1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mối tình đầu của thiếu úy - Mặc Tô Lê (Full+eBook)(Quân Nhân)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40:

      Editor: Puck
      có chuyện gì, vợ, em ăn nhiều chút, nhìn em ăn đặc biệt vui vẻ.” Đường Dật gỡ xương cá cho Phó Sủng, trước kia ăn mình, mong đợi nhất chính là Phó Sủng ngồi đối diện, ăn, cười.

      Phó Sủng ngẩng đầu nhìn Đường Dật, tôm trong miệng, nhào tới nhét tôm vào trong miệng Đường Dật, Đường Dật ngậm tôm ăn luôn, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Phó Sủng: “Có ghê tởm ?”

      Tuy vậy nhưng bản thân vui vẻ thôi, Phó Sủng kiểu cách, chính là nghĩ như thế nào làm thế, có vẻ kệch cỡm chút nào.

      ăn, em thể làm gì khác hơn là cho ăn luôn.” Phó Sủng cười tim phổi, cúi đầu tiếp tục ăn, lâu ăn những món này, khiến cho đặc biệt vui vẻ.

      Lúc Phó Sủng ăn gần xong, Đường Dật mới cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơn, rất bận, thời gian có thể nuông chiều Phó Sủng nhiều lắm, nhưng Phó Sủng từng , lúc và em chung tự thầm nhủ trong lòng là được, lúc cùng với em phải chú ý an toàn.

      Làm lính mò mẫm lăn lộn rất dễ bị thương, ngay cả làm huấn luyện cũng rất hà khắc, cùng thường bị tím bầm người, huống chi Đường Dật trăm huấn trăm luyện lính dã chiến?

      Lúc nhóc này lời này, Đường Dật chỉ cảm thấy nhóc tim phổi có thể nghĩ sâu hơn rồi.

      Cơm nước xong, lúc Đường Dật ngẩng đầu lên thấy Phó Sủng cứ ngây ngốc nhìn mình, hơi ngơ ngác như người mất hồn.

      Đưa tay sờ mặt Phó Sủng, Đường Dật khẽ nở nụ cười: “Nhìn cái gì chứ? quen biết rồi hả?” Lúc nhóc này sững sờ chính là nhìn sao ngốc nghếch.

      cùng với em luôn mệt mỏi , em đều để cho bớt lo.” Phó Sủng cầm khăn giấy, giúp Đường Dật lau khóe miệng.

      Tối hôm qua lúc ngủ nghĩ, những năm này, thay
      [​IMG]
      thư hồ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41:

      Editor: Puck Đôn

      Đường Dật đặt Phó Sủng lên ghế phụ, tự mình quay lại ghế lái, lúc đóng cửa, Đường Dật nhét chìa khóa vào rồi mới mở miệng: “Đó là cho bọn họ cơ hội, em hiểu được.”

      để người đàn ông kia trả tiền là muốn chị Lưu ngượng ngùng bao nhiêu, hai người cứ lôi kéo như vậy, sợi tơ cắt đứt, chỉ có điều biết hai người cố chấp này có thể hiểu hay .

      Phó Sủng hiểu ý tứ trong lời Đường Dật , cũng lười suy nghĩ, chính là như vậy, hơi thông suốt có thể hiểu, nghĩ ra phí tinh lực, tổn thương lòng.

      Ở trong thế giới của , người khác tốt hay xấu đều quan trọng, mỗi người đều có mục tiêu và cách sống của mình.

      Đường Dật lái xe, quay ngược ra ngoài, chuyển tới giữa đường, lái vào dòng xe cộ, thuận đường về phía trước, Phó Sủng nhìn phía trước, cũng biết lát sau ông nội thấy Đường Dật những gì.

      Nhà họ Phó từ xuống dưới đều có thành kiến rất lớn với Đường Dật, nhất là trai, vốn là em chơi chung, tuy quen thuộc giống như bọn tiểu Quách, nhưng cũng có chút giao tình.

      , trai cũng hoàn toàn đoạn tuyệt với Đường Dật.

      “Đừng suy nghĩ nhiều, nên đối mặt, dù sao cũng phải đối mặt và gánh chịu, có ở đây, cái gì cũng cần sợ!” Đường Dật đưa tay cầm tay Phó Sủng, phố đông cách đại viện xa lắm, hai mươi phút chạy xe.

      Phó Sủng khẽ gật đầu, sợ, chính là lo lắng Đường Dật bị ông , bị nhà họ Phó oán trách, có thể hiểu cảm nhận đó.

      Đến cổng đại viện, Đường Dật lái thẳng xe jeep vào đại viện, xe chạy tới nhà họ Phó, lúc này Phó Sủng mới mở miệng: “Đến thẳng nhà ông nội , nếu muốn em trở lại, xem ra đều ở nhà ông nội chờ đấy.”

      Nhất định thể thiếu trận phê bình, nhà họ Phó đều mong đợi nhìn bị chửi, cũng phải hả hê, đều chỉ tiếc rèn sắt thành thép, cho dù ai cũng nghĩ ra, và Đường Dật lại lăn đến cùng nhau lần nữa, nhưng duyên phận nghiệt ngã là duyên phận nghiệt ngã.

      Nếu như cùng Đường Dật, có cách nào tưởng tượng
      [​IMG]
      thư hồ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42:

      Editor: Puck
      Nghe lời Phó Mặc , Phó Sủng hơi kiêng kỵ rồi, đó là trai , Phó Mặc làm công ty chứng khoán, quan hệ trong tay quá nhiều, có bản lĩnh để Phó Sủng vĩnh viễn tách khỏi Đường Dật, lời này phải khoác lác.

      Quay đầu nhìn Đường Dật, Phó Sủng khẽ nhíu mày: “Đường Dật, chờ em, em cầu xin ông nội và cha mẹ em.”

      Cùng lắm bị chửi trận, lạ, mấy người ông cụ cầm tù , chịu phạt, những việc này cũng phải hiếm có.

      Phó Sủng vừa định , Đường Dật đưa tay kéo Phó Sủng, với Phó Mặc, tức giận cũng van xin, giọng rất bình thản: “Phó Mặc, nể tình em, cho tôi vào !”

      Tuy lời này có bất kỳ trọng lượng gì, nhưng mà cũng quan trọng với Phó Mặc, tiểu Hoa để ý nhất là em, trừ Phó Mặc chỉ còn sót lại .

      Lúc Phó Mặc mở công ty chứng khoán thiếu rất nhiều nhân tình với tiểu Hoa, cũng liên quan đến nhà tiểu Hoa, vào lúc này lôi tiểu Hoa ra, phải chân chính, nhưng vào lúc này cũng hết cách.

      Nghe hiểu ý tứ trong lời Đường Dật , Phó Mặc nhìn Đường Dật, trong mắt có vẻ hung dữ: “Lôi tình em ra ép buộc tôi, để cho tôi xem thường thêm sao?”

      Bởi vì tức giận, Phó Mặc cũng ăn ý thức rồi, phải gì khác, đây là chuyện cá nhân, lại kéo lên người tiểu Hoa, rất tức giận, cũng cảm thấy mấy năm nay tiểu Hoa mắt mù, uổng công đối xử tốt với Đường Dật.

      ép Phó Sủng như vậy, ép buộc tôi, ra có tốt với ấy ?” Đường Dật nhìn Phó Mặc, ngược lại cảm thấy khó chịu.

      Vì Phó Sủng, chuẩn bị xong tâm tình, nhục nhã gì cũng quan trọng bằng Phó Sủng, “Cuối cùng có ngày, cũng có thể hiểu, kia cũng như vậy.”

      Ai cũng biết chuyện Phó Mặc nuôi thuộc làng giải trí ở bên ngoài, bản thân Phó Mặc chính là người đàn ông đặc biệt bá đạo, kia có cảnh diễn liên tiếp, kịch bản cũng rất nhiều.

      Đại khái là nhìn mặt mũi Phó Mặc, hơn nữa Phó Mặc cũng
      [​IMG]
      thư hồ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43:

      Editor: Puck

      Ông cụ xong ho khan trận, dâu cả nhà họ Phó vội vàng bước nhanh đến vỗ lưng cho ông cụ, thay ông cụ nhuận khí.

      Bác Phó vừa nhuận khí cho ông cụ vừa mắng Phó Sủng: “Cháu xem cháu , để ông cụ tức thành như vậy? gì chúng ta cũng là người nhà họ Phó, hại cháu sao?”

      Dù sao cũng là dâu cả nhà họ Phó, chuyện cũng có trọng lượng, cho dù cha mẹ Phó Sủng cũng thể gì.

      Phó Sủng nhìn ông nội mình cũng đau lòng, trong lòng bàn tay nắm tay Đường Dật đầy mồ hôi, biết mình nhìn ông nội như vậy có thể kiên trì , Đường Dật nhìn ông cụ, trong lòng cũng vô cùng có cảm xúc.

      “Ông nội, cháu sai rồi.” Phó Sủng lẩm bẩm mở miệng, buông tay Đường Dật ra, tới trước mặt ông cụ quỳ xuống, lớn như vậy, cho dù chịu phạt cũng đứng, ông cụ dạy , người phải có tôn nghiêm, cho dù chết đứng cũng thể quỳ cầu xin người khác.

      Ông cụ nhìn Phó Sủng túm lấy quân phục của mình, trong mắt cũng đầy đau lòng, giọng mềm nhũn rất nhiều: “Đứa ngốc, ông nội biết cháu thích Đường Dật, từ đến lớn cháu đều nhìn vừa mắt ai, chỉ coi trọng thằng nhóc này hơn bất cứ điều gì.”

      Con bé do ông nuôi lớn, sao lại nhìn ý định này, ông già rồi, nhưng Phó Sủng nghĩ gì ông cũng có thể ràng, lớn tuổi nhưng hồ đồ.

      “Ông nội…” Phó Sủng nắm lấy quần áo ông cụ, chỗ đốt ngón tay cũng hơi trắng bệch, cố nén nước mắt, những người khác trong nhà họ Phó cũng nghiêm mặt, dám mở miệng gì.

      Đường Dật lẳng lặng nhìn hai ông cháu, định mở miệng ông cụ mở miệng trước: “Cháu cháu gả cho Đường Dật, cháu gả cho ai ông vẫn đều theo cháu, từ đến lớn cháu làm bao nhiêu chuyện xấu, ông nội chịu mắng, gánh vác giúp cháu.”

      Người khác mắng ông càng già càng hồ đồ, nhất định còn minh năm đó, chỉ biết sủng ái chừng mực nhóc này, chiều thành như vậy, ông cụ dạy con trai có khuôn phép, lại dạy cháu thành như vậy, ngược lại rất có thể trỏ thành trò hề.

      “Cháu biết cháu sai rồi, lúc còn hiểu chuyện, khiến ông chịu uất ức.” Phó Sủng nghẹn ngào xong xoay mặt , kìm hãm nước mắt trong mắt, “Nhưng cháu chia xa Đường Dật được, bốn năm rồi, ngày cháu muốn quên ấy , nhưng càng muốn quên lại càng nhớ, nhớ sâu hơn.”

      Khi bạn muốn xóa ai đó khỏi trí óc, bạn lại phát kinh người, ta ở trong xương của bạn, thậm chí tràn đầy trong máu, cho dù đụng chạm tới đâu, bạn đều nhớ lại những ký ức cùng với ta.

      “Vậy
      [​IMG]
      thư hồTrâu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :