1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

MỖI LẦN CHẠM BÓNG ĐỀU VÌ EM - 11 GIỜ PHẢI NGỦ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này thế nào?

    1. Hay lắm. Viết tiếp đi.

      62 vote(s)
      98.4%
    2. Cũng tạm được.

      1 vote(s)
      1.6%
    1. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      @Anhdva còn dài đài nàng ơi nhưng mà dễ thương lắm :))
      Anhdvalinhdiep17 thích bài này.

    2. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 11:

      Editor: Dâu Tây

      ____________

      Ánh mặt trời rải khắp bán đảo Iberian, những con sóng đầu bạc xô vào bờ cát trắng, cả thành phố như tỉnh dậy sau giấc ngủ say.

      Đối với Carlos mà , hôm nay là ngày đặc biệt, bởi cuộc huấn luyện thử kết thúc sau hơn nửa tháng diễn ra, cậu giành được bản hợp đồng đầu tiên với tư cách cầu thủ.

      Có lẽ sau này cậu còn nhận được rất nhiều hợp đồng như vậy, nhưng chúng bao giờ giống bản hợp đồng này. Tựa như cảm giác rung động của mối tình đầu vậy, khó mà quên được.

      Tuy mỗi tuần cậu chỉ nhận được 15 Euro, nhưng điều đó hề ảnh hưởng, cậu vẫn rất vừa lòng, ít nhất cậu có thể tích góp tiền để mua quà tặng cho Bella, chẳng hạn như chiếc lắc tay mà cậu ngắm rất lâu ở cửa hàng kia.

      Chiếc lắc bạc được thiết kế theo phong cách Phương Đông, cùng với vùng dậy của đất nước Trung Quốc, văn hóa Phương Đông bắt đầu nhận được chú ý từ các nhà thiết kế thời thượng. Chiếc lắc tay này ràng là tác phẩm mô phỏng lại từ bộ sưu tập của nhà thiết kế nào đó.

      Chiếc vòng được thiết kế đơn giản, bên viên trân châu trắng muốt, dù lớn nhưng lại trơn bóng. Dưới ánh đèn chiếu rọi của tủ trưng, nó sáng long lanh như giọt nước, vòng bạc cũng sáng lấp lánh như kim cương. Bởi vì phải hàng nên nó có giá trị quá lớn, giá bán là 320 Euro.

      Carlos học toán rất khá, nhưng cậu tính tính lại nhiều lần vẫn ra kết quả: 21 tuần cộng thêm phần ba tuần nữa là 149,33 ngày, gần bằng 150 ngày, điều này còn phải dưới tình huống cậu tiêu xài phung phí.

      Carlos hề thấy chán nản, cậu nỗ lực để nhận tiền lương cao hơn, cậu hy vọng mua được nó trước khi mùa đông qua , vừa lúc đến sinh nhật Bella.

      Bởi vì cậu cảm thấy Bella giống như viên ngọc vậy, thuần khiết mà có phần mờ ảo, đơn giản nhưng đẹp.

      Cậu hy vọng tặng cho bé món quà đẹp nhất trong mắt cậu.

      Khi đứng trước tủ kính nhìn chiếc lắc tay đó, cậu thầm cầu nguyện nó bị người khác mua khi cậu chưa tích góp đủ tiền, ngắm vòng hồi cậu lại lắc lắc thân để thấy mái tóc mình qua lớp kính mỏng . Tối qua cậu gội sạch rồi.

      Sáng hôm nay, sau khi ký hợp đồng xong, huấn luyện viên cho cậu nghỉ ngơi nửa ngày, cậu ngồi xe buýt rồi xuống tại trạm xe gần nhà Bella, Carlos chỉ qua nơi đây lần, nhưng con đường này khắc sâu trong tâm trí cậu.

      Carlos tìm băng ghế trống gần đó rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, cậu làm gì hết, chỉ muốn đứng nhìn nơi Bella sinh sống chút mà thôi.

      Thực ra cậu rất muốn chia sẻ tin tức vui vẻ này với Bella, nhưng cậu biết đâu để tìm được bé.

      Trái tim Carlos lặng lẽ nhói lên, cậu rất muốn vò tóc để phát tiết cảm xúc, nhưng lại nỡ nên đành từ bỏ.

      Cậu ngồi đó vừa vui vẻ vừa khó chịu, bên cạnh cậu là đôi vợ chồng già dựa sát vào nhau xem báo dưới bóng cây, có vẻ họ rất vui. Thấy thế Carlos càng khó chịu, nhưng lại muốn rời .

      Cuối cùng cậu nghĩ đến cách rất tốt để dời chú ý, đó chính là nhắm mắt ngủ.

      Đây là "sở trường” cậu phát ra vào năm lớp ba, lông mi cậu dài và rậm, vừa híp mắt cúi đầu xuống liền khiến người ta nhầm tượng cậu nhìn chằm chằm thứ gì đó. Dựa vào cái này cậu nhiều lần thoát khỏi trừng phạt của giáo viên, đối với cậu mà phạt đứng chính là dựa tường ngủ.

      Tô Thanh Gia muốn ra ngoài mua hoa tươi, cái nóng của mùa hè ngày càng cháy bỏng, điều đó có nghĩa kỳ nghĩ hè sắp qua. Bắt đầu từ học kỳ sau, Tô Thanh Gia phải đeo cặp đến trường như bao bé cậu bé tám tuổi khác, hưởng thụ nền giáo dục tiên tiến đại của phương Tây.

      Lúc mới nghe thấy tin tức này, lòng Tô Thanh Gia như sụp đổ.

      nghĩ đến những tên nhóc thích lôi kéo bím tóc của mấy bé và mấy nhóc thích thảo luận về búp bê Barbie, cả người đột nhiên cảm thấy thoải mái.

      Nếu có thể, rất muốn tuyên bố có thể học đại học luôn cũng được, hoặc ít nhất cũng phải học cấp ba.

      Nhưng ai quan tâm đến việc trong lòng điên cuồng gào thét cả. Dù thế nào nữa, tới ngày khai giảng, vẫn phải ngoan ngoãn đeo cặp Mickey lên, treo bình nước lủng lẳng bên, sau đó bắt đầu học phép cộng trừ trong phạm vi 100.

      Bởi vậy, để bảo đảm lượng mỹ phẩm dưỡng da cho và mẹ, cần tích góp nhiều nguyên liệu cơ bản hơn trước khi mùa hè nhàn rỗi này trôi qua.

      sai, sau khi Minh Linh phát hành động dưỡng da này của con , bà dùng thử hộp, thấy hiệu quả tốt nên mặt dày gia nhập “Kế hoạch dưỡng thành mỹ nhân” của Tô Thanh Gia. Về phần nguồn gốc của phương thuốc, Minh Linh cho rằng đó là do qua đời của nhà họ Tô để lại, hết cách, suy nghĩ của bà luôn đơn giản và thoáng như vậy. nhiều năm trôi qua, thậm chí trở thành mẹ rồi mà bà vẫn còn mê hoa, mê làm đẹp.

      Có mẹ ủng hộ, tuy Tô Thanh Gia cần chế tạo số lượng lớn nhưng thấy thoải mái và rảnh hơn nhiều, hai mẹ con vừa làm vừa chơi mà cũng có thể làm hết mấy phương thuốc còn lại.

      Phụ nữ đều thích làm đẹp mà, o(︶︿︶)o Tô Thanh Gia đành hihi vậy thôi.

      Sau khi xuống xe, Tô Thanh Gia lắc lắc cánh tay, ôm bó hoa lớn được bọc giấy rất nặng, lần trước nhất nhất định vì sĩ diện nên Carlos mới nặng, phụ nữ đều thích cái đẹp, đàn ông trọng sĩ diện chẳng phân biệt tuổi tác.

      Tô Thanh Gia cảm thấy mình phân tích rất đúng.

      Trong lúc nội tâm phun trào, Tô Thanh Gia tùy ý quan sát xung quanh, đột nhiên thấy vật thể màu vàng, nhìn kỹ mới phát hình như đó là Carlos.

      phải lúc này ấy tập huấn ở La Masia sao?

      Tô Thanh Gia hơi lo lắng, nhưng giây tiếp theo lại mỉm cười rồi qua.

      “Carlos, sao ở đây?” Tô Thanh Gia hỏi.

      Carlos bị tiếng gọi này làm giật mình, cậu tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, lúc nào cậu cũng ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, người khác tới gần cậu căng thẳng, dù họ có chuyện với cậu cậu cũng trả lời, giống như con sói chỉ muốn thu mình liếm láp vết thương.

      Giọng và mùi hương quen thuộc cho cậu biết, đây chính là người hôm nay cậu muốn gặp nhất - Bella.

      Carlos ngẩng đầu nhìn lên, chỗ cậu ngồi bị ngược sáng, ánh mặt trời chiếu xuống khiến cậu có phần thoải mái, nhưng Carlos vẫn cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm về phía mình.

      mặc chiếc váy mới, rất ít khi cậu thấy mặc váy dây, dây màu xanh lam vòng quanh cổ, ra đường cong ưu nhã. Ánh mặt trời chiếu lên làm người ta có cảm giác như nhìn dòng nước chảy. Phần eo váy ôm chặt, đuôi xòe ra, những cánh hoa màu trắng lớn tô điểm làn váy đậm.

      Carlos biết đó là hoa sen, nhưng bởi vì đắm chìm trong xinh đẹp của Bella nên cậu kịp thưởng thức thiết kế vô cùng hoàn mĩ của chiếc váy này, đầu vai trắng như cánh hoa sen, khiến cậu rất muốn…… chạm cái.

      Sững sờ hồi lâu, cho đến khi Tô Thanh Gia tới trước mặt Carlos cậu mới vội đứng lên, đè nén cảm xúc lạ xuất trong lòng, chầm chậm trả lời:

      “Hôm nay được nghỉ, nên dạo loanh quanh, ngờ lại đến đây.”

      Tô Thanh Gia nhìn cậu bé nửa tháng gặp, cậu cao hơn ít, xem ra thức ăn ở La Masia tệ, giờ có lẽ chỉ đứng tới mũi Carlos. nhìn thấy tai phải của cậu bé xinh đẹp rung lên, buồn cười chọc chọc cánh hoa trong lồng ngực.

      “Tùy tiện loanh quanh? có chuyện quan trọng gì muốn với em đúng ?”

      Mặt Carlos hơi nóng, đôi mắt chớp liên tục, nhưng Tô Thanh Gia cảm thấy như vậy đặc biệt đáng , giống con Labrador [*] làm sai chuyện gì, bà dì quái dị vô cùng vui vẻ : “Carlos, tay em mỏi quá, định cầm giúp em sao?”

      [*]: Laborado hay còn có tên gọi khác là Lab, là giống chó phổ biến ở Mỹ thuộc nhóm chó săn mồi.

      Cậu bé xấu hổ khiến lỗ tai rung mạnh hơn, giống hệt môtơ quạt gió, cậu vội vàng vươn tay ôm lấy hoa từ trong ngực Tô Thanh Gia. Carlos chống đỡ nổi ánh mắt của Tô Thanh Gia, cậu cúi đầu để lộ mái tóc màu vàng mềm mại cho nhìn.

      đến đây là muốn với em vượt qua cuộc tập huấn ở La Masia, lấy được hợp đồng rồi.”

      Tiếng ấp úng của Carlos truyền đến từ sau bó hoa, mang theo vui sướng thể che giấu, “Bella, em vui ?”

      Tô Thanh Gia gật gật đầu, : “Vui chứ, tất nhiên em rất vui, em chính là người đầu tiên phát ra tài năng bóng đá của mà.” Từ lúc nhìn thấy Carlos biết cậu nhất định vượt qua kì tập huấn. Bằng , cậu nhóc tóc vàng này làm sao có thể vui vẻ như vậy. Có điều muốn xem cậu nhịn bao lâu, kết quả là cậu nhóc tóc vàng này quá kích động, chỉ dò hỏi chút trúng chiêu.

      “Từ nay về sau cố gắng tập luyện tốt, nhất định thành công.” Carlos ngẩng đầu, hai má vẫn ửng đỏ “Chờ…… Chờ có danh tiếng, cho truyền thông biết em chính là người tìm ra .”

      Đôi mắt màu xám xanh của cậu tràn đầy thần thái kiên nghị như hai viên đá quý.

      “Em chờ đến ngày đó. Đến lúc đó tiêu đề viết như thế nào nhỉ, đứng đằng sau siêu sao Carlos? Hay là, Bella - Bá Ngọc thứ hai?” Tô Thanh Gia vừa lòng tiếp “ trai xinh đẹp, thích cái nào. Em thấy cả hai đều tệ chút nào.”

      Carlos nghe lời này cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng biết biểu thế nào cho đúng, cậu suy nghĩ hồi mới câu tựa như lời hứa hẹn: “ để em đợi lâu đâu.” Cảm thấy giọng điệu quá mạnh mẽ và quyết tâm, cậu bổ sung thêm: “Em yên tâm .”

      “……” Tô Thanh Gia bị dáng vẻ trịnh trọng của cậu chọc cười, chọn tới chọn lui mới chọn được cành hoa từ trong bó hoa “Ha ha ha, Carlos, đừng căng thẳng, em chỉ giỡn thôi, đừng tạo áp lực cho bản thân……”

      căng thẳng, điều , nhất định để em đợi lâu đâu.” Carlos có chút nóng nảy .

      Tô Thanh Gia dở khóc dở cười, đưa cành hoa trong tay đến trước mặt Carlos “Này, tặng cho , coi như đây là quà tặng chúc mừng gia nhập La Masia.”

      Đây là cành hoa mai màu hồng, mùi hương thơm ngát nhưng nồng nặc. Cành vẫn còn tươi mới, đó còn có mầm mầm non nhú, vài bông hoa nở rộ như người đẹp mặc váy hồng nhảy múa, năm cánh cánh hoa đầy đặn mọng nước, số nụ hoa sắp nở thẹn thùng giống như sợ ánh mặt trời Địa Trung Hải, có những nụ hoa vẫn còn bao bọc bởi lớp áo ngoài màu xanh biếc.

      “Đây là hoa mai, biểu tượng tinh thần của đất nước bọn em, nó tượng trưng cho bất khuất, kiên cường và sợ gian nan hiểm trở.” Tô Thanh Gia giải thích cho Carlos nghe, ôm bó hoa từ trong ngực cậu về rồi nhét nhánh mai vào tay cậu.

      Dù Tô Thanh Gia chỉ giải thích qua loa như trong sách giáo khoa tiểu học nhưng điều đó vẫn khiến Carlos hiểu và vui vẻ, cậu cẩn thận cầm lấy, chỉ sợ làm hư đóa hoa mềm mại “Khi trở về tìm đồ cắm nó lên. Cảm ơn em, Bella, rất thích món quà em tặng.”

      Tô Thanh Gia mời cậu vào nhà ăn cơm, nhưng vì lòng hiếu thắng trong xương cốt nên cậu bé từ chối, cậu dùng tay chào tạm biệt Tô Thanh Gia, tay còn lại cẩn thận cầm cành hoa.

      thể thừa nhận, nụ cười của Carlos có chút miễn cưỡng, nhưng dưới ánh mặt trời mùa hè, hình ảnh cậu bé tóc vàng cầm cành hoa màu hồng, rất đẹp.

      Tô Thanh Gia bị đáng của cậu hạ gục rồi.

      Đôi vợ chồng ngồi gần đó lẳng lặng giơ ngón tay cái lên.

      “Hẹn gặp lại, cậu bé xinh đẹp.” Tô Thanh Gia cũng vẫy tay chào cậu.

      _______

      Lời editor: :)) chả hiểu sao Dâu có thể edit bộ này. Sắp bị hũ mật đè bét xác phải lấy xẻng cạy rồi ><

    3. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 12:
      Editor: Dâu Tây

      ____________

      Kì nghỉ hè ở phía trước, huấn luyện của Carlos tại La Masia dần dần vào quỹ đạo, rèn luyện chăm chỉ cùng với chế độ dinh dưỡng tốt, tóc của cậu bé hơi vểnh lên, mỗi khi cậu nhảy lên giống như bật bóng vậy, vô cùng nổi bật. Huấn luyện viên hay trêu ghẹo cậu rằng: Chỉ có Carlos mới chăm sóc tóc tốt mỗi ngày thôi.

      Ở La Masia, hệ thống huấn luyện được sắp xếp theo khuôn mẫu, đa số cầu thủ ở độ tuổi dưới 15 trước kia đều trải qua huấn luyện, huấn luyện các cầu thủ theo năng lực từng nhóm, vì đảm bảo tính sáng tạo của nhóm, cầu thủ huấn luyện trong câu lạc bộ chưa bao giờ vượt quá giới hạn nhất định. Cầu thủ U8 và U9 tuổi tuần huấn luyện ba lần, vào thứ bảy thi đấu thêm trận. U12 trở lên mỗi tuần huấn luyện bốn lần và U16 trở lên mỗi tuần huấn luyện năm lần.

      Bọn được huấn luyện ở đây cần trả khoản tiền nào cả, mỗi năm câu lạc bộ khoảng 1800 euro ngân sách để duy trì quá trình luyện tập, trong đó bao gồm thiết bị giảng dạy.

      Bởi vì đứa trẻ muốn trưởng thành rất cần giáo dục của gia đình, La Masia giúp cha mẹ các cầu thủ bằng cách tìm việc giúp họ. Carlos là trẻ mồ côi nên khi cậu từ nhi viện chuyển tới ký túc xá La Masia, huấn luyện viên hy vọng, cậu có thể hòa nhập với tập thể. Qua báo cáo kiểm tra biểu tâm lý của Carlos, phát cậu bị bệnh trầm cảm .

      Điều này, huấn luyện viên cho ai biết. Cậu còn , bọn họ hy vọng nhiệt huyết thanh xuân và sức sống ở La Masia có thể thay đổi cậu.

      Tháng tám hằng năm là thời điểm mùa giải bóng đá bắt đầu, bán đảo Iberian bị ảnh hưởng bởi khí hậu nơi mảnh đất Địa Trung Hải.

      Tô Thanh Gia tự hỏi phải tặng quà sinh nhật thế nào cho soái ca tóc vàng nhân dịp cậu mười tuổi.

      Nên làm thế nào bây giờ đây? hỏi nữ tu sĩ Rosa về sinh nhật của Carlos, đó là ngày hai mươi bảy tháng tám, nhưng nữ tu sĩ Rosa cũng rằng, từ năm Carlos bốn tuổi vào đây đến nay, cậu hề nhắc tới sinh nhật của mình, nữ tu sĩ Rosa từng rất kiên quyết muốn tổ chức nhưng lay chuyển được tính quật cường của Carlos.

      Sau nhiều năm như vậy, cậu bé ở nhi viện tổ chức sinh nhật, từng có nhóm con trai lấy chuyện này tìm đủ mọi cách công kích, chọc ghẹo cậu.

      Tô Thanh Gia hy vọng, có thể ghi lại trong ký ức Carlos sinh nhật tốt đẹp, rạng rỡ như ánh ánh mặt trời. muốn tuổi thơ của cậu chỉ là mảnh hoang vu, mà nên ngập tràn màu sắc tươi đẹp.

      Nhưng đau lòng khi biết tặng cậu món quà sinh nhật nào.

      Nghĩ hoài nhưng mãi ra.

      Nghỉ hè cũng làm Carlos vui vẻ được, hoa mai Bella đưa cho được cậu cắm vào chiếc bình pha lê mà huấn luyện viên cho mượn, cậu dựa theo tỉ lệ nước mà chủ cửa hàng hoa , còn bỏ thêm ít chất dinh dưỡng, đặt ở nơi ánh mặt trời chiếu sáng nhất. Mỗi buổi sáng, cậu có thể nhìn thấy đóa hoa khoe sắc dưới ánh mặt trời, tâm tình liền tốt lên. Nhưng cuộc vui nào mà chẳng tàn, cho dù có chăm sóc kỹ lưỡng, hoa mai này cũng chỉ sống được tháng.

      Carlos cảm thấy cậu giống như bông hoa héo tàn kia, vô cùng đáng thương.

      Là do cậu, mỗi ngày đều luyện tập quá nhiều, có thời gian để chăm sóc nó.

      Carlos lại vò đầu bứt tóc.

      Carlos ở lứa U11, đáng lẽ có thể nhàn nhã nghỉ hè nhưng cậu muốn lãng phí khoảng thời gian này, nên đến xin huấn luyện viên cho mình tập luyện cùng với các cầu thủ từ U16 trở lên ở La Masia. Mấy ngày nay, những cậu thiếu niên quen tập cùng với cậu nhóc tóc vàng, còn chỉ dạy cho cậu thêm nhiều thứ.

      Lúc cầu thủ tập đối kháng, Carlos đứng ở khán phòng quan sát, cậu xem rất nghiêm túc, tuy cậu chưa được học chiến thuật nhưng điều này cũng gây trở ngại cho việc nghiên cứu của cậu.

      Cảm giác bóng của Carlos bình thường chút nào.

      Lại buổi sáng đẹp trời, Carlos thức dậy rất sớm, cậu nhìn bình thủy tinh trống , thấy hơi buồn bã, trả lại bình cho huấn luyện viên.

      Rửa mặt, chải chuốt tóc xong, Carlos ăn sáng, sau đó đến sân thể dục chạy bộ, tiếp theo cậu bắt đầu luyện bóng.

      "Này nhóc, có đến tìm nhóc kìa.'' Oleguer là thành viên của U17, là người hoạt bát nhất so với những người khác trong đội, khá thích giỡn, thấy Carlos tỏ ra hiểu, cậu hất cằm chỉ chỉ:

      "Ở bên kia kìa, nhìn thấy ? vừa mới gặp, bé tới tìm nhóc đấy. Này, nhóc tóc vàng, nhóc tìm được bé trắng trẻo đấy ở đâu vậy, nhìn tồi chút nào, lớn lên nhất định trở thành mỹ nữ, nếu là...''

      Carlos ôm lấy trái bóng, chạy xẹt cái, phía sau Oleguer hô to:

      "Này, thằng nhóc, nhóc có chí khí gì cả, đừng có chạy, còn chưa xong đâu!''

      Thấy Tô Thanh Gia đứng đó, Carlos cao hứng nhảy dựng lên:

      "Bella, em... sao em lại đến đây... ... còn phải tập luyện.'' xong, sai rồi, cậu đâu có muốn như vậy, lẽ ra cậu nên mình rất vui sướng mới đúng, sao lời ra lại thành phải tập luyện? Carlos lại bắt đầu nôn nóng.

      "Sao? huấn luyện nên chào đón em tới, chê em phiền toái à?'' Tô Thanh Gia nhìn cậu, :

      " ra chào đón em, em đây.''

      ", phải... Bella, ... hoan nghênh, chưa chuẩn bị tốt thôi.'' Carlos vội kéo lấy góc áo của Bella, cắn cắn khóe miệng, biết nên đền bù thế nào:

      " người toàn mồ hôi, muốn thay quần áo, tắm rửa chút. Bella, em đợi được ?''

      Tô Thanh Gia lắc đầu :

      "Còn phải chuẩn bị, phải quái thú. Đừng thay quần áo, như vậy cũng tốt, bé trai xinh đẹp, đẹp như tiểu thái dương vậy. Còn nữa, trước kia lúc xem huấn luyện, ngày nào chả chảy đầy mồ hôi.''

      Carlos nghe Tô Thanh Gia khích lệ, tim muốn nhảy ra ngoài. Nhưng giây tiếp theo, cậu lại hơi lúng túng.

      "Tóc hôm nay đẹp ?''

      Cậu vận động hồi lâu, biết có rối hay .

      "Hahaaa...'' Tô Thanh Gia giữ được hình tượng mà bật cười, cười đến bụng đau.

      "Carlos, là, em cũng biết ra sao nữa.'' Thấy Carlos nghi hoặc nhìn mình, Tô Thanh Gia cố nén cười, :

      "Đẹp đẹp, Carlos, tóc hôm nay rất đẹp, rối chút nào. Đẹp ơi là đẹp.''

      Trong túi giấy bên cạnh có chậu trầu bà vàng, nhưng bởi vì nặng, Tô Thanh Gia lấy ra, hai đứa trẻ ngồi xổm xuống xem.

      Chính Tô Tĩnh Khang là người giúp đem tới cửa, sau đó còn nhờ bác bảo vệ đáng giúp mang vào.

      "Thích ?'' Tô Thanh Gia như đây là vật rất quý.

      "Đây là quà em muốn tặng cho .''

      Carlos còn chưa thoát khỏi nỗi buồn vì hoa mai chết , đầu óc cậu phản ứng hơi chậm.

      ''Cho , vì sao?''

      "Tên nó là trầu bà vàng, là loài thực vật rất ngoan cường, có thể sống trong nước, cũng có thể sống trong bùn đất. Nó dễ dàng sống ở bất cứ đâu, chỉ cần có nước là thỏa mãn.'' Tô Thanh Gia có trả lời câu hỏi của cậu, mà bắt đầu phổ cập kiến thức tiểu học:

      "Trầu bà vàng có nghĩa là cứng cỏi thiện lương, bảo vệ hạnh phúc.''

      Chọc chọc thiếu niên đơ ra cái, Tô Thanh Gia đem túi trầu bà đẩy qua:

      "Carlos, chúc sinh nhật vui vẻ.''

      Những thiếu niên trong sân bóng ngừng chạy qua chạy lại, cùng nhau luyện tập, Carlos nghe thấy tiếng gió, nghe thấy tiếng hò hét, nghe thấy tiếng nước nhưng cậu vẫn nghe thấy được thanh chúc mừng.

      Đối với đứa trẻ bảy năm mừng sinh nhật mà , lời chúc sinh nhật vui vẻ vô cùng xa lạ. Rất nhiều lần, lúc các bạn ăn sinh nhật, cậu cũng phụ họa câu ''Sinh nhật vui vẻ'' nhưng cậu chưa từng nghe người khác lời này với mình, đến nỗi cậu quên mất hôm nay là sinh nhật mình.

      Carlos ngẩng đầu, nhìn cười, hôm nay mặc quần áo rất đặc biệt, cổ áo dựng thẳng lên, cánh tay trắng trẻo lộ ra giống như được điêu khắc vậy, bộ váy hơi ngắn, ngồi xổm xuống lộ ra cẳng chân trắng nõn. Váy màu đỏ, Bella mặc vào xinh đẹp.

      Có lẽ lúc đầu, cậu chỉ bài xích việc cùng các bạn ở nhi viện chúc mừng sinh nhật, dần dần, ai nhắc tới, cậu liền quên mất. Ngày nào đối với cậu cũng như nhau, có gì đặc biệt, đều rất buồn tẻ, nhàm chán, hơn nữa còn vô cùng lạnh lẽo.

      " rất thích nó, cũng thích ý nghĩa của nó.'' Carlos sờ sờ lá cây trầu bà vàng.

      " đem nó đặt ở nơi có ánh mặt trời sáng nhất, mỗi ngày đều nhìn nó.'' Cậu muốn đem món quà này để qua loa ở đâu đó.

      " trai à, trầu bà vàng là cây ưa bóng, thể để ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào.'' Tô Thanh Gia vỗ trán, quan sát biểu cảm kinh ngạc của Carlos.

      " phải cho rằng thực vật nào cũng thích ánh mặt trời đó chứ?''

      Carlos gật đầu, trong mắt có phần ngượng ngùng. Chẳng lẽ phải sao? Cậu nhớ giờ khoa học, thầy giáo từng thực vật xanh muốn hấp thụ ánh mặt trời mà.

      Tô Thanh Gia dở khóc dở cười:

      " đừng làm gì hết, trầu bà vàng này nên đặt ở chỗ râm mát, đừng nghịch nó, chỉ cần nhìn và thêm chút nước là được. Hãy chăm sóc cho tốt.''

      Carlos nghe gật gật đầu, quan sát món quà từ xuống dưới.

      " đặt nó ở đầu giường được chứ?''

      "Chỉ cần bị ánh mặt trời chiếu vào là được.'' Tô Thanh Gia ngẩng đầu:

      "Trước hết đem nó về ký túc xá , hôm nay là sinh nhật của , em và tới xin huấn luyện viên cho nghỉ, hôm nay phải với em.''

      biết Carlos nghĩ đến điều gì, mặt lại đỏ ửng, cả người run lên:

      "Được, đến ký túc xá chuyến để cất chậu cây này, sau đó với em." Đột nhiên cậu đứng lên cất bước chạy.

      Chạy được năm mươi mét, cậu lại lẳng lặng quay về, nhìn Tô Thanh Gia :

      " vừa mới tập chạy vòng.''

      Sau đó đem chậu trầu bà vàng đất lên cất vào túi, tiếp.

      Trầu bà vàng nặng, cậu chỉ có thể từ từ, nhưng mau chút cũng được. Bởi vì....Tô Thanh Gia đứng ở phía sau cười làm cậu được tự nhiên.

      ___________

      Lời tác giả:

      Tô Thanh Gia: Hưng phấn đến quên lấy đồ, là tại em sao ?

      ___________

      Lời editor: Mấy hôm nay mải bóng banh với học nên suýt quên edit luôn :))

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ôi nhớ chậu trầu bà xanh um ở chỗ làm. Công nhận sống khỏe lắm.
      habang27 thích bài này.

    5. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 13:
      Editor: Nguyệt
      Beta: Dâu Tây

      ___________

      Trong thời gian chờ Carlos trở về ký túc xá, Tô Thanh Gia tới sân bóng xem nhóm tiểu thịt tươi tuổi trẻ phơi phới đá bóng.

      Trở lại khi còn , có thị lực tốt là tuyệt vời. còn có thể đếm ra số giọt mồ hôi xương quai xanh của soái ca đá bóng ở phía trước.

      Đáng tiếc chưa tới thời đại của smartphone, muốn chụp ảnh nam thần cũng có công cụ →_→

      Nhưng mà giây tiếp theo, bị Carlos trước mắt làm cho chết mê chết mệt.

      Cậu thay bộ quần áo thể thao màu trắng mềm mại, lộ ra cẳng chân thẳng tắp tới thể thẳng hơn, mái tóc vàng được chải sơ qua chút, đôi mắt xám tro xinh đẹp, giống nhân vật bước ra từ thế giới truyện tranh.

      “Bella, có thể cùng em ?”

      Carlos thầm vò vò góc áo, ngượng ngùng cúi đầu hỏi.

      Tô Thanh Gia từ khán đài đứng lên, vỗ bộ sườn xám người. Đây là do bà nội làm cho , từ những đường thêu chọn lọc cho thấy nó hề giống của người khác, chữ "Phúc" mặt được dùng cách thức thêu vá truyền thống tạo nên, từng đường kim mũi chỉ chạy dài chính là nỗi lo lắng của người già đối với con cháu trong nhà.

      “Được được, thọ tinh đại nhân, hôm nay quan trọng nhất.”

      Tô Thanh Gia gật đầu, hít vào hơi. Ai da, có cảm giác hình như đứa này còn dành thời gian để tắm rửa.

      “Nếu cần phải chạy nữa, vậy chúng ta xuất phát .”

      Carlos:…

      Tô Thanh Gia dẫn cậu tới nhi viện, ngày hôm qua đem ít đồ nhờ nữ tu sĩ Rosa đặt ở trong phòng bếp.

      Thức ăn làm cũng cầu kì lắm, Tô Thanh Gia lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra ngoài, sau đó chế biến lại chút, mì sợi nóng hầm hập cùng trứng gà đỏ vàng liền ra lò.

      Từ lúc Tô Thanh Gia bắt đầu nấu mì, toàn bộ đầu óc của Carlos dường như ngưng hoạt động. Cậu ngơ ngác ngồi chỗ, gì hết, đôi mắt tựa viên đá quý nhìn chằm chằm Tô Thanh Gia.

      “Này Carlos, phát ngốc gì đó, tranh thủ ăn nhanh lúc còn nóng .”

      Tô Thanh Gia dùng nĩa gõ đầu cậu: “Canh gà nấm hương đây.”

      Rốt cuộc Carlos cũng thoát khỏi trạng thái mơ màng, liếm đôi môi khô khốc hỏi: “Đây là cái gì?”

      Mùi thơm của canh gà bay lên kích thích vị giác của thực khách, bát mì rải lớp hành màu xanh biếc. Là cậu bé lớn lên ở Tây Ban Nha - Carlos nhìn bát mì sợi kì quái, biết làm sao.

      “Đây là mì trường thọ, khi ăn……”

      Tô Thanh Gia cúi đầu tìm đầu sợi mì: “Bắt đầu ăn từ đầu sợi mì, nhất định được cắn đứt, phải ăn hết hơi luôn, như vậy có ý nghĩa là sinh mệnh của cũng kéo dài giống như sợi mì đó.”

      “Đây là tập tục tổ chức sinh nhật ở quốc gia của em sao?” Carlos cầm nĩa hỏi.

      Tô Thanh Gia nhìn cậu cười ngọt ngào, mi mắt cong cong: “Đúng vậy Carlos, đó cũng là món quà thứ hai em dành cho , chúc khỏe mạnh, đời bình an.”

      Carlos cúi đầu, yên lặng ăn mì sợi. Lần đầu tiên ăn loại mì sợi kỳ quái nhưng vô cùng ngon này, cậu rất cẩn thận để làm đứt đoạn nó.

      Mãi cho đến khi uống xong canh, Carlos cũng dám ngẩng đầu, hốc mắt cậu hồng hồng, muốn để Bella thấy.

      Mì sợi làm quá nhiều, Tô Thanh Gia đem trứng gà đỏ để trước mặt Carlos: “Carlos, món quà thứ ba em dành cho có ý nghĩa là lột xác hồi sinh. Chàng trai, thành công.”

      Bàn tay trắng bóc của Tô Thanh Gia cầm trứng gà đỏ, Carlos gật đầu, nhận trứng gà từ tay .

      Tách lớp vỏ màu đỏ ra, Carlos cắn miếng trứng, đáy mắt cậu có chút ánh nước. Mỗi ngày La Masia đều cho cầu thủ ăn cơm và trứng gà để bổ sung năng lượng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy trứng gà ăn ngon như vậy.

      Hơn hai giờ chiều, hai người xuất phát tới đại lộ La Rambla. Carlos luôn vô cùng thích con đường tràn ngập những hồi ức tốt đẹp này.

      Mặt trời nóng rừng rực cũng ảnh hưởng tới nhiệt tình của các nghệ sĩ đường phố. Cây ngô đồng cao lớn xòe rộng, hoa quả rực rỡ muôn màu được chủ tiệm bày ra các sạp bán.

      Tô Thanh Gia tốn 1.5 đồng Euro mua hộp lớn chứa salad bơ hoa quả mới lạ, hai người ăn no, dâu tây ngọt ngào và nước sốt đào còn đọng vị ở trong miệng chưa tan .

      Tới nơi thần kỳ gần quảng trường Catalonia, suối phun Khanna Leites, theo truyền thuyết, bất luận ai, chỉ cần uống nước của suối phun, ngày nào đó trở lại Barcelona.

      Lúc này đây, bọn họ ở đường cái tản bộ lang thang mục đích, chào hỏi nghệ sĩ đầu đường, nghe những tiếng ca truyền đến từ rạp hát, thưởng thức kiến trúc nghệ thuật. Nhiều người màu da bất đồng ở chỗ này tụ tập, sinh hoạt tình thú vô cùng nhuần nhuyễn.

      lâu sau, mặt trời xuống núi.

      Nhà thơ Tây Ban Nha - Garcia Lorca từng “Las Ramblas là con đường duy nhất thế giới tôi muốn có điểm kết thúc.”

      Tuy rằng Carlos chưa biết câu danh ngôn này, nhưng ý nghĩ tại của cậu và vị thi hào lãng mạn nọ giống nhau, hề hi vọng đến điểm cuối của con đường. Nhìn bóng đêm phủ kín bầu trời, cậu cảm thấy mất mát.

      Thời gian trôi qua nhanh.

      Khi còn cậu từng nghe truyện cổ tích bé Lọ Lem, vừa đến 12 giờ đêm, tất cả lễ phục xinh đẹp của bé Lọ Lem trở lại như ban đầu.

      Bây giờ cậu giống như Cinderella, ngày tháng tốt đẹp đợi được tiếng chuông đêm khuya.

      Trời chậm rãi tối dần.

      Chiếc thuyền buồm có tên "Rania" [*] thắp sáng đèn. Tô Thanh Gia theo Carlos đến bên bến tàu.

      [*]: cái tên “Rania”, là chiếc thuyền buồm mà năm đó Columbus dùng để Châu Mỹ, có bản phục chế bỏ neo ở cảng.

      nhắm mắt lại , em muốn tặng món quà thứ tư.”

      Carlos thành nhắm chặt mắt, nhóc Tóc Vàng nghe lời quá mức, dùng sức nhắm đến nỗi khóe mắt đều nhăn lại.

      Tô Thanh Gia cười : “ cần khẩn trương như vậy, nhắm là được, nhưng mà được nhìn lén đó.” Duỗi tay quơ quơ ở trước mặt Carlos, tốt, phản ứng, cậu nhắm chặt.

      chuỗi thanh sột soạt qua , Carlos nghe được tiếng bật lửa, cậu có chút khẩn trương, lại có chút kích động, đôi tai ngo ngoe ngừng. Hơi lạnh gió biển thổi vào phớt qua gò má cậu, mơ hồ có hương vị mằn mặn.

      Chờ đợi lúc rốt cuộc cũng kết thúc, Carlos nghe thấy Bella với cậu: “Duỗi tay ra nào”. Có thứ gì được đặt vào tay cậu: “Đừng nhúc nhích, bây giờ có thể mở mắt.”

      Ánh nến lung linh nhảy nhót trong tay cậu, khung phòng hộ giúp nó chống đỡ xâm nhập của gió biển. Đó là chiếc hoa đăng xinh đẹp được chế tạo tinh xảo, do Tô Thanh Gia chọn từ những món đồ trân quý của mình. Nghệ nhân thủ công đem giấy xếp thành hình hoa sen, chín cánh vây quanh nhau, sau đó tiến hành nhuộm màu rồi gia công chiều sâu, đảm bảo nó có thể nổi mặt nước và trôi ra rất xa.

      Carlos cảm thấy đôi tay cầm hoa đăng của cậu ướt đẫm, ánh nến ấm áp làm khuôn mặt Tô Thanh Gia xinh đẹp, lông mi dài như cánh bướm, tròng mắt màu hổ phách chứa đầy vui sướng, mũi bé tinh xảo, đôi môi tựa cánh hoa mai.

      Bộ váy đỏ và mái tóc rối tung, đẹp như loài hải trong truyền thuyết vậy.

      “Bạn học Carlos, em vừa đưa món quà thứ tư, hoa đăng Trung Quốc, chúc tiền đồ tựa gấm, thuận buồm xuôi gió.” Tô Thanh Gia kéo cậu ngồi xổm xuống: “Tuy nơi này là biển, nhưng thành vấn đề, mau thả hoa đăng .”

      thả mà mang về được ?” Carlos hỏi: “ hơi luyến tiếc, có thể ?”

      Tô Thanh Gia nhìn ra cậu rất thích món quà này, nghĩ nghĩ hồi rồi : “Là quà tặng cho , tại ở tay , xử lý như thế nào đều do quyết định, em có ý kiến.”

      Nhìn hoa đăng, rồi nhìn gương mặt tinh tế trơn bóng dưới ánh đèn của Tô Thanh Gia, Carlos : “Thôi, vẫn nên thả .” Tô Thanh Gia cười gật đầu, nhìn đôi tay của Carlos nhúng vào trong nước, sau đó chậm rãi buông hoa đăng ra.

      Tô Thanh Gia thấy cậu vẫn chưa lấy lại tinh thần, đặt xuống má cậu nụ hôn .

      Carlos quay qua, gương mặt bên trái nóng lên, may mắn bóng đêm mông lung, thấy cậu đỏ mặt. Cậu kích động đến nỗi muốn nhảy vào trong biển nước mát lạnh phía trước chút, chà xát góc áo hỏi: "Em... tại sao em hôn ?”

      Tô Thanh Gia cảm thấy mình như sơn tặc cuỡng hôn thiếu nữ con nhà đàng hoàng nên có chút lúng túng: “À… vừa nãy là món quà sinh nhật thứ năm của em, chúc tình cảm của chúng ta thiên trường địa cửu. Thế nào? thích ?” Có trời mới biết ra món quà thứ năm là cái bảo vệ đầu gối, bây giờ nằm trong túi .

      Đương nhiên Carlos thích, cậu gật đầu mạnh, lần này tuyệt đối thể sai, cân nhắc chút, cậu thốt lên:

      “Thích! Rất thích! Bella, đây là món quà sinh nhật mà thích nhất hôm nay.” Cậu khẽ mỉm cười, má lúm đồng tiền như đựng đầy mật ong: “Chúng ta là bạn bè tốt nhất!”

      Tô Thanh Gia thấy Carlos có phản ứng khác thường, tâm tình liền thoải mái, nhìn đèn hoa sen còn chưa trôi xa, : “Carlos, em phải , ba em ở bên kia quảng trường chờ em, cuối cùng, chúc hôm nay sinh nhật vui vẻ.”

      “Cảm ơn em, Bella, cảm ơn em.”

      Carlos năng có chút lộn xộn.

      “Bella, đây là sinh nhật vui vẻ nhất của , những món quà sinh nhật tốt nhất đều nhận được. Hẹn gặp lại. Em mau , đợi lát nữa chú lo lắng.”

      Chờ bóng dáng Tô Thanh Gia biến mất trong bóng đêm, Carlos nhanh chóng chạy về phía bến tàu, nếu có huấn luyện viên ở đây bấm giờ, tin chắc đây là thành tích cao nhất của Carlos.

      Hoa đăng hình hoa sen còn chưa trôi ra xa, chỗ nước cạn ở bến tàu, Carlos nhảy vào trong nước, từng chút từng chút đến gần hoa đăng.

      Nước biển từ mắt cá chân cậu chậm rãi lên tới cẳng chân, sau đó là tới đùi, ở chỗ nước biển bao phủ đến rốn của cậu, cậu rốt bắt được hoa đăng rực sáng.

      Thừa dịp nhân viên trực ban còn chưa phát ra cậu, cậu chạy nhanh trở lại bờ, độ ấm của nước biển thấp, nhưng cả người ướt nhẹp giữa đêm vẫn rất lạnh.

      Những người trẻ tuổi tay cầm ly rượu chè chén hàn huyên với nhau, các quán bar ca múa ngừng, tiếng Saxophone mỗi chỗ khác, Carlos nghe cây ngô đồng truyền đến tiếng ve, thổi tắt hoa đăng.

      Món quà đẹp như vậy, cậu muốn giữ gìn tốt.

      Khi trở về La Masia 9 giờ, ký túc xá của cậu đều là thành viên đội U12. Nghỉ hè ký túc xá có người, hàng hiên tối đen, Carlos sờ soạng lên lầu, đẩy cửa ký túc xá ra, vào lúc bật đèn, cậu cảm nhận được trong phòng còn có những người khác. Theo thói quen, cậu ngừng hô hấp, đôi tay nắm chặt.

      “Chúc sinh nhật vui vẻ, chúc sinh nhật vui vẻ……” Ánh nến lập loè, huấn luyện viên Bernar Jess đẩy bánh sinh nhật, theo phía sau là đám thiếu niên dưới U16. "Sinh nhật mười tuổi vui vẻ, Carlos.”

      Oleguer tiến lên đem hộp cầm tay cho Carlos: “Nhóc Tóc Vàng, sinh nhật vui vẻ, đây là do bạn của nhóc nhờ đưa cho nhóc. Cầm lấy.”

      Dứt lời lại cầm kẹo que ra bảy sắc cầu vồng lên.

      “Đây là tặng cho nhóc, nhớ phải ăn hết.” Oleguer hua hua nắm tay, tiếp: “ được lãng phí, bằng đánh nhóc.”

      Bánh kem cũng là Tô Thanh Gia nhờ Bernar Jess mang đến, còn nhờ mỗi thiếu niên huấn luyện ở La Masia hát bài chúc mừng sinh nhật tặng cho cậu bé độc này.

      Ăn xong bánh kem, các thiếu niên lục tục rời .

      Carlos mở hộp ra, bên trong là đôi giày đá bóng và tấm card.

      Mặt viết:

      “Món quà thứ sáu, giày chơi bóng, mong nhờ có nó mà hết lần này đến lần khác sút bóng vào lưới, chúc kỹ thuật chơi bóng của ngày càng tốt.

      Món quà thứ bảy, bánh sinh nhật, kèm theo chúc phúc của mọi người, chúc vĩnh viễn vui vẻ.

      Bảy món quà sinh nhật, đền bù chỗ trống trong sinh mệnh ngắn ngủi của .

      Ký tên: Bella.”

      Tiến vào mộng đẹp, Carlos nghĩ, cậu phải là bé Lọ Lem đáng thương, cậu còn có Bella. Cậu cần lo lắng gì vì Bella luôn mang hạnh phúc tới cho cậu.

      __________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :