1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

MỖI LẦN CHẠM BÓNG ĐỀU VÌ EM - 11 GIỜ PHẢI NGỦ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này thế nào?

    1. Hay lắm. Viết tiếp đi.

      62 vote(s)
      98.4%
    2. Cũng tạm được.

      1 vote(s)
      1.6%
    1. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 17:
      Editor: Mỡ
      Beta: Dâu Tây

      _____________

      Tô Thanh Gia rời khỏi La Masia.

      có hiểu chút về căn bệnh trầm cảm này, từng viết mấy kỳ chuyên mục để giới thiệu về nó nữa.

      Thiên tài và kẻ điên luôn chỉ cách nhau con đường, thông thường những người bị bệnh này có chỉ số thông minh vượt trội như siêu nhân, năng lực nắm bắt và tiếp nhận vật bên ngoài rất cao. Đối với người thường, sau khi nhận thức vật hay việc nào đó, nếu qua thời gian dài tiếp xúc nhanh chóng quên , nhưng đối với người mắc bệnh trầm cảm trong đầu bọn họ lặp lặp lại việc này, và ngừng cân nhắc những khả năng khác.

      Nội tâm của bọn họ là vòng tròn khép kín, mâu thuẫn ngừng trở nên gay gắt, thậm chí còn lấy bản thân làm trung tâm.

      Tỷ lệ mắc bệnh này còn khó hơn trúng số, có thể là do di truyền, hoàn cảnh, nguy hiểm hơn là nếu điều trị dẫn đến loạt bệnh tâm lý nguy hiểm như tự kỷ, đa nhân cách...

      Sau khi sống lại đây là lần đầu tiên cảm thấy mình bất lực đến vậy. Giống như tất cả cố gắng đều được đáp lại, bao tâm huyết tình cảm, hi vọng bỏ ra đều nhận được kết quả, cười mà ai để ý tới.

      Tô Thanh Gia lẳng lặng đứng ở trạm xe buýt nhìn người đến người .

      giờ biết nên đâu, biết nên chuyến xe nào, cũng biết mình xuống xe ở đâu.

      biết, có thể làm gì để hình ảnh cậu bé dịu dàng mỉm cười ôm hoa đường phố khi xưa lần nữa lặp lại.

      biết mình có thể làm gì cho cậu bé từng bất chấp mưa to gió lớn chạy tới tặng quà sinh nhật cho .

      biết, có thể làm gì cho cậu bé nỗ lực tập luyện hàng ngày với khát khao được chạy thảm cỏ xanh.

      nhớ trước kia từng xem quyển sách, trong sách có viết: Chúng ta đều mong muốn trở thành vị thần vĩ đại, và sau này trở thành Tôn Ngộ . Chúng ta đều háo hức trở thành những hùng trong giây phút khó khăn, và sau đó trở thành những chú gấu chờ giúp đỡ, chúng ta luôn treo từ sau đó khóe miệng, và từ sau đó trở thành quá khứ.

      Lúc nào cuộc sống cũng tặng bạn cú đau kịch liệt, nhát chí mạng ngay khi bạn lơ đãng.

      Tô Thanh Gia muốn giúp cậu bé đơn này, cậu giống như ngôi sao, sống nhiều năm ngoài ánh sáng, dùng tất cả ánh sáng và nhiệt độ của mình để nuôi dưỡng gốc hồng.

      thiếu niên bình dị ấm áp tới vậy, tương lai của cậu đáng bị vứt bỏ sớm, cậu vốn sinh ra là để tỏa sáng lấp lánh. Cậu nên bị mọi người lập, cậu đáng có được những thứ tốt đẹp nhất.

      Tô Thanh Gia lau nước mắt, muốn tìm cậu, muốn giúp cậu, nếu ngay cả cũng bỏ rơi Carlos, vậy cậu chỉ còn hai bàn tay trắng.

      quay đầu lại, chạy về phía La Masia.

      Reixach rót ly nước cho nhưng mang tâm hồn người lớn: “Cháu đến vì Carlos sao, ta nghĩ cháu nên biết bệnh tình của cậu ấy.”

      “Đúng vậy, giám đốc, thực xin lỗi vì tới quấy rầy ngài. Cháu nghe La Masia dừng việc đào tạo Carlos có phải ạ?”

      “Đúng, mà cũng đúng.”

      Reixach kéo ghế qua: “Bella, ta rất cám ơn cháu vì phát ra thiên tài cho La Masia, ta cũng hiểu được tâm trạng và suy nghĩ của cháu lúc này.”

      Thấy sắc mặt nặng nề của Tô Thanh Gia, Reixach tiếp tục : “Quả , mọi người đều có thể thấy được tương lai sáng lạng của Carlos sau này, nhưng suy cho cùng cậu ấy vẫn còn nhiều thiếu sót.”

      “Chẳng lẽ sáng lạng của ấy đủ để che dấu chỗ thiếu sót bé đó sao?” Tô Thanh Gia hỏi lại.

      Reixach gõ gõ bàn trà: “Cháu đúng, tài năng của cậu ấy đủ để che dấu thiếu sót. Bella, ban lãnh đạo chỉ tạm dừng việc đào tạo cậu bé chứ phải vĩnh viễn, lần thi đấu này là phép thử, là cơ sở để mọi người tìm cách khắc phục, mọi người vẫn rất quan tâm tới vấn đề tâm lý của Carlos, những điều này đều có bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp theo dõi, nhưng giờ cậu bé bị kích thích chạm đến số giới hạn nào đó nên ban huấn luyện bắt buộc phải để cậu có thời gian bình tĩnh lại.”

      Tô Thanh Gia nhíu nhíu mày: “Vậy nếu ấy thể bình tĩnh lại sao? Các ngài làm thế nào?”

      Reixach đan hai tay vào nhau đặt đùi: “Ban huấn luyện mời bác sĩ tâm lý tới tiến hành trị liệu, cháu cũng biết căn bệnh này rất hiếm nên phương pháp trị liệu cũng có hạn. Khả năng trời phú khiến cho bất kì ai cũng thể chôn vùi cuộc sống gắn liền với bóng đá được định sẵn của cậu bé, Bella, tại Barca nhất định Carlos gặt hái được nhiều thành công, quan trọng hơn hết là có tương lai tươi sáng.”

      Tô Thanh Gia nhắm mắt, hít hơi sâu hỏi: “ bí mật tiến hành trị liệu cho ấy ạ?”

      giờ, bệnh của cậu ấy vẫn là bí mật, nhưng bệnh trầm cảm rất khó nắm bắt, suốt năm qua bọn ta vẫn chưa tìm được cách hữu hiệu, nếu cần thiết chỉ có thể công khai trị liệu nhằm tìm kiếm thêm nhiều giúp đỡ từ khắp nơi thế giới. Ta tin rất nhiều cơ quan đoàn thể cảm thấy hứng thú với chứng bệnh này, từ đó ngừng nghiên cứu, tìm tòi cách chữa trị.” Reixach .

      “Ngài Reixach! Ngài xem Carlos như chuột bạch để thử nghiệm sao? Ngài nghĩ đến việc sau này đây trở thành vết nhơ trong nghiệp của ấy sao, khi ấy lọt vào tầm nhắm của giới truyền thông đây lập tức trở thành vũ khí phá hủy ấy.” Vào thời đại truyền thông phát triển, chỉ chút khuyết điểm đều có khả năng bị phóng đại, thể đoán được chuyện này tạo ảnh hướng tới Carlos như thế nào nữa.

      Reixach xua xua tay, thở dài : “ bước con đường này, bất kì ai cũng phải chấp nhận mất cái gì đó. Tất cả mọi người đều như chơi ván bài mà tiền cược được đặt người cậu ấy. Bella, mọi người đều cần nhìn thấy kết quả xứng đáng.”

      _______

      Carlos ngồi ghế ở quãng trường Columbus, dưới bóng cây ngô đồng cao lớn là những tia nắng vỡ vụn xuyên qua lá cây, gió mang theo hương vị mằn mặn của biển và tiếng kèn xuất phát của những chiếc thuyền ngoài xa.

      Nhiều năm qua , hải cảng nước sâu thuyền đến thuyền , chỉ có chiếc thuyền mang tên “Rania” vẫn còn bỏ neo ở nơi này, kiến trúc điêu khắc bằng đồng vĩnh viễn giương nổi cánh buồm.

      Mỗi ngày Carlos đều ngồi ghế dài gần cảng nhất để nhìn ra đại dương bao la, buổi sáng thấy hình ảnh hải âu cất cánh, chạng vạng, ánh hoàng hôn nhuốm màu cam lấp lánh lên khắp mặt biển, cậu cứ nhìn như vậy, ánh mặt trời đỉnh đầu cậu ngừng biến hóa màu sắc và sáng tối cứ nối tiếp nhau đến.

      Lúc trận đấu lần trước kết thúc, cậu mất tư cách gia nhập U14, những huấn luyện viên tiến hành huấn luyện đặc biệt cho cậu cũng bị tạm đình chỉ, sau khi chạy vài vòng quanh thảm cỏ xanh, cậu ép bản thân phải tiếp nhận này, đó là cậu thành kẻ bị vứt bỏ.

      Còn chưa chính thức lên chiến trường mất tư cách chiến đấu.

      Carlos nghĩ, cậu vỡ vụn giống những người phải ra về, khác nhau ở chỗ sớm hay muộn thôi.

      Sau khi hình phạt kết thúc, cậu mặc đồng phục bóng đá của đội vàng chạy thẳng tới quảng trường Columbus. Màn đêm buông xuống, vui vẻ nhộn nhịp quảng trường lại bắt đầu.

      Bella từng với cậu, Columbus phải lưu lạc đến Tây Ban Nha, sau ba lần thất bại mới tìm được đại lục mới, tin cậu thành công.

      Nhưng cậu khiến thất vọng rồi.

      Carlos nhìn theo hướng ngón tay của Columbus, mặt biển vẫn luôn êm ả tĩnh lặng, nhưng cậu nhìn thấy bóng dáng của niềm hy vọng.

      Carlos nhặt khối đá vụn ném xuống biển, cơn sóng cuồn cuộn mang theo bọt trắng nhanh chóng vùi lấp viên đá .

      “Carlos, cậu cho rằng cậu giỏi lắm ư? Lúc thi đấu khác gì mang bản thân ra làm triển lãm, quá phô diễn kĩ thuật cá nhân, cậu cảm thấy Tây Ban Nha về sau chỉ cần dựa vào người như cậu có thể giành cup World Cup sao?”

      “Nếu cho tôi lựa chọn, tôi tình nguyện chọn mười người đoàn kết chứ cần người độc lập như cậu, quả thực cậu khác gì cục cứt chuột.”

      “Tôi muốn trận đấu bóng đá mang màu sắc của đoàn kết, Carlos, vấn đề của cậu quá lớn, nằm ngoài khả năng kiểm soát và tưởng tượng của tôi, có lẽ cậu hề thích hợp với môn thể thao này.”

      “Có lẽ cậu thích hợp với bóng đá……”

      “Có lẽ cậu thích hợp với bóng đá……”

      Lời của huấn luyện viên Bernar Jess làm Carlos thấy tuyệt vọng, cậu biết nên làm gì lúc này.

      mấy ngày nay Carlos gội mái tóc vàng của mình, cậu dám tìm Bella, cậu sợ phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của .

      ______________

      Tô Thanh Gia tìm khắp La Rambla, trước khi mặt trời xuống núi, nhìn thấy cậu bé tóc vàng làm lo lắng suốt mấy ngày qua ngồi bên trái pho tượng Columbus.

      Cậu ngồi bất động ghế, tàn ảnh của cây ngô đồng đơn rơi đầy đất, ánh chiều tà chiếu xuống khiến mặt biển như được mặc bộ lễ phục màu hồng tráng lệ, long trọng như lời chào bế mạc của buổi lễ.

      độc của cậu xuất phát từ tận đáy lòng.

      Tô Thanh Gia đột nhiên dám đến gần Carlos, cậu tựa như thân cây, bắt đầu hư thối từ rễ.

      Ở đất nước tốt đẹp người đến người nhiệt tình này, lúc nào cậu cũng chỉ mình, người thân, bạn bè, cậu chỉ có chính cậu.

      Thế giới nội tâm của cậu là bờ biển rộng mênh mông, mình cậu lẻ loi đơn bóng bên trong đảo độc, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời mọc rồi lặn, thủy triều lên rồi xuống.

      Gần như cậu nhìn thấy hy vọng, phía xa xa vẫn là biển. Có lẽ hi vọng ở đâu đó quá xa vời khiến con người khó có thể tìm thấy.

      Tô Thanh Gia nhìn mái tóc vàng của Carlos bị ráng chiều nhuộm thành màu đỏ thẫm, gối chân đem đầu chôn sâu vào hõm trống.

      nghĩ đủ khả năng giúp được cậu, nội tâm cậu quá độc, thể trở thành vị chúa cứu thế Moses [*], dẫn cậu rời Ai Cập, rồi băng qua muôn ngàn sóng gió của biển Đỏ để đeo cho cậu chiếc lá ôliu.

      [*] Moses: là lãnh tụ tôn giáo, người công bố luật pháp, nhà tiên tri, nhà chỉ huy quân và sử gia. Ông cũng được xem là người chép kinh Torah (năm sách đầu tiên của Kinh Thánh , còn gọi là Ngũ kinh Moses ).

      Những ngôi sao mọc lên từ mặt biển, Carlos yên lặng đứng lên nhìn bức tượng đồng hồi, sau đó mới rời .

      Tô Thanh Gia gọi cậu, lẳng lặng nhìn cậu xuyên qua quán bar náo nhiệt, hiệu sách, nhà kính trồng hoa, cuối cùng trở về La Masia.

      Từ xa xa vẫn nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng của cậu.

      ______________

      Hai tuần tiếp theo, Carlos vẫn kéo dài tình trạng sớm về khuya, ban đêm ký túc xá ở La Masia trở thành điểm dừng chân của cậu, nhóm cầu thủ dần quên tồn tại của cậu, các huấn luyện viên từng đau lòng nhưng nhiều ngày qua , cũng còn để bụng nữa.

      Chỉ có cây trầu bà góc giường của Carlos là ngày đêm chờ đợi cậu lau chùi.

      Carlos muốn lá dính bụi. Cậu hy vọng khi vừa tỉnh dậy liền có thể thấy sắc xanh ngọc bích của nó. Đây là món quà sinh nhật đầu tiên Bella tặng cậu.

      Oleguer mang cho cậu cây kẹo que cầu vồng, nhưng cậu ăn, đặt ở góc tường cùng đồng phục đội đội vàng.

      Cậu băng qua hơn nửa thành phố, chạy thẳng đến quảng trường Columbus, ghế dài được đặt sẵn bánh mì và sữa bò, còn có mâm quả táo, quả dâu tây được rửa sạch, bình nước lớn, đủ để cậu dùng trong ngày.

      Carlos biết đó là do Bella chuẩn bị cho cậu, bắt đầu từ thứ năm cách đây hai tuần, mỗi ngày đều có đồ ăn đặt tại đây.

      Cậu cầm bình nước, lấy giấy ghi chú được gián bình: “Carlos, em vẫn luôn chờ mong lại tiếp tục chạy sân.”

      Carlos tỉ mỉ mà ba lần, sau đó đem tờ ghi chú bỏ vào túi áo trước ngực, đây là tờ thứ 15, có màu xanh biếc.

      Nghĩ nghĩ chút, Carlos lấy từ trong túi áo ra các tờ ghi chú khác, đủ loại màu sắc, mỗi tờ đối với cậu mà đều rất quý báu, cậu chầm chập lật xem cách cẩn thận.

      hơn nửa tháng cậu chưa gặp Bella.

      Cậu rất nhớ .

      Carlos cầm lấy miếng dâu tây, nước đỏ tiết ra rất ngọt, ánh sáng mặt trời Địa Trung Hải tạo gian cho nó trưởng thành.

      Carlos nghĩ, cậu có nên nỗ lực, cố gắng để được chạy nhảy sân cỏ thêm lần nữa hay ?

      Ngay cả bản thân cậu cũng biết đáp án nữa.

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Đọc chương này thấy thương calos quá
      Cố lên cậu bé
      Nhungpham thích bài này.

    3. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 18:
      Editor: Vy Ngôn
      Beta: Dâu Tây

      ____________

      Tô Thanh Gia mặc váy tennis màu hồng đào, áo thể thể thao ngắn tay màu trắng, buộc mái tóc đen lên cao, lộ ra cái trán trơn bóng, lưng đeo ba lô trắng. nhìn bản thân trong gương, mỉm cười: Tô Thanh Gia, cố lên, Carlos cần mày.

      phải bắt đầu từ việc điều khiển cảm xúc và bình ổn tâm trạng của chính mình, thể để cậu thiếu niên chân thành đó phải thất vọng.

      Dưới ánh mặt trời của ngày hè nóng nực, lắc tay ngọc trai cánh tay trắng ngần được ánh nắng chiếu xuống, phản lại những tia sáng long lanh.

      Bức tượng đồng Columbus quảng trường vẫn đứng yên như cũ.

      “Carlos, lâu gặp.” Tô Thanh Gia ngồi xuống bên cạnh cậu.

      Carlos sửng sốt hơn nửa ngày, kinh ngạc, vui sướng, lo lắng rồi lại ảo não, tất cả cảm xúc đều lần lượt lên trong đôi mắt, cậu cầm hoa quả, ấp a ấp úng : “Em…… em…… Bella, em ăn chút .”

      Tô Thanh Gia lấy từ trong túi ra hai tờ giấy đưa cho Carlos, lúc sau mới cầm lấy viên đào: “ cầm trước .”

      Lỗ tai Carlos giật giật, run rẩy tiếp nhận. Đó là 2 tờ vé xem trận đấu giữa câu lạc bộ Barca với câu lạc bộ Madrid bên cạnh, diễn ra tại sân bóng nổi tiếng Nou Camp, thời gian là sáng hôm nay.

      Tô Thanh Gia nuốt xuống phần ruột quả đào, miệng lưỡi linh hoạt nhổ hạt ra: “Chúng ta xem trận đấu , coi như bồi em, có thể chứ?”

      ……” Carlos do dự.

      “Tới Barcelona lâu như vậy, em cũng chưa xem qua trận bóng thực nào, muốn giúp em hoàn thành tâm nguyện này sao?” Tô Thanh Gia .

      Carlos cất vé vào trong túi, kéo kéo góc áo: “Vậy, bây giờ chúng ta luôn sao?”

      Tô Thanh Gia cười giống hệt con hồ ly , dọn đồ ghế dài, búi tóc đầu hấp dẫn ánh mắt của Carlos : “ thôi thôi, nếu kịp.”

      Sân vận động Nou Camp cách La Masia bức tường ngăn cách. Tô Thanh Gia hy vọng sân bóng có sức chứa 10 vạn người xem này có thể chứa người vô cùng đặc biệt, giống những cầu thủ bình thường khác. Đó là Carlos của .

      La Liga vừa mới khởi tranh, muốn chỉ vì chút chuyện cũ ấy mà còn chưa kịp đá phải rời sân.

      Carlos cẩn thận theo sau Tô Thanh Gia. Dọc đường cậu còn trộm nhìn Tô Thanh Gia vài cái. bé nương theo cửa sổ ven đường mà , tay nghịch nghịch tóc, mặt ửng hồng.

      Sân bóng Nou Camp là sân vận động lớn nhất Châu Âu, là chứng nhân của vô số trận cầu lớn , đồng thời nó cũng chính là sân nhà của Barca. Tại nơi này, mỗi viên gạch, mỗi viên ngói đều ghi lại lịch sử huy hoàng của Barca, mỗi chỗ ngồi khán đài đều là ký ức, là kỉ niệm của các thế hệ trước.

      Nou Camp cũng từng chứng kiến rất nhiều lần mà Barca chạm tới đỉnh cao Châu Âu , là Jerusalem [*] trong lòng vô số fan nữ.

      [*] Jerusalem: là 1 thành phố thuộc Israel, nơi sản sinh ra ba tôn giáo: Thiên Chúa giáo, Hồi giáo và Juda giáo. Trong truyện, Jerusalem được hiểu theo nghĩa là “vùng đất thiêng” của các fan nữ (ý là ở đây có nhiều cầu thủ đẹp trai khiến phái nữ say mê).

      Chỗ ngồi của Tô Thanh Gia ở tầng thứ hai, ghế dựa màu lam, có thể thu toàn cảnh sân cỏ xanh mướt vào mắt. Cảnh tượng và màu sắc bừng bừng sức sống tựa như đáy lòng mỗi người đều hừng hực cháy lên ngọn lửa rực đỏ .

      Nou Camp được thiết kế rất tráng lệ. Tòa kiến trúc xây bằng xi măng cốt thép này biến tình cảm và đam mê với trái bóng của bao lớp cầu thủ thành những giọt mồ hôi.

      Khán đài của Nou Camp chia làm ba tầng, tầng thứ nhất khán đài là ghế dựa màu đỏ, tầng thứ hai là màu lam, độ dốc tương đối thấp, gian được mở rộng, vô cùng thoáng đãng, hề có cảm giác chật chội, ngột ngạt.

      Phía bục chủ tịch, đối diện với khán đài được khắc khẩu hiệu bằng tiếng Catalonia “Mesqueunclub” ( chỉ là câu lạc bộ). Khẩu hiệu này xô ngã thời gian, đánh bại gian để mà tồn tại qua bao thế hệ tới nay.

      Đúng 9 giờ 30 phút, tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

      Đây là cuộc chiến giữa hai đội đứng đầu bảng! Cả sân cỏ tràn ngập mùi thuốc súng.

      sân tràn ngập tiếng la rung trời, nhóm fan bất luận nam nữ hay già trẻ, mặt đều kích động tới đỏ bừng, thậm chí còn nổi cả gân xanh lên.

      Bọn họ gần như dùng toàn bộ sức lực vào việc hò hét, cổ vũ, cho đến khi thanh có chút ngẹn lại vì cổ họng bị khô, bọn họ cũng kịp uống ngụm nước, chỉ sợ bỏ lỡ khoảnh khắc lóe sáng hay đau tim nào đó.

      Đây là lần đầu tiên Carlos chân chính vào Nou Camp xem đá bóng, cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có nhiều người vì các cầu thủ mà canh cánh trong lòng đến vậy. Khác hoàn toàn so với những tiếng la mơ hồ ở ký túc xá, cậu cảm nhận ràng nhiệt tình của fan, đó là những làn sóng nóng cuồn cuộn. Vào lúc Barca có cú sút vào gôn lần thứ nhất sau năm mươi ba phút thi đấu, tỉ số đội nhà với Madrid tạm thời hòa.

      Nhóm fan Barca bắt đầu cất giọng đồng ca:

      “Chúng ta ở sân bóng hò hét,
      Chúng ta là fan Barcelona,
      Chúng ta từ bốn phương tám hướng tới, chẳng phân biệt tuổi cùng màu da.
      Ngọn cờ thắng lợi ở cao tung bay,
      Lam là màu sắc của nó,
      Đội ngũ dũng cảm giao tranh.
      Làm chúng ta gọi lên tên của nó,
      Barca, Barca, Barca!”

      Carlos cũng hát cùng bọn họ, cùng nhau chia sẻ niềm vui khởi nguồn từ nhóm dũng sĩ chạy sân cỏ xanh, mang vinh quang về cho thành phố này:

      “Cầu thủ cùng fan đoàn kết ở bên nhau,
      Chúng ta gì phá nổi,
      Chúng ta nhiều lần tiến bóng,
      có ai là đối thủ của bọn họ, Barca cường đại thể thắng.
      Ngọn cờ chiến thắng ở cao tung bay,
      Lam là màu sắc của nó.
      Làm chúng ta gọi lên tên của nó,
      Barca, Barca, Barca!”

      Gần mười vạn người hợp xướng, vì “những người hùng” trong lòng mình mà rót vào liều thuốc kích thích.

      Nhất cử nhất động của nhóm cầu thủ đều in sâu vào trái tim mọi người, Tô Thanh Gia bắt buộc phải lên cao giọng để chuyện với Carlos, nếu tiếng quá bị bao phủ bởi làn sóng thanh ở đây.

      “Carlos, xem, bọn họ phối hợp với nhau rất tốt!”

      "Đúng, bọn họ là niềm kiêu ngạo của Barca, là niềm kiêu ngạo của chúng ta!” Carlos trả lời, cậu vô cùng kích động, vô cùng vinh dự.

      Tô Thanh Gia chỉ chỉ thảm cỏ xanh: “ xem cầu thủ số 6, toàn đội đều chuyền bóng cho ấy, nhưng ấy lại rất nhiều lần hỗ trợ tấn công khiến mọi người phải trầm trồ khen ngợi. Còn thủ môn, lần nào ấy cũng đều liều mình chặn bóng lại, nếu ấy, quả bóng vừa rồi bay thẳng từ góc trái phía vào lưới. Người vừa mới sút vào gôn mang áo số 4, nhận bóng và điều chỉnh bóng rất tốt, lực sút rất mạnh.”

      Carlos chuyển tầm mắt sang gương mặt trắng tựa thiên sứ của , đôi mắt xanh xám phản chiếu màu xanh biếc: “Đúng vậy, trong số bọn họ ai là thi đấu tốt cả.”

      Cậu nhìn ra dụng ý của Tô Thanh Gia khi dẫn cậu tới đây, thực rất ràng, muốn cho cậu biết ý nghĩa tinh thần đoàn kết của lối sống đội.

      Tại nơi chỉ cách trại huấn luyện La Masia bức tường, đáy lòng Carlos có thứ gì đó lặng lẽ nảy mầm.

      Trận đấu kết thúc, đội thường đứng đầu bảng những cuộc đấu lớn - Barca thắng Madrid với tỉ số 2:1 . Các cầu thủ quỳ gối dưới khán đài Nou Camp, biểu đạt cảm ơn với fan. Nhóm fan Barca bắt đầu nhiệt liệt chúc mừng, Tô Thanh Gia và Carlos xuyên qua đám người đông đúc rời khỏi sân vận động.

      Tô Tĩnh Khang mang bữa trưa đến cho bọn họ, là pizza rất ngon. Trước khi , ông bố trẻ tuổi đưa cho Tô Thanh Gia cái lọ.

      Đó là cái bình cổ dài rất bình thường, đáy bình có quả bóng tinh xảo.

      Tô Thanh Gia lắc lắc dây tay, liếc xéo cậu cái: “ đoán xem em cần nó để làm gì?”

      ……” Carlos nhìn chằm chằm đồ vật tay , đáy lòng thấp thỏm.

      “Đây là cái chai, chỉ khi cho nước vào bên trong quả bóng mới có thể nổi lên từ đáy bình.” Tô Thanh Gia nhìn vào đôi mắt của cậu: “ tại em và tìm người qua đường xin nước, nhưng nhớ kỹ, mỗi người chỉ có thể cho chén .” Tô Thanh Gia lấy ra cái chén , tưởng chừng chỉ có thể chứa vài giọt nước.

      Carlos có chút biết làm sao. Mắt cậu chớp chớp, theo bản năng cậu muốn kháng cự.

      “Carlos.” Tô Thanh Gia dùng tay chạm lên đầu cậu, “ nghe em , chỉ là sợ giao tiếp, sợ bị người khác tổn thương. Nhưng mà Carlos, thế giới này đáng sợ như vậy, xem, em nguyện ý thân cận với , rồi sau đó chúng ta trở thành bạn tốt phải sao? Đương nhiên nếu người khác sẵn lòng để ý tới , cũng có thể học cách thử làm quen với họ.”

      Tô Thanh Gia đưa chén vào tay cậu: “Carlos, em làm cùng , tin em , tin tưởng vào bản thân , được ?”

      Trong thế giới của người bị bệnh trầm cảm , họ bài xích hết thảy các nhân tố ngoại trừ bản năng; đối với thế giới họ đều sinh ra mẫn cảm cách vượt quá tưởng tượng.

      Tô Thanh Gia muốn đưa cậu thoát ra khỏi vùng biển độc đó, tiến đến đại lục mới ở phương xa.

      Muốn trở thành cầu thủ bóng đá, Carlos phải học được cách phối hợp đồng đội, mà trước đó, cậu còn cần phải học làm thế nào để giao lưu, hòa nhập với người khác.

      Biện pháp tại dùng thực cũ kỹ, nhưng đó lại là phương pháp được giới tâm lý học công nhận, có hiệu quả trong việc trị liệu chướng ngại giao tiếp.

      Carlos thấy bóng hình của mình trong đáy mắt trong suốt của .

      Dưới bóng cây, xung quanh như được bao phủ thứ ánh sáng nhàn nhạt của châu ngọc.

      “Vậy em…… cần đâu.” Carlos nghe thấy giọng mình .

      Tô Thanh Gia thở phào nhõm, dù là phương pháp cũ, nhưng ít ra, bây giờ nó vẫn còn hữu dụng.

      Nhóm fan trước cửa sân vận động Nou Camp cao hứng bàn luận, trận đấu vừa nãy làm cho bọn họ lâu cũng thể bình tĩnh lại.

      thực tế, bọn họ còn có thể hơi ngừng suốt mấy ngày, mãi cho đến khi trận đấu tiếp theo diễn ra.

      Carlos gian nan chuyện với người qua đường. Cậu chưa bao giờ tìm kiếm trợ giúp của người khác nên muốn mở miệng quả thực là chuyện rất khó khăn.

      Tô Thanh Gia ở bên cạnh giúp cậu.

      Nhìn cậu giữ người đường, nhìn cậu mở miệng ra câu đầu tiên, nhìn cậu rót nước vào cái chén cẩn thận, rồi lại đổ vào trong cái bình cao cổ.

      Mùa hè nóng bức, mái tóc vàng của Carlos rũ xuống gáy, mồ hôi rất nhanh khiến quần áo trở nên ướt nhẹp.

      Từ từ, Carlos thành công có được giúp đỡ của rất nhiều người. Quả bóng nổi lên đoạn.

      Tô Thanh Gia mua phần kem ly hương trà xanh, phía rải chocolate, ly rất lớn cùng hai chiếc thìa. Tay Carlos tiện nên chỉ có thể đút cho cậu ăn, cứ lần lượt mỗi người miếng.

      ngọt! Carlos chép miệng, lau cái trán đầy mồ hôi.

      Đến chiều, Carlos đổ được hai phần ba bình. Quả bóng nổi mặt nước, bình thủy tinh trong suốt khúc xạ ánh sáng bảy màu.

      Ở cửa La Masia, bác bảo vệ ăn xong bữa tối ngon miệng và thưởng thức cốc bia lạnh. Đối với ông mà được như vậy còn điều gì tốt hơn nữa.

      Huấn luyện viên Bernar Jess nhiều ngày thấy, về phía hai người. Trong tay ông cầm cái bình giống hệt Carlos, bên trong chứa nước.

      "Cậu bé, con cần thỉnh cầu ta nữa, ta cho con nước.”

      Trong lúc Carlos hết sức hoảng loạn, Bernar Jess đổ nước vào: “Có số người muốn nghe lời xin lỗi của con.”

      Theo hướng ngón tay Bernar Jess chỉ, Carlos thấy đám người vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đó là thành viên đội Vàng cùng cậu xảy ra xung đột vào nửa tháng trước, tổng cộng có mười người.

      Bọn họ đứng ở phía bên kia đường, trong tay đều bưng chén .

      Carlos quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Gia, Tô Thanh Gia mỉm cười, vẫy vẫy tay trái, lắc tay rực rỡ lấp lánh.

      Siết chặt bình nước trong tay, cậu về phía các thành viên của đội Vàng.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ui Gia Gia làm tốt lắm! Carlos cố lên!

    5. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 19:
      Editor: Mỡ
      Beta: Dâu Tây

      ____________

      Ông chú bảo vệ uống cạn cốc bia lớn, thỏa mãn nấc cái.

      Đôi tai của Carlos khẽ động, dưới ánh mặt trời hàng mi dài của cậu càng lên nét.

      Hai bên cứ giằng co như vậy, nửa ngày gì.

      Carlos hít vào mấy hơi, nhưng sau đó cũng chẳng nổi câu.

      “Mày câm sao? xin lỗi mà còn muốn bọn tao cho nước à?” Sau hồi im lặng, thanh niên cao gầy đứng đầu mở miệng, cậu ta là đội trưởng Garcia.

      Carlos gì, chỉ liếc mắt nhìn Garcia.

      phải mày chảnh lắm sao? Còn dám giơ ngón giữa với bọn tao?”

      Đội trưởng có chút tức giận, cậu ta cảm thấy ánh mắt của Carlos mang hàm ý khinh thường.

      Carlos thản nhiên nhìn ly thủy tinh, câu nào.

      chuyện!” Garcia tức giận gào lên, “Con mẹ nó! Mày mau xin lỗi bọn tao!”

      “Đúng đấy, xin lỗi , nhanh lên!”, “Nhóc con mau xin lỗi!”, “Đừng lãng phí thời gian của bọn tao!” Các thành viên khác trong đội đồng loạt lên tiếng.

      “Mày là đồ sao chổi, chẳng trách dù ở nhi viện hay La Masia cũng chẳng có ai giúp mày!” Garcia nghiêng chiếc ly trong tay, từng giọt nước chảy xuống nền đất nóng, nhìn thấy .

      “Con mẹ nó, đáng đời, đến cả ba mẹ mày cũng cần mày! Tao thể cho mày nước, mà lấy dưới đất ấy!”. Các thành viên khác trong đội cũng nhao nhao hùa theo, chút nước như vậy, ánh mặt trời Barcelona vốn dĩ rất chói, chỉ lúc sau liền bốc hơi còn lại gì.

      “Bây giờ, tao trả lại cái này cho mày. đáng thương cho kẻ thất bại!”

      Garcia ngẩng đầu, tay phải dựng ngón giữa lên chỉ thẳng vào Carlos.

      Carlos nhìn hơi nước bốc lên từ dưới mặt đất, hung hăng đẩy Garcia, sau đó cầm chiếc bình cổ dài đập mạnh vào cột đèn đường. Tiếng nước chảy hòa cùng tiếng thủy tinh vỡ vụn. Carlos nhặt quả bóng lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Garcia vừa được đồng đội đỡ lấy, lạnh lùng : “Tôi cần các người cũng có thể thành công.”

      Cậu quay đầu nhìn mặc váy thể thao đứng kia, đây là lần đầu tiên cậu thấy trang điểm như vậy, xinh đẹp, thậm chí cậu còn chưa kịp lời đó.

      Nhưng cậu biết cậu khiến đau lòng rồi.

      Cậu gì, lập tức vào trại huấn luyện.

      Vào lúc mắc sai lầm việc đầu tiên mọi người nghĩ đến là trốn tránh, trốn vào chiếc mai rùa của bản thân mình, dùng vỏ bọc kiên cố ấy chống đỡ phong ba bão táp ngoài kia.

      Nhưng như vậy chỉ làm mọi việc càng thêm hỏng bét mà thôi.

      Chồi non nảy mầm trong lòng Carlos lặng lẽ khô héo.

      Tô Thanh Gia nén nước mắt xuống, cố gắng bật khóc. khom lưng xin lỗi huấn luyện viên và các thành viên trong đội, sau đó rời khỏi đó.

      Tóc hơi rối loạn, vài sợi nghịch ngợm rơi xuống như vỗ về khuôn mặt nhắn.

      thể làm Moses của cậu, trong tay cũng có quyền lực to lớn gì.

      Carlos quay về phòng, cậu bật đèn, ánh hoàng hôn xuyên qua khe cửa sổ, để lại những vệt sáng mờ nhạt.

      Trong lòng giống như có quỷ, làm cho cậu thể khống chế nổi cảm xúc.

      giống tình trạng ở sân bóng vào ngày hôm ấy, những lời chửi rủa, những tiếng quát lớn, những ánh mắt lạnh nhạt đó, mọi người đều lập cậu, ánh mắt họ nhìn cậu có nổi tia ấm áp.

      Cậu nghĩ thử giao tiếp với người khác, kết bạn cùng họ, cậu cũng muốn nỗ lực để hòa nhập với mọi người. Những điều Bella muốn làm cậu đều hiểu, đều biết, cậu bằng lòng phối hợp với , cậu bằng lòng kìn nén những áp lực của chính mình, nhưng cuối cùng cậu làm được.

      Cậu chưa từng với ai cha mẹ cậu vì sao qua đời, kể cả Bella.

      Mùa mưa lớn năm ấy, mặt đường trơn trượt, bọn họ bất hạnh đâm vào rào chắn, lăn xuống dốc núi. Cậu ở trong ngực mẹ cảm nhận được hương vị tanh mặn của máu.

      Sau đó cậu bò ra được, cầu cứu người qua đường, cậu đứng giữa đường chặn từng chiếc xe qua lại, nhưng từng người đều đẩy cậu sang bên rồi lập tức lái xe rời khỏi. Bọn họ đều vô cảm, ai nguyện ý đưa cậu đến buồng điện thoại báo nguy hoặc gọi đường dây nóng cấp cứu.

      Dường như những lời khẩn cầu của cả đời cậu dùng hết trong khoảnh khắc tang thương đó. Cậu ôm ba mẹ, nghe thấy tiếng máu chảy giống hệt tiếng mưa rơi.

      Nỗi đau đớn nhất ấy khắc sâu vào trí nhớ, cậu chỉ có thể thu mình lại trong lớp vỏ bọc. Cậu từng nghĩ nếu có quan hệ với ai ai có thể làm tổn thương mình, hy vọng tan vỡ.

      Khi nữ tu sĩ Rosa dẫn đám trẻ ở nhi viện đến khu học tập, trong quá trình học có câu cậu nhớ rất . Dù giai điệu của những bài xướng ca trong lớp tan biến từ lâu trong trí nhớ, nhưng câu kia, nhiều năm qua cậu dám quên.

      Trong sách : “Nếu như đôi mắt của bạn làm cho bạn sa ngã, vậy hãy khoét ra mà vứt bỏ. Thà rằng mất phần thân thể mà được vào cõi sống, còn hơn là toàn thây mà bị ném vào lửa địa ngục. Nếu như đôi tay của bạn làm cớ cho bạn sa ngã, vậy hãy chặt và vứt bỏ, thà rằng mất phần thân thể mà được vào cõi sống, còn hơn là toàn thây mà bị ném vào lửa địa ngục.”

      Carlos ôm chậu cây ngồi cuối giường, có lẽ Bella quay lại nữa. thích mặc váy, thiên sứ có mái tóc đen óng như tơ lụa, những ký ức trong tiềm thức dần trở nên ảm đạm. Sau này có nhiều bạn hơn, phải đau lòng, phải khổ sở vì bọn họ, bọn họ chọc cười, tặng nhiều lắc tay đẹp, rồi khi ấy cậu trở thành quá khứ, quá khứ tốt đẹp.

      Carlos cười khổ, tựa đầu vào giường. Cậu chăm sóc tốt cây này.

      số người dám quên ký ức, số người lại muốn nhắc tới quá khứ.

      Đột nhiên có tiếng gõ cửa, chờ cậu lên tiếng, Oleguer vào, tay bưng chén đĩa, thuận tay bật đèn: “ giờ này rồi còn ăn cơm, muốn học thực vật quang hợp à.” Oleguer ngồi xuống bên cạnh, thiếu niên 17 tuổi cao lớn làm gian trở nên hẹp hơn.

      Carlos nheo mắt hồi mới thích ứng được với ánh sáng, cậu im lặng gì.

      “Ôi, giờ còn nữa, cơm cũng mang đến cho nhóc rồi, ăn chút gì chứ.” Oleguer đưa chén bát cho cậu.

      Carlos chỉ ôm chặt chậu cây trong tay.

      Oleguer bĩu môi, để mâm bát xuống đất, đoạt lấy chậu cây từ trong ngực Carlos: “Này, chậu cây này có thể làm cơm ăn à.” Rồi đưa cơm về phía cậu: “Tranh thủ thời gian đấy, mau ăn cơm.”

      Đối với việc Carlos nhúc nhích cậu cũng quen rồi, Oleguer ngồi bên lải nhải thôi: “Ôi, đừng với em ngồi đây đóng cửa ăn năn đó nhá. Nhóc đừng như vậy, chẳng phải chỉ bị mắng hai câu thôi à, lúc mới tới đây cũng như nước với lửa với đồng đội, sau này lại thấy bình thường!” Đưa cánh tay ra, vỗ vỗ đầu Carlos: “Carlos, nhé, em mà cứ như vậy khiến bạn đau lòng đó.”

      Oleguer đặt chậu cây lại chỗ cũ, vừa vừa : “Mấy ngày nay thấy bóng dáng em, mỗi ngày Bella đều chạy tới La Masia, ngay cả việc học cũng gạt sang bên, nghe người ta , bé phải thỉnh cầu huấn luyện viên Bernar Jess và những người mà em đắc tội vài ngày trước, mãi mới làm cho bọn họ bằng lòng phối hợp với bé để giúp em đấy.”

      “Ôi, em nghĩ họ dễ dàng đồng ý sao?” Oleguer gác chân lên bàn, nhướn mày: “ bé phải nhặt bóng cho bọn họ hơn mười ngày, ngày nào cũng chạy tới chạy lui dưới trời nắng to, ôi ôi, đến cả còn thấy thương xót bạn em đấy.”

      Tay Carlos run lên, Oleguer nhanh mắt đưa tay ra đỡ: “Nhóc kích động như vậy cơ à. có lòng tốt mang cơm cho em, đừng có đổ, đổ rồi có mà ăn đâu.”

      “Mấy ngày này em ấy đều đến La Masia?” Carlos mở miệng, giọng hơi khàn khàn, hình như cậu uống nước lâu rồi.

      Oleguer bẻ ngón tay, : “Cậu ăn cơm trước, ăn xong tôi kể cho cậu.”

      Carlos cầm đôi đũa bắt đầu ăn cơm, sau hai ba phút ăn xong rồi. “ mau cho em biết !”

      “Cũng biết như thế nào cho phải, ngày đó phải thiếu chút nữa em đánh nhau với bọn họ sao? Bella tìm huấn luyện viên Bernar Jess mấy lần, cũng biết hai người họ chuyện gì mà sau đó huấn luyện viên lại cho nhóc tham gia thi đấu so tài lần nữa, điều kiện là phải nhận được đồng ý của trưởng nhóm Garcia.” Oleguer thở dài: “Sau đó bạn của nhóc liền tìm bọn họ, Garcia cầu Bella phải nhặt bóng cho họ đến khi họ vừa lòng mới đồng ý.”

      “Hôm nay ở trước trại huấn luyện em đập cái vỡ chai kia khác gì đổ hết công sức suốt mấy ngày qua của Bella xuống sông xuống biển. Oleguer buông tay xuống: “Hôm nay cũng nhìn thấy Bella khóc.”

      Carlos nghe cậu ấy , lòng chùng xuống, biết được Bella khóc, Carlos hoàn toàn hoảng sợ: “Em ấy... em ấy khóc... em... em tìm em ấy.”

      Oleguer giữ chặt Carlos: “Này, em định làm gì nữa! Bây giờ em tìm Bella có ích gì, chỉ càng khiến bé thêm đau lòng thôi.”

      Carlos dừng bước, đúng vậy, bây giờ có lẽ người Bella muốn nhìn thấy nhất là cậu.

      Oleguer bưng bát đứng lên: “Carlos, em cẩn thận suy nghĩ lại , vì em, cũng vì Bella.”

      Cánh cửa đóng lại, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn.

      ______________

      Ngày hai mươi bảy tháng tám, sau tháng, lần nữa Tô Thanh Gia lại vào La Masia. Bầu trời vẫn trong xanh như hôm nào, chú bảo vệ vẫn uống bia như nước.

      Hai ngày trước Tô Thanh Gia nhận được chuyển phát nhanh mời đến xem trận đấu đối kháng của U14 La Masia. Đặc biệt là tới xem người mang áo số 3 của đội Vàng.

      nhìn lâu, lâu đến mức sắp xuyên thủng thiệp mời.

      Tô Thanh Gia đắn đo suy nghĩ biết có nên hay ? Sau đó bắt đầu rối rắm thôi.

      Kỳ nghỉ hè nằm lì giường kết thúc, mau chóng ngồi dậy, lựa chọn quần áo nửa ngày, cuối cùng mặc chiếc áo chiffon tay lỡ phối với váy lụa. Vết thương lần trước ở cánh tay do phơi nắng còn chưa khỏi hẳn, cũng muốn bị trầy da lần nữa.

      Chào chú bảo vệ xong Tô Thanh Gia lập tức đến sân thi đấu.

      Ngồi khán đài, liếc mắt cái thấy Carlos ở ngoài sân làm nóng người. Hết cách rồi, cậu bé tóc vàng vô cùng nổi bật, đến mức muốn nhìn thấy cũng được, huống chi, hình như cậu còn tắm rửa chải chuốt thực sạch .

      “Này, Bella.” Oleguer chạy tới từ lối bên phải, mặt đỏ, thở mạnh, ngồi xuống cạnh Tô Thanh Gia: “ bé này xinh đẹp, nhóc tóc vàng kia may mắn quá. Em nhận được thư mời nên mới tới sao?”

      Tô Thanh Gia giơ thư mời trong tay lên:“Đúng vậy, thư mời đây, muốn xem ?”

      là, xem làm cái gì, thư mời này xem qua biết bao lần, cho em biết, lúc tên nhóc tóc vàng kia lén lút viết bị phát , ha ha, còn giấu cho xem mới sợ chứ.” Oleguer chỉ về phía Carlos khởi động dưới kia: “Nhóc con này là người bụng đen tối, chẳng phải chỉ lấy từ trong túi quần nó ra xem chút thôi sao? Ai ngờ cậu nhóc ấy lại tố cáo việc bỏ huấn luyện trốn ra ngoài cho huấn luyện viên biết, hại bị nghe mắng nửa ngày. Này, Bella, ngàn vạn lần em đừng để nó lừa nhé.”

      Tô Thanh Gia nén cười đầy khó khăn, : “Được rồi, em biết mà, em cẩn thận, nhưng mà, em cũng hay kể việc xấu của người khác nhiều giống đâu.”

      Oleguer giả vờ tức giận: “ cũng đâu có kể xấu, đều điều tốt mà!! Mấy đứa xấu xa các em đều chỉ biết bôi nhọ người tốt! Khổ cho vì còn phải giúp các em như vậy!”

      Tô Thanh Gia: “……”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :