1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mối tình đầu của thiếu úy - Mặc Tô Lê (Full+eBook)(Quân Nhân)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21:

      Editor: Puck

      Đường Dật nhìn kia, mặt cũng lạnh xuống trong nháy mắt, nhìn mẹ mình trầm giọng hỏi: “Sao ta lại tới?”

      ngờ hôm nay Lan Tuyết đến, với mẹ rồi, Phó Sủng tới, mẹ còn mời Lan Tuyết qua đây, tính tình nhóc Phó Sủng này gay gắt, làm như vậy phải suy nghĩ lung tung sao? Phó Sủng nghe lời Đường Dật , càng hêm khẳng định, này có gì đó với Đường Dật?

      kia cũng vẻ mặt thất vọng, ngay sau đó chỉ nghe thấy mẹ Đường Dật mở miệng: “ sao? Bình thường mẹ dạy con như vậy sao? Lan Tuyết là con nuôi của mẹ, mời ấy tới ăn bữa cơm, ý kiến lớn như vậy sao?”

      ngờ mình giáo dục con trai tỉ mỉ, hôm nay lại ngay trước mặt Lan Tuyết và Phó Sủng, trực tiếp xung đột với mình.

      Đường Dật vừa định gì nữa, Phó Sủng kéo Đường Dật lại, cười với mẹ Đường: “Dì, chào dì, cháu là Phó Sủng.” Cơ hội gặp mặt của và Đường Dật nhiều, cơ hội gặp mẹ Đường lại càng có.

      Cha Đường đứng bên cạnh cũng vội mở miệng: “Được rồi, được rồi, vào nhà ngồi , cơm xong ngay đây.”

      Ông rồi, tính Đường Dật nóng nảy giống bà, Lâm Mai nhất định nghe, hôm qua ràng với thằng bé Đường Dật được sao? Hôm nay đón người về, lại có thái độ này, bắt bí bé Phó Sủng?

      tay Đường Dật cầm va li hành lý, tay kéo Phó Sủng lên lầu, cũng quay đầu với mẹ: “Mẹ, mẹ đến thư phòng chuyến, con có lời muốn với ngài.”

      Lúc qua bên cạnh Lan Tuyết, Đường Dật cũng nhìn ta, đưa Phó Sủng và quà vào trong phòng, Phó Sủng ngã ngồi giường, từ đến lớn được cưng chiều mà lớn lên, thành thói quen, ở Tứ Cửu thành bị chọc tức.

      Nhưng kia là mẹ Đường Dật, dù thế nào cũng phải nhịn, nhìn Phó Sủng như vậy, Đường Dật die enda anlee quu ydonn rất đau lòng, đứng trước mặt Phó Sủng, nắm tay : “Vợ, lát nữa giải thích cho em, trước chuyện với mẹ, được ?”

      số việc cần giải thích, cần xử lý, nhưng muốn Phó Sủng đau lòng, rốt cuộc vẫn là mình quá kích động rồi, ràng với mẹ dẫn Phó Sủng đến.

      “Hình như mẹ rất ghét em?” Lần đầu tiên Phó Sủng uất ức giống như đứa bé, tất cả mọi người đều ghét , quan tâm, quan tâm chính là cha mẹ Đường Dật.

      Đường Dật kéo Phó Sủng vào trong ngực, lắc đầu: “Đừng nghĩ lung tung, nghe lời, chờ lát, chơi trò chơi trước, được ?”

      Phó Sủng nhìn Đường Dật, khéo léo gật đầu, Đường Dật đưa tay vuốt tóc Phó Sủng, mỉm cười, xoay người rời khỏi phòng, đến thư phòng.

      Vừa bước vào thư phòng, mẹ Đường ngồi ghế trúc, nhìn thấy Đường Dật vào, liếc Đường Dật cái, dửng dưng: “Sao? Vì người phụ nữ, còn muốn dạy bảo mẹ, sao?”

      Đường Dật hít sâu hơi, tới trước mặt mẹ Đường, cũng ngồi xuống bên cạnh ghế.

      “Mẹ, con biết tại sao mẹ thích Phó Sủng, nếu thích, ngày hôm qua cho con biết, con dẫn ấy tới? Mẹ đưa Lan Tuyết tới là có ý gì?” Đường Dật ép chặt tức giận nơi đáy lòng, cố hết sức bình tĩnh hòa nhã .

      Từ trước đến giờ cha mẹ cưng chiều , làm con trai cũng phải hiếu thuận, nhưng mẹ như vậy khiến cho rất khó xử.

      “Mẹ rồi, mẹ hy vọng con kết hôn, mẹ sớm bồng cháu, nhưng nhóc kia, tình tình ta thích hợp với con sao, Đường Dật? Coi trời bằng vung, mẹ cũng muốn sau này quan hệ mẹ chồng nàng dâu náo loạn, con trai duy nhất cũng có.” Mẹ Đường ngước mắt nhìn Đường Dật, tức giận .

      Bà thích chính là Lan Tuyết, khéo léo nghe lời, nhưng thằng nhóc Đường Dật chết tiệt này lại chướng mắt con người ta.

      Mỗi lần Đường Dật nghỉ phép, bà đều kêu Lan Tuyết tới đây, Đường Dật ngay cả nhà cũng về, hai năm qua, cứ nghỉ phép lại đến Tứ Cửu thành, tưởng thằng bé hiếu thảo với ông nội nó, ngờ vì phụ nữ, rất bất hiếu rồi.

      Vẻ mặt Đường Dật thất vọng: “Con ấy như vậy đâu, tối qua tất cả, hơn nữa sau khi kết hôn, ấy ở với con, có mâu thuẫn với mẹ.”

      Chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, hơn nữa thích tình tình của Lan Tuyết, mềm mại yếu đuối, chuyện hơi nặng cũng có thể khóc! làm lính, cưới công chúa, có thời gian hầu hạ sao?

      ở cùng với mẹ? Mẹ chỉ có đứa con trai là con! Con ở với mẹ?” Mẹ Đường nhìn Đường Dật, “Lan Tuyết ddi.end`anlequ'ydon có gì tốt? Khéo léo nghe lời, tốt hơn Phó Sủng nhiều, hơn nữa, nó là thịt trong tim nhà họ Phó, con dám làm nó tủi thân xem, thử xem? Mẹ đây vì muốn tốt cho con, con trai.”

      Tạm thời cái khác, nuông chiều như vậy, là người thể chịu uất ức, phải bà vì tốt cho Đường Dật? Thằng nhóc này chính là xử trí theo cảm tính, có đầu óc.

      có tình cảm, con cưới thế nào?” Đường Dật hoàn toàn sụp đổ, đầu óc rối loạn.

      Mẹ Đường cũng nóng nảy, đột nhiên đứng dậy nhìn Đường Dật chằm chằm: “Sao thể cưới? Tình cảm có thể bồi dưỡng, mẹ và cha con cũng xem mắt, sau cưới bồi dưỡng tình cảm!”

      Bọn họ hồi đó, cha mẹ để cho họ ở chung với ai, họ thể có ý kiến, đó chính là hiếu thuận! Tình cảm sao thể bồi dưỡng?

      Đường Dật hít sâu hơi, đặc biệt trịnh trọng mở miệng: “Con rồi, con lấy Lan Tuyết, con chỉ Phó Sủng, chúng con tốt đẹp hai năm rồi, con ấy, mẹ, nếu mẹ vì tốt cho con, mong mẹ cũng mến người phụ nữ con mến, được ?”

      “Phó Sủng là người phụ nữ con mến, vậy mẹ đâu, có vợ quên mẹ đúng ?” Mẹ Đường bị chọc tức, cũng đề cao giọng với Đường Dật.

      Đường Dật nghe lời của mẹ, cả ngực cũng tắc lại, còn sót chút lý trí mở miệng: “Người phụ nữ kia có đức hạnh gì, có thể mê hoặc cha mẹ như vậy, con muốn …”

      Tiếng vừa lọt vào tai người phụ nữ đứng ở cửa ra vào, Lan Tuyết che miệng, mắt đỏ nhìn Đường Dật và mẹ Đường, hai lời, xoay người bỏ chạy ra.

      cầu thang truyền đến loạt tiếng giày cao gót va chạm, mẹ Đường Dật nhìn ra cửa, vội vàn kêu Đường Dật: “Thằng nhóc chết tiệt này, lung tung cái gì, mau xem Lan Tuyết, nếu xảy ra chuyện làm thế nào?”

      kia có lòng tự ái mạnh, hai câu, trong lòng cũng khó chịu, từ khéo léo hiểu chuyện.

      “Con , cũng phải đứa bé!” tin này có thể xảy ra chuyện? trưởng thành, hơn nữa cũng có tâm tư dỗ dành ta.

      Mẹ Đường nóng nảy, đưa tay đẩy Đường Dật: “Lỡ như xảy ra chuyện, con lấy cái gì ăn với cha mẹ Lan Tuyết? Nhà họ Đường chúng ta cũng bị người ta mắng chết, coi như mẹ van con.”

      Mặt Đường Dật đen sì, lông mày nhíu chặt, xoay người chạy ra đuổi theo Lan Tuyết.

      Chương 22:
      Editor: Puck

      Phó Sủng ở trong phòng Đường Dật, vẫn đợi, loáng thoáng cũng nghe thấy thanh hai người gây gổ, nghe ràng lắm, cũng có thể nghe được chút.

      ngờ mẹ Đường sớm có đối tượng con dâu, quả , tiếng xấu của Phó Sủng lan xa, mẹ Đường chắc chắn thích con dâu khéo léo nghe lời đó.

      Mở cửa ra, Phó Sủng cũng theo ra ngoài, mẹ Đường và cha Đường nhìn bóng lưng Phó Sủng rời kêu: “Này…”

      thanh Phó Sủng đóng cửa biến mất, trong nháy mắt cha Đường quay đầu trừng mắt lườm mẹ Đường, tức giận : “Hay nhỉ, khó khăn lắm con trai mới về chuyến, dẫn theo con dâu, bà lại làm vậy! Về sau, Đường Dật vĩnh viễn trở về nhà, bà mới hài lòng, sao bà lại ích kỷ như thế, Lâm Mai?”

      Ông coi như hiểu ra, Lâm Mai muốn con dâu nghe lời, bà gì nghe nấy, hy vọng cả nhà đều nghe theo bà, ông cũng chịu đủ rồi, muốn nghe theo sắp xếp của bà, ông nuông chiều bà, bà vĩnh viễn cảm thấy ông phải như vậy.

      “Này, lời này của ông, sao tôi lại ích kỷ, phải vì tôi nghĩ cho cái nhà này sao?” Mẹ Đường ngờ, con trai nghe lời mình, bây giờ lão Đường cũng oán hận mình, Đường Dật là con trai của bà, ai muốn tốt cho con trai mình?

      Cha Đường hừ lạnh tiếng, thuận tay cởi tạp dề, ném ghế sa lon: “Đúng, bà dễ dàng, người khác dễ dàng.”

      xong cha Đường xoay người rời , ông muốn tiếp những chuyện này với mẹ Đường Dật, bà vốn hiểu, cũng uổng công.

      Mẹ Đường theo bóng lưng cha Đường: “Này, ông nấu cơm?”

      “Phục vụ bà cả đời, phải ddiendaânleequuydonn bà dễ dàng sao? Tự mình làm , về sau tôi làm, bà làm cơm , cùng lắm tôi đến nhà ăn bộ đội ăn!”

      Cha Đường lên lầu, cũng quay lại, đời này nuông chiều là chuyện, nhưng mẹ Đường Dật quá lý lẽ rồi.

      Mẹ Đường Dật há hốc mồm cứng lưỡi, trong lúc này biết gì, đây là lần đầu tiên lão Đường tỏ vẻ nóng nảy như vậy.

      Phó Sủng ra khỏi nhà họ Đường, vẫn luôn chạy theo sau Đường Dật, Đường Dật chỉ đuổi theo Lan Tuyết, để ý Phó Sủng chạy đuổi theo phía sau, ra ngoài cũng vì muốn ràng với ta, Phó Sủng vẫn theo Đường Dật ra khỏi đại viện.

      Đến ngã tư trước mặt xa, Lan Tuyết để ý đèn xanh đèn đỏ, lao thẳng ra giữa đường chính, Đường Dật hoảng hốt, đột nhiên xông tới đưa tay kéo Lan Tuyết lại, tiếng còi ô tô đường nổi lên bốn phía.

      Có người tức giận quát: “Này, , tự đâm đầu vào chỗ chết, cũng cần liên lụy đến chúng tôi!”

      Bạn dạo này có làm như vậy, đúng ? muốn sống còn muốn liên lụy đến người khác, đụng phải bạn gặp xui rồi, nhận tội rồi, người giả vờ bị đụng quá nhiều!

      Phó Sủng đứng từ xa nhìn hai người ôm nhau, thể tin nhìn Đường Dật, vốn tưởng hai người có gì, nhưng xem ra Đường Dật quan tâm này, thấy ta khóc, thấy ta tìm chết, nhìn có vẻ lo lắng như vậy, còn mặc kia ôm.

      Trong lòng lập tức nứt toác, giống như toàn bộ thế giới đều sụp đổ, Đường Dật, vừa rồi ở nhà họ Đường bị uất ức cũng muốn gì? Nhưng sao Đường Dật lại có thể như vậy với ?

      “Đường Dật, đời này tôi muốn nhìn thấy nữa!” Phó Sủng với Đường Dật từ đằng xa, ngược lại thuận tay đón chiếc xe, bởi vì đối phương xe riêng, thấy Phó Sủng đón xe cũng lười phản ứng lại, dừng xe.

      Lúc này tình thế gấp gáp, Phó Sủng chút suy nghĩ, bước nhanh bước đứng ở phía trước, tiếng thắng xe chói tai.

      chiếc xe con dừng lại, Phó Sủng cũng quan tâm nhiều, xoay người mở cửa xe ngồi xuống, đối phương vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Phó Sủng, chỉ nghe thấy Phó Sủng : “Lái xe!”

      Có lẽ đây là lần đầu tiên đối phương gặp phải tình huống như thế, cả người cũng bối rối, nhấn cần ga cái, xe chạy ra, Phó Sủng nhìn về phía trước, đầu óc trống rỗng, muốn rời khỏi nơi này, muốn rời xa.

      Đường Dật ngờ Phó Sủng cũng theo, lần này càng khó giải thích , vội vàng đưa tay đẩy Lan Tuyết ra, đuổi theo Phó Sủng, nhưng vốn thấy bóng dáng Phó Sủng, chặn xe taxi vẫn đuổi kịp Phó Sủng.

      Đối phương là Porsche, tốc độ rất nhanh, xe taxi bị bỏ lại xa.

      Xe taxi vòng hết nửa thành phố D, Đường Dật hết cách rồi, sân bay, kiểm tra vé máy bay ngày hôm đó cũng die.enda anleq uuydo.nn tìm được tin tức của Phó Sủng, Đường Dật nhanh chóng sứt đầu bể trán, tìm Phó Sủng chung quanh.

      Đường Dật gọi điện thoại cho Phó Mặc, Phó Mặc cũng Phó Sủng chưa về nhà.

      “Phó Sủng sao vậy?” Phó Mặc hỏi Đường Dật, dù em mình làm bậy, nhưng vẫn là em ruột, biết Phó Sủng xảy ra chuyện, hận thể giết chết Đường Dật.

      “Chuyện như vậy trong chốc lát tôi cũng giải thích ràng được, Phó Mặc, Phó Sủng ấy chạy rồi, chúng tôi có chút hiểu lầm, tôi tìm ấy trước, cầu xin cũng nghĩ cách, được ?” Đường Dật ăn khép nép thỉnh cầu Phó Mặc.

      Ngay sau đó truyền đến giọng lạnh lẽo như băng của Phó Mặc ở bên kia: “Cách em tôi xa chút! Nếu , cậu phải hối hận.”

      xong bên kia cúp điện thoại, biết hai người xảy ra chuyện gì, nhưng tính tình Phó Sủng là có chí khí lớn, nếu phải bị uất ức cực lớn tuyệt đối bỏ nhà ra , đuổi cũng đuổi được.

      Sau khi Phó Sủng rời , chỉ lấy chút tiền mua chiếc xe tại thành phố D, đây là thông qua thẻ tín dụng nhà họ Phó, bản ghi chép duy nhất có thể tìm thấy, bọn họ ngờ Phó Sủng thông minh, muốn cho bọn họ tìm được, cho nên để lại bất cứ dấu vết gì.

      Phó Sủng biến mất, hỏi Đường Dật tình huống của Phó Sủng, Đường Dật cũng giấu, ràng từng việc, nhà họ Phó càng thêm giận, ông cụ cũng nhanh chóng tốt.

      Khoảng thời gian đó, nhà họ Phó từ xuống dưới đều u, ai dám đụng vào ông cụ kẻo gặp xui xẻo.

      Cha Phó mẹ Phó cũng rất giận, mẹ Phó cãi nhau trận với mẹ Đường Dật, giao tình giữa hai nhà vốn sâu, ngược lại cha Đường ngừng xin lỗi, bảo đảm nhất định nghĩ cách tìm được Phó Sủng.

      “Chuyện nhà chúng tôi, về sau nhà họ Đường các người cũng cần xen vào nữa, nhìn chướng mắt con tôi, tôi câu khó nghe, con tôi phải đồ vật, cũng tới lượt nhà họ Đường các người ghét bỏ, hễ hét tiếng, ở Tứ Cửu thành muốn cưới con bé còn đứng xếp hàng đó.” Cha Phó làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nổi nóng.

      Chương 23:
      Editor: Puck

      Lời này cũng phải tự coi mình, cha Phó Sủng buôn bán, ở Tứ Cửu thành cũng đồ sộ, nhưng tại các tỉnh khác có danh tiếng lớn, hễ trong siêu thị, đều nhìn thấy sản phẩm của tập đoàn Phó thị.

      Cha Đường cũng cảm thấy sắp mất thể diện, ông nội Đường Dật càng thêm giận , vác mặt mo đến nhà họ Phó xin lỗi, ngay cả cửa cũng cho vào, ăn cho khách vào, lần đầu tiên bị đối xử như vậy ở đại viện, dù sao bọn họ cũng từng chiến đấu, tình cảm rất sâu, nhưng lần này làm tổn thương trái tim ông cụ.

      Phó Sủng biến mất ngày thứ mười, ông cụ vỗ bàn, quát người nhà họ Phó: “Tìm cháu tôi trở lại, các người đều tìm, tất cả đều , cần làm việc, tìm được người tất cả cần về nhà!”

      Nhà họ Phó điều động tất cả quan hệ, có thể đều điều động, mấy đứa nhà họ Phó ngồi máy bay chạy khắp nơi, thành phố J, thành phố bên biển, người nhà họ Phó tìm thấy Phó Sủng ở trong căn nhà thuê, Phó Sủng gầy, cả người cũng tiều tụy nhiều.

      Phó Mặc lên ôm lấy Phó Sủng, tức giận cắn răng nghiến lợi: “Em vĩnh viễn thể để trong nhà bớt lo sao? Có biết ông cụ nhớ em bao nhiêu , nếu em xảy ra chuyện, phải muốn mạng ông cụ hả?”

      , em muốn về nhà.” Lâu sau, Phó Sủng mới phun ra những lời này, núp trong ngực Phó Mặc, vẫn cho rằng mình chết tại đây, hoặc bị sóng biển mang .

      chỉ với mình lần, nếu Đường Dật dieendaanleequuydonn có thể tìm thấy, bất chấp tất cả muốn ở chung chỗ với Đường Dật, nhưng Đường Dật tới, tới lại là trai.

      “Được, dẫn em về nhà, sợ.” Phó Mặc gật đầu, dịu dàng trả lời Phó Sủng.

      Ôm Phó Sủng ra cửa, mới vừa vào cửa trước, nghe người bên cạnh rồi, nhóc này giống như bị uất ức.

      Mỗi ngày ra ngoài hóng gió biển, sau đó gần tối trở lại, rất lâu ra cửa, có lúc cũng gõ cửa, lỡ như này xảy ra chuyện có thể xong.

      Chỉ lần bệnh đặc biệt lợi hại, muốn bệnh viện, hết cách rồi, bọn họ đành mời bác sỹ ở phòng khám tới.

      Cuối cùng chủ cho thuê nhà còn báo cảnh sát, sợ này xảy ra chuyện gì, chính vì như thế nên nhà họ Phó mới có tin tức, nếu ở nơi trời đất rộng lớn này, biển người mịt mờ, muốn tìm người giống như mò kim đáy biển.

      Huống chi, nhà họ Phó có đánh chết cũng tin Phó Sủng ở trong phòng cho thuê bé này hai mươi ngày, kiêu ngạo thế kia, trong lòng Phó Mặc giống như bị chọc từng đao từng đao.

      Phó Mặc ngừng cảm ơn vợ chồng già tốt bụng, cũng thề, để cho Phó Sủng lại theo Đường Dật, người đàn ông này vốn xứng với em của .

      Phó Sủng theo Phó Mặc trở về Tứ Cửu thành, Đường Dật tìm Phó Sủng khắp thế giới cũng có thu hoạch gì, về doanh trại, khoảng thời gian ở đơn vị, cả người gần như điên mất, nhưng là quân nhân, cái gì cũng thể làm, đến lúc trở về đơn vị cũng phải trở về, gần như nhờ cậy mọi người ra ngoài tìm Phó Sủng.

      Đường Dật ngây dại, choáng váng , hận thể bóp chết mình, tính tình Phó Sủng quyết liệt như vậy, nên nghĩ ngày đó nên để Phó Sủng lại mình, vốn đơn thuần, từ trong ra ngoài làm bậy vẫn làm bậy, nhưng đơn thuần trong suốt đến mức trong mắt dính hạt cát, ghét ràng.

      biết tìm được Phó Sủng về, cũng là lúc ở đơn vị, tiểu Hoa gọi điện thoại cho biết, cả nhà họ Phó bởi vì Phó Sủng, ông cụ cũng bệnh theo trận.

      Biết tin tức, đêm hôm đó như điên rồi bấm số điện thoại của Phó Sủng, thu hoạch được gì, vẫn tắt máy, giống như ngày thường, gọi điện thoại của nhà họ Phó, càng ai nghe, chỉ có người giúp việc nữ cho Đường Dật, vĩnh viễn cần gọi điện thoại đến đây.

      Mà Đường Dật tự trách chạy vòng quanh sân huấn luyện, tự huấn luyện mất mạng, người nào khuyên cũng vô dụng, bị điên rồi, điên rồi, đợi đến khi có cơ hội, Đường Dật từ đơn vị ra ngoài, lúc tìm Phó Sủng hoàn toàn tiếp xúc được với Phó Sủng.

      Mà người nhà họ Phó, thậm chí còn người nhà họ Hác, càng cho Đường Dật đến gần Phó Sủng, ngay cả cơ hội giải thích Đường Dật cũng có.

      Thời gian cứ trôi như vậy, Đường Dật theo thường lệ nghỉ trở lại, nhưng chỗ có Đường Dật, Phó Sủng chính là , Đường Dật trở lại, Phó Sủng bị cả nhà gửi , cũng mừng rỡ nhõm.

      có cách nào, Đường Dật chỉ có thể dựa vào thi trường học thợ săn, nghĩ cách rời khỏi đội dã chiến, học tập die.nendan. lêquuydon mất mạng, huấn luyện mất mạng, khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, mượn điện thoại, số do tiểu Hoa dùng mấy bình rượu tây đổi lấy.

      gọi cho Phó Sủng, điện thoại bên kia thông truyền đến giọng quen thuộc của Phó Sủng: “Có chuyện , có chuyện cúp!”

      Đường Dật mở miệng chuyện, đỏ mắt, giống như trước kia, nhóc vẫn tính tình này, Phó Sủng thấy bên kia lên tiếng cũng thuận tay cúp điện thoại.

      Thu đồ, Đường Dật nằm trong sân huấn luyện, cứ nằm như vậy, nhìn lên bầu trời đêm.

      Rời đơn vị, lên máy bay, lúc lên máy bay ở sân bay, liên tiếp quay đầu lại, tiểu Hoa biết muốn trường học thợ săn, Đường Dật lại ảo tưởng mỗi lần , tiểu Hoa chuyện này cho Phó Sủng.

      Phó Sủng liều mạng chạy tới tiễn , nhưng thực tế cuối cùng vẫn là thực tế, Phó Sủng tới, sân bay người đến người nhưng có bóng dáng của Phó Sủng, lên máy bay, máy bay cất cánh, Đường Dật chỉ cảm thấy giống như nằm mơ.

      Ngoài cửa sổ, mây trắng nổi lơ lửng, cảm thấy thế giới gần như vậy rồi lại xa thế kia.

      Đến trường học thợ săn mới biết, tất cả khó khăn gian khổ mới bắt đầu, mỗi ngày huấn luyện điên cuồng, làm nhiệm vụ điên cuồng, mắng liên tục điên cuồng, ăn ngon, ngủ yên, nằm đất tuyết, dầm mưa to.

      Tập chống đẩy hít đất đến thở thông, có mệnh lệnh bạn thể dừng lại, kiên trì ở đó chỉ có ý chí.

      Bởi vì ai ép buộc bạn ở lại, bạn chỉ đại biểu cho vinh dự quốc gia, rời và ở lại đều ngăn cản, nhưng mỗi người đều liều mạng lưu lại, cắn răng có thể tới, tuyệt đối thốt tiếng.

      ngày cực khổ chấm dứt, Đường Dật nằm giường, nhìn hình Phó Sủng trong túi, những năm này đều dựa vào những bức hình đó để chịu đựng.

      ấy là người của cậu sao?” chiến hữu nước ngoài nằm bên cạnh Đường Dật, thuận tay đoạt hình trong tay Đường Dật.

      Đường Dật nằm đó gật đầu: “ ấy là mạng của tôi!” Thời gian càng lúc càng nhiều, Đường Dật hiểu sâu, Phó Sủng sớm vào xương tủy, đó chính là mạng của .

      Jones cười cười, nhìn cười yếu ớt trong hình: “Great genius ( nghiệt)!”

      Đường Dật nghe xong ngừng cười, đúng là great genius ( nghiệt), tác động lên toàn bộ linh hồn .
      Last edited by a moderator: 1/7/16
      thư hồ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24:
      Editor: Puck

      Trong từ điển người nước ngoài, great genius ( nghiệt) có hàm nghĩa vượt qua thiên tài bình thường, thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường thể đánh giá.

      Phó Sủng quả có sức quyến rũ này, nhất là cặp mắt to tròn xoe thông suốt, làm cho người ta vừa nhìn có thể bị hãm sâu vào.

      Đường Dật trường học thợ săn, Phó Sủng ở nhà họ Phó kiên kiên định định ngây ngô, học tiếp tục làm bậy, lần trước trốn khiến nhà họ Phó từ xuống dưới càng nuông chiều lên tận trời, Phó Sủng cũng làm bậy trầm trọng thêm.

      Mọi người thêm dám chọc rồi, lần ngẫu nhiên tụ họp, nghe người ta Đường Dật trường học thợ săn, biết người kia cố ý hay vô tình, chỉ ấy muốn sống nữa, nơi trường học thợ săn đó.

      Lúc ấy cái ly trong tay Phó Sủng run rẩy, miễn cưỡng cười cười, xoay người rời lái xe về nhà, bắt đầu tìm kiếm thông tin gì đó về trường học thợ săn, nhưng đều được bảo vệ cẩn mật, tra xét nửa ngày vẫn có thu hoạch gì.

      hỏi ông nội, ông cụ Phó phản ứng đầu tiên: “Chẳng lẽ cậu ta tổn thương cháu còn chưa đủ sâu? tốt hơn, cháu cũng chết tim, ông muốn cháu ông mất lần nữa, cục xương già ông đây còn sống được mấy ngày, Sủng nhi, nể ông nội lớn tuổi, hiếu thuận chút .”

      Nhìn ông nội tóc hoa râm, Phó Sủng đau lòng, từ đến lớn mình ỷ vào ông cụ cưng chiều, để ông cụ vui vẻ.

      “Được, cháu chết tâm.” Phó Sủng gật đầu, nhìn hoa lan treo cách đó xa, từng nhánh lại từng nhánh, hoa hàng năm đều bắt đầu lần nữa, mà con người cả đời chỉ có đời này.

      Suy nghĩ chút, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, duyên tới quá cạn, ai cũng nắm giữ được, có lẽ nghiệt giống như vốn xứng đáng nhận được hạnh phúc.

      ta liên quan gì đến .” câu , rất khẽ, lại kéo suy nghĩ của Phó Sủng về.

      Phó Sủng nghênh đón ánh mắt của Đường Dật, khóe miệng giật giật: “ những điều đó còn có ý nghĩa sao?”

      nghĩ thông suốt lâu, có lẽ thấy chuyện cũng phải như vậy, nếu Đường Dật cũng hết lần này đến lần khác tìm , nhưng mẹ Đường Dật thích , thể vì tình mà ruồng bỏ tình thân, khiến cho người thích, cũng có chuyện gì.

      Huống chi sau chuyện kia, Phó Mặc và cha cũng rồi, về sau gả cho người nào cũng được, chính là phải hết hy vọng với Đường Dật, nhà họ Phó gánh nổi cái nhục này, ông cụ cũng gánh nổi.

      “Sao lại có ý nghĩa, Phó Sủng? Em cho biết, có phải em nghĩ thông suốt, có phải em nghĩ thông suốt từ sớm ?” Giọng Đường Dật rất khàn, cũng rất thô ráp, ngừng lắc Phó Sủng, tim càng đau ghê gớm.

      ra Phó Sủng sớm nghĩ thông suốt đây là hiểu lầm, nhưng vì cái gì nhiều năm như vậy? Phó Sủng còn nhẫn tâm như vậy, để cho chìm trong tự trách, hành hạ bản thân từng lần .

      “Có quan hệ gì, mẹ ghét em bao nhiêu, hiểu hơn bất kỳ ai, cha em lại đồng ý.” Phó Sủng thuận thế đẩy Đường Dật ra, “Được rồi, từ trước đến giờ duyên cạn, cũng cần lộn xộn nữa…”

      Lời Phó Sủng còn chưa xong, Đường Dật kéo Phó Sủng lại, ngăn chặn hô hấp cả người Phó Sủng, hôn bá đạo, lưu lại đường sống, hô hấp nặng nề, xâm chiếm Phó Sủng, Phó Sủng chỉ có thể đoạt chút hô hấp nơi khóe môi hai người.

      Đường Dật hôn giống bản thân , lỗ mãng điên cuồng, thậm chí thô lỗ muốn đoạt lấy, đó là thú tính giấu trong xương, đầu óc Phó Sủng trống rỗng, mặc cho Đường Dật hôn, chiếm đoạt môi mình từng lần , mang hô hấp của từng lần .

      “Đường Dật, buông em ra…” Phó Sủng vô lực đẩy Đường Dật, ánh mắt đỏ ngầu của Đường Dật nhìn Phó Sủng, thuận tay chụp tới, lùi về phía sau bước, hai người cùng ngã lên giường, Đường Dật lật người, đè Phó Sủng ở dưới.

      Mà nụ hôn bá đạo của Đường Dật rơi xuống lần nữa, phủ kín môi Phó Sủng, giọng Đường Dật khàn đục, ngừng gọi khẽ: “Sủng nhi, Phó Sủng…”

      Đường Dật đau đớn thể hô hấp, chỉ có thể chạm vào Phó Sủng, mới cảm thấy mình còn sống, mới có thể cảm thấy tất cả đều phải nằm mơ.

      Áo sơ mi màu trắng của Phó Sủng bị Đường Dật xé rách, hôn tỉ mỉ tinh tế, rơi mặt Phó Sủng, chậm rãi die endanl equuuyd onn bỏ qua chỗ nào, Phó Sủng nhắm hai mắt, đột nhiên đẩy Đường Dật ra, đưa tay kéo áo sơ mi của mình: “ bình tĩnh chút , Đường Dật.”

      ngờ mình là cùng Đường Dật lăn đến giường, Đường Dật làm như vậy với , chính là chưa từ bỏ ý định?

      Đường Dật nằm giường Phó Sủng, đưa tay kéo áo lính của mình, từng nút áo văng ra, bắn đất, phát ra thanh thanh thúy, Đường Dật thở gấp, Phó Sủng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn.

      Môi bị Đường Dật gặm sưng, mặt cũng bởi vì bị hôn lên mà đỏ ửng, càng lúc càng đẹp mắt.

      Đường Dật thở dài nặng nề hơi, giọng khinh thường bay ra: “ bình tĩnh chút, chúng ta còn có thể tốt ư, Phó Sủng?”

      Lúc lời này, cả người Đường Dật cũng run rẩy, từ trước đến giờ duyên cạn, cũng cần mắc thêm lỗi lầm nữa, Phó Sủng, biết mình làm sai ở chỗ nào?

      như vậy, là ép buộc em.” Phó Sủng đưa tay cài nút áo sơ mi của mình, đứng dậy định bỏ , Đường Dật ở bên cạnh mạnh mẽ đứng dậy, giọng kiên định: “Coi như toàn bộ thế giới cũng ngăn cản hai ta bên nhau, cũng buông tay.”

      biết mẹ mở miệng, Phó Sủng tuyệt đối cùng , nhà họ Phó càng đồng ý, nhưng tính tình mẹ ngang ngược, Phó Sủng xảy ra chuyện, mẹ bị ông cụ mắng, bị cha mắng, trong lòng dĩ nhiên chán ghét.

      cần nằm mơ, Đường Dật, tỉnh ngộ !” Phó Sủng với Đường Dật, khóe miệng Đường Dật nhếch lên cười, nhìn Phó Sủng, xoay người mở cửa sổ, Đường Dật chút suy nghĩ, trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai, cần tỉnh táo, cần suy nghĩ cẩn thận chút.

      Phó Sủng bối rối, vọt tới gọi: “Đường Dật!”

      ngờ Đường Dật trực tiếp nhảy xuống, nằm sấp cửa sổ nhìn Đường Dật biến mất trong rừng cây, lần đầu tiên Phó Sủng đỏ tròng mắt, từ lần đó về nhà, khóc, là người nào chứ? Phó Sủng, dám dám hận.

      Khóc cũng thể giải quyết được vấn đề, chịu đựng là được, nhịn được cắn răng, hết sức chịu đựng, chỉ cần chết, là có thể nhẫn nhịn.

      Nhìn thấy Đường Dật có chuyện gì, Phó Sủng xoay người nằm lại giường, trong nhà còn tràn đầy hơi thở Đường Dật lưu lại, tràn đầy khắp phòng, Phó Sủng sờ môi, nhắm mắt lại, đầu óc giống như chiếu phim, từng cảnh lại từng cảnh, ngừng chiếu lại.

      Đường Dật từ khu nhà người thân chạy thẳng tới phòng làm việc, đường gặp Trọng Túc Dương, cũng chào hỏi, Trọng Túc Dương hơi sững sờ: “Này, thằng nhóc chết tiệt, nhìn thấy chính ủy hả? biết chào hỏi?”
      Last edited by a moderator: 1/7/16
      thư hồ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25:
      Editor: Puck

      Trọng Túc Dương ba mươi tuổi, vóc người nét mặt tốt, da trắng, mọi người đều người đàn ông này thích hợp đoàn văn công.

      Nhưng người đàn ông này phúc hắc, con thấy đỏ mặt, ngay cả đàn ông cũng có lúc si mê, nhưng Trọng Túc Dương chưa bao giờ để ý, bởi vì cho dù ai cũng tính toán được .

      Vốn mang lính ở đoàn dã chiến, là kiểu người ác độc, người phía dưới, dù binh lính gai góc hơn nữa cũng có thể trừng trị thành ngoan ngoãn biết vâng lời, nhưng sau đó cấp cảm thấy làm chính ủy uổng công biết ăn , cho nên điều đến đại đội Tuyết Lang.

      Lúc trước khi tới đại đội Tuyết Lang, cảm xúc tiêu cực của Trọng Túc Dương rất lớn, nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, cho dù cảm xúc của bạn lớn hơn nữa, bạn cũng là quân nhân.

      Đừng cấp cho bạn làm chính ủy, kể cả cho làm tân binh, bạn cũng phải lập tức .

      Tới bộ đội đặc chủng, nhìn thấy nhóm binh lính càn quấy, mỗi ngày theo chân bọn họ ở cùng nhau, Trọng Túc Dương đột nhiên cảm thấy, làm chính ủy ra cũng tệ, có chuyện gì có thể quan tâm đến đồng chí, làm ra chút tin đồn.

      Thỉnh thoảng có chị dâu tới hỏi thăm chuyện gì, đó là tham ăn tham uống thể thiếu được, nhiều hạnh phúc đó? Còn dễ dàng hơn mang lính, cũng cần động chút là gió thổi nắng chiếu.

      Kiều Chí Vĩ rồi, nếu Trọng Túc Dương giải ngũ, giúp Trọng Túc Dương liên lạc trước, đến làm báo, làm đám chó săn đáng tiếc, đúng ?

      Nhưng kể từ khi Trọng Túc Dương tới, ngay cả rượu cũng được uống, thuốc cũng được hút, toàn do thằng nhóc này cáo trạng với An An, đây là đức hạnh gì chứ? An An còn đặc biệt thích cậu ta.

      Mặt trắng kia, cởi quân trang, người khác còn tưởng là con đấy? Bạn đàn ông bộ đội trưởng thành như vậy, quá tín nhiệm rồi, vừa nhìn lại thể tin, nhưng các chị dâu lại đặc biệt tin tưởng cậu ta, Kiều Chí Vĩ tỏ vẻ rất khó hiểu.

      Trọng Túc Dương nhìn theo bóng lưng Đường Dật, Đường Dật làm như thấy Trọng Túc Dương, nghe thấy tiếng của , chạy thẳng.

      Đến ký túc xá, vào phòng làm việc, Đường Dật nằm ghế, khoanh tay, tất cả cảm giác hít thở thông đến lúc này mới phân tán chút ít.

      muốn nắm bắt lại Phó Sủng, nhất định phải nắm bắt lại Phó Sủng, hơn nữa phải thay đổi ý kiến của mẹ mình, cũng muốn nhà họ Phó tiếp nhận lần nữa, yên tâm giao Phó Sủng cho , nếu như sau này có đường phải rất khó khăn, cũng nhất định phải chịu đựng được.

      Tiểu Hải nhận điện thoại của Đường Dật, muốn uống rượu, mua rượu đưa tới, vào trong phòng làm việc thấy Đường Dật quần áo xốc xếch nằm ở đó, trong mắt tiểu Hải tràn đầy lo lắng: “Phó đội trưởng Đường, …”

      Tối hôm nay phó đội trưởng Đường cũng quá khác thường? Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy phó đội trưởng Đường chán chường như vậy.

      về nghỉ ngơi , để cho tôi yên tĩnh lát!” Đường Dật mở miệng cắt đứt lời tiểu Hải, tiểu Hải ân cần nhìn Đường Dật, ngay sao đó cao giọng : “!”

      Khoảnh khắc khi tiểu Hải đóng cửa rời , Đường Dật đột nhiên ngồi dậy, cầm rượu cắn thẳng chai, phun nắp chai ra, ngửa đầu tu mãnh liệt, rươu lưu lại khóe môi, ướt quân phục trước ngực.

      Đường Dật cũng quan tâm, còn uống mãnh liệt hơn, lúc này chỉ muốn mình tê dại, cái gì cũng muốn nghĩ, thèm quan tâm.

      bao lâu, chai rượu trong tay Đường Dật chỉ còn thấy đáy, uống xong chai, thuận tay ném chai, Đường Dật lại cầm chai khác lên uống, mình uống bao nhiêu, cũng nghĩ mình uống nhiều thế nào, đầu óc còn chưa ngừng lên hình dáng Phó Sủng, để cho điên cuồng.

      Phó Sủng nằm giường, nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng ngủ được, mở mắt ra nhìn lên trần nhà đầu.

      Khóa cửa Đường Dật bị chặn, lại dáng vẻ nhếch nhác, vào lúc này chỗ cũng có, biết đâu rồi?

      Hít sâu hơi, Phó Sủng diee ndaanle equuyd onn mạnh mẽ ngồi dậy, đưa tay cầm quân trang bên cạnh, đổi quân trang bằng tốc độ nhanh nhất.

      Lại thuận tay cầm áo khoác, Phó Sủng bỏ chạy ra cửa, đóng cửa rời khỏi khu nhà người thân, Phó Sủng nhìn chung quanh, đêm nay nhiều sao, loe hoe mấy cái treo bầu trời đêm, có vẻ đêm nay càng thêm lạnh lẽo vắng vẻ.

      Phó Sủng cứ tìm như vậy, thỉnh thoảng gặp nhân viên cảnh vệ, hỏi Đường Dật đâu, đều nhìn thấy, ra khỏi rừng bạch dương, nhìn thấy lính chạy tới, Phó Sủng dừng lại, hỏi chiến sỹ trẻ tuổi: “Xin chào, xin hỏi có thấy phó đội trưởng Đường ?”

      Chiến sỹ trẻ quan sát Phó Sủng, cao giọng : “Phó đội trưởng Đường hình như vẫn còn ở văn phòng, vừa mới nhìn thấy phòng làm việc của ấy vẫn sáng đèn.”

      Lúc cậu tuần tra có đụng phải, chào hỏi, phó đội trưởng Đường còn để ý tới, buổi tối khuya, phó đội trưởng Đường còn nghỉ ngơi sao?

      “Được rồi, cảm ơn cậu!” Phó Sủng kéo áo khoác, xoay người chạy tới ký túc xá, vừa đến ký túc xá, cả tòa ký túc giờ này tắt toàn bộ đèn, chỉ có lầu ba, góc phòng làm việc vẫn sáng đèn.

      Dưới bầu trời đêm tôn lên, càng thêm sáng ngời.

      Phó Sủng cũng biết có phải là phòng làm việc của Đường Dật , chỉ có thể lên thử vận may, biết tại sao mình lại ra ngoài tìm Đường Dật, nhưng ra ngoài cũng có đường quay đầu, Phó Sủng làm việc, chưa bao giờ quay đầu tại sao.

      Phó Sủng cầm áo, chạy thẳng tới, lên lầu, đến cửa phòng làm việc ở lầu ba, cửa đóng.

      Đứng tại cửa ra vào, Phó Sủng nhìn cửa sơn hồng trước mặt, nhịp tim hơi tăng nhanh, hít sâu hơi, Phó Sủng hô tiếng: “Báo cáo!”

      tiếng báo cáo rơi xuống, ngay sau đó là yên lặng dài lâu, chậm chạp trầm mặc, cho đến khi Phó Sủng cho rằng bên trong có người, xoay người định rời , lúc này trong phòng làm việc mới truyền đến giọng thăm dò: “Người nào ở bên ngoài, là Phó Sủng sao?”

      Đường Dật đến chết cũng ngờ Phó Sủng tới, cả người tỉnh táo hơn nhiều trong nháy mắt, ngẩng đầu lên, chân mày nhíu chặt, nhìn cửa.

      Nghe được giọng quen thuộc, Phó Sủng đẩy cửa vào, cửa khép hờ, mới vừa bước vào, bên trong lập tức xông lên mùi rượu, xông tới mặt.

      Phó Sủng khẽ nhíu mày, nhìn chai rượu vương vãi đầy đất, ngước mắt nhìn sang, thấy Đường Dật ngồi đó, tay cầm chai rượu, ngây ngốc nhìn mình, quân phục người cũng bẩn còn hình dáng, trong lòng đau đớn, chưa từng thấy Đường Dật như vậy.

      Đường Dật hơi vội vã nhìn Phó Sủng, cứ kinh ngạc như vậy, sau đó mất tự nhiên mở to mắt, muốn Phó Sủng nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình, cảm thấy đặc biệt mất thể diện.

      Phó Sủng mím môi, tới khoác áo khoác trong tay lên người Đường Dật, áo khoác lớn, khoác người Đường Dật hơi , lại khiến cho Đường Dật cảm thấy có luồng tình cảm ấm áp đánh tới, ấm đến tận đáy lòng.

      “Phó Sủng…” Đường Dật khẽ gọi tiếng.
      Last edited by a moderator: 1/7/16
      thư hồ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26:

      Editor: Puck


      Giờ phút này, ánh mắt Đường Dật thể rời khỏi Phó Sủng, Phó Sủng đưa tay nhặt chai rượu đất, để gọn trong góc, dọn dẹp xong.


      Lúc này Phó Sủng mới đến trước mặt Đường Dật, nhìn ánh mắt Đường Dật, rất nghiêm túc mở miệng: “Lúc nào học mượn rượu giải sầu hả? giống .”


      Đường Dật trong lòng , dù trời sập cũng sao, cái gì đều có thể được, trong nhà đặc biệt có khí phách! Có ở đây, cái gì cũng sợ.


      “Nếu say mà có thể yên lặng lát.” Yếu hầu Đường Dật giật giật, nhưng uống nhiều như vậy, lại thấy mình say, ngược lại tỉnh táo hơn, ai uống say nên cái gì cũng cần suy nghĩ, toàn con mẹ nó gạt người.


      Phó Sủng nhíu chặt chân mày, đứng trước mặt Đường Dật, cầm tay áo cẩn thận lau mặt cho Đường Dật, từ khuôn mặt đến khóe môi, đến cằm.


      Đường Dật cứ kinh ngạc nhìn Phó Sủng như vậy, mặc cho Phó Sủng hầu hạ, từ khi biết Phó Sủng, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ hiền thục như thế của Phó Sủng.


      “Đường Dật, hãy nghe em , chúng ta đều trưởng thành, mặc dù em làm bậy nhưng em vẫn trưởng thành.” Trừ việc buộc làm chuyện thích, bây giờ cũng lại dính vào chuyện thị phi.


      Chuyện làm sai vẫn còn đó, dù cả đời cũng xóa , nhưng mà, cũng sao.


      Đường Dật đỏ mắt nhìn Phó Sủng, giọng khàn khàn: “Vậy làm sao bây giờ, Sủng nhi, em phải làm sao? từ đội dã chiến đến trường học thợ săn, bỏ được em!”


      Nếu bỏ được, mấy năm nay cũng như thế, cũng muốn về nhà, chỉ muốn Phó Sủng, mọi người điên rồi, cả ngày cầm tấm hình thể tỉnh táo chút, trừ huấn luyện, thêm chút thời gian chính là nghĩ về Phó Sủng.


      Đường Dật duỗi tay, kéo Phó Sủng vào trong ngực, tay siết chặt lấy eo Phó Sủng, dùng sức ôm chặt.


      Phó Sủng cứ vùi đầu vào trong ngực Đường Dật như vậy, lẳng lặng cảm nhận ham muốn giữ lấy của Đường Dật. bỏ được , cũng thể buông tay Đường Dật được, phút cũng chưa từng.


      "Đừng bắt chịu đựng mình, được Phó Sủng?" Đường Dật cứ ôm Phó Sủng vào trong ngực như vậy. Có đôi lời, nếu như lòng em đến gần chút, dùng sinh mạng vòng hết trái đất để đến bên em.


      tại, chỉ cần Phó Sủng gật đầu kiên định như . liều mạng ở chung chỗ với Phó Sủng. Tuyệt đối để cho chịu uất ức nữa.


      Trầm mặc, Phó Sủng yên lặng hồi lâu. Trong hô hấp tràn đầy hơi thở người Đường Dật, hít sâu hơi, Phó Sủng đẩy Đường Dật ra, đứng lên, bình tĩnh : "Được rồi, chúng ta trở về thôi! Trong phòng làm việc hơi lạnh!"


      xong, Phó Sủng đỡ Đường Dật. nhìn Phó Sủng, hai người dám mở miệng chuyện.


      Phó Sủng kéo Đường Dật, hai người rời khỏi ký túc xá. thẳng tới khu nhà người thân, xuyên qua rừng bạch dương đến khu nhà cho người nhà. Khi đến trước cửa nhà Đường Dật, Đường Dật chuẩn bị cước đá tung cánh cửa.


      Truyền tới bên tai giọng của Phó Sủng: "Đến nhà em ngủ, cửa nhà bị chặn rồi, cũng vào được!"


      Phó Sủng làm bậy chưa bao giờ hối hận chỉ có hôm nay hối hận.


      câu khiến Đường Dật định giơ chân lên lại hạ xuống, nhà ngủ á? thích hợp lắm phải? Nhưng cũng phải, cửa do chặn lại, cũng thể ngủ hành lang, hôm nay trời trở lạnh, bị cảm ảnh hưởng đến huấn luyện.


      Xem ra, Phó Sủng cũng chỉ là đam mê ngắn ngủi nhất thời.


      Đường Dật là ai chứ? Là đàn ông từ trường thợ săn về, luyện đến chết, đánh đến chết, ngay cả cửa sắt cũng cước đạp mở, huống chi đây là cửa gỗ? Còn phải chuyện chỉ nhấc chân, có thể thừa cơ, Đường Dật ngốc đến mức đạp cửa sao?


      Phó Sủng rút chìa khóa, mở cửa nhà mình, Đường Dật bước nhanh tới, theo Phó Sủng cùng nhau vào phòng. Phó Sủng trở về phòng, cầm áo choàng tắm ra, thuận tay ném cho Đường Dật.


      " có quần áo cho mặc, kiên nhẫn trước . Sangs mai kêu bảo vệ nghĩ cách mở cửa!" Phó Sủng nhìn Đường Dật dặn dò, xong trở về phòng đóng cửa lại, thay quần áo bẩn, ném vào trong góc.


      người vẫn mặc áo sơ mi trắng rộng, thích mặc áo sơ mi kiểu nam khi ngủ, rất rộng rãi, thoải mái. Phó Sủng mua rất nhiều, sau nhiều năm cũng trở thành thói quen.


      Đường Dật cầm áo choàng tắm tắm rửa. Khoác áo choàng của Phó Sủng lại vừa người . Khóe môi Đường Dật nhếc lên cười, đẩy cửa phòng Phó Sủng ra. Lúc vào thấy Phó Sủng nghịch máy tính bảng.


      hề do dự, Đường Dật đến gần, lật chăn Phó Sủng lên mà chui vào. qua đầu, khinh bỉnh nhìn : "Cũng chẳng biết khiêm tốn, ý tứ mà ra salon ngủ sao?"


      Đường Dật quay đầu, như cười như nhìn Phó Sủng: "Ngủ ở ghế salon thoải mái còn lạnh nữa!"


      Có chăn ấm, người đẹp bên cạnh, lại ra salon ngủ, làm gì có thằng đàn ông nào ngu như vậy? Huống chi bốn năm rồi, chưa từng nghĩ có thể sống thoải mái ngủ chung giường với Phó Sủng!


      "Già mồm cãi láo!" Phó Sủng lườm Đường Dật cái, thèm để ý đến , tiếp tục chơi máy tính bảng của mình.


      Ngủ ghế salon lạnh mà thoải mái sao? Khi huấn luyện dã chiến, điều kiện khó khăn nào mà chưa gặp chứ? Người đan ông làm lính chưa bao giờ bắt bẻ điều kiện huấn luyện khó khăn lại có thể đưa ra lý do quang minh chính đại như vậy!


      Đường Dật nhìn Phó Sủng, nhịn được bật cười: "Chơi gì thế?"


      Nếu như có thể bình tĩnh ở cạnh nhau, cũng cần gì khác. Tất cả khổ sở và chờ đợi đều đáng giá với . khổ cực khi ở trường học thợ săn cũng tính là gì.


      "Chém trái cây!" Ngón tay cứng ngắc của Phó Sủng ngừng di chuyển. ra trò chơi cấp càng thấp càng có thể giết thời gian.


      Đường Dật bât cười "Phì" tiếng, đúng là nhóc vĩnh viễn chưa trưởng thành, đưa tay cầm cứng ngắc của Phó Sủng để bên cạnh, kinh ngạc nhìn Đường Dật.


      để Phó Sủng kịp phản ứng, tay Đường Dật ôm Phó Sủng vào trong ngực, cằm đặt lên trán : "Hôm nay em tìm chứng tỏ vẫn quan tâm đến , đúng ?"


      Nếu đến phòng làm việc tìm , càng có lòng tốt chứa chấp . cũng có cơ hội nằm ở đây!


      Chuyện như vậy đều hợp tình hợp lý với khác. Nhưng chỉ có Phó Sủng là điều thể. xấu tính nhưng cũng có lòng đồng tình nhiều như vậy. chính là , sống tự do, tự tại. Trong sinh mệnh có bất cứ ngăn trở hay trói buộc gì.
      Last edited by a moderator: 19/5/16
      thư hồ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27:

      Editor: Puck

      Đối mặt với lời Đường Dật , Phó Sủng biết trả lời như thế nào, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Đường Dật, Phó Sủng mím mím môi, nước mắt rơi đầy mặt, trước kia hiểu thế nào là khóc, cho dù bị bệnh, cho dù đánh nhau với người ta, thắng thua vẫn khóc.

      Đường Dật đau lòng nhìn Phó Sủng, cúi đầu hôn lên chuỗi nước mắt mặt Phó Sủng, hôn kỹ khiến Phó Sủng nghẹn ngào: “Em đặc biệt sợ tối, ngủ phải bật đèn, ngày có Đường Dật, làm gì cũng vui.”

      có Đường Dật, muốn đua xe, có Đường Dật, cũng muốn đánh bóng bàn, có Đường Dật, muốn leo núi, có rất nhiều lần, mọi người Tây Tạng, định rồi lại thôi, nơi đó có quá nhiều ký ức thuộc về và Đường Dật.

      Thành mang trà bơ (1) về, uống ngụm rồi ói, ngồi nền trong phòng vệ sinh, ói đến thiếu chút nữa ngất , nó thuộc về ký ức của và Đường Dật, Đường Dật trà bơ ngon, khẽ nhíu mày, cảm thấy mùi vị khó chịu.

      Đường Dật cười khổ lắc lắc đầu, kéo qua, mớm trà bơ trong miệng mình vào trong miệng , mới hiểu được mùi vị của trà bơ, ngụm thứ nhất mùi là lạ khó chịu, ngụm thứ hai mới thơm ngon như danh tiếng, ngụm thứ ba trọn đời quên, cho nên nếm thêm lần nữa, để cho trái tim cũng đau.

      Lau nước mắt cho Phó Sủng, Đường Dật nhìn Phó Sủng dịu dàng : “Đừng khóc, thề về sau để em chịu uất ức, được ?”

      biết khoảng thời gian Phó Sủng biến mất đặc biệt nhiều uất ức, truyền khắp đại viện, tiểu Hoa cũng nghe , cũng giấu , toàn bộ cho biết, lúc ông nội nhìn thấy cũng tức giận lắc đầu.

      “Đường Dật…” Phó Sủng đưa tay ôm hông Đường Dật, Đường Dật cúi đầu hôn môi Phó Sủng, thanh nghẹn ngào trở nên nỉ non, tất cả đau lòng, trong khoảnh khắc này bỏ lại toàn bộ.

      Đường Dật nâng mặt Phó Sủng, cứ muốn ép cả người xuống như vậy, hôn còn đường lui, giống như muốn nuốt cả Phó Sủng vào, thoắt nặng thoắt , từ môi đến cằm rơi xuống.

      “Sủng nhi…” Hô hấp nóng rực phun lên mặt lên cổ Phó Sủng, nút áo cổ áo sơ mi cũng bị Đường Dật làm rớt mấy cái.

      Cả người Phó Sủng đều run rẩy, thừa nhận người đàn ông người, vẫn cho rằng đời này vô duyên với Đường Dật, ngờ còn có thể lăn đến cùng nhau, nghiệt duyên chính là nghiệt duyên, tránh thoát.

      “Em là của , người nào con mẹ nó cũng đừng nghĩ chiếm được!” Khi Đường Dật thấy đau, quay về cổ Phó Sủng, dùng sức, Phó Sủng lại cảm thấy Đường Dật sợ.

      Hôn đứt đoạn, cho đến khi hô hấp Phó Sủng ổn, lúc này Đường Dật mới buông Phó Sủng ra, nằm người Phó Sủng thở gấp nặng nề.

      có lúc nào hơn lúc này, muốn chiếm lấy người phụ nữ dưới thân, mỗ lần Phó Sủng tới tìm , ở trong phòng bên ngoài doanh trại, gần như ở trong sân, hai người khó chia lìa, quần áo từ hành lang đến cầu thang, chỗ nào cũng có thể thấy, khi đó bọn họ là điên cuồng.

      Điên cuồng nhớ nhung lẫn nhau, điên cuồng muốn cảm nhận lẫn nhau, nhưng khoảnh khắc này, nhìn người phụ nữ dưới thân, có suy nghĩ muốn nhiều hơn nhưng lại chỉ có thể nhịn, Phó Sủng chưa hoàn toàn buông lỏng để theo , thể đụng vào Phó Sủng.

      Phó Sủng vùi đầu trong ngực Đường Dật, thở gấp: “Chết biết xấu hổ.”

      Đẩy đến, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, phải ? Đường Dật này đặc biệt có thể mê người, từ lúc mới bắt đầu, bị mê hoặc.

      đụng em sao? Cảnh cáo em, miệng đừng thiếu nợ, nếu chơi em!” Đường Dật mạnh mẽ đè tới, trừng mắt nhìn Phó Sủng, nhóc chết tiệt, mắng ai đó? Vào lúc này nhiều chính nhân quân tử chút đó? Nếu , ăn sạch sành sanh, chút để lại cũng có.

      Phó Sủng nhìn Đường Dật, cười khanh khách: “Có phải lớn tuổi được ?”

      Nhưng phàm là con , đều nên những lời như thế, nhưng Phó Sủng có thể, có chuyện phun ra lời như vậy, mới đúng là Phó Sủng nghiệt từng bị tổn thương, sợ trời sợ đất.

      “Có được em hiểu hơn bất kỳ ai, cho em biết, cấm dục nhiều năm, nếu em nghĩ như vậy, tới lần?” xong Đường Dật đưa tay định cởi quần áo của Phó Sủng, Phó Sủng vội vàng cười trốn ra.

      Vừa trốn vừa cầu xin tha thứ: “, em sai rồi, em dám, đặc biệt lợi hại, .”

      câu , Đường Dật biết nên khóc hay nên cười, đưa tay kéo Phó Sủng ôm sát vào trong ngực, cũng càn quấy cùng Phó Sủng.

      “Gọi , sau này còn là vợ rồi, cho quyến rũ người đàn ông khác.” Đường Dật bá đạo tuyên bố die endaa nleequ uydonn chủ quyền của mình, mặc dù biết lai lịch Trần Mộ đó ra sao, coi như cha mẹ Phó Sủng có hàng hiếm, cũng buông tay.

      Phó Sủng ngẩng đầu nhìn Đường Dật, đặc biệt nghiêm trang: “Cái khác nhiều lắm, nhưng em có nhiều trai.”

      họ, họ đám em kia cũng phải gọi , nhà họ Phó còn có năm trai, cho nên người khác đều , riêng ông cụ che chở, trong Tứ Cửu thành này đều là thân thích của Phó Sủng, ngàn vạn lần đừng chọc giận .

      thế, nhưng đàn ông chỉ có !” Cánh tay Đường Dật ôm eo Phó Sủng xiết chặt, nếu Phó Sủng dám chữ “”, nhất định vặn đứt eo Phó Sủng.

      Mắt to của Phó Sủng xoay chuyển nhìn Đường Dật, cười hì hì: “Vậy huấn luyện có nhường ?”

      “Xét mà định ra.” Cái khác có thể nhường, riêng cái này được, vì cái gì khác, Phó Sủng phải rèn luyện, thể để cho nhóc này tiếp tục hư hỏng.

      Phó Sủng trừng mắt nhìn Đường Dật, nhịn được khẽ nguyền rủa tiếng: “Khốn kiếp, ngủ!”

      xong kéo chăn, bọc hai người chặt, Phó Sủng vùi đầu trong ngực Đường Dật, chỉ trong chốc lát ngủ mất rồi, là đứa bé, vĩnh viễn là đứa bé tim phổi.

      Tối thiểu Đường Dật cho là vậy, nhưng lại cứ tình nguyện giao trái tim cho , nhìn Phó Sủng truyền đến tiếng thở đều đều, Đường Dật khẽ nhíu mày, trước kia cảm thấy muốn kết hôn với ai cưới người đó, nhưng hôm nay mới biết, cảm giác phải đối mặt với rất nhiều.

      Cũng đặc biệt hối hận, ngay từ hai năm trước, nếu mình xông tới như vậy, ccũng phải đợi đến ngày hôm nay.

      Ôm Phó Sủng, Đường Dật giống như ôm quà tặng trân quý nhất thế giới, cảm nhận được ấm áp người Đường Dật, khóe miệng Phó Sủng nhịn được nhếch lên cười: “Đường Dật, em hút thuốc lá rồi, gọi điện thoại cho em ?”

      câu , khiến lòng Đường Dật đau nhói lần nữa, mình từng ác như vậy sao?

      (1) Thức uống giúp người dân Tây Tạng luôn ấm áp, chống lại giá rét của đất trời nơi đây là trà bơ. Nguyên liệu để có những tách trà bơ nóng hổi, cung cấp năng lượng tức gồm có trà đen Pu-erh, bơ làm từ sữa bò Yak (từ oại bò đặc trưng của vùng đất này) và muối Himalaya ( loại muối mỏ màu hồng có tác dụng chữa bệnh).
      Để có những tách trà bơ thơm ngon, béo ngậy, người ta đun nóng nước trà đen trong khoảng 1 giờ, sau đó cho sữa ít béo và muối vào trà, khuấy đều rồi cho tất cả vào thùng đánh bơ cỡ lớn và vừa lọc để bỏ bã trà. Cuối cùng, bỏ tảng bơ lớn vào nước trà và khuấy mạnh tay cho đến khi bơ tan hết đổ trà ra ấm đồng và đặt lên bếp để giữ ấm để có thể giữ trà bơ luôn được nóng.
      Người Tây Tạng đun trà trong khoảng 1 giờ, khá lâu so với các loại trà thông thường khác, sau đó mới cho sữa và muối vào.
      Sau đó, họ dùng bình trà có tên là Chandong để hòa tan trà sữa vừa đun với bơ.(nguồn: gomsu.divashop)
      Last edited by a moderator: 1/7/16
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :