1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mộ lang bách hoa tu - Thị Kim (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương thứ mười:

      Editor: salemsmall

      Nàng cố gắng kiềm nén nỗi vui sướng ngập tràn trong lòng, cẩn thận dè dặt hỏi: "Vậy, ngày mai ta có thể được chưa?"

      Sắc mặt Khuê Mộc Lang lạnh lùng, có chút vui : "Sao vậy? Vội vàng như thế à? Chẳng lẽ ở nơi này tốt sao? Chẳng lẽ ta đối xử với nàng tốt hay sao?"

      Tuyết Họa Nhi vội vàng : "Nơi này của Lang quân quả thực là như động thần tiên, ngài đối xử với ta cũng tốt vô cùng, nhưng mà, dù sao ta cũng mất tích vài ngày rồi, người nhà nhất định là vô cùng lo lắng. Cho nên, ta mới vội vã muốn trở về."

      xong, nàng sợ hãi nhìn Khuê Mộc Lang, thấy sắc mặt của dường như dịu chút, vì vậy mới can đảm hỏi tiếp: "Lang quân, biết lối ra của chốn tiên cảnh này ở đâu ạ?"

      Khuê Mộc Lang nhíu mày, nhìn nàng. Nhìn đến mức lòng nàng cũng run lên, vội vàng : "Ta sợ sáng mai thỉnh giáo Lang quân, quấy nhiễu mộng đẹp của ngài."

      Lông mày của giãn ra chút, "Ừm" tiếng, rồi đứng lên : "Sáng mai tới hỏi ta ."

      Kỳ , trong lòng nàng vốn có mưu nho , là nếu như bây giờ hỏi được đường ra, ban đêm, nàng nhân lúc Khuê Mộc Lang ngủ say, mà chạy trốn. Chờ đến sáng mai, khi ngủ dậy muốn bắt nàng, nàng sớm chạy xa rồi, như vậy cơ hội bị bắt lại lớn lắm. Chuyện chạy trốn này, tốt nhất là nên thành công ngay lần đầu tiên. Sau khi trốn ra ngoài thành công, nàng bao giờ săn thú nữa, và cũng bao giờ dám mình nữa, có lẽ về sau muốn nhà xí, cũng nên mang bốn cung nữ theo cùng!

      Nhưng mà, Khuê Mộc Lang phải chờ đến sáng sớm ngày mai mới cho nàng, nàng sao có thể ra ngoài được chứ. Nàng đành phải vừa lo lắng thấp thỏm vừa hưng phấn kích động, cố gắng trợn trừng mắt ngủ mấy canh giờ, vừa thấy bình minh là mau chóng rời giường. Trước cửa phòng của Khuê Mộc Lang, nàng do dự lúc lâu, qua lại mấy vòng mới sợ hãi gõ cửa.

      biết thức dậy chưa?

      "Vào ."

      Nàng nhàng đẩy cửa ra, đứng cách xa khung cửa ba thước, nhìn Khuê Mộc Lang vẫn nằm giường, giọng hỏi: "Thỉnh Lang quân chỉ lối ra ạ."

      Khuê Mộc Lang "A..." tiếng, ngồi dậy. Tóc của xõa tung, nhưng lại có vẻ tuấn tú và quyến rũ nên lời, có phong thái động lòng người, quả thực so với dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của ngày thường như hai người khác biệt. Nàng nhịn được ngắm nhìn nhiều hơn chút. d.dal..q/đôn , nàng cũng còn quá sợ hãi như mấy ngày trước. cư xử với nàng cũng coi như hòa nhã, lúc nàng rơi xuống Thiên Trì, chính vớt nàng lên, nàng phát sốt, cũng chữa khỏi bệnh cho nàng. Có vẻ như, đối xử với nàng cũng tệ lắm.

      vẫy vẫy tay, : "Nàng lại đây."

      Nàng do dự chút, rồi bước lên phía trước.

      "Gần thêm chút nữa."

      Nàng đành phải tăng thêm chút can đảm, tiếp tục lên phía trước, đột nhiên, duỗi cánh tay dài ra, kéo nàng lại gần, nàng "A" tiếng hét lên, bị kéo vào trong lòng. Cửa sổ phía sau giường mở ra, những tia nắng ban mai rơi xuống người , đôi mắt rạng rỡ, sáng quắc nhìn nàng.

      "Nha đầu, ta cho nàng trước canh giờ. canh giờ sau, ta tìm nàng, nếu như trong vòng ngày mà ta chưa tìm thấy nàng, bỏ qua cho nàng."

      Chỉ canh giờ thôi sao? Nàng có chút bất mãn, nhưng mà quái đồng ý cho nàng cơ hội để chạy trốn, nàng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, dám cò kè mặc cả với nữa, vì thế gật đầu đồng ý.

      Khuê Mộc Lang cười sâu xa nhìn nàng, rồi đưa nàng ra phía sau bức tường bên ngoài cửa sổ. Nàng nhảy xuống, đến nơi xa lạ.

      Tuyết Họa Nhi quay đầu lại nhìn, phía sau đúng là động thạch bích, ở đó có phòng ngủ của Khuê Mộc Lang. Nàng lại tiếp tục quan sát xung quanh lát, liếc mắt thấy cái sơn động, chính là nơi mà nàng tránh mưa ngày hôm đó. Nàng cảm thấy mừng như điên, rốt cuộc cũng có thể ra khỏi cái động tinh này rồi!

      Nàng nhấc chân bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất, hận thể cưỡi mây đạp gió. Nàng phải mau chóng chạy tới nơi có nhiều người ở mới được, càng nhiều người càng dễ thân.

      Nàng nghĩ vậy, rồi bắt đầu nhìn quanh bốn phía, nhưng dường như đây là nơi cực kỳ hoang vu, ngay cả chút hơi thở của con người cũng có. Trong lòng nàng cảm thấy hốt hoảng, lại bắt đầu chạy như điên.

      Cũng biết chạy bao lâu, dường như tình hình có vẻ khả quan hơn rất nhiều. Xung quanh có nhiều con đường hơn, cũng có nhiều cây cối hơn. Phía xa xa còn có đồng ruộng thấp thoáng. Nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, kéo lê thân thể mệt gần chết tiếp tục chạy về phía trước.

      Ven đường có cái giếng, còn có cây đại thụ. Nàng vô cùng mệt mỏi và khát nước, nên dừng bước chân, múc lên gần nửa thùng nước từ dưới giếng, uống mạch đến hết.

      Đột nhiên, đằng sau có tiếng lá cây xào xạc nho , nàng vừa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nam tử từ cành lá sum sê cao vút, nhàng đáp xuống sau lưng nàng.

      Nàng kinh ngạc lùi về phía sau bước, bi thống nhìn người vừa tới, thê thê thảm thảm : "Lang quân, ngài như vậy công bằng. Ta đây chỉ là phàm nhân, chạy lại ngài cưỡi mây đạp gió như vậy đâu."

      Khuê Mộc Lang dùng áo choàng đen quấn lấy nàng, ôm vào trong ngực, ha ha cười : "Nha đầu, lần đầu tiên luôn được thuận lợi, nào, chúng ta trở về ăn cho no, lần sau mang nước theo rồi mới chạy tốt hơn. Nàng xem, buổi sáng nàng còn chưa ăn cơm, có phải người mềm nhũn ra rồi hay hả?" xong lại còn nhéo nhéo vòng eo bên trong áo choàng đen của nàng. Tim nàng đập mạnh cái, quả nhiên, người nàng, mềm nhũn ra rồi. Nàng bi phẫn nhìn gương mặt tươi cười của , hiểu sao nàng cứ cảm thấy có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

      Lần đầu tiên chạy trốn cứ như vậy mà vội vàng kết thúc. Trở lại động Ba Nguyệt, sau khi Tuyết Họa Nhi dùng cơm xong, bắt đầu nghĩ về thất bại lần đầu tiên, sau đó
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười :

      Editor: salemsmall

      Sau hai bài học kinh nghiệm vì bị thất bại lần trước, hôm sau, Tuyết Họa Nhi bắt đầu ngồi trong phòng để rút kinh nghiệm và mưu đồ chạy trốn lần thứ ba.

      Suy nghĩ lúc lâu, nàng cảm thấy con đường chạy trốn vẫn nên theo hướng dưới chân núi đông đúc nhân khẩu hơn, nhất định phải thực theo phương pháp này, thứ nhất là có thể dễ dàng núp, thứ hai là gặp phải dã thú.

      Nhưng nếu chạy theo con đường xuống dưới chân núi, trong vòng canh giờ chắc chắn thể trốn thoát khỏi Khuê Mộc Lang. Nàng vất vả bôn ba canh giờ, chỉ cần đáp mây bay vèo cái là vượt xa nàng rồi. Trước mắt, nhất định phải nghĩ cách kéo dài thời gian mới được. difennd4nle,qu.y duon Trực tiếp tìm cầu thay đổi thời gian hiển nhiên là được rồi, nếu chọc tức chưa biết chừng lập tức ăn thịt nàng, vài lần cơ hội cũng chẳng còn nữa. Vẫn nên đấu trí hơn.

      Nhưng phải làm sao để có thể kéo dài thời gian truy đuổi nàng đây? Biện pháp tốt nhất là phải phân tán được chú ý của , ngăn chặn , sau đó thừa dịp chú ý lập tức chuồn . Chờ đến khi phát ra nàng chạy trốn cũng muộn rồi. Ừm, biện pháp này tồi. Tuyết Họa Nhi quyết định dùng cách này, rồi bắt đầu lên kế hoạch để thực .

      Vì thế, sau bữa cơm chiều, Tuyết Họa Nhi đến phòng bếp để rửa chén, xong xuôi, nàng vào căn phòng cách vách của Khổng Tước quân.

      Hiển nhiên là Khổng Tước quân vô cùng sửng sốt, vui mừng hỏi: "Tuyết Họa Nhi, nàng tìm ta có chuyện gì vậy?"

      Tất nhiên là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện vô cùng quan trọng nữa. Nàng "Ừm" tiếng, thấp giọng : "Vũ Tường quân, ngươi biết , có người, vẫn luôn thích ngươi."

      Hai mắt Khổng Tước quân sáng kên, vội vàng tới gần, vô cùng kinh hỉ: " sao? Có phải là nàng ?"

      Tuyết Họa Nhi lảo đảo suýt ngã, vội vàng xua tay: " phải ta, chắc chắn phải là ta rồi."

      Khổng Tước quân "A..." tiếng, vẻ mặt có chút thất vọng, uể oải : " phải nàng, có gì mà kỳ lạ, người thích ta phải chỉ có hai người, ta thấy nhiều rồi."

      Xem ra là nhìn quen nên cảm thấy sợ hãi! Tuyết Họa Nhi vội hỏi: "Nhưng mà, giống những người khác." Nữ nhân thích ngươi, ngươi gặp nhiều rồi, nhưng mà nam nhân thích ngươi, chỉ sợ là vẫn là lần đầu tiên , ha ha.

      Khổng Tước quân quả nhiên tò mò, hỏi: " giống như thế nào?"

      " có tình cảm vô cùng sâu nặng với ngươi, có thể , có thể đây là đoạn tình duyên từ trước tới nay chưa từng có, đủ để khiến đất trời cảm động. Tối nay, nhờ ta tới truyền đạt lại rằng, muốn hẹn ngươi tới bên bờ Thiên Trì, để thổ lộ tình cảm cùng ngươi."

      Khổng Tước quân cau mày, suy nghĩ chút, đột nhiên nhảy dựng lên: " phải là Khuê Mộc Lang chứ?"

      Vừa đoán trúng! Tuyết Họa cảm thấy là thất bại, lại vội vàng xua tay: " phải, chắc chắn là phải." Trời ạ, trong động Ba Nguyệt này, có quá ít người, nếu phải là nàng chính là . Xem ra dùng chiêu này cũng ổn lắm. Nhưng thôi, mặc kệ , trước hết cứ lừa hai người bọn họ lên Thiên Trì rồi sau.

      Khổng Tước quân nhíu mày, hiển nhiên là bị nàng làm cho hồ đồ mất rồi, phải Tuyết Họa Nhi cũng phải Khuê Mộc Lang, mà trong động Ba Nguyệt này chỉ có ba người bọn họ, dda.nlze.qu;ydo/nn chẳng lẽ lại thích chính mình à? giờ có người nào khác. lẽ là người ngoài?

      Bởi vậy, quả có chút muốn biết rốt cuộc ai gửi lời nhắn, nên quyết định, tối nay lên Thiên Trì rình coi chút.

      Tuyết Họa Nhi lại lao tới phòng ngủ của Khuê Mộc Lang, lại lần những lời vừa với Khổng Tước quân. ngờ, Khuê Mộc Lang quân còn dễ lừa gạt hơn, mới nghe thấy câu "Có người thích ngươi." mặt mày hớn hở nhìn nàng, câu thừa thãi cũng hỏi tới, chỉ sảng khoái : "Được, lát nữa ta tới."

      Tuyết Họa Nhi mừng thầm, Khuê Mộc Lang quả là quái ngay thẳng, dễ bị lừa gạt.

      Tuyết Họa Nhi cúi người chạy về gian phòng cách vách, thấp thỏm nhìn gian nhà cạnh phòng bếp qua khe cửa lúc, mới thấy Khổng Tước quân bay ra, lao thẳng tới hướng thác nước.

      người trúng chiêu rồi!

      lát sau, lại thấy Khuê Mộc Lang cũng bay ra, theo hướng tới Thiên Trì.

      Tuyết Họa Nhi kích động. tốt quá! Hai người họ gặp nhau bên bờ Thiên Trì, thổ lộ tâm tình, ít nhất cũng phải mất gần canh giờ. Nếu chuyện này được thuận lợi, Khổng Tước quân chịu đồng ý, Khuê Mộc Lang phải khuyên nhủ dụ dỗ, có lẽ phải lâu hơn canh giờ. Chờ đến khi bọn họ ước định chuyện chung thân rồi rời khỏi Thiên Trì xong xuôi, nàng cũng được vài canh giờ rồi. Mà biết đâu, bọn họ vui sướng đến mất hồn quên chuyện phải đuổi bắt nàng!

      Chuyện này thể chậm trễ khắc nào, vậy nên Tuyết Họa Nhi vội vàng cầm lấy bọc quần áo , chui vào phòng ngủ của Khuê Mộc Lang. Mặc dù có ở trong phòng, dfiecnddn lieqiudoon nhưng hiểu vì sao trong phòng ngủ vẫn ngập tràn hơi thở của , khuấy đảo khiến thần trí của nàng trở nên hoảng hốt. Nàng lập tức bổ nhào lên giường , tay chân luống cuống bò tới cửa sổ.

      Đột
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười hai:

      Editor: salemsmall

      Nàng vốn định thừa dịp Khuê Mộc Lang ngủ say, tiếp tục nỗ lực cố gắng trốn lần thứ năm. ngờ, ngực nàng có cánh tay vắt ngang, còn đùi nàng lại có bắp đùi gác lên. di.e,n,,da/nnlq.đonn Nàng bị đè chặt đến mức thể động đậy. Nàng cố thử vùng vẫy phen, muốn dời cánh tay và bắp đùi của ra, ai dè, cánh tay và bắp đùi của Khuê Mộc Lang cứng như cột sắt, nhúc nhích chút nào.

      hiểu sao, nàng cứ càng giãy dụa, lại càng dán chặt vào ôm ấp của ? Chân nhốt chặt hai chân của nàng. Nàng ngượng ngùng di chuyển, nhưng cuối cùng lại lăn trở về vòng tay của , dán sát vào thân thể , chút kẽ hở.

      Nàng vừa thẹn thùng lại vừa tuyệt vọng, sống đời mười sáu năm, lần đầu tiên tiếp xúc với thân thể của nam nhân, lại là tình huống thê thảm như vậy. Dường như, nàng bị quái cứng rắn "đè ép" suốt cả đêm rồi. Nửa người của nàng bị Khuê Mộc Lang vừa ôm vừa đè, nhưng vẫn nhúc nhích, chỉ hít thở đều đều, đều đều...

      Nàng bi phẫn xấu hổ trợn mắt, nhịn suốt nửa canh giờ, cuối cùng chịu nổi nữa, ngủ mất.

      ...


      Giữa lúc mơ hồ, nàng cảm thấy cổ mình cực kỳ ngứa, đưa tay lên gãi, hiểu sao lại chạm phải da thịt ấm áp? Nàng giật mình tỉnh dậy, cũng nhớ lại toàn bộ chuyện ngày hôm qua.

      Khuê Mộc Lang cầm lọn tóc của nàng nhàng quét qua quét lại cổ nàng. Tóc của xõa tung vai, được những tia nắng ban mai chiếu vào, càng thêm đen óng, giống như dải gấm thượng hạng. cười rất đẹp mắt, nhưng lại mang theo chút tà khí và ý đồ xấu.


      Toàn thân nàng lập tức nóng lên, bởi vì cảm giác được, đùi vẫn gác lên đùi nàng. Tên quái đáng ghét này, đè ép nàng suốt cả đêm, làm chân nàng bị tê rần. Nàng cắn răng, muốn nhấc đùi lên, để đứng dậy, nhưng lại di chuyển được chút nào. Xúc cảm cũng tệ lắm, cơ bắp có vẻ vô cùng khỏe khoắn. Tim nàng đập thình thịch. được nghĩ linh tinh, được nghĩ linh tinh, con quái!

      "Mới sáng tinh mơ mà nàng phi lễ ta." Khuê Mộc Lang lười biếng rên rỉ tiếng, có vẻ như rất hưởng thụ cái phi lễ này.

      "Ta có." Tuyết Họa Nhi nổi giận, ràng đùi gác lên đùi nàng, như thế nào lại thành nàng phi lễ rồi?

      Khuê Mộc Lang nhướng mày lên, chậm rãi : "Còn có, vậy nàng sờ soạng đùi ta làm gì vậy?"

      Tuyết Họa Nhi mặt đỏ tai hồng, buồn bực : "Là tại ngươi đè lên chân ta, ta sờ soạng ngươi."

      Khuê Mộc Lang xốc chăn lên, : "Nàng xem, tay nàng còn để đùi ta đây này."

      Tuyết Họa Nhi cắn răng, oán hận : "Nhưng chân ngươi gác lên đùi ta." xong, nàng nhìn thoáng qua khung cảnh dưới tấm chăn. Quả thực là vô cùng kích thích! biết từ bao giờ, da.nlze.qu;ydo/nn váy nàng bị cuốn lên đầu gối, khiến da thịt tuyết trắng của nàng bị lộ ra mảng, dán sát vào bắp đùi của . Xong rồi! Lần này đúng là còn thuần khiết nữa rồi.

      "Vậy, tại sao nàng lại leo lên giường của ta? Đây là giường của ta, ta để chân ở chỗ nào mà chẳng được."

      Tên quái này, thực là ngang ngược, phân phải trái. Lúc này, Tuyết Họa Nhi cũng quên phải sợ hãi, sinh mệnh đúng là rất đáng quý, nhưng trong sạch còn đáng quý hơn nhiều. Nàng cao giọng : "Là chính ngươi cứ đè lên ta." Những lời này khiến Khuê Mộc Lang cười ngừng, cười đến mức ái muội. Mặt nàng lại càng đỏ hơn.

      Khuê Mộc Lang cười xong, nhấc bắp đùi ra khỏi đùi của nàng. Tuyết Họa Nhi thở phào nhõm, rốt cuộc cũng được tự do rồi. Đáng thương cho nàng bị đè suốt đêm, huyết mạch được lưu thông. Khuê Mộc Lang thuận tay vuốt ve xoa bóp bắp đùi nàng vài lần. Lòng bàn tay kề sát vào da thịt nàng, nóng bỏng như cái bàn ủi, mạch máu của nàng lập tức chảy ào ào dường như chỉ "Vụt" tiếng, tập trung lên mặt nàng.

      Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng thét chói tai của Khổng Tước quân.

      "Sao hai người lại nằm cùng cái giường? Ông trời ơi!"

      Khuê Mộc Lang vội vàng kéo váy Tuyết Họa Nhi xuống, che bắp chân của nàng. Sau đó xoay người lại, cười cười: "Bởi vì nàng định chạy trốn, nhưng lại bị ta bắt được. Bây giờ, bắt nàng càng lúc càng dễ dàng, tựa như ôm cây đợi thỏ vậy."

      Tuyết Họa Nhi giận mà dám gì, lại có thể trắng trợn cười nhạo nàng như vậy!

      Nàng vô cùng chán nản trở lại phòng, bắt đầu suy tư lần thứ năm nên chạy trốn như thế nào. Bây giờ hồi tưởng lại, nàng cảm thấy mình có chút khinh địch, cho rằng bảy lần là đủ để cho mình đào thoát. Nhưng lúc này xem ra, bảy lần chưa chắc đủ, chủ yếu là do bốn lần trước bị Khuê Mộc Lang đả kích, nên tại, tự tin của nàng bị tổn thương nghiêm trọng.

      Ban ngày, nàng vẫn nấu cơm cho hai vị quái kia, nhưng vừa được rảnh rỗi, nàng lập tức ôm đầu, đau khổ suy nghĩ, làm thế nào để ra ngoài? Khuê Mộc Lang còn thỉnh thoảng ghé qua, sờ sờ đầu nàng, "từ ái" "thân thiết" hỏi han: " nghĩ xong chưa, tiểu nha đầu?"

      Nàng để ý tới , nghĩ xong rồi cũng cho ngươi biết! Hừ!

      Sau giờ Ngọ, Khuê Mộc Lang vào trong phòng ngủ, ra ngoài nữa. Nàng ngồi xổm trước cửa phòng bếp, sầu khổ ngắm nhìn đàn cá dưới suối.

      mặt nước có thêm bóng người.

      "Tuyết Họa Nhi, nàng nghĩ gì vậy? lẽ, nàng tư xuân?"

      Tuyết Họa Nhi suýt nữa ngã vào trong nước, tư xuân có loại suy nghĩ như của nàng hay sao? Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Khổng Tước quân, tâm tình tốt, nên nhìn ai cũng vừa mắt, cho dù là ngươi có bộ dáng vô cùng tuấn tú.

      Khổng Tước quân vụng trộm ghé đầu tới gần: "Ta này, tối hôm qua, nàng nấu cái thứ canh gì vậy, vì sao ta vừa uống vào, lập tức có cảm giác bình thường hả?

      Tuyết Họa Nhi tập trung, qua loa: "Giống như phát sốt?"

      Khổng Tước quân dè dặt, vô cùng xấu hổ "Ừm" tiếng.

      "Canh đó là do Vũ dạy ta làm, ta cũng biết." Nàng mới mình bỏ thêm vài thứ vào canh đâu, chỉ có điều, nàng quả biết thứ thuốc kia gọi là gì.

      Khổng Tước quân vô cùng thương tiếc hỏi han: "Nàng chạy trốn thất bại bốn lần liên tiếp nhanh như vậy sao?"

      Tuyết Họa Nhi lập tức lườm cái, đúng là vạch áo cho người xem lưng* mà.

      (* - nguyên văn: na hồ bất khai đề na hồ.

      Nghĩa đen: mở bình ai mà biết trong bình có gì.

      Nghĩa bóng: nếu mấy cái bình đậy nắp cả nếu mở nắp ra chẳng ai biết trong bình có gì, nên chẳng ai phân biệt được bình nào tốt, bình nào xấu. Nghĩa tương đương với câu “vạch áo cho người xem lưng” của Việt Nam.)

      Khổng Tước quân sờ sờ cái mũi, cười ha ha, : "Ta có ý gì đâu, ta chỉ quan tâm, quan tâm nàng thôi mà.
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười ba:

      Editor: salemsmall

      Tuyết Họa Nhi cũng biết Khổng Tước quân bay bao xa, mắt thấy hai người bay qua nơi có dân cư đông đúc, càng bay khung cảnh càng hoang vắng, nàng cảm thấy hoảng hốt. Dưới cầu mãnh liệt của nàng, rốt cuộc Khổng Tước quân cũng hạ đám mây xuống.

      Tuyết Họa Nhi nhìn nơi xa lạ này, lo lắng : "Nơi này có đúng là Bảo Tương quốc vậy? Đừng bay tới Trung thổ Đại Đường nha."

      Khổng Tước quân khôi phục hình người, vỗ ngực thề son sắt, đảm bảo: " ra bên ngoài đâu, nàng yên tâm ."

      Công chúa thoáng yên tâm, vì thế nàng đưa tay lên trán thành cái mái che nắng, nhìn ngó chung quanh, hỏi tiếp: "Đây là đâu? Có gần kinh thành ?'

      Khổng Tước quân vội : " xa kinh thành lắm đâu, nếu cưỡi ngựa nhanh chỉ khoảng nửa tháng là tới nơi."

      Mái che nắng của Tuyết Họa Nhi sụp xuống, nàng nhìn Khổng Tước quân mà khóc ra nước mắt, muốn nên lời. Như thế này mà gọi là vui vẻ khi đưa người khác về nhà hay sao? Càng đưa lại càng rời xa nhà của nàng hơn!

      Nàng vô cùng dối lòng lời cảm tạ: "Đa tạ Vũ Tường quân đưa ta rời khỏi động Ba Nguyệt. Quãng đường còn lại, tự ta tìm đường để về."

      Khuê Mộc Lang vội vàng ra vẻ tận tình, : "Sao có thể như vậy được chứ? Nơi này vô cùng hẻo lánh, nàng chỉ có thân nữ tử, bộ dạng lại trêu chọc người ta như vậy, sao ta có thể yên tâm để nàng lại đây mình mà rời được? Dù thế nào ta cũng phải ở lại đây cùng nàng vài ngày, chờ Khuê Mộc Lang buông tha chuyện này, ta đưa nàng về."

      rất hợp tình hợp lý, Tuyết Họa Nhi ngẫm nghĩ, trong người nàng có tiền, nơi này lại cách nhà nàng xa như vậy, chẳng lẽ, dọc đường lại ăn xin để trở về kinh thành hay sao? Thôi, tạm thời cứ nghe theo , ở lại đây trốn hai ngày trước .

      Ngay sau đó, Khổng Tước quân tìm chỗ đất bằng phẳng, ngang nhiên tạo ra trạch viện. Cây cầu vắt ngang qua dòng suối phía sau hoa viên, phòng ốc hoa lệ tinh xảo, từng thứ lên trước mắt. Tốc độ tạo ra nhà cửa này thực là vừa nhanh vừa đẹp. Tiếp theo, chỉ vào tổ hỉ thước* cây, lại ngang nhiên biến ra hai người hầu.

      (* - hỉ thước: chim khách.)

      Tuyết Họa Nhi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, kinh hồn bạt vía. Đây ràng là thuật mà, biến hóa thành người !

      Nàng vừa thấy hai con hỉ thước biến thành người hầu, lập tức run rẩy.

      Nàng quay đầu lại nhìn, thấy Khổng Tước quân cũng thay đổi hình dạng, thành thư sinh thanh tú nho nhã, thân áo vải màu xanh vô cùng đơn giản, nhưng lại làm cho tăng thêm khí chất thanh quý và phong độ của người trí thức. Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn vị thư sinh trước mắt, đây là Khổng Tước quân quyến rũ xinh đẹp thường ngày ư? Quả thực là khiến cho người ta có cảm giác hoa khôi thanh lâu bỗng nhiên trở thành nương nhà lành mà.

      Đột nhiên, nhấc tay lên, chỉ vào nàng. Nàng giật mình cái, cảm thấy thân thể dường như run lên.

      Khổng Tước quân cười hì hì tới gần, dịu dàng : "Như thế này, Khuê Mộc Lang còn nhận ra chúng ta nữa. Nương tử!"

      Tuyết Họa Nhi run rẩy, nương tử?!

      Trong tay Khổng Tước quân lại biến ra thêm chiếc gương lớn, nâng đến trước mặt Tuyết Họa Nhi. Tuyết Họa Nhi ngó vào gương nhìn nhìn, thiếu chút nữa bị dọa tới mức nôn khan rồi ngất , vì sao hình tượng của nàng lại biến thành như thế kia chứ? Quả thực là tàn tạ đến nỗi dám nhìn!

      Khổng Tước quân lại vô cùng có cảm giác thành tựu, : "Nương tử, biến nàng thành hình dáng như thế này, Khuê Mộc Lang mới thể nhận ra nàng."

      Tuyết Họa Nhi bị "chính mình" trong gương làm cho ghê tởm đến mức có tâm trạng cảm tạ ý tốt của . nàng liếc nhìn tiểu thư sinh tuấn tú bên cạnh, có chút cảm khái, bộ dạng nàng xấu như ma chê quỷ hờn... mà Khổng Tước quân nho nhã thanh tú như vậy, làm sao có thể giống đôi phu thê chứ? Thế này còn phải là "Đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu", mà nàng chính là bãi phân trâu nóng hôi hổi kia hay sao?!

      Khổng Tước quân an ủi: "Nương tử đừng nên buồn phiền, ta là người đọc sách có nội hàm, coi trọng phẩm hạnh và vẻ đẹp ở bên trong. Gia Cát tiên sinh và Lương Quang tiên sinh đều là cưới vợ cưới đức. Hơn nữa, tục ngữ sai, trong nhà có ba vật quý, đó là: vợ xấu, đất bạc màu và áo bông rách. Trong ba vật quý đó, vợ xấu xếp thứ nhất, có thể thấy được, địa vị của nàng ở trong nhà là vô cùng quan trọng.

      Trong lòng Tuyết Họa Nhi cảm thấy dễ chịu hơn chút, nàng ỉu xìu : "Ta nấu cơm cho ngươi."

      đến việc nấu cơm này, Tuyết Họa Nhi vô cùng tích cực. Tuyết Họa Nhi cảm thấy, nên cho đám quái này ăn no, như vậy bọn họ có ý đồ gì với nàng nữa. Cũng như nàng vậy, khi ăn no cơm muốn ăn đồ ăn vặt nữa. Cho nên, dù thoát khỏi Khuê Mộc Lang, nhưng cũng cần phải chăm sóc chu đáo cho Khổng Tước tinh trước mắt này.

      Khổng Tước quân vô cùng hài lòng, biến ra thêm cái ghế dựa lớn, đưa hai tay ra sau đầu rồi tựa vào, hơi khép mắt, giống như dưỡng thần.

      Tuyết Họa Nhi muốn tìm chỗ để nấu cơm cho , bỗng nhiên cảm thấy, đỉnh đầu có đám mây đen kéo tới, tiểu viện tối sầm lại. Chẳng lẽ là Khuê Mộc Lang đuổi tới? Nàng kinh hãi, lo lắng
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười bốn

      Editor: salemsmall

      Tuyết Họa Nhi lập tức lăn ra khỏi vòng tay của tiểu đạo sĩ, đứng lên. giờ, tuy rằng nàng thân là nam nhi, nhưng tâm vẫn còn thuần túy là nữ nhi tâm, nhất định thể bởi vì bản thân là tiểu đạo sĩ xấu xí phải cam chịu, để cho vị đạo sĩ trẻ tuổi trước mắt này chiếm tiện nghi.

      Nàng "Ừm" tiếng, giơ tay vỗ vỗ bụi đất người, lúc tiện tay vỗ bụi ngực, trong lòng nàng lại có cơn gió Thu lạnh lẽo thổi qua. dTừ núi cao chuyển thành đồng bằng, mức chênh lệch này cũng quá lớn rồi.

      Tiểu đạo sĩ kia cực kỳ nhiệt tình hỏi: "Ta là Thanh Du, ngươi tên là gì?"

      Tuyết Họa Nhi ngẩn người, thở dài, : "Ta là Tiểu Nha." Đây là lần thứ hai nàng phải giấu họ giấu tên rồi. Hiển nhiên là trình độ đặt tên của Khổng Tước quân bằng Khuê Mộc Lang. Tiểu Nha so với Tuyết Họa Nhi cũng chỉ như tiết mục dân gian so với Dương Xuân Bạch Tuyết*.

      (* - Dương Xuân Bạch Tuyết là khúc cổ cầm kinh điển của Trung Hoa: được chú thích ở Chương thứ bảy.)

      "Vịt ?"

      (Vịt và Tiểu Nha là hai từ đồng khác nghĩa, đều đọc là "xiǎo yā".)

      Tiểu đạo sĩ gọi là Thanh Du kia cố gắng kìm nén để cười, Tuyết Họa Nhi trơ mắt nhìn kìm nén tới mức đỏ bừng cả mặt, sợ bị nội thương, đành phải chuyển hướng câu chuyện, hỏi: "Ngươi cũng làm ở phòng bếp này sao?"

      "Ta phải, vừa rồi có vị khách nhân tới đạo quán, sư phụ sai ta tới đây đun ấm nước để pha trà, ta vừa tới thấy ngươi bị bất tỉnh trước cửa phòng bếp. Ngươi bị sao vậy, đói bụng đúng ?"

      phải đói, mà là bị dọa, bị "chính mình" dọa đến mức ngất . Tuyết Họa Nhi vào phòng bếp, thấy bếp lò hâm ấm nước nóng, nên tiện tay đưa cho Thanh Du.

      Thanh Du cầm theo ấm nước đến cạnh cửa, còn quay đầu cười hiền lành với nàng. cười rộ lên, vô cùng rạng rỡ đẹp mắt.

      Tuyết Họa Nhi ngẩn người, cố ý nhào tới chum nước bên cạnh, ghé vào mép chum soi soi, bộ dáng vẫn như cũ. Nàng bội phục Thanh Du, đối diện với gương mặt thế này, mà vẫn còn có thể nở nụ cười được?

      Sắc trời sắp tối đen như mực, Tuyết Họa Nhi nán lại trong phòng bếp giúp đỡ vài vị đạo hữu chuẩn bị cơm chiều xong, lập tức giữ chặt vị đạo hữu, hỏi: "Đạo hữu, cho hỏi, buổi tối nghỉ ngơi ở chỗ nào?"

      " hỏi sư phụ , tất cả mọi chuyện trong đạo quán đều do mình sư phụ định đoạt."

      Tuyết Họa Nhi đành phải tìm Thượng Dương đạo trưởng.

      Trong phòng Thượng Dương đạo trưởng, ngoài Thanh Du ra, còn có người khác nữa. Tuyết Họa Nhi vừa mới nhìn thoáng qua, lập tức bị trang phục đẹp đẽ của người kia làm cho choáng váng đến hoa mắt. Người này đúng là có tiền mà, những thứ đội đầu, mặc người, dưới chân, có thứ nào phải là đồ tốt. Bộ dáng cũng là phong lưu phóng khoáng, tuấn nhiều tiền. Chẳng trách, Thượng Dương đạo trưởng lại có chút xem trọng , đối xử với như thượng khách.

      Thượng Dương đạo trưởng nghe xong mục đích đến đây của Tuyết Họa Nhi, "A..." tiếng, vỗ trán : "Ngươi xem trí nhớ của ta này, vậy mà lại quên khuấy ngươi."

      Tuyết Họa Nhi nhớ là A Loan từng cho lão ta mười bảy mười tám đĩnh vàng, hiểu lão ta có quên hay ?

      Thượng Dương đạo trưởng : "Hôm nay có khách tới, phòng đủ, trước tiên ngươi cứ ngủ chung giường ."

      "Chung giường gì cơ?" Tuyết Họa Nhi làm công chúa mười sáu năm nay, chưa bao giờ phải ngủ chung giường, vì thế nên mở miệng hỏi.

      Nàng nghe Thượng Dương đạo trưởng kiên nhẫn giải thích xong, lập tức cảm thấy run run, toàn thân nổi da gà. le2e^q2uy.d1on Chung giường tức là, phải ngủ cùng bốn đạo hữu khác cùng cái giường trong cùng căn phòng, chung chăn chung gối! Đạo, đạo hữu,... tất cả đều là nam nhi.

      Nàng sững sờ nhìn Thượng Dương đạo trưởng, hận thể mở miệng : "Đạo trưởng, ta là công chúa, có thể cho ta phòng đơn hay ? Tiền nong ta trả sau, muốn ít hay nhiều đều được." Nhưng mà, nếu bây giờ nàng như vậy, nhất định bị cho là kẻ điên, kẻ điên!

      Thanh Du đứng bên giọng : "Nếu , tối nay Vịt chen chúc giường với ta vậy?"

      Thượng Dương đạo trưởng nhấp ngụm trà, gật đầu : "Cũng được."

      Tuyết Họa Nhi cả kinh, nhưng lại bắt đầu suy xét xem, ngủ chung giường với nam nhân tốt hơn, hay là ngủ chung giường với bốn nam nhân tốt hơn?

      Mặc dù bây giờ, thân thể của nàng là nam tử, nhưng mà tâm lý, bất luận là ngủ cùng nam nhân hay ngủ cùng bốn nam nhân, nàng cũng thể chấp nhận nổi. Nàng kiên quyết, cắn răng : "Đạo trưởng, hôm nay ta ngủ ở sài phòng* hoặc phòng bếp được ?"

      (* - phòng chứa củi.)

      Đạo trưởng có chút kiên nhẫn, nếu phải nhớ tới mười mấy đĩnh vàng kia, quả thực là muốn nhìn thấy cái mặt "".

      "Tùy ngươi vậy."

      Công chúa sầu khổ nghèo túng, lảo đảo vào trong sân, thê lương nhìn ánh trăng đỉnh đầu, quyết định, trước tiên cứ ở sài phòng rồi qua đêm nay tính sau.

      "Vị tiểu đạo hữu này, nếu như chê, ta để lại gian phòng khách cho ngươi."

      Bỗng nhiên, phía sau truyền đến giọng xa lạ. Nàng quay đầu lại nhìn, ra là vị khách trong phòng Thượng Dương đạo trưởng. Vị khách nọ ra khỏi gian phòng, bóng đêm che giấu y phục xa hoa lộng lẫy mặc người, làm cho người ta có cảm giác thanh lịch tao nhã.

      Tuyết Họa Nhi kinh hỉ: " ?" Quả thực là trời tuyệt đường người, có hi vọng rồi!

      "Thực ra, mình ta cũng ở hết hai gian phòng khách, là do đạo trưởng có lòng tốt cho ta thêm gian để ta đặt đồ đạc. Ngươi ngủ gian kia có được ?"

      "Đa tạ, đa tạ. Xin hỏi, phải xưng hô với huynh đài đây thế nào?"

      "Ta [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :