1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mộng về Tây Du phải lòng Tôn Ngộ Không - Lưu Quang Phiêu Phiêu (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.2: Lòng của Tôn Ngộ .

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)


      Con ngươi mắt của nàng ta chuyển động về phía chúng tôi, quan sát chúng tôi hồi, cuối cùng dừng ở bên người tôi, cười : "Ta đương nhiên phải là quái bởi vì ta là ma!"

      Tôi nghe nàng ta thế, khó hiểu nhún vai, ma và quái có gì khác nhau sao?

      Đường Tăng mở hai cánh tay ra, chạy về phía nàng ta, vừa chạy vừa kêu: "Mỹ nữ tỷ tỷ nửa đêm còn ở chỗ này, đây là chờ ta sao? Ngươi đừng sợ con khỉ kia, để nó ngu ngốc lát rồi ta sắp xếp cho nó hái quả đào ...."

      Đáng tiếc vẻ mặt lão đầy hưng phấn chạy đến được nửa đường bị Trư Bát Giới bắt được, ném sang bên.

      Nàng ta thấy Đường Tăng như thế, liền cười đến mức càng lớn: "Ngươi là có chút thú vị, đáng tiếc ra phải đợi ngươi, ta chỉ đánh đàn!"

      Dưới ánh trăng, cây đàn tranh sắt bên cạnh nàng ta tỏa ra hàn quang, hàn quang này vẫn lập loè đến đáy mắt nàng ta.

      Đường Tăng từ trong góc dãy dụa, chen lên phía trước, cười với nàng ta: "Mỹ nữ tỷ tỷ đừng xấu hổ mà, người dùng pháp lực để tạo cái hồ lớn như vậy ở trước mặt ta. Chẳng lẽ phải muốn bắt ta thành thân?"

      đợi nghe xong, Trư Bát Giới liền nhét vào trong miệng cái tất thối, dắt sang bên. Xem ra Trư Bát Giới làm việc này quen tay rồi!

      Đúng lúc này, hồ nước tối đen phẳng lặng trở nên nổi sóng cuồn cuộn, cuối cùng lại biến hoá huyền ảo thành những cánh tay ở dưới nước vùng vẫy, chỉ có nàng ta ngồi ở chỗ đó vẫn bình tĩnh như cũ.

      Dưới ánh trăng trường bào trắng tung bay theo gió, trong khí tràn ngập luồng hương nhàn nhạt.

      Nàng ta cưới : "Ta đối với việc thành thân có hứng thú, mặc dù thành thân cũng đâu cần phải dùng nhiều sức lực tạo ra cái lệ hồ như vậy để trang trí chứ?

      Tôi nghĩ cái tên của cái hồ này kỳ lạ, nhịn được hỏi: "Lệ hồ là gì?"

      Còn chưa chờ nàng ta mở miệng, luồng hương thơm nhàn nhạt phả tới đây, rất quen thuộc. Vì thế tôi mở miệng hỏi: "Hương thơm gì mà quen quen như vậy?"

      đó nhìn chằm chằm vào tôi, lúc này cười gật gật đầu với tôi, : "Ngươi từng nghe qua Thiên kiếp chưa? Có số quái bản lĩnh pháp lực được tốt lắm tránh thoát Thiên kiếp, bị ta bắt tới đây.

      Bọn chúng sợ tôi nên mỗi ngày đều khóc ngừng, nên cái hồ này mới có tên là Lệ hồ, ngươi hỏi hương thơm này sao. có lẽ là nước mắt của bọn chúng ..."

      Trong lòng tôi cả kinh, hình như nghe họ cạp tinh từng nhắc đến, quái vượt qua lần Thiên kiếp thứ hai, cũng bị Ma Đế mang , ngày đem chịu tra tấn, nàng ta tự xưng là ma, chẳng lẽ nàng ta là Ma Đế.

      Vừa định chạy thoát thân, nhìn thấy Tôn Ngộ ở phía trước dửng dưng ngậm cọng cỏ trong miệng, vì thế thay đổi chủ ý, ngắt lời nàng ta, : "Ngươi đừng mơ hồ như thế, ta này, mùi tóc của ngươi với mùi của dầu gội tôi thường dùng khác biệt lắm..."

      Tôi còn chưa xong, Tôn Ngộ liền đến bên cạnh ngửi ngửi tóc của tôi, sau đó bịt mũi, kêu to: "Khó ngửi chết được!"

      Cái gì khó ngửi? “Ta dùng Hạ Sĩ Liên* được mệnh danh là leo núi tuần vẫn sạch, mùi người ngươi mới khó ngửi, lông khỉ cũng biết bao lâu chưa tắm, thối chết!"

      *Hạ Sĩ Liên: hãng dầu gọi ở Trung Quốc.

      "Ngươi cư nhiên dám lão Tôn thối? Ngươi muốn chết?!"

      "Con khỉ thối! Con khỉ chết! Ngươi nhìn ngươi , lông rụng..."

      "Hả? Đâu đâu?" Người nào đó bắt đầu tìm lông rụng người mình.

      "Các ngươi rốt cuộc có đem ta để vào mắt hay ?" Nữ Hạ Sĩ Liên bắt đầu phát giận "Ở trước mặt Y Như Lan công chúa, ai có thể cười như thế!"

      Là sao? Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trư Bát Giới và Sa-Tăng hòa thượng khuôn mặt đỏ bừng, bộ dạng dường như vô cùng khó chịu, mà Bạch Mã sớm ngã xuống đất bất tỉnh nhân . Chỉ có Đường Tăng khoác áo cà sơ rực rỡ ở chỗ nào đó lảm nhảm: "Vẫn là Quan tỷ tỷ tốt bụng, tặng cho ta cái áo cà sa, thời khắc mấu chốt, đều dựa vào nó!

      Tôi có chút mù tịt giọng hỏi Tôn Ngộ : "Huynh khó chịu ?"

      Tôn Ngộ trừng tôi cái: "Ngu ngốc!"

      Oán hận a oán hận...

      Nữ tự xưng là Y Lan công chúa lại cố tình về phía tôi, khi tới cách tôi thước bị Tôn Ngộ dùng Kim bổng ngăn lại.

      Y Như Lan cũng giận, chỉ cười với Tôn Ngộ :" Ngươi chính là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ ? Nghe ngươi rất lợi hại, cũng biết có phải đúng ?"

      Tôn Ngộ cười khẽ, cũng trả lời.

      Y Như Lan cười càng vui vẻ trở lại: “Xem ra bản lĩnh của ngươi cũng chả đâu vào đâu, so với Ma Đế càng kém xa~!"

      Tôi biết bọn họ bí hiểm cái gì, lúc nhìn sang Tôn Ngộ , kinh hoảng phát ánh mắt kim sắc của lại có thể phát ra hồng quang.

      Tay cầm chặt Kim bổng, tuyệt dám buông lỏng.

      Đảo mắt nhìn về phía Trư Bát Giới và Sa Tăng, lúc này hai con mắt của họ đều nhuốm màu đỏ, màu đỏ của máu.

      Ánh trăng bầu trời, chiếu ánh sáng dịu , mà dần dần chiếu ánh sáng màu đỏ.

      Nước trong hồ đen như mực ngừng chảy cuồn cuồn, những cái tay trong nước, cũng dần dần ra ràng hơn.

      Y Như Lan bây giờ con mắt màu hổ phách mái bóc màu xanh, cười càng đắc chí, dây đàn của cây đàn tranh sắt cũng theo đó mà giai điệu biến đổi trở nên mạnh mẽ dâng trào.

      Cảnh tượng này rất quen thuộc, đặc biệt khi màu đen của hồ nước bao quanh chúng tôi, xung quanh những cơ thể của những cánh tay đó theo hồ nước mà nhô lên, ta nhớ đến cái người tự xưng là Tát Mạc cũng tự mình là ma, cảnh tượng khi đó cũng giống như thế này. Ánh trăng đỏ tươi, trong gian tràn ngập mùi hương làm người ta mê muội mà hiểm nguy.

      Bọn họ đều tự xưng là ma, cũng biết hai người họ có biết nhau hay ?

      Nhưng tất cả để tôi suy nghĩ, Trư Bát Giới và Sa Tăng hòa thượng đều bắt đầu ngồi mặt đất ngước nhìn mặt trăng.

      Tư thế quỷ dị, mặt lộ vẻ mê luyến nóng bỏng và tâm giằng xé đau đớn.

      "Rốt cuộc ngươi làm gì với bọn họ?" Tôi hỏi Y Như Lan còn đắc chí vừa lòng.

      Y Như Lan cũng đáp lời, nàng ta chỉ chuyên tâm gắng sức ha ha cười với Tôn Ngộ .

      Tôi nhìn Tôn Ngộ , khuôn mặt của biến đổi muôn vàn vẻ mặt, khi đau đớn, khi vui vẻ, khi hạnh phúc, khi đau buồn, khi phẫn nộ, khi ngọt ngào...

      Mà kim sắc trong mắt hòa lẫn với màu đỏ cũng tăng giảm cho nhau, khi màu đó vượt qua kim sắc liền phát cuồng mà hung hăng càn quấy; khi kim sắc vượt qua màu đỏ liền yên lặng dịu dàng mà tự tin.

      Làn nước đen xung quanh biến ảo thành những đôi tay ngừng cố gắng kéo lấy tôi, mà khi nó đến gần quần áo của tôi lại biến thành nước, dập dờn trôi ra, cứ như vậy ngừng tuôn đến, ngừng dập dờn trôi ra.

      Y Như Lan đứng cách tôi ba thước, áo bào trắng còn tung bay, chóp mũi có chút mồ hôi.

      Lại nhìn sang Ngộ , màu đỏ trong mắt chiếm hơn nửa, mặt lộ vẻ dữ tợn, khiến tôi dám nhìn nữa.

      Tôi đứng bên cạnh bọn họ, chỉ có thể lo lắng khôn nguôi mà tìm được cách gì, nhìn lại xung quanh, Trư Bát Giới và Sa Tăng hòa thượng ngồi mặt đất nhìn mặt trăng, Bạch Mã hôn mê bất tỉnh, chỉ còn Đường Tam Tạng...

      Khi nhìn thấy Đường Tam Tạng, mắt tôi sáng lên.

      Lão ấy trốn ở phía sau với áo cà sa rực rỡ, và bộ dạng bình thường.

      Tôi bước tới, vỗ bờ vai của lão, : "Lão đạo, ngài đừng chỉ ngồi ở chỗ này niệm kinh, phải nghĩ biện pháp a!"

      Vẻ mặt Đường Tăng đăm chiêu ủ dột, "Ta có biện pháp gì hả? Ta cũng chỉ là hòa thượng..."

      "Lão ngài tốt xấu cũng nghe là Kim Thiền Tử chuyển thế, chẳng lẽ có biện pháp sao?"

      " Ta có biện pháp còn phải cần ba con quái vật này theo? Tính tình ba bọn họ tốt, ăn lại nhiều, quan trọng nhất vẫn là già mồm kêu ta là Đầu Trọc, nếu ta có biện pháp, trước tiên làm cho bọn họ rời !"

      Quả nhiên...

      Khẩn cầu được uy hiếp, tôi cười gian : "Đầu Trọc ~! Ngươi nhìn bọn họ , đều trúng chiêu rồi, chỉ có ngươi bình an, chắc chắn ngươi có cách! tại Y Như Lan công chúa gì gì đó và Hầu Tử trong giai đoạn đấu pháp quan trọng, nếu Hầu Tử thua, chừng ngươi bị Y Như Lan công chúa ăn thịt! Lúc đó... ha ha, làm sao ngươi có thể thỉnh kinh?"

      Đường Tăng hi hi cười : "A di đà Phật, Y Như Lan này thân là công chúa, tất nhiên xuất thân cao quý, với lại bộ dáng cũng cũng được, so với nữ biết tốt mấy trăm lần, nếu nàng ấy đồng ý bắt ta về, mặc dù được thành thân, ta cũng miễn cường nhận lời thử xem..."

      Tôi chán nản, chỉ vào lão, : "Ngươi.... ngươi... ngươi! Với tình trạng này, sao ngươi có thể ra những với này?"

      Đường Tăng mỉm cười, biểu lộ ra thái độ bảo trì nghiêm trang, : "Ma tùy tâm sinh, lần này phải nhìn chính ! Người ngoài thể giúp đỡ, nhưng ..."

      "Nhưng gì?" Tôi hỏi.

      "Nhưng ngươi có thể vào trong lòng nó, gặp tâm ma của nó, có lẽ có thể giúp." Đường Tăng lôi tôi kéo vào trong áo cà sơ, bao bọc kín toàn thân.

      "Nếu như vậy ngươi mau " Tô với lão.

      Thấy Đường Tăng cười khổ cái, : "Ngươi nhìn ta bây giờ , di chuyển được, làm sao tiến vào lòng được chú? Trái lại ngươi ràng còn nhảy tưng tưng..."

      Tôi thấy ánh mắt lão lấp lánh nhìn tôi, vội vàng khoát tay : " nên nên, ta là người bình thường làm sao có thể vào lòng chứ? Với lại, nếu tôi gặp được tâm ma của , đánh cũng đánh lại được, chạy cũng chạy được, khẳng định chết thẳng cẳng!"

      Đường Tăng vẫn cười như cũ: "Nếu có thể dựa vào giết được diệt hết đâu phải được xưng là ma nữ? Ta thấy ngươi mới thích hợp đó!"

      Tiếng vừa dứt, lão liền giơ tay lên, trong nháy mắt trận gió quét đến, trước mắt là mảnh hắc ám.

      Mở mắt lần nữa, lại trông thấy phong cảnh xung quanh là lạ.

      Đạp vào mắt là bãi cỏ, cây liễu màu vàng nhạt theo gió đong đưa bên dòng suối , ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống, dịu dàng đáp xuống mặt đất, cây tùng giống như người khổng lồ cao chót vót, tán cây trong bầu trời xanh được gió nhàng vỗ về. Chim gõ kiến ở giữa rừng phát ra thanh "Đắc đắc"

      "Đây là nơi nào?" Tôi hỏi, sau đó khỏi cảm thán: "Nơi này đẹp quá!"

      Cây tùng ở trong mây bỗng nhiên phát ra thanh, : "Đây là trong lòng Ngộ ."

      Trong lòng ? Tôi còn tưởng rằng nhìn thấy rất nhiều mạch máu với tâm nhĩ tâm thất, vân vân, ai ngờ đó cũng là bức tranh phong cảnh. Phong cảnh tuyệt đẹp vừa ấm áp vừa yên lành.

      "Ngươi tên là gì? Vì sao ta từ trước tới giờ chưa từng thấy ngươi?" con sốc nhảy tới, nháy mắt với tôi.

      "Ta, ta tên là Tiểu Thủy, mới mới tới..." Con sóc đó ở người tôi nhảy tới nhảy lui, vui vẻ : "Ngươi mới tới à? tốt quá? Nơi này lâu lắm rồi có người mới đên!"

      Con sóc nọ quay đầu , về phía bụi cây kêu to: "Mọi người mau ra đây a ~~~~~~! Cuối cùng cũng có người mới tới rồi ~!"

      Trong phút chốc, từ trong bụi cỏ, giữa dòng suối , trong rừng rậm, rất nhiều người chạy ra.

      Có con heo có cánh, có con ngựa chạy như bay, có con nai con gài nơ con bướm, còn có thư sinh cầm kiếm...

      "Người mới đến sao?"

      "Ngươi tên là gì?"

      "Ngươi ở đâu?"

      "Ngươi có biết hát ?"

      Tất cả đều vây quanh tôi, mồm năm miệng mười hỏi.

      "Ta... ta... ta đến đây là có chuyện quan trọng phải làm!" Tôi .

      "Có chuyện quan trọng, cũng phải lên đỉnh núi a!" Con sóc lôi áo tôi, " Ngươi nhìn , nhìn , là chỗ đó đấy!"

      Tôi nhìn theo phía nó chỉ, quả là ở xa có ngọn núi cao, đỉnh bãi đất trống, giữa bãi đất trống có cục đá.

      "Nhưng nơi đó rất xa! Ta có chuyện quan trọng phải làm!" Tôi với con sóc.

      "Nhưng có xa hay Đại Bàng cũng có thể mang ngươi theo!" Con sóc nhảy nhảy nhót nhót bãi cỏ, "Ngươi nhìn Đại Bàng đến rồi!"

      con chim to màu đên hạ xuống trước mắt tôi, với tôi: " thôi! Ta mang ngươi tới đỉnh túi, đến nơi này rồi, sao ngươi có thể tới đỉnh núi đó chứ? Chuyện quan trọng đến đâu cũng phải đến đỉnh núi!"

      Tôi lay chuyển được chúng nó, đành phải ngồi lên lưng Đại Bàng. Lưng nó vừa rộng vừa lớn, lông chim đen tuyền tỏa sáng, rất đặc biệt đó là trán nó có dúm lông màu trắng.

      "Ngươi nhìn ! Lúc đứng dỉnh núi, ngươi chỉ nhìn xung quang cũng thấy mọi thứ ở đây đều đẹp, nếu ngươi có gì đó thứ đó trở nên nhiều hơn!" Đại Bàng nới với tôi, " Khi vừa sơ khai, nơi này chỉ có vài con khỉ, sau này ta tới đây rồi, sau nữa người vào đây càng ngày càng nhiều, nơi này dần dần sôi nổi lên, chỉ mới đây, dường như đều có người nào đến! Nhìn xem! Đỉnh núi đó rồi! Ta rồi, làm tốn bao nhiêu thời gian của ngươi nhưng lại có thể làm cho tâm tình ngươi thư sướng cả ngày!"

      Tôi đứng đỉnh núi, chỗ này là bãi đất bằng phẳng, xung quanh là những đám cỏ dài mềm mại, còn có gốc cây hoa quế, mấy cây hướng dương, dưới chân cây hoa quế, còn có con bò cạp nho .

      Chúng đều mỉm cười khoan khoái trong gió . Giữa bãi đất bằng phẳng là tảng đá lớn, cao như hình người, nó trơ trụi lập ở nơi đó.

      "Ngươi sờ nó sao?" Đại Bàng với tôi "Chúng ta mỗi ngày đều phải tới nơi này vuốt ve nó lần, như thế nó mới cảm thấy đơn và hiu quạnh a!"

      Tôi lắc đầu: "Nó chỉ là tảng đá lớn mà thôi a, biết đơn và hiu quạnh sao? Với lại, tôi có chuyện rất quan trọng phải làm đấy!"

      "Sờ , lãng thí bao lâu thời gian đâu! Lại có thể làm cho người hạnh phúc cả ngày!" Đại Bàng .

      Tôi vươn tay, chạm vào tảng đá.

      Tảng đá ấm nhuận như ngọc, tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt. Tôi bỗng nhiên thích thú hẳn lên, xin Đại Bàng con dao , muốn khắc tảng đá hàng chữ "Tiểu Thủy đến đây dạo chơi", nhưng mới khắc được hai chữ Tiểu Thủy bị Đại Bàng lấy con dạo .

      Đại Bàng cau mày : "Ngươi khắc chữ lên người nó, nó cảm thấy đau!"

      Tôi cười : "Nhưng ngày ngày mặt trời vừa nhô lên, nó thấy chữ người mình, cảm giác được có người nhớ nó, như thế, ta cần hàng ngày tới đây, nhưng nó mỗi ngày đều có thể thấy ta, tuy đau nhưng còn cảm thấy đơn hiu quạnh nữa rồi, được sao?

      Đại Bằng lắc đầu : "Vì sao hàng ngày ngươi thể tới đây?"

      Tôi dựa lên tảng đá, : "Bởi vì ta có chuyện rất quan trọng phải làm a, hơn nữa hoàn thành xong tới đây!"

      Đại Bàng : "Vậy ngươi nên ở chỗ này lâu hơn chút, ngươi thấy vùng biển phía trước ?"

      Tôi nhìn về phía Đại Bàng chỉ, làn sóng mặt biển trong vắt nhuộm ánh vàng.

      "Rất đẹp phải ?" Đại Bàng hỏi.

      Tôi gật gật đầu, rất đẹp. Nhưng tôi phải rời khỏi đây, bởi vì tôi còn phải tìm tâm ma.

      "Rất đẹp, nhưng ta phải , thể ở lại lâu nữa rồi".

      Đại Bàng vỗ vỗ đôi vánh, đầu dúm lông chim trán nó lộ màu trắng khác thường: "Ngươi muốn đâu? Vì sao thể nán lại đây lát? Nơi này đẹp như thế còn có nhiều bằng hữu nữa"

      "Ta muốn tìm tâm ma!" Tôi đáp, "Ngươi có biết nó ?"

      "Tâm ma là cái gì? Tìm được có thể có ăn ngon à" Đại Bằng hỏi.

      Tôi lúc lắc đầu.

      "Đó là nơi chơi đùa rất vui?"

      Tôi vẫn như cũ lắc đầu.

      " được ăn ngon chơi đùa, vậy chắc chắn là dùng để đùa cợt à?"

      Lắc đầu.

      "Chí ít cũng có thể ngủ giấc ngon chứ?"

      Vẫn lắc đầu.

      "Nếu được ăn ngon chơi đùa, lại thể vui vẻ, ngay cả ngủ cũng thể, vậy ngươi tìm làm gì a?"

      "Ta -- ta muốn chiến thắng !" Tôi đáp, “Chỉ có chiến thắng , ta mới có thể trở về, chúng ta mới có thể tiếp tục về phía tây."

      "Thế bên ngoài đẹp hơn so với nơi này sao?"

      Lắc đầu.

      "Vậy, phía tây đẹp hơn so với nơi này sao?"

      " Ta biết..."

      "Vậy vì sao còn ta ngoài làm gì? Lại còn phải về phía tây?"

      Tôi nhất lời đáp lời được, đành phải : "Ta nhất định phải làm như vậy!"

      "Tôi biết rồi, nhất định là nó cướp của ngươi thứ quan trọng gì đó? Nếu như ngươi đánh lại nó, chết phải ?"

      Tôi gật đầu qua loa, lại lúc lắc đầu, tôi : " với ngươi ràng cho lắm, tóm lại ta muốn tìm nó, sau đó chiến thắng nó!"

      Đại Bàng khó hiểu nhìn tôi, lại nhìn đại dương phía trước, gió thổi qua, hoa hướng dương và câu hoa quế bên cạnh khe khẽ thầm.

      "Ta muốn nhìn mặt trời, luôn luôn nhìn mặt trời!" Hoa hướng dương .

      "Ta muốn nở hoa, nở ra loài hoa thơm nhất!"

      "Mặc dù nơi này rất đẹp, nhưng ta phải , ngươi có thể mang ta xuống dưới hay ?" Tôi hỏi

      Đại Bàng vỗ vỗ cánh, : " thành vấn đề, ta có thể mang ngươi đến chân núi có cây tùng đó, nó ở đây lâu nhất, ngươi hỏi nó , nó có thể biết tâm ma là gì!"

      Tôi gật gật đầu, bò lên lưng Đại Bàng.
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 6: Tâm ma

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)


      Phải thừa nhận rằng lạnh lẽo này chứa đầy chết chóc.

      Tôi run run, có người nào nguyện ý làm hòn đá hoặc là chịu khổ làm khối tượng lạnh giá sao?

      Nhìn lửa thanh xuân rực cháy truyền truyền lại trong tay người khác!

      Cho dù có con chim bồ câu lạc đậu ở vai, cũng cảm thấy được nhiệt độ cơ thể và hơi thở!
      ——Bắc đảo

      Khi đứng dưới gốc cây tùng tôi mới cảm thấy được cây tùng cao và rất lớn, từ dưới nhìn lên tuyệt nhìn thấy được ngọn cây, ánh mặt trời chiếu rọi xuyên qua tầng tầng lớp lá thông vương vãi thảm cỏ sặc sỡ.

      "Ngươi có biết tâm ma là gì ?" Tôi hỏi cây tùng.

      Cây tùng gật gật đầu, hình dáng sặc sỡ cũng lung lay theo. "Ngươi muốn tìm nó ư?"

      Tôi gật gật đầu.

      Cây tùng : "Ngươi nhìn thấy cái động lớn trong rễ cây của ta chưa? thẳng vào đó rồi sau đó mở cánh cửa ở giữa là được, nhớ kỹ, ngàn vạn lần nên mở sai của a!"

      thân cây tùng quả cái động lớn, sâu hút thấy điểm cuối, tôi bước vào trong, lối dài thấy chỗ dừng, khi tôi cho rằng cây tùng lừa tôi tôi nhìn thấy ba cánh cửa, đó là ba cánh cửa làm bằng gỗ cũ nát.

      Tôi suy nghĩ lúc, đầu tiên mở cánh cửa bên trái ra.

      Cửa vừa mở ra, luồng mùi máu tươi xông vào mũi, tôi vội vàng đóng lại.

      Lại đẩy của bên phải ra, tiếng cười điên cuồng hòa với tiếng kêu thảm thiễn pha lẫn tiếng gió thổi làm toàn thân tôi run sợ, nếu tiếng cười điên cuồng đó làm cho người ra run rẩy tiếng kêu thảm thiết kia lại làm cho người ta sợ hãi.

      Đóng chặt cánh cửa bên phải lại, tôi hà hơi vào trong lòng bàn tay, kéo ra cánh cửa ở giữa.

      Đập vào mắt là ngọn núi, lại thấy mỏm núi hiểm trở, những tảng đá kì quái mọc lên ở trong đó, tôi bước đến.

      Dọc theo đường , yên hà tán màu, nhật nguyệt diêu quang. Ngàn cây bách già, vạn rừng tre cao cao. Dốc đá cao chót vót, vách đá giương cao.

      được bao lâu liền thấy tọa động phủ, có con khỉ quỳ trước cửa phủ , cao của động phủ đề hàng chữ to —— Tà Nguyệt Tam Tinh Động!

      Tôi đứng sau lưng con khỉ đó, có chút do dự mở miệng, hỏi: "Ngươi có biết tâm ma ?"

      Con khỉ đưa mắt lên nhìn, con mắt màu đen đảo đảo lại " biết!"

      Tôi thấy bộ dáng của nó có vài phần giống Tôn Ngộ , lại hỏi: "Vậy ngươi có biết Tôn Ngộ ?"

      Nó lúc lắc đầu.

      Tôi tiếp tục về phía trước, ít lâu sau lại vòng lại, ngoài động phủ ra cái gì cũng có.

      Lần này đến trước cửa động, lại bỗng nhiên thấy Tôn Ngộ gánh bao quần áo, dập đầu trước cửa chùa.

      Tôi ra phía trước, vỗ bờ vai của , : "Tôn Ngộ , ta tìm huynh rất lâu rồi!"

      Tôn Ngộ quay đầu, ngây người, : "Ngươi là ai?"

      Ta thấy có con mắt đen tỏa sáng, đầu cũng có vòng kim , suy sụp : "Ta nhận sai người rồi!"

      Nhưng lại kéo tôi lại, : "Ta nhớ ngươi là ai rồi ! Hai mươi năm trước, ngươi từng ở chỗ này hỏi ta, ta có biết tâm ma , có phải là Tôn Ngộ ! Ngươi nhận sai người! Ta tên là Tôn Ngộ !"

      "Hai mươi năm trước?" Tôi ở ngốc rồi hả? Đây cũng quá khuếch đại rồi, chỉ vòng qua 20 năm sao?

      "Ngươi thực là Tôn Ngộ ư?" Tôi có chút hoài nghi, "Vì sao ánh mắt của ngươi phải là màu vàng mà là màu đen?"

      Tôn Ngộ gãi gãi đầu, cười : "Con mắt lão Tôn trước giờ đổi đều là màu đem! Từ là màu đen, sau này cũng vậy!"

      Tôi có chút bị làm cho hồ đồ, nhìn nhìn lại tấm biển trước động phủ —— Tà Nguyệt Tam Tinh Động!"

      Chẳng lẽ đây là Tôn Ngộ lúc học hết võ nghệ, còn chưa bị ném vào Lò Luyện Đan?

      Tôn Ngộ lại lôi kéo góc áo của tôi, vui vẻ : "Gặp được ngươi rất tốt! Vừa mới bị sư phụ đuổi ra cửa, vốn trong lòng rất buồn, nhưng vừa thấy ngươi đến, liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ, dường như, dường như, vui vẻ như được ăn rất nhiều quả đào!"

      Tôi lo lắng hẳn lên, thời gian trong lòng Tôn Ngộ dài như thế này, lại vẫn chưa tìm được tâm ma, nên làm thế nào cho đúng đây, biết Ngộ có chống cự nổi nữ Hạ Sĩ Liên tự xưng là Y Như Lan công chúa hay ?

      Tôi có chút sốt ruột bỏ tay của Tôn Ngộ mắt đen ra, nhìn xung quanh.

      "Ngươi tìm cái gì vậy?"

      "Đó là thứ rất quan trọng!"

      "Là quả đào à?"

      "Quan trọng hơn so với quả đào!"

      "Là người sao?"

      " phải!"

      "Ngươi muốn trường sinh bất lão sao?"

      " phải phải!'

      "Ta biết rồi! Ngươi muốn tự do!" Tôn Ngộ để ý phản đối của tôi, kéo tay của tôi, vừa cười vừa nhảy : "Như thế nào? Ta đúng ?Khẳng định ngươi muốn tìm tự do!"

      " phải phải!" Tôi dậm chân , "Huynh đừng hỏi nữa, ta muốn tìm tâm ma, qua hai mươi năm rồi, huynh biết tâm ma chưa?"

      Tôn Ngộ lắc đầu, : "Ngươi tìm ma để làm gì a? Ta nghe sư phụ , bất luận là thần tiên hay quỷ , nhất niệm chi sai * trở thành ma, cho dù họ bất luận vì lí do gì mà làm ra những chuyện thâm độc tàn ác. Ngươi tìm ma để làm gì? nên tiếp tục tìm làm gì, bằng chơi đùa với ta ."

      *Nhất niệm chi sai: Nghĩ sai hỏng hết (ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng).

      " được được! Ta nhất định phải tìm tâm ma! Muốn chơi đùa tự huynh chơi !" Tôi nhìn xung phanh mọi phía, nơi này là nơi rộng lớn như vậy, tôi tìm rất nhiều lần, hơn nữa cảnh vật ở đây tuyệt đẹp, cũng giống là chỗ ở của ma.

      Tôi nhớ tới ba cảnh cửa kia, chẳng lễ cây tùng nhớ lầm rồi a?

      Tôi phải quay về nhìn lại bên trong hai cảnh cửa xem sao.

      Trở về đường cũ, ngờ Tôn Ngộ lại theo tôi, khi nhảy lên cây hái hoa quả, khi lộn mình té ngã ở đường.

      "Huynh cứ theo ta làm gì?" Tôi thấy Tôn Ngộ nhảy lên nhảy xuống mà cảm thấy rất vui .

      Tôn Ngộ gãi gãi đầu, con mắt màu đen sáng lấp lánh, : "Ta muốn ở cùng với ngươi, nhưng ngươi muốn hái quả đào ăn với ta, ta đây cũng chỉ biết theo ngươi thôi..."

      "Nhưng bây giờ huynh theo ta có ích gì? Huynh có gậy Kim ?" Tôi cắt ngang lời của .

      lúc lắc đầu.

      "Vậy võ nghệ của người có cao cường ?"

      lại lúc lắc đầu, : "Ta cũng biết, từ trước đến nay ta còn chưa đánh qua với người nào cả đó!"

      Tôi thở dài, : " Vậy huynh đừng theo ta có được hay ? Huynh ở trước mặt ta lúc lúc phiền à? Ta còn có chuyện quan trọng phải làm đó!"

      Tôn Ngộ ở trước mặt tôi đu dây đong dưa, : "Nhưng ta thích ở bên ngươi a!"

      Ta thấy Tôn Ngộ cười hì hì, có chút kỳ quái hỏi: "Ta như vậy, chẳng lẽ huynh tức giận sao?"

      Ánh mắt Tôn Ngộ lóe sáng, hỏi? Ngươi mắng đánh ta dù cho ta cư xử lễ độ, cũng có việc gì phải giận đâu?"

      Tôi nhớ đến Tôn Ngộ có con mắt kim sắc sâu thấy đáy.

      : "Cút! "

      còn : "Lão Tôn muốn giết người rồi đấy!"

      nhớ tới nụ cười lười biếng khuôn mặt đó, còn cả khóe miệng có chút lạnh lùng của Tôn Ngộ .

      Mà trước mặt có con khỉ có đôi mắt đen tuyền trong veo, nụ cười trong sáng, là Tôn Ngộ sao?

      "Vì sao ngươi nhìn ta như thế?" Tôn Ngộ đu dây nhảy xuống, : "Hôm nay bộ lông của ta rất đẹp phải ? Ta cố ý dùng sương sớm cọ rửa đó!"

      Tôi dùng lắc lắc đầu, hỏi: "Huynh thực là Tôn Ngộ ư?"

      "Điều đó là đương nhiên!" ngẩng : " trời dưới đất chỉ có Tôn Ngộ ta!"

      Trong giây phút này, hình dáng khuôn mặt đó rất giống với Ngộ có ánh mắt kim sắc, cũng kiêu ngoại như thế, cũng tự tin như thế.

      Rốt cuộc lại đứng trước ba cánh của đó, tôi do dự nên bước vào cánh cửa bên phải hay cánh cửa bên trái.

      Bên trái tràn đầy máu tanh; bên phải là tiếng kêu thảm thiết và tiếng cười điên cuồng.

      Còn chưa chờ tôi đưa ra quyết định, Tôn Ngộ theo tôi từ cánh cửa ở giữa ra đẩy cánh cửa bên phải ra, luồng gió lạnh ùa tới, tôi cố sức dùng quần áo bọc kín mình.

      Tôn Ngộ nghe thấy bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết hòa với tiếng cười điên cuồng, do dự lúc, bước vào trong, tôi cũng vào theo.

      Bước vào mới cảnh vật trong này hợp với thanh phát ra.

      Nơi này đâu đâu cũng là màu tím của sương mù, chân trời tỏa sáng vạn đạo hào quang, có màu xanh biếc đậm của ngọc lưu ly và màu sáng rực rỡ của bảo vật, khắp tơi linh lung trong sáng, tầng tầng lớp lớp mái hiên, từng chứa hình rồng màu vàng và phượng hoàng ngũ sắc.

      Mà tiếng cười điên cuồng đó phát ra từ gian cung điện lớn nhất.

      Tôn Ngộ gấp gáp chạy, chạy về phía tiếng cười điên cuồng kia.

      Chẳng biết chạy bao lâu, xung quanh đều bị màu tím bao phủ, nhìn cũng ràng.

      "Phá Thiên này, đâm cái lỗ đẹp !" giọng quen thuộc cười ha hả .

      Vạch sương mù dày đặc ra, con khỉ chân đạp mây ngũ sắc, tay cầm gậy Kim , đứng trong đại sảnh.

      "Tôn Ngộ ! Sao huynh mặc trang phục như thế này?" Tôi hỏi .

      Con mắt lạnh lùng mà ngang ngạnh như khi thấy tôi lại trở nên dịu dàng, với tôi: "Tới đây tới đây, hơn mười năm rồi gặp, ngươi khỏe chứ?"

      Hơn mười năm? Tôi lại lời , chẳng qua thấy mới 2 phút thôi, sao lại thành hơn mười năm rồi?

      có con mắt màu đen, có chút lạnh lùng, gậy Kim ở trong tay vẽ vòng tròn, màu tím của sương mù dày đặc tản , tôi mới nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người mặc khôi giáp. đám người vẻ mặt trang nghiêm nhìn .

      "Đây là đâu? Vì sao huynh lại ở đây?" Tôi hỏi.

      "Ha ha, ngươi biết sao, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi chút, nơi này là nơi tuyệt thể tả!" Tôn Ngộ tay kéo lấy tôi, tay cầm gậy Kim chỉ đỉnh đầu, bầu trời có vài dòng chữ to lập lòe ánh sáng —— Linh Tiêu Bảo Điện!

      "Tôn Ngộ ! Ngươi giết Long Vương, giết Diêm La, giết Thiên Bồng Nguyên Soái, giết Thất Tiên Nữ, phá huỷ Lò Luyện Đan của Thái Thượng Lão Quân, lại còn giết chết hai đồng tử của ông ấy, tội ác tày trời, chịu chết "

      "Tôn Ngộ ! Để mạng lại!"

      "Tôn Ngộ ! Trong tay ngươi là ngàn vạn vong hồn, tha cho ngươi là điều thể, hôm nay ta muốn báo thù cho họ!"

      Bốn phía đều là giọng vừa oán hận vừa hung ác liên tiếp vang lên.

      Tôi nhìn vào con mắt đen của Tôn Ngộ , có phần thể tin được hỏi: "Ngươi giết họ ư? Giết hết họ rồi hả?"

      Tôn Ngộ lạnh lùng hừ tiếng, : " sai! Ta giết sạch bọn chúng rồi!Bọn chúng dám xem thường ta ư? Bọn chúng mà lại dám có ý muốn đánh lại ta ư? Diệt hết nguyên thần của bọn chúng! Ta muốn làm cho tất cả người thiên hạ đều phải biết, Tôn Ngộ ta, gì là có, gì là thể! Ta là Tề Thiên Đại Thánh! Thuận ta sống, nghịch ta chết!"

      Tiếng cười từ trong cổ họng lại lần nữa vang lên, ánh mắt trở nên điên cuồng, rồng vàng và phượng hoàng ngũ sắc xà nhà bay lên dồn dập, sau đó rơi xuống, tức khắc tứ phía vang lâm tiếng kêu thảm thiết máu bắn tung toé, tiếng leng keng, tiếng cười điên cuồng hỗn loạn đoàn, sương tím và hoàng loạt thiên binh chạy đến bao vây Tôn Ngộ . Mọi thứ đều thấy ràng, chỉ qua phút chốc, sương tím liền trở thành sương đỏ, gió lạnh thổi qua, sương đỏ tiêu tán, máu tươi sàn bạch ngọc chảy thành dòng, vài thi thể còn sót nằm ngổn ngang, con mắt còn chuyển động, cơ thể lộ ra ruột, còn nắm binh khí trong tay. tay, mặt Tôn Ngộ bị máu tươi nhiễm đỏ loang lổ, gậy Kim cũng tỏa ánh sáng vàng, cũng mang màu vàng, bên bị máu tươi che phủ, máu tươi từ thân gậy giọt lại giọt ngỏ xuống nhuộm đỏ sàn nhà bạch ngọc.

      "Huynh làm gì vậy?" Tôi nhịn được hỏi.

      "Đại —— náo —— thiên —— cung!" Ánh mắt Tôn Ngộ phát ra hàn quang, ánh lên màu đỏ đầy mặt đất, từng chữ từng câu .

      Thiên binh thiên tướng xung quanh lui lại mấy bước, ai tiến lên.

      "Ngươi nhìn ! Thấy ánh mắt của bọn chúng ? Trong mắt bọn chúng đều viết lên hai chữ sợ hãi! Kha kha, sợ hãi, bọn chúng đều sợ lão Tôn ta! Đều sợ Tôn Ngộ ta! Bây giờ các ngươi mới sợ hãi quá muộn rồi! Lão Tôn muốn từng bước từng bước mà giết tất cả các ngươi! Muốn cho từ hôm nay ai có thể quản ta, muốn cho thiên hạ này, tất cả đều vì tên của ta là run sợ! Kha kha, tới đây a! Vì sao tất cả đều tới đây? Các ngươi đều sợ ta sao? Nhưng Lão Tôn cực kỳ sợ các ngươi! Lão Tôn muốn giết sạch các ngươi! Kha kha, kha kha!"

      Tôn Ngộ cầm Kim bổng rỉ máu, từ các thi thể kia tới, bước có chút lảo đảo, nhưng điều đó cũng ảnh hưởng đến bước chân về phía trước.

      Mà thiên binh thiên tướng xung quanh lại đều có chút do dự, biết nên chiến hay nên chạy.

      Tôn Ngộ chớp lóe thân, từ trong đám người kia bắt lấy người con trai.

      "Na Trá Tam Thái Tử đúng ? Nghe người được sinh ra từ ngó sen? Nghe nguyên thần ngươi bất diệt? Hôm nay ta muốn nhìn xem, nguyên thần bất diệt của ngươi ra sao!"

      Tôn Ngộ chợt biến ra sáu cánh tay, nắm lấy kéo tứ chi của Na Tra ra, Na Tra liền bị xé thành bốn phần, chỉ có đầu rơi xuống đất, nhanh như chớp mà quay tròn.

      thuận tay quăng ra, bốn phần bị xé ra của Na Tra liền từ trong tay bay ra ngoài, rơi ra bốn phía.

      Trong đó có phần rơi vào tôi, ruột từ trong thân của phần đó rơi ra, lăn đến bên váy màu xanh nhạt tôi, tôi buồn nôn, ra sức nôn mửa, ói ra hồi lâu, nhưng cái gì cũng nhổ ra được. Đột nhiên mới nhớ tới tôi đến nơi này rất lâu nhưng chưa ăn gì.

      Tôn Ngộ vẫn cười, nhưng khi tôi nghe tiếng cười kia, lại thấy giống như ác ma.

      dùng bàn tay phủ đầy máu tươi lấy đầu của Na Tra lên, dùng sức bóp, đầu Na Tra liền bị bóp nát, óc trắng chảy ra.

      "Dừng tay!" giọng quát lên.

      Nhìn theo tiếng , nam tử nâng tháp đứng đó —— Thác Tháp Lý Thiên Vương Lý Tĩnh.

      "Ha ha! Kha kha! Đến rồi tốt lắm, đến rồi rất tuyệt! Để cho ta giết ngươi !" Tôn Ngộ vừa hô vừa bay đến Lý Tĩnh. Chỉ chạy chạy lại, Lý Tĩnh bị Tôn Ngộ đánh cho nằm bò dưới chân.

      Tôn Ngộ xách Lý Tĩnh bị ngã lên trung, ra sức đong đưa, vừa lắc lư vừa : "Đợi ta băm ngươi thành thịt băm, nhìn ngươi còn báo thù cho Tam thái tử con trai ngươi và Ma Gia Tứ Tương ngươi như thế nào!"

      xong, tay Tôn Ngộ nhoáng lên cái, xuất thêm cây đao, mà cây đao kia thấ hướng về phía Lý Tĩnh gần chết, nhát lại nhát băm, băm ông ta còn sống thành thịt băm.

      "Còn có ngươi nữa! Ta muốn lột da của ngươi!" Da của người tức khắc bị Tôn Ngộ lưu loát lột xuống, sau đó lại bị ném dưới cạnh chân tôi, người bị lột da ở bên cạnh chân tôi khẩn cầu :" Van ngươi, giết ta..."

      "Còn có ngươi nữa! Lão Tôn muốn mở đầu ngươi ra, muốn nhìn xem não của ngươi có ăn được !"

      "Ngươi! Lấy ruột của ngươi ra..."

      Nhìn lần Đại Náo Thiên Cung này trở thành lò sát sinh, tôi nhịn được hét lên: "Đủ rồi! Tôn Ngộ đủ rồi! Ngươi dừng lại !"

      "Dừng lại?" Tôn Ngộ cười ha ha. "Ngươi thấy ta vui sướng sao? Ngươi thấy trong mắt bọn họ chưa đầy sợ hãi sao? Ngươi thấy tại ta có bao nhiêu tự do sao? Ta dừng lại, vì sao phải dừng lại? Nếu như ta dừng lại, bọn chúng đối xử với ta như lúc trước, ta muốn trả lại chúng gấp mười lần, trăm lần, ngìn lần, vạn lần!"

      Tôi đến bên cạnh , ngăn cây gậy Kim của muốn tiếp tục, thấy là tôi, đầu tiên là cả kinh, sau đó đưa gây Kim tránh sang bên, luồng khí lướt qua mặt tôi, áp bách tôi làm tôi có chút ra lời.

      "Ngươi làm gì vậy hả?" Tôn Ngộ hung hăng hỏi.

      Tôi ưỡn eo, : "Huynh nếu hận bọn họ, giết bọn họ là xong, tội gì phải ngược đãi bọn họ như vậy? Huynh làm như thế, trong lòng cảm thấy vui sướng sao? cảm thấy do sao?"

      Ánh mắt Tôn Ngộ lệ vẻ mê mang, lẩm bẩm : "Tự do? Vui sướng? Chẳng lẽ tại ta tự do sao? Ai cũng xen vào việc của ta, ta muốn như thế nào được thế ấy. Nhưng vì sao ta chỉ cảm thấy phẫn nổ, chỉ cảm thấy khổ sở, chỉ cảm thấy muốn nổi điên..."

      Ta còn muốn mở lời, lại ngửi thấy luồng hương nhàn nhạt.

      Mái tóc ngắn màu lam, trường bào màu trắng, con mắt màu hổ phách, trong tay còn ôm cây đàn tranh sắt.

      Là ma nữ tự xưng là Y Như Lan công chúa.

      "Làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Tôi mở to đôi mắt hỏi nàng ta.

      Nàng ta cười ha ha, che giấu cảm giác đắc chí trong lòng, ngươi có thể đến đây nên ta đương nhiên càng có thể đến!

      Tôi nhất thời ngốc ra lời, nhưng Y Như Lan để ý tới tôi, chỉ cười với Tôn Ngộ : "Ngộ , sao rồi? Rốt cục ngươi báo thù được rồi! Trong lòng vui vẻ ?"

      Tôn Ngộ lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt giống như đứa bé:"Ta thoải mái, ta chỉ cảm thấy rất rất tức giận, ta cảm thấy muốn phát điên."

      "Nhưng bây giờ ai có thể quản ngươi rồi mà? Ngươi hoàn toàn tự do rồi!" Y Như Lan đứng trước mặt Tôn Ngộ dùng con mắt điên cuồng mà tình cảm nồng nhiệt nhìn , giống như bản thân mình sùng bái thần tượng.

      Tôi nguyên do của mọi thứ trước mắt, bỗng nhiên vào lúc đó, ý niệm xuất trong đầu tôi nhanh như tia chớp bầu trời cắt qua đáy lòng tôi. Tôi hỏi Tôn Ngộ : "Huynh tiến vào Lò Luyện Đan chưa?"

      Tôn Ngộ dùng con mắt màu đen của nhìn tôi, lắc đầu.

      Y Như Lan gắt gỏng cắt ngang lời của tôi, khuyên Tôn Ngộ : " Ngươi nhìn , ngươi giết sạch toàn bộ thần tiên trời rồi, về sau có ai dám cản trở ngươi nữa!"

      Nàng dùng giọng mang theo hưng phấn và kích động cố gắng khích lệ Tôn Ngộ , nhưng Tôn Ngộ lời, chẳng qua là tay nắm chặt rồi lại buông, buông ra rồi lại nắm chặt.

      Chỉ trong chốc lát, Tôn Ngộ liền xông ra ngoài, cây gậy Kim múa lượn, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

      Ta nhìn Tôn Ngộ , Y Như Lan nhìn tôi cười.

      "Ngươi đến đây cũng vô dụng thôi, giết hết tất cả thần tiên, chuyện này được Tôn Ngộ suy nghĩ lâu rồi! Ngươi, ta, đều ngăn cản được !"

      Y Như Lan đứng trước mặt tôi, đôi mắt lộ vẻ khát máu. Nụ cười treo môi nàng, dường như đó viết lên bốn chữ "Tính sẵn trong lòng"

      " ta phải là Tôn Ngộ !" Tôi . Đúng vậy, phải, có con mắt kim sắc, trầm tĩnh và tự tin. Chỉ có vẻ điên cuồng và tàn nhẫn, còn có con mắt màu đen chứa tạp chất, mặc dù giết người, con mắt ấy vẫn trong veo, vĩnh viễn phải là Tôn Ngộ chân chính có con mắt sâu thấy đáy.

      " là tâm ma Tôn Ngộ mà ta tìm lâu!" Tôi nhìn chằm chằm con mắt Y Như Lan, gằn từng tiếng.

      Y Như Lan nghe tôi thế, chỉ sứng sốt lúc, sau đó lập tức phá lên cười, : "Đúng vậy, chính là tâm ma, đáng tiếc ngươi chỉ có thể nhìn làm cái gì cũng xong. Bởi vì ngươi căn bản biết quá khứ như thế nào, có hồi ức đau đớn và máu tanh như thế nào, càng biết trong lòng có bao nhiêu khát vọng hủy diệt tất cả! Mà ta, cái gì ta cũng đều biết tất tật về ! Cho nên, ngươi chỉ có thể nhìn lại làm được gì! Ha ha, sao vậy, ngươi phẫn nộ rồi sao? Ngươi muốn giết ta phải ? Ngươi có muốn soi gương hay ? Bây giờ vẻ mặt của ngươi và tâm ma rất giống nhau..."

      Tôi nghe nàng ta thế, trái lại lại nở nụ cười, nụ cười vui vẻ, đúng vậy, tất cả những việc trước mắt phải , những thứ này chẳng qua chỉ là ảo ảnh xuất trong lòng Tôn Ngộ mà thôi.

      Tôi cố sức nhảy lên, mới phát kỳ thực tôi ở trong lòng Tôn Ngộ có thể nhảy rất cao.

      Tôi hô to Tôn Ngộ đánh giết mọi người: "Tôn Ngộ !"

      Tâm ma bỗng nhiên dừng lại, nhìn tôi.

      Tôi cười với , : "Đánh lâu như vậy, ngươi mệt sao? bằng chúng ta về nhìn ngắm Hoa Quả Sơn , cùng nhau ngắm biển, tự do tiêu dao*!"

      *Tiêu dao: ung dung tự tại bị ràng buộc.

      Tâm ma quả nhiên ngừng lại, giẫm lên đám mây nhuộm đỏ máu về phía tôi.

      "Hoa Quả Sơn? Vẫn trở về đó được hay sao? Nơi đó bị đám người đốt thành mảnh cháy đen, ngươi vào đó, chỉ có thể nhìn thấy đất đai và cọc gỗ cháy sém, chỉ có thể mùi khét của thi thể!" Y Như Lan đứng sau lưng tôi, dùng giọng trầm bồng du dương .

      "Ngươi giết hết bọn họ, vậy ngươi đối mặt với hơn ngàn vạn chúng thủ hạ chết dưới tay bọn họ như thế nào?Những đám thần tiên là đám người xảo trá lật trọng, giữ lại bọn bọ, chỉ biết giống như những lần trước, làm cho càng nhiều tinh vô tội mất mạng!"

      Tôi thừa nhận, đối với quá khứ của Tôn Ngộ tôi biết gì cả, càng biết Y Như Lan gì, ta chỉ biết, tâm ma vừa mới lộ chút vẻ thanh tỉnh nhưng sau khi nghe những lời đó, ánh mắt lại bắt đầu lộ vẻ điên cuồng.

      Ta chỉ yếu ớt vô lực giải thích: "Nhưng phải còn có vạn vật, còn có biển sao? Lại còn có bằng hữu, còn có ta..."

      "Nhưng! Ngươi cái gì cũng có! Tôn Ngộ ngươi từ độc trống vắng, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy..."

      Tâm ma dường như bị Y Như Lan trúng nỗi lòng, cuối cùng lại rơi lệ. Cây gậy trong tay, bắt đầu khua nhanh, vẫn giết chóc vô hạn, với tiếng cười xen lẫn tiếng khóc. "Giết sạch bọn chúng, giết sạch bọn chúng! Giết sạch bọn chúng! Tôn Ngộ ta cần bất kì điều gì!"

      "Ngươi phải là Tôn Ngộ !" biết tôi lấy đâu ra sức lực, hét lên trước mặt , gậy Kim của đánh lên cơ thể tôi, da thịt của tôi hơn nửa tựa hồ bay hết.

      nắm lấy bờ vai tôi, giống như lần đầu tôi gặp Tôn Ngộ , dùng sức lay động: "Ngươi gì? Ta phải là Tôn Ngộ ? Ta phải là Tôn Ngộ ? Ngươi bậy! Ta nhất định, nhất định là Tôn Ngộ !"

      Tuy bị lay gần chết, ta vẫn cắn răng, nặn ra mấy tiếng: "Ngươi phải Tôn Ngộ ! Ngươi là tâm ma! Ngươi là ma!"

      "Nhưng! Ta phải, ta phải!" Xương cốt khắp người kêu răng rắc.

      "Ngươi! Đúng vậy!" Tôi vẫn tiếp tục .

      Bàn tay bóp nát xương của tôi, bộ mặt vặn vẹo mà hét lên: "Ta phải là Tôn Ngộ , phải là ma! Nếu ngươi nữa, ta giết chết ngươi!"

      Tôi lại có thể nở nụ cười tôi, tôi cũng thấy kỳ quái vì sao mình lại cười, tại giây phút này, tôi lại cảm thấy có chút sợ hãi, vì sao chứ?

      Có lẽ nghĩ đến viên tiên đan mà Tôn Ngộ đưa cho tôi? Cõ lẽ là muốn dùng sức gõ đầu tôi? Hay nghĩ đến lần Tôn Ngộ biến thành đủ kiểu vẫn bị tôi nhận ra? Hay là lần ở trong lòng sông, bắt lấy tay của tôi, mỉm cười —— Tiểu Thủy, ngươi có lòng tham đáy!

      Có lẽ cũng vì gì cả, chỉ là nghĩ đến con mắt kim sắc và nụ cười lười biếng của .

      Tôi : "Ngươi phải là huynh ấy! Tuy ngươi có bộ dáng rất giống , nhưng ngươi phải, ngươi chỉ là tâm ma của ."

      Gậy Kim của giơ lên cao, nhắm xuống tôi, tôi nhắm mắt lại.
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Có con chim sợ độ cao.

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)


      người tiên nhân áo trắng phấp phới, cư nhiên lại có thể là dân mù đường...

      Thượng Đế a, lừa đảo cũng có mức độ chứ!!

      Đẩy cánh của ở giữa ra, gốc cây già lại xuất trước mắt tôi, tâm ma gắt gao túm lấy tay của tôi: "Ngươi đáp ứng với ta ở bên ta ta giết người nữa, nếu như người rời khỏi ra, ta nhất định khấy đảo nơi này thành long trời lở đất! phá hủy tất cả!"

      Ta rời khỏi, chỉ là...

      "Là ai muốn phá hủy nơi này?" giọng lười biếng vang lên.

      Tôi quay đầu lại, ánh mắt kim sắc, đôi môi hơi nhếc lên, tùy tiện vác cây gậy, phải Tôn Ngộ là ai?

      Tôi reo lên tiếng, chạy đến kéo cánh tay của : "Ngươi làm sao tìm đến được nơi này?"

      trừng tôi cái: "Cục đá kia với ta, ngươi khắc chữ người nó.chữ viết xấu như vậy, lại còn học theo người ta đề thơ khắp nơi! Còn có cây tùng nữa, sớm cho ngươi biết đừng mở bậy cửa, kết quả lại nghe lời, nơi đâu cũng gây họa, thiếu chút nữa bị ngươi hại chết! Nếu ta đến ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này luôn rồi, làm ơn , cho dù nữ tử nào muốn ở trong lòng ta, cũng phải là nữ khỉ, cần xấu nhất cũng cần xinh đẹp quyến rũ nhất, vân vân, ngươi nhìn ngươi , thậm chí bản lĩnh cũng có, bộ dạng lại xấu như thế, nếu như ở lại trong lòng ta, về sau ta làm sao mà gặp được ngươi hả?"

      Mới vừa nhìn thấy cảm thấy vui sướng như thế, bị cho phen, hoàn toàn bị đánh bay, lại có thể còn tôi xấu, tôi xấu như thế sao?

      Tôn Ngộ kéo tôi về phía sau, chỉ vào tâm ma hét lên: "Trở về!"

      Tâm ma lại có thể vùng vẫy cũng chưa vùng vẫy cái, liền bước vào cánh cửa đó.

      Tôn Ngộ bước đến, cẩn thận đóng chặt cánh cửa.

      "Vì sao trước kia khóa lại?"

      Ngộ thở dài: "Đó là bởi vì trước kia căn bản biết ta có sức mạnh lớn như vậy!"

      Theo đường cũ trở về, lối dài tối như mực.

      "Này, huynh được nhanh như thế a! Ta thấy đường!"

      " là ngu, cũng biết vào bằng cách nào nữa?"

      "Bằng cách tới lúc trong lòng lo lắng a, hơn nữa sợ Y Như Lan kia tìm được tâm ma, bây giờ mọi việc được giải quyết đương nhiên thần kinh thoải mái, thế nên cảm thấy được xung quanh tối a! Ờ kìa, bảo huynh chậm chút mà, ta trật chân đến nơi rồi! Trong lòng ngươi thế này..."

      Còn chưa xong bàn tay duỗi ra nắm lấy tay tôi.

      Tay rất lớn, ấm áp mà khô hanh, bên là vết chai thô ráp che kín.

      "Nắm lấy tay của ta ngã nữa rồi!" Giọng của cũng trở nên dịu dàng.

      "Ừ!" Tôi cúi đầu đáp lại tiếng.

      gì, chỉ kéo tay tôi, yên lặng mà trong lối , bốn phía tối đen nhưng tay của lại rất ấm áp, ấm áp đến tận trong lòng.

      "Cảm ơn ngươi!" Cũng biết bao lâu, chợt nghe .

      Mặc dù nhìn thấy , vẫn cho nụ cười: " cần cảm ơn!"

      Lại về đến dưới cây tùng, ánh mặt trời chiếu từng luồng thảm cỏ vàng nhạt, bầu trời xanh chim chóc cùng với đám mây bay qua.

      "Nơi này đẹp, là nơi nào vậy?" Tôn Ngộ hỏi như tôi.

      Lại nghe thấy vô số giọng đồng loạt đáp: "Hoa —— quả —— sơn —— sơn —— sơn.

      Cuối cùng cũng trở về thế giới thực tại, mặt trăng treo lên cao. Đường Tăng che áo cà sa như con nhộng từ trong đó bò ra, Trư Bát Giới và Sa Tăng hòa thượng ngồi dưới đất nhìn mặt trăng, tư thế có gì thay đổi.

      Tôn Ngộ tay khiêng gậy Kim , tay gõ đầu của tôi, : "Này! Hát !"

      Tôi bất mãn liếc cái, vừa mới cảm ơn xong, giờ đổi thành sắc mặt này, nếu có tôi khẳng định bây giờ giống như bọn Trư Bát Giới ngồi chỗ này mà ngắm trăng rồi...

      "Ta có tên đó! Ta tên là Tiểu Thủy, phải tên này, này, này!"

      "A..., này, hát nhanh !"

      "Ta tên là Tiểu Thủy, tên này!"

      "Tiểu Thủy, này, cuối cùng ngươi có hát hay ?"

      "Ta tên là Tiểu Thủy đấy!"

      "Đúng a. Này, hát nhanh a!"

      "Ta hát có khó nghe ?"

      "Đối với lão Tôn mà , thực ra có khó nghe hay đều quan trọng, ta cũng phân biệt được, nhưng ta biết, chỉ cần ngươi hát khẳng định họ tỉnh táo lại, bắt ngươi ngậm miệng!"

      "Hừ!"

      "Trời ơi, ngươi nhanh chút được hả, chúng ta vội đó!"

      Nếu giọng ca của tôi có sức mạnh lớn như thế, vậy, coi như lại giúp bọn họ lần nữa!"

      "Onlyyou~~~~~~! Có thể cùng ngươi lấy kinh~~~! Onlyyou ~~~~! Có thể bảo vệ ta, ngăn cho lợn rừng quái ăn ta~! Ngươi bản lĩnh lớn nhất, ngay cả là Onlyyou~~~~! O—O—nlyyou. . ."

      Quả nhiên theo lời của Tôn Ngộ , tôi mới hát bài, bọn họ lập tức nhảy dựng lên, đồng loạt gào với tôi: "Ngậm miệng!"

      Cái hồ bị Y Như Lan hóa ra thấy nữa, trước mặt là con đường thông thiên đại đạo.

      Toàn thân tôi bị bao vây bởi mệt mỏi, mí mắt cứ đánh vào nhau, còn sớm, cho dù sống về đêm cũng nên kết thúc chứ! Còn lên đường sao?

      Vô cùng may mắn mặc dù Đường Tăng có vẻ là người khỏe mạnh, nhưng dầu gì cũng là con người. Ba con quái vật cuối cùng đồng ý làm cái đống lửa để nghỉ ngơi rồi.

      Bọn họ ăn ngủ đêm sao vì sớm thành thói quen, có thể chịu khổ. Cho dù là cắm trại dã ngoại tốt xấu gì cũng phải có cái lều chứ, nếu có, dù sao túi ngủ cũng thể thiếu chứ, nhưng tôi nhìn Đường Tăng nằm bãi cỏ khô mặt đất liền ngủ thiếp , kêu trời trời thấu, kêu thế nào cũng đáp lại a!

      Mẹ kiếp nằm cành cây cho dù mệt mỏi nhanh bay nhưng vẫn ngủ được, chỉ đành gõ đầu mình vô lực.

      "Ấm ĩ muốn chết! Ngươi thể yên tĩnh lát sao?" giọng sau lưng tôi vang lên. Chỉ thấy Tôn Ngộ khiêng gậy về phía tôi.

      Tôi liếc cái, vừa mới dịu dàng kéo tay tôi qua hành lang dài giờ vậy rồi, nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác!

      "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới ngủ?" Người nào đó vẻ mặt phẫn nộ, thấy tôi nhìn chằm chằm vào mình, sau đó lại có chút lo lắng bổ sung thêm, "Ngươi ngủ làm cho ta cũng ngủ được!"

      "Ta muốn chiếc giường rộng rãi, mềm mại, làm bằng lông ngỗng, đúng rồi, ở đây lạnh như thế, phải có máy sưởi, à à, cửa sổ khắc hoa."

      Nhìn Tôn Ngộ tiện tay điểm chỉ, mấy thứ đó liền xuất nơi hoang dã, tôi lại thấy được tấc lại muốn tiến thước.

      "Ở đây ở đây, phải có lọ hoa hồng, còn nơi đó muốn có chiếc đèn thủy tinh! A! Đúng rồi, đầu giường sao có thể thiếu bức tranh chứ? được được, tôi thích bức "Đêm đầy sao*" của Gogh, đổi tấm này !"

      * Bức tranh của nghệ sĩ: Vincent van Gogh [​IMG]

      Gian phòng mỹ luân mỹ hoán xuất ở trước mặt tôi, khiếu thẩm mỹ Hầu Tử cũng tệ! Tôi bắt đầu nảy sinh lòng tham đáy: "Nếu có đẹp trai càng hoàn hảo rồi! Cho Keanu Reeves luôn ! Ta rất thích Keanu Reeves đóng vai Cứu Thế Chủ? Nếu Triệu Văn Tuyên cũng được..."

      "Ngươi có yên hay ?" Hầu Tử rốt cục nhịn được

      Ta lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn mà chui vào trong chăn, lát sau, lộ cái đầu ra, thấy Tôn Ngộ còn chưa , càm lăm cà lăm : "Này... ... ta muốn cái ao ngọc bích, hơn ngày chưa tắm rồi..."

      Sáng ngày thứ hai ngủ dậy, phát tôi ngủ trong đống cỏ, may đống cỏ này mềm mại thoải mái với lại ấm áp, phải thế , hừ hừ!

      Nhìn phía xa thấy nhóm người Đường Tăng thu dọn hành trang chuẩn bị xuất phát, vội vã nhảy dựng lên chạy về phí bọn họ.

      Đúng là cuối xuân đầu hạ, luồng gió ấm áp mang theo mùi hương của loài hoa lan lướt qua đây, hít sâu vào hơi, trong lồng ngực đều là hương thơm căng tràn, hoa hương bồ nở rộ ở bên dòng suối , mỹ cảnh nào ở thế giới kia của tôi, làm sao có thể thấy được?

      Đường Tăng cũng gấp gáp lên đường, xuống ngựa, tìm kiếm lá ngải, ngửi mùi hoa, trong thâm sơn, chỉ thấy người áo trắng đầu trọc lần đầu cười hì hì học chim ca hát, mội hồi lại vui vẻ mà chuyện với đại thụ.

      Cứ như vậy lát lại ngừng, tại nơi có sương mù sáng dày đặc, gặp ba người cầm trường kiếm trong tay.

      Ba người này đều mặc trang phục giống nhau, đều là bạch y tóc đen vòng vàng. Đứng ở giữa là nam tử dáng người có chút vẻ cao lớn, đôi mắt lộ chút màu hổ phác nhàn nhạt. ta cầm thanh kiếm chỉ vào Tôn Ngộ , miệng quát: "Tôn Ngộ , ngươi giết người Đại Tuyết sơn ta, liền muốn chạy trốn sao?"
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7.2: Có con chim sợ độ cao.


      Ba người này đều mặc trang phục giống nhau, đều là bạch y tóc đen vòng vàng. Đứng ở giữa là nam tử dáng người có chút vẻ cao lớn, đôi mắt lộ chút màu hổ phách nhàn nhạt. ta cầm thanh kiếm chỉ vào Tôn Ngộ , miệng quát: "Tôn Ngộ , ngươi giết người Đại Tuyết sơn ta, liền muốn chạy trốn sao?"

      Đại Tuyết sơn? Tên này sao quen quen thế nhỉ? Nghĩ lâu mới nhớ ra, ở cái buổi tối mà gặp phải con ma tự xưng là Tát Mạc, dường như cũng có người tự xưng là Phi Ưng của Đại Tuyết sơn.

      Tôn Ngộ chút hoang mang từ lỗ tai lấy gậy Kim ra, lười biếng cười : "Người của Đại Tuyết sơn phiền phức, giết chết rồi, ta cũng nghĩ chạy trốn!"

      Nam tử kia nắm chặt kiếm trong tay, : "Tôn Ngộ . Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta là Đỗ Bằng của Đại Tuyết sơn, nên dù ta có chết cũng phải báo thù cho Phi Ưng!"

      Tôn Ngộ bĩu môi, : "Phi Ưng là ai? Ta căn bản là biết!"

      Nam tử tên là Đỗ Bằng đáp lời, chỉ cầm kiếm đâm tới!

      "Này! Từ từ !" Tôi vội vàng xông lên, ngăn trước mặt Tôn Ngộ , Đỗ Bằng thấy tôi, vội vàng thu kiếm, Tôn Ngộ mạnh mẽ ôm lấy tôi, nhảy về phía sau, nhảy vài chục trượng. Ngân châm đầy trời phóng về phía chúng tôi, Tôn Ngộ khua gậy Kim như vẽ vòng tròn rực rỡ, đánh rớt những ngân châm đó.

      Tôi có chút thể tin được đứng nhìn Đỗ Bằng xa xa. ta là thần tiên sao? Làm sao thu kiếm rồi còn có ngân châm bay đầy trời?

      " Ngu ngốc!" Người nào đó bên cạnh ôm tôi buông tay ra, trừng tôi cái, .

      "Hừ!" để ý đến nữa.

      " Chiêu Bách Điểu Triều Phượng này, đúng là tuyệt kỹ của Đại Tuyết sơn, kiếm vừa ra tay, ngân châm đầy trời, miễn là bị bắn trúng, chết là điều nghi ngờ gì, ta cũng dám đỡ đòn, ngươi lại có thể cứ như thế chắn trược mặt ta? Sốt ruột muốn chết chứ gì?" Người nào đó trừng mắt với tôi, hoàn toàn ý thức được vì sao tôi muốn ngăn ở trước mặt .

      " Ta biết Phi Ưng!"

      Tôn Ngộ nhảy dựng lên, tôi sau thời gian dài mới bước đến trước mặt Đỗ Bằng.

      Tôi với ta: ' Ta biết Phi Ưng!"

      " A...?"

      "Nhưng ta phải bị Tôn Ngộ giết chết, mà người giết chết người hoàn toàn khác!"

      ta nhìn tôi, lại nhìn Tôn Ngộ , : "Thiên hạ này, ngoại trừ Tôn Ngộ có ai lại giết Phi Ưng chứ? Hơn nữa có người nào có thể giết chết đệ ấy chứ?"

      Tôi chuyện trải qua của cái ngày gặp phải Tát Mạc kể từ đầu chí cuối, càng kể, con mắt Đỗ Bằng trừng càng lớn, chời tôi đến đoạn chỉ chiêu Phi Ưng bị Tát Mạc chế trụ, máu bị hút hết, Đỗ Bằng luôn miệng : " thể! Hoàn toàn thể! Cho dù có người muốn giết Phi Ưng, cũng thể trong vòng chiêu giết chết đệ ấy! nương, nghe à? Người đó mình Phi Ưng của Đại Tuyết sơn ư?"

      Tôi gật đầu, chuyện ngày đó, nhớ ngàn vạn, tuyệt đối nhớ sai!

      Thấy Tôn Ngộ ngáp cái, cười : "Ta thấy bản lĩnh người Đại Tuyết sơn bình thường chả ra đâu, Phi Ưng bị chiêu của người ta giết chết, cũng có gì là thể!"

      Đỗ Bằng nghe thấy lời này, mặt đỏ lên, quát: "Ta tin Phi Ưng chết ở trong tay người khác! Tôn Ngộ , để mạng lại!"

      Tôn Ngộ tuỳ ý vác cây gậy. cười : "Ngươi muốn đánh nhau à? Chỉ sợ ngươi đánh lại!"

      Vừa dứt lời, thấy hai người đó bay lên cao, ánh kim sắc và ánh bạch kim giao nhau cùng chỗ.

      khí thoáng cái lạnh giá, giữa trời bông tuyết rơi xuống, bọn họ được bông tuyết bao bọc vây quanh.

      Tôi hoàn toàn nhìn ra động tác bọn họ, chỉ nhìn thấy bông tuyết ngày càng nhiều, ngày càng dày, tôi cũng ngày càng lạnh.

      " Đại Tuyết sơn quả nhiên danh bất hư truyền a!" Trư Bát Giới ở bên than thở.

      " Đại Tuyết sơn là gì?" Tôi hỏi.

      "Đại Tuyết sơn là môn phái từ xưa, có người , người sáng lập chính là Đại Bằng Minh Vương, cũng có người Như Lai Phật Tổ ở Tây Thiên từng tu hành Đại Tuyết sơn. Nhưng theo ta thấy, bản lĩnh Đại Bằng Minh Vương còn chưa bằng Đỗ Bằng trước mặt này!"

      Tôi nhớ ra rồi, trong truyền thuyết Khổng Tước và Đại Bằng là huynh đệ, Khổng Tước bị Phật tổ bắt được ở Linh sơn, Đại Bằng vì cứu Khổng Tước đánh nhau Linh sơn, đấu pháp với Phật mấy ngày mấy đêm, rốt cục bị Phật tổ bắt được. Mà chỗ ở của bọn họ chính là Đại Tuyết sơn!

      Nhưng người Đại Tuyết sơn hình như thể giảng đạo lý, chẳng biết tại sao vừa thấy mặt liền đấu võ.

      Ừ, chắc chắn bọn họ luôn luôn ở sống Tuyết Sơn, nên tế bào não đều bị đông cứng rồi!

      Cũng biết từ lúc nào Đường Tăng bọc chặt áo cà sa lộng lẫy di chuyển sang đây, miệng lão vẫn là phong cách thao thao bất tuyệt : "Trời ơi! Con khỉ đó cũng là phiền toài, suốt ngày đánh nhau lại còn gây chuyện khắp nơi! Phải lên đường nữa a! Với tốc độ này cũng biết khi nào tới được Tây Thiên! Chao ôi ~! Lâu rồi còn chưa được gặp Quan tỷ tỷ, rất nhớ nàng ấy, vậy mà các ngươi còn ở nơi này lề mề nữa chứ!

      Tôi nhìn Đường Tăng, rốt cục hiểu vì sao Trư Bát Giới muốn nhét tất thối trong miệng lão ta rồi.

      Đường Tăng lại tiếp tục mở miệng : "Trời ơi! Bọn họ biết muốn đánh đến lúc nào nữa, ta nghĩ chúng ta vẫn cứ trước , dù sao con khỉ này cũng nhanh..."

      Tôi nhịn được chất vấn : "Sao ngài có thể như vậy hả? Bây giờ có người muốn gây với Tôn Ngộ , ngài giúp huynh ấy thôi, lại còn muốn tiếp tục lên đường?"

      Đường Tăng dùng lực kéo chặt áo cà sa, : "Vậy muốn như thế nào? Dù sao ta đánh lại Đỗ Bằng kia, còn bằng lên đường a!"

      đến chỗ này, lão búng tay cái, Bạch Mã đánh rắm đánh rắm chạy tới, lão ấy xoay mình lên ngựa, hô "Các đồ đệ, dẫn đường!" Liền cứ thế chạy mất.

      Nhìn Trư Bát Giới và Sa Tăng hòa thượng sau lão ta, bỏ Tôn Ngộ mình ở lại, tôi hận thể cho lão ta hai chân!

      Háo sắc lại nhát gan còn có nghĩa khí, trời ạ, lão ta làm sao hồ đồ đến nỗi mệnh danh là cao tăng nhỉ?

      Ai ngờ lát sau, Đười Tăng cưỡi Bạch Mã trở lại!

      Vừa vừa : "Này! Ngộ , ngươi đánh đủ chưa? dừng lại, ta a~!

      Cao tăng...

      biết qua bao lâu, giữa trung ánh kim sắc và ánh bạch kim cuối cùng tách ra, bông tuyết còn rơi xuống, Tôn Ngộ đứng ở bên cạnh tôi, vẫn là khuôn mặt cười đáng ghét.

      Khóe miệng Đỗ Bằng chảy ra tia máu, nhìn chằm chằm vào Tôn Ngộ , lâu sau mới : "Tôn Ngộ ! Hôm nay ta đánh lại ngươi, nhưng ngươi phải biết rằng, ngàn ngàn vạn vạn môn đồ Đại Tuyết sơn ta nhất định để yên cho ngươi!"

      Khóe miệng Tôn Ngộ vẫn là nụ cười biếng nhác, gì.

      "!" Đỗ Bằng phất ống tay áo, mang hai thủ hạ rời .

      "Chờ chút!" Tôi chạy chạy về phía trước hai bước, hô: "Đỗ Bằng! Chờ chút!"

      "Ta nghĩ ngươi nghĩ sai rồi! Phi Ưng phải do Tôn Ngộ giết chết, là do người tên là Tát Mạc giết chết!"

      Đỗ Bằng ngừng nửa bước, hoài nghi nhìn tôi và Tôn Ngộ : "Vị nương này, ngươi là người gì của ? Vì sao phải che chở ta như vậy?"

      Tôi : "Ta là gì của huynh ấy cả, nhưng huynh ấy thực chưa từng giết Phi Ưng! tin, ngươi có thể đến thôn trang ta nhìn xem, thi thể Phi Ưng ở chỗ đó, vũ khí của Tôn Ngộ là gậy Kim , ngươi nhìn người Phi Ưng là có thể nhìn ra có dấu vết của gậy đánh hay .

      Đỗ Bằng có chút do dự, tôi dậm chân với Tôn Ngộ : "Huynh giải thích chút được hả, cho bọn họ biết phải do huynh giết !"

      Tôn Ngộ cười lạnh, : "Có cái gì mà phải giải thích? Dù sao bọn họ muốn tìm ta trả thù cũng có đủ bản lĩnh!"

      Con khỉ chết tiệt, giải thích chút đối với thực việc khó khăn vậy sao?

      Mắt thấy Đỗ Bằng trán nổi gân xanh, lại muốn động thủ, tôi vội vã với ta: "Các ngươi minh bạch như thế liền cho rằng Tôn Ngộ làm, vì sao tới đó nhìn xem? Dù sao thôn xóm đó cũng xa!"

      Tôn Ngộ kéo tôi lại: " cần nhảm với ta!"

      Tôi hất tay Tôn Ngộ ra, : " được! thể để ngươi cứ chịu tiếng xấu như vậy!

      Đỗ Bằng thấy tôi như thế, cũng trầm ngâm lúc, : "Được! Ta đến thôn xóm đó, chỉ có điều nếu phát phải giống như lời ngươi , ta vẫn tới tìm Tôn Ngộ !"

      xong, ta liền ném cây kiếm trong tay về phía trước, nhảy lên mũi kiếm bay .

      Tôi và bọn Đầu Trọc tiếp tục lên đường, chưa được hai bước thấy Đỗ Bằng lại ngự kiếm bay trở về.

      "Thôn xóm đó ở chỗ nào?"

      Đỗ Bằng xem ra rất tàn bạo a, quay quay về đều Ngự Kiếm Phi Hành.

      Nào biết đâu cẩu thả như vậy. Lại có thể quên hỏi tôi thôn xóm đó ở đâu!

      Tôi đành tỉ mỉ giảng giải cách đến thôn xóm đó, nhưng Đỗ Bằng nghe xong hồi lâu vẻ mặt lại mờ mịt như cũ.

      Nhìn vẻ mặt của ta, tôi cuối cùng nhận thức được việc, ta người này là dân mù đường!

      Tôi thở dài, : "Nếu ta dẫn ngươi !"

      Đỗ Bằng xấu hổ mà cười cười, : "Vậy làm phiền ngươi rồi !"

      " được với ta!" Tôn Ngộ bỗng nhiên khẽ bên tai tôi.

      "Nhưng, nhưng ta biết đường a!"

      " biết thôi,chẳng qua cho là lão Tôn giết, dù sao lão Tôn giết nhiều người, cũng thiếu người!"

      " được!" Tôi khi cố chấp mười con trâu cũng kéo lại được, "Do huynh làm nhất định là huynh làm, phải huynh làm vậy phải huynh làm!"

      "Chao ôi!" Tôn Ngộ thở dài, "Ta để ý đến, ngươi quản nhiều như vậy để làm gì? So với lão Tôn ngoan cố hơn!"

      "Bởi vì..."

      Bởi vì liên quan tới trong sạch của huynh! Tôi muốn huynh bị người khác đổ oan! thân huynh chịu trách nhiệm gì gì đó đủ nhiều rồi, làm sao có thể mang thêm tội danh này nữa chứ?

      Tôi cũng gì, chỉ câu: "Cho dù ra sao, ta quyết định với ta rồi!"

      Đường Tăng vẫn luôn ở bên có phần thâm ý mà nhìn chúng tôi, đến lúc này cuối cùng cũng mở miệng: "Hầu Tử, Tiểu Thủy muội muội thích , ngươi để nàng ấy là được! là, ta còn chưa luyến tiếc, ngươi luyến tiếc cái gì..."

      "Ngậm miệng!" Tôi và Tôn Ngộ đồng loạt gào lên với Đường Tăng.

      Đường Tăng lập tức trốn sang bên. lại bắt đầu lục lỏi áo ca sà của lão.

      Tôn Ngộ ngăn cản nữa, chỉ rút dúm lông rồi nhét vào tay tôi.

      "Tôi thể cùng với ngươi, nếu có chuyện gì, hãy dùng ngón áp út và ngón giữa nắm sợi lông của ta, rồi gọi tên ta, ta tới!"

      Tôi nhận lấy lông của , để vào trong túi, cười cười với , từ lúc nào mà Tôn Ngộ cũng trở nên dong dài như vậy, trước đây chuyện với tôi tuyệt đối quá ba chữ.

      Quay người rời , hình như còn gì đó, nhưng tôi xa, nghe được .

      Bởi vì tôi từ trước đến giờ biết ngự kiếm để bay, Đỗ Bằng đành phải tìm con Thanh Loan cho tôi, mang tôi bay lên trời.

      *Thanh Loan có tên gọi nữa là Thương Loan, từ xưa đến nay, Thanh Loan được gắn liền với nhiều ý nghĩa, thường có loại cách là: Thanh Loan là loại Thần Điểu người bạn của Tây Vương Mẫu (nhân vật thần thoại, thường gọi là Vương mẫu nương nương), nhiều thần tiên dùng để cưỡi.

      Lần đầu tiên ngồi con chim lớn này bay lên trời, khó tránh khỏi kích động.

      Tôi vươn tay ra, đám mây từ khẽ hở của bàn tay bay qua, mềm mại, bồng bềnh.

      Gió nhàng lướt qua khuôn mặt tôi, hơi lành lạnh.

      Cúi người, nhìn từng mảnh xanh biếc, cảm thấy rất đẹp.

      Đỗ Bằng ở bên cạnh tôi, dẫm lên mũi kiếm bay lên, bạch y phấp phới, giống như tiên nhân.

      Chẳng qua là vị tiên nhân là dân mù đường.

      Thượng đế a, nên lừa đảo thế chứ.

      “Ngươi công phu cao như vậy, làm sao có thể tìm được đường vậy?” Tôi nghiêng đầu hỏi ta.

      ta đỏ mặt, xấu hổ mà cười: “Hôm nay là ngày đầu tiên ta xuống núi, sau này chắc chắn như thế nữa!”

      Phải ? Nghe dân mù đường bất luận là mấy lần chăng nữa đều tìm được đường.

      Chỉ có điều Đỗ Bằng lần đầu tiên xuống núi liền dám gây với Tôn Ngộ , lá gan !

      Tôi : “Lá gan ngươi đó nhỉ, lần đầu tiên xuống núi dám tìm Tôn Ngộ ?”

      ta vẫn cười, con mắt màu đen lóng lánh: “Đây gọi là gan lớn, mà phải gọi là dũng cảm!”

      Dũng cảm...

      Tôi gì, ai cho Đỗ Bằng biết, dũng cảm và lỗ mảng là hai điều khác nhau à?

      “Thực ra nương cũng dũng cảm!” ta bỗng nhiên .

      “A...?”

      “Khi ta mới bắt đầu học, làm thế nào cũng dám nhảy lên kiếm, sau này khi bay lên trời, lại càng dám nhìn xuống, vừa nhìn liền cảm thấy hai chân như nhũn ra, hai mắt mơ màng, vì việc này nên cũng biết chịu qua bao nhiêu trách phạt của phụ thân!”

      Tôi nhìn xuống, thấy núi non chập chùng uốn lượn, thấy đáy nước sông trong veo, rất đẹp a, chẳng lẽ bời vì tôi dám ngồi con Thanh Loan nhìn xuống liền được kêu là dũng cảm?

      Tôi nhìn Đỗ Bàng, vẻ mặt căng thẳng nhìn tôi, giống như người mới nhìn xuống dưới là chứ phải là tôi.

      Tôi thấy phải sợ hãi, mà là bị chứng sợ độ cao!

      “Ngươi sợ, lại còn học phi hành làm gì chứ?” Tôi khó hiểu, bắ người có chứng sợ độ cao làm việc cao, đúng là chuyện tàn khốc biết nhiêu a!

      “Bởi vì ta là con trai duy nhất của phụ phân ta, cho nên nhất định phải học!” ta .

      “Vậy ngươi rất giỏi!” Tôi tự đáy lòng . Biết thể làm được mà lại cố gắng làm, phải ai cũng làm được như vậy.

      Đỗ Bằng nghe tôi thế, vui vẻ trở lại: “Ngươi cho rằng vậy à?”

      “Đúng a!” Tôi gật đầu, “Điều khó nhất là chiến thắng chính mình, mà ngươi có thể vượt qua sợ hãi và chướng ngại tâm lý, đương nhiên rất giỏi!”

      Đỗ Bằng nở nụ cười, khi cười, để lộ hai cái răng khểnh, trông rất đáng .

      “Từ nhỉ đến lớn, tất cả mọi người ta vô dụng, thân là đại bàng, lại có thể sợ độ cao, chỉ có ngươi là cười nhạo ta, lại còn đối tốt với ta như vậy! Cảm ơn ngươi! Đúng rồi, nhiều như vậy còn chưa biết tên ngươi là gì?”

      Đại bàng? Chẳng lẽ Đỗ Bằng là con chim đại bàng! Tôi thấy giống a? Nhưng lại, với tư cách là con chim, có chứng sợ độ cao, còn là dân mù đường, là...

      Đỗ Bằng này, tuy công phu rất cao, nhưng xem ra hình như rất đơn thuần, ta hôm nay là ngày đầu tiên xuống núi, vậy bình thường ở núi làm gì?

      Tôi trả lời tên của mình, sau đó : “Công phu ngươi cao vậy, còn có người nào dám cười nhạo ngươi chứ?”

      Tôi có chút khó hiểu, Trư Bát Giới vừa mới công phu Đỗ Bằng hình như cao hơn so với Đại Bằng Minh Vương trước đây.

      “Công phu ta cao ư? Phụ thân ta bảo công phu ta quá kém, khiến cho ta ngày đêm luyện tập vững chắc, ta ban đầu còn chưa tin, nhưng hôm nay đánh với Tôn Ngộ trận, mới biết được, công phu còn quá kém!”

      Trời a! Có thể đánh nhau với Tôn Ngộ khó phân thắng bại, còn bị mắng là công phu kém, phụ thân ta cũng khỏi quá nghiêm khắc rồi chứ?

      “Phụ thân ngươi là ai?" Tôi hỏi ta.

      “Đại Bằng Minh Vương.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Đại Tuyết Sơn

      Sau khi bay mấy vòng ở trời, cuối cùng tìm được thôn xóm kia.

      Thôn xóm đó hoàn toàn có căn nhà nào, sở dĩ có thể nhận ra, hoàn toàn là do cái hố to—— Cái hố hình thành do bọn Tôn Ngộ thử pháp thuật người tôi.

      Thanh Loan dừng bên cái hố, tôi cùng Đỗ Bằng đến.

      Trong cái hố có khối thi thể kho quắt, lúc này hư thối biến xanh, tỏa ra mùi tanh tưởi.

      Tôi bịt mũi trốn sang bên, Đỗ Bằng ngồi xổm xuống tỉ mỉ xem xét.

      Thừa cơ hội này, tôi quan sát đại nam nhân cao to bạch y này lúc.

      Thực lòng mà , bộ dạng ta cũng coi như là tuấn, có sống mũi thẳng, con mắt đen tuyền, chẳng qua là con chim có chứng sợ độ cao cộng thêm mù đường.

      Tôi thề tôi cười nhạo , là do thôi...

      “Xem ra, ta hiểu lầm Tôn Ngộ rồi!” Đỗ Bằng .

      Tôi bắt đầu đắc ý, : “Đó là điều đương nhiên, Tề Thiên Đại Thánh làm sao có thể làm ra chuyện này? Biết sai có thể sửa, ai chẳng lầm lỗi...”

      “Ngươi xem, thi thể Phi Ưng nên xử lí như thế nào mới tốt đây?” ta để ý đến lời của tôi, chỉ cau mày tiếp tục hỏi tôi.

      Trời a, Đỗ Bằng có phải luyện công phu ngốc rồi ? Chuyện này cũng phải hỏi tôi?

      Thôi, nếu là dân mù đường việc biết xử lí thi thể như thế nào cũng coi như là bình thường.

      phải, phải như ngươi nghĩ đâu!” Đỗ Bằng , “Phi Ưng, đệ ấy khác với chúng ta, đệ ấy là người chân chính, cho nên, ta biết bình thường các ngươi làm việc này như thế nào.”

      ra là thế, Dỗ Bằng suy nghĩ chu đáo.

      Tôi và Đỗ Bằng gom nhiều củi khô lại, đặt thi thể của Phi Ưng, lại hái chút hoa tươi.

      Phi Ưng cũng là vì cứu tôi mà chết, vốn muốn chôn vào trong cái hố đó, nhưng nghĩ đến hôm đó trong lòng đất xuất nhiều cương thi, vẫn nên hỏa táng tốt hơn!

      Lửa bốc lên rừng rực, tôi và Đỗ Bằng đứng trước ngọn lửa, cúi người lạy ba cái.

      Mong ngươi có thể nghỉ ngơi thiên đường!

      Nghĩ tới gương mặt trẻ đó, tôi cảm thấy có chút buồn.

      Nếu lúc đó, tôi quát ta, làm cho ta nhanh chóng nhanh, có lẽ ta phải chết...

      “Phi Ưng lúc còn sống là người như thế nào?” Tôi hỏi Đỗ Bằng.

      “Đệ ấy là người rất tốt, phụ thân ta bảo, đệ ấy là người rất có thiên phú của Đại Tuyêt Sơn ta, mới tu hành hơn 10 năn, cũng vượt qua người tu hành gần trăm năm, bây giờ đệ ấy chết, phụ thân biết buồn bao nhiêu...”

      Giọng của Đỗ Bằng cũng trầm xuống.

      Tôi vỗ bờ vai của ta.

      “Khi còn sống


      [​IMG]
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :