1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mộng tỏa Thanh cung - Đan Hương Ngưng. (20) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Sách lược binh pháp.

      Thủ đoạn của Đức phi nương nương rất tàn độc, nếu để cho bà biết chuyện này, chừng tôi bóng dáng mà biến mất trong Tử Cấm thành.

      “Tôi nghĩ, lại càng muốn muội ở trong hiểm cảnh. tại xác thực tôi có năng lực chiếu cố chu toàn cho muội, muội cũng cần lưu tâm chuyện tôi , chỉ hy vọng muội cùng tôi phẩm trà, đàm luận binh thư mà thôi.”

      Tôi rút lại bàn tay bị nắm chặt, cúi đầu đáp. ra là định gì đó, nhưng tóm lại vẫn có chút khó xử, cho nên nhấc miệng nổi. Nhận thấy thái độ gượng gạo của tôi, Dận Nhân nâng tôi dậy ngồi lên ghế.

      “Chỉ là ít chuyện binh pháp, những cuốn sách này làm bạn với tôi nhiều năm, nếu muội có hứng thú nhìn xem, thuận tiện kể cho tôi nghe ít chuyện bên ngoài. Trừ bỏ sân này ra, tôi chưa từng qua chỗ nào.” chỉ chỉ vào sách bàn, . “Đáng tiếc, vừa rồi trà rất ngon, lá trà là năm nay mới phơi xong, muội chờ tôi châm chén khác cho muội.”

      Cảm nhận được rời , tôi mới dám thở mạnh, ngẩng đầu lên. biết phải miêu tả cảm giác bây giờ ra sao, có lẽ là ngũ vị tạp trần.

      Tôi hiểu rằng bản thân thích , bằng màng tính mệnh. Nhưng , tôi đủ can đảm để cùng chia sẻ bí mật này. Tôi hiểu rất , cùng thể, lại càng có tương lai.

      Tôi chỉ hy vọng được sống cả đời bình thản cho nên tuyệt đối thể làm bạn với người như .

      tình ngày càng vượt qua phạm vi có thể khống chế của tôi.

      Binh pháp Tôn Tử, binh pháp Tôn Tẫn, di thư của Võ Mục, tôi tùy tiện giở ra, tất cả đều là các phương pháp, mưu kế tấn công, từng câu đều cổ vũ nhân tâm, lấy lùi làm tiến. Từ trước đến nay tôi rất thích loại sách này, chỉ tiếc là hoàn toàn hiểu được sâu sắc.

      Dận Nhân, làm sao có thể bị u mê mà cần người đàm đạo? Tôi lại lật thêm vài trang, số chương còn có ghi chú thích bên cạnh. Nhận xét của riêng mình phải người bình thường nào cũng có thể nghĩ ra.

      lâu sau, quả nhiên bưng tới ly trà mới cho tôi. Thịnh tình thể từ chối, tôi thổi thổi, nếm thử ngụm.

      Đúng là cực phẩm trong cực phẩm, vị trà tinh khiết, vào miệng rồi đượm giữ hương thơm.

      “Vừa rồi tôi tiến vào, có thấy muội cau mày, chẳng lẽ là tôi khiến cho muội khó xử?” Thần sắc Dận Nhân ảm đạm, đứng bên cạnh tôi, ánh mắt cũng dần nhàn nhạt. “Nếu cảm thấy khó xử, muội cứ xem như chỉ là giấc mộng, rồi đừng đến đây nữa, tôi cũng tuyệt đối xuất trước mặt muội nữa.”

      “Cái này ~~~~~” Tôi bỗng dưng cảm thấy đành lòng nhìn thấy đau khổ, mà đau khổ của lại khiến tôi cảm thấy bi ai, thời điểm cảm xúc của ngày càng tệ hơn, cũng khiến cả người tôi đau đớn hơn.

      “Tôi chỉ là hiểu chỗ này ~~~~~~”. Tôi cầm lấy cuốn binh pháp Tôn Tử, tùy tiện lật bừa trang. “Chính là đoạn này, binh pháp Tôn Tử tôi cũng có quyển, nhưng vẫn hiểu hết đạo lý trong đó. Có thể giải thích cho tôi nghe được hay ?” Tôi chỉ nhìn cái, rồi ánh mắt lại dừng ở trang sách.

      Đầu tiên sửng sốt, sau như hiểu tôi cái gì. Ý cười lập tức tràn đến tận đuôi chân mày.

      “Muội đoạn này sao?~~~~~” dùng tay tiếp lấy, nắm chặt quyển sách, giảng giải lại cho tôi hiểu, giọng dịu dàng từ tốn, quả thực khiến cho lòng người như tan chảy.

      Người này đúng là bình thường chút nào! Binh pháp hiểu biết tận tường, mưu lược lại xuất chúng, hổ là hoàng tử của Khang Hi gia.

      Vốn chỉ là câu lấy lệ, về sau tôi lại càng nghe càng nhập tâm, ngay cả canh giờ trôi qua lâu đều bị tôi quẳng ra sau đầu.

      Lúc sắp tạm biệt, gì, bất quá tôi biết bất an. Cho nên ngừng khen trà của rất ngon, ngụ ý là lần sau đến thưởng trà nữa. nghe xong, dường như cả người sáng rỡ hẳn lên.

      Trong nháy mắt, tôi cũng bị cuốn hút, cứ như thế mà vui lây.

      Chương 20: Ngọc bội.

      Sau ngày hôm ấy, tôi vẫn thường nghĩ đến , đồng thời trong lòng luôn có cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Người đầu tiên nhận ra thay đổi của tôi chính là Ánh Hồng, nàng vẫn hay gạn hỏi ngừng, lo lắng vì sao tôi cứ bất chợt thất thần, biết nàng có cảm nhận được mơ hồ gì đó hay . Cuối cùng tôi chỉ đành phải tìm tránh nặng trả lời, nghĩ để cho nàng biết bí mật của tôi. Sinh mệnh chóng tàn, vạn nhất có ngày việc bị bại lộ cũng liên lụy đến nàng.

      Trời càng lúc càng rét lạnh, trước đây vài ngày còn là vài bông tuyết rơi, nhưng dẫu sao cũng chưa đến tiết Thanh minh nên tuyết đóng quá bàn chân.

      Mấy ngày nay tôi thường xuyên đến An Thuận điện, chỉ vì thăm hỏi Dận Nhân mà còn thỉnh giáo chuyện binh pháp. đúng là thầy giáo giỏi, cứ hễ là chỗ nào khó hiểu chỉ cần được hướng dẫn, tôi nhất định có thể hiểu được, thậm chí còn đưa ra suy luận của bản thân.

      Tôi thực thích biểu ngạc nhiên của đối với quan điểm mà tôi đưa ra! Cái đó khiến tôi có cảm giác mình đạt được thành tựu.

      Nếu như muội là nam nhi, nhất định trở thành tướng quân kiệt xuất! từng như vậy.

      Giờ ngọ thiện hôm nay vừa qua, tôi giả đò mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi để Ánh Hồng cần chăm nom. Ánh Hồng lên tiếng, vẻ mặt tuy thắc mắc nhưng vẫn quỳ an.

      Có lẽ nàng thắc mắc, cách cách tôi như thế nào ngày càng ham ngủ mà.

      hết hành lang dài ngoằn, tôi hướng Văn Uyên các mà . Nơi đó là tàng thư các của Hoàng gia. Tôi định tìm bộ sách mới đem đến chỗ Dận Nhân, để cho xem tham khảo.

      Văn Uyên các cách Khải Tường cung cực kỳ xa, vị trí lại hẻo lánh, bình thường có người qua lại. Nhưng khi tôi luôn có cảm giác có người sau lưng.

      Quay người nhìn lại, chẳng thấy được nửa bóng người.

      Chắc là mình đa nghi quá, có ai theo dõi mình đâu nhỉ? Tôi cười.

      ngang qua con đường vốn trồng hoa sen nhưng nay là cuối mùa thu, lá sen tàn úa, cảnh sớm còn. Tôi lập tức lướt qua, lại mơ hồ nghe thấy tiếng khóc yếu ớt.

      Hình như tôi nghe nhầm! Ngoái đầu tìm kiếm, hành lang dài bóng người. Kỳ quá, hôm nay phải là gặp quỷ chứ!

      Tôi mực tin chuyện như vậy cho nên lần mò theo thanh mà tìm. Quả nhiên cuối hành lang trông thấy người ngồi chồm hổm. Tôi thèm nghĩ ngợi, cho là con của A ka, bối lặc nào đó vào cung mà lạc.

      “Này! Nam tử hán đại trượng phu, làm sao lại khóc cứ như đàn bà thế hả?” Tôi lại gần bên cạnh , vỗ vỗ bờ vai của hỏi.

      Nhưng tay vỗ mới cái thứ nhất dám vỗ thêm cái thứ hai.

      “Thập tam A ka cát tường!” ra là hỗn thế tiểu ma vương Dận Tường! Tôi thực hút phải ngụm khí lạnh, cúi người làm lễ. Dưới tận đáy lòng nổi lên cỗ lạnh lẽo. Thủy chung là chuyện lần trước khiến cho tôi nên đề cao cảnh giác với đứa này.

      “Là ? Cái cách cách ngang tàn đánh tôi vỡ đầu?” Dận Tường trừng đôi mắt to ngập nước, chớp chớp mắt nhìn tôi, giọt nước mắt trong suốt từ bên hông má chảy xuống.

      “Bẩm Thập tam A ka, chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn ~~~~~” Tôi vội giải thích, lại bị bộ dáng đáng thương hề hề của ngắt quãng.

      “Ngọc bội, ngọc bội của tôi ~~~~” chỉ vào lá sen khô vàng nổi mặt nước cách bờ lan can xa. ra mặt lá sen có khối ngọc bội thắt rua tua hồng.

      “Đó là của ngạch nương tôi lưu lại, nếu rơi tọt xuống nước tìm ra làm sao bây giờ?”

      Tôi có chút băn khoan, thái độ của vị A ka trước mắt ràng hơn tôi hai tuổi là người như thế nào? Đối với ánh mắt tràn ngập vẻ ngây thơ của , tôi nguyện tin tưởng rằng chỉ là đứa . đứa tội nghiệp thiếu tình thương của ngạch nương.

      Tôi an ủi hai câu rồi vỗ ngực đảm bảo tôi nhất định giúp lấy lại ngọc bội. Dận Tường rốt cuộc chịu ngừng khóc, mỉm cười, lập tức nhảy cẫng lên hoan hô như tiểu hài tử quanh tôi.

      Tôi lòng vòng quanh hồ nước tìm xem có cái gì … có thể dùng để hỗ trợ hay . Trời phụ lòng người, để cho tôi tìm thấy đống cành cây khô.

      “Chúng ta dùng cái này thử xem!” Tôi lựa cành dài nhất.

      cẩn thận chút! Nếu như ngọc bội mà rớt xuống nước mất tiêu, xem tôi trừng trị tội của ra sao!” Thập tam A ka bẹp miệng uy hiếp, nhưng chỉ khiến cho người ta cảm thấy chẳng có nửa sức ép nào.

      “Ngài yên tâm ! Điểm ấy tôi còn có chút năng lực!” Cũng chẳng hiểu từ đâu ra cái lá gan, tôi vỗ vỗ đầu của , giọng điệu giống như dỗ đệ đệ của mình.

      Hiển nhiên, độ dài của nhánh cây vẫn còn thiếu, tôi cố gắng vươn ra phía trước thêm đoạn, hài muốn ướt hết nhưng vẫn còn cách khoảng.

      “Nếu được, thôi gọi nô tài tới !” Vẻ mặt thất vọng, biết rằng tôi cố hết sức.

      “Hay là để cho tôi thử lại lần nữa, chừng lần này thành công!” Tôi hít sâu hơi, cả người dồn sức nặng về phía trước.

      Chút nữa, còn kém chút nữa ~~~~ Tôi tận lực khiến cánh tay mình như vươn dài ra hơn nữa. Tốt lắm, sắp được rồi!

      Đúng lúc này, đột nhiên có người xô mạnh tôi cái, tôi hề phòng bị, cả người liền rơi thẳng vào nước ~~~~ lạnh buốt đến tận xương giống như muốn đâm xuyên cả người tôi, tôi giãy dụa, đạp nước, kêu to trong tuyệt vọng ~~~~

      Thập tam A ka, hẳn là cái tên đẩy tôi chỉ lẳng lặng đứng ở đó lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt của giống như thanh đao, nhát trí mạng.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :