũng thúc thủ vô sách (Bó tay, có cách nào giải quyết). Sau đó, trước kích dục trong người em phát tác, em rất khó chịu, em quấn lấy tôi muốn tôi và em....."

      "Được rồi, đừng nữa!" Mặt Ngũ Y Y lại đỏ lên.

      "Tôi nhất định phải . Tối hôm qua, nếu phải tình huống như vậy, tôi chắc chắn đụng đến em. Tôi dùng tính mạng của mình cam đoan với em, tôi căn bản muốn phát sinh quan hệ với em khi em tình nguyện. Tối hôm qua chỉ là bất đắc dĩ thôi."

      Ngũ Y Y cắn môi, cúi thấp đầu, lộn xộn cắn đầu ngón tay.

      Xấu hổ...... Nhưng vẫn bực bội và tức giận.

      " như vậy......" Ngũ Y Y nhẩu miệng lên, ngập ngừng : " với tôi.... Hai chúng ta..... xảy ra chuyện đó rồi hả?"

      Hoắc Phi Đoạt đột nhiên tiến tới, trêu chọc : "Chuyện đó mà em , có phải là chỉ làm việc tình ?"

      Quả nhiên mặt Ngũ Y Y lại đỏ lên, cúi đầu thấp hơn nữa.

      "Ừm."

      Bên môi Hoắc Phi Đoạt thoáng qua nụ cười: "Đương nhiên rồi. Dược tính của loại thuốc kích dục này rất lớn, làm lần lần hai cũng thể giải trừ được. Tối hôm qua tôi phải hầu hạ em tới bốn giờ sáng em mới yên tĩnh, theo tôi đòi làm tiếp nữa."

      Ngũ Y Y rất muốn chui xuống hầm rồi.

      Xấu hổ chết được!
      lại, thực ra là quấn lấy người Hoắc Phi Đoạt, muốn người ta 'ái ái' với mình!

      Nghe thấy chưa, tối hôm qua là muốn, muốn, muốn ngừng thấy được , mọi người đều , nàng tối hôm qua là vẫn muốn, vẫn muốn, muốn ngừng, cùng người ta tới tận bốn giờ!

      Mẹ ơi, đúng là có thể chết rồi, quá mất mặt!

      Bởi vì quá xấu hổ và giận dữ, Ngũ Y Y lấy cốc sữa còn chưa uống vừa nãy tới, uống ừng ực, mượn cái này giảm bớt xấu hổ.

      Hoắc Phi Đoạt cũng trêu chọc Ngũ Y Y nữa, tiếp: " đúng ra tối hôm qua tôi vì cứu em mới làm tình cùng em."

      Ngũ Y Y uống sữa suýt sặc.

      Tên gấu này, sao cứ mở miệng ra là "làm tình" thế? Từ này rất nhạy cảm đó!

      Hoắc Phi Đoạt nhìn khuôn mặt khó xử của Ngũ Y Y, cực kỳ đáng .

      Ngón tay thon dài của Hoắc Phi Đoạt gõ lên mặt bàn, chậm rãi : "Cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Tối hôm qua tôi cứu cái mạng của em, em phải biết báo đáp."

      Ngũ Y Y cả kinh giương mắt nhìn người đàn ông đẹp trai đối diện.

      Mày kiếm dày rậm, có chút giả dối.

      "Tối hôm qua tôi hầu hạ em tổng cộng sáu giờ, mà còn là sáu giờ loại cường độ cao chất lượng cao. Em nợ tôi, cũng hai. Tôi cũng bắt chẹt em, dù sao chúng ta cũng coi như là người quen, để em chiếm tiện nghi. Vậy ...... Bồi thường bằng thân xác ."

      Phốc ——

      Ngũ Y Y phun hết sữa ra ngoài.

      mở tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Hoắc Phi Đoạt: "Thân xác... Bồi thường bằng thân xác?"

      Hoắc Phi Đoạt bắt chéo chân, vuốt vuốt cằm: "Cũng . Cho nên là em chiếm tiện nghi. Làm người phụ nữ của tôi, bồi thường bằng thân xác, thế nào cũng là em thơm lây."

      Đôi môi bắt đầu run rẩy.

      Dựa vào cái gì thế?

      Dựa vào cái gì mà thân thể của thiếu nữ như bị tên xấu xa này giày vò, đến bây giờ xương cốt vẫn còn đau, phía dưới còn tê dại mà giờ lại thành mắc nợ ?

      Đây là ngụy biện xằng bậy ở đâu vậy?

      " thể! Tôi đồng ý!"

      Ngũ Y Y tức giận, thở hổn hển đứng bật dậy.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 352: Tôi cứu em mạng 9

      editor: Chu tước

      Hoắc Phi Đoạt vẫn duy trì bộ dạng thờ ơ như cũ, “Nha đầu, em có lương tâm nha”

      Ngũ Y Y lập tức nâng khuôn mặt nhắn

      “Nha đầu, lương tâm , lương tâm a. Nếu hôm qua có tôi hạ thân mình giúp đỡ em, bây giờ em uống trà với thượng đế rồi, hơn nữa còn là bồ dạng vô cùng thê thảm nha. Nếu tôi tiếc thương thân thể mình sợ bị thân hư, bao nhiêu tinh hoa đều dâng cho em hết, hơn nữa còn liên tục sáu giờ nha, như vậy em bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này sao? Làm người, trước tiên phải tới lương tâm!Chẳng lẽ suốt đêm hôm qua đều chỉ có mình tôi hưởng thụ thôi sao? Em sai lầm rồi! Hoàn toàn khác biệt a, tối hôm qua người hưởng thụ nhiều nhất là em đó! Có muốn tôi cho em biết hôm qua em lên đỉnh bao nhiêu lần ?Còn mấy lời của em khi điên cuồng nữa, muốn nghe ?”

      Ngũ Y Y càng nghe, môi càng run rẩy lợi hại

      Khí thế vừa rồi còn dâng cao bị những lời của Hoắc Phi Đoạt đánh tan còn mảnh, chán chường ngồi xuống sô pha, hai tay bưng kín mặt

      Hoắc Phi Đoạt thèm để ý ngữ điệu thản nhiên , “Đừng tôi cùng em sáu giờ hoan ái, sáu mươi giờ cũng chẳng là gì! Để cho em ăn tôi, ràng người lợi là em nha, nếu em muốn, trả lại vốn cho tôi, sáu trăm giờ, thế nào?”

      Sáu trăm giờ?|

      Sáu trăm giờ, vận, vận động giường?

      Mẹ ơi, còn muốn tới tháng năm nào a?|

      bằng đổi thành tiền mặt , thiếu bao nhiêu cũng có thể trả, dù sao cụng nợ quá nhiều rồi, có thiếu nhiều hơn chút, hẳn là sao ?|

      Nghĩ tới đây, Ngũ Y Y đề nghị, “ Vậy cái giá ? cả đêm cống hiến, tương đương bao nhiêu tiền. Tôi trả lại cho

      Hoắc Phi Đoạt nghe vậy liền vặn chân mày, hừ lạnh, “ Tôi làm tình với em, em cho tôi là ai, có thể tính băng tiền sao?”

      Ngũ Y Y vừa nghe giọng tức giận của Hoắc Phi Đoạt, sợ hãi rụt cổ lại, Mặt nhăn như mướp đắng, “Làm đàn bà của , cũng phải có thời hạn chứ?”

      Cũng thể cả đời dâng mình cho a?

      còn có thể lập gia đình ? Còn có tự do ? Còn cuộc sống muôn màu bên ngoài nữa?

      Hoắc Phi Đoạt có chút thất vọng

      ra , đối với chuyện xảy ra quan hệ ngoài ý muốn của bọn họ, lại phiền não như vậy?

      chút xíu mừng rỡ cũng

      Mặc dù phiền não, cũng nên có chút vui vẻ chứ

      lại ghét thân cận với như vậy

      Hoắc Phi Đoạt đứng lên, cả người tản ra hơi thở sát phạt, “ Tốt lắm. Em muốn tính ràng, cũng được, trả lại sáu trăm giờ, tôi với em còn quan hệ nữa”

      xong, Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng ra ngoài

      A? phải trả sáu trăm giờ sao?

      phải vậy chứ, có khi già như bà lão , cũng thể trả hết

      “Này! Có thể giảm bớt thời gian ?!”

      Ngũ Y Y nhìn bóng lưng Hoắc Phi Đoạt cam lòng kêu lên

      Sống lưng Hoắc Phi Đoạt cứng đờ, hai tay nắm chặt lại, vài phút sau mới sâu kín , “ Hoặc là ngày nào đó tôi vứt bỏ em”

      Ngũ Y Y mở to mắt, sửng sốt hồi

      Vứt bỏ mình?

      “Ý là. Ngày nào đó chơi chán mình rồi, mình mới có thể tự do?”

      Ngũ Y Y tự nhiên ngộ ra điều, “Ah! như vậy, tại có hứng thú với mình sao?”

      thể nào!

      Đường đường là lão đại của công ty Hắc đế, đàn bà nào chưa từng gặp qua, sao có thể đề ý tới người chu toàn như mình, Hoắc lão đại mới thiếu hụt đàn bà a
      Chương 353: Tôi cứu em mạng 10

      Editor:Chu tước

      Người ta sao có thể có hứng thú với mình chứ?

      Hơn nữa, bên cạnh còn có vị hôn thê vô cùng xinh đẹp , lại còn dịu dàng thùy mị còn hào phóng nữa.

      Nghĩ như thế nào cũng thể hiểu được, tại sao Hoắc Phi Đoạt lại muốn kẻ tài sắc như chứ

      Suy nghĩ đến nỗi đầu muốn nổ tung, Ngũ Y Y lúc này mới xác định: Hoắc Phi Đoạt làm như vậy, tối qua vì phục vụ nên mới kiệt sức với lại người ta cũng tình nguyện , cho nên mới như vậy để phục thù đây mà

      cứu người, còn phải dâng hiến thân mình để cứu, đặt vào địa vị người khác cũng phản ứng như vậy

      Ngũ Y Y nâng má, thở dài, “ ra đây chính là trừng phạt trong truyền thuyết a”

      Ngũ Y Y muốn xuống lầu tìm chút đồ ăn, bụng đói chịu được nữa rồi,thôi rồi, đột nhiên nghĩ tới vấn đề

      Trời ạ! Hoắc Phi Đoạt kinh khủng như vậy…Còn muốn phục vụ sáu tram giờ…Mạng của liệu có giữ nổi đây?

      Ô ô, đừng sáu tram giò, đoán chừng chỉ cần mấy chục tiếng thôi, cũng còn mạng để bồi rồi

      Hoắc Phi Đoạt ngồi trong phòng ăn nhìn máy tính bảng, ngẩng đầu nhìn, thấy Ngũ Y Y bộ run rẩy, méo miêng xuống

      Hoắc Phi Đoạt cúi đầu tiếp tục xem tin tức, nhàn nhạt hói, “ muốn ăn đem vứt ?”

      “Tôi ăn”

      Ngũ Y Y sảng khoái đồng ý, ngồi xuống đối diện Hoắc Phi Đoạt, người giúp việc liền bưng đồ ăn nóng hổi để trước mặt

      Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, ánh sang rọi vào chiếu sang toàn bộ sảnh ăn, tĩnh lặng như vậy, lại vô cùng hài hòa

      Ngũ Y Y gắp khối thịt cừu, muốn ăn, như nhớ tới điều gì, giọng hỏi, “Cái kia….Còn có phương pháp nào khác để báo ân ?”

      Rầm!

      Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng đặt máy tính bảng xuống bàn, mang theo ỗ tức giận nên lời

      Ngũ Y Y sợ hãi rụt cổ, mắt nháy nháy mấy cái, vội vàng cí đầu ăn đồ ăn của mình

      Má ơi, đau long thay cái máy tính bảng a!

      Cái đó rất đắt đó, Hoắc Phi Đoạt liền , cái liền phá hư nó. biết cái máy tính đó có bị hư

      Hoắc Phi Đoat cau mày, nhìn Ngũ Y Y, “Chẵng lẽ…Tôi làm em chán ghét như vậy sao?”

      “Hả?”

      Ngũ Y Y miệng nhét đây thức ăn, kinh ngạc giương mắt nhìn

      Hình như…. lầm thấy trong mắt Hoắc Phi Đoạt nổi lên tầng bị thương

      phải đâu?

      cũng có thể thương tổn Hoắc Lão đại

      Đùa gì thế

      Hoắc Phi Đoạt trở nên thất thần, “Nếu tối qua là Tiêu Lạc cứu em, Em rất vui vẻ ?”

      “À?”

      Ngũ Y Y nghe được cái tên Tiêu Lạc, nhất thời cả kinh, thiếu chút nữa bị nghẹn chết

      Hoắc Phi Đoạt thở dài, đứng lên, lạnh buốt rời khỏi phòng ăn

      Ngũ Y Y ngơ ngác nhìn bóng dáng Hoắc Phi Đoạt biến mất, liều mạng vỗ ngực, đem thức ăn nuốt xuống, lâu bầu , “ phải đâu. phải đổi thành Tiêu Lạc tôi vui vẻ đâu….Tôi chỉ muốn bị mệt tới chết thôi, cái người này, sao chịu nghe hết vậy”

      Ngũ Y Y muốn tiếp tục ăn, lúc này mới phát , thức ăn bàn vô cùng phong phú, chỉ hai người ăn cơm thôi, có cần phải là nhiều như vậy ?

      “Tại sao lại làm nhiều như vậy, ăn có hết đâu, là lãng phí”

      Ngũ Y Y nhìn người giúp việc mang thức ăn lên cười

      “Oh, đây là đồ ăn Hoắc tiên sinh đặc biệt chuẩn bị, là muốn bổ khí, ha ha”

      Người giúp việc cười xong, đem Ngũ Y Y thân da gà đều nổi lên hết

      Bổ khí? khí?

      A a a a! Muốn điên mất thôi!

      Chẳng lẽ người hầu biết chuyện làm tối qua với Hoắc Phi Đoạt

      Mặt mũi của ! mất mặt a!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 354: Tìm Chỗ Ấm Áp 1


      Editor: Nguyên Nguyên


      Ngũ Y Y bĩu môi, buồn bực lúc, vẫn chống được cơn đói giày vò, sau đó cầm dao nĩa lên ăn thức ăn ngấu nghiến.

      Quai hàm phồng to lên, trợn to hai mắt liếc qua liếc lại.

      trúng độc, Hoắc lão đại hy sinh vì nghĩa, dùng thân thể và hành động thực tế cứu lại mạng sống cho .

      như thế, Hoắc lão đại vẫn là tên rất có nghĩa khí, còn có thể có tâm, ít nhất, hết lòng giúp đỡ .

      Mặc kệ thế nào, chẳng qua chỉ là nữ giúp việc của Hoắc lão đại thôi, còn chạm phải con nha đầu xấu xa chạy Bugatti, để cho người ta có thể trả giá nhiều…. Đến giúp đỡ mình, tốt quá rồi.

      Ngũ Y Y nhớ lại, gật gật đầu.

      Đột nhiên trong đầu lên hình ảnh gương mặt đẹp trai của Hoắc Phi Đoạt khi ngủ.

      đẹp…!

      thể tin được, lúc Hoắc lão đại ngủ, gương mặt lại đáng trẻ con như vậy, cũng có thể đẹp như vậy!

      Nghĩ đến khi người ta thức dậy, trợn to hai mắt nhìn , toàn thân bắp thịt cường tráng, nhất là bộ phận quan trọng kia, lại cường đại, to lớn như thế…

      Nghĩ nghĩ chút lại cảm thấy như chảy máu mũi a!

      Trời ơi, đêm qua lăn qua lăn lại giường nhớ đến gương mặt đẹp trai của Hoắc lão đại kia đến 6 tiếng đồng hồ sao?

      ta đêm qua rất hưởng thụ, vô số lần đều lên cao trào… đáng tiếc, vì sao lại nhớ chút nào hết vậy?

      tại nghĩ muốn thưởng thức cảm giác cao trào đêm qua đều uổng công. Cảm thấy bản thân mình ngu ngốc!

      Nếu để cho người đàn ông xa lạ ngủ để giải thuốc cho , hối hận cả đời.

      Nhưng vì sao người đàn ông ngủ với mình lại là Hoắc Phi Đoạt… cảm thấy được lợi rồi a?

      “Mình hèn hạ, dâm ô người đẹp Hoắc Phi Đoạt, ràng mình được thơm lây rồi,”

      Ngũ Y Y ngậm chiếc đũa, híp mắt cười gian.

      Sau đó lại phản ứng kịp, đưa bàn tay bé lên vỗ vỗ vào đầu mình.

      Ngũ Y Y, mày tỉnh táo lại , mày còn mặt mũi vui vẻ sao?

      ràng là… mày xui xẻo bị người ta làm việc đó trong lúc ngủ, mày còn mặt mũi cười à?

      Nếu bạn là người phụ nữ có đạo đức, tại việc bạn phải làm là: Khóc lóc, đòi chết.

      A Trung từ bên ngoài vào, nhìn thấy mình Ngũ Y Y ngồi trước bàn ăn, gương mặt nhắn lại thay đổi vẻ mặt liên tục như vậy.

      Bóng dánh của nhắn, lại ngồi trong phòng ăn rộng lớn nhìn giống như đứa trẻ.

      “Khụ khụ! Ngũ tiểu thư! khỏe rồi hả?”

      A Trung ngoài cười nhưng trong cười hỏi.

      Ngũ Y Y giật mình, nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy A Trung, nhếch miệng cười: “Chú A Trung… Khoan , chú mới hỏi tôi cái gì?”

      khỏe rồi hả?

      Có ý gì?

      Chẳng lẽ… ta biết đêm qua mình cái kia cái kia rồi sao?

      A Trung ý thức được mình vừa mới lỡ miệng, nhanh chóng cười gượng, vội vàng : “ tiếp tục ăn , tôi quấy rầy nữa, tôi tìm Lão đại.”

      Lúc Ngũ Y Y phồng má trợn mắt, A Trung nhanh chóng chạy trốn.

      Ngũ Y Y bĩu môi: “Hu hu! Quả nhiên là ta cũng biết! Chẳng lẽ mọi người đời này biết hết rồi sao? Tối hôm qua mình cùng Hoắc lão đại cái kia cái kia đó! thể sống mà ! Mọi người đều biết Hoắc lão đại bỏ tinh trùng ra để cứu mình, nếu mình báo đáp ta, chắc chắn bị người thế giới này phỉ nhổ sao ?

      Lúc A Trung vào thư phòng, Hoắc Phi Đoạt ngồi đối diện với cửa sổ, đưa lưng về phía A Trung, biết suy nghĩ cái gì.

      A Trung vừa muốn chuyện, lại nghe Hoắc Phi Đoạt thở dài hơi.
      Last edited by a moderator: 8/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 355: Tìm chỗ ấm áp 2

      Editor: Nguyên Nguyên

      Lão đại rầu rĩ chuyện gì?

      Sao lại ở trong này than thở rồi?

      "Lão đại...."

      "Hửm?"

      Hoắc Phi Đoạt xoay người, hừ lạnh tiếng, vẫn thất thần nhìn ra cửa sổ.

      "Tình hình đêm qua đối phương chuẩn bị tấn công điều tra xong."

      "A...."

      Lúc này Hoắc Phi Đoạt mới xoay ghế lại nhìn A Trung.

      A Trung quét mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt 1 cái, bị vẻ đẹp bức người của Hoắc Phi Đoạt làm mi mắt run lên.

      Quả nhiên dương hoà hợp làm tinh thần người ta tốt, nhìn lão đại xem, đêm qua ta ăn sạch , hôm nay lại đẹp bao nhiêu.

      " dùng qua vũ khí, đều có nguồn gốc sản xuất từ Châu Âu"

      "Hừ, tôi đoán quả sai." Hoắc Phi Đoạt cười lạnh: "Xem ra, mai phục bên cạnh chúng ta đều là cá mập."

      "Chúng ta làm sao bây giờ?"

      "Trước tiên làm gì cả, tôi muốn yên lặng suy nghĩ xem, tôi muốn hiểu mục đích của , rốt cuộc hân muốn làm cái gì."

      "Dạ."

      A Trung ra ngoài.

      Ngũ Y Y nằm sô pha đầu hướng xuống, chân đưa lên trời, vừa nhìn thấy A Trung liền hoảng sợ.

      "Ngũ tiểu thư, đây làm cái gì vậy?"

      Giống như ma quỷ doạ người.

      "Ha, tôi lộn ngược, để cho máu từ nơi này chảy lên não, để suy nghĩ của tôi roz ràng hơn chút."

      Ngũ Y Y tượng hình tượng dáng trả lời.

      A Trung giật giật khoé môi.

      A Trung chạy đến phòng bếp, nhìn quản gia kiểm tra vệ sinh, ta bốc miếng thịt liền ăn rồi hỏi: "Quản gia, lão đại ăn chưa?"

      "A... có!" Quản gia lo lắng thở dài: "Lúc nãy Hoắc tiên sinh mực chờ Ngũ tiểu thư, vẫn chưa có ăn gì, đợi Ngũ Y Y cùng xuống ăn cơm, biết hai người cái gì. Ngũ Y Y làm cho Hoắc tiên sinh tức giận bỏ . Hoắc tiên sinh miếng cũng chưa ăn! Lòng tôi đau chết a...."

      "Hả?" A Trung ngạc nhiên. "Lão đại bị Ngũ Y Y làm cho tức giận bỏ ? Tôi này, tôi vừa mới vào thư phòng. Lão đại còn thở dài, Ngũ Y Y này đúng là dễ chọc."

      "Tôi rất tỉnh táo...."

      Ngũ Y Y dựa vào cánh cửa, tức giận thầm.

      A Trung và quản gia hoảng sợ quay lại nhìn, biết Ngũ Y Y vào đây từ lúc nào, dựa vào bên kia.

      Quản gia vụng trộm liếc A Trung cái. Ý tứ là hỏng việc rồi, hai người ở sau lưng xấu người khác, bị người ta bắt gặp rồi.

      A Trung dứt khoát phục, tức giận : "Tôi này Ngũ Y Y, rốt cuộc làm cái gì? tốt rồi, sao lại làm cho Lão đại chúng tôi tức giận. Lão đại chúng tôi đối xử với như vậy, cũng có trái tim, có thể cảm giác được ?"

      Ngũ Y Y khẩn trương gật đầu: "Tôi cảm giác được, cảm giác được, Hoắc lão đại đối với tôi rất tốt, tôi đều biết."

      Ân nhân cứu mạng thôi....

      " biết, tại sao làm lão đại tức giận?"

      "Tôi đâu có chọc ta tức giận!"

      cảm thấy làm cho ta tức giận.

      "Mấy ánh mắt đều nhìn thấy, Lão đại chúng tôi bị chọc tức giận bỏ . Tức giận đến thu phòng. Lão đại chúng tôi đến giờ vẫn chưa ăn gì! Ngược lại giống như con heo vậy!"

      A Trung tức giận đến lỗ mũi lúc đóng lúc mở.

      Ngũ Y Y phồng mặt bánh bao lên.

      Cái gì, vì sao giống heo?

      phải!

      "Tôi nghĩ rằng ta ăn rồi, ai biết ta chưa ăn"

      Lão quản gia cũng lên tiếng chen vào: "Hoắc tiên sinh vẫn chưa dùng bữa, luôn chờ , kết quả vừa đến, liền chọc cho Hoắc tiên sinh tức giận bỏ , miếng cơm cũng chưa ăn. Bình thường mà ăn cơm, tổn hại đến sức khoẻ rất nhiều, vừa nghĩ đến đây, lòng tôi khó chịu...."
      Last edited: 13/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :