1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mối tình đầu của thiếu úy - Mặc Tô Lê (Full+eBook)(Quân Nhân)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35:

      Editor: Puck

      Người chưa từng nhảy dù vĩnh viễn hiểu được cảm nhận của lúc này, mà Phó Sủng cảm thấy thân thể của chính mình giống như thuộc về mình, cứ nhàng bay xuống như vậy, giờ phút này, mới có thể cảm nhận mình kiên cường như trong tưởng tượng của mình.

      Khi thân thể sắp rơi xuống đất, Phó Sủng nhìn ra xa, bóng người kia ngoắc mình, trong mắt tràn đầy lo lắng, giọng quen thuộc với mình: “Nơi này, ở đây! Chỉnh đúng phương hướng, đừng bay ra bên ngoài doanh trại.”

      Phương hướng này đúng, có thể bay ra ngoài doanh trại, nhất là nhóc đáng tin cậy như Phó Sủng.

      Lúc Phó Sủng gần mặt đất, Đường Dật với Phó Sủng: “Nhảy xuống!”

      Mạnh mẽ nhảy xuống phía dưới, Phó Sủng rơi mặt đất, Đường Dật chạy mấy bước tới, ôm lấy Phó Sủng, tháo túi dù người Phó Sủng ra, phủi đất cho Phó Sủng, trong mắt tràn đầy sốt ruột, dường như muốn cả thế giới khẩn trương.

      Tiếu Khải ở bên kia cũng chạy theo tới, ân cần nhìn Phó Sủng, dù sao cũng là lần đầu tiên luyện tập nhảy dù, còn là tám ngàn mét , đúng là làm khó cho này.

      có chuyện gì chứ?” Đường Dật giật dây dù vấp ở chân, ôm tay đặt eo Phó Sủng chưa từng buông lỏng, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhắn hơi tái nhợt của Phó Sủng, lúc Phó Sủng xuống cảm thấy nhịp tim sắp ngừng, Phó Sủng lúc ấy sai.

      Tám ngàn mét cao, cách nào đảm bảo có thể phát sinh ra cái gì, chính cũng thể đảm bảo.

      Phó Sủng nhìn Đường Dật, níu lấy tay Đường Dật đặt bên hông rất chặt: “Đường Dật!”

      Đốt ngón tay hơi trắng bệch, gương mặt xinh đẹp vẫn chưa tỉnh hồn.

      Cả người đứng như
      [​IMG]
      tú cầuTrâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36:

      Editor: Puck

      “Thôi , em có thể thanh thản ổn định tập huấn cả ngày, tin.” Trong lời Phó Mặc tràn đầy giọng điệu khinh bỉ, “Được rồi, nhảm với em, Đường Dật cũng ở đại đội đặc chủng hả?”

      Trong đại viện truyền đến như vậy, nhưng ai cho ông cụ, nhà họ Phó quan tâm chuyện nhà họ Đường, lúc Phó Sủng tập huấn, mọi người đều vui mừng nhóc này có người chỉnh, hoàn toàn quên mất Đường Dật cũng ở đại đội Tuyết Lang.

      “Đúng vậy, ấy ở đây, còn làm phó đội trưởng.” Phó Sủng cũng giấu, thẳng , chuyện như vậy gạt được, nếu ông cụ muốn nghe ngóng, chỉ cần cú điện thoại.

      Lời Phó Sủng vừa thốt ra, Phó Mặc ở bên kia lập tức giơ chân, quát vào trong điện thoại: “Con nhóc chết tiệt kia, hai ngươi lăn lộn cùng nơi? Em vẫn còn nhớ nhà họ Đường đối xử với em như thế nào?”

      Trần Mộ khóc lóc kể lể với trong nhà, Phó Sủng bỏ rơi ta, còn theo người đàn ông khác chơi game, lúc ấy, nhà họ Trần tới nhà chuyện này, cha mình thiếu chút nữa tức chết, con nhóc chết tiệt tập huấn, sao lại có thể cùng đàn ông chơi game.

      Quay đầu nghĩ lại, Đường Dật cũng ở đó, nhưng hai người vốn giống như thiên địch *, cũng thể ở chung chõ, nghĩ thầm chắc là người khác, nhưng tính khí của Phó Sủng, thể hỏi bậy, phải mà bạn dám hỏi, có dũng khí quay lưng rồi.

      (*) thiên địch: kẻ thù tự nhiên

      Ngược lại, hôm nay Từ Sính gọi điện thoại cho hỏi có phải Phó Sủng và Đường Dật lại tốt rồi, lúc này mới gọi điện thoại cho Phó Sủng, ngờ chuyện là .

      chuyện khó nghe gì đâu, cái gì gọi là lăn lộn cùng chỗ rồi hả?” Phó Sủng di di chuột, dừng lại, “Tụi em còn chưa xác định, chỉ có điều thấy mặt đối xử thờ ơ thôi.”

      người ruộtnhư vậy, có chuyện gì cũng nguyện ý giấu Phó Mặc, dù sao dằn nơi đáy lòng cũng phải chuyện này.

      Bên kia yên lặng hồi lâu, Phó Mặc giống như chuyện với ai, lát sau, vang lên giọng Phó Mặc lần nữa, cắn răng nghiến lợi “Nhanh chóng hết hy vọng , ông cụ ở bên cạnh rồi, ông chủ nhật sáng mai em về nhà, biết chưa?”

      Con nhóc chết tiệt, còn ngại nhà họ Phó đủ mất mặt sao? chỉ , đàn ông tốt ở Tứ Cửu thành cả bó lớn, sao Phó Sủng cứ nhận định Đường Dật như vậy, sau nhiều năm như thế vẫn lăn cùng chỗ với Đường Dật, khiến cho người ta nghĩ ra.

      Phó Sủng còn định gì nữa, điện thoại bên kia cúp luôn, Phó Sủng nghe tiếng tút tút, cũng thuận tay cúp điện thoại, ném điện thoại di động lên giường, vốn muốn suy nghĩ, qua ngày nào tính ngày đó.

      Nhưng nghĩ được, muốn ở chung chỗ với Đường Dật, phải đối mặt với rất nhiều, mẹ Đường Dật, còn có người kẻ dưới nhà họ Phó.

      Khi Phó Sủng sắp mất hồn, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Phó Sủng đứng dậy, vuốt đầu, xoay qua chỗ khác mở cửa, chỉ thấy Đường Dật cầm phần cơm đứng ngoài, nhìn thấy Phó Sủng, Đường Dật nghiêng người vào phòng.

      “Nghiêm trọng ? Cũng nhà ăn ăn cơm.” Đường Dật xong đặt thức ăn lên bàn, lúc này Phó Sủng mới ý thức được, trời gần tối, đến giờ ăn cơm, chơi trò chơi hoàn toàn quên thời gian.

      tới ngồi xuống bên bàn, Phó Sủng nhìn Đường Dật “Chơi game, quên thời gian.”

      Đưa tay tiếp nhận cơm Đường Dật đưa tới, bắt đầu ăn, Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, tới rót chén nước cho Phó Sủng, đặt bên cạnh Phó Sủng.

      “Sao mãi còn chưa trưởng thành vậy?” Đường Dật tay tay vuốt ve tóc xoăn buông xuống của Phó Sủng, rất thích tóc Phó Sủng, đặc biệt xinh đẹp, tóc Phó Sủng trời xinh tóc quăn, theo gien của cha .

      Chưa từng chỉnh sửa, cả đầu tóc màu rong tảo, hợp với da thịt trắng nõn, đẹp mắt được.

      Phó Sủng quay đầu lập tức đối diện với ánh mắt đầy cưng chiều của Đường Dật, bốn năm trước, đến đơn vị Đường Dật nhìn Đường Dật, ở chỗ của Đường Dật, cũng như cảnh lúc này, thời gia hình như đổi ngược.

      Trong lòng hơi xúc động, Phó Sủng buông muỗng trong tay, nhào vào trong ngực Đường Dật, ôm lấy cái hông cường tráng của Đường Dật, cảm nhận mùi vị người Đường Dật truyền tới, mùi thuốc lá mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt.

      …” Phó Sủng gọi .

      “Sao rồi, đột nhiên làm nũng?” Đường Dật thuận thế ôm Phó Sủng “ phải nghĩ ra trò quỷ gì để chỉnh đấy chứ?” Cằm Đường Dật tựa đầu Phó Sủng, bốn năm rồi, nhóc này chưa từng làm nũng với như vậy, cho dù Phó Sủng chỉnh , cũng camt tình nguyện vì .

      Phó Sủng dán lên ngực Đường Dật, nghe nhịp tim chỉ thuộc về Đường Dật, để ý tới nhạo báng trong lời Đường Dật , giọng mở miệng “Đường Dật, ông nội em biết chúng ta cùng chỗ, ông muốn ngày mai em về nhà, làm sao?”

      về, tránh được ông cụ lại tức giận, lúc đó mắng cũng quan trọng, chuyện như vậy lỡ để ông cụ tức thành nguy hiểm, cha và Phó Mặc đánh chết phải thể.

      “Vậy còn em, em như thế nào?” Đường Dật buông Phó Sủng ra, nhìn vào mắt Phó Sủng, cả người lập tức khẩn trương, cảm giác lo được lo mất khiến Đường Dật sợ hãi.

      Phó Sủng phối hợp diễn tập, chuyện này bị mắc kẹt điều được về, nhưng khó tránh khỏi ông cụ có những ý định khác, nhưng nếu sau lần diễn tập này, ông cụ để Phó Sủng rời khỏi Tứ Cửu thành, vậy ý nghĩa khổ cực tới đây hoàn toàn còn.

      Phó Sủng nhìn Đường Dật, lần đầu tiên trong mắt tràn đầy hài ước mà đặc biệt nghiêm túc “Em muốn thẳng thắn với ông nội, em còn , giây phút cũng muốn mất , làm thế nào?”

      Từ sau khi nhảy dù tám ngàn mét , đầu óc trống rỗng, trừ Đường Dật vẫn là Đường Dật, sau khi trải qua tử vong luân hồi, mới triệt triệt để để khẳng định, người cả đời này, chính là cả đời này bỏ lỡ có, cho nên nhất định thể bỏ lỡ nữa.

      “Em lặp lại lần nữa.” Trong mắt Đường Dật tràn đầy đau đớn, cả giọng cũng hơi nghẹn ngào “Em biết cái gì gọi là sao? Sao em biết rồi hả?”

      đợi Phó Sủng mình, nhưng sau khi xảy ra chuyện, mong đợi xa vời nữa, hôm nay ra khỏi miệng, là chuyện cả đời này Đường Dật chưa từng nghĩ tới, nó lại có thể thành .

      Phó Sủng ngừng gật đầu, cầm tay Đường Dật đặt lên tim, giống như lúc đầu nhìn thấy Đường Dật, giọng mở miệng “Nhìn thấy , nơi này đạp rất nhanh, nhìn thấy , nơi này đau, rất đau rất đau.”

      Tiếng vừa rơi xuống, Đường Dật ôm Phó Sủng chặt vào trong ngực, để cho Phó Sủng chịu uất ức, cánh tay giữ chặt eo Phó Sủng.
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      meomeoni, tú cầu, Zenny Ngok2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37:

      Editor: Puck

      “Ngày mai, và em cùng nhau về.” Giọng Đường Dật khàn khàn hơi ra lời, “ van xin cha mẹ em, cầu xin ông nội, để cho chúng ta ở chung chỗ.”

      Cả người Đường Dật có vẻ giống như hơi mất khống chế, lãng phí thời gian nhiều năm như vậy, đối với , đối với Phó Sủng, đều là tạo nghiệt.

      “Được.” Phó Sủng ôm Đường Dật, lần đầu tiên đối lập với người đàn ông này, có Đường Dật ở đây, cái gì cũng phải sợ, theo người đàn ông này là đủ rồi.

      Cứ ôm Phó Sủng như vậy, hồi lâu Đường Dật mới đẩy ra, đưa tay nâng mặt Phó Sủng, cúi đầu hôn lên, hôn có đường lui, khiến Phó Sủng có cảm giác chịu đựng bão táp, hôn dày đặc khiến Phó Sủng hơi hít thở thông.

      Đường Dật hôn vĩnh viễn đều là kích thích dữ dội như vậy, cho Phó Sủng đường lui cũng lưu lại cho mình đường lui, đúng như , nếu có thể cứ vẫn hôn như vậy, phai mờ cảm giác run rẩy trong lòng .

      Lúc trước nút áo sơ mi của Phó Sủng bị Đường Dật cởi ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, Đường Dật nhàng tiếp xúc, suy nghĩ mông lung, cả người cũng ở ranh giới của sa đọa, trong miệng ngừng gọi tên Phó Sủng: “Sủng nhi…”

      Phó Sủng vòng tay ôm cổ Đường Dật, tùy ý kéo tóc, bởi vì run rẩy mà tập trung, khiến Phó Sủng càng thêm mê người, Đường Dật vùi đầu giữa tóc Phó Sủng, ngửi mùi vị chỉ thuộc về Phó Sủng.

      “Bảo bối, huấn luyện, sáng mai về nhà.” Đường Dật lưu luyến buông Phó Sủng ra, khẽ hôn lên khóe miệng Phó Sủng, lúc này mới hít sâu hơi, kìm nén dục vọng nơi đáy lòng.

      Phó Sủng nhìn Đường Dật khẽ gật đầu, Đường Dật cũng nhiều, buông Phó Sủng ra, đứng dậy rời khỏi phòng Phó Sủng, đóng cửa ra sân huấn luyện.

      Đường Dật vừa , Phó Sủng cúi đầu tiếp tục ăn cơm còn sót lại, thức ăn hơi lạnh, cơm nước xong, thuận tay rửa hộp cơm, Phó Sủngtrở vào phòng.

      Nằm giường ngủ, chưa bao giờ cảm thấy sợ, chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi, nhưng hôm nay lời đè nén trong lòng bốn năm, mệt mỏi, cũng ngờ Phó Sủng có ngày phải sợ.

      Ánh mặt trời chiếu rọi chân trời quang đãng, doanh trại dựa vào rừng núi vắng vẻ, tiếng chim chóc kêu, khí trong lành luôn có thể có mùi vị đặc biệt, tiếng khẩu hiệu ở sân huấn luyện cũng có thể mơ hồ truyền đến khu nhà người Thân ái.

      Phó Sủng ngờ mình ngủ trọn giấc thẳng đến sáng, cho đến khi bên cạnh truyền đến hơi thở nóng rực, khiến cổ ngứa ngáy khó chịu, giống như tóc lướt qua, Phó Sủng mới mở mắt, đập vào mắt là nụ cười lưu manh của Đường Dật, mắt khẽ nhìn xuống, quân phục tôn lên dáng vóc người đàn ông này, trời sinh Đường Dật thích hợp mặc quân phục, nhìn đẹp hơn bất kỳ ai, tối thiểu cho là vậy.

      Đường Dật xưa nay cười, thường đàn ông cười đáng đứng đắn, trấn áp được binh lính, mang lính tốt, khi đó Phó Sủng luôn cười cách hồn nhiên, cách Đường Dật giống như người đàn ông này từng trải qua.

      “Mấy giờ rồi?” Phó Sủng xoa đầu, cứ ôm cổ Đường Dật như vậy, mang theo vài phần lười biếng, vài phần yếu ớt, ở trước mặt Đường Dật, chưa bao giờ lo lắng cảnh mình đầu bù tóc rối, bởi vì dù có thế nào, Đường Dật đều chưa bao giờ ghét bỏ.

      Đường Dật đưa tay nhéo mặt Phó Sủng, cưng chiều hơn chín giờ rồi, em còn dậy, trở về ông cụ lại mắng.”

      nhóc này thích ngủ, trước khi khi Phó Sủng đến đơn vị thăm an, buổi tối chẳng qua mới chỉ giày vò hai lần, ngày hôm sau đến đơn vị, buổi chiều tranh thủ lúc rảnh trở lại, nhóc này vẫn còn ngủ, Đường Dật thể , nếu mình trễ thêm ngày, nhóc này có thể tự làm mình chết đói.

      muốn về, mệt quá, buồn ngủ.” Phó Sủng thuận tay ôm Đường Dật, cả người lăn lộn vòng, hai người cùng ngã lên giường, Phó Sủng vùi đầu trong ngực Đường Dật, tính cách của khi nóng lên cái gì cũng quan tâm để ý, cái gì từng đồng ý, từng đều vứt hết sau gáy.

      Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, Phó Sủng cứ núp trong ngực Đường Dật như vậy, dịu dàng nhàng hôn lên cổ Đường Dật, chọc cho Đường Dật rên lên tiếng, ôm Phó Sủng, đè nén dục vọng đáy lòng “Đừng hồ đồ, đây đói khát đấy.”

      nhóc này ràng khiêu chiến lực chống cự của mình, nhưng biết , mình vĩnh viễn có lực chống cự .

      Phó Sủng giống như nghe thấy lời Đường Dật , càng ngày càng hôn càn , từ cổ lên cằm, nhắm hai mắt, nhàng, đưa tay kéo áo lót quân phục của Đường Dật, nhưng lại thể làm gì được.

      Đường Dật nhắm hai mắ, ôm Phó Sủng, mặc cho Phó Sủng giày vò, rồi, nếu nghe thấy dừng lại, nếu nghe, mặc gì, đều quan tâm.

      …” Phó Sủng níu lấy áo Đường Dật, tay bé nắm chặt, lúc này Đường Dật mới mở mắt ra, đối diện với tròng mắt sáng ngời của Phó Sủng, trầm giọng mở miệng “ lộn xộn?” Vào lúc này toàn thân bị bỏng, có thể đùa chơi chết rồi, nhóc này còn dừng lại.

      “Em đói rồi.” Phó Sủng tim phổi mở miệng, “Muốn ăn cá nấu cải chua phố đông.”

      Đó là món trước kia thích ăn nhất, vốn ăn, nhưng sau khi Đường Dật dẫn tới ăn lần thành thích, cho nên mỗi lần Đường Dật trở lại cũng dẫn ăn, nhưng kể từ sau khi Đường Dật rời , mình .

      Cũng cho trong nhà làm món này, hễ nhìn thấy ném thẳng đũa ra cửa, thà ăn bên ngoài, hoặc đói bụng, thần kinh chập mạch quen nóng nảy, người trong nhà cũng nghĩ nhiều, dù sao lớn như vậy rồi, để mình chết đói, huông chi Phó Sủng tham ăn như vậy.

      “Coi là cá nấu cải chua mà gặm rồi, mới sáng sớm.”

      câu của Phó Sủng giống như chậu nước lạnh dội toàn bộ nóng ran gnừoi Đường Dật, huyên náo dữ như vậy, gặm ác như vậy, cuối cùng chính là đau xót món cá, quá tổn thương tự ái rồi.

      Phó Sủng nhìn dáng vẻ được tự nhiên của Đường Dật, cười hồn nhiên, nằm người Đường Dật “Đánh răng rửa mặt cho em, ôm em lên xe, đưa em ăn cá nấu cải chua, nhanh lên chút, đây là mệnh lệnh.”

      Giống như thời gian quay trở lại trước kia, Phó Sủng liên tiếp ra lệnh cho Đường Dật, trước kia đều như vậy, dậy trễ, lại đổ thừa cái giường, hết cách rồi, Đường Dật thể giúp thu dọn sạch .

      ! Thủ trưởng!” Đường Dật cao giọng đáp lời, trêu chọc Phó Sủng cười khanh khách.

      Bạn xem, thủ trưởng cũng có chế độ đãi ngộ này đúng ? Đây ràng là tổ tông sống, đời này gặp được chính là số mệnh của mình, Đường Dật ôm Phó Sủng đứng dậy, ngay sau đó ôm nhóc này vào phòng tắm, bắt đầu thi hành mệnh lệnh.
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      tú cầu, thư hồTrâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38:

      Editor: Puck

      Ôm Phó Sủng vào phòng tắm, Đường Dật lấy kem đánh răng, bắt đầu đánh răng cho Phó Sủng, bởi vì từng có kinh nghiệm, lực dùng của Đường Dật cũng vừa đúng, làm đau Phó Sủng, chà răng, đưa nước, cho Phó Sủng súc miệng.

      Phó Sủng cứ nhìn Đường Dật như vậy, cười cách hồn nhiên, lấy nước rửa mặt cho Phó Sủng, Đường Dật cầm sữa rửa mặt, lấy chút nước đánh bọt, bắt đầu rửa mặt cho Phó Sủng.

      Trước kia , vì sao con nhất định phải dùng sữa rửa mặt, phiền toái thôi, Phó Sủng động lòng người cần , khuôn mặt hấp dẫn, Đường Dật vừa nghe, khuôn mặt hấp dẫn sao?

      Sữa rửa mặt này phải dùng, chuyện như vậy Đường Dật cũng lưu lại trong lòng.

      Rửa mặt xong cho Phó Sủng, Đường Dật ôm Phó Sủng quay lại phòng, lấy bộ quần áo, cởi quần áo thay cho Phó Sủng, cũng cần nhìn thêm, nhắm mắt lại, vẫn có thể nhớ vị trí mấy nốt ruồi người Phó Sủng.

      Thay xong quần áo, Đường Dật chải tóc cho Phó Sủng, cười : “Cứ thả như vậy , đẹp mắt, phải cột tóc cho em.”

      Đường Dật chải rất , giống như xoa bóp, Phó Sủng nhắm hai mắt lại hưởng thụ, “Ừ” tiếng, Đường Dật gì đều tốt, như thế nào cũng được.

      Chải xong tóc cho Phó Sủng, Đường Dật cứ ôm Phó Sủng như vậy xuống lầu, xe jeep quân đội của Đường Dật đậu dưới lầu, khi ôm Phó Sủng đặt lên ghế phụ, Trọng Túc Dương trong nhà tự mãn nhìn thấy cảnh này.

      Cả người ngây ra trong nháy mắt, quát Đường Dật: “Đường Dật, cậu làm gì vậy?”

      Thằng nhóc chết tiệt này, ngang nhiên với chuyên gia mật mã mới tới , vào lúc này còn định quyến rũ này , đây là chuyện lớn, làm chính ủy tuyệt đối thể làm như thấy nhất định phải ngăn cản bi kịch xảy ra.

      Đừng , suốt hai ngày nay Đường Dật thấy Trọng Túc Dương lập tức né ra xa, chỉ sợ thứ hai này mở đại hội, để cho viết bản kiểm điểm, có ý đồ với , tới lúc này tốt hơn, chuyện, cho Trọng Túc Dương biết đây là vợ , quang minh chính đại.

      Đó là chuyện cho phép trong phạm vi của đạo đức và pháp luật.

      “Thằng nhóc chết tiệt, cậu đừng chạy, nếu chặt đứt chân cậu.” Trọng Túc Dương quát Đường Dật từ lầu hai, tiếng vừa rơi xuống, đồng thời cũng chạy theo xuống lầu, chỉ sợ Đường Dật cứ dẫn Phó Sủng chạy như vậy.

      Đường Dật tựa vào xe jeep, cứ chờ Trọng Túc Dương xuống, chưa đến hai bước, Trọng Túc Dương đến trước mặt Đường Dật, trừng mắt nhìn Đường Dật.

      “Tới là đúng lúc, chính ủy, tôi với rồi, ngồi trong xe là vợ tôi.” Đường Dật đưa tay chỉ vào Phó Sủng ngồi trong xe jeep cười hài hước, “Nhìn thấy chúng ta muốn hẹn hò, ngài thấy đấy, bình thường, đừng hiểu chuyện mà mò mẫm trộn lẫn.”

      Có người kiếm được cơ hội lập tức cho đối phương bẩn thỉu, nhất là Đường Dật và Trọng Túc Dương, chính ủy, phó đội trưởng, vốn nên hài hòa, nhưng quả cả hai sinh chán ghét.

      vì cái gì khác, Trọng Túc Dương rồi, thích nhất chính là dáng dấp đẹp mắt hơn , nhất là trong doanh trại, mà Đường Dật ghét Trọng Túc Dương càng đơn giản, làm chính ủy vốn nên chính công vô tư, nhưng Trọng Túc Dương tư tưởng quá nặng, người quá đen, nhưng mặt trắng , chút cũng giống quân nhân.

      “Cậu gọi ấy tiếng, ấy trả lời cậu, tôi thừa nhận.” Đường Dật ngang ngược, Trọng Túc Dương cũng mặc kệ, khiêu khích Đường Dật.

      Thằng nhóc này giỏi, vừa đắc thế chính là bắt đầu ngang ngược, còn thách thức , cậu lại hại hơn nữa, cậu cũng chỉ là phó đội trưởng, ông đây chính là chính ủy, con mẹ cậu còn phải nghe ông đây, coi như đáp lời, ông đây cũng phạt sai.

      “Ngài thôi , quan tâm tới những chiến sỹ khác nhiều hơn, khỏi phải trộn lẫn chuyện này của tôi.” Đường Dật thuận tay đẩy Trọng Túc Dương ra, ngồi thẳng lên ghế lái, cả người càng thêm hả hê, Trọng Túc Dương chột dạ.

      Trọng Túc Dương nhìn Đường Dật, há hốc mồm cứng lưỡi, với Phó Sủng: “ bé, với em, Đường Dật phải người tốt gì, em đừng để cậu ta lừa.”

      có cách nào với Đường Dật, phạt cũng được, đánh cũng vô dụng, chỉ có thể đổi hướng sang Phó Sủng .

      “Chính ủy, ngài quá đúng, nhưng muộn, bảy năm trước chúng tôi tốt đẹp rồi.” Lúc Đường Dật lên xe lái ra ngoài, trong xe bay ra lời Phó Sủng , Trọng Túc Dương thể tin đứng tại chỗ.

      rồi mà, Đường Dật phải hạng tốt lành gì? Con vừa mới mười tám tuổi, mới lớn, bị Đường Dật lừa .

      Bảy năm trước? Trọng Túc Dương hít ngụm khí lạnh, hàm răng đánh nhau rắc rắc, cảm giác Phó Sủng chơi rồi, con nhóc chết tiệt, quá đáng quá, lại dám chơi chính ủy.

      Phó Sủng ngồi trong xe ngâm nga bài hát, rất vui vẻ, Đường Dật quay đầu nhìn Phó Sủng, đặc biệt uất ức: “Biết chưa? Đều do em, chính ủy có việc gì cũng tìm vụn vặt của , để cho viết bản kiểm điểm còn chưa đủ, thứ hai còn mở đại hội phê bình .”

      Vốn hôm nay mở đại hội, nhưng đội trưởng Kiều có việc ra ngoài, Trọng Túc Dương đổi thành thứ hai, chuyện như vậy, Trọng Túc Dương đạt được mục đích bỏ qua.

      “Em sai rồi.” Phó Sủng cười hồn nhiên, Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, xe ra khỏi đại đội, dọc theo đường có xóc nảy theo thói quen, Phó Sủng chơi điện thoại di động thỉnh thoảng tán gẫu với Đường Dật.

      Hai người nhắc lại quá khứ nữa, cũng biết đến quá khứ chỉ kéo ra vết thương của nhau, nếu để cho tất cả theo gió cuốn , bắt đầu lần nữa, cùng cho nhau tín nhiệm từ đáy lòng.

      Xóc nảy suốt dọc đường nãy giờ, tán gẫu cũng cảm thấy lâu, Phó Sủng càng cười vui vẻ hơn trước kia, con người sau khi mất lại đạt được thành công càng thêm quý trọng, nhất là tình cảm này.

      Xe tiến vào, Đường Dật thuận tay đánh lái vòng qua đèn xanh đèn đỏ, thẳng đến phố đông, đò ăn đặc sắc bên kia rất nhiều, trước kia và Phó Sủng thường đến, qua chỗ lớn cũng có vô số hồi ức.

      Đến phố đông, xe lái vào đầu ngõ hẻm, Phó Sủng cảm thấy đặc biệt thân thiết, ở đại đội đặc chủng giống như ngăn cách với đời, Đường Dật quen việc dễ làm vòng quanh ngõ hẻm, thời gian mấy năm, Tứ Cửu thành đổi mới rất nhanh, có nhiều chỗ phá hủy.

      biết nhà bán cá nấu cải chua còn đó hay , có chuyển chỗ khác ?” Phó Sủng giống như lầm bầm lầu bầu, ngừng lướt điện thoại trong tay.
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      tú cầu, thư hồTrâu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39:

      Editor: Puck

      Đường Dật quay đầu liếc mắt nhìn Phó Sủng, đặc biệt muốn hỏi Phó Sủng những năm này em đến đó xem sao? Hay vốn sợ nơi nào thuộc về hồi ức của bọn họ?

      Nhưng cuối cùng nhịn xuống, hỏi nhiều, Đường Dật lái xe vòng qua bên cạnh quán ăn, tìm chỗ dừng lại, quá xa hoa, chính là cửa tiệm đặc biệt bình thường, Đường Dật dừng xe rồi mới với Phó Sủng: “Đến rồi, nhóc.”

      Nghe lời Đường Dật , Phó Sủng mở cửa xe nhảy xuống nhìn quán cá nấu cải chua quen thuộc trước mắt, cả người giống như bị kích động: “ ngờ nhiều năm như vậy, quán cá nấu cải chua nhà chị Lý còn ở đây.”

      Đường Dật cười cười, đóng cửa xe, tiến lên ôm Phó Sủng bước nhanh về phía quán ăn.

      “Hôm nay thoải mái ăn, gia mang đủ tiền rồi.” Đường Dật có vẻ đặc biệt xa hoa, khiến Phó Sủng khinh thường, ở tiệm ăn này cũng tiêu hết bao nhiêu tiền, Đường Dật lại đắc chí như vậy.

      Hai người vừa vào trong cửa tiệm, trung niên mặc áo đỏ ra đón, nhìn thấy Đường Dật lập tức nở nụ cười.

      “Ơ, Đường Dật, lâu tới.” biết trung niên tên gì, mọi người vẫn gọi là chị Lưu, là người phụ nữ buôn bán, mặt tiền cửa hàng lớn, nhưng mỗi lần bán đều đặc biệt tốt, tới vốn là khách quen, giống như hôm nay, chỗ ngồi kín rồi.

      Đường Dật ôm Phó Sủng cười cười với chị Lưu: “Hai năm qua còn ở đơn vị, rất bận, chỗ chị vẫn buôn bán tốt như vậy, cũng mở rộng cửa tiệm chút, keo kiệt.”

      Chị Lưu nghe Đường Dật xong, chẳng những tức giận, ngược lại còn cười ác hơn.

      “Chị vốn buôn bán , làm ra tiền đều do khách quen cho con đường sống.” Chị Lưu lườm Đường Dật, cuộc sống ở Tứ Cửu thành vốn khó khăn, làm ăn cũng khó hơn.

      Đường Dật ngừng cười, đặc biệt khinh thường: “Còn ở đây khóc than, ai chẳng biết chị buôn bán tốt, xếp hàng từ sáng sớm tinh mơ.”

      Phó Sủng ở bên cạnh cũng cười theo, chị Lưu vẫn sảng khoái nóng nảy giống trước, chỉ có điều ngờ Đường Dật và chị Lưu quen thuộc như vậy, khiến cho ngoài dự kiến.

      Nhìn thấy Phó Sủng cười, chị Lưu quan sát Phó Sủng hỏi Đường Dật: “ này nhìn quen mắt.” Giống như bạn trước của Đường Dật, chỉ sợ nhận nhầm người, lại làm khó Đường Dật, mới khẳng định.

      “Trí nhớ tốt, vẫn là người trước kia, vợ em, Phó Sủng.” Đường Dật giới thiệu với chị Lưu.

      Trước kia, sau khi chia li với Phó Sủng, Đường Dật thường mình đến đây, tối thiểu có thể cảm nhận tất cả những gì từng có với Phó Sủng, nằm mộng, cho nên thường qua lại, Đường Dật cũng làm quen với chị Lưu, chỉ có điều hai năm sau trường học thợ săn, mới tới đây.

      “Vậy hả, chị nhìn quen mắt gì đâu.” Chị Lưu cười ác hơn, “Được rồi, ở đây kín chỗ rồi, chỉ có điều nếu em mang vợ tới, sao chi có thể để em tới , chị để cho em phòng đặt riêng ở phía trong.”

      “Woa, hay giả vậy, bạn tâm giao, chị Lưu.” Đường Dật đặc biệt vui vẻ, chị Lưu có người bạn, thích chị nhiều năm, đối phương ly dị nhưng đứa bé của người đàn ông đó thích chị Lưu, cảm giác chị thấy đối phương đột nhiên trở nên giàu có nên dòm ngó tài sản của đối phương.

      Chị Lưu là người rất cao ngạo, cho nên ở chung chỗ với người đàn ông đó, nhưng người đàn ông này cứ chủ nhật đến, cho nên phòng đặt riêng kia để trống vào chủ nhật.

      Chị Lưu cười cười gì, dẫn Đường Dật và Phó Sủng vào phòng, phòng quá lớn, nhưng sửa sang lại rất sạch , treo đồ trang trí cũng có ý vị, chiếc quạt cổ khiến cho trong phòng lập tức trở nên có phong cách.

      Phó Sủng và Đường Dật ngồi xuống, chị Lưu cầm thực đơn đứng bên cạnh, đưa cho Đường Dật, Đường Dật cũng nhìn: “Cá nấu cải chua, bò xào ớt, tôm trăm vị, rau trộn, còn có cháo.”

      Mấy món này đều là món Phó Sủng thích ăn, ra miệng Phó Sủng rất kén chọn, khó có thể tới đây, có mấy món thích ăn, mỗi lần tới cũng gọi chút.

      “Được, chờ chốc lát.” Chị Lưu nhớ thực đơn, với hai người, ngược lại đóng cửa rời .

      Phó Sủng ngồi đó cầm đũa chơi đùa, Đường Dật cưng chiều nhìn Phó Sủng, cười : “Sao vậy, vui à?”

      Vừa lúc này ngược lại nhìn ra Phó Sủng đặc biệt kích động, Phó Sủng lắc đầu, cũng nhìn Đường Dật, khi con người vào hoàn cảnh quen thuộc lần nữa, ký ức linh tinh như chiếu phim, đột kích từng tầng, ngăn cũng ngăn nổi.

      “Đừng suy nghĩ bậy bạ, vẫn luôn hận bản thân.” Đường Dật đứng dậy tới bên cạnh Phó Sủng, ôm Phó Sủng, cằm đặt lên đầu Phó Sủng, “Xuyến Xuyến từng mắng , cho dù phải cha mẹ sai, để em đau lòng chính là đúng.”

      Xuyến Xuyến với , trước khi Phó Sủng biết , là người phụ nữ vui sướng nhất thế giới, là đoạt vui vẻ của Phó Sủng, nhưng lại thể cho Phó Sủng hạnh phúc.

      “Chuyện này nữa, hôm nay khó khăn lắm mới hẹn hò được, em muốn vui vẻ lên chút.” Phó Sủng ôm hông Đường Dật, khuôn mặt nhắn tinh xảo, tràn đầy nụ cười, khiến cho người ta mê say.

      Đường Dật gật đầu, cũng thêm gì, buông bỏ hôm qua có ngày hôm nay, ít ra mất , tất cả đều còn kịp.

      Chỉ trong chốc lát, món Đường Dật và Phó Sủng gọi mang vào, Đường Dật buông Phó Sủng ra, dọn bắt đũa, Phó Sủng nhìn bàn ăn ngon, trong nháy mắt ném tất cả ra sau gáy.

      Đường Dật nhìn Phó Sủng ăn vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch lên cười, đưa tay gắp tôm cho Phó Sủng, đặt trong đĩa .

      “Ăn từ từ, ai giành với em.” Đường Dật với Phó Sủng, Phó Sủng lườm Đường Dật, đổ đầy miệng: “Em sắp chết đói, nhặt xương cá cho em.”

      Phó Sủng cứ quang minh chính đại sai bảo Đường Dật, Đường Dật cũng vui vẻ làm, dỗ dành bà này cao hứng, cái gì cũng đáng giá, trước kia phải có thói quen như vậy, chỉ cần sai nguyên tắc, Đường Dật cũng có thể nuông chiều .

      “Đợi lát nữa về nhà, ông cụ chắc chắn cho chúng ta ăn cơm tối, cũng ăn nhiều chút.” Phó Sủng gắp thịt bò cho Đường Dật, câu chọc Đường Dật cười tim phổi, ông cụ ác độc nữa cũng gây khó dễ cho Phó Sủng.

      Cả đời làm bá chủ, ông cụ cúi đầu với ai, chỉ cúi đầu trước mình đứa cháu , Đường Dật biết bởi vì ông cụ quá đau lòng Phó Sủng, sợ bị thương tổn nên mới trong mấy năm nay quyết cho bản thân mình đến gần Phó Sủng nửa bước.

      Cho dù chạm tới đặc quyền, làm trái nguyên tắc cũng muốn bảo vệ Phó Sủng, bị đau ông cụ đau tận xương, cũng là may mắn đời này.
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      thư hồTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :