1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mộng về Tây Du phải lòng Tôn Ngộ Không - Lưu Quang Phiêu Phiêu (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.1: Nữ Nhi quốc

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)

      Ta hát trăng bối rối, ta múa bóng hỗn độn. Thỉnh chàng vì ta hát khúc, cùng người tiêu vạn cổ sầu.

      " Này, huynh thèm nghĩ biện pháp nữa sao?" Tôi ở bên với Tôn Ngộ :" Ở phía tây xa, có ngọn núi Giải Dương Sơn, núi có dòng suối Lạc Thai, sau khi uống nước suối nơi đó, có chuyện gì nữa rồi!"

      " A...?" Tôn Ngộ hứng thú nhìn tôi.

      Tôi vội vã che dấu thân mình, tiếc là bốn phía rỗng tuếch, có gì che để đậy vật. Cuối cùng ngoan ngoãn đứng ở góc nhà.

      " Sa Sư Đệ, ngươi ở lại chăm sóc Đầu Trọc, còn ngươi theo ta!" Tôn Ngộ với tôi.

      Tôi nhìn quanh bốn phía, khẳng định gọi sai người...

      Tôi kinh nghi bất định cùng ra ngoài cửa, đến bên cạnh con ngựa. biết rốt cuộc muốn làm gì.

      " Ngươi cùng ta cùng tìm sối Lạc Thai, múc thùng nước quay về!"

      Cái gì? Muốn tôi suối Lạc Thai với ? Tôi nhớ “Tây Du Ký “ Trung Quốc viết, canh giữ suối Lạc Thai chính là con quái, dường như đến suối Lạc Thai còn có tiết mục đánh nhau, để cho tôi cùng suối Lạc Thai là chẳng khác nào cùng đánh quái sao? Nghĩ đến đây, tôi vội rã rụt người đến dưới lưng ngựa, cũng nghĩ lại bị xách ra, ném lên lưng ngựa.

      "Đại... Đại ca... Ta, ta biết bay, đúng, ta biết bay, hay mình ngài thôi..." Tôi lại bắt đầu nịnh nọt.

      cũng để ý tới, chỉ vỗ vỗ lưng ngựa, ở dưới xương sườn Bạch Mã ra đôi cánh, chỉ đập hai cái, liền bay lên trời.

      Tôi gắt gao nắm lấy bờm ngựa, nằm sấp ở lưng ngựa, sợ hãi nhắm mắt, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, chắc ở trung rồi.

      "Này, mở mắt !" giọng ở bên tai tôi vang lên.

      " Nhưng mở...!" Tôi hét lớn, "Vừa mở mắt ngã xuống rồi !".

      Vừa dứt lời, đầu bị mạnh cái, vì tránh cho lại bị gõ lần thứ hai, tôi đành làm theo lời bảo.

      Cũng nghĩ tới vừa mới mở mắt, liền nghe thấy tiếng huýt sao trong miệng , Bạch Mã trong trung bắt đầu lộn vòng 360 độ! Tôi ôm chặt lấy cổ ngựa, hai chân cố găng dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, trong lúc này trời đất quay cuồng, tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.

      Bạch Mã ước chừng lộn vòng 10 cái mới ngừng lại được, tôi nằm sấp ở lưng ngựa thở gấp ngừng, toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh.

      " Tiểu Thủy đúng ? Ta bây giờ hỏi ngươi, ngươi thành thành trả lời, nếu có nửa câu dối trá, ta cho Bạch Mã lộn vòng 100 cái”.

      Hung dữ liếc mắt Hầu Tử cái, thấy người nào đó mặt đổi sắc, tim đập mạnh khoanh tay ngồi đám mây, bàn tay còn ngoáy lỗ tai.

      " Vấn đề thứ nhất, người rốt cuộc đến từ đâu?"

      Tôi hừ tiếng, ngờ , ngờ đưa tay đến bên môi, chuẩn bị huýt sáo, vội vã mở miệng:

      " Ta.... ta , ta là học sinh bình thường ở thế kỉ 21 khoảng 1500 năm sau, ta cũng biết vì sao lại xuất tại nơi này, lại càng nghĩ đến xuất tại nơi này!"

      đánh giá tôi từ xuống dưới phen, nhìn đến mức làm cho khắp người tôi thoải mái.

      Rất lâu sau, dừng lại như tin lời của tôi, bắt đầu hỏi vấn đề thứ hai:

      " Ngươi vì sao nhất định phải theo chúng ta thỉnh kinh? Cuối cùng có ý đồ gì?"

      Tôi chút nghĩ ngợi, nhanh chóng : " Ta chỉ nghe về truyền thuyết của các huynh, muốn thấy các huynh nhiều hơn mà thôi, có ý đồ khác, có nghĩ muốn..."

      Lời còn chưa xong, tiếng huýt sáo lại vang lên.

      Lại là trận dời sông lấp biển, lỗ tai choáng hoa mắt chóng mặt, còn kèm theo từng tiếng thét chói tai.

      Rất dễ dàng chờ Bạch Mã dừng lại, tôi rốt cục chịu đựng nổi nằm sấp ở lưng ngựa nôn mửa liên tục, luồng khí mạnh mẽ từ dạ dày tôi lao ra, khó chịu tôi rơi nước mắt.

      " Huynh, huynh có lầm hay ? Ta thành trả lời, huynh còn chỉnh ta? Dứt khoát ném ta xuống phía dưới , mọi việc coi như xong!"

      Tôn Ngộ hựu khoanh tay nhìn tôi hồi lâu, rốt cục từ mây đứng lên, nhảy đến bên cạnh ta.

      " Ngươi làm sao mà biết phía tây xa có suối Lạc Thai?"

      Tôi vừa lau nước mắt vừa tức giận :" Bởi vì ta đến từ mấy ngàn năm sau a! Khi còn là em bé tập biết đến chuyện Tôn Ngộ a~!"

      nghe lời này, nhưng dường như có biểu tình gì, chỉ thản nhiên hỏi:" A...? Câu chuyện gì?"

      " huynh trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cuối cùng thành công thủ đạo chân kinh, trở thành Đấu Chiến Thắng Phật a ~!"

      "A!" Tôn Ngộ cười lạnh tiếng, vỗ vỗ mông Bạch Mã, lướt qua mây đáp xuống đất.

      " Sao thế, huynh muốn thành Phật sao?" Tôi hỏi.

      trả lời, cũng biểu cảm gì.

      Tôi từ lưng ngựa nhảy xuống , cưỡi ngựa khủng khiếp thế này, trọn đời này bao giờ muốn cưỡi lần thứ hai!

      Hai chân vừa tiếp đất, lòng can đảm cũng bắt đầu lớn theo, bắt đầu ăn lung tung:" Có phải huynh con khỉ cái nên muốn thành phật phải ?"

      Kết quả cho dù tôi cố sức né tránh, lại bị đôi tay rắn chắc của Tôn Ngộ gõ đầu như cũ.

      Tôi xoa cái đầu đau, rất bất mãn.

      Chẳng qua tuỳ tiện đùa chút mà thôi, thế mà dùng sức lớn như vậy sao?

      ở phía trước rất nhanh, hoang sơn dã lĩnh *, ta đành theo lảo đảo ngã ở phía sau, cũng biết ngã bao nhiêu, rốt cuộc cũng đến cái trang viện.

      *Hoang sơn dã lĩnh: Chỉ hoang vắng có bóng người.
      Trang viện bị dòng suối vây quanh, lưng dựa vào ngọn núi xanh, lão đạo sĩ ngồi xếp bằng thảm cỏ xanh.

      Tôi dừng chân lại, bàn bạc với Tôn Ngộ :"Đại... Đại thánh, ngài tự mình lấy nước vui vẻ nha, ta ở chỗ này chờ ngài..."

      Còn chưa xong, bị Tôn Ngộ ngắt lời:" Đó là điều đương nhiên, chẳng nhẽ trông chờ ngươi đánh nhau sao?"

      Tôi tức giận:" Hiểu hiểu ta như thế, thế mà còn đưa ta tới đây làm gì? Đợi các ngươi đánh nhau, ngộ nhỡ mái ngói bay ra, chậu bát bay qua, nện vào ta làm sao bây giờ?"

      Tôn Ngộ cười :" Nếu chẳng qua làm ngươi xoay vòng giữa trung hai cái ngươi sao?"

      Hừ, chẳng lẽ chỉ cần đe doạ dụ dỗ tôi trước mới có thể thành sao? Trong lòng thầm thầm bất mãn, cũng nghĩ rằng Tôn Ngộ sớm vào trong cửa viện, cùng hỏi với lão đạo sĩ.

      Vốn cho là bọn họ còn lúc lâu, ai ngờ đợi tôi tìm được chỗ thân, chỉ thấy ra trong phòng đạo sĩ tóc đỏ, chỉ câu liền bắt đầu đánh nhau.

      Tên đại sĩ bị Tôn Ngộ dùng gậy như ý đánh tới tấp như sao rơi, phút chốc chống đỡ được, bị thua liền chạy, lập tức đóng cửa viện.

      Tôn Ngộ theo đá nát cửa viện, xông vào, tôi liền cũng tùy tiện ngồi xuống, chờ lấy nước ra.

      Trong lòng thầm tính toán, chờ sau khi lấy nước xong giảng đạo lý cho tốt, dù thế nào cũng phải bắt vì tự mình tra hỏi chuyện của tôi giữa trung mà xin lỗi!

      đợi tính toán xong, chỉ thấy Tôn Ngộ như trận gió lao ra khỏi cửa viện, về phía tôi.

      Tôi ho khan hai tiếng, hắng giọng cho ràng, chuẩn bị đến gần lòng áy náy bắt đầu thương lượng, lại nghĩ hề để cho tôi cơ hội lời nào, trực tiếp hỏi:" Ngươi có biết đường về ?"

      Tôi sững sờ kịp biết muốn làm gì, bị bắt lấy kéo lên, đặt lưng ngựa.

      "Ngươi nhanh chóng trở về, để Sa Tăng tới đây!"

      " A?" Tôi mờ mịt bối rối:" quái đó rất lợi hại sao? Ta thấy huynh mạnh hơn rất nhiều a ~!"

      tới chỗ này, tôi bỗng nhiên linh cơ nhất động, lờ mờ nhớ lại giữa Tây Du có đoạn thế này: Tôn Ngộ bị quái kia cuốn lấy, lúc lấy nước, gậy như ý liền bị quái cuốn lấy, đành buông thùng nước đánh quái, quái kia lại tránh đến bên, tuy là công phu cao cường, nhưng dến gần được nước.

      Tôi cười hì hì từ lưng ngựa bò xuống, gật gù đắc ý : "Vừa lúc, chỉ sợ Đầu Trọc sinh con, sức lực của ta mặc dù lớn, tốt xấu gì xách thùng nước vấn đề gì, ta nghĩ, huynh đánh hai tên quái, hẳn là cũng có vấn đề gì chứ?"

      Tôn Ngộ ngây cả người, có chút do dự, tôi kéo xông vào trong viện, mới vừa vào cửa viện, liền thấy đạo sĩ tóc đỏ che kĩ miệng giếng, thấy Tôn Ngộ mà về, bắt đầu sửng sốt, sắc mặt có vẻ sợ hãi. Lập tức thấy tôi theo ở phía sau, liền nhịn được cười lên tiếng:" Ta ngươi tìm nhiều người lợi hại giúp đỡ, ra là tiểu nương, bộ dạng cũng tệ lắm..."

      đợi hết lời, Tôn Ngộ liền như tia chớp đánh về phía đạo sĩ tóc đỏ, trong lúc này đất đá bay mù trời, hất bụi che lấp mặt trời.

      Mắt thấy bên cạnh giếng có người trông coi, vội vàng thả gàu treo, vội vàng kéo thùng nước, mới vừa kéo đến nửa, liền nghe thấy phía sau có người hét lớn tiếng:" Người nào dám tới đây cướp nước?"

      Tôi sợ tới mức người run run, nửa nước mới kéo lên rơi xuống giếng, ra là lão đạo sĩ mới vừa ngồi ở thảm cỏ xanh, cầm thanh kiếm đâm về phía tôi.

      kịp tránh né, thanh kiếm muốn đâm thủng ngực, trước mắt kim quang chợt lóe, lão đạo sĩ liền ngã mặt đất, có tiếng động.

      Tôi sững sờ tại chỗ, giọng Tôn Ngộ ở giữa trung vang lên: "Đừng thất thần, mau múc nước!"

      Ra sức vỗ trái tim treo ở lồng ngực, kéo ra thùng nước, bê chạy ra ngoài cửa.

      Ai ngờ quen cánh cửa thời xưa, bị vấp vào bậc cửa, đến đây thùng nước cũng chỉ còn nửa thùng.

      Vừa mới đứng lên chuẩn bị quay trở lại tiếp tục lấy nước, sau lưng lại bị người níu lên, thân thể giống như đằng vân giá vũ từ trong núi bay lên nhanh, tốc độ mặc dù mau nhưng nước trong thùng lại ngay cả giọt cũng văng ra ngoài.

      Chạy khá lâu, người níu chặt lưng tôi rốt cục ngừng lại, tiếp theo đặt tôi ở lưng con Bạch Mã.

      Bạch Mã hai cánh khẽ vỗ, bốn vó bay lên mang theo tôi cùng nửa thùng nước lướt mây mà .

      Hết hồn mới bình tĩnh, thấy Tôn Ngộ nhíu mày đánh giá từ xuống dưới người tôi, cư nhiên để lại câu:" Ngu mà chết, đường thậm chí có thể bị bậc cửa làm cho vấp ngã !"

      Trong lòng tôi bất mãn, muốn đáp lại hai câu, khi thấy nửa thùng nước kia, phúc chí tâm linh* ngồi dậy.

      *Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến, người ta linh hoạt khôn ngoan hơn
      " Ta giúp huynh lấy nước, huynh cũng thể đuổi ta rồi ! Nếu huynh đáp ứng, ta lập tức liền đem nửa thùng nước đổ xuống."

      Cái thùng nước này vốn ở lưng ngựa lung la lung lay, lúc này lay động càng thêm kịch liệt, chỉ cần tôi có chút vô ý, khẳng định từ giữa trung rơi xuống, nửa thùng nước quý giá này, tự nhiên rơi vãi sạch !

      Ừ, nên ra tay liền ra tay! Luôn luôn suy nghĩ để chiếm tiện nghi của người khác, đó là tiểu nhân, nên cách xa hị; có tiện nghi mà chiếm, đó là SB*, nên khinh bỉ họ! Dựa theo nguyên tắc này, tôi bắt đầu được tấc lại tiến thước.

      *SB: ngu ngốc.

      " xin lỗi!" Tay tôi vịn vào bên thùng, cười .

      "Cái gì? "Vẻ mặt Tôn Ngộ kinh ngạc,"Ngươi có ngất đúng ? Bắt lão Tôn xin lỗi?"

      Tôi càng cười càng đắc chí, vẻ mặt ràng là tiểu nhân đắc chí.

      "Ta từ trước tới nay đều , nhưng huynh tin, trước đây là dùng thân pháp định đuổi ta , sau này lại làm cho xưng cốt của ta đứt, bây giờ còn lừa gạt ta ở giữa trung dày vò, cầu huynh xin lỗi với ta!"

      "Hừ!" Tôn Ngộ lạnh lùng hừ tiếng, định trả lời.

      Tay tôi đặt bên thùng thoáng dùng sức, nước trong thùng liền hắt ra chút.

      Khóe mắt của thoáng giật chút, thần sắc mặt cực kỳ lúng túng.

      "Này, xin lỗi, cũng phải mất đầu, cần nhăn nhó như vậy chứ?" Tôi cười .

      lúng túng hồi lâu, rốt cuộc nặn ra tiếng:"Trách lầm ngươi rồi ..." Giọng nho và tiếng kêu của muỗi như nhau.

      " Ha ha!" Tôi cười khanh khách, càng cười càng đắc ý vênh váo, dưới tay mất thăng bằng,cái thùng bị tôi làm cho đổ.

      chậm, khi đó nhanh, còn chưa chờ nước trong vùng vơi ra ngoài, uốn éo vòng eo, chỉ cảm thấy cái bóng trước mắt lóe lên, thùng nước liền bị đặt vững vàng ở trong tay , nước trong thùng chẳng qua đung đưa đung đưa vài cái, ngay cả giọt nước cũng vơi ra ngoài.

      Nụ cười còn chưa nở rộ đóng băng mặt tôi, trong tiếng cười tiếng khanh khách nửa đường biến thành tiếng ho, ngay sau đó thẹn quá hoá giận vùng lên.

      "Này, đem thùng trả lại cho ta, ta đây tốn nhiều sức lực mới lấy được, mau trả lại cho ta!"

      trợn mắt nhìn ta cái, đặt thùng nước vững vàng ở lưng ngựa, vẫn quên thêm câu nữa: “Ngu hết biết, thế mà cũng có thể làm cho nước đổ.”

      để ý đến nữa, ôm chặt lấy nửa thùng nước, có nửa thùng nước nào ở tay, tôi đoán con ngựa lại lộn nhào 306 độ lộn mèo*, sau đó lộn gì gì đó.

      *Lộn mèo: động tác thể thao, nhảy vọt người lên, lộn vòng người về phía trước hay phía sau.

      Rốt cuộc đến sân chỗ Đường Tăng, vẫn còn ở ngoài phòng nghe thấy tiếng rên của Đường Tăng.

      Bà lão thấy cái thùng trong tay tôi, mặt mày hớn hở, vội vàng lại lấy, cho Đường Tăng và Trư Bát Giới mỗi người chén, uống thêm.

      Tôi đứng ở ngoài cửa, nhìn cây liễu rủ cành xuống bờ sông , được tà dương chiếu xuống, từng tầng quầng sáng cam, đột nhiên cảm giác được cái thế giới này, cũng có nơi rung động lòng người.

      mặt mang theo nụ cười nhàng, nghênh đón gió lướt qua mặt, đắm chìm trong đó.

      Thời điểm còn say mê, đầu lại bị người gõ xuống.

      Con khỉ chết, lúc nãy quên uy hiếp sau này cho phép gõ đầu tôi!

      "Đừng cứ luôn cười ngây ngô, nhìn cứ như là tên đần..."
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.2: Nữ Nhi quốc

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)


      "Đừng cứ luôn cười ngây ngô, nhìn cứ như là tên đần..."

      Còn chưa kịp xoa xoa cái chỗ đau bị gõ, trong phòng liền truyền ra tiếng kêu như giết lợn, tôi vội vàng đem cái tay giương cao che lỗ tai.

      Nhưng tiếng kêu đó vẫn truyền vào lỗ tai tôi, là tiếng thét của Đường Tăng.

      Tiếng kêu thảm thiết kéo dài rất lâu mới dừng lại, hai bà lão bưng chậu nước qua trước mặt tôi.

      Tôi thoáng nhìn chậu nước, hai cục thịt hình người máu thịt lẫn lộn.

      Đây chính là bào thai hạ được của Đường Tăng và Trư Bát Giới sao? Sinh mệnh nho , còn chưa ra đời bị bóp chết.

      Biết sinh mệnh đó nên xuất , nhưng lại vẫn thấy buồn, trong lúc nhất thời, lại hoảng hốt lên, chúng tôi nên đến suối Lạc Thai lấy nước sao?

      Hai bà lão dáng vẻ muốn đem bài thai vứt vào nhà xí, tôi ngăn lại, :"Để cho cháu xử lí !"

      Các bà nhìn tôi rất ngạc nhiên, sau đó dùng ánh mắt hỏi dò Tôn Ngộ ở phía sau.

      Tôn Ngộ gật đầu, ánh mắt của các bà khiến tôi có chút căm hận, quả nhiên là Nữ Nhi quốc, ngay cả con khỉ đực cũng tương đối được hoan nghênh.

      Nhận lấy chậu nước, tôi đem nó đặt lên bờ.

      Đào cái hố ở dưới gốc cây Dương Liễu, đặt bào thai vào trong, Tôn Ngộ vẫn đứng ở bờ sông nhìn tôi sắp xếp tất cả, lời nào, cũng hành động giúp đỡ.

      Đến khi thi thể được chôn cất tốt, Đường Tăng và Trư Bát Giới cũng ra, nhìn hai ngôi mộ nho .

      ngờ, lần này Đường Tăng cũng gì, chỉ là vịn vào Sa tăng, lẳng lặng nhìn, vòng mắt đỏ, cuối cùng thở ra dài.

      " được sát sinh ?" Đường Tăng cười lạnh , lắc đầu.

      Vào thời khắc này, tôi đột nhiên cảm giác được, Đường Tăng, có lẽ cũng giống như trong suy nghĩ của tôi.

      Khi mặt trời sắp xuống núi, đoàn người chúng tôi vào bên trong thành Nữ Nhi quốc.

      Đến dịch quán thu dọn tất cả, khi nằm ở giường, nhớ đến bộ dáng Tôn Ngộ dở khóc dở cười bị tôi ép buộc vào ban ngày, trong lòng thầm thoải mái. Trằn trọc khá lâu, cuối cùng ngủ được, vì thế mặc quần áo xong, ra ngoài tuỳ ý dạo lung tung.

      ngờ ban đêm Nữ Nhi quốc, cư nhiên rất sôi nổi, có điều con đường vốn rất vộng, hai bên, bày đầy sạp hàng ,người tới mua đồ trang sức, đồ chơi , quần áo , tiếng thét to liên tục, so với ban ngày còn nhiều hơn!

      Lúc tôi đến thế giới này, mặc cái áo T-shirt, cái quần jean, đôi giày thể thao. Lúc này vừa lúc nhìn trúng cái váy dài màu xanh nhạt, làn váy đung đưa nhấp nhô giống như sóng nước, tô điểm lấm tấm vùng sáng, dưới ánh trăng sáng lấp lánh. Tôi cầm lấy, nhìn trái nhìn phải, thích muốn buông tay, khi bàn tay hướng về phía túi tiền, mới phát người mình có tiền của thời đại này.

      Tình thế khó xử, đành phải buông váy xuống, chuẩn bị ủ rũ bỏ .

      ngờ lúc này phía sau bỗng nhiên chìa ra cái tay, ném lạng bạc cho bà chủ.

      Ngoảnh đầu lại nhìn, đúng là Tôn Ngộ ở phía sau!

      Thôi,thấy giúp tôi trả tiền, về chuyện thẩm vấn tôi vào ban ngày, tôi tạm thời so đo!

      Cùng đường, hai người trò chuyện câu được câu , đường người chen lấn, tôi lảo đảo cái, thiếu chút nữa té ngã, may nhờ kịp thời đỡ.

      " mình huynh?" Tôi hỏi, trong lòng thầm khó hiểu, Tôn Ngộ phải nên luôn luôn ở bên Đường Tăng sao?

      " Bọn họ đều ngủ rồi, ta tùy tiện ra ngoài chút, kết quả lại phát ra tên mua đồ rồi trả tiền." Miệng của chút cũng thay đổi, vẫn bỏ qua người khác.

      " Hừ!" Tôi hừ tiếng nặng nề, có tiền giỏi lắm sao?

      đường chút lại dừng, có đôi khi đoàn người chen lấn làm chúng tôi tách ra, thời gian đó cũng lâu, sau đó, lại bị chen lấn rồi đụng vào nhau.

      Khi đoàn người tản ra, trong lòng cũng luống cuống, khi có thể ở bên nhau, lại có chút kinh ngạc vui mừng.

      Đây thực chặng đường kỳ diệu, điểm cuối chặng đường , chính là tửu quán nhìn như rất náo nhiệt.

      Bảng hiệu tửu quán viết mấy cái chữ rồng bay phượng múa, nhìn cũng ra là viết cái gì, càng cần phải xấu.

      Trái lại Tôn Ngộ bên cạnh nghiêng đầu nhìn rất lâu, sau đó gật gật đầu, khen ngợi phen.

      Trong lòng ta tôi thầm thầm, con khỉ này biết chữ sao?

      để ý đến , tuỳ ý chọn bàn đồ ăn. Đói bụng lâu, muốn ăn bữa ngon, đặc biệt lại cần dùng tiền của mình trả tiền cơm.

      ăn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Tôn Ngộ ngồi ở chỗ kia, đũa cũng chưa từng động chút nào.

      " Sao huynh lại ăn a?"

      Tôn Ngộ trừng tôi cái, tôi mới phát trước mặt bày gì đó, thịt băm, thịt bò chưng, mực, gà tơ, rượu hoa quế...

      Hòa thượng ăn chay...

      " Huynh vì sao muốn làm hòa thượng? Chẳng lẽ cũng giống như Đường Tăng, vừa sinh ra ở trong đống hòa thượng ư?

      gì, mặt có biểu tình, tôi lau lau ngón tay dầu mỡ, chép chép cái miệng, cảm thấy rất thỏa mãn...

      " , huynh tại sao muốn làm hòa thượng? "Tôi vốn quen chuẩn bị vỗ lưng của , lại lắc mình cái né tránh.

      Có lẽ vì do uống nhiều rượu ,cũng có lẽ tránh rất nhanh, tôi thiếu chút nữa té ngã.

      Tôi bĩu môi, đại nhân chấp với tiểu nhân, tôi so đo với khỉ.

      Tôi tùy tiện ngồi lại chỗ mình, từ trong cửa sổ nghiêng đầu phong cảnh bên ngoài.

      Du khách dần dần thưa thớt , trăng treo cành liễu.

      Nếu thích đề tài hòa thượng này, vậy đổi là được rồi.

      " Vậy kể chút chuyện trước kia , ví dụ như Hoa Quả Sơn, nơi đó phải rất đẹp sao? Có phải hay ..."

      Nhe thấy ba chữ Hoa Quả Sơn này, khóe môi của lơ đãng hơi giơ lên chút, trong mắt cũng chứa ấm áp, nhưng biểu cảm đó chỉ thoáng qua, thay vào đó ánh mắt kim sắc, sâu thấy đáy.

      lâu sau, mới :" Chuyện trước kia, ta đều quên hết từ lâu."

      " A?" Tôi khó hiểu, vì sao muốn quên chuyện tốt đẹp và hạnh phúc?

      nữa, chỉ lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt, mặt, có chút dao động.

      trải qua những chuyện gì, mới có thể làm cho người ta lựa chọn quên những chuyện hạnh phúc và tốt đẹp?

      Tôi thể nào biết được.

      lát sau, hỏi:"Ngươi thấy Nữ Nhi quốc như thế nào?"

      Tôi gật đầu, nơi này rất tốt, nước trong như thế, trời xanh như thế, bóng mây đổ ở giữa sông, gió thổi cánh hoa bay lượn trong trung.

      "Ngươi nên lại theo chúng ta, ở lại Nữ Nhi quốc !" ,"Ta phải đuổi ngươi , đúng là cảm thấy về phía tây cũng thích hợp cho ngươi, có lẽ bắt đầu ngươi cảm thấy vui vẻ, thú vị, nhưng sau này, ngươi chán ngán cuộc sống kiểu bôn ba ngừng này, nếu như khi ngươi muốn dừng lại việc ấy, phát còn kịp rồi!"

      Cả trái tim tôi chìm trong đáy hồ, hơn nửa đêm theo tôi vòng vo thời gian dài như vậy, vừa nhàm chán nghe tôi nhiều như thế, chỉ là muốn đuổi tôi sao?

      " được" Tôi kiên quyết lắc đầu," Ta muốn theo các huynh! Huynh đáp ứng rồi, thể lại đuổi ta !"

      nhìn tôi lúc lâu, cuối cùng :" Ta đề cập tới chuyện này nữa!"

      Tôi cười cười, lại gì thêm, xung quanh lại lặng im, đêm chưa tàn,đường phố dài sâu, vang lên tiếng mõ*.

      *Mõ: Dùng để điểm canh, cầm canh.

      Gió từng cơn thổi qua, tôi rót ly lại ly.

      lại chỉ nhìn tôi uống, cũng khuyên can, cũng uống.

      Khi mắt say lờ đờ mông lung, bỗng nhiên phát , tôi và đều im lặng lâu.

      Người lên chuyện đầu tiên vẫn là tôi:" Nghe huynh có 72 phép biến hóa? Vậy phải có thể biến thành đủ kiểu trai đẹp? Biến thành Bùi Vĩnh Tuấn cho ta xem nha ,umh, đúng đúng, hãy cứ biến thành Banderas là được, tôi thích ta diễn “Khúc hát ba bước giết người”..." .

      cái đầu của Tôn Ngộ bắt đầu biến thành hai cái .

      " Chao ôi, thực vô nghĩa, sao huynh đổi tới đổi lui, đều là con mắt kim sắc, biến thành cái gì đó tôi nhận ra xem?

      "72 phép biến hóa gì chứ? Sau huynh biến cái gì ta đều có thể nhận ra? Bầu rượu lại có cái đuôi? Chiếc đũa lại có thể nháy mắt? Cái ghế còn có thể tự gãi ngứa? chút khó khăn cũng có! Những kể nào nhận ra người của ngươi, nhất định đều là kẻ ngu!”

      “Bề ngoài của con người chẳng qua chỉ là hư ảo, chỉ có kẻ mù mới phân biệt xấu đẹp”

      " Chocolate đâu? Sao huynh chưa biến chocolate ?"

      " Chocolate là cái gì?"

      "Chính là đồ ăn ngon, đồ ăn ngon đó!"

      Tôi tê liệt ngã xuống như bùn, lại trước sau ngồi nghiêm chỉnh.

      Ánh mắt , tôi nhìn thấu nó, bóc vẻ ngụy trang hung ác bên ngoài , bên trong nó là mảnh biển sâu, sâu thấy đáy.

      Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy khổ sở, người bách chiến bách thắng như , sao lúc an tĩnh, lại là bộ dáng này.

      Phải làm gì, mới có thể làm cho chút vui vẻ? Phải làm gì, mới có thể làm cho lại hạnh phúc?

      "Huynh thích hát ?"

      lắc đầu.

      Tôi :" Tôi rất thích hát a! Mặc dù hát cực kỳ khó nghe, nhưng vẫn cực kỳ thích. Bây giờ, tôi muốn hát rồi..."

      Giọng hát của tôi thiên hạ vô địch, miễn là tôi hát, những phiền muộn ưu sầu ấy, tất cả liền còn! Bởi vì, hễ là nhân nghe được giọng hát của tôi, đều hi vọng tôi ngậm miệng, chỉ cần tôi ngậm miệng, địa ngục kia cũng trở thành Thiên đường!

      Cho nên, tôi mặc kệ Hầu Tử phản đối, hát bài này đến bài khác, đến khi mệt, trèo bàn, nghỉ lát.

      Tôi : "Huynh cho phép ta hỏi huynh chuyện trước đây, vậy bằng tôi kể chút chuyện của tôi trước kia !"

      Vì vậy, tôi liền tự rất nhiều...

      Chuyện về , về tôi, về tất cả mọi thứ.

      Trong ánh mắt mơ mơ màng màng, thấy vẻ mặt của dường như cũng lạnh nhạt như thế, thỉnh thoảng cũng cười cái.

      đến chỗ cao hứng, tôi kéo Tôn Ngộ chạy lên đường phố, chạy đến bờ sông, chỉ vào ánh trắng dưới mặt sông, vảy cá nơi đó tỏa ra ánh bạc.

      "Nhìn kìa ~! đẹp! Huynh thích ?"

      Tôn Ngộ .

      “Vậy huynh thích gì?" Tôi hỏi

      nhìn bầu trời, trăng sáng treo cao.

      Tôi nhảy xuống sông, nâng lên chút nước, đưa tới trước mặt ," Tặng cho huynh!"

      "Đây là gì?" khó hiểu.

      "Mặt trăng a ~! Huynh nhìn !"

      cúi đầu, nước trong bàn tay có ảnh của mặt trăng.

      "Nước từ từ chảy , ngươi nâng được mặt trăng!"

      "Chảy lại múc a, thiên hạ nhiều nước như vậy, mỗi nơi, đều có mặt trăng..."

      " sao?" hỏi,"Ngươi khẳng định thế giới có rất nhiều nước?"

      Tôi suy nghĩ chút, trái đất có 70% nước bao phủ, nên dùng sức gật đầu.

      " Cho là đúng !" .

      "Ta cho huynh mặt trăng, huymh tặng cho ta gì nào?"

      cũng nhảy vào trong nước, hứng chút nước, đưa đến trước mặt tôi, "Ta cho ngươi ngôi sao!"

      Tôi đánh tay , cười " Chỗ nào có sao? Bên trong chỉ có mặt của huynh, tính, lại ~!

      Dưới ánh trăng, mặt sông vang lên từng tràng cười.

      "Lại bị ta bắt được rồi !" Trong tay tôi cầm đuôi cá màu vàng, cười .

      Cá vàng nguyên hình, "Quả ta biến thành cái gì ngươi đều có thể nhận ra?”

      Tôi cười run lên, điều đó là đương nhiên, bởi vì bất kể biến thành mọi thứ, đều có đôi mắt kim sắc.

      "Ta tin ~!" , nháy mắt, nữ tử có bộ dáng giống tôi như đúc.

      Tôi chạy lên véo mặt :"Ta đâu có béo như vậy? Còn mập như trẻ con? chút cũng giống! Khuôn mặt gầy chút, eo lại chút, lại lớn chút..."

      bắt được tay của tôi, cười "Tiểu Thủy, ngươi có lòng tham đáy ~!"
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Hỏa thiên kiếp.

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)


      Gió đêm lạnh thấu xương mời bóng tối bao vây bầu trời sáng chói. Đúng lúc đó, Tôn Ngộ cầm gậy Kim , chĩa lên bầu trời, tia chớp xẹt qua mặt đất, chúng tôi chờ đợi khoảnh khắc đó, khoảnh khắc ngàn vạn năm chưa hề xuất ...
      Lần nữa tỉnh dậy, ánh mặt trời qua cửa sổ chiếu rọi vào nhà, vẽ lên ô vuông mặt đất .

      Hương thơm khu vườn luồn qua cánh cửa hờ khép bay vào, sau đó bao phủ khắp gian phòng.

      xinh đẹp của buổi sáng mùa xuân, trong lòng tôi thầm nghĩ, vươn tay đẩy cửa phòng.

      Làn gió ấm áp như bàn tay của người , khẽ vuốn khuôn mặt tôi, trong sân có người nghiêng đầu nhìn tôi.

      Lại là Tôn Ngộ .

      "Chào buổi sáng~!” Tôi chào .

      bĩu môi, bất mãn : " là buổi chiều rồi, chào buổi sáng?"

      Tôi vội vã ngẩng đầu lên nhìn trời, quả nhiên mặt trời lặn xuống phía tây.

      khỏi xấu hổ, đúng là ngủ đến trời đất mù mịt, nhật nguyệt vô quang, đến cả buổi sáng, buổi chiều cũng phân biệt ràng.

      "Huynh chờ ta?" Tôi ngờ vực.

      vừa nhấc tay, tôi vội vã lách mình tránh thoát, lần này thân pháp nhanh nhẹn, cuối cùng cũng thoát vận rủi bị gõ vào đầu.

      Tay dừng khung thả xuống, : " ngang qua mà thôi!"

      Bỗng nhiên!

      cái đầu bóng loáng xuất ở cửa sân, lập tức có giọng vang lên: "Con khỉ chết! Ta để ngươi sang đây mời Tiểu Thủy muội muội, nhưng ngươi lại có thể ở chỗ này nhìn lén nàng ngủ, người xuất gia , quan trọng tuân thủ..."

      Tôi vội vàng cắt ngang lời của lão, gấp gáp ra cửa, thấy người hòa thương mặt trắng nõn, sống mũi cao cười tít mắt nhìn tôi.

      Đường Tăng vừa thấy tôi xuất , hiểu sao hưng phấn lên, ra sức mà nháy mắt với tôi, bắt đầu tạo dáng.

      Tôi nghĩ mãi vẫn ra, lão rốt cuộc muốn làm gì? Vẻ mặt ta nghi ngờ mà nhìn Tôn Ngộ bên cạnh.

      Tôn Ngộ xòe hai tay ra, nhún vai, hiển nhiên Tôn Ngộ cũng biết Đường Tăng phát điên gì.

      Đường Tăng thấy chúng tôi chút động đậy, ủ rũ ngừng lại, quá nửa giây sau, hai mắt lại bát đầu tỏa ánh sáng mà cười với tôi: "Tiểu Thủy muội muội, giúp ta nhìn xem, hôm nay có phải ta rất tuấn tú hay ?"

      Thấy lão chặn ở cửa, tôi chỉ đành đáp: "Tuấn tú, tuấn tú!"

      Đường Tăng chà xát hai tay, : "Ngay cả Tiểu Thủy Muội Muội cũng ta tuấn tú, vậy nữ vương thấy ta, khẳng định bị tư thế oai hùng của ta mê hoặc.”

      Liếc cái, mặc kệ . Cất bước ra ngoài, lại nghe Đường Tăng tiếp tục vô liêm sỉ ở phía sau:

      "Tiểu Thủy muội muội, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Chẳng lẽ là nghe ta chuẩn bị gặp nữ vương nên ghen?"

      Còn chưa chờ ta mở miệng cãi lại, đột nhiên trận gió ma quét qua.

      Lần nữa mở mắt ra, lại phát thiên nhật thay đổi, ta ở trong sơn động.

      đưa lưng về phía tôi, dáng người quyến rũ, màn che trong sương mù, cái đuôi màu nâu có bọc giáp như như . Cuối đuôi có cây châm độc to phát ra ánh hồng mở ảo.

      Thấy tất cả trước mắt, ta cực kỳ khẳng định, ta bị quái bắt.

      Lúc này nàng ta từ từ chải chuốt mái tóc dài mềm mại đen nhánh.

      Nhìn cái đuôi của nàng ta, chắc là con bọ cạp tinh. Tôi do dự nên bắt chuyện với nàng ta như thế nào.

      "Uh, mỹ nữ, ngươi bắt sai người rồi?" Ta .

      "Mỹ nữ?" Nàng ta quay đầu,sau mát tóc mềm mại trơn nhẵn, ra khuôn mặt bị cháy vàng, có hai mắt chỉ có xương viền mắt, khiến tôi thụt lùi hít ngụm khí lạnh.

      Trong lòng thầm nghĩ gay rồi.

      Nàng ta lắc lắc cái eo mảnh khảnh, muôn vàn tư thế bước đến gần tôi.

      Chỉ là mặt nàng ta, làm cho người ta cảm thấy lạnh buốt.

      Tôi cất bước muốn chạy, nhưng phát người bị trói chặt thể động đậy.

      Ngón tay thon dài trắng nõn vuốt khuôn mặt tôi, cuối cùng dừng lại ở cằm tôi, nâng cái đầu cúi của tôi lên, nhìn thẳng vào tôi, cười lạnh : "Ngươi thấy cái bộ dạng này của ta rất đẹp sao?”

      Tôi bị khuôn mặt đó làm cho hãi run rẩy, thốt nên lời.

      Nàng ta thấy tôi đáp lời, liền hừ tiếng, xoay người sang chỗ khác, tiếp tục ngồi trước gương chải tóc.

      Xem ra, tôi phải thay đổi kiểu chuyện mới được.

      "Uh, vậy ta nên gọi ngươi là gì?" Trong lòng tôi thầm nghĩ, thể gọi là mỹ nữ, dù sao cũng để cho ta gọi ngươi là con bọ cạp chứ?

      "Tên ta là Thanh Thanh*" Nàng ta kéo lọn tóc, quả nhiên làn tóc màu xanh bay lên.

      *Thanh là màu xanh

      Nếu chỉ nhìn bóng lưng, quên cái độc châm ánh hồng cái đuôi bọ cạp, dưới làn tóc xanh rất dài chặt hai cái vai vai, với cái eo bằng nắm tay, đúng là mỹ nhân.

      " Thanh Thanh hả, ngài bắt sai người rồi, ta phải là Đường Tăng a. Đường Tăng còn ở Nữ Nhi quốc đấy, nếu ngài lại tìm xem, ngài xem ta ở đây cũng giúp được gì cho ngài, ta trước a!" Tôi cố gắng lấy tay cởi dây thừng, nhưng cũng chỉ phí công.

      Thanh Thanh bước đến, đầu chỉ cài chiếc trâm vàng : "Đường Tăng? Ta bắt , Tôn Ngộ đến chữ?"

      Tôn Ngộ , ra là ! Tình cảm với quái khắp nơi nơi kết thành thù, kết quả tai họa lại đến với tôi!

      Tôi căm hận mà nghĩ, chờ tôi tự do rồi, nhất định chỉnh con khỉ chết bầm đó tốt!

      "Vậy việc này... Ta với Tôn Ngộ quá thân thiết, thực ra cũng trùng hợp mà biết nhau thế thôi, nếu ta trở về kêu Tôn Ngộ qua đây cho các ngươi từ từ trò chuyện?" Tôi giãy dụa hai cái, lại đứng vững, ngã xuống đất.

      Thanh Thanh bước tới trước mặt tôi, vươn bàn tay bắt lấy tôi, ném tôi lên giường đá. Sau đó bước đến cạnh giường, nhìn tôi từ xuống dưới. Tôi nhìn khuôn mặt của nàng ta, khỏi run run chốc.

      Nàng ta cười lạnh : "Ngươi rất sợ khuôn mặt này của ta?"

      , khi nàng ta cười rộ lên, chỉ cần xem khuôn mặt của nàng ta vì nàng ta có lẽ xấu.

      Tôi cố gắng làm bộ mặt đổi sắc, ánh mắt hòa nhã. Bây giờ ở đây nàng ta là lão đại, đắc tội nàng ta, chắc chắn chịu đau khổ.

      Đáng tiếc nàng ta dường như để ý đến phản ứng của tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi, trong mắt lộ vẻ thù hằn, vẻ mặt này giống như cây đao, liên tiếp đâm về phía tôi, làm cho toàn thân tôi cực kỳ tự nhiên. Tôi vội vã căng thẳng nhìn nàng ta, định từ trong mắt nàng ta nhìn ra chút gì đó, đáng tiếc là chỉ uổng công.

      Nàng ta nhìn chăm chú tôi lúc lâu, cuối cùng ánh mắt dần dần dịu , sau đó thở dài hơi, quay người ngồi xuống chỗ ngồi của nàng ta, tiếp tục chải tóc.

      Thấy nàng ta rời , tôi cuối cùng cũng thả lỏng, lập tức cảm thấy tay chân bị trói đau nhức, trong lòng thầm oán hận, mà có chút dở khóc dở cười. Đại tỷ, ngài làm quái, cũng nghe ngóng giá cả thị trường, ngài muốn tìm Tôn Ngộ phải bắt Đường Tăng, ngài bắt tôi làm gì a? Bắt tôi còn bằng bắt Trư Bát Giới đấy, nay thịt heo tăng cao, bắt Trư Bát Giới, tốt xấu gì cũng tiết kiệm chi tiêu. Bắt tôi, tôi ăn nhiều, ngủ nhiều, với lại Tôn Ngộ đến, ngài phải lỗ vốn sao? Tất cả tinh đều có IQ à!

      Nàng ta nâng tay lên, vén lọn tóc thừa sang bên trái, mở cái hộp nho , luồng hương quế bay vào mũi, chỉ thấy nàng ta nhàng nhúng lược vào trong cái hộp đó, rồi chải lên đầu.

      Dầu hoa quế.

      Tôi có chút tò mò, muốn xem về dầu hoa quế truyền thuyết này rốt cuộc là cái gì. Mặt khác quái cũng dùng dầu hoa quế, ừ, nếu chụp quảng cáo, dầu hoa quế chắc chắn bán chạy!

      "Ngươi muốn đến xem sao?" Bọ cạp đầu cũng quay lại với tôi.

      Tôi gật gật đầu. Dây thừng người lập tức biến mất.

      Tôi từ giường đứng dậy, chạy về phía trước.

      Bên trong cái hộp có cái gì cả, tôi khỏi thấy thất vọng.

      "Ngươi nhìn kĩ lại ?" Bọ cạp .

      Tôi cầm lấy cái hộp, đưa sang bên ánh sáng, thấy bên trong có chút gì đó lấp lánh, hương thơm thuần khiết.

      " Đây là cái gì?" Tôi hỏi.

      "Đây là nước mắt của bằng hữu của ta!" Bò cạp nhàng đùa nghịch tóc, từ từ chải đầu.

      "Nước mắt của bằng hữu?"

      "Rất lâu rất lâu trước đây, ta là con bọ cạp, nàng ấy là cây hoa quế, ta ở bên cạnh nàng ấy..."

      "Ngừng!" Tôi thấy giọng của nàng ta dịu , tạm thời có ý ác, lá gan cũng to lên, ngắt lời nàng ta "Bọ cạp phải ở trong sa mạc sao? Sao mà ở trong rừng tậm rồi hả?"

      Bọ cạp nở nụ cười, : "Bởi vì ta là tinh!"

      ra là thế... Nghe giọng bây giờ của nàng ta, tôi cảm thấy nàng ta dường như phải là tinh nữa.

      Chẳng qua lời này tôi dám , bây giờ nàng ta là lão đại, tôi chỉ phụ trách dỗ nàng ta là cho nàng ta vui vẻ tốt rồi. Nàng ta mà vui vẻ chừng tôi có thể thoát nanh vuốt ma quỷ. Nhìn bộ dáng đó của ta, khẳng định chỉ số thông minh của con bọ cạp này cao, nếu đúng người tại dỗ dành nàng ta vui vẻ hẳn là Đường Tăng rồi; với lại nếu phải là quan niệm thực hành giả, bằng người tại nịnh nọt nghe nàng kể chuyện cũ nhất định là Trư Bát Giới.

      "Nàng ấy vì sao lại khóc?" Tôi phối hợp hỏi , bên nhìn quanh bốn phía, tìm đường chạy trốn.

      "Bởi vì năm trăm năm trước, xảy ra cuộc đại chiến thần !" Bọ cạp tinh .

      Năm trăm năm trước? Đại chiến thần ? Chẳng lẽ là Tôn Ngộ đại náo thiên cung? Tôi lập tức hứng thú.

      "Ngươi biết thần tiên là gì, quái là gì ? Bọ cạp tinh hỏi tôi.

      Tôi suy nghĩ, : "Thần tiên à, nhất định là người tốt phải ? quái à, có lẽ, có lẽ..." Trong lòng tôi thần nghĩ, quái chắc chắn ăn thịt người a, làm việc ác a, vân vân...

      Bọ cạp tinh cười to ngắt lời tôi , thậm chí cười đến rơi lệ, sau đó nghiến răng nghiến lợi :" Thực ra, khác nhau giữa thần tiên với quái, chỉ là bên là người, mà bên phải mà thôi.

      Tôi thấy giọng điệu của nàng ta tràn ngập thù hận, khỏi rùng mình cái, nhưng vẫn nhịn được nghĩ, dường như trời cũng có rất nhiều thần tiên phải là người.

      Tôi dè dặt ra nghi ngờ của tôi, bọ cạp tinh cười lạnh tiếng, nhìn chằm chằm vào tôi, giống như muốn nuốt tôi vào bụng. Loại ánh mắt này làm cho tôi khỏi lùi về sau hai bước, hai tay che ngực.

      Bọ cạp tinh thấy hành động và sắc mặt của tôi, trừng tôi cái, trong ánh mắt dấu được vẻ khinh thường, điều này khiến tôi rất khó chấp nhận, cư nhiên lại bị con bọ cạp khinh thường.

      " trời có rất nhiều thần tiên phải là người , nhưng họ và người giống nhau.

      " giống nhau cái gì?" Tôi xem khinh thường của bọ cạp đối với tôi, kiên trì tiếp chuyện với nàng ta.

      "Người thành tiên, chỉ cần tường bước tu luyện, khi đến lúc, tự nhiên đứng hàng tiên ban. Chúng ta giống như vậy, chúng ta thường thường tu luyện mấy nghìn năm, thậm chí đến mấy vạn năm mới có thể tu thành hình người, đến khi tu được thành hình người lại có thiên kiếp!"

      "Thiên kiếp là cái gì?" Tôi hỏi.

      " biết, có thể là sấm sét từ trời đánh ngươi, cũng có thể là luồng lửa lớn từ trời đốt cháy ngươi, càng có thể là người tự xưng là danh môn chính phái tu hành vài thập niên đến tới giết ngươi! chung, có thể trải qua Thiên kiếp này, trong 100 chỉ có 1 người!"
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 4.2: Hỏa thiên kiếp.

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)


      "Vậy vượt qua lần Thiên kiếp này có bao nhiêu người?" Tôi hỏi.

      Bọ cạp tinh vén tóc lên, cười lạnh : "Trong 1000 người có người!"

      "Trong 1000 người có người?" Tôi khẳng định hỏi.

      Bọ cạp tinh gật đầu, nắm chặt cây lược.

      "Vậy lúc đó hẳn là có thể thành tiên rồi?" Tôi hỏi, thành tiên đâu chỉ là " tướng công thành Vạn Cổ Khô" * a! Tính ra có hơn 10 vạn người vượt qua...

      * (Nghĩa đen) ông tướng khi công phá, đánh chiếm vào thành trì dẫn đến cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Đây là câu cuối trong bài thơ thất ngôn Kỉ Hợi tuế nhị thủ của Tào Tùng, đời Đường).
      (Nghĩa bóng) Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.

      Bọ cạp tinh cười lạnh: "Thành tiên đâu phải đơn giản như thế? Còn có lần Thiên kiếp cuối cùng!"

      Còn có sao? Tôi hỏi: "Vậy là gì?"

      Ánh mắt bọ cạp tinh sắc bén, lúc lâu sau từng chữ từng câu : "Ngươi mãi mãi biết thiên kiếp đó là gì! Bởi vì người biết được đều lên trời!"

      "Ngươi chắc chắn biết, đúng ?” Tôi hỏi nàng.

      "Đúng! Tôi biết! Cho nên ta mới có thể biến thành cái dạng này! Cho nên Hoa Quế còn chưa tu đạo Đằng Vân Giá Vụ mới có thể tan thành mây khói! Cho nên mới xảy ra trận đại chiến thần 500 năm trước.”

      Ánh mắt bọ cạp tinh lộ vẻ điên cuồng, cực kỳ giận dữ. Dường như trận chiến dài 500 năm trước, lần nữa nhớ lại, vẫn thâm nhập vào cốt tủy như xưa.

      Tôi thấy bộ dạng muốn giết người của nàng ta, vội vã lùi về sau né tránh, thầm nghĩ lão đại à, ngài gác lại hồi ức quá khứ nhưng cũng dù sao đừng thương tổn người vô tội a!

      "Rốt cuộc lần Thiên kiếp thứ ba là gì?" Mặc dù tôi trốn ở góc khuất nhưng vẫn ngăn được lòng hiếu kì của tôi.

      Bọ cạp cười lạnh về phía tôi, hỏi: : "Ngươi muốn biết?"

      Tôi có chút do dự, giọng của nàng ta ràng muốn cho ta biết nàng ta có ý xấu.

      Khi tôi còn do dự, nàng ta lại quan sát kiểu tóc của mình, soi gương lúc lâu, bỗng nhiễn : "Chao ôi kiểu tóc này khó coi! Vẫn nên đổi lại kiểu khác!

      xong nàng lấy lược chải tóc ra, tóc dài khoác vai, phối hợp với gương mặt khủng bố của nàng ta là như hình dáng của nữ quỷ, hơn nữa, nàng ta phải quỷ mà là tinh.

      Bọ cạp tinh chải tóc hồi lâu, trước sau hài lòng, cuối cùng với tôi: " bằng ngươi tới đây giúp ta chải tóc ."

      Tôi nơm nớp lo sợ cầm lấy cây lược, trong lòng nghĩ, lão đại, tôi phải làm sao a? Nơi này của ngài có nước Gel lại có keo xịt tóc...

      "Ngươi thấy ta đẹp sao?" Bọ cạp hỏi tôi.

      Tôi từ trong gương nhìn lại, nàng ta như thế, so với quái càng quái hơn, da của nàng ta rất giống với bộ da vẽ*, tôi thực bội phục can đảm mình, cư nhiên còn có thể giúp nàng ta chải tóc. Nghe nàng ta hỏi, đành phải : "Bề ngoài của con người chẳng qua chỉ là hư ảo, chỉ có kẻ mù mới phân biệt xấu đẹp ..."

      *Bộ da vẽ: Trong "Liêu trai chí dị" kể về con quỷ mặc bộ da người, bộ da này có thể tháo ra vẽ màu lên. Ví với vẽ đẹp bên ngoài che giấu cái độc ác xấu xa bên trong.

      Bọ cạp tinh cười lạnh: "Thế mà ngươi còn quen ? Ta thấy giọng điệu của ngươi khi những lời này, rất giống với !"

      "? Là ai? " Tôi hỏi.

      "Đương nhiên là Tôn Ngộ ! Năm ấy, đứng mấy trăm vạn tinh và ta, với chúng ta về tự do! chúng ta muốn tự do! Chúng ta vì tự do và công lí mà chiến đấu! còn , quyết chiến đến tận cùng, cho đến khi chảy giọt máu cuối cùng.

      Bọ cạp tinh chìm vào trong hồi ức, ngay cả cọng tóc bị tôi cẩn thận nhổ ra cũng phát .

      "Những ngày đó, bầu trời vẫn bị mây đen che phủ, thần chưởng quản ngày đêm trong Thiên Đình để cho hắc ám bao phủ đất đai, số tinh cần ánh sáng đều chết. Hoa quế cũng vì thế mà chết, trước khi chết nàng kéo tay ta, rằng rất đáng tiếc vì thấy được mặt trời, sau đó chảy giọt nước mắt, bảo mặc dù chết trong bóng tối, nàng ấy cũng vui vẻ! Đợi đến ngày hôm sau khi nàng ấy mất, mặt trời cuối cùng cũng xuất , về sau chúng ta mới biết được, là do Tôn Ngộ giết chết thần chưởng quản ngày đêm! Từ đó về sau, mặt trời mặt trăng cứ như thường mà mọc lên lặn xuống, đêm tối ban ngày, đều do tinh chúng ta quản lí.”

      Ánh mắt bọ cạp tinh lóe ra ánh sáng, hô hấp nàng ta dồn dập, giọng kích động, tôi ở bên cạnh chải tóc cho nàng ta, cũng nghe chịu được.

      Tôi chen mồm vào hỏi:" Vì sao các ngươi muốn chiến đấu với Thiên Đình? Trước đây phải luôn tốt à?"

      Bọ cạp tinh cười lạnh: "Tốt? Đó là vì chúng ta biết Thiên kiếp lần thứ ba rốt cuộc là cái gì? Cho nên mọi người đều hy vọng Thiên kiếp lần thứ ba đến, cho rằng chỉ cần vượt qua Thiên kiếp, từ nay về sau bị đuổi giết, đứng hàng tiên ban! Trở thành thần tiên chân chính!"

      "Rốt cuộc lần Thiên kiếp thứ ba là gì?" Tôi ngừng động tác tay, hỏi.

      Bọ cạp tinh liếc mắt nhìn, cười cười:"Ngươi là nhân loại, căn bản cần biết.”

      "Nhưng mà ... " Tôi nghĩ, lần thiên kiếp thứ ba chắc hẳn rất bi thảm, nhân loại cần trải qua, vậy phải là con người, ví dụ như bọ cạp tinh Thanh Thanh, Hầu Tử Tôn Ngộ , từng trải qua sao?

      "Tôn Ngộ vượt qua lần Thiên kiếp thứ ba rồi sao?" Tôi hỏi.

      Bọ cạp tinh điềm nhiên , "Điều đó là tất nhiên! Có thể vượt qua lần Thiên kiếp thứ ba này, trong vạn tinh có thể Đằng Vân Giá Vụ, cũng tìm ra người! Có lẽ là trong mười vạn hay hai mươi vạn tinh cũng có thể tìm ra.

      lên trời, làm thần tiên, chúng ta đều cho rằng, trở về, nhưng nghĩ tới, chỉ qua ba năm, lấy gậy Kim , đạp mây trở về!"

      " với các ngươi, lần Thiên kiếp thứ ba là gì sao?" Tôi nửa tin nửa ngờ hỏi.

      Bọ cạp cười to : "Quả thực cho chúng ta biết chân tướng, mọi người bắt đầu bảo tin, nhưng sau đó suy nghĩ kĩ càng, lại tin, sau đó mấy trăm vạn, ngàn vạn tinh, chiến tranh với Thiên Đình hơn trăm năm...”

      Sau đó, nàng ta lâm vào trầm tư, cơ thịt mặt giần giật, cũng biết nàng ta nghĩ tới máu tanh thời chiến hay là nghĩ tới huy hoàng của ngày xưa, cuối cùng, tay nàng ta nhàng vỗ khuôn mặt mình, cúi đầu than tiếng: "Khuôn mặt của ta, cũng vào thời điểm đó, bị Thiên Hỏa làm bỏng, cũng vô pháp khôi phục..."

      Tôi nghe giọng thê lương của nàng, cũng thở dài theo nàng ta.

      Mà nàng ta nghe tiếng thở dài của tôi, lại nở nụ cười, cười đến mức điên khùng: "Về sau làm sao có thể nghĩ tới? Chúng ta cuối cùng lại thua, người cầm Kim bổng dưới tia chớp chỉ lên trời xanh, Tôn Ngộ kia, lại có thể phản bội chúng ta! lại có thể dùng máu của chúng ta làm lễ vật để thăng cấp thành phật, lại có thể bảo vệ Đường Tăng về phía tây, lại có thể giơ gậy Kim lên với chúng ta, những người đồng hành với trong những ngày xưa! ..." Toàn thân bọ cạp tinh phát run, giọng run run, hai bàn tay nắm chặt, bị móng tay dài vẽ lên đường máu nhưng hề phát .

      Lòng tôi rầu rĩ, giọng : "Vậy trong trận đại chiến thần , chết rất nhiều người sao?

      "A... " Bọ cạp tinh cười lạnh. lớn tiếng : "Đáng chết đều chết sạch, chết cũng có lẽ sống được bao lâu!"

      Tôi rùng mình cái, đợi tôi mở miệng, bọ cạp tinh tiếp tục hỏi: "Ngươi vừa mới phải rất muốn biết lần Thiên kiếp thứ ba là gì sao?"

      Thấy nàng ta trầm hỏi tôi, nhất thời dám trả lời, nàng ta nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng bởi vì bắp thịt khuôn mặt co lại nên hơi hơi nhếch lên, loại vẻ mặt này làm cho người ta liên tưởng đến người bị lột da vùng vẫy giãy khỏi cái chết: "Mọi tinh biết đến điều đó, phần lớn đều chết. Mặc dù chết trong trận đại chiến 500 năm trước, cũng chết dưới gậy Kim của Tôn Ngộ ! Người nào cũng có thể may mắn tránh khỏi! Năm đó thống lĩnh thiên hạ Bạch Cốt, Bạch Cốt phu nhân, Dương Lực và Hổ Lực Đại Tiên ở núi Côn Lôn... Sau này lại càng tăng thêm!"

      Ta nghe nàng ta , trong lòng khó chịu sợ hãi hơn cả với khuôn mặt của nàng ta, nếu như những lời của bọ cạp tinh là , vậy những tinh bị Tôn Ngộ giết chết, lúc trước đều cùng đứng chung với đối đầu với Thiên Đình ư, người bị giết và người giết, chắc phải đau khổ biết bao! Người chết cũng chết, có thể cứu người cũng có thể tiếp tục, trái tim Tôn Ngộ phải là cái dạng gì, nếu cố tình mà , như vậy, bên trong trái tim rốt cuộc chịu bao nhiêu điều?

      Đoạn đường tây thiên này, khắc nghiệt như thế sao?

      Chả trách Tôn Ngộ muốn kể về chuyện trước kia, như thế này, vẫn nên quên tốt hơn.

      "Nhưng, nhưng việc đó có liên quan gì tới ta? Vì sao ngươi bắt ta đến đây? Ngươi khẳng định bắt nhầm người chứ? "Lòng ta ôm ấp gặp may.

      Bọ cạp tinh oán hận với tôi: "Rất đơn giản, bởi vì ngươi là con người duy nhất trong bọn họ!"

      "Nhưng ngươi bắt ta, Tôn Ngộ căn bản đến, với ta thân thiết, ngươi nhìn , chiều hôm qua ngươi bắt ta, đến bây giờ hơn ngày, bóng người ũng có. Vả lại, cho dù Tôn Ngộ có đến đây, ngươi cũng phải là đổi thủ của a... "

      Bọ cạp tinh bỗng túm lấy cây lược tay tôi, mắt lộ tia hung ác, tiến từng bước về phía tôi, trong lòng tôi sợ hãi, nhưng chạy nhanh, đành phải từng bước lui về phí sau.

      "Nếu như đến đây, cho dù ta chết, cũng phải hỏi rãng vì sao phản bội chúng ta; nếu như đến..." Bọ cạp tinh cười ha hả, tay nắm chặt chiếc lược, răng lược khảm sâu vào bàn tay, máu từ bàn tay theo chiếc lược giọt lại giọt rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, "Ngươi biết nhiều như vậy, cho ngươi sống thế gian này. phải tự cho mình là người quy y cửa Phật sao? phải tự cho mình phải là quái sao? phải tự cho mình là thần tiên sao? Ta ngược lại muốn nhìn xem, có thể xuống tay với loài người quen biết lâu , ta muốn nhìn xem, rốt cuộc còn có bằng hữu hay , ta muốn nhìn xem, rốt cuộc là Tề Thiên Đại Thánh hay chỉ là tay sai của Thiên Đình!"

      Hai tay tôi ôm đầu, trời a! Tôi làm sao có thể bị cuốn và chuyện tình phức tạp thế này!

      Bọ cạp tinh dồn tôi vào góc, sau đó dùng hai bàn tay đầy máu mở hai bàn tay của tôi ra, nâng mặt tôi lên, ha ha cười phá lên "Bây giờ, ta lại muốn cho ngươi biết thiên kiếp thứ ba tới cùng là gì rồi! Ngươi hãy nghe kĩ, bởi vì người biết bí mật này, trừ thần tiên ra, đều biến mất!"

      Tôi che lỗi tai, tôi muốn biết, tôi muốn nghe, tôi chỉ cẩn thận xuyên dến thế giới này, làm sao có thể rước lấy nhiều phiền toái vậy? Tôi là người vô tội, chẳng qua nhiều lới mấy câu với Hầu Tử, uống vào hồi rượu, liền trở thành kẻ thù của tinh rồi, trời a!

      Bọ cạp tinh đứng trước mặt tôi, từng chữ từng câu : "Lần Thiên kiếp thứ ba, chính là ..."

      đợi nàng ta xong, luồng khí mạnh mẽ phả vào mặt tôi, tôi miễn cưỡng mở mắt ra, liền thấy đôi mắt kim sắc đầy ý cười.

      Tôn —— Ngộ —— !

      Đúng là , tôi còn tưởng rằng, đến đây!
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Lòng của Tôn Ngộ .

      Editor: Mao Thiên Ly (bocap2510)



      "Nếu được ăn ngon chơi đùa, lại thể vui vẻ, ngay cả ngủ cũng thể, vậy ngươi tìm làm gì a?"

      "Ta —— ta muốn chiến thắng !" Tôi đáp, “Chỉ có chiến thắng , ta mới có thể trở về, chúng ta mới có thể tiếp tục về phía tây."

      người tùy ý đeo tấm da hổ, bờ môi hơi nhếch lên dáng cười lười biếng, gậy Kim trong tay vẽ vòng tròn trong trung, sau đó chỉ vào bọ cạp tinh.

      khí xung quanh bởi vì gậy Kim mà chuyển động, hình lành gió lốc, làn gió gặp nham bích sơn động, liền phát ra thanh vù vù.

      Cọ cạp tinh thấy vậy cũng cuống quít buông tôi, cười cười với Ngộ , : "Ngươi rốt cục vẫn tới đây! Tới đúng lúc ..."

      Ánh mắt Tôn Ngộ vô cùng lạnh nhạt sắc bén, gậy Kim trong tay phát ra hàn quang, bóng tối trong sơn động lập lòe lay động, gì.

      Bọ cạp tinh bước chầm chậm đến trước gương trang điểm, thủ pháp thuần thục chải mái tóc xanh, trong tay chớp lóe, xuất cái đàn tì bà ngọc.

      " Đến đây !" Bọ cạp tinh quát, "Để cho ta nhìn xem, ngày đêm ngươi có bị ác mộng quấy rầy hù dọa !"

      Nét mặt Tôn Ngộ có thay đổi gì, ngay cả ngón tay cũng chưa từng nhúc nhích.

      Máy chảy, như đám mây tích tụ bầu trời, máu như bình binh đỏ tươi ngừng chảy. Binh khí va chạm tóe ra ánh lửa, có lúc rọi sáng cả sơn động.

      Cuối cùng, tất cả đều ngừng lại, bộ dáng Tôn Ngộ vẫn như trước kia, bọ cạp tinh quỳ trước mặt , toàn thân màu đỏ sậm của máu.

      Tôi quay đầu , dạ dày nhịn được sôi trào.

      Lại nghe bọ cạp tinh cười : "Tốt lắm, tốt lắm, quả nhiên trước mặt vẫn là Tề Thiên Đại Thánh! Chết dưới cây gậy của ngài, tốt! tốt!"

      Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn: "Đại Thánh thủ hạ lưu tình!"

      Tôi ngó ra ngoài, thoáng nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của bọ cạp tinh, mùi hương thơm bay vào mũi.

      Tôn Ngộ nghe thấy lời này, lại chút do dự, giáng gậy vào đầu bọ cạp tinh.

      người bước vào, vừa nhìn qua liền biết là vị thần tiên, thấy bọ cạp tinh bị đánh nát nhừ, thở dài tiếng, lắc đầu quay , vừa vừa : "Đáng tiếc, đáng tiếc, vật liệu tốt..."

      Tôn Ngộ cười : "Đáng tiếc ngươi tới chậm, lão Tôn nhanh tay, ngừng được ..."

      Tôi nghe hiểu đối thoại của Tôn Ngộ với vị thần tiên kia, tôi chỉ thấy trước khi bọ cạp tinh bị đánh nát nhừ, trong mắt lóe tia sáng; cũng chỉ nhớ rằng trước khi nàng ta chết, có câu cuối cùng:

      " tốt! Ngài trở lại! Ngài quả nhiên có thay đổi ..."

      Khi ra từ trong động, ánh mặt trời hết sức tươi đẹp, ngoài động có rất nhiều người, tựa hồ là người của Nữ Nhi quốc.

      Theo nữ vương dẫn đầu, mọi người đều quỳ bái Tôn Ngộ , trong miệng thốt lời cảm ơn, cảm ơn Tôn Ngộ giúp các nàng diệt trừ tên quái. Các nàng ấy hô to thần tiên hiển linh, đạo pháp vô biên. Tôn Ngộ đứng trước mặt mọi người, chưa từng né tránh, khóe miệng gượng gạo nở nụ cười tươi tắn, con mắt lại sâu thẳm giống như đầm nước nhìn thấy đáy, chút gợn sóng.

      mang tôi con đường khác, ném mọi người ở lại chỗ cũ.

      Dọc đường, tôi hỏi có phải muốn giết sạch tất cả người biết được lần thiên kiếp thứ ba hay , lông mi run run, cuối cùng thở dài " ra bọn họ cho là như vậy..."

      "Hả?" Tôi có chút nghe hiểu lời .

      im lặng giây lát, sau đó tiếp tục về phía trước.

      nửa, bỗng nhiên : "Ta muốn giết, nhưng là người ngăn cản ta về phía tây, bất luận đó là tinh hay thần tiên!"

      Tôi ngẩn người, ý tứ của , lại càng biết nên trả lời như thế nào, đành phải im lặng.

      Tôi với cứ tiền về phía trước, lúc tôi bên cạnh , nhìn khi lặng im, khi cười yếu ới, trong lòng cảm thấy có chút đau. vừa mới tự tay giết chết người bạn, hoặc , người quen, nhưng lộ ra chút bi thương với khổ sở, có chỉ cười yếu ới.

      "Huynh buồn sao?" Cuối cùng tôi nhịn được hỏi, "Nếu buồn, huynh có thể xả ra, có lẽ dễ chịu đôi chút.."

      chỉ cười cười, : "Sớm quen rồi..."

      Sớm quen rồi...

      Tôi bước có chút mệt mỏi, liền dừng lại, từ trong lỗ tai lấy gậy Kim ra, tỉ mỉ lau sạch máu bên , gậy Kim vẫn tỏa sáng như trước.

      Tôn ở bên cạnh nhìn có chút ngẩn người, đột nhiên hỏi: "Ở thế giới của ngươi, có thần tiên sao?"

      Tôi lắc lắc đầu, cẩn thận suy nghĩ, lại gật gật đầu.

      Mặt trời lặn về phía tây, mặt trăng nhô lên, chúng đều xuất bầu trời.

      Tôi hỏi: "Hằng Nga thực mặt trăng sao?"

      nắm chặt gậy Kim , thuận miệng đáp: "Ừ, đó rất đẹp."

      "Nhưng..." Tôi do dự mở miệng, "Tôi tuy rằng chưa qua, nhưng nghe người ta , đó cái gì cũng có, chỉ có gò núi và sa mạc, cung Quảng Hằng, cây hoa quế, thỏ Ngọc gì cũng có.

      "A?" làm như để ý : "Như thế là tốt nhất rồi !"

      Chúng tôi đứng lên, tiếp tục về phía trước.

      Dọc đường lúc lại dừng, tôi với tuỳ ý tràng giang đại hải, nhưng ai đề cập tới chuyện vừa mới xảy ra.

      Mặt trời cuối cùng lặn xuống hoàn toàn, ánh trăng cũng phát ra ánh sáng nó nên có.

      Tôi hỏi: "Chúng ta đâu?"

      đáo : " Thiên Trúc!"

      Tôi gì, xem ra tôi với đúng là chung đường a~!

      Sau đó vừa cười vừa : "Đầu Trọc ở phía trước gấp rút lên đường, chúng ta phải tìm người."

      rất thanh, tôi ở sau lưng chạy thở hồng hộc, là theo kịp, vì thế liền hỏi: "Còn phải bao lâu mới có thể đuổit kịp bọn Đầu Trọc?"

      "Với bộ dạng này của ngươi, chỉ sợ là còn phải buổi tối!"

      "A?" Tôi thở dài, co quắp té mặt đất, "Nghỉ ngơi chút , ta nổi nữa ~!"

      Tôn Ngộ lấy chân đá tôi: "Nhanh lên ~! Ta nửa đường quay trở lại nên bây giờ ở bên cạnh bọn họ chỉ là sợi lông của ta..."

      Tôi thở kịp, : "Huynh trước , để cho ta nghỉ lát, nghỉ ngơi xong liền tìm các huynh!"

      Tôn Ngộ dừng lại, nhìn tôi. Tôi mệt đến mức thể động đậy, dừng ở giữa đường.

      thu hồi gậy Kim , tới đối điện tôi, : "Nhắm mắt lại!"

      Tôi nghe lời nhắm hai mắt lại. đôi tay mạnh mẽ ôm lấy tôi.

      "Ôm chặt rồi chứ!"

      Tôi gật gật đầu, vòng tay của vững chắc mà ấm áp, tôi gắt gao ôm lấy .

      Bên tai gió kêu vù vù, thỉnh thoảng còn có tiếng xào xạc của lá cây, chắc là chạy vội đường,

      Tôi rất muốn mở mắt len lén nhìn chung quanh chút, lại sợ là ở trong trung.

      do dự, dừng lại, đặt tôi lên mặt đất, mở mắt, đối diện là con mắt kim sắc của .

      Tôi và đều sửng sốt, đợi tôi phản ứng kịp, chợt lóe, thấy bóng dáng. Tôi nhìn về phía trước, thấy con đường rộng lớn, bốn hình bóng dài.

      Mặt trăng giữa bầu trời xanh, thấy ánh sao, màu trắng của mặt trăng như dải tơ chảy xuống trải dài lên mặt đường, bốn người con ngựa, chậm rãi đường, Hầu Tử khiêng cây gậy nhảy vào. Cảnh tượng đó để cho tôi ảo giác rằng bọn họ phải là người vất vả gấp rút lên đường, mà là nhã khách* giẫm lên ánh trăng mà đến.

      *Nhã khách: Người có tâm hồn thanh cao.

      "Đợi ta với!" Tôi hô lên.

      Bốn người họ mắt điếc tai ngơ, tôi cố gắng chạy tới chỗ bọn họ.

      Tình tang, biết vì sao lại truyện đến tiếng đàn du dương, giống như tiếng nước chảy, dễ chịu tuyệt đẹp.

      Gió vờn quanh tôi, tay áo tung bay, màn đêm dưới ánh trăng tuyệt đẹp.

      Ngay cả Đường Tăng trước sau như lải nhải làm cho người ta đau đầu, đều trở nên ấm áp.

      Con đường này rất dài, nhưng qua khu rừng, lại có thể tìm được điểm kết thúc.

      Điểm kết thúc của con đường là cái hồ nhìn thấy bờ. hồ nước tối đen phẳng lặng, chút gợn sóng.

      tóc ngắn màu lam nhạt ngồi ở giữa hồ nước, mặc bộ trường bào màu trắng, trước người nàng ta là cây đàn tranh sắt*, lúc này, ngón tay mềm mại của nàng ta gảy dây đàn tranh.

      *”Cây đàn tranh sắt” nguyên văn là “thiết tranh” : Có thể hiểu là dùng sắt để làm đàn tranh thành vũ khí.

      Hóa ra tiếng nhạc du dương tuyệt vời lúc trước được phát ra từ nàng ta.

      Bốn người đứng bờ hồ, lẳng lặng nhìn nọ, tôi theo bản năng trốn sau Tôn Ngộ .

      " quái phương nào?!" Trư Bát Giới là người đầu tiên quát lên.

      Nàng ta vuốt cây đàn, ha ha cười với chúng tôi: "Ta phải là quái, các ngươi nghĩ sai rồi!"

      Hồ nước phát ra từng trận khí lạnh, thâm nhập vào cơ thể. Tôi kéo cổ áo lên, từ sau lưng Tôn Ngộ nhìn nàng ta, ánh mắt nàng ta cũng phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt.

      Trư Bát Giới quát: "Nếu phải là quái, vậy vì sao ngăn cản lối của chúng ta?"

      Con ngươi mắt của nàng ta chuyển động về phía chúng tôi, quan sát chúng tôi hồi, cuối cùng dừng ở bên người tôi, cười : "Ta đương nhiên phải là quái bởi vì ta là ma!"
      thuyt, Tuyết LiênAbby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :