1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm "bệnh kiều" đột nhiên tới - Phong Lưu Thư Ngốc (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Camtusori

      Chương 7

      Phùng ma ma đưa ra danh sách những thứ lấy được, lại ngồi ở phòng nhị tiểu thư lát mới .

      Ngu Tương chờ bà xa lập tức cầm lấy danh sách xem xét, thấy đại nha đầu Thúy Hỉ hỏi cũng hỏi liền đoạt lấy danh sách trong tay nàng, vui rạo rực : “Tiểu thư, ta giúp người cất những thứ này khố phòng.”

      Ngu Tương nhướn mi: “Đưa danh sách đây, ta xem xem.”

      “Nhìn cái gì, tiểu thư lại biết chữ. Ta giúp người thu, sai được.” Thúy Hỉ vừa vừa xốc rèm cửa lên, nhấc chân muốn . Tỷ muội tốt của nàng ta là Thúy Bình đứng ở ngoài cửa sổ nhìn nàng ta nháy mắt, ánh mắt đầy tham lam sắp tràn đến đây.

      Tuy rằng mỗi tháng lão thái thái cũng quên mua cho Ngu Tương mua thêm này nọ, cũng đều là vải dệt trang sức tốt nhất , nhưng rốt cuộc bằng ra tay hào phóng của Hầu gia. Những rương đồ cổ kia, đồ ngọc, trân châu, bảo thạch, mở ra càng khiến người khác hoảng người quáng mắt, cũng có mấy tráp đựng vài con heo vàng , hình dạng rất khác biệt, sắp xếp chỉnh tề, dáng điệu thơ ngây nhưng lại có thể làm lòng tham của người khác trỗi dậy.

      Hai người thấy chân Ngu Tương bị phế , có năng lực tự gánh vác, hầu hạ bên người nàng tất nhiên vừa khổ lại vừa mệt, liền tính tìm cách để được điều đến hầu hạ bên cạnh tiểu Hầu gia. Bằng sắc đẹp của các nàng, có khi còn có thể gặp may mà trở thành di nương, bất hạnh chính là giờ vẫn chưa có bạc trong tay để chuẩn bị, tiểu Hầu gia sai người đưa lên cửa, quả nhiên là ý trời.

      Trong lòng hai người như bị mèo cào khó nhịn, hận thể lập tức bay đến khố phòng, lấy hết những thứ mình coi trọng mang .

      Trước kia Ngu Tương kẻ ngốc , nàng nghe nấy, luôn tin tưởng trăm điều . Ngu Tương bây giờ, nhìn ra nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, làm sao lại đoán ra chút tâm tư tiểu nhân này của các nàng chứ, đuôi lông mày nhắc cái, cười lạnh: “Đem ra lấy đến ta thu, sau nay học tự nhiên có thể đọc hiểu, những thứ kia cần phải nhập cất vào khố phòng, toàn bộ đều đặt trong phòng ta.”

      “Toàn bộ đều mang mang lên?” Nữa bước chân của Thúy Hỉ muốn bước ra cửa, nghe thấy chủ tử phân phó, nhất thời trợn tròn mắt.

      “Những thứ này đều là tâm ý của ca ca, đương nhiên ta phải đặt ở nơi dễ thấy nhất, tỏ vẻ rằng ta rất kính trọng ca ca. Như thế nào, đúng sao?” Ngu Tương hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thúy Hỉ, con ngươi tối như mực, sâu thấy đáy.

      thể nàng đúng, nhưng nếu tất cả đều mang lên, chính mình lấy cái gì? Thúy Bình đứng ngoài cửa sổ cũng nóng nảy, chạy vào chung quanh chỉ điểm: “Tiểu thư, người xem xét kĩ lại , này trong phòng thế nào còn có chỗ nào dư thừa chứ mang lên toàn bộ chẳng phải là rất rối loạn sao, vẫn là thu cất lại hết .”

      Ngu Tương chút để ý cười: “Cất toàn bộ những vật trang trí cũ này vào khố phòng, thay mới hết, làm sao lộn xộn được? Dong dài cái gì, nhanh lên, sai người nâng những thứ ấy tiến vào, trương bày chỉnh tề mọi thứ cho ta. Trong phòng ta bị xui nặng, vừa lúc dùng khí vàng ngọc xông chút.”

      Hai người cứng cổ đứng ở tại chỗ, cứ bất động, ước chừng lại muốn dùng chút mưu ma chước quỷ.

      Ngu Tương nhướn mi lên, : “Ta sai sử các ngươi được nữa phải ? ! Đào Hồng, Liễu Lục, đến tiền viện tìm ca ca, những nô tài của ta đủ dùng, mượn vài người chỗ huynh ấy!”

      Đào Hồng, Liễu Lục là hai tiểu nha đầu mới tới, nghe thấy chủ tử triệu hồi vội vàng ném mọi việc trong tay, chạy đến giữa sân lớn tiếng đáp "dạ".

      cho bọn họ vậy sao, Hầu gia vừa hỏi liền có thể phát mờ ám, chính bản thân gặp tai ương , còn phải liên lụy cả nhà. Lúc này Thúy Hỉ và Thúy Bình mới sợ hãi, vội vàng hô lớn: “Đừng , đừng , nhân thủ trong viện vẫn đủ. Chúng nô tỳ lập tức tìm người nâng vào, tiểu thư, người cứ chờ chút.”

      “Đào Hồng, Liễu Lục, trở về .” Ngu Tương ngoắc ngón tay với Thúy Hỉ: “Đem ra cho ta, như thế này, các ngươi cứ án theo trình tự danh sách mà bày ra, đem từng kiện từng kiện, mặc dù ta xem hiểu, chiếu sổ lại có gì khó khăn hết.” Trách được ‘Ngu Tương’ ngốc, mười tuổi còn chưa học, chẳng những chữ to nhìn được, tất cả những thứ như cầm kỳ thư họa cũng đều luống cuống, cả ngày chỉ biết chơi đùa, làm sao bị người khác lừa gạt được!

      Thế nhưng những thứ này thể trách nàng. Vài năm trước hầu phủ bấp bênh, lão thái thái hao hết tâm tư giúp Ngu Phẩm Ngôn bảo vệ tước vị, liền sơ sót hai người cháu . Thẳng đến năm trước hoàng đế ban hạ thánh chỉ, khâm điểm Ngu Phẩm Ngôn vì Vĩnh Nhạc Hầu, người nhà mới có được những ngày an bình.

      Thúy Bình, Thúy Hỉ nghe thấy lời này của chủ tử, trong lòng càng giận lại càng hoảng sợ. Người này chân phế rồi, sao đầu óc lại linh hoạt thế, gắt gao chặn đứng hết mọi phương pháp các nàng có, muốn động tay chân chút cũng khó khăn. Nàng phòng bị như thế, có phải phát ta chút gì hay ?

      Sắc mặt hai người trắng bệch ra ngoài.

      Ước chừng khoảng hai khắc sau, trong phòng Ngu Tương rực rỡ hẳn lên, vốn chỉ có thể tính là lịch tao nhã, lúc này lại có thể xem là tráng lệ. Cạnh chiếc gương trống rỗng chứa đầy châu báu trang sức, ở chỗ sáng tất cả đều là những món đồ cổ và ngọc khí vô giá, cho dù người khác có muốn động tay động chân cũng biết nên động vào chỗ nào.

      “Tiểu thư, mấy tráp heo vàng này nên cất chứ?” Thúy Hỉ chưa từ bỏ ý định hỏi.

      cất, đặt hết ở gần bên gối . Dù sao chân ta cũng tàn, có việc gì làm, sớm muộn gì cũng lấy ra đếm chút còn có thể giúp tâm tình sung sướng.” Ngu Tương ôm mấy cái hộp vào trong lòng, thỏa mãn hí mắt.

      “Đặt ở cạnh gối sao được, bị người đánh cắp rồi biết kêu người sao !” Thúy Bình bày ra vẻ mặt sầu lo.

      “Bị người khác cắp rồi tự nhiên phải tìm các ngươi đòi lại, trả được liền đánh mấy chục bản rồi đuổi ra ngoài. Ngay cả những thứ này cũng trông được, ta dùng các ngươi nữa làm gì?” Ngu Tương lấy ra con heo vàng , bỏ vào trong miệng cắn cắn, lại nhàng thổi thổi, liếc nhìn hai người đứng đó, trong mắt hàm chứa trào phúng.

      Thúy Bình, Thúy Hỉ hoàn toàn hết chỗ , cứng ngắc cúi thân hành lễ rời khỏi phòng. Nay tính tình của Ngu Tương tính tình quai lệ (ngang bướng), làm việc biến hoá kỳ lạ, thể đoán được nàng suy nghĩ cái gì, làm cái gì, đứng ở bên cạnh nàng luôn luôn có loại cảm giác như giẫm băng tan.

      Ngu Tương cất heo vàng , đặt tráp bên gối, khẽ vuốt làm hai chân đau đớn, thở dài hơi. Bận việc ngày đêm, cuối cùng cũng có thể nắm giữ nội dung hai chương vở kịch trong tay, tại Ngu Tương vẫn chính nhi bát kinh (nghiêm túc, đứng đắn) là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ như cũ, cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, nơm nớp lo sợ mỗi ngày. Về phần kế tiếp của truyện, quả nhiên hai mắt nàng đen chút, cái gì cũng biết, chỉ có thể vừa vừa nhìn.

      Nhưng có ba điều có thể minh xác: , chặt chẽ ôm lấy đùi vàng của Ngu Phẩm Ngôn; hai, chuẩn bị thêm nhiều tiền bạc vì ngày sau rời khỏi Hầu phủ; ba: nên dính dáng hay ở chỗ với nữ chính.

      Chỉ cần kiên quyết làm đúng theo 3 điều này, có lẽ những ngày sau cũng quá khó khăn. Về phần những điêu nô này, chờ quan hệ của nàng và Ngu Phẩm Ngôn thân thiết hơn chút rồi thu thập cũng muộn.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      Nghỉ ngơi tháng, rốt cục miệng vết thương của Ngu Tương cũng khép lại, chỉ còn lại vết sẹo dữ tợn dài khoảng thước phía xương bánh chè thượng. Bởi vì nguyên nhân tổn thương đến thần kinh, rốt cuộc cũng bị tê liệt , có cách nào có thể đứng lên lần nữa.

      Trong lúc này, mẫu thân của 'Ngu Tương’ là Lâm thị lại chẳng quan tâm tới nàng, tổ mẫu cũng chưa từng đến thăm, chỉ sai người tặng nhiều dược liệu trân quý. Ngu Phẩm Ngôn lại hết lòng tuân thủ lời hứa, mỗi ngày đều đến làm bạn, còn tặng khối gỗ để tạo ra xe lăn. Vì Gia Cát Lượng sớm phát minh ra xe lăn, cho nên thứ này cũng được xem là hiếm lạ.

      Hai huynh muội, người trời sinh lạnh lùng, thích nhiều; người lại nhớ thương ruột của mình, vẫn thể thoát khỏi bóng ma ấy, trong chỗ lát thể thân thiết ngay được.

      Hai người chỉ biết lắp ba lát, phần lớn sau đó chỉ là trầm mặc. Vì tránh cho xấu hổ, Ngu Tương chỉ có thể nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhắm nhắm lát liền ngủ , cũng biết mỗi lần ấy Ngu Phẩm Ngôn đều canh giữ ở bên giường lúc lâu mới rời .
      Ngày này, Ngu Tương thức dậy vào sáng sớm, ra lệnh cho hai tiểu nha đầu đẩy nàng dạo trong tiểu viện, buổi trưa uống chén nước canh vịt, ăn luôn hai chén cơm, lại đến bên tháp muốn ngủ. Bỗng nhiên trời liên tục nổi lên tiếng sấm, tia chớp lóe lên, rất nhanh đó là trận mưa to ầm ầm, ràng Ngu Tương nằm ở phòng trong, hiểu như thế nào lại xuất con đường .

      Nàng đạp lên con đường lầy lội tiếng về phía trước, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa cùng thanh bánh xe lăn lộn, vội vàng tránh sang ven đường cầu cứu. Vừa quay đầu lại mới phát , người cưỡi con ngựa cao phía trước phải là Ngu Phẩm Ngôn sao. Nàng mừng rỡ, giơ lên hai tay hô lớn, Ngu Phẩm Ngôn lại coi như nhìn thấy cũng nghe thấy, nhanh như điện chớp lướt qua nàng.

      Đoàn xe cũng tiến về phía trước ầm vang long trời, thèm để ý chút nào tới lời cầu cứu của Ngu Tương.

      Hai chân Ngu Tương bị vùi lấp trong bùn lầy lội, thể động đậy, trông mong nhìn bọn họ họ càng càng xa. lúc đoàn xe sắp cua qua góc , thấy đống đất đá trôi từ núi xuống, tuôn tới, trong nháy mắt đập cho đoàn xe người ngựa thất linh bát lạc, rất nhiều rương lớn bị đống đất đá đập rơi ra, bị đập nát thành những mảnh .

      Ngu Tương tập trung nhìn vào, ngạc nhiên phát trong tất cả những chiếc rương này đều là những nén bạc mười hai lượng, bị trôi theo đất đá lao xuống khe núi, nhập vào dòng nước sông cuồn cuộn hai bên đường, rốt cuộc còn nhìn thấy . Mà đám người Ngu Phẩm Ngôn sống chết ra sao cũng biết.

      Ngu Tương hít hơi lớn, đột nhiên ngồi bật dậy, mới phát chính mình vẫn ở trong màn như cũ, tất cả những thứ vừa rồi đều là nằm mơ. Cũng đúng, phải nằm mơ làm sao nàng có thể bước chứ?

      Nàng vỗ vỗ ngực, muốn làm cho bản thân trấn tĩnh lại, nhưng cảm giác hoảng loạn ấy có làm thế nào cũng vơi được. Đời trước, mỗi khi hai gặp nguy hiểm, nàng cũng đều có cảm giác lo âu như vậy, cũng bởi vậy mà giúp cho hai tránh được rất nhiều ám sát. Đây cũng là nàng tài năng giúp nàng có thể có chỗ ngồi trước mặt láo thái gia.
      Nhưng nàng chưa bao giờ có cảm giác chân như thế, phảng phất như lời tiên đoán bình thường qua giấc mơ, giống như tất cả trong mơ lâu sau diễn ra đúng như vậy.
      Ngu Tương càng nghĩ càng hoảng hốt, la lớn: “Người đâu, mau tới đây!”

      Đào Hồng, Liễu Lục vốn canh giữ ở phòng cách vách, nghe thấy tiếng la vội vàng chạy tới.
      , tìm ca ca đến đây, mau chân ta bị đau đớn rất ghê gớm!” Ngu Tương liên tục phất tay.

      Hai người thấy sắc mặt nàng trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, xem ra bệnh cũng , người vội vàng chạy tới chiếu cố, người vội nâng làn váy lên chạy như điên về viện phía trước.

      Ngày hôm trước mưa to xối xả, ba thôn lân cận eo sông Hoàng Hà vỡ đê, nước lũ tràn ra, bao phủ Lạc Dương, Yển Sư, Củng Nghĩa và vài tòa thành trì, hơn mười vạn dân chúng táng thân trong nước lũ, cũng có mấy trăm vạn dân chúng nhà để về, tổn thất trầm trọng. Hoàng đế lập tức ban hạ thánh chỉ, mệnh Thái tử tự mình tới ba vùng ấy giúp nạn thiên tai. Làm thư đồng của Thái tử, Ngu Phẩm Ngôn đương nhiên cũng có tên trong danh sách nhóm tùy tùng.

      Vì tình huống khẩn cấp, đoàn người chút cũng dám chậm trễ, tiếp thánh chỉ xong liền chuẩn bị xuất phát. Lúc Tiểu Đào Hồng đến đó, nửa chân Ngu Phẩm Ngôn muốn bước ra cửa .

      Sở dĩ Ngu Tương bị liệt tất cả đều vì cứu , Ngu Phẩm Ngôn thể ném nàng mặc kệ, sai người đưa lời nhắn cho Thái tử, là tới trễ lát, sau đó vội vã đến tây sương phòng.

      thân cẩm bào xanh đen, áo và cổ tay áo khảm tường vân, hoa văn viền vàng, ăn mặc nhưng lại khá trong giác mơ của nàng bao nhiêu. Ngu Tương vừa thấy, trong lòng lập tức lạnh nửa, càng hạ quyết tâm muốn ngăn cản rời . Người này là đùi vàng duy nhất của nàng, nếu xảy ra biến cố gì, nàng cái phế nhân, lại là kẻ 'kẻ dã loại’, sau lưng còn dán cái mác ‘Tang Môn tinh’ , trong Hầu phủ này cũng đừng tới chuyện sống!

      Đừng tới lão thái thái cháu như mạng kia, cho dù là cái vị Lâm thị chẳng hề quan tâm kia cũng xé sống nàng ra. Ai bảo nàng là khắc tử của Ngu Phẩm Ngôn chứ!

      --- -----hết chương 7---- -------
      Last edited by a moderator: 19/4/15
      tart_trung, Suuuly, B.Cat10 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 8

      Thấy Ngu Tương đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, Ngu Phẩm Ngôn bước nhanh hai bước, lo lắng hỏi: “Làm sao lại đau lợi hại như vậy? tìm đại phu chưa?”

      Ngu Tương giữ chặt ống tay áo của , : “Ca, huynh muốn đâu vậy?”

      Toàn thân tiểu nương đều lộ ra cỗ cảm giác bất an mãnh liệt, có lẽ do mỗi ngày gần đây đều đến làm bạn với nàng, khi rời liền sợ hãi như vậy. Ngu Phẩm Ngôn ngồi xuống bên giường, ôn nhu trấn an: “Ca ca ra ngoài ban sai, rất nhanh trở lại. Tương Nhi đừng sợ, có chuyện gì liền tìm Phùng ma ma, bà ấy chiếu cố muội.”

      Ngu Tương chỉ lòng suy nghĩ làm sao để có thể khiến ở lại, Liễu Lục dẫn theo đại phu vào, đơn giản mời đại phu bắt mạch, còn có thể kéo dài chút thời gian.
      Ngu Phẩm Ngôn kiên nhẫn chờ, nghe đại phu có gì ngại mới an tâm, lại dặn nha đầu nhanh chóng nấu thuốc, sau đó từng muỗng từng muống đút cho Ngu Tương.
      Ngu Tương vừa uống, vừa vắt hết óc nghĩ biện pháp, bất tri bất giác uống xong chén thuốc.

      Ngu Phẩm Ngôn thấy sắc mặt nàng còn trắng bệch nữa, lại đút vào miệng nàng miếng mứt hoa quả, thuần thục lấy cái gối mềm đỡ nàng nằm xuống, cẩn thận vén gọn góc chăn, dặn dò vài câu linh tinh: ‘Đừng sợ, nghỉ ngơi cho tốt" liền muốn ra cửa.

      Đời trước, Ngu Tương có thể cảm giác được an nguy của hai, lại chưa bao giờ ra sai lầm. Đời này tuy rằng thay đổi ca ca, nhưng cảm giác ấy lại hề biến mất, ngược lại càng mãnh liệt. Cẩn thận ngẫm lại, chuyện này cũng xem như là chuyện tốt, Ngu Phẩm Ngôn sống bình an trôi chảy, nàng cũng có thể sống bình an trôi chảy, vả lại Vĩnh Nhạc Hầu phủ gây thù hằn rất nhiều, triều đình lại gió nổi mây phun, sau này kiếp nạn của Ngu Phẩm Ngôn khẳng định thể thiếu.

      Nàng biết nội dung câu chuyện, chừng tác giả dốc lòng vì gia tăng trình độ của nữ chủ, viết cho Vĩnh Nhạc Hầu thành suy bại , chỉ còn chờ sau khi nữ chính trở về mới đại hiển thần uy, mới đẩy Hầu phủ lên đỉnh cao nhất. Mọi người trong phủ, bao gồm lão thái thái, đều quỳ liếm chân nữ chính.

      Nghĩ đến kia cảnh tượng ấy, Ngu Tương liền thấy trận buồn nôn, càng đoán cũng biết chính nàng, kẻ ‘Tang Môn tinh’, sau khi Hầu phủ suy bại phải nhận biết bao nhiêu chỉ trích. Các loại tội danh khẳng định xếp ở nàng đầu nàng, ai bảo nàng là vật hi sinh nữ phụ chứ, nhất định là có dại lót chuồng cho nữ chính đấy!

      Nhưng Ngu Tương nàng kiêu ngạo cả đời, có khi nào lại chịu làm đồ lót chuồng cho người ta chứ? Tuy rằng nàng phải nữ chính, nhưng cũng muốn sống cuộc sống phong quang thoải mái. Cho nên, Ngu Phẩm Ngôn tuyệt đối thể gặp chuyện may!
      Ngu Tương cắn răng, tội nghiệp rên rỉ lại thở dài, làm ra bộ dáng đau nhức nhưng vẫn cố nén lại.

      Ngu Phẩm Ngôn lại vội vàng quay lại, cách chăn ôm nàng ôm vào trong lòng, sờ soạng dưới, lại sai người mời đại phu. Đại phu vẫn chưa xa, lần thứ hai bắt mạch thực có chút nóng nảy, liên tiếp mạch tượng có vấn đề.

      Nhưng Ngu Tương kêu đau càng lúc càng nhiều, hai tay gắt gao ôm lấy cổ Ngu Phẩm Ngôn, cầu xin từng tiếng: “Ca, muội đau, ca , huynh đừng ......”

      Ngu Phẩm Ngôn bị ôm tới thở nổi, lại thấy đôi mắt đen láy của nàng thỉnh thoảng liếc qua nhìn , có chút chột dạ, có chút giảo hoạt, lại có vẻ suy ngẫm rất nhiều, dở khóc dở cười hỏi: “Tương Nhi, phải là muội giả bệnh đấy chứ? Ca ca chỉ là ra ngoài ban sai, cũng phải trở lại, đừng sợ.” Cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng thích loại tình cảnh được người khác toàn tâm muốn xa rời, cảm giác được tin cậy hoàn toàn.

      “Ca, hôm nay huynh đừng , ngày mai hãy được , muội nằm mơ thấy ác mộng.” Ngu Tương cũng muốn giấu diếm năng lực của bản thân, kể lại từng chi tiết: “Muội mơ thấy huynh mặc thân trang phục này ngồi lưng ngựa, phía sau có rất nhiều xe ngựa theo, còn có binh lính. Các huynh qua con đường , bên trái là núi cao, bên phải là khe sâu, con sông ở dưới khe sâu chảy nước cuồn cuộn. Bỗng nhiên trời xuất trận mưa to , các huynh càng lúc càng nhanh, khi của qua góc núi, núi có rất nhiều tảng đá lao xuống, bao phủ cả đoàn xe, các thùng trong xe bị những tảng đá đập nát, toàn bộ những nén bạc bên trong rơi xuống con sông ấy, rốt cuộc tìm được !”

      sâu vào lời kể của nàng, vẻ mặt Ngu Phẩm Ngôn từ dở khóc dở cười biến thành kinh ngạc vô cùng. Lần này rời kinh, quả Thái tử dẫn theo tám trăm vạn lượng giúp nạn thiên tai, chuyện này trừ những người theo và hoàng đế, có bất luận kẻ nào biết. Giấc mơ này của Tương Nhi quả kỳ quái......

      Lúc Ngu Tương vừa ra ba chữ "thấy ác mộng", Thúy Bình liền lặng lẽ ra cửa phòng, chạy về phía chính viện.

      Thúy Hỉ đứng ở bên cửa sổ nhìn nàng ta rời , thầm nghĩ: Ngươi có thể dụ dỗ Hầu gia, cũng tin cũng có thể dụ dỗ được lão thái thái! Chỉ vì căn bệnh mơ thấy ác mộng bình thường lại dám ngăn cản Hầu gia ban sai, để cho lão thái thái biết, nhất định lột luôn lớp da của ngươi! Nghĩ tới đây, vội vàng dùng khăn tay che miệng lại, thầm cười trào phúng.

      Ngu Tương thấy biểu tình của Ngu Phẩm Ngôn buông lỏng, lập tức khuyên thêm trận nữa, lại ngờ lão thái thái chống quải trượng bước qua bậc cửa, lạnh lùng : “Tương Nhi, đừng hồ nháo! Mau, hầu hạ tiểu thư ngủ!” Vung tay lên, lập tức có hai ma ma thân thể cường tráng, kiên quyết kéo Ngu Tương từ trong lòng Ngu Phẩm Ngôn ra, ấn ngã xuống giường.

      “Ngôn Nhi, con mau , đừng chậm trễ ban sai với Thái tử.” Khi nhìn về phía cháu trai, vẻ mặt sắc bén của lão thái thái có chút hòa hoãn.

      “Bà nội, thân thể Tương Nhi còn chưa hồi phục, xin nhờ người chăm sóc tốt muội ấy. Mạng này của cháu trai là nhờ Tương Nhi cứu, có nàng,hôm nay cháu trai đâu thể đứng đây chuyện với người.” Ngu Phẩm Ngôn ý nhắc nhở lão thái thái đừng làm khó Ngu Tương.

      Tuy rằng trong lòng chứa nhiều nghi ngờ, nhưng Thái tử năm nay mười bảy, vào triều năm đến nay vẫn là mình đảm đương phía, nhưng những chuyện làm được lại có gì xuất sắc, trong cung ngoài cung có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm. Ngu Phẩm Ngôn thể có nửa điểm từ chối, vỗ đầu muội muội, vẫn bộ dáng làm việc nghĩa cho phép chùn bước mà .

      Ngu Tương nâng cánh tay lên hô to: “Ca, nếu trời mưa to như trong lời , lập tức dừng lại, trăm ngàn đừng chạy nhanh! Nhớ kỹ, trăm ngàn đừng chạy !”

      Ngu Phẩm Ngôn khoát tay, càng càng xa. Ngu Tương cũng ngừng giãy dụa, nằm ngửa áo ngủ bằng gấm mà thở. Hai ma ma thối lui, biết vâng lời chờ lão thái thái lên tiếng.
      Đào Hồng, Liễu Lục hơi có chút lo lắng, Thúy Bình Thúy Hỉ lại thầm vui sướng khi người gặp họa.

      Lão thái thái vỗ quải trượng bước lên trước, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: “Ta vốn nghĩ sau khi ngươi vượt qua kiếp nạn ấy, tất nhiên tốt hơn với trước kia rất nhiều, ngờ vẫn chỉ là cái bộ dáng kia! Những chuyện mà ca ca ngươi làm được đều chính quan trọng, nếu bị ngươi liên lụy, Hoàng thượng trách tội xuống dưới, Thái tử trách tội xuống dưới, toàn bộ Hầu phủ đều dậy nổi!”

      Ngu Tương hạ mí mắt, thấp giọng : “Bà nội, Tương Nhi biết sai rồi.” Trước khi Ngu Phẩm Ngôn an toàn trở về, nàng vẫn nên thành đợi .

      Lão thái thái thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi lạnh liên tục, bộ dáng vô cùng yếu ớt, vả lại nhớ tới lời của cháu trai trước khi , thầm nghĩ thôi, rốt cuộc cũng cứu cháu bà mạng, lại phế hai chân, chỉ tùy hứng mà có nổi điên coi như tốt lắm rồi.

      Thở dài tiếng, lão thái thái : “Biết sai là tốt, sau này được hồ nháo nữa. Ngươi mau ngủ , ta đây.”

      Ngu Tương vội vàng đáp ứng, sai Thúy Bình Thúy Hỉ tiễn bà ra ngoài.
      Thúy Hỉ thấy lão thái thái chỉ có chút tiếng sấm mưa to như thế, trong lòng rất bất mãn, làm bộ như lo lắng mở miệng: “Lão phu nhân, giấc mơ của Nhị tiểu thư, quả có chút mơ hồ a. Nàng nhưng lại Hầu gia bị đất đá chôn vùi......”

      “Câm miệng!” Lão thái thái đợi nàng ta xong liền lớn tiếng đánh gãy: “Những lời xui xẻo như vậy, ngày sau được nhắc lại, nếu ta rút lưỡi các ngươi!”
      Dùng sức đập mạnh quải trượng, lão thái thái rầm rì mắng xui tiếng, bước nhanh xa , dường như xem tiểu viện của Ngu Tương dính đầy vật bẩn thể giải thích.

      Thúy Bình Thúy Hỉ làm bộ như kinh sợ theo đoàn người rời , quay đầu lại, che miệng cười khanh khách. đầu Ngu Tương là cái mũ ‘Tang Môn tinh’, sợ là vĩnh viễn cũng thoát xong . Hầu gia còn chưa ra ngoài đâu, nàng cũng dám ra những lời đầy điềm xấu ấy! Quá ngu xuẩn!

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Sau khi Ngu Phẩm Ngôn rời khỏi Hầu phủ, đường ra roi thúc ngựa, rốt cục ở ngoài thành mười dặm mới vượt qua Thái tử.

      Thái tử ngồi ngay ngắn ở con bảo mã hãn huyết, dáng người cao to, tướng mạo tuấn, giơ tay nhấc chân cũng có vài phần thân thái ung dung thanh tao lịch , rất dễ khiến người ta tâm chiết ( dễ làm người khác tin cậy và trung thành)

      “Chuyện gì mà chậm trễ vậy?” quay đầu hỏi.

      Ngu Phẩm Ngôn chắp tay : “Vết thương cũ của xá muội lại tái phát, ta lưu lại chờ đại phu chuẩn bệnh xong mới . Chậm trễ hành trình, còn mong điện hạ thứ tội.”

      Quan hệ của Thái tử và Ngu Phẩm Ngôn vô cùng thân thiết, đối với Ngu Tương liều mình cứu Ngu Phẩm Ngôn cũng là ai cả đường , vả lại lòng lại quá rộng rãi, trời sinh tính tình nhân hậu, cũng vì người khác mắc chút lỗi mà trách móc nặng nề, lúc này xua tay : “ sao, lệnh muội chuyển tốt chưa? Chờ chúng ta trở về, ngươi cầm danh thiếp của đền Thái y viện thỉnh Tiết Vện Chính, ở phương diện trị liệu xương cốt người khéo tay.”

      “Khi ta ra cửa, xá muội chuyển tốt, tạ điện hạ quan tâm. Chờ lần này trở về, ta liền mặt dày mượn danh thiếp của điện hạ dùng chút.” Tiết Viện Chính chỉ chuẩn bệnh cho hoàng đế và Thái tử, người thường mời được. Ngu Phẩm Ngôn nghe xong lời này vội vàng tạ ơn.

      Vì tình hình thiên tai nghiêm trọng, thể dong dài, hai người tán gẫu vài câu liền giục ngựa chạy , tới vách núi, trời bỗng nhiên đen tối xuống, ngẩng đầu vừa nhìn thấy từng đám mây đen bắt đầu nhanh chóng tụ tập, tầng mây lúc thiên lôi cuồn cuộn, sấm sét dứt, cảnh tượng có chút khiến người ta sợ hãi.

      tốt, mưa to xối xả ! thêm bảy, tám dặm đường nữa tòa thôn trang, chúng ta có thể mượn gia đình nhà nông nào đấy tạm lánh. Mau mau mau, mau tăng tốc độ!” Thị vệ đầu dò đường rống lớn.

      Đoàn người tự giác kẹp chặt bụng ngựa, định bay nhanh qua cơn mưa bão.
      Duy chỉ có Ngu Phẩm Ngôn do dự bất định. Cảnh này, càng xem càng giống như lời miêu tả của Tương Nhi, bên trái núi cao, bên phải khe sâu, con sông cuồn cuộn dưới khe sâu, nước sông lao nhanh phát ra những tiếng rống giận lớn. Tương Nhi chưa bao giờ xa nhà, lại có thể miêu tả cảnh tượng này rất sống động, cứ như từng trải qua.

      Giấc mơ kia, có chỉ là giấc mộng? Ngu Phẩm Ngôn thầm cắn răng.

      kịp nghĩ nhiều, những hạt mưa lớn hung hăng nện xuống. Có người khuyên Thái tử đổi sang xe ngựa, bị Thái tử cự tuyệt , ngược lại lướt qua bọn thị vệ xông lên phía trước. Ngu Phẩm Ngôn vội vàng đuổi kịp, lại nghe thấy trận tiếng vang tất tất tác tác, quay đầu nhìn thoáng, thấy khối đá tách ra trôi nhào từ đỉnh núi xuống, rơi vào bụi cỏ.
      Ánh mắt Ngu Phẩm Ngôn tối sầm, đuổi sát sau lưng Thái tử, hô to: “Thái tử, mau dừng lại, thể tiếp ! Phía trước nguy hiểm!”

      Thái tử nghe mang máng hai chữ ‘nguy hiểm’, còn nghĩ có mai phục đằng trước, lập tức kìm nhanh dây cương, tuấn mã chồm lên giơ móng trước hí tiếng, lát sau vững vàng dừng lại.

      "Chuyện gì xảy ra? Con đường phía trước có nạn trộm cướp?" Giọng mang lo âu.

      “Cũng phải là nạn trộm cướp.” Ngu Phẩm Ngôn lắc đầu: “Cơn mưa quá lớn, chúng ta vẫn nên đợi mưa tạnh hãy tiếp. Thái tử người xem, núi đá này đều bị mưa cọ rửa lung lay sắp đổ, nếu bị đập trúng rất nguy hiểm .”

      Lúc xong, vừa vặn khối đá lớn từ đỉnh núi ngã nhào xuống, rơi vào bụi cỏ ven đường, nếu tảng đá lớn chút nữa, quả có thể đoạt mạng người. Thái tử nhíu mày, lộ vẻ chần chờ.

      Hộ bộ Thượng Thư Vu Văn Đào theo cũng chấp nhận xua tay: “Cũng chỉ có bảy, tám dặm nữa, chỉ có hai khắc lộ trình, làm sao có thể gặp chuyện may? Trước mắt mưa to mưa tầm tả, chúng ta làm sao mà trốn? Lại trốn bao lâu?”

      Thái tử càng cảm thấy khó xử.

      sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Chúng ta bị thương là việc , nhưng vạn lần thể để Thái tử bị thương. Huống hồ chúng ta còn mang theo tám trăm vạn lượng cứu nạn thiên tai, nếu đá rơi làm ngựa hoảng sợ, xe ngựa bị lật, bạc lăn xuống khe sâu rơi vào sông, ai đền bù? Vẫn nên cẩn thận mới tốt!” Ngu Phẩm Ngôn cố gắng tiếp.

      Vu Văn Đào lắc đầu, muốn phản bác, Thái tử mở miệng: “Đều dừng lại, tìm vùng trống trải an toàn ở ven đường hạ trại nghỉ ngơi hồi phục. Phương Vĩ mang vài tên thị vệ trước dò đường, xác định tình hình lộ trình an toàn, chúng ta mới tiếp.”

      Phương Vĩ là thống lĩnh thị vệ của Thái tử, hai lời liền lĩnh mệnh rời . Ngu Phẩm Ngôn sai người lấy trướng dựng trại.

      Mưa càng lúc càng lớn, chung quanh đều chảy đầy nước bùn, dựng lều trại xong cũng chỉ để che đỉnh đầu, dưới chân vẫn ướt sũng như cũ, khiến mọi người ngồi cũng xong đứng cũng được, luồng bực bội cũng kìm nén thể ra.

      Chỉ cần tiếp khoảng bảy, tám dặm liền có thể vào ở nông hộ, có nước ấm nóng bỏng, ổ chăn mềm mại khô ráo, cơm canh thơm ngào ngạt, so với vùng hoang vu dã ngoại mưa bão này, biết tốt hơn bao nhiêu lần! Dù những người theo ra ngoài miệng, trong lòng sớm thầm oán trách.

      Vu Văn Đào thở dài với tùy tùng: “Thái tử có năng lực, nhưng chỉ là quá mức cẩn thận, chẳng qua chỉ có hai khắc lộ trình, có thể làm ra sai lầm gì chứ? Ai cũng nghe, lại nghe thư đồng kia, tóc còn chưa đủ dài đâu......”

      Tùy tùng chỉ vào lều trại cách vách, ý bảo chủ tử giọng chút.

      Vu Văn Đào thổi râu cá trê môi, ngược lại cho là đúng.

      -hết chương 8-
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      tart_trung, Suuuly, B.Cat11 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9

      Editor: Camtusori

      Thái tử chịu mình đợi trong xe ngựa hưởng phúc, mà cùng chen vào lều bạt với Ngu Phẩm Ngôn, lấy lương khô được bao bọc trong giấy dầu ra, từ từ ăn.
      “Chờ Phương Vĩ trở về, chúng ta tiếp tục chạy tiếp. Nếu cứ để cho bọn họ nằm chỗ trong mưa như vậy, biết có bao nhiêu người thầm oán .” Thái tử hí mắt trêu ghẹo.

      Ngu Phẩm Ngôn gật đầu, : “Cẩn thận mới có thể sử dụng thuyền muôn đời, canh giữ tám trăm vạn lượng bạc, buổi tối ngủ còn phải mở con mắt, đừng chi tới lúc này vận chuyển. Đây là lần đầu tiên ngài làm chuyện quan trọng như thế, nửa điểm sơ sẩy cũng thể xảy ra.”

      “Cuối tháng, lão Nhị, lão Tam, lão Tứ cũng muốn theo vào triều tham chính, lần này nếu làm ra sai lầm gì, biết bao nhiêu người chờ tóm lấy bím tóc của (kiểu như tóm gáy ấy). Ngươi yên tâm, tránh được.” Thái tử vỗ vai Ngu Phẩm Ngôn, hai người nhìn nhau cười.

      bên cắn lương khô vừa chuyện, bất tri bất giác trôi qua hơn nửa canh giờ, chỉ nghe trận tiếng vó ngựa dồn dập tới gần, Thái tử còn chưa kịp xốc rèm cửa lên, liền nghe thấy tiếng hô to của Phương Vĩ: “Thái tử, tốt, phía trước có núi lở !”

      Thái tử hoảng hốt sợ hãi, vội vàng chui ra khỏi lều muốn hỏi kĩ hơn.

      Lương khô trong tay Vu Văn Đào xoạch tiếng rơi vào nước bùn đục ngầu.
      Những người còn lại đều sợ tới mức mặt như màu đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, duy nhất chỉ có Ngu Phẩm Ngôn lại có loại cảm giác quả nhiên đầy thoải mái.

      “Núi lở ? Tình hình như thế nào?” Thái tử bước nhanh dưới mưa to, tiến lên đón tin.

      “Thuộc hạ mới vừa khắc đồng hồ, liền nghe thấy phía sườn núi ầm vang lên trận nổ, mưa cùng đất đá từ đỉnh núi tuôn xuống, đập hết về phía đường , lập tức hợp lại lăn xuống con sông. May mắn thuộc hạ sớm có đề phòng, lui mau, nếu cũng thể trở về.” Lòng Phương Vĩ còn sợ hãi vỗ lấy ngực.

      Trong lúc chuyện, phía trước lại xuất trận nổ. Mới vừa rồi mọi người còn tưởng rằng là sét đánh, lúc này mới ý thức được là núi lở. Nếu Thái tử kêu dừng lại, mà đường ra roi thúc ngựa tiến lên, mười phần cả đoàn gặp phải núi lở, rơi vào kết cục hài cốt còn là điều thể tránh. Nhưng lại đánh mất tám trăm vạn lượng cứu thiên tai, liên lụy đến mấy vạn dân chúng khu thiên tai, có chết cũng mò ra chút thanh danh tốt nào.

      Vũ Văn Đào càng nghĩ càng thấy hoảng hốt, liên tục chắp tay thở dài, giọng run rẩy: “Thái tử quả nhiên là huyết mạch của chân long, có trời cao phù hộ! Thái tử minh, Thái tử minh!”

      Lúc này mọi người mới hoàn hồn, cũng theo đó mà hô to, trong mắt tràn đầy kính nể.

      Trong lòng Thái tử cũng nghĩ mà sợ đến cực điểm, nhưng mặt lại lên chút cảm xúc, trầm ổn mở miệng: “Nơi này cũng an toàn, nhổ trại lui tới khu đồng ruộng hoang trống trải nào đó, đợi mưa tạnh mới tiếp tục con đường xa hơn chút là dọc eo sông, động tác nhanh lên.”

      Lần này còn người nào dám có ý kiến khác.

      Rốt cục cũng trấn trụ được lão hồ li Vu Văn Đào này, Thái tử nhàng thở ra, kiềm chế được kích động cùng sợ hãi, lực mạnh vỗ vai Ngu Phẩm Ngôn, thấp giọng : “Phẩm Ngôn, nhờ có ngươi ngăn cản đúng lúc, nếu liền hài cốt còn !” Hài cốt còn cũng sao, đánh mất bạc cứu thiên tai, biết có bao nhiêu người bố trí sau khi thanh danh của mất . Tình cảnh kia, suy nghĩ chút liền thấy lạnh tim.

      “Thái tử nghiêm trọng. Cũng nhờ trong lòng ngài tự biết, nếu dù ta có khuyên nữa cũng có tác dụng gì.” Ngu Phẩm Ngôn cũng kể công, nhưng cũng có chút ý định đề cập đến giấc mộng kia của muội muội. Người hoàng gia thiên tính đa nghi, nghĩ sâu xa đối Tương Nhi mà chỉ có họa có phúc.

      “Trong lòng quả đều biết. Phẩm Ngôn, đa tạ!” Thái tử dùng sức khấu đè vai , lòng cảm kích này cần cũng biết.

      Hai người gắt gao bắt tay, lập tức đều tự sải bước lên ngựa, tiếp tục chạy. Vì đường xa hơn, ít nhất chậm trễ hai ngày hành trình, Thái tử sai người gửi cho hoàng đế phong thư giải thích nguyên do.

      Buổi sáng ngày hôm sau, Vĩnh Nhạc Hầu phủ cũng nhận được thư của Ngu Phẩm Ngôn, lão thái thái xem xong sắc mặt trắng bệch, liên tục hô to ‘Bồ Tát phù hộ’.

      “Lão phu nhân, ngài làm sao vậy? Nhưng tiểu Hầu gia……” lời còn lại, Mã ma ma dám .

      “Ngôn Nhi có chuyện gì.” Lão thái thái run rẩy đứng lên, về phía tượng phật từ đường lạy ba lạy, lại đưa thư cho Mã ma ma tự mình xem, lòng còn sợ hãi : “ là vô cùng mạo hiểm a! Ta mới chỉ nhìn thư thôi cũng bị dọa ra thân mồ hôi lạnh!”

      Mã ma ma rất nhanh xem hết, trái tim đột nhiên run lên, đến bên tai lão thái thái : “Lão phu nhân, ngài còn nhớ lúc tiểu Hầu gia gần , Nhị tiểu thư gì chứ? Thúy Hỉ Nhị tiểu thư mơ thấy tiểu Hầu gia bị đất đá sập xuống, cho nên ngày hôm qua sống chết cũng cho tiểu Hầu gia ra ngoài, người xem, chẳng phải rất giống trong bức thư này sao!”

      ‘Ca, nếu trời có mưa to như trong lời liền lập tức dừng lại, trăm ngàn đừng chạy tiếp! Nhớ kỹ, trăm ngàn đừng chạy tiếp!’…. Trong đầu lão thái thái quanh quẩn lặp lại những lời này, mắt càng lúc càng mở lớn.

      “Ha” Bà cũng hít ngụm khí lạnh, nhấc chân bước : “ tìm Tương Nhi hỏi chút, xem tối hôm qua đến tột cùng con bé mơ giấc mơ gì!”

      —————————————————————–

      Buổi tối hôm qua Ngu Tương chút ngủ, chỉ sợ nhắm mắt lại mơ thấy cảnh tượng Ngu Phẩm Ngôn gặp nạn, nhiều lần cân nhắc nhỡ đâu Ngu Phẩm Ngôn có chuyện đó, bản thân nên sống sót như thế nào, nghĩ tới đây quả thấy lạnh cả tim. Trụ cột của Vĩnh Nhạc Hầu phủ đều bị nàng ‘khắc chết’, khẳng định Lâm thị và lão thái thái chấp nhận được nàng. Thời cổ đại này, nữ nhân bị gia tộc ruồng bỏ vốn có đường sống, huống chi nàng chỉ là người bị liệt, chỉ sợ rời khỏi Hầu phủ quá hai ngày chết đói ở đầu đường mất.

      Lúc lão thái thái đến đó, chỉ thấy nàng có vẻ bệnh tật nửa ngồi tựa vào giường, sắc mặt vàng như nến, tóc tán loạn, đôi mắt ngập hồng tơ máu, hốc mắt còn lõm xuống sâu, ràng là bộ dáng cả đêm chưa ngủ. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng cứng ngắc lắc lắc cổ nhìn, khàn giọng hỏi: “Ca ca thế nào ? Có nhận được tin tức gì ?”

      Tuy rằng phải huyết mạch Hầu phủ, nhưng rốt cuộc cũng lớn lên cùng Ngôn Nhi, tình cảm dành cho vô cùng chân thành , chút giả dối cũng có. Nếu có thể liều mình mà cứu sao? Nếu có thể lo lắng như vậy sao?

      Nghĩ đến đây, thành kiến cùng ngăn cách của lão thái thái đối với Ngu Tương lập tức mất năm, sáu phần.

      “Ngôn Nhi có chuyện gì.” Bà giọng mở miệng: “Hôm qua con mơ thấy ác mộng, bởi vậy sống chết cho Ngôn Nhi ra ngoài, trong giấc mơ đó thấy cài gì, lại cho bà nội nghe xem.”

      Tâm tình treo cao của Ngu Tương lập tức rơi xuống, thấy gặp lão thái thái truy vấn, liền kể chi tiết lại mọi việc. Năm nay tuổi mụ của Ngu Phẩm Ngôn là mười sáu, vừa bước con đường làm quan, vả lại làm việc tàn nhẫn, gây thù hằn rất nhiều, người nguyện trung thành lại là Thái tử đương triều, chừng sau này gặp phải bao nhiêu kiếp nạn. Nếu người Ngu gia coi trọng lời của nàng, còn cho rằng nàng càn quấy cố tình gây , lần sau Ngu Phẩm Ngôn có lẽ gặp được vận khí tốt như vậy.

      Lão thái thái nghe xong, suy nghĩ sau lúc lâu, thấp giọng hỏi : “Con thấy rất nhiều nén bạc rơi xuống con sông sao?”

      Ngu Tương gật đầu vô cùng chắc chắc.

      Lão thái thái tiếp tục ngây người, khoảng khắc sau mới trở lại bình thường, sờ sờ khóe mắt đỏ bừng của Ngu Tương, ôn nhu : “Đứa bé ngoan, bởi vì lo lắng cho ca ca của con cho nên cả đêm chợp mắt phải ? uống thức chưa? Có dùng cơm canh gì chưa?”

      Ngu Tương lắc đầu: “ biết tin về an nguy của ca ca, con còn tâm trí đâu uống thuốc, ăn cũng ngon.”

      “Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan……” Nét mặt của lão thái thái vô cùng xúc động, liên tục vỗ đầu Ngu Tương: “Uống thuốc, ăn cơm, nhanh chóng ngủ giấc. Mệt mói cho con rồi.”

      Mã ma ma tự mình đến phòng bếp nấu thuốc làm cơm cho Nhị tiểu thư.
      Lão thái thái giúp Ngu Tương dùng cơm xong, thấy nàng liên tục ngáp mới đứng dậy rời , tới cửa bỗng quay đầu lại, chăm chú dặn dò: “Tương Nhi, sau này nếu lại mơ thấy giấc mơ nào kiểu đó, nhất định phải cho bà nội, đừng buồn bực để ở trong lòng.”

      Ngu Tương gật đầu đáp ứng, đương nhiên nàng buồn ở trong lòng, Ngu Phẩm Ngôn chính là bùa hộ mệnh duy nhất của nàng mà!

      Lúc này, lão thái thái mới cảm thấy hài lòng rời , thoáng nhìn hai người Thúy Bình Thúy Hỉ theo đằng sau, thận trọng căn dặn: “Sau này chăm sóc tiểu thư cho tốt, để ý thấy thiếu cái gì chỉ cần đến tìm Mã ma ma. Nếu tiểu thư chịu uống thuốc hay ăn cơm, các ngươi phải khuyên nhủ, nếu còn dám ra vẻ mặc kệ giống hôm nay, các ngươi cũng cần ở Hầu làm gì nữa.”

      Thúy Bình Thúy Hỉ thấp giọng đồng ý, chờ sau khi đoàn người xa mới lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, hai mặt nhìn nhau. Lão phu nhân làm sao vậy? Sao trong đêm thôi thái độ biến đổi lớn như thế?

      Lão thái thái trở về chính viện, quỳ gối trước bàn thờ Phật niệm kinh lạt, thế này mới buông được tâm tình căng thẳng.

      Mã ma ma nâng bà đứng dậy, lại bưng chén trà nóng tới, chờ bà ngồi vào chỗ của mình xong mới qua hỏi: “Lão phu nhân, rốt cuộc trong giấc mơ này của tiểu thư xảy ra chuyện gì?”

      “Đây là Bồ Tát báo mộng trước cho Tương Nhi.” Lão thái thái dùng nắp trà chậm rãi vớt bọt trà trong ly, vẻ mặt hoảng hốt: “Nếu đoàn người Ngôn Nhi dừng lại, ngược lại tiếp tục tiến lên, cảnh tượng trong mộng biến thành . Những nén bạc này chắc là bạc mà Thái tử mang theo cứu thiên tai, ít nhất cũng là……” Bà vươn bàn tay.

      “Năm vạn lượng?” Mã ma ma thử nhe răng

      “Năm trăm vạn lượng, có lẽ còn nhiều hơn.” tới đây, lưng lão thái thái lại túa mồ hôi lạnh, than thở : “May mắn Tương Nhi chỉ điểm câu, Ngôn Nhi cứng rắn tiến lên, nếu chẳng những mạng còn, mà toàn bộ Hầu phủ cũng phải chịu trách nhiệm theo. Năm trăm vạn lượng, dù có bị tịch thu nhà cũng đền nổi!”

      Ngu Tương chỉ là tiểu nương rành thế , nào biết Ngôn Nhi xuất môn làm gì, lại nào biết chuyện Thái tử mang theo bạc cứu thiên tai? Nhưng hết lần này tới lần khác con bé đều mơ thấy như vậy, lại có thể miêu tả cẩn thận, cứ như là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Đến thời khắc này, lão thái thái bắt đầu hề có nửa điểm nghi ngờ lời của của nàng.

      Mã ma ma hít ngụm khí lạnh, hoảng sợ hô: ,“Năm, năm trăm vạn lượng? Mẹ của ta ơi! Đa tạ Bồ Tát phù hộ, đa tạ Bồ Tát phù hộ!” Hầu gia bỏ mạng, hầu phủ xét nhà, nô tài như bọn họ cũng đường sống ! Lần này là nghiêu thiên chi hạnh, nghiêu thiên chi hạnh (vô cùng may mắn) a!

      Mã ma ma bái lạy trước bàn thờ Phật, thấp giọng nỉ non: “Hầu gia đúng, tiểu thư phải là Tang Môn tinh, ràng là phúc tinh của ngài ấy. Lão thái thái, ngài nghĩ xem, ngắn ngủn tháng, tiểu thư giúp Hầu gia tránh được hai kiếp nạn. Cũng quá mơ hồ rồi, nếu phải là người phúc trạch thâm hậu, Bồ Tát há lại bằng lòng báo mộng trước…..”

      Lão thái thái trầm mặc lúc lâu, cuối cùng phất tay : “Lấy từ trong khố phòng của ta hai cuộn vải giao lăng với cây chu bách trăm năm đưa sang chỗ Tương Nhi. Con bé rất tốt .” Tâm rất tốt, nhưng trong chuyện này chỗ nào cũng thấy quỷ dị, là phúc hay họa, cứ nhìn thêm rồi biết.

      “Ôi, lão nô ngay!” Mã ma ma nhờ tay người khác, tự mình . Hai loại này đều là vật ngự ban thưởng, rất vô giá, bản thân lão thái thái còn luyến tiếc nỡ dùng, ngược lại cho tiểu thư toàn bộ, có thể thấy được bà bị dọa.

      Thúy Bình Thúy Hỉ thấy lão thái thái trong giây lát bắt đầu coi trọng Ngu Tương, mặc dù khó chịu trong lòng, nhưng rốt cuộc cũng dám làm càn như trước.

      ————————————————

      Nguyên bản theo quỹ đạo: Thái tử đến ba vùng gần eo sông giúp nạn thiên tai, nửa đường gặp núi lở, mặc dù may mắn chết, lại mất tám trăm vạn lượng cứu thiên tai, nhếch nhác trở về. Ngôn quan buộc tội Thái tử bất nhân, khiến cho ông trời tức giận đánh phạt, liên luỵ mấy vạn dân chúng khu thiên tai.

      Hoàng đế tức giận, lệnh Thái tử đến hoàng lăng sám hối, ba năm được vào triều, lại lệnh cho tứ hoàng tử kiếm ngân lượng đến ba vùng ấy lần nữa. Tứ hoàng tử làm việc trầm ổn, năng lực trác tuyệt, xử lí công việc cứu nạn vô cùng tốt, cạm bẫy. Cuối tháng chín, mang theo vạn dân tản về kinh, thanh danh đại chấn, mà Thái tử lại từ từ biệt vô tín.

      Vĩnh Nhạc Hầu gặp nạn núi lở, trọng thương mà về, nghỉ ngơi mấy tháng mới tốt. Hoàng đế giận chó đánh mèo, dù chưa thu tước vị nhưng cũng gỡ bỏ thực quyền mà sở hữu, khỏi phải tới khí chi.

      Lão thái quân của Hầu phủ bán gia sản đền tội, chung quy cũng thể cứu vãn danh dự của hầu phủ. Vĩnh Nhạc Hầu thể tòng quân, lấy tính mạng mình để tìm lối thoát.
      Last edited: 28/4/15
      tart_trung, Suuuly, B.Cat12 others thích bài này.

    4. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Editor: Camtusori

      Chương 10

      Ngu Tương chờ lão thái thái xa, lẩm bẩm từ trong ổ chăn trở mình ngồi dậy, dựa vào gối mềm cân nhắc: Xem ra, giấc mơ tối hôm qua ứng nghiệm, lúc này Ngu Phẩm Ngôn hữu kinh vô hiểm (có kinh ngạc và sợ hãi nhưng gặp nguy hiểm), nếu làm sao lão thái thái lại hấp tấp chạy tới để tra nghi vấn, vả lại thái độ hòa ái như vậy.

      Tuy rằng thể biết trước an nguy của chính mình, nhưng có thể biết trước an nguy của Ngu Phẩm Ngôn cũng đủ rồi. Nàng là người bị liệt, ai lại tính kế nàng.

      Ngu Tương vừa nghĩ vừa lấy khối bài bằng gỗ đào từ mạn giường ra, hỏi: “ tấm bảng này khắc cái gì vậy?” Những kí tự vặn vẹo quỷ dị lại thêm tầng chu sa, nhìn đỏ rực, vô cùng chói mắt. Cũng có tấm bảng như thế treo bên cửa sổ, dưới hành lang, thậm chí còn treo ở trong đệm giường, cơ hồ che kín toàn bộ tiểu viện.

      Theo trí nhớ của ‘Ngu Tương’ ập đến, những thứ này đều do nữ tì của Lâm thị là Kim ma ma và lão ni tướng mạo hèn mọn cùng nhau bố trí, trước khi còn hắt tại cửa chậu máu chó, mùi tanh tràn ngập phải sau vài ngày mới tản bớt.

      Đào Hồng chạy tới, nhét cái gối mềm sau lưng chủ tử, cầm lấy tấm bảng gỗ nhìn lúc lâu, sau đó sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

      Ngu Tương nhướng cao lông mi, bình tĩnh : “ , những thứ đồ chơi này là yếm thắng chi thuật phải ?” Nếu như nha đầu này chịu bẩm báo , ngày sau cũng coi như có thể tin dùng.

      Tiểu Đào Hồng nhàng gật đầu: “Hồi bẩm tiểu thư, đây là bùa trấn , viết là......” Nàng thân trọng liếc nhìn chủ tử.

      “Viết là "Thất hồn giai sát, nghiệp hỏa phần thể" có phải hay ?” Ngu Tương cười lạnh. Vì mới sinh ra bị liệt, thấy người khác có thể chạy có thể nhảy, có thể du lịch non sông đẹp đẽ, nàng cảm thấy cam lòng, tính tình từ từ táo bạo, cuối cùng nghe theo đề nghị của hai bắt đầu tin phật, thế này mới có thể thấy chút ánh sáng.

      Nàng xem qua vô số quyển sách cổ phật gia, làm sao lại bị mấy thứ Phạn văn này làm khó chứ. Những tấm bảng gỗ đào này, ngày đầu tiên khi nàng tỉnh lại muốn thiêu hết toàn bộ! Nay ở trong mắt lão thái thái, cãi mũ ‘Tang Môn tinh’ kia của nàng xem như được lấy xuống, vả lại cứu Ngu Phẩm Ngôn hai mạng, thiêu mấy miếng bảng gỗ này cũng coi là cái gì. Chờ tương lai lão thái thái biết chuyện, Lâm thị liền xui xẻo!

      Ngu Tương gạt tấm bảng gỗ, ném xuống đất, vẻ mặt chán ghét: “Gỡ mấy tấm bảng gỗ trong phòng này đem thiêu hủy hết cho ta! Nhanh .”

      Đào Hồng cũng hiểu được những tấm bảng này chính là thứ khiến người khác xui xẻo, sớm muốn xử lý hết, vừa nghe chủ tử cũng vội vàng vui vẻ đáp ứng.

      Bên ngoài viện rất nhanh dâng lên luồng khói dày đặc, Thúy Bình Thúy Hỉ ngửi thấy mùi khói liền chạy tới xem xét, cả kinh la lên: “Này, ngươi như thế nào lại dám đốt những tấm bùa...bình yên này chứ? Phu nhân phân phó, tuyệt đối thể động vào những tấm bảng này, nếu gặp họa !”

      Đào Hồng thấy Thúy Bình Thúy Hỉ muốn đến cướp đoạt những tấm bảng gỗ chưa thiêu xong, vội vàng nhanh trí ném vào trong lửa, : “Tiểu thư bảo ta thiêu , những tấm bảng gỗ này là điềm xấu! Các ngươi mau tránh ra , coi chừng tàn lửa bén vào chân váy."

      Thúy Bình Thúy Hỉ vội vàng nhảy ra, người chuẩn bị chạy đến phòng chính tìm thái thái cáo trạng, người lại chạy vào nhà khuyên chủ tử.

      Đúng lúc, Mã ma ma vừa bước vào cửa viện, phía sau có hai bà tử khiêng chiếc rương theo theo. Thấy khói dày đặc, bà hỏi,“Mùi là nồng, thiêu cái gì vậy?”

      “Mã ma ma, người tới vừa lúc. Xem xem, các nàng thiêu toàn bộ những tấm bảng gỗ bình an mà phu nhân treo lên! Nhỡ đâu phu nhân có hỏi đến biết giải thích sao đây!” Thúy Hỉ làm bộ dáng khóc ra nước mắt, đem chính mình thoát ly sạch .

      ràng là bùa trấn , sao lại thành bùa bình an chứ? Mã ma ma cười nhạo, đồng ý xua tay: “Cứ để tiểu thư thiêu , nếu phu nhân hỏi đến, ngươi bảo nàng tìm lão phu nhân.” Tiểu thư làm sao có thể là Tang Môn tinh chứ, ràng là phúc tinh! Lại bị mấy tấm bùa trấn này đè nén, bao nhiêu phúc khí đều bị giày vò đến hết! Này ~ tiểu thư bị phế hai chân, có phải vì những thứ bùa trấn này còn biết?

      Nghĩ đến đây, Mã ma ma hít ngụm khí lạnh, sai người nâng rương đồ vào phòng tiểu thư xong liền nóng vội lo sợ yên chạy về chính viện. Quả nhiên Lâm thị này điên rồi! Khi nàng ta yếm bùa chú cho tiểu thư vẫn còn chưa biết tiểu thư phải là máu mủ ruột thịt của nàng đâu, Nếu ngày nào đó có chút oán khí với lão thái thái, có phải cũng xuống tay như vậy hay ? Vả lại yếm thắng chi thuật này biến hoá vô cùng khó lường, vô ảnh vô tung, quả thực là thứ mà người ta thể nào phòng bị a! được, phải nhanh trở về chỗ lão thái thái!

      Ngu Tương thấy Mã ma ma vội vàng rời chẳng khác nào mông bị lửa đốt, ánh mắt nhíu lại, thích ý hừ tiếng lại bắt đầu hát điệu dân gian đến. Phải rằng Lâm thị cũng là người ngu xuẩn, dám vu cổ thuật cách lộ liễu trắng trợn bên trong hậu trạch, mấy năm trước lão thái thái bị vài đứa con vợ bé giày vò đến kiệt sức, nếu có bản lĩnh cai quản, được , còn phải ra tay tới thu thập được! Người già , kiêng kị nhất là loại vật này.

      Ngu Tương càng cười đến rực rỡ, nhìn về phía Đào Hồng bước vào trong phòng, khuôn mặt như con mèo tươi tắn hất hàm dưới: “Mở cái rương ra, ta xem xem.”

      “Dạ.” Đào Hồng lấy chốt tháo chiếc khóa bằng đồng, đẩy nắp rương ra.

      Biểu tình Ngu Tương lạnh nhạt, hai ngườiThúy Bình Thúy Hỉ lại hoảng hốt la lên: “Vải...vải Giao Lăng? Chu Bách trăm năm? Hai loại này đều là vật được ngự thưởng, ở trong khố phòng của lão phu nhân nhiều năm !” Lòng hai người như có kiến bò, nhột ngứa khó chịu!

      Xem thước vải giao lăng này xem, phẩm chất nhàng, giống như mây, nhìn màu trắng thuần khiết này xem , đặt ở dưới ánh mặt trời có thể phản xạ ra bảy sắc cầu vồng, lửa đốt cháy dình nước ướt, quả nhiên là bảo bối khó tìm. Dùng nó làm hai bộ xiêm y, còn phải như mỹ tử sao!

      Đương nhiên, thứ này quá gây chú ý, hai người tuyệt đối dám tham ô , nhưng Chu Bách trăm năm lại giống vậy, bán cho tiệm thuốc dù thế nào cũng có thể đổi lấy năm trăm lượng bạc. Dù sao Ngu Tương cũng là kẻ ngốc, lấy cải củ ra cũng có thể lừa gạt nàng cho qua.

      Trong lòng hai người nghĩ tới "cảnh đẹp", lại nghe Ngu Tương thản nhiên mở miệng: “Vải Giao Lăng bỏ vào khố phòng, Chu Bách đem đến phòng bếp nấu canh, buổi tối ta muốn uống.”

      Đào Hồng vội vàng rửa trôi tro bụi rồi lau khô bàn tay, cầm Chu Bách xuống. Thúy Bình hơi có chút sững sờ, vội vàng mở miệng: “Tiểu thư, Chu Bách này nhiều rễ, lúc mấu chốt còn có thể cứu mạng người, người làm sao ăn là ăn chứ? Vẫn nên lưu lại làm đồ dự bị !”

      Thúy Hỉ cũng hát đệm theo: “Đúng vậy, Chu Bách trăm nam dược tính mạnh mẽ. Thân thể tiểu thư còn yếu, ăn chẳng những có lợi, ngược lại còn có hại!”

      “Ta ăn, chẳng lẽ cất trong khố phòng chuột ăn? Ta ngu như vậy sao?” Ngu Tương nâng môi cười khinh rẻ. Cho dù nàng ăn tới mức máu mũi giàn giụa, cũng để cho hai kẻ này chiếm tiện nghi.

      Tim Thúy Bình Thúy Hỉ đập loạn, cũng dám mở miệng ngăn lại nữa.

      Chính viện, lão thái thái nghe Mã ma ma xong, vẻ mặt như vừa bị giội gáo mực, đen tới mức có thể rơi ra vài giọt mực, đầu ngón tay dùng sức cái, lại bứt đứt phật châu trong tay.

      Trong phòng đùng đùng rối loạn trận. Nha đầu bà tử đều cúi đầu, dám thở mạnh. Lão thái thái nổi giận, ngay cả Hầu gia cũng chịu nổi.
      “Là ta sơ sót. Đường đường là Vĩnh Nhạc Hầu phủ, nhưng lại bày thuật vu cổ bốn phía, lại còn dùng để nguyền rủa cháu của mình, nếu bị ngôn quan tố lên tấu sớ, tước vị của Ngôn Nhi liền giữ được . Mười năm phong quang vô hạn, minh mẫn cùng phú quý, cũng thể ngờ lại chết như vậy, mẫu tộc ba trăm bảy mươi tám người, tất cả đều có thể bị đem ra chợ chém đầu thị chúng, tại Hoàng thượng kiêng kị nhất chính là thứ này......” Lão thái thái dùng sức xoa ấn đường, bùi ngùi thở dài: “Mấy năm nay, ta càng lúc càng thể dùng được, việc hiểm yếu như vậy, ta nhưng lại chẳng quan tâm, thiếu chút nữa làm phiền Ngôn Nhi!”

      Càng nghĩ lửa giận lại càng phát lớn, lão thái thái lạnh lùng : “Tang Môn tinh, ta thấy Lâm thị này mới chân chính là Tang Môn tinh! Ngươi mang vài người đến lục soát sân của Lâm thị, phàm là vật khả nghi cứ thiêu hết . Nếu nàng ta dám nháo loạn cứ bảo nàng về nhà mẹ đẻ , đừng

      [​IMG]
      tart_trung, Suuuly, B.Cat9 others thích bài này.

    5. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Tieu nu nay la nu 9 trong nguyen ban qua
      Coi bo vi nay cung ko vua dau
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :