1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mộng lệ hoa lạc - Lâm Tuyết Linh (113/113+4NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 74: Chờ huynh… lần nữa trở về bên cạnh muội.


      Editor: An Lam

      Trong chòi nghỉ mát, Mộng Tịch cầm Vô Mộng kiếm trong tay, đem nội lực toàn thân truyền vào thanh kiếm. Tử quang mỏng như cánh ve lấp lánh quanh thân kiếm, chuẩn xác bay về phía Kình Thương Hải ngồi ngế đá nghỉ ngơi đằng xa.

      Kình Thương Hải lạnh lùng liếc nàng cái, vẫn nhàn nhã uống trà. Khi Vô Mộng kiếm cách tới nửa trượng, mới thoáng vận nội lực, đánh bay Vô Mộng kiếm cùng Mộng Tịch ra xa ba thước.

      Mộng Tịch quỳ rạp mặt đất, ôm lồng ngực đau đớn, cắn răng để mình phát ra tiếng kêu đau, ánh mắt ngẩng đàu nhìn tràn đầy cừu hận cũng phẫn nộ.

      qua người nàng, Kình Thương Hải liếc cũng thèm liếc nàng cái:

      -Ngươi cho rằng chỉ dựa vào chút bản lĩnh ấy của ngươi mà có thể giết ta? Ta khuyên ngươi nên tiết kiệm khí lực mà dưỡng thương ! Đây là lần thứ bảy mươi ngươi muốn giết ta rồi, nếu phải nể mặt chủ thượng, ta cũng lười chơi đùa cùng ngươi!

      -Ngươi chờ đấy! ngày nào đó ta nhất định giết ngươi, báo thù cho Hạo Khiên ca ca!

      Mộng Tịch cuộn chặt nắm tay, hô to về phía bóng lưng !

      ở Ma Cung năm ngày rồi, nàng lúc nào cũng đau đáu tìm cách giết người này! Bầm thây thành vạn đoạn, thay Hạo Khiên ca ca báo thù!

      Mới đầu còn đánh lén, bây giờ nàng còn quanh minh chính đại ám sát , nàng ỷ lại có Minh Ảnh bảo vệ, cho dù ở ma giới có người coi nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, muốn giết nàng, nhưng vẫn là e ngại uy nghiêm của thiếu chủ ma giới mà dám động thủ. Vì thế nàng mới càng kiêng nể gì mà tìm cách giết Kình Thương Hải, mặc kệ ở đâu, chỉ cần xuất , nàng đều thủ hạ lưu tình mà ra tay!

      Ở trong này, nàng chỉ có mục đích, đó chính là giết ! Dù tài giỏi thế nào cũng có lúc sơ suất, nàng tin, nàng giết được !

      Minh Ảnh khẽ thở dài tới trước mặt nàng, kéo nàng đứng lên, phủi bụi bặm y phục nàng:

      -Nàng vì sao phải khổ như vậy chứ? Chưa việc nàng căn bản phải đối thủ của , cho dù nàng bây giờ giết , Hạo Khiên cũng sống lại!

      -Kể cả như vậy, ta vẫn muốn giết ! Hạo Khiên ca ca là người thân cuối cùng đời này của ta, ta tuyệt đối để chết vô ích như vậy!

      Mộng Tịch tức giận nhìn hướng Kình Thương Hải rời , đời này chưa có ai khiến nàng căm hận tới như vậy!

      -Người thân sao?

      Mộng Tịch nhìn về phía , cố gắng bình ổn tâm tình:

      - là người đầu tiên ta quen biết sau khi rời khỏi cha mẹ, cũng là người đầu tiên quan tâm ta vô điều kiện. Qua nhiều năm như vậy, trong lòng ta sớm thân hơn cả ca ca ruột thịt. Ta tại có nhà, còn cha mẹ, còn sư phụ, với ta mà là người thân duy nhất. Nhưng cũng….

      Cẩn thận quan sát ánh mắt Minh Ảnh, Mộng Tịch hít sâu hơi:

      -Vì thế ta nhất định phải báo thù cho .

      -Có lẽ…. chưa chết đâu?

      Bị nàng nhìn như thế, trong lòng hơi khác thường, Minh Ảnh nghiêng đầu , ánh mắt lóe ra những tia sáng bất định.

      Lúc nhìn thấy, Mộng Tích hơi nhếch khóe miệng. Nếu như trước đó nàng còn hoài nghi, bây giờ có thể xác định.

      Nàng khẽ :

      -Trừ ngươi ra, nơi ngày ai là người tốt. Giết Kình Thương Hải cũng tốt, đỡ để sau này gây họa cho lục giới.

      -Nàng…. nghĩ như vậy?

      Ở trong lòng nàng, phài là người xấu sao?

      Mộng Tịch gật đầu, lơ đãng cười cười, cố ý bày vẻ mặt hiếu kì chuyển đề tài:

      -Ma quân là cha người, vậy nương của người là ai? Tại sao tới đây lâu như vậy, ta cũng chưa nghe về bà ấy?

      Nghe thấy nàng nhắc tới chữ “nương”, ánh mắt Minh Ảnh trầm:

      -Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?

      -Bơi vì ngươi khác bọn họ, vì thế ta nghĩ, nương của ngươi nhất định cũng là người tốt, mới có thể dạy dỗ ngươi thành người tốt như vậy. Kỳ thực, ngươi căn bản thích hợp ở đây….

      thích hợp ở nơi chướng khí mù mịt, khắp nơi đều là màu máu tanh này!

      Ngươi, hẳn nên thuộc về ánh sáng, phải trong bóng tối, nó cắn nuốt ngươi.

      Minh Ảnh lặng lẽ nhìn mặt hồ trong vắt xa xa, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì rất thống khổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại:

      -Mẫu thân ta…. mất từ khi ta còn rất .

      Nhận ra mình khơi lên nỗi đau của , Mộng Tịch kéo kéo tóc, quấn quấn quanh ngón tay:

      -Xin lỗi, ta cố ý…

      Nàng ngờ mẫu thân qua đời.

      Quay đầu, Minh Ảnh xoa xoa tóc nàng:

      -Nàng ấy, lòng hiếu kì luôn lớn như vậy. Đói bụng ? Ta kêu phòng bếp làm đồ ăn cho nàng, chờ nàng ăn xong rồi, ta .

      Mộng Tịch giơ ngón út so đo:

      -Kì thực lòng hiếu kì của ta cũng chỉ có chút thôi, nếu như ngươi muốn cũng sao, ta có thể nghe…

      Thấy trong đáy mắt nàng có chút thất vọng, Minh ảnh cười khẽ:

      -Cũng phải bí mật thể cho ai biết, cho nàng cũng sao.

      Tới Ma giới mấy ngày nay, nàng phải cả ngày phát ngốc, mà lúc nào cũng chờ thời cơ để giết Kình Thương Hải. Việc này biết, nhưng cũng ngăn cản, hay căn bản là có biện pháp ngăn cản.

      Việc đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với Dịch Vân Lạc hẳn khiến nàng rất thương tâm, rát thống khổ. Nhưng nàng lại ngậm miệng đề cập tới, ngay cả giọt lệ cũng chảy. Nhiều khi, đơn của nàng, phiền muộn của nàng, đau thương của nàng, đều có thể hiểu. Mỗi lần xuất kiếm với Kình Thương Hải, là khi nàng bộc lộ triệt để cảm xúc của mình.

      thương nàng, nhưng lại giúp được nàng. quật cường của nàng sớm hiểu, cho dù có lúc nàng tự đẩy chính mình vào ngõ cụt, dù có đầu rơi máu chảy, nàng quyết bỏ cuộc.

      Ép buộc chính mình đặt hết tâm tư vào việc giết Kình Thương Hải, mới có thể giúp nàng sống quá mệt mỏi. Nhưng khi nàng hoàn thành mục tiêu này, cũng đồng nghĩa với việc mất diều duy nhất chống đỡ nàng, vậy khi ấy, nàng phải dùng cách gì để giải tỏa tâm tình đây?

      Đem mệt mỏi mấy ngày dồn ứ cùng bộc phát, cuộn tràn giống như mãnh thú vậy, muốn dừng cũng được.

      Thừa dịp tại nàng còn có thể khống chế cảm xúc, điều có thể làm, chỉ là cùng nàng chuyện, dần dần cởi các nút thắt trong lòng nàng.

      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng đối với phản ứng mấy ngày nay của Mộng Tịch, trong lòng Minh Ảnh rất lo lắng. Luôn cảm thấy có chỗ nào đúng, nhưng lại nghĩ ra.

      Giống như tình vốn phải phát sinh như vậy, nhưng với tính cách của nàng, dùng loại phương thức khác để phát sinh cũng rất bình thường. Nhưng cũng bời vì cách này quá phù hợp với tính cách của nàng, biểu quá bình thường, trái lại làm cho thấy trong lòng bứt rứt.

      Chợt thấy nàng cắn đũ nhìn bát cơm đến phát ngốc, Minh Ảnh tựa hồ lại muốn phủ định suy nghĩ trong lòng.

      Chẳng lẽ là nghĩ nhiều rồi? Vừa rồi nàng vẫn câu “sư phụ” bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là nàng chưa đổi được thói quen nên buột miệng sao?

      ***

      -Mẫu thân ngươi là người phàm?

      Mộng Tịch xoa xoa bụng căng tròn, chống cằm vô lực gục xuống bàn, trong mắt lại lóe lên tia bất thường.

      Minh Ảnh gật đầu, gọi Tiểu Hoa thu dọn bát đũa bàn, xong mới tiếp tục :

      -Kỳ thực ta cũng lắm cha quen biết mẫu thân như nào, nhưng từ khi ta có ý thức, bên cạnh ta chỉ có người là mẫu thân, cũng biết cha là ai, hay là cái dạng gì.

      -Vậy mẫu thân ngươi cho ngươi biết sao?

      Mộng Tịch hỏi.

      - có.

      Minh Ảnh lắc đầu, nhìn bộ dạng ăn no lười biếng của nàng, bỗng nhiên muốn cười:

      -Mẫu thân qua đời lúc ta bảy tuổi, cho dù lúc bà sắp lâm chung, cũng nhắc tới chuyện của cha. Tới tận ba năm sau, Nhị hộ pháp tìm được ta, ta mới biết cha ta lại là Ma quân Ma giới…

      -Vậy trong ba năm đó ngươi như nào? Khi đó người mói bảy tuổi…

      Bỗng nhiên nghĩ tới việc mình chin tuổi mất cha mẹ, Mộng Tịch hiểu tâm tình lúc đó.

      -Ta…ta lạy vị đạo sĩ tha phương làm sư phụ, theo học pháp thuật….

      -Ồ.

      Mộng Tịch mơ hồ gật đầu, biết dối, nhưng cũng vạch trần, cắn ngón tay :

      -Về sau người tới Ma giới sao? Vậy ngươi rốt cục là người hay ?

      Minh Ảnh bị vấn đề lúc trước của nàng làm cho luống cuống, biết nên trả lời như thế nào, vấn đề sau lại càng khiến dở khóc dở cười. Bất quá cũng tốt, cũng lợi dụng cơ hội này để cho qua vấn đề kia, ai ngờ đây cũng là Mộng Tịch cố ý.

      -Cha ta mặc dù là Ma quân, nhưng ông ấy cũng do người phàm sinh ra…

      Vì thế, phải là , là người!

      Mang theo vài phần chờ mong, Mộng Tịch bỗng nhiên nghiêm túc nhìn :

      -Vậy nếu có thể, người lựa chọn ở lại đây, hay trở lại thế gian, làm người bình thường?

      Ống tay áo hơi run, Minh Ảnh kiềm chế tâm trạng, mặt đầy vẻ hốt hoảng. Lần này, bỗng nhiên rất vui vì mình mang mặt nạ, đến mức để nàng thấy dáng vẻ tại của .

      căn bản thích cuộc sống bây giờ, nếu có cơ hội, đương nhiên muốn rời

      Nếu có ngày, có thể tự mình lựa chọn, nhất định mang Mộng Tịch rời khỏi nơi đây. Vĩnh viễn lánh xa ma giới. muốn làm cái gì thiếu chủ ma giới, cũng muốn rơi vào những vòng ân oán hận thù. Chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình , cùng ngắm mặt trời mọc, cùng chờ hoàng hôn xuống. Kể cả, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng hạnh phúc, vậy cũng còn gì hối tiếc.

      Nhưng chỉ cần ánh mắt kia, Mộng Tịch hiểu.

      Hạo Khiên ca ca, quan tâm vì sao huynh lại làm như thế này, muội đều chờ huynh, chờ huynh lần nữa trở về bên bọn muội, lần nữa, làm Hạo Khiên ca ca mà muội quý nhất

      Lúc Minh Ảnh rời rất trể, nhìn bóng lưng dần xa, Mộng Tịch nặng nề thở dài hơi.

      Xin lỗi, nàng cố ý lợi dụng , chỉ là…

      Bất quá nàng tin, dù cho biết hết mọi chuyện, cũng trách nàng. Bởi vì, giống với những người ở nơi này.

      Ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng gần tới giờ rồi. Bàn tay đút vào túi càn khôn, vận sức gọi Thi Vương ra, đáy mắt Mộng Tịch lên vẻ phức tạp.

      Tối nay làm những việc này, vậy qua tối nay sao? Tất cả còn có thể trở về như trước sao?

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 75: Hồi ức


      Editor: An Lam


      -Đây là đâu? Ta còn chưa chết sao…Là ngươi cứu ta?

      -Ngươi là ai? Tại sao muốn cứu ta?

      -Tại sao ngươi chuyện? Chẳng lẽ ngươi…. được?

      -Nhờ ngươi chiếu cố mấy ngày nay, thương thế của ta dần tốt lên rồi! Ngươi xem, ngươi xem, ta khôi phục rất khá đấy, ta nghĩ ta có thể xuống giường lại nhanh thôi. Oa, rốt cuộc cũng có thể ra hít thở khí trong lành, mỗi ngày đều ở trong phòng buồn thiu, ta chết vì chán mất…

      -Hừm, ngươi chuyện được, nhưng mà ta rất lợi hại, chưa biết chừng ta có thể trị giúp ngươi đấy! cho ngươi biết bí mật, kỳ thực, ta phải người đâu…Ta ấy à, lập tức có thể thành tiên đấy….

      -Ha ha, lừa bịp ngươi thôi! Đừng ngươi tin, ngay cả ta cũng tin… À, ta còn chưa biết ngươi tên là gì! Chờ ngươi có thể mở miệng chuyện, ngươi nhất định phải cho ta biết ngươi tên gì nha!

      -Vậy trước tiên ta gọi ngươi là bạch y ca ca! Ngươi nhìn y phục của ngươi trắng như thế, giống những đám mây, trước đây, ta thích nhất là ngẩng đầu nhìn mây trắng đến phát ngốc đấy….

      -Bạch y ca ca, ngươi cười có được vậy? nên suốt ngày nhăn nhó đâu. Ta rất muốn nhìn xem, nếu như cười rộ lên, có thể giống những tiên nhân trời hay ? À , nhất định so với thần tiên còn đẹp hơn!

      -Bạch y ca ca, vết thương của ta lại bắt đầu đau đớn rồi, hình như còn bị nhiễm trùng nữa, vừa đau lại vừa ngứa, trong lòng cũng rất buồn…Ngươi, ngươi có được ? Ở lại với ta mấy ngày nữa được ?

      -Ngươi , ngươi ! Ngươi đáp ứng chờ vết thương của ta khỏi rồi mới cơ mà! Ngươi giữ lời! Ta bao giờ muốn gặp ngươi nữa! Ngươi , ta muốn nhớ đến ngươi nữa!

      -Nếu như có thể, ta hi vọng thương thế của ta bao giờ lành, như vậy ngươi mãi mãi ở bên ta…

      -Ta biết chàng nghe được, thế nhưng ta rất muốn , bởi vì ta sợ nếu tại , sau này còn cơ hội nữa… Bạch y ca ca, ta phát ta thích chàng mất rồi, làm sao đây? Thế nhưng, chúng ta phải người cùng thế giới, chúng ta thể ở bên nhau….

      - ra chàng vẫn luôn được! Vì sao, vì sao lại gạt ta? Ta cho rằng trong quá khứ ta độc, tương lai cũng tiếp tục độc…. Nhưng chàng xuất , làm cho ta cảm nhận được đời vẫn còn người tình với ta…. Thế nhưng, vì sao chàng cho ta hi vọng, rồi lại nhẫn tâm đem nó ? Chàng muốn sao? Được, chàng , ngay ! Ta muốn gặp lại chàng nữa, đời này kiếp này thà rằng chưa từng quen biết chàng!

      -Bạch y ca ca, ta đâu hết, chúng ta ở đây có được ? Vĩnh viễn ở tại chỗ này, chỉ có hai người chúng ta, bao giờ tách ra nữa…

      -Chàng xem, sau này chúng ta già rồi, chàng còn có thể giống như bây giờ, mỗi đêm đều ôm ta, ngồi ở chỗ này nhìn ta ?

      -Bạch y ca ca của ta là ngươi đẹp nhất đời này, nhan sắc người khác so với chàng kém gấp trăm lần. Kể cả sau này về già tóc có bạc trắng, cũng vẫn là người đẹp nhất!

      -Muốn ta đáp ứng chàng cũng có thể thôi, bất quá chàng phải đáp ứng điều kiện của ta! Sau này, mặc kệ ở bất cứ lúc nào, chàng chỉ có thể cười với mình ta. Bởi vì ta hi vọng nụ cười của chàng, chỉ thuộc về ta.

      -Bạch y ca ca, ba ngày nữa ta là tân nương tử của chàng rồi, ta nhất định phải trở thành tân nương tử xinh đẹp nhất, như vậy mới xứng với chàng…

      -Vân Lạc, xin lỗi, ta thể gả cho chàng được. Thứ lỗi cho ta từ mà biệt. Ta đây, nếu có duyên, ngày khác chúng ta nhất định có thể gặp lại. Bạch y ca ca, đây là lần cuối cùng ta gọi chàng như vậy, ta chàng….

      ***

      Dịch Vân Lạc đứng ở đụn mây chậm rãi khép lại mi mắt. Thời gian trước biết Tịch nhi chính là nàng, chỉ đơn giản coi tịch nhi là đồ đệ duy nhất của mình mà thương . Nhưng tại biết tất cả, sau này đối mặt với nàng, liệu có thể như trước đây, coi mọi chuyện chưa từng xảy ra?

      Mấy ngày nay, hình ảnh nàng từng chút, từng chút đều lên trong đầu ngừng. cho rằng từ năm trăm năm trước, có thể nhìn thấu thất tình lục dục trong cuộc sống này. Nhưng theo việc tạp niệm trong lòng ngày càng tăng, phát phải là người có thể làm ngơ hồng trần, có thể buông bỏ tất thảy.

      Kỳ thực, cũng có thanh cao như vậy, cũng phải là nhuốm bụi trần. Vô tình vô , vô tâm, vô ý ra cũng chỉ bởi thói quen đem tất cả giấu trong lòng của thôi. tịch năm trăm năm, ý niệm cũng chôn sâu rất lâu rồi, liền vô tình mà bỏ quên mất.

      Nhưng hôm nay, hết thảy như thác lũ mà tuôn trào, khiến người luôn trấn tĩnh như lại bỗng nhiên hoảng loạn.

      biết vì sao sau năm trăm năm, nàng lại lấy thân phận khác xuất bên cạnh , Chẳng lẽ như nàng ngày đó, nếu có duyên, sau này nhất định bọn họ gặp lại?

      dường như quên mất hình dáng của nàng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tịch nhi tươi cười, luôn cảm giác tâm giá lạnh của mình dần dần bị nàng làm cho tan chảy. Trước đây còn chưa phát , nhưng bây giờ lần nữa hồi tưởng lại, cảm thấy nên lời. Chẳng lẽ đây gọi là duyên phận sao?

      qua năm trăm năm, nàng trải qua bao nhiêu lần luân hồi, cuối cùng vẫn là về bên cạnh . Nhưng tại sao lúc trước nàng lại nhẫn tâm rời khỏi ?

      Tịch nhi…Tịch nhi….

      Vạt áo màu trắng khẽ lay động trong gió, mái tóc đen rối tung vai, phía sau là vầng trăng tròn vành vạnh. Nếu tại có người ngẩng đầu nhìn , nhất định bị cảnh tượng này làm cho thất điên bát đảo.

      Nhưng Tịch nhi bây giờ là đồ đệ của , chưa nàng hoàn toàn nhớ chuyện kiếp trước, cho dù có nhớ tới, danh phận thầy trò của bọn họ định, còn thay đổi gì được nữa?

      Bị chính ý nghĩ của mình làm cho kinh ngạc phen, Dịch Vân Lạc nhăn hai hàng lông mày, môi đỏ sẫm khẽ mím lại. nghĩ cái gì đây? Sao có thể suy nghĩ những điều như vậy?

      Dù cho Tịch nhi là chuyển thế của nàng, nhưng các nàng thể đánh đồng với nhau được. Có lẽ đối với người tu tiên mà , người đầu thai sau khi chết, hồn phách có thể là trùng sinh, nôm na là gần như là người vậy. Nhưng với phàm nhân mà , sinh mệnh rất ngắn ngủi, cả đời thể tồn tại lúc hai sinh mệnh bất đồng.

      Vậy tại , rốt cuộc là nàng, hay vẫn là Tịch nhi? Nàng đối với , là vết thương lớn nhất và cũng thần kì nhất trong hồi ức. Nhưng Tịch nhi…..

      Bảy năm này có nàng ở bên cạnh, hề độc, hề tịch mịch. Mặc dù cả ngày bị nàng ríu rít quấn lấy, được giây thanh tĩnh, nhưng thể thừa nhận, có nàng ở bên, mới cảm thấy vẫn là người sống.

      Như vậy Tịch nhi đối với , rốt cuộc là gi đây? Vì sao lúc nàng nàng thích , lại cảm thấy vui vẻ như vậy?

      Nhìn Ma giới cách đó xa, Dịch Vân Lạc định thần, tăng nhanh tốc độ tới Ma Cung.

      Lần này vì để cứu chưởng môn các đại môn phái bị Ứng Bá Thiên bắt giữ, nàng thế mà lại muốn lần nữa mạo hiểm tính mạng, cầu cho nàng Ma cung làm nội ứng, cứu bọn họ ra.

      yên tâm, cũng đồng ý. Nhưng nàng lại quật cường , chuyện này chỉ nàng mới làm được. Bởi vì nàng biết đường vào địa lao bí mật của ma cung, vì nàng được Minh Ảnh bảo hộ, tin rằng trong ma giới có người dám thương tổn nàng liền đòi cho bằng được.

      Nghĩ lát rồi cũng đồng ý. Nhưng bất kể thế nào, người nàng luôn có phân thức của , Chỉ cần nàng có nửa điểm nguy hiểm, liền lập tức biết được. Với năng lực của , cướp nàng từ tay Ứng Bá Thiên phải là việc khó.

      Chỉ là ngờ rằng nàng lại dùng phương thức như vậy để đoạt lấy tín nhiệm của Kình Thương Hải cùng Minh Ảnh. Nàng đâu có biết, câu “Từ nay về sau, ta và chàng, ai thiếu nợ ai. Hai ta ân đoạt nghĩa tuyệt, duyên sư đồ cắt đứt từ đây.” Làm cho hoảng hốt. Lời quyết tuyệt như vậy, hận thù tới như vậy, thần tình nguội lạnh như vậy, làm cho thiếu chút nữa tưởng rằng lời của nàng là .

      khắc kia, thực sợ. Sợ hãi mất nàng, sợ nàng rời bỏ , sợ những điều nàng đều là . Thiếu chút nữa, nghĩ tới việc kéo nàng vào lòng, ôm chặt, bao giờ để nàng rời xa mình.

      Nhưng may là, lí trí của chiến thắng cảm tính. Bởi vì lúc nàng nhặt Vô Mộng kiếm đất, thầm cho ánh mắt. Chính ánh mắt kia, kéo lí trí của trở về.

      Nàng như cho biết, sư phụ, người yên tâm, con nhất định bình an trở về. Giống như nàng ngày đó với trả lại cho Tịch Nhi sứt mẻ gì, mới an tâm.

      ******

      -Cẩn thận, có khả năng cơ quan này đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

      Thi Vương khẩn trương nhìn Mộng Tịch, lại lần nữa lên tiếng nhắc nhở nàng.

      -Yên tâm , lần trước từng bước Minh Ảnh làm, ta đều nhớ kĩ, nhất định có sai.

      Mộng Tịch bảo Thi Vương yên tâm, đồng thời kêu đứng xa ra chút, rồi mới bắt đầu niệm quyết chuyển dịch bàn đá.

      Đêm nay chính là đêm ước định cùng sư phụ, chắc hẳn sư phụ cũng sắp đến Ma giới. Nàng nhất định phải cứu mấy vị chưởng môn ra trước khi sư phụ tới, rồi nhanh chóng đem họ đến gặp sư phụ. Bằng , lấy quan hệ của Ứng Bá Thiên cùng sư phụ, chỉ cần người vừa tới Ma giới, Ứng Bá Thiên liền có thể cảm ứng được, đến lúc đó cứu người cũng kịp rồi. Đây cũng là lí do vì sao nàng muốn lần nữa mạo hiểm tới đây.

      Mộng Tịch đọc khẩu quyết xong, bàn đá như có cảm ứng liền chậm rãi chuyển động. Các viên đá cuội tự động xếp thành đường thẳng, bàn đá liền phát ra hào quang rực rỡ.

      Trong nháy mắt, kim quang đại chấn, đâm rách chân trời, tia sáng này tựa hồ sáng hơn so với lúc trước Minh Ảnh mở!

      -Mau, chúng ta mau!

      Quang mang khiến hai mắt đau nhói, Mộng Tịch kéo Thi Vương nhảy xuống. Lần này tại sao lại sáng như vậy, biết có bị người khác phát hay , bọn họ phải nhanh lên, kịp mất!

      Bởi vì từng tới lần, cũng chuẩn bị đầy đủ cho hành động lần này, Mộng Tịch cùng Thi Vương rất nhanh thoát khỏi mật đạo u tối. Rón rén đẩy cửa địa lao, Mộng Tịch dựa vào Đan dược giúp nín thở, còn Thi Vương căn bản là cương thi, hô hấp đối với chẳng là vấn đề.

      Sở dĩ phải làm như vậy, bởi vì trước đây Mộng Tịch có quan sát thủ vệ ở đây, phát hai mắt bọn họ đều trống rỗng ánh sáng, thân thể cứng ngắc nhúc nhích. Nàng vào cùng Minh Ảnh rồi bọn họ mới phát ra mà hành lễ với Minh Ảnh.

      Trở lại thảo luận cùng Thi Vương, vốn rất mẫn cảm với cương thi, liền biết bọn họ vốn là cương thi, nhưng so với cương thi bình thường lợi hại hơn nhiều. Loại cương thi này, Thi Vương cũng chưa từng gặp qua, nhưng phàm chỉ cần là cương thi, bọn họ đều có phản ứng với cơ thể sống, mà đối với vật chết lại tuyệt nhiên phản ứng gì hết!

      Hướng phía trước vài bước, quả nhiên như bọn họ sở phỏng đoán như nhau, này thủ vệ điểm phản ứng cũng có. Mộng Tịch cùng thi vương nhìn nhau sau, liền nhanh chóng hướng về nhà tù chạy . Ở đây cấu tạo tựa hồ cùng lần trước Mộng Tịch tới thời gian có điểm giống với, chính xác ra, ở nàng chém đứt kỷ đem khóa xông sau khi vào, phát cũng phải là nàng nguyên lai thấy như vậy, mà chỉ là gian phòng bình thường người người.

      về phía trước vài bước, quả nhiên như bọn họ phỏng đoán, bọn thủ vệ này nửa điểm phản ứng cũng có. Mộng Tịch cùng Thi Vương nhìn nhau, liền nhanh chóng chạy về phía nhà tù. Cấu tạo ở đây so với lần trước Mộng Tịch vào có chút giống nhau, chính xác là lúc nào chém đứt khóa xông vào, phát ra có điểm bất bình thường, tựa như đây là nhà tù bình thường có người vậy.

      Tâm trạng rất kinh ngạc, nhưng có thời gian cho nàng nghĩ nhiều, vì để tiết kiệm thời gian, nàng cùng Thi Vương phân công nhau hành động, mỗi người tìm các chưởng môn cùng đệ tử bị bắt, sau đó hội họp tại cửa địa lao.

      Mà bên Ma cung, ánh sáng kim quang làm Ứng Bá Thiên có điều cảnh giác trong lòng, nhưng ngay lúc đó lại cảm nhận được khí tức Dịch Vân Lạc tiếp cận Ma giới.

      Chén trà bàn vẫn tỏa hương nghi ngút, nhưng nghi trượng, sớm còn bóng dáng Ứng Bá Thiên.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 76: Giải cứu

      Editor: Nguyệt Ngạn

      Beta: An Lam

      -Hài tử của ta… ta… chắc cũng rất nhanh thôi…

      -Cha, cha! Người phải cố gắng chịu đựng, người phải cố gắng kiên trì!

      Thanh rên rỉ yếu ớt cùng với tiếng rống đau đớn khàn cả giọng, truyền đến đứt quãng từ gian nhà tù xa. Mộng Tịch dừng bước, nhắm mắt lại cẩn thận nghe kỹ, sau khi xác định đúng là có tiếng người mà phải dưới tình huống cấp bách làm nàng nghe lầm, lập tức vội vội vàng vàng chạy tới.

      -Loảng xoảng… đinh…

      Cánh cửa nha tù bị khóa được Vô Mộng kiếm sắc bén của Mộng Tịch chẻ ra làm đôi.

      Người trong nhà tù khi nghe thấy tiếng có người đến, sợ hãi chụm lại. nhưng khi thấy người đến là Mộng Tịch, mặt liền lộ ra biểu tình kinh ngạc.

      vào bên trong, Mộng Tịch cau mày nhìn khắp nhà tù, bởi vì cảnh tượng lên trước mắt nàng làm nàng khó cỏ thể tin được.

      Đây phải là những đệ tử của phái Thanh Thành sao? Vì sao thần tình của bọn họ đều dại ra, giống như khiếp sợ cái gì đó.

      Đảo mắt qua góc tường, thân thể của Mộng Tịch khẽ run. Cái người nằm mặt đất kia, cả người thấm đầy máu tươi, tóc loạn thành đoàn, đôi môi tái nhợt run rẩy, hai mắt trầm đục…

      -Mạnh chưởng môn!

      Mộng Tịch tới bên Mạnh Lăng Côn, nhanh chóng lấy tay đặt lên mạnh tượng của , rồi lập tức rút tay trở về.

      Bọn họ thế mà lại tàn nhẫn như vậy, đến phế thân tu vi của , lại còn tàn nhẫn chặt đứt gân mạch toàn thân Mạnh Lăng Côn! Bây giờ, cả người Mạnh Lăng Côn chỉ như ngọn đèn trước gió, uy nghiêm ngày xưa còn tồn tại nữa.

      Mộng Tịch đành lòng quay đầu chỗ khác, lại thấy được Mạnh Tiêu Nhiên để Mạnh Lăng Côn gối đầu lên đầu gối, nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc. Mạnh Tiêu Nhiên giơ hai cánh tay dính đầy máu run rẩy lên trung, bất ngờ bắt được cánh tay mảnh khảnh của nàng. y phục của Mộng Tịch in lên dấu mười đầu ngón tay đỏ thẫm.

      -Mộng…Mộng Tịch nương… Cầu, van cầu nương, cứu… cha ta.

      Bộ dáng của Mạnh Tiêu Nhiên cũng vô cùng chật vật, tóc tai rối bời. Lúc này, ánh mắt của tràn đầy hy vọng cầu xin nhìn Mộng Tịch, chỉ còn có quỳ xuống dập đầu cầu xin mà thôi.

      Cánh tay truyền đến trận đau nhức làm cho Mộng Tịch hút sâu hơi, khẽ cắn lên môi dưới. Mạnh Tiêu Nhiên cũng ý thức được mình làm đau nàng, run rẩy thả tay Mộng Tịch ra. Nhưng vẫn mang theo vẻ mặt cầu xin nhìn Mộng Tịch. Sớm nghe đồ đệ của thượng tiên Thiên Thanh có y thuật tầm thường, lúc xuống núi lịch lãm ra tay cứu giúp rất nhiều người phàm. Bây giờ nàng chính là hy vọng duy nhất của .

      Mộng Tịch khẽ gật đầu, lấy từ trong tay áo ra cái lọ, lấy ra ba viên thuốc :

      -Trước tiên ngươi hãy cho Mạnh chưởng môn ăn thuốc này vào, tuy thể khôi phục lại được hoàn toàn, nhưng cũng có thể bảo toàn được tính mạng cho Mạnh chưởng môn.

      Mạnh Tiêu Nhiên rất cảm kích, nhận lấy ba viên thuốc, vội vàng đưa vào trong miệng của Mạnh Lăng Côn.

      -Xin… đa tạ Mộng Tịch nương…

      Mạnh Lăng Côn nằm mặt đất, mơ màng tỉnh dậy, muốn ngồi dậy nhưng toàn thân vẫn vô lực.

      Mộng Tịch gật đầu:

      -Mạnh chưởng môn, ta phụng mệnh sư phụ tới đây cứu mọi người. Sư phụ ta giờ ở bên ngoài Ma Cung, tạm thời trước hết đành phải để ngài chịu ủy khuất, để cho Mạnh thiếu hiệp cõng ngài ra ngoài. Chờ đến khi gặp được sư phụ của ta, người hẳn là có biện pháp chữa thương cho ngài.

      -Được.

      Mạnh Tiêu Nhiên nhìn Mộng Tịch cái, rồi lại nhìn sang Mạnh Lăng Côn. định cõng Mạnh Lăng Côn lên, lại nghe được thanh suy yếu của :

      -Chờ…chờ chút…

      -Có chuyện gì sao?

      Mộng Tịch khẽ nhíu mày. tại thời gian mà bọn họ có nhiều lắm. Nếu như tai nhanh chóng rời , chỉ sợ nếu như Ứng Bá Thiên phát chắc chắn cũng được.

      -Còn có… còn có mấy vị chưởng môn… cũng ở… đây…

      Câu của Mạnh Lăng Côn ràng, câu này ra cũng là cố hêt sức.

      -Ngài là các vị chưởng môn của các môn phái khác cũng bị bắt đến đây?

      Mộng Tịch kinh ngạc mở to hai mắt. Chuyện lớn như vậy, vì sao sư phụ càng mọi người đều biết ?

      Nhưng cũng có do dự nhiều, Mộng Tịch liền vội vàng với Mạnh Tiêu Nhiên:

      -Mạnh thiếu hiệp, trước hết ngươi hãy mang Mạnh chưởng môn cùng với các đệ tử ta ngoài trước. Ta ước định cùng với Thi Vương cùng gặp mặt ở ngoài đại lao. Nếu như các ngươi gặp , mang các ngươi ra bên ngoài. Còn ta tìm những người khác, lập tức mang bọn họ ra ngoài tìm các ngươi.

      -Cũng được… nhưng nương… phải cẩn thận.

      Mạnh Tiêu Nhiên nhìn Mộng Tịch sâu, xong liền cõng Mạnh Lăng Côn, cùng với các đệ tử ra ngoài.

      Mộng Tịch cũng rất nhanh đến những nhà tù khác, tìm vòng cũng tìm thấy các vị chưởng môn cùng với đệ tử của bọ họ. Đại thể là mỗi gian phòng như vậy giam môn phái. Khi những người này nhìn thấy Mộng Tịch cũng kinh ngạc vạn phần, khi ra ngoài nhìn thấy các vị chưởng môn khác, lại kinh ngạc cười toe toét.

      Cơ hồ, lúc bọn họ mất hết ý thức, mới bị người Ma Giới mạc danh kỳ diệu bắt tới chỗ này. Lúc tỉnh lại phát nội lực của mình bị phong bế lại, nên căn bản biết đây là nơi nào, cũng biết những đại môn phái khác cũng rơi vào tình huống như vậy. Nếu như phải thừa dịp có người đến đưa cơm, Mạnh Lăng Côn liều mạng xông ra, bọn họ cũng phát ra bí mật động trời này.

      Mà nhắc tớ chuyện này, bọn họ ai cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, mỗi gian tù của địa lao này giống như gian độc lập kín mít. thể nhìn thấy cũng thể nghe thấy thanh ở bên ngoài, mà từ bên ngoài cũng như vậy.

      Nhưng điều này lại làm cho Mộng Tịch có chút nghi hoặc, vì sao vừa rồi nàng có thể nghe thấy thanh của Mạnh Lăng Côn và Mạnh Tiêu Nhiên ?

      tới cửa địa lao, Thi Vương cùng với đám người Mạnh Lăng Côn chờ ở đó. Nhìn thấy Mộng Tịch ra, Thi Vương mang vẻ mắt thâm trầm liền lập tức vọt lên, hai tay nắm chặt hai vai của nàng hỏi:

      -Ngươi sao rồi? Có bị thương ?

      Mộng Tịch nghiêng đầu, hiểu nhìn !

      Sau khi xác định nàng có việc gì, cuối cùng cũng gỡ xuống được lo lắng trong lòng. Nhưng Mộng Tịch lại phát được vết thương chảy máu tay Thi Vương, kinh ngạc cầm lấy tay hỏi:

      -Vết thương này ngươi bị lúc nào?

      Thi Vương bị nàng nhìn như vậy có chút quen, giả bộ có chuyện gì:

      - có việc gì, vết thương nho làm gì được ta. Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này . Lúc này ta vừa giao thủ cùng với hoàng y nữ tử. Nếu như ta đoán sai, nàng ta hẳn là Nhị hộ pháp Tử Dạ của ma giới. ta nghĩ Ứng Bá Thiên rất nhanh biết được chuyện này.

      Mộng Tịch lo lắng nhìn Thi Vương, nàng cũng phát được dường như có chuyện gạt nàng. Bất quá tại cũng phải là thời điểm thích hợp để thảo luận truyện này.

      -Cúng ta nên chậm trễ nữa, mau thôi.

      Ngay khi Mộng Tịch cho rằng bọn họ thuận lợi ra ngoài cùng hội họp với sư phụ, đột nhiên nhìn thấy ánh lửa nổi lên bốn phía xung quanh. Mà cách đó xa, Ứng Bá Thiên dùng khuôn mặt của nhìn chằm chằm vào bọn họ. Phía sau , chính là tứ đại hộ pháp. Nàng còn nhìn thấy sắc mặt của Tử Dạ có chút trắng bệch, được Việc Long Trạch đỡ lấy, vừa nhìn là có thể đoán được bộ dáng đó của nàng ta là trúng độc.

      cần phải nhiều, Mộng Tịch cũng có thể đoán được, nàng ta bị trúng Thi Vương độc. nghĩ tới Tử Dạ có danh xưng là đệ nhất độc sư của Ma Giới, lại có ngày bị trúng độc của người khác. Thấy nàng ta mang theo ánh mắt sắc bén cùng phẫn nộ nhìn mình, Mộng Tịch quay đầu nhin chỗ khác, giả bộ như thèm để ý tới.

      Nhìn bốn phía xung quanh, nhưng Mộng Tịch vẫn phát được bóng dáng của Minh Ảnh. Chẳng lẽ lúc ở trong địa lao, chính là giúp cho nàng tìm được người của phái Thanh Thành sao? Đúng rồi, tại Mộng Tịch mới đột nhiên nhớ tới, vừa rồi bởi vì tìn thế cấp bách, cho nên nàng có cho mọi người dùng đan dược để nín thở. Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, bọn họ có thể thuận lợi ra ngoài như vậy, nhất định là do thầm giúp đỡ nàng.

      ra, sớm biết được nàng muốn làm cái gì!

      Bỗng nhiên, Mộng Tịch khẽ lắc đầu cười khổ. Tạ sao nàng có thể quên được, từ đến lớn, chỉ cần cái liếc mắt, Hạo Khiên ca ca cũng có thể biết được suy nghĩ của nàng. Tiểu tâm tư này của nàng khi đến ma cung, làm sao mà có thể biết!

      Mấy ngày nay, vì muốn cho người khác nghi ngờ hành vi của mình, cho nên mỗi ngày nàng đuổi theo Kình Thương Hải đòi giết , đó cũng chỉ là để nàng có được “lý do” để có thể tiếp tục ở lại ma cung mà thôi.

      -Mộng Tịch nương, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?

      Mạnh Tiêu Nhiên với Mộng Tịch. giờ bọn họ đều có nội lực trong người, lại cũng có vũ khí. Nếu liều mạng cùng với bọn chúng, thể nghi ngờ rằng nửa phần thắng cũng có.

      Mộng Tịch cũng biết nên làm cái gì dưới tình huống này. tại nàng còn mang theo đám người nội lực như vậy, mặc kệ dùng cách gì cũng đều có khả năng trốn thoát. Cho dù sư phụ ở đây, muốn đem bọn họ cứu ra ngoài cũng rất khó khăn. Huống chi trước mắt người cũng có ở đây, mà người trước mắt nàng phải sư phụ mà là ma quân Ứng Bá Thiên. tại nàng chỉ có thể bước tính bước.

      Mộng Tịch đưa tay ra, đem Thi Vương đứng ở bên cạnh thu vào.

      -Nha đầu chết tiệt kia, ngươi làm cái gì vậy? Người muốn chịu chết sao? Mau thả lão tử ra ngoài!

      Thi Vương vừa định phải kháng lại, bị hút trở vào tiểu cầu kim sắc, và đương nhiên thanh của cũng chỉ có mình Mộng Tịch nghe thấy mà thôi.

      Mộng Tịch truyền cho :

      -Ngươi là , ngươi thể cùng đối địch với bọn họ được.

      Nàng vẫn còn nhớ lời lúc trước của Thi Vương, khi mà nàng hỏi về thân phận của Minh Ảnh !

      Đột nhiên Thi Vương có chút cảm động, nhưng vẫn thở gấp :

      -Cái gì cái gì tiên? giờ lão tử là linh thú, mặc dù phải tiên, nhưng lão tử từ sớm phải ! Ngươi mau thả ta ra, ta giúp ngươi đánh bọn họ!

      -Thi Vương, ta biết là ngươi lo lắng cho ta. Nhưng chuyện này quam hệ gì đến ngươi, ngươi phải chịu ủy khuất làm linh thú của ta, ta sao có thể để cho ngươi bị thương hay bỏ mạng được.

      Mộng Tịch ngăn lại lỗ hổng túi càn khôn. Mặc kệ Thi Vương ở bên trong ồn ào mắng người như thế nào, thanh cũng thể truyền ra ngoài. Thi Vương ở bên trong gấp đến độ đứng ngồi yên.

      -Ngươi thả bọn họ ra !

      Mộng Tịch tiến lên phía trước bước, với Ứng Bá Thiên. Cho tới bây giờ, nàng cũng có sợ hãi gì.

      Ứng Bá Thiên cũng có nghĩ tới chuyện nàng có thể ra câu mang theo hàm ý ra lệnh, cho nên có chút khó hiểu nhìn nàng. Nhưng khi nhớ đến nàng là đồ đệ của Dịch Vân Lạc, cái khó hiểu này lại biến thành chán ghét vô cùng:

      -Ngươi cho rằng ngươi là ai, tại sao lại muốn bản quân nghe theo lời của ngươi?

      -Ngươi bắt bọn họ lại, phải vì muốn uy hiếp sư phụ của ta sao? Nếu như vậy, ngươi thả bọn họ ra, còn ta lưu lại.

      Mộng tịch bình tĩnh , thanh kiên định vững vàng.

      -Mộng Tịch nương!

      Mạnh Tiêu Nhiên kinh ngạc hô lên.

      Ứng Bá Thiên hừ lạnh, ghét nhất là bộ dáng thanh cao ai bì nổi của Dịch Vân Lạc, muôn hạ thiên dân đều đe đặt đầu, ở trong mắt đó cũng chỉ là bộ dáng của kẻ ngụy công tử mà thôi! Vừa nghĩ tới điều này, làm cho cảm thấy vô cùng buồn nôn.

      nghĩ tới, có kỳ phụ tất có kỳ nữ, đồ đệ của Dịch Vân Lạc, quả nhiên là giống như như đúc!

      -Chỉ bằng ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, giá trị của mình ngươi co thể so với đám người bọn chúng?

      Mộng Tịch chỉ nhợt nhạt cười:

      -Bằng vào việc trong lòng Ma quân ngươi đồng ý với điều kiện của ta!

      -A! Là sao mà ngươi biết được?

      Ứng Bá Thiên nhíu mày, tò mò nhìn nàng.

      -Nếu như ngươi đồng ý với điều kiện vừa rồi của ta, tai ta cũng đứng đay chuyện với ngươi. Ta nghĩ, bằng vào tình hình tại ngươi muốn bắt chúng ta lại dễ như trở bàn tay. Nhưng ngươi làm vậy, chứng tỏ trong lòng ngươi có kế hoạch từ sớm. Hơn nữa, nếu ngươi cố ý thả bọn họ, căn bản ngươi cần ở đây chờ chúng ta ra ngoài.

      Bọn họ vừa ra đến chỗ này thấy xung quanh bị bao vây. Vậy chỉ có thể là từ lúc bọn họ chưa đến người của Ma Giới đợi bọn họ lâu rồi.

      Trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên Bá Thiên ngửa mặt lên trời cười to. , kì thực cũng rất thích nàng, bởi vì nàng hề giống những nữ tử khác, vừa nhìn thấy liền lộ ra bộ dáng yếu đuối. Nàng thông minh, nhưng gan cũng rất lớn, chỉ sợ cho dùng tìm trong toàn bộ giới, cũng thể nào tim đươc người có thể so sáng với nàng. người theo Dịch Vân Lạc đúng là lãng phí. Nếu như năm đó nàng theo , ngày sau nàng có thể gả cho Ảnh Nhi. Ngày sau Ảnh Nhi chưởng quản ma tộc, nếu có nàng ở bên cạnh, nhất định thiên đại hảo !

      Chỉ là… Ai… thực đáng tiếc…

      Trong mắt Ứng Bá Thiên có chút thất vọng lắc đầu, ngay lúc Mộng Tịch cho rằng đồng ý, Ứng Bá Thiên đột nhiên :

      -Được, bản quân đáp ứng ngươi!

      Khóe miệng giương lên, ánh mắt Ứng Bá Thiên nhìn Mộng Tịch mang theo vẻ tiếu ý, trong đáy mắt lên tinh quang, trong nội tâm lại sinh ra đại kế.

      Dịch Vân Lạc ơi Dịch Vân Lạc, nếu như ta làm cho tiểu đồ đệ mà ngươi luôn thương, lúc về sau khi gặp lại ngươi, giống như tiểu bạch thỏ gặp được đại hôi lang, có phải rất tuyệt vời hay ?

      Ngươi muốn đấu trí cùng với bản quân, vậy bản quân liền thỏa mãn với ngươi đấu trận. Nhìn xem lần này ngươi thắng hay là ta thắng!

      -Chủ thượng, ngài muốn thả bọn họ sao? Chuyện này…

      Phong Vô Thiên vội .

      Chưa hết câu, Ứng Bá Thiên giơ tay cắt ngang lời của :

      -Vô Thiên, bản quân sớm biết nha đầu kia trở về đây nhất định có mục đích đơn thuần gì. Thầy trò bọn họ muốn chơi, vậy bản quân liền cho bọn họ cơ hội thể … Cảm giác rất thú vị!
      Last edited: 13/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 77: Ta muốn cả hai.


      Editor: Nguyệt Ngạn

      Beta: An Lam


      Nhiếp hồn thuật, chính là bí pháp cao thâm nhất của Ma Giới. Người thi pháp có thể khống chế tinh thần của người trúng Nhiếp hồn thuật. Nhưng cầu của nó là người thi pháp phải có tu vi cùng nội lực cao thâm, vì thế ở Ma Giới, Nhiếp hồn thuật cũng là điều bí mật. Nhìn chung, toàn bộ ma giới, người biết đến tồn tại của bí thuật này quá ba người.

      Đối với người trúng Nhiếp hồn thuật, trừ khi tự người thi pháp đến giải, bằng cả đời này cũng thể thoát ra khỏi, cho đến khi chết . Còn nếu như người thi pháp chết , người bị trúng Nhiếm Hồn Thuật vì linh hồn thể trở về thân thể mà cũng hồn phi phách tán. Vì vậy Nhiếp Hồn thuật chính là bí thuật cao nhất của Ma tộc.

      Mà khi Ứng Bá Thiên cho Mộng Tịch tiến vào ảo ảnh, nàng bị hạ Nhiếp Hồn thuật. Lúc trước Dịch Vân Lạc phát ra bất cứ khả nghi nào, là vì Ứng Bá Thiên cũng có thúc giục nó. Bỏi vì nó phải là độc, cũng phải vật hữu hình, vô sắc vô vị, mắt thường thể nhìn thấy được, mà dùng nội lực cũng thể nào phát được.

      Vốn là Ứng Bá Thiên muốn ngừa vạn nhất, dù sao Mộng Tịch là người duy nhất có thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh Dịch Vân Lạc, cũng là người mà ta đề phòng nhất. Ứng Bá Thiên để nàng ở đó để có thể biết được tin tức của Dịch Vân Lạc, việc này so với chuyện sai nội gián lẻn vào Thiên Thanh thuận lợi hơn nhiều.

      Chỉ là nghĩ tới rằng, mới chỉ qua mấy ngày, mà Mộng Tịch thế mà lại cùng Minh Ảnh quay về Ma Giới. những chuyện này đều nằm trong kế hoặc của , mà vừa đúng lúc làm kế hoặc của rối lên.

      Bất quá, Ma quân là ai? sao có thể để cho kế hoạch của mình rối loạn khi mà còn chưa triển khai đâu! Kế hoặc bị đảo lộn, vậy đổi lại là được rồi. Dù sao và Dịch Vân Lạc đấu mấy trăm năm, mất thêm mấy ngày cũng đâu có sao!

      Những tên vô dụng kia thả trở về cũng được, cùng lắm khi nào thích hợp lại bắt trở về cũng được.

      Ứng Bá Thiên đứng ở tường thành Ma Cung, lẳng lặng nhìn Dịch Vân Lạc sừng sững đứng đám mây.

      Hai người bọn họ, đại biểu cho hai thế lực, chính tà. Từ xưa đến nay, chính tà thể nào đợi trời chung. Từ khi hai người bọn họ sinh ra, đây chính là thực thể nào thay đổi được.

      Chỉ là tại, Ứng Bá Thiên cũng đơn thuần muốn phân thắng bại cùng với Dịch Vân Lạc. có lẽ, bởi vì trong lòng từ sớm biết, hai người bọn họ, đại biểu cho hai bất đồng. Vạn vật đều có tương sinh tương khắc, chỉ cần hai người bọn họ còn sống, nhất định vĩnh viễn vẫn quấn lấy nhau, buông tha nhau.

      Vì thế, so với cái kết quả ngươi sống ta chết mà trước đây luôn muốn, tại sao lại thay đổi phương thức khác. muốn mở to mắt nhìn xem, bây giờ trong lòng của có còn lo lắng cho Dịch Vân Lạc , hay là còn nhận thức cái người vô tình vô nghĩa kia – đệ đệ của .

      -Chúng ta lại gặp mặt, đệ đệ.

      Ứng Bá Thiên mang theo vẻ mặt tươi cười nhìn Dịch Vân Lạc. Khi thấy mặt Dịch Vân Lạc chợt lóe lên tia kinh ngạc, đáy mắt lại có chút tiếu ý.

      Dịch Vân Lạc đợi thấy được Mộng Tịch, mà trái lại lại gặp được Ứng Bá Thiên, ngay lập tức nhận thấy được khác thường. tai nghe thấy thanh ngả ngớn của Ứng Bá Thiên, lại còn mang theo giọng điểu trêu tức mình là “đệ đệ”, trong lòng Dịch Vân Lạc đoán ngay được việc lần này Ứng Bá Thiên hẳn là sớm đoán ra được. bỗng nhiên trong tim sinh ra cảm giác chẳng lành, lo lắng vạn phần.

      -Ta tới tìm ngươi, Tịch Nhi đâu?

      Dịch Vân Lạc vẫn bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi. bên ngưng thần dùng thần thức thầm điều tra các địa phương của Ma Cung, tìm kiếm tung tích của Mộng Tịch.

      -Bản quan nghe hai người các ngươi sớm ân đoạt nghĩa tuyệt, còn là thầy trò. Ngươi còn tới đây tìm nàng làm cái gì?

      Dịch Vân Lạc nhíu mày:

      -Chuyện của chúng ta, cần ngươi phải quản!

      -Là nàng ta tự nguyện đến Ma Tộc của ta, đó chính là khách nhân của ta. Ngươi muốn gặp khách nhân của ta, vậy tất nhiên phải do ta làm chủ. Ta là vì an toàn của nàng, nên tốt bụng đến đây hỏi ngươi, được sao?

      Ứng Bá Thiên sớm biết tình cảm thầy trò của hai người này rạn nứt, cho nên cố ý lần nữa khiêu khích điểu mấu chốt của Dịch Vân Lạc. thấy mặt có vẻ lo lắng nhàn nhạt, Ứng Bá Thiên thầm nghĩ trong lòng, chỉ sợ ngay cả cũng biết được tiểu đồ đệ này của có bao nhiêu quan trọng trong lòng .

      Dịch Vân Lạc , dùng thần thức cảm ứng thần thức mà mình có lưu lại người Mộng Tịch.

      Trong gian phòng, có. Hoa viên, có. Nhà bếp, có. Ngay cả địa lao cũng tìm qua, nhưng cũng có! Rốt cuộc là nàng ở đâu! Vì sao thể cảm ứng được.

      Ứng Bá Thiên thu hồi ý cười mặt, sắ mặt trầm xuống:

      – Dịch Vân Lạc, có phải ngươi đem bản quân ta để vào trong mắt hay ? Trọng địa của Ma Cung, sao có thể để cho ngươi tùy tiện nhìn?

      Dứt lời, Ứng Bá Thiên vận nội lực của mình, trong khoảnh khắc liền ngăn lại thần thức của Dịch Vân Lạc.

      Dịch Vân Lạc tìm kiếm có kết quả, nên đành phải dừng lại, thanh ra miệng cũng mang theo phần nghiêm nghị.

      -Đem bọ họ thả ra!

      Mặc dù tìm thấy Mộng Tịch, nhưng là vẫn có thể thấy được khí tức của mấy vị chưởng môn.

      -Thả bọn họ? Ngươi cũng nhàng ! Ngươi nghĩ Ma Cung của ta là nơi nào nào, là ở Thiên Thanh của ngươi sao?

      Ứng Bá Thiên hừ lạnh, torng giọng còn mang theo vài phần tức giận.

      địa bàn của mà Dịch Vân Lạc vẫn còn cò thể kiêu ngạo, ngoại trừ ra còn kẻ nào khác!

      Mặt Dịch Vân Lạc vẫn thay đổi nhìn Ứng Bá Thiên:

      -Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, phải là vẫn muốn bức ta xuất thủ sao? Thời gian hai mươi năm mà ngươi cùng với ta hẹn ước, vì sao lại dính dáng đến những người vô tội này? Ngươi đem bọn họ thả ra , nên làm những chuyện thương thiên hại lý nữa, này…

      -Được rồi!

      đợi Dịch Vân Lạc xong, Ứng Bá Thiên liền tức giận cắt ngang. Mang theo lửa giận ngùn ngụt, hai mắt Ứng Bá Thiên đầy lửa đỏ tức giận trừng Dịch Vân Lạc.

      đến lúc này rồi, mà ta còn nhàn nhã, thoải mái đứng đây giảng giải đạo lý? cho là ai?

      Bản ma quân phải làm gì, phải làm làm theo như vậy sao!?

      -Dịch Vân Lạc, ngươi muốn ta thả đám người đó ra, cũng có thể! Ngươi từng đời này có việc nào lưỡng toàn cả hai bên, có được tất mất cái khác. Vậy hôm nay bản quân cho ngươi lựa chọn, ngươi muốn cứu đồ đệ của ngươi, hay là cứu đám phế vật kia? Chính ngươi tự lựa chọn !

      Khí tức quanh thân Dịch Vân Lạc bỗng nhiên trở nên lạnh hơn vài phần, nhìn thằng Ứng Bá Thiên, dưới đáy mắt dường như còn kết thành tầng băng mỏng:

      -Vậy nếu như ta muốn cả hai sao?

      -Ha ha ha…

      Ứng Bá Thiên ngửa mắt lên trời cười to, giống như vừa nghe được chuyện đáng cười nhạo nhất vậy.

      -Vậy phải xem ngươi có cái năng lực đó .

      -Ngươi có ý gì?

      Dịch Vân Lạc híp mắt nhìn Ứng Bá Thiên, tay phải chấp sau lưng ngưng tụ khí, trong tay chậm rãi xuất đoàn nhân sắc quang mang.

      Những chưởng môn cùng đám đệ tử tại ở đằng sau đại môn của Ma Cung. Nếu tìm được tung tích của Tịch Nhi, vậy trước hết vẫn cứ cứu bọn họ ra trước .

      Ứng Bá Thiên thấy hành động của Dịch Vân Lạc, mặt lên vả hơi tiếc hận, lắc lắc đầu :

      - như vậy, là ngươi muốn cứu đồ đệ của ngươi? Ai! đáng thương cho nàng, nàng ta lòng vì ngươi, thay ngươi thành toàn đạo nghĩa của ngươi, cái gì cũng đều chịu làm, tiếc lấy thân mình ra trao đổi để cứu đám người kia. Nhưng là ngươi sao? Thế mà trong lòng cũng muốn cứu nàng…

      Thấy sắc mặt Dịch Vân Lạc dần dần tái sắc , cùng với ngân sắc quang mang trong lòng bàn tay cũng chậm rãi biến mất, Ứng Bá Thiên lại tiếp tục :

      – Dịch Vân Lạc, nàng ở trong lòng ngươi có bao nhiêu phân lượng, ngươi rốt cuộc có biết hay ? Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra, ngươi cũng cần phải giả bộ như biết!

      Theo như lần trước, Dịch Vân Lạc vừa mới xuất quan, vội vội vàng vàng tới Ma Cung tìm Mộng Tịch, cũng nhìn ra được tình ý của Dịch Vân Lạc đối với Mộng Tịch, phần tình cảm này chắc chắn tuyệt đối đơn giản chỉ là tình cảm thầy trò. Nhưng là mặc kệ lời khách sáo, hay là kích thích, Dịch Vân Lạc vẫn luôn duy trì bộ dáng vô tri như trước.

      Điều Ứng Bá Thiên ghét nhất, chính là bộ dáng như vậy của Dịch Vân Lạc. Bất kể là tốt hay là xấu, trong lòng là có cảm tình, nhưng vẫn cố che dấu sâu, cho bất luận kẻ nào biết được, thậm chí ngay cả bản thân cũng giấu giếm. Hồi bé đối với mình cũng là như thế, tại lại muôn vì những người vô dụng kia, mà tình nguyện buông tha người mà mình thương.

      Ở trong lòng Dịch Vân Lạc, thiên hạ này, lục giới này, muôn dân này, chẳng lẽ so với người mà thương còn quan trọng hơn sao?

      Mà những điều Ứng Bá Thiên làm ra nhiều năm nay, tất cả những chuyện đó, là vì phân tài cao thấp với Dịch Vân Lạc, củng để chứng minh Ứng Bá Thiên có sai. Nhưng chẳng thà , chỉ muốn xem Dịch Vân Lạc – đệ đệ của rốt cuộc có bao nhiêu vô tình.

      Vì thế, Dịch Vân Lạc tu tiên, liền nhập ma.

      cho là nếu đối địch với Dịch Vân Lạc, rồi ngày nào đó có thể kích thích được lửa giận trong lòng Dịch Vân Lạc.

      Thế nhưng, sai rồi.

      Dịch Vân Lạc luôn luôn lấy tư thái chí cao vô thượng nhìn , ràng máu chảy hai người họ đều là tương đồng huyết mạch, nhưng ở trong mắt Dịch Vân Lạc, chính còn bằng người xa lạ !

      vất vả mới đợi được đến lúc Dịch Vân Lạc có cảm tình, nữ tử nhân gian, nhưng vẫn luôn giữ bộ dáng lạnh nhạt. Cho dù hằng ngày Dịch Vân Lạc nhìn nụ cười của nàng, hàng đêm ôm nàng ngủ, nhưng khi nhìn thấy , ngay cả tiếng ca ca cũng chịu gọi.

      Kỳ thực, cho dù đoạt những thứ mà cho rằng nguyên bản là của , nhưng là trong lòng, vẫn luôn coi Dịch Vân Lạc là đệ đệ của mình, chưa từng thay đổi. chỉ hy vọng, cả đời này đệ đệ của người vô tình vô mà thôi.

      Vì thế, chuyện hai người họ muốn thành thân cho sư phụ Dịch Vân Lạc biết. Vốn tưởng rằng chia rẽ hai người họ, Dịch Vân Lạc nhất định hận mình, nhưng là câu Dịch Vân Lạc cũng chưa từng . Rồi lâu sau, liền nghe Dịch Vân Lạc tu thành tiên nhân, rồi mười năm sau, Dịch Vân Lạc lại được trở thành thượng tiên…

      Cũng vì vậy, hận ý của với Dịch Vân Lạc lại càng sâu sắc. chỉ bởi vì thái độ của Dịch Vân Lạc đối với lạnh lùng, mà càng bởi vì phần tình cảm của nữ nhân kia.

      Đó cũng là điều mà buồn cười nhất, ngay cả người bên cạnh mình mà còn bảo vệ được, thế nhưng lại muốn bảo vệ cả lục giới! Mà điều làm cho hận nhất, chính là Dịch Vân Lạc tự nhiên lại đem chuyện bảo hộ lục giới thành trách nhiệm của mình! Mà chuyện đó, lại chính là năm trăm năm đằng đẵng.

      Dịch Vân Lạc, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?

      Dịch Vân Lạc thở ra hơi:

      -Nàng là đồ đệ của ta, ta tuyệt đối bỏ mặc nàng. Nhưng những người đó, ta nhất định cũng mang .

      Ứng Bá Thiên đột nhiên cảm giác được ý nghĩ của mình rất buồn cười. Có lẽ, cho tới nay, người thấy mọi chuyện, chỉ có bản thân mình mà thôi. Từ Dịch Vân Lạc vô tâm, sau khi thành tiên, sao có thể để ý đến những chuyện tình cảm tầm thường!

      -Được, ta thả bọn họ, cũng thả đồ đệ cua ngươi. Thế nhưng, Dịch Vân Lạcm ngươi đừng trách ta cho ngươi cơ hội, đây là do chính ngươi lựa chọn.

      Ứng Bá Thiên mấy câu với Phong Vô Thiên, sau đó liền gật đầu rời . Torng lòng Ứng Bá Thiên cũng thầm mặc niệm khẩu quyết của Nhiếp Hồn thuật, đúng lúc đó đại môn Ma Cung cũng vừa mở ra.

      Dịch Vân Lạc vững vàng nhảy xuống trước đại môn của ma cung. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ bên trong ra, trong lòng Dịch Vân Lạc rốt cuộc cũng thở hơi. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, ánh mắt bị hấp dẫn lên người nằm lưng của Mạnh Tiêu Nhiên. Lắc người tới bên cạnh , tiếp nhận Mạnh Lăng Côn từ Mạnh Tiêu Nhiên, nhanh chóng vận khởi nội lực chữa trị cho gân mạch toàn thân đứt gảy của Mạnh Lăng Côn.

      Ứng Bá Thiên đứng tường thành, nhìn thấy màn này, khẽ lắc đầu, nhưng cũng ngay lập tức biến mất torng màn đêm.

      Ta cho ngươi cơ hội chọn lựa, chính là ngươi biết quý trọng nó, vậy đừng trách ta tuyện tình.

      Trích dẫn lời của tác giả:

      Về phần Ứng Bá Thiên, kỳ thực lúc đầu đại ma đầu xấu xa mới đúng, thế nhưng khi viết những khúc mắc giữa và Dịch Vân Lạc, đột nhiên lại cảm thấy thương cảm cho . Vì thế cuối cùng lại làm cho trổ thành người xấu xa như ban đầu.

      cho cùng, Ứng Bá Thiên cũng chỉ là ca ca quá thương đệ đệ của mình mà thôi. Chỉ là giữa hai huynh đệ có hiểu lầm, làm cho khoảng cách giữa hai người có ngăn cách. Sư phụ đại nhân mạnh hơn , cho nên muốn vượt lên, ra chuyện này cũng rất bình thường mà thôi. Mà chuyện đó, đơn giản, chính là từ đó mà hai người bắt đầu đối nghịch với nhau.

      Nhưng trong lòng Ứng Bá Thiên thực tế vẫn còn rất thương đệ đệ của mình. hy vọng Dịch Vân Lạc trở thành người vô tình vô . Vì thế luôn có tình chọc tức Dịch Vân Lạc, nhưng cuối cùng vẫn thất bại…

      như thế nào đây? và sư phụ đại nhân, đến thiện và ác, người hy vọng đối phương biểu lộ tình cảm ra bên ngoài, người lại tìm mọi cách để che giấu vào sâu trong lòng mình. Mà Ứng bá Thiên ràng rất quan tâm Dịch Vân Lạc, nhưng lại dùng phương pháp sai lầm, cho nên mới làm khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, cho đến khi chỉ có thể giải quyết bằng cách ngươi chết ta sống. Càng đánh càng bế tắc, muốn cởi bỏ khúc mắc, nhưng để lại hậu quả lưỡng bại câu thương.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 78: Cơn đau khó hiểu


      Editor: Nguyệt Ngạn

      Beta: An Lam


      -Mạnh mỗ xin đa tạ Tôn thượng xuất thủ cứu giúp…

      Tuy gân mạch người Mạnh Lăng Côn được Dịch Vân Lạc chữa trị, nhưng khí tức của vẫn thập phần yếu ớt.

      Dịch Vân Lạc vẫn chỉ đạm bạc :

      -Mạnh chưởng môn cần khách khí. Nếu phải nhờ Tịch Nhi, ta cũng biết các ngươi bị nhốt ở chỗ này.

      Mạnh Lăng Công gật gật đầu, sau đó nhờ Mạnh Tiêu Nhiên đỡ đến trước mặt Mộng Tịch, chắp hai tay lại :

      -Ta xin đa tạ Mộng Tịch nương.

      Mộng Tịch khẽ lắc đầu, vội vàng giơ tay đỡ lấy Mạnh Lăng Côn:

      -Mạnh chưởng môn cần phải như vậy. Đây là chuyện ta phải làm, sao lại dám nhận lễ lớn của ngài như vậy.

      -Mộng Tịch nương quá khiêm nhường rồi. lần trước ở Thiên Thanh, nếu phải do chuyện của ta và Tiêu Nhiên, ..

      Mạnh Lăng Côn cúi đầu thấp xuống, mặt tràn đầy vẻ tự trách cùng áy náy. Đều do nhất thời hồ đồ, nên mới để cho Ma tộc lợi dụng !

      Mộng Tịch cười :

      -Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Những điều đó Mạnh chưởng môn cũng chưa từng làm, vậy tại sao lại để ý làm gì?

      Mạnh Tiêu Nhiên cảm kích nhìn Mộng Tịch, sau đó cũng quay sang an ủi Mạnh Lăng Côn:

      -Đúng vậy, phụ thân, người chỉ trúng gian kế của ma tộc, nên bất đắc dĩ mới phải đáp ứng cầu của bọn chúng. Đó cũng phải ý định của người, cũng cần để torng lòng như vậy.

      Mạnh Lăng Côn thở dài tiếng, vỗ vỗ lên tay Mạnh Tiêu Nhiên, bỗng nhiên mặt xuất tia thoải mái:

      -Hài tử, con trưởng thành, mà ta cũng già rồi. bây giờ tu vi nội lực của ta mất hết, cũng đến thời gian buông tha tất cả, cũng đến lúc ta được hưởng thụ thiên luân chi lạc rồi!

      -Phụ thân?

      Mạnh Lăng Tiêu nghi ngờ nhìn Mạnh Lăng Côn.

      Vẻ mặt Mạnh Lăng Côn mang chút tiếu ý nhìn Dịch Vân Lạc:

      -Tôn thượng, đáng lý chuyện này nên làm phiền đến ngài, nhưng tuổi Tiêu Nhiên còn trẻ, tư lịch lại thấp, nếu bây giờ vai gánh nhiều trọng trách nặng chỉ sợ có đủ năng lực. nhưng đứa này từ khi còn rất chăm chỉ, ở phái Thanh Thành chúng ta cũng xem như người nổi bật, nếu có thêm thời gian tôi luyện chắc chắn là báu vật. Nay mong rằng Tôn Thượng nghĩ đến giao tình của chúng ta, ngày sau giúp đỡ Tiêu Nhiên chưởng quản Thanh Thành, là tâm nguyện cả đời của lão phu rồi.

      Nội lực của Mạnh Lăng Côn bị phế, tại thân thể chính là người phàm trần. Nếu dựa theo niên kỷ của , nếu muốn tu luyện lần nữa có khả năng. Tính mạng của người phàm lại quá ngắn, mà Thanh Thành lại là trăm năm cơ nghiệp, mình Tiêu Nhiêu gánh vác quả quá cực khổ. Mà cũng thể yên lòng.

      Đương nhiên Dịch Vân Lạc hiểu ý của Mạnh Lăng Côn, nhàng gật đầu, trầm ngâm :

      -Mạnh chưởng môn yên tâm, ta tin với năng lực của Mạnh thiếu hiệp, nhất định có thể phát dương quang đại cho Thanh Thành.

      -Nếu như vậy, ta yên tâm rồi!

      -Tôn thượng, lúc nãy ngài vừa ngài cũng biết bọn ta bị bắt tới đây. Vậy ngày mà chúng ta bị đại ma đầu Ứng Bá Thiên bắt tới đây sao lại…

      Ngay cả tôn thượng cũng biết sao?

      Trải qua thời gian ngắn bị Ứng bá Thiên đùa giỡn, nội lực của mấy vị chưởng môn cũng khôi phục được tám thành. Vừa rồi nghe bọn họ chuyện, Diệp Hành đối với vấn đề này rất khó hiểu.

      Dịch Vân lạc ngẩng đầu nhìn nơi Ứng Bá Thiên vừa đứng, tại sớm còn thấy bóng dáng của :

      -Chuyện này Viêm Mạch tự mình điều tra, chúng ta hoài nghi bọn chúng cho gia giả trang mọi người, bất động thanh sắc giấu giếm đệ tử của Thiên Thanh phái theo các ngươi, cho nên mọi người mới thể phát .

      -Nghe vậy Diệc Hành vội la lên:

      -Vậy thể chậm trễ nữa, chúng ta phải mau chóng trở về thôi.

      -Diệp chưởng môn, chờ .

      Đàm Thiên Tiêu vội vàng ngăn lại động tác ngự kiếm của Diệp Hành, mặt vẫn tràn ngập bất an:

      - như thế nào ở đây cũng là địa bàn của ma giới, mặc dù Ứng Bá thiên thả chúng ta, nhưng cũng thể tránh khỏi lật lọng. Vạn nhất chúng ta còn chưa kịp trở về, mà lại dùng thủ đoạn bắt chúng ta lại lần nữa

      Chưa xong Dịch Vân Lạc tiếp lời:

      -Về điểm này, các vị chưởng môn cứ yên tâm. Mặc dù Ứng Bá Thiên hành hung ác, quỷ kế đa đoan, nhưng tuyệt đối phải loại người thất tín bội nghĩa. đáp ứng thả các ngươi, làm gì khó dễ các ngươi nữa đâu. tại việc cấp bách nhất, là các vị chưởng môn hãy lập tức về núi, bắt những ma trà trộn vào trong phái của mình.

      -Tốt, tôn thượng như vậy, chúng ta liền cáo từ trước.

      Chờ cho mọi người rời , Dịch Vân Lạc mới đem ánh mắt của mình đặt người Mộng Tịch đứng cách hai bước.

      Tựa hồ là nàng lại gầy , thân thể mảnh khảnh giống như tờ giấy mỏng, chỉ cần cơ gió là có thể bay . Mấy ngày nay, chắc hẳn là nàng chịu khổ ít !

      Mộng Tịch bị Dịch Vân Lạc nhìn chăm chú như vậy cho nên có chút mất tự nhiên, nhàng kêu tiếng:

      -Sư phụ.

      Tuy đem đó nàng quyết tuyệt như vậy là chỉ muốn diễn cho Kinh Thương Hải cùng Minh Ảnh xem tuồng kịch, nhưng là nàng cũng biết sư phụ có nghe được lời mà nàng thừa nhận người với Hạo Khiên hay .

      Nếu như người nghe thấy, vậy người có tức giận hay ?

      Bí mật này nàng giấu trong lòng lâu, nàng luôn luôn cẩn thận từng li từng tí che giấu để cho bất luận kẻ nào biết được. Bởi vì nàng sợ, nàng sỡ có ngày, sư phụ biết được.

      Nàng thích bộ dáng giận giữ của sư phụ. Nàng chỉ hy vọng khi nàng ở trước mặt người, người vĩnh viễn luôn ôn như cười với nàng giống khi nàng còn bé.

      Nhưng… hình như nàng cũng có chút hy vọng rằng người nghe được những lời đó, bởi vì như vậy, có lẽ… có thể…

      Vì thế, trong lòng nàng cũng có chút chờ mong…

      Nghe thấy thanh gọi hai tiếng “sư phụ” của nàng, tâm treo lơ lửng của Dịch Vân Lạc rốt cuộc cũng được hạ xuống. Mộng Tịch vẫn biết điều, mấy ngày nay, trong lòng phải nghĩ cách là thế nào để cứu các chưởng môn từ trong tay của Ứng Bá Thiên, mà là, làm thế nào để có thể lại nghe được nàng gọi hai tiếng “Sư phụ”.

      Rốt cuộc, lại có thể nghe được… Tâm tình của Dịch Vân Lạc giống như có xuân phong quật vào. biết sao, khi nghe nàng ôn nhu gọi hai tiếng “sư phụ”, trong lòng trở nên trống trải ít.

      Nàng lời nào, Dịch Vân Lạc cũng , chỉ cứ đứng như vậy lẳng lặng nhìn nàng.

      Nhìn thấy nàng cau mày, ánh mắt vụt sáng, sắc mặt lúc trắng lúc hồng. Nhìn nàng khẽ cắn lấy môi dưới như có điều suy nghĩ. Nhìn hai tay luôn nắm cùng chỗ dưới ống tay áo… Trong lòng tựa hồ như có thứ gì đó, chuẩn bị trỗi dậy.

      -Sư phụ?

      Thấy Dịch Vân Lạc vẫn trầm mặc , mộng tịch nhịn được lại gọi thêm lần nữa.

      Lần này nàng lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn sư phụ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kia của người, nàng lại biết làm thế nào để cúi đầu xuống nữa. Lông mi cong dài khẽ rung, gương mặt trắng nõn nhanh chóng nổi lên tầng ửng đỏ.

      Dịch Vân Lạc đến trước mặt nàng. Cảm thấy hương hoa quen thuộc tới gần mình, torng lòng Mộng tịch phảng phất như con nai đanh nhảy loạn.

      -Ta con bao nhiêu lần, nên làm việc xúc động như vậy. Vì sao con luôn nghe lời ?

      Dịch Vân Lạc cúi đầu nhìn Mộng tịch chỉ đứng tới ngang ngực , nhưng giọng trách cứ lại mang theo ôn như vô tận.

      -Sư phụ… Con sai rồi…

      Ngẩng đầu, trong đôi mắt còn phiếm chút quang mang. Mộng Tịch biết người đến chuyện trao đổi chính mình lúc nãy. Nhưng tình thế lúc đó quả thất rất cấp bách, nàng cũng còn cách nào khác !

      Đối mặt với vẻ mặt ủy khuất, vô tội này của nàng, Dịch Vân Lạc có chút bất đắc dĩ:

      Xem ra là ta có dạy dỗ con cho tốt. Từ giờ trở , con phải luôn ở bên cạnh ta. có lệnh của ta, bước cũng được rời. Có nghe hay ?

      Kỳ thực, về sau, trở về Thiên Thanh cũng có gì nguy hiểm, nhưng chuyện này căn bản là cần thiết. Nhưng Dịch Vân Lạc cũng biết tại sao mình lại những lời này. Hoặc là, ra trong nội tâm của , luôn hy vọng nàng lại rời khỏi bên cạnh mình lần nữa.

      Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, bất kể là giả hay là , nàng từng rời khỏi bên cạnh hai lần. Đây cũng là điều mà cả đời này sợ hãi nhất, làm cho luống cuống nhất, bất lực nhất. Vì thế, mặc dù tại cũng hoàn toàn biết trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng nhất định phải đem nàng giữ bên người, bao giờ để nàng ly khai khỏi tầm mắt của .

      -A…

      Mộng Tịch rầu rĩ đáp tiếng.

      -Thái độ này của con là như thế nào? muốn sao?

      Dịch Vân Lạc đột nhiên trở nên khẩn trương.

      Mộng Tịch vội vàng lắc đầu, xua tay :

      - phải, sư phụ. Chỉ là…

      Chỉ là cái gì?

      Thấy bộ dáng muốn lại thôi của nàng, Dịch Vân lạc vội hỏi tới.

      Mộng Tịch khẽ mím môi. Sư phụ cũng hồ đồ ! Người để cho nàng ở bên người bước cũng rời, đây là có ý nghĩ gì ! Đó phải là từ sáng đến tối, thời thời khắc khắc thể ly khai khỏi người sao?

      Mặc dù nếu được như vậy là điều mà nàng cầu còn được, thế nhưng… Chẳng lẽ buổi tối người cũng để cho nàng rời khỏi sao? Vậy

      Vừa nghĩ đến đây, tâm của Mộng Tịch vừa bình tĩnh lại trở nên mãnh liệt. Khuôn mặt nhắn còn trở nên ửng đỏ hơn lúc nãy. Giống như cánh hoa đào, kiều diễm mà thoát tục.

      -Chỉ là cái gì?

      Dịch Vân Lạc lại hỏi lần nữa, nhưng tựa hồ giọng lần này còn mang theo tia tức giận.

      -Sư phụ, con…

      Lời còn chưa ra khỏi miệng, bỗng nhiên Mộng Tịch cảm thấy trận choáng váng. Sau đó, thân thể giống như khống chế được, khẽ run như sắp đổ xuống đất.

      -Tịch Nhi, con làm sao vậy?

      Nhận thấy được khác thường của nàng. Dịch Vân Lạc vội vàng đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng.

      Đầu Mộng Tịch như bị cái gì đó giáng mạnh xuống, đau như muốn nổ tung. Từng ngụm từng ngụm thờ phì phò, hai tay nắm chặt y phục của Dịch Vân Lạc, khuôn mặt nhắn nhăn lại:

      -Sư phụ, con… con… đầu của con đau quá…

      Tay Dịch Vân lạc đặt lên mạch tượng của nàng, hai hàng lông mày nhíu chặt. Mặc tượng của nàng tại sao lại đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy?

      -Sư phụ… đau quá… con đau quá…

      Mộng tịch tựa vai , thống khổ rên rỉ.

      -Tịch Nhi.

      Dịch Vân lạc vội vàng bắt lấy cánh tay của nàng chuẩn bị đánh vào đầu nàng, tâm trạng thập phần lo lắng.

      Chung quanh đây căn bản là có người nào. Nếu như có người hạ thủ với nàng, có khả năng là phát được! Hơn nữa, nhìn vẻ thống khổ của nàng như vậy, cũng phải bộ dáng trúng độc. Hơn nữa, ngoại trừ mạnh tượng của nàng vô kỳ quái, trong cơ thể cũng có bất kỳ nội lực nào khác, nên cũng thể có người động thủ trước! Vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

      -A.. đau quá…

      Hai tay của Mộng Tịch bị Dịch Vân lạc nắm lấy, thể nhúc nhích, cho nên chỉ có thể liều mạnh lắc đầu. Thân thể ở trong ngựa Dịch Vân lạc ngừng giãy giụa.

      -Tịch Nhi, đừng sợ. Có sư phụ ở đây, con có việc gì!

      Dịch Vân Lạc thấp giọng an ủi bên tai nàng. Thấy hai mắt nàng nhắm chặt lại, đau đến mức nước mắt giàn giụa, Dịch Vân Lạc hai lời liền đem nàng bế lên, nhanh chóng bay ra khỏi ma giới.

      Ôm nàng trong lòng ngự phong mà , kiếp này Dịch Vân Lạc cũng chưa từng dùng qua tốc độ nhanh như vậy. Tâm trạng càng lo lắng, hai tròng mắt của lại luôn lạnh nhạt yên tĩnh, nay lại lên vẻ lo nghĩ khó gặp.

      Dịch Vân Lạc sợ nàng lạnh, cho nên truyền chút chân khí cho nàng. Thấy nàng sau khi hấp thu ít nội lực của mình, sắc mặt cũng dần hòa hoãn lại, nên lại tiếp tục truyền chân khí vào người Mộng Tịch.

      Dọc đường , mặt Dịch Vân Lạc luôn khẩn trương ôm nàng vào trong ngực, sợ nàng có gì sơ xuất, mạch vẫn luôn kiểm tra lại mạch tượng của nàng.

      Khi trở về Thiên Thanh trời cũng sáng, dưới ánh mắt kinh ngạc của các đệ tử, Dịch Vân Lạc cũng thèm để ý tới, ôm Mộng Tịch chạy thẳng tới Thanh Huyền điện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :