1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mộng về Tây Du phải lòng Tôn Ngộ Không - Lưu Quang Phiêu Phiêu (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      chời ơi, cắt ngay khúc hay

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.2: Đại Tuyết Sơn

      Đỗ Bằng, ngươi dám đối xử với ta hiểm như vậy.

      Tôn Ngộ , huynh phải báo thù cho ta a! Ta cũng vì huynh mà chết a!

      Tôi nghe thấy tiếng quát tháo của mình vang vọng khắp khe núi, ra tôi chết như thế này!!!

      Phịch tiếng, tôi nện vào cái gì đó, thứ này lại rất mềm mại a? là mạng lớn!

      Lại nhìn vào thứ bị tôi nện vào, lại có thể là con đại bàng!

      Con đại bàng đó có bộ lông đen tuyền, dưới ánh mặt trời, phản chiếu bóng loáng.

      "Cảm ơn!" Tôi với con đại bàng đó. Mặc dù nó là con chim, hiểu tôi gì, nhưng tốt xấu gì nó cũng cứu mạng tôi, bây giờ, bay lên đưa tôi trở lại dốc núi.

      "Thực xin lỗi.." Con đại bàng này lại có thể mở miệng chuyện!

      "Đỗ Bằng?"

      ta tới cùng muốn làm gì?

      "Lúc còn ta sợ độ cao, phụ thân liền đưa ta lại giữa trung, sau đó thả ra... Ta cho rằng, ngươi cũng có thể giống như ta..."

      Trời a, tôi đảo cặp mắt trắng dã, ngươi là chim, ở giữa trung hiển nhiên ngã chết, còn ta là người, có thể giống nhau được sao?

      "Ngươi, ngươi tức giận à?" Đỗ Bằng hỏi tôi.

      "Ôi! Thôi , dù sao ai cũng chết, về sau ngươi đừng như thế là được rồi!"

      "Về sau ta tuyệt đối làm vậy!" Đỗ Bằng , "Về sau ta đối tốt với ngươi!"

      Ánh mắt tôi lại bị đóa hoa mọc vách đá băng thu hút rồi.

      Đóa hoa đó trong suốt, mặt trời chiếu xuống cánh hoa, biến đổi mọi màu sắc, dường như màu sắc ánh sáng khác nhau, ở cánh hoa chuyển đổi mọi loại màu rất chói mắt.

      "Kia chính là hoa băng bảy màu ư?" Tôi hỏi Đỗ Bằng.

      Đỗ Bằng gật đầu, : "Đó là bảo vật của Đại Tuyết Sơn chúng ta, nếu dùng nó nấu canh, sau khi uống vào có thể nâng cao pháp lực.

      A...? Tôi có hứng thú với việc nâng cao pháp lực, chẳng qua lần đầu tiên nhìn thấy loại hoa này, có chút thú vị, cư nhiên có thể sống ở băng, biết Tôn Ngộ thấy qua chưa.

      "Ngươi thích chứ? Ta hái cho ngươi!"

      Tôi vội lắc đầu, : "Thôi, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi."

      Nhưng Đỗ Bằng nghe lời tôi , bay thẳng đến bông hoa băng bảy sắc.

      "Ôm chặt cổ ta !" Đỗ Bằng với tôi.

      Tôi đành phải ôm chặt lấy cổ của ta.

      ta đứng cạnh bông hoa băng bảy sắc, móng vuốt bám chặt mặt băng, dùng mỏ nhổ lớp băng xung quanh bông hoa.

      Chỉ chốc lát, lớp băng xung quanh cây cỏ kia bị ta mổ ra.

      Sau đó quắp chặt cây hoa, nhàng nhổ lên, cả gốc hoa đều bị ta nhổ ra.

      lại bay tiếp, đưa bông hoa vào trong bàn tay tôi.

      Tôi cẩn thận ngắm nhìn nó, nghĩ rằng ngay cả gốc của nó cũng trong suốt.

      "Ngươi có thể trồng nó vào trong chậu hoa, như thế nó liền có thể sống lại, sau cùng mỗi cánh hoa đều phơi bày những màu sắc khác nhau!"

      "Nhưng loại cỏ này phải sống ở băng à?" Tôi hỏi , nếu trồng nó ở trong đất, cứ để nó thế, chừng nó chết!

      " sao, ta cho ngươi khối Vạn Niên Huyền Băng, ngươi có thể để nó trong đó, khi Vạn Niên Huyền Băng gặp Tam Vị Chân Hỏa mới có thể tan thế nên cho dù ngươi đâu cũng có thể mang nó theo!"

      Tôi bưng cây hoa đó, trong lòng thầm nghĩ nếu Tôn Ngộ thấy nó biết có thích ?

      Khi bay nhanh lên đỉnh, Đỗ Bằng với tôi: "Tiểu Thủy, ngươi dù sao cũng đừng nhắc đến với người khác rằng ta biến thành đại bằng a! Phụ Thân ta cho ta chân!"

      " A...!" Tôi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, quy củ của Đại Bằng Minh Vương đúng là nhiều..

      Rốt cuộc cũng đến chỗ căn nhà tranh, tôi theo Đỗ Bằng, cùng nhau bước vào cửa.

      Ngưỡng cổng có hai đứa bé mặc quần áo vàng cũng bước vào, rót trà nóng cho tôi.

      Đỗ Bằng gõ vào mặt đất rồi bước vào, tôi ngồi ghế chờ ta.

      Dù sao cũng rảnh rỗi việc làm, tôi lấy những sợi lông của Tôn Ngộ chơi đùa.

      Vừa nhìn mới phát cho tôi nhiều lông như vậy, là sợ tôi làm rớt hết sao? Cầm lấy dúm lông đan thành dợi dây dài, đính vào những viên đá màu lam mua ở Nữ Nhi quốc làm thành cái vòng tay, đeo nó cổ tay. Lần này, dù sợi lông cũng mất.

      cũng khéo, khi đeo vòng tay lông khỉ vào xong, mặt đất xuất đường nứt, người từ đó bước ra.

      Người này bộ dạng rất khác thường, con mắt thâm sâu, mũi chim ưng, mái tóc đen tuyền, nhưng ở trán có dúm tóc bạc. Tóc của ông ta bó lại về phía sau, đỉnh đầu có chỗ thắt, rơi xuống lả tả, tóc đính nhiều đá quý, tỏa sáng lấp lánh.

      Mặc dù tôi tin rằng chưa từng gặp qua ông ta, nhưng lại cảm thấy quen.

      Người đó thấy tôi liền cười cười, cười rất lễ độ. Tôi cũng đáp lại ông ta nụ cười tươi tắn, ánh mắt ông ta sâu thấy đáy, bên trong tản ra khí lạnh, làm cho tôi dám nhìn thẳng nữa.

      Chỉ nghe ông ta : “Vị này là Thủy nương phải ? Nghe con ta bảo ngươi tận mắt nhìn thấy Phi Ưng bị giết?"

      ra đây là Đại Bằng Minh Vương!

      Tôi gật đầu, : "Đúng ạ, Phi Ưng thực bị người tên là Tát Mạc giết chết, ta tự xưng là người của Ma Vực gì ấy, nhưng Ma Vực là chỗ nào nhỉ..."

      Lời của tôi còn chưa xong, bị ông ta cắt ngang: "Chuyện của Phi Ưng sau này hãy , về chuyện của Thủy nương trước , Thủy nương thành gia thất chưa?"

      Tôi nghe lời của ông ta nhất thời phản ứng được, mãi đến khi ông ta hỏi lại lần thứ hai, mới trả lời: "Chưa ạ, có vấn đề gì sao ạ?"

      Ông ta nhìn từ xuống dưới tôi cái, : "Nếu chưa hứa hôn với ai, vậy cũng tạm được, mặc dù thân phận ngươi , nhưng nếu con ta thích, ta cũng có gì để , hôm nay các ngươi liền làm xong những việc cần làm ..."

      đợi ông ta xong, tôi liền nhảy dựng lên cắt ngang lời của ông ta, : "Cái gì cái gì? Ông làm chuyện gì?

      Trông mắt ông ta lộ vẻ vừa lòng, : "Ngươi chưa hứa hôn với ai, con ta lại thích ngươi, ngươi liền theo con ta !"

      Xem vẻ vừa lòng trong mắt ông ta, tiếp tục : "Con trai của ông ư? Đỗ Bằng?"

      Ông ta gật đầu.

      Tôi hoàn toàn bị shock, tôi chẳng qua chỉ tới đây để giải thích nguyên nhân cái chết của Phi Ưng, sao bây giờ biến thành phải lập gia đình rồi?

      Tôi vội vàng khoát tay : "Nhưng được, ta muốn thành thân với con ông!"

      Ông ta cười cười, : "Thành thân? Ngươi còn xứng! Con trai của Đại Bằng Minh Vương ta làm sao có thể lấy người lai lịch bất minh? Chỉ nạp thiếp mà thôi!"

      Ở thế kỉ 21 của tôi được giáo dục nam nữ bình đẳng, giờ bị bắt làm thiếp? có cửa đâu!

      Đầu tôi đong đưa như trống lắc, : "Đừng là nạp thiếp, cho dù có tám cái kiệu to rước dâu, ta cũng gả!"

      Đại Bằng thấy tôi như thế, khí lạnh trong mắt càng nhiều: "Ngươi có biết Đại Bằng Minh Vương ta là ai ? Con trai ta vừa ý ngươi, đó là phúc khí của , ngươi lại dám cự tuyệt?"

      Tôi đáp lời ông ta, chút yếu kém, "Ta quản ông là ai, ta thích liền gả! Ngay cả Ngọc đế đến đây, cũng gả!"

      Đại Bằng Minh Vương thấy tôi như thế, phá lên cười ha ha, bàn trà trong phòng chấn động rung rung: "Ngọc Đế? Ngọc Đế làm sao có thể so sánh với con trai ta? Hôm nay là lần đầu tiên con ta xuống núi, nó muốn gả với nữ nhân nó vừa ý, phải gả? muốn gả cũng phải gả!"

      Tôi nhìn bộ dáng ông ta ngông cuồng tự cao tự đại chỉ cảm thấy chán ghét, tông cửa xông ra, ông ta là phụ thân của Đỗ Bằng?

      Ngoài cửa hết đường , chỉ có cây cầu độc mộc trơn truột, tôi cũng dám tự mình qua!

      Đại Bằng Minh Vương đứng sau lưng tôi, dễ dàng bắt được tôi, tay hơi ngửa, sợi dây thường xuất buộc chặt tay chân của tôi.

      Hai đứa bé áo vàng cũng xuất , mỗi người đứng hai bên.

      "Nhốt nàng vào địa lai, tối hôm nay đưa nàng ta vào động phòng!" Đại Bằng Minh Vương sau khi ném lại những lời này liền bước chân rời khỏi, mà tôi bị hai đứa bé áo vàng áp giải vào trong đại lao u ám lãnh.

      Xem ra lời cha nào con nấy chính xác lắm!

      Đỗ Bằng đơn thuần thiện lương, công phu lại cao, nhưng cha dã man hiểu chuyện lại còn hung ác như thế! Đúng rồi, còn có nhiều việc làm quái lạ, cái gì mà cho phép Đỗ Bằng chân thân, mắng công phu thấp nữa, chắc chắn là người biến thái! Chỉnh con trai còn ghiền, lại còn muốn tôi làm tiểu thiếp cho con của ông ta?

      Nắm cái vòng lông khỉ có chút do dự, có nên gọi Tôn Ngộ hay ? Nhưng gọi rồi, tôi bây giờ lại bị vây ở chỗ này, gọi rồi, tôi có thể tưởng tượng ra biểu tình cười nhạo của .

      Do dự lúc quyết định xem tình hình rồi , dù sao chỉ là bức hôn cũng nguy hiểm đến tính mạng.

      Nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại buồn nản, dù tay chân bị buộc chặt nhưng tôi vẫn nhảy ngảy lại ở trong địa lao.

      Bức tường địa lao lạnh giá vô cùng, có chút ánh bạc nhàn nhạt, khi nhìn kĩ lại, mới phát thực ra dùng gạch băng mà xây thành, tôi chỉ mặc hai chiếc áo mỏng liền đông lạnh phát run, bây giờ biết được mình thực ra ở trong hầm băng hàm răng dưới đánh thẳng vào nhau.

      Tôi càng ngừng nhảy lên nhảy xuống, để tránh bị đông cứng, đương nhiên vừa nhảy trong lòng vừa lôi toàn bộ tổ tông mười tám đời của Đỗ Bằng và Đại Bằng gửi lời hỏi thăm.

      Cũng biết nhảy bao lâu, nhảy nhảy lại gần như hạ đường huyết, cửa địa lao mở ra, đứa bé áo vàng đến, trong tay cầm bầu rượu với ly rượu.

      Tôi hiểu mà nhìn đứa bé, biết Đại Bằng này tới cùng muốn làm thủ đoạn gì.

      Chỉ thấy đứa bé đưa ly rượu cho tôi, : "Minh Vương phân phó cho nương uống ly rượu này!"

      Minh Vương phân phó tôi uống tôi liền phải uống sao? Tôi mới ngốc như thế! Chén rượu này phân nửa là có điều kỳ lạ.

      Nhìn xung quanh chút, dường như chỉ có mình đứa bé này, đây chính là cơ hội tốt để chạy trốn! Chờ đến khi chạy đến giữa Tuyết Sơn gọi Tôn Ngộ cho là tôi lạc đường, tối đa bị châm biếm hai câu nếu như bị biết tôi đến đây để làm chứng, sau cùng lại bị ép cưới, khẳng định cả đời tôi ngẩng đầu lên được!

      Bình tĩnh đánh chủ ý, lập tức nở nụ cười với đứa bé, : "Tiểu bằng hữu, vì sao Minh Vương muốn ta uống ly rượu này hả?"

      Đứa bé thấy tôi gọi là tiểu bằng hữu, đầu tiên là ngây cả người sau đó lập tức lắc đầu : "Ta cũng biết, chỉ biết là Minh Vương phân phó nhất định phải để nương uống xong ly rượu này!"

      Tôi cười càng nịnh bợ, kéo tay của đứa bé đó lại, : " vội vội ~! Đến đây chúng ta trò chuyện trước , cho tỷ tỷ biết, đệ tên là gì a?"

      Đứa rẻ mặc áo vàng đó lại rất cố chấp, : "Minh Vương phân phó để ta trông nương uống rượu phân phó cho ta chuyện trò! Nếu như nương uống, ta bị trách phạt!"

      Nhìn vẻ trẻ con chưa biến mất mặt đứa nhóc lại cố giả bộ vẻ lão luyện, con mắt tôi chuyển động : "Mời ta uống phải ? Nhưng ngươi chuyện trò với ta, ta liền tui, ta vui uống rượu, ta uống rượu, ngươi bị Minh Vương trách phạt, cho nên, bây giờ ngươi phải trò chuyện với ta! Việc này gọi là đồ thị cứu quốc!"

      "Đồ ——thị —— cứu —— quốc?" Đứa bé mở to đôi mắt nhìn tôi. "Sao ta đọc nhiều sách Tuyết Sơn, đọc rất nhiều năm, nhưng đều chưa từng nghe qua cái từ này? Ý từ cứu quốc ta hiểu, nhưng cái gọi là đồ thị biết là gì?"

      Tôi khoát khoát tay, : "Cái từ này a, ngươi cần hiểu ý nghĩa, chỉ cần cho ta biết ngươi tên là gì là được! Ta thể luôn kêu ngươi là tiểu bằng hữu tiểu bằng hữu được!" Trong lòng lại nghĩ, nếu như cho ngươi biết đồ thị là gì, cho ngươi hiểu ý nghĩa giãn ra cộng thêm đồ thị hàm số, ta chắc chắn là chạy trốn được.

      Đứa bé kia hỏi: "Ta bồi ngươi trò chuyện, ngươi liền uống?"

      Tôi gật gật đầu: "Ơ kìa, đó là điều đương nhiên, ngươi thấy ta gạt ngươi khi nào chưa?"

      Đứa bé nửa tin nửa ngờ, : "Ta tên là Chim Oanh Vàng"

      “Chim Oanh Vàng? Chim Oanh Vàng~! Đôi chim oanh vàng hót trong liễu biếc, hàng cò trắng bay lên trời xanh.*"

      * Đó là đoạn thơ trích trong bài thơ "Tuyệt cú" của Đỗ Phủ, chi tiết đây

      "Ôi, làm sao ngươi biết ta có người ca ca tên là Cò Trắng a?"

      Tôi làm sao mà biết được, Đại Tuyết Sơn này chẳng lẽ vườn bách thú loài chim?

      "Ta biết đoán mệnh mà, bấm đốt tay tính toàn liền đoán được thôi~! tin hả? tại hoàng đế Đại Đường là Lý Thế Dân, ngươi hãy nhìn mà xem bao lâu nữa thành Lý Trị!*"

      * Lý Trị tên là Đường Cao Tông, là vị hoàng đế thứ 3 của triều đại nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc

      " Cha chết nhi tử kế thừa, chuyện này còn phải đoán ư? Đơn giản như thế, ta cũng biết."

      "Cắt, ngươi biết thôi, theo tính toán của ta, sau Lý Trị chết, người vợ Vũ Mị Nương làm hoàng đế!"

      "A? Có loại chuyện này ư? Ta tin!"

      "Ngươi tin? Đến đây, ra ngoài trời đêm xem tinh tượng, ta chỉ có chỉ cho ngươi rồi ngươi biết!"
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Mê cung Tuyết Sơn

      Chim Vàng cuối cùng vẫn bị tôi vừa dỗ vừa lừa ra ngoài cửa, xem xét địa hình xung quanh chút, lối ra địa lao so với tưởng tượng của tôi khác lắm, xung quanh ai canh giữ, có con đường kéo dài thẳng vào trong núi, hơn nữa, làm cho người ra càng hưng phấn hơn nữa chính là cửa địa lao có cây gậy to.

      Trời cũng giúp ta! Trò chơi chạy thoát khỏi mật thất cũng tệ lắm, đạo cụ đều chuẩn bị đầy đủ!

      "Người nhìn , thấy ngôi sao kia ? Ngôi sao lớn nhất sáng nhất í, đó là sao mệnh của Võ Mị Nương, nhìn hình dạng của ngôi sao kia liền biết nàng ta phải làm hoàng đế!" Tôi chỉ đại ngôi sao, thừa dịp lúc Chim Vàng nhìn lên trời, nắm lấy cây gậy.

      "Ngôi sao kia phải tên là Bắc Cực sao? thành sao mệnh khi nào rồi?

      Tôi thấy Chim Vàng quay đầu lại, nhanh tay dấu cây gậy về phía sau, ngẩng đầu nhìn lại, ra chỉ đại nhằm sao Bắc Cực!

      "Cái gì mà Bắc Cực với chả Nam Cực, ngôi sao kia tên là Paula Leith, chuyên để xem mệnh người!"

      Chim Vàng nghe xong lời của tôi, lại nghiêng đầu nhìn sao Bắc Cực.

      Tốt, tôi hà hơi vào lòng bàn tay, thành hay bại quyết định là ở hành động này! gậy đánh cho thằng nhóc nàyhôn mê, sau đó chuồn !

      Nhưng thể đánh quá nặng a, nếu người bạn này bị tôi gậy đánh chết hoặc đánh thành ngu đần hay rồi!

      Tôi giơ cây gậy chuẩn bị đánh xuống, Chim Vàng lại quay đầu, : " đúng a! Ta nhớ ràng ngôi sao này tên là Bắc Cực mà!"

      Tôi cuống quít dấu gậy sau lưng, : "Loạn thất bát tao gì hả, sao lão sư lại dạy ngươi thế hả? Ngôi sao này bảo tên là Paula Leith, ở phần đuôi của chòm sao Tiểu Hùng*.."

      *Chòm sao Tiểu Hùng, được biết tới trong Tiếng là Little Bear là chòm sao của bầu trời phương bắc.

      "Chòm sao Tiểu Hùng là gì? Sao ta từ trước đến nay chưa từng nghe ai đến?" mặt Chim Vàng vẽ đầy dấu chấm hỏi.

      Tôi phải cố sức lừa gặt thằng nhóc này tiếp tục ngắm nhìn sao: "Điều ngươi chưa nghe đến còn nhiều hơn nữa cơ, khẳng định là lão sư ngươi dạy tốt, nghe qua chòm sao tên là Orion*chưa?

      *Lạp Hộ, nguyên tên gốc là Orion (nhân vật giỏi săn bắn trong thần thoại Hy Lạp), được dịch sang tiếng Hán thành Lạp Hộ, nghĩa là Thợ Săn, là chòm sao nổi bật, có lẽ được biết nhiều nhất bầu trời. Các sao sáng nhất của nó nằm xích đạo trời và được quan sát từ khắp mọi nơi thế giới, làm cho chòm sao này được biết đến tương đối rộng rãi.

      “Nghe qua chòm sao Bọ Cạp chưa? Nhìn vẻ mặt của ngươi khẳng định là chưa từng nghe qua rồi! Được rồi, ngươi nhìn kỹ , nhìn thấy trời có quái vật mặt ngựa thân người, đó là chòm sao Nhân Mã!"

      Chim Vàng nghe xong lời của tôi, quả nhiên đặc biệt chăm chú nhìn chằm chằm vào những chấm .

      Tôi từ từ đưa cây gậy lên cao, , hai, ba, oành tiếng, đánh vào cái ót của Chim Vàng.

      ngoài dự liệu, lần này đánh vào cái ót của Chim Vàng rất chuẩn xác hề lệch, xem ra, thằng nhóc này phải hôn mê mấy tiếng rồi.

      Ai ngờ Chim Vàng lại quay đầu vẻ mặt khó hiểu: "Thủy nương, vì sao lúc nãy ngươi lại đánh ta mạnh như vậy?"

      Tôi vội vàng ném cây gậy , ậm ờ : "Có sao? Có người đánh ngươi sao? Ngươi chắc chắn nhớ sai chứ!"

      Vẻ mặt Chim Vàng lại nghiêm túc : "Chắc chắn nhớ sai, ta sống 500 năm rồi mà, cú đánh vừa rồi sức cũng lớn, đánh ta có chút đau đây này!"

      Năm trăm năm...? Tôi cứng họng, nhìn hình dáng của Chim Vàng, tối đa cũng mười mười hai tuổi mà, nghĩ đến làm quái 500 năm rồi!

      " quái a ~~~~~~~~!" Tiếng gào thét vang khắp khe núi, chả trách Đại Bằng yên tâm cho đứa nhóc mười mười hai tuổi trông tôi. ra thằng nhóc này 500 tuổi rồi!

      Chim Vàng lại nghiêm trang nhìn tôi, nghiêm túc : "Ta phải là quái, ta là hầu nhi* Chim Vàng của Đại Tuyết Sơn.

      *Hầu nhi: đại khái có thể hiểu là người hầu tuổi.

      Tôi cúi đầu ủ rũ dừng lại dưới mái hiên, kệ thằng nhóc này là hầu nhi hay là quái, tóm lại, lần chạy trốn này thất bại rồi.

      Chim Vàng giống như cái bóng dính người bước đến bên cạnh: " nương, ly rượu này lạnh nhanh thôi, ngài uống nhanh thôi, trời còn sớm nữa, cũng nên vào động phòng!"

      "Đồng phòng! Ai thích ! Dù sao ta cũng !" Tôi lẩm bẩm .

      Chim Vàng dùng giọng trẻ con : "Động phòng rất đáng sợ sao! Nếu ngươi cầu xin Minh Vương ? Minh Vương nhìn rất hung ác, nhưng lại là người rất tốt, bình thường ta phạm sai chỉ cần xin ngài ấy là được!"

      Tôi liếc nó cái, tuổi già, còn ra vẻ ngây thơ!

      "Ngươi có ngốc hả? Động phòng cũng biết là có ý gì còn rất hăng say!"

      Chim Vàng xấu hổ cười cười, : "Ta biết, từ sống ở nơi này, từ bé theo sư phụ đọc sách viết chữ học pháp thuật, chưa từng xuống núi, chuyện ở dưới chân núi, ta biết nhiều lắm."

      Tôi nhìn vẻ dáng của nó cũng giống dối, nhướng mày, kế hoạch chạy trốn khác lại vừa xuất .

      "Chim Vàng à!" Tôi vỗ bờ vai của nó, ôm thằng nhóc ngồi dưới mái hiên "Ngươi sống lâu lắm rồi, 500 năm a, thế nhưng chưa từng xuống núi, chả lẽ chưa từng muốn xuống xem lát sao?"

      Chim Vàng có chút chán nản thở dài, : "Toàn bộ người của Đại Tuyết Sơn có thể xuống núi nhiều hơn hai người, mặc dù ta rất muốn xuống núi, nhưng Minh Vương , nếu ta tu thành nghiêm cẩn, sau 500 nữa, có lẽ có thể xuống núi chuyến."

      Tôi nhìn Chim Vàng, nó có đôi mắt đen tuyền lóng lánh trong veo, trong lòng nghĩ, chỉ cần nhìn đôi mắt là nhìn được lòng người.

      Xem ra thằng nhóc giống Đỗ Bằng, mực tu hành núi, bình thường tiếp xúc với con người.

      Mặc dù nó sống 500 năm rồi, pháp lực kém những rất dễ bị lừa gạt!

      Tôi cân nhắc làm thế nào để chuồn khỏi con chim bên cạnh, thấy Chim Vàng lại nâng ly rượu đến trước mặt tôi: " nương, ta bồi ngươi trò chuyện lâu như vậy, ngươi nên uống rượu đúng ?"

      Tôi nhận ly rượu thằng nhóc đưa cho tôi, giả vờ đưa lên miệng.

      "Ôi chao! Tôi vỗ đùi, bỏ ly rượu xuống đất, "Minh Vương cho ngươi , chẳng lẽ ngươi trốn được sao? Dưới chân núi có rất nhiều trò vui!"

      Chim Vàng lắc đầu, : sao? Nhưng ta nghe Minh Vương bảo rằng mọi người dưới chân núi phải là người tốt, họ đều rất đáng sợ! Còn ta nên xuống núi!"

      Quả nhiên Minh Vương là tên biến thái, lại có thể lừa gạt bạn này, mặc dù bạn này 500 tuổi rồi!

      "Ngươi thấy ta có đáng sợ ?" Tôi chỉ vào mình, cố gắng nở nụ cười hòa ái dễ gần.

      Thằng nhóc lúc lắc đầu.

      "Vậy là được rồi! Dưới chân núi mới đáng sợ như Minh Vương đâu!"

      Nó vẫn hoài nghi như cũ: "Nhưng, nhưng Minh Vương bảo lần đầu ta xuống núi, vài người đến đuổi giết ta, ta học nghệ chưa đến nơi đến chốn, chắc chắn phải ăn thiệt!"

      Tôi trợn trắng mắt, đối với ý kiến này rất khinh bỉ: "Ngươi xem, công phu ta và ngươi ai cao hơn hả?"

      Chim Vàng suy nghĩ chăm chú, :" Ta cao hơn ngươi chút."

      "Chỗ nào cao hơn chút hả? Thực là cao hơn rất nhiều rất nhiều đó! Ngươi nhìn ta sống dưới chân núi tốt à? Nơi đó có ai đuổi giết ta à, ta bị ăn thiệt à? Công phu ngươi cao như thế, chắc chắn thành vấn đề!" Tôi cường điệu hoá mà vuốt mạnh mông ngựa* thằng nhóc, càng càng cảm thấy bản thân tin rằng nó là đệ nhất võ công thiên hạ!

      * A dua, nịnh nọt.

      Vì lời thuyết phục đầy cám dỗ của tôi, rốt cuộc Chim Vàng cũng hoàn toàn quên sứ mệnh của mình, quyết định cố gắng mạo hiểm xuống núi chơi đùa cùng với tôi!

      Cũng khó trách, năm trăm năm đều chưa từng bước khỏi ra chỗ này, tự nhiên tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài, nếu lúc trước còn có điều cố kị, khi nhìn thấy công phu tôi thấp, pháp thuật lại có nhưng vẫn vui vẻ, lý thuyết ra ngoài bị ăn thiệt thể làm cho người ta tin phục rồi!

      Đương nhiên, chỉ xuống núi canh giờ. Sau đó thành trở về thành thân với Đỗ Bằng.

      Bây giờ, tôi đứng trước sợi dây với Chim Vàng ở phía sau núi, ngắm nhìn bốn phía.

      Sợi dây này kéo dài từ bên ngoài địa lao cho đến dưới chân núi, cũng biết ai làm nó từ lúc nào.

      Đương nhiên, người nào làm nó cũng quan trọng, quan trọng là bây giờ rời khỏi phạm vi thế lực của Minh Vương rồi! Tuy nhiên xung quanh vẫn là biển tuyết.

      Mặt trăng treo lên cao, đoàn sao lấp lánh, tôi và Chim Vàng chạy chậm lên đường, hàng dấu chân sau lưng chúng tôi.

      bao lâu thấy phía trước có hàng dấu chân, lớn . Cuối cùng cũng có dấu vết của con người, xem ra nơi này cách chân núi xa!

      Tiếp tục chạy, nhìn thấy càng nhiều dấu chân, chạy càng nhanh hơn, dấu chân lại càng nhiều!

      Nhưng cảm thấy chỗ này bất thường.

      Nhìn lên bầu trời, sao Bắc Cực vẫn ở chỗ cũ, vẫn cách xa như thế.

      Trong lòng khẽ động, nhớ tới cuốn truyện cổ tích: Lữ nhân lạc đường giữa sa mạc, mãi mãi, đột nhiên phát ra dấu chân, người đó mừng như điên, theo dấu chân, lại biết đó là dấu chân của mình, vòng đường cũ lại vòng nữa, cuối cùng thẳng đến cái chết.

      Vừa quay đầu lạ, quả nhiên có sợi dây thừng từ đỉnh núi buông xuống, ra chạy lâu như thế chỉ vòng quanh mà thôi.

      Vô cùng may mắn rằng trong cái mê cung này còn có sợ dây thừng làm ký hiệu.

      Tôi đứng trước sợi dây thở hồng hộc, Chim Vàng thấy tôi dừng lại, vội vàng : "Tiểu Thủy, ngươi chạy nhanh ! Nếu về trễ bị Minh Vương biết nguy to!

      Được đó, vừa mới còn gọi nương nương , bây giờ còn sốt ruột hơn tôi, trực tiếp kêu tên rồi.

      Tôi uể oải chỉ vào sợi dây thừng kia, : “Ngươi nhìn , đừng chạy nữa hơn!"

      Chim Vàng cuối cùng cũng chú ý tới sợi dây thừng, ánh mắt thay đổi.
      Last edited: 1/8/16
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Năm trăm năm trước.

      Ngay lúc giây phút Đại Hùng bảo điện đổ xuống, ta nhìn thấy mây nơi chân trời đều rơi nhanh xuống ở nơi xa phía đông, những quả núi đều nứt ra, từ bên trong phun trào huyết dịch đỏ rực mà nóng hổi xuống đất đai. Trong khí tràn ngập sát khí.

      Vấn đề quan trọng là rốt cuộc nên cứu như thế nào!

      Mũi tên vẫn còn đâm vào trong, từng tấc từng tấc.

      Giống như có bàn tay vô hình nắm lấy nó, có máu, chỉ có ánh trăng lóe sáng lạnh giá.

      Thân thể Đại Bằng theo xâm nhập của mũi tên trở nên ngày càng lạnh, ngày càng cứng ngắc.

      Bất luận có phải ngựa chết chữa cho ngựa sống hay !

      Tôi cầm mũi tên, dồn sức nhổ ra, ánh vàng rực rỡ của mũi tên liền chiếu sáng bàn tay của tôi, máu của Đại Bằng từ mũi tên mà trào ra, nhuộm đỏ mặt hồ đóng băng.

      Gặp rắc rối rồi?

      Đại Bằng phải bị tôi làm bậy nên chết rồi chứ?

      Nhưng lại thấy Đại Bằng chậm rãi hóa thành hình người, vẫn hôn mê như cũ.

      Sắc mặt ông ta xanh trắng, đôi môi tím tái, khớp hàm vẫn cắn chặt, mười ngón tay bấu chặt mặt băng.

      Đáng chết...

      người ông ta mặc cái gì cả.

      Bất chấp lạnh giá, vội vàng cởi áo che lên người cho ông ta.

      Ông ta rất cao lớn, che được phía nhưng che được phía dưới.

      Đôi chân và nửa lồng ngực lộ ra bên ngoài, miệng vết thương còn chảy máu.

      Cố đè miệng vết thương ông ta lại, ra sức xoa bóp tứ chi của ông ta.

      Ông ngàn vạn lần đừng chết ở đây a! Tôi thầm cầu nguyện trong lòng.

      Cũng biết trải qua bao lâu, ông ta cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vẫn sâu thấy đáy.

      Tôi thở phào dài, tồi tồi, chết!

      Ông ta nhìn mũi tên vàng trong tay tôi, đôi môi giật giật, được lời nào.

      Tôi nguyên do mà nhìn ông ta, biết ông ta muốn gì.

      Phỏng chừng chảy máu quá nhiều, cơ thể suy yếu, ngón tay ông ta giật giật, thử giơ tay lên nhưng thất bại.

      Xem ra chỉ có rời chỗ này trước rồi lại .

      "Ngươi biết cửa ra vào mê cung phải ?" Tôi hỏi ông ta.

      Ông ta mệt mỏi gật đầu.

      Tôi vốn là muốn cõng ông ta , nhưng quả thực quá nặng, lại to lớn, đành phải túm chặt bờ vai của ông ta, kéo mặt băng.

      Hứng khởi ~~~~~~~ hứng khởi ~~~~~~~~~~.

      ra mặt hồ cũng chẳng trơn nhẵn cho lắm, đụng ít khối đá băng,

      Minh Vương vốn là bị thương ở lưng, giờ đây vẽ ra nhiều vết máu.

      Kéo hồi lâu, cuối cùng bến bờ hồ.

      Ông ta liều mạng giãy dụa, mới tránh thoát khỏi bàn tay của tôi, nằm mặt tuyết ngừng thở dốc, cuối cùng thở gấp câu: "Ngươi... muốn ... muốn chỉnh chết ta... ta mới vui vẻ sao?"

      "Hả..." Tôi luống cuống đứng dậy, "Ta cứu ngươi a! Ngươi chảy máu nhiều như thế lại còn mặc ít như vậy..."

      xong, hai tay nắm lấy bờ vai của ông ta, chuẩn bị tiếp tục kéo.

      " Ngươi~!" Mắt Đại Bằng sắp phóng ra lửa đến nơi, "Cách xa ta chút ! Đừng tới gần ta!"

      Tôi run run, xem ra dường như phạm vào chuyện nên làm rồi.

      Đại Bằng nằm mặt đất, chậm rãi bò lại mặt hồ, sau đó ngồi xếp bằng.

      Ừ, tư thế này tôi biết, trong TV những cao thủ võ lâm sau khi bị thương, đều chữa thương như thế này.

      Tôi đứng cách ông ta xa mặt hồ., chờ ông ta chuyển vận nội tức.

      Đúng lúc này, kì tích xuất , vốn lông chim của ông ta rơi mặt hồ, khong ngờ chiếc lại chiếc trở lại người , cuối cùng biến thành bộ cẩm bào màu đen mạ vàng.

      Thảo nào....

      Cuối cùng ông ta lại trở thành nam nhân nghiêm khắc có sống mũi cao, đôi mắt sâu, mái tóc vẫn bó về phá sau ót như trước, tóc đính nhiều quý tỏ sáng lấp lánh.

      Tôi lạnh run mà mặc quần áo của tôi được ông ta ném qua.

      "Ngươi còn ?" Ông ta hạ lệnh đuổi khách .

      "Ừ, vậy, vậy, cái mũi tên vàng này trả lại cho ông..." Tôi đưa mũi tên vàng tới trước mặt ông ta, nhưng có chút ý muốn trả lại cho ông ta.

      Là mũi tên vàng đó a! Rất đáng giá a! Về sau chợ mua quần áo, mua trang sức, vân vân, cầm mũi tên vàng này trả tiền, cực kì có mặt mũi!...

      Đại Bằng nhìn mũi tên vàng, toàn thân chấn động, trong con mắt mạch nước ngầm bắt đầu hoạt động, hai tay nắm chặt vang tiếng răng rắc, qua mấy phút, mới bình tĩnh trả lại, mở miệng : " ra ngươi rút nó ra rồi!'

      Tôi thấy ông ta có chút ý muốn nhận lại, vội vàng giấu nó vào trong người, ừ, Đại Bằng hại tôi ăn nhiều khổ như vậy, bồi thường chút cũng quá phận chứ?

      Đại Bằng lại chút để ý đến hành động giấu diếm của tôi, tiếp tục thở dài: " nghĩ đến pháp lực của ngươi mạnh như thế, có thể hóa giải sức mạnh của mũi tên vàng rồi! Thôi được, xem ra Đại Tuyết Sơn ta đúng là giữ ngươi lại được..."

      May mắn, may mắn, tôi là người hoàn toàn cảm ứng được pháp thuật rốt cuộc lừa dối qua cửa được rồi!

      Tôi hành lễ với ông ta, chuẩn bị bỏ , nhìn ông ta và tôi cùng đường, thuận miện hỏi: "Sức mạnh của mũi tên vàng rất lớn sao?"

      lại, hình như cũng có chút lớn, lúc nãy ta phải cố sức mới rút ra được...

      "A..." Đại Bằng lắc đầu cười khổ, "Nếu phải do nó, vì sao ta phải ngày ngày dám xuống núi bước, hạ tất gì phải chịu loại tra tấn hàng đêm bị nhổ sạch cánh, đánh cho trở lại nguyên hình?"

      "A...?" Tôi lấy mũi tên vàng ra, lật lật lại trong tay, thấy có gì xuất đặc biệt a, ngay cả trọng lượng cũng giống với vàng.

      "Nhưng bây giờ trừ mũi tên vàng này, trong thiên hạ có gì là có thể địch nổi Đại Bằng Minh Vương ta!" Minh Vương đứng lên, nam tử hắc y tóc đen dưới ánh trăng đứng mặt hồ với tư thế hiên ngang, giống như thiên thần vậy.

      Là sao? Tôi nắm lấy vòng tay lông khỉ, thiên hạ này quả thực ai có thể địch nổi ông ta sao? Chưa hẳn...

      "Vì sao ngươi bị mũi tên này xuyên qua?" Tôi hỏi.

      Con mắt Minh Vương hơi nheo lại nhìn về phương xa, ánh mắt so với băng còn lạnh hơn: "Còn phải bởi vì trận đại chiến thần năm trăm năm trước sao!"

      Lại là Đại Náo Thiên Cung! Nhớ tới lời của bọ cạp tinh chết, nguyên nhân xảy ra đại chiến thần hình như là bởi vì lần Thiên kiếp thứ ba.

      "Ngươi có biết lần Thiếp kiếp thứ ba ?" Tôi hỏi. Nghe ý tứ của bọ cạp tinh, Tôn Ngộ muốn giết sạch tất cả tinh biết về lần Thiên kiếp thứ ba, có lẽ tương lai xa bọn họ lại có trận ác chiến.

      "Thiên kiếp? Đó là cái gì?" Minh Vương quay đầu lại, ông ta hề nhìn tôi mà nhìn mũi kim vàng trong tay tôi, trong mắt lóe sáng, chắc có lẽ có thể làm cho tay tôi bị thương.

      "Ta cũng lắm, dường như là tinh muốn vào nhóm tiên ban nhất định phải trải qua..." Tôi vâng dạ mà , cũng biết lời bọ cạp tinh là hay giả.

      "A..." Ông ta khinh thường nở nụ cười, " Đại Bằng ta vừa sinh ra là thần, còn phải được đứng hàng tiên ban gì đó.

      Hả? Còn có vừa sinh ra là thần ư, sao từ trước đến nay chưa từng nghe qua?

      Minh Vương thấy nghi hoặc trong mắt tôi,: "Chẳng lẽ trần gian các ngươi, chưa từng đọc qua "Tiêu Diêu Du " sao?? Đoạn đầu là đến đại bàng chúng ta!"

      Nhớ đến tác phẩm "Tiêu Diêu Du" của Trang Tử hình như có đoạn thế này:

      Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời. Loài chim ấy, khi biển động, sóng lớn gầm gào, nó liền chuyển về biển nam. Chỗ biển nam ấy là cái ao vĩ đại do thiên nhiên tạo thành".

      " khi vậy, sao lại có thể bị cái này khống chế?"Tôi giơ mũi tên vàng trong tay.

      Minh Vương lườm tôi cái, khóe miệng hơi nhếch lên.

      " năm kia, ta đấu pháp với Như Lai, vào hoàng hôn ngày thứ ba, bằng hữu tốt của ta từ thửa là Tôn Ngộ xuất ..."

      Có liên quan đến Tôn Ngộ ư? Tôi vểnh tai, dừng bước lại, cẩn thận nghe.

      "Bởi vì Tôn Ngộ đến, ta và Như Lai ngừng đấu pháp, Tôn Ngộ cho ta biết tác chiến với Thiên Đình, muốn ta giúp . Lúc đó huynh đệ Khổng Tước của ta bị Như Lai bắt, bên là bằng hữu của ta, bên là huynh đệ như tay với chân của ta, hai bên làm ta khó xử. Ngay lúc này, Như Lai với ta rằng ta hãy với Tôn , Linh Sơn giết Khổng Tước cho đến khi ta lại trở về tìm .

      Ai cũng biết, lời hứa của Như Lai đáng giá nhìn vàng, ta liền tin lời của Như Lai, theo Tôn Ngộ giúp .

      Thực ra, khi thấy những tinh dưới tay , ta liền biết, đánh thắng trận này, sai, người vô cùng hùng, bất luận kẻ nào đều bắt được , nhưng giành chiến thắng, chỉ cần người hùng là đủ, mà còn cần trí tuệ, cần lãnh khốc vô tình và thảm sát, nhưng những thứ này, Tôn Ngộ có.

      Mặc dù như thế, ta vẫn cố gắng giúp , cùng với những tinh khác chống lại Thiên Đình, chiến tranh vẫn tiếp tục kéo dài, Thiên Đình và tinh đều có thương vong, nếu như tính toán tỉ mỉ mà , giới thương vong nhiều hơn chút. Có đôi khi ta cách nào hiểu nổi những tinh này, ràng cuộc chiến này hết hi vọng, vì sao bọn họ vẫn còn ý chí chiến đấu, vẫn còn phấn chấn, vẫn còn tin tưởng bọn họ thắng.
      Last edited: 1/8/16
      thuytTuyết Liên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10.2: Năm trăm năm trước

      Editor: bocap2510 (Mao Thiên Ly)


      Trong giây phút đó, ta chợt hiểu , Tôn Ngộ thấy bại, cho dù ta chưa từng cho rằng thắng, nhưng chưa bao giờ cho rằng thua nhanh như vậy. Bất quá những điều này đối với ta mà đều quan trọng, cho dù thất bại, cũng chết. Quan trọng là Khổng Tước mất mà Như Lai ở nơi nào?

      Đúng lúc này, Như Lai lại xuất , ông ta đến đâu, từng đóa hoa sen nở rộ, ông ta mơn trớn cành khô, cành khô lại đâm chồi lần nữa, ông ta nở nụ cười, nụ cười yên bình mà thánh khiết. Chẳng qua dù ông ta che giấu thế nào cũng có thể nhìn thấy, đám mây dưới chân ông ta nhiễm vết máu.

      Ta chất vấn ông ta vì sao tuân thủ ước định mà giết Khổng Tước!

      Ông ta lại lắc đầu mỉm cười, lấy ra cái gương, trong gương ra hình ảnh.

      Trong gương ra Tôn Ngộ , Tôn Ngộ đến chỗ giam cầm Khổng Tước, hai lời, gậy đánh chết Khổng Tước!"

      Nghe đến đó, tôi nhảy dựng lên, : " thể, tuyệt đối thể!"

      Tôn Ngộ kiêu căng ấy, Tôn Ngộ treo mặt nụ cười biếng nhác ấy, tuyệt đối thể làm loại chuyện này!

      "Hừ! thể?" Đại Bằng cười lạnh , "Tiểu nương, lòng người khó đoán nhất, lòng Hầu Tử cũng như thế thôi!"

      Tôi ra sức lắc đầu, ngớt: "Ngươi khẳng định nghĩ sai chứ, phải vẫn luôn ở bên ngươi sao? vì sao lại muốn giết Khổng Tước? Chắc chắn ngươi nghĩ sai rồi!"

      "Nghĩ sai rồi?" Minh Vương cười lạnh : "Ta ngược lại hi vọng ta nghĩ sai rồi, ta cũng tin, Tôn Ngộ mà có thể gậy đánh chết Khổng Tước! Nhưng quả thực làm, nếu như ngươi tin, sau này ngươi hỏi liền biết!"

      " có động cơ , giết Khổng Tước đối với cũng có gì hay, ta quyết tin là giết! Với lại phải đều luôn ở bên cạnh ngươi sao? Làm sao có thể chạy đến chỗ Như Lai mà giết Khổng Tước?"

      " sao?" Minh Vương nở nụ cười khinh thường, khóe miệng hơi nhếch lên, "Ngay cả huynh đệ thân thiết ngày xưa là Bạch Cốt tinh, Hổ Lực Đại Tiên đều có thể giết, vậy tại sao thể giết con Khổng Tước quen biết? Huống chi, thế gian này, lại có người nào có phép biến hóa giỏi như chứ? Làm cho người ta phân cái nào là chân thân cái nào là giả thân! dùng giả thân với ta, chân thân chạy đến chỗ của Như Lai, chuyện chỉ dễ như trở bàn tay!"

      Phép biến hóa của Tôn Ngộ ? Tôi là người phàm, căn bản nhìn ra, nhưng mà phép biến hóa của ngay cả Minh Phương cũng cách nào phân biệt được sao? Còn chưa chờ tôi mở miệng hỏi, Minh Vương liền nhìn mũi tên vàng trong tay tôi nở nụ cười lạnh: "Ngay cả nguồn gốc của mũi tên vàng trong tay ngươi, đều do Tôn Ngộ ban tặng!" Tiếng cười của ông ta truyền vào trong lỗ tai tôi, làm cho tôi sợ hãi, " Nếu như năm đó phải vì mũi tên này, Như Lai làm sao có thể chế trụ ta?"

      Mặc dù tôi thấy trong lời của ông ta có nhiều chỗ liên kết, ví như Tôn Ngộ vì sao bắn tên ông ta, Như Lai lại đâu, nhưng có ngắt lời ông ta, để cho ông ta tiếp tục kể tiếp.

      "Lúc đó bị mũi tên bắn vào, có để ý lắm, chỉ cho là vết thương mà thôi, cho nên chưa kịp nhổ xuống đại náo Linh Sơn, về sau Phật tổ xuất cho ta nhìn cảnh thượng Khổng Tước bị giết, ta chấn kinh muôn phần, lại càng nhớ chuyện bản thân bị trúng tên, bấy giờ ta cũng như ngươi tin là Tôn Ngộ làm, chỉ cho rằng Phật tổ dối, cho nên ta hai lời đánh với Phật tổ!

      Ngay lúc thời khắc mấu chốt của cuộc đấu pháp, mũi tên vàng tạo ra ảnh hưởng, ngay lúc pháp lực của ta bùng nổ đến tận cùng, bỗng nhiên cảm giác được đau đớn tột cùng, đó là loạt đâu đớn từ lỗ chân lông lan ra khắp người, sau đó, ta phát mình bị loại pháp thuật trong truyền thuyết tên là đoạn hồn* phù phép, loại pháp thuật này tu luyện đến cấp cao nhất, khí vô hình được hóa thành những vật hữu hình, đó có thể là kiếm hoặc giáo. Loại phép thuật này bị đánh trở về nguyên hình , mà pháp lực của bản thân cũng mất hết.

      *Đoạn hồn: mất hồn.

      Trong thiên hạ này chỉ có Tôn Ngộ có thuật đoạn hồn, mũi tên này, đúng là bắn về phía ta!

      Mỗi khi ta vận khí, lông của ta giống như bị người ta nhổ ra, đau đớn chịu nổi, vừa bị Như Lai từng bước ép sát, vừa bị đánh cho đau đớn trở về nguyên bình, rốt cuộc ta chịu nổi, thất thủ bị Như Lai bắt, lúc ấy Như Lai hạ thân ta đạo phong ấn, làm cho ta vô phương lấy mũi tên vàng ra, này đây từ đó về sau, mỗi đêm ta phải chịu đựng thống khổ lần nữa bị nhổ sạch lông chim sau đó biến trở lại cá Côn!"

      Tôi thấy khóe mắt ông ta run run, cắn chặt hàm răng, toàn thân nổi gân xanh, hiển nhiên nhớ lại tình cảnh mấy trăm năm qua, mỗi đêm đau đớn bị mũi tên vàng đánh cho trở về nguyên hình.

      Trong lòng cảm thấy ông ta đáng thương, đường đường là Minh Vương đời, thế nhưng hàng đêm đều phải bị nhổ sạch lông chim, chịu đựng nỗi đau đớn mà người thường khó mà chịu được, hơn nữa trải qua nó hơn 500 năm rồi!

      "Ngươi, rất đau sao?" Tôi nhàng hỏi.

      Ông ta lập tức nở nụ cười, sang sảng thanh thoát mà khí phách: "Ừ, nhưng từ nay về sau, đau nữa rồi!"

      "Vậy? Ngươi rất hận Tôn Ngộ sao?" Tôi thấp thỏm.

      Vừa nhắc tới ba tiếng Tôn Ngộ , thanh thoát trong mắt Minh Vương trở thành hư , ngược lại che kín bởi khói mù: "Hận! Vì sao hận? Năm đó bản thân ta bị trong thương, trốn ở Đại Tuyết Sơn bước cũng dám ra ngoài, ước chừng dùng trăm năm mới bày ra mê cung pháp trận, lại kết vô số kết giới, tất cả vì hàng đêm phải chịu nỗi khổ bị nhổ lông! Nhiều năm thư thế, ban ngày ta dám tùy tiện lộ diện, ngay cả con trai ruột cũng chưa từng thấy qua ta như thế, là vì ta dám cho người ta biết, ta bị thương, bị khống chế! Năm trăm năm qua, nếu phải nghĩ rằng tương lai có thể báo thù, làm sao ta có thể nỗ lực mà sống sót? Toàn bộ mọi thứ đều do Tôn —— Ngộ —— ban tặng! Ta giúp đánh trận chiến căn bản có bất luận hi vọng thắng lợi, thế nhưng lại đối xử với ta như vậy! Ta hận thế giết ngay bây giờ! ! Giết còn chưa đủ, ta muốn từ từ hành hạ , làm cho người chết trước mặt ! Như năm đó ta nhìn Khổng Tước chết ở trước mặt mình, ta muốn làm cho cũng nếm thử được loạt mùi vị này!"

      Ta thấy mắt phun ta lửa, toàn thân rung động răng rắc, khỏi lui lại về sau mấy bước, : "Ngươi, ngươi đừng như vậy, ngươi xác định những điều đó đều do Tôn Ngộ làm ư? Ngươi hỏi trước mặt chưa?"

      Minh Vương nghiến răng nghiến lợi: "Những điều này còn phải hỏi sao? Chẳng lẽ mấy năm nay những việc làm của vẫn chưa đủ để chứng minh toàn bộ ư? Lúc trước ta bỏ chạy về Tuyết Sơn, từ đầu đến cuối vì sao Tôn Ngộ phải làm như vậy, qua 500 năm. Ta rốt cục nghĩ ra rồi ! Nhất định là thấy ta ban đầu ở chiến trường xuất ra nhiều lực, mới giết Khổng Tước, khiến cho ta thống hận Thiên Đình và Tây Phương Cực Lạc, toàn tâm giúp tác chiến, về sau thấy ta vội vã rời , tất nhiên là sợ ta phát ra chân tướng dễ ứng phó, vì thế bèn ra tay trước để chiếm được lợi thế! Hừ hừ! Lúc trước khi nghĩ ra những điều này ta chết cũng muốn tin tưởng đây là thực, nhưng tại..."

      " tại như thế nào? Tôi liền vội vàng hỏi.

      " tại tin tưởng nghi ngờ gì! Năm đó đối với người thề sống chết, ra sức vì , đều có thể giết, hống chi là ám toán ta?" Hàn quang trong mắt Minh Vương lóe lên, duỗi tay về phía tôi, " Đem mũi tên vàng cho ta! Ta muốn lấy nó bắn vào trái tim con khỉ kia, khiến cũng nếm thử mùi bị mỗi đêm bị đánh cho trở về nguyên hình!"

      Hàn quang rrong mắt ông ta lay động, bắp thịt khuôn mặt ngừng rung động, trong lòng thầm kêu ổn, vội vàng giấu mũi tên vàng sau lưng, : "Ngươi bị hành hạ suốt 500 năm, là ta cứu ngươi ra, chả lẽ nghĩ đến chuyện cảm tạ ta sao?"

      Minh Vương ngây cả người, đại khái nghĩ đến chuyện ta đòi thù lao, "Ngươi muốn cái gì?"

      Tôi nháy mắt mấy cái: "Vàng ròng của mũi tên vàng này, đáng giá như thế, ta muốn cái này!"

      Minh Vương nghe tôi như thế, cười ha ha, tiếng cười rung động cả khe núi: "Đại Tuyết Sơn ta cái gì cần đều có, ngươi muốn Kỳ Trân Dị Bảo gì, có cái đó!"

      "Ta chỉ muốn cái này thôi!"

      Minh Vương nghi ngờ mà nhìn ta, cau mày : "Ngươi có cái gì với Hầu Tử đó chứ, cố ý giúp phải ?"

      Tôi lắc đầu như trống lắc, bây giờ Minh Vương hận thể khoét tim phổi của Tôn Ngộ , tôi cũng dám trêu chọc làm ông ta tức giận.

      Ông ta thấy tôi lắc đầu, thở phào nhõm,: "Vậy là tốt rồi! Ta khuyên ngươi về sau cũng ít ở bên cạnh con khỉ đó hơn, nhìn xem bộ dạng của ta tại biết làm bằng hữu xảy ra chuyện gì rồi!"
      thuyt, AbbyTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :