1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mộ Dung gia hệ liệt - Vô Tụ Long Hương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG] Bùn loãng cũng có thể trát tường
      Chương 5: Người biết tức giận


      Ta khác hẳn với Trịnh Dục Chi, cũng như đen so với trắng vậy.

      Nếu ta là quạ đen, chính là thiên nga; nếu ta là bùn đen, chính là tuyết trắng; nếu ta là quỷ dạ xoa, chính là Bồ Tát; nếu ta là người đáng ghét nhất đời, chính là người dễ thương nhất đời.

      đường , ta hãm hại lừa gạt chuyện ác nào làm, phù nguy cứu khốn việc thiện nào làm; ta thường xuyên hôi của lúc cháy nhà, luôn luôn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi; ta thói quen lấy oán trả ơn, luôn lấy ơn báo oán…

      Hơn nữa, tốt bụng đến tức chết người, dẫu ta đưa ra cầu vô lễ tới đâu, đều chìu theo ta chút tức giận.

      Mỗi lần ăn cơm, ta đều khách khí gọi món đắt tiền nhất, cái gì cũng , mặt biến sắc hào phóng trả tiền. Nhưng cái tên người hầu A Quý nhịn được, hầm hừ lảm nhảm bên: “Cái này cũng muốn ăn cái kia cũng muốn ăn, đời này còn có thứ gì ngươi muốn ăn sao?”

      Ta làm mặt quỷ, “Có chứ, ta ăn mệt, ăn khổ.”

      Trình Dục Chi liền với A Quý: “Đứa tuổi lớn, ăn nhiều chút cũng tốt.”

      Ta nhe răng cười, cái răng sữa cuối cùng hai ngày trước vừa rụng, răng mới chưa mọc dài, hàm răng sún giơ ra trêu chọc . cũng mỉm cười.

      Ta lần đầu tiên sinh lòng hứng thú với đối tượng khác ngoài tiền, bởi là người duy nhất chưa từng bị ta chọc cho tức xì khói. Như thế nào mới làm cho Trình Dục Chi tức giận đây? Ta tò mò muốn chết, dọc đường , ngoại trừ cười tủm tỉm, cười nhạt, cười , nửa cười nửa , ta phát ra có biểu tình gì khác.

      Ta làm ra đủ loại chuyện ác ôn để thăm dò . Ta thân lấm lem bùn tựa vào người , bỏ thuốc xổ vào trà của , thừa lúc ngủ vẽ hình con rùa trán

      đổi quần áo dơ, đổ chung trà có thuốc xổ ( là đại phu, vừa ngửi biết ngay), lau hình rùa trán… tóm lại là tức giận. Ta hết cách, đành phải thò tay kéo chân mày, bóp trán của , làm ra bộ mặt nhăn trán tức giận, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn giống như cười.

      Sau đó có ngày trong khách điếm, ta nhà xí quay về, vô tình nghe được và A Quý trò chuyện.

      Phải giải thích chỗ này chút, mọi người biết đấy, tình huống của ta đặc thù, lúc nhà xí dễ bị phát , cha mẹ ta từ chuẩn bị sẵn cách đối ph
      ó, bà nội ta góp phần định hình tư tưởng cho ta bằng cách dạy dỗ: “Ba điều thú vị nhất trong đời người là đánh rắm vang rần, ỉa phân nhanh chóng, mang giày lớn!!!”

      Với tư tưởng như vậy, mẹ ta dễ dàng huấn luyện ta có tốc độ vệ sinh nhanh như tia chớp.

      Nên lúc bọn họ còn tưởng ta nhà xí ta đứng ngay ngoài cửa nghe lén.

      Ta nghe A Quý hỏi: “Công tử, ngài vì sao lại nhường nhịn tên tiểu vô lại kia như vậy?”

      Trình Dục Chi tủm tỉm cười: “Ngươi thấy tuy vô lại nhưng vẫn có điểm đặc sắc đó sao? Ta muốn nhìn xem người có thể vô lại đến mức độ nào.”

      ra ai cũng có lòng hiếu kỳ, chứ phải chỉ mỗi mình ta là nhiều chuyện.

      Ta theo Trình Dục Chi ăn ké uống ké, tên A Quý chưa hề lộ vẻ hòa nhã với ta, thừa dịp Dục Chi để ý còn muốn đánh ta, bất quá làm sao mà đánh trúng được.

      Nắm đấm của chưa chạm vào ta, ta la lớn đồng thời lén điểm huyệt đạo của , để giữ nguyên tư thế xuất quyền, đợi Trình Dục Chi xoay qua ta giải huyệt cho , giả vờ bị đánh bay ra ngoài. Vì vậy, Trình Dục Chi mắng trận, rồi bày rượu ngon đồ ăn ngon cho ta ăn để bồi thường. A Quý bị phạt gặm bánh ở bên ngoài vò đầu bứt tai, gào thét: “Tà môn! Đúng là tà môn!”

      Ta còn đặc biệt ưa thích mùi thơm người Trình Dục Chi, mùi hương ấm áp thoang thoảng mùi thuốc đông y.

      Ta ngồi xe mệt mỏi thường thích gối đầu lên đùi của , hít hà mùi thơm này rồi chìm vào giấc ngủ. cũng hề phản đối.

      Chúng ta mười ngày đường, đến khe núi nọ đụng phải bọn cướp đường. Cùng chịu tai kiếp còn có đống người khác.

      Tên trùm cướp vung đại đao: “Đường là ta khai, cây là ta trồng, muốn qua được, lưu lại tiền công.”

      Mọi người sợ run cầm cập, trừ Trình Dục Chi vẫn lộ vẻ thờ ơ.

      Ta trong lòng chấn động. Há há, cơ hội phát tài tới rồi. Ta lẻn ra ngoài xe, vù tiếng bắn mẩu lá cây ghim thẳng vào đại đao của tên trùm cướp, trấn áp toàn trường.

      Sau đó ta bắt đầu đàm phán, cầu mỗi người giao ra 30 lượng mướn ta đuổi cướp.

      Bọn họ chê mắc, giao dịch bất thành, tình cảm rạn nứt. Ta vung tay với bọn cướp: “Các ngươi cướp , động tác nhanh chút, nhớ kỹ đừng giết người, lão tử sợ máu.”

      Đám cướp hồ nghi dám tự tiện hành động. Ta thúc giục bọn họ: “Động thủ nhanh lên, các ngươi cướp bọn họ, lão tử cướp các ngươi quái gì được.”

      Tên trùm cướp cẩn thận hỏi lại: “Vậy ngài trực tiếp cướp bọn họ được sao?”

      Ta khinh thường liếc mắt nhìn : “Ngươi biết cái gì? Lão tử trực tiếp cướp chẳng phải biến thành cướp đường rồi sao? Lão tử làm sao làm những chuyện đê tiện như thế? Lại còn bị quan phủ lùng bắt nữa, phiền toái lắm! Nhưng cướp của các ngươi giống vậy! Vì dân trừ hại, chừng còn có thưởng thêm nữa là! Vì vậy đừng lải nhải nữa, mau cướp !” xong ta đến bên tảng đá lớn, lăng vỗ chưởng, tảng đá hóa thành bột.

      Đám cướp sợ run cầm cập, có tên muốn chạy, ta vù vù bắn ra mấy cục đá chặn bọn chúng lại, khiển trách: “Kêu cướp lại thèm cướp, giỡn mặt với lão tử có phải hay ? Các ngươi làm việc bỏ dỡ giữa chừng, sao làm chuyện lớn được?”

      Đám người suýt bị cướp khi này giờ mới vỡ lẽ, phái đại biểu lại: “Vị thiếu hiệp này, bọn ta quyết định mướn ngài.”

      Ta tán thưởng vỗ vỗ vai : “Vậy mới đúng chứ, ngài thân là cành vàng lá ngọc, thu có ba mươi lượng là rẻ lắm rồi. Nhanh chuẩn bị ngân phiếu, ta ra tay đây.”

      Ta ném ra đống đá, đánh bại cả đám cướp. Ta nhìn lại bộ dạng của tên trùm cướp, hỏi tên của , đúng là gặp món bở, ngờ lại tội phạm bị truy nã, được quan phủ treo giải thưởng năm trăm lượng.

      Ta quay lại tiếp nhận ngân phiếu, đếm lượt: đủ số. Ta bèn phất tay: “Các ngươi được rồi.”

      Những người đó hấp ta hấp tấp bỏ .

      Ta đem ngân phiếu giắt vào đai lưng, lấy ra lọ thuốc, nhét vào miệng từng tên cướp, mỗi tên viên, sau đó lại tháo thắt lưng của bọn chúng rồi giải huyệt đạo cho bọn chúng. Nhân tiện ta lục lọi người bọn chúng, moi ra thêm mấy chục lượng bạc.

      Đám cướp tay xách quần trong lòng run sợ nhìn ta, dám vọng động.

      Ta tuyên bố: “Các ngươi vừa ăn phải độc dược, tại, các ngươi ngoan ngoãn theo xe ngựa của chúng ta, chờ lão tử đem các ngươi bán cho quan phủ xong cho các ngươi giải dược.”

      Ta trở lại xe, Trình Dục Chi chẳng hề sợ hãi, ra lệnh cho A Quý xuất phát. A Quý miệng lầm bầm: “ nghiệt a nghiệt”, vung roi thúc ngựa, phía sau đám cướp xách quần lẽo đẽo chạy theo.

      Trình Dục Chi hỏi ta: “Ngươi lấy độc dược ở đâu?”

      Ta đáp: “Trong hòm thuốc của ngươi đó, tên là Thiên Bảo hoàn phải.”

      phá lên cười, “Đó là thuốc giữ thai của đàn bà mà.”

      Ta nhún vai, “Kệ, ăn nhiều cũng có chết đâu.” Ta ngả người gối đầu lên đùi Trình Dục Chi, thò tay đòi tiền: “Trình đại ca, tình cảm ràng tiền bạc phân minh, ngươi và A Quý thiếu ta sáu mươi lượng.”

      Trình Dục Chi cười cười, lấy ra tấm ngân phiếu đặt vào tay ta, lúc ngón tay lướt qua cổ tay của ta dừng lại chút rồi nắm lấy cổ tay của ta. Ta mặc kệ , thản nhiên : “Ngươi đừng mắc công tìm mạch môn của ta, ta luyện đến mức có mạch môn rồi.”

      liếc nhìn ta đầy thâm ý rồi buông lỏng tay. Ta để ý đến ánh mắt của , bởi vì ta bị tờ ngân phiếu hấp dẫn, ba nghìn lượng.

      Ta thò tay vào túi áo, luôn cả số tiền vừa kiếm được khi nãy chỉ có đủ năm trăm lượng. Ta chìa ra cho , “ phải ta muốn thu nhiều tiền của ngươi, ta chỉ còn nhiêu đây tiền thối mà thôi.”

      tức cười nhìn ta: “Thôi , coi như ta mướn ngươi làm vệ sỹ vậy.”

      Ta lập tức thu lại ngân phiếu, ràng: “Phải trước, giá thuê ta cao lắm, bây nhiêu tiền chỉ đủ ngươi mướn ta đến Bắc Bình, lúc đó chúng ta ai nợ ai.”

      cười tủm tỉm gật đầu: “Cứ vậy .”
      mal thích bài này.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bùn loãng cũng có thể trát tường
      Chương 6: Có vị sư phó
      [​IMG]
      Đến nha môn rồi, vị lão quan kia coi khinh ta là tiểu hài tử, muốn lật lọng. cũng chịu suy nghĩ chút, vì sao đám đạo tặc như vậy đều bị ta bắt được, ta liệu có đơn giản hay ? Ta xắn tay áo định mở mắt cho chút, Trình Dục Chi trước bước, lấy ra phong thư, quơ quơ trước mắt lão già kia, lão quan kia lập tức trở nên cung kính dị thường, ngoan ngoãn đem bạc giao ra. Ta lại bắt trả tiền cho cả mấy tên lâu la kia, cũng nhất nhất làm theo.

      Sau khi ta cất kỹ ngân phiếu bảy trăm lạng rồi, lão quan kia cúi đầu khom lưng đưa tiễn chúng ta rời , mấy tên đạo tặc bị trói ở bên cạnh vô cùng sốt ruột, vội vã kêu lên : “Ngài còn chưa đưa giải dược cho chúng ta mà ?”

      Ta vừa phất tay áo tính , Trình Dục Chi trước bước, mỉm cười : ” cần sợ, các ngươi chỉ ăn phải thuốc dưỡng thai thôi”

      Mấy tên đạo tặc mặt xám xịt như cái giẻ lau, đỉnh đầu bốc khói xanh, lại biết thể trêu vào ta, giận mà dám gì.

      Ta thèm để ý đến mấy người bọn họ, chỉ kiễng chân giữ chặt lấy gương mặt của Trình Dục Chi : ” Ngươi lặp lại cái kiểu cười vừa nãy cho ta xem nào ?”

      cười tủm tỉm chút, đẩy tay ta ra ” Kiểu cười đó có cái gì đặc biệt sao ?”

      Ta lắc đầu ” giống, vừa rồi ngươi cười giống như kiểu vui mừng khi thấy người khác gặp tai họa, giờ phải ”

      A Quý ở bên cạnh liền kêu lên : ” Tên tiểu vô lại nhà ngươi bậy bạ gì thế ? Công tử nhà ta đâu giống ngươi, sao có thể cười giống thế được ?”

      Theo lý thuyết là như thế, chẳng lẽ ta bị hoa mắt ? Thôi quên , đừng dùng đầu óc vào những việc vô ích cho phí hoài, ta còn có việc khác quan trọng hơn muốn hỏi .

      Ta liền giơ tay ra ” Đưa lá thư ngươi vừa giơ ra trước mặt lão quan kia cho ta xem coi ”

      Trình Dục Chi cười yếu ớt : ” Lên xe rồi hãy xem, mất nhiều thời gian lắm rồi”

      Lên xe rồi, ta gối đầu lên đùi Trịnh Dục Chi, ngẩng đầu đọc thư, đại loại có người tên là Chu Đống viết gửi cho Trình tiên sinh, Trình tiên sinh này hẳn là chỉ Trình Dục Chi, hình như đại phu rất giỏi, họ Chu vội vàng thỉnh tới để chữa trị cho cái chân đau của tên cẩu nhi tử Chu Cao nhà .

      Xem xong thư ta càng hồ đồ, hỏi Trình Dục Chi : ” Phong thư này có gì đáng sợ sao ? Vì sao cái lão quan kia vừa nhìn thấy phải thay đổi sắc mặt ?”

      Trình Dục Chi liền giải thích : ” Thư này cũng chẳng có nội dung gì đáng sợ, cái đáng sợ là cái người viết thư”

      ” Ồ, Chu Đống này rất lợi hại sao ?”

      ” Chu Đống hả ? Khụ khụ, là Chu Lệ, chính là Yến Vương” Trình Dục Chi cười khẽ.

      ” À, trách được, tên Yến Vương này cũng thực hay ho, lại đặt cả tên cho chó nữa chứ”

      ” Chó ? Trong thư này có chỗ nào nhắc tới chó đâu ?”

      ” Ô, phải người này viết khuyển tử Chu Cao Chỉ Thế sao, hay, chó con cũng cùng họ với ” ( >_< mình chết đây)

      Cái đùi ta gối lên đột nhiên rung lên, ta lười biếng ngước mắt lên, kỳ lạ, Trình Dục Chi phá lên cười. Ta liền ngồi dậy, hai tay ôm lấy khuôn mặt quan sát cảnh tượng này cách cẩn thận.

      gạt tay ta ra, hít sâu mấy cái rồi mới khẽ mỉm cười : ” Khuyển tử là cách khiêm tốn, chỉ con cái của mình, tên cũng phải đọc là Chu Cao Sí ( mạnh mẽ), chứ phải Chu Cao Chỉ Có. Ngươi có đọc qua sách vở bao giờ ?”

      thấy dáng vẻ cười to khoái trá của nữa, ta tiếc nuối lại nằm xuống gối đầu lên đùi , “Có đọc rồi”

      ” Vậy ngươi đọc thử lá thư này ta nghe thử xem”

      Hôm nay rốt cuộc ta có thể thấy được biểu tình khác lạ của Trình Dục Chi, khỏi khoái trá, liền ngoan ngoãn đọc thư. Ta mới đọc vài câu, Trình Dục Chi lập tức ngăn lại : ” Thôi , đừng đọc nữa, chính xác là ngươi biết được bao nhiêu chữ ?”

      Ta bắt đầu giơ tay lên đếm từng ngón : ” ngân phiếu có bao nhiêu chữ ta cũng đều biết hết, khế ước bán nhà ta cũng đọc được, lại có thể viết được tên mình, rồi vàng này, bạc này, ngọc phỉ thúy này, đá quý này, cái gì đáng giá ta đều biết hết, lại nữa, ta cũng đọc qua nửa cuốn Luận ngữ, thêm bảy bảy tám tám chữ nữa, ôi tính ra phải tới hai ba trăm chữ đấy chứ, ai da, thể tin nổi là ta có thể biết nhiều chữ đến như vậy”

      Nụ cười của Trình Dục Chi cứng ngắc, sau đó liền lôi ta dậy : “Ngươi biết quá ít chữ, ngươi cần học thêm nữa”

      Người ta vẫn trượt nằm xuống mềm nhũn : ” cần, ta biết nhiều chữ như thế làm gì. Ta chỉ cần tính toán được sổ sách là được rồi”

      Trình Dục Chi lại kéo ta ngồi dậy : ” Lúc buôn bán cần có hợp đồng ký kết gì gì đó giữa hai bên, nếu có người động thủ động cước trong câu chữ, có khả năng cướp sạch tiền của ngươi”

      Ta liền giơ nắm đấm lên ” dám. Lão tử quyền đánh chết luôn”

      liền giảng giải lý lẽ cho ta : ” Người ta mãnh hổ nan địch quần hổ, nếu có hợp đồng trong tay, có thể báo quan bắt ngươi, dù võ công của ngươi có cao tới đâu, cũng thể chống trả lại nhiều người lúc, đến lúc đó, dù ngươi thoát được cũng phải trốn chui trốn lủi, thế còn phát tài thế nào được ?”

      Tuy ở cùng chỗ, nhưng chỉ vài ngày hoàn toàn nắm được tính cách ta, chút thuyết phục được ta. Ta quyết định theo học hành, tuy nhiên ta cũng thể học , ta có điều kiện kèm theo.

      ” Vậy về sau ngươi phải giúp ta giặt quần áo, giặt sao cho nó có cái mùi giống người ngươi á”

      Trình Dục Chi ngạc nhiên hỏi : ” Vì sao ta phải giúp ngươi giặt quần áo ?”

      Ta đáp cách hùng hồn : ” Ta phải học bài, lại còn phải bảo vệ ngươi, có thời gian á”

      Từ đó về sau quần áo của ta đều do Trình Dục Chi giặt, có điều vẫn thể sinh ra cái mùi kia, cho nên ta vẫn thích dựa vào .

      Sau này đầu ta cũng do gội, từ lúc mới gặp , nếu phải tình huống của ta hơi đặc thù, khéo ta cũng chuẩn bị để giúp ta tắm rửa luôn ( >_< còn gì để )

      Từ lúc Trình Dục Chi tiếp nhận công tác rửa mặt chải đầu cho ta, trông ta chỉnh tể hơn chút. Có ngày, ta lôi cái gương ra soi thử, phát ra trông mình cũng khá ưa nhìn, sau đó ta lập tức đòi Trình Dục Chi trả tiền công cho ta, lý do rất đơn giản, trông ta ưa nhìn như vậy lúc bảo tiêu cũng có thể cấp thêm mặt mũi cho . Vì thế ta lại lấy thêm được năm trăm lượng.

      Cứ như vậy, được bước ta lân trượng, nếu như trước kia ta chỉ vô lại tầm ba phần, tại tới chín phần.

      Đương nhiên A Quý lại tiếp tục tỏ vẻ bất mãn như trước : ” Tiểu vô lại, sao càng ngày ngươi càng coi ai ra gì vậy ?”

      ” Ngươi biết cái gì ? Ban đầu lão tử ăn của người ta, đương nhiên phải tỏ vẻ thành chút. Bây giờ ta làm công ăn lương, dựa vào sức mình mà có cơm ăn, việc gì lão tử phải lấy lòng các ngươi ?” Haizz, tên này đáng coi thường, chẳng hiểu biết gì cả, chẳng trách lớn thế rồi mà cũng chỉ có thể là tên đánh xe.

      ” Hả ?” A Quý cứng họng đứng im “Cái dáng vẻ lúc ban đầu đó của ngươi là lấy lòng bọn ta đó hả ?”

      đường phát sinh vấn đề gì cả, qua vài ngày tới Bắc Bình. Ta vẫn do dự biết có nên tiếp tục ở chung với Trình Dục hay , hầu hạ ta cũng thấy dễ chịu, hơn nữa ta còn chưa làm cho nổi giận được. Ta nghĩ kỹ càng thấy cứ lấy ngắn nuôi dài, trước ở bên cạnh , chờ ta tìm được cách kiếm tiền phát tài rồi bỏ lại sau. Cho nên ta cũng theo vào Yến Vương phủ, thiên hạ đệ nhất phú gia.

      Yến Vương tự mình tiếp đãi , sau đó ta mới biết, giang hồ Trình Dục Chi vốn nổi danh là ” Diêm vương sầu”

      đến cái danh tự ” Diêm vương sầu” này, cũng là cái danh tiếng lừng lẫy, thanh danh còn hơn cả Mộ Dung thế gia nhà ta. Diêm Vương sầu thực ra chỉ là gia tộc thần y, chỉ vì y thuật của bọn họ quá lợi hại, đế nỗi diêm vương cũng bắt quỷ nổi phải phát sầu, nên giang hồ đều tôn xưng họ là ” Diêm Vương Sầu”

      Gia tộc này cũng có thêm danh xưng khác là ” Ông vua ngai”. Ngươi thử nghĩ là xem, dù là đế vương cũng trốn nổi sinh lão bệnh tử, trước mặt Diêm Vương ai cũng như ai, mà gia tộc thần y này có thể cướp người từ tay của Diêm Vương, đương nhiên ai nấy đền tôn sùng. Cho nên vô luận là hắc đạo, bạch đạo, quan đạo, dân đạo, thấy Diêm Vương Sầu đều phải ngoan ngoãn giữ lễ.

      Mà gia tộc này cũng thập phần dễ chịu hiền hòa, đều là người khiêm tốn, toàn tâm toàn ý cứu người, chưa bao giờ lợi dụng y thuật để cướp đoạt người khác, cho nên các nhân sĩ đều kính phục Diêm Vương Sầu từ tận đáy lòng.

      Gia tộc này có loại dược liệu nổi danh là ” Tốc hiệu cứu tâm hoàn”, chỉ cần còn hơi thở, dùng nó có thể từ quỷ môn quan trở về. Loại dược này giang hồ có thể bán được với giá vạn lượng, mà vẫn khó có thể tìm thấy. Nhà lại còn rất nhiều phương thuốc bí truyền, bán được rất nhiều tiền.

      Trình Dục Chi đúng là Diêm Vương Sầu thế hệ này. Ta cũng nhìn tới , mà chỉ nhìn thấy tiền bạc châu báu như hồng thủy rầm rập chạy tới chỗ ta.

      “Trịnh Hòa, ngươi làm sao vậy ? Sao lại chảy nước bọt nhiều thế ?” Trình Dục Chi lay lay ta, biết chúng ta gặp xong Yến Vương rồi vào trong đình từ lúc nào, mấy nô bộc trong phủ Yến Vương đều trợn mắt nhìn ta.

      ” A, có gì đâu” Ta nuốt vội nước bọt, nhiều quá, nuốt vào nổi, ta liền cọ luôn vào vạt áo Trình Dục Chi, quay sang cười nịnh nọt : ” Trình đại ca, ta quyết định, tiếp tục làm bảo tiêu cho ngươi, sau dó ta còn muốn theo học y thuật của ngươi. Tiền công bảo tiêu tháng là ba ngàn lượng, ta theo ngươi học y, hàng tháng trả tiền công thầy giáo là trăm lượng. Từ nay về sau, mỗi tháng ngươi chỉ cần trả ta hai ngàn chín trăm lượng là được rồi. Cứ như vậy

      Đám người mắt suýt lọt tròng, mà nụ cười mặt Trình Dục Chi cũng hơi héo chút. Ta liền nắm chặt tay đợi, ai dám phản đối, ta liền giúp chăm sóc đôi con mắt chút. Dù sao chăng nữa, là trộm hay cướp là lừa hay đoạt, ta cũng dứt khoát phải đoạt cho được bí phương của Diêm Vương Sầu vào tay.

      Trình Dục Chi để ý thấy nắm đấm của ta, lập tức ngăn cản kháng nghị của A Quý mà đồng ý luôn. Tròng mắt của đám người đó đảo vòng đầy lưu luyến rồi mới trở về trong mắt.
      mal thích bài này.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bùn loãng cũng có thể trát tường
      Chương 7: Làm thêm ngoài giờ
      [​IMG]
      Ta trở thành đồ đệ của Trình Dục Chi. được dành riêng viện trong Yến vương phủ, ta và ở nội viện, ngoại viện dùng để tiếp khách và là nơi ở của A Quý.

      Ta hằng ngày theo Trình Dục Chi viết chữ, đọc sách, học y. Ta phát ra quả là nghiệp chọn người chứ người chọn được nghiệp, ta dường như có năng khiếu học y. Bộ Hoàng đế nội kinh lại bị ta đọc thành võ học bảo điển, nhờ đó ta lại luyện thành thêm môn tuyệt thế võ công nữa. Chỉ có điều trình độ y học của ta vẫn là số 0 tròn trĩnh.

      Bất quá ở mặt khác ta cũng tiến bộ được chút, giúp khuôn mặt của Trình Dục Chi biến hóa ra nhiều biểu tình khác nhau, chẳng hạn như dở khóc dở cười, bó tay chịu nổi vân vân và vân vân. Ta tin trong thời gian nữa thôi, tức giận ăn tiền.

      Ta đành buông tay cho việc học y, đương nhiên cũng cho Trình Dục Chi trừ tiền học phí hàng tháng. Ta giờ có mục tiêu tiêu mới: thu Trình Dục Chi làm thủ hạ, như vậy bao nhiêu tiền kiếm được đều rơi vào túi ta. Bất quá đám thư sinh bọn đều khắc cốt ghi tâm cái gì mà “uy vũ khuất phục”, ta phải từ từ tẩy não mới được.

      Bởi vì ta thôi học y, lúc Trình Dục Chi nghiên cứu y thuật, rảnh rang vô ta bèn tìm việc vặt trong Yến vương phủ để kiếm chút tiền còm.

      Yến vương phủ có rất nhiều thị vệ, bọn họ thường xuyên luận võ đánh đấm với nhau, ta bèn trà trộn vào bọn họ, đề nghị bọn họ thi đấu cá độ ăn tiền. Chỉ qua mấy ngày phong trào cá độ ăn tiền lan rộng khắp Yến vương phủ. Đương nhiên ta cũng tham gia.

      Ban đầu ta giả vờ dở mà ham, khiêu chiến với mấy tên thị vệ tôm tép, đánh trận nào thua trận đó. Khi tất cả mọi người cho rằng ta là đồ bỏ , ta bèn phát chiến thư cho tên thị vệ lợi hại nhất trong vương phủ đồng thời dốc hết tiền túi đặt cho mình thắng.

      Mọi người đều cho rằng ta biết lượng sức, cho nên đều đặt tiền cho tên thị vệ kia, kèo của ta là ăn trăm.

      Đến hôm luận võ, mọi người đều vắt chân chờ xem ta thua thảm để hốt hết tiền, ta đương nhiên làm cho bọn họ thất vọng, chỉ dùng năm thành công lực thắng vinh quang.

      Ngày hôm đó ta đếm ngân phiếu đến mỏi cả tay, mấy tên thị vệ cứ tưởng mình chắc thắng nên dốc cả gia sản đặt cửa ta thua. Đêm đó ta ngủ ngon lành hết chỗ bên chồng ngân phiếu.

      Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, bởi số tiền thắng cược quá lớn kinh động đến Yến vương, bèn gọi ta tới chuyện.

      Nể mặt Trình Dục Chi, trực tiếp trói gô ta lại mà giảng cho ta bài. liệt kê lốc tội trạng, chẳng hạn như đánh bạc trong vương phủ, quấy rối trật tự, rối loạn nhân tâm, lừa dối gạt gẫm vân vân và vân vân. Cuối cùng tiền của ta là tiền phi pháp, phải giao lại hết cho .

      Ta vừa nghe phải giao tiền ra nhảy chồm chồm, đàng hoàng tuyên bố với : “Ta giả vờ ngốc nghếch lâu như vậy, lại khổ cực vất vả thiết lập kế hoạch mới kiếm được chút tiền bằng cái móng tay, lý gì mà ta phải giao ra chứ?”

      Yến vương khuyên nhủ ta: “Ngươi lấy nhiều tiền vậy thấy áy náy sao? Đây là tiền dưỡng già của bọn thị vệ, nếu ngươi chịu trả lại cho bọn , bọn cảm ơn ngươi suốt đời.”

      Ta hếch mũi lên trời hừ tiếng: “Thèm vào lời cảm ơn của bọn , hư danh có thể ăn thay cơm được sao. Ta thích thứ gì cứ lấy thứ ấy, áy náy làm quái gì.”

      Yến vương bỗng nhiên phá lên cười ha hả, vỗ vỗ vai ta: “Tốt! Ngươi đúng là chân tiểu nhân, bổn vương khoái! Vậy ngươi cứ giữ lại tiền , nếu bọn tham lam cũng mắc mưu của ngươi, coi như là dạy bọn bài học. Bất quá về sau ngươi được đánh bạc nữa. Võ nghệ ngươi cao như vậy, cả ngày việc gì làm quá lãng phí, hay là theo bổn vương làm thị vệ .”

      Ta lập tức hỏi thù lao: “Vậy ngươi cấp ta bao nhiêu tiền? Sư phụ của ta mỗi tháng trả ta ba nghìn lượng đó.”

      Yến vương lại cười to: “Hảo tiểu tử, đến sư phụ mà cũng bị ngươi vặt lông trụi lủi. Bổn vương trả cho ngươi nhiều như vậy được, nhưng theo bổn vương còn có được thứ tốt hơn tiền nữa, đó chính là quyền lực.”

      Ta lắc đầu, “ cần, ta chỉ thích tiền, tại tham quan đều bị lột da, quyền lực có ích lợi gì?” Ta nghĩ hồi bèn bổ sung, “Nếu ngươi cấp miễn tử kim bài cho ta, cho phép ta tham ô, ta lập tức theo ngươi.”

      Yến vương cười càng vang dội, g
      ật đầu đáp ứng: “Chỉ cần ngươi chịu thuần phục bổn vương, bổn vương bảo đảm ngươi bất tử, bất quá ngươi được đục khoét quá tay.”

      Ta mặt mày hớn hở: “Đương nhiên, đương nhiên, ngài yên tâm, ta cũng sợ phiền toái, nhất định đục thần thần biết khoét quỷ quỷ chẳng hay. Nhưng tiền sư phụ bỏ cũng uổng, cho nên ta làm việc toàn thời gian được, chỉ có thể kiêm nhiệm thôi.”

      Yến vương thán phục nhìn ta, “Sư phụ của ngươi đào đâu ra được bảo bối như ngươi vậy, đúng là quá sức vô sỉ, nhưng cái vô sỉ của ngươi lại hợp khẩu vị của bổn vương, vậy cứ theo ý của ngươi .”

      Vì thế ta trở thành thị vệ bán thời gian của Yến vương, bình thường ta đều theo Trình Dục Chi, chỉ khi Yến vương rời phủ ta mới theo bảo hộ. Bởi vì ta hộ vệ đắc lực, Yến vương đối ta càng ngày càng coi trọng, ta trở thành vật cưng của Yến vương. Yến vương loại chân tiểu nhân như ta dễ đối phó hơn nhiều so với đám ngụy quân tử, chỉ cần thỏa mãn cầu của ta là có thể kê cao gối ngủ ngon.

      lần, ta theo Yến vương tuần, ở bên ngoài ở hơn mười ngày, dưới ngầm đồng ý của Yến vương, chó nhờ oai chủ kiếm được mấy món khá hời.

      Trở về phủ, ta vội vã cất tiền mà chạy lại ôm lấy Trình Dục Chi, dúi đầu vào ngực hít hít nửa ngày. Hơn mười ngày ngửi được mùi của , ta toàn thân đều cảm thấy khó chịu, đến lừa đảo cũng chẳng có sức.

      Ngày hôm đó ta chẳng khác gì chó con theo mẹ, theo đuôi hít hít ngừng, tới buổi tối mà vẫn chưa nghiền, ta bèn nhảy lên giường của ngủ chung.

      lập tức từ chối: “ được, hợp với lễ pháp.” Đây là lần đầu tiên dám cự tuyệt ta, là quái lạ.

      Ta phục, phản đối: “Hai thằng đàn ông ngủ chung có sao đâu mà sợ.”

      Mặt dại ra: “Bộ ngươi là đàn ông hả?”

      Ta giận dữ, vỗ ngực: “Ngươi dám xem thường lão tử! Đừng tưởng rằng ngươi là sư phụ lão tử dám đánh ngươi. cho ngươi biết, lão tử thích nhất là khi sư diệt tổ! Bằng chúng ta múa máy chút, ai thắng người đó là đàn ông.”

      chịu đấu với ta, nhưng cũng chịu cho ta ngủ chung. Đúng là thân lừa ưa nặng! Bọn thư sinh thối tha thiệt phiền phức mà!

      Ta kiên nhẫn điểm huyệt của , hỏi: “Ngươi muốn ngủ cứng đờ giống xác ướp hay muốn xoay người thoải mái?”

      kiên trì uy vũ khuất phục. Đừng hy vọng ta mềm lòng! Ta liền để đơ người suốt buổi tối, ta ôm khúc cây (hí hí) ngủ ngon lành.

      Đến sáng hôm sau, ta mới giải huyệt cho , dù sao ta còn phải nhờ chải đầu cho ta mà. Tay tê rần nhúc nhích nổi, ta truyền chút nội lực khơi thông kinh mạch cho , mới cầm nổi cây lược, run run rẩy rẩy nửa ngày trời mới chải đầu cho ta xong. Đến lúc châm cứu cho Yến vương thế tử Chu Cao Sí, tay bên kia của vẫn còn chưa co lại được.

      Hừ! Ai kêu dám chống đối ta, đáng đời!

      Tối đến, chui vào phòng trước, khóa cửa lại. Ta cóc cần ngủ chung với , nhưng làm bộ làm tịch như vậy ta càng phải dằn mặt . Lão tử ta lăn lộn Cái Bang, ăn trộm ăn cướp chẳng chuyện làm, dựa vào thân thủ của lão tử, có cái cửa nào chống được hả? Cho nên ta dễ dàng tóm được quẳng lên giường.

      Ta đặt tay lên huyệt đạo của , hỏi: “Hôm nay ngươi chọn ngủ kiểu nào?”

      nhắm mắt lại thở phì phò, sau đó mở mắt ra, cắn răng: “Loại thứ nhì.” tiếc quá xá, thiếu chút nữa nổi nóng rồi, ai ngờ lại nén giận được, xem ra ta vẫn còn phải tiếp tục cố gắng mới được.

      Ta buông tay ra, chui vào lòng nằm cách thoải mái, ngửi ngửi mùi của rồi thỏa mãn thốt: “Vậy mới là sư phụ ngoan chứ.”
      mal thích bài này.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bùn loãng cũng có thể trát tường
      Chương 8: Phiền não lớn dần
      [​IMG]
      Từ đó về sau, ta bắt đầu ngủ chung với Trình Dục Chi. Mùi thơm người , ta càng ngửi càng thấy nghiện, bây giờ nếu xa ta ngủ nổi. Vì vậy ta chịu ra theo Yến Vương ra ngoài nữa, nên cơ hội lừa đảo ăn đút lót cũng giảm mạnh. Bên ngoài tổn thất, bên trong bù, ta tự động bắt tăng lương lên tới bốn ngàn lượng.

      Sau mấy tháng, toàn bộ ngân phiếu của Trình Dục Chi đều rơi vào tay ta, nhân cơ hội đó định đuổi việc ta. Nghĩ đơn giản vậy sao. Ta chờ đợi ngày này cũng lâu rồi. Ta liền cho viết giấy nợ, cứ đến số tiền nhất định mang đơn thuốc bí truyền ra đổi. Cho dù tất cả bí phương có rơi vào tay ta, ta cũng bỏ qua cho , dù sao trót gặp phải ta rồi, chỉ còn cách tự trách mình may mắn thôi.

      Ngày lần lần trôi qua, ta cũng chầm chậm trưởng thành. Răng ta cũng mọc đầy đủ, người cũng cao hơn, ngực cũng bắt đầu mấp mô phập phồng

      Sau đó, có buổi sáng lúc rời giường, ta đột nhiên phát ra quần đầy vết máu. Ngay lập tức, ta nghĩ là Trình Dục Chi trả đũa ta, liền kéo cổ áo ” Ngươi làm gì ta hả ? Tại sao quần ta toàn là máu ?”

      Vẻ mặt của trông rất đáng nghi, chần chừ mất lúc lâu rồi mới : “Ta chẳng làm cái gì cả, ngươi tự mình kiểm tra , cái ngăn tủ ở chân giường kia có đồ dùng dể tắm rửa đấy” Sau đó vội vội vàng vàng rời khỏi phòng như chạy trốn.

      Đúng là có tật giật mình, thử đợi ta tìm được chứng cứ xem, coi ta xử lý như thế nào.

      Ta kiểm tra hồi lâu, cũng thấy miệng vết thương, là kỳ quái. Bỗng nhiên trí nhớ chợt thức tỉnh, nhớ tới lúc trước khi rời nhà, mẫu thân từng dặn ta, nữ hài tử đến khi trưởng thành, mỗi tháng phải trải qua cái việc kia, hay đây chính là cái thứ chứng minh ta trưởng thành ?

      mặt ta cố gắng nhớ lại phương pháp mẫu thân hướng dẫn ta xử lý trong trường hợp này, mặt ra ngăn tủ tìm đồ để thay đổi quần áo.

      Bên cạnh quần áo của ta, ta chợt phát ra cái bọc kỳ quái, vừa mở ra thấy, phía bên trong toàn là những mảnh vải bông màu trắng, biết Trình Dục Chi dùng để làm gì, nhưng rất thích hợp cho ta dùng, ta khách khí mượn đỡ luôn. Đúng là cái số đẻ bọc điều, trong cứt chó cũng mò thấy vàng! ( ak ak, nguyên văn luôn nhá)

      Nghe mẫu thân , kinh nguyệt là thứ sạch , ta cũng cảm thấy dây thần kinh xấu hổ của mình hơi hơi động đậy hơn so với lúc , liền ôm đống quầy áo vừa thay ra mang tới cạnh giếng, tự mình múc nước giặt.

      Ta mới giặt được nửa, Trình Dục Chi biết từ đâu ra, nước quá lạnh, kêu ta về, để giặt thay cho. Ta cũng thấy giặt quần áo mệt mỏi, rốt cuộc tính lười tạm thời áp chế xấu hổ, liền quẳng đấy cho giặt luôn.

      Mấy cái chuyện của nữ nhân phiền toái, ta lại còn bị đau bụng, nằm uể oải giường. Trình Dục Chi phơi đồ xong vào, bắt mạch cho ta, rồi lại kê vài loại thuốc sắc cho ta uống, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều. Đúng là người có ích, nhất định ta bao giờ thả .

      Ta nhớ mẹ từng kể rằng, sau khi nữ nhân thấy tháng nếu chơi đùa với tiểu tinh của nam nhân rất dễ có em bé, nếu ta cứ ngủ cùng chỗ với Trình Dục Chi tất rất nguy hiểm, haizz, ta quyết định từ bỏ y.

      Buổi tối, ta cầu ngủ mình. Trình Dục Chi thở hắt ra cách đầy khoan khoái, nhanh chóng chạy sang cái phòng khác kiếm cái giường khác.

      Tối đầu tiên chăn đơn gối lẻ, ta lăn từ đầu giường này tới đầu giường kia, vẫn ngủ nổi. Đêm thứ hai, ta đếm xong mấy vạn cừu, ngửng đầu nhìn ra thấy mặt trời lập lòe trước mặt. Ngày thứ ba, cả ngày ta tìm đám thị vệ đánh nhau, đánh đến lúc kiệt sức mới trở về, toàn thân xương cốt kêu răng rắc, có điều vẫn có cách nào để dỗ an giấc ngủ.

      Nửa đêm ngày thứ tư, ta cầm ngọn nến trong tay đột ngột xuất trước đầu giường của Trình Dục Chi. giật mình hoảng hốt, sau thấy mới bình tĩnh trở lại, thở dài hỏi ta vì sao ?

      Mấy ngày ngủ được làm ta đại thương nguyên khí, đầy vẻ đáng thương ” Ta ngủ được”

      nhìn sang đôi mắt quầng xanh đen như mắt gấu mèo của ta, lại thở dài hơi, xốc chăn lên “Trèo lên

      Ta sung sướng thổi tắt ngọn nến vứt đại sang bên, nhảy lên giường, chui vào trong lòng . giúp ta dém lại góc chăn, rồi lại thở dài ôm lấy ta. Ta ôm chặt eo lưng , nghe hơi thở của , cảm thấy đồng chí buồn ngủ nhảy bụp cái lên đầu, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.

      Về sau mỗi tháng ta đều có mấy ngày được tự nhiên như vậy, Trình Dục Chi lại sắc thuốc cho ta uống, mà cái tủ kia cũng có rất nhiều những cái vật kỳ lạ kia, ta cũng khách khí lôi ra dùng, đều phát ra. (Trình Dục Chi chú giải : có trời mới biết)

      Dường như chỉ sau đêm đó, ta biến thành mỹ nhân. Mấy câu này phải ta , mà là mấy tên thị vệ , bọn họ lén tám nhảm ở sau lưng bị ta nghe trộm được.

      Bọn họ , vòng eo của ta mềm mại hơn cả vũ nương giỏi nhất trong vương phủ, mỗi bước đều làm ánh mắt bọn họ bốc cháy phừng phừng, ánh mắt ta còn sáng hơn cả Mai Phi vốn được Yến vương vô cùng sủng ái, người khác nhìn thấy khỏi chìm đắm hôn mê. Ngoài ra kiểu kiểu như thế còn rất nhiều, cuối cùng tổng kết luận lại câu, ta là mỹ nhân.

      Ánh mắt bọn họ nhìn ta bắt đầu có gì đó khang khác, ta chỉ nhàng cười cái, có người hai mắt lấp lánh tim. Những kẻ bình thường vẫn đứng xa xa ngó lại bây giờ đột nhiên nhiệt tình hơn hẳn, thỉnh thoảng lại có kẻ lén lút tặng ta thứ này thứ kia.

      Trình Dục Chi xưa nay chẳng bao giờ quan tâm đến việc ta chiếm tiện nghi của người khác, bây giờ bắt đầu dở chứng, cho ta lấy những thứ đó, còn uy hiếp ta, nếu ta muốn lấy mấy thứ đó đừng hòng làm bảo tiêu cho y nữa. Ta tính toán thiệt hơn, thể vì bỏ lớn, ruột đau như cắt mà đành trả lại mấy thứ đó, đương nhiên sau đó lại bắt tăng lương. Bất quá tại cũng chả còn xu nào, chỉ đành viết giấy nợ. người ta giấy nợ của có cả mớ, kết sổ lại chắc đủ để lập khế ước bán mình trả nợ.

      Ta vốn thể chất đặc thù, băng cơ ngọc cốt chân chính, chỉ sợ lạnh chứ sợ nóng, cho nên trời nóng tới đâu ta cũng đều ăn mặc kín cổng cao tường, vì thế làm dấy lên lời đồn rằng ta là nữ nhân giả trang. Nam nhân trong phủ như ruồi bọ suốt ngày vo ve bên cạnh ta.

      Người ta có , ba ông thợ giày thối thắng cả Gia Cát Lượng, cha mẹ ta tính ra còn quá ba ông Gia Cát Lượng, cho nên mới có thể nghĩ ra cái kế hoạch “Giai nhân tu
      yệt đại” tuyệt luân có hai này. Có điều, như câu ngan ngữ khác , kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, vẫn có điều sơ sót. Bọn họ tính nghìn tính vạn, cuối cùng quên mất tiêu điều, người nhà Mộ Dung ta có bao giờ bình thường như kẻ khác đâu, lớn lên dung mạo đương nhiên xuất chúng, cái phong tư ấy có mặc bao tải cũng chả che giấu được.

      Vì sao nhân lúc ta chưa hiểu biết mà hủy dung mạo của ta . Bây giờ bảo ta làm sao mà hạ thủ cho được. Dung mạo kia ta cũng chả tiếc, nhưng ta sợ đau mà ! dược, ta nhất định thể để cho người ta phát ra, ta đành phải tự nghĩ biện pháp.

      Đương nhiên ta là thiên tài võ học, trải qua phen gian nan nghiên cứu, cuối cùng ta luyện thành công công phu nén ngực. Tình cờ gặp ngày hè, ta liền mặc cái áo ngắn hơi mỏng lượn vòng vòng trong phủ chừng ba vòng, lúc uống trà lại giả vờ để ý cố tình đánh đổ nước lên áo, lại cố tình để ý đến chuyện quần áo ướt nhẹp dính chặt vào người. Ta vận công nén ngực, thành ra tuyệt đại đa số mọi người đều tin rằng ta là nam nhân. Đám nam nhân trong phủ cũng cảm thấy mất mát mất vài ngày.

      Ngày hôm đó tự nhiên Trình Dục Chi trở nên rất kỳ quái, vẻ tươi cười mặt biến mất, có phần xanh mét, ta dám lấy đầu ra đảm bảo, rằng nổi giận.

      ra lệnh cho ta về phòng thay quần áo, tối ngủ lại quay lưng về phía ta. , nếu ta còn dám mặc như thế, từ sau ngủ cùng ta nữa. Tuy rằng ta có thể điểm huyệt , nhưng nằm ở trong lòng vẫn thoải mái hơn ôm cây gỗ ngủ, ta liền ngoan ngoãn chịu khuất phục. Lúc đó mới chịu xoay người lại, ta liền nhanh như chớp chui vào trong lồng ngực .

      Kỳ ta cũng muốn như thế kia, vận công mệt chết được á.
      mal thích bài này.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bùn loãng cũng có thể trát tường
      Chương 9: Bắt sắc lang biến thành chó hoang
      [​IMG]
      Từ lúc ta vận công cho ngực phẳng lại, tuy rằng lúc ta mỉm cười cũng vẫn có kẻ choáng váng, có điều những ánh mắt nhìn ta cũng bớt si mê hơn. Có mấy kẻ long dương phích sau khi bị ta đánh cho trận cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Chỉ có mỗi con trai thứ hai của Yến Vương, Chu Cao Hú, nam nữ đều xơi loạn, mỗi lần nhìn ta đều làm ta có cảm giác như bị con cóc bò lên lưng vậy.

      Nể mặt Yến Vương, ta cũng cố gắng chịu đựng đánh cho trận. Có điều càng ngày càng ngang ngược, gặp ta lại bắt đầu ba hoa cái gì mà đoạn tụ phân đào, ta liền chạy về hỏi Trình Dục Chi, mới biết đó là nhừng từ khác chỉ bệnh long dương, làm ta phát bực. Cái tên tiểu tử kia còn chẳng biết thân biết phận, còn tính động chân động tay. Đương nhiên võ công của kém ta nhiều, nửa lần cũng chẳng chạm qua được. Rốt cuộc ta nhịn nổi nữa.

      Mẹ nó chứ, muốn chơi ta hả, còn nhìn xem ông nội ngươi là ai. Cái thời ông nội đây tung hoành khắp nơi, còn biết ngươi quấn tã lót ở đâu đâu. Ông nội đây lại là loại dễ bị khi dễ thế sao.

      hôm, lại mấy câu điên khùng này với ta, ta liền cười với cái, làm chết sững luôn. Ta liền vào con ngõ vắng, quay lại nhìn cười tiếp, sung sướng choáng váng vội vã cun cút chạy theo.

      Vừa đến chỗ có ai, ta thêm câu nào, điểm á huyệt, rồi đá ngã lăn ra.

      Ta đạp cho cước vào đúng bộ hạ, nghiến răng : ” Tiểu tử, đừng tưởng con rùa rụt cổ nhà ngươi là con cháu của hoàng đế mà lão tử phải sợ ngươi, lão tử còn đầy biện pháp người biết quỷ hay để sửa trị ngươi, con mẹ nhà ngươi còn dám lèo nhèo nài hoa gạt liễu với lão tử, lão tử cước đạp chết tươi. Hôm nay hãy lấy chút tiền đặt cọc trước.”

      xong ta dùng gót giày di mạnh, lực đạo vừa phải, làm đứt mệnh căn nhưng cũng phải làm đau chết thôi. ôm chặt đũng quần nằm co quắp như con tôm, hôn mê bất tỉnh.

      Ta vừa khe khẽ hát vừa trở lại trong viện, Trình Dục Chi liền hỏi vì sao lại cao hứng thế, ta liền đáp, rằng vừa đạp chết con cóc. , thấy nha đầu hoảng hốt chạy tới mời Trình Dục Chi xem bệnh cho Chu Cao Hú.

      Ta níu đầu Trình Dục Chi xuống khẽ vào tai : ” Nhớ giải á huyệt cho ” Mới vừa rồi ta quên mất tiêu.

      Trình Dục Chi nhìn ta cái, rồi .

      Căn bệnh tiện ra của Chu Cao Hú rất lâu mới khỏi. Cái loại bầm tím sơ sơ này tính ra chữa trị tự nhiên cũng khỏi, với tay nghề của Trình Dục Chi lại càng tốn nhiều thời gian như vậy, ta thực hoài nghi Trình Dục Chi thầm động chân động tay. Bất quá cũng tính là xả giận cho ta, nên ta cũng thực ngoan ngoãn chút thắc mắc.

      Về sau, mỗi lần Chu Cao Hú gặp ta, chẳng hiểu vì sao lập tức khép chặt đùi lại ( :)) bó tay)

      Mấy con tôm tép nho này còn dễ đối phó, đối với Yến Vương lại thể làm như vậy. Yến Vương kia cũng là kẻ tiểu nhân từ trong xương tủy, cho nên cũng nhìn thấu mấy cái kỹ xảo của ta. Tuy rằng thấy bộ ngực phẳng lặng của ta, nhưng vẫn hoài nghi ta là nữ nhân, thỉnh thoảng lại xài vài chiêu để dò xét ta. Chuyện vặt, binh đến có tướng ngăn, nước dâng có đê chặn, ta chả sợ.

      ngày, sáng sớm Yến Vương phái người đến tìm ta, lúc ta đến còn chui ở trong chăn. đuổi hết người ra bên ngoài, chỉ lưu lại mình ta, sau đó trần truồng đứng dậy.

      Ông nội ta đây là ai. Ông nội ta đây còn xem biểu diễn xuân cung đồ sống, cái này sợ gì ? Ta mặt đổi sắc, tim đập loạn, chỉ nhìn với vẻ coi thường, nhưng lại làm bộ thân thiết : ” Vương gia, tiểu sư đệ của người cũng được lớn lắm, có cần sư phó của ta kê cho ngài ít thuốc để thúc giục nó to thêm chút ?”

      Trong chốc lát, mặt như trải qua đủ bảy sắc cầu vồng, cứng ngắc hồi lâu, cuối cùng hung tợn quát lên ” Mau tới hầu hạ bổn vương mặc quần áo”

      Ta làm bộ : ” Xin lỗi Vương gia, ngay quần áo của ta ta còn chẳng mặc được cẩn thận, chỉ sợ mặc lộn tùng phèo quần ngược lên , áo lộn xuống dưới. Thôi ngài tự mặc cho rồi.”

      vừa tự mặc quần áo, vừa nghiến răng nghiến lợi hỏi ta ” Ngươi sợ bổn vương giết ngươi sao ?”

      Ta hất chân thèm để ý : ” Sợ chứ, có điều kiếm đâu ra người có đủ tài tới giết ta. Hơn nữa, ta có miễn tử kim bài, chẳng lẽ ngài giữ lời”

      Ai bảo Yến Vương là kẻ tiểu nhân còn sĩ diện, mà ta hoàn toàn hiểu kẻ tiểu nhân từ trong ra ngoài. muốn so đo với ta, khác nào lấy ngọc quý mà đập viên ngói, kẻ thiệt thòi chỉ là . vốn là kẻ thông minh, nên có thể nhanh chóng dằn cơn giận xuống.

      Lúc này có con ruồi vừa bay tới, ta vung chủy thủ lên, con ruồi lập tức bay . Yến vương muốn lấy lại mặt mũi, thấy vậy liền cười nhạo ta : ” Trịnh Hòa, võ công của ngươi thối lui rồi, có con ruồi cũng giết được”

      Ta thổi thổi lưỡi dao cái, thản nhiên đáp ” Ai vậy. Ta chỉ thiến nó thôi, cho nó đỡ nghĩ tới việc gieo giống lung tung” Vừa , mắt ta cố ý nhìn xuống cái điểm nho giữa hai chân .

      biến sắc, hơi rùng mình cái, điệu bộ giống như muốn vứt bỏ con độc xà hươ hươ tay : ” Ngươi lui ra

      Ta cực kỳ đắc ý lập tức cáo lui.

      Hừ! Yến Vương sao chứ. Ngươi dám có lòng hươu dạ vượn với ông nội đây, ông nội đây dám cho ngươi chết luôn. Cùng lắm ông nội đây bắt Trình Dục Chi rồi chạy trốn.

      Vài ngày sau Yến Vương lại triệu kiến ta, mọi việc vẫn y như ngày xưa. là đại nhân vật, hành động theo cảm tính, trong phủ bây giờ võ công của ta cao nhất, hơn nữa phải chỉ cao bình thường, còn cần người như ta ở bên người. Chỉ cần thuận lỗ tai ta, ta vẫn là kẻ đáng tin dùng, cho nên ta vẫn là kẻ tâm phúc trong tay .

      Về sao, Yến vương mất cái hứng thú do thám giới tính của ta. Từng có kẻ trước mặt cảm thán rằng ta phải nữ nhân cũng đáng tiếc, liền câu ” mà là nữ nhân, nam nhân xứng đôi với chỉ sợ chẳng có ai”

      Tới mùa thu, Trình Dục Chi làm cho ta cái thắt lưng hộ thân, bên trong có đệm vải. Sau khi mang vào, eo lưng của ta biến thành thùng nước, ngực càng , vì thế, trừ lúc ngủ, lúc nào ta cũng thắt người. Đám người trong phủ thấy eo lưng của ta phình ra đống, tiếc hận thời gian sau cũng quen dần.

      Sau khi ta luyện thành công công phụ nén ngực, cũng càng thêm tin tưởng, từng quyết định cố gắng tuy luyện ra dương công, như vậy còn kẻ nào có thể cho rằng ta là nữ nhân nữa. Có điều biến thực dễ gì, toàn mấy đồ bịa đặt, thủy chung ta cũng tu luyện để mọc thêm ra được. Sau dó, lại có chuyện xảy ra, làm ta hoàn toàn từ bỏ ý định này.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :