1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mộ Dung gia hệ liệt - Vô Tụ Long Hương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bùn loãng cũng có thể trát tường
      Chương 15 : Vì sao phải Tây Dương
      [​IMG]
      Hai ngày sau, cha mẹ chồng ta cũng tới đây, nhìn thấy cục cưng cũng cực kỳ mừng rỡ, mẹ chồng ta chút than thở, lập tức coi ta như bảo bối, tự tay xuống bếp làm đồ ăn cho ta.

      Trình Dục Chi và cha chồng ta cùng nhau thảo luận tình huống của ta, lại xem lại bệnh án lúc trước của nữ nhân nhà Mộ Dung, cuối cùng mới đưa ra kết luận.

      Hóa ra, nữ nhân nhà Mộ Dung có thể chất đặc thù, khi có thai, tất cả chất dinh dưỡng bị hài tử hấp thu hết. Mà lúc mang thai, đương nhiên người nhà chăm sóc cẩn thận, ăn ngon lại ít vận động, đương nhiên thai lớn quá, thành ra khó sinh ( xin xem lại chương I, Mộ Dung Thiên Thiên lưu lại hài tử béo tốt) Hơn nữa, trong cơ thể nữ Mộ Dung có luồng hàn khí ( thảo nào ta sợ lạnh như vậy) sinh xong huyết khí thay đổi trở nên yếu ớt nên thể chống đỡ được hàn khí xâm nhập, bởi vậy mới tử vong.

      Trong lúc ta mang thai, Trình Dục Chi vì muốn ta sinh non, nên vẫn bắt ta vận động, lại thèm bồi bổ cho ta, như vậy hài tử cũng hơn bình thường. Mà lúc đó chúng ta tới địa phương cực nóng, trong đó có loại quả tên gọi là Hỏa Long có nhiệt tính rất mạnh, lúc đó Trình Dục Chi nhắm mắt làm bừa, cái gì cũng tống cho ta ăn, thành ra trong cơ thể ta có luồng nhiệt khí, có thể chống đỡ được hàn khí. Bởi vậy ta có thể vượt cạn an toàn.

      Lúc này mẹ chồng ta nấu cơm xong, liền kêu cả nhà vào ăn cơm, ta vừa đến trước bàn che miệng nôn khan, Trình Dục Chi bắt mạch xong, lại ta có tin vui. Trình Dục Chi và cha chồng ta lại thương lượng, tốt nhất ta lại nên hải ngoại sinh cho an toàn.

      Trình Dục Chi tự cầu kiến hoàng thượng, rèn sắt lúc còn nóng, tốt nhất nên thừa dịp gió thuận chiều, tiếp tục Tây Dương để đám man di kia có ấn tượng sâu sắc. Hoàng thượng cũng dễ bị thuyết phục, lại còn cực kỳ cảm kích Trình Dục Chi ” Thân ở giang hồ mà vẫn lo lắng đến việc nước, là tấm gương sáng cho người đọc sách trong thiên hạ”

      Cứ như vậy, mới về nhà chưa được nửa tháng, ta với Trình Dục Chi lại lên thuyền, nhằm thẳng hướng Tây Dương

      Cục cưng lưu lại đất bằng, Trình gia với Mộ Dung gia vì tranh chấp quyền nuôi dưỡng cục cưng mà xảy ra trận đại chiến, sau bởi vì cục cưng mang họ Trình, Mộ Dung gia đành chịu thất bại. Đợi đến lúc chúng ta lên thuyền, mới phát ra cha mẹ ta và mấy vị caca cố tình trốn lên theo, hóa ra bọn họ nhằm vào đứa bé ở trong bụng ta kia, tính tiên hạ thủ vi cường.

      đường , hàng ngày bọn họ đều kiếm ta tỷ võ để tránh cho thai nhi quá lớn. Chẳng qua ta khoan dung với họ như đối với Trình Dục Chi, ngày nào cũng đánh cho bọn họ bầm dập mặt mũi. Trình Dục Chi cho rằng đó cũng phải là cách hay, liền nảy ra sáng kiến, mỗi khi đến địa phương nào đó ta lại ra khiêu chiến cao thủ đệ nhất ở đó, nhân tiện mở sòng cá cược, vừa có thể rèn luyện vừa kiếm được tiền.

      Ta nghe thấy vậy liền vui mừng ôm chầm lấy hôn mấy cái liền, hổ là tướng công quý của ta, càng ngày càng biết cách làm giàu.

      đường tới đâu ta khiêu chiến đến đó, thắng được ít tiền. Bởi vì ta chẳng thua bao giờ, lại đến từ đông phương, nên những người ở hải ngoại đó đều tôn xưng ta là ” Đông Phương Bất Bại” Cứ như vậy danh ta vạn người, chịu kính ngưỡng ở cả hải ngoại.

      Về sau, năm Vĩnh Lạc thứ bảy, ngày mùng mười theo tết Tây Dương, ta lại sinh nhóc thứ ba và thứ tư.

      Sinh xong nhóc thứ tư, ta cũng muốn sinh nữa, nhưng Trình Dục Chi cũng thực tham lam, bốn đứa đều là con trai, muốn có nữ nhân đáng giống ta, tìm đống phương thuốc cổ truyền hướng dẫn cách sinh nữ nhi, nhằm thỏa mãn nguyện vọng được có đứa con . Vì thế, năm Vĩnh Lạc thứ mười lăm, lần nữa ta lại tới Tây Dương, sinh ra đứa con thứ năm.

      Lần này rốt cuộc cũng là nữ nhân, Trình Dục Chi mừng rỡ như điên, ôm ta hôn hít ầm ĩ, làm ta thấy ta vừa làm được chuyện cực kỳ phi thường vĩ đại. Nhưng sau này ta cũng hơi hối hận chút, bởi vì phân nửa chú ý của Trình Dục Chi chuyển qua người khác, ta cũng hơi mất hứng.

      Trình Dục Chi liền , đời này nhất là ta, nhưng có điều đáng tiếc, đó là chưa thấy bộ dáng lúc của ta, vì vậy mới thích nữ nhân như thế, hy vọng có thể thấy được hình ảnh trước đây của ta từ người nó.

      Các ngươi cũng biết, Trình Dục Chi cực kỳ am hiểu cách thức để người ta tin tưởng , cho nên cuối cùng ta cũng bị dụ cho vui vẻ trở lại.

      Lúc trước đứa thứ nhất và thứ ba bị cha mẹ chồng ôm , đứa thứ hai và thứ tư bị cha mẹ đẻ ta mang . Vừa nghe tin đứa thứ năm là nữ nhân cực kỳ quý hiếm của nhà Mộ Dung, Mộ Dung gia lập tức phát ra ” Đoạt nữ lệnh”, có cha mẹ ta dẫn dắt, các ca ca, bá phụ thêm cả nội công và nãi nãi nằm ghế cũng thường xuyên ghé thăm ta. Mà cha mẹ chồng ta cũng chưa bao giờ có nữ nhân, đương nhiên cũng gia nhập hàng ngũ tranh đoạt.

      Nhà hai bọn ta trở thành điểm buffer, người đến người , có điều bối phận của chúng ta nhất, biết phải làm thế nào với họ. Sau đó, có ngày, chuyện phòng the của chúng ta bị họ phá vỡ, cuối cùng Trình Dục Chi cũng nổi giận, lập tức nhảy khỏi giường, cầm lấy cái nôi có nữ nhi của ta mang ra ngoài cửa, quát lớn : ” Các ngươi muốn cướp mang xa chút”

      Chỉ thấy phụ mẫu ta và phụ mẫu của Trình Dục Chi khe khẽ đỡ lấy cái nôi, vừa thảo luận vừa vội vàng chuồn .

      Trình Dục Chi vẫn đứng ở cửa phòng, đùng đùng nổi giận, lần đầu tiên ta có thể thấy bộ dạng quần áo chỉnh tề nổi giận đùng đúng của , liền lăn ra giường cười khanh khách. thấy mình thất thố, thẹn quá hóa giận liền nhào tới bên người ta, hung hăng hôn ta, tiếp tục câu chuyện vừa bị bỏ lỡ.

      Cứ như vậy, chúng ta bận rộn hơn mười năm, sinh năm hài tử, cũng được nuôi đứa nào. Sau Trình Dục Chi thấy vậy, liền cả đời này quản bảo bối như ta đủ làm mẹt chết rồi, còn hơi sức đâu mà quản tới con cháu.

      Năm thứ mười chín thời Vĩnh Lạc, chúng ta lại tới Tây Dương là vì nữ nhi nhà tam ca của ta, ta có thêm cháu trai, sau vợ chồng son bọn họ lưu lại hải ngoại.

      Tới năm Tuyên Đức thứ sáu, Tuyên Đức đế muốn chấn hưng uy phong của Đại Minh, lại triệu ta Tây Dương, nhớ lại mấy lần trước ta đều chỉ vì sinh hài tử, đương nhiên kiếm được bao nhiêu tiền, lần này phải lo sinh con, có thể toàn tâm toàn ý lo tới việc kiếm tiền, đương nhiên lập tức vâng chỉ.

      đường trở về, Trình Dục Chi ta kiếm được nhiều tiền như vậy, cả đời này xài hết, cuối cùng chỉ béo mấy đứa nhóc kia.

      Ta nghe thấy vậy lập tức vui vẻ gì, mấy thằng nhãi kia mỗi khi về nhà đều tranh Trình Dục Chi với ta, ta đánh được, bây giờ lại để lại tiền cho bọn nó ư. Phì, lão tử mặc kệ, bây giờ lão tử phải lôi tiền ra xài, xài cho đến hết thôi.

      Vì thế, Trình Dục Chi phao ngôn rằng ra bị bệnh nặng thập tử nhất sinh, mà trước đây để tiện làm ăn, căn cứ vào nguyên tắc giọt máu đào hơn ao nước lã, ta thu nhận rất nhiều bang chúng Cái Bang lên thuyền làm việc. Ta với bọn chúng, nếu có thể cộng tác với ta lần, kể từ sau, ta khôn
      g đòi hoa hồng ăn xin của bọn họ nữa.

      Nhờ có phối hợp của bọn họ, cuối cùng ta có thể ” Chết” thành công. Sau đó, tại Ngưu Thủ Sơn ở Nam Kinh xuất ngôi : “Trịnh Hòa mộ”

      Đến lúc đó, ta thay đổi mặc lại nữ trang, lấy lại tên Mộ Dung Hòa Chính cùng Trình Dục Chi nửa đường xuống thuyền, du lịch thiên hạ để tiêu sạch tiền.

      ************* THE END *************
      mal thích bài này.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bùn loãng cũng có thể trát tường
      Ngoại truyện : Quỳ Hoa bảo điển
      [​IMG]
      Sau khi Quỳ Hoa Bảo Điển lưu truyền giang hồ, khiến cho thiên hạ mơ ước săn lùng, có tên vọng tưởng độc bá võ lâm, mới tìm kiếm thu thập tất cả những bản Quỳ Hoa Bảo Điển, chỉ để lại quyển, còn lại đốt sạch.

      Về sau, bản Quỳ Hoa Bảo Điển này bị người đoạt tới đoạt lui.

      Người đời sau biết tình, nghe nhầm đồn bậy, lại truyền rằng Quỳ Hoa Bảo Điển do thái giám viết ra. Tính ra vậy cũng hoàn toàn sai, Mộ Dung Hòa Chính quả từng là thái giám. Chẳng qua về sau lại gây ra hiểu lầm lớn hơn, chỉ có thái giám mới có thể luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, làm khổ ít người.

      kẻ tên là Đông Phương Yếu Bạch chiếm được bản Quỳ Hoa Bảo điển này, vì tiết kiệm thời gian, vừa bắt được sách chưa kịp xem vung kiếm tự cung. Đến lúc mở ra trang thứ nhất, hàng thứ nhất đầy đủ, chỉ còn có ba chữ rất mơ hồ nghĩa. Dù sao phải ai cũng biết quý trọng sách vở, lại thêm sách này bao nhiêu năm qua lưu lạc qua tay biết bao nhiêu nhân sĩ võ lâm, xương cốt còn lại như thế này cũng giỏi lắm rồi.

      Đông Phương Yếu Bạch sau hồi kiểm tra cẩn thận, nhận ra đại khái câu kia là mấy chữ ” “## này công, ## cung”. thầm gật đầu, câu đầu tiên chắc là muốn luyện công cần tự cung

      Đông Phương Yếu Bạch chiếu theo Quỳ Hoa Bảo Điển luyện thành tuyệt thế võ công, lại càng tin tưởng rằng những kiến giải của mình là đúng, vì vậy rút bút ra viết xen vào mấy chữ cho đủ “dục luyện thử công,tất tiên tự cung” ( muốn luyện công này, cần phải tự cung)

      ( màn ảnh xuất hình ảnh quay lại : Mộ Dung Hòa Chính lúc mới bắt đầu viết sách, để ấn bản đầu tiên gia tăng số lượng độc giả, thúc đẩy các vị đại gia bỏ tiền ra mua sách của nàng, nàng mới vung bút viết mấy câu ” “luyện hảo thử công,trại quá tác quan” ( Luyện tốt công phu này, ai có thể đấu nổi)(chữ 宫 ( cung) và chữ 官 ( quan) nhìn qua hơi giống nhau)

      Từ đó về sau, bản Quỳ Hoa Bảo điển sửa đổi bắt đầu lưu truyền hậu thế (So với Đông Phương Yếu Bạch, Cao Ngạc cũng viết tiếp mấy hồi sau của ” Hồng Lâu Mộng”, nhưng có phần thà hơn)

      Lời lẽ sai trái truyền lâu cũng có thể biến thành chân lý, vì vậy đa số mọi người đều vung đao tự cung.

      Bọn họ nào có biết rằng, nếu tự cung, cũng thể thành công, cho dù tự cung, vị tất thành công, nếu tự cung, chỉ đành vào cung.

      Mặc dù tự cung nhưng cũng rất nhiều kẻ luyện công thành công, đại bộ phận đều đổ xô tới hoàng cung xin làm hoạn quan. Lại vì sư nhiều cháo ít, để tranh đoạt cơ hội, hết thảy bọn chúng đều tâm cơ ngoan độc, bày mưu tính kế, cửa sau, lợi dụng quan hệ, cho nên đám người có thể tiến cung được đều là những kẻ giả dối, trong đó nổi danh nhất là Ngụy Trung Hiền. Đại Minh triều bị hoạn quan nhũng loạn, cuối cùng vào diệt vong.

      Chỉ sợ Mộ Dung Hòa Chính bao giờ ngờ tới chuyện này, mà chắc nàng cũng chả quan tâm.

      Lại mấy trăm năm qua , rất nhiều bị chôn vùi trong bụi bặm lịch sử, đồng thời lại có rất nhiều bị bóp méo, trộn lẫn với nhau, thành đám hỗn độn phức tạp. Ở Hồng Kông Trung Quốc có người tên là Kim Dung nhân nghe được số truyền thuyết ở bên ngoài, liền viết bộ “Tiếu Ngạo Giang Hồ”, lại mang Đông Phương Yến Bạch và Đông Phương Bất Bại trộn lại thành người.

      Vì thế cái người mấy trăm năm trước được người Hoa tự hào, bắt dị tộc kính ngưỡng, danh hiệu vinh quang đó liền biến thành truyện cười.

      Nếu Mộ Dung Hòa Chính sống đến tận bây giờ, nhất định phải hung hăng đạp cửa vào cho Kim Dung đấm. Về phần có khôi phục danh dự hay , hẳn nàng cũng để ý.

      Truyện bên lề :

      1. số thực

      Mộ Dung đại bá ” Tiểu Chính chẳng qua bắt đổi tên sản nghiệp thành tên nàng, kỳ chúng ta thích tiêu xài thế nào nàng đều mặc kệ”

      Người hầu nhà Mộ Dung : ” Nô bộc nhà bọn họ ngộ cực kỳ tốt, con cháu mà được vào làm còn tốt hơn. Lúc đấy vì thải bớt người làm mà tốn ít công sức”

      Các vị hương thân : Cái Bang phúc lợi tốt lắm, địa vị cũng cao, chỉ cần nghèo là có thể vào Cái Bang.

      2 nghi hoặc của Yến Vương

      Trước khi chết, Yến Vương triệu kiến Trịnh Hòa, : ” Trịnh Hòa, trẫm sắp quy thiên, rốt cuộc ngươi có thể cho trẫm biết, ngươi có phải là nữ nhân hay . Đừng bắt trẫm mang theo bí này xuống mồ, trẫm chết cũng nhắm mắt á”

      Trịnh Hòa gật đầu đáp phải.

      Yến Vương vui mừng : ” Quả nhiên là như thế, vẫn là trẫm khôn ngoan nhất, kẻ giống nữ nhân chút nào như ngươi mà cũng bị trẫm nhìn thấy, có thể trẫm sống uổng xong rồi đột ngột qua đời.

      3. Tâm của Trình mụ mụ

      Ta dạy dỗ Dục Chi thường ngày ôn nhuận như ngọc, nhân phẩm đoan chính, lại biết thương xót chúng sinh, mọi người đều là Bồ Tát đầu thai. Có điều kẻ làm mẫu thân như ta cũng vui vẻ cho lắm, đứa này quá hoàn mỹ, chưa bao giờ phạm sai lầm, cũng khoan dung mọi lỗi lầm của người khác, hoàn mỹ đến mức thế gian này chưa từng có, đến gần chỉ sợ thế là khinh lờn . Hài tử nhà người ta làm việc gì xấu đều chạy về chui làm lòng mẫu thân làm nũng, mà bản thân ta đường đường là mẫu thân lại chỉ có thể lòng kính ngưỡng nhi tử của mình

      Cho đến năm mười tám tuổi, liên tục có người đến nhà cầu thân, lại quan tâm. Thậm chí có nữ tử được ta ngầm đồng ý cởi hết quần áo nằm giường , lại giống hệt như tượng gỗ, mí mắt cũng động đậy, chỉ nhàng nhắc nhở nàng cẩn thận kẻo bị cảm lạnh. Sau đó chẳng gì cả, làm ta xấu hổ đến mức ba ngày dám nhìn mặt . Ta nghĩ có khả năng đúng là thế thân hạ phàm của Bồ Tát đầu thai .

      Ta với phụ thân cơ hồ tuyệt vọng, là con trai độc nhất của chúng ta, lại thể bắt lấy vợ, Trình gia chắc tuyệt tử tuyệt tôn.

      Sau đó lại tới Yến Vương phủ hành nghề y, trong lúc loạn lạc, lại mang đồ đệ là Trịnh Hòa về nhà lần, đó là tiểu nam hài mũm mĩm. Lần đầu tiên ta mới biết, hóa ra Dục Chi cũng có cảm xúc.

      Trịnh Hòa vừa gặp lão gia nhà ta kêu lên ” Sư phó, người phụ thân của sư phụ cũng có cái hương vị này. Ồ, lại còn nồng đậm hơn cả ngươi”

      Ta thấy sắc mặt Dục Chi hơi thay đổi chút, có phần thích, lại mang chút khẩn trương.

      Tiếp theo Trịnh Hòa : ” Bất quá ta vẫn thích ngươi nhất, nồng, nhạt, rất vừa phải”

      Sắc mặt Dục Chi hòa hoãn lại, hình như mới thở phào nhõm.

      Lúc hai người bọn họ ở chung với nhau cũng rất kỳ quái, Trịnh Hòa hình như chẳng coi Dục Chi giống như thần thánh, mà tùy ý sai bảo , toàn dùng những lời lẽ thô tục để đối xử với hết lần này tới lần khác.

      Đương nhiên Dục Chi vẫn dễ dàng tha thứ, có điều cái thái độ dễ dàng tha thứ đó lại giống thái độ lúc đối xử với người khác, lại toát ra cảm giác vô cùng dung túng thân thiết. Dục Chi còn có thể nhíu mày vì Trịnh Hòa, có thể cười thoải mái, lại có thể lắc đầu nhăn nhó thôi. Càng ly kỳ hơn nữa, chính là Dục Chi lại ngủ chung với Trịnh Hòa. Trước kia, đối với mọi người nhà ta, phòng của giống như phòng thờ vậy, ai dám tùy tiện bén mảng tới.

      Ta cơ hồ cảm động đến rơi nước mắt, rốt cuộc kẻ đánh vỡ hào quang của Dục Chi tới, con ta phải Bồ Tát, ràng là con người.

      Cho nên, tuy Trịnh Hòa cực kỳ vô lại, có thể làm thánh nhân phát điên, ta lại cố gắng đối tốt với . Chẳng qua ta tiếc Dục Chi sớm gặp , nếu gặp phải thang thuốc mạnh mẽ này, chừng con cháu ta lớn đùng rồi.

      Ngày hôm đó, nhận được tin của A Quý gửi về, ta suýt phát điên. Sao lại có thể như thế. Con ta sao có thể thành loại người như thế ? Nếu như Trình gia ta nhất định vô hâu, ta thà để cho giống như thần tiên ngồi bàn thờ cúng bái. Ta cực kỳ nổi giận vôi vàng chạy tới Nam Kinh, trong lòng hận Trịnh Hòa muốn chết, cũng hối hận muốn chết. Tại sao ta có thể quên. Cho dù thuốc tốt đến đâu, ăn nhiều cũng có hại, đáng lẽ ta phải ngăn chặn bọn chúng sớm chút.

      Mấy ngày nay tâm tình đột nhiên chuyển sang vui vẻ trở lại, ngờ Trình Hòa hóa ra lại là nữ nhân. Ta cao hứng muốn hát, hóa ra con trai ta cũng thích con . Ta sắp có con dâu, sau này còn có thể ôm cháu chắt.

      Ta vui mừng khôn xiết nhìn cảnh Dục Chi bái thiên địa, buổi tối ta và lão gia hai người ôm nhau khóc rống lúc, rốt cuộc chúng ta đợi được tới ngày hôm nay, rốt cuộc có thể đối mặt được với liệt tổ liệt tông.

      Có điều, tại sao lại thành như thế. Nàng, nàng, nàng lại là người của nhà Mộ Dung ? Ngày đó lục lại gia phả làm thuốc của tổ tiên, lòng ta lại chìm xuống tận đáy cốc, đến khi biết nàng còn dùng thuốc tránh thai, tim ta còn tìm thấy chỗ nào để mà rơi xuống nữa. Phải dùng hai viên “Tốc hiệu cứu tâm hoàn”, rốt cuộc tim ta mới có thể nổi lên đập tiếp.

      Sau ta muốn để cho Dục Chi nạp thiếp, Dục Chi chịu, mà Tiểu Chính tuy đồng ý, nhưng lại chịu cho bọn họ ngủ cùng Dục Chi, thế cũng chẳng khác gì. Ai dza, xem ra Trình gia ta chắc phải tuyệt hậu.

      nghĩ tới là nghĩ tới, bọn họ Tây Dương hồi, cuối cùng trở về ôm theo đứa cháu cho ta. Ta lại phải dùng thêm hai viên “Tốc hiệu cứu tâm hoàn”, mới có thể kéo được trái tim bay bổng bầu trời trở về.

      Về sau, ta có bốn cháu trai và cháu , mà Dục Chi càng ngày càng giống người thường, quan hệ với chúng ta cũng thân mật hơn rất nhiều.

      Cảm tạ Tiểu Chính, chẳng nhưng sinh cho ta nhiều cháu, lại còn trả lại cho ta đứa con trai.

      Kế hoạch ” Mộ Dung tuyệt đại” vạn tuế.

      Hoàn

      Chính thức hết bộ 2, còn 1 bộ nữa về con của 2ng này nhưng do chất lượng dịch khá thấp nên mình ko post vào đây nữa, mọi người thích có thể tìm GG
      Last edited: 9/8/14
      mal thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      bạn ơi! bạn vui lòng sửa lại title bài với lại sửa lại bài đầu theo quy định nha

      Thanks bạn

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      @minmin1009 vì đây là hệ liệt nên mình post riêng phần giới thiệu ở đầu mỗi bộ trong hệ liệt, cảm ơn bạn nhắc nhở

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @đại đại uhm. Bạn ơi, thế bạn bổ sung cho mình hình minh họa khi post mỗi bộ nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :