1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

MỖI LẦN CHẠM BÓNG ĐỀU VÌ EM - 11 GIỜ PHẢI NGỦ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này thế nào?

    1. Hay lắm. Viết tiếp đi.

      62 vote(s)
      98.4%
    2. Cũng tạm được.

      1 vote(s)
      1.6%
    1. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 21
      Editor: Vy Ngôn
      Beta: Dâu Tây

      ____________

      khí trong phòng thay đồ rất tốt, xua tan ít hơi nóng. Chỉ có mình Carlos cảm thấy nóng, mặt cậu vừa đỏ vừa nóng tựa như ánh mặt trời dần thiêu đốt mái tóc vàng của cậu.

      Cuối cùng, cậu thiếu niên 17 có nhiều hooc – môn "lải nhải" chịu rời , Tô Thanh Gia cầm thư mời lên quạt , đôi mắt quan sát khắp nơi nhưng nhất quyết nhìn vào đôi mắt đầy trông mong như Labrador [*] của người nào đó.

      [*[: Chó tha mồi Labrador thường được gọi với tên thân thuộc là Lab là giống chó săn phổ biến ở Mỹ chúng thuộc nhóm chó săn mồi (gundog) và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. Tên gọi Labrador có xuất xứ từ chữ "labrador" trong ngôn ngữ Bồ Đào Nha, có nghĩa là người lao động . Trong quá khứ, chó Labrador là giống chó được các thủy thủ, ngư dân Newfoundland va Bồ Đào Nha ưa chuộng nhất. Chúng hiền lành, dễ gần và thích ở gần con người, loài chó săn mồi được coi là trong những loài chó phổ biến nhất ở Mỹ trong những năm qua. Chó săn mồi rất năng động, đáng tin cậy, đáng , dễ huấn luyện, nhiều người Mỹ coi chú chó này là thành viên trong gia đình. Ở Nga chúng còn được gọi là "Labriki", "Laby", hay "Labukh" ( Theo wikipedia)

      Labrador thấy lo lắng, căng thẳng nhưng dám mở miệng, chỉ có thể giần giật tai.

      Nhìn ánh mắt đáng thương giống nàng dâu mới về nhà chồng của Carlos, Tô Thanh Gia đành lòng lạnh nhạt nữa mà bước về phía trước.

      Carlos y hệt như mấy lọn tóc vểnh, vội vàng nhảy lên, ánh mắt lấp lánh, mang theo gợn sóng màu xanh thẳm, đôi mắt xinh đẹp lộng lẫy, mái tóc vàng vểnh như đón gió, cứ bay lên rồi lại hạ xuống.

      " nhảy làm gì? Sợ em ăn thịt ư?" Tô Thanh Gia quạt , lòng cảm thấy hơi phiền, chuyện gì xảy ra vậy, sao càng lúc càng nóng chứ?

      Carlos lẳng lặng rút chân về, mỗi bước lại liếc nhìn Tô Thanh Gia cái, thấy Tô Thanh Gia có phản ứng gì mới dám bước tiếp theo, quá trình trở về chỗ cũ diễn ra khá vất vả, giờ phút này chỉ mặt đỏ mà đầu cũng chôn xuống thấp: "Em......"

      Giọng cậu như tiếng ruồi bay, Tô Thanh Gia cố gắng cả buổi cũng nghe , chỉ có thể đưa lỗ tai đến gần chút: " gì? Vừa rồi em nghe , có thể lại lần nữa ?"

      "Em......" Giọng càng hơn, yết hầu chỉ phát ra tiếng ưm a a giống như bị ai chặn họng vậy.

      Tô Thanh Gia hoàn toàn bất lực, chỉ có thể buông tay: "Chàng trai, lớn hơn chút nữa ? Ít ra em cũng phải nghe được vài tiếng chứ."

      Hỏa khí trong lòng Tô Thanh Gia từ từ dâng lên, trời nóng khiến thế xác và tinh thần đều nóng.

      Carlos ngẩng đầu, cố gắng hít sâu vài hơi, bộ dạng như người sắp bước lên đoạn đầu đài, ngay cả khí trong phổi cũng bị cậu điều ra, tuy nhiên vừa hé miệng thấy Tô Thanh Gia nhìn mình chớp mắt, cậu thốt lên trong vô thức: "Em xinh đẹp."

      Ít nhất lần này cũng ràng từng chữ, tuy rằng giọng khá nhưng vẫn đủ để Tô Thanh Gia cảm thấy ấm lòng, biết tại sao tự dưng trong lòng bỗng mát rượi, bao bực bội nóng nảy đều được xua , còn có cảm giác thấm vào ruột gan.

      "Cảm ơn lời khen này của , phần thể của hôm nay rất tuyệt vời." Mặt Tô Thanh Gia nóng lên, thầm khinh bỉ bản thân mình, là bà dì quái gở mà còn vì câu khen ngợi của tên nhóc làm đỏ mặt?

      Đúng là......

      đáng xấu hổ mà ^*(--)*^

      Carlos nhìn bé chỉ cao đến ngực cậu, chiếc váy chiffon màu vàng tôn lên làn da mềm mại, mái tóc đen dài, dày xõa đến eo bị gió thổi bay lên tạo thành độ cong đẹp như cầu vồng, ánh mắt màu hổ phách còn thất vọng và buồn nữa mà tràn ngập vui vẻ, môi hơi nhếch lên, má ửng hồng.

      Cậu lại lặng lẽ di chuyển tầm mắt đến cánh tay, áo tay lỡ mỏng bao lấy cánh tay Tô Thanh Gia, trong lòng Carlos dấy lên cảm xúc áy náy, biết vết thương do phơi nắng của Bella đỡ chưa, đều do cậu tốt, nếu cậu suy nghĩ thông suốt sớm hơn Bella bị thương vì phải nhặt bóng giúp nhóm Garcia.

      Chuyện này vốn hoàn toàn là trách nhiệm của Carlos, vốn dĩ làn gia của Tô Thanh Gia non mịn như trẻ con, bây giờ hằng ngày đều dùng các loại kem dưỡng, sống những ngày dài tháng rộng, tự do bay nhảy, qua nhiều năm tháng, làn da tuyết ấy càng thêm mịn màng, chỉ cần phơi người trong nắng chút bị rạn da, đừng tới việc nhặt bóng dưới ánh mặt trời gay gắt.

      Tuy rằng mỗi lần ra ngoài Tô Thanh Gia thoa khắp người lớp nước hoa hồng, sau đó phủ kem hoa nhài và sơn trà lên, cuối cùng mới thoa kem chống nắng, nhưng như vậy làn da vẫn có thể tổn thương.

      Hành động lần trước của Carlos có chút đúng, dù là ai nữa cũng thể chịu được hành động mang tính sỉ nhục như vậy, Tô Thanh Gia hiểu điều đó. Vì muốn nhóm Garcia bằng lòng tiếp nhận Carlos, Tô Thanh Gia đồng ý nhặt bóng hai tuần cho bọn họ. Mặc kệ có số thành viên cố tình đá bóng ra xa, Tô Thanh Gia vẫn oán trách nửa lời.

      Phơi nắng lâu như vậy, dù sau khi về nhà Tô Thanh Gia chăm sóc kỹ càng nhưng sao chịu nổi việc chạy chạy lại cả ngày, vùng da cổ và cánh tay đều bị rạn, mặt đỡ hơn chút, bởi vì đội mũ nên chỉ hơi rát mà thôi.

      Nghe Oleguer mỗi ngày Bella phải nhặt bóng, Carlos lập tức lo cho làn da của Bella, ở chung lâu như vậy, cho dù cậu hiểu gì về phái nữ chăng nữa cũng biết, làn da của Bella vô cùng mềm mại, cậu sử dụng lực tay hơi mạnh chút khiến tay Bella hồng lên, mỗi lần ra ngoài chơi Carlos đều chọn chỗ có mái chắn, hoặc cậu giúp Bella che bớt ánh nắng.

      Với thị lực rất tốt của mình, Carlos hoàn toàn có thể nhìn thấy làn da của Tô Thanh Gia qua lớp vải chiffon trong suốt, may mắn là để lại vết gì. Rồi cậu nghiêm túc ngắm nhìn khuôn mặt Tô Thanh Gia hồi, đến khi xác định nó bị đỏ mới rời mắt.

      Bị Carlos nhìn cách nghiêm túc và có gì đó mãnh liệt, Tô Thanh Gia cảm thấy mặt như ngừng cháy, lập tức quay mặt , : "Mấy ngày gặp mà biết lời ngon tiếng ngọt, khen các bạn , đúng là biết xấu hổ mà."

      Lời vô tư này khiến Carlos trở nên căng thẳng, cậu vội vàng kéo góc áo Tô Thanh Gia: "... phải như vậy, có. ... chỉ cảm thấy em rất xinh đẹp."

      "Còn có, lại dối nhiều hơn rồi." Tô Thanh Gia lùi bước, góc áo mỏng manh đáng thương lập tức thoát khỏi bàn tay của Carlos.

      Carlos sửng sốt lúc, dối nhiều hơn ? Rốt cuộc là dối hay chứ? Cậu nhóc tóc vàng bị rối loạn rồi. Có điều cậu thấy Bella xinh đẹp mà, mãi mới ra được lời khen ngợi mà cậu ấp ủ bao lâu, bây giờ trong lòng cậu thoải mái hơn nhiều.

      Ông trời tặng cho cậu búp bê Tây Dương có mái tóc màu đen, dù thế nào cũng luôn xinh đẹp, tất cả dịu dàng mờ ảo như giấc mộng.

      Suy nghĩ miên man lúc, Carlos mới vào vấn đề chính: "Bella, cảm ơn em bằng lòng tới xem thi đấu. cảm ơn em nhiều lắm."

      Tô Thanh Gia bị đôi mắt xanh thẳm của cậu thu hút, hốc mắt dịu dàng sâu thăm thẳm như in đậm cảnh vật Địa Trung Hải. mong chóng gạt suy nghĩ về đôi mắt của cậu, : " cần cảm ơn đâu, mất công viết thiệp mời, sao em có thể tới?"

      Lúc này, Carlos nhịn được nữa, lập tức vươn tay vò đầu, cười đến ngốc nghếch: "Hì hì, hì hì, đúng vậy, thiệp mời, thiệp mời, viết thiệp mời."

      Tô Thanh Gia thấy bản thân mình hình như bị con chó to xác nhưng ngốc nghếch trước mặt này vít mất đầu óc, liếc Carlos cái rồi nhét thiệp mời vào trong ngực cậu: "Còn giả bộ viết thư mời, gọi điện thoại với em tiếng được à, là... cho rằng em còn quan tâm tới nữa sao?"

      Carlos cầm thư trong ngực lên, ngừng vò đầu: "... chỉ sợ em bao giờ quan tâm đến nữa. Bella, Bella..."

      "Ừm, có chuyện gì vậy?" Tô Thanh Gia bị cậu gọi đến mất tự nhiên, giọng điệu của cậu rất nhàng, đây là làm nũng ư?

      "Bella, em tha thứ cho nhé?"

      Carlos dùng đôi mắt xanh thẳm ngập tràn mong đợi nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Gia, thấy Tô Thanh Gia quay mặt , cậu bắt đầu nóng nảy, miệng ngừng lẩm nhẩm: "Bella, biết do tốt, nên ném vỡ cái bình kia, nên tức giận lung tung, mấy ngày nay rất cố gắng và nghiêm túc hòa nhập với bọn họ, em cũng thấy rồi đấy, giờ và bọn họ kết giao bạn bè, đúng, rất lợi hại mà."

      Sợ Tô Thanh Gia tin, cậu còn cố gắng kéo áo bóng đá người: "Em nhìn này, Bella, với Garcia còn trao đổi áo đá bóng nữa, em , biểu hôm nay của rất tốt phải ? Huấn luyện viên cho gia nhập U14, thành công rồi. Bella, em đừng giận nữa được ?"

      Tình bạn của con trai cũng giống như con , lúc mới bắt đầu thể hiểu , đôi khi đánh nhau loạn xạ trận rồi trở thành bạn bè tốt, bỏ qua việc Carlos thuyết phục Bernar Jess thế nào để được tham gia thi đấu đối kháng lần nữa, cũng gạt chuyện Carlos kết bạn với nhóm Garcia như thế nào, nhưng tất cả những điều này Tô Thanh Gia đều hy vọng muốn nhìn thấy.

      Tô Thanh Gia khoanh tay trước ngực, cách ràng: "Được được, tha thứ cho đấy, giận nữa đâu." Dứt lời lại đẩy ngực Carlos: " cách xa em ra chút, trời hè oi bức lại đứng gần như vậy, nóng muốn chết."

      Carlos cầm thư mời bắt đầu quạt quạt, cười ngốc nghếch: "Bella, quạt giúp em, vậy có đỡ hơn chút nào ?"

      Tô Thanh Gia trả lời, rồi nghĩ tới điều gì đó, lấy từ trong balo ra cái hộp: "Hôm nay là 27 tháng 8, quà sinh nhật của này."

      Tay quạt của cậu nhóc tóc vàng từ từ chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn, cậu đưa hai tay ra nhận hộp quà, đôi mắt trở nên mềm mại khi nhìn về phía Tô Thanh Gia.

      sân bóng, gió thổi tới mang theo hơi nóng hầm hập, nhưng Carlos lại cảm thấy nơi này rất tuyệt, cậu ngốc nghếch đứng hồi lâu mới đưa tay lên ôm Tô Thanh Gia vào trong lồng ngực, động tác nhanh nhẹn, nhàng, Tô Thanh Gia có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu lúc này.

      Nước mắt người nào đó rơi xuống cổ Tô Thanh Gia, vải chiffon cũng nhanh chóng bị thấm ướt.

      Khi đáp trả cái ôm của cậu, bên tai Tô Thanh Gia truyền đến giọng giống lông chim rơi ngang vùng nước cạn của Địa Trung Hải

      "Bella, em có thể tới đây chính là món quà sinh nhật tốt nhất đối với ."

      Thời tiết rất nóng, nhưng lần này Tô Thanh Gia muốn đẩy cậu bé này ra chút nào, cứ lẳng lặng chìm trong vòng tay cậu, trong lòng giống ăn mơ chua, có chút vị chua chua ngọt ngọt.

      biết Carlos học lời ngon tiếng ngọt ở đâu, nếu mạnh dạn cho mấy bé nghe, chắc chắn có hẳn xe tải chở các bé bằng lòng chết chìm trong vũng nước biển đó đến.

      lúc lâu sau, Carlos mới chịu buông ra, mặt cậu còn nước mắt, chỉ nhìn thấy lông mi bị nước mắt làm ướt nhẹp lộ ra vẻ yếu ớt, giọt nước trong suốt bé còn đọng lông mi.

      Dường như tất cả tổn thương lúc trước đều bị vùi lấp, hai người cứ câu em câu mà , hai tháng xa cách hề mang đến chút lạnh nhạt nào, ngược lại còn rất nhiều điều muốn kể cho nhau nghe.

      Ừm, nhưng có điều đa số thời gian là Tô Thanh Gia , Carlos vẫn thích làm nhiệm vụ lắng nghe và ngẫu nhiên trả lời câu hơn.

      Tiễn Tô Thanh Gia về, Carlos trở lại ký túc xá, cậu cẩn thận mở hộp ra, bên trong là hộp nhạc màu xanh da trời, trong hộp có mười người tí hon xoay tròn, giai điệu bài hát "El Cant Del Barca" [*] quen thuộc.

      [*] El Cant Del Barca: Bài hát truyền thống của CLB Barcelona

      Carlos ngắm nhìn từ xuống dưới hồi rồi mới cẩn thận đặt tủ đầu giường.

      Suy nghĩ chút, cậu cởi áo bóng đá người xuống, gấp lại rồi bỏ vào cái hộp khác, kèm theo tờ giấy : "Chiếc áo bóng đá đầu tiên được trao đổi, nhận từ đội trưởng U14 La Masia – Garcia".

      Đây phải chiếc áo bóng đá duy nhất được trao đổi trong nghiệp của cậu, mà chính là chiếc khởi đầu.

      Tắm rửa xong, Carlos cầm hai cây kẹo que cầu vồng bàn tỉ mỉ nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng cậu xé hai vỏ kẹo đặt chồng lên nhau rồi ăn luôn.

      Có lẽ việc Oleguer thích nhất là tặng kẹo que cho người khác, cây là lúc an ủi Carlos khi cậu chìm dưới đáy vực sâu, cây là quà sinh nhật - y hệt năm trước.

      Carlos thầm nguyền rủa xưởng sản xuất kẹo que này mau đóng cửa.

      Đúng là ngọt đến sâu răng mà.

      _______________


      Hãy ghé thăm fanpage fb của nhóm để cập nhật lịch post và các đoạn preview sớm nhất nhé ^^

      Mọi người chỉ cần gõ Yến Vân Cung là ra nha.
      Dinhloan, B.Cat, Nhược Vân13 others thích bài này.

    2. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 22
      Editor: Vy Ngôn
      Beta: Dâu Tây

      ________________

      Giải vô địch quốc gia Tây Ban Nha hay còn được gọi là La Liga mang theo khí thế hừng hực sắp diễn ra, mỗi ngày trôi qua Tô Thanh Gia đều có thể xem truyền thông quảng bá và dự đoán đội chiến thắng của các trận tranh đấu, thậm chí là nhà vô địch năm nay thông qua các phương tiện thông tin đại chúng. Ngay lúc này, bà ngoại Sonia và ông ngoại Minh Úc cãi nhau ầm ĩ, ngày nào Minh Linh cũng đều đặn nhận được điện thoại gọi đến từ Madrid, hai người người già hàng chục tuổi đầu kia có thể lải nhải qua điện thoại với con suốt giờ mà ngừng nghỉ chút nào.

      Nguyên nhân cũng quá lạ lẫm, Sonia là fan trung thành của những chú kền kền trắng Real Madirid, trong khi đó Minh Úc lại là khách quen ở phía nam khán đài Nou Camp. La Liga league đem đến những ồn ào . Nếu đến trận Derby, thậm chí hai người còn có thể vì Real Madrid và Barca mà xảy ra đại chiến, đương nhiên nghiêm trọng tới mức gây lộn với nhau, chẳng qua tranh cãi chút thôi, nhưng vì cá cược tỉ số mà bọn họ ngừng gọi điện thoại thuyết phục con và những người xem trận bóng đứng về phía mình.

      Thực Tô Thanh Gia rất muốn với hai người già này rằng cần thiết phải cá cược, biết kết quả của trận cầu lịch sử này, Real Madrid giành chiến thắng.

      Đau lòng thay rằng biết cũng chả làm được gì, dám , mà ra chắc cũng chẳng ai tin.

      vẫn nên chăm chỉ luyện tập dương cầm hơn.

      o(︶︿︶)o Haizzz, tiểu mỹ nhân ôm má, cuộc sống trẻ con vui chút nào, bao giờ mới trưởng thành đây.

      Bên cạnh đó, vẫn có việc khiến vui vẻ, chỉ vài ngày nữa thôi là có thể xách cặp bước vào lớp 6, tương lai tốt đẹp vẫy tay chào đón ở phía trước, tạm biệt và hẹn gặp lại hai năm cấp qua nhé.

      Ở bên này, Tô Thanh Gia còn nhàn nhã ở nhà hưởng thụ kỳ nghỉ hè có bài tập về nhà, ngày ngày luyện đàn dương cầm, uống trà chiều, nếu có việc gì làm chơi búp bê barbie với Lưu Mộng Nhã, cuối tuần tới thăm cậu nhóc tóc vàng, quả thực là gì có thể sung sướng hơn được nữa.

      Trong khi đó, Carlos lại cực khổ rèn luyện nhằm nâng cao kỹ năng đá bóng của mình. Vì được đẩy lên U14, để đuổi kịp tiến độ của mọi người cậu cần học nhiều thứ hơn, những hiểu biết về bóng đá cũng rộng hơn. Từ thứ hai đến thứ sáu, Carlos hề có chút thời gian nhàn rỗi nào, huấn luyện viên lập ra chế độ huấn luyện mới toanh, lấy thân thể cậu làm tiêu chuẩn để đề cao sức chịu đựng, thể lực là tiền đề của mọi thứ.

      Những điều đó đương nhiên cậu vẫn có thể tiếp thu được, nhưng việc khiến Carlos đau đầu nhất chính là thực đơn mà chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp cho cậu.

      Carlos dùng đũa chọc chọc thức ăn mà cậu biết là cái gì, nó giống như cháo vậy.

      Nghe nó rất giàu protein, có thể bù đắp cho quá trình phát triển nhanh, trong khi cơ thể của cậu lại bé.

      Vì vậy, Carlos chỉ bày ra bộ mặt cảm xúc, ngậm đắng nuốt cay cố ăn vào, à mà bình thường mặt cậu vốn biểu lộ nhiều cảm xúc rồi.

      Cậu ăn rất nhanh, có chút qua loa, thèm quan tâm hương vị của nó ra sao, cho hết vào miệng, lúc ra khỏi nhà ăn dì đưa cơm còn nhìn chằm chằm cậu, càng nhìn càng cảm thấy vừa mắt, hình như bà nghĩ cậu thiếu niên rất thích ăn món này, lần sau chuẩn bị cho cậu nhiều thêm tý.

      Ngoài sân bóng, Carlos và các đồng đội luyện tập sút bóng vào khung thành.

      Sau việc đối đầu lần trước, Carlos bị tạm ngưng bồi dưỡng, những thành viên gây chuyện khác cũng bị trừng phạt nghiêm khắc. Bóng đá là môn thể thao đề cao tình đồng đội nhất, ai muốn trở thành bàn đạp giúp thái tử đọc sách. khi tới sân bóng, cho dù các thành viên có bất hòa đến thế nào nữa đều phải nhượng bước.

      Mọi người cho rằng ở trong cùng đội bóng quan hệ nhất định phải tốt sao?

      Làm gì có chuyện đó!

      Cầu thủ thầm tranh đấu, loại trừ nhau quá nhiều, huấn luyện viên mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần đừng quá mức phô trương là được. Trước mặt truyền thông, tất cả mọi người đều là em tốt, tốt đến mức có thể mặc chung cái quần, chung đôi tất, ngủ chung với người phụ nữ.

      Thôi, hơi xa rồi, hành động của Carlos lần trước quả thực hơi quá, thẳng thừng giơ ngón giữa sân bóng, đó khác gì xé rách mặt mũi đối phương, hơn nữa phía cũng kín đáo phê bình cái bệnh này của cậu. Thời điểm đó Reixach bị xoay vòng giữa muôn vàn ý kiến, chỉ có thể tạm thời điều Carlos xuống rèn luyện.

      Tuy nhiên, nhóm Garcia cũng chẳng dễ chịu hơn là mấy, huấn luyện viên trách mắng, cộng thêm phải chạy mấy vòng khiến bọn họ mệt đến nỗi nằm la liệt vài ngày, ngày nào cũng phải chứng kiến gương mặt đen thui của Bernar Jess.

      Dù sao bọn họ đều là những thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, chẳng phải chỉ giơ ngón giữa thôi sao? Chuyện này đâu lớn lắm đâu. Carlos chủ động xin lỗi họ mọi việc coi như xong.

      Đó là những gì Carlos giải thích với Tô Thanh Gia, Garcia cũng có mặt mũi với Carlos hãy đánh mười với họ trận.

      Sau đó kết quả thế nào ư?

      Kết quả chính là mười người thua , đội trưởng đổi thành Carlos.

      Carlos cảm thấy nắm đấm mới là đạo lý, nhưng cậu muốn biểu cho Tô Thanh Gia thấy rằng, cậu chính là cậu bé biết nghe lời.

      Biết việc này, Garcia chỉ thầm nghĩ: Đúng là tên nhóc tâm cơ nguy hiểm mà!

      Sau trận đấu đối kháng vào ngày 27 tháng 8, Garcia hoàn toàn nể phục Carlos, cú chuyền bóng tuyệt vời, đầy kĩ thuật kia khiến Carlos trở thành trung tâm của cả đội vàng.

      _________

      Tháng chín cũng là lúc mùa tựu trường đến. Nhiệt độ và độ ẩm bán đảo Iberian bắt đầu giảm xuống, cây ngô đồng bên đường bị nước mưa tắm quá nhiều lần rồi.

      Để chúc mừng việc Tô Thanh Gia lên lớp, Tô Tĩnh Khang tặng cho chiếc túi bằng da màu trắng, được may thủ công vô cùng tinh tế, trừ cái nơ bướm nho bằng kim loại ra còn trang trí gì đó, rất đơn giản nhưng sang trọng. Ánh mắt của Tô Tĩnh Khang thực tồi chút nào.

      Hôm nay là ngày khai giảng, ăn xong Minh Linh còn cố tình chiên trứng gà rồi cắt thành hình trái tim bỏ vào hộp cùng với ít thịt xông khói, sau đó đặt trong túi xách lưng Tô Thanh Gia trước khi lên xe.

      Mấy đứa Lãnh quán đều ở gần đây nên các gia đình thống nhất dùng chiếc Suv đưa đón lũ trẻ học.

      Lưu Mộng Nhã vui vẻ nhào tới, trải qua nhiều ngày ở chung, ngượng ngùng lúc trước nay từ từ lộ ra tính cách hoạt bát, tuy rằng trong lòng Tô Thanh Gia luôn lên án sở thích chơi búp bê barbie của bé, nhưng thể phủ nhận bé thẳng tính này thực rất đáng .

      đặc biệt thích xoa và nhéo gương mặt bị đồ ăn ngon ở Barcelona làm cho mũm mĩm của bé.

      Thiên nga trắng Tiêu Vận ngẩng đầu, ánh mắt lộ mất kiên nhẫn, hai bé trai bên cạnh vẫn tranh chấp, xem hôm nay ai đưa Tiêu Vận đến lớp học.

      Tô Thanh Gia xem cách hứng thú, mấy chuyện này ngày nào cũng diễn ra mà cảm thấy hề phiền chán, trong lòng bà dì quái dị chỉ cảm thấy cậu nhóc kia sao quen thế biết.

      Cậu bé mặt tròn tên Hạ Nhạn Minh, còn cậu bé mặt chữ điền là Chu Sách, cả hai lớn lên đều tồi, Tô Thanh Gia suy nghĩ lâu, cảm thấy điều khiến Tiêu Vận ghét nhất chắc là chiều cao của chúng.

      Cả hai đứa chỉ cao tới tai của thiên nga trắng.

      Còn nữa, thiên nga trắng học lớp 6, Hạ Nhạn Minh và Chu Sách vừa mới lên lớp 5, con trai thường phát triển chậm hơn chút so với con o_o

      Tô Thanh Gia thầm nghĩ, nếu là cũng muốn bị đứa con trai thấp hơn mình đưa đến lớp học.

      Trường học này là nơi tập trung toàn tinh , nhận rất nhiều học sinh quốc tế, lúc tập hợp cứ như là mở hội nghị Liên Hiệp Quốc. Tô Thanh Gia tự xưng là tiểu thiên tài ngôn ngữ cũng thể thừa nhận, ràng chỉ từ đơn, tại sao lại có nhiều cách phát kỳ quái đến vậy?

      Ở trước khu dành cho cấp hai, Lưu Mộng Nhã kéo tay Tô Thanh Gia cho , thiên nga trắng hừ tiếng rồi lập tức bỏ , hai cậu bé đằng sau cũng theo.

      "Cậu phải hứa đến chơi với mình!" Lưu Mộng Nhã ngửa mặt bánh bao lên, lông mi tinh tế khẽ chớp dưới những tia sáng mặt trời.

      Tô Thanh Gia giơ 4 ngón tay phải: "Mình bảo đảm, mình hứa, được chứ?"

      Lưu Mộng Nhã nhìn mấy ngón tay kia, lại nhìn mặt Tô Thanh Gia, thấy vẻ mặt trịnh trọng của bạn tốt, nhóc mới ấp úng : "Ồ, việc này cậu tự nha, cho đổi ý, nếu đổi ý, mũi dài như Trư Bát Giới."

      Tô Thanh Gia đẩy đẩy chóp mũi, chiếc mũi nhắn tinh xảo bị làm thành dáng mũi heo: "Trông mũi mình giống mũi heo chưa, hả?"

      Bánh bao bị chọc cười, rút tay kéo Tô Thanh Gia lại: "Vậy quyết định rồi nha, giữa trưa cậu phải tới tìm mình ăn cơm, được với Tiêu Vận, nếu mình để ý tới cậu. Còn nữa, buổi chiều cậu phải tới đây chờ mình, chúng ta cùng nắm tay ra về."

      "Yes sir, sếp, như vậy được chưa." Tô Thanh Gia chào cách long trọng.

      Lưu Mộng Nhã suy nghĩ chút, tháo móc khóa cặp sách barbie hồng nhạt của mình xuống: "Cho cậu cái này, đây chính là thứ mình thích nhất."

      Tô Thanh Gia nhìn chằm chằm móc khóa búp bê barbie mini kia, nhất thời dám đưa tay ra nhận.

      "Cho cậu, cần quá cảm động đâu, mau treo lên , mình hối hận đấy."

      "......"

      bé, tớ cảm động, chỉ đơn giản là tớ muốn treo thôi mà.

      Sau khi Tô Thanh Gia cúi đầu cho bé đeo vào balo rồi từ biệt Lưu Mộng Nhã, mới bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn móc khóa lay động kia, cảm thấy hơi đau đầu.

      Chiếc móc treo đặt nền balo phong cách trông liên quan đến nhau xíu nào.

      Nhưng chờ tới sau khi vào phòng học, Tô Thanh Gia mới phát thế giới của mình lại sụp đổ...

      Sao ai cho biết thiên nga trắng cũng học lớp này!

      Trời ơi tổng cộng có hai mươi mấy người, muốn xem cũng được, huống hồ, toàn bộ lớp chỉ có và thiên nga trắng là người châu Á, là......

      là nghiệt duyên mà.

      Bởi vì ít tuổi, dáng người bé , thầy giáo cố ý sắp xếp cho ngồi bàn đầu, chống lại ánh mắt ngạo mạn của thiên nga trắng, Tô Thanh Gia giới thiệu bản thân với các bạn cùng lớp cách tự nhiên, sau đó yên lặng trở về chỗ ngồi.

      năm trường học đổi lớp lần, cho nên ban cán bộ phải chọn lại hết.

      Tiêu Vận vừa chuyển đến liền gây chấn động vì muốn ứng tuyển vị trí lớp trưởng, nhóc ngẩng cổ, cằm hất cao, ánh mắt liếc cái khiến cả lớp đều bị hù dọa, nhất là những ai có ý định tranh cử.

      Bài tranh cử của bé cũng khá khí phách, con nhà quan ngoại giao ăn tồi chút nào.

      "Chào mọi người, mình là Cicely, đến từ Trung Quốc, quốc gia xinh đẹp với nhiều điều bí , mình rất muốn giao lưu kết bạn với mọi người, cũng muốn giúp đỡ mọi người, học kỳ 1 thành tích tất cả các môn của mình là 9, trước kia luôn đảm nhiệm vị trí lớp trưởng, nếu mọi người bầu cho mình, mình cố gắng cống hiến cho tập thể, nỗ lực xây dựng lớp ngày càng tốt... Cảm ơn ạ!"

      Sau đó mọi người đều liên tiếp lên tranh cử, nhưng ai dám mình muốn tranh cử chức lớp trưởng, chắc hẳn bị thiên nga trắng dọa sợ, trẻ con phương Tây tương đối hướng ngoại, vui vẻ thể mình, thể chế giáo dục bao dung với những quy định quá gượng ép khiến cho bọn họ thích làm điều mình thích hơn, cũng làm cho mỗi cá nhân có thể phát triển toàn diện.

      Blablabla...... Thầy giáo gọi người duy nhất tranh cử là Tô Thanh Gia đứng lên đọc kết quả phiếu bầu.

      Tuy rằng Tô Thanh Gia thực thích Tiêu Vận, nhưng lúc bầu chọn vẫn cho nhóc phiếu.

      o(︶︿︶)o Haiz, ai bảo họ cùng quê chứ!

      Lúc công bố ban cán lớp, ngoài dự đoán, Tiêu Vận có tên trong danh sách. Thiên nga trắng lại lên phát biểu tuyên ngôn trúng cử lần nữa, cho thấy thái độ quyết tâm của mình, lập tức được tất cả mọi người nhiệt liệt vỗ tay.

      Tô Thanh Gia cũng thấy vui mừng thay nhóc, thể được khí chất của con nhà ngoại giao, của con dân Trung Hoa. Nhưng nếu lúc ngang qua , thiên nga trắng hừ tiếng càng tốt.

      À mà, câu thiên nga trắng với nhiều nhất hình như là "hừ".

      Tô Thanh Gia càng nghĩ càng thấy ớn lạnh.

      Quái dị, suy nghĩ cặn kẽ cả nửa ngày cũng tìm ra được rốt cuộc nguyên nhân là gì mà có thể khiến thiên nga trắng sinh ra thù địch với như vậy.

      _______________

      Hãy ghé thăm fanpage fb của nhóm để cập nhật lịch post và các đoạn preview sớm nhất nhé ^^

      Mọi người chỉ cần gõ Yến Vân Cung là ra nha.
      Tôm Thỏ, ThiênMinh, Dinhloan14 others thích bài này.

    3. Dang Tap Te

      Dang Tap Te Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      34
      Hóng hóng.

    4. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 23

      Editor: Vy Ngôn
      Beta: Dâu Tây


      _______________


      Học kì lớp 6 trôi qua với đủ cảm xúc từ lo sợ đến vui mừng. Lễ Phục Sinh [*] đến gần, trường học cho học sinh nghỉ Tết lịch.


      [*] Lễ Phục Sinh thường được xem là trong những ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người theo Kitô giáo. Thường diễn ra vào tháng 3 hoặc tháng 4 mỗi năm để tưởng niệm kiện chết và phục sinh của chúa Giê-su từ cõi chết sau khi bị đóng đinh thập tự giá.


      - Theo Wikipedia -


      Nơi Carlos học chương trình tiểu học cách La Masia xa, sau khi vào lò đào tạo trẻ, được đồng ý từ phía cậu, ban huấn luyện giúp cậu chọn lựa trường học này, đám tiểu tướng kia đa số đều học ở đây.


      Thành tích của Carlos khá tốt, làm nhóm huấn luyện viên lo lắng, nhưng cũng quá xuất sắc. Thực tế, cậu học môn toán và môn khoa học khá tốt. Có lẽ cậu là học sinh học lệch môn trong truyền thuyết, các môn học của Carlos luôn đạt chuẩn trừ văn học.


      Vì điều này, Tô Thanh Gia - người gốc Trung Quốc phải giúp cậu bé mang huyết thống Tây Ban Nha thuần chủng kia học bổ túc văn học vào mỗi cuối tuần.


      Nhưng thực Carlos hề có chút thiên phú văn học nào, râu ông nọ cắm cằm bà kia là chuyện thường xuyên xảy ra, câu thơ ngắn mà cậu có thể trộn ba bài thơ khác nhau lại. Hơn thế, điều làm Tô Thanh Gia bất lực chính là... Học kỳ này phải học tổng cộng 4 bài thơ!!!


      Tô Thanh Gia sử dụng đủ mọi biện pháp, nhưng đều ích gì, cậu vẫn làm theo ý mình, sắp cuối kỳ rồi mà tên tác giả cậu cũng viết sai.


      Lúc xem bảng điểm của Carlos, Tô Thanh Gia thấy hàng toàn điểm 5 (5 điểm là đạt điểm chuẩn), cảm nhận được cách sâu sắc rằng thầy giáo nhìn mặt chấm điểm.


      Carlos vẫn cứng cổ chịu nhận, cậu chỉ vào tập toán học, khoa học, ngoại ngữ thứ hai: "Tất cả đều 10 điểm, 10 điểm đó nhé! Toàn khối, , cả trường, chỉ có mình đạt điểm tối đa thôi đó!"


      Tô Thanh Gia:...


      nuôi cậu con trai sao?


      Mặc dù môn văn Carlos học tốt, nhưng ngoài dự kiến, Carlos lại có khả năng thiên bẩm với ngôn ngữ, tuy thể so sánh với tiểu thiên tài ngôn ngữ là Tô Thanh Gia và cậu mới học tiếng vài năm, mà kém chút nào, có thể diễn đạt lưu loát như đối thoại hằng ngày, đôi lúc Oleguer ngang qua trước mặt họ, Carlos chuyển sang chuyện với Tô Thanh Gia bằng tiếng .


      Oleguer chỉ có thể phẫn nộ bỏ , còn biện pháp nào khác, ai bảo cậu dốt tiếng chứ. Căn bản là cậu nghe hiểu, được chưa?


      Muốn bắt nạt cậu sao, hừ, chờ... chờ đó... chờ cậu......


      Chờ cậu học xong rồi tính......


      Ở tuổi mười hai, Carlos phát triển rất nhanh, so với đám trẻ mười bốn tuổi hề kém cạnh, mái tóc vàng chói cùng đôi mắt xám xanh của cậu khiến nhiều nữ sinh mới biết theo đuổi, càng miễn bàn khí chất khác biệt người cậu, vào ngày Saint George [*], bàn học của cậu là nơi có nhiều chocolate và thư tình nhất.


      [*] Ngày Saint George (ngày 23/4) là ngày hội tôn giáo, hay gọi là lễ hội đều được, nhưng chung, đây là ngày lãng mạn nhất của năm tại Barcelona và Catalunya. Nó còn được gọi là ngày của hoa hồng, và có thể xem đây là phiên bản của ngày lễ tình .


      Nhưng cậu chưa từng tặng hoa hồng cho nữ sinh, cũng nhận bất kỳ lá thư nào mà các đưa.


      Cho nên, đến giờ, rất nhiều nữ sinh vẫn luôn ảo tưởng có thể nhận được nhánh hoa hồng mang theo sương sớm trong suốt kiều diễm từ cậu bé lạnh lùng này, vào ngày Saint George, các tới đường lớn La Rambla chọn lựa quyển sách đặc biệt nhất để tặng cậu.


      Sinh nhật của Tô Thanh Gia đến gần, cậu rối rắm rất lâu, cũng biết nên tặng quà gì.


      Công tử đào hoa Oleguer ở bên cạnh thuận miệng : "Em cần tặng gì đâu, hôn cái là được", hoặc là: "Tặng chính mình !", còn có: "Đưa Thanh Gia ngắm sao ngắm trăng, từ cầm kỳ thư họa tới nhân sinh triết học" blablabla......


      Cậu hồi ngừng nghỉ, lúc lâu sau, Carlos mới quyết định lựa chọn trong những điều kể , cậu chọn đóa hoa hồng đỏ có gai, nụ hoa hé nở kiều diễm ngượng ngùng, đây chính là thành quả mà cậu chạy khắp các cửa hàng hoa toàn thành phố, mãi mới chọn được đóa đẹp nhất, cánh hoa còn đọng lại những giọt sương sớm trong suốt lấp lánh, dịu dàng như mưa, cậu hy vọng đóa hoa này có thể tô điểm cuộc sống của Tô Thanh Gia, bất kể là đặt trong phòng hay cứ lẳng lặng nằm trong hộp.


      Carlos cảm thấy, Bella tựa như đóa hoa hồng hé nở này, ngừng sưởi ấm tâm hồn cậu.


      Làm bạn với cậu, cùng cậu vượt qua những năm tháng lạnh lẽo.


      Cậu thầm hy vọng, sau này, cậu có thể nhìn thấy đóa hoa hồng này nở rộ.


      Sinh nhật năm nay của Tô Thanh Gia, Carlos vui vẻ đến nhà , cậu và người nhà, bạn bè chia nhau bánh kem vị dâu tây, khi ánh đèn vụt tắt, cậu lặng lẽ nhìn Bella ước nguyện, gò má được ánh nến chiếu lên tỏa ra nhu hòa, tinh tế như ngọc thạch, rất giống đóa hoa hồng nằm trong hộp, mềm mại mà tươi đẹp.


      Carlos cũng hy vọng, trong nguyện ước mà ước có cậu, dù chỉ là thuận tiện nhắc tới cũng tốt.


      giờ, càng ngày cậu càng thích câu kia của sơ Rosa, là người phải biết chờ đợi, có chờ đợi mới có thể mong mỏi hạnh phúc.


      Yên tĩnh ăn bánh kem, Carlos nhớ tới thầy dạy tôn giáo học kì 1, rồi cậu lại nhớ tới câu kia thêm lần nữa.


      "Nếu như mắt phải của bạn là cớ cho bạn sa ngã, vậy hãy khoét ra rồi đem vứt bỏ. Thà rằng mất phần thân thể mà được vào cõi sống, còn hơn toàn thây mà bị ném vào lửa địa ngục.."


      Carlos hiểu được đạo lí này, chúng ta phải dùng ý chí và nghị lực mạnh mẽ nhất để cắt đứt những tội ác trong cuộc sống, cho bóng tối ăn mòn tâm hồn.


      Carlos nghĩ rằng, chỉ cần Bella luôn ở bên, nhất định cậu rơi vào vực sâu, cậu để linh hồn bị vấy bẩn.


      Bởi vì trong giấc mơ của cậu, khi lớn lên Bella mặc áo cưới trắng tinh khôi, bước từng bước về phía cậu.


      thiên sứ thánh khiết và tốt đẹp biết bao.


      _____________


      Về đóa hoa hồng kia, khụ khụ, tha thứ cho Tô Thanh Gia vì nghĩ nhiều như vậy, ngửi hương hoa, sau đó tìm chiếc bình thủy tinh đẹp cắm rồi đặt ở bàn trang điểm.


      Tô Tĩnh Khang con như mạng cũng phát đóa hoa hồng này có điểm gì đáng ngờ để Minh Linh đặt ở đó.


      tuần sau, hoa hồng nở rộ hoàn toàn được Tô Thanh Gia hái cánh hoa xuống, dùng làm nguyên liệu dưỡng da.


      Lễ Phục Sinh đến, Tô Thanh Gia muốn thăm bậc thầy dương cầm ở chung cư Bartlow gần đó, danh tiếng người thầy này rất tốt, được đón chào nhiệt tình trong giới dương cầm quốc tế, ở Tây Ban Nha khỏi , ông chính là thiên tài kiệt xuất hàng đầu.


      Louis từng khiêu vũ với bà ngoại của Tô Thanh Gia - Sonia.


      Trong những năm tháng loạn lạc ấy, Sonia mang lại ký ức màu hồng cho biết bao nhiêu người, hình ảnh bà vén làn váy và điệu múa tuyệt đẹp khiến trái tim biết bao trang tuấn kiệt nổi lên gợn sóng.


      Đương nhiên Louis quỳ gối dưới làn váy thạch lựu của Sonia, bởi vì ông có thể được xem là họ của Sonia.


      Lúc trước, Minh Linh cũng từng được ông chỉ dẫn.


      Càng lớn, ngón tay Tô Thanh Gia càng dài ra, chiều ngang cũng to hơn, kỹ xảo diễn tấu bắt đầu trở nên phong phú, có thể khống chế nhạc khúc cấp 10 cách trọn vẹn, điều làm Minh Linh kinh ngạc chính là, bà nghe thấy trong tiếng nhạc của con đầy ắp tình cảm.


      Đối với người chơi nhạc mà , diễn tấu thuần thục vẫn chưa đủ, có khả năng lay động lòng người nhạc chỉ là những giai điệu đơn giản, thể bất hủ và thấm sâu vào tâm hồn người nghe.


      Nhiều người học dương cầm như vậy, nhưng rất ít người thành công, phải vì khống chế được những kỹ xảo đó, mà bởi vì, bị tình cảm kìm hãm. Minh Linh cũng nằm trong số đó.


      Nhưng khi Tô Thanh Gia trình diễn, bà thấy được ánh hào quang sáng như kim cương tỏa ra.


      người mẹ, bà muốn thiên phú của con bị mai , tồn tại tâm lý "vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng" [*], Minh Linh chỉ đơn thuần hy vọng con có thể tỏa sáng như những ngôi sao trong lĩnh vực mình hướng đến.


      [*] Vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng ( Mong con trai giống rồng, con giống phượng ). Ý chỉ phú quý, thành công hơn người.


      Tô Thanh Gia hơi hoang mang, biết có muốn phát triển con đường dương cầm này hay , nhưng điều duy nhất có thể tin được là: ghét dương cầm, đôi khi, còn rất thích nó.


      Sau khi nhận được đồng ý của con , Tô Tĩnh Khang và Minh Linh dẫn theo con đến phòng bậc thầy nhạc để tiến hành "phỏng vấn".


      đường đến chung cư Bartlow, vì là Lễ Phục Sinh nên có rất nhiều du khách.


      Tô Thanh Gia tựa vào cửa sổ xe nhìn chung cư Bartlow trước mắt, đến đây vài lần, đôi lần cùng người nhà, cũng từng đến đây với Carlos vào cuối tuần.


      Chung cư Bartlow xinh đẹp, khắp nơi khắc hình "đồ long" trong truyền thuyết, cả chung cư đều như thần thoại, giá chữ thập hình ống khói đại diện cho hùng, vảy nóc nhà là sống lưng rồng, ban công là máu rồng hóa thành hoa hồng.


      Đó là tác phẩm nghệ thuật của nhà kiến trúc thiên tài - Gaudi, tòa chung cư này biến những chuyện tình mạo hiểm ngày xưa trở nên sống động như .


      Còn cảm thán Bartlow xinh đẹp xe chạy đến nơi.


      Tô Thanh Gia sắp xếp lại suy nghĩ chút rồi mới xuống xe.


      Nhân viên dẫn họ đến phòng đàn, Louis đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh.


      Tô Thanh Gia nhìn thấy bức màn khắc hoa chạm rỗng màu vàng cam bị thổi bay, Louis xoay người lại sau khi phát ra tiếng động.


      Ông già rồi, mặt xuất những nếp nhăn, tất cả mọi người đều thể chạy thoát khỏi ăn mòn của năm tháng, cho dù là Sonia xinh đẹp, Minh Úc thần bí, hay nhà dương cầm trước mắt.


      Nhưng khí chất người ông lắng đọng theo năm thắng, lại trở nên thuần hậu dịu dàng, áo khoác dài bọc lấy thân người cao ngất khiến người nghệ sĩ tuấn này tràn ngập mị lực.


      Đúng lúc đó, Tô Tĩnh Khang ho tiếng, làm Minh Linh hồn bay phách lạc định thần lại.


      "Mọi người khỏe chứ, công chúa Anna đáng và người nhà của cháu vẫn khỏe chứ." Louis chủ động chào hỏi, người ông thanh cao của người chơi loại nhạc cổ điển này, ấn tượng đầu tiên của Tô Thanh Gia đối với ông rất tốt.


      "Chào ngài." Tô Tĩnh Khang bắt tay với ông: "Xin lỗi vì mạo muội quấy rầy, tôi là Vincent, chồng của Anna, đây là con chúng tôi, Bella."


      Hình như Louis rất thích Tô Thanh Gia, ông cúi người hôn má Tô Thanh Gia cái.


      "Cháu là bé xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, gì có thể sánh nổi. Ta chắc chắn rằng, khi trưởng thành cháu xinh đẹp hơn cả bà ngoại của cháu."


      Tô Thanh Gia nheo mắt, ngọt ngào đáp lại: "Cảm ơn ngài khích lệ, ngài cũng là nhà dương cầm tuấn nhất cháu từng thấy, gì có thể sánh nổi, tuy rằng cháu mới chỉ gặp nhà dương cầm thôi."


      Louis bị chọc đến cười to, khí trở nên vui vẻ, ông : "Tin ta, cho dù cháu gặp qua nhiều nhà dương cầm, ta vẫn là nhà dương cầm tuấn nhất, đàn hay nhất."


      Tô Thanh Gia chu chu miệng, đáng : "Chờ cháu trưởng thành, nhà dương cầm đẹp nhất phải là cháu sao?"


      Tất cả mọi người đều bị Tô Thanh Gia chọc cười, Louis đành cười trừ: "Được được, cháu là nhà dương cầm có dáng dấp tốt nhất."


      Ấn tượng tốt của Louis đối với Tô Thanh Gia lại tăng lên, ở phòng nghỉ nghỉ lúc, hai bên bắt đầu chuyện với nhau về chủ đề chính.


      Louis chỉ dẫn rất nhiều người, ông là nhà dương cầm rất thẳng tính, chèn ép người trẻ tuổi có thiên phú, ngược lại còn giúp đỡ bọn họ, trong đó có Minh Linh.


      Hồi còn trẻ, Louis tuấn phong lưu, ông và rất nhiều mỹ nhân hôn nhau chiếc dương cầm, ngón tay dài thon mảnh bỏ từng lớp áo đẹp.


      người đàn ông phong lưu khắp nơi đến bây giờ vẫn độc thân, ông ông thích hưởng thụ cảm giác tự do này, những người phụ nữ xinh đẹp đó mang đến cho ông cảm giác vui sướng và cảm hứng sáng tác.


      Cho tới bây giờ, ngọn lửa này cũng chưa từng tắt.


      _______________


      Hãy ghé thăm fanpage fb của nhóm để cập nhật lịch post và các đoạn preview sớm nhất nhé ^^


      Mọi người chỉ cần gõ Yến Vân Cung là ra nha.

    5. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 24

      Editor: Vy Ngôn
      Beta: Dâu Tây


      _______________


      Lễ Phục Sinh tới, phố lớn ngõ đều trở nên nhộn nhịp. Họ được mặc những bộ trang phục chú hề, cầm vô số đạo cụ với đủ màu sắc tay. Để chào mừng ngày tái sinh của chúa Jesu và hàng nghìn sinh mệnh khác, người ta thường nhuộm trứng gà thành nhiều màu tặng cho bạn bè và người thân, gió khẽ thổi mùi thịt dê nướng vào hàng ngàn hộ gia đình.


      Louis phải người theo đạo Kitô, nhưng điều đó cản trở việc ông tận hưởng ngày hội hấp dẫn này.


      Ông cầm ly rượu vang đỏ tay, hương thơm, màu sắc diễm lệ như nổi lên từng gợn sóng dài.


      Sau lời chào hỏi đơn giản, Louis vươn tay bắt tay Tô Thanh Gia, nhàng cầm lên đánh giá. Tô Thanh Gia còn , vừa mới đón sinh nhật mười tuổi, tay rất mềm, giống như loại rễ hành mà trong sách thường nhắc đến, dài mỏng, khi ánh đèn chiếu xuống còn có thể thấy gân mạch màu xanh chảy xuôi theo dòng máu.


      “Bàn tay này đẹp." Louis , “Chiều dài rất tuyệt, nhưng lực có vẻ đủ.”


      Dương cầm được coi là vua của các loại nhạc cụ, tuy rằng đánh phím đàn tốn nhiều lực, nhưng nếu diễn tấu khúc thơ văn hoa mỹ, nghệ sĩ phải huy động toàn bộ sức mạnh cơ thể, đem toàn lực dồn về cổ tay. Mỗi lần ấn phím đều phải khống chế chuẩn xác, mạnh phù hợp, như vậy mới có thể chơi tốt.


      "Piano Concerto No. 3" của Rachmaninov được coi là bản nhạc khó tấu nhất thế giới, và việc tấu nó trở thành thử thách lớn đối với rất nhiều người. Nhưng vì sao người làm được ít lại càng thêm ít?


      Thứ nhất, họ tái được ý chí sắt đá muốn thể trong bản nhạc. Nếu có kinh nghiệm, dồi dào cảm xúc, có sức mạnh của siêu nhân thể hiểu nổi ý nghĩa ý trong đó.


      Thứ hai là họ có đủ thể lực và sức mạnh.


      Đúng vậy, chính xác là họ có đủ thể lực và sức mạnh để khống chế, làm chủ cả bản nhạc. Về phương diện này, có lẽ đàn ông mạnh hơn phụ nữ.


      Cho nên, nguyên nhân những nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới thường là đàn ông là do vậy.


      Tay của Tô Thanh Gia rất đẹp, chiều ngang vừa đủ, nhưng Louis nhận ra rằng, khả năng của Tô Thanh Gia bị hạn chế bởi thể lực.


      Louis buông tay Tô Thanh Gia ra, tay người đàn ông ở tuổi 60 này khá nhẵn mịn, gần như có nếp nhăn, chứ đừng đến chuyện da có đốm đồi mồi, lúc vừa nắm tay, cảm nhận được sức lực tiềm tàng ở tay ông.


      “Bella, hãy đàn cho ta nghe bài, bài mà cháu muốn chơi nhất.” Louis dẫn bọn họ tới phòng dương cầm.


      Dưới ánh mắt cổ vũ của ba mẹ, ngồi trước cây đàn, khẽ nâng tay lên ấn thử phím, thanh êm dịu và sắc bén của Steinway vang lên trong căn phòng, đem tới từng hồi rung động.


      mỉm cười nhìn về phía Louis, lộ ra đường cong tuyệt đẹp ở cổ.


      Tiếng đàn nhàng vang lên, cất lên kéo theo khác, cứ lặp lặp lại nhiều lần, sau đó nhanh chóng chuyển sang đoạn điệp khúc với tiết tấu khác.


      Những ngón tay linh hoạt lướt những phím đàn đen trắng, tốc độ rất nhanh, ngón tay trắng mềm mại hệt như chú bướm vỗ cánh, vật lộn với cơn bão.


      Tác phẩm này tên "La Campanella", ba người ngồi xem rất kinh ngạc, ai có thể nghĩ rằng Tô Thanh Gia lấy bản nhạc rắc rối, khó chơi nhất thế giới để thể tài năng của mình.


      "La Campanella" của Liszt [*] tuy dài, nhưng lại đặt ra cầu rất cao về kỹ xảo đối với những người hiểu biết về nhạc, được biết đến là trong những khúc tấu khó chơi nhất thế giới, mặc dù xếp hạng cao, nhưng cũng đủ để lên gian nan khi chơi nó.


      [*] Liszt: Là nghệ sĩ piano và nhà soạn nhạc người Hungary. Ông là người biểu diễn có danh tiếng ở khắp châu Âu vào thế kỉ 19, ông có kỹ thuật điêu luyện bàn phím. Ngày nay ông vẫn được xem như là trong những nghệ sĩ Piano lớn nhất từ trước đến nay.


      < Wikipedia >


      ( Link bản nhạc: http://youtu.be/
      MGp6Hs6Yro0 )


      Louis mới chỉ cẩn thận quan sát tay của Tô Thanh Gia, so với những bé cùng tuổi khác tay lớn, nhưng ngón tay rất dài. Do độ tuổi nên bàn tay vẫn chưa đạt tới kích cỡ quãng tám [*], trong lúc trò chuyện, ông biết bé này mới học dương cầm 6 năm, chính thức học tập mới được 2 năm ngắn ngủn mà thôi, Louis rất lo lắng.


      [*] Quãng tám: Trong nhạc, quãng tám hay bát độ là quãng hay khoảng cách về thời gian giữa nốt nhạc với nốt khác có tần số gấp nửa hoặc gấp đôi nó.
      Ý ở đây là tay Tô Thanh Gia chưa thể chơi được quãng tám


      Nhưng khi ngón tay Tô Thanh Gia chạy xuôi theo tiếng nhạc họ hiểu ra điều lo lắng đó chỉ là dư thừa, nắm bắt tiết khá tốt, đàn dương cầm giống như là đứa trẻ nghe lời, theo quy luật từ tay mà phát ra thanh.


      Năm phút rất nhanh trôi qua, khúc nhạc sắp chấm dứt, cuối vang lên có chút lưu luyến lưu lại dư mãnh liệt. Tô Thanh Gia rút tay lại, sau đó quay về phía ba người cúi người làm lễ chào khi bế mạc.


      Tuy mặc váy, nhưng ưu nhã toát ra từ người vẫn được khắc họa cách nét qua động tác này, áo len trắng khẽ động khiến Louis khỏi tưởng tượng tới vị nữ hoàng tuổi.


      ai nhắc làm như vậy, nhưng Tô Thanh Gia vẫn rất tự nhiên chào, biến cả gian phòng này thành sân khấu của mình, Louis và ba mẹ chính là khán giả.


      “Ba ba ba.” Gương mặt tuấn của Louis toát ra ý cười, ba người đều vỗ tay, người đầu tiên vỗ chính là ông.


      Tô Thanh Gia lại chào thêm lần nữa.


      “Fantastic, tuyệt vời!” Louis với “Tài năng của cháu khiến ta phải kinh ngạc. Nếu bịt kín đôi mắt lại, ta nghĩ người ngồi tấu nhạc trước mắt là nghệ sĩ thành thục.”


      “Thưa ngài, cháu mong ngài thích nó.” Tô Thanh Gia tới.


      Louis vỗ trán, nhìn Tô Tĩnh Khang rồi với bọn họ: “Oh, biết ta có vinh hạnh được trở thành thầy dạy dương cầm của tiểu nữ hoàng này hay ?”


      Lúc đầu, Minh Linh bị choáng váng vì con báo trước mà tấu khúc "La Campanella", về sau lại tỉnh lại khi nghe thấy tin tức siêu tốt này, trời ạ, quả thực bà rất muốn ngất xỉu.


      Thượng đế, Amen, Phật tổ, ai tới cho bà tất cả đều là !!!


      Vẫn là Tô Tĩnh Khang bình tĩnh nhất, ông nhìn con rồi trả lời:
      “Tiên sinh, điều này còn phải xem ý của Bella, chúng tôi đều ủng hộ cách vô điều kiện quan điểm của con mình.”


      Ánh mắt màu xám của Louis lộ ra cơ trí, ông gật đầu :
      "Vậy , tiểu nữ vương, cháu có đồng ý làm học trò của ta ? Ta dạy cháu những tri thức phong phú về dương cầm, hãy tin ta.”


      Tô Thanh Gia mỉm cười ngọt ngào, có chút kiêu ngạo nào, “Tất nhiên rồi ạ, tiên sinh, cháu rất vui khi nhận được tán thành của ngài.”


      Tô Thanh Gia nhàng đặt cổ tay vào trong áo rộng, ngón tay đau đớn khiến dám cử động.


      Đương nhiên Louis cũng nhìn ra, chiều ngang tay còn chưa đủ, cho nên chỉ có thể dùng tốc độ nhanh hơn mới có thể giành phần thắng, ngón tay vì vậy mà đau đớn như bị xé rách, Louis kinh ngạc chỉ bởi kỹ xảo diễn tấu, mà nhất là khả năng chịu đựng của .


      học sinh có thiên phú, lại có nghị lực, ai lại muốn để vuột mất chứ?


      Louis an ủi vài câu, để trợ lý dẫn tới phòng y tế, nơi đó có chuyên viên xoa bóp chuyên nghiệp giúp xử lý vấn đề về ngón tay.


      Tô Tĩnh Khang và Minh Linh ở bên trong chuyện với Louis về vấn đề thầy dạy dương cầm. Vừa ra khỏi phòng, Tô Thanh Gia liền thở phào hơi.


      khẩn trương là gạt người, có trời mới biết ngây người ngồi trước dương cầm hồi lâu mà biết nên đàn gì, Louis phải lão hổ giấy chỉ biết dọa người, ông mà thẳng thừng chỉ ra những thiếu sót thể thể được thiên phú. Đối với người chỉ thu học trò mà , chắc chắn nhận làm "đệ tử".


      Đạo lý này áp dụng với bất kỳ địa điểm, nghề nghiệp nào.


      Cho nên những khúc tấu mà bắt đầu chuẩn bị đều phải bỏ . Lúc ngây người, trong đầu Tô Thanh Gia lên hình ảnh mái tóc vàng lộng lẫy của Carlos, với những giọt mồ hôi rơi sân, uyển chuyển đưa bóng vào vòng cấm địa.


      Khi đó bỗng hiểu ra, sở dĩ thích đứa Carlos này, phải vì cậu tốt, mà bởi vì, cậu có quyết tâm và niềm tin rằng “Dù phải đối mặt với hàng vạn người, tôi cũng dũng cảm bước tới”.


      Tuy rằng cậu sinh sống ở tầng chót của xã hội, nhưng lại bao giờ từ bỏ việc theo đuổi ước mơ. Hình ảnh cậu hết lần này đến lần khác cột bao cát chạy qua chạy lại chính là ấn tượng đầu của về cậu.


      Tuy rằng cậu chỉ có mình, nhưng hề che dấu tham vọng đối với bóng đá, Tô Thanh Gia biết việc cậu thức dậy sớm nhất, tập luyện gian khổ nhất.


      Dù gặp phải trở ngại, cũng kiên quyết buông tay, cho dù bị trào phúng hay bị tạm dừng huấn luyện, nhưng Tô Thanh Gia biết, ngày nào đó cậu lại trở về sân bóng, bởi vì cậu thích nó.


      Sở dĩ lúc ở nhi viện liền chú ý tới cậu bé này, ngoại trừ đau lòng, nhiều hơn là thấy được những điều mình còn thiếu từ người cậu. Cậu có ước mơ muốn theo đuổi, có quyết tâm, có kiên trì.


      Cậu tựa như quả cầu lửa, khiến kiềm chế được mà lao tới như như thiêu thân lao đầu vào lửa.


      Khi nhấc tay lên, Tô Thanh Gia nghĩ, có lẽ điều mong ước là được đứng sân khấu, tuy nhiên lại chưa bao giờ nghĩ tới thực ước mơ như thế nào.


      Cuộc sống an nhàn khiến có chút buông thả.


      Lúc hạ tay xuống, Tô Thanh Gia quyết định thay đổi bản tấu, lần này muốn cơ hội vụt qua, muốn giống như Calos khi cậu thể trước mặt Reixach, đem hết khả năng của mình trình diễn cho Louis xem.


      là đứa bé có thiên phú, hơn nữa còn sống lại đời, so với người khác có thêm nhiều hiểu biết và kinh nghiệm.


      Chỉ là bé mười tuổi nhưng đủ khiến mọi người phải kinh ngạc.


      Trước mặt nhân viên mát xa, Tô Thanh Gia thả lỏng hơn hẳn, ngón tay trở nên vô lực.


      Khúc tấu này từng luyện qua ở đời trước, lúc ấy chỉ là chơi cho vui, nhưng cũng học tập chăm chỉ, ước chừng tập luyện hơn năm, rốt cuộc mới đàn tốt, lúc rảnh, cũng thường xuyên luyện lại.


      liên tục luyện chơi các phím chủ chốt, dùng ngón tay khiến chuẩn hơn, độ cao cánh tay duy trì trong phạm vi vừa phải.


      ra có thể lựa chọn bài "Dream of love" của Liszt, bài này quá khó, nhưng cảm xúc lại phải dồi dào hơn, đây chính là sở trường của .


      Tuy nhiên, Tô Thanh Gia vẫn lựa chọn "La Campanella", dường như khá giống Carlos, có người nghi ngờ về tinh thần đoàn kết của đối với đội bóng, dùng đường chuyền để củng cố vị trí cốt lõi của mình.


      giờ, Tô Thanh Gia bị nghi ngờ về phương diện lực độ, chứng minh cho Louis thấy, có năng lực và tiềm lực để trở thành học sinh của ông.


      Tuy tay đủ dài, nhưng có thể di chuyển bàn tay của mình nhanh chóng trước khi xử lý khúc nhạc, làm cho thời gian đầu ngón tay di chuyển từ này tới tiếp theo được rút ngắn. Điều này là do đọc được từ người khác khi dạo các diễn đàn ở đời trước, cảm thấy vô cùng may mắn vì trước kia bản thân cảm thấy thú vị mà thử nghiệm qua vài lần.


      Cơ hội luôn đến đối với những người có chuẩn bị trước.


      Tô Thanh Gia giật giật tay phải, còn đau như lúc nãy, nhân viên mát xa bôi lớp thuốc mỡ cho , nóng nóng, chậm rãi thẩm thấu vào làn da.


      “Tiểu thư, tại thể cử động.” Nhân viên mát xa giọng khuyên nhủ.


      Tô Thanh Gia gật gật đầu, "Dạ vâng, làm phiền rồi.”


      Nhìn lắc tay trân châu cổ tay trái, Tô Thanh Gia thở dài, ở La Masia, Carlos ngừng nỗ lực, ngừng tiến bộ, nên bị tụt lại phía sau.


      Nhìn đôi tay của bản thân, sau này, có lẽ trở thành nghệ sĩ dương cầm, cũng có ước mơ thực .


      ___________


      Lời beta: Mình trở lại rồi nha mọi người !!!


      ___________


      Hãy ghé thăm fanpage Yến Vân Cung để cập nhập các đoạn preview nha mọi người ^^


      Mọi người chỉ cần gõ Yến Vân Cung là ra ạ !!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :