1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mộ lang bách hoa tu - Thị Kim (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười lăm:

      Editor: salemsmall

      thể nào xuống tay nổi lại bị Tuyết Họa Nhi nghe thành thể nào hạ miệng nổi. Ánh sáng trong phòng chập chờn, càng làm cho ánh mắt của Khuê Mộc Lang lộ vẻ trêu tức và đùa giỡn. d Tuyết Họa Nhi chịu đựng nỗi bất mãn, giọng lầu bầu: "Lang quân thấy bộ dáng này của ta thể nào hạ miệng được ư? ngờ Lang quân lại kén ăn như vậy."

      Khuê Mộc Lang biết nên khóc hay nên cười, tiếp lời nàng: "Đúng là ta vô cùng kén ăn. Tục ngữ có câu 'tú sắc khả xan', bộ dáng này của nàng, sao ta có thể ăn nổi chứ, vẫn là bộ dáng trước đây có vẻ hợp khẩu vị của ta hơn."

      Tuyết Họa Nhi vừa nghe như vậy, vội : ", cứ để cho ta xấu ." Nếu xấu đến mức quái ghét bỏ mà muốn ăn nữa, thực là cũng có trình độ ha!

      Hiển nhiên là Khuê Mộc Lang bỏ mặc, chẳng thèm ngó ngàng tới ý kiến của nàng, khoát tay cái khôi phục nguyên dạng cho nàng.

      Tuyết Họa Nhi nhìn những ngón tay của mình trở về thon dài xinh đẹp như cũ, lại tiếp tục đưa tay lên sờ sờ, khuôn mặt cũng bóng loáng nhẵn mịn, vừa cảm thấy mừng nhưng cũng vừa cảm thấy lo.

      Mừng vì rốt cuộc cũng còn xấu đến nỗi người người đều oán trách, thiên hạ đều căm ghét. Nhưng nàng lại lo, vì bộ dáng này hiển nhiên là vô cùng hợp khẩu vị của Lang quân. Ngươi xem kìa, ánh mắt của lại bắt đầu thay đổi, như là hận thể lập tức nhào tới cắn nàng miếng vậy.

      "Trước tiên ngủ , rồi ngày mai quay về động Ba Nguyệt." Khuê Mộc Lang vỗ vỗ vai nàng, rồi lại nhéo nhéo cánh tay nàng.

      Tuyết Họa Nhi bị vỗ mà rùng mình cái, giọng : "Được." được xong, như thế nào mà lại thấy Khuê Mộc Lang nhấc chân sang phòng cách vách chứ?

      "Lang quân ngủ ở đâu?"

      Khuê Mộc Lang cười trêu ghẹo: "Tất nhiên là ở đây, ngủ cùng nàng."

      Tuyết Họa Nhi lại rùng mình cái nữa, vội vàng : " thể, thể. Nam nữ thụ thụ bất thân."

      "Đó đều là quy củ của phàm nhân, lại , ta và nàng ngủ cùng nhau cũng phải là lần đầu tiên."

      "Lần đó là do Lang quân ngủ say, đè lên ta. Khác với hôm nay."

      " có gì khác cả, nếu ta ngủ cùng nàng, lát nữa nàng chạy mất làm thế nào?"

      Tuyết Họa Nhi thề son sắt: "Ta chạy."

      Khuê Mộc Lang hừ tiếng, : "Vậy cũng nhất định. Bỏ trốn theo trai cũng làm rồi, bỏ trốn ban đêm cũng rất có khả năng."

      Có tiền án trước đó, nên ràng, muốn chiếm được tín nhiệm của Lang quân còn cần thêm thời gian. Tuyết Họa Nhi đành phải yên lặng nhận chấp nhận.

      Nàng ngoan ngoãn bò lên giường, ra sức nhích vào phía trong, hận thể dán lên tường luôn. Khuê Mộc Lang cũng nằm lên, nghênh ngang dang rộng thân thể, để chân sát vào chân nàng. Tuyết Họa Nhi lại xê dịch chân vào phía trong, Khuê Mộc Lang cũng chen lấn vào, lại còn ghé sát đầu ngửi ngửi nàng.

      Là ngửi thấy mùi thịt của nàng? Cho nên muốn ăn khuya sao? Tuyết Họa Nhi run run, giọng sụt sùi: "Lang quân sau bảy lần mới ăn ta mà. Lang quân nhớ lầm chứ?"

      Khuê Mộc Lang cười ha ha, lại tiếp tục ngửi ngửi, : "Ta nhớ lầm, tới lần thứ bảy bắt được nàng rồi, phải rửa sạch rồi mới ăn, nếu bị đau bụng."

      Tuyết Họa Nhi khóc ra nước mắt.

      "Hoa Quế tinh người nàng có Khóa Dung Đan, là chỗ nào vậy?" Khuê Mộc Lang dán sát vào vành tai nàng, hỏi . Hơi thở của phả vào da thịt nàng, vô cùng nóng bỏng. (chỗ này nguyên văn là "vô cùng ****".)

      "Ta có mà. Ta lừa ngươi."

      " sao? Để ta tìm xem."

      Sờ? Tuyết Họa Nhi vội vàng : " cần tìm đâu, có mà. Ta thề!"

      Vẻ mặt của Khuê Mộc Lang vô cùng tự nhiên, vô cùng thẳng thắn vô tư: "Nếu có, sợ gì chứ? Nàng cho ta sờ, ràng là giấu đầu lòi đuôi."

      Tuyết Họa Nhi lập tức đứng dậy muốn trốn, Khuê Mộ Lang dùng tay ôm nàng vào trong ngực, bắt đầu tìm kiếm khắp cả người nàng. Tuyết Họa Nhi vừa thẹn vừa vội, vùng vẫy né tránh. Đáng tiếc, giường này quá bé chật hẹp, nàng lại bị giam trong ngực, quả thực là thể nào né tránh. Vì thế cả người nàng đều bị sờ qua lần. Ôi!

      Tay cứ như ngọn đuốc, liên tục thiêu đốt da thịt nàng, khiến toàn thân nàng như bị nướng lên vậy. Chỉ trong giây lát, mà nàng sắp thành chiếc bánh bao nóng hôi hổi, bốc khói nghi ngút.

      Công cuộc tìm kiếm của Khuê Mộc Lang vô cùng tinh tế, trừ đầu ngón chân của nàng, nơi nào có thể lọt lưới. Kết thúc việc tìm kiếm, nghiêm túc kết luận: "Quả thực là gạt ta, đúng là ."

      Tuyết Họa Nhi xấu hổ và giận dữ đến mức muốn sống được mà muốn chết cũng xong. Bây giờ mới kết luận như vậy, phải là muộn rồi sao, toàn thân nàng đều bị móng vuốt sói đào bới lần, trong sạch cũng còn rồi.

      "Ngươi quá đáng rồi đó, đây chính là phi lễ trắng trợn." Nàng thiếu chút nữa tức giận mà khóc to, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lang quân đáng giận này, chỉ kén ăn, mà còn háo sắc.

      "Ta muốn tốt cho nàng thôi, mặc dù Khóa Dung Đan giúp cho nàng có dung nhan bất lão, nhưng lại làm cho nàng thể có con được, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cái đầu này của nàng nghĩ thông suốt, về sau, sao còn có thể phu xướng phụ tùy, tình chàng ý thiếp với phu quân nàng được chứ?"

      Cái này còn phải là vô nghĩa hay sao? Nàng sắp giữ được cái mạng này đây, làm gì còn nghĩ được sau này chứ.

      "Rốt cuộc Khóa Dung Đan ở chỗ nào vậy? Chẳng lẽ, ở trong miệng nàng?"

      " có, thực có. tin ngươi nhìn xem."

      Tuyết Họa Nhi vội vàng há miệng cho xem, nghĩ tới, cũng há mồm, rồi lập tức ngậm chặt môi nàng.

      ...

      Sau lúc lâu, Khuê Mộc Lang mới buông nàng ra, thỏa mãn liếm liếm môi, : " kiểm tra xong, trong miệng cũng có."

      Tuyết Họa Nhi lại khóc ra nước mắt, bây giờ, đúng là nàng phải chịu thiệt thòi lớn mà, trừ đầu ngón chân, tất cả các nơi khác đều bị phi lễ.

      Cái Khóa Dung Đan gì
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười sáu:

      Editor: salemsmall

      Khi hạ xuống đám mây là bên ngoài hoàng cung. Tuyết Họa Nhi trơ mắt nhìn Khổng Tước quân biến thành chính mình, ung dung đến cửa cung, ngẩng cao đầu, ánh mắt thèm liếc nhìn người khác, cứ uy nghiêm mà kiêu ngạo, : "Ta là Tam công chúa."

      Tuyết Họa Nhi kính nể nhìn , cái dáng vẻ công chúa này quả nhiên là kiêu căng phách lối hơn nàng ngày xưa nhiều. di2e.n đđan lLe quqy don0n Trước kia, nàng luôn thân thiện hiền hòa, chưa bao giờ nàng cư xử kiêu ngạo như vậy.

      Tất nhiên là thị vệ canh giữ cửa cung biết Tam công chúa, tuy nhiên lại cảm thấy lạ, hiểu vì sao Tam công chúa lại đột nhiên từ ngoài cung trở về, nhưng cũng dám hỏi nhiều, mà mở cửa cho bọn họ vào. Tuyết Họa Nhi thầm nghĩ, có lẽ sau này, khi tuyển thị vệ canh giữ cửa cung phải nghiêm ngặt hơn nữa, và phải tuyển người có tài, chứ hồ đồ để người khác vào, à , là để quái vào, có thể thấy được, trước kia trong cung, mức độ an toàn yếu kém biết bao nhiêu. Xem ra, vẫn nên thỉnh vài vị đạo sĩ biết bắt quái ở ngoài cung tốt hơn. Nhưng nghĩ lại cũng ổn, chẳng phải là trong đạo quán có Hoa Quế trà trộn vào hay sao? quái ấy à, chỗ nào có, kẽ hở nào vào, khiến người khác đau đầu mà.

      Mặc dù Bảo Tương quốc phải là quốc gia lớn, nhưng mà, dù gì hoàng cung cũng là nơi thể uy nghiêm của hoàng gia, ấy vậy lại có thể để cho con quái trà trộn vào, mất mặt mà. Vấn đề an toàn này vô cùng khó giải quyết, khiến người khác phải sầu lo.

      Sau khi hồi cung, đương nhiên phải bái kiến phụ hoàng trước. Nhìn thấy phụ thân, đợi nàng kịp xúc động, Khổng Tước quân vô cùng kích động, xông đến trước.

      "Phụ hoàng, nữ nhi nhớ người muốn chết!"

      Tuyết Họa Nhi run lên cái, diễn đạt quá rồi đấy. Ngươi nhìn bộ dáng lệ nóng doanh tròng, hoa lê đẫm mưa, giọng uất ức nũng nịu kia mà xem, sao có thể làm được như thế chứ? Điệu bộ sao lại đáng như vậy? Cho dù Tuyết Họa Nhi nhìn quen các vị phi tần trong hậu cung ganh đua sắc đẹp, muôn hồng nghìn tía, nhưng khi so sánh với , quả thực chỉ như hạt bụi, ngay cả đầu ngón chân cũng bằng.

      Cảnh Nghi đế vô cùng xúc động nhìn "Nữ nhi", hỏi: "Con đâu vậy? Mấy ngày nay ta phái người bí mật tìm con, phụ cận kinh thành cũng bị lật tung lên mấy lần rồi."

      "Tam công chúa" yểu điệu : "Nữ nhi săn thú, gặp phải mãnh hổ, may mà được vị công tử này cứu giúp, chàng còn giữ con lại quý phủ để dưỡng thương nữa."

      Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn "Bách Hoa Tu công chúa" xinh đẹp yểu điệu đưa Lan Hoa Chỉ* trắng nõn thon dài về phía mình, rốt cuộc cũng hiểu, hóa ra mình chính là vị công tử dũng mãnh nhanh nhẹn, can đảm đoạt lấy miếng mồi trong miệng mãnh hổ, để thực màn hùng cứu mỹ nhân theo lời của . Nàng có chút khâm phục công phu trợn mắt dối mà mặt đỏ, mí mắt nháy của Khổng Tước quân.

      (* - Lan hoa chỉ: tay hoa - ngón tay xếp thành hình hoa lan)

      Cảnh Nghi đế kích động nhìn ân nhân cứu mạng của nữ nhi, : "Vị công tử này, ngươi họ gì, tên gì? Trẫm muốn trọng thưởng cho ngươi."

      Tam công chúa chân chính nhìn phụ thân của mình, thiên ngôn vạn ngữ mắc nghẹn trong cổ họng, lúc lâu sau mới khe khẽ: "Ta, ta là Vũ Tường." Ai dà, từ khi gặp quái, nàng chỉ trèo tường như cơm bữa, mà còn thay tên đổi họ cũng như cơm bữa. Từ "Tuyết Họa Nhi" thành "Tiểu Nha", rồi lại từ "Tiểu Nha" thành "Vũ Tường", nàng sắp quên tên của mình vốn dĩ là Bách Hoa Tu rồi.

      Khổng Tước quân lại nũng nịu : "Phụ hoàng, may mà có ân cứu mạng của chàng, nữ nhi mới có thể trở về an toàn. Nữ nhi muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng của chàng."

      Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn Khổng Tước quân phóng tới ánh mắt đắm đuối đưa tình, toàn thân run lên, suýt nữa cắm mặt xuống đất! Bây giờ nàng hiểu, người muốn dùng thân báo đáp chính là nàng!

      Rốt cuộc là định làm gì vậy? Quả nhiên, đụng phải có chuyện gì tốt đẹp mà. ràng là công chúa giả, còn nàng ràng là nam nhân giả, muốn làm con hát đây mà. d!3n.d4nl.3.qvy/d0on Nàng hối hận muốn chết, lẽ ra, sống chết nên đồng ý cho tới hoàng cung. Giờ hay rồi, làm sao có thể chấm dứt được chuyện này đây?

      Lão quốc vương cũng cảm thấy sửng sốt, cẩn thận hỏi han: "Qua loa như vậy sao? Ơn này, nữ nhi à, con biết là báo ơn như vậy có chút quá lớn, quá phận và quá mức hay sao chứ?"

      "Tam công chúa" xấu hổ lắc lắc thân thể làm nũng, : " đâu mà, nữ nhi thấy, báo ơn như vậy vừa thỏa đáng, vừa thực tế, lại có tình thú nữa."

      Lão quốc vương có phần bất đắc dĩ đối với lớn mật, nhanh nhẹn và dũng mãnh của nữ nhi nhà mình, quay đầu lại, cẩn thận đánh giá "Vũ Tường". , dung mạo đó đúng là tuấn tú hiếm có thế gian, chẳng trách nữ nhi lại động tâm, ngay cả ông cũng động tâm, vì thế "Ừm" tiếng.

      Tuyết Họa Nhi tỉnh táo lại, lúc bình thường, khi phụ thân "Ừm", chuyện
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười bảy:

      Editor: salemsmall

      Lúc tin tức Tam công chúa và Phò mã vừa mới về tẩm cung ầm ỹ đòi ở riêng truyền tới tai Hoàng đế Bệ hạ, ông lập tức từ trong lòng ái phi vội vã chạy tới tẩm cung của Tam nữ nhi. Vừa mới tân hôn ầm ỹ đòi ở riêng, lại còn ở trong Hoàng cung, trước mặt bao người nữa, gây ảnh hưởng tốt, vô cùng bất lợi đối với danh dự của Hoàng gia, lại càng có lợi cho tình hữu nghị và ổn định, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nhất định phải giải quyết.

      Hoàng đế Bệ Hạ tới chỗ Tam công chúa, vừa mới nhìn cảm thấy vô cùng giận dữ. "Phò mã" ngọc thụ lâm phong lại dám ngang nhiên chiếm lấy phòng ngủ của "Công chúa", đuổi công chúa tới Thiên điện."Phò mã" đáng giận khi nhìn thấy ông, ánh mắt lại còn ngập tràn ủy khuất, giống như vừa mới bị ức hiếp, cứ ngước đôi con ngươi trong trẻo kia nhìn ông. Lão quốc vương lại tức giận công tâm, có nhìn ta cũng vô dụng, mà có lý chăng nữa cũng vô dụng, ta chỉ bênh vực khuê nữ của ta.

      Vì thế, Quốc Vương Bệ hạ bày ra sắc mặt vô cùng khó coi, liếc nhìn "Vũ Tường", rồi hừ lạnh: "Phò mã, ở trong cung mà ngươi còn dám đối xử với Công chúa của ta như vậy, sau này rời khỏi Hoàng cung, còn ở dưới mí mắt của ta nữa, còn phải là muốn lật trời lên hay sao?"

      Tuyết Họa Nhi nhìn phụ thân mình bực tức đến mức vểnh cả râu lên, ngừng chuyện giùm công chúa do Khổng Tước quân biến thành, mà muốn ôm ông khóc lóc kể lể: "Trong Thiên điện kia phải nữ nhi của người đâu, là nam quái biến thành đó, con mới là công chúa thực , là nữ nhi của người."

      Đáng tiếc, tay Khổng Tước tinh tạo nên cục diện như bây giờ, cho dù nàng có cũng ai tin tưởng, đúng là tu hú chiếm tổ, khiến người khác phẫn hận mà.

      Hoàng đế lại tiếp tục : "Phò mã, chúng ta cần phải coi trọng hài hòa, thiên địa hài hòa, dương hài hòa. Ngươi và công chúa ầm ỹ đòi ở riêng như vậy là cực kỳ hài hòa, nhất định phải sửa chữa sai lầm ngay lập tức, mau thỉnh công chúa trở về. Ngươi được quên, ngươi là thần, nàng là quân. phải là ta bao che cho nữ nhi của mình, mà ngươi xem, nàng xinh đẹp như vậy, lại còn là đứa lanh lợi khôn khéo, ai mà muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay chứ? Nhưng ngươi lại dám lạnh nhạt với nàng, hiểu phong tình, vô cùng đáng giận. Uổng công ngươi mang bộ dáng phong lưu phóng khoáng, tuấn kiệt xuất như vậy. Quả thực là đáng tiếc."

      Tuyết Họa Nhi oan uổng muốn khóc, dưới cái nhìn uy hiếp tràn đầy căm ghét và phẫn nộ của Hoàng đế phụ thân, bất đắc dĩ phải tới Thiên điện, thỉnh Khổng Tước quân tới chính điện nghỉ ngơi.

      Khổng Tước quân khoan thai bước tới, trong nụ cười mang theo chút hờn giận, liếc xéo Tuyết Họa Nhi cái, ánh mắt kia quả thực là dương dương tự đắc cách trắng trợn.

      Hoàng đế nhìn "Nữ nhi" đắc ý, còn "Phò mã" bực tức, mà nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ông hưng trí bừng bừng phân phó: "Bày thiết yến ở Tiên đài , hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, trước hoa dưới trăng, để cho Công chúa và Phò Mã hảo hảo bồi đắp tình cảm, trước hòa hảo sau hài hòa."

      Vì thế, đêm hôm khuya khoắt, trong Hoàng cung, Tiên đài hương khói lượn lờ, đèn đuốc chói mắt, còn có rượu ngon và hoa quả. Hoàng đế Bệ hạ tự mình áp giải hai người lên Tiên đài, hạ mệnh lệnh, giải quyết được bất hòa đừng có xuống Tiên đài.

      Tuyết Họa Nhi nhìn Khổng Tước quân biến thành "Chính mình", hận thể lập tức tráo đổi với để trở về như cũ.

      Khổng Tước quân dương dương tự đắc cầm quả nho đưa lên miệng, cười hì hì : "Cuộc sống trong Hoàng cung quả nhiên là dễ chịu, ta thực muốn rời ."

      Tuyết Họa Nhi lập tức trợn trừng hai mắt, trong lòng cả kinh.

      " phải ngươi , ngày mai, khi trời vừa sáng tráo đổi với ta hay sao?"

      Khổng Tước quân giật mình, hỏi ngược lại: "Ta như vậy à?"

      Tuyết Họa Nhi thiếu chút nữa thở nổi, vội la lên: " rồi, trước lúc ở riêng ngươi đáp ứng rồi. Ngươi đừng có mà lật lọng."

      Dường như Khổng Tước quân hồi tưởng lại, sau đó gật đầu : "Được rồi. , nàng biến thành ta, liên tiếp làm mất phong thái của ta. Nàng xem nàng kia, rụt cổ trừng mắt, tra tấn hành hạ dung mạo của ta tới mức biến dạng. Thực là ta nhìn nổi nữa. Sáng sớm ngày mai, chúng ta đổi về như cũ."

      Tuyết Họa Nhi nhàng thở ra, ngắm nhìn vầng trăng tròn đầy đỉnh đầu, do do dự dự hồi lâu, rốt cuộc cắn răng cái, : "Ta muốn ngủ, ngươi ở chỗ này mà thiên địa nhân hòa mình .Ngày mai nếu Phụ hoàng có hỏi, ngươi cứ chúng ta hòa hảo rồi. Sau đó, ngươi nhớ nhà, muốn về nhà. Cuối cùng, ngươi mất tích, chúng ta tạm biệt nhau từ đây. , về sau vĩnh viễn cần phải gặp lại."

      Khổng Tước quân "Vụt" cái đứng lên, quả nho trong tay cũng lăn xuống đất. vô cùng đau đớn nhìn Tuyết Họa Nhi, thương tâm : "Nàng qua cầu rút ván à, ngày mai đuổi ta ư?"

      Tuyết Họa Nhi căm hận : "Ta đối xử với ngươi cũng đủ khách khí rồi, còn ngươi bôi nhọ thanh danh của ta như thế nào hả? Tất cả mọi người đều biết ta gả cho người ta, nhưng ngày mai, sau khi ngươi rời cũng mất tích luôn, khi ấy ta thành nữ nhân bị trượng phu vứt bỏ. Ngươi hại ta còn chưa đủ hay sao?"

      Khổng Tước quân thâm tình khẩn thiết : "Ta có thể vứt bỏ nàng mà."

      " được, ngươi nhất định phải vứt bỏ ta." Tuyết Họa Nhi kiên quyết ném ra những lời này, rồi xoay người xuống lầu. Nàng thà độc mình, chứ nhất định chịu gả cho con quái. Cho dù có phải gả cho quái, cũng nhất quyết thể gả cho tên quái hoa tâm như .

      Tuyết Họa Nhi vừa
      [​IMG]
      Phong nguyetKisaragiYue thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười tám:

      Editor: salemsmall

      Khuê Mộc Lang vững vàng đỡ lấy Tuyết Họa Nhi, đứng mái cong của Tiên đài cùng Khổng Tước quân và A Loan, tạo thành thế chân vạc.

      Tuyết Họa Nhi cảm thấy chân mình giẫm lên viên ngói lưu ly mong manh như miếng băng mỏng, nên động cũng dám động , mặc cho Khuê Mộc Lang ông nàng vào trong ngực, vô cùng tự giác buông tha cho việc giãy dụa. Bị con quái ôm lâu chút, còn hơn là bị ngã xuống thành cái bánh thịt. Lại , số lần ôm ôm ấp ấp này càng lúc càng nhiều, cho nên cũng đành mặc kệ.

      Giờ phút này, trong bóng đêm, trăng thanh gió mát. Tuyết Họa Nhi lại cảm khái, từ khi xây dựng Tiên đài tới nay, mời được vị tiên nhân nào, mà ngược lại, còn mời đến ba con quái. Hơn nữa, lại còn là ba con quái luẩn quẩn trong tam giác tình . Nàng là phàm nhân bị kẹp ở giữa, có vẻ thích hợp cho lắm. Nhưng mà, cho dù nàng có muốn rời khỏi, cũng có khả năng, đành phải cố chịu đựng nghe ba con quái này gỡ bỏ khúc mắc tình cảm như thế nào.

      Khổng Tước quân cúi đầu, dường như có tật giật mình, xấu hổ, nũng nịu : "Khuê Mộc Lang, ngươi tới đúng lúc lắm. Câu lúc nãy của ta, vốn dĩ dù có bị đánh chết ta cũng ra. Nhưng ngờ, ông trời thương xót cho mảnh si tình của ta, nên khiến ngươi đúng lúc nghe thấy." Dường như cũng hiểu, thứ tình cảm như vậy mà mở miệng ra quá mức thích hợp, nên chỉ dám lắp ba lắp bắp, làm cho người nghe cảm thấy rùng mình buồn nôn.

      Người thổ lộ gian nan thể tình cảm, khẳng định là người kia chấp nhận. Tuyết Họa Nhi cứ nghĩ rằng Khuê Mộc Lang từ chối trước mặt mọi người, nhưng ngờ lại cười , thản nhiên : "Vũ Tường, kỳ , ta cũng có câu luôn muốn với ngươi, khéo, vừa vặn chính là câu vừa rồi của ngươi."

      Tuyết Họa Nhi lại nổi da gà đầy người, mặc dù rất sốc, nhưng mà vô cùng khâm phục dũng khí của , rất quyết đoán! Khuê Mộc Lang quay đầu, nhàng cười với nàng, bàn tay đỡ eo nàng, siết chặt vào người .

      Tuyết Họa Nhi cảm thấy, da gà người, dường như lại nhiều hơn chút.

      A Loan khóc than tiếng, rồi lao tới đánh. Bình thường, tiết mục đều là hai nữ tranh nam, hoặc là hai nam tranh nữ, còn nữ và nam tranh nam nhân như thế này quả thực là nhiều lắm. Nhưng Tuyết Họa Nhi lại có tâm trạng để xem trận náo nhiệt hiếm lạ này. Trong lòng chỉ cảm thấy lo lắng, nàng ấy muốn giết tình địch diệt khẩu hay sao? Nàng kìm lòng đậu lo lắng thay Khuê Mộc Lang, thuận tiện cũng lo lắng cho bản thân. Thành môn thất hỏa, ương ngập trì ngư*, vạn nhất nàng ấy lỡ tay, cũng thuận tiện giết luôn nàng, nàng đúng là bị chết oan.

      (* - Thành môn thất hỏa, ương ngập trì ngư: cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá ~> tương tự với câu: trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết của Việt Nam.)

      Khuê Mộc Lang thản nhiên cười, ngón tay nhấc lên, luồng sáng màu vàng chiếu thẳng về phía A Loan. A Loan nhanh chóng né người ra, tránh được luồng sáng. Trong tay lại biến ra thanh bảo kiếm sắc bén sáng loáng. Tuyết Họa Nhi thét lên kinh hãi, trơ mắt nhìn thanh bảo kiếm sắp đâm trúng Khuê Mộc Lang. Nếu Khuê Mộc Lang chết, nàng cũng bị biến thành cái bánh thịt rồi.

      Khuê Mộc Lang lại cười, : "Vũ Tường, ngươi trêu chọc đào hoa tự ngươi mà giải quyết. Nợ nần giữa chúng ta, ngày mai ta chờ ngươi tới rồi tính sổ. Ta trước."

      xong, lập tức túm lấy Tuyết Họa Nhi, biến thành cơn gió bay .

      Liên tiếp chạy trốn, rồi lại liên tiếp bị bắt. giờ, Tuyết Họa Nhi cũng còn cảm thấy quá thất bại hay mất mát nữa, nghiễm nhiên vô cảm đến mức bình nứt sợ vỡ rồi. Lại , nàng vào vào ra ra động Ba Nguyệt này mấy lần, giờ cũng quen thuộc, giờ được trở về, hiểu sao lại có cảm giác thân thiết.

      Khuê Mộc Lang ngồi trước bàn, bưng ly trà, cười tít mắt đánh giá nàng. Nàng cũng sợ , dường như vài lần ân cứu mạng của , khiến trông có vẻ thuận mắt hơn nhiều.

      "Về nhà cảm thấy thế nào?"

      Tuyết Họa Nhi vội : "Tốt lắm, nhưng nếu như Khuê Mộc Lang đưa ta về đây tốt hơn."

      "Là sao? Nếu đưa nàng về đây, vậy nàng định ở lại hoàng cung làm quả phụ hay sao? Vũ Tường cũng quá mức hồ đồ, tự nhiên lại biến nàng thành Phò mã."

      Tuyết Họa Nhi vô cùng buồn bực : "Lang quân, ra , làm quả phụ vẫn tốt hơn nhiều so với bị ăn."

      Hai mắt Khuê Mộc Lang sáng lên, bật cười thành tiếng: " sao? Chờ đến lúc ta nếm qua rồi sau."

      Trong lòng Tuyết Họa Nhi chợt cảm thấy lạnh lẽo, đúng là tên quái nhẫn tâm mà, đến ăn thịt người mà vẻ mặt còn sung sướng thích ý, phong hoa tuyết nguyệt như vậy. Chẳng lẽ, mấy ngày nay ở chung, có chút thương tiếc nào với nàng sao? Quả nhiên, giao tình với con quái là chuyện vô ích, vẫn nên đừng hi vọng gì hơn. Nàng nhớ đến lần bỏ trốn cuối cùng quý trọng còn lại. Bảy lần, thực đủ mà.
      [​IMG]

      "Vừa rồi, Vũ Tường như vậy, rồi ta cũng đáp lại như thế, nàng có biết vì sao ?"

      Tuyết Họa Nhi "Ừm" tiếng, đương nhiên là ta biết, các ngươi lưỡng tình tương duyệt, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội thích hợp để thổ lộ cùng nhau.

      "A Loan cứ thích dây dưa cùng , thế nào, khuyên thế nào, trốn thế nào cũng được. Vừa rồi, Vũ Tường bị dồn ép đến mức nóng nảy, mới nghĩ ra hạ sách này,
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười chín:

      Editor: salemsmall

      Tuyết Họa Nhi từ trong bếp ra, bỗng nhiên phát , hai con quái đều thấy đâu cả. Động Ba Nguyệt to lớn như vậy chỉ còn lại mình nàng. Nàng tới lui trong phòng Khuê Mộc Lang, ra vào mười lần, cứ do dự về chuyện nên trốn hay nên trốn.

      Nếu chạy trốn ngay lúc này đúng là cơ hội tốt, nhưng mà, nàng lại thể bảo đảm có thể chạy bị bắt lại. Lúc trước, nàng cứ nghĩ rằng, có bảy lần là đủ, nên cứ ra ngoài vô tội vạ. dije,n,,da/nnl3q.yđron Mà giờ, cơ hội cũng giống như bạc, tiêu tốn rất nhanh, đảo mắt cái đến cơ hội cuối cùng rồi. Bây giờ, nếu nắm chắc, tuyệt đối được hành động tùy tiện, nếu biến thành mỹ thực trong miệng sói. Nàng rùng mình cái, kiên quyết quay trở về từ trước giường của Lang quân.

      Ngàn vàn lần nên bị kích động, phải bình tĩnh. Nàng chạy tới bên bờ dòng suối , vốc ít nước lên rửa mặt, muốn cho mình được bình tĩnh tỉnh táo lại chút.

      "Nàng sao vậy?"

      Đột nhiên, phía sau vang lên giọng của Khổng Tước quân. Tuyết Họa Nhi cực kỳ hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên là . Vừa thấy , Tuyết Họa Nhi cảm thấy căng thẳng, vui.

      " phải ngươi và Lang quân rồi sao, như thế nào mà nửa đường lại quay về vậy? Lang quân đâu?"

      Khổng Tước quân mím môi, chua lè chua lét : "Lang quân, lang quân. Gọi thân mật như vậy."

      " đâu?"

      "Ta quấn lấy vòng lớn, rồi tìm cơ hội quay về giúp nàng đây."

      Tuyết Họa Nhi vừa nghe đến chữ "Giúp", cảm thấy rùng mình.

      "Ngươi cần phải làm như vậy. Ta cần ngươi giúp. Chúng ta vẫn nên việc ai người nấy làm ."

      ", nhất định ta phải giúp nàng. làm người tốt phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa tới tận Tây Thiên. Lần cuối cùng này, nhất định chúng ta thành công."

      ", ta kiên quyết chấp nhận."

      "Nàng muốn nhận cũng phải nhận. Nàng biết , nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bây giờ, ta biến nàng thành con cá, nàng cứ đợi dưới suối này. Đợi đến ngày mai, ta biến nàng về như cũ. nhất định thể tưởng tượng được, nàng lại trốn trong nhà . Khuê Mộc Lang là người cực kỳ giữ chữ tín, chỉ cần nàng trốn được ngày này, về sau tuyệt đối tìm nàng nữa."

      Tuyết Họa Nhi kịp phản đối, "Bùm" tiếng rơi xuống nước, mà còn là trong hình dạng của cá. Nàng tuyệt vọng ngoi lên mặt nước, nhìn Khổng Tước quân cười ngọt ngào và nhiệt tình, mà muốn phun ngụm nước lên mặt . Nhiệt tình giúp đỡ người khác là chuyện tốt, nhưng mà nhiệt tình đến mức phá hoại phải là chuyện tốt nữa.

      Nhưng Tuyết Họa Nhi con cá, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Khổng Tước quân mà nên lời, chỉ có thể lo lắng suông mà làm thế nào được.

      Khổng Tước quân đứng lên, vội vã : "Ta thể nán lại lâu được, ta phải nhanh chóng tìm Khuê Mộc Lang, nếu , nhất định nghi ngờ ta."

      xong, lập tức biến mất.

      Tuyết Họa Nhi cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu khi làm cá, mà phẫn hận thôi. Tên Khổng Tước quân này cứ đổi tới đổi lui nàng, trước từ nữ biến thành nam, bây giờ tốt rồi, biến nàng thành cá luôn. May mà đây là lần cuối cùng, nếu cứ bị lăn qua lăn lại như vậy, còn bằng để cho Khuê Mộc Lang ngụm ăn luôn cho rồi. Ở cùng với , quả thực cứ như là chịu tội vậy!

      Cũng biết qua bao lâu, mắt thấy trời sắp tối, mà Khuê Mộc Lang và Khổng Tước quân đều thấy bóng dáng, Tuyết Họa Nhi cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Nàng bơi trong nước suốt ngày, cực nhọc vô cùng, nên quyết định nghỉ ngơi chút, ngủ.

      Đột nhiên, cơn gió lạnh phất qua mặt nước, bờ suối có ngọn đèn lồng tỏa sáng. die.ngnn đđan lle quqy docn Tuyết Họa Nhi khẩn trương trốn dưới nước. Ánh sáng của đèn lồng kia dường như ở ngay trước mắt, khiến nàng thấy ràng có người đứng bờ, là Khuê Mộc Lang.

      Trong lòng nàng chợt lạnh, nguyệt hắc phong cao, biết Lang quân trở về từ nơi nào, rồi đốt đèn lồng ngồi xổm dưới mép nước, là có ý gì. Chẳng lẽ, phát ra nàng rồi ư? Hoặc là, Khổng Tước quân cho rồi hay sao?

      Khuê Mộc Lang cúi người, ngồi xuống, lầm bầm lầu bầu: "Bản Tinh quân hôm nay muốn ăn cá, con cá kia có vẻ ngon đây?"

      Tâm Tuyết Họa Nhi trở nên lạnh lẽo, nàng ra sức lặn xuống đáy nước. Nhưng đáng giận là, suối này lại vô cùng nông, nàng nằm ở cát dưới đáy nước rồi mà vẫn thấy đèn lồng trong tay Khuê Mộc Lang như gần trong gang tấc.

      Nàng lại ra sức sáp lại gần đám cá. Nhưng mà, những con cá này thân thiện chút nào, vừa thấy nàng bơi tới, chúng né tránh ngay.

      Như thế này phải làm sao bây giờ? cái vợt cá duỗi tới. Tiếng nước vang lên, nàng vào trong giỏ cá rồi.

      "Con cá này hơi gầy." Khuê Mộc Lang dường như hài lòng lắm, định thả nàng vào trong nước. Tuyết Họa Nhi kích động, thầm cảm thấy may mắn vì Khổng Tước quân biến nàng thành con cá béo mập.

      "Nhưng mà, cá béo quá lại ngấy, thôi cứ con này ." Tuyết Họa Nhi tuyệt vọng, thống hận vì sao Khổng Tước quân lại biến nàng thành con cá béo chứ.

      Khuê Mộc Lang lấy nàng ra từ bên trong giỏ cá. Tuyết Họa Nhi bi ai nghĩ, lần này chắc chắn là bị vào nồi rồi. là dù có trốn thế nào, biến hóa thế nào, cũng thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của .

      Quả nhiên, mạch mang nàng về phía phòng bếp.

      Nàng tuyệt vọng nhắm nghiền mắt. Đột nhiên, thả nàng xuống, tiếng nước "Ùm ùm" vang lên.

      Nàng mở to mắt, sợ ngây người, đây phải trong nồi, mà là trong cái hồ tắm lớn. Trong nháy mắt, Khuê Mộc Lang biến phòng khách của Khổng Tước quân thành phòng tắm lớn.

      Đúng là giết gà dùng dao mổ trâu mà. con cá nho như vậy, cứ thả vào nồi là được rồi, lại còn dùng cả hồ tắm lớn.

      Khuê Mộc Lang ôm cánh tay ngồi xổm bên hồ, nhìn cá cười ha ha, : "Rửa sạch , rồi ăn."

      Tuyết Họa Nhi chẳng còn hơi sức đâu mà bơi lội nữa, tuyệt vọng tràn trề, trong lòng lại nguyền rủa Khổng Tước quân hàng vạn lần.

      Cho tới bây giờ, chủ ý mà đưa ra đều ôi thiu đến tột bậc. Bây giờ hay rồi, làm con cá ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng có, đúng là có miệng mà thể mà. Nàng khóc ra nước mắt.

      Khuê Mộc Lang đứng lên, cởi áo khoác, xuống hồ.

      Tuyết Họa Nhi kinh sợ, định làm gì vậy? Mắt thấy càng lúc càng tới gần, nàng sửng sốt, nàng vội vàng nhắm mắt lại, cho dù có làm con cá cũng nên biết rằng phi lễ chớ nhìn. giờ, Lang quân quần áo chỉnh tề, vô cùng chướng mắt.

      bắt đầu bơi tới chỗ nàng, đây là ý gì chứ? Muốn đích thân bắt cá sao? Sau đó, định ăn sống hay nấu canh? Vừa nghĩ đến đây, nàng lại kìm lòng đậu run rẩy. Ôi chao, bữa cơm của quái có trình tự phức tạp, khó hiểu.

      Nàng muốn chống trả, ngay cả trốn cũng thèm trốn. Chạy trốn vài lần rồi bị tìm được khiến cho nàng nản lòng thoái chí, đành chấp nhận số phận.

      khẽ vươn tay vớt nàng qua, sau đó vỗ hai cái lên thân cá. Chuyện đáng sợ xảy ra, nàng khôi phục nguyên dạng, biến trở về hình người! ra có pháp thuật cao cường, nên sớm nhìn ra nguyên thân của nàng, nhưng vẫn cố ý chọc ghẹo nàng. đáng ghét mà!

      quần áo chỉnh tề, nàng vừa sợ vừa thẹn, nhưng mà trước mắt, sinh tử là chuyện hệ trọng nên nàng bất chấp ngượng ngùng, "thản nhiên nhìn thẳng" cũng sao cả. Quan trọng là tại, nàng khôi phục hình người, có thể chuyện, nên phải mau chóng cầu xin tha thứ thôi. Đây là cơ hội cuối cùng rồi.

      "Lang quân, ta, ta muốn trốn đâu, là do Khổng Tước quân biến ta thành như vậy. Tất cả đều là do làm. Ta muốn chạy trốn." Lời này của nàng là , quả thực là Khổng Tước quân bày ra trò này.

      Khuê Mộc Lang hiểm cười: "Cái này, ta cũng mặc kệ thôi. Quan trọng là nàng bị ta bắt được, thực nhanh ha, ta còn cảm thấy chưa đùa giỡn đủ hết bảy lần rồi."

      Nàng cũng cảm thấy đáng tiếc, bảy lần cơ hội cứ như vậy mà tan biến nhanh.

      "Lang quân hãy niệm tình mấy ngày qua chúng ta ở cùng, mà tha cho ta ."

      "Chỉ có phu thê và huynh đệ ta mới hạ thủ lưu tình. Nàng xem, chúng ta có quan hệ gì?"

      Tuyết Họa Nhi tuyệt vọng, nàng với phu thê và em của đều liên quan, xem ra, muốn niệm tình mà tha cho nàng là có khả năng rồi.

      chiêu cuối cùng: "Lang quân, ta cho người đưa tới nhiều thịt heo thịt bò thịt dê, ngươi đừng ăn ta. Phụ hoàng ta vì cảm kích ngươi thả ta, nhất định hữu cầu tất ứng, ngươi muốn ăn thịt gì cũng đều có, ngoại trừ thịt người. Người ta vốn dĩ hơi gầy, dễ ăn chút nào."

      Khuê Mộc Lang cười đến ý vị thâm trường: "Ta lại cảm thấy nàng tệ, chỗ nên gầy gầy, chỗ cần béo béo. Nhất định là ăn rất ngon."

      Xong rồi, thế nào cũng thoát khỏi miệng sói rồi. Đành chấp nhận số phận thôi!

      Tuyết Họa Nhi tuyệt vọng hỏi: "Lang quân định ăn ta thế nào? Là ngụm nuốt luôn hay là nhai kỹ nuốt chậm?"

      Lang quân nuốt ngụm nước bọt: "Đương nhiên là, nhai kỹ nuốt chậm."

      Nhai kỹ nuốt chậm có khác gì lăng trì chứ? Từng ngụm từng ngụm ăn, còn phải là đau chết hay sao? Đúng là con quái tàn nhẫn.

      Tuyết Họa Nhi nước mắt lưng tròng: "Như vậy rất lâu, rất đau đó."

      Lang quân mỉm cười gật đầu: "Đúng là rất lâu, nhưng mà chỉ đau chút thôi, qua lát ổn thôi."

      Tuyết Họa Nhi muốn mình được chết thoải mái chút: "Lang quân vẫn nên đánh ngất ta , ta sợ đau."

      Lang quân cười rạng rỡ: "Đánh ngất hay lắm, tình thú."

      Tuyết Họa Nhi lại : "Vậy Lang quân chuốc say ta ."

      Lang quân híp mắt, cân nhắc lát: "Chuốc say? Ý kiến này tệ. Ta nhớ có món ăn tên là Túy Tôm, rất có hương vị. Hôm nay ta muốn nếm thử mùi vị của món Túy Ngư."

      xong, Lang quân giống như làm ảo thuật, trong tay biến ra bầu rượu. Ngón tay bắn ra, lze.q.u;ydo/nn,c0om lại có thêm hai chiếc ly nữa. Có pháp thuật là tiện lợi. Tuyết Họa Nhi chủ động lấy chiếc ly trong tay , thấy chết sờn, : "Tới đây ."

      Lang quân cười ha ha rót cho nàng đầy ly, cũng rót cho mình ly, rồi sau đó cười yếu ớt: "Nào, chúng ta cụng ly."

      Thực ra, Tuyết Họa Nhi rất ít khi uống rượu, nhưng lần này nàng bất chấp, hào phóng uống hơi cạn sạch, sau đó lại đưa cái chén ra: "Tiếp ."

      Lang quân cười tít mắt rót cho nàng ly nữa, sau đó giữ chặt cánh tay nàng rồi choàng vào cánh tay . Tuyết Họa Nhi cảm thấy ngượng ngùng, tim đập thình thịch. Nam nữ thụ thụ bất thân, tư thế gần nhau như thế này ổn cho lắm. Hai mắt nàng chỉ dám nhìn vào ly rượu, dám nhìn sang nơi khác.

      Khuê Mộc Lang tình ý triền miên tiến sát tới gương mặt trứng tròn của nàng, dịu dàng : "Chúng ta uống rượu hợp cẩn thôi."

      Tuyết Họa Nhi cảm thấy khó xử vô cùng, tên quái này, đáng ghét mà, trước khi ăn mà vẫn muốn đùa giỡn nàng phen. Lễ hợp cẩn có ý nghĩa như thế nào, chẳng lẽ lại biết hay sao?

      Trước khi chết ngàn vạn lần thể đánh mất khí tiết. Nàng nhịn xuống ngượng ngùng, cố chấp rút cánh tay của mình ra khỏi cánh tay , nhưng mà cánh tay của cứng như sắt vậy. Nàng giãy giụa đến mức rượu cũng bị hắt vào trong hồ, mà thể tránh ra nổi.

      lại còn có chút say mê, : "Tuyết Họa Nhi, nàng đỏ mặt như vậy, xem ra ăn rất ngon."

      Tuyết Họa Nhi xấu hổ và giận dữ, nếu ngươi làm loạn như thế này, sắc mặt ta nhất định trắng bệch vì sợ. Hừ!

      lại rót cho nàng ly, ghé vào tai nàng, cười : "Lần này đừng hất đổ rượu nữa nhé."

      Người sao lại nóng như vậy chứ? Nàng vội vã lùi về phía sau, rượu lại bị đổ mất nửa.

      "Nàng đó, sao lại nghe lời như vậy chứ?"

      Giọng của vô cùng trầm thấp. cương quyết mở rộng cánh tay, cuộn nàng vào trong ngực, sau đó ép buộc nàng tạo thành tư thế uống rượu hợp cẩn cùng , vô cùng bá đạo, trầm giọng : "Uống ."

      Tuyết Họa Nhi đành phải uống, thôi, chết ta còn sợ, sợ gì uống rượu hợp cẩn với ngươi chứ? Uống xong, nàng nhìn Lang quân, có vẻ như vô cùng hài lòng, mặt mày hớ hở.

      Nàng thở dài, chủ động rót mấy ly rượu, có ý muốn mượn rượu giải sầu và khẳng khái chịu chết. Cũng biết Lang quân bị làm sao mà cứ nhích lại gần nàng. Toàn thân nàng lại bắt đầu nóng lên, mặt cũng vô cùng nóng. Khoảng cách gần như vậy quá mức ổn mà.

      Cuối cùng men rượu ngấm, nàng bắt đầu cảm thấy hơi lâng lâng, nước cũng ấm áp vừa phải, ngâm mình ở bên trong vô cùng thoải mái, nếu như có Lang quân như hổ rình mồi bên cạnh càng hoàn mỹ hơn. Nàng muốn đẩy xa ra chút, diêxêndaànLêcêqu,ýýĐô.ôn nhưng ngờ đẩy tay cái, lại đẩy vào ngực , xúc cảm vô cùng tốt, trơn bóng, mát lạnh. ngờ, da dẻ quái lại đẹp đến như vậy. Hơn nữa, nàng càng đẩy có vẻ như lại càng tới gần hơn chút.

      Trong nháy mắt, ly rượu của Khuê Mộc Lang thấy đâu, bầu rượu cũng biến mất. Chiếc ly trong tay nàng cũng còn nữa. Xem ra bây giờ, muốn biến nàng thành đồ nhắm rồi. Nàng cảm thấy căng thẳng hồi hộp, muốn bắt đầu ăn rồi ư? Nàng còn chưa say đến chết mà, trái lại vẫn cảm thấy còn lý trí và thanh tỉnh làm sao bây giờ?

      Vừa thấy há mồm, nàng hét lên tiếng thảm thiết, hai mắt nhắm nghiền. Muốn nàng trơ mắt nhìn chính mình bị từng ngụm ngốn sạch, nàng có dũng khí đó. Nàng cảm thấy mình còn chưa đủ dũng cảm mạnh mẽ đến như vậy.

      Nhưng ngờ, môi lại áp lên môi nàng, liếm liếm, rồi thấp giọng : "Mùi vị ngon, tệ chút nào." Sau đó đầu lưỡi cũng vươn tới.

      Bắt đầu ăn từ môi sao? quả thực là muốn nhai kỹ nuốt chậm, tỉ mỉ từng chút từng chút , nhưng để ý kĩ, lại có cảm giác đau đớn, ngược lại tê tê dại dại vô cùng thoải mái. Nàng lo lắng thấp thỏm chờ bước tiếp theo của , nhưng đợi hồi lâu cũng thấy gì hết. cứ tỉ mẩn thưởng thức môi nàng, mài tới mài lui. Mài tới mức nàng cảm thấy tức giận, toàn thân cũng nóng lên.

      Sau lúc lâu, mới buông nàng ra, hai mắt tỏa sáng nhìn nàng.

      "Lang quân ăn nhanh , ta đợi rất sốt ruột." Quả thực là nàng cảm thấy vô cùng sốt ruột, chậm chạp như vậy khi nào mới có thể ăn xong, đau dài bằng đau ngắn. vẫn nên để cho nàng được chết cách thống khoái, để được giải thoát sớm chút.

      mím môi cười khẽ, cười đến tuấn mỹ tà ác.

      đưa tay xuống dưới nước, cởi y phục của nàng ra. Lúc đầu, Tuyết Họa Nhi còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau đó lại thấy bình thường. Cũng đúng thôi, ăn cá phải đánh vẩy, ăn thịt người tất nhiên là phải cởi quần áo.

      Nhưng nào ngờ, chỉ cởi y phục của nàng, mà còn lần mò bốn phía. Cũng như lần trước, nơi nên sờ hay nên sờ đều sờ qua lần, hơn nữa còn cố tình đụng chạm vào bộ phận quan trọng.

      Tuyết Họa Nhi nóng nảy, xấu hổ và giận dữ đến cùng cực: "Ngươi muốn ăn ăn nhanh , vì sao còn phi lễ ta?"

      Lang quân bất chợt nở nụ cười: "Phi lễ? Đâu có. Ta chỉ muốn nhìn xem nàng rửa sạch chưa? Nếu chưa, chỉ sợ ăn vào bị đau bụng."

      Cái này cũng phải xem sao, hiển nhiên, lúc này lại có tính thích sạch đến mức lợi hại rồi. Lại , nàng chưa từng nghe thấy có con quái nào ăn thịt người mà còn cần phải rửa sạch. Nàng cảm thấy, giờ phút này mà thảo luận vấn đề này rất tàn nhẫn.

      Tuyết Họa Nhi bi phẫn : "Ăn thịt công chúa bị ông trời trách phạt."

      Lang quân nhướng mày lên, cực kỳ thản nhiên : "Ta sợ, ta là thần tiên."

      Tuyết Họa Nhi nhụt chí: "Vậy ngươi ăn , đừng lề mề nữa."

      cười ha hả: "Tính khí của nàng sao lại nóng nảy như vậy chứ?"

      Nàng thẹn quá hóa giận: "Phải, là ta nóng nảy."

      Lang quân cười : "Được rồi, nàng nhắm mắt lại ."

      Nhắm nhắm!

      Kỳ lạ, rốt cuộc Lang quân định bắt đầu ăn từ chỗ nào đây? Lúc hôn chỗ này chỗ này, lúc cắn cắn chỗ khác, thực khiến người ta thẹn thùng đỏ mặt mà. Nhưng nàng ngờ rằng, lại có cảnh tượng xé thịt, máu chảy đầm đìa, mà ngược lại có vẻ dịu dàng. Càng kỳ lạ hơn là, nàng bị ăn mà cảm thấy đau chút nào. di5en*dyan,l3e^qyu.docn Có lẽ là do uống rượu hơi nhiều, nên bị "phương thức ăn" này của khuấy đảo khiến nàng cảm thấy mê man tỉnh táo, dường như chỉ muốn ngủ thiếp , tiến vào trong giấc mộng đẹp.

      Đột nhiên, nàng bị dùng thứ gì đó cứng rắn đâm đau đến mức kinh hoàng tỉnh dậy từ giấc mộng, trong nháy mắt, nước mắt của nàng cũng rơi xuống.

      Đây mới thực là bắt đầu ăn. Nàng muốn khóc mà khóc thành tiếng. Bờ môi cũng bị môi chặn lại. Tiếng nước bên tai chảy róc rách, nàng bị quấn lấy ở trong làn nước, chìm nổi lên xuống. đáng giận mà, nàng cứ nghĩ mình say lắm rồi, nhưng xem ra, nàng vẫn chưa uống đủ, bởi vì vẫn chưa mất ý thức.

      phải chỉ đau lúc thôi hay sao? Như thế nào mà lại lâu như vậy? Quả nhiên, lời của con quái là thể tin. Đáng tiếc, cho dù bây giờ biết được cũng muộn rồi. Đáng buồn hơn nữa là, nàng bị hôn mê, mà cứ tỉnh táo trải nghiệm nỗi thống khổ khi bị ăn này.

      lần ăn này của Lang quân vô cùng lâu, lâu đến nỗi nàng còn cảm giác đau nữa rồi.

      Nàng cũng biết mình nằm mộng hay tỉnh táo, sống hay chết. Sau lúc lâu, tiếng nước mới ngừng lại. Toàn thân nàng vô lực, giống như mê hỏi câu: "Ta chết rồi sao?"

      Lang quân ôm nàng, nhàng thổi hơi bên vành tai nàng, cười khẽ: "Chưa chết. Mà chỉ dục, tiên, dục, tử."

      Hết chương mười chín.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :