1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mộng về Tây Du phải lòng Tôn Ngộ Không - Lưu Quang Phiêu Phiêu (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Gậy Càn Khôn

      Tôn Ngộ bỗng nhiên nhảy lên, hét lớn tiếng, trong nháy mắt đó ánh sáng mặt trời trong áng mây bắn ra bốn phía chiếu lên Tôn Ngộ màu đỏ tươi, lại giống như quả cầu dung nham vàng chuyển động, gió lớn bỗng dưng nổi lên, gậy Kim cũng xoay tròn gào rú, trong khoảnh khắc này gian và thời gian như ngưng kết lại, chỉ có cắt ngang khí và gió, giống như tia chớp bất diệt bổ về phía Minh Vương.



      Tôi trước sau nhịn được : "Có lẽ đây là hiểu lầm..."

      " hiểu lầm?" Minh Vương dùng ánh mắt lạnh băng của ông ta bắn phá người tôi, cuối cùng dừng lại ở cổ tay tôi, đó là chiếc vòng lông khỉ.

      Tôi vội vã giấu tay để sau lưng, lại nghe thấy Minh Vương : "Ta thấy ngươi những có quan hệ với con khỉ đó, mà còn có quan hệ rất tầm thường, nếu sao có thể tiếc cho ngươi nhiều lông khỉ như thế?"

      Ngừng lát, ông ta tiếp: "Để ta đoán ngươi và Tôn Ngộ tới cùng có quan hệ gì nào? Tại sao cho người nhiều lông như thế, tại sao ngươi luôn giúp cho ?"

      Tôi gì, chỉ tùy ý thưởng thức mũi tên vàng trong tay, ý đồ là cho ông ta biết, pháp lực của tôi rất mạnh, ông ta đấu lại tôi.

      Minh Vương hiển nhiên rất phối hợp mà chú ý tới động tác này của tôi, nhưng cũng suy nghĩ như tôi, mà cười ha hả: "Tiểu Thủy, ngươi uy hiếp ta sao?"

      Tôi vẫn gì như cũ.

      Minh Vương đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, cười : "Vô dụng thôi, ta chưa bao giờ chịu bị uy hiếp bởi bất luận kẻ nào! Hơn nữa," Ông ta dừng lại lúc, tiếp, "Chuyện ta muốn làm, ai cũng thể bắt dừng lại được!"

      Tôi phản xạ giãy người cái, chỉ lúc, tôi biết việc ổn.

      Ví như pháp thuật tôi thực cao thâm sao còn cần giãy dụa?

      Tay Minh Vương so với vòng sắt vòn chặt hơn, con mắt của ông ta dần điên dại theo nụ cười của ông ta.

      Tôi cả giận : "Ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng của ngươi như thế à?"

      Bộ dạng ông ta như dự liệu trước, cười to : "Sao? Ngươi còn chưa dùng lông khỉ của ngươi gọi Tôn Ngộ à?"

      Tôi hừ tiếng, để ý tới ông ta.

      " người có thể nhận được nhiều lông khỉ của Tôn Ngộ nhất định người đó rất quan trọng với ta phải? Nếu mà ngươi chết rồi, ta có thể đau lòng giống như cái năm mà ta mất Khổng Tước nhỉ?"

      Tôi nghĩ nếu như ánh mắt có thể giết người, Minh Vương bị tôi giết chết biết bao nhiêu lần rồi! Tiếc là nó thể, tôi chỉ có thể bị Minh Vương nắm chặt trong tay, vô lực phản kháng.

      Ánh mắt ông ta, giống như con dao sắc xuyên qua cơ thể của tôi, cuối cùng nối thành cây đao, may là ánh mắt của ông ta cũng thể giết người, nếu tôi cũng chết biết bao nhiêu lần rồi.

      "Ta muốn khiến ngươi chết trước mặt Tôn Ngộ Tôn Ngộ ! chỉ ngươi, ta muốn tất cả những người quan trọng đối với ta đều chết trước mặt !" Giọng Minh Vương trầm đau đớn, "Sau đó đem mũi tên vàng này, trả lại cho ta, để cũng chịu cảm giác hàng đêm hóa thành tảng đá!"

      Tôi biết, ông ta có thể ra làm được.

      Nhưng tôi cũng biết , ông ta là bạn của Tôn Ngộ , bởi vì ông ta từng xuất ở nơi đẹp nhất trong lòng Tôn Ngộ .

      Đây có tính là nghịch ký ? Bạn bè và kẻ địch lại có thể là người!

      Mây đen che khuất mặt trăng, xung quanh chìm vào bóng đêm, tầng băng dưới chân phát ra tiếng động răng rắc.

      "Thực ra giống như ngươi nghĩ đâu, chí ít ngươi nên hỏi trực tiếp ..." Tôi cố gắng biện giải, lại bị ông ta đánh gãy.

      Tay ông ta bóp chặt cổ tôi, nhấc người tôi lên từ tầng băng, hai chân tôi cách xa mặt đấy, tứ chi khua lung tung trong trung, muốn chống đỡ vào cái gì đó, nhưng cái gì cũng chạm được.

      Ông ta bóp rất chặt. tôi gần như hít thở thông, càng cần phải đến việc mở miệng, đầu vo ve vo ve, hai mắt cũng bắt đầu thiếp , bên tai chỉ lờ mờ nghe được lời của ông ta: "Thế nào, còn cầu cứu con khỉ kia sao? Thực lãng phí những sợi lông khỉ kia!"

      Cầu cứu? Chưa phải tôi chưa nghĩ tới, chỉ là cảm giác rằng tình huống bây giờ, họ mà gặp nhau, khẳng định xảy ra trận ác chiến, việc chỉ càng thêm gay go.

      "Thả nàng ra!" giọng quen thuộc vang lên ở sau lưng.

      ! đến đây, làm sao có thể đến đây? Tôi cũng nắm lấy lông khỉ kêu , nhưng cũng đến rồi.

      Minh Vương phát ra tiếng cười to, trận này tiếp nối trận kia, như sóng khí liên tiếp dứt. Ông ta : "Ngươi cái gì? Ta nghe !"

      "Thả ——nàng——ra!" Tôn Ngộ từng chữ từng câu, giọng điệu bình tĩnh.

      Minh Vương ném tôi xuống mặt băng, lưng tôi rơi xuống đất. Lực của ông ta rất lớn, tôi bị ông ta ném xuống trượt đường mặt hồ, những mẩu băng vẽ lưng tôi từng hàng vết thương, trực tiếp trượt đến 200 thước mới dừng lại.

      Ông ta đúng là người có thù tất báo, tôi thầm nghĩ trong lòng.

      Minh Vương nhìn chằm chằm Tôn Ngộ , màu đen trong đôi mắt phát ra lửa.

      Tôn Ngộ hề nhìn ông ta, chỉ từng bước về phía tôi.

      Cậy gậy vác bờ vai , nắm chặt, bước rất ổn định.

      Trong tay Minh Vương chẳng biết lúc nào xuất nhiều thanh kiếm, ánh trăng chiếu xuống lên thân kiếm xanh, phát ra từng trận hàn quang.

      Mây đen hoàn toàn che khuất ánh trăng, sao cũng thu ánh sáng lại, bầu trời tuyết rơi xuống, càng ngày càng nhanh, bông tuyết quét mặt, cắt cho đau đớn.

      Bách Điểu Triều Phượng! Đợi đến khi tuyết che lấp mặt trời, Minh vương xuất thủ, vừa ra tay chính là tuyệt kỹ Đại Tuyết Sơn —— Bách Điểu Triều Phượng!

      Tôn Ngộ hề trốn tránh, đứng lại ở chỗ cách xa tôi mấy chục mét, cây gậy vác vai múa thành hình tròn kim sắc che chắn.

      Minh Vương thay đổi trong nháy mắt, thay đổi từ phương hướng cho đến chiêu thức, những ngân châm giấu trong những bông tuyết, có cái đâm xuyên qua tay tôi, còn có cái đâm xuyên vào chân tôi. Tôn Ngộ trước sau hề trốn, cũng tránh, từ đầu đến cuối che trước mặt tôi.

      Nhưng ngân châm đó chi chít ở xung quanh tôi, tôi nhúc nhích chút cũng dám.

      Đợi cho Minh Vương lại đổi phương hướng, Tôn Ngộ bỗng nhiên nhảy lên, hét lớn tiếng, trong nháy mắt đó màu đỏ người như ánh mặt trời chiếu sáng từ trong đám mây bắn ra bốn phía, lại giống như quả cầu dung nham vàng chuyển động, gió lớn bỗng dưng nổi lên, gậy Kim cũng xoay tròn gào rú, trong khoảnh khắc này gian và thời gian như ngưng kết lại, chỉ có cắt ngang khí và gió, giống như tia chớp bất diệt bổ về phía Minh Vương.

      Trong giây đó, kiếm Minh Vương còn chưa kịp giơ lên, tia chớp bất diệt kia bổ vào ông ta, thân kiêm hàn quang bắn ra bốn phía, va chạm liên tiếp vào nhau tạo ra những tia lửa .

      Đinh tiếng, thanh kiếm trong tay Minh Vương bị cắt thành hai đoạn, rơi xuống mặt băng. Minh Vương cũng ngã xuống mặt hồ thở dốc thôi.

      Tôn Ngộ nhìn ông ta nữa, chỉ từng bước về phía tôi, gậy Kim Vô vẫn vác bờ vai , bước chân vẫn ổn định như cũ.

      " thôi!" Tôn Ngộ mỉm cười với tôi.

      Ánh trăng vàng treo lên bầu trời xanh, xung quanh là mảnh rừng cây biết tên, trong rừng có chim sơn ca ca hát, bên cạnh dòng suối róc rách chảy qua, tôi ngồi tảng đá lớn, nhìn cẩn thận xắn ống quần của tôi lên, cẩn thận cầm đôi chân lấy ngân châm ra, lại xé mảnh quần áo người mình rửa sạch ở trong nước, lại tìm thảo dược đến, mớm rồi đắp lên miệng vết thương của tôi, cuối cùng dùng mảnh vải rửa sạch quấn chặt từng vòng lên miệng vết thương được đắp thảo dược.

      Lúc Minh Vương vừa mới uy hiếp tôi, tôi hề khóc, nhưng lúc này thấy làm những việc này, lại có cảm giác xúc động muốn khóc thôi.

      " Kiên nhẫn chút, lúc nữa đau nữa rồi!" Giọng của so với bình thường dịu dàng hơn nhiều, làm cho tôi hồi hoảng hốt.

      Tôi khe khẽ lắc đầu, : "Ừ, ta đâu..."

      cười cười, vươn tay, tôi theo bản năng muốn tránh ra, lại đoán được lần này gõ đầu tôi mà chỉ xoa xoa mái tóc của tôi.

      Tôi giương mắt lên nhìn , cũng nhìn tôi.

      "Huynh..." Tôi bỗng nhiên biết nên gì, lại bị tiếp lời: "Ngươi về sau đừng mình chạy loại nữa, Đại Tuyết Sơn phải nơi nào cũng tốt!"

      Tôi nở nụ cười: "Ta còn tưởng rằng, huynh chỉ biết mắng ta."

      ngẩn người, sau đó cười : " ra ngươi nghĩ về ta như vậy?"

      Tôi giả bộ nghiêm mặt, trịnh trọng : "Đó là điều đương nhiên, huynh thường ngày gõ đầu ta mắng ta ngốc, hoặc ta xấu xí, trong lòng ta cực kì cực kì bất mãn, nhưng thấy lần này huynh cứu ta nên đại nhân chấp tiểu nhân, so đo với huynh nữa ~!"

      "A ~!" khẽ cười tiếng, chút suy nghĩ liền đưa tay gõ gõ đầu tôi.

      Tôi xoa chỗ đau bị gõ, thầm than trong lòng, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
      Last edited: 1/8/16
      thuytTuyết Liên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Gậy Càn Khôn

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)


      Xung quanh nhất thời yên tĩnh trở lại, tôi lén nhìn , lại nhìn về phía khác.

      trận gió thổi qua, tôi có chút lạnh, kéo chặt cổ áo, lại tìm củi khô xung quanh, đốt lửa.

      Ánh lửa chiếu lên người , lúc này tôi mới phát , quần áo có vài vết máu.

      "Ngộ , huynh..." Tôi chỉ vào vết máu người , khẩn trương lên, nhưng lại cười, : " sao, chỉ là vết thương ngoài gia thôi!"

      "Huynh--" Tôi nghĩ nên gì, là hỏi có đau , hay là hỏi vì sao khi Minh Vương đánh kích trí mệnh lại trông tránh né, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui thay đổi câu hỏi: "Huynh muốn lên đường ?"

      lúc lắc đầu, ngồi bên cạnh đống lửa, trong tay cầm nhánh cây, vẽ tung tung mặt đất.

      Lúc lâu sau, mới :" Đầu Trọc đuổi ta rồi, ta nghĩ đêm nay vội lên đường."

      Tôi nghe vậy, ngây người lúc, sau đó hỏi: "Vì sao? Vì sao Đầu Trọc đuổi huynh ? Nếu có huynh, làm sao Đầu Trọc có thể Tây Thiên được?".

      Xem ra khẩn trương như tôi, chỉ bình thản: "Có mấy tên thổ phỉ muốn cướp chúng ta, ta ra tay có chút mạnh, để ý chút đánh chết chúng rồi! Đầu Trọc ta hở tí là giết người, được Tây Thiên..."

      "Vậy huynh định làm gì bây giờ?" Tôi bắt đầu lo lắng, bình thường Đường Tăng xem ra phải người phân phải trái như thế, chẳng lẽ trong những tên thổ phỉ lại có tiểu mỹ nhân mà Đường Tăng thích sao?

      Tôn Ngộ cười :" Còn có thể làm sao? Chờ Đầu Trọc gặp chuyện phiền toái, ta cứu là rốt cả thôi!"

      Phù, tôi nghe như vậy cũng thoải mái hơn, đây cũng phải lần đầu tiên Tôn Ngộ bị Đường Tăng đuổi , hình như lần đánh Bạch Cốt tinh cũng từng bị đuổi , đương gấp, nhưng chẳng biết tại sao tôi lại nơm nớp lo sợ.

      Kế tiếp lại câu được câu chuyện, mà Tôn Ngộ nhiều hơn, đến thời thơ ấu của suốt ngày ham chơi, khi đó chẳng lo âu gì, lúc đó khuôn mặt của ý cười.

      Tôi hỏi: "Trước đây huynh có phải là bạn tốt của Đại Bằng Minh Vương ? Ta từng trong lòng huynh, con đại bàng trong lòng huynh có phải là Minh Vương ?

      bỗng lặng im, khuôn mặt bị che trong ánh lửa, ánh sáng lập lòe.

      Tôi kìm được, dựa vào tảng đá lớn chợp mắt trong ánh lửa ấp áp.

      Bỗng bị Tôn Ngộ đánh cho tỉnh, sau đó kinh nghi bất định nhìn theo ngón tay của , trước mặt gian phòng ngủ xa hoa xuất , cửa sổ khắc hoa, chiếc giường rộng rãi mà mềm mại, giường còn có cái chăn lông ngỗng, làm người ta khó tin nhất chính là đầu giường còn treo bức tranh "Đêm đầy sao" của Van Gogh.

      Tôi há to miệng, quay đầu nhìn , chút để ý dựa vào thân cây, ngậm cọng cỏ, nhìn về phía tôi cười.

      Tôi nhảy lên muốn nhanh tới chiếc giường nhưng nhớ đến vết thương đùi còn chưa lành, nhảy được nửa đoạn ngã xuống.

      nhìn bộ dáng này của tôi cười ra tiếng, sau đó thong thả bước tới ôm tôi đặt lên giường, lại kéo chăn đắp cho tôi, cuối cùng xoay người rời .

      "Ngộ !" Tôi gọi tên .

      "Sao? Lại muốn ao ngọc bích à?" cười .

      Tôi lúc lắc đầu, cho nụ cười tự nhận rằng đẹp nhất: ""Cảm ơn huynh!"

      "A ~!" cười cười, sau đó rời .

      Tôi liền nặng nề mà thiếp , trong mơ lúc là ánh mắt điên cuồng của Minh Vương, lúc là đám mây nhuộm đầy máu, cuối cùng là đôi mắt kim sắc của Tôn Ngộ .

      Nửa đêm thức dậy hai lần, xuyên qua cửa sổ có thể thấy mặt trăng màu vàng, bầy trời đầy sao, và bóng dáng của .

      Rốt cuộc 500 năm trước xảy ra chuyện gì? Tôi biết, nếu như tôi hỏi lần nữa, ?

      Tỉnh lại lần nữa, mặt trăng xuống, mặt trời chiếu xuống lên những hạt sương với những tia nắng ngũ sắc, tôi vừa gặm đào vừa suy xét về bản vẽ của Tôn Ngộ .

      Rốt cuộc 500 năm trước xảy ra chuyện gì? Khổng Tước là ai giết? Mấy vấn đề này xoắn xuýt ở trong đầu tôi.

      " Khổng Tước là ai giết vậy?" Cuối cùng tôi hỏi Tôn Ngộ .

      lúc lắc đầu, vẫn cúi đầu nhìn bản vẽ như cũ.

      " Vậy thực huynh từng bắn mũi tên vàng vào Minh Vương ư?" Tôi tiếp tục hỏi.

      gật gật đầu, đột nhiên : "A! Quả nhiên là ngươi làm sai rồi!"

      Tôi đảo cặp mắt trắng dã, cũng biết vừa rồi cái gật đầu của trả lời câu hỏi của tôi, hay là suy nghĩ về cái kinh khí cầu mà tôi vẽ cho .

      Lại thấy : ""Nơi này phải thêm nhiều khí đốt!"

      Hiếm thấy phấn khích như thế, vẫn nên hỏi những điều làm mất hứng hơn.

      Tôi tiếp nhận bản vẽ trong tay , phục : "Chỗ nào làm sai hả?"

      Bởi vì pháp thuật của có tác dụng đối với tôi, tôi lại thụ thương thể đường, lại lo lắng về Đường Tăng, cho nên tôi dứt khoát vẽ cái bản vẽ phác thảo kinh khí cầu để làm bớt chút thời gian. May thời học còn nghe qua hai tiết, nếu từng bước còn biết khi nào đến nơi!

      "Đây này! Dựa vào công thức trọng lực học mà ngươi vừa , chỗ này phải thêm khí đốt!" chỉ vào bản vẽ .

      Tôi vội vàng cầm bút, đỏ mặt làm lại phép tính. Lúc tôi học toán rất hay lộn với nhau, hồi học trung học tôi có thể tính ra 9+7=15, lên cao trung, phép tính 9 +7 vẫn luôn là 15, thế nên lần này phải tính sai nữa chứ? Quả nhiên lần này vẫn bằng 15...

      Bận rộn cho tới trưa, cuối cùng Tề Thiên Đại Thánh thần thông quảng đại chuẩn bị làm kinh khí cầu, Tôn Ngộ hoài nghi nhìn tôi: "Rốt cuộc có được vậy?"

      Tôi vỗ ngực, đương nhiên thành vấn đề! Cũng phải làm máy bay cho dù làm máy bay nữa, có Tề Thiên Đại Thánh phối hợp, chỉ trong buổi sáng làm cái tàu lượn cũng thành vấn đề ...

      Nhìn kinh khí cầu từ từ bay lên, tôi đắc ý hả hê nhìn Tôn Ngộ

      đứng ở thành tàu kinh khí cầu, ánh dương chiếu lên người khúc xạ ra từng vòng quầng sáng rồi tan ra, những đám mây trắng xóa dưới chân trôi chậm rãi.

      " đúng là có thể bay!" thở dài.

      "Gì hả?" Tôi còn điều chỉnh hướng .

      " cần phải đằng vân cũng có thể bay lên trời, lần đầu tiên nhìn thấy đó!" cười .

      Tôi đắc ý cười, sau đó hỏi: "Huynh có phải lộn nhào cái là có thể bay cách xa vạn dặm hả?"

      "Giả đó!" thẳng thắn .

      Cuối cùng chuẩn bị cho tốt cái quạt, tôi cũng dựa vào thành kinh khí cầu đứng bên cạnh , chợt lóe người, nhảy xuống nhàng áp sát vào tôi, cùng tôi sóng vai đứng cùng nhau. Làn gió ấm áp thổi qua, trong làn gió còn có mùi thơm của hoa và cây.

      "Sau khi lấy xong kinh, huynh muốn làm gì?" Tôi tìm lời mà .

      " biết, đại khái là thành Phật." Hai tay đặt cây đàn tam huyền, người nghiêng về phía trước, đón gió nhìn về phương xa.

      "Có thể thành Phật sao? Quay trở về Hoa Quả Sơn sao?" con chim với bộ lông xinh đẹp bay qua, cắt ngang nửa câu sau của tôi.

      "Gì?" lớn tiếng hỏi, "Ngươi vừa cái gì? Ta nghe !"

      Tôi vội vã lắc đầu, " có gì!"

      cười vỗ vỗ bờ vai tôi: "Có lẽ làm cái khác cũng nên."

      "Vậy huynh muốn làm gì?" Tôi dứt khoát nằm kinh khí cầu, ngửa đầu nhìn bầu trời, nó vẫn xanh thẳm như vậy xa như thế.

      cũng tiện thể nằm bên cạnh tôi, lấy cánh tay làm gối, thả lỏng thân thể bày ra *chữ đại.

      *Chữ đại : 大

      "Trước mắt còn chưa nghĩ ra, có lẽ khắp nơi lúc, có lẽ nơi nào cũng . Còn ngươi?"

      Tôi cũng học theo tư thế của , bày ra chữ đại, kết quả cẩn thận đụng phải chân vào chân , vội vàng rụt trở về.

      "Ta cũng biết, dù sao trở về được, bằng chúng ta ở cùng nhau sao? Hoặc là cùng ngươi nơi nơi làm bậy, hoặc cả ngày cũng làm gì chỉ nằm và ngắm bầu trời?"

      Hai tay đặt cây đàn tam huyền, người nghiêng về phía trước, đón gió nhìn về phương xa.

      "Có thể thành Phật sao? Quay trở về Hoa Quả Sơn sao?" con chim với bộ lông xinh đẹp bay qua, cắt ngang nửa câu sau của tôi.

      "Gì?" lớn tiếng hỏi, "Ngươi vừa cái gì? Ta nghe !"

      Tôi vội vã lắc đầu, " có gì!"

      cười vỗ vỗ bờ vai tôi: "Có lẽ làm cái khác cũng nên."

      "Vậy huynh muốn làm gì?" Tôi dứt khoát nằm kinh khí cầu, ngửa đầu nhìn bầu trời, nó vẫn xanh thẳm như vậy xa như thế.

      cũng tiện thể nằm bên cạnh tôi, lấy cánh tay làm gối, thả lỏng thân thể bày ra *chữ đại.

      *Chữ đại : 大

      "Trước mắt còn chưa nghĩ ra, có lẽ khắp nơi lúc, có lẽ nơi nào cũng . Còn ngươi?"

      Tôi cũng học theo tư thế của , bày ra chữ đại, kết quả cẩn thận đụng phải chân vào chân , vội vàng rụt trở về.

      "Ta cũng biết, dù sao trở về được, bằng chúng ta ở cùng nhau sao? Hoặc là cùng ngươi nơi nơi làm bậy, hoặc cả ngày cũng làm gì chỉ nằm và ngắm bầu trời?"

      Cũng biết lấy từ đâu cọng cỏ ngậm nó trong miệng, khuôn mặt treo nụ cười lười biếng: "Công phu ngươi kém như thế, lại hoàn toàn biết pháp thuật, nếu theo ta khẳng định hại chết ta!"

      Hừ! Tôi liếc cái, cũng phải tôi muốn học pháp thuật, chỉ là tôi căn bản có cảm ứng với pháp thuật mà thôi!

      Hơn lúc lâu, tôi lại nhịn được hỏi: "Huynh có muốn việc làm ?"

      trả lời, trái lại hỏi tôi: "Còn ngươi?"

      Tôi suy nghĩ lát, cười : "Có a, ta muốn du ngoạn khắp nơi, xem Kim Tự Tháp ở Ai Cập, hoặc làm rất nhiều y phục đẹp, đúng rồi, nếu như có thể biết được rất nhiều rất nhiều mỹ nam tốt..."

      Lời còn chưa dứt, bị ngón giữa của gõ vào đầu: "Tiểu Thủy, ngươi có lòng tham đáy!"

      Tôi xoa chỗ đau bị gõ, phục : "Lòng tham ta đáy ở chỗ nào hả?"

      cười mà , quay đầu .

      Nhìn cái đầu tròn tròn của , tôi nhàng cong ngón giữa lên, cố gắng dùng lực gõ vào nó hai cái!

      " cho ta biết lòng tham ta đáy ở chỗ nào hả? cầu của ta thấp như thế mà..."

      cầm tay của tôi, quay đầu lại, cười : "Ngươi gõ đau ta rồi !"

      " sao?" Tôi bỗng nhiên bối rối lên, vội vàng rụt tay trở về, "Huynh cũng gõ đau ta rồi!"

      cười cười, lại quay đầu .

      Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ có làn giò nhè thổi tới xung quanh chúng tôi, trong khí tràn ngập mùi hoa.

      "Thần tiên có biết đau ?" Tôi hỏi.

      "Miễn là còn sống, bất luận là thần tiên hay là quái đều đau, buồn, vui vẻ, cũng biết đau khổ."

      "Vậy làm thần tiên để làm gì? Cũng có khác gì con người hả? Tôi hỏi.

      quay đầu, nhếch chân lên, cọng cỏ trong miệng lúc lúc .

      "Ta cũng biết, có lẽ là vì có pháp thuật phải chết !"
      eveyng, thuytTuyết Liên thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :